1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 45






      Vệ Tiếu biết giải thích thế nào cho tỏ.




      Trước đây khi Lưu Kình gặp cậu, dù ánh mắt rất thân mật, nhưng vẫn chưa đến mức cảm tưởng sắp nuốt chửng cậu đến nơi.




      Còn bây giờ, bất kể hai người cùng thang máy hay là cùng ăn cơm, Lưu Kình đều nhìn cậu với ánh mắt như muốn cởi phăng lớp quần áo người cậu vậy.




      Vệ Tiếu nuốt nổi cơm nữa.




      Mặt cậu nóng hừng hực, căng thẳng đến độ ngay chuyện nhắc nhở Lưu Kình cũng làm cậu cảm thấy tim đập nhanh, liền vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi được Lưu Kình đưa về khách sạn. Từ đó trở , Vệ Tiếu cũng cố tình né tránh Lưu Kình, chỉ là mỗi ngày đắm mình trong việc sửa nhà mà thôi.




      Lưu Kình cũng biết Vệ Tiếu hình như muốn né tránh mình. Tuy rất bức thiết, nhưng vẫn biết mình nên dục tốc bất đạt.




      Ngặt nỗi, bất kể Lưu Kình có kiềm chế thế nào, vẫn như tên cuồng dâm, chỉ cần gặp được Vệ Tiếu, thậm chí vừa nghĩ đến Vệ Tiếu, người nóng ran như thiêu đốt, kể cả công ty có cuộc họp khẩn cũng mặc.




      Lưu Kình cũng cố kiềm chế đến chỗ Vệ Tiếu nhiều, tránh cho lên cơn kích động rồi lại gây chuyện quá đáng.




      Mỗi người theo đuổi ý nghĩ, mấy hôm liền được gặp nhau.




      Lưu Kình đơn lạ thường, liên tục tăng ca, hy vọng dùng công việc khỏa lấp nỗi trống rỗng.




      Nhưng liên tục tăng ca đến độ chẳng còn biết mùi vị thức ăn như thế nào liên tục suốt mấy ngày trời, chẳng mấy chốc làm dạ dày của khó chịu.




      Lưu Kình chẳng có tinh thần để đến bệnh viện, ngay cả bác sĩ gia đình cũng buồn gọi, chỉ mua tạm ít thuốc đối phó qua quýt.




      Sau thời gian nhà trống phòng , Vệ Tiếu cũng dần nhận ra tình cảm hai người dù đôi phần tiến triển, nhưng cứ trong sầu muộn như vậy phải là cách hay.




      Cậu bèn chủ động điện thoại cho Lưu Kình, hẹn ăn cơm, Lưu Kình đương nhiên sung sướng thiếu điều nhún nhảy.




      vội ngừng tất cả công việc lại, rồi tức tốc lái xe đến đón Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu chẳng biết ăn gì, ăn ở đâu, lòng cậu chỉ muốn tìm nơi nào đó có thể ngồi cùng Lưu Kình là được.




      Vì thế khi Lưu Kình hỏi, cậu vội hướng mắt ra ngoài cửa kính, trông thấy bên đường có quán ăn khá tươm tất, liền bảo đỗ xe gần đó.




      Gần đây mặc dù dạ dày có hơi đau, thích hợp để ăn những thức ăn nhiều dầu mỡ bên ngoài, nhưng đối với Lưu Kình, được cùng với Vệ Tiếu, đau dạ dày chỉ còn là chuyện muỗi, đáng để bụng. may cho , quán này chủ yếu phục vụ toàn món Tứ Xuyên cay sè.




      Hai người gọi vài món, tuy dặn kỹ là làm quá cay, nhưng khi món ăn được bê ra, chỉ thấy cả khay toàn màu đỏ rực, thực khách trông vào khiếp vía hãi hùng.




      Đặc biệt là món canh cá[1], bưng lên mà thấy nguyên bát toàn ớt là ớt.




      [1. Canh cá; Món ăn đặc trưng của vùng Tứ Xuyên và Trùng Khánh, cá được nấu ngập trong dầu và ớt.]




      Thức ăn vừa nồng vừa cay, ăn vào đâu chỉ dạ dày, mà ngay cả cuống họng cũng rát bỏng.




      Vệ Tiếu cay toét cả miệng, trông thấy vẻ mặt xanh như tàu lá của Lưu Kình, liền ngại ngùng : “Xem ra lần sau ăn ở đâu chúng ta nên thăm dò trước, thể tùy tiện thấy quán nào vào quán đó được...”




      Lưu Kình muốn làm Vệ Tiếu cụt hứng, bèn ra vẻ rất thích ăn, đoạn gắp miếng to bỏ cả vào miệng rồi : “Ngon đấy, lâu rồi chưa được ăn mấy món ghiền thế này.”




      Nhìn Lưu Kình ngon miệng, Vệ Tiếu thoáng yên tâm, định bụng gọi thêm hai chai bia nhằm điều hòa bầu khí.




      Lưu Kình cố kiên nhẫn nuốt tiếp, thức ăn như đốt cháy dạ dày , đầu óc điên đảo, lại còn uống thêm ngụm bia lạnh. Ôi thôi, lúc này các loại ớt dường như đánh nhau tới tấp, quay cuồng trong dạ dày .




      Nhưng Lưu Kình nhìn gương mặt vui vẻ của Vệ Tiếu, tuyệt đối muốn làm hỏng tâm trạng tươi vui của cậu chút nào, cho dù khó chịu bao nhiêu nữa vẫn cố nuốt, thậm chí còn pha trò khi chuyện.




      Vệ Tiếu cứ đinh ninh Lưu Kình rất thích ăn cay, còn đùa: “ ngờ ăn cay cừ ghê.”




      Lưu Kình che miệng cười, kỳ thực là dạ dày biểu tình đến nỗi khóe miệng co giật.




      Nhưng có thể ăn bữa cơm thuận hòa, cần lời ấm áp đầu môi vẫn đủ khiến cho Lưu Kình phấn khởi. Vệ Tiếu muốn ngồi với Lưu Kình thêm ít nữa, trước khi hẹn Lưu Kình ra đây, cậu cũng nghĩ đến chuyện thân mật tí nếu khí giữa hai người thoải mái.




      Bây giờ tuy có kích thích mờ ám gì, nhưng ấm cúng này nhất thời khơi lên lưu luyến trong cậu, khiến cậu muốn rời xa Lưu Kình.




      Khi Lưu Kình chạy xe đến dưới khách sạn, Vệ Tiếu liền cất tiếng mời Lưu Kình, hỏi có muốn cùng lên phòng .




      Gợi ý thẳng thắn như vậy, nếu nghe được tin này sớm chút, chắc chắn Lưu Kình nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng lúc này dạ dày đau thắt tưởng chừng sắp ngất xỉu, đành ngập ngừng giây lát, chân bước rồi, nhưng lý trí lập tức kìm nén lại.




      Lưu Kình lộ thái độ tiếc nuối, với Vệ Tiếu: “ còn công việc phải xử lý, để hôm khác nhé.” Vệ Tiếu khá bất ngờ, đây là lần đầu tiên Lưu Kình từ chối cậu.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy Vệ Tiếu phải là người ưa vờ vĩnh, có điều câu ấy phải lấy hết can đảm mới thốt ra được lại bị Lưu Kình từ chối thẳng thừng, lòng cậu đương nhiên có đôi phần mất hứng.




      Sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, vẫn giả bộ thản nhiên: “Vậy làm việc .” đoạn bèn bỏ .




      Lưu Kình ngồi trong xe, đấm vào dạ dày mình chán nản.




      Nhưng lúc này dạ dày đau chịu nổi rồi, Lưu Kình có giận dạ dày mình đến mấy cũng phải tìm nơi nào đó khám thử. liền lái xe mạch đến bệnh viện gần đấy nhờ kê đơn.




      Kết quả khi bác sĩ nhìn vào triệu chứng rồi hỏi thêm, biết vừa ăn đồ cay uống bia, bác sĩ cuống quýt bắt cậu ở lại truyền thuốc.




      Lưu Kình nằm giường bệnh lạnh ngắt. Giờ này bệnh viện khá vắng vẻ, nhiều phòng tắt đèn từ lâu, chỉ có đèn ngoài hành lang vẫn sáng, giữa hai nơi sáng tối đối lập, gian càng trở nên trống trải.




      Lưu Kình thân nằm giường bệnh, hồn lại bay về phía Vệ Tiếu.




      Dù chỉ gọi điện thoại nghe giọng của cậu chút thôi cũng thấy mãn nguyện, nhưng lại muốn Vệ Tiếu lo lắng cho mình.




      Điều mà muốn làm là được chăm sóc cậu, được che chở cho cậu, chứ phải như đứa trẻ mãi nương tựa vào cậu.




      bâng quơ nghĩ, Vệ Tiếu gọi điện đến. Vệ Tiếu thấy vừa nãy mình cư xử chưa chín chắn, nếu Lưu Kình vậy, chắc chắn có việc quan trọng cấp bách cần làm nên mới từ chối cậu. Dù bận rộn vậy mà Lưu Kình còn bỏ ra thời gian để ăn cơm với cậu, chỉ nghĩ đến chuyện đó, Vệ Tiếu cảm thấy áy náy vô cùng.




      Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc gọi điện thoại cho .




      Lúc Lưu Kình nhận điện thoại cũng là lúc y tá trực ban đến tiêm thuốc.




      Vệ Tiếu nghe trong điện thoại có giọng nữ nhàng thầm với Lưu Kình câu gì đó ở khoảng cách rất gần.




      ra y tá bảo nắm tay lại.




      Nhưng sau khi nghe loáng thoáng giọng nữ, Vệ Tiếu như nghe sét đánh ngang tai.




      Cảnh ra trong đầu lúc ấy là cuộc sống trác táng trước kia của Lưu Kình. Vệ Tiếu hít sâu hơi, bỗng đùng đùng giận dữ, càng muốn biết công việc ấy rốt cuộc là việc gì, vì sao lại có khoảng cách quá gần người phụ nữ kia? Là tiếp khách hay chỉ đơn giản là tăng ca?




      Vệ Tiếu vừa tức giận, đồng thời cho rằng cách nghĩ của mình rất kỳ lạ, bất giác cất giọng hỏi: “ ở đâu? Sao bên cạnh lại có phụ nữ?”




      Lưu Kình toan mình làm việc, nhưng quá hiểu Vệ Tiếu, vừa nghe giọng ấy cảm thấy có điều gì đó bình thường, lại liên tưởng đến xung quanh, biết đại khái là Vệ Tiếu nghe thấy giọng y tá.




      Bỗng chốc ngơ ngẩn, thầm nghĩ, phải chăng Vệ Tiếu ghen?




      Lưu Kình đằng hắng, với vẻ hưng phấn: “ ở bệnh viện, dạ dày có chút vấn đề...”




      Vệ Tiếu vừa nghe lập tức căng thẳng, quả nhiên cần Lưu Kình giải thích gì thêm, cậu tức tốc chạy đến bệnh viện.




      Khi đến nơi, trông thấy Lưu Kình nằm giường bệnh với sắc mặt nhợt nhạt, Vệ Tiếu vừa sốt ruột vừa bực tức, ngồi xuống cạnh , tay bất giác vuốt cánh tay .




      Có lẽ thuốc phát huy tác dụng, Lưu Kình còn đau nhiều nữa.




      Trông thấy Vệ Tiếu đến, Lưu Kình cười toe toét, trong khi mặt cậu dài như cái bơm, lòng cực kỳ tức giận, song trông Lưu Kình yếu ớt như thế này, cậu nỡ nặng lời, chỉ hừ tiếng, rồi chợt nghĩ mình giống mụ đàn bà đanh đá.




      Mặt đỏ bừng, Vệ Tiếu vội nhìn , giọng trách cứ: “Sao sớm với em?”




      Lưu Kình thèm chột dạ, nhấc tay sờ lên mặt Vệ Tiếu, dù sao xung quanh cũng có ai, Lưu Kình muốn được hôn.




      Lúc đầu chỉ đơn giản muốn hôn thôi, kết quả hôn xong Vệ Tiếu bất ngờ hôn lại .




      Lưu Kình như thể bị kích thích, bắt đầu hôn sâu hơn.




      Cảm giác thèm muốn trong lòng Lưu Kình trỗi dậy mạnh mẽ, vội vàng xộc tay vào trong áo Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu lúc này vẫn tỉnh táo, nhắc Lưu Kình: “Tay ...” Ý là bảo tay của vẫn truyền kia.




      Lưu Kình chẳng ngại ngần rút sạch ống truyền. Đè ngửa Vệ Tiếu ra giường, tay thọc sâu vào quần cậu, bất chấp cơ thể mình vẫn còn yếu, cởi tụt quần mình.




      Lưu Kình biết nên làm công tác chuẩn bị trước, nhưng cái công tác chuẩn bị của ràng chỉ qua loa gọi là cho có: Nhổ ít nước bọt bôi sơ sơ, rồi trực tiếp tiến vào.




      Nhịp thở cậu nhất thời ngưng trệ, ngực phập phồng, khí bị dồn ở trong cơ thể.




      Trước đây cậu toàn quay lưng về phía Lưu Kình, nhưng lần này tiến vào trực tiếp, đùi cậu được nâng đặt vai , lần đầu tiên Vệ Tiếu được nhìn trực diện khuôn mặt biểu cảm đầy tàn nhẫn của Lưu Kình. Trong phút giây vội vã gì cũng kịp, cậu biết liệu y tá đến bất ngờ hay .




      Giữa phòng bệnh, hoàn toàn khác xa với trong khách sạn.




      Lúc ở khách sạn, là cảm giác cuồng loạn ấm áp, trầm luân mê mải, hai cơ thể quấn vào nhau thành , cuồng si qua vẫn có thể ấm áp trong vòng tay nhau.




      Nhưng lúc này bày ra trước mắt là loại khao khát trắng trợn, lõa lồ.




      Vệ Tiếu nhìn vào mái tóc đen nhánh của , nhìn vào biểu cảm chuyên chú như thể thể chuyên chú hơn của , còn có cả đôi mắt đen tuyền như muốn nhốt người khác vào trong...




      Từng giọt mồ hôi đổ xuống, nơi hai người ân ái, đầy ắp khoái cảm khiến người ta tê dại.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 46






      Vệ Tiếu thở hổn hển.




      Lưu Kình như con bạch tuộc quấn cơ thể cậu.




      Vệ Tiếu cảm thấy ngực mình rung lên từng đợt. Muốn nhìn Lưu Kình chút, nhưng lại ngượng ngùng. Quan hệ theo kiểu kích thích này khiến thân thể Vệ Tiếu như có lửa đốt. Trong cơn mê loạn, cậu thấy đôi mắt của Lưu Kình ánh lên khát khao xâm chiếm.




      Vệ Tiếu cũng là đàn ông, như thế này kể ra có hơi kích thích quá đà.




      Lưu Kình thỏa mãn khôn xiết, hạnh phúc ôm chặt Vệ Tiếu, nũng nịu. Vệ Tiếu nhìn chai nước truyền lung lay bên giường bệnh, tay Lưu Kình là nốt tím tím xanh xanh. Những nốt đó là do Lưu Kình rút dây truyền dịch mà ra, Vệ Tiếu đau lòng, lấy tay xoa xoa chúng. Lưu Kình lại sán tới, thè lưỡi hôn lên đằng sau gáy cậu.




      Những hành động trước đó còn dữ hơn bây giờ gấp trăm lần, nhưng kiểu thè lưỡi hôn hôn này làm cậu giật nảy người lên như có dòng điện băng qua cơ thể.




      Hai người hôn nhau trong tư thế thoải mái, khiến Vệ Tiếu cảm thấy mình trở thành người cuồng tình dục vậy.




      Khi hai người ra khỏi phòng bệnh, ngang qua hành lang, bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của đội ngũ y tá, mặt Vệ Tiếu đỏ bừng. Chui vào xe, Vệ Tiếu nghiến răng quở trách Lưu Kình: “Còn nghĩ ở chỗ nào chứ?”




      Lưu Kình xìu mặt, tay lái xe cũng an phận sờ đùi của Vệ Tiếu, từ từ lần mò lên ra chiều rất ám muội, trong khi khuôn mặt vẫn bày vẻ hồn nhiên như đứa trẻ, miệng cố tình làm nũng nỉ non: “ ràng em cũng thích mà.” Vệ Tiếu vừa gượng gạo vừa xấu hổ.




      Về khách sạn, thế nào Lưu Kình cũng chịu , cứ nằng nặc đòi ở lại ngủ cùng với Vệ Tiếu. Thôi làm cũng làm rồi, ngủ chung là chuyện . Vệ Tiếu và Lưu Kình cùng nằm giường, nhưng chính vào lúc này Lưu Kình lại bắt đầu an phận, tiếp tục quấn quýt đòi cậu lần nữa.




      Vấn đề bây giờ của Vệ Tiếu phải là hối hận, mà cậu phát việc này hễ quen là trở thành lẽ tự nhiên, lần đầu tiên ràng còn ngại ngùng pha lẫn mâu thuẫn, sang lần thứ hai chính là hưởng thụ, và cứ thế về sau nếu làm tương đương là vờ vịt.




      Chẳng lẽ mình lại như thế?




      Vệ Tiếu bối rối.




      Duy chỉ điều chắc chắn là cậu thích Lưu Kình rồi, nếu , những việc như vậy đời nào xảy ra.




      khi Vệ Tiếu hoàn toàn chấp nhận cũng tức là lòng chẳng còn chướng ngại. Dù sao cũng đến tận bước này, Vệ Tiếu điềm nhiên đón nhận.




      Chỉ mỗi tội là phản ứng của Lưu Kình hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.




      Từ đó về sau, Lưu Kình như biến thành người khác, chỉ cần hai người xa nhau nửa bước, điện thoại của Vệ Tiếu biến thành chiếc đồng hồ hẹn giờ kêu ngừng nghỉ. Lúc hai người ở bên nhau, Lưu Kình hóa thân thành cún, bám lấy Vệ Tiếu như hình với bóng, thậm chí còn dẫn theo cậu tới công ty. Vệ Tiếu biết phải nên thế nào với Lưu Kình.




      Văn phòng của Lưu Kình chính là văn phòng trước kia của Lưu Tuyết Sinh. Từ sau khi chuyển vào, ở đây có số thay đổi , nhưng đồ đạc đa phần vẫn được giữ lại y như cũ.




      Đúng lúc Vệ Tiếu sắp đến, Lưu Kình bỗng chú ý đến cái văn phòng mình làm việc ngày ngày, nhất là gian buồng nghỉ trước kia cha dùng để nghỉ trưa.




      Lưu Kình chưa từng dùng buồng đó, giờ nghĩ, mặc dù nó hơi , nhưng nếu sắp xếp sao cho thoải mái đơn giản thôi, tấm thảm mềm, thảm đặt cái bàn xếp, có thể dùng để ăn cơm.




      Sofa êm ái, vừa có thể kéo rộng nằm nghỉ.




      tường còn treo chiếc ti vi, ngay cả thanh của ti vi cũng đều được xử lý, loa đặt ở bốn góc, khó mà trông thấy nếu như chú ý, nhưng mỗi lần bật ti vi, thanh sống động truyền tới từ bốn phía.




      Lần đầu tiên đến nơi này, quả Vệ Tiếu cảm thấy chỗ này của Lưu Kình phải nơi để làm việc mà để nghỉ ngơi, hưởng thụ.




      Nơi này mà để làm việc ư? nơi sa đọa!




      Cũng may Lưu Kình tự biết quản bản thân. đưa Vệ Tiếu đến công ty, hận sao mình được làm việc gần Vệ Tiếu. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ cho cậu ổn thỏa, Lưu Kình lại bận rộn với công việc của mình.




      Điện thoại vang tới tấp lời xin chỉ thị từ cấp dưới.




      Vệ Tiếu ở trong cũng buồn tay buồn chân, kỳ thực cậu đến đây đâu phải để xem ti vi.




      Hai người tuy , nhưng giờ phút này phải tình cuồng nhiệt, có thể là gì?




      Là thứ tình cảm gắn bó thể tách rời, Vệ Tiếu cũng nghĩ như vậy.




      Những ngày như vậy trôi qua chưa được bao lâu, phiền toái tìm đến Lưu Kình.




      Từ sau khi Hàn Vy dở điên dở dại bị đuổi , cuộc sống ngày càng khó khăn, cuối cùng đến học phí của Lưu Trăn ở trường quý tộc cũng trở thành vấn đề lớn.




      Đối mặt với tình cảnh như vậy, Lưu Trăn đành cắn răng, quyết định tìm người trai mà từ trước đến nay nó chưa bao giờ bắt chuyện.




      Khi Lưu Trăn đến, Vệ Tiếu bước ra từ căn buồng để hít thở khí trời. Lưu Kình nhận điện thoại của thư ký, lòng muốn gặp người kia.




      Nhưng Vệ Tiếu vừa nghe tên nhớ ra đây chính là người em trai cùng cha khác mẹ của Lưu Kình, dù gì giữa nó với Lưu Kình cũng có mối quan hệ huyết thống, cậu liền với : “Dù thế nào cũng là người nhà, ít nhất xem xem cậu ta đến đây làm gì .”




      Lưu Kình liền véo má Vệ Tiếu, trong lòng thầm mắng thư ký. cần nghĩ cũng biết mục đích của cậu em trai đến chính là vì tiền.




      Khi tự mình dọn dẹp phòng của Lưu Tuyết Sinh, Lưu Kình nhìn thấy trong phòng có rất nhiều rô bốt và đủ loại đồ chơi khác mà bọn trẻ con hay chơi. ràng lão chưa bao giờ đối xử tử tế với nhưng lại là người cha tốt của kẻ khác, tưởng rằng bản thân mình quan tâm đâu nhưng lòng vẫn thấy buồn bực.




      Cho nên mới cho người ném hết đồ trong buồng , tự sắp xếp lại theo ý thích của mình, dùng nơi đây để đón tiếp Vệ Tiếu .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lưu Kình chỉ hận thể đá đít cái đồ họ Lưu kia như đá tấm vải thô. Vấn đề là Vệ Tiếu ở đây, Lưu Kình phải giữ hình tượng, khó khăn lắm mới đóng đạt vai diễn của chàng thanh niên nghiêm túc, do đó phải đè nén những bực bội và suy nghĩ thâm độc trong đầu, cố gắng đối phó với cái tên Lưu Trăn trớt quớt kia.




      Kết quả Lưu Trăn vừa vào như thể người bị làm oan tìm công lý từ kẻ gây oán: “, sao nỡ đối xử với cha như vậy? thích em và mẹ đành, nhưng cha nằm viện, có đủ tiền chữa trị cho, nếu phải là mẹ bán chiếc vòng mà mẹ thích nhất cha sớm bị đuổi ra khỏi bệnh viện rồi, họ lo gì đến cha, vết thương lưng cha bị hoại tử, rất đau đó, mỗi lần đến thăm cha, em đều muốn khóc...”




      Nếu như đối phương phải còn học cấp hai Lưu Kình muốn đá cho nó cú.




      Gương mặt của Lưu Kình lạnh , nhưng vẫn chưa mở miệng gì. Vệ Tiếu giành trước: “Cậu còn , còn nhiều chuyện chưa hiểu, người đó là cha tốt của cậu, nhưng ông ta tuyệt đối xứng làm cha của Lưu Kình... Tôi nghĩ ở đây cậu có tư cách những lời này, xem cậu vẫn còn là đứa trẻ, tôi cũng nữa. Cậu , nếu như để gọi bảo vệ đến khó coi.”




      Lưu Kình ngạc nhiên nhìn Vệ Tiếu.




      Đợi Lưu Trăn rồi, Lưu Kình mới nhìn Vệ Tiếu cách dò xét. đột nhiên có đôi chút mơ hồ về cậu, vì trong trí nhớ của , cậu là người rất dễ mềm lòng.




      Vệ Tiếu đương nhiên biết Lưu Kình nghĩ gì liền cười. Kỳ thực cậu nghĩ rất đơn giản, tâm trạng của Lưu Kình tốt, trước sau gì cũng đuổi người em này , chi bằng để bản thân cậu làm người xấu là được rồi.




      Nếu như sau này Lưu Kình muốn liên lạc lại với em trai mình, cũng đỡ phải mang tiếng ác.




      Thấy Lưu Kình nhìn mình chớp mắt, Vệ Tiếu liền xấu hổ : “Đừng nhìn nữa, em làm người xấu thay vẫn được sao?”




      Lưu Kình nghe xong liền hiểu, vội vàng ôm chặt Vệ Tiếu hôn chùn chụt.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 47






      Lưu Kình ngoài mặt ra vẻ để ý, nhưng ngay sau đó liền tức tốc đến bệnh viện tìm bác sĩ và hộ lý để chăm sóc cho Lưu Tuyết Sinh. Sắp xếp mọi việc xong xuôi, còn cho người đưa Lưu Trăn về ký túc xá, thậm chí còn chiếu cố cả Hàn Vy.




      Người ngoài thấy vậy tưởng Lưu Kình nghĩ thông suốt, muốn làm dịu mối quan hệ trong gia đình, nhưng tiếp đó họ lại chuyển qua sợ hãi, tâm Lưu Kình quả thâm độc khó lường.




      Tình hình của Lưu Tuyết Sinh mấy khả quan, cùng lắm chống chọi được năm rưỡi nữa, nhưng theo dặn dò của Lưu Kình Lưu Tuyết Sinh thể chết được. Kiểu sống này còn khổ hơn chết, người khô khốc nằm đó, cắm đủ thứ ống nào dưỡng khí, nào thông tiểu, cho người trị liệu, hộ lý chăm sóc cũng chỉ là có lệ, song lại cố tình dùng rất nhiều loại thuốc để giữ lại mạng sống.




      Giày vò như vậy tàn nhẫn, Lưu Kình lại muốn giả bộ cho người khác thấy lương thiện.




      Cùng với giày vò đau đớn mà Lưu Tuyết Sinh phải nhận, tình cảnh của Hàn Vy càng khiến người ta thêm thở dài ngao ngán.




      Hàn Vy bị ép đến nhà thương điên, ở cái nơi mà người khỏe cũng biến thành người điên.




      Mặt khác, hành động của Lưu Kình đối với người em trai có cùng huyết thống với mình cũng coi như hạ thủ lưu tình, Lưu Trăn được đưa đến ngôi trường mới có quản lý quản rất nghiêm khắc, tuy rằng Lưu Trăn có thể tiếp tục việc học của mình nhưng sau này muốn trốn ra ngoài cũng khó. Tất cả mọi việc, Lưu Kình làm rất gọn, giấu kỹ đuôi hồ ly của mình, việc nào việc nấy xử lý êm đẹp mà ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân.




      giường, còn biết đóng giả làm người tốt, ôm Vệ Tiếu vào lòng tỏ vẻ mình là người lương thiện.




      Riêng mặt này, Lưu Kình xảo trá có hai.




      Thời khắc gặp lại Lưu Kình, Thang Doãn cảm thụ ràng được vẻ hiểm luyện thành.




      Hồi xưa còn dám trêu ghẹo, nay dù chỉ liếc cái thôi, rùng cả mình.




      Thang Doãn day dứt, hóa ra khi thế lực thay đổi, người ta cũng thay đổi theo.




      Lần này gặp lại, Thang Doãn tỏ ra khách sáo hơn nhiều.




      Lưu Kình vẫn còn nhớ con người này, chỉ có điều bản thân bây giờ thoát khỏi cảnh ngộ kiến bò chảo nóng lúc trước, có thấy Thang Doãn cũng niềm nở xã giao đôi ba câu.




      Từ khi thấy Lưu Kình, ánh mắt của Thang Doãn dời nửa khắc. Con người ấy quả tu luyện thành hồ ly mất rồi, thế mà Lưu Kình dường như chú ý đến sức quyến rũ chết người của mình cho lắm, thản nhiên tiếp người này qua người khác, mà trước sau luôn giữ cự ly an toàn nhất định với họ.




      càng ý tứ, lại càng như sợi lông vũ chọc ghẹo thần kinh của Thang Doãn.




      Các doanh nghiệp tụ họp mở tiệc hàng năm, phải qua hết chỗ này chạm cốc lại qua chỗ khác xã giao, nhưng có ai biết trong lòng , từng giây từng phút đều nhớ về Vệ Tiếu.




      Giờ này chắc Vệ Tiếu say giấc nồng rồi.




      Thói quen sinh hoạt của cậu rất khoa học và đúng giờ, giờ nào ăn, giờ nào ngủ đều phân chia rất có quy luật.




      Lưu Kình sống cùng Vệ Tiếu, cũng cố gắng thích nghi thói quen đó của cậu, dù bận trăm công nghìn việc.




      Thậm chí có lúc Vệ Tiếu muốn thức khuya đêm cùng với Lưu Kình, cũng kiên quyết từ chối, lại còn bảo với Vệ Tiếu thích dậy sớm, như thế tốt cho sức khỏe.




      Lưu Kình còn suy nghĩ tỉ mỉ xem thế nào để ứng phó chuyện của gia đình Vệ Tiếu, cậu tuy để lo, nhưng hạnh phúc cả đời mình, kiểu gì Lưu Kình cũng phải suy tính kỹ lưỡng. Gần đây phủ sóng quan hệ, muốn đưa Vệ Lạc vào làm việc trong văn phòng luật sư tốt nhất ở đây.




      Lưu Kình tính, nếu có thời gian, có thể hẹn Vệ Lạc đâu đó tâm . Với năng lực giao tiếp và mánh khóe của , chỉ cần là người thông minh, hiểu có ở bên cạnh Vệ Tiếu, gia đình họ Vệ như bắt được vàng.




      Đáng tiếc là Lưu Kình nhìn sai người, Vệ Lạc hề muốn dựa dẫm, mà có muốn chăng nữa cũng chẳng có ý định đem trai mình ra đánh đổi với công việc tốt.




      Khi nhận được điện thoại của Lưu Kình, Vệ Lạc rất ngạc nhiên. Nhóc vốn dĩ rất muốn gặp . Trong mắt nhóc, Vệ Tiếu tuy xuất chúng nhưng chính là người trai tốt nhất hành tinh, giờ lại ra nông nỗi này, nhất định là do Lưu Kình dụ dỗ.




      Với suy nghĩ đó trong đầu, Vệ Lạc ôm mặt lạnh tìm đến.




      Nhưng Vệ Lạc còn non và xanh lắm, vừa trông thấy bộ dạng đẹp như tượng tạc của Lưu Kình là hồn bay phách lạc, mọi suy nghĩ ban đầu dường như bốc hơi.




      Vệ Lạc y như con gà con chịu cúi đầu, trừng to mắt đứng đó.




      Khuôn mặt ấy nhang nhác giống Vệ Tiếu làm Lưu Kình sao nghiêm khắc nổi. Định là chuyện cách đường hoàng, nhưng ai cả đường lối về, Lưu Kình coi cậu nhóc như em trai mình luôn, liền chủ động cất lời hòa hoãn bầu khí: “Em đừng nhìn như vậy, em làm căng thẳng rồi đấy.”




      Vệ Lạc lúc này mới chịu thu tròng mắt lại, kỳ thực cậu nhóc mới là người căng thẳng, bèn làm bộ ho hen rồi nâng ly uống ngụm trà.




      Tình nhân của trai ngồi đó, bằng xương bằng thịt, thoáng chốc những suy nghĩ biến thái đổ về khiến khuôn mặt Vệ Lạc chốc tím chốc xanh.




      Lưu Kình cũng nhiều, trực tiếp rút tập hợp đồng, đẩy cho Vệ Lạc.




      Vệ Lạc hiếu kỳ đón lấy, hợp đồng in tên, trụ sở văn phòng luật sư nổi tiếng nhất trong giới nay, đúng là nơi mà Vệ Lạc vẫn hằng mơ được vào. Chưa dứt ngạc nhiên, Vệ Lạc còn nhận ra tên mình được in đó nữa, liền tức tốc lật ra xem, những điều khoản bên trong tất thảy đều có lợi cho cậu.




      Lưu Kình còn e cậu nhóc đồng ý mới bồi thêm: “Làm ở tòa án cũng được, nhưng nghe trai em , em thích làm luật sư hơn. Nếu chưa thỏa mãn đổi, biết em thi bằng tư pháp chưa, nếu cần người thi hộ cũng dễ thôi.”




      Sắc mặt Vệ Lạc trầm xuống hẳn, ngẩng đầu nhìn Lưu Kình.




      Lưu Kình vẫn giữ nguyên biểu gây lung lạc cho người khác.




      Sắc mặt Vệ Lạc bỗng đanh lại, đưa đống giấy tờ bàn trả cho Lưu Kình, : “Việc của em, cần lo.”




      Kỳ thực câu mà nhóc muốn là, đừng quấy rầy trai tôi nữa, nhưng hôm rồi chính Vệ Tiếu giải thích rất , hai người họ là thích lẫn nhau.




      Vệ Lạc nghĩ đến cứ như lửa đốt trong lòng, trai cậu đường đường là nam nhi đại trượng phu, tại sao có thể là gay cơ chứ?




      Cậu được dạy rằng gay là lựa chọn, hoàn toàn dính dáng đến bệnh thần kinh hay biến thái giới tính, nhưng người ta gay mặc người ta, hà cớ gì lại liên quan đến trai cậu? Hơn nữa gia đình họ ở chốn quê nghèo, ở đó người ta có suy nghĩ tự do và thông thoáng như ở thành phố, nếu để người lớn biết được, nhà họ Vệ coi như còn mặt mũi nào. Vệ Lạc nhìn chăm chăm Lưu Kình, cuối cùng mở miệng với giọng bất phục: “ trai em phải là người như vậy, chắc chắn là bị lôi kéo.”




      Lời này hoàn toàn trẻ con, nhưng Lưu Kình thể cười nổi.




      Chẳng khác gì bị người ta đâm cho nhát đau điếng người.




      Nếu là việc khác, Lưu Kình chắc chắn có thể hóa nguy thành an, nhưng lúc này nghe lời chỉ trích nhắm vào mình của Vệ Lạc, kỹ năng đàm phán vô địch thương trường cộng với sức quyến rũ mê người của Lưu Kình trong phút chốc tan thành mây khói. Sắc mặt trở nên rất khó coi, lâu ai dám những lời nặng nề với như vậy. Lời đó chính Lưu Kình cũng còn chưa xác định , nếu như dựa dẫm vào Vệ Tiếu như vậy, có lẽ chưa chắc cậu trở thành người của mình.




      Xem ra, thích Vệ Tiếu hơn cậu thích nhiều lắm, nhiều nhiều. Lưu Kình cứng họng, thêm được lời nào, đành cáo từ ra về, như thể chạy trốn.




      Vốn nghĩ hẹn Vệ Lạc ra ngoài bàn chuyện, cuối cùng mọi bất thành.




      Phản ứng liền sau đó của Vệ Lạc nằm ngoài dự đoán của Lưu Kình, khiến hết sức bất ngờ.




      Vệ Lạc có cảm giác như mình vừa bị sỉ nhục. Cứ nghĩ đến chuyện Lưu Kình đến tìm cậu để giao cho công việc tốt, đầu cậu lại như bốc lửa.




      Vệ Lạc rời khỏi thành phố ngay. Thu dọn xong đồ đạc, chẳng quan tâm đến thành tích thực tập, mau mau chóng chóng quay về trường.




      Lưu Kình sau khi biết tin, tinh thần hoảng loạn. Biết thế nghe lời Vệ Tiếu có phải tốt hơn ? Chẳng lấy được lòng người còn đắc tội với người ta nữa, sau này biết phải làm sao?




      Lưu Kình nghĩ nghĩ lại, cũng bó tay chịu chết.




      Về nhà, Lưu Kình chịu đựng được nữa, chạy tới ôm chầm Vệ Tiếu, nũng nịu kể hết chuyện cho cậu nghe.




      Vệ Tiếu dở khóc dở cười. Hơn ai hết, cậu quá hiểu tính tình của em trai mình, cao ngạo khỏi phải bàn, tự dưng Lưu Kình tự tung tự tác, hiển nhiên em trai cậu hiểu nhầm.




      Cậu nghiêm mặt, nhìn thẳng vào . ủ rũ như chú chó lạc chủ, cúi đầu vào ngực cậu.




      Vuốt vuốt tóc Lưu Kình, cậu lựa lời an ủi: “ kệ , cứ để em chuyện với nó.”




      Lưu Kình ôm eo Vệ Tiếu, vừa gật đầu, vừa thò tay vào áo cậu, có vẻ hờn trách: “Em trai em lôi kéo dụ dỗ em...”




      Vệ Tiếu bị Lưu Kình sờ mò nhột quá, muốn tránh , nhưng Lưu Kình nhất quyết buông tay, ngược lại, nhân lúc Vệ Tiếu cười, đẩy cậu lên giường.




      kỳ lạ, mọi việc vui mới đây cứ thế mà tiêu tan hết theo cái ôm thân mật giữa hai người.




      Giọng trấn an của cậu vang lên đúng thời điểm: “Em mà dễ bị dụ dỗ thế à?”




      Bàn tay cậu ôm má cũng ấm áp nhường ấy, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, khung cảnh ràng mờ ám, mà thương lạ lùng.




      Cậu hôn môi : “Lần sau có ai vậy, cứ với họ rằng em thích .”




      Lưu Kình gì, ra sức ôm chặt Vệ Tiếu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :