1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lưu Kình thèm bận tâm, thậm chí đọc xong tin tức báo, còn sai người đòi luôn cả quyền sở hữu chiếc xe hơi của bà ta. Lưu Tuyết Sinh nằm viện nghe thông tin này, cảm thấy càng tồi tệ hơn.




      Ngày ngày, ngoài việc chi trả tiền thuốc thang viện phí cho Lưu Tuyết Sinh, Hàn Vy còn phải chi tiền để bịt miệng lão Lý, cứ như vậy hầu bao của bà ta ngày càng hạn hẹp, sau cùng còn đồng nào để duy trì sinh hoạt.




      Tâm trạng của Lưu Kình khấp khởi.




      đặt ra những dự định tốt đẹp cho tương lai, tối đến lại kể phần những suy nghĩ đó cho Vệ Tiếu nghe, cậu luôn luôn lắng nghe và chia sẻ chúng với .




      Ngày tháng trôi qua êm đềm, hai người duy trì mối quan hệ như là người của nhau.




      hôm, Lưu Kình có ý định muốn sửa sang lại căn nhà mà ông ngoại để lại, dễ bề đón Vệ Tiếu về sống chung, thế là nhờ cậu giám sát, giúp đỡ việc sửa chữa.




      Tuy có công ty chuyên xây dựng sửa chữa đảm nhận, chỉ tội Lưu Kình thấy gần đây Vệ Tiếu rảnh rỗi có việc gì làm, vả lại khi đến tìm Vệ Tiếu, nhìn thấy cậu đùa với các nhân viên khách sạn trẻ trung, vẫn ỉ khó chịu dù chẳng hề biểu ra bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui mới nhờ Vệ Tiếu giám sát giùm việc xây sửa, vừa để cậu có việc mà làm, vừa có thể để cậu sửa nhà theo ý thích, công đôi việc.




      Vệ Tiếu rỗi đến nỗi chảy thây, nghe vậy đương nhiên hớn hở, vội lên xe cùng Lưu Kình, định cùng xem qua nhà lượt rồi bàn nhau nên sửa theo phong cách gì.




      Nhưng xe mới chạy được nửa đường bị Hàn Vy chặn lại.




      Gần đây Hàn Vy thể nào gặp được Lưu Kình, thế là ngày nào cũng mai phục cạnh xe .




      Cuối cùng lần này chặn được, bà ta đập tay liên tục vào cửa xe, muốn gọi Lưu Kình ra ngoài gặp mặt.




      Lưu Kình phô trương, hôm nay lại đến đón Vệ Tiếu, chỉ chọn chiếc Phaeton để lái.




      Hàn Vy gây ầm ĩ thu hút chú ý của đám đông đường.




      Những xe lái qua được cũng bóp còi inh ỏi. Vệ Tiếu ngồi trong xe nhìn thấy Hàn Vy nhưng nhận ra bà ta. Đây đâu còn là bộ mặt đạo đức giả của bà chủ ngày nào nữa? trông y chang người bị điên ấy.




      Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình ngồi ghế bên kia, nét mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra vẻ vui, Vệ Tiếu biết Lưu Kình và Hàn Vy có nhiều ân oán, lúc này theo thói quen, cậu có ý muốn bảo vệ Lưu Kình.




      nghĩ ngợi nhiều nhặn, cậu mở cửa xe, xuống chặn người đàn bà kia lại.




      Kết quả là Vệ Tiếu chưa kịp mở có hai người từ xe sau đột nhiên xuất , trái phải lôi Hàn Vy .




      Mọi thứ diễn ra quá mức nhanh chóng đến nỗi Vệ Tiếu sững sờ.




      Vệ Tiếu ngạc nhiên nhìn Lưu Kình, trong khi chỉ thờ ơ tay chống má, tay cầm vô lăng, giải thích: “Đó là vệ sĩ của .”




      Nhà họ Lưu làm ăn lớn, ngoài công việc làm ăn chân chính của ông ngoại ra, Lưu Tuyết Sinh còn kinh doanh mảng “xám” như hộp đêm, bar, vũ trường...




      Mảng kinh doanh này trắng đen lẫn lộn, huống hồ trước đây Lưu Tuyết Sinh còn buôn hàng trắng, Lưu Kình tuy thích nhưng đâm lao đành phải theo lao, cứ tiếp nhận gia nghiệp rồi từ từ tháo gỡ.




      Khả năng quản lý của tốt hơn Lưu Tuyết Sinh nhiều. cố ý hạn chế những hạng mục đen, ngờ lại làm cho mảng xám ăn nên làm ra, sắp sửa trở thành top dẫn đầu phát triển nhất của thành phố. Nhưng những điều này Lưu Kình cho Vệ Tiếu biết, vẫn luôn muốn làm ăn chính đáng.




      Vệ Tiếu nhìn cảnh tượng vừa rồi, ngồi trong xe cảm khái với câu: “ ngờ bà ta lại như vậy.”




      Lưu Kình bật cười, tỏ vẻ khinh bỉ: “Mới chỉ bắt đầu thôi.”




      tại có nền tảng vững chắc, loại người cỡ Hàn Vy, đối với chỉ giống như con kiến, chưa vội giẫm chết bà ta chỉ bởi vì bản thân xem kịch chưa đủ mà thôi.




      Vệ Tiếu thoáng chùng lòng. Cậu biết Hàn Vy ngày hôm nay âu cũng là ác giả ác báo, song lòng cậu cứ trăn trở mãi.




      Lưu Kình như con hổ xổ lồng, hung dữ khát máu.




      Vệ Tiếu chợt cảm thấy bất an.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 42






      Hai người đến trước căn nhà mà ông ngoại Lưu Kình để lại cho . Nơi này hoang tàn hơn trước đây rất nhiều.




      Cửa trước mở toang, bên trong tuy thấy cỏ mọc nhưng khắp nơi toàn là cát sạn xi măng chất thành đống.




      Nhà thầu xây dựng đến từ trước, khi Lưu Kình vào, người đàn ông trung niên đó từ trong bước ra chào.




      Lưu Kình giới thiệu Vệ Tiếu với người đó: “ cứ làm theo ý của cậu ấy, cậu ấy hài lòng tôi cũng hài lòng.”




      Vệ Tiếu ngờ Lưu Kình như vậy, liền trở nên thận trọng, sợ rằng ông thầu đó nhận ra quan hệ của hai người.




      Lưu Kình buồn để tâm, vừa vừa trình bày suy nghĩ của mình cho Vệ Tiếu.




      Ví dụ như muốn sửa lại cầu thang, hay cảm thấy bố trí trong phòng hợp lý, muốn thay đổi. Vệ Tiếu cho rằng chỉ sửa sang bên trong nhà, nghe Lưu Kình mới biết là muốn đập hết xây lại, liền khuyên : “Nhà to, mình sao hết, cần phải sửa nhiều, dù sao cũng đủ để ở rồi.”




      Lưu Kình nheo nheo đôi mắt đẹp tuyệt của mình, đợi ông thầu ra trước, rồi bước lùi đến bên cạnh cậu, dán vào tai cậu thầm khe khẽ: “Chúng ta ở với nhau mà, đương nhiên phải sửa sang đẹp đẽ tí.”




      Vệ Tiếu vội ngẩng đầu thấy cười mờ ám với mình. Những ngày gần đây, Lưu Kình biểu lịch lãm rất ra dáng quý ông, Vệ Tiếu cục mịch, cần dùng đến những sắc thái đắm đuối đưa tình ấy, nhưng Lưu Kình luôn luôn để ý cảm nhận của cậu, lần nào chuyện với cậu cũng cẩn thận, sợ mình sai sót. giờ đột nhiên câu này, Vệ Tiếu căng thẳng, cúi gằm đầu, bước lùi ra sau.




      Lưu Kình hết chịu nổi rồi. Gần đây bận tối tăm mặt mũi, đương nhiên cũng có lúc có nhu cầu ở phương diện ấy, đều cố nhịn, mà bây giờ, lời vừa đùa trêu bỗng gợi tới nhiều hình ảnh khác, những cảnh đương lãng mạn như trong phim lên ùn ùn trong đầu .




      Ức nỗi giờ có kỳ đà cản mũi, chứ quả tình muốn vật luôn Vệ Tiếu ra sàn nhà rồi.




      Lưu Kình muốn thỏa thuê ôm ấp nồng nàn với Vệ Tiếu đến nỗi ngủ mơ cũng thấy.




      Nhưng nghĩ nghĩ, chứ nhìn cách cậu phản ứng ban nãy sau khi nghe câu của chứng tỏ chuyện này còn cần phải thương lượng kỹ lưỡng nữa.




      Lưu Kình luôn nghĩ, giả sử Vệ Tiếu mà là phụ nữ tốt biết mấy, như vậy cưới Vệ Tiếu từ lâu rồi, mỗi ngày làm về ôm ấp nâng niu. Có điều Vệ Tiếu cũng là đàn ông giống , tuy vẫn thích thân thể đàn ông của Vệ Tiếu, nhưng nếu muốn trói buộc Vệ Tiếu ở bên mình cần phải động não rất nhiều, và dù có thích bao nhiêu, cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận dán tên mình lên người cậu được.




      Lưu Kình bồn chồn bứt rứt.




      Chưa kể Vệ Tiếu vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy là thích đàn ông, Lưu Kình rầu rĩ, chẳng biết mức độ chấp nhận của Vệ Tiếu như thế nào.




      Hai người dẫn nhà thầu xem khắp nhà lượt, luôn tiện lên suy nghĩ của mình về phương hướng sửa chữa căn nhà.




      Mái tầng hai có chút vấn đề, ban đầu ông ngoại của Lưu Kình muốn làm vườn hoa , sau đó Lưu Kình ra đời, ông sợ sân thượng an toàn nên tiến hành làm nữa.




      Lưu Kình cùng Vệ Tiếu lên. Bởi vì những gì cần với nhà thầu đều hết, Lưu Kình để cho họ làm những việc khác trước, đợi khi và Vệ Tiếu bàn xong thiết kế sân thượng với bên nhà thầu.




      Từ sân thượng nhìn xuống bốn phía, nửa công viên đều thu gọn vào tầm mắt.




      Lúc này trời sẩm tối, trong công viên chỉ còn vài cụ già tập thể dục chưa về.




      Hai người lặng yên lúc, có mấy lần Lưu Kình muốn quay sang ôm Vệ Tiếu, nhưng đều cố kiềm chế, cố gắng nhìn cậu bằng biểu cảm bình thường nhất có thể.




      Vệ Tiếu có thể nhận ra điều gì đó bất thường.




      Sau khi hai người xem nhà xong, Lưu Kình mời Vệ Tiếu ăn cơm.




      Vệ Tiếu khó có dịp ra ngoài cùng Lưu Kình nên đồng ý.




      Lưu Kình gọi món cá hấp. Cá được mang lên, tận tay bỏ xương từng miếng cá, gắp cho cậu.




      Vệ Tiếu sững người, ăn miếng cá, nhưng vị ngon của cá cũng làm cậu rung động. Vệ Tiếu ái ngại nhìn Lưu Kình, : “ cần phải chăm chút em như vậy đâu.”




      Lưu Kình giương mắt nhìn cậu, lộ vẻ thất vọng khôn cùng, Vệ Tiếu nỡ nhìn thất vọng, vội vã giải thích: “ bận lắm mà, khó lắm mới gặp được nhau mà vẫn còn chăm sóc em như vậy, em đành lòng, hơn nữa em cũng có tay có chân, lại... phải là đàn bà con , chăm sóc em như vậy, em thấy thoải mái lắm.”

      Lưu Kình rất muốn đáp, chăm sóc em mệt gì đâu, ngược lại đây là cách tốt nhất để nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lo âu về Vệ Tiếu đến mức tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, chỉ sợ mình lỡ may làm gì đó khiến cậu mất vui, nên nghe cậu , chỉ gật đầu, ngoan đến thể nào ngoan hơn.




      Rành rành là người từng trải, ở công ty đứng vị trí có thể hô mưa gọi gió, bây giờ lại chỉ im thin thít, nghe lời Vệ Tiếu. Vệ Tiếu phát ra rằng khi hai người mặt đối mặt nhau gượng gạo vô cùng, chuyện cũng ít hẳn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng khi chuyện điện thoại, Lưu Kình huyên thuyên hết chuyện, lần nào gọi điện cũng đến khi điện thoại nóng bừng mới chịu thôi.




      Ăn xong bữa cơm trong im lặng, Lưu Kình lái xe chở Vệ Tiếu về, đột nhiên đề nghị xem sửa chữa tầng thượng.




      Lúc chiều cả hai bàn xong việc sửa những nơi khác, chỉ còn tầng thượng là chưa nghĩ ra nên làm thế nào.




      Vệ Tiếu cảm thấy bây giờ về khách sạn hơi sớm nên gật đầu đồng ý. Dọc đường, hai người bàn với nhau rất nhiều phương án sửa chữa.




      Nếu vây bằng kính rất bí vì gian bị bít lại, nếu để trống chỉ làm vườn hoa cần phải thường xuyên chăm sóc, mà căn nhà lâu năm rồi, việc chống ẩm cho tầng hai cũng là vấn đề nữa.




      Đến nơi, thợ xây về hết.




      Căn nhà tối om, Lưu Kình đỗ xe ở bên ngoài rồi cùng Vệ Tiếu vào.




      Bóng đèn được tháo gần hết, Lưu Kình tìm mãi mới bật được đèn ở bên mé.




      Ánh đèn tù mù, đủ chiếu lên đến tầng hai.




      Lưu Kình đành phải giơ điện thoại để soi đường. Hai người mò mẫm lên được tầng hai, Vệ Tiếu buột miệng trầm trồ tiếng.




      Nơi họ đứng có tường vách xung quanh, toàn bộ gian thoáng đãng, tầm nhìn quang quẻ.




      Trời đêm đen ngòm, lác đác mới thấy ngôi sao nhấp nháy, nhưng tựu trung cảnh đêm vẫn rất đẹp.




      Vệ Tiếu say sưa ngắm nhìn.




      Lưu Kình đứng dựa vào lan can bên cạnh, nhân lúc Vệ Tiếu ngước đầu nhìn trời, đứng yên bất động nhìn Vệ Tiếu.




      Đến khi Vệ Tiếu cúi đầu xuống, Lưu Kình mới vội vàng đánh mắt nơi khác, nhưng chỉ nhìn vậy thôi đủ cho người nóng lên rồi.




      vội hắng giọng: “Ông của có nhìn xa trông rộng lắm, lúc trước mua miếng đất này do có những thông tin nội bộ, biết được vùng này quy hoạch công viên, sau đó mở rộng đến đây , ông thỏa thuận điều kiện với người phụ trách công viên, sau đó xây ngôi nhà này. Ông rất thích nơi này vì ông ưa ồn ào. Bà ngoại là mẫu người phụ nữ cổ điển, tham gia việc bên ngoài, nếu ông ngoại gặp phải vấn đề gì nan giải cũng làm phiền bà, chỉ mình tìm nơi nào đó hóng gió rồi về...”




      Vệ Tiếu lẳng lặng lắng nghe.




      Cậu nghĩ đây chắc là những hồi ức đẹp đẽ của đối với gia đình. Lưu Kình đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía cậu, chân thành : “Vệ Tiếu, luôn có cảm giác chân thực. Hạnh phúc nếu đến quá nhanh ngỡ như chỉ là giấc mơ, biết lúc nào tỉnh.”




      Vệ Tiếu gật gù. Cái ngày cậu ở trong ngục nghe tin giảm án phạt cũng thao thức cả đêm. Con người khi trải qua sung sướng tột độ hay bi ai tột độ, ít nhiều luôn có cảm giác chân thực. Cậu liền đến bên Lưu Kình, vuốt má an ủi, hành động này trước đây khi chăm sóc Lưu Kình bé con, cậu thường hay làm.




      Nhưng bất chợt cậu bị ôm vào lòng. Môi chạm môi, chỉ là muốn áp sát, muốn lại gần người mình thích thêm nữa, ràng chỉ là suy nghĩ trong sáng, nhưng khi ôm hôn đầu óc trống rỗng còn lại gì, cả người như bay bổng lên trung.




      Chỉ muốn ôm chặt Vệ Tiếu, muốn hòa trộn cậu vào cơ thể mình.




      Vệ Tiếu kháng cự. Cậu là người rất nguyên tắc, tuy cảm thấy hơi đường đột nhưng trước đây cũng từng có lần thế này, cậu bình tĩnh cho phép Lưu Kình làm vậy.




      Nhưng nụ hôn đó mỗi lúc sâu, cảm tưởng sắp nuốt chửng cậu tới nơi.




      Tay Lưu Kình mò vào trong áo của Vệ Tiếu, miết mạnh, sau đó lăn xuống phía dưới rồi dừng lại mông cậu, sờ vài cái rồi tiếp tục đút vào trong. Quá bất thình lình, Vệ Tiếu hốt hoảng, vội giãy khỏi Lưu Kình.




      Song Lưu Kình hôn cậu như thể nổi điên, tay siết chặt chừa kẽ hở, chỉ có càng ngày càng thít, ngón tay chuyển động bên trong cậu, nửa thân dưới rắn đanh.




      Vệ Tiếu vùng vẫy, thể ngờ là Lưu Kình khát vọng .




      Giãy mãi ra, cậu điên tiết đấm vào ngực Lưu Kình.




      Tuy phải dùng hết lực để đánh, nhưng có thể làm Lưu Kình tỉnh lại.




      Lưu Kình biết mình vừa mất trí, mất mọi khả năng kiểm soát, đứng đó nhìn cậu mà xấu hổ khôn nguôi, thâm tâm hối hận vô cùng.




      nhanh chóng đè nén rạo rực của bản thân lại, giả bộ như có chuyện gì xảy ra, đề nghị đưa Vệ Tiếu về khách sạn.




      Vệ Tiếu buồn nhìn , cúi đầu từ chối: “Em tự về.”




      đoạn, cậu bước xuống lầu trước.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 43






      Vệ Tiếu tuy gặp rắc rối khó xử với Lưu Kình nhưng ngày hôm sau vẫn đến coi ngó việc sửa nhà từ rất sớm.




      Cậu bây giờ rất chi mâu thuẫn, mặt cảm thấy Lưu Kình đối xử với mình tốt, mặt khác lại biết nên giải quyết mối quan hệ với Lưu Kình như thế nào. Cậu cứ nghĩ đơn giản, nhưng sau chuyện xảy ra hôm qua Vệ Tiếu mới hiểu rằng, Lưu Kình thích cậu chỉ dừng lại ở mối quan hệ đơn giản.




      Những gì mà Lưu Kình cần dường như cậu thể mang lại được.




      Lúc này Vệ Tiếu rất muốn yên tĩnh để suy nghĩ kĩ.




      Điều cậu sợ nhất bây giờ là Lưu Kình đến tìm mình. Nhưng , Lưu Kình vô cùng điềm tĩnh, ngày ngày đều gọi điện thoại thăm hỏi, về chuyện sửa nhà, chuyện ăn uống, còn chuyện đương đề cập đến.




      Lưu Kình thích cậu cách kín đáo, điều này khiến lòng Vệ Tiếu càng bất an hơn.




      May mà công việc sửa nhà hàng ngày quá mệt, thường xoay như chong chóng xong là cậu ngủ li bì, nào còn sức nghĩ ngợi?




      Lưu Kình cố gắng giữ thái độ hòa nhã, nhưng vẫn bị cấp dưới nhận ra, ai mà phải vào văn phòng vì công việc là y như rằng đeo lên mặt biểu cảm như thể sắp chết tới nơi.




      Lưu Kình biết kiềm chế được nỗi buồn, càng làm bản thân thêm nặng nề.




      biết nó tốt, nhưng vẫn sao kiềm chế được.




      Đấy phải là thái độ nên có của cấp , ít nhất Lưu Kình cũng thích xem cấp dưới là nơi trút giận, nhưng làm được. Hôm đó làm xong việc, Lưu Kình có hơi rảnh rang, nhìn đồng hồ. Khoảng thời gian gần đây Lưu Kình nhẫn nại đến chỗ Vệ Tiếu, nhưng lúc này tự dưng nhớ cậu quá đỗi, cứ dòm lom lom cái đồng hồ đeo tay, cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu lúc này tất bật sửa nhà.




      Chủ thầu sửa nhà hét giá tuy cao, nhưng tay nghề ngon nghẻ.




      Vệ Tiếu làm lâu thành thân quen với họ, do đó tình hình khi làm chung vẫn vô cùng tốt đẹp.




      Bỗng cậu nhận điện thoại của Lưu Kình.




      Lưu Kình chỉ nghe thấy tiếng xây sửa rất ồn ào. Vệ Tiếu đưa lưng về phía công nhân xây dựng giữa hàng loạt thanh hỗn loạn, “A lô” tiếng.




      Lưu Kình lặng im lúc rồi hỏi: “Vệ Tiếu, có gặp nhau được ?”




      Vệ Tiếu gật đầu, đáp đồng ý. Lưu Kình nhanh chóng đến đón, tiện thể vào xem tình hình xây dựng.




      Trông thấy Vệ Tiếu mặc chiếc áo choàng bằng vải thô, đứng lẫn trong nhóm thợ sửa chữa, suýt nhận ra.




      Lưu Kình mỉm cười, kéo Vệ Tiếu ra khỏi đó.




      Đấy là động tác quen thuộc, ánh mắt tìm kiếm Vệ Tiếu cũng là khả năng bản năng của . Khi gặp lại cậu, dường như trời đất cũng sáng sủa hơn, tim thoáng đau đớn, biết là Vệ Tiếu có thuộc về .




      Vệ Tiếu dẫn xem thử kết quả xây dựng, tuy còn nhiều nơi chưa hoàn thiện nhưng hành lang, nhà vệ sinh, hay số hệ thống dây điện bố trí trong phòng đều hòm hòm.




      Lưu Kình thấy góc nhà hồi đầu cầu chuyển thành góc tròn, giờ lại phát nó được làm thành góc vuông, bèn hỏi người chủ thầu: “Chỗ này sửa giống lắm với cầu ban đầu.”




      Chủ thầu biết mình thể đắc tội với người này nên vội giải thích: “Đây là chỗ Vệ Tiếu bảo sửa lại, cậu ấy bảo làm như thế có thể để được nhiều thứ hơn.”




      Lưu Kình tức khắc nghi vấn thêm lời nào nữa, thậm chí còn khen ngợi: “Hay nhỉ, ý tưởng này tốt hơn của tôi nhiều.”




      Chủ thầu cũng là người lăn lộn từng trải trong xã hội. Ban đầu ông ta biết Vệ Tiếu là người lai lịch thế nào, nhìn hành vi cử chỉ của cậu cũng giống người có tài sản nên chỉ nghĩ cậu là người do Lưu Kình phái đến giám sát công trình, nhưng sau đấy ông ta phát Lưu Kình thường xuyên điện thoại cho cậu, bình thường đều phải do người phụ trách giám sát gọi điện cho chủ nhà mới đúng, hơn nữa nghe giọng , dường như Lưu Kình còn hỏi han mọi mặt về đối phương, trái lại Vệ Tiếu mới càng giống chủ.




      Bây giờ lại trông thấy thái độ của Lưu Kình đối với Vệ Tiếu, ông chủ thầu hoang mang, rốt cuộc Vệ Tiếu là người có thân phận gì? Trước đây ông ta hay bóng gió, Vệ Tiếu cũng chỉ bảo mình đến phụ tay.




      Khi ra ngoài, ràng Vệ Tiếu chậm lại.




      Lưu Kình biết Vệ Tiếu còn có nỗi băn khoăn, nên mở cửa xe cho Vệ Tiếu mà hé răng lời nào.




      Suốt chặng đường, mấy lần Lưu Kình muốn mở miệng nhưng sợ bản thân nhẫn được, ra những lời quá trớn, nên lại nhẫn.




      Họ giữ im lặng đến trước cửa khách sạn, bấy giờ Lưu Kình nén được nữa, liền quay sang bảo cậu: “Vệ Tiếu, biết em...”




      Lưu Kình mới nửa, Vệ Tiếu đột nhiên nghe thấy giọng vô cùng quen thuộc, gọi mình tiếng “”.




      Toàn thân Vệ Tiếu chấn động.




      Lưu Kình thoắt chốc biến sắc. Tuy mới gặp mặt lần, nhưng người nhà của Vệ Tiếu đều quen. Lúc này đây, là Vệ Lạc đứng trước cửa của khách sạn nhìn họ với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.




      Lưu Kình biết tình hình hay, lập tức làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Vệ Tiếu.




      Vệ Lạc quả dám tin vào mắt mình. Nhóc học nâng cao, hai năm nữa tốt nghiệp chính quy nên trường sắp xếp cho thực tập, vốn dĩ nhóc cùng với giáo viên thực tập đến dự tiệc ở đây, ngờ vừa mới bước vào cửa bắt gặp Vệ Tiếu đáng lý vẫn còn ở trong tù mới phải.




      Ban đầu tưởng mình bị hoa mắt, nhưng cảm thấy quen quá là quen, hớt hải đến gần phát đúng là người quen .




      Vệ Lạc ngẩn người ra, nhìn trai Vệ Tiếu bằng nét mặt ngờ vực. Vệ Tiếu cũng lộ vẻ bối rối, việc được tạm tha cậu hề để lộ cho người nhà biết, bị Vệ Lạc bắt gặp mình cùng với Lưu Kình, cậu bỗng chột dạ.




      Trong lòng Lưu Kình và Vệ Tiếu đều hiểu , chỉ e giấu nổi Vệ Lạc. Nhóc này học Luật, họ có lấp liếm thế nào cũng chắc chắn lọt ra vô số sơ hở.




      Lưu Kình toan giúp Vệ Tiếu cậu cử động trước, bước đến chỗ Vệ Lạc, tựa hồ gì đấy với nhóc rồi quay lại bảo : “ tìm nơi nào đó ngồi đợi nhé, em muốn chuyện với em trai em lát.”




      Lưu Kình thắt lòng, nhưng vẫn nghe lời, cười cười với cậu. cũng biết bản thân ra khách sạn như thế nào, vì việc này xảy ra quá chóng vánh.




      Gục đầu lên cửa xe lạnh buốt, nỗi bất an ỉ trong . Giống như chấm , rồi ngừng lan rộng nơi đáy lòng, để rồi tích tụ, như sắp nuốt chửng luôn vậy.




      Đợi khi Vệ Tiếu từ trong ra và tìm , thấy Lưu Kình ngồi ở xe với nét mặt nặng trĩu.




      Vệ Tiếu gọi: “Ra ăn cơm .”




      Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu, từ xe bước xuống chẳng lời nào.




      thích Vệ Tiếu, nhưng rốt cuộc Vệ Tiếu nghĩ thế nào về mình? . Lúc ăn cơm, Lưu Kình vẫn dám hỏi cậu ăn sao với người nhà.




      Ăn trong im lặng, nhai vô vị, Lưu Kình hối hận vô cùng. Nếu biết trước việc xảy ra như thế, lúc đầu nên bốc đồng ở sân thượng như thế, bây giờ e là dọa Vệ Tiếu sợ chạy mất dép rồi.




      “Cùng ngủ lát nhé.” Vệ Tiếu bỗng mở lời.




      Lưu Kình nghẹn thức ăn, ngỡ mình nghe nhầm nên vội ngẩng đầu nhìn Vệ Tiếu, cậu vẫn ăn cơm từ từ như thể chưa từng thốt ra lời liều lĩnh như vậy.




      Lưu Kình hết nuốt nổi cơm, cũng tài nào nhếch miệng được, thậm chí vì quá kinh ngạc nên miệng vẫn còn há hốc, nom ngớ ngẩn nhưng cũng đáng kém. Vệ Tiếu có vẻ vui vẻ, muốn nhắc nhở biết nên làm thế nào, nhịp đập con tim bỗng tăng nhanh hối hả, cậu vội cúi đầu xuống, giả vờ có chuyện gì và tiếp tục ăn cơm. Kỳ thực là biết mình ăn gì nữa.




      Lúc nãy cậu mọi chuyện với Vệ Lạc rồi. Vệ Lạc hoảng sợ, nhưng nhóc cũng giống cậu, là người rất mềm lòng, cho dù nhất thời chưa chấp nhận được nhưng vẫn giúp cậu giấu người nhà.




      Vệ Tiếu nghĩ, nếu như mối quan hệ của cậu với Lưu Kình thoải mái hơn, bản thân cậu gánh lấy hư danh này, chi bằng trực tiếp thử xem, xem rốt cuộc cậu có thể cùng đến bước nào.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 44






      Bây giờ Lưu Kình như nằm mộng, sợ mình nếu lớn tiếng hoặc có những tác động mạnh, bị đánh thức khỏi giấc mơ.




      Khi cùng Vệ Tiếu lên phòng, rón rén dè dặt, chẳng bù cho thông minh nhanh nhạy vốn có, trông cứ đờ đẫn y chang khúc tượng gỗ.




      Vệ Tiếu vào phòng, hỏi : “ tắm trước hay em tắm trước?”




      Lưu Kình nghe xong thiếu điều giơ tay che ngực, khựng lại hồi lâu mới dám trả lời: “Em tắm trước .”




      Vệ Tiếu bèn bước vào tắm trước, tiếng nước ào ào chảy xối lên cơ thể khiến cảm giác chân thực trong lòng Lưu Kình càng tăng thêm mãnh liệt. Lưu Kình cần sờ bằng tay cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập loạn xạ.




      há miệng thở hổn hển.




      Cuối cùng Vệ Tiếu cũng tắm xong bước ra, thay chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cúi đầu lau những giọt nước còn vương tóc.




      Chỉ là lau qua loa đại khái thôi nên áo ngủ có những chỗ còn ướt rượt, dính sát vào cơ thể.




      Bình thường sao, nhưng lúc này, trong mắt Lưu Kình, chúng quả giống như ánh lửa phun ra, toàn thân run lên cầm cập.




      Lưu Kình sợ mình kích động đến chảy máu cam, bèn trốn tọt vào nhà tắm.




      Được ngâm nước nên Lưu Kình tỉnh táo . chân thành thích Vệ Tiếu. Vệ Tiếu chất phác đấy, nhưng con người ta luôn có mức độ chấp nhận nhất định. Trong tình huống vẫn chưa mức độ chấp nhận của Vệ Tiếu mà phát sinh quan hệ tùy tiện như thế này, chỉ lo phải việc tốt.




      Nhưng vấn đề là bữa tiệc ngon nhất đời này được dọn sẵn ngoài kia, Lưu Kình lại nắm chắc được sau khi ra, liệu có thể khống chế được bản thân mình nữa. Ôm bồ do dự, tắm xong bước ra ngoài, thấy Vệ Tiếu nằm sẵn trong chăn.




      Tóc Vệ Tiếu rất ngắn, sau này ra tù tóc dài ơn, nhưng cậu quen với kiểu tóc gọn gàng kia rồi, thế là lại cắt ngắn, từ đó về sau chỉ giữ kiểu tóc.




      Lưu Kình định bụng tâm đôi điều với cậu, khổ nỗi lòng cứ chộn rà chộn rộn, đưa tay xoa tóc cậu trước.




      Nhưng đầu ngón tay vừa chớm chạm tới, thân thể mất kiểm soát, chỉ muốn đè lên người cậu ngay tức .




      Lưu Kình biết vượt qua được thèm muốn cực độ đó bằng cách nào, miễn cưỡng rút tay về, dịch người ngồi xuống cạnh giường, mắt chằm chằm nhìn Vệ Tiếu. Vệ Tiếu ngồi dậy. Cậu thuộc tuýp người bùng nổ, bình thường rất hiếm khi thể tính khí của mình, nhưng làm việc gì vô cùng quyết đoán.




      Lúc này quyết, tức là suy nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn.




      Lấy thêm dũng khí, Vệ Tiếu chủ động ngồi cạnh Lưu Kình.




      Lưu Kình nghiêng mặt nhìn sang Vệ Tiếu, hỏi bâng quơ: “Em muốn chứ?”




      Vệ Tiếu gật đầu quả quyết.




      Lưu Kình tả được cảm giác sung sướng rần rật trong cơ thể mình, lòng lâng lâng cảm giác ngọt ngào mang hương vị hạnh phúc, nhưng vẫn cố kìm nén luồng cảm xúc ấy lại, siết chặt nắm tay rồi tuôn lèo: “Vệ Tiếu, em, nhưng nghĩ em cũng nên ép mình làm những việc em muốn, tình dành cho em lớn đến nỗi dù cho em chấp nhận chăng nữa, vẫn mãi mãi em...”




      Lời tỏ tình nồng nàn ấy khiến Vệ Tiếu giật mình, sau giật mình, là cảm động. Cậu bất giác nhìn sâu vào đôi mắt hơn.




      Cuộc sống trước đây của Lưu Kình rất hỗn loạn, lên giường với còn đơn giản hơn ăn bữa cơm, nhưng những lời ân tình ngọt ngào như vậy đây mới là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn đối diện nhau để . Lưu Kình thấy miệng mình khô khốc, bèn liếm liếm.




      Vệ Tiếu cắt lời Lưu Kình bằng nụ hôn dính chặt lên môi .




      Bản thân cậu chẳng ngờ mình là người vội vàng, đây là nụ hôn chủ động đầu tiên từ cậu.




      Hai người có thể cuốn chặt vào nhau rất đỗi tự nhiên vừa vướng mắc, vừa cự tuyệt.




      Lưu Kình kinh ngạc vì việc diễn ra quá phi thường. Về mặt này, Vệ Tiếu vốn là người non kinh nghiệm, ai mà biết trong giây phút này chị lại bị chim non xanh dắt mũi. Vệ Tiếu biết sau đó nên làm thế nào, dừng lại nhìn Lưu Kình.




      Vốn chỉ nhìn bằng ánh mắt dò hỏi, lại làm Lưu Kình sục sôi máu nóng, thấp thoáng như thể bị ai đó khiển trách.




      Chẳng chần chừ nữa, lật nhào Vệ Tiếu. Đè sát lên người cậu, cảm giác gắn kết thân thể đầy xúc cảm, khiến Lưu Kình nheo mắt đê mê.




      Vệ Tiếu vốn bị tình ý tứ, kín đáo của Lưu Kình làm cảm động, nào ngờ liền ngay sau đó bị chính tên sói đói ấy lột mất quần.




      Cùng con người mà sao khác nhau quá thể? Điều ấy khiến Vệ Tiếu khỏi ngạc nhiên. Lưu Kình còn bận rộn trong cuộc chu du của mình, chân mân mê chỗ này sờ soạn chỗ nọ, bờ môi lượn lờ ngực Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu quyết tâm nhắm mắt đâm lao theo lao bất chấp tất cả rồi, ấy vậy mà bị tay lão luyện như Lưu Kình mò mẫm bên dưới, lật qua lật lại, cậu cũng thiếu điều phất cờ đầu hàng.




      Lưu Kình lồng lộn như thú hoang, còn làm chủ suy nghĩ nữa, hoàn toàn bị bản năng sai khiến.




      Áo quần dần dần cởi hết, hai người lại quấn vào nhau đầy say mê.




      Lưu Kình vốn xâm chiếm cái thân thể trước mắt này vô số lần trong ảo tưởng, cảm xúc lúc này đây hoàn hảo đến mức khiến kích động khôn nguôi.




      Sáng ra tỉnh dậy, Vệ Tiếu lại là người dậy trước.




      Đêm qua đáng thẹn, Vệ Tiếu dám nhớ lại.




      Lưu Kình cũng dậy sớm, hân hoan bay nhảy khắp phòng, chốc chốc lại đến bên giường vuốt vuốt đầu Vệ Tiếu, chốc chốc lại hôn trộm Vệ Tiếu, chốc chốc lại đưa tay sờ sờ khắp người Vệ Tiếu.




      Nhưng phần lớn thời gian lại dành để ngồi bên mép giường nhìn Vệ Tiếu. Vệ Tiếu bụng nghĩ đợi Lưu Kình rồi mới trở dậy, nhưng đợi hoài mà chẳng thấy Lưu Kình , ra đợi cậu.




      Nhưng mà qua đêm này nọ, bây giờ bắt mặt đối mặt, bốn mặt nhìn nhau, chỉ sợ thẹn thùng chết mất.




      Lưu Kình mấy bận tâm điều đó, Vệ Tiếu cuối cùng cũng phải bật dậy, mở to mắt nhìn, đúng lúc Lưu Kình cũng nhìn cậu đầy ưu tư.




      Vừa thấy Vệ Tiếu tỉnh, Lưu Kình hỏi vội vàng: “Em còn đau ?”




      Câu này làm Vệ Tiếu kích thích cực độ, mặt đỏ gay gắt.




      Trong lòng nhấp nhổm yên, bỗng nhiên nghĩ, vừa mới chuyện với Vệ Lạc về việc ở cùng Lưu Kình xong mà chưa chi gạo nấu thành cơm, phải chăng hơi quá quyết liệt?




      Cậu hiểu bản thân có lẽ giúp đỡ người khác vì lòng cảm thông, nhưng nếu thích đối phương rồi, lại muốn sống thân thiết cùng nhau nữa, đơn thuần chỉ cần yếu lòng mà có thể làm được.




      Cảm giác đối với Lưu Kình trước đây, có thể ngay cả cậu cũng biết .




      Việc đêm qua chính là muốn làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người, chí ít cũng muốn xem cậu thích Lưu Kình đến mức độ nào.




      Nhưng sau đêm ân ái, Vệ Tiếu phát rằng bản thân nghĩ quá đơn giản, trong phương diện này, cậu hoàn toàn là tay mơ, ngờ ngờ nghệch nghệch bị Lưu Kình bắt mất.




      Bỗng dưng Vệ Tiếu lại thấy hối tiếc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :