1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lần này, là em vứt bỏ anh - Đường Tâm (2.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: (1)

      Bách Tuấn khẽ động khóe miệng, cười giảo hoạt, nghĩ tới những chuyện qua, cuối cùng cũng hiểu .

      lôi kéo Ninh Vũ Hoa ngồi xuống ghế salon, nhìn chớp mắt."Bởi vì nhận ra em, cho nên em mới làm khó , đối đầu với mọi nơi?"

      "Làm gì có chuyện đó." Ninh Vũ Hoa cố gắng thu hồi nỗi lòng rối rắm, muốn khôi phục tỉnh táo cùng trấn định trước đó.

      "Chỉ vì giờ, làm em rất xem thường!"

      siết chặt đôi tay, bởi vì "Cường hôn" trong thang máy, làm cho yên trong lòng!

      "Any¬way, tùy em muốn sao . . . . . . Trước tiên hãy chút về chuyện ngày hôm nay , em còn nhớ vì cái gì mà em tới gặp sao?" Nhìn vẻ mặt mờ mịt, liền tốt bụng nhắc nhở, " phải vì gây gổ, cãi nhau với mà đến chứ?"

      "Dĩ nhiên phải!" Ninh Vũ Hoa hất cằm lên, khẽ kéo làn váy màu hồng nhạt chút." Hôm nay em tới là muốn chuyện công việc với . Chắc bác qua với rồi, hai nhà chúng ta có dự án hợp tác khai phá, do em và phụ trách."

      "Dự án hợp tác khai phá?" Lần này, đến phiên Bách Tuấn lộ ra biểu tình ngạc nhiên."Thế nào hoàn toàn khác với những gì nghe được? Có phải em lầm hay ?"

      "Sao em có thể lầm được." bỗng sửng sốt."Vậy mục đích hôm nay tới gặp em là gì? ."

      "Kết hôn." vui vẻ nhếch môi.

      Đây chuyện vui lớn.

      Vốn dĩ cũng bài xích cưới "Em mập" vừa tham ăn vừa đáng này làm vợ, tại, lại càng cảm thấy vui mừng thích ý; em mập lại biến thành “ điêu ngoa” vóc người nóng bỏng, lại khiến cảm thấy hết sức mới mẻ thú vị, hơn nữa cảm giác hôn , còn tương đối tuyệt vời. . . . . .

      Nhìn dưới ánh mắt thương nhân của nhà họ Bách bọn họ, cuộc mua bán này tuyệt đối có lời!

      "Kết hôn? Kết hôn gì?"

      Trong lúc Bách Tuấn đắc chí Ninh Vũ Hoa lại đột nhiên trợn mắt, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt gần như kinh hoảng.

      "Ai và ai kết hôn?" Trái tim đập hụt nửa nhịp, khỏi sợ hãi.

      "Đương nhiên chính là và em rồi." Bách Tuấn bước tới trước mặt , khuôn mặt nam tính đầy sức quyến rũ, lộ ra vẻ vô cùng hài lòng." nghĩ, dự án hợp tác khai phá mà em đến, có lẽ chính là hôn lễ của chúng ta; có thể hôn lễ thành dự án hợp tác khai phá, cũng coi như loại sáng ý."

      biết người cha giảo hoạt kia, với nhà họ Ninh thế nào, chẳng lẽ đến chuyện thông gia sao?

      " đừng có mơ! Làm sao em có thể gả cho ?" gần như nhảy lên khỏi ghế salon.

      " có mơ, rất tỉnh táo." Bách Tuấn chớp đôi mắt vô tội." tin, em có thể gọi điện thoại hỏi cha em hoặc là cha , xem có phải bọn họ quyết định chuyện thông gia của hai nhà hay ."

      "Em. . . . . . Đương nhiên em gọi!" bị dọa , chỉ mặt có chút máu, ngay cả giọng cũng trở nên lưu loát rồi.

      "Vũ Hoa, xem ra chúng ta có duyên phận. Từ tiểu học đến trung học, chúng ta đều học cùng trường, bây giờ còn kết hôn thành vợ chồng nữa." Vẻ mặt đầy kinh ngạc của , khiến Bách Tuấn nhịn được mà thêm dầu vào lửa.

      "Cha còn hi vọng chúng ta sớm ngày khai chi tán diệp, để vợ chồng già bọn họ sớm chút ẵm cháu trai đấy. nhớ em là con đúng ? Như vậy cha mẹ của em, cũng rất hi vọng em có thể sớm lập gia đình, ổn định. . . . . ."

      Ninh Vũ Hoa khẽ hé miệng, đầu óc buộc chặt, ánh mắt hoảng sợ.

      Sinh con? . . . . . Rốt cuộc lời kỳ quái gì vậy?

      Sao phải ngồi ở chỗ này, cùng chuyện về những đề tài ngại ngùng này với Bách Tuấn chứ?

      Nhưng là Bách Tuấn! Là người đàn ông mà thề cả đời đều tha thứ, hơn nữa còn muốn hận cả cuộc đời!

      "Em có từng nghĩ chúng ta nên sinh mấy đứa bé ? Sợ em quá vất vả, nghĩ rồi, chúng ta sinh ba đứa là tốt nhất. Hai đứa con trai, con ; hoặc là hai con , đứa con trai, đều thành vấn đề. Em xem?"

      tay chống cằm, vẻ mặt lười biếng như trầm mê ở trong mộng.

      Nhịp tim của Ninh Vũ Hoa lại dừng lại lần nữa; đôi môi khẽ run lên, hồi lâu cũng được lời nào.

      muốn sinh mấy đứa trẻ? Vấn đề như vậy. . . . . . dĩ nhiên. . . . . . nhíu chặt đôi mày thanh tú, lòng thắt chặt lại, máu đọng lại. . . . . . dĩ nhiên từng nghĩ tới . . . . . .

      Mặc dù đó là chuyện của tám năm trước, hơn nữa rất muốn mực phủ nhận, thế nhưng quả từng xảy ra.

      Ninh Vũ Hoa cắn chặt hàm răng, cố gắng ngăn chặn thân thể mình run rẩy, còn có cảm xúc trong lòng ngừng tuôn ra.

      Tám năm trước, khi đó tình đầu tiên của , lại thích cái người học trưởng nông cạn có nửa điểm nghiêm chỉnh này.

      Ôm ấp tình cảm mơ mộng thiếu nữ, coi là vị bạch mã hoàng tử tài giỏi, thậm chí cho rằng quan tâm đến vẻ bề ngoài của , mà thấy được nội tâm xinh đẹp của . . . . . .

      "Vũ Hoa, em nghe được lời của sao?" Bách Tuấn cúi người, gò má tuấn mỹ lại tiền gần hơn mấy centi mét.

      Cặp mắt rạng rỡ phát sáng ánh sao kia, lóe ra tia tiếu ý trước mắt làm cho hốt hoảng luống cuống.

      Đó là ý
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: (2)

      "Em ngồi xuống trước ." Bất chợt, bàn tay to đặt lên vai của , trước khi kịp cự tuyệt, người bị ấn ngồi xuống ghế dài.

      "Lúc này sao em có thể nghỉ ngơi được?" Ninh Vũ Hoa muốn đứng lên.

      Bách Tuấn ngang ngược ấn chặt ngồi ghế."Từ giờ trở , em cứ ngồi ở đây, cần quan tâm chuyện gì, nghỉ ngơi tốt cho ; mọi chuyện, đều giao cho xử lý."

      " xử lý? biết em có bao nhiêu phiền toái sao? Còn tới hai giờ nữa là khai trương rồi. . . . . ." Giờ khai trương, còn do cố ý xem nông lịch, chọn giờ tốt nhất: 18 giờ 18 phút.

      " phải là hoa tươi, túi đựng quà tặng, còn có bữa ăn có vấn đề sao?" Bách Tuấn ném ánh nhìn tự tin về phía , vào thời khắc này gò má sắc cạnh, bộc phát khí thế bức người."Tin tưởng , cứ để lo. Chuyện đáp ứng với em, có từng làm làm được sao?"

      "Vậy. . . . . . ra có." Sau khi Ninh Vũ Hoa lục tìm trong trí nhớ phát , mỗi lần nhờ giúp, đều có thể giúp vượt qua cách thuận lợi.

      "Nếu như em muốn giải quyết tất cả vấn đề khó khăn trong khoảng thời gian ngắn, hãy an vị ở chỗ này nên cử động, nghe chưa?" cảnh cáo lườm cái, sau khi lấy được cái gật đầu đầy do dự của , liền xoay người rời .

      Nhướng mi, nhìn thân thể khôi ngô cao lớn của người đàn ông biến mất ở trước mắt mình, Ninh Vũ Hoa thở dài hơi như trút gánh nặng.

      Có người có thể nhận lấy những gánh nặng đè ở người , là quá tốt.

      Mặc dù người kia là Bách Tuấn người mà muốn nhận trợ giúp nhất; cho dù lời của , nhấc lên chút ký ức muốn quên trong đáy lòng , vẫn sâu nhớ lại như cũ. . . . . .

      Nhưng trong chuyện giúp giải quyết những vấn đề khó khăn này, thể thừa nhận, Bách Tuấn luôn trở thành cứu tinh của .

      Trong những năm tháng quá khứ, mặc dù mỗi lần đều tình nguyện mà ra tay, còn nhân tiện dạy dỗ hoặc cười nhạo , nhưng đến cuối cùng, lại là người duy nhất có thể giúp biến nguy thành an, để cho thuận lợi vượt qua.

      Sau tám năm, lại xuất vào lúc hết đường xoay xở. . . . . .

      Điều này làm cho lòng của có chút ngũ vị tạp trần, còn có chút cảm xúc lên được. . . . . .

      Cho dù có ngàn vạn lần muốn, nhưng vẫn tràn đầy cảm kích vì xuất kịp thời của , tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng có thể hơi thả lỏng.

      Nhưng cảm giác nhận giúp đỡ của như thế nào? Vào giờ phút này, Ninh Vũ Hoa muốn suy nghĩ đến, cũng thể suy nghĩ.

      có thể làm, trừ bỏ tiếp nhận, cũng còn cách nào.

      Sau khi hoạt động khai trương kết thúc, Ninh Vũ Hoa còn chút sức lực nào gần như ngồi phịch ở trong phòng nghỉ.

      Sau khi dùng sức hít sâu vài hơi, bờ môi mới lên nụ cười vui vẻ từ nội tâm.

      Đại Thành Công!

      Tất cả khách đều khen dứt miệng với những trang sức đá quý bọn họ trưng bày, đồ trang sức số lượng hạn chế cũng trong vòng hai giờ này, đều bị mua sạch.

      Mà có được tất cả những điều này người đầu tiên phải cảm ơn, chính là Bách Tuấn.

      "Ngày mai báo chí tuyên truyền hoạt động khai trương hôm nay, rất lâu có cửa hàng nào khai trương náo nhiệt như vậy.”

      Ninh Vũ Hoa vừa mới nhớ tới , từ phái sau lập tức truyền đến giọng của Bách Tuấn.

      "Đói ? lấy chút đồ ăn còn chưa hết tới đây, có bánh táo nướng, bánh bích quy cùng bánh dứa, những thứ này cũng tệ, còn có bánh ngọt phô mai, nhất định em rất thích."

      Xách theo đống thức ăn còn có thức uống, Bách Tuấn cười híp mắt vào phòng nghỉ.

      "Em đói bụng." Ninh Vũ Hoa cảnh giác nhìn túi xách trong tay như đối mặt với việc hệ trọng vậy.

      Đồ ngọt và cola? Bây giờ những thứ kia hoàn toàn là thiên địch của .

      "Làm sao có thể đói bụng? Từ xế chiều đến bây giờ, em vẫn chưa ăn thứ gì." kéo ngồi vào bàn tròn bên cạnh, mở hộp đồ ăn ra." với em, những thứ này đều là tác phẩm của đại sư phụ trong nhà hàng Bách Thực, đây chính là đại sư phụ được mời về từ nước Pháp đấy.."

      Trong lúc nhất thời, trong phòng nghỉ tràn đầy mùi thơm mê người của món điểm tâm ngọt, dụ hoặc lấy vị giác của Ninh Vũ Hoa.

      "Đại sư phụ đến từ nước Pháp, cũng làm bánh dứa sao?" cố gắng nuốt nước miếng trong miệng xuống, báo cho mình: vì dáng người, nhất định phải nhịn!

      "Đương nhiên có thể rồi, em ăn thử xem, mùi vị rất chính tông, vỏ ngoài đặc biệt xốp giòn, bảo đảm em ăn rồi muốn ăn tiếp. . . . . . Nếu như phải là cố ý giữ lại chút để ăn khuya, sớm bị đám người ngoài kia càn quét sạch rồi." Bách Tuấn dương dương hả hê lấy ra khối bánh dứa, đặt vào trước mặt Ninh Vũ Hoa.

      " cần. . . . . . Đúng rồi, hôm nay rất cám ơn , nếu như , em biết nên làm sao mới được." vừa đẩy bánh dứa ra, vừa lộ ra nụ cười chân thành.

      "Tất cả mọi người đều đồ ăn của chúng ta tinh xảo ngon miệng, chất lượng hạng nhất; còn có những lãng hoa tươi kia nữa, làm sao có thể nhanh như vậy, liền lấy được những lẵng hoa mẫu đơn xinh đẹp kia? Hơn nữa còn cắm đẹp đẽ hào phóng như vậy nữa. . . . . ."

      giương mắt, nhướng mi, mắt cười cong cong, cố ý nhìn tới miếng bánh dứa. . . . . ngừng tản mát ra mùi thơm mêm người trong tay kia.

      "Ninh Vũ Hoa, rốt cuộc em ăn hay ăn? Tay cũng rất mỏi đây." Bách Tuấn ngồi xuống bên cạnh , vẫn ung dung liếc xéo ."Em mà ăn, chấp nhận lời cám ơn của em."

      "Nhưng em đói bụng. . . . . ." dẩu đôi môi đỏ mọng lên, tâm trạng trở nên nóng nảy.

      "Trước kia cho dù em đói bụng, cũng cự tuyệt thức ăn ngon như vậy." khoanh hai tay trước ngực, rất là cố chấp.

      "Em có biết bỏ ra bao nhiêu khí lực, mới lấy được những đồ ăn và hoa tươi kia giúp em sao? Bộ phận nhà bếp điểm tâm vì phải làm gấp đồ ăn cho nơi này, mà nhà hàng Tây của Nhà hàng Bách Thực, hôm nay thể cung cấp cho khách hàng bất kỳ món điểm tâm ngọt nào."

      "Sao có thể như vậy? Nếu như cung cấp món điểm tâm ngọt, còn có người đến dùng cơm sao?" Nét mặt của vừa lo lắng lại chột dạ. Tất cả điều này, đều là vì . . . . . .

      "Đây là cái vấn đề ngu ngốc gì thế? Đương nhiên có người rồi." nhếch mày lên, đung đưa miếng bánh dứa tay.

      "Còn những bó hoa tươi kia, là chặn đường của tiệm hoa tươi bán hoa cung cấp cho tập đoàn Bách Thực mang tới đó, nghe vốn dĩ bọn họ muốn đưa đến buổi ra mắt bộ sư tập thời trang mới."

      " chặn đường lấy hoa tươi được đưa nơi khác? Vậy. . . . . . Chẳng phải là bọn họ vi phạm hợp đồng sao?" Mặc dù có chút đau lòng, nhưng vẫn cảm thấy hết sức may mắn, đối phương nguyện ý cung cấp hoa cho bọn họ trước.

      "Em cho rằng bọn họ dễ dàng đồng ý đưa cho sao?" Bách Tuấn ngạo mạn hừ lạnh tiếng."Vì lấy được những bó hoa mẫu đơn này, chẳng những phải ra giá gấp ba lần, còn uy hiếp bọn họ : nếu như đưa hoa mẫu đơn cho , tập đoàn Bách Thực cắt tất cả hợp đồng với bọn họ, về sau bao giờ mua hoa từ bọn họ nữa."

      " có quyền lực lớn như vậy sao? phải là có chút thực quyền nào sao?"

      "Vào lúc này rồi, có thực quyền cũng phải làm bộ như có thực quyền! Nếu biết làm thế nào?" trừng mắt nhìn , vẻ mặt "Tất cả đều là bởi vì em". "Còn có những chiếc túi đựng hàng in sai tên kia, cũng do liên lạc với xưởng in quen biết, tạm thời in gấp số lượng ra cho em."

      "Nếu như , em biết nên làm thế nào. . . . . ." Ninh Vũ Hoa ngẩng mặt, làm bộ đáng thương nhìn .

      " phải làm thế nào, ăn hết những thứ này cho là được rồi." đẩy cả hộp đồ ăn về phía , đưa miếng bánh dứa đến bên miệng ."Há mồm!" Lời này hoàn toàn là ra lệnh.

      "Em. . . . . ."

      Ninh Vũ Hoa chần chờ mở to miệng, Bách Tuấn liền nhân cơ hội, nhét miếng bánh dứa vào cái miệng của .

      Cái này coi như có muốn cự tuyệt, cũng có biện pháp.

      "Mau cắn." lại trừng mắt nhìn .

      Bất đắc dĩ, Ninh Vũ Hoa chỉ đành phải cắn miếng bánh dứa, nhàng nhai.

      Trong lúc nhất thời, hương vị tràn đầy trong miệng, khiến cho gần như là cảm động đến rơi nước mắt.

      Bánh dứa. . . . . . bao nhiêu năm ăn lấy miếng rồi?

      "Cola." bá đạo cầm tay lên, ép buộc cầm lon nước."Chờ em ăn xong, còn phải chạy đến xưởng, phải mang túi đựng hàng về trước giờ mở cửa hàng vào ngày mai."

      Vốn dĩ Ninh Vũ Hoa muốn kháng cự, bỗng chốc sững sờ tại chỗ." phải tự mình chở về sao?"

      "Chỗ xưởng phải làm tăng ca đêm, đẻ đẩy nhanh tốc độ cho chúng ta rồi, làm gì còn người để giao hàng nữa? chở ai đây?" nhướn mày, ra vẻ đương nhiên cười cười."Em cũng là người rảnh rỗi mà, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có người rảnh rỗi như có thời gian thôi."

      "Bách Tuấn. . . . . ." Đột nhiên, ngực của hơi nghẹn ngào.

      ------diienndannleequyydoon------

      ngờ, vì , lại có thể làm đến mức này.

      "Cảm động?" Bách Tuấn kề sát mặt , cười đến ranh mãnh mà chế nhạo."Cảm động, nhanh chóng ăn hết cho , đừng tưởng rằng qua hôm nay mọi chuyện liền kết thúc, sau khi khai trương, còn có rất nhiều chuyện cần em bận rộn đâu."

      Ninh Vũ Hoa cúi đầu, nhìn tràn đầy thức ăn trước mắt, hơi nước lặng lẽ tràn vào hốc mắt, trong phút chốc khiến tầm mắt của trở nên mơ hồ.

      Loại thời điểm này, vẫn còn quan tâm đến . . . . . ."Chờ chút em cùng với ."

      hít mũi, nháy mắt xóa tan nước mắt trong hốc mắt , ngẩng đầu lên , lộ ra nụ cười chân thành với ."Chuyện do em làm hỏng, em nên tự mình kết thúc nó, thể chuyện gì cũng dựa vào được."

      " sao, rất vui vì em có thể dựa vào ." đặt hai tay ở sau gáy, thản nhiên dựa vào thành ghế."Điều này làm cho cảm thấy em vẫn thay đổi chút nào, vẫn là Ninh Vũ Hoa trong quá khứ chỉ cần có chút chuyện liền nhờ giúp đỡ, tin tưởng , dựa vào anhoa. Ở thời đại quá nhiều thay đổi này, có thể có chuyện chưa từng thay đổi, phải rất tốt sao?"

      Sau khi ánh mắt sáng ngời của Bách Tuần quét qua gương mặt ngạc nhiên của , thần thái dần dần có vẻ thâm thúy khó dò.

      Ninh Vũ Hoa rũ mắt xuống, máy móc cầm lên món điểm tâm ngọt trước mắt, nhét đầy trong miệng.

      , sai lầm rồi.

      thay đổi, hơn nữa còn thay đổi triệt để.

      Bởi vì, thay đổi được.

      "Ăn ngon chứ?" Nhìn bắt đầu ăn, hớn hở nheo mắt mỉm cười."Em cần chở hàng cùng , điều em cần làm bây giờ , chính là ngoan ngoãn về nhà, tắm rồi ngủ cho !"

      "Như vậy sao được? thể chuyện gì cũng để làm mình được!" chu miệng lên." cũng đừng quá khinh thường em...em phải là bé Ninh Vũ Hoa ngốc nghếch, lại hiểu chuyện trước kia nữa rồi !"

      " biết , bây giờ em là người lớn rồi." Giọng điệu của tràn đầy sủng ái.

      " tin em có thể làm được sao?" bực tức bỏ miếng bánh ngọt trong tay xuống, sau khi trừng mắt với , lập tức khí thế liền yếu .

      Với biểu ngày hôm nay của , hình như xác thực có lý do để tin . . . . . .

      Trong nháy mắt sắc mặt Ninh Vũ Hoa đỏ bừng, lần nữa rũ mắt xuống như đưa đám.

      nguyện ý để cho thấy dáng vẻ chân tay luống cuống của mình nhất, nhưng cố tình lại bị bắt gặp.

      Giữa , rốt cuộc là có duyên phận thế nào chứ. đúng, là liên quan.

      Tại sao càng muốn thể tài trí cùng thông minh, lại càng dễ phạm sai lầm trước mặt ?

      " cần phải đưa em về nhà, em có xe rồi." Sau khi trầm tư lát, lại ngẩng đầu lên, khí thế hung hăng .

      "Được." Bách Tuấn cãi cọ với , ngược lại mỉm cười bao dung với ."Tùy em."

      Ninh Vũ Hoa hơi hồ nghi, nhìn chăm chú vào mặt .

      Tính khí tốt của làm cho càng thêm tự trách và áy náy, càng lộ ích kỷ cùng đạo lý của .

      làm nhiều như vậy, mà , lại cảm kích với ý tốt của .

      Hôm đó, cho đến sau khi lời tạm biệt với Bách Tuấn, mới nhớ tới, đối với chuyện hôn nhân của bọn họ, chưa từng nhắc qua lấy câu.

      Vậy hôm nay đến tìm vì lý do gì? Đơn thuần chúc mừng khai trương cửa hàng mới sao?

      Làm sao có thể? phải nên cùng truy mãnh đánh, dây dưa ngớt với sao?

      Chẳng lẽ, cũng bỏ suy nghĩ kết hôn với rồi sao?

      Như vậy là tốt nhất!

      Ninh Vũ Hoa ôm lấy chăn bông lên giường, vui vẻ cong lên khóe miệng.

      còn lâu mới muốn tiếp tục có bất kỳ dây dưa rễ má nào với , nếu như có thể buông tha, vậy tốt nhất rồi. . . . . .

      Như vậy. . . . . . là tốt nhất sao?

      Khi cảm thấy mệt mỏi mà nhắm mắt lại cái ý nghĩ này, lại hề báo động trước chui vào trong đầu của , đảo loạn suy nghĩ mà tự cho là bình tĩnh như nước hồ thu.

      Suốt đêm.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 3: (2)

      "Em ngồi xuống trước ." Bất chợt, bàn tay to đặt lên vai của , trước khi kịp cự tuyệt, người bị ấn ngồi xuống ghế dài.

      "Lúc này sao em có thể nghỉ ngơi được?" Ninh Vũ Hoa muốn đứng lên.

      Bách Tuấn ngang ngược ấn chặt ngồi ghế."Từ giờ trở , em cứ ngồi ở đây, cần quan tâm chuyện gì, nghỉ ngơi tốt cho ; mọi chuyện, đều giao cho xử lý."

      " xử lý? biết em có bao nhiêu phiền toái sao? Còn tới hai giờ nữa là khai trương rồi. . . . . ." Giờ khai trương, còn do cố ý xem nông lịch, chọn giờ tốt nhất: 18 giờ 18 phút.

      " phải là hoa tươi, túi đựng quà tặng, còn có bữa ăn có vấn đề sao?" Bách Tuấn ném ánh nhìn tự tin về phía , vào thời khắc này gò má sắc cạnh, bộc phát khí thế bức người."Tin tưởng , cứ để lo. Chuyện đáp ứng với em, có từng làm làm được sao?"

      "Vậy. . . . . . ra có." Sau khi Ninh Vũ Hoa lục tìm trong trí nhớ phát , mỗi lần nhờ giúp, đều có thể giúp vượt qua cách thuận lợi.

      "Nếu như em muốn giải quyết tất cả vấn đề khó khăn trong khoảng thời gian ngắn, hãy an vị ở chỗ này nên cử động, nghe chưa?" cảnh cáo lườm cái, sau khi lấy được cái gật đầu đầy do dự của , liền xoay người rời .

      Nhướng mi, nhìn
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: (1)

      Mười năm trước.

      Ninh Vũ Hoa mười bốn tuổi, giống như thường ngày, mang theo bài tập số học biết làm, vào nhà lớn nhà họ Bách nhờ Bách Tuấn giúp, nhưng mà lại có lộ ra nụ cười tươi có lúm đồng tiền từ trước đến nay đối với món điểm tâm ngọt cùng trà sữa người giúp việc đưa lên.

      đẩy chiếc đĩa trước mặt ra, ngồi nghiêm chỉnh, mím chặt môi.

      "Sao thế? Đây phải là bánh pút-đing caramel mà em thích ăn nhất sao?" Cầm thìa lên, Bách Tuấn xúc miếng bánh pút đing đưa vào trong miệng, híp mắt nghi hoặc." có vấn đề gì, mùi vị vẫn ngon như vậy."

      " Bách Tuấn, . . . . . . Có phải dáng vóc em rất mập, rất xấu ?" khuôn mặt bụ bẫm của , đầy vẻ buồn bã cùng bi thương mà Bách Tuấn hề quen thuộc.

      "Ai em xấu xí?" Nụ cười của Bách Tuấn khẽ dừng lại.

      "Họ là. . . . . . mấy bạn học nữa trong lớp em, còn có những học tỷ trong xã đoàn nữa. . . . . . Tiểu Huệ với em, tất cả mọi người đều cười sau lưng em là đồ heo mập chỉ biết ăn. . . . . ." xong, đầu cúi thấp xuống."Sau này em cũng dám tham ăn nữa, món điểm tâm ngọt, đồ ăn vặt, bữa đêm. . . . . . Tất cả đều muốn bỏ hết!"

      gương mặt sáng ngời của chàng thanh niên Bách Tuấn, lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy."Em mập, từ gọi em như vậy...em cảm thấy là cười nhạo em sao?" ngồi xuống trước mặt , nhìn thẳng vào khuôn mặt tròn như quả trứng của .

      Ninh Vũ Hoa khẽ gật đầu cái."Em hiểu biết có ác ý gì. . . . . ."

      "Vậy trước kia em từng bởi vì vẻ ngoài mập hơn người khác của mình, mà cảm thấy tự ti, cảm thấy nhất định phải giảm cân sao?"

      "Cũng có. . . . . . Ai bảo em chính là tham ăn chứ? Vừa nhìn thấy thức ăn liền cách nào khắc chế bản thân được, cho nên dù có mập mạp. . . . . . Cũng là chuyện có cách nào khác." lặng lẽ ngẩng đầu lên, thê thê thảm thảm nhìn .

      "Nếu cho tới nay, em vẫn đều nghĩ thoáng như vậy, vì sao phải vì những lời nhàn thoại của người khác, mà thay đổi ý nghĩ của mình?" Bách Tuấn đồng ý lắc đầu."Vũ Hoa, với em này, người kiên trì và gặp sao hay vậy, em thích người nào hơn? Em vì suy nghĩ của người khác, mà buông tha cho sở thích của mình, hay vẫn là em mập lạc quan, lại mỗi ngày đều rất vui vẻ đây?"

      "Em. . . . . ." Lời của , khiến cho tâm hồn ngây thơ của đầy nghi hoặc.

      "Nếu như bây giờ em cảm thấy mình quá béo, cho nên muốn giảm cân, ủng hộ em; nhưng nếu như chỉ vì cái nhìn của người khác, mà để cho em phải buông tha cho những món ăn ngon, vậy rất cần thiết. Em chính là em, mập cũng tốt, gầy cũng tốt, thay đổi chỉ là bề ngoài, cũng phải bản chất con người em." Bách Tuấn giống như tiểu đại nhân, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn .

      "Vậy. . . . . . phải chán ghét dáng vẻ mập mạp, xấu xí này của em, cảm thấy cùng với em rất mất mặt sao?" Ninh Vũ Hoa đưa tay ra, tỏ vẻ đáng thương kéo lấy góc áo sơ mi của .

      Chỉ cần ghét , tuyệt nghĩ buông tha cảm giác hạnh phúc cùng cảm giác thỏa mãn của việc hưởng thụ thức ăn ngon.

      Cho tới nay, thức ăn ngon vẫn là nguồn vui sướng của , chỉ cần ăn được món ăn ngon gì đó, cảm thấy bầu trời sáng lạn, tâm tình thoải mái, cuộc sống quả rất tốt đẹp. . . . . .

      "Mất thể diện? Sao em lại nghĩ như vậy! ?" Bách Tuấn duỗi tay ra, gõ lên cái trán của .

      "Em đúng là hơi mập..., nhưng tuyệt đối hề xấu xí, ngược lại, cảm thấy em hết sức đơn thuần đáng , cũng rất xinh đẹp. Hơn nữa em
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: (2)

      Cầm dao nĩa trong tay, Ninh Vũ Hoa thể tin được, vậy mà còn có thể nhớ lại cái buổi tối sinh nhật tám năm trước.

      dùng sức xiên miếng táo bỏ vào trong miệng, giận dữ nhai.

      phải thề, vĩnh viễn chôn chặt đoạn quá khứ thể chịu nổi kia bao giờ nhớ tới nữa sao?

      "Đây chính là cơm trưa của em?" Bên tai truyền tới giọng đàn ông cắt đứt suy nghĩ của .

      Gần đây, cái "Người rỗi rãnh" siêu cấp này gần như mỗi ngày đều xuất trước mặt , làm cho tâm tư nhạy cảm, thần kinh suy nhược, thậm chí nhớ lại quá khứ.

      Vẻ mặt Bách Tuấn bất mãn nhìn chằm chằm phần rau xanh cùng trái cây trước mặt Ninh Vũ Hoa.

      " thể được sao?" vui nhìn lại."Làm sao lại tới nữa? Chuyện lúc trước, em rất cảm ơn giúp đỡ của , nhưng có thể cần mỗi ngày. . . . . . Này, làm gì đấy?"

      đợi xong, Bách Tuấn cầm hộp cơm của , đổ hết toàn bộ rau dưa trái cây bên trong vào thùng rác.

      nặng nề đặt hộp cơm trước mặt .", đưa em ăn cơm trưa."

      "Sao có thể lãng phí thức ăn? Những thứ kia là bữa trưa của em." đứng bật người dậy, căm tức mím chặt đôi môi.

      "Bữa trưa của em chỉ làm tình trạng sức khỏe của em càng ngày càng hỏng bét, em cũng soi gương sao? Nhìn em sắc mặt vàng vọt, tinh thần phấn chấn." bất mãn nhướng mi.

      "Em đâu có? Khí sắc của em rất tốt, cũng rất khỏe mạnh, nhiều lắm chính là . . . . . . Gần đây phơi nắng có chút đen thôi!" Nếu như nhìn có hơi tiều tụy, cũng là bởi vì công việc quá bận rộn, hơn nữa giấc ngủ tốt. . . . . . Tuyệt đối liên quan gì với thức ăn!

      "Rám đen? Cái cớ như vậy mà em cũng ra được." cười nhạt bước đến gần .

      " làm gì đấy?" Ninh Vũ Hoa lui bước."Còn nữa, rốt cuộc vào phòng làm việc của em bằng cách nào? Chẳng lẽ có người ngăn cản sao?"

      Thư ký của . . . . . . Cũng quá lười biếng rồi!

      "Thời gian nghỉ trưa, những người khác dĩ nhiên đều ăn cơm trưa." nhún vai, vứt cho cái nhìn ung dung."Nếu như em muốn ra ngoài ăn, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đến."

      "Em ăn no rồi." hơi tiếc nuối, liếc trộm thùng rác cái.

      đói bụng từ sáng sớm, vất vả mới có thể ăn chút đồ, lại bị làm hỏng!

      " còn chưa ăn trưa. Nhưng em ăn rồi, ngại gọi pizza chứ?" Bách Tuấn cười cười bước tới trước mặt , gần đến nỗi có thể ngửi thấy được hơi thở nam tính hoàn lẫn mùi nước hoa nhàn nhạt người ; mà hơi thở nóng ấm của , cũng quét qua gương mặt của .

      "Em. . . . . ."

      còn chưa hết lời, tự tiện quyết định, cầm điện thoại bàn lên quay số mua thức ăn.

      "Bách Tuấn, ngày nào cũng chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì để làm sao?" tức giận phồng mồm lên , vô cùng ràng mục tiêu muốn đuổi của , tuyệt đối cách nào đạt tới.

      "Lấy thông minh tài trí của em có thể nghĩ ra rồi, cần gì phải chứ?" Sau khi ấn ngồi lên ghế salon, cũng rời , mà ôm lấy bả vai của , ngồi xuống bên cạnh .

      "Rốt cuộc là chuyện gì?" Ninh Vũ Hoa chìm đắm trong suy tư, có kịp thời đẩy ra, ngược lại lại nghi hoặc chớp chớp mắt."Chẳng lẽ. . . . . . ."

      ngồi nghiêm chỉnh ngay lập tức."Mỗi ngày cứ chạy đến làm phiền em, tại sao vẫn nhắc đến chuyện kết hôn với em? Chẳng lẽ có kế hoạch mờ ám gì?"

      Điều muốn , nhất định là chỉ chuyện này! Nếu như muốn tin rằng bỏ qua, trừ phi là kẻ ngu ngốc.

      " sai." Ninh Vũ Hoa nặng nề gật đầu, vẫn nhìn kỹ khuôn mặt phóng đãng kiềm chế được của trước mặt , "Cho nên tốt nhất nên buông tha cho ý nghĩ kia ."

      Từ lúc ngồi xuống, phát mình cách nào nhìn ra ý tưởng chân của nét mặt, vì vậy khỏi càng cảm thấy khẩn trương hơn.

      " biết ngay là nhất định em như vậy." Ánh mắt của trở nên sáng ngời."Mặc dù nếu như thể cưới em làm vợ, mất quyền thừa kế, cũng lập tức bị đuổi ra khỏi nhà họ
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5 (1)

      Ninh Vũ hoa thể nhẫn được nữa, liền đẩy con chuột trong tay ra, cự kỳ bực bội ngước mắt lên.

      Cái người sáng sớm an vị trong phòng làm việc của có tên là Bách Tuấn này, da mặt tuyệt đối dày hơn cả tường thành!

      "Sắp mười hai giờ rồi, vẫn chưa tính rời sao?" phải bày tỏ ràng được sao? Vậy còn tới tìm làm gì?

      Nhưng ra nghi vấn trong lòng mình.

      hiểu rất tính tình của , côcàng tò mò, càng treo ngược hứng thú của .

      Sau khi đuổi mấy lần vẫn đuổi được, quyết định biện pháp tốt nhất, chính là hoàn toàn phớt lờ , coi như tồn tại, thậm chí hình!

      Cả buổi sáng, thực thái độ này với .

      Mặc kệ Bách Tuấn gì, làm cái gì, đều thờ ơ, làm theo ý mình.

      Nhưng, nhìn dạo bước khắp nơi trong phòng làm việc của , xem chỗ này chút, lại sờ sờ chỗ đó; lúc lại nhấc hai chân ghế salon xem báo, xem tạp chí, lúc lại dứt khoát nằm nghiêng ghế salon nhắm mắt dưỡng thần . . . . . .

      Nhàn nhã giống như ở nhà ấy vậy.

      Lửa giận của ngừng thiêu đốt sôi trào trong lồng ngực, cuối cùng nhịn được xông phá điểm giới hạn.

      "Nên ăn cơm trưa." Bách Tuấn sức sống mười phần từ ghế salon nhảy dựng lên."Thu dọn đồ đạc nhanh lên, đưa em ăn thịt kho cùng miến cua fan."

      "Ăn ăn ăn! thực chỉ biết có ăn thôi phải ? Cả buổi sáng trừ ăn ra chính là ngủ, cũng phải là heo!" liếc xéo , mặc dù ra lời phê phán cùng bất mãn, nhưng yết hầu của , cũng tiết ra nước miếng vì thèm ăn rồi.

      Thịt kho, miến cua fan. Đó chính là hai món ăn Thượng Hải mà thích nhất!

      Tên bại hoại này, cư nhiên lại dùng món ngon mà khó kháng cự nhất để dụ dỗ , quá đáng!

      Ngày hôm qua, dưới bức hiếp của , hại đến cuối cùng vẫn rất tranh khí ăn miếng pizza.

      Ai bảo cái pizza chân giò hun khói đó thơm như vậy? Kẻ đói bụng tám năm như , nhìn dáng vẻ miệng to cắn ăn của , hoàn toàn có cách nào cự tuyệt.

      Nhưng, sau khi ăn xong, liền bị bao phủ bởi cảm giác tội ác nặng nề.

      Khối pizza đó còn cho phomat gấp đôi nữa, hoàn toàn là béo thể tả. . . . . .

      "Làm heo có cái gì tốt? đáng ." Cái kẻ đầu sỏ dụ dỗ kia, lại nở nụ cười tà ác, bắt lấy cánh tay với tư thế cho phép cự tuyệt, kéo khỏi chỗ ngồi."Chớ kì kèo mè nheo, chúng ta nhanh ." . Em nữa!" Ninh Vũ Hoa cố gắng hất tay của ra, nhưng cái người đàn ông vẻ mặt tươi cười đó, lại có lực tay mạnh như sắt thép vậy.

      thể nhịn được nữa, chỉ có thể bực tức hô to."Bách tuấn, rốt cuộc tại sao lại muốn đối với em như vậy? phải xong, ép buộc em gả cho sao? Vậy sao còn tới phòng làm việc của em mà quấy rầy em chứ?"

      Trong lời chất vấn đầy tức giận của còn toát ra vẻ oán trách.

      "Vũ Hoa, em như vậy khiến quá đau lòng." Nụ cười của Bách Tuấn lập tức đầy lo lắng."Dù gì chúng ta cũng là bạn tốt từ , em muốn gả cho , lẽ nào chúng ta thể làm bạn được nữa sao?"

      được!

      Sắc mặt cứng đờ, rất muốn lớn tiếng ra câu này với .

      "Em cũng biết, mặc dù có rất nhiều bạn bè, nhưng phần lớn đều là bạn nhậu, bằng chính là những muốn nịnh bợ . . . . . . người nào có thể an tĩnh chuyện phiếm ăn cơm, thậm chí tâm chuyện tri kỷ." gương mặt tuấn của xẹt qua thất vọng, đột nhiên buông tay ra.

      " vất vả em trở lại, vô cùng vui mừng. Nhưng ngay từ đầu em những mặt nặng mặt với , còn đối nghịch với mọi nơi; thậm chí sau khi chúng ta nhận biết nhau, cũng mãnh liệt kháng cự . . . . . ." Bách Tuấn mang theo vài phần đơn, khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng hơi chờ đợi, ngưng mắt lẳng lặng nhìn .

      diễn kịch.

      muốn dùng chính sách buồn bã để lấy đồng tình từ .

      Nhất định, nhất định là như vậy!

      Lý trí của Ninh Vũ Hoa gầm thét, nhưng tình cảm, lại tự kiềm chế bị phần tiếc nuối trong lời của hấp dẫn.

      Tất cả phản kháng như chiếc xương bị mắc tại cổ họng , ra được nửa chữ.

      "Chỉ cùng ăn bữa cơm, cũng làm em cảm thấy khó khăn như vậy sao?" đút hai tay vào túi, tự giễu cúi mặt xuống."Chúng ta bây giờ. . . . . . Thậm chí ăn chung bữa ăn trưa cũng trở nên khó khăn như vậy."

      "Em. . . . . . phải là muốn ăn cơm cùng ăn, chẳng qua em phải để ý đến vóc dáng, thể ăn nhiều. . . . . ."

      nhíu mày, tự trách sao mình phải giải thích với nhiều như vậy.

      "Trong phòng ăn cũng có rau dưa, trái cây cùng salad, cho dù ăn cái gì, e cũng có thể theo bồi ." nhàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn chăm chú."Dĩ nhiên, em cũng có thể, để ăn trưa mình."

      Ninh Vũ Hoa bị đẩy đến sát lằn ranh do dự. Nếu như bây giờ lựa chọn , như vậy nhất định thuận lợi bị đuổi , về sau có lẽ cũng lại xuất tại phòng làm việc của nữa. . . . . .

      "Thôi, làm khó dễ em nữa." Bách Tuấn lùi về phía sau bước, cố ý kéo ra khoảng cách giữa hai người."Em ghét ăn cơm với như vậy, cũng có cách nào khác, ai bảo trong mắt em, chỉ là thiếu gia đào hoa thất học ăn chơi trác táng đâu?"

      Cái giọng trầm thấp khàn khàm lại lộ ra nhạo báng, cùng vẻ cười khổ cố làm ra vẻ sao cả mặt , lại giống như mũi nhọn, đâm vào trong lòng của .

      " phải như thế." Ninh Vũ Hoa giọng phản bác."Em. . . . . . Em ăn trưa cùng ."

      Tại sao lại cự tuyệt chứ?

      Bởi vì làm được.

      Đối mặt với Bách Tuấn chân thành trước mắt, giống như thấy được chàng trai khuấy động cõi lòng mười năm về trước ——

      Vị bạch mã hoàng tử luôn làm bạn với những lúc vô lực nhất, giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn giúp .

      Cho dù từng bị làm tổn thương nặng nề, vẫn cách nào chịu đựng được khi thấy thất vọng cùng đơn.

      "Em chắc chắn?" lộ ra nụ cười như ánh mặt trời trong trí nhớ, trong nháy mắt ấm áp thắp sáng trái tim .

      "Ừ." Nếu quyết định, vậy thản nhiên mà chống đỡ.

      Ninh Vũ Hoa cầm ví lên, trước ra ngoài.

      Quả nhiên vẫn mềm lòng cùng thiện
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :