1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đại loại là thế này - Bạch Thủy Chử Kê Đản (12C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9

      Tôi chìm trong cảm giác nặng nề và rút ra hai kết luận:


      Thứ nhất,tôi và ấy hết rồi. Tính ấy trầm, tính tôi xấu. Hai kiểu ngườinhư chúng tôi vốn chẳng có cách nào ở bên nhau được.


      Thứ hai, người ngốc nghếch như tôi biết chuyện thế nào vội làm hỏng chuyện rồi.


      Tiếp tụcchui vào trong chăn, nín nhịn hồi lâu rồi nước mắt cũng trào ra, tôinghĩ đợi tới lúc tôi sắp chết chắc vẫn phải cảm ơn ấy, nếu cả đời này tôi biết hôn là gì. Cứ nghĩ lung tung tới cảnh tôi sắp chết rồi vừa khóc vừa ngủ lúc nào hay. ấy gì cả, cách khác, có động tĩnh gì cả vì tôi cũng biết là ấy hay chưa nữa.


      Tôi lặng lẽ nhẩm tính ngày, ấy hai tuần, rồi mười ngày, trung bìnhcứ tính mười hai ngày , tôi khoanh tròn ngày ấy có khả năng về vào lịch, sợ có người hỏi nên tôi giả vờ thêm chữ VIP bên cạnh. Sau đó lại cảm thấy thừa thãi, quan tâm ấy về ngày nào làm cái gì chứ, thế là lại lấy tẩy tẩy , kết quả lại đen thêm khoảng. Giống như kếtcục mà tôi giải quyết chuyện này với ấy vậy, mớ bùng nhùng.Đúng là châm biếm.


      Hai tuầntrôi qua rất nhanh, sau đó lại ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngàytrôi qua… cuối cùng cũng lật cái tháng đầy mảng đen khoanh tròn ấysang trang khác.


      ấy cũng liên lạc với tôi.


      Lại lật sang trang lịch mới.


      Theo máitóc dài chấm vai, tâm trạng tôi cũng dần dần bước ra khỏi đáy thunglũng. Tôi cất sợi dây chuyền và chiếc điện thoại vỡ vào tận đáy tủ quầnáo, nơi mà chẳng ai tìm thấy được.


      Lúc việc bận, tôi tăng ca.


      Lúc bận tôi về nhà sớm, rất ít khi ra bờ biển, cảm thấy nơi đó vô cùng lạnh lẽo.


      Cuối cùng cuộc sống cũng trở về nhịp độ bình thường.


      Cõ lẽ vẫn có chút thay đổi, đó là buổi tối tôi bao giờ tắt máy nữa.


      ngày cuối tuần bình thường, sáng sớm mẹ tôi đột nhiên lục tủ bếp. Tôi hỏi:


      “Mẹ, mẹ tìm gì thế?”.


      “À, tìm cái cặp lồng cơm to thế này”. Mẹ tôi dùng tay ước chừng.


      “Chị họ con sắp sinh em bé, mẹ định mang canh vào cho chị ấy”.


      Cặp lồngcơm! Tôi nhớ rồi. Hôm đó tôi để xe của ấy. Người chết nợ khôngmất, tình hết cặp lồng mất. Tôi phải lấy cặp lồng về.


      “Con để ở nhà bạn rồi”.


      Mẹ tôi nghe xong liền : “Hèn chi tìm thấy, mau lấy về đây”. Thế là lần đầu tiên tôi nhắn tin choanh ấy: “Xin hỏi cặp lồng cơm của tôi có ở chỗ ? Có thể lấy vềkhông? ****(tên tôi)”. lát sau có tin nhắn trở lại: “Có, đến lấy ”.


      “Con lấy cặp lồng đây”.


      “Nhớ cảm ơn người ta giữ cặp lồng giúp con đấy”.


      Mẹ tôi là thấu tình đạt lý, sắp hai tháng đến nơi rồi, chừng cặp lồng cũng bị người ta dùng hỏng rồi ấy chứ.


      Tôi chạy thẳng tới nơi ấy thuê, sắp tới nơi rồi mới nhớ ra, biết ấy còn ở đây nữa , thôi kệ, tới nơi rồi.


      Chạy tới khu nhà rồi tôi mới phát ra biết ấy ở phòng nào, biết phải ấn số phòng bao nhiêu nữa.


      Tôi sờ điện thoại trong túi, lúc này mới phát ra mình mặc quần yếm ở nhà, và mang theo điện thoại.


      Cái điện thoại ấy, bất kể đến đâu cũng chậm hơn tôi bước, tôi ra ngoài, nó ở nhà, tôi về nhà, nó ở công ty.


      cách nào khác, tôi vòng quanh tòa nhà, phát ra xe của ấy. Ha ha, quả nhiên để tôi túm được rồi.


      Nhìn ngắm cánh cửa sổ của các nhà hồi, tôi thể đoán ra được ấy ở nhà nào.


      Tôi dòm vào cửa sổ phòng bếp của tầng , dường như phải.


      Chuyện này cũng làm khó được tôi.


      Tôi chạy tới khoảng đất trống trước nhà, hít hơi dài, gào to: “***! Tôi tới lấy cặp lồng”.


      Có ba bốnnhà cùng thò cổ xuống nhìn, tôi nghĩ to miệng gào tên người ta có ảnh hưởng tốt lắm với hàng xóm, nên tôi gọi luôn:


      “Tôi tới lấy cặp lồng cơm”.


      Tiếp đó gào mấy câu nữa. Nghe thấy có tiếng người hồi đáp vọng lại xung quanh:


      “Tới rồi… tới rồi… tới rồi”.


      Tầng hai có người đàn ông thò cổ ra hỏi: “Lấy bình nước à?”.


      Tôi sững lại rồi vội giải thích: “ phải, là cặp lồng cơm”.


      “Cặp lồng?”.


      “Uh. phải của nhà ”.


      Tôi cảmthấy làm phiền nhà người ta lúc sáng sớm ngại quá. chuẩn bịgiải thích với này nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên:“Đừng gào nữa, 402”.


      Mặc dùkhông thấy người nhưng nghe giọng cũng đoán được ấy vui vẻ gì. Tôi vội vàng chào ở tầng hai rồi chạy lên bấm chuông cửa.

      Chương 10

      Tôi chạymột mạch lên tầng bốn, đứng thở hổn hển, 402 là phòng thuê, ngay cả cửaan toàn cũng có, chỉ có mỗi cửa gỗ chớp . Tôi chống tay lêncửa nhà ấy định thở chút cho đỡ mệt rồi mới vào, ai ngờ ấy mở khóa sẵn rồi, tôi dựa vào cửa phát là lọt thẳng vào, lảo đảo lúc suýt chút nữa ngã sấp xuống phòng khách.


      ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi bước từ trong phòng vệ sinh ra nhìn tôi, đúng lúc rồi vừa “phanh gấp”.


      “Cần dùng gấp thế cơ à?”.


      ấy mặcáo sơ mi, cổ áo và gấu áo đều nhăn nheo, hình như vừa ngủ dậy, đầu tócbù xù, cằm lún phún râu. Nhìn ấy hình như tiều tụy hơn trước.


      Tôi vốnđịnh giải thích nguyên nhân trước sau của việc tôi tới lấy cập lồng vàđột ngột lao vào phòng thế này, nhưng nghĩ nghĩ lại nhiều thế đểlàm gì chứ. Thế là ậm ừ “ừ” tiếng cho xong.


      “Tôi lấy nó đựng cơm rồi, em đợi tôi đổ ra ”.


      ấy xong và vào nhà bếp.Tôi nhân cơ hội này nhìn ngắm nhà ấy lượt, trong phòng khách đặt bộ ghế sô pha ba người và tràng kỉ, ghế vứt rất nhiều quần áo, trêntràng kỷ có vài cái túi, cốc, đống tài liệu và laptop, bên phòng khách đặt dãy giá sách, giá có rất nhiều cuốn sách dày cộp, bên đặt hàng hành lý, số hành lý bị sân bay đánh dấu sắp kín hết rồi. Tôi thò cổ nhìn phòng ngủ, hình như còn chưa gấp chăn, lộnxộn, xem ra ngủ cùng với ai cả.


      Tôi nghethấy trong bếp có tiếng vét cập lồng, cúi xuống nhìn thấy tay mình vôcùng bẩn, chắc do ban nãy trèo cửa sổ nhìn vào, tôi liền vào nhà vệsinh của ấy để rửa tay.


      Nhà vệ sinh còn lộn xộn hơn, quá lộn xộn là đằng khác, tôi chịu được nên bắttay vào thu dọn, cũng may phải nhà tôi. Tôi rửa tay xong thấy máy giặt ấy có để cái khăn tay sạch, biết là lautay hay lau chân nữa, thôi tôi cứ dùng tạm vậy. Cầm cái khăn lên mớiphát ra bên dưới còn cuốn tạp chí. Tôi tiện tay cầm lên xem.


      Wooooooooooooo! Ngoài bìa là hình tóc vàng mảnh vải che thân với bộngực to như hai quả bóng rổ, đó có tiêu đề gây shock là “Hangđộng thiếu nữ khó chịu”.


      Tôi định xem nội dung cánh tay to giật lấy rồi ném vào bồn cầu.


      Tôi quayđầu lại thấy gương mặt ấy sầm lại. Tôi cũng cảm thấy mình sai, nên lục lọi đồ đạc của người khác, quá mạo muội rồi. Tôi vội an ủi ấy: “ sao đâu, tôi cho ai biết đâu”.


      ấy hít sâu hai hồi, trừng mắt nhìn tôi cái rồi : “Sáng sớm em chạy tới đây là muốn chọc tức tôi, đúng ?”.


      “Khôngphải, tôi…”. Tôi thực nhịn được nên phì cười, ấy lại đọctạp chí khiêu dâm chứ… ấy lại đọc tạp chí khiêu dâm chứ…! Bộ ngựcgiả to đùng như thế cũng sợ nổ tung à!


      ( ấy đọc tạp chí khiêu dâm chứ! Tôi giữ bí mật kinh thiên động địa tới ngày hômnay, có dễ dàng gì đâu chứ! Hôm nay tôi ra được rồi, vui quá đimất!)


      Đúng làbuồn cười chết mất. Tôi cứ nghĩ sếp như ấy ( người mặt lúcnào cũng nghiêm túc) chỉ đọc bình luận tạp chí thương nghiệp và tàichính thôi chứ.


      Hình tượng to lớn đổ sụp trong lòng tôi rồi, sau chuyện ấy tôi chỉ nhìn thấy tên háo sắc.


      Tạp chíkhiêu dâm có hại cho tâm hồn lắm, banner tuyên truyền dán đầy phố, vậymà ấy vẫn bị kéo xuống vũng nước đen. Đáng tiếc quá, thanh niêntốt thế cơ mà.


      Được rồi, cười nhạo ấy nữa, sau này tôi mới nghe có nhiều chàng trai đều tích trữ phim đen, tạp chí đen. Vì thế nhắc nhở các bạn ID đỏ *nhé, con người thể mạo danh được đâu.


      ấy nhìn tôi cười lại càng tức hơn: “Có gì đáng cười chứ! Em thích với aithì , tôi là đàn ông, có nhu cầu sinh lý, vốn chẳng là bí mật gì cả,cũng chẳng có gì đáng cười cả”. Tôi nhìn ấy cáu tới mức để ý gì nữa rồi, đừng có mà giết người diệt khẩu đấy nhé, lúc nguy cấp thếnày tôi vội lấy lại nụ cười rồi ra bộ nghiêm trọng : “Đúng, đúng,toàn quốc giờ có hơn 1000 vạn trai độc thân, chuyện này cũng làtình hình quốc gia cơ bản mà, hãy tin tưởng việc điều chỉnh cơ cấu dânsố , tình hình dần dần được cải thiện thôi”.


      ấy lườm tôi rồi đột nhiên : “Tôi độc thân đều do em hại hết”.


      “Tôi độc thân còn biết ai hại nữa”. Tôi vốn định cãi câu nhưng dám mở miệng ra mà chỉ cúi đầu mím chặt môi.


      ấy cứ nghĩ tôi cúi đầu nhận lỗi sai nên đưa tay xoa đầu tôi rồi thở dài: “Sao em lại thấp thế này?”.


      “Tôi giày cao gót”.


      Cánh tayanh ấy dần kéo tôi vào lòng, càng ôm càng chặt. Tôi giấu đầu vào ngựcanh ấy, nghe từng tiếng trái tim đập rộn rã, đột nhiên sống mũi caycay, nước mắt trào ra, cuối cùng khóc nức lên thành tiếng. Lúc này tôimới phát ra, ngoài cái chăn ra tôi chưa bao giờ có nơi nào có thểkhóc cả. Thấy tôi khóc ấy lại đẩy tôi ra, đưa tôi tới ghế sô pha ngồi rồi ngồi xổm trước mặt tôi nhìn tôi khóc.


      Tôi càngkhóc càng to hơn, cảm giác đau xót dội lên từ trong tim, cảm giác oan ức càng lúc càng lan rộng. Khóc khoảng 10 phút, ấy vẫn chau mày nhìntôi, câu an ủi cũng , động tác an ủi cũng có,điều này càng làm tôi tức hơn.


      khóc cho xem nữa, đứng ngoài phố khóc còn được tiền! Tôi muốn về nhà, mà xem cái hang động sữa của ! Cặp lồng đâu, tôi muốn về nhà”.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11

      Tôi : “Cặp lồng đâu? Tôi phải về nhà”.


      Cuối cùng ấy cũng chịu mở miệng ra rồi, tôi còn tưởng là ấy mở trừng mắt mà ngủ nữa chứ?


      “Có phải vì tôi ôm em nên em cảm thấy khó chịu ?”.


      Đúng là bị ấy đánh bại rồi, ông à.Khi tôi vừa khóc tôi cũng biết vì sao lại khóc, sau đó khóc vì ấy trốntôi xa, kiểu như sợ dính vào tôi bằng. Rồi ấy chỉ biết ngồi như khúc gỗ chau mày nhìn tôi. nương đây khóc thảm như thế này,lẽ nào những giọt nước mắt này đều đổi được chút chút an ủinho của ấy sao? Còn có chủ nghĩa nhân đạo nữa. Nhìn thấytôi khóc là phân chia ranh giới ngay lập tức. Đúng là khiến tôi quá thất vọng.Mắt tôi ngấn lệ, lắc đầu.


      ấy lạiim lặng gì, trái tim tôi hoàn toàn lạnh ngắt, tiếp tục chuẩnbị về nhà ông này lại mở miệng thốt lên câu kinh người.


      “Có phải ấy đối xử tốt với em?”.


      Chuyện gì với chuyện gì thế này! chung là thể chuyện với ấy được, thôi cứ chuyện ai người ấy vậy.


      Tôi gật đầu, lại còn rơi xuống hai giọt lệ. Tôi : “Lâu lắm rồi ấy liên lạc với em”.


      “Cãi nhau à?”.


      Tôi lắc đầu bảo: “Công việc của ấy bận, công tác rồi”.


      công tác cũng phải gọi điện chứ? Công việc bận cũng thể liên lạc với em được”.


      ấy hiểu nhầm em có người đàn ông khác, quan tâm tới em nữa”.


      “Vậy tại sao em giải thích?”.


      Trời ơi, ngốc quá, sao lại gấp rút tác thành chuyện của tôi với “ ấy” thế biết, hiểu muốn làm gì nữa?


      Wooooo… mong ông trời trừng phạt ấy cả đời phải đọc tiểu thuyết khiêu dâm trong nhà vệ sinh.


      Tôi mệt mỏi khi phải chạy vòng tròn với ấy rồi. Tôi :


      ấy nghe em giải thích”.


      Càng càng như , cách nào thu lại được.


      “Em phải về rồi”.Tôi cầm cặp lồng ra cửa, đến ngoài cửa rồi ấy vẫn đứng yên ở đó, có ý giữ tôi lại. Cũng chẳng có ý định tiễn tôi.


      Lại đứng thừ người ra đấy rồi.


      Tôi định mở cửa ấy lên tiếng hỏi tôi:


      “Em có thực lòng thích ấy ?”.Tôi suynghĩ cẩn thận rồi quay lại, nước mắt lưng tròng nhìn sâu vào đôi mắt đen của ấy: “Đúng thế, em thực lòng thích ấy mặc dù ấy đối xửvới em tốt”.


      “Để tôi giúp em giải thích với ấy, tôi biết em phải là loại con như thế”.


      Tôi bị đánh gục hoàn toàn rồi, sao trái tim ấy hề có chút rung động nàothế? Cái thứ đập thình thịch trước ngực kia vốn chỉ là hòn đá màthôi.


      Giờ tôi đãhiểu tại sao có nhiều nữ minh tinh lại xăm tên người lên người mìnhnhư thế, chắc là do có số người đàn ông quá chậm chạp, đần độn, trừphi khắc tên khắc họ của họ lên người người nếu cả đời họkhông bao giờ biết người trong trái tim bạn rốt cuộc là ai.


      Hôm nay tôi cũng phải khắc mới được.


      “Được, thực vô cùng cảm ơn . Em gọi điện ngay bây giờ đây”. Tôi tới máy bàn nhà ấy rồi ấn dãy số.


      Điện thoại trong phòng ngủ ấy đổ chuông, ấy : “Đợi chút, tôi nghe điện thoại ”.


      Sao ấy chết vì ngốc chứ? Tôi vô cùng khó chịu, đưa tay bóp chặt cái điện thoại.


      Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng của tên ngốc kia: “A lô, a lô”.


      Sau đó ấy cầm di động ra ngoài, vừa vừa xem nhật ký cuộc gọi vừa lẩm bẩm: “Sao lại là số nhà của tôi chứ?”.


      Ngẩng đầu lên thấy tôi bĩu môi đứng cạnh cái điện thoại, ấy tin được mà hỏi lại: “Em gọi à?”.


      Thấy tôi đáp ấy lại hỏi lại: “Là em gọi cho tôi?”.


      Tôi mím môi, nước mắt lại tuôn rơi, sao tôi lại thích cái tên ngốc này chứ.


      Cũng maylần này ấy đứng cách tôi mét mà nhìn tôi khóc nữa, tầmmười mấy giây sau với vẻ hiểu ra, ấy ôm tôi vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu của tôi.

      Chương 12

      Đợi tới khi nước mắt của tôi lau sạch lên áo ấy rồi ấy mới kéo tôi ngồixuống ghế, bắt đầu hỏi từng li từng tí , giống như hỏi cung. ấyhỏi vô cùng kỹ về những điểm mâu thuẫn trước sau, từ chuyện tôi xemmặt, nguồn gốc của chiếc nhẫn, cho đến nguyên nhân từ chối ấy… tôithực ngạc nhiên, chuyện tình cảm thế này sao ấy lại suy nghĩ kỹcàng tới từng chi tiết thế này, xem ra làm thân phận độc thânvà tâm ý của tôi ấy dự định làm con rùa rụt cổ cả đời nàymất. đời này đúng thực là còn người nữa ngốc nghếch như tôi.Đàn ôngđúng là loại động vật có lòng tự tôn vô cùng mạnh mẽ, giống như gấutrúc, nhìn to lớn thế nhưng nếu ngắm trúng mũi nó chỉ cần mộtcây kim là có thể đánh ngã nó.


      Đừng nghĩ bình thường ấy luôn tỏ vẻhung dữ thế, thực chất là ngụy trang nhút nhát bên trong mà thôi. Khi ấy mở rộng lòng mình thể tình cảm cũng giống như đứatrẻ, rất dễ bị tổn thương. Đáng tiếc lúc đó tôi biết. Chỉ nghe“Tình đơn côi”, phải dũng cảm… muốn đừng sợ đớn đau… thựcra, ai lại muốn bị tổn thương chứ, đặc biệt là bị người mà mình yêuthương làm tổn thương.


      Cuối cùng ấy tổng kết: Hiểu nhầm giữachúng ta lớn thế này, e rằng em phải chịu 40% trách nhiệm, em chuyểnbao nhiêu tin đáng nghi như thế nhưng hề có lần giải thíchthành nào cả.Thực làkhiến tôi tức chết quá, tôi chỉ là “mầm tình mới nở”, lơ ngơlại ngại ngùng, nhút nhát tìm hiểu ấy. Liệu chúng tôi có thể tìmđược sợi chỉ hồng nho gắn kết chúng tôi lại, tôi cũng hiểutrong lòng ấy tôi có phải là người đánh thức sợi dây đàn trong tráitim đó …. Khổng tước đông nam phi, ngũ lý nhất bồi hồi*. ấy chẳng hề thấu hiểu trái tim uyên ương hồ điệp của thiếu nữ bé này.Tôi ngại phải giải thích với ấy, tôi chỉ có chiêu. Mím môi, khóe mắt lại ngấn lệ. vộivàng ôm lấy tôi rồi luôn miệng xin lỗi, : “ nên trách em. tốt, nên nhu nhược thế, dễ dàng từ bỏ thế, suýt nữathì đánh mất em. cứ chắc chắn là trong lòng em có người khác rồi,nếu như cứ sống chết bám lấy em lại sợ em khó xử. Nếu như thếthì thà từ bỏ còn hơn, để em sống thanh thản hơn”.Tôi gục đầu vào lòng khóc, nước mắt lại làm ướt đẫm góc áo. lại tiếp tục kể khổ: “Hai tháng nay sống có dễ dàng gì đâu”.Tôi ngẩng đầu nhìn : “ có tiểu thuyết khiêu dâm để đọc rồi, có gì mà khó sống chứ”.….Dạy dỗ tứclà được tùy tiện khiến người đàn ông xấu hổ, suýt nữa tôiđã thay thế cuốn tạp chí khiêu dâm của ấy rồi.Hai năm sau, chúng tôi kết hôn.Tôi phảinói sao lại kéo dài thời gian thế, bởi vì chúng tôi nhau tầm mộtnăm, đến lúc chuyện hôn nhân mới thấy có nhiều chuyện bất đồng.Hôn nhân và tình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hôn nhân mà tốt đẹp thìgiống như thiên đường, hôn nhân mà tốt như dưới địa ngục, độcthân cũng may là còn ở nhân gian.Sau đóchúng tôi quay trở về cuộc sống độc thân để ngẫm nghĩ thời gian,lúc đó mới hiểu khi nhiệt độ nóng bỏng của tình giảm, tình hề ra , mới biết ngày dung nham để nguội biến thành tảng đá lớnchính là ngày chúng tôi biến câu chuyện cổ tích tình của mình thànhhiện thực.Thế là sau 33 ngày chia tay, tôi nhận được tin nhắn của ấy.“Có phải để lạc em rồi ?”.Câu chuyện này lại có cơ hội được kể với mọi người rồi.Lúc trang trí phòng cưới, có vị trưởng bối tặng chúng tôi bức tranh chữ, chúng tôi treo nó ở phòng khách:“ là sựnhẫn nại lâu dài, lại có ân tình. phải đố kỵ. phảikhoe khoang. điên cuồng, làm việc ngại ngùng. cầu lợi ích cho bản thân. dễ dàng bực tức. tính toán cái xấu của người khác. thích bất nghĩa. Chỉ thích chân lý.Làm việc gì cũng bao dung. Việc gì cũng tin tưởng. Việc gì cũng chờ đợi. Việc gì cũng nhẫn nại.Tình mãi nghừng nghỉ”.Chồng tôi : “ cầu cao thế, nếu làm được hãy cho chút cơ hội và niềm tin nhé. thể mất em”.Tôi : “ đâu. Bao nhiêu người đều bước qua em. Chỉ có suýt nữa đâm chết em mà thôi”.


      HẾT
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :