1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tại cung Triều Phụng.

      Thẩm Tố Nhi vốn nghỉ ngơi, lại bị tiếng động bên ngoài đánh thức, tiếp sau đó là tiếng gọi cửa của Tiểu Dung. Nàng vội vàng thức dậy, tiện tay lấy chiếc áo choàng gần đó rồi ra ngoài xem sao. Kết quả, nàng liền thấy đám thị vệ đưa bọn Tiểu Dung .

      “Các người làm gì thế?” Nhiệt độ ngày và đêm cách nhau rất xa. Thẩm Tố Nhi vừa mở cửa, gió lạnh thổi tới buốt xương, cả người ngừng run rẩy.

      “Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng có chỉ, ngoài trừ cung Thiên Thọ ra, tất cả phụ nữ trong cung đều phải có mặt ở giáo trường trong vòng nửa canh giờ, mời người nhanh chóng di giá.” Chỉ ý của hoàng thượng, là tất cả phụ nữ trong cung, đương nhiên cũng bao gồm cả hoàng hậu nương nương. Ai dám tới, trừ khi hoàng hậu nương nương phải là phụ nữ.

      “Bản cung vào thay y phục rồi ngay.”

      “Hoàng hậu nương nương, thời gian còn nhiều, mời người ngay lập tức.”

      Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, hiểu Mộ Dung Cảnh làm vậy là có ý gì.

      Nàng kéo tấm áo choàng lên người, cuốn gọn lại rồi bước ra khỏi phòng. Mặt mộc, tóc tai buông xõa, có bất kỳ trang sức gì. Nếu phải tấm áo choàng này đủ lớn, bọc kín hết toàn thân nàng, e là mọi người nhìn thấy cả phần y phục mỏng manh bên trong rồi.

      Cả đoàn người theo đám thị vệ tới giáo trường.

      Tại giáo trường, đèn đuốc sáng rực, mọi người tập trung đông đúc.

      Đại đa số những người có mặt đều là phi tần, cung nữ.

      Phi tần và cung nữ phân ra đứng cách nhau khoảng, đám cung nữ bị đẩy lui ra tít tận phía đằng sau.

      Khoảnh khắc Thẩm Tố Nhi xuất , khiến cho mọi người náo động hẳn lên. Có ai ngờ, ngay đến hoàng hậu nương nương cũng phải tới?

      Thẩm Tố Nhi đứng đầu chúng phi, đương nhiên nàng thể đứng tại vị trí đó. Thế nhưng nó lại hại nàng muốn đứng lẩn vào đám đông để cho ấm áp hơn cũng được.

      Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này chính là đưa tay nắm chặt lấy áo choàng, lặng lẽ đứng im tại chỗ. Từng cơn gió lạnh thấu xương lên từ dưới chân lên, thấm vào da thịt khiến toàn thân nàng nổi gai ốc, đôi môi đỏ hồng dần biến sắc. Giây phút, nàng có phần oán hận Mộ Dung Cảnh... Canh ba nửa đêm, điều động tất cả mọi người tập trung tại đây phải chăng là hơi quá đáng? Đánh chết nàng cũng tin được, tất cả phụ nữ trong cung đều có tội, rồi phải đứng đây chịu khổ, chịu lạnh.

      Bỗng phía xa truyền lại tiếng động, nàng đồng thời thấy vài người cầm đèn đuốc tới.

      Cung nữ và thái giám, thông thường cầm đèn, còn cầm đuốc đa phần là thị vệ tuần tra.

      Lúc có thể nhìn từng người, đám thị vệ thô bạo đẩy hai người phụ nữ ngã xuống đất.

      Nhờ ánh sáng, Thẩm Tố Nhi nhìn thấy người phụ nữ nhan sắc khuynh thành. Có điều, xem ra tình trạng của tuyệt thế mỹ nhân ổn lắm, y phục mỏng manh, ngừng run rẩy, cứ tiếp tục thế này, chẳng phải chết rét sao?

      Thời gian từ từ trôi, phụ nữ tới nơi này càng lúc càng đông.

      Phía xa đèn lồng chập chờn, dần dần tiến sát. Mộ Dung Cảnh mặt lạnh như nhà băng xuất cùng đám hộ vệ. Lúc này ngài vừa ghé qua cung Thiên Thọ, sau khi xác nhận có bất cứ con cá nào lọt lưới mới vội vã tới đây. Ngài vốn tốn tâm sức để giăng thiên la địa võng từ lâu, đến lúc thu lưới đương nhiên thể bất cẩn được.

      giáo trường, người đứng nhung nhúc, việc Mộ Dung Cảnh xuất đương nhiên khiến mọi người chú ý.

      Trong bóng tối, ở góc khuất, có đôi mắt xót thương, đau lòng khi bắt gặp cảnh người phụ nữ đáng kia run rẩy trong gió lạnh từng cơn. mấy lần, ngài nhịn được định tiến lên, muốn ôm chặt nàng vào lòng để sưởi ấm, thế nhưng ngài thể. Nếu muốn nàng có được cuộc sống bình yên, ngài chỉ có thể bảo vệ nàng từ xa.

      Bỗng nghĩ ra điều gì đó, ngài đưa tay chạm lên chiếc áo lông trắng người, vội vã cởi xuống, gọi tiểu thái giám gần đó ra lệnh lặng lẽ giao lại cho Thẩm Tố Nhi. Sau đó, ngài còn thận trọng ra lệnh được nhiều chuyện, càng được để lộ là ngài đưa, nếu có người hỏi phải là do cung Triều Phụng đưa đến.

      Tiểu thái giám nhận lệnh làm theo.

      Thế nhưng, hoàng thượng ở đây, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, tiểu thái giám dám tự tiện bước đến gần hoàng hậu, đành phải xin chỉ thị từ Lưu tổng quản. Lưu tổng quản nghe vậy tức hỏi ý kiến Mộ Dung Cảnh.

      Mộ Dung Cảnh thấy thế đanh mặt, đồng ý, cũng đưa lời từ chối, chỉ ném ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Thẩm Tố Nhi.

      Lưu tổng quản tức rơi vào trạng thái khó xử, hoàng thượng rổ cuộc là có đồng ý hay ? Kết quả, ngài vẫn đành tự đưa ra chủ kiến, bảo tiểu thái giám lặng lẽ đưa đồ qua. May mà, Mộ Dung Cảnh hề lên tiếng ngăn cản, khiến ông thở phào nhõm.

      Khoảnh khắc Thẩm Tố Nhi nhận lấy tấm áo lông màu trắng, thoáng lặng người, mùi hương hoa mai dịu thoang thoảng bên cánh mũi, đôi mắt nàng long lanh ửng đỏ... Trong hoàng cung lạnh lùng giá băng này, ít nhất vẫn có người đối xử lòng với nàng. Hai mươi lăm năm nay, đây là lần đầu tiên nàng rơi nước mắt vì xúc động, dưới ánh đèn đuốc sáng chói, nước mắt nàng lấp lánh lấp lánh.

      Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi vội giúp Thẩm Tố Nhi mặc chiếc áo lông vào.

      Giây phút Thẩm Tố Nhi thả lỏng tấm áo choàng bên ngoài, đương nhiên có khắc để lộ y phục mỏng manh bên trong.

      Mộ Dung Cảnh khẽ mím môi lại, sắc mắt lại càng thêm lạnh như băng, thậm chí còn lạnh hơn thời tiết lúc này vài phần. Thời tiết có lạnh đến đâu cũng dễ dàng chết, thế nhưng, dây vào hoàng thượng, có lẽ chỉ vài giây thôi rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục.

      Lúc này, Mộ Dung Cảnh trong cơn thịnh nộ. Tất cả mọi người đều hiểu .

      Khoảnh khắc ai cũng biết phải tự lo cho an nguy của bản thân. Ngay cả Lưu tổng quản cũng lùi lại ba bước, hành động thận trọng, cung kính hơn ngày thương.

      Cả giáo trường rộng lớn tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua lại.

      “Là ai đưa hoàng hậu tới? Mau ra đây cho ta?” Mộ Dung Cảnh khẽ quát.

      Lúc này, đám thị vệ run rẩy bước ra, nhất loạt quỳ rạp xuống đất.

      Mộ Dung Cảnh đưa ánh mắt tử thần liếc qua bọn người quỳ lượt, khiến tất cả đều lo sợ hãi hùng.

      “Hoàng thượng. Là do ngài lệnh cho thần thiếp đứng ở nơi này mà.” Bất chợt giọng rất , rất khẽ, có chút run run vang lên, phá vỡ bầu khí tĩnh mịch chẳng khác gì nghĩa địa lúc này.

      “...”

      Xung quanh nhất loạt bùng lên những tiếng thở hắt ra vì sợ hãi.

      Mộ Dung Cảnh nheo mắt, khí thế nguy hiểm bao quanh người vẫn chưa giảm .

      Quả nhiên, có người phụ nữ sợ ngài, thậm chí từ tận đáy lòng cũng , càng thể hiểu thế nào được gọi là cấm kị.

      Thẩm Tố Nhi kéo lại cổ áo lông, che nửa khuôn mặt, bình tĩnh đưa lời tiếp “ Hoàng thượng hạ lệnh thế nào chứ? Có phải là bảo tất cả phụ nữ trong cung đều phải tập trung ở đây? Lẽ nào ngài cảm thấy thần thiếp phải là phụ nữ?” Nàng muốn đón nhận tình cảm của ngài.



      Nếu tình cảm của ngài thể bằng cách giết người man rợ, vậy nàng hoàn toàn muốn. Bởi lẽ điều đó chỉ khiến nàng thêm hãi hùng, đêm ngủ cũng thấy ngon giấc mà thôi.

      “Rất tốt! Đấy là do nàng tự chọn nhé!” Mộ Dung Cảnh đưa tay ra hiệu, đám thị vệ quỳ dưới đất vui mừng ra mặt vì thoát chết, vội vã lui xuống, nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt cảm kích, đoan chắc ngày mai quay về bảo mẫu thân giết gà đến miếu lễ tạ.

      Tuy nhiên, Thẩm Tố Nhi lại thầm kêu khổ, bởi nàng lại lần nữa đắc tội hoàng đế. ràng biết đây là hành động ngốc nghếch, thế nhưng nàng vẫn quyết tâm làm, chẳng khác nào nhân sinh khổ đau, dòng đời xô đẩy.

      Mộ Dung Cảnh nhìn Thẩm Tố Nhi thêm nữa, dường như coi nàng hề tồn tại.

      “Toàn bộ phụ nữ trong cung đều có mặt ở đây hết rồi sao?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng cất tiếng hỏi.

      Trần Thủ nhanh chóng đáp “Vâng!”

      “Vậy bắt đầu tra xét!”

      đám thị vệ xông lên vây những người phụ nữ có mặt ở đây, bắt đầu kiểm tra vết thương bên cánh tay trái.

      Lúc này...

      “Hoàng huynh...” Sơ Tuyết nhàng lên tiếng, bóng dáng xuất chẳng khác nào thần tiên giáng trần.

      Mộ Dung Cảnh thấy Sơ Tuyết, ánh mắt cũng chuyển sang ấm áp, giọng theo đó mà dịu hẳn lại “Sơ Tuyết, sao đệ lại đến đây? Đêm khuya lạnh giá, hơn nữa còn ăn mặc phong phanh thế này...” đến đây, ngài lại bất giác đưa mắt về phía chiếc áo lông người Thẩm Tố Nhi.

      Làm sao mà Mộ Dung Cảnh lại nhận ra chứ.

      Đó chính là chiếc áo ngài ban cho Sơ Tuyết phòng lạnh được làm từ bộ da con hồ li đích thân ngài săn được.

      “Hoàng huynh, Sơ Tuyết yếu đuối như huynh vẫn tưởng đâu...” Giọng Sơ Tuyết bình thản, dịu chẳng khác nào làn sương buối sớm.

      Mộ Dung Cảnh cởi áo bào, đích thân khoác lên cho Sơ Tuyết, rồi quay sang Lưu tổng quản hạ lệnh “Ngươi hãy đích thân đưa Tam vương gia về. Lại truyền ngự y lập tức đến chẩn bệnh cho Tam vương gia. Phải chắc chắn Tam vương gia bị nhiễm phong hàn ngươi mới được quay về phục mệnh.”

      “Tuân lệnh.” Lưu tổng quản cung kính đáp, sau đó đưa tay mời Sơ Tuyết quay về Mai Viện.

      Sơ Tuyết mỉm cười , khẽ lên tiếng “Hoàng huynh tại sao vẫn cứ bá đạo như thế...” Hoàng huynh hoàn toàn để tâm đến duy nghĩ của người khác, nhưng ngài chẳng có tư cách nào chất vấn vì ngài biết , tất cả mọi thứ... chỉ vì hoàng huynh quá quan tâm, thương ngài mà thôi.

      “Mau quay về , những chuyện như vậy, sau này, đệ đừng tham dự nữa.” Mộ Dung Cảnh kéo lại cổ áo cho Sơ Tuyết, ngăn những cơn gió lạnh thâm nhập vào người ngài.

      Sơ Tuyết cúi đầu đưa lời cầu cạnh “ Hoàng huynh, đệ có thể quay về, thế nhưng... liệu có thể xin thêm thỉnh cầu nữa?”

      “Được.” Mộ Dung Cảnh biết bản thân thể từ chối hoàng đệ của mình.

      Sơ Tuyết lúc này mới lên tiếng “ Trà hoa do hoàng tẩu pha rất đặc biệt, Sơ Tuyết bỗng muốn uống.”

      Mộ Dung Cảnh nghe vậy ngây lặng người . Chút tâm tư đó của Sơ Tuyết, ngài nhìn thấu từ lâu.

      Nhưng, đươc! Người phụ nữ đó, Sơ Tuyết được động đến.

      “Sơ Tuyết, đừng ngang ngạnh nữa, mau quay về .” Mộ Dung Cảnh tức giận là điều hiếm thấy lắm rồi.

      Đôi mắt Sơ Tuyết lộ vẻ thất vọng, vẫn hề có ý chuyển bước. Ngài đưa tay lên khẽ ho nhằm che giấu cảm xúc bên trong, hắt xì tiếng. Nhìn như vô ý, nhưng ngài hoàn toàn hiểu thấu ý bên trong.

      ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Sơ Tuyết lại có thể vì Thẩm Tố Nhi mà làm đến mức này. Có lẽ ngay cả hoàng huynh như ngài cũng chẳng bằng địa vị của nàng trong lòng Sơ Tuyết.

      Chỉ là... ngài vẫn còn mâu thuẫn, phải làm thế nào đây?

      Mộ Dung Cảnh quay đầu nhìn Sơ Tuyết thêm nữa, tỏ ý chịu thỏa hiệp.

      “Tam vương gia, xin ngài giữ gìn sức khỏe, hoàng thượng chỉ là lo lắng cho người. Trời lạnh như vậy, lão nô cầu xin ngài mau quay về Mai Viện nghỉ ngơi.” Lưu tổng quan đưa lời khuyên giải.

      Sơ Tuyết đương nhiên hiểu, ánh mắt sầm lại, mím môi, nhìn Thẩm Tố Nhi đằng xa thêm chút nữa. Thẩm Tố Nhi vừa hay cũng nhìn về hướng này, bốn mắt chạm nhau, nàng khẽ mỉm cười đáp lại, đồng thời gật đầu bày tỏ ý cảm ơn.

      Sơ Tuyết cũng đáp lại bằng nụ cười dịu , sau đó quay sang với Mộ Dung Cảnh tiếng rồi theo Lưu tổng quản trở về Mai Viện.

      Sau khi Sơ Tuyết rời khỏi, tính tình ôn hòa tạm thời của Mộ Dung Cảnh cũng tạm thời biến mất.

      Thẩm Tố Nhi vui mừng vì ngài chỉ dành đặc ân này cho mình Sơ Tuyết, chí ít người mà ngài đối tốt là Sơ Tuyết, và nàng cũng hi vọng Sơ Tuyết được bình an, hạnh phúc.

      giáo trường, ánh đèn rực rỡ, đám phụ nữ bị đám thị vệ bao vây. Tiến hành kiểm tra người nào bị thương ở cánh tay trái đều có thể rời khỏi nơi này ngay tức khắc. Người kiểm tra đầu tiên chính là hoàng hậu. ra hoàn toàn cần thiết bởi hoàng hậu chính là nạn nhân.

      Thẩm Tố Nhi bước ra khỏi đám người, thoát khỏi vòng vây của đám thị vệ. Ban đầu nàng định quay về cung Triều Phụng, sau cùng quyết định thay đổi chủ ý. Nhìn bọn Tiểu Dung vẫn còn đứng đó, nên nàng muốn ở lại đợi xong rồi cùng nhau quay về.

      Bỗng bên trong đám phi tần truyền ra tiếng huyên náo, hình như tra ra được người bị thương bên cánh tay trái, lại còn là vết thương mới. Sau hồi kiểm tra, nghe phải do binh khí gây ra. Nhưng vì an toàn chung, vị phi tử yếu đuối đó vẫn được Trần Thủ dắt ra ngoài, ở cùng chỗ với hoàng hậu tiền nhiệm Tuyết Nhi, dưới giám sát của các thị vệ khác.

      Thẩm Tố Nhi liếc qua, có chút bất ngờ. Có kịch tính quá , ngờ lại là Lâm Ngọc Nhi.

      Mộ Dung Cảnh vội tra xét ngay mà muốn tiến hành từng bước . Sau hồi tra xét tất cả các phi tần, có thêm ai khác bị thương. Trong đám cung nữ có vài người bị thương nhưng phải ở cánh tay trái, nên nằm ngoài đối tượng tình nghi, mọi người coi như thoát nạn.

      Mới rồi khí giáo trường náo nhiệt bất thường, giây phút này bỗng chìm trong im lặng.

      Bọn người Tiểu Dung tiến lại chỗ Thẩm Tố Nhi, cung kính cúi đầu hành lễ. Chỗ họ đứng gần với hoàng thượng nên chẳng ai dám chuyện gì hết, chỉ nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt cầu cứu, toàn thân lạnh đến độ run rẩy, môi chuyển sang thâm tím.

      “Chúng ta quay về thôi.” Thẩm Tố Nhi bình thản .

      Bọn Tiểu Dung nghe vậy cảm động đến phát khóc. Nhưng vừa được hai bước, chuyện bất ngờ liền xảy ra.

      “Hoàng hậu, sao ở lại xem chứ? Suy cho cùng... chuyện này cũng có liên quan đến nàng mà.” Mộ Dung Cảnh đột nhiên lạnh lùng cất giọng, thực đoán nổi ý đồ. Có lẽ, ngay chính bản thân ngài cũng chẳng hiểu tại sao lại hành động như vậy, chỉ là vào lúc nhìn thấy nàng định rời , chỉ buột miệng lên tiếng mà thôi.

      Thẩm Tố Nhi dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cảnh, sau đó lại nhìn ba người phụ nữ bị vây khốn Lâm Ngọc Nhi, hoàng hậu tiền nhiệm Tuyết Nhi và tiểu cung nữ, liền nghi hoặc lên tiếng “Hoàng thượng, ngài vậy là có ý gì?”

      “Đứng xem lâu như vậy mà nàng vẫn chưa hiểu có chuyện gì sao?”

      ai , thần thiếp làm sao biết được.” Nàng tùy ý đáp lại câu. Cho dù đoán ra là chuyện gì, nàng cũng giả vờ kẻ ngốc, quá thông minh chỉ càng chết sớm mà thôi

      “Trẫm tìm thích khách. Chính là tên thích khách to gan dám thích sát hoàng hậu”

      Nghe Mộ Dung Cảnh vậy, Thẩm Tố Nhi hiếu kì bước lại gần chỗ Lâm Ngọc Nhi. Khi nhìn dáng vẻ của hai người phụ nữ trước mặt, nàng mím môi, hoàn toàn để tâm “ hai người họ là thích khách? Người nào giống hơn chứ?”

      “Cả hai đều có hiềm nghi.” Mộ Dung Cảnh bực bội trả lời.

      “Đêm khuya rồi, ngài đừng đùa cợt mãi thế?” Thẩm Tố Nhi thực nhìn ra, bởi hai người họ trông ai cũng yếu đuối. Trong khi, Mộ Dung Cảnh vì tên thích khách kia, ngại điều động tất cả mọi người trong cung ra giáo trường, kết quả tìm ra được hai người phi tử yếu ớt, đáng thương.

      Ánh mắt đó của nàng là sao chứ?

      “Thẩm... Tố... Nhi!” Mộ Dung Cảnh trừng mắt, phát ra tín hiệu nguy hiểm.

      “Ngài sao thế, đừng tức giận, thần thiếp cũng có gì đâu. Hầy, chẳng hiểu sao lại khiến ngài tức giận. Thần thiếp chỉ là cảm thấy thương xót cho bọn họ mà thôi, người nào người nấy trong như gió thổi bay mất, đừng có tùy tiện đổ oan cho người tốt, biến thành trò cười cho kẻ khác là được...” Thẩm Tố Nhi xong quay người, định bỏ luôn.

      Có chút bất lực, Mộ Dung Cảnh tóm chặt cánh tay của nàng, lạnh lùng hỏi “Nàng dám nghi ngờ trẫm?”

      hề...” Ngoài miệng nhưng hoàn toàn là dối.

      Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh càng lúc càng lạnh “Rất tốt! Tối nay trẫm cho nàng thấy chân tướng mới được.” Ngài nghiến răng rít lên câu.

      “Ngài có thể buông lỏng tay ra chút được ...” Thẩm Tố Nhi đau khổ cầu xin, tuy rằng lời trái lòng, nhưng nét mặt lại vô cùng thảm thương, liệu cánh tay này của nàng có bị bóp nát?

      Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng liếc xuống, buông lỏng ngón tay, nhìn vết ngón tay mình để lại cánh tay của nàng bất giác cau chặt đôi mày. Rất nhanh ngài đổi thành ôm eo, nhìn chẳng khác nào gà mẹ xách gà con, rồi ngài quay sang ra lệnh cho kẻ dưới “Mau đưa bọn họ đến điện nghị , trẫm phải thẩm án thâu đêm. Gọi thêm cả lão thái y tới kiểm nghiệm vết thương.”

      Thẩm Tố Nhi thấy vậy thầm kêu khổ.

      Xem ra, nàng lại bị người ta ép rồi. Nàng cũng hiểu mình làm gì chọc cho ngài tức giận đến vậy? Trong lòng nàng thực cảm thấy vui chút nào.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8: Vô tình nhất là nhà đế vương

      Type: Xiao Mei

      Beta: dohuyenrua

      Tại điện nghị .

      Mộ Dung Cảnh oai nghiêm ngồi long ỷ, Thẩm Tố Nhi bị ép phải ngồi cạnh bên ngài. Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh lạnh lẽo, cất lời hỏi “Người quỳ dưới kia là ai? Mau ngẩng đầu lên để trẫm xem.”

      Người bên dưới còn chưa đáp lại, bên cạnh ngài truyền lại giọng lí nhí...

      phải chứ, ngay cả thê tử của mình mà cũng nhận ra?” Thẩm Tố Nhi bình thản đưa lời. Tiếp đó, khóe miệng nàng tức khẽ co giật, dường như ý thức được mình lại sai “Hoàng thượng, coi như thần thiếp chưa gì, mau thẩm án ...” xong, nàng ngáp dài cái, tỏ ra vô cùng mệt mỏi.

      Đôi mắt Mộ Dung Cảnh còn lạnh như lúc nãy nhưng vẫn cực kỳ khó đoán.

      Bắt đầu thẩm án...

      Lúc này, Thẩm Tố Nhi chen vào.

      Trong quá trình tra xét, cuối cùng Tuyết Nhi cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Dồn nén bi thương, nàng ngước mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, nước mắt long lanh hỏi “Hoàng thượng, ý của ngài là... ta chính là thích khách?”

      “Lẽ nào phải?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi lại.

      Tuyết Nhi đưa mắt nhìn sang Thẩm Tố Nhi, dường như muốn nhìn ... Nàng ta chính là hoàng hậu mới? hoàng hậu có thể cùng ngồi long ỷ với ngài? Nhớ lại năm xưa, bản thân bao giờ nhận được đối đãi như vậy? Người ngoài thường nàng nhận được ân sủng của hoàng thượng, thực ra chỉ có nàng mới biết, ngài hoàn toàn nàng, có lẽ, ngài cũng chẳng bất cứ người phụ nữ nào trong hậu cung này cả.

      “Hoàng thượng, ngài còn tin tưởng Tuyết Nhi nữa sao?” Ánh mắt nàng tràn ngập hi vọng.

      Thẩm Tố Nhi ngồi long ỷ, nhìn xuống người phụ nữ quỳ bên dưới, thầm lên tiếng “Ngốc hả?”

      Mộ Dung Cảnh lần nữa đưa mắt liếc sang người phụ nữ bên cạnh.

      khí đột nhiên lạnh như băng khiến Thẩm Tố Nhi tỉnh táo ra vài phần, lặng ngước nhìn Mộ Dung Cảnh, rồi lập tức cúi mặt né tránh. Chắc kiếp trước hai người là oan gia... ngay từ lần đầu gặp mặt đến giờ, có khi nào xảy ra mâu thuẫn?

      Mộ Dung Cảnh lại “Hoàng hậu, nàng thử xem... tại sao nàng ấy lại ngốc?”

      Thẩm Tố Nhi từ tốn đáp “Hoàng thượng thực biết sao? Tự cổ hồng nhan thường bạc phận. Thần thiếp nhìn người phụ nữ đó, khuynh nước khuynh thành, e là... chôn thây trong nhà đế vương thôi.” Nàng đáp rất bình thản, hề sợ hãi.

      Mộ Dung Cảnh chẳng biết nên đáp lại thế nào, cho dù tức giận cũng thể phát tiết ra được, ngài đưa mắt nhìn xuống người phụ nữ quỳ, chất vấn “Tuyết Nhi, vết thương của nàng do thứ gì gây ra?”

      biết tại sao, khoảnh khắc cơ thể Tuyết Nhi toát ra mấy phần ngạo khí “Thần thiếp phải là thích khách. Tin hay tùy các người.” Nhưng ngẫm kỹ lại thái độ của nàng phải là ngạo nghễ, mà là tức giận sinh ra từ đố kị. Ánh mắt nàng oán hận nhìn về phía Thẩm Tố Nhi. Dựa vào thứ gì? Tại sao nàng ta có thể chuyện với hoàng thượng bằng giọng điệu đó? Thế nhưng điều đáng giận hơn là ngài lại hề trách tội.

      Mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù tức giận, trông cũng rất động hồn, thực khiến cho bao người khỏi xót thương.

      Sắc mặt Mộ Dung Cảnh biến đổi, ánh mắt phát ra sát ý, khiến khí đại điện đột ngột trở nên căng thẳng. “ ở trong lãnh cung thời gian rồi, những nàng chẳng biết điều lại còn dám chuyện với trẫm bằng cái giọng đó sao?”

      Khuôn mặt Tuyết Nhi biến sắc, rơi vào hoang mang. Tại sao nàng lại với hoàng thượng bằng giọng điệu đó? Nhất thời kinh hãi, nàng ngây lặng người .

      Mộ Dung Cảnh đưa mắt liếc qua cung nữ Tiểu Thúy quỳ bên cạnh, nghiêm giọng hỏi “Vậy ngươi trả lời thay nàng ấy , được phép giấu giếm.”

      Tiểu Thúy sợ đến mức run rẩy toàn thân, chuyện này hoàn toàn liên quan tới nàng. Sắc mặt nàng tức chuyển sang trắng bệch, quỳ rạp dưới đại điện thành lời. Vốn dĩ nàng chỉ là tiểu nha đầu, trước giờ chưa từng gặp chuyện tày đình như vậy. Trước mặt hoàng thượng, cũng chẳng biết phải bảo vệ chủ nhân thế nào “Hồi bẩm... bẩm hoàng thượng, chủ nhân Tuyết Nhi ... ... người bị người ta gây thương tích.”

      “Là ai gây ra thương tích? Ở chỗ nào hả?”

      “Nô tì nghe chủ nhân , đó... đó là vết thương do kiếm gây ra. Có người xông vào hoa viên gây thương tích cho chủ nhân. Hoàng thượng, chủ nhân sức khỏe yếu đuối, lại biết võ công, người sao có thể là thích khách được. Xin hoàng thượng minh xét.” Tiểu Thúy càng càng trôi chảy.

      Mộ Dung Cảnh lạnh lùng “Nếu ngươi dám dối câu nào, trẫm xử tội lăng trì.”

      ”Nô... nô tì dám dối gạt hoàng thượng.” Tiểu Thúy quỳ rạp xuống đất, đến thở cũng dám thở mạnh.

      Mộ Dung Cảnh lại lạnh lùng liếc mắt qua chỗ Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi thấy vậy khỏi kinh hãi, hoàng thượng tức giận sao? Nàng cắn môi đến mức bật cả máu, trong lòng cực kỳ sợ hãi, ánh mắt uất ức cúi gằm xuống, run run đáp “Hoàng thượng, xin lỗi, xin lỗi ngài... thần thiếp thực vô tâm. Cầu xin ngài bớt giận, đều là lỗi của thần thiếp, khiến ngài tức giận...” Tính cách nàng lại trở nên yếu mềm. Giống như trước kia khi sắc mặt Mộ Dung Cảnh tốt, nàng thường chuyện với ngài như vậy. Lúc đó, ánh mắt ngài dịu xuống, thế nhưng hôm nay ánh mắt đó hề biến đổi.

      Mộ Dung Cảnh khẽ “hưm” tiếng, sắc mặt vẫn đặc biệt khó coi.

      Sau cùng, Tuyết Nhi chẳng thể nén nhịn thêm uất ức trong lòng, bật khóc thành tiếng “Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp cảm thấy rất uất ức. Thần thiếp chẳng làm gì sai hết, luôn luôn an phận thủ thường, vậy mà bị oan đẩy vào lãnh cung, bao lâu nay chẳng thể gặp được người. Hằng ngày, thần thiếp sống thê lương, ảm đạm, bất hạnh biết bao, chẳng dám suy nghĩ quá nhiều, lại càng dám oán hận mà nảy sinh ý định thích sát Tiếu quý phi...”

      “Vậy nàng mau trả lời, vết thương này từ đâu mà có? Do vật gì gây ra?” Mộ Dung Cảnh chẳng bận tâm đến những lời của Tuyết Nhi, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Khoảnh khắc này, Tuyết Nhi biết cho dù có ai tin tưởng, ít nhất nàng cũng phải “Vì ngủ được, thần thiếp liền ra ngoài hoa viên dạo mát, bỗng đâu người bịt mặt xuất , tấn công. Thần thiếp nhất thời hoang mang, theo phản xạ đưa tay ra đỡ. Có điều, sau khi chém vào cánh tay thần thiếp, người đó liền biến mất... rồi hoàng thượng xuất .”

      Mộ Dung Cảnh lại “ Những lời quỷ quái thế, nàng cho rằng trẫm tin sao?”

      ra hoàng thượng nghe hiểu được lời của quỷ, thực tệ chút nào...” Thẩm Tố Nhi lẩm bẩm tự với bản thân, có điều Mộ Dung Cảnh ngồi ngay sát nghe thấy toàn bộ.

      Quả nhiên...

      Mộ Dung Cảnh mọi khi dù Thái Sơn có đổ sập xuống cũng biến sắc, suýt chút phát cáu ngay trước đại điện. Nhẫn nhịn coi như nghe thấy điều gì, ngài liền quay sang chất vấn Lâm Ngọc Nhi “ Lâm Ngọc Nhi, mau xem, vết thương của nàng là do cái gì gây nên?”

      “Hả?... Bây giờ chẳng phải là biết hết cả tên tuổi rồi sao?” Lâm Ngọc Nhi còn chưa kịp đáp lại, người phụ nữ nhắm mắt giả vờ ngủ cạnh bên lại lẩm bẩm cảm thán...

      Ngay giây sau, Mộ Dung Cảnh trợn mắt lên, gân xanh nổi cuồn cuộn. Ngữ khí đó thực khiến người ta muốn giơ tay bóp chết nàng ngay tại chỗ. Thực đúng là khiến người khác vừa , vừa hận, vừa tức giận mà. Mộ Dung Cảnh mím môi , lạnh lùng lườm Lâm Ngọc Nhi.

      Lâm Ngọc Nhi yếu đuối ngừng run rẩy, quỳ dưới đất, bộ dạng đáng thương vô cùng, đôi mắt xinh đẹp chứa biết bao uất ức, đau khổ “Hoàng thượng, thần thiếp hoàn toàn biết chuyện này, vết thương... là do thần thiếp cẩn thận gây ra.”

      “Là thứ gì gây ra?”

      “Thanh trúc.” Nàng dịu dàng đáp.

      Mộ Dung Cảnh cau mày hạ lệnh “Mau truyền thái y.”

      Bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cứ, Lâm Ngọc Nhi có phải bị thương do thanh trúc, truyền thái y tới kiểm tra là ngay.

      Thái giám nhận lệnh nhanh chóng truyền thái y.

      Lão ngự y tuổi trung niên vốn hầu bên ngoài điện lập tức tiến vào, cung kính khom người hành lễ. Lão ngự y hành nghề nhiều năm, thế nên chỉ cần nhìn qua là biết vết thương do vật gì gây nên.

      Trước tiên, ông xem qua vết thương của hoàng hậu Tuyết Nhi, theo kinh nghiệm lâu năm, lập tức kết luận vết thương này do binh khí sắc nhọn gây ra, phải là đao là kiếm. Sau đó lại quay sang kiểm tra vết thương bên tay trái của Lâm Ngọc Nhi, chỉ nhìn qua thấy vết thương xước rất sâu, thập phần nguy hiểm. Vết thương này mới được xử lí qua bằng cách rắc ít thuốc cầm máu, nếu xử lí ngay, e là phải phế bỏ.

      Lão ngự y sau khi kiểm tra kĩ hồi liền đưa lời bẩm báo “Hoàng thượng, Lâm phi bị thanh trúc gây thương tích, do xử lí vết thương qua loa, những xơ trúc vẫn còn ở trong thịt, thần phải xử lí thận trọng cho nương nương, nếu e là cánh tay này tàn phế mất.”

      “Những lời ngươi sao?” Đôi mắt tràn đầy hoài nghi của Mộ Dung Cảnh khẽ nheo lại.

      Lão ngự y thành đáp “Thần dám dối nửa câu, hoàng thượng hãy phái người lại gần tra xét.”

      “Trần Thủ. Ngươi mau lại xem .” Mộ Dung Cảnh tức hạ lệnh.

      “Tuân chỉ.” Trần Thủ thân là võ phu, hằng ngày tiếp xúc với gươm đao, đương nhiên có thể phân định đó là vết thương do thứ gì gây ra. Chàng xuống dưới kiểm tra, nhìn kĩ, đích thực vết thương này giống như bị kiếm sắc gây ra, cũng thấy những xơ trúc còn găm trong thịt. “Hồi bẩm hoàng thượng, đây là vết thương do thanh trúc gây ra.”

      Mộ Dung Cảnh vẫn tỏ ra nghi hoặc, bất giác nhìn sang người phụ nữ chống tay lên thành ghế cạnh bên, khuôn mặt nàng bình tĩnh, thấy có bất cứ biến đổi.

      “Tại sao lại gì?” Yên tĩnh quá, ngài lại cảm thấy quen chút nào.

      Cả người Thẩm Tố Nhi cứng đờ, khẽ hắng giọng, tỏ ra ngạc nhiên “Ồ... ra hoàng thượng thích nghe thần thiếp chuyện sao?” Thẩm Tố Nhi có chút bất ngờ nhưng lại cảm thấy khá thú vị.

      chọc giận ngài, phải chăng nàng phải chết ?

      Mộ Dung Cảnh nhíu chặt đôi mày, nhìn Thẩm Tố Nhi nữa, tiếp tục thẩm vấn.

      Kết quả, Tuyết Nhi có nhân chứng, lại chỉ là lời khai phía, đáng nghi ngờ nhất.

      Mộ Dung Cảnh gì, lại đưa mắt nhìn sang Lâm Ngọc Nhi. Lâm Ngọc Nhi uất ức, nước mắt ngừng tuôn rơi “Hoàng thượng, người hà tất phải làm khó thần thiếp? Thần thiếp ở trong cung vốn thường bị người khác ăn hiếp... Nếu Tiếu tỷ tỷ thương, e là bệnh chết trong cung rồi, làm sao lại sinh lòng hãm hại tỷ tỷ được? Còn nữa, vào hôm hoàng hậu tỷ tỷ bị hành thích, thần thiếp luôn luôn ở cạnh bên thái hậu nương nương, làm sao có thể phân thân hại người được?”

      Mẫu hậu? Mộ Dung Cảnh khựng lại, có liên quan đến mẫu hậu, nên chỉ còn cách tạm thời gác chuyện này sang bên. Hơn nữa, những chuyện hậu cung, ngài thực muốn để mẫu hậu phải lo lắng, nếu muốn điều tra, ngài nhất định phải tự tìm hiểu.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      việc chỉ có thể xử lí đến đay, gây náo loạn cả buổi tối, vậy mà vẫn chưa thể điều tra ra được thích khách.

      “Tạm thời đưa về giám sát nghiêm ngặt, chờ thẩm vấn tiếp.” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh.

      Khi Thẩm Tố Nhi quay về cung Triều Phụng, trời gần sáng, nàng chẳng buồn cởi chiếc áo lông, nằm thẳng xuống giường. Chẳng thể cảm giác trong lòng, chuyện đêm nay, khiến nàng cảm thấy chán ghét cuộc sống trong hoàng cung này hơn bất cứ khi nào.

      Vô vị, chán ngắt, tình người...

      Bỗng bên mũi thoang thoảng mùi hương hoa mai... Đáy mắt nàng bất giác xuất thêm vài phần ấm áp, vui vẻ.

      Mộ Dung Cảnh cả đêm ngủ. Trong lòng có chuyện, nên cũng chẳng buồn ngủ chút nào.

      Buổi triều sớm, sau khi xử lí xong mọi chính , cho tới tận buổi trưa khi dùng bữa xong, ngài mới có cảm giác buồn ngủ. Mộ Dung Cảnh bước đến chiếc giường trúc, từ từ ngồi xuống, tựa vào thành giường, khuôn mặt bình tĩnh biểu cảm, giữa đôi mày chút sầu muộn.

      Lúc bước vào, vừa thấy cảnh này, Trần Thủ định lui ra ngoài. Bởi chàng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Cảnh mấy ngày nay gần như có giây phút nào nghỉ ngơi, vừa phải bận rộn lo chuyện triều chính, vừa cố chấp đích thân điều tra vụ án thích khách. Nếu phải có thân thể khỏe mạnh, có lẽ ngài đổ bệnh từ lâu.

      Trần Thủ vừa định lui ra, bỗng...

      “Trần Thủ, có chuyện gì bẩm tấu .”

      “Dạ.” Thế là Trần Thủ liền đem chuyện tra xét được hồi sáng, bẩm tấu lượt “Vi thần thực có tìm thấy mấy thanh trúc gãy tại nơi ở của Lâm phi, cũng tìm được thanh trúc khiến người bị thương, hầu như có sơ hở gì cả. Thần cũng tới cung Thiên Thọ điều tra qua, vào hôm hoàng hậu bị hành thích, nghe cũng chính là ngày giỗ của của mẫu thân Lâm phi. Ba ngày đó, Lâm phi đích thực cùng tới phật đường ăn chay niệm phật cùng thái hậu. Chuyện này, thái hậu cũng đích thân xác nhận. Mọi chuyện tới đây đứt hết manh mối.”

      Mộ Dung Cảnh khẽ nheo mắt rồi hạ lệnh “Mau phân tích những manh mối mà ngươi tìm được cho trẫm nghe.”

      Cung Triều Phụng nằm giữa hai cung Thiên Thọ và Vạn Nghi, nếu thích khách là Lâm Ngọc Nhi, muốn chạy tới cung Vạn Nghi vứt y phục vào hồ, sau đó quay về cung Thiên Thọ trong thời gian ngắn là điều thể. Hơn nữa, các thị vệ phong tỏa hết mọi con đường trong cung, nhưng ai nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi cả. Lúc tra xét, có thị vệ chứng thực, trong vòng khắc khi hoàng hậu gặp thích khách, Lâm Ngọc Nhi ở cung Thiên Thọ cùng thái hậu.

      Thời gian gây án khó lòng xê dịch, giả như nếu đường bị ai ngăn chặn, di chuyển giữa cung Triều Phụng và cung Vạn Nghi nhanh nhất cũng phải mất nửa khắc, còn từ cung Vạn Nghi quay về cung Thiên Thọ nhanh nhất cũng phải mất khắc. Vậy mà trong khắc thời gian đó, các thị vệ lại hề thấy Lâm phi, vậy nàng sao có thể là hung thủ được?

      Đôi mày kiếm của Mộ Dung Cảnh cau lại, càng lúc càng cảm thấy chuyện này phức tạp hơn mà những phân tích của Trần Thủ lại rất chính xác.

      cần phải hoài nghi, thế nhưng, nếu thích khách phải là Lâm Ngọc Nhi , lẽ nào là Tuyết Nhi?

      Mộ Dung Cảnh nghi hoặc hỏi “Theo tình hình trước mắt, kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là Tuyết Nhi. Ngươi thấy thế nào?”

      “Tuyết phi... rất khó . Người có nhân chứng, cũng có chứng cứ để chứng minh người phải thích khách. Hơn nữa vết thương do kiếm gây ra tay trái của người lại quá ràng, thực khiến người khác thể hoài nghi.”

      “Có nhiều chuyện, ràng quá lại chính là điểm đáng nghi ngờ nhất.” Mộ Dung Cảnh trầm lặng, cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp. Xem ra, ngài phải tới cung Vạn Nghi chuyến, có lẽ Tiếu quý phi còn biết thêm điều gì khác.

      “Hoàng thượng, chúng ta nên thử lần là biết ngay.” Thích khách vốn biết võ công, chỉ cần lập kế thử Lâm phi và Tuyết phi, xem ai biết võ công là nắm được chân tướng thôi.

      “Trẫm hiểu rồi. Thích khách có thể trốn đến tận bây giờ quả phải là kẻ tầm thường. Muốn thử cũng phải thận trọng, tuyệt đối được để xảy ra bất cứ sai sót nào.” Mộ Dung Cảnh muốn bị người phụ nữ nào đó coi thường. Nhớ đến giọng điệu giễu cợt của nàng, ngài tức điên người.

      “Thần tuân chỉ.” Trần Thủ vừa định lui xuống, mới được vài bước bỗng dừng lại, dáng vẻ định điều gì lại thôi, sau hồi đấu tranh, liền quyết định lên tiếng “Hoàng thượng, lúc tới đây, thần có nghe được chuyện, biết có nên hay ?”

      “Chuyện gì?”

      “Hoàng hậu nương nương ngã bệnh rồi.”

      “Cái gì?” Đôi mắt Mộ Dung Cảnh căng lên, hoàn toàn còn buồn ngủ nữa.

      đường tới đây, thần bắt gặp ngự y từ cung Triều Phụng ra, nghe ngóng được biết do tối qua nhiễm phong hàn nên bây giờ hoàng hậu nương nương bị sốt rất cao.”

      “Ngự y sao? Có nghiêm trọng ?” Mộ Dung Cảnh giấu nổi căng thẳng, vội vã lên tiếng.

      Trần Thủ lập tức đáp “Ngự y tình hình nghiêm trọng lắm, chỉ cần hạ sốt chắc còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

      “Sao lại “chắc còn nguy hiểm” chứ? Thứ trẫm muốn là đáp án ràng, được để xảy ra bất cứ sai sót nào.” Mộ Dung Cảnh gần như gào lên, đồng thời bật dậy “Mau truyền ngự y lại đây, trẫm muốn nắm bệnh tình của nàng.”

      “Dạ! Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi, đừng quá lo lắng, thần xin cáo lui.” Dứt lời, Trần Thủ nhanh chóng lui ra ngoài.

      Người vô tâm, người nghe hữu ý. Chỉ câu đơn giản “đừng quá lo lắng” khiến cho cả người Mộ Dung Cảnh cứng đờ mà ngây lặng hồi lâu...

      Mặt trời lặn dần, tại cung Vạn Nghi, Mộ Dung Cảnh bất ngờ xuất .

      Tiếu quý phi thấy Mộ Dung Cảnh bước vào khá ngạc nhiên, nàng giấu nỗi đau đớn trong lòng, dựng người hành lễ, liền bị Mộ Dung Cảnh ngăn lại. Ngài bình thản ngồi xuống, quay sang Tiếu quý phi nằm giường, hỏi “Sức khỏe nàng sao rồi?”

      Tiếu quý phi lặng người, nỗi đau dồn nén bấy lâu trào dâng dữ dội, nước mắt long lanh. Cuối cùng nàng đợi được câu quan tâm của ngài.

      Tiếu quý phi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nghẹn ngào đáp “Thần thiếp rất ổn, tạ ơn hoàng thượng quan tâm.”

      “Hầy, nàng chịu uất ức rồi. Nàng hãy nghĩ lại kĩ xem... tên thích khách tối qua còn để lại manh mối nào khác ? Ví dụ như chiêu thức võ công, cử chỉ hành động, mùi hương tỏa ra từ cơ thể...” Khoảnh khắc, ngài bỗng nhớ đến người phụ nữ đó. Lúc trước chính nàng dùng cớ là muốn tìm hiểu hương thơm để giải vây cho Tiếu quý phi.

      Tiếu quý phi mỉm cười cay đắng. Đây là cuộc ghé thăm thuần túy? Nàng sao dám mơ ước ngài chỉ thuần túy tới đây vì muốn thăm sức khỏe của mình? đến lúc phải từ bỏ rồi, đế vương của thiên hạ, sao có thể thuộc về người? Ngài lại càng để tâm đến phụ nữ.

      “Hoàng thượng, những điều nên , thần thiếp cả rồi.”

      sao? Thích khách vẫn chưa tìm ra, ân nhân của Tiếu gia ngày ngày vẫn phải đối diện với hiểm nguy đó.” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh lạnh hẳn , giọng lớn cũng nhưng đầy ý mệnh lệnh. Tiếu quý phi có thể ra chân tướng vì ngài, thế nhưng nếu vì ân nhân của nàng sao? Nhất định, nàng .

      Tiếu quý phi kinh ngạc, lúc sau, ánh mắt nàng bỗng sáng bừng lên. Trong lòng nàng hiểu ai cứu tính mạng tam tộc họ Tiếu.

      King ngạc, hãi hùng, chỉ có điều...

      ngờ... thần thiếp thực ngờ... hoàng thượng lại có thể...” Có thể vì người phụ nữ khác mà đến tận nơi này. Ngài thậm chí bỏ biết bao thời gian và công sức, phối hợp diễn xuất cùng nàng, tất cả chỉ vì muốn tìm ra tên thích khách gây thương tích cho người ấy? Tên thích khách này vốn gây chuyện ác từ lâu, ả ta cho người đầu độc khiến đứa con trong bụng nàng mất , thế nhưng khi đó ngài chưa từng bỏ công sức điều tra, chỉ phế hậu đày vào lãnh cung, dần dần để mọi chuyện lắng xuống “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương là người phụ nữ đặc biệt nhất mà thần thiếp từng biết... Từ người phát ra thứ mê lực đặc biệt, khiến người ta hiếu kì, muốn lại gần tìm hiểu. Có điều, vì an toàn của người, cho nên thần thiếp vẫn luôn kìm nén, dám tới thăm người.”

      cần phải nữa.” Dứt khoát, quả quyết, ngài muốn để xảy ra bất kỳ chuyện gì.

      “Sao thế? Ngài sợ thần thiếp gây thương tổn cho người? Hay là sợ thần thiếp... dạy hư hoàng hậu nương nương?” Tiếu quý phi mỉm cười cay đắng. Nàng sao có thể ra tay với người phụ nữ cứu tính mạng gia tộc họ Tiếu?

      phải.” Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày đáp.

      “Thần thiếp biết thích khách là ai...” Chân tướng việc luôn mang sức hấp dẫn khôn lường, được nửa câu, nàng cố tình ngưng lại chút.

      “...”

      Hai mắt Mộ Dung Cảnh sáng lên, nhìn chăm chăm vào Tiếu quý phi, ngài biết người phụ nữ trước mặt vẫn còn che giấu điều gì đó.

      Tiếu quý phi than dài tiếng, ngờ, có ngày, nàng lại phải ra điều kiện với ngài. Nàng từ từ lên tiếng “Chỉ cần hoàng thượng đồng ý cho thần thiếp ba điều kiện, thần thiếp lập tức ra ai là thích khách, hơn nữa... còn có vật chứng.”

      “Vật chứng?”

      “Đúng vậy, vật chứng chứng minh thân phận của tên thích khách đó.”

      “Rất tốt! Thế nhưng điều kiện là gì, trẫm phải nghe nàng trước sau đó mới đồng ý được. Nàng !”

      “Dạ! Sau khi hoàng thượng nghe xong, nếu cảm thấy có thể chấp nhận hãy đồng ý. Thứ nhất, thần thiếp muốn xuất cung vào ngay ngày mai, ngài hãy hạ lệnh để ca ca đến đón thần thiếp. Thâm cung đại viện, thần thiếp thực muốn ở thêm dù chỉ giây phút...” Giọng ai oán mà thê lương, tình cảm đứt, cứ tiếp tục lằng nhằng, chỉ tự chuốc thêm sầu khổ.

      Mộ Dung Cảnh gật đầu đồng ý, cầu này quá đáng lắm, dù gì, hai người cũng bàn luận về chuyện này từ trước.

      “Đa tạ hoàng thượng. Điều kiện thứ hai, thần thiếp muốn gặp hoàng hậu nương nương trước khi rời cung. cho cùng hoàng hậu nương nương cũng có ân cứu mạng toàn tộc họ Tiếu, lần này xuất cung, có lẽ cả đời gặp lại nữa. Vậy nên trước khi , thần thiếp muốn dập đầu tạ ân. Hoàng thượng... chắc ngài ngăn cản chứ?” cầu này của Tiếu quý phi hoàn toàn quá đáng, rất hợp tình hợp lí.

      Lúc này, danh nghĩa, Tiếu quý phi vẫn là quý phi cao quý, nhưng thực chất chẳng khác nào phạm nhân.

      Cung Vạn Nghi được tăng cường thị vệ, thực ra Mộ Dung Cảnh phái họ tới để canh chừng phạm nhân. Nhà lao vốn chỉ chuyển từ thiên lao tới cung Vạn Nghi mà thôi. Bởi lẽ nếu có mệnh lệnh của hoàng thượng, nàng hoàn toàn được tự ý ra ngoài, càng thể tới cầu kiến Thẩm Tố Nhi để lời cảm ơn.

      Mộ Dung Cảnh im lặng hồi, “Được, trẫm đồng ý với nàng, còn điều thứ ba?”

      “Điều thứ ba, cầu này, thiếp muốn tặng cho hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có đồng ý ?” Tiếu quý phi xong, liền mỉm cười, khó che giấu được vẻ tuyệt sắc của mình.

      Mộ Dung Cảnh nghe vậy cảm thấy khá bất ngờ. Đem cầu cuối cùng tặng cho người phụ nữ ấy? Ngài thực có phần do dự.

      Bởi lẽ nàng quá an phận, cho nàng lời hứa chẳng khác nào mối họa tiềm . Nếu nàng cầu xuất cung, lẽ nào ngài cũng phải đồng ý? được! thể hứa tùy tiện được.

      Nghĩ vậy, ngài liền cất tiếng “Về điều thứ ba, cầu do hoàng hậu đưa ra, nếu trẫm thấy hợp lí tức đồng ý.” Có lời trước thế này, coi như cũng cắt đứt được mong muốn xuất cung nhanh chóng của Thẩm Tố Nhi.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tiếu quý phi bật cười, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần đắng cay “ Ngay cả hoàng hậu mà ngài cũng phải so đo vậy sao?” đồng ý lại còn thêm điều kiện, nàng bất chợt có cảm giác Mộ Dung Cảnh thực thương Thẩm Tố Nhi. Có lẽ, ngài chỉ tạm thời nảy sinh tình cảm với nàng ấy mà thôi, bởi lẽ ngài hoàn toàn mất lí trí. người đàn ông ở cạnh bên người phụ nữ mình mà lúc nào cũng giữ tỉnh táo, vậy có thực thương người phụ nữ đó?

      “Nàng hỏi quá nhiều rồi đấy, Tiếu quý phi, thực giống nàng chút nào.”

      “Hoàng thượng, khi người phụ nữ còn người đàn ông nàng ấy cần phải chú ý điều gì nữa, càng nịnh nọt lấy lòng.” Tiếu quý phi ám chỉ rất ràng. Lúc ra những lời này, nàng đặc biệt quan tâm đến sắc mặt của Mộ Dung Cảnh, và nhất thời nàng khựng người.

      ... Nét mặt đó của ngài tuyệt đối phải vì nàng.

      Ánh mắt bình thản ngày thường có chút khác lạ dù chỉ là trong khoảnh khắc. Và người phụ nữ mà hoàng thượng nghĩ tới chắc chắn phải là nàng.

      Đột nhiên, Tiếu quý phi bừng tỉnh, tuy bản thân có oán trách Mộ Dung Cảnh, nhưng trong oán trách còn căm hận.

      Bởi vì ngài và người phụ nữ mà ngài đều đáng thương như nhau...

      Đêm càng lúc càng khuya.

      Mộ Dung Cảnh bước ra khỏi cung Vạn Nghi, khuôn mặt lạnh như băng.

      Ngài lấy được vật chứng từ chỗ Tiếu quý phi, cũng nghe chân tướng mọi chuyện. Thế nhưng, chỉ dựa vào những lời Tiếu quý phi vừa , ngài dễ dàng đoán định mọi thứ ngay được.

      thực, vẫn cần phải có chứng cứ ràng.

      Hoàng hôn, tại cung Triều Phụng. Thẩm Tố Nhi mệt mỏi, rệu rã nằm giường, sắc mặt hơi nhợt nhạt vì ốm nặng.

      “Tiểu Tam, ta cảm thấy toàn thân như sắp phát nổ rồi. Tại sao lại nóng thế này chứ?” Thẩm Tố Nhi vứt chiếc chăn đắp người sang bên. Nhưng tung ra lại đắp vào. Cổ họng nàng như bị thứ gì chặn lại, cực kỳ khó chịu.

      Từ khi tới thời cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng bị ốm.

      Sơ Tuyết trợn mắt lườm Thẩm Tố Nhi “Người còn sốt, cho nên mới cảm thấy nóng. Nếu nhiệt độ giảm, chắc lúc này người vẫn chưa tỉnh lại. Còn nữa, đừng có tung chăn ra, như vậy chỉ càng nhiễm lạnh thêm thôi.”

      đâu! Lúc bị sốt cao nên tìm cách tản nhiệt , như vậy mới hạ sốt được.” Nàng lại giơ chân đá tung chiếc chăn sang góc. Y phục bên trong lộ ra, thân hình trong lớp áo mảnh thoắt thoắt , khiến khuôn mặt tuấn tú của Sơ Tuyết đỏ ửng lên.

      Những điều nàng hoàn toàn là thực, có điều, người cổ đại hiểu điều này mà thôi.

      “Đừng ngang bướng nữa. Mau đắp chăn lại .” Sơ Tuyết chịu bỏ cuộc, kiên quyết đắp chăn lại cho nàng “Cho dù nóng cũng phải đắp. Thái y rồi, phải toát hết mồ hôi mới khỏi bệnh được.”

      “Á á á...” Nàng muốn thổ huyết, giằng co cãi lí với Sơ Tuyết mãi thế này ổn, có điều cả người nóng rực, cực kỳ khó chịu “Này ngài định ở lại đây bao lâu nữa hả?” Từ lúc tỉnh lại, nàng thấy Sơ Tuyết ngồi ở đây rồi.

      Sơ Tuyết lặng người, cố tình né tránh ánh mắt nàng đáp “Cũng... cũng được nửa ngày rồi.”

      “Ha ha. hiếm có!” Thẩm Tố Nhi biết Sơ Tuyết vẫn luôn tránh ở lại đây quá lâu.

      Bỗng Thẩm Tố Nhi nghiêm túc lại, nghĩ tới chuyện, thành tâm cất tiếng “Sơ Tuyết, hôm qua cảm ơn ngài nhé.”

      “Cảm ơn ta cái gì?”

      “Cảm ơn tâm ý của ngài, cảm ơn chiếc áo lông của ngài nữa.”

      Sơ Tuyết nghe vậy mỉm cười dịu dàng, im lặng hồi, ngài đứng lên định rời , Thẩm Tố Nhi liền gọi lại, có chuyện muốn hỏi thêm.

      “Tiểu Tam, chúng ta chuyện thêm... có được ?” Thẩm Tố Nhi chớp mắt giảo hoạt nhìn ngài, sau đó hỏi thẳng “Thường ngày, ngài dùng cách gì để xuất cung?”

      bộ ra ngoài thôi.” Sơ Tuyết chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng đáp lại.

      “Phụt...” Nàng nín nhịn, Tiểu Tam đáng ngờ lại biết chọc ghẹo nàng như vậy? Được thôi, để xuất cung, nàng đành cho ngài mãn nguyện lần vậy “ kiểu gì chứ? Theo hướng phát triển bình thường của các tiểu thuyết, liệu có phải tìm bức tường thấp thấp nào đó rồi nhún người bay ra ngoài ? À đúng rồi, cách thường dùng nhất chính là chui qua lỗ chó, hoặc tìm nguồn nước mà bơi ra.”

      Sơ Tuyết nghe vậy mím môi nhịn cười.

      Thẩm Tố Nhi tức giận lườm ngài cái, nàng nay rất mệt mỏi, chẳng có tâm trạng mà đùa cợt cùng ngài.

      Sơ Tuyết mỉm cười “Đó là những chiêu người đọc được sách sao? Đúng là toàn thứ lăng nhăng. Hoàng thành được xây lên để thích khách có thể tùy tiện bay qua sao? Tường thành vốn dĩ cao năm trượng, trơn tuột có lấy chỗ nhấn chân, làm sao mà bay ra ngoài? Cho dù là người có võ công tuyệt đỉnh cũng khó mà làm được. Hơn nữa, bao quanh thành là dòng sông hộ thành, làm sao lại có lỗ cho chó chui? Nguồn nước, việc này xem ra có chút đạo lí, có điều, bên dưới đặt chông sắt, nhảy xuống, đa phần là chết ngay tại trận.”

      Nghe Sơ Tuyết vậy, Thẩm Tố Nhi tức rút ra kết luận, tiểu thuyết đa phần là lừa phỉnh, gạt người.

      “Tiểu Tam, vậy ngài xuất cung bằng cách nào.” bỏ cuộc, nàng hỏi lại.

      “Cửa chính.”

      Thẩm Tố Nhi tức thấy khó thở, ai mà chẳng biết phải ra vào qua cửa chính.

      May mà, Sơ Tuyết thêm “Ta thay y phục tiểu thái giám, sau đó trộm lấy lệnh bài của hoàng huynh, xuất cung.”

      “Ngài có hả? Mau tặng ta cái.” Thẩm Tố Nhi có chút hi vọng tràn trề.

      “Lần trước sau khi quay về, mẫu hậu tịch thu rồi. Giờ thực còn nữa. Ha ha.”

      “Hả...” Thất vọng, thậm chí còn là tuyệt vọng... Nàng lại hỏi tiếp “Tiểu Tam, nếu ta muốn xuất cung .. chơi vòng phải làm thế nào ?”

      tìm hoàng huynh.” Đơn giản mà nhanh gọn.

      “...” Lạnh quá! Lạnh quá! Vào những lúc quan trọng thế này sao Sơ Tuyết đáng của nàng lại có thể đùa như vậy, thực muốn ngất mà. Nếu tìm hoàng đế, cần gì phải lôi thôi nãy giờ chứ ? Thế nhưng điều Thẩm Tố Nhi thấy ràng nhất là mỗi khi ở bên Sơ Tuyết, nàng đều cảm thấy tinh thần thoải mái, dễ chịu.

      Buổi tối, sau khi Sơ Tuyết rời , cung Triều Phụng lại đón tiếp vị khách mời mà tới... Tiếu quý phi.

      Tiếu quý phi lúc này còn bộ dạng kênh kiệu như trước kia, thay vào đó là nét nhu mì, hiền hòa và khách khí hơn nhiều, đặc biệt là trong lúc chuyện. Thậm chí nàng còn biết sử dụng kính ngữ, rất tôn trọng hoàng hậu.

      Thẩm Tố Nhi cảm thấy khá bất ngờ, sau đó dặn dò Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi tận tâm hầu hạ.

      Hai người chuyện khá thoải mái, có điều trong lời khó lòng che được nỗi đau thương, cay đắng. Tiếu quý phi rốt cuộc để lại cho Thẩm Tố Nhi con đường lui, cũng coi như là để báo đáp ân cứu mạng của nàng.

      Sau khi nghe Tiếu quý phi tặng mình “lời hứa của hoàng đế”, Thẩm Tố Nhi cực kỳ vui vẻ. Người xưa có câu “Mỗi ngày việc tốt, cả năm vui vẻ”, “Ở hiền ắt gặp lành”. Nàng vui vẻ khách khí vài câu, rồi tiếp nhận món quà mà Tiếu quý phi dành tặng.

      Cùng thời gian đó, ở ngự thư phòng, sau khi bị giam lỏng ngày, Tuyết Nhi và Lâm Ngọc Nhi bị lôi ra, chờ Mộ Dung Cảnh xét xử.

      Từ cao, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn xuống cả hai.

      “Lâm phi, nàng đứng lên trước . Mẫu hậu vừa rồi mọi chuyện với ta, nàng hãy tạ ân người . Thực khiến nàng phải chịu uất ức cả ngày, trước hết cứ quay về nghỉ ngơi .” Mộ Dung Cảnh cho Lâm Ngọc Nhi rời khỏi, nhưng hề bảo Tuyết Nhi đứng lên.

      Lâm Ngọc Nhi nước mắt đầm đìa, vô cùng đáng thương. Nàng dịu dàng nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, lúc này ngài cũng nhìn nàng, ánh mắt bất giác dịu dàng hơn.

      Mộ Dung Cảnh từ tốn cất giọng “Lâm phi, trẫm... trước kia hình như quá lạnh nhạt với nàng. Sau này, trẫm đối xử tử tế với nàng hơn, mau lui xuống .”

      “Đa tạ long ân của hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui.” Lâm Ngọc Nhi nghe vậy từ từ hành lễ.

      Lúc này, Trần Thủ mới vội vã tiến vào bẩm báo, trong giọng có phần hoang mang “Hoàng thượng, quý phi nương nương, người...” muốn bẩm báo nốt câu, thấy vẫn còn người khác nên Trần Thủ ngừng bặt.

      Mộ Dung Cảnh cao giọng hỏi “Tiếu quý phi sao rồi?”

      Trần Thủ nghĩ hồi, mặt mày càng thêm căng thẳng, đáp“Nghe thị vệ báo lại, quý phi nương nương có trong cung Vạn Nghi, hơn nữa... còn tung tích.”

      So với nét mặt lo lắng của Trần Thủ, Mộ Dung Cảnh lại khá ung dung “ cần phải để tâm, trẫm biết lúc này nàng ấy đâu. Thời gian trôi qua, nàng ấy tự khắc quay về thôi. À đúng rồi, trẫm phái người đến Tiếu phủ thông báo cho Tiếu Trọng Chi sáng sớm mai đến đưa Tiếu quý phi xuất cung, ngươi hãy thay trẫm tiễn nàng đoạn.”

      “Dạ, vi thần tuân chỉ.” Trần Thủ lãnh mệnh lui xuống.

      Lâm Ngọc Nhi hành lễ với Mộ Dung Cảnh rồi lặng lẽ lui.

      Trước khi bước ra ngoài cửa, nàng nghe thấy Mộ Dung Cảnh chất vấn Tuyết Nhi “Nàng xem mình đáng tội gì?”

      “Ta có tội. Hoàng thượng, ta có tội. Tại sao ngài luôn đổ oan cho ta?” Tuyết Nhi bật khóc đau đớn, khóc đến mức đứt ruột đứt gan, luôn miệng đưa lời trách móc.

      Vào lúc Lâm Ngọc Nhi rời khỏi, nàng liếc Mộ Dung Cảnh cái, trong lòng thầm nghĩ, ngài tuấn tú, oai nghiêm, tuyệt mỹ nhưng lạnh giá, khiến biết bao thiếu nữ trong thiên hạ đắm say đến độ chết hối hận.

      Hoàng thành vào mùa đông lạnh, tịch mịch vô thường, ánh trăng ảm đạm chiếu lên những viên ngói lưu ly, bờ tường, hành lang, cũng ánh lên vẻ thê lương, buồn bã. Trong mê cung đầy rẫy những đình, đài, hiên các, biết có bao nhiêu người bị hãm hại, đè nén, bàng hoàng và hoảng sợ.

      Mộ Dung Cảnh đứng đỉnh lầu cao, lạnh nhạt nhìn xuống tất cả mọi thứ bên dưới.

      Ánh mắt lạnh như băng, chẳng khác nào mặt hồ bị đóng băng, dường như tất cả mọi thị phi ân oán đều liên quan đến mình và ngài vốn thuộc về vùng trời đất khác. Ngài lúc này dùng tâm thái hoàn toàn khác để quan sát mọi chuyện.

      Sinh ra trong gia đình đế vương, từ , ngài học cách vô tình. Vì quyền lực, vì hoàng vị, vì bảo vệ giang sơn, người thậm chí dính máu tươi của biết bao người. Mặc dù ngài tình nguyện.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lặng người ngắm gió trăng, say sưa nhìn hồng trần.

      giấc mộng giản đơn, đối với bậc đế vương sao lại xa vời, thiếu thực tế đến vậy?

      “Khởi bẩm hoàng thượng, Tiếu quý phi xuất rồi.” Trần Thủ đưa lời nhắc nhở.

      “Ừm.” Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn về con đường xa, bóng dáng gày guộc đưới ánh trăng đích thực giống với Tiếu quý phi.

      Con đường trong cung uốn lượn, ngoằn nghoèo. Đây là nơi nhất định phải qua giữa hai cung Triều Phụng và Vạn Nghi.

      Tiếu quý phi mang theo đèn lồng, bước dưới ánh trăng mờ ảo, nhanh chậm, thư thái mà an nhàn. Có điều thực lại phải vậy, bệnh nặng, lại thêm vết thương mới khiến nàng muốn nhanh cũng được. Nàng mỉm cười đắng cay, bởi bản thân lúc này chỉ là quân cờ.

      Cho dù hể nhìn thấy hoàng đế, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở của ngài. Vốn dĩ sau khi đưa ra ba điều kiện, người có lợi là nàng, kết quả... nàng lại bị ngài lợi dụng. Lãnh đạm, vô tình, chút động lòng, đây chính là tác phong xưa nay của ngài, bởi ngài bao giờ làm chuyện thừa thãi.

      Chỉ là... Đối với ngài mà , nàng chỉ là quân cờ thôi sao?

      tấm tình si, chẳng lẽ đổi lại được chút tình cảm?

      Ban đầu, nàng biết ngài lấy mình vào cung là có mục đích, cũng hiểu được ngài muốn kìm nén Tiếu gia ngày càng đắc thế. Tuy nhiên, nàng vẫn mãi chìm trong giấc mộng của người thiếu nữ, thậm chí để tâm đến lời phản đối của người nhà, cố chấp tiến cung. Lúc đó, nàng tự tin rằng mình nhất định có thể lấy được tình của ngài, rồi tiêu diêu trong chốn hậu cung, trở thành người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời ngài.

      Kết quả sao chứ? Năm tháng trôi qua, mọi chuyện thay đổi, tình cảm của ngài vẫn cứ thủy chung lạnh nhạt. Biết rằng nàng bị trọng thương, ngài vẫn ngại lợi dụng nàng thêm lần nữa? Nhớ lại năm xưa, nàng cảm thấy bản thân thực ngốc nghếch, để tình làm lu mờ lí trí, suýt chút nữa làm cả gia tộc vì mình mà mất mạng.

      Đây là lần cuối cùng trong đời.

      Có lẽ nàng nên bỏ cuộc hẳn... bởi chút hi vọng nhoi sót lại sau cùng cũng mất .

      Bỗng Tiếu quý phi dừng bước, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lẽo. Trước mặt nàng xuất bóng người. Người đó mình trong bóng tối, nên nhìn dung mạo.

      Có điều, thân hình người này mảnh khảnh gầy guộc, đích thực là người phụ nữ.

      “Lại tới lần nữa sao? Xem ra ngươi giết chết ta chịu bỏ cuộc? Ta thực thấy hiếu kì, rốt cuộc ta có thâm thù đại hận gì với ngươi chứ?” Tiếu quý phi ưỡn thẳng người, tư thế chẳng khác nào nhành mai ngạo nghễ trong tuyết lạnh.

      Người bí khẽ bật cười. Tiếng cười chứa sát khí đáng sợ. Chỉ nghe thôi cũng khiến cho người nhát gan sởn cả gai ốc, run rẩy sợ hãi.

      “Thâm thù đại hận?...”

      Hai người nhìn nhau trong im lặng, trong khí dấy lên chút mơ màng, mê hoặc. Thực đúng như tâm trạng đè nén của những người phụ nữ trong hậu cung.

      Sau hồi, người bí liền căm hận lên tiếng “Ta chỉ muốn dày vò ngươi, giết chết ngươi. Lẽ nào ngươi cảm thấy bản thân rất đáng ghét, đáng chết sao? Ngày thường ngông nghênh, giọng điệu cao ngạo, mở miệng là ra lệnh cho người khác. Ngươi tưởng mình là ai chứ? Cùng là phi tử trong hậu cung, tại sao ngươi lại có thể sai khiến người khác? Cái miệng của ngươi giả tạo khiến người ta căm ghét. Lẽ nào bản thân ngươi biết điều này?”

      “Ta biết bản thân ngày thường quá ngông nghênh, đối xử với người khác tốt, thường vì ghen tuông mà làm sai ít chuyện có lỗi với ngươi.” Tiếu quý phi ung dung thừa nhận, bản thân nàng trước đây cũng là người phụ nữ hay ghen. Lúc đó chỉ vì muốn giữ lấy người đàn ông mình , thậm chí còn xuống tay diệt trừ hết những ai ngăn cản bước của mình. Nhưng như vậy là sai sao? Người đứng trước mặt nàng lúc này... hẳn cũng có những mục đích đó. Thậm chí nàng ta còn suy nghĩ sâu xa hơn những phi tần khác, biết tỏ ra yếu đuối, khiến người ta nhìn thôi thấy xót thương.

      Lúc ở trong thiên lao, nàng hiểu ra rất nhiều chuyện, chỉ trong đêm hối hận vô cùng, ngừng tự kiểm điểm bản thân.

      “Tiện nhân! Ha ha, ngờ ngươi cũng biết câu xin lỗi cơ đấy. nực cười... Ngươi nghĩ chỉ câu xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện sao? giết chết ngươi, uống máu ăn thịt ngươi, làm sao có thể giải trừ được mối hận cao tựa núi, sâu như biển của ta...” Giọng rít lên, chứa căm hận đáng sợ.

      Oán hận thâm cung, tích lũy theo tháng ngày, muốn duy trì thuần khiết lương thiện của thiếu nữ, chẳng dễ dàng.

      Tiếu quý phi buồn bã than dài, trong lòng càng cảm thấy hối hận.

      Bản thân nàng lúc này đứng tại đây, cũng đâu thoát khỏi được vòng xoay của vận mệnh.

      “Nợ phù dung lan tràn khắp chốn, lệ hồng nhan nhấn chìm hoàng cung. Mộ Dung Cảnh, rồi có ngày ngài nhận được báo ứng thích đáng.” Tiếu quý phi ngước mắt nhìn về phía chân trời, chán nản thốt lên.

      sao? Trẫm đợi ngày đó đây.”

      Đêm khuya thanh tĩnh, đế vương phong độ đưa mắt nhìn màn đêm bí . Bất giác, Tiếu quý phi như nhìn thấy hết tàn khốc, lạnh giá trong đôi mắt đó.

      “Hoàng... hoàng thượng?...” Người phụ nữ bí thấy Mộ Dung Cảnh, kinh hãi cất lời.

      Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đứng trong bóng tối. Trần Thủ nhanh chóng chặn ngay đường lui của người này.

      con đường độc đạo, hai bên là tường cao chót vót, người đứng trước mặt là Tiếu quý phi, kẻ đứng phía sau là Trần Thủ, Mộ Dung Cảnh đứng gần đó.

      Vòng vây như thiên la địa võng, kẽ hở thoát thân.

      “Hoàng thượng, tại sao ngài lại ở đây? Thần thiếp đến đây là để từ biệt Tiếu quý phi... chúng thần thiếp vốn là tỷ muội tình thâm bấy lâu nay.” Giọng dịu dàng như mọi khi, nhưng thanh chẳng che giấu nổi nỗi hoang mang trong lòng.

      Mộ Dung Cảnh im lặng gì.

      Trong khi Tiếu quý phi mỉm cười thê lương “Lâm Ngọc Nhi, đừng diễn kịch nữa, dù có nhập tâm đến mấy, cũng thể giỏi hơn được người đàn ông đứng bên cạnh chúng ta.” Lần này, nàng muốn nhắc nhở Lâm Ngọc Nhi, cười nhạo vô tri của nàng ấy, đồng thời cũng cố ý giễu trách Mộ Dung Cảnh.

      Khóe miệng Trần Thủ co giật, muốn cười mà lại dám. biết tại sao, khi nghe câu này của Tiếu quý phi, chàng thực muốn bật cười. Người dám chế nhạo hoàng thượng, chỉ có hoàng hậu nương nương và Tiếu quý phi mà thôi. Nghĩ vậy chàng lén nhìn Mộ Dung Cảnh, nhưng ngài vẫn nhất độ ung dung, hề có ý phẫn nộ.

      Chỉ là...

      Hung thủ thực là Lâm phi, Trần Thủ cũng cảm thấy có chút hồ đồ, ngoại trừ vết thương trân cánh tay trái, đích thực còn manh mối chỉ ra người là thích khách. Hơn nữa, Lâm phi cả năm bệnh tật, ốm yếu, thân hình gầy guộc, tất cả mọi người trong cung đều biết.

      Trước đó, Mộ Dung Cảnh khi nghe được đáp án này từ miệng Tiếu quý phi, ngài cũng cảm thấy nghi hoặc giống Trần Thủ lúc này.

      Bấy lâu nay, hóa ra Lâm Ngọc Nhi vẫn luôn diễn kịch trước mặt ngài. Nhưng điều ngờ nhất ả còn ghê gớm đến mức lấy thanh trúc làm tổn thương chính bản thân mình để che giấu, ngay cả lão thái y cũng bị ả lừa. Chỉ có điều, người tính bằng trời tính, thanh trúc gây thương tích, cho dù chỉ là bất cẩn, cũng nghiêm trọng đến mức đó. Đây cũng là điều khiến thái y nghi hoặc...

      Mộ Dung Cảnh lạnh lùng cất tiếng “Lâm Ngọc Nhi, ngươi còn gì để ?”

      “Hoàng thượng, phải thần thiếp làm đâu, phải mà. Tiếu quý phi khiến thích khách bị thương ở tay trái, trong khi tay trái của thần thiếp đâu có bị thương, làm sao lại là thần thiếp được?” Lâm Ngọc Nhi hoang mang, chập choạng bước ra khỏi bóng khuất, quỳ rạp trước mặt Mộ Dung Cảnh.

      Mộ Dung Cảnh khẽ “hưm” tiếng, trước tình cảnh này trong lòng cảm thấy cần phải hỏi thêm nữa. Toàn bộ quá trình thẩm án, ngài chưa từng tiết lộ ai là người gây ra thương tích cho thích khách, ngay cả Trần Thủ cũng hề được biết “Lâm Ngọc Nhi, tại sao ngươi biết vết thương của thích khách là do Tiếu quý phi gây ra? Nếu nhìn bề ngoài, hoặc giả biết chuyện xảy ra thế nào, tại sao nghĩ vết thương đó có thể là do đại nội thị vệ, Trần Thủ, hoặc là trẫm gây ra?”

      Lâm Ngọc Nhi nước mắt đầm đìa, lắp bắp “Thần thiếp... thần thiếp nghe Tiếu tỷ tỷ vậy...”
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :