1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Buổi chiều, cung Triều Phụng bắt đầu trở nên ‘náo nhiệt’.

      Hoàng hậu ban sáng còn khỏe mạnh nay bỗng nhiên đổ bệnh nằm liệt giường.

      Lão thái y chuẩn mạch xong, phán câu “ hợp thủy thổ. Triệu chứng dễ nhận thấy nhất chính là ăn uống ngon, tinh thần mỏi mệt, ngủ an giấc, tâm thần bất định, làn da dị ứng, mẩn đỏ…”

      Thẩm Tố Nhi nằm giường, dáng vẻ ốm yếu, mệt mỏi dị thường.

      Tiểu Dung trợn mắt, tiểu thư nhà nàng vốn cần phải giả rồi, dáng vẻ bình thường lúc nào chả thế.

      Cái gì mà ăn uống được? tất cả đều do bọn họ bịa ra hết. Tinh thần mỏi mệt? Nàng chưa từng thấy tiểu thư tinh thần sảng khoái khi nào.

      Ngủ ngon giấc? Điều đó đương nhiên, hôm qua đại hôn, sáng sớm hôm nay bị kéo dậy từ sớm, ánh mắt mỏi mệt rệu rã là chuyện bình thường.

      Lại thêm tâm thàn bất định? Hầy… đoán chắc là do tiểu thư căng thẳng quá mới tạo thành.

      Còn vè làn da mẩn ngứa, dị ứng, điều này hoàn toàn là diễn kịch, giả vờ. Cho dù ngứa, đưa tay gãi vài lần rồi cũng bắt đầu cảm thấy ngứa rát, ửng đỏ, chuyện này quá đơn giản, trẻ con ba tuổi cũng nghĩ ra. Hơn nữa, tiểu thư diễn trò hơi thở hổn hển mà mặt hề chuyển sắc, nếu phải biết chân tướng từ đâu, Tiểu Dung cũng cho rằng người hợp thủy thổ.

      Đương nhiên, để diễn sao cho giống , Thẩm Tố Nhi tìm hiểu trước triệu chứng của việc khoong hợp thủy thổ. Rồi quyết định giả bộ theo triệu chứng nhất, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba ngày là được. Dù gì, tránh được ngày nào hay ngày ấy, tương lai nàng phải nghĩ ra cách vẹn toàn hơn để giải quyết chuyện này.

      Nếu giải quyết được phải tiếp tục ‘kéo dài’ việc.

      Nhìn bề ngoài trông thái hậu hiền từ, thân thiện, chắc cũng quá nghiêm nghị, cố chấp.

      Hơn nữa, hoàng hậu khỏe, các lão thái y lẽ nào dám hoàng hậu hề có bệnh? Nếu dùng mắt thường nhìn qua triệu chứng, đích thực là hợp thủy thổ. Lại cộng thêm việc hoàng hậu vừa mới đến kinh thành, đương nhiên muốn nghỉ ngơi vài ngày cũng là chuyện thường. Nếu thuận theo ý của hoàng hậu, danh dự danh y cả đời bị hủy trong giây phút.

      Thái y nhanh chóng kê vài đơn thuốc điều tiết đơn giản, sau đó lập tức rời khỏi.

      Và, bởi vì sức khỏe cho phép, nên hoàng hậu có thể vắng mặt cách danh chính ngôn thuận.

      Nàng cười. Nụ cười khoái trá. ‘Xe tới trước núi ắt có đường’, câu này sai chút nào. Nàng ngờ lại có thể dễ dàng vượt qua kiếp nạn như vậy.

      đến Tiểu Dung, lúc này nàng ta đối với tiểu thư nhà mình vô cùng bộ phục.

      Thẩm Tố Nhi mỉm cười, sau đó dần trở nên nghiêm nghị. Lúc này vui mừng vẫn còn quá sớm, nàng mới chỉ tạm thời tránh được kiếp nạn mà thôi. Trừ phi xuất cung ngay, nếu , sớm muộn ngày đen đủi cũng tới.

      Buổi tối hôm ấy, cung Triều Phụng vô cùng tấp nập.

      Thái hậu đến thăm Thẩm Tố Nhi, nhưng ở lại lâu lắm. Rồi vài cung tần cũng tới thăm nom, nhưng nàng mượn cớ cần nghỉ ngơi tiện tiếp khách. cho cùng nàng giả bệnh, càng gặp ít người càng ít lộ sơ hở. Hơn nữa có lí do đàng hoàng chẳng tội gì dùng.

      Thẩm Tố Nhi từ khi bước vào cung Triều Phụng luôn yên phận thủ thường, có việc gì lớn, tuyệt đối bước chân ra ngoài. Vả lại mấy ngày nay, ngoại trừ lần duy nhất thái hậu đến thăm, hoàng thượng chưa từng xuất .

      Nàng biết , người phụ nữ trong cung chỉ cần được hoàng thượng sủng ái, chắc chắn chẳng được coi ra gì. Những phi tử đắc sủng, có chút khi thế hoặc những người từng nhận được hoàng ân cũng chẳng mấy khi đến thỉnh an nàng. Thi thoảng lắm mới có vài người tới, đưa lời thăm hỏi khách khí vài câu.

      Trái lại, Sơ Tuyết tới thăm nàng đến mấy lần, lễ độ, ngoan ngoãn đưa cho nàng vài cống phẩm cùng đồ ăn ngon. Nhưng lâu dần ngài cũng trở nên thận trọng, vội vã đến rồi vội vã về, thậm chí có lúc còn chẳng được mấy câu. Cho dù là như vậy, những lần Sơ Tuyết ghé thăm luôn khiến cuộc sống của Thẩm Tố Nhi thêm chút sắc màu, bớt phần nhạt nhẽo, vô vị.

      Cung Triều Phụng, giữa nơi ở chính và chính diện có sân vườn . Cung đình đại viện, đương nhiên ít hành lang cong cong, uốn lượn, đình đài non bộ, hoa cỏ hiếm thấy. Bước ra khỏi phòng ngủ, bên trái có ngọn giả sơn, đó có dựng đình hóng mát, bên phải lại có hồ nước nhân tạo, nuôi rất nhiều loài cá quý hiếm, đắt tiền.

      Trong đêm, những khi thanh tịnh vắng vẻ, người ta có thể nghe tiếng cá đớp mồi.

      Phía đông đình viện, trông có vẻ khuất bóng thế nhưng cạnh tường lại có gốc cây cổ thụ rậm rạp, to lớn, trải bóng rất rộng. Chỉ cần ngày ít gió, có mưa, Thẩm Tố Nhi bảo người bê chiếc giường trúc ra đó, pha bình trà sâm, lại bày thêm chút đồ ăn vặt nhàn nhã, thư thái ngắm nhìn bầu trời xanh trong.

      chủ nhân như thế, đám nô tài tại cung Triều Phụng đặc biệt nhàn rỗi, cả ngày tụ tập chỗ đập muỗi nghe TIểu Dung kể những chuyện mới mẻ bên ngoài, hoặc giả ngược lại họ kể những chuyện thú vị trong cung cho Tiểu Dung nghe.

      Cuộc sống thư thái cứ bình lặng ngày nối ngày như vậy.

      Thi thoảng Thẩm Tố Nhi còn nghĩ, nếu cứ tiếp tục được sống thế này, có gì xảy ra tốt biết bao. Đừng là ba năm, ba mươi năm với nàng cũng chẳng có vấn đề.

      Sáng sớm hôm sau, tại tẩm cung của hoàng thượng.

      Mộ Dung Cảnh thức dậy, liền có cung nữ mặc y phục, giày cho ngài. Trước mặt, tiểu thái giám ở cung Triều Phụng quỳ dưới đất bẩm báo lại tình hình của Thẩm Tố Nhi. Cuộc sông hàng ngày của Thẩm Tố Nhi chỉ là cắn chút hạt dưa, dùng ít điểm tâm, pha bình trà sâm, tìm nơi râm mát, sảng khoái nằm đó thư thái, nghỉ ngơi, thi thoảng lặng ngắm bầu trời.

      Tiểu thái giám sau khi báo cáo xong nhanh nhẹn lui xuống. Mộ Dung Cảnh khẽ nhướng mày, đôi mắt lạnh khiến người ta chẳng đoán nổi suy nghĩ điều gì. Ngài “Người đâu, thông báo hoàng hậu chuẩn bị, cùng trẫm đến cung Thiên Thọ thỉnh an.” Sáng nay ngài muốn đến thỉnh an thái hậu, bỗng nhiên cũng muốn kéo nàng cùng .

      Trong chốn thâm cung này, người nào quá an nhàn, rảnh rỗi bị kẻ khác đố kị.

      Sau khi kẻ dưới nghe lệnh liền vội vã đến cung Triều Phụng thông báo. Thế nhưng đợi mãi Mộ Dung Cảnh chẳng thấy hoàng hậu đâu, liền trực tiếp thẳng đến cung Triều Phụng.

      Cùng lúc đó, người phụ nữ nằm phượng sàng vẫn còn ngái ngủ, mắt hết nhắm lại mở. Nàng thực chẳng vui vẻ gì khi bị người khác gọi dậy kiểu này. Mặt mày nhăn nhó, muốn khóc mà có nước mắt “Ông trời à, con càng ngày càng chẳng còn chút địa vị gì nữa, đám nha đầu này càng ngày càng lúc chẳng coi con ra gì…” Sau hồi lẩm bẩm, nàng lại kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục tiến vào mộng đẹp.

      Tiểu Xuân Nhi thấy vậy vô cùng hoang mang, căng thẳng lên tiếng “Vị công công vừa rồi có , chốc nữa hoàng thượng muốn tới cung Thiên Thọ thỉnh an thái hậu cùng người. Cứ loanh quanh nãy giờ, giờ người dậy cũng kịp nữa rồi!”

      “Ừm…” Người phụ nữ đó vẫn hề có ý thức dậy.

      “Tiểu Xuân Nhi, đối với người lúc này, em cần phải khách khí.” Tiểu Dung kéo chăn, xem ra rất có kinh nghiệm, tiếp tục truyền thụ bí quyết của bản thân “Nếu chúng ta sợ hãi trước ngôi vị hoàng hậu, e là lúc hoàng thượng đến, người chưa chắc dậy. còn thốt lên câu ‘cứ để hoàng thượng mình, ta vẫn còn chưa ngủ đủ giấc.’” Lúc câu sau cùng, Tiểu Dung còn học theo dáng vẻ, điệu bộ của THẩm Tố Nhi.

      Ai ngờ, Tiểu Xuân Nhi kinh hoàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, hoàng thượng đến rồi!

      “Tiểu thư, mau dậy .” Tiểu Dung đứng quay lưng lại phía cửa, hoàn toàn biết Mộ Dung Cảnh giá đáo, ra sức dựng Thẩm Tố Nhi ngủ say như chết dậy. Thẩm Tố Nhi lúc này y phục xộc xệnh, vừa nhìn biết hàng ngày dáng ngủ đẹp cho mấy.

      “Hoàng… hoàng thượng…” Tiểu Xuân Nhi hoang mang kéo tay áo của Tiểu Dung, quỳ xuống bên cạnh giường.

      TIểu Dung kinh hãi đến mức mồ hôi đầm đìa, quay người, chẳng dám thở mạnh, quỵ người quỳ xuống. Thế nhưng nàng vừa buông tay, Thẩm Tố Nhi liền đổ sập xuống giường, dáng ngủ cực kì bất nhã.

      Mộ Dung Cảnh lạnh lùng lên tiếng “Các ngươi mau lui xuống.”

      biết ma sai quỷ khiến thế nào ngài lại muốn vào thăm, vừa hay bắt gặp cảnh tượng tráng lệ của người phụ nữ trước mặt.

      Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi tức lui xuống, trước khi còn buông rèm.

      Mộ Dung Cảnh nhớ lại những lời Tiểu Dung , trong lòng thầm hoài nghi, người phụ nữ trước mặt thực … ‘cứ để hoàng thượng mình, ta vẫn còn chưa ngủ đủ giấc’ sao? Dám kháng chỉ lại còn coi thường hoàng thượng? lẽ nào nàng sợ chết?

      Ngài đứng trước phượng sàng, nhìn Thẩm Tố Nhi từ cao xuống.

      Chỉ thấy mái tóc đen nhánh của nàng xõa bên gối, có phần hỗn loạn, nhưng vẫn đặc biệt xinh đẹp. Làn da trắng trẻo, mơ màng, đôi mày cong cong như vầng trăng khuyết. Đôi má hồng hồng, dáng vẻ vô ưu vô lo, thanh khiết, khiến người ta khỏi say mê, thích thú.

      Bỗng ngài có cảm giác cảnh tượng này có phần quen thuộc.

      “Hoàng hậu, mau tỉnh dậy.” Mộ Dung Cảnh lớn tiếng gọi.

      Nàng ngủ ngon quá, ngon đến mức khiến ngài phải gen tị.

      Ở trong chiếc lồng son rộng lớn này, sao nàng có thể ngủ say và yên bình đến thế?

      “Ừm… ừm…” Nàng lười nhác rên lên, thân người khẽ động. Mộ Dung Cảnh vốn cho rằng nàng ngồi bật dậy, ai ngờ, chỉ là lật người qua rồi lại ngủ tiếp.

      Đôi mắt sắc lạnh của Mộ Dung Cảnh tức sầm lại. Người trước mặt hoàng toàn phớt lờ ngài?

      Mộ Dung Cảnh nổi giận, quyết định phải dạy cho nàng bài học, cho dù ba năm sau có đưa nàng ra khỏi cung, nhưng chỉ cần ngày nàng còn là hoàng hậu thể để nàng tiếp tục phóng túng. Vén gọn hoàng bào, chân giẫm lên giường, định cho nàng bạt tai, ngài bỗng khựng lại. Khoảnh khắc đó thời gian như ngừng trôi. Ngài lạnh lùng đưa lời cảnh cáo “Hoàng hậu, nàng cho rằng hoàng cung là nơi nào hả?”

      “Ồ… đừng lại gần… ta bị bệnh truyền nhiễm…” Chủ nhân những lời này xem ra chưa hề tỉnh táo, chỉ thấy nàng dứt lời đưa tay kéo chăn lên trùm kín đầu, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      Bệnh truyền nhiễm? Có bị bệnh truyền nhiễm hay chẳng phải trước khi vào cung kiểm tra kĩ rồi sao? Đúng là mở miệng bừa…

      Mộ Dung Cảnh định phát hỏa, bỗng lặng người .

      Bệnh truyền nhiễm, ngoại ô thành Hoài…

      Ngài hạ giọng, lạnh lùng hỏi “ nương, tại sao trời mưa thèm tránh?”

      tạnh thôi…”

      Giọng này rất quen tai… Hình như nàng mơ giấc mơ nào đó.

      Khuôn mặt Mộ Dung Cảnh cứng sựng, ánh mắt quắc lên, tiếp tục đưa lời dò hỏi “… Thế nhưng y phục bị ướt đó.”

      “Có mặt trời mà…”

      lúc lâu, trong lòng Mộ Dung Cảnh lửa giận hừng hực tuôn trào…

      Mộ Dung Cảnh kéo chăn gấm ra, tóm lấy hai vai Thẩm Tố Nhi, quyết dựng nàng ngồi dậy, đưa tay xiết lấy chiếc cằm xinh, nheo mắt nhìn kĩ khuôn mặt nàng.

      Ngày hôm đó, sau khi quay về cung ngài điều tra cặn kẽ, ra cơn mưa đó chỉ là tượng bình thường của mùa hè. Thế nhưng, trong sách hề giải thích cặn kẽ được như nàng . d.đ.l.q.đ

      Hành động chút thương hoa tiếc ngọc của Mộ Dung Cảnh khiến Thẩm Tố Nhi đau đớn, đầu óc theo đó mà tỉnh táo hơn trước nhiều. Khi nhìn người trước mặt mình là ai… nàng chớp mắt kinh hãi “Hoàng… thượng…”

      “Quả nhiên là nàng.” Mộ Dung Cảnh bật cười lớn tiếng. Thực đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mặt. thảo nào ngài cứ có cảm giác quen mặt, ra gặp nàng trước đây.
      Mẹ MìnPhiên Nhiên thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tiếng cười của Mộ Dung Cảnh truyền thẳng vào đại não Thẩm Tố Nhi, khiến nàng hoàn toàn tỉnh hẳn. Hả? Thực là hoàng thượng sao? Cả người nàng động đậy, muốn gạt tay Mộ Dung Cảnh ra. Nhưng do dùng sức hơi quá, nên cả phần y phục vai thuận thế rơi xuống, để lộ cả khoảng vai trắng ngần, nõn nà. Làn da trắng mịn khiến người ta phải kinh ngạc, mê hồn.

      “Nàng làm vậy là muốn mê hoặc trẫm sao?” Mộ Dung Cảnh khẽ nhếch miệng cười, đôi mày nhướng cao, để lộ tà khí. Bàn tay lạnh giá khẽ lướt qua bờ môi đỏ hồng, gợi cảm của Thẩm Tố Nhi, đặc biết hứng thú.

      Thẩm Tố Nhi vốn định lộ chút vai ở thời đại chỉ là trò trẻ con, chẳng có gì đáng phải kinh ngạc. Thế nhưng lúc bàn tay lạnh giá kia khẽ lướt qua môi, trái tim nàng đập loạn xạ, như thể có dòng điện mạnh mẽ sượt qua. Nhưng cảm giác đau đớn dưới cằm vẫn còn nên nàng cũng chẳng mấy thảnh thơi mà tận hưởng.

      Gả cho bạo quân, chắc chắn sau này nàng chẳng được sống yên.

      Thẩm Tố Nhi nhớ lại những lời Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi , thầm kêu khổ, cũng hiểu được nguyên nhân ngài xuất tại đây lúc này. Nàng giả bộ như có chuyện gì, chậm rãi buông tiếng “Hoàng thượng, xin ngài đợi lúc, thần thiếp thay y phục rồi theo ngài đến cung Thiên Thọ thỉnh an thái hậu.” Tuy rằng khi chuyện nàng cố hết sức che giấu, nhưng lời vẫn mang chút lười nhác bất cần.

      Mộ Dung Cảnh đưa mắt lặng nhìn khuôn mặt nàng “Hôm nay là lần thứ mấy trẫm gặp nàng? Hoàng hậu?” Mộ Dung Cảnh cố tình nhấn mạnh hai chữ hoàng hậu. Ngài cao cao tại thượng, chẳng khác nào chuyện với tù nhân hạ đẳng. Thẩm Tố Nhi nhận thấy trong lời của ngài có ý cảnh cáo đày nguy hiểm, dịu dàng, bình tĩnh đáp “Hoàng thượng, là lần thứ hai ạ.”

      Mộ Dung Cảnh nhìn Thẩm Tố Nhi, chẳng tìm thấy chút kính nể, sợ hãi khuôn mặt nàng, lạnh lùng lên tiếng “Khi quân phạm thượng là tội chết đó.”

      Nghe vậy, khuôn mặt bé xinh của nàng thoáng nhăn lại, chính vì lí do này mà nàng thích qua lại với người có quyền thế. Đột ngột nàng hét lên như phải bỏng “Hoàng thượng, đến giờ phải thỉnh an rồi. Á, còn sớm nữa, thần thiếp còn chưa chuẩn bị gì hết.”

      Lúc nãy còn bình chân như vại, giờ thành ra chủ động đẩy nhanh tiến độ, lại còn gấp gáp gọi bọn Tiểu Dung vào chuẩn bị mọi thứ, khiến cho tất cả loạn hết cả lên, người chuẩn bị nước rửa mặt, súc miệng, người chải tóc… ràng mọi chuyện đều có trình tự, sao nàng lại đưa lời đôn đốc khiến bản thân bận rộn lên thế.

      Mộ Dung Cảnh đứng đó, lên tiếng ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn chứng kiến mọi thứ.

      Mãi cho tới khi phải thay y phục, Thẩm Tố Nhi mới liếc qua đôi mắt lặng như hồ thu kia, định gì lại thôi. Sau hồi cân nhắc, dồn hết dũng khí, nàng lén nhìn sang Mộ Dung Cảnh, cúi đầu, đôi môi đào chợt động “Hoàng thượng, ta… thần thiếp phải thay y phục, liệu ngài có thể tránh lát ?”

      Lời vừa dứt, Tiểu Dung suýt chút nữa ngã vật ra đất, miệng há hốc vì ngạc nhiên.

      Tiểu thư nhà nàng cũng biết tỏ ra thuần khiết thẹn thùng? Trời đất đảo lộn chăng?

      Đôi mày Mộ Dung Cảnh khẽ nhếch, lạnh lùng đáp “Toàn bộ lui xuống! có lệnh của trẫm, ai được phép vào trong.” Vừa nhận lệnh, Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi run rẩy lui xuống, Thẩm Tố Nhi định rời , liền bị ngài tóm lấy cánh tay, ném thẳng lên giường. May mà, chiếc phượng sàng kiên cố, chăn đệm lại rất dày, ngã xuống cảm thấy đau.

      Khoảnh khắc đó đầu óc Thẩm Tố Nhi có chút chạy đông chạy tây, nếu hoàng thượng có khuynh hướng tình dục biến thái chắc chắn cảm thấy vô cùng kích thích khi leo lên chiếc giường này. Và quả nằm ngoài dự đoán của ngài, nàng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí đến tiếng kêu cũng thấy, hơn nữa còn vươn vai ưỡn lưng thoải mái nằm xuống.

      Trước mặt Mộ Dung Cảnh, hề có cảnh tượng lồm cồm bò dậy khỏi giường, cũng chẳng có lời cầu xin.

      Cùng lúc đó, trong lòng Thẩm Tố Nhi suy nghĩ rất nhiều chuyện… dường như hiểu sai tình cảnh của mình. Theo trí nhớ của nàng, trong các tiểu thuyết xuyên thường hay viết những chuyện thế này, chỉ cần phụ nữ tỏ ra thuần khiết, ngô nghê, hoàng đế, vương gia cảm thấy người phụ nữ này vừa đặc biệt, sau đó mà buông tha cho nàng… Thế nhưng tại sao chiêu này đến lượt nàng lại chẳng có tác dụng?

      người Mộ Dung Cảnh tỏa ra luồng khí nguy hiểm, lúc này, đổi lại là người khác, họ nhất định ra sức cầu xin người thứ tội. Thế nhưng tại sao người phụ nữ trước mặt vẫn bình tĩnh như .

      Cái khí thế khắp thiên hạ này, mình ta độc tôn thực đem lạ thách thức to lớn. Khoảnh khắc, Mộ Dung Cảnh chợt hiểu ra nàng khác biệt rất nhiều so với những người phụ nữ yếu mềm khác mà ngài từng gặp.

      Mộ Dung Cảnh chồm lên giường, túm lấy hai vai Thẩm Tố Nhi bóp mạnh, lạnh lùng hỏi “Hoàng hậu, nàng có sợ trẫm ?”

      Thẩm Tố Nhi dù ngu ngốc đến đâu cũng biết người đàn ông trước mặt lúc này cực kỳ tức giận. Nàng mơ màng chớp đôi mắt tuyệt đẹp, xem ra vẫn chưa hiểu rốt cuộc mình sai ở đâu. Là bản thân tự cho mình thông minh hay là… phiền phức quá! cho cùng nàng hiểu con người Mộ Dung Cảnh, người ta thường trái tim phụ nữ sâu như biển, đàn ông cũng chẳng kém gì.

      Nghĩ vậy, nàng liền theo đúng tác phong gặp chuyện rụt đầu, dứt khoát đáp lại tiếng “Sợ.”

      Sợ? chỉ từ bật ra từ miệng nàng khiến Mộ Dung Cảnh chết lặng người, nhìn xem, ánh mắt nàng hề có ý khuất phục, vậy mà miệng lại thốt ra lời trái với lương tâm.

      “Có sợ chết hay ?”

      “Sợ.”

      “Nếu sợ, tại sao cầu xin tha tội?” diễn.đàn,lê.quý,đôn

      “Vâng.” Dứt lời, Thẩm Tố Nhi lồm cồm bò giường, dập đầu bồm bộp mấy cái, miệng ngừng liến thoắng “Xin hoàng thượng đại gia nguôi giận, cầu xin ngài tha tội cho tiểu thiếp. Tiểu thiếp biết lỗi rồi, đảm bảo sau này tái phạm.” Đúng là bi kịch, bi kịch đáng sợ… Tuy rằng bản thân nàng chẳng có cá tính gì hết… Thế nhưng việc có cá tính lại chính là cá tính riêng của nàng.

      “Hoàng thượng đại gia? Tiểu Thiếp? Hoàng hậu, nàng cầu xin sao?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi vặn, cố gắng che cảm giác kì quái trào dâng trong lòng: “Thẩm Tố Nhi…”

      “Có ạ.” Nàng ngoan ngoãn như chú cừu non.

      “Nàng sai ở chỗ nào?”

      “Hả?... Hoàng thượng cảm thấy tiểu thiếp sai ở chỗ nào tiểu thiếp sai ở chỗ đó.” Thẩm Tố Nhi thực chẳng hiểu mình sai ở đâu… thế nên làm sao biết trả lời thế nào cho phải.

      Cách chuyện quá khiêm nhường. Nàng còn biết ăn hơn cả đám nịnh thần đáng ghét thường vây quanh ngài.

      Mộ Dung Cảnh nheo mắt, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh!

      Người phụ nữ này… giống hệt như lần trước, vào lúc khiến cho người khác tức điên người, lại khiến cho người ta khỏi bội phục trước linh hoạt cùng thông tuệ của nàng. Điều đặc biệt là khi gặp chuyện nàng luôn tỏ ra bình tĩnh, ung dung…

      Khoảnh khắc Mộ Dung Cảnh vừa phẫn nộ vừa thấy nàng cực kì xa lạ. Ngài tiến lên bước, vô tình giẫm phải bàn tay nàng, gằn giọng “Thân là hoàng hậu mà lại xưng tiểu thiếp, có phải nàng rất muốn làm kẻ thấp hèn phen?”

      Bàn tay ngọc, bé của Thẩm Tố Nhi bị giẫm lên đau đớn, muỗn rút ra nhưng cách nào rút được. Tên khốn này nhất định là cố ý, thân là hoàng đế, sao lại hẹp hòi vậy chứ? Lần trước dùng kiếm, lần này lại dùng chân. Nhịn. Mình phải nhịn . Trong lòng hạ quyết tâm, nàng run rẩy, từ tốn đáp “Vâng, thần thiếp cảm thấy hoàng thượng rất đúng, cách nghĩ cũng đặc biệt chính xác, cho nên còn gì để .” Ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng nàng thầm chửi bới: Người thấp hèn làm sao? Chỉ cần làm người là được, lẽ nào hoàng đế phải là người? Nếu ở thời đại, ta nhất định kiện ngươi tội coi thường, ngược đãi người khác.

      Thế nhưng, rất tiếc nàng phải ở thời đại…

      ? Trẫm rất đúng hả? Nàng thử xem đúng ở chỗ nào, trả lời được… xử phạt đích đáng.” Mộ Dung Cảnh quyết buông tha.

      “Hả? Hoàng thượng, ta còn mắc phải tội gì chứ?”

      “Khi quân, phạm thượng, vô lễ, ăn linh tinh…” dừng lại lát, Mộ Dung Cảnh lại bổ sung thêm “Nàng xem, tội ác trong câu tội ác tày trời là những tội ác gì?”

      Định kiểm tra lịch sử? Thôi chết, nàng hoàn toàn nhớ.

      Có điều, đột nhiên nàng cảm thấy đau đớn từ bàn tay giảm dần. ra giơ ‘chân’ đánh khẽ mà buông tha cho nàng. Vào lúc thẩm Tố Nhi còn mơ màng chưa biết phải tra lời thế nào, Mộ Dung Cảnh lại tiếp tục đưa lời giáo huấn “Mưu phản, đại nghịch bất đạo, ác tặc, làm loạn, đại bất kính, bất hiếu, bất trung, bất nghĩa. Và nàng phạm trong những tội ác đó. Đại bất kính.”

      “Hả…” Nàng bàng hoàng ngây lặng người.

      Mộ Dung Cảnh lạnh lùng tiếp “Chỉ câu của trẫm, lập tức phế bỏ hoàng hậu, đồng thời lấy luôn cái đầu xinh đẹp của nàng xuống. Hưm, thậm chí trong nháy mắt… đoạt lấy tính mạng gia tộc nhà nàng.” Thái độ nghiêm nghị, hoàn toàn giống như đùa.

      Dần dần, Thẩm Tố Nhi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tính mạng bản thân giữ được đành, còn liên lụy đến người khác. Tuy chẳng có chút tình cảm với gia đình thành chủ, thế nhưng nàng muốn vì mình mà họ phải chịu khổ. Quả nhiên, gần vua như gần hổ, bị giết lúc nào cũng biết trước được.

      Thẩm Tố Nhi vừa nghĩ đến việc bản thân liên lụy đến người khác, lập tức lấy lại tỉnh táo, nghiêm túc đối diện với vấn đề. Nàng cũng phải thể kéo lại cục diện. Nghĩ vậy, giọng thản nhiên nghiêm túc trở lại “Hoàng thượng, trước khi định tội, thần thiếp muốn hỏi câu, biết có được ?”

      “Được.”

      “Hoàng thượng muốn làm minh quân hay hôn quân?”

      Mộ Dung Cảnh nhướng cao đôi mày, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, lạnh lùng lên tiếng “Cái này còn phải hỏi sao?”

      vậy, hoàng thượng khẳng định muốn làm minh quân để lại tiếng thơm muôn đời, vậy thần thiếp cần phải lo lắng nữa.” Nàng thoáng an lòng, thở phào hơi. Tuy rằng Thẩm Tố Nhi cố tình giả bộ, nhưng nàng phải tỏ ra như . bởi muốn thành công phải có sức thuyết phục.

      “Câu này nghĩa là sao?” Mộ Dung Cảnh có chút khó hiểu.

      Thẩm Tố Nhi dập đầu cái, vội vã, cũng chẳng chậm chạp, khiêm nhường đáp “Có câu ‘hoàng thượng muốn thần chết, thần thể tuân’, thần thiếp chỉ cảm thấy bản thân hề có tội. Vốn dĩ thần thiếp còn sợ mọi chuyện trở thành thực, thế nhưng lúc nãy lại chẳng hề sợ hãi, bởi hoàng thượng là minh quân. Minh quân nhân đạo, những vì nước vì dân mà còn có tấm lòng rộng lớn, dung nạp được trăm nghìn vạn thứ, khiêm nhường, nhân ái, trân trọng người hiền. Ngoài ra, minh quan còn hành động hào sảng, cử chỉ trong sáng, gần quân tử xa tiểu nhân, tuyệt đối phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, mắt nhìn hạn hẹp, hỷ nộ thất thường, khiến người trong thiên hạ mắng là hôn quân vô đạo. Cũng tuyệt đối phải là người định người khác vào tội chết chỉ vì những chuyện nhặt đâu, hoặc giả tàn sát vô tội. Hoàng thượng, ngài xem có đúng ?”

      Thẩm Tố Nhi liếng thoắng hồi, ngoài mặt khiêm nhường, lời chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, kề bên cổ Mộ Dung Cảnh, khiến ngài nghẹn lời nhất thời chẳng biết phải sao cho phải. Nếu ra lệnh giết nàng ngài trở thành hôn quân vô đạo bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, coi thường?

      Bỗng ngài đột ngột quay người bước ra khỏi phòng. Thế nhưng mới được vài bước, ngài dừng lại, lạnh lùng buông tiếng “Hoàng hậu, có phải nàng biết Tư Mã Lạc người nước Nam Man?” Ngài quay đầu, dường như câu hỏi này chỉ là thuận miệng.

      “Hả? Đó là ai… nước Nam Man ở đâu? Thẩm Tố Nhi ngô nghê hỏi lại, óc mơ màng, hoàn toàn hiểu gì hết? Giây phút này nàng cần giả bộ, bởi nàng thực biết, cũng chưa từng nghe nhắc đến người đó bao giờ.

      “Ừm, có gì, coi như trẫm chưa .” Lúc bước chân ra khỏi cửa, Mộ Dung Cảnh cong miệng nở nụ cười tuyệt đẹp, hoặc giả việc hề phức tạp như ngài vẫn nghĩ…
      Mẹ MìnPhiên Nhiên thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Thâm Cung Gặp Thích Khách

      Type: bocap2510

      Do việc cãi vã này, Mộ Dung Cảnh liền hủy bỏ ý định đến cung Thiên Thọ thỉnh an.

      Thẩm Tố Nhi chẳng còn tâm trạng muốn ngủ thêm, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trán.

      Tiểu Dung thấy hoàng thượng rời khỏi, vội vã chạy vào, lo lắng nhìn Thẩm Tố Nhi, hoang mang hỏi “Tiểu thư, hoàng thượng có làm gì ngài ?”

      “Hả... ” Thẩm Tố Nhi mỉm cười tự giễu. rằng sợ, hoàn toàn là gạt người, đến tận lúc này nàng mới biết bàn tay mình đẫm đầy mồ hôi. “Yên tâm , tiểu thư nhà em vẫn chưa ngu ngốc đến độ đó đâu.”

      Thẩm Tố Nhi thay bộ y phục màu tím, bộ y phục mà nàng mang từ phủ thành chủ tới. Những bộ y phục gấm vóc sang trọng quá đỗi nay hoàn toàn khác xa với quan niệm thẩm mỹ của nàng.

      “Nương nương, tại sao người lại trang điểm? chừng hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.” Tiểu Xuân Nhi có chút bất bình, nương nương nhà nàng là người xinh đẹp tuyệt trần, trang điểm lên chẳng hề kém sắc so với Tiếu quý phi.

      Thẩm Tố Nhi nghe vậy mỉm cười chán nản.

      Nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung càng xa càng tốt, làm sao phải cố trang điểm cho xinh đẹp để hoàng thượng hồi tâm chuyển ý?

      “Ân điểm của hoàng thượng, nương nương nhà các em chẳng có phúc hưởng đâu.” Thẩm Tố Nhi đứng dậy, vào chính điện. Nếu nàng nhớ nhầm lúc này bữa sáng chuẩn bị xong.

      Vừa rồi bị Mộ Dung Cảnh dọa cho trận, tế bào trong não chết ít, nàng cần phải ăn gì dó để bồi bổ lại. Ăn no rồi Thẩm Tố Nhi lại giống như mọi khi, báo người mang giường trúc ra sân, nằm nghỉ dưới bóng cây râm mát.

      "Tiểu thư, người... thấy buồn sao?" Cứ nghĩ tới việc vừa rồi Tiểu Dung lại âu sầu buồn tủi.

      "Hả? Tại sao ta phải buồn chứ?"

      "Người là hoàng hậu mà."

      "Ha ha, ta biết mình là hoàng hậu, đâu cần em phải nhắc!'' Thẩm Tố Nhi chớp mắt, mỉm cười cố ý bẻ cong tâm ý của Tiểu Dung "Tiểu Dung, đừng có cau có mặt mày suốt thế, nếu nhanh già lắm đó."

      "Em thấy lo lắng thay cho tiểu thư đây." Tiểu Dung hoang mang trút hết mọi uất ức kìm nén trong lòng bấy lâu ra "Hiếm khi hoàng thượng mới tới đây lần, thế mà người lại chọc ngài tức giận bỏ . Tại sao người nhân cơ hội này lấy lòng hoàng thượng? Em làm thân với số cung nữ, cũng nghe thấy vài lời đồn thổi. Nghe , hoàng hậu bị hoàng thượng phế bỏ, bây giờ sống vô cùng thê thảm trong lãnh cung. Cứ tiếp tục thế này, tiểu thư, tương lai của người khó ? Đến lúc đó phải làm sao? Lại chẳng có ai có thể giúp được?"

      Thẩm Tố Nhi quay sang nhìn Tiểu Dung, búng vào trán nàng ta cái "Nha đầu ngốc, ha ha. Mặt trời ấm áp, cảnh đẹp trước mắt, tại sao lại phải lo lắng sợ hãi như vậy chứ?"

      "Em cảm thây rất lo lắng, tiểu thư xinh đẹp là vậy, tại sao hoàng thượng lại thích?" Nàng nhìn Thẩm Tố Nhi trong đáy mắt đong dầy sầu muộn.

      "Giai nhân hoàng cung hơn ba ngàn, mỹ nữ thiên hạ khắp nơi, tiểu thư nhà em... ừm, đoan chắc ở nơi này cũng chỉ là người tầm thường mà thôi." xong, Thẩm Tố Nhi thấy bản thân vô cùng đắc ỷ. Có thể ra những lời khiêm nhường nhưvậy, trong cung chẳng cổ mấy người đâu.

      "Làm gì có? Em cảm thấy tiểu thư là người xỉnh đẹp nhất”

      "Nha đầu ngốc, ta lại cảm thấy cả hậu cung này em mới là người đẹp nhất."

      "Hưm! Tiểu thư ngoài việc ăn linh tinh ra chỉ thích chọc ghẹo người khác." Tiểu Dung thẹn thùng trách Thẩm Tố Nhi.

      "Khụ khụ..."

      Bỗng có tiếng ho khan truyền đến bên cạnh. Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn về hướng phát ra thanh, bất giác ngây lặng cả người.

      Ở phía xa, có hai mỹ nữ ê lệ tiến tới, tư thái ung dung, phía sau lưng họ có năm cung nữ và ba thái giám. Chưa xét đến điểm khác, chỉ nhìn trận thế của đám nô tài theo sau đủ khiến người khác thấy áp lực. Suy nghĩ lại, lúc hoàng hậu oai phong nhất, dùng hết nguồn nhân lực cũng chỉ có tầm tám nô tài như vậy mà thôi.

      Thẩm Tố Nhi đưa mắt liếc qua người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc, dáng vẻ ưu nhã trước mặt, chính là Tiếu quý phi nàng gặp lần tại bữa tiệc sáng ở cung thái hậu. Sở dĩ Thẩm Tố Nhi ấn tượng với nàng ta là vì mấy câu 'duyên dáng' của Tiếu quý phi hôm đó.

      Mỹ nhân còn lại Thẩm Tố Nhi mới gặp mặt lần đầu, ăn mặc giản dị hơn Tiếu quý phi, cảm giác cũng kém sắc hơn nhiều. Nhìn vẻ ngoài yếu ớt, nhợt nhạt, chẳng khác nào chiếc lá xanh tô điểm cho bông hoa tươi thắm là Tiếu quý phi. Lại dựa vào con mắt thẩm mĩ của người đến từ ngàn năm sau, nàng nhận định mỹ nhân thanh khiết tựa Lâm Đại Ngọc này chính là loại phụ nữ mà đàn ông thích nhất.

      Tiếu quý phi đến trước mặt Thẩm Tố Nhi, nhìn nàng bằng ánh mắt bình đẳng, hoàn toàn hành lễ theo thân phận cao thấp.

      Vị mỹ nhân còn lại xem ra rất lễ phép, mỉm cười hành lễ trước Thẩm Tố Nhi, giọng dịu dàng tựa gió xuân, khiến người ta khỏi động lòng "Hoàng hậu nương nương cát tường, thần thiếp Lâm Ngọc Nhi xin thỉnh an người. Khoảng thời gian trước, do sức khỏe tốt nên thần thiếp chưa tới đây thám hỏi người được, mong hoàng hậu đừng trách tội."

      Nghe giọng điệu củng biết nàng xuất thân từ gia đình nền nếp thư hương.

      Lâm Ngọc Nhi? Lâm Đại Ngọc? Chỉ sai có từ, thực đáng tiếc biết bao.

      Đương nhiên, người ta tươi cười bắt chuyên, Thẩm Tố Nhicũng thể lạnh lùng. Nàng dịu dàng nhìn Lâm Ngọc sau đó đáp lại mấy câu khách khí. Hơn nữa xem ra vị Lâm mỹ nhân rất hiểu chuyện, vài câu rồi lặng lẽ lui xuống, dám cướp mất khí thế của Tiếu quý phi. Nhìn hành động đóThẩm Tố Nhi đoan chắc Lâm Ngọc Nhi thường ngày hay bị Tiến quý phi áp bức, đè nén, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

      So với bộ dạng lúc mới tới đây, giờ Tiếu quý phi tỏ ra cao ngạo vô cùng.

      Nguyên nhân là vì... Thẩm Tố Nhi phớt lờ nàng.

      Ở trong cung, ngoại trừ hoàng thượng, thái hậu, bất cứ ai gặp nàng cũng phải nhường nhịn ba phần. Nghe , phụ thân của Tiếu quý phi là tể tướng, ca ca là Chấn Quốc đại tướng quân, rể là thượng thư bộ binh, em rể là tân khoa trạng nguyên. Với gia thế vững chắc, hiển hách như vậy, đám phụ nữ trong tẩm cung càng phải cẩn trọng, khiêm nhường, mấy ai dám gây chuyện với nàng? Mà ai có khả năng gây chuyện với nàng chứ?

      Tuy hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nhưng thực tế Tiếu quý phi mới giống chủ nhân ở chốn hậu cung này hơn.

      Tiếu quý phi đứng trước mặt Thẩm Tố Nhi lúc lâu, thế nhưng Thẩm Tô' Nhi chẳng tiếp đón, cũng chẳng dặn người tiếp đãi. Trong ánh mắt của những người còn lại, Thẩm Tố Nhi như muốn thách thức oai nghiêm bấy lâu trong cung của Tiếu quỹ phi. So với Thẩm Tố Nhi, Tiểu Dung càng hiểu cách quan sát sắc mặt, nàng ta sớm hoang mang cúi đầu hành lễ, sau đó lui sang bên.

      Thẩm Tố Nhi nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tiểu Dung, cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: Thường ngày nha đầu này luôn tỏ ra đanh đá, khoa trương, tại sao lúc này lại thành con cừu non rồi? Có điều làm vậy cũng hay, gặp phảingười lợi hại hơn mình né tránh, nhẫn nhục, tránh được ... Chết mất, chết mất, mình nghĩ gì thế này?

      Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thẩm Tố Nhi giờ mới nhìn cảnh ngộ mình gặp phải. Trong thời cổ đại, chẳng hề tồn tại quan niệm người người bình đẳng, cho dù thân phận cao quý, nhưng có thực lực cũng dễ bị người khác đè bẹp như con kiến bé mà thôi.

      Lần này rắc rối to rồi, liếc thấy ánh mắt tràn đầy lửa hận của Tiếu quý phi, nàng phải làm gì mới dập tắt dược đây? Lại nhìn nét mặt lạnh như băng của Tỉếu quý phi, chiếc cằm hất lên ngạo mạn, chẳng có liên quan gì đến hai từ cao quý.

      Thẩm Tố Nhi dự cảm tương lai còn liên quan mật thiết, hoặc giả có trận đấu nảy lửa cùng người phụ nữ này cũng nên.

      Ở thế kỉ hai mốt, những cảnh tượng thế này được miêu tả sông động trong các tiểu thuyết ngôn tình cung đấu, cổ trang. Hơn nữa tiểu thuyết vốn bắt nguồn từ cuộc sống. Ôi, thượng đế, bây giờ ai cũng nhìn thấy điểm yếu nhất ở con. Hu hu... Sau này, liệu con có bị gian phi trước mặt ăn hiếp? Ai mới là chân mệnh thiên tử của con đây? Liệu chàng có tới cứu con?

      Thẩm Tố Nhi mơ màng đưa ánh mắt bi thảm lên nhìn trời, đầu óc tưởng tượng đến các khả năng bị ngược đãi... đến chết sống lại. Sau đó, người đàn ông thương nàng đột nhiên xuất , phẫn nộ đưa lời mắng nhiếc, dạy dỗ kẻ ức hiếp nàng trận, nếu có thể tặng cho nàng ta cái tát là tốt nhất, cảm giác như vậy mới tuyệt...

      Trong lúc Thẩm Tố Nhi còn tưởng tượng những chuyện trời dưới đất, nàng hoàn toàn để tâm Tiếu quý phi chuyện cùng mình. Giọng của Tiếu quý phi khoa trương, khá mềm mại dịu dàng, đoan chất, tạm thời vẫn chưa dám đối đầu trực diện.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Bỗng...

      "Câu chuyện cũ rích! Đúng là ngớ ngẩn. .." Thẩm Tố Nhí lẩm bẩm tỏ ỷ khinh thường trí tưởng tượng của bản thân. ngờ lại đem đấng phu quân hữu danh vố thực kia ra làm nhân vật chính, thực khiến người ta nổi, ghê tởm, buồn nôn...

      "Người cái gì?" Tiếu quý phi mất hết bình tĩnh, giọng cũng theo đó mà cao vút. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa bỗng nhăn nhúm lại, đôi mày tú lệ cong cong dựng đứng lên. Khựng lại đôi chút, Tiếu quý phi vẫn thấy Thẩm Tố Nhi mặt mày mơ màng, ánh mắt càng thêm ngùn ngụt lửa giận, lạnh lùng cất tiếng "Hoàng hậu, ta còn chưa trách người đón tiếp chu toàn, lại hảo tâm đến mời người, vậy mà người dám sỉ nhục ta trước mặt đám đông? Hưm, cứ chờ đấy mà xem."

      Tiếu quý phi mặt mày lạnh tanh tức giận phất tay áo bỏ .

      Lâm Ngọc Nhi lo lắng nhìn Thẩm Tô Nhi, đôi môi hồng đào mím lại, định gì nhưng lại thôi, than dài tiếng, rồi cũng quay người rời khỏi.

      Mới rồi, đình viện còn náo nhiệt, đông vui, nay chìm trong yên tĩnh.
      Thẩm Tố Nhi nghi hoặc đưa tay rờ mũi, hoàn toàn ngô nghê, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng quay đầu định hỏi Tiểu Dung, chỉ thây sắc mặt Tiểu Dung trắng bệch "Em làm sao thế? Có phải bị bệnh rồi ?..."

      Tiểu Dung suýt chút ngất lịm, muốn khóc mà ra nước mắt, chủ nhân nhà nàng khi nãy vừa gì chứ? Quý phi nương nương người ta nhiệt tình đến đưa lời mời, vậy mà... thôi toi rồi, lần này biết phải làm sao?

      "Chủ nhân, sao có thể mắng người như vậy chứ?"

      Thẩm Tố Nhi nghiêng đầu nhìn Tiểu Dung, nét mặt ngây thơ vô tội "Ta đâu có?" Trong mơ màng, nàng đưa lời phủ nhận, hoàn toàn nhớ mình mắng người khi nào. vẻ mặt nàng rất xinh đẹp, có điều Tiểu Dung chẳng còn tâm tư mà tán thưởng.

      "Người còn xảo biện, lúc nãy vị... quý phi nương nương đó dịu dàng mời người tham dự bữa tiêc sính nhật của mình, người muốn thi phải khéo léo từ chối, sao lại mắng người ta là chuyện cũ rích... lại còn ngớ ngẩn nữa?"

      "Ta... làm vậy sao?" Hiểu lầm, đây hoàn toàn là chuyện hiểu lầm.

      Thẩm Tố Nhi lấy lại bình tĩnh, á... hình như trước khi mắng bản thân, nàng có nghe thây người phụ nữ ấy mấy câu gì đó, chỉ tiếc vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm nên để ý xem nàng ấy gì. Xảy ra hiểu lầm rồi, giờ nàng có muốn hối hận cũng chẳng kịp. Hơn nữa lại thể giải thích, muốn đưa lời giải thích lại khiến bản thân mất mặt.

      Đúng là ngày bi kịch, điên mất thôi...

      Nàng nhanh chóng nghĩ tới chuyện quan trọng hơn, vội " phải sợ, dù gì... chỉ cần bước ra khỏi cung Triều Phụng được bình an thôi." Thẩm Tố Nhi quyết định, ba năm sắp tới nặng tuyệt đối bước chân ra ngoài. Chuyện mà hoàng thượng đồng ý, chắc dễ dàng thay đổi.

      "Lẽ nào người còn biết mình vừa đắc tội với ai?" Tiểu Dung tức điên cả người, thực là hoàng thượng vội, thái giám gần chết. Hàng ngày Tiểu Dung rảnh rỗi có việc gì làm thường hay trò chuyên cùng đám cung nữ, khi ấy mọi người đều đưa lời cảnh cáo, Tiếu quý phi là chủ nhân tuyệt đối được đắc tội.

      Nàng cũng nghe được tin đồn, hoàng hậu trước vì đắc tội với Tiếu quý phi nên bị phế, tình hình cụ thể thế nào chẳng ai dám nhắc, từ đó cho thấy, sức ảnh hưởng của Tiếu quý phi vô cùng lớn. Hoàng hậu trước đâu được, vị tiểu thư quyền thế lại được sủng ái như tiểu thư của nàng làm sao chống chọi được với Tiếu quý phi?

      Thẩm Tố Nhi cúi đầu, dường như bày tỏ hốì hận.
      Tiểu Dung lại gần, đến khi ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt của Thẩm Tố Nhi, nàng tức đến muốn chết ngay tại chỗ.

      Thẩm Tố Nhi nào phải hối hận, mà là ngủ gật rất ngon lành.

      Lúc này, cung nữ khác của Thẩm Tố Nhi mặt mày hoang mang chạy đến.

      "Tiểu Xuân Nhi, có phải xảy ra chuyên gì rồi ?"

      Tiểu Xuân Nhi thỉnh an Thẩm Tố Nhi, lại nhìn xung quanh đầy cảnh giác, hoang mang hỏi "Chủ nhân, lúc nãy quý phi nương nương có gây khó dễ gì cho người ?"

      Thẩm Tố Nhi tỉnh, mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn dể tâm "À, có gì. Chỉ là mắt mũi đỏ quạu rời khỏi mà thôi ha ha."

      "Người còn cười được à, người gây họa lớn rồi, đại nạn lâm đầu mà vẫn biết hay sao?" Tiểu Dung càng lúc càng như ngồi đống lửa.

      Sắc mặt Tiểu Xuân Nhi biến đổi nhanh chóng, hai mắt đỏ hồng như thể sắp khóc, lần đầu tiên gặp được chủ nhân tốt bụng, xin ân đừng để người xảy ra chuyện. Thế nhưng, nàng dám ăn linh tinh, sợ truyền đến tai quý phi thi khó lòng bảo toàn tính mạng. Sau cùng, ấp a ấp úng thầm cùng hai người, hoàng hậu Tuyết Nhi trước kia khiến Tiếu quý phi sảy thai nên mới bị phế bỏ, đày vào lãnh cung. Ngoài mặt là vậy, thế nhưng trong cung truyền tai nhau rằng, thực ra Tiếu quý phi độc ác, tự uống thuốc trụy thai rồi giá họa cho hoàng hậu Tuyết Nhi.

      Thẩm Tố Nhi nghe kể mà tóc gáy dựng đứng.

      Phụ nữ trong cung vì tranh sủng mà ác độc vậy sao? Tiêu quý phi này rất có phong phạm của Võ Mị Nương năm xưa.

      "Chủ nhân, người nhất định phải suy tính cho kỹ!" Tiểu Dung chịu ảnh hưởng từ Tiểu Xuân Nhi, nhìn Thẩm Tố” Nhi bằng ánh mắt ai oán.

      Thẩm Tố Nhi thây ánh mắt đó của Tiểu Dung, vỗ lên trán "Chết mất, ta vẫn sống sờ sờ đây, phải sao?

      "Mau nghĩ cách gì đó để xin lỗi Tiếu quý phi thôi!"

      "Xin lỗi kiểu gì?"

      Sau khi vắt óc suy nghĩ, rốtcuộc họ chỉ còn cách tặnglễ thay cho lời xin lỗi.
      Có điều, có đánh chết, Thẩm Tố Nhi cũng khồng chịu ra khỏi cung Triều Phụng.

      Sau cùng, Thẩm Tố Nhi liền chọn vài món trang sức, lại bảo cung nữ từng học chữ, viết phong thư, trong thư là mấy câu khách khí kiểu dạng nếu có chỗ nào phải, xin hãy lượng thứ... Sau đó nàng sai người đem thư cùng đồ trang sức sang tặng cho Tiếu quý phi.

      Đáng tiếc, món quà này nhanh chóng được trả về, thậm chí còn chưa hề được mở ra. Người đưa lễ tặng còn chuyển lại lời của Tiếu quý phi, vô công bất hưởng lộc. Thẩm Tố Nhi thực thể nào tiêu hóa nổi những lời bề ngoài khách khí, lịch , bên trong lại chứa đầy ý giễu cợt, cười nhạo như thế.

      Thẩm Tố Nhi chán nản rờ mũi, mọi chuyên đúng là công cốc.

      Tiệc mừng sinh nhật Tiếu quý phi hôm nay được tổ chức tại ngự hoa viên, đèn hoa lộng lẫy, cực kỳ náo nhiệt. Hầu hết các phi tần, mỹ nữ trong cung đều tới chúc tụng, ai nấy mặt mày hân hoan rạng rỡ.

      Nghe , hoàng thượng và thái hậu cũng đến, tuy thời gian lưu lại lâu, thế nhưng cũng tận tâm chuẩn bị phần quà cho Tiếu quý phi, khiến đám phi tử đặc biệt ngưỡng mộ.

      Người duy nhất tới bữa tiệc chính là chính cung nương nương Thẩm Tố Nhi.

      Nàng chỉ lộ diện, cũng chẳng phái người tới, càng tặng lễ vật. Hành động này của hoàng hậu đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán trong hậu cung.

      Sau khi yến tiệc kết thúc, trời vào khuya, Mộ Dung Cảnh quyết định ở lại điện Lâm Hương nghỉ ngơi.

      Tiếu quý phi nghe tin vội đến điện Lâm Hương. Nàng cho người nghe ngóng, hôm nay hoàng thượng triệu bất cứ phi tử nào hầu hạ. Hôm nay vừa hay là sinh nhật nàng, cơ hội cầu kiến hoàng thượng càng cao hơn gấp bội.
      Đứng ngoài điện Lâm Hương, Tiếu quý phi dám mạo muội xông thẳng vào trong.

      Quy định trong cung nghiêm ngặt, trước mặt Mộ Dung Cảnh lại càng thể phạm quy. Tuân theo lễ tiết, trước tiên phảiđể thái giám vào thông báo, đến khi nào hoàng thượng đồng ý, mới được vào trong.

      Sau khi nhận lệnh, Tiếu quý phi vui mừng ra mặt, theothái giám vào trong gặp Mộ Dung Cảnh. Nàng hít sâu hơi, chỉnh lại đầu tóc, y phục, khuôn mặt tươi cười, nho nhã, tiến vào trong phòng ngủ của ngài.

      Lúc này...

      Mộ Dung Cảnh bận bộ y phục thoải mái, nằm giường trúc đọc sách.

      chiếc bàn dài cạnh bên đặt đài cắm nến phượng hoàng sang trọng. Ngài tuấn tú trác phàm, dưới ánh nến long lanh lại càng thêm tuấn nhã. Mộ Dung Cảnh lúc này mặc long bào, vì vậy trông bớt mấy phần oai nghiêm, thay vào đó là nét tuấn nghị, dịu dàng.

      Tiếu quý phi nhìn ngài đến ngây ngẩn, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ, nhất thời quên cả lễ tiết.

      "Ái phi, muộn như vậy, nàng còn tìm trẫm có việc gì?" Giọng lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe mê mẩn.

      Lúc này, Tiếu quỷ phi mới định thần, bình tĩnh hành lễ, dịu dàng lên tiếng
      "Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh an người."

      "Miễn lễ, ngồi xuống ."

      "Dạ, đa tạ hoàng thượng." Tiếu quý phi nhàng di bước, chỉ động tác , cũng tỏ ra điệu đà, sức hút khó cưỡng.

      Lấy lòng hoàng thượng là việc mà bất cứ người phụ nữ nào trong cung đều phải cố gắng, rất ít người dám coi thường hoàng thượng, động tí là khiến ngài nổi giận. Chỉ có người phụ ngốc nghếch nào đó, hoàn toàn hề có ý tranh sủng.

      Mộ Dung Cảnh bất chợt nhớ đến Thẩm Tố Nhi nhớ khuônmặt mộc xinh đẹp mà điềm nhiên, ánh mắt sầm lại, lại sợ Tiếuquý phi nhận ra, ngài liền đặt sách xuống "Ái phi có gì cú thẳng."
      Tiếu quý phi lúc này mới thận trọng lên tiếng “ Hoàngthượng, hôm nay là sinh nhật thần thiếp. Thần thiếp chỉ là gặp mặt ngài mà thôi."

      "Trẫm phải tới tham dự bữa tiệc của nàng rồi sao?"

      "Đúng vậy, nhưng thần thiếp còn chưa chuyện với ngài được mấy câu, cảm thấy có chút tiếc nuối nên bây giờ mới tìm đến đây." Giọng Tiếu quý phi nền nã, dịu dàng, hoàn toàn khác biệt so với hình tượng khoa trương, đanh đá khi đối mặt cùng Thẩm Tố Nhi.

      "Ồ..." Mộ Dung Cảnh lười nhác đáp lại câu.

      Tiếu quý phi cũng rất biết điều, dám tự tiện tiến lên nửa bước.
      Nàng hiểu , tuy ngoài miệng , nhưng hoàng thượng vô cùng phản cảm với những người phụ nữ chủ động tìm đến mê hoặc mình. Có vài phi tử chịu tin điều này, thậm chí còn cố tình khêu gợi phong tình, hậu quả liền bị ngài đuổi ra khỏi hoàng cung hoặc giả bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn có cơ hội đổi đời.

      "Hoàng thượng..." Dịu dàng đưa lời gọi lại như là hữu ý, giọng nàng cực kỳ mê hoặc.

      "Có phải ai đó khiến ái phi mất vui?" Mộ Dung Cảnh đưa mắt về phía Tiếu quý phi, bình thản hỏi.

      " có gì hết. Chỉ là bữa tiệc hôm nay... hoàng hậu tỷ tỷ tới, thần thiếp cảm thấy có phần lo lắng, biết tỷ tỷ có ghét thần thiếp ? Vì thế thần thiếp cực kỳ hốt hoảng, ăn ngon, ngủ yên, biết phải làm thế nào mới phải..." Giọng Tiếu quý phi uyển chuyển, mày mắt thương cảm, trông xinh đẹp mà lại khiến người đối diện phải xót thương.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mộ Dung Cảnh khẽ nhếch miệng cười lạnh, rồi nghiêm mặt "Ái phi, có cần trẫm thay nàng giáo huấn hoàng hậu trận ?"

      "Dạ , thần thiếp hoàn toàn có ý đó..." Tiếu quý phi hoang mang đưa lời giải thích, thế nhưng người trước mặt vừa nhìn thấy nàng căng thẳng quá độ, phải chăng diễn hơi quá?

      "Người đâu." Mộ Dung Cảnh truyền lệnh, Lưu tổng quản nhanh chóng tiến vào. "Truyền khẩu dụ của trẫm, hoàng hậu cóhành vi gương mẫu, phạt cấm túc trong cung Triều Phụng hai tháng, trong thời gian dó, được phép của trẫm, ai dược tới hỏi thăm."
      phạt là phạt, hoàn toàn hề trễ nải.

      Lưu tổng quán đem theo khẩu dụ nhanh chóng lui xuống Tiếu quý phi thầm đắc ý, lòng hư vinh cuối cùng cũng được lấp đầy.

      Canh ba nửa đêm, Thấm Tố Nhi bỗng bị người ta kéo dậy trong lòng khỏi cực kỳ bất mãn.

      Nàng nhịn. Tách cặp mắt lờ đờ, lười nhác quỳ xuông tấm thảm lông cừu mềm mại, khó khăn lắm mới chịu được đến khi Lưu tổng quản đọc hết đoạn khẩu dụ ngớ ngẩn. Chẳng buồn tạ ân, nàng nằm ngay thảm lông cừu mà ngủ.

      Lưu tổng quản khẽ lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy đặc biệt hiếu kì. Sau khi truyền xong khẩu dụ, ban đầu ông còn định khuyên hoàng hậu nương nương đừng quá buồn bã, lúc này xem ra cần thiết, thậm chí ông còn chẳng thấy chút buồn bã, khổ sở gì ở người. Sau cùng, đám nô tài làm việc tại cung Triều Phụng đành tạ ân thay chủ nhân lười nhác của mình.

      Điều khiến Lưu tổng quản cảm thấy quái lạ hơn cả chính là dám nô tài này cũng chẳng hề sợ hãi. Lúc rời khỏi, ông ta lặng lẽ kéo tiểu thái giám ra ngoài, hỏi xem nơi này rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì. Hoàng hậu bị hoàng thượng giam lỏng lẽ nào buồn?

      Dưới oai nghiêm của tổng quản, tiểu thái giám ấp a ấpúng sau cùng vẫn phải ra thực "Khẩu dụ của hoàng thượng hình như vừa trúng ý của chủ nhân nô tài, người vui mừng còn kịp, làm sao mà buồn được?"

      như vậy, đây hoàn toàn thể coi là hình phạt.

      Lưu tổng quản mang theo tâm trạng kì quái quay về phục mệnh. Lúc đến điện Lâm Hương, Tiếu quý phi rời khỏi. Ngài liền dđem những chuyện nhìn thấy, nghe thấy ở cung Triều Phụng kể lại sót từ.

      Mộ Dung Cảnh cũng chẳng bất ngờ, dường như lường trước mọi việc.

      Ngay lần đầu gặp nàng, nàng bất cần. Trong đời này, đây là lần đầu tiên ngài hiểu nổi người phụ nữ...

      Ngày hôm sau, tin hoàng thượng giam lỏng hoàng hậu lập tức được truyền khắp hậu cung.
      Có người vui mừng trước nỗi đau của người khác, có người chẳng hề bận tâm, có người lo lắng, hoang mang, cũng có người đố kị, có điều phải đố kị hoàng hậu mà là Tiếu quý phi. Chính bởi vì hoàng hậu tham dự bữa tiệc sinh nhật của Tiếu quý phi bị hoàng thượng giam lỏng những hai tháng. Ai nhìn vào cũng thấy hoàng thượng sủng ái Tiếu quý phi đến mức dộ nào.

      Vì hoàng hậu bị giam lỏng do đắc tội với Tiếu quý phi, đám người dưới khỏi suy đoán, lúc nào hoàng hậu bị phế bỏ, hoặc giả bị 'tiêu diệt' cách lặng lẽ...

      Bởi vậy mà mặt mày ai nấy đều lo lắng, hoảng hốt.

      Sau khi dùng bữa tối, có đến tám người... thậm chí còn cầm theo côn gỗ, ghế, thậm chí cả bình trà làm vũ khí, ngốc nghếch đứng vây quanh Thẩm Tố Nhi bảo vệ rời bước.

      Ngay cả đêm khuya, Thẩm Tố Nhi muốn nghỉ, mấy người này vẫn kiên trì đứng bên ngoài canh giữ.

      Thẩm Tố' Nhi chẳng thể đuổi họ , vừa buồn cười lại thấy cảm động. phải nàng căng thẳng, nhưng số phận do ông trời quyết định, cái gì đến ắt đến, muốn tránh cũng chẳng được. Hơn nữa, nếu thích khách thực đến cung Triều Phụng hành thích nàng, chỉ dựa vào mấy hộ vệ nửa mùa kia làm được trò trống gì? Chỉ thêm vài hồn oan ức mà thôi.

      Nghĩ vậy, nàng liền mở cửa, bảo họ vào phòng nghỉ ngơi, để khỏi đứng ngoài nuôi béo bọn muỗi.Sau hồi do dự, rốt cuộc họ cũng bước vào.
      Trong phòng nghỉ chính của hoàng hậu, ngăn giữa phò trong và phòng ngoài là bức bình phong được khắc hình trăng khuyết tuyệt đẹp.
      Đàn ông ở phòng ngoài, phụ nữ ở bên trong.

      Suốt ba ngày liền, chẳng có bất cứ chuyện gì quái lạ xảy ra.

      Ngược lại đám nô tài lo lắng quá độ, người nào người nấy đều mang đôi mắt gấu mèo mặt.

      Vừa dùng xong bữa sáng, Thẩm Tố Nhi thấy đám nô tài đứng bên ngoài nghiêng nghiêng ngả ngả, người ôm lan can, người ôm cột, kẻ tựa tường, thậm chí có kẻ nằm thẳng xuống đất ngủ ngon lành.
      Thẩm Tố Nhi trong lòng dâng trào hồi xót xa nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như , mỉm cười "Này, bữa sáng xong rồi, tất cả nghỉ , hôm nay cần phải quét dọn, nơi này ta thấy sạch lắm rồi!"

      "Thế nhưng chủ nhân, nếu có người đến tuần tra..." Ở đây thi thoảng thái dung hoặc cung nữ quản lại đến kiểm tra lượt xem họ có lười biếng hay ? Nếu may để bị bắt gặp, ăn trượng hình là chuyện , có khả năng còn bị điều chuyển nơi khác, vậy lớn chuyện.

      " sao đâu, nếu các ngươi lo lắng, cùng ngủ trong phòng , ta canh cửa cho các ngươi."

      Tám người nghe vậy, trong lòng cực kỳ cảm kích, thế nhưng nhìn chủ nhân tràn đầy hứng khởi, họ lại thấy hổ thẹn.

      Nô tài lười biếng, hoàng hậu canh cửa, đúng là chuyện ngàn năm có .

      "Thế nhưng, chủ nhân, người..."

      Thẩm Tố Nhi mỉm cười, hiểu họ lo lắng điều gì. "Yên tâm , giữa thanh thiẽn bạch nhật, càn khôn sáng chói thế này, ai dám làm chuyện xấu chứ? Các ngươi cứ ngủ , tối nay ta còn trông cậy vào các ngươi bảo vệ.”

      Mấý người thấy chủ'nhân vậy cũng có lý liền vào phòng đóng cửa. Thẩm Tố Nhi nhìn theo chỉ biết lắc đầu, cười khổ.

      ngờ nàng lười nhác, vô dụng lại trở thành chủ nhân tốt trong mắt bọn họ. Thế nhưng sau chuyện Tiếu quý phi, nàng cũng nhìn nhiều chuyện.

      Đời người đôi lúc nếu cái gì cũng chỉ có mỗi thân mình có phần quá sức. Ngay cả việc tự bảo vệ cũng làm nổi sao có thể bảo vệ người khác. Nếu là vậy, nàng nhất định phải tự bảo vệ bản thân tốt.

      Thẩm Tố Nhi mải suy nghĩ, bỗng thấy ánh kiếm sắc lạnh lóe lên trong đình viện. Khoảnh khắc, đại não nàng truyền ra tín hiệu nguy hiểm, mất đến hai giây, nàng liền theo bản năng mình dưới lan can. Cùng lúc là tiếng binh khí cắm sâu vào cột gỗ. Nhìn hai mũi phi đao găm cột, Thẩm Tố Nhi bàng hoàng sợ hãi.

      Thích khách?
      định thét lớn cầu cứu, lại phát giác do quá đỗi căng thẳng nên nàng chẳng thể thốt thành lời. Lúc này Thẩm Tố Nhi sắp bật khóc thành tiếng, hai chân mềm nhũn, cũng phát ra mình rất nhát gan.

      Nàng cúi người, tựa vào cột gỗ, tìm cảm giác an toàn.

      Bỗng bóng trắng xuất ... thích khách này băng kín toàn thân chỉ để lộ đúng đôi mắt. tay cầm thanh đoản đao, toàn thân phát ra sát khí đáng sợ, ngay đến kẻ ngốc như nàng cũng còn nhận thấy.

      Khoảnh khắc thích khách cầm đao định đâm... Cửa bỗng bật
      mở.

      "Có thích khách! Á..." tiếng thét kinh thiên động địa vang lên. Thẩm Tố Nhi nghe thấy tiếng thét chẳng khác nào gặp được cứu tinh. Tiếng thét ấy đồng thời đánh động đám thị vệ canh giữ bên ngoài.

      Thích khách thấy hành tung bại lộ, hoang mang quay đầu bỏ chạy."Ai thế?" Thị vệ thấy tình hình trước mặt thét lớn "Có thích khách... Người đâu, mau lại đây bảo vệ hoàng hậu... bảo vệ hoàng hậu!"

      Tiếp theo đó, khắp nơi phen ồn ào náo nhiệt.

      "Chủ nhân."

      "Nương nương..."

      "Hu hu..."

      Mấy nô tài bừng tỉnh khỏi giấc mộng nước mắt đầm đìa vây quanh Thẩm Tố Nhi, Tiểu Dung ôm nàng bật khóc thành tiếng bởi vì chính mắt chứng kiến cảnh tượng đáng sợ, nên nàng ta suýt chút là hồn bay phách tán.

      Thẩm Tố Nhi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nước mắt đong đầy khoang mắt, lúc nãy còn nghĩ tự bảo vệ bản thân, thế nhưng khi phải đối đầu trực diện với nguy hiểm, nàng hoàn toàn có năng lực tự vệ. Tuy phải lần đầu nàng chết nhưng lại là lần đầu đối diện với cái chết rệt và cận kề đến thế.

      Lúc này, nhóm thị vệ tiến vào, liền tục hò hét tìm kiếm.

      "Máu, chủ nhân, người chảy máu rồi." tiểu thái giám kinh hãi kêu lên, sau dó nhìn vào vai trái của Thẩm Tố Nhi, ánh mắt căng thẳng.

      Lúc này để ý, vai Thẩm Tố Nhi đúng là có găm cây đao , vì hôm nay nàng mặc bộ y phục màu xanh nên vết máu nhìn lắm. Giờ nhìn kỹ, máu thấm đẫm cả mảng, từng giọt xuống đất. Mọi người nhìn thấy ngừng khóc than, thái giám cứng tuổi nhanh nhẹn chạy di truyền ngự y.

      Cung Triều Phụng lúc này đặc biệt rối loạn.

      Thẩm Tố Nhi được kẻ dưới đỡ vào phòng, cả người ngừng run rẩy, nằm giường trúc, để ngự y xử lí vết thương. Thanh tiểu đao cắm quá sâu, nếu nàng kịp thời tránh, e là phải bỏ mạng nơi hoàng tuyền.

      "Hoàng thượng giá đáo."

      Mọi người trong phòng nghe tuyên vội quỳ xuống, nghênh tiếp, chỉ sợ thận trọng gây họa sát thân. Hoàng hậu bị thích sát, bọn họ dường như nhìn thấy viễn cảnh hoàng cung tràn ngập nguy cơ rồi.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :