1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thế nhưng lúc này người gây họa chạy đoạn rất xa, muốn bắt chi bằng nàng tự nhận đen đủi.

      Bất giác nhớ lại thế kỉ hai mươi mốt, nơi nàng từng sống, có nhiều người rơi vào tình huống này tức khóc lóc ăn vạ, thậm chí còn mặt dày dạn đòi khoản tiền bồi thường lớn. Nàng có thói quen ăn vạ giữa đường, bởi tốn nhiều nước miếng lại phải tìm nước uống... Vừa đứng dậy bước được bước, nàng liền đứng sựng lại. Thần thái quái lạ, nàng từ từ nhìn xuống chân...hình như nàng vừa giẫm hỏng thứ gì đó? di chuyển gót chân, chiếc trâm vàng nạm ngọc bày ra trước mắt.

      “ Đúng rồi, ta chỉ ngang qua, chẳng nhìn thấy gì hết... càng giẫm phải thứ gì cả...ha ha.” Thẩm Tố Nhi cười khan vài tiếng, nụ cười cực kì gượng gạo. Dứt lời nàng vội ưỡn thẳng người tiếp tục ...Bi kịch! Bi kịch đáng thương! Thế nhưng chưa được nửa bước, chân sau còn chưa nhấc lên có người tóm lấy vạt áo sau của nàng.

      “Này! Ngươi...ngươi...ngươi vừa mới giẫm hỏng cây trâm vàng của ta?” Là giọng của tiểu soái ca? Thân nếu pha chút phẫn nộ khá hay.

      Thẩm Tố Nhi chẳng quay đầu, thầm than thở. Phiền phức à phiền phức, tại sao mày cứ bám riết tao vậy?

      Sau đó nàng mới nở nụ cười giả tạo, hữu hảo quay đầu, dịu dàng lên tiếng “Vị công tử này gì thế? Ta nghe hiểu gì cả?” Người trước mặt nàng tướng mạo non nớt ngây thơ tức giận tột cùng. Tại sao nàng có cảm giác người trước mặt này quen mắt đến vậy?

      Nàng cố gắng lục lọi trí nhớ, do dự vài giây. Cuối cùng nhớ ra, chính là người đụng trúng nàng khi nãy.

      Lúc này, mỹ nam nhặt chiếc trâm vàng bị giẫm hỏng lên, ánh mắt xót xa, sau đó mất hết bình tĩnh, thét lớn :“Tại sao ngươi lại giẫm hỏng nó chứ? Ngươi... ngươi... ngoài bồi thường, còn phải xin lỗi nữa.” Chàng nghiến răng định mắng người nhưng xem ra nghĩ được ngôn từ thô tục nào hết.

      Thẩm Tố Nhi mở lớn hai mắt, từ khi quay về thời cổ đại đến nay, đây là lần đầu tiên nàng muốn mở miệng chửi bới. Việc giẫm hỏng chiếc trâm này hoàn toàn ngoài ý muốn, hơn nữa là do đụng trúng nàng trước, liên quan gì đến nàng?

      Thế nhưng, lí trí khuyên nàng nên nóng giận.

      Được thế làm càn, người này liền tóm chặt lấy cổ áo nàng quyết chịu buông.

      Đừng nghĩ tiểu mỹ nam trước mặt trông có vẻ non nớt, nhưng thân hình cao hơn nàng rất nhiều, khí thế lại bức người, xem ra phải là người nàng có thể chọc giận.

      Thẩm Tố Nhi hề hoang mang, : “Vị công tử này, chuyện đó...chuyện đó... có gì từ từ , nhưng trước hết ngài có thể thả y phục của ta ra ?”

      Tiểu mỹ nam cau mày, tuy mấy cam nguyện, nhưng vẫn buông tay.

      Thẩm Tố Nhi quay người nhìn trực diện vị công tử trước mặt, giả vờ kinh ngạc :“Hả? Đây phải người vừa đụng trúng ta khi nãy hay sao? Ây da, cái mông của ta đau quá...ta trước đây.” Thực ra nàng muốn nhắc nhở chàng trai trước mặt là: Soái ca à, trong truyện này cậu cũng là người có lỗi.

      “Ngươi...” Mỹ nam nhanh chân, thần tốc chặn trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, nhưng vẫn toát lên khí chất quý phái. Nhìn là biết chàng để chuyện này qua dễ dàng.

      Thẩm Tố Nhi chán nản, biết bản thân thoát được, bất giác liếc mắt nhìn chiếc trâm hỏng trong tay chàng, lên tiếng hỏi :“Cây trâm đó bao nhiêu tiền? Mau ra giá, ta mua lại.” Có nhiều lúc, tiền chính là thứ vạn năng để giải quyết mọi vấn đề.

      Mua lại? Mỹ nam tỏ vẻ như vừa nghe thấy điều gì quái lạ. Chàng bất giác đưa mắt nhìn Thẩm Tố Nhi lượt, từ xuống dưới, từ dưới lên . Bởi lẽ muốn xem thân phận và địa vị của người, phải chú ý ngôn từ, cử chỉ. Có điều, y phục người Thẩm Tố Nhi quá tầm thường. Cố ý gây khó dễ, tiểu mỹ nam liền tiện miệng hô giá :“Mười vạn lạng.”

      Mười vạn lạng? Cả thiên hạ này có mấy người hào sảng cho ra khoản tiền như vậy chứ? Thử nghĩ, lão bách tính thông thường, gặp năm mưa thuận gió hòa cùng lắm cũng chỉ kiếm được mấy chục lạng bạc? Mười vạn lạng, phải kiếm trong bao năm?

      Thế nhưng lòng tiểu mỹ nam hề có ý đòi bồi thường, chỉ là muốn giáo huấn cho Thẩm Tố Nhi trận mà thôi.

      Ai ngờ...

      “Được.” Thẩm Tố Nhi sảng khoái đáp lời, chất giọng ràng, rành mạch. lằng nhằng? Cũng chẳng suy nghĩ, đắn đo?

      Mỹ nam trợn mắt, tỏ thái độ, người này có phải bị điên? Liệu có nghe ta vừa bao nhiêu tiền ?

      “Ta mười vạn lạng đó. Ngươi có nghe ?”

      “Ừm, mười vạn lạng.”

      “Ta mười vạn lạng vàng cơ.” Tiểu mỹ nam cảm thấy trong lòng bừng bừng tức giận. Chuyển từ bạc sang vàng tạo khoảng cách giữa trời và đất, cho dù là ngài, Tam vương gia của nước Bắc Uyển cũng chẳng thể có được.

      Ai ngờ, Thẩm Tố Nhi chẳng thèm chớp mắt, lập tức đồng ý :“Ừ, là vàng.” Ngữ điệu như thể vàng và bạc chẳng có gì khác biệt.

      Nghe vậy, mỹ nam hề vui, ngược lại còn nắm chặt hai tay, tức giận đùng đùng.

      Còn Thẩm Tố Nhi càng lúc càng thấy cơn phẫn nộ này của ngài có phần vô duyên vô cớ.

      thực tế, tiểu mỹ nam cần thiết phải tức giận. Bởi Thẩm Tố Nhi hoàn toàn có chút khái niệm gì về tiền tệ thời cổ đại, cá nhân chỉ cảm thấy thành chủ hẳn rất giàu, thế nên mười vạn lượng vàng có lẽ thành vấn đề? Nàng hoàn toàn biết, cho dù dốc hết kho tiền của lão thành chủ ra cũng chẳng được phần ba số đó.

      Mãi lúc lâu sau, Thẩm Tố Nhi vẫn cứ điếc sợ súng, bình thản đứng đó.

      Tiểu mỹ nam mím chặt môi hồng, nghi hoặc nhìn Thẩm Tố Nhi lượt từ xuống dưới.

      Ánh mắt đó khiến Thẩm Tố Nhi cảm thấy ngại ngùng. Thế nhưng nhìn xem, mặc dù mỹ nam này còn chưa cai sữa, khuôn mặt non nớt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vui mừng thôi... Ha ha, có lẽ nào người này phải lòng nàng ? Nghĩ đến đây Thẩm Tố Nhi mồ hôi đầm đìa, nàng thích đàn ông trẻ tuổi, huống hồ nàng giờ còn là nữ cải nam trang.

      “Đưa tiền đây, trả ngay lập tức, nếu đưa được, ta nện gãy chân.” Tiểu mỹ nam lạnh lùng lên tiếng, có điều thái độ có phần gượng gạo, chắc phải là người thường xuyên nổi giận. Xem ra trâm vàng nạm ngọc này vô cùng quan trọng.

      Thẩm Tố Nhi biết điều lấy hầu bao nặng trịch thêu hoa mẫu đơn, đổ ngay ra trước mặt đám đông. Trong túi tiền ngoài mấy chục lạng bạc, còn có mấy lá vàng, thêm cả viên dạ minh châu to bằng mắt cá chân. Nàng đưa hết cho tiểu mỹ nam rồi :“ người ta chỉ có ngần này thôi, coi như là đặt cọc, sau khi về nhà ta trả...” hết câu, nàng thận trọng ngước đầu, liền bắt gặp đôi mắt tràn đầy nộ khí của tiểu mỹ nam.

      Kì lạ, trả tiền rồi sao lại tức giận thế chứ! Này này, tiểu soái ca, đầu óc của ngươi có vấn đề đúng ? Thực tài nào hiểu nổi, đừng bắt nàng phải gán thân bồi thường? Rất nhiều hình ảnh phù hợp với thiếu nhi đột ngột lên, người phụ nữ này bắt đầu để trí tưởng tượng của mình bay xa mười vạn tám ngàn dặm. lòng, nàng cũng ngại trường hợp phi công trẻ lái máy bay già. Chỉ có điều cả nam trang, gán thân bồi thường phải chăng quá có vấn đề? Giả như lúc hai người mặn nồng thắm thiết, leo lên giường rồi mới phát ra nàng phải đàn ông, liệu có bị tiểu soái ca kia chưởng đập chết?

      Có điều, mọi chuyện vẫn rất kì quái!

      Cách tiểu mỹ nam tức giận khiến Thẩm Tố Nhi cảm thấy nguy hiểm. Nàng cứ thấy nó giống như lúc ông chủ nóng tính ở thế kỉ hai mốt trách mắng nhân viên, dù tức giận đến độ nào cũng để xảy ra vấn đề nguy hiểm đến tính mạng.

      Thế nên, Thẩm Tố Nhi càng bất cần, khuôn mặt tiểu mỹ nam càng thêm khó coi. Nghiến răng nghiến lợi, ngài tức giận mở lời :“Ngươi...Hãy cúi đầu tạ tội. Nếu , ta cần tiền bồi thường, mà trực tiếp lấy mạng ngươi đấy.”

      “Ồ, xin lỗi nhé, xin hãy thông cảm.” Thẩm Tố Nhi lập tức cúi đầu, giọng xin lỗi khá hào sảng. Có điều nàng khom lưng xuống mãi chẳng buồn đứng lên. Bởi vì đứng lâu quá, khom lưng cũng thấy dễ chịu.

      “Chưa đủ thành ý! Ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta.” Mỹ nam xem ra sắp xếp vì giận, cầu càng quá đáng hơn cầu trước. Biểu này của ngài khiến mọi người chẳng thể hiểu được ngài tức giận vì câu trâm vàng nạm ngọc hay vì thái độ bất cần của Thẩm Tố Nhi.

      Quỳ xuống? Thẩm Tố Nhi do dự hồi.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nhìn ánh mắt nảy lửa của chàng trai trước mắt, nàng có cảm giác toàn thân bị đốt cháy bất cứ lúc nào. Nàng im lặng, chán nản ngẩng đầu hỏi trời, có phải đàn ông càng đẹp trai tính cách càng quái gở, khó chiều hay ?

      Rồi chẳng lời, nàng lập tức quỵ gối quỳ chân, hành động xem ra vô cùng dứt khoát, hoàn toàn chút đắn đo. Tiếp đó, nàng còn bình thản lên tiếng “Xin lỗi vì vô tình giẫm hỏng đồ của ngài.” Nàng tự nhủ, chắc mọi việc được giải quyết ổn thỏa? Vì việc này mà lãng phí bao nhiêu thời gian, là sầu muộn.

      Mỹ nam lặng người, vẻ mặt có phần ngây dại, nhìn người quỳ dưới đất ánh mắt cổ quái, lại liếc qua đám người hiếu kì đứng xung quanh.

      Những người đứng xem thấy ngài ăn mặc sang trọng, đoán chắc rằng ngài xuất thân danh môn. Sợ bị rước họa vào thân, ai nấy đều tránh né ánh mắt của ngài nhưng lại trao ánh mắt thương hại cho người quỳ đất. Cảnh tượng khiến ngài như thể biến thành ác bá, hiếp đáp bách tính lương thiện, yếu đuối.

      Bỗng ngài phẩy tay, tức giận ngồi xuống, giọng quát :“Này!Ngươi có khí khái hả? tức giận sao? Lúc nãy cũng hoàn toàn là lỗi của ngươi mà, tại sao tranh biện?”

      Thẩm Tố Nhi vừa nghe, đầu óc liền có chút lộn tùng phèo.

      Vậy nghĩa là sao? Lẽ nào ngài tức giận phải vì nàng làm hỏng cây trâm vàng?

      Và quả thực, cơn giận của tiểu mỹ nam chẳng liên quan đến chủ đề ban đầu từ lâu rồi.

      Người thường khi nghe những cầu vô lí chẳng phải lập tức đưa lời từ chối? Tức giận? Phẫn nộ? Hoặc giả còn tranh cãi ỏm tỏi? Thế nhưng nàng phải người thường, hoàn toàn biết giận, cũng chẳng có tự tôn.

      Bỗng, phía sau truyền lại giọng nam khàn khàn, nghe cực kỳ quyến rũ

      “Sơ Tuyết? Đệ đến thành Hoài lúc nào thế?”

      Cơn phẫn nộ của tiểu mỹ nam nhanh chóng tắt lịm, ngài đứng dậy quay người, dưới ánh mắt của Thẩm Tố Nhi, ngài lúc này chẳng khác nào nàng dâu cam chịu. Tiểu mỹ nam hoang mang, dám nhìn thẳng vào người mới tới, lo lắng dâng cây trâm vàng nạm ngọc lên cho Mộ Dung Cảnh, ngại ngần lên tiếng :“Hồi...bẩm, đệ tới đây để tìm thứ này. Khó khăn lắm mới tìm được, kết quả...” Lời tỉnh lược phần xưng hô khiến người khác dễ nảy sinh ngờ vực.

      Mộ Dung Cảnh bình thản liếc mắt, thần thái tĩnh tại như . Cảnh tượng lúc nãy ngài đứng bên chứng kiến hết thảy, cho nên cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

      Thẩm Tố Nhi quỳ mặt đất ngây lặng cả người. Người đàn ông mới tới thân áo trắng trác tuyệt, ánh mắt mang chút tà niệm, rốt cuộc ngài là ai? Trông lại có phần quen mặt... Hầy, nguy hiểm quá! Nàng nhanh chóng quyết định cúi đầu, nhìn về phía ngài nữa.

      Hoàng đế? Đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Lần trước tuy mặt đối mặt thế này nhưng nhìn bức tranh treo ở nhà nhiều ngày nay, làm sao mà nàng nhận ra cho được? Hơn nữa người thực khí chất hoàn toàn khác biệt. Điều này thể những thứ thuộc về nghệ thuật đều được bao phủ bởi trí tưởng tượng và khả năng gia công siêu phàm.

      Lần này, Mộ Dung Cảnh xuất cung phải vì chuyện riêng. Nghe tình báo truyền tin thái tử nước lân bang bí mật thâm nhập vào thành Hoài. Bởi vài lý do, và muốn xảy ra việc tranh chấp giữa hai nước, Mộ Dung Cảnh quyết định đích thân vi hành. “Sơ Tuyết, sau khi giải quyết xong chuyện này hãy đến Nghênh Tân Lâu gặp ta. Còn nữa, đưa người bạn này đến nơi yên tĩnh rồi hãy tiếp.”

      “Dạ! Đệ biết rồi ạ”! Sơ Tuyết đáp lại, thái độ ngoan ngoãn, khác hẳn khi nãy.

      Mộ Dung Cảnh chỉ đợi có vậy, liếc mắt nhìn qua Thẩm Tố Nhi vẫn quỳ dưới đất rồi chậm rãi rời khỏi.

      Sơ Tuyết thở phào nhõm, kéo Thẩm Tố Nhi đứng dậy. Thẩm Tố Nhi cũng có ý phản kháng, để mặc Sơ Tuyết kéo . Thái độ hợp tác khiến Sơ Tuyết gặp chút phiền phức nào.

      Hai người nhanh chóng vào con ngõ hẻo lánh.

      Ánh mắt Sơ Tuyết cực kì trong sáng, nhàng lên tiếng : “Ta rất coi trọng con người huynh. Chúng ta kết giao bằng hữu nhé!”

      “Hả?” Thẩm Tố Nhi kinh ngạc, hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra. Tình huống lúc này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng ban đầu của nàng.

      “Ta là Mộ Dung Sơ Tuyết, còn huynh?” Vì quyết định kết giao bằng hữu nên giọng điệu của ngài trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

      “Còn cây trâm này...” Thẩm Tố Nhi ngây người chỉ vào cây trâm bị hỏng “Ta vẫn chưa đền tiền cho huynh mà.”

      cần đâu, đó chỉ là lời lúc tức giận, ai bảo huynh cứ tỏ vẻ bất cần? Nghe thế gian này chỉ có ba cây trâm như vậy thôi. Số tiền ít ỏi đó chẳng thể mua được. Cây trâm này, ta phải tốn rất nhiều tâm sức mới lấy về được. Còn cây nữa ở chỗ hoàng hậu tương lai, và cây khác ở đâu ta hoàn toàn .”

      “Hả?Hoàng hậu?” Nàng kinh ngạc, có chút mơ màng... hoàng hậu tương lai phải chính là nàng sao?

      Sơ Tuyết lại ôn hòa :“Mà, huynh là người thành Hoài đúng ? Con của thành chủ nơi đây sắp trở thành hoàng hậu Bắc Uyển. Và cây trâm giống thế này ở chỗ của người.”

      Thẩm Tố Nhi thoáng chìm trong im lặng. Quả là hoàng thượng gửi rất nhiều lễ vật, nhưng chỗ lễ vật đó lại chẳng có sức hút bằng mấy quả táo mèo chua chua.

      Sau đó, bọn họ tiếp tục tán gẫu thêm lúc nữa. Thẩm Tố Nhi rốt cuộc cũng hiểu ra ngòn ngạnh mọi chuyện. ra đương kim thái hậu đặc biệt thích cây trâm vàng nạm ngọc này, nhưng do hoàng đế tổ chức đại hôn nên thái hậu đem nó ban cho nàng.

      Thẩm Tố Nhi cười hỏi “Chắc phải huynh trốn ra ngoài đấy chứ?”

      “Hả?Sao huynh lại biết?”

      “...” Quả nhiên sai.

      “Chuyện đó...huynh đợi lát.” Thẩm Tố Nhi liếc trái liếc phải, bỗng chỉ ra đầu đường :“Huynh ở đây đợi ta, ta lát rồi quay lại.”

      “Hả? Huynh muốn đâu? Ta ở Nghênh Tân Lâu...” chuyện được lúc, Mộ Dung Sơ Tuyết mới nhận ra mình còn chưa biết tên của người ta. Thấy nàng càng càng xa, bất giác cuống lên, hét lớn: “Này! Này...huynh còn chưa cho ta biết tên họ của mình đấy.”

      “Ta lấy ít đồ, huynh cứ đợi đó là được.” Thẩm Tố Nhi nhanh như cắt chạy về phủ, lén trở lại phòng, sau khi lục lọi tìm kiếm hồi, rốt cuộc nàng cũng tìm thấy cây trâm vàng nạm ngọc. Thẩm Tố Nhi cất vào người, định trốn ra ngoài liền bị lão thành chủ bắt ngay tại trận... Cứ như vậy, nàng hoàn toàn hề có ý định cho Mộ Dung Sơ Tuyết leo cây, đúng là tội lỗi, tội lỗi!

      “Hả?... Mình lại quên mua đồ ăn rồi!” Trong lòng Thẩm Tố Nhi lại thầm tính toán xem lúc nào có thể bảo Tiểu Dung đem cây trâm vàng nạm ngọc qua cho người ta...

      Thời gian dần trôi qua, chớp mắt qua ba ngày.

      Trước cửa sổ tầng hai tại Nghênh Tân Lâu, Sơ Tuyết mơ màng cuốn lọn tóc trong tay, mắt nhìn xa xăm buồn bã. Ngài nhìn dòng người ngược xuôi đường, trong mắt lộ vẻ thất vọng.

      Hai ngày trước hoàng huynh hồi kinh, ngài vì còn có cái hẹn với người khác nên ở lại thêm vài ngày. Thế nhưng người đó mãi chẳng thấy xuất ... kết giao với người bạn thực khó khăn vậy sao?

      Ngày hôm ấy, ngài đứng đợi ngõ đó cho tới tận khi trời tối...

      Thậm chí còn lặng lẽ ở tại Nghênh Tân Lâu chờ đợi cho đến ngày thứ tư.

      Lúc này, bỗng chưởng quầy gõ cửa vào, vị công tử phái tiểu a hoàn đưa cho ngài chiếc hộp gấm hình vuông, còn xin lỗi vì việc mấy ngày trước.

      Đôi mắt Sơ Tuyết sáng bừng lên, vội vã mở hộp gấm ra xem, khoảnh khắc ngài khỏi ngây người.

      Cây trâm vàng nạm ngọc giá trị liên thành ở trước mặt.

      Thứ đồ này, vàng đáng mấy tiền, ngọc tuy rằng là loại thượng đẳng thế nhưng cũng phải độc nhất vô nhị. Thứ quý giá nhất chính là hai hàng đá quý được khắc tinh tế tổng cộng mười hai viên, trong bóng tối, phát ra thứ ánh sáng màu tím dịu , thần bí.

      Ngẩn ngơ hồi lâu, ngài nở nụ cười, nụ cười rất , trong sáng thuần khiết. đời lại có người tính toán tặng ngài thứ đồ quý giá đến độ này sao? Ngài với người đó chỉ là vừa mới quen biết, sao có thể để tâm đến tiền tài? Hôm nay ngài có thể gặp được, thực là may mắn? Còn chưa kịp hứng khởi, Sơ Tuyết có chút nặng nề. Món quà đến tay mà người lại mất tăm mất dạng. Ngay đến cơ hội gặp mặt cảm ơn cũng có. Hay là người ta muốn kết giao bạn bè cùng ngài? Nghĩ vậy trong lòng Sơ Tuyết chìm trong lạc lõng.

      Có phải hôm đó ngài hành xử có phần quá đáng? Đích thực... chẳng khác nào tên lưu manh ác bá.

      Sơ Tuyết mang theo áy náy, lại đợi thêm vài ngày nữa, sau cùng, quyết định về kinh để tham dự hôn lễ của hoàng huynh.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: ĐÊM ĐỘNG PHÒNG BÀN VIỆC PHẾ HẬU

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, như dòng nước vô tình ngừng trôi chảy.

      Đại hôn của hoàng đế, người người, nhà nhà hân hoan, mừng rỡ. Khắp làng xóm dưới, đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ cát tường.

      Thẩm Tố Nhi mặc y phục tân nương, đầu đội mũ phượng, chẳng khác nào con búp bê bị dày vò suốt cả ngày trời. Nàng dám chắc, hôm nay là ngày gian khổ nhất kể từ khi nàng xuyên về thời cổ đại. Than ngắn thở dài, thực thương xót cho những người phụ nữ thời này. May mà số lần kết hôn trong cuộc đời có hạn, nên có thể nghiến răng chịu đựng.

      Lúc này, nàng được bà mối dẫn vào trong để ‘động phòng’.

      Hoàng đế, hoàng hậu thành hôn, theo tập tục, động phòng phải ở tẩm cung mà chính ngay tại căn phòng nơi cử hành hôn lễ, nhằm mục đích hoàn tất lễ tiết ngay trong ngày thành hôn.

      Thẩm Tố Nhi được bà mối dắt đến cạnh bên chiếc giường, nàng nhàng ngồi xuống, đoan trang chờ hoàng thượng tới mở khăn che mặt. Mấy người phụ nữ đứng cạnh bên gì, dặn dò gì, nàng hoàn toàn chẳng để tâm, cũng chẳng nhớ nổi từ.

      Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, xung quanh đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Nàng ngồi đó rất lâu, lâu đến độ mông có cảm giác tê dại.

      Tiếng bụng sôi vì đói vang lên khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn chút “Này, Tiểu Dung? Em có đây ?” Giọng nàng vang lên nhưng có bất kì lời đáp.

      Thẩm Tố Nhi liền tự đưa ra quyết định, khẽ vén góc khăn trùm đầu, nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh, bất giác thở phào nhõm. Phòng nàng ngồi khá rộng, tuy nhiên ngoài mấy lớp rèm lụa sang trọng, những móc vàng quý giá cùng lồng đèn dán chữ song hỷ, chiếc đinh hương nghi ngút khói chẳng còn ai khác.

      Nàng vươn vai, ưỡn lưng, sau cùng kéo cả chiếc khăn trùm đầu xuống.

      chiếc giường long phụng, có chiếc chăn hỷ, đôi gối hỷ đỏ rực được thêu thùa tỉ mỉ, tinh tế, sờ lên thấy mềm mại, trơn tay. Điều thú vị nhất chính là đó còn thêu hình ảnh những đứa trẻ dễ thương, béo mập với nhiều vẻ mặt khác nhau. Chắc do người cổ đại mê tín, nghĩ rằng làm vậy với ngụ ý mong muốn con đàn cháu đống.

      Nàng vừa đứng dậy, ai ngờ chiếc váy dài quá, mới được vài bước dẫm phải vạt, ngã cái, tư thế đặc biệt mất hình tượng… Nàng ngã rất đau nhưng dám kêu lên thành tiếng, mặt mày nhăn nhó, cố gắng chịu đựng, trong lòng khỏi than thầm “Ôi mẹ ơi… phải có câu người dặp hỷ , vận mệnh tốt lên? Vậy sao mình lại xui xẻo thế chứ… hu hu…”

      Chiếc mũ phượng đầu nghiêng nghiêng ngả ngả, Thẩm Tố Nhi tay lên chỉnh cách tùy tiện. Vì trong phòng có gương, nàng đương nhiên biết dáng vẻ, khuôn mặt mình lúc này trông tệ đến mức nào.

      Vừa định ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền tới… Nàng vội đội khăn hỷ lên, ngồi ngay ngắn bên giường chờ đợi. Đột nhiên nàng thấy có phần căng thẳng, chốc nữa phải chăng động phòng? xảy ra vấn đề gì khi phải quan hệ cùng người mà bản thân có chút tình cảm gì chứ? Đến lúc đó, liệu nàng có đạp hoàng đế ra khỏi giường theo phản xạ vô điều kiện ?

      Khó mà trước được…

      Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Rồi, nàng nhìn thấy đôi bốt vàng được thêu rồng uy vũ. Cả thiên hạ ngoài hoàng thượng ra chẳng ai có đủ tư cách đôi bốt với kiểu dáng và màu sắc thế chứ?

      Mộ Dung Cảnh đứng rất lâu, hồi sau mới lạnh lùng lên tiếng “Nàng có phải là Thẩm Tố Nhi?”

      “Đúng vậy.” Thẩm Tố Nhi đáp.

      Thế nhưng Mộ Dung Cảnh chỉ hỏi câu đó rồi chẳng thêm lời nào. Rất lâu rất lâu sau, ngài quay người “Những lễ nghi ở phía sau cần phải làm nữa, coi như thành lễ, chắc nàng để tâm chứ?”

      “Ừm, sao hết.” Tuyệt vời! Đề xuất của Mộ Dung Cảnh hợp ý Thẩm Tố Nhi, bởi lẽ những chuyện phiền phức như vậy, nàng chẳng muốn làm chút nào.

      “Theo lẽ thường, chúng ta phải ở đây đúng ba ngày, sau đó quay về tẩm cung của trẫm tháng. Trẫm nghĩ, chuyện này cũng miễn , nàng có ý kiến gì ?”

      “Được, sao cả.”

      “…”

      “Ba năm sau, trẫm phế nàng, rồi để nàng xuất cung, nàng cũng có ý kiến gì chứ?”

      “Ba năm?” Nàng thoáng lặng người.

      Mộ Dung Cảnh mỉm cười. Để ý chút là có thể biết ngay, nụ cười vừa rồi của ngài ấy chứa ý mỉa mai “Hoàng hậu, có phải nàng cảm thấy thời gian ba năm quá dài?”

      “Đúng… đúng là có hơi dài.” Nếu có ai gây phiền phức Thẩm Tố Nhi tuyệt đối có ý kiến. Có điều, nếu có thị phi hoàng cung chẳng còn là hoàng cung nữa.

      Lúc này nếu có người ngoài ở đây, có lẽ họ rất ngạc nhiên và cảm thấy có phần kì quái. Bởi lẽ tục ngữ có câu, ‘đêm xuân khắc đáng giá ngàn vàng’. Khăn trùm đầu còn chưa kéo xuống, rượu hợp cẩn còn chưa cạn ly vậy mà họ bắt đầu bàn chuyện phế hậu. Có lẽ tự cổ chí kim, duy nhất có đôi phu thê như họ mà thôi.

      Bỗng nàng cảm thấy như có lớp hàn khí vây quanh người, và khởi nguồn của cỗ hàn khí này đến từ người chuyện với nàng. Toi rồi! Toi rồi! Có phải nàng sai điều gì? Nàng hoang mang đưa tới lời giải thích “À… Chuyện này… hoàng thượng, thần thiếp chỉ cảm thấy hoàng cung an toàn lắm. À, phải… chỉ sợ là phiền phức… À, cũng phải…” Chết mất thôi, khi căng thẳng, nàng càng càng khó hiểu, thậm chí có thể khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn.

      Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hưm tiếng “Hoàng cung đích thực là an toàn, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở trong cung Triều Phụng, trẫm đảm bảo ba năm sau nàng có thể lành lặn ra khỏi. Còn nữa… khoảng thời gian này phải do trẫm định, muốn trách phải trách… hưm, những lời trẫm nàng hiểu chưa?” Chẳng thèm đợi câu trả lời, ngài lạnh lùng phất áo bỏ . Để lại Thẩm Tố Nhi hoàn toàn ù ù cạc cạc, hiểu tình thế trước mắt ra sao. Thế nhưng cứ tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này chắc hẳn tiêu tốn rất nhiều tế bào thần kinh, nên, nàng quyết định nghĩ nữa. Chẳng phải hoàng đế ba năm sau để nàng xuất cung sao? Điều này căn bản phù hợp với mong muốn bấy lâu của nàng nên hà cớ gì nàng phải tốn công tốn sức tìm cách thoát thân. là tiện cả đôi đường!

      Ba năm sau, nàng cũng vừa tròn mười tám, đúng độ tuổi huy hoàng nhất của đời người.

      Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Tố Nhi được các cung nữ gọi dậy. Súc miệng, rửa mặt thay y phục rồi đưa nàng tới chiếc bàn.

      Trong lúc đầu óc còn mơ mơ hồ hồ, nàng được đám cung nữ trang điểm cho trở nên lộng lẫy. Lúc chiếc kim thoa hình phượng cuối cùng cắm lên mái tóc, người cung nữ phụ trách trang điểm cung kính câu “Nương nương, người nhìn xem có hài lòng ạ?”

      Lúc này, Thẩm Tố Nhi mới ý thức được mình ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mỹ nhân lộng lẫy cùng đôi mắt đan phụng trong gương, nàng nhất thời ngây lặng cả người. Sau đó, sung sướng soi ngược soi xuôi, rồi đưa lời tán thưởng “Tay nghề của các em tuyệt quá!” Thời cổ đại cũng có thợ trang điểm giỏi vậy sao?

      Thẩm Tố Nhi ngắm nghía hồi, chọn mấy thứ đồ trang sức có màu sắc độc đáo, hoa văn tinh tế, thưởng cho mấy cung nữ. Đám cung nữ được thưởng vô cùng vui mừng, đồng loạt tạ ân.

      “Hoàng thượng giá đáo.” Bên ngoài truyền vào chất giọng lanh lảnh của viên thái giám, khiến Thẩm Tố Nhi giật mình, suýt chút nữa ngã ra khỏi ghế.

      Tại sao hoàng thượng lại tới đây?

      Nhìn ra ngoài cửa hồi lâu vẫn chẳng thấy Mộ Dung Cảnh bước vào, Thẩm Tố Nhi bất giác thở phào nhõm. Rất nhanh trước ngưỡng cửa xuất tiểu thái giám, nhanh chóng vào trong, cung kính đưa lời bẩm báo, rằng hoàng thượng đợi kiệu ngoài cung, dứt lời Thẩm Tố Nhi được cung nữ đưa ra ngoài. Lúc này nàng mới hay, sau hôn lễ, hai người phải đến cung Thiên Thọ dâng trà thỉnh an thái hậu.

      Còn chưa kịp nhìn mặt Mộ Dung Cảnh, nàng vội vàng bước lên kiệu.

      Khi kiệu dừng trước cung Thiên Thọ, hai cung nữ tiến đến vén rèm.

      Trước cung điện nguy nga, tráng lệ, Mộ Dung Cảnh trong bộ long bào vàng óng khí thế ngút trời, mái tóc đen dài bay bay trong gió, đầu đội mũ rồng tím chỉ vàng, thêu tay tinh tế, cộng thêm ngũ quan, tuấn tú trác tuyệt. khiến người ta khỏi ngất ngây.

      Đẹp, đẹp tuyệt đối, đẹp đến độ đáng sợ, hơn nữa còn là nét đẹp độc đáo được kết hợp hài hòa giữa và dương, cương với nhu.

      Thẩm Tố Nhi hoàn toàn ngây lặng người. Cũng chính vì quá đỗi kinh ngạc, cho nên lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm cuộc đời, nàng bất giác trở thành kẻ si mê giai đẹp. Ánh mắt mơ màng, nàng ngô nghê lẩm bẩm “Woa, quả nhiên là cực phẩm trong số những cực phẩm. Nếu ở thời đại, nhất định nổi tiếng khắp Âu, Á, Mỹ… tiến ra toàn thế giới…” Khoảnh khắc này, nàng thực muốn truy cầu phúc lợi cho phụ nữ toàn thế giới. Nhìn xem nàng mới vĩ đại biết bao!

      Mộ Dung Cảnh hoàn toàn phớt lờ Thẩm Tố Nhi nhanh về phía trước. Còn nàng chỉ biết ngoan ngoãn tiến vào chính đường cung Thiên Thọ. Bên trong quả nhiên có biết bao oanh oanh yến yến, toàn là những mỹ nhân yểu điệu thướt tha, đại đa số là cung tần, mỹ nữ của hoàng thượng. Họ đều nhân cơ hội đến làm quen với hoàng hậu mới.

      Ở trung tâm chính diện là người phụ nữ trung tuổi cao quý. Nhìn qua, Thẩm Tố Nhi liền biết người này chắc chắn là thái hậu. Lúc này ngồi kế bên bà còn có thiếu niên trẻ tuổi khác.

      Mộ Dung Cảnh bước tới đưa lời vấn an thái hậu.

      Thẩm Tố Nhi cũng theo đó mà hành lễ, có vài lễ nghi, chỉ cần dựa vào trí thông minh, nàng nhìn qua lần là hiểu, từng hành động đều rất thuần thục, cũng đến nỗi mất mặt trước đám đông. Có điều, khi đưa mắt nhìn vị thiếu niên ngồi cạnh thái hậu, nàng kinh ngạc đến mức để nước trà sóng cả ra ngoài.

      Sơ… Sơ Tuyết? Liệu ngài có nhận ra nàng ? Nếu ngài nhận ra phải làm thế nào… Thẩm Tố Nhi lo lắng thừa. Sơ Tuyết hành động cực kì đĩnh đạc, cử chỉ hợp lễ tiết, hoàn toàn khác xa so với vị thiếu niên thô bạo trong kí ức của nàng. Sơ Tuyết thậm chí còn lễ phép đưa lời chào hỏi, gọi nàng hai tiếng hoàng tẩu.

      Phi tần của hoàng đế nhiều, nghe giới thiệu đến mình nàng liền gật đầu thay cho lời chào. Hơn thế nữa có thể xuất tại cung Thiên THọ, những phi tần có thân phận thấp kém đủ tư cách. Quý phi, Thục phi, Chiêu nghi là những ai, Thẩm Tố Nhi chẳng nhớ nổi, nhưng nhìn họ ai ai cũng vui vẻ, thân thiết xem ra khó để chung sống.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc này phía bên trái điện có đặt chiếc bàn bằng gỗ đàn hương, mười mấy người ngồi chung cũng thấy chật. chiếc bàn bày đầy các đĩa thức ăn ngon lành thơm nức.

      Thẩm Tố Nhi theo sau Mộ Dung Cảnh ngồi xuống chiếc ghế thứ hai phía bên trái.

      Sau đó, nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh, thứ tự chỗ ngồi được sắp xếp cẩn trọng, thân phận càng cao càng được ngồi gần hoàng đế và thái hậu. Vị trí trung tâm đương nhiên là của thái hậu, ngồi ngay bên trái thái hậu là hoàng đế, và nàng. Ngồi bên phải thái hậu là Mộ Dung Sơ Tuyết, cạnh Sơ Tuyết là công chúa hay phi tử nàng cũng chẳng biết nữa. Mặc dù trước đó được giới thiệu nhưng nàng mấy để tâm.

      Thẩm Tố Nhi lặng lẽ nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình mới chỉ nhìn nghiêng thôi thấy rất xinh đẹp, người nàng còn tỏa ra thứ mùi hương đặc biệt, rất , lại đặc biệt dễ chịu. Thẩm Tố Nhi có chút hiếu kì, lẽ nào mĩ nhân nào trong cung cũng tỏa ra mùi hương như vậy? Bỗng, nàng nhớ đến Hương phi ở triều đại Càn Long. Còn mải nghĩ, lúc quay đầu lại, qua góc mắt nàng bỗng cảm nhận được ánh mắt kì quái, lạ thường…

      Quay đầu đối diện ánh mắt đó, nàng bỗng thấy hoảng hồn.

      Mộ Dung Sơ Tuyết nhìn nàng, khóe miệng nhếch thành nụ cười rất như có như , dù nhìn kiểu nào cũng thấy đặc biệt có vấn đề.

      Trời đất, phải chăng ngài nhận ra nàng? Thẩm Tố Nhi vội vã cúi thấp đầu, giả vờ chuyên tâm ăn uống. Bởi vì ngồi cùng bàn nên dù nàng có quay trái quay phải đều vô ích.

      khí bữa ăn khá thuận hòa, thi thoảng thái hậu hỏi vài câu, Thẩm Tố Nhi cung kính đáp mấy lời, trong khi những người còn lại rất thận trọng, đều tĩnh tại yên nhiên.

      Thẩm Tố Nhi nghĩ thầm, phải chăng đây là lễ tiết mà người phụ nữ cổ đại phải làm. Khi ăn , im lặng là vàng!

      Thẩm Tố Nhi cảm thấy vui mừng

      Người phụ nữ ngồi bên cạnh khiến nàng rơi vào thất vọng khi đột nhiên đưa lời nịnh nọt. Giọng người đó to , kinh ngạc mà quá lố “Thái hậu nương nương, bộ trâm vàng nạm ngọc của người đẹp quá, có phải chính là cây trâm vàng Nhị Bảo được mọi người ca tục bấy lâu ?”

      Thái hậu nghe vậy, sắc mặt rạng rỡ, mỉm cười đưa tay sờ lên đầu, “Đúng thế, Tiếu quý phi đúng là rất có mắt nhìn.”

      Tiếu quý phi dung mạo hiền thục, lại nền nã đưa lời “Ấy, phải người ban tặng chiếc trâm này cho hoàng hậu tỷ tỷ rồi sao?” Lời vừa mới dứt, nàng đưa mắt nhìn mọi người lượt, kinh ngạc tự hỏi biết có phải mình điều gì thỏa đáng… Nếu thái hậu chưa tặng, vậy câu hỏi khi nãy chẳng phải trở thành thừa thãi sao?

      Đúng lúc Tiếu quý phi thấy hối hận, thái hậu liền mỉm cười giải vây cho nàng “Ừm, ta ban tặng rồi! Đây là cây trâm do Sơ Tuyết mới tìm về.” xong, người nhìn sang Sơ Tuyết bằng ánh mắt đầy thương.

      Sơ Tuyết khẽ cười, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổi rồi chẳng biết hữu ý hay vô tình, ngài đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tố Nhi. Vừa hay, Thẩm Tố Nhi cũng nhìn về phía mình.

      Bốn mắt giao nhau. Trong khoảnh khắc, Sơ Tuyết chìm trong ngây lặng. Đôi… đôi… đôi mắt đó? Ánh mắt đó? sai, có đánh chết, ngài cũng thể quên được, đó chính là người chọc cho ngài tức đến mức chết sống lại.

      Thẩm Tố Nhi thoáng giật mình, hoang mang đưa mắt nhìn chỗ khác.

      Thượng đế ơi, hình như nàng bị phát

      Nhà dột còn gặp đêm mưa gió. chẳng khác nào chó cắn áo rách!

      “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngày long trọng như hôm nay, sao thấy người đêm cây trâm vàng nạm ngọc ra cho bọn muội được mở mang tầm mắt?”

      Thẩm Tố Nhi nhìn sang, thầm kêu khổ. Tại sao ở đâu bỗng sinh ra Tiếu quý phi lắm chuyện thế này? Tại sao nàng ấy im lặng dùng bữa, nhiều như vậy làm gì?

      Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, như muốn nhận được đáp án sau cùng. Nhưng nàng là ai chứ, nàng liền thể thái độ lâm nguy loạn, nở nụ cười dịu dàng, đáp “Quả là mẫu hậu có đêm cây trâm người thích nhất tặng cho ta. Biết được điều này nên ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, vì thế làm sao có thể tùy tiện đem dùng? Cho dù sợ để mất cũng sợ bất cẩn làm hỏng, chẳng phải như vậy phụ lòng thương của mẫu hậu sao? Vậy nên ta đặc biệt cất giữ cẩn thận.”

      xong, Thẩm Tố Nhi e thẹn cúi đầu, dáng vẻ mĩ nhân kiều, khiến người khác nhìn mà thích thú, thậm chí nàng còn nhận được ánh mắt tán thưởng lẫn thương của thái hậu. Trái lại, trong lòng thầm nôn mửa, ngờ bản thân lại có thể thốt ra những lời sến súa đến vậy…

      Cùng lúc, ánh mắt Mộ Dung Cảnh chứa vài phần cổ quái.

      Sơ Tuyết mím môi cười, đưa mắt nhìn cây trâm vàng cài tóc thái hậu, lại lặng lẽ nhìn về phía hoàng hậu hiền thục, dịu dàng… trước mặt. Vừa rồi suýt chút nữa ngài bật cười thành tiếng. Rất thú vị! ra huynh ấy… nàng ấy lại là hoàng hậu. Lúc ở thành Hoài, nàng cải nam trang thảo nào ngài cứ cảm thấy vị huynh đài đó có chút nhu mì, mềm dịu.

      Bỗng, ngài thu nụ cười, trong mắt ánh lên vài tia lạc lõng…

      Tiếu quý phi mỉm cười, đưa lời hữu hảo “Tỷ tỷ, lúc nào người thử cài nó lên, đứng bên cạnh thái hậu, để chúng thần thiếp hưởng phúc ngắm nhìn.”

      Thẩm Tố Nhi thầm kêu khổ, xem kìa, con quạ này đến lúc nào mới chịu ngậm miệng lại đây?

      “Khi ăn là người đoan trang.” Sơ Tuyết ngân câu. Giọng tuy lớn nhưng vừa đủ để mọi người nghe thấy. Ngài ai, trong lòng mọi người đều biết .

      Tiếu quý phi mím môi hồng đào, biết điều ngậm miệng.

      Mộ Dung Cảnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng “Có chuyện gì đợi ăn xong hãy .” Lúc câu này, ngài đưa mắt nhìn qua Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi, ngấm ngầm che giấu cảm giác hoài nghi trong lòng.

      Gương mặt của Tiếu quý phi đột nhiên sầm xuống, uất ức đưa lời giải thích “Thần thiếp chỉ sợ hoàng hậu tỷ tỷ cảm thấy buồn chán thôi…” xong, nàng lén đưa mắt nhìn qua chỗ Mộ Dung Cảnh. Đáng tiếc ở giữa hai người có người phụ nữ giữ ngôi hoàng hậu, trong lòng Tiếu quý phi lúc này thập phần chua xót.

      “Con có tấm lòng, ai gia cũng cảm thấy an ủi.” Thái hậu mỉm cười đưa lời tán thưởng, đồng thời giải vây cho Tiếu quý phi.

      Rất nhanh, bàn ăn lại trở về khí yên lặng. Thẩm Tố Nhi cảm kích nhìn Sơ Tuyết, lặng lẽ thở phào nhõm, bắt đầu giả bộ đoan trang, ăn uống .

      Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, sau đó Mộ Dung Cảnh còn nhiều việc chính cần phải giải quyết nên lập tức rời khỏi.

      Thẩm Tố Nhi được thái hậu đặc biệt quan tâm bằng cuộc chuyện thân thiết. Sau khi tiếp chuyện thái hậu, Thẩm Tố Nhi tổng kết lại, đó chẳng qua là mấy lời khuyên kiều phụ nữ phải hiền lương thục đức, hay làm thế nào để quản lí tốt hậu cung san sẻ gánh nặng cho hoàng thượng…

      Rồi nàng còn phải tiếp chuyện đám phụ nữ nhàn rỗi. Chủ đề chuyện cũng có gì bất ngờ, kiểu như…

      Ây dô! Làn da của tỷ trông mịn màng, chẳng khác nào da em bé, tỷ chăm sóc thế nào vậy?

      Ây dô! Mái tóc của tỷ trông đẹp quá, tỷ gội bằng gì?

      Ây dô! Y phục của tỷ đúng là đặc biệt, là ai may vậy?

      Ây dô!...

      Những lời tán tụng bay đến tới tấp khiến Thẩm Tố Nhi muốn điên cả đầu.

      Nàng đưa mắt nhìn sang thái hậu, nhưng xem ra người có vẻ vô cùng hứng thú. Phụ nữ trong cung quả nhiên quá dỗi bi thương, lẽ nào chẳng còn cách nào khác để giết thời gian?

      “Phụt!” tiếng cười khác thường này tức thu hút chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

      Sơ Tuyết bỗng chốc trở thành tâm điêm chú ý của mọi người. Đối diện với bao nhiêu ánh mắt, ngài vội xua tay “Mọi người cứ tiếp tục , tiếp tục chuyện .” Sơ Tuyết ngại ngùng đưa mắt nhìn chúng phi tần xung quanh, sau cùng dừng lại ở khuôn mặt Thẩm Tố Nhi, lên tiếng hỏi: “À, đúng rồi, hoàng tẩu mới nhập cung thích ứng chưa?”

      Thẩm Tố Nhi hề đáp lại, nhưng nhờ câu đó của Sơ Tuyết, Thẩm Tố Nhi cuối cùng cũng có thể rút lui.

      Sơ Tuyết chủ động đưa lời muốn hộ tống Thẩm Tố Nhi về cung Triều Phụng, thái hậu nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

      Ra khỏi cung Thiên Thọ, xuống cầu thang, kiệu loan đứng ngoài chờ sẵn.

      Thẩm Tố Nhi vừa định bước lên…

      “Hoàng tẩu, mới đến hoàng cung, sao bộ chút rồi tiện thể thưởng ngoạn cảnh vật trong cung? Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời sao?” Sơ Tuyết nở nụ cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Tố Nhi.

      Thẩm Tố Nhi thoáng ngượng ngùng, khoảnh khắc liếc mắt về phía Sơ Tuyết, liền nhìn thấy môi ngài nụ cười kì quái. Đúng vậy, vô cùng quái lạ. Lần trước Sơ Tuyết có tính cách thẳng thắn và thô lỗ. Nay đột nhiên vào cung, tính cách thay đổi như vậy, chắc hẳn còn có mục đích khác.

      “Ồ, tuy rằng đề nghị này rất tuyệt, nhưng ta cảm thấy hơi mệt…” Còn chưa kịp hết câu, Mộ Dung Sơ Tuyết cắt ngang lời nàng, quay sang dặn dò kiệu phu cùng đám thái giám, cung nữ “Hoàng hậu nương nương muốn dạo ngắm cảnh, các ngươi theo hầu cách hai mươi bước phía sau.”

      Tam vương gia đích thân hạ lệnh, bọn họ đâu giám tuân?

      Sau đó, Sơ Tuyết mỉm cười lịch đưa tay mời, Thẩm Tố Nhi cực chẳng phải cắn răng tiến lên phía trước.

      Sơ Tuyết trước sau cạnh bên Thẩm Tố Nhi, giữ khoảng cách nhất định.

      Cung điện nguy nga, khí thế ngút trời, cảnh vật lộng lẫy, cực kỳ choáng ngợp.

      Những con đường được lát đá Hán Bạch Ngọc trải khắp bốn phương tám hướng, nối kết những cung điện, đình, lầu, nghiên, các.

      Suốt dọc đường, hai người chỉ chìm trong im lặng. Mộ Dung Sơ Tuyết đương nhiên Thẩm Tố Nhi cũng chủ động. Lúc này nàng chỉ dám nhìn về phía trước, trong lòng ngoan cố tia hi vọng mong Sơ Tuyết nhận ra mình.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Bỗng Mộ Dung Sơ Tuyết quyết định thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm ấy, bắt ta đứng đó đợi lâu như vậy mà ngươi xuất , tại sao thế?”

      “Hả?” Thẩm Tố Nhi giả vờ ngô nghê.

      “Đừng giả vờ nữa, ta nhận ra ngươi rồi. Ngươi có biết hôm đó ta phải đợi bao lâu ? Mặt trời xuống núi, mặt trăng leo cao, nhưng ta vẫn chờ ở đó cũng chỉ vì câu người .” Trong lòng Sơ Tuyết đột ngột bùng lên cơn thịnh nộ.

      “Ta…” Thẩm Tố Nhi rụt cổ, ngài hỏi tội nàng sao? Nếu việc bại lộ, nàng cũng chẳng cần phải giả bộ thục nữ. Nàng hít hơi sâu, toàn thân nhức mỏi, vừa định đưa tay lên xoa phần cổ đau nhức, Sơ Tuyết lại hạ giọng cảnh cáo “Chỗ này nhiều người chú ý, muốn khôi phục bản chất cũng phải đợi thêm chút nữa chứ.”

      “Bản chất?” Thẩm Tố Nhi khỏi xấu hổ, trong lòng thoáng hồ nghi, giờ nàng phải làm sao đây? Xem ra người trước mặt rất hiểu con người nàng. Hơn nữa ngài nhắc nhở rất phải, sau lưng bọn họ còn mười mấy cặp mắt dõi theo. Tuy rằng nàng chẳng mấy để tâm đến danh tiếng, nhưng lúc nãy giả bộ vất vả như vậy, giờ hạ màn sớm quá, chẳng phải rất lãng phí công sức sao?

      Nghĩ vậy nàng quyết định, giả bộ thêm lúc nữa.

      Sơ Tuyết thấy thế mỉm cười nhàng lên tiếng “Người vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của ta.”

      Thẩm Tố Nhi khẽ cười dịu dàng giải thích “Hôm đó ta định quay về phủ lấy trâm tới cho ngài, có điều… lúc trước lén trốn ra khỏi phủ, lúc quay về bị phụ thân bắt gặp, muốn trốn ra ngoài lần nữa thực khó hơn lên trời. Cho nên… đành phải…”

      Mộ Dung Sơ Tuyết mím môi lại : “Ừm, lí do này có thể chấp nhận.” Khoảnh khắc nghe những lời giải thích của nàng, trong lòng ngài bỗng dần thấy dễ chịu, như thể cất được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu.

      Thẩm Tố Nhi lại lần nữa chìm trong im lặng. Suốt dọc đường hai người thi thoảng lại bắt gặp vài cung nữ, thái giám. Tất cả thấy họ đều vội vã cúi đầu hành lễ.

      “Người có chuyện gì muốn hỏi ta sao?” Mộ Dung Sơ Tuyết đột ngột lên tiếng phá vỡ im lặng kỳ dị giữa hai người.

      “Hả?”

      “Vừa mới nhập cung, lẽ nào người có lấy chút hiếu kì?”

      “Ồ, vậy ngài có bao nhiêu huynh đệ, tỷ muội?” câu hỏi chỉ là tùy tiện. Bởi nàng biết đế vương cổ đại có rất nhiều phi tần, phải ba mươi cũng có hai chục đứa con? Còn những chuyện ở trong cung? Buồn cười, nàng, con người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, xem đọc quá nhiều, đương nhiên chẳng có gì để hỏi hết.

      Sơ Tuyết nghe câu hỏi của nàng bật cười đáp “Bốn người thôi, hai hoàng huynh, rồi đến ta, cuối cùng là hoàng muội kém ta chỉ có vài ngày tuổi, có điều muội ấy được gả sang nước lân bang rồi!”

      “Ồ, ra ngài chính là tiểu tam.” Cụm từ này vừa ra tức khiến Thẩm Tố Nhi nhớ đến những người phụ nữ đáng ghét chuyên làm kẻ thứ ba, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.

      “Tiểu Tam? Được thôi, ta cho phép người sau này gọi ta là Tiểu Tam.” Mộ Dung Sơ Tuyết dường như có phần hài lòng trước cách xưng hô mới mẻ này.

      Thẩm Tố Nhi ngược lại khẽ nuốt nước miếng, cố gắng nhịn cười. Nếu Mộ Dung Sơ Tuyết biết được khi nãy nhắc đến cái tên Tiểu Tam, nàng nghĩ đến những gì, biết ngài có giữ được nụ cười thuần khiết, tươi tắn như lúc này .

      Và đường dù dài đến đâu cũng có điểm kết thúc.

      Hai người cười cười , rốt cuộc cũng về đến trước cửa cung Triều Phụng.

      Sơ Tuyết vào, chỉ đứng trước cửa cung hỏi Thẩm Tố Nhi câu có phần hàm hổ khó hiểu “Hoàng tẩu, ta có phải là người đầu tiên đưa người dạo trong cung?” Thấy Thẩm Tố Nhi gật đầu, ngài hài lòng nở nụ cười xán lạn rồi quay người rời khỏi.

      Nhìn bóng dáng nho nhã rời đó, Thẩm Tố Nhi hoàn toàn u mê. Nàng lắc đầu chán nản “Các tiểu quỷ thời cổ đại phải chăng luôn thích ăn hàm hồ?”

      Lúc này, Tiểu Dung cùng mấy cung nữ khác đứng đợi trước của cung Triều Phụng, thấy nàng về liền đưa nàng vào cung.

      Cung Triều Phụng bề ngoài trang nghiêm nhưng bên trong được bài trí mềm mại, tuyệt đẹp. con đường trải đá uốn lượn, dòng nước chảy qua những hòn non bộ róc rách, đình đài lầu các, hành lang nganh dọc… cần gì có nấy, mang đẩm phong cách kiến trúc cổ đại nhưng cao cấp hơn nhưng khách sạn đắt tiền thời đại nơi nàng sống rất nhiều. Thế nên Thẩm Tố Nhi đặc biệt hài lòng với hoàn cảnh sống nay, giả như phải ở đây ba năm, coi như cũng tệ.

      Tâm trạng của Thẩm Tố Nhi lúc này rất vui, nhưng trái lại Tiểu Dung khỏi lo lắng.

      Tiểu Dung biết, theo lễ tiết, sau hôn lễ, hoàng thượng và hoàng hậu phải cùng ở trong phòng tân hôn ba ngày. Nhưng ngay trong đêm động phòng đầu tiên hoàng thượng bỏ chút lưu tình. Điều đó chẳng phải có nghĩa tiểu thư thất sủng ngay trong ngày đầu tiên? Còn nàng, trước đó cứ tưởng hoàng thượng và tiểu thư mình vô cùng tình đầu ý hợp…

      Tâm trạng vui vẻ của Thẩm Tố Nhi rốt cuộc chẳng duy trì được bao lâu sau khi nhận được thông báo. Tối nay buổi yến tiệc.

      hay bữa tiệc này là để thiết đãi hoàng hậu, thực tế nàng phải đối mặt với hất kiếp nạn này đến kiếp nạn khác. Nghe , cung tần mỹ nữ nhất định phải trang điểm đẹp đẽ, Thẩm Tố Nhi cũng ngoại lệ. Trang điểm lần cũng chẳng chết ai, thế nhưng thái hậu lại còn đặc biệt phái cung nữ tới bảo nàng phải cài cây trâm vàng nạm ngọc khi đến tham dự bữa tiệc.

      Đây là chủ ý của ai chứ? Chắc chắn là phi tử lưỡi dài lắm chuyện nào đó!

      Nhưng điều quan trọng là nàng đem đồ tặng cho người khác mất rồi. Và chắc chắn đó là cây trâm được cài tóc thái hậu. Hầy, nếu cài trâm, phải chăng đồng nghĩa với việc chống lại chỉ ý của thái hậu?

      Tiểu Dung thấy Thẩm Tố Nhi có nét khác thường, mau mắn hỏi “Chủ nhân, người làm sao thế?” Vừa mới vào cung, Tiểu Dung nhanh nhảu gọi nàng hai tiếng tiểu thư mà thay vào đó là hai tiếng chủ nhân.

      Thẩm Tố Nhi chán nản đáp “Tiểu Dung, nếu làm mất đồ mà thái hậu ban tặng… hậu quả thế nào?” Trực giác mách bảo nàng việc này được hay cho lắm.

      “Hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Những đồ vật mà hoàng thượng và thái hậu ban thưởng biểu thị hoàng ân trải rộng, nhưng người được ban thưởng coi trọng nó còn hơn cả mạng sống của mình. Giả như làm mất, tức là phạm phải tội chết. Thế nhưng sao đột nhiên người lại hỏi như thế? Là… Á… á! Có phải người làm mất đồ thái hậu ban tặng?”

      “Suỵt…” Thẩm Tố Nhi vội đưa tay che miệng Tiểu Dung.

      “Chủ nhân…”

      “Đừng lớn tiếng, cây trâm vàng nạm ngọc mà thái hậu ban cho ta còn nữa rồi…” Trước đấy, Thẩm Tố Nhi từng nghĩ đó chỉ là vật trang sức tầm thường, nếu thái hậu tặng cho nàng, nàng có thể đem tặng cho người khác.

      Tiểu Dung hoảng hốt nhìn Thẩm Tố Nhi, há miệng định gì lại thôi.

      “Tiểu Dung, nếu đem việc này thẳng cùng thái hậu thế nào?” Thẩm Tố Nhi thoáng run rẩy, lâm vào cảnh này, nàng cũng khỏi sợ hãi. Trời đất quỷ thần ơi, chắc đến mức vừa mới nhập cung ngày đầu tiên bị chém chứ?

      thế, Tiểu Dung trực tiếp dập tắt tia hy vọng sau cùng của chủ nhân, giọng “Coi thường hoàng ân, tội thể tha! bị tống vào thiên lao… hoặc ăn vài chục trượng hình… Chủ nhân, hình phạt thế nào còn phải xem chủ ý của thái hậu, có điều, chắc chắn thể bình an vô .”

      Thẩm Tố Nhi rơi vào tâm trạng hoang mang. ngờ, vừa mới chân ướt chân ráo vào cung gặp chuyện. Thôi toi rồi, toi rồi! Chốn thâm cung này, nàng thân thích, thực chẳng có chỗ dựa nào hết.

      Hu hu!...

      Tiểu Dung ôm Thẩm Tố Nhi, nước mắt long lanh “Vừa đến được sủng ái, lại gặp đúng chuyện này, tiểu thư, chúng ta phải làm sao?” Nhận trượng hình là chuyện , giá như mất mạng thế nào?

      Bỗng Thẩm Tố Nhi lau nước mắt cho Tiểu Dung, mỉm cười kì quái “Tiểu Dung à, thực ra ta cảm thấy đây cũng phải chuyện gì to tát. Chẳng qua chỉ là cây trâm vàng nạm ngọc. Mất thôi, tìm thấy cũng đành, lẽ nào thái hậu vì chuyện đó mà lấy mạng chúng ta?”

      cây trâm mà lấy mạng hoàng hậu, trời làm gì có chuyện hoang đường đến thế?

      Nhưng việc coi thường thái hậu, liệu có bị nhốt vào thiên lao? Chết mất! Thế nhưng ngồi đại lao có quá nghiêm trọng, hoặc giả cùng lắm bị đẩy vào lãnh cung. Tương lai có thể dự tính, cho dù thái hậu truy cứu cuộc sống sau này chẳng thể bình yên. Giữa chốn thâm cung, hoàng thượng sủng ái, thái hậu thương, chẳng khác nào tự đẩy mình vào nước sôi lửa bỏng.

      Thẩm Tố Nhi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng nhất định phải nghĩ cách để tránh kiếp nạn này mới được.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :