1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bối Luật Thanh tức giận điều gì? Cậu thấy mình oan uổng. Cậu chẳng hề nghĩ mông mình đáng giá cao, đó nay cậu chưa bán lẻ bao giờ mà chỉ có bán sĩ thôi.




      Bối Luật Thanh hít sâu vài hơi, tựa hồ cố ép mình bình tĩnh trở lại, sau đó cười hở răng, : “Lộ Tiểu Phàm, nếu bước chân ra khỏi cánh cửa này, em đừng mơ bước vào lần nữa.”




      Lộ Tiểu Phàm khó xử lẩm bẩm: “Được rồi, sáng mai em đến...” nửa thấy sắc mặt xám xịt, cậu bèn thu câu về, sửa lại là, “Vậy, tối nay em dọn đến nhà .”




      Cậu quay cất chìa khóa vào cặp, đến đây mặt dịu nhiều. Tiễn cậu đến cửa nhà máy, chìa chiếc điện thoại di động qua cửa kính xe cho cậu, thản nhiên: “Cầm!”




      Cậu nhận máy, cảm thấy hơi giống chiếc cũ cậu vứt . Mở ra xem, đích thị là chiếc cậu vứt . Tưỏng tượng ngày hôm ấy có lẽ Bối Luật Thanh khom lưng lục thùng rác, nhặt hết số đồ cậu vứt bỏ trở về, mắt cậu cay cay, trái tim cũng mềm nhũn, cả lưng cũng cong cong lại.




      Má Lộ hay tin Bối Luật Thanh ở Thiên Tân, nhở bạn giới thiệu việc cho Lộ Tiểu Bình, bà mừng rỡ thiếu điều rớt nước mắt. Lại nghe Bối Luật Thanh muốn ăn cháo Lộ Tiểu Phàm nấu liền giục giã: “Con , nhất định phải tạ ơn Luật Thanh nhé!”




      Lộ Tiểu Phàm đáp “vâng”, xách cái thế giới con con của mình về nhà Bối Luật Thanh mà gặp chướng ngại gì. Vậy là hai người sống chung lần nữa.




      Kỳ thực cậu nằm chiếc giường cũng rất bảnh kia của Bối Luật Thanh, tựa thể cả vòng, vẫn lại trở về đường cũ.




      Cậu từng nghĩ phải chăng Lâm Tử Dương là do Bối Luật Thanh bày kế? Từ xưa tới nay Lâm Tử Dương đều nghe lời răm rắp, lại ưa cậu, khi lại hao sức để cậu và làm lành?




      Có lẽ nằm thẳng, lá gan cậu cũng to ra. Cậu đoán hay là Bốỉ Luật Thanh cả vòng, rồi phát vẫn thích sống cùng cậu? Sau đó nghĩ nghĩ lại mấy lần, bớt vài con chữ thành “phát vẫn thích cậu”. Những con chữ bị tỉnh lược ấy, cùng hình ảnh Bối Luật Thanh sánh vai cùng Lý Văn Tây, dần dần nhạt nhòa.




      Cậu và những ngày sau đó bước vào thởi kỳ hòa thuận. Buổi tối, dù ăn cơm, cũng về ăn canh.




      Lộ Tiểu Phàm được nghỉ lễ, đưa cậu ăn thỏa thích. thực chất chẳng mặn mà với chuyện ăn uống nhưng cậu ham mê lắm và miệng cũng kén ăn. trong những sở thích của cậu là gặp món gì ngon, cậu về nấu cho ăn.




      Mỗi khi gọi nhiều, cậu gói phần thừa mang cho má Lộ và Lộ Tiểu Bình. Xe chỉ mình đỗ ngoài hẻm mà vào, cậu cũng ép buộc .




      Lộ Tiểu Bình thấy bàn toàn món ngon, vừa ăn vừa chua chát: “Má Lộ xem làm quan sướng chưa? Người ta ăn hết, con lần ra!”




      Lộ Tiểu Phàm phản bác: “Đây là tiền ấy tự kiếm, liên quan gì đến ba Bối?”




      Lộ Tiểu Bình “dô” tiếng : “Má Lộ, nghe gì chưa? ‘ ấy’? Nó bao giờ gọi con thân thiết như rứa chưa?”




      Má Lộ lừ : “Nhiều thức ăn bao nhiêu cũng hổng nhét vừa cái miệng mày, mày so sánh được với Luật Thanh ư? ngón tay của Luật Thanh còn giỏi hơn cả người mày!”




      Lộ Tiểu Bình búng gỉ mũi: “Rồi, con biết rồi, con giống ông vợ như Luật Thanh, chỉ xứng ngủ nhà nát, ngày ngày ăn cơm nhão ôi thiu với cà rốt sống.”




      Má Lộ phớt lờ hành động quái gở của , nắm chặt tay Lộ Tiểu Phàm mà rằng: “Nhớ cảm ơn Luật Thanh giúp má. Con ở bên ấy phải nghe lời, đừng làm phiền Luật Thanh!” Cuối cùng, bà hỏi, “Luật Thanh thích ăn cháo, con làm chưa? Cần má ninh hộ ?”




      Cậu gục gặc như mổ thóc với lời má Lộ, đến đó lắc nguây nguẩy: “Hông cần, hông cần, má biết ninh, rườm rà lắm.” giỡn , Bối Luật Thanh thích ăn cháo cậu nấu sao? Chỉ sợ thích ăn cháo xong rồi đè cậu xuống hơn có.




      Má Lộ nghe vậy gật gù. Thành thực mà , bà cũng thấy ngài ngại với con trai trưởng nhà Bối này. chưa nợ nhà bà lần nào, chưa bao giờ coi nhà bà xấu xí, ngược lại còn luôn dốc lòng giúp đỡ, má Lộ sinh lòng kính trọng dành cho .




      Lộ Tiểu Bình ngồi cạnh chõ miệng vào: “Má biết ninh cháo sao ngày nào cũng bắt con ăn cơm nhão thiu?!”




      “Lo ăn !” Má Lộ nạt.




      Lộ Tiểu Phàm biết má Lộ nghĩ gì, bèn bảo: “Má Lộ yên tâm, ảnh nhở người tìm việc cho hai rồi, sắp có tin thôi.”




      Má Lộ nhất thởi rạng rỡ, : “Chà, chà, còn chẳng phải nhở Luật Thanh giúp hay sao?”




      Lộ Tiểu Phàm ngồi với má lúc rồi mau chóng tạm biệt hai người.




      “Con ở thêm lát nữa à?” Má Lộ thoáng thất vọng. Lần nào Lộ Tiểu Phàm đến cũng chỉ đôi ba câu này, còn chuyện của cậu, cậu lại cứ im re. Má Lộ rất muốn biết nếu cậu liên lạc với nhà Bối, nối lại quan hệ rồi, vậy chuyện của Luật Tâm tính sao đây? Bao giờ cậu về kinh thành? Vân vân vũ vũ.
      Màn Thầuemilia thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      thanh ah. ra a có phàm vậy .????
      Sao mà cứ lúc nóng lúc lạnh vậy chứ hả rồi biểu sao con người ta sợ hãi rồi tránh cho được .:yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      OliveHD thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng Lộ Tiểu Phàm có thởi gian tâm với bà nhiều như vậy, Bối Luật Thanh còn chở ngoài cửa, cậu dám để chở quá lâu. Cậu biết cực kỳ thích cậu ở chung với Lộ Tiểu Bình.




      Cậu vừa , Lộ Tiểu Bình sau lưng cậu: “Má Lộ, lần nào nó về cũng ngồi chưa đầy năm phút nhấc mông. Con biểu với má là nó chỉ biết có nhà Bối thôi mà. Đợt trước có khi là gây chuyện cho nhà mình xem, dằn mặt nhà mình sau này đừng mơ leo cao lên nhà Bối đó!”




      Má Lộ hé răng. lâu sau bà mới thở dài: “Mày mai mốt bớt rước phiền cho Phàm Phàm , mình làm khổ thằng bé đủ rồi, mày có biết ?”




      Lộ Tiểu Bình cãi: “Nó là do má đẻ ra, má sai bảo nó mà kêu phiền? Vả lại nhà mình phiền gì nhà họ? Má ở nông thôn làm sao biết, chuyện nhà mình chỉ như con thỏ với nhà họ thôi. Họ chỉ cần ra oai cho thiên hạ xem thôi, nhà mình có thể khấm khá hơn bây giờ rất nhiều! phải người ta thể làm mà người ta có muốn làm ! Má Lộ an chí, con cũng biết mấy năm qua nhà mình khá là bởi nể nhà Bối. Nhà mình khá lên rồi, con cần nhở họ!”




      Đôi đũa trong tay má Lộ ngừng lại: “Thế là tốt nhất, nhưng phải nhớ, Luật Thanh và Phàm Phàm bạc đãi mày đâu!”




      Lộ Tiếu Bình gắp miếng nạm bò lên mồm: “Biết rồi, má Lộ, má nhắc nhắc lại bao lần mới đủ?”




      Lộ Tiểu Phàm thử hồng hộc chạy về chỗ Bối Luật Thanh, lên xe rồi vẫn còn thở. nổ máy, hỏi: “Bác Lộ khỏe chứ?”




      “Khỏe ạ... Má nhớ lắm, còn chê em ninh cháo ngon, má ninh cho !” Cậu tranh thủ tốt thay má Lộ, tránh cho lại nhớ đến chuyện nhà cậu muốn gả Tiểu Đích cho . nhà cậu có hai con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nhà quá đủ xấu hổ rồi.




      liếc cậu cái: “Bao giờ đón bác , đưa bác thăm thú. Bác lên đây chỉ e bị trai em quấy rầy chưa được ngày nào yên ổn.”




      Cậu quay lại nhìn , mắt ươn ướt, thấp giọng đáp: “Vâng...”




      Tối ấy cả hai dường như đều say mê kỳ lạ, sáng hôm sau tỉnh dậy cậu phát nằm sấp mà từ cổ đến vai đều rải kín dấu răng, cậu luống cuống chọn cho chiếc áo thun cao cổ, đặt xuống cạnh giường.




      Tựa hồ Bối Luật Thanh xin Bộ Ngoại giao cho nghỉ phép năm, còn định ở Thiên Tân dài lâu.




      Lộ Tiểu Phàm có chút hiểu lắm. biết bận bịu như thế lại ở Thiên Tân mình làm gì? Lẽ nào vì cậu? Đôi khi bạo gan, Lộ Tiểu Phàm nghĩ vậy.




      Ở chỗ toàn ăn ngon, tối ngủ ngon, ngày cứ nối ngày như vậy. Các đồng nghiệp của cậu cười đùa: “Chu choa, Tiểu Lộ hả? Mặt mũi hồng hào phơi phói.”




      Cậu vội phủ nhận: “Tối hay ăn canh thôi ạ.”




      Quả thế. Canh vốn là hầm cho Bối Luật Thanh, hay kéo cậu ăn cùng, cậu ngồi đùi , thi thoảng mớm cho cậu bằng miệng, và thường mớm được nửa, cậu liền cảm thấy bên dưới có gì chọc chọc mình. Và lại thường tình thành cậu nằm sấp giường.




      Chị Hứa lâu rồi liên lạc, vì có lần cậu khéo với chị rằng, cậu và chị là thể.




      Chị Hứa giận dữ hỏi cậu, có phải cậu thích người khác rồi , cậu bối rối đáp xem như là vậy. Chị Hứa cũng kiên cường, sau cùng chuyện với cậu nữa, vô tình đụng mặt trong nhà máy cũng chỉ lướt mắt qua nhau, tựa hai người xa lạ. Có lúc cậu nhìn bóng chị mà buồn. Dù sao chị cũng từng bên cậu thởi gian ngắn, và quan trọng là hai người đều thầm lặng tưởng tượng đến tương lai có nhau, tại bên lại đột ngột thừa nhận, chẳng những như bị bội phản, mà như thể bị cướp đoạt cả tương lai đẹp tươi. Lộ Tiếu Phàm hiểu điều chị Hứa nghĩ.




      ***




      Năng suất làm việc của Lâm Tử Dương luôn khá cao nhưng lần này tương đối ì ạch. Cỡ nửa tháng sau, mới chọn ngày hẹn cậu và Lộ Tiểu Bình.




      Lần duy nhất Lộ Tiểu Bình gặp Lâm Tử Dương là khi mang hộp sashimi hải sản đến, lúc ấy Lộ Tiểu Bình thấy dáng vẻ giống chân chạy vặt cho Bối Luật Thanh theo như giới thiệu. Sau này nghe Lộ Tiểu Phàm mới biết là nhân viên cấp cao trong Hộỉ đồng Thành phố, do đó lúc gặp lại niềm nở thôi rồi, hận thể xưng huynh gọi đệ cùng .




      Lâm Tử Dương vắt chéo chân, cười tủm tỉm, Lộ Tiểu Bình làm sao mà biết bạn thoạt nhìn ôn hòa hơn Bối Luật Thanh gấp bao lần này lại chính là người phá hủy tiền đồ của mình.




      Lộ khách sáo quá, tôi làm thay Luật Thanh thôi. Cậu ta kêu tôi tìm việc cho , tôi thể đẩy bừa công việc cho được, đúng ? Vậy tôn trọng ý , xem, muốn làm công việc thế nào?”




      Lộ Tiểu Bình xoa xoa tay: “ Lâm thẳng thắn... Tôi nghĩ với tình hình Trung Quốc nay làm chính trị lạc hậu. Tương lai chính là kinh tế lên cầm quyền, tôi cảm thấy thế còn Lâm sao?”




      Lâm Tử Dương mỉm cười, cũng trả lời. Lộ Tiểu Bình : “Nên... Tôi muốn làm công việc liên quan đến kinh tế!”




      “Việc liên quan đến kinh tế có nhiều loại lắm. Tôi còn mấy ghế Phó giám đốc tại Trung Nam Hải!” Lâm Tử Dương tự rót cho mình tách trà, cười .




      (*)Trung Nam Hải là quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Chính phủ Trung Hoa. Thuật ngữ Trung Nam Hải đồng nghĩa với lãnh đạo và chính quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Các chủ tịch của Trung Quốc, bao gồm Hồ Cẩm Đào và các nhân vật cấp cao khác của Trung Quốc thường đón tiếp các quan chức cấp cao quốc tế bên trong quần thể này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Tôi muốn làm về chứng khoán! Tôi nghe Vạn Đạt tuyển người!” Lộ Tiểu Bình vội đề nghị.




      Lâm Tử Dương còn chưa đáp trả, Lộ Tiểu Phàm nóng nảy cự tuyệt: “ được!”




      “Mày bị làm sao đấy?” Lộ Tiểu Bình gắt lên, “ hai chuyện với người ta, mày biết tôn trọng hai hả?”




      Lâm Tử Dương thong dong hỏi: “Ừ, sao lại được?”




      Lộ Tiểu Phàm phồng má. Đương nhiên cậu ngại thẳng với Lâm Tử Dương là sợ Lộ Tiểu Bình muốn chui vào cái ghế trống nào đó, đành bảo: “Ảnh hợp làm việc này!”




      “Mày phải tao sao biết tao hợp?” Thấy cậu chắn đường tiền tài của mình, giẫm chân cậu liên tục dưới gầm bàn.




      Lâm Tử Dương cũng đế ý tranh chấp giữa em họ, cười : “Tôi có quen Tổng giám đốc Lộ của Vạn Đạt, cũng là chỗ thân tình, nhét vào làm khó. Nhưng tôi có lời cảnh báo trước thế này, ngành chứng khoán, lên voi hay xuống chó đều do tự lực, tôi giúp được!”




      Lộ Tiểu Bình đáp liến thoắng: “Nhất định, nhất định.”




      Lộ Tiểu Phàm trơ mắt nhìn Lộ Tiểu Bình tiễn Lâm Tử Dương ra cửa. Bối Luật Thanh nghe Lộ Tiểu Bình muốn làm việc về chứng khoán chỉ hơi cau mày song thêm gì cả. Lộ Tiểu Bình cứ thế nhậm chức, Lộ Tiểu Phàm chỉ biết bó tay với việc này thôi.




      Vì việc này, Lộ Đào còn mời riêng em nhà Lộ và Bối Luật Thanh cùng ăn. Kỳ thực Lộ Tiểu Phàm biết Lộ Đào mời hai bọn cậu là giả, mời Bối Luật Thanh mới là . Nhưng ta chịu xếp cho Lộ Tiểu Bình vị trí lại khách khí mời cơm, Bối Luật Thanh vẻ chừng có lý do khước từ.




      Lộ Tiểu Phàm mong . Dù sao đổi lại là cậu cũng mong quan hệ quá sâu với Lộ Tiểu Bình, nào có ngờ lại đồng ý.




      Lộ Tiểu Phàm hiểu thực chất hề thích dính vào những điều dung tục này, hơn nữa nếu như tỏ vẻ muốn hợp tác với Lộ Đào mà lại chịu vào rắc rối, dẫu là làm qua quýt thôi cũng đủ ý tứ lắm rồi. Cho nên hai ngày kia cậu đối xử với ân cần đặc biệt.




      Lộ Đào bữa đó còn dẫn theo trợ lý, chỉ vào y giới thiệu: “Thẩm Chí Cần(*), giao dịch viên giỏi nhất thị trường kỳ hạn chúng tôi, tôi giao Tiểu Bình cho cậu ta, hạ lệnh cho cậu ta bằng mọi giá phải đào tạo Tiểu Bình thành cao thủ!”




      (*)Chí Cần có nghĩa là “rất chăm chỉ”.




      Lộ Tiểu Bình nhìn người trợ lý nọ, tướng mạo xem như cũng khôi ngô sáng sủa nhưng có vẻ vui lắm. Lộ Đào giới thiệu hùng hồn, y cũng chưa nâng cằm lấy lần.




      Lâm Tử Dương cười cười: “Ồ, tên nghe gần gũi thế!”




      Thẩm Chí Cần lạnh nhạt đáp: “Thân phận thường, chăm chỉ sao được?”




      Lâm Tử Dương chỉ tay vào y cười ha ha: “Thích rồi đấy!”




      Lộ Đào cũng cười ha ha: “Cậu ta lúc nào cũng thế.”




      Lộ Tiểu Bình thấy Lâm Tử Dương ra hiệu bèn chào hỏi vài câu khách khí, nào biết Thẩm Chí Cần từ trước tới sau chẳng niềm nở, chẳng chẳng rằng với ai, chỉ cúi đầu ăn phần của mình.




      Lộ Tiểu Bình thấy người này thiện giao thiệp, xem ra cũng là tên bảo thủ máy móc nên để ý y nữa, vui vẻ chè chén với Lộ Đào và Lâm Tử Dương.




      Lộ Đào mời đáp lễ ly rượu, cười bảo: “Tử Dương, tôi cũng là người chân thành, giả tạo. phải tôi bán lòng tốt của cậu mà đơn giản muốn lấy lòng vị Đại Bồ Tát sau lưng cậu thôi.”




      Lâm Tử Dương cười váng, chẳng lấn cấn, cười : “Ha, chúng ta hợp tác, đừng đến ai lấy lòng ai.”




      Lộ Tiểu Bình nâng ly: “Có Luật Thanh và Tử Dương ủng hộ, lại có Tổng giám đốc Lộ dẫn dắt, chúng ta chắc chắn đến vùng trời châu báu.”




      Lộ Tiểu Phàm xem được nữa, gọi: “ hai, chưa mời rượu thầy hướng dẫn của kìa!”




      Lộ Tiểu Bình “ai dô” tiếng, cười xởi lời: “Tiểu Phàm chí phải, ly này phải mời, phải mời.”




      dài giọng như là hài hước lắm, ai ngờ Thẩm Chí Cần chẳng hề cảm kích, gọn lỏn: “Tổng giám đốc Lộ, tôi no rồi, xin phép về trước!” xong y phủi mông bỏ luôn.




      Lộ Tiểu Bình khỏi sượng mặt, mà Lộ Đào cũng ngại ngùng: “Tiểu Bình đừng trách nhé, tính cậu ta sinh ra thế rồi, lúc nào cũng vậy.”




      Lộ Tiểu Bình thu tay lại, cười đáp: “Tôi sao, ma mới thôi, nhưng y cũng hợm hĩnh như vậy với Tổng giám đốc Lộ à?!”




      Lộ Đào cười cười, thở dài: “Cũng hết cách. Kỹ thuật của cậu ta tốt lắm, thích hợm hĩnh cho hợm hĩnh!”




      “Thế sao được, tốt mấy cũng sao có thể lên mặt với Tổng giám đốc Lộ?” Lộ Tiểu Bình ra chiều bất bình, , “Tổng giám đốc Lộ quá khoan dung rồi!”




      Lộ Tiểu Phàm chỉ ngồi yên mà nghe, đến đó nhịn được buột miệng: “Con người chỉ cần bản lĩnh là đủ, thích giao thiệp với người khác có sao đâu?!”




      Lộ Tiểu Bình chỉ tay về hướng cậu, tặc lưỡi với Lộ Đào, lắc đầu, ý em trai tôi đúng là dân đen.




      Họ tán gẫu, chợt Bối Luật Thanh mở cửa vào, Lâm Tử Dương liền hăm hở hô: “Phạt, phạt!”




      cười : “Luật Thanh đến muộn, ăn tính tiền !”




      Bối Luật Thanh mỉm cười: “Bữa này vốn tôi nên mời!”




      Lộ Đào bắt tay , cười bảo: “Luật Thanh, cả năm rồi mới gặp ấy nhỉ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :