1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ta gia đình a phàm đúng la cực phẩm mà .lỗi của mình mà cũng đổ cho người khác được
      phuongthao2727 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cực phẩm trong cực phẩm đó nàng
      emilia thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      đọc truyện mà cứ muốn đập tên lộ tiểu bình ghê ghớm luôn vậy đó
      tên này là cặn bả của cặn bả luôn đó ăn bám mà còn biết nhục nữa :yoyo61::yoyo61::yoyo61::yoyo61:

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      :yoyo61::yoyo62::yoyo62::yoyo62::yoyo62:
      emilia thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Bình càng khóc thảm thiết hơn. Lộ Tiểu Phàm nghe ba Lộ quở trách, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, im lìm cúi đầu chẳng chẳng rằng.




      Má Lộ hít sâu hơi: “Thôi ba Lộ đừng nữa, việc này trách Tiểu Phàm mà làm gì, nhà mình gây đủ chuyện phiền hà cho thằng bé rồi... Muốn trách, chỉ có thể trách Tiểu Bình háo thắng, trách nhà mình mệnh xấu.”




      Lộ Tiểu Bình là ánh sáng chói lòa nhà họ Lộ, dù Lộ Tiểu Phàm có là con rể của con nhà ông lớn, nhưng suy cho cùng cậu vẫn là đứa con gả . Nên, Lộ Tiểu Bình càng tấn tới càng nở mày nở mặt ba má Lộ, thất nghiệp rớt đài, cả nhà Lộ đều tựa thể rơi xuống đáy vực.




      Chỗ Lộ Tiểu Bình ở là ký túc xá chỗ làm. thất nghiệp dĩ nhiên chỉ còn cách ở chung với Lộ Tiểu Phàm, ngày nào cũng xin việc, ngày nào cũng về thở than, muốn làm ở nhà máy, xin vào được công ty, chỗ nào tốt thấy hồ sơ nhân của cái lắc đầu, cao được thấp xong tìm ròng rã vài tháng trời vẫn chưa có việc.




      Mắt thấy mùa thu cận kề, má Lộ lại làm chuyến lên Thiên Tân. Lộ Tiểu Phàm dường như thấy tóc bà bạc trắng. Bà chần chừ mãi mới hỏi chuyện cậu bằng ngữ điệu nhàng: “Phàm Phàm, con và nhà Bối còn giữ liên lạc ?”




      Cậu cúi gằm lâu, mới chầm chậm đáp trả: “Còn...”




      Nơi Lộ Tiểu Phàm gọi điện cho Bối Luật Thanh là bốt điện thoại công cộng, cậu chọn bốt yên tĩnh. Có lúc cậu lo Bối Luật Thanh nghe máy, bởi lẽ biết có còn ở trong nước . Thậm chí biết cả liệu có nghe cuộc gọi này hay , dẫu sao chuỗi số này xa lạ. Nhưng thực tế, cuộc gọi của cậu lại được nghe máy nhanh chóng.




      “Bối Luật Thanh đây.” Giọng trầm thấp và quyến rũ của cất lên.




      “Là... Là em, Lộ Tiểu Phàm ạ!” Cách nhau qua đường dây điện thoại, cậu bất giác cúi gằm.




      Lộ Tiểu Phàm liên tiếp hẹn Bối Luật Thanh hai lần, đều lạnh nhạt rảnh.




      Cậu lờ mờ cảm thấy hề muốn gặp cậu. Ngẫm lại những suy nghĩ trước kia cậu cho rằng cố ý bố trí đụng mặt nhau tình cờ, rất vớ vẩn.




      Lộ Tiểu Bình thoi thóp ở nhà, má Lộ tựa hồ cũng già trông thấy. Xưa nay họ luôn nghĩ quan hệ giữa nhà họ với nhà Bối cùng lắm là hợp tác, bình đẳng nhau, đến tận hôm nay họ mới vỡ lẽ, dù cho họ và nhà Bối chỉ là quan hệ hợp tác cũng là quan hệ cung cầu, nhà Bối hết cầu, nhà Lộ hết đường day trở, sinh tồn hãy còn khó khăn.




      Lộ Tiểu Phàm gọi đỉện hai lần, rốt cuộc chẳng còn gom dũng khí gọi điện lần ba cho nữa, bởi vậy cậu sợ gặp má Lộ hoặc nghe thấy giọng má Lộ hết sức.




      Căn hộ đơn nay của cậu sẻ chia ba người, cậu và Lộ Tiểu Bình ngủ chiếc giường lớn, còn giường đơn cậu dành cho má Lộ. nhà ba người dựa vào tiền lương của mình Lộ Tiểu Phàm mà sống qua ngày.




      Tuy vẫn chưa có trờ ngại, nhưng nhà Lộ cảm giác chỉ buổi chiều hôm mà họ trở về bốn, năm năm trước. Nhọc nhằn và chen chúc nghèo túng lại lần nữa buông xuống mái nhà này.




      Má Lộ có cao cường mấy, cũng chẳng thể chữa lợn què thành lợn lành, sát chiêu ăn chắc của bà là năm đó lừa hôn nhà Bối, mà nay con trai mình chủ động ly hôn, bà còn gì đặng kêu oan? vậy, trong thâm tâm bà cũng chẳng mong bị họa vô đơn chí tại cuộc hôn nhân của Lộ Tiếu Phàm thêm nữa.




      Bà biết Lộ Tiểu Phàm khó xử. Con mình rời khỏi nhà Bối, kết quả vẫn phải trở lại nhở vả nhà họ, loại chuyện mất mặt này mà chót cùng có thể biến thành chuyện tốt, bà tin rằng đáng giá.




      Nhà Bối muốn ly hôn, lần nọ Lộ Tiểu Bình về nhà thức thởi báo cho bà như vậy. Đồng nghĩa, nếu lúc này Lộ Tiểu Phàm quay đầu trở về nhà Bối tương đương như chủ động làm lành, nhà Bối có thể xuống nước, chưa chừng hai nhà lại tốt đẹp với nhau như cũ, đương nhiên Lộ Tiểu Bình cũng được hưởng sái, kiếm được công việc khác.




      Đây là suy tính trong bụng má Lộ và cũng là lý do bà còn ở lại Thiên Tân, trông coi Lộ Tiểu Phàm, để cậu tìm nhà Bốỉ.




      “Phàm Phàm, con gọi điện cho nhà Bối chưa?” Má Lộ bê phần cháo hâm nóng lên, tách bánh quẩy làm đôi, chia nửa cho Lộ Tiểu Bình, nửa cho Lộ Tiểu Phàm.




      Lộ Tiểu Phàm nhận quẩy, lại bẻ đôi chia cho má Lộ. Má Lộ đẩy lại: “Con còn phải làm việc, má ăn ít hổng thành vấn đề!”




      “Má Lộ ơi, thiu rồi!” Lộ Tiểu Bình nếm thìa la oai oái.




      “Biết rồi!” Má Lộ bình tĩnh , “Tẻo teo thôi, má hâm hâm lại bằng nước sôi mấy lần rồi đấy, chỗ này lại có nước giếng để bảo quản đồ.”




      Lộ Tiểu Bình rên rẩm: “Tiêu chảy mất thôi!”




      “Làm gì mà khảnh thế!” Má Lộ ăn phần cơm thiu xì xụp.




      Lộ Tiểu Bình buông bát, ngậm quẩy bên miệng bảo: “Con ra ngoài ăn đây!” Đoạn, quay sang hỏi Lộ Tiểu Phàm, “Có tiền ?”




      Cậu bê bát đáp: “Có!”




      “Cho ít tiền, ra ngoài ăn mỳ!”




      “Tiền đâu?” Cậu ú ớ hỏi.




      “Tao thất nghiệp móc đâu ra tiền! Do mày hại còn gì.” Lộ Tiểu Bình ngang nhiên lục cặp cậu, rút ra mấy tờ mười đồng trong chiếc ví da.




      “Ăn bát mỳ thôi sao lấy lắm tiền thế!” Cậu lấy làm bất mãn.




      “Dự phòng! Con đây!” Lộ Tiểu Bình rồi, đá cửa ra ngoài.
      emilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :