1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Phàm lẳng lặng ăn cơm. Thực chất cậu hề muốn gặp những người tới xun xoe với cậu chỉ bởi vì họ nể mặt Bối Luật Thanh, họ làm cậu nhớ đến người đàn ông ấy, người đàn ông tuyệt mỹ chưa bao giờ thuộc về cậu, nhưng cho cậu hơi ấm cơ thể chân nhất.




      Khi Lộ Tiểu Phàm về thủ đô báo cáo thanh toán công việc có gặp Bối Luật Thanh, khoác chiếc áo nâu nhạt hai tay đút túi quần đứng tại nơi xa chỗ cậu đợi xe lắm. Dáng người Bối Luật Thanh cao ráo và dong dỏng, vô cùng thu hút chú ý, Lộ Tiểu Phàm chỉ nhìn lướt thôi nhận ra . phải cậu nghĩ tới chuyện bỏ ra nửa phút, bước lên trước chào hỏi .




      Thế nhưng cậu còn chưa nghĩ ra chào hỏi xong làm gì, bởi vậy cứ miên man suy nghĩ tận năm phút đồng hồ, xe lái đến.




      Đó là con xe nhập khẩu rất đẹp, nổi bật hẳn so với những chiếc xe khác lưu thông đường phố, Lộ Tiểu Phàm biết là xe hiệu gì, song hẳn nhiên nó cũng là hình ảnh hạc giữa đàn gà, hệt như Bối Luật Thanh khi đứng giữa đường vậy.




      Lộ Tiểu Phàm nhìn theo chiếc xe chở Bối Luật Thanh vênh vang phóng .




      Cậu thoáng cúi đầu, xe buýt đến. Thởi điểm tan tầm phương tiện giao thông công cộng chen chúc nhau chật như nêm cối, cậu bị chen lấn bẹp gí, chẳng còn đầuớc để mà nghĩ suy về việc gặp gỡ Bối Luật Thanh.




      Nhưng khi xe quành, cậu phát xe đỗ tại nơi mấy xa, và ngồi ở ghế lái.




      Từ sau khi ảo tưởng từng có của cậu tan biến, cậu bấy giờ thiết thực nhiều rồi. Cậu chỉ bình tâm mà nghĩ: biết ảnh chở ai... Có lẽ là chở Lý Văn Tây, hoặc là ai đó từa tựa Lý Văn Tây chẳng hạn.




      Lộ Tiểu Phàm về Thiên Tân chưa bao lâu, Lộ Tiểu Bình mò đến tìm cậu. ra hôm đó tạm biệt nhau xong, Lộ Tiểu Bình sốt sắng liên lạc ngay với Lộ Đào, được mở tài khoản tại Vạn Đạt, Lộ Đào thậm chí còn thân chinh dẫn tham quan đại hộ thất.




      Nhìn những bộ máy tính người chiếc, chói lòa và trật tự, Lộ Tiểu Bình kích động hết sức. Cái văn phòng lụp xụp của chỉ có hai bộ của Cục, là cho Cục trưởng dùng, là cho nhân viên đánh máy, muốn tra gì cứ phải nhất nhất xin phép người ta.




      trầm trồ: “ hổ là công ty chứng khoán lớn nhất cả nước, điều kiện đầu tư cổ phiếu hết chỗ chê.”




      Lộ Đào cười cười: “ ra cổ phiếu của công ty chứng khoán chúng tôi chưa phải dịch vụ chủ chốt. Thị trường hàng hoá kỳ hạn cấp cao mới là lợi nhuận đích thực của chúng tôi.”




      Lộ Tiểu Bình nghe có nơi còn kiếm được lắm tiền hơn cả cổ phiếu, bèn lanh chanh đòi xem, Lộ Đào vẫn đưa lên đại sảnh giao dịch kỳ hạn nằm tại tầng cao nhất. So với đại sảnh cổ phiếu í ới và bon chen, nơi này thanh tĩnh hơn, nhưng mỗi người ra ra vào vào đều khiến cảm thấy rất có khí thế, tầng lớp dân thường trong đại sảnh cổ phiếu còn lâu mới có thể sánh bằng.




      “Hàng hoá kỳ hạn và cổ phiếu khác nhau ở điểm nào?”




      Lộ Đào mỉm cười: “ khác nhau nhiều lắm, chỉ có điều là, nếu kiếm được đồng ở thị trường cổ phiếu, chúng tôi kiếm được ít nhất mười đồng ở đây!”




      Lộ Tiếu Bình nghe thấy hứng: “Vậy tại sao nhân số ở thị trường kỳ hạn nhiều như nhân số chơi cổ phiếu?”




      Lộ Đào cười đáp: “Tài khoản ở thị trường kỳ hạn có mốc, thị trường kỳ hạn của chúng tôi đòi hỏi tài khoản mở phải có tối thiểu hơn trăm nghìn vốn!”




      “Chính xác là bao nhiêu?” Mắt Lộ Tiểu Bình lập tức sáng quắc.




      “Ba trăm nghìn!” Lộ Đào cười bảo, “Nếu em trai cậu đến, ba trăm nghìn này coi như tôi cho các cậu vay!”




      Tròng mắt Lộ Tiểu Bình chẳng động lấy nửa li, phải lát sau mới bật cười hà hà: “Cũng dám, lỡ phải đền, chúng tôi biết lấy gì đền ?”




      Lộ Đào bày tư thế mời, cười sâu xa: “Tôi cho các cậu vay tiền, tôi để tiền mình chịu lỗ hay sao?”




      Bởi vậy Lộ Tiểu Phàm vừa về đến nơi, đặt được mình nằm xuống giường bị Lộ Tiểu Bình dựng dậy, la ỏm tỏi: “Lộ Tiểu Phàm, cơ hội cho em mình phát tài đến rồi!”




      Cậu dụi mắt, nghe Lộ Tiểu Bình liến thoắng thuật lại chuyện Vạn Đạt, cậu mới thấp đầu : “ đâu! Nhỡ mà phải đền sao?”




      “Người ta đảm bảo cho thế rồi mà. Mày bao giờ nghe ông chủ nào mở canh bạc mà phải đền tiền chưa?”




      “Chứng khoán là đầu tư, phải đánh bạc!” Lộ Tiểu Phàm được Bối Mạt Sa giáo dục, tư tưởng vẫn chính thống lắm.




      “Xì. Ở Trung Quốc nó là đánh bạc! Thằng đần này! Dậy mau!”




      Mặc kệ Lộ Tiểu Bình sa sả, Lộ Tiểu Phàm vẫn cứng rắn nghe, dù Lộ Tiểu Bình thuyết phục thối phổi cũng lay chuyển được cậu.




      Chẳng thuyết phục được cậu, Lộ Tiểu Bình đương nhiên biết người ta nể mặt con rể Bối Mạt Sa thôi. Con rể nín thinh, đòi nào người ta chịu cho vay ba trăm nghìn?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phải là Lộ Tiểu Bình ức Lộ Tiểu Phàm vì rèn sắt thành thép được lắm, gọi điện về nhà mách tội cậu, còn tuyên bổ từ nay về sau mặc xác cậu, thèm quan tâm nữa.




      Ba Lộ hay tin Lộ Tiểu Phàm được dâng tiền tận tay mà cũng biết đường kiếm, cũng lại cáu vì rèn sắt thành thép được, lôi đầu cậu ra mắng.




      Cậu bị Lộ Tiểu Bình làm ầm chuyện lên, thành thử cái tài khoản mở ở Vạn Đạt cũng dám sờ đến. Cậu muốn để Bối Luật Thanh nghĩ rằng cậu vẫn dựa mãi vào tên tuổi nhà Bối lẫn tên tuổi của .




      thực , ngoài những chuyện vụn vặt trong nhà mình, đó giờ cậu chưa từng nương nhở ánh sáng của nhà Bối, thậm chí cậu còn kín kẽ tránh để ai biết mình là con rể nhà họ.




      Điều này có vẻ càng khiến cậu trở nên lạc lõng. Hai năm làm việc chưa bao giờ cậu mời đồng nghiệp về nhà ăn cơm, đồng nghiệp cậu còn chẳng biết nhà cậu ở chỗ nào.




      dạng người có bạn bè gì cả, cũng có ai đem lòng quý mến đặc biệt. Người ta nhìn thấy cậu, có nhắc đến nghĩ lúc mới nhớ ra và : À, à là cái cậu con đeo kính ấy hả; hoặc có thể cũng chẳng nhớ cả tên cậu luôn. Dạng người ấy chính là Lộ Tiểu Phàm.




      ***




      Nhà Bối cứ trì hoãn, lần lữa cuộc hôn nhân của cậu, lẽ tất yếu là cậu cũng thể đến tòa án xin ly hôn, cho nên vụ ly hôn cứ vậy mà gác lại.




      Lộ Tiểu Phàm thuê gian phòng đơn trong khu căn hộ tại Thiên Tân. Đất có hơi nghiêng, phòng cũng cũ, song được cái giá cả phải chăng, môi trường tốt, khí trong lành hơn hẳn mấy khu công nghiệp nặng.




      Lộ Tiểu Phàm làm khá nhàn tản, chẳng phải thức khuya dậy sớm, đôi khi rời nhà muộn chút cũng là bình thường, cậu cũng vui vẻ ở nhà đọc sách lát rồi làm bữa trưa tươm tất đặng cầm theo.




      Cậu được cử Thiên Tân thực tình tính là công tác, mỗi ngày có hai mươi đồng trợ cấp ăn uống. Các nhân viên công tác đều ăn cơm hộp, mỗi Lộ Tiểu Phàm là tự mình mang cơm hàng ngày, bởi vậy người ta hay cười cậu chi li dè xẻn từng hào là để cưới vợ. Lộ Tiểu Phàm cũng chỉ cười cười đáp lại. Mặt cậu to, còn đeo gọng kính đen sì lại càng thêm thó, rất nhiều người tưởng lầm cậu cùng lắm mới tốt nghiệp cấp ba thôi.




      Lộ Tiểu Phàm ôm cặp lồng ra khỏi nhà, còn chưa ra đường, thấy Bối Luật Thanh tới cùng vài người nữa, họ chỉ trỏ những căn nhà này.




      người Bối Luật Thanh vận chiếc áo jacket ngắn màu đen, dưới là quần bò màu chàm. Áo jacket hơi mở phanh, để lộ áo len màu lông lạc đà, thoạt nhìn phóng khoáng hết sức




      Thỉnh thoảng cúi đầu bàn luận đôi ba câu cùng ông béo xách cặp giấy tờ bên cạnh, nhưng hầu hết chỉ là giữ im lặng nghe họ chuyện.




      Lộ Tiểu Phàm cầm cặp lồng, ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định quấy rầy .




      Bèn thấp tầm đầu rón rén theo con ngõ khác để ra ngoài, nhưng hình như ông trời cố tình muốn để cậu và lướt qua nhau im ru như thế.




      chiếc xe lái đến trước mặt cậu dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, Lâm Tử Dương nhe răng cười: “Tiểu Phàm, gặp em chưa?”




      lên tiếng làm Bối Luật Thanh nghe thấy, Lộ Tiểu Phàm có thể cảm giác xoay người lại giữa những người kia.




      “Chưa... Chưa thấy!” Cậu lắp bắp trả lời. Dĩ nhiên cậu khó mà rằng cậu thấy nhưng giả vờ như chưa thấy rồi.




      Lâm Tử Dương xuống xe, đóng cửa xe lại rồi choàng vai cậu: “Lại đây, lại đây, xem Tử Dương thay đổi đời em nè!”




      khoác vai cậu bước đến trước mặt Bối Luật Thanh, cười : “Thấy chưa, em kìa!”




      Lộ Tiểu Phàm cúi gằm gọi tiếng: “!”




      đáp trả, quay sang với người đứng cạnh: “Cục trưởng Lý, chúng ta bàn tiếp sau nhé!”




      Ồng béo lùn kia cười mời: “Được, được, vậy tối nay bác cháu mình cùng dùng bữa chứ?”




      mỉm cười: “ được, hôm nay cháu ăn tối cùng người nhà!”




      Đầu cậu hơi ngẩng lên, nhưng rốt cuộc chẳng ngẩng lên hẳn lại cúi xuống.




      Cục trưởng Lý khoan khoái lắm, đáp ứng: “Được, bác nợ lần này. Chừng nào cháu rảnh, chúng ta xếp lịch làm bữa thỏa thuê!”




      “Quyết thế !” Bối Luật Thanh trả lời.




      Đám đông giải tán, bấy giờ Lâm Tử Dương cười hỏi: “Xem đất cho mẹ cậu hay cậu muốn mua?”




      “Cả hai.” điềm nhiên đáp.




      Lâm Tử Dương tươi cười: “Nhà cậu mua lắm đất làm gì hả? Năm ngoái Chính phủ quy định thuế giá trị gia tăng, thu hết cả tiền dân, vùng nghèo ta thán mãi. Giờ khắp nơi chỉ mong có người mua đất, nhưng đất Trung Quốc lợi lộc chỗ nào sao? Có lợi lộc cũng chỉ được bảy mươi năm quyền sử dụng, nào có giá trị gỉ? Cậu có tiền, chi bằng bọn mình bỏ vào chứng khoán kiếm chác tiếp còn hơn!”




      Bối Luật Thanh bình thản : “Uổng cả việc cậu làm thư ký Hội đồng Thành phố Thiên Tân. Muốn đề cập về Vạn Đạt thôi , dạo này tôi hứng.”




      “Luật Thanh, cậu suy nghĩ kỹ , cú này bằng cả mấy năm ngày xưa bọn mình làm.”




      Bối Luật Thanh tỏ vẻ rất mực thở ơ: “Cậu đừng có lậm quá hoá khùng, cẩn thận bị người ta cho vào tròng!”




      Lâm Tử Dương cười hì hì, quay sang đổi chủ đề: “Tiểu Phàm, chẳng mấy khi Luật Thanh đến Thiên Tân, ăn bữa với nhau !”




      Cậu nhìn thoáng , từ chối: “ được rồi, Tử Dương hôm nay em còn khách hàng có việc!”




      Lâm Tử Dương nhếch mép: “Khách nào của em mà nghiêm trọng thế, tên nghe xem rốt cuộc là công ty nào mà biết?”




      Lộ Tiểu Phàm quen Lâm Tử Dương bốn, năm năm, lần đầu tiên thấy cứng song cậu chỉ khóa miệng kín bưng. Rồi vẫn là Bối Luật Thanh lên tiếng trước: “Thôi!”




      rồi cũng ngoái đầu, bỏ . Lâm Tử Dương đập mui xe mình: “Ái dà, Lộ Tiểu Phàm, em định cắt đứt thẳng tưng với nhà Bối đấy à?” Thấy cậu im thin thít, phì cười, “Đừng với là Lộ Tiểu Phàm nghĩ đến khí phách đấy nhé. bảo này, những thứ như quyền lực, người thường chẳng thể có, nhà em mấy năm nay cũng tận dụng được biết bao lợi ích từ địa vị con rể thành phố của em rồi. Nếu mất đặc quyền này khác nào trở về ngày trước, giống như em ở tầng cao nhất… Vèo, rơi thẳng xuống! Ngã chèo queo, còn bị người ta giẫm đạp.” cầm găng tay của mình vung lên cửa xe, , “Tự mình ngẫm ! Té đây!”
      Màn Thầu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Phàm nhìn xe Lâm Tử Dương vênh váo phóng cái vèo, lại cúi đầu thở dài hơi.




      Nhưng kể từ đó, cậu còn tình cờ gặp Bối Luật Thanh nữa, cậu biết hay là Bối Luật Thanh lại ra nước ngoài rồi? Cậu hoàn toàn mất liên lạc cùng nhà Bối, do đó hỏi thăm được tình hình của từ miệng ai đó nhà họ.




      Đôi khỉ Lộ Tiểu Phàm nghĩ, hai lần cậu tình cờ gặp phải chăng do cố ý sắp xếp? biết cậu về đơn vị báo cáo công việc, cũng biết cậu đứng chở xe buýt ở trạm nào. Có lẽ thực biết cậu ở đâu nên cố ý đến xem. Nhưng cậu cũng chỉ giả dụ thế thôi, thế rồi lại mau mau chóng chóng vứt ý nghĩ này ra sau đầu.




      Bởi mỗi lần cậu có loại suy nghĩ này, não cậu song song đó bốn chữ “mơ giữa ban ngày”.




      Hỉện nay tháng cậu về thủ đô lần, ngoài việc báo cáo thanh toán, báo cáo công việc là lĩnh lương. Lương vừa nhận, như thường lệ, cậu gửi phần ba về nhà, còn cậu giữ phần ba chỉ tiêu cho hàng ngày, phần còn lại tiết kiệm được tương đối.




      Tài khoản ở Vạn Đạt cậu định hủy rồi, nào biết lúc cậu đến hủy tài khoản, nhân viên phục vụ ngồi trước bàn xem tài khoản chút rồi nhắn cậu chở. Cậu chở lát, thấy Lộ Đào đến.




      Lộ Đào cực kỳ xấu hổ, hỏi có phải Lộ Tiếu Phàm thấy ta nhiệt tình thái quá, làm phiền cậu nên cậu mới muốn hủy tài khoản . Nếu đúng là vậy, ta đành phải chịu tội, bởi lẽ ta mang danh Tổng giám đốc phục vụ chu đáo mới dẫn đến khách hàng đòi hủy tài khoản.




      Lộ Tiểu Phàm lớn thế này rồi còn chưa từng để ai phải xấu hổ khó xử, Lộ Đào cứ xin lỗi tới tấp làm cậu ngượng quá, thế là chuyện hủy tài khoản cũng giậm chân tại chỗ.




      Từ đó, Lộ Tiểu Phàm mua bán cổ phiếu thông qua đặt hàng điện thoại, thi thoảng đến sàn giao dịch gặp Lộ Đào, Lộ Đào cũng chỉ tán gẫu cùng cậu dăm ba lời về chuyện khác, hai người ấy thế mà cũng có vẻ là bạn bè phần nào.




      Giá cổ phiếu năm 94 thường tăng vùn vụt. Đôi khi cổ phiếu tăng từ vài đồng lên tận mấy trăm đồng chỉ trong vỏn vẹn hai, ba tháng cũng là chuyện thường tình. Giá cổ phiếu càng cao, cổ đông càng điên cuồng, giá cổ phiếu hệt như ngồi tên lửa, phi vèo vèo lên là quay đầu lại.




      Lộ Tiểu Phàm mỗi ngày cũng chỉ là chơi chơi cổ phiếu, chạy chạy khách hàng, nấu nấu bữa cơm, Bối Luật Thanh tựa hồ hoàn toàn mờ phai trong thế giới của cậu. Nếu từ góc nhìn của Lộ Tiếu Phàm lại thấy nhầm nữa, vì người đàn ông ấy chưa bao giờ dừng chân trong thế giới của cậu.




      Mùa hè ở Thiên Tân oi bức đến điên người, Lộ Tiểu Phàm chạy vòng qua chỗ các khách hàng liền ngồi xổm dưới gốc cổ thụ ven vỉa hè, tay cầm tờ thuyết minh sản phẩm quạt lia lịa.




      Máy call bên hông bỗng réo. Từ khi trả di động cho Bối Luật Thanh, cậu dùng lại chiếc máy call hiển thị số tự tay mình mua này. Nhìn dãy số màn hình, ấy thế mà lại là số Trưởng khoa.




      Lộ Tiểu Phàm vội tìm buồng điện thoại công cộng, ấn số gọi lại. Trưởng khoa vừa nhấc máy bắn liên thanh: “Lộ Tiểu Phàm, có người nhà đến công ty tìm cậu này! Có phải vợ cậu ? Khóc lóc ỏm tỏi!”




      “Bối Luật Tâm...” Lộ Tiều Phàm nhất thởi bần thần. Cậu sao đồng nhất Bối Luật Tâm quen được chiều chuộng, luôn kiêu kỳ như đóa hồng có gai kia cùng bốn chữ “khóc lóc ỏm tỏi” cho được.




      Tiểu Phàm! ở đâu, em Tiểu Phượng đây!”




      Điện thoại Trưởng khoa hình như bị chộp lấy đột ngột, kế đó là Tiểu Phượng mà cậu từng ao ưóc cưới được vợ lý tưởng như . Lần này cậu bị giật mình vừa đâu.




      “Đừng cuống, đừng cuống!” Cậu khuyên, “'Em... Em có bắt xe lên Thiên Tân được ? Lên Thiên Tân rồi tiếp!”




      Tiểu Phượng bất thình lình tìm cậu, còn khóc tới hoa mặt tối mày, bản năng cậu cảm thấy ắt hẳu phải chuyện cho cam, mà trực giác cậu cũng tuyệt đối hiểu rằng nên để Tiểu Phượng trình bày nguyên nhân trong điện thoại.




      Cậu cúp máy rồi ra ga Thiên Tân đón Tiểu Phượng. Bốn, năm chuyến tàu chạy từ kinh đô qua, mới gặp được Tiểu Phượng nét mặt héo hon, thân hình phát tướng, dung mạo xinh xắn ngày nào phôi pha hết.




      Tiểu Phượng nhác thấy Lộ Tiểu Phàm ôm chầm vai cậu khóc sướt mướt, nghẹn ngào gọi Tiểu Phàm liên tục.




      Lộ Tiểu Phàm hụt cả hơi mới có thể đỡ cho người bị tuột xuống, nằm mềm oặt đất. Đến khi cậu dẫn đến khách sạn nho , mới căng tai ra mà nghe vừa chửi mắng nhà Lộ, vừa lộn xộn kể lại tình.




      Tuy kể hết sức rời rạc, song ráp lại Lộ Tiểu Phàm vẫn nghe hiểu. Lộ Tiểu Bình làm to bụng Tiểu Phượng đành, lại mất hút con mẹ hàng lươn. Tiểu Phượng sang nhà Lộ xin địa chỉ của Lộ Tiểu Bình, má Lộ lại nhất quyết chịu xì địa chỉ.




      Tiểu Phượng quýnh lên, nhân lúc nhà Lộ vắng nhà bèn lẻn vào, mở ngăn kéo, tìm thấy gì mà thấy giấy gửi tiền của Lộ Tiểu Phàm. Từ sau khi Lộ Tiểu Phàm dọn ra khỏi nhà Bối, địa chỉ giấy gửi tiền vẫn ghi chỗ làm, thế nên Tiểu Phượng mới đến chỗ làm của cậu.




      Lộ Tiểu Phàm nghe xong câu chuyện, cảm giác da đầu mình run bần bật. Cậu mua đồ ăn cho Tiểu Phượng. Thởi kỳ đầu mang thai, hoặc là ăn ngon miệng, hoặc là chẳng ăn được gì, Lộ Tiểu Phàm nghĩ Tiểu Phượng hiển nhiên phải dạng thứ hai.




      Cậu sắp xếp cho Tiểu Phượng ổn thỏa bèn hớt hải gọi điện cho Lộ Tiểu Bình, báo tin Tiểu Phượng đến Thiên Tân.
      Màn Thầu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ai dè đến tối vẫn chưa thấy Lộ Tiểu Bình gọi lại. chỉ Tiểu Phượng cả Lộ Tiểu Phàm cũng sốt hết cả ruột. Đến khuya, cuối cùng cậu cũng nhận được cuộc báo gọi. Nhìn thoáng qua Tiểu Phượng có lẽ mang thai lại bôn ba ròng rã mấy ngày, lúc này thiu thiu ngủ.




      Cậu rón rén xuống lầu, mượn điện thoại chủ khách sạn gọi cho Lộ Tiểu Bình.




      Lộ Tiểu Bình vừa mở mồm hỏi: ‘Tiểu Phượng có ở cạnh mày ?”




      !” Cậu đáp.




      Lộ Tiểu Bình tựa hồ thở phào nhõm, : Tiểu Phàm, hai có thể nhở mày việc ?”




      Cậu trả lời ngay: “Việc này em có cách nào đâu hai.”




      Lộ Tiểu Bình quýnh quáng : “Tiểu Phàm, tao sắp đính hôn với Vy Vy rồi, từ xuống dưới Cục đều biết. Đúng thởi điểm quan trọng tao công bố con xuất , chẳng phải chết tao rồi sao?”




      “Vậy làm sao còn làm bụng Tiểu Phượng to thế?!”




      Lộ Tiểu Bình thở dài sườn sượt: “Tao nào có ý định đó, chẳng… chẳng qua là về nhà uống rượu với tụi bạn, mày biết thừa Tiểu Phượng từ bé sùng bái tao rồi mà. Con cứ quấn lấy tao, tao đương lúc tỉnh táo mới phạm sai lầm. Tao thèm vào để mắt đến Tiểu Phượng, còn chưa tốt nghiệp cả cấp Hai, tao sinh viên, ở nhà làm ruộng, tao là công nhân viên chức nhà nước, vốn dĩ quá khập khiễng... Sao con bé này tự mình ngộ ra, có chửa báo cho tao tiếng, tao gửi tiền cho mà…”




      Lộ Tiểu Bình thao thao bất tuyệt bị Lộ Tiểu Phàm quát, cắt ngang: “Đúng rồi, là phận thấp kém xứng với . Nhưng nếu như chẳng có dự định ở cùng người ta cho người ta giấc mộng làm gì! mắc gì phải để người ta nghĩ rằng ở cùng cả đời, là thằng khốn!”




      Chưa từng bị Lộ Tiểu Phàm mắng thẳng vào mặt như vậy, song tại phải nhở cậy em trai, đành phải nhún nhường : “Ừ, ừ, là thằng khốn. Tiểu Phàm, lần này kiểu gì chú cũng phải cứu chú . Chú xem, sắp cưới vợ rồi, nếu để Vy Vy biết có nào ở quê mò lên tìm lại chẳng ăn tươi nuốt sống luôn ấy chứ. Chú mau khuyên Tiểu Phượng nạo , tiền nạo thai gửi cho chú nhé, bồi thường ít cho nữa!”




      “Ai mượn bồi thường?!” Bên tai Lộ Tiểu Phàm chợt nhiên the thé câu. Cậu sợ quá, ống trong tay rớt xuống.




      Tiểu Phượng lạ chỗ, rất sợ Lộ Tiểu Phàm lén bỏ mình lại, trong lúc mơ mơ màng màng thấy cậu ra ngoài liền tỉnh ngay. theo Lộ Tiểu Phàm thấy cậu gọi điện cho ai đó, cũng đoán là cậu gọi cho Lộ Tiểu Bình.




      Mới đầu, dám đến gần quá, nhưng nghe giọng Lộ Tiểu Phàm mỗi lúc 1ớn, rốt cuộc đến gần cũng nghe thấy phương án xử trí Lộ Tiểu Bình dành cho mình.




      cầm ống nghe, dõng dạc: “Quân tạp chủng, quân chó má, tôi đoạn tuyệt với , tôi tuyệt đối tha cho đâu!” Đoạn, hung hăng đập bể ống nghe xuống đất.




      Lộ Tiểu Bình ở đầu dây bên kia lành lặn sứt mẻ miếng nào, nhưng tiếng động Tiểu Phượng dốc toàn lực ra đập điện thoại làm màng nhĩ đau ong ong cả lên.




      Lộ Tiểu Bình rốt cuộc ý thức được này và luôn khép nép trước mặt đều là người nhưng là hai sinh vật riêng biệt kể từ đó mất tăm mất tích.




      Lộ Tiểu Phàm gọi vào máy call của suốt ba ngày, cũng gọi lại. Gọi đến chỗ làm, chẳng biết Lộ Tiểu Bình trình bày sao, đồng nghiệp ấp úng về quê.




      Trái lại, Tiểu Phượng bỗng dưng trấn định hẳn. Có hôm Lộ Tiểu Phàm mang đồ ăn cho , phát có ở trong phòng chỉ sợ nghĩ quẩn, cậu hãi hùng tới nỗi vội vàng chạy xuống lầu hỏi mọi người ở đại sảnh có thấy Tiểu Phượng ra ngoài .




      Họ trả lời, gáỉ ấy hỏi đường nào đến Hội đồng Thành phố rồi . Lộ Tiểu Phàm luống cuống vẫy xe chạy về hướng Hội đồng Thành phố, thấy Tiểu Phượng tập tễnh nơi cửa, cậu vội xuống xe đỡ : “Tiểu Phượng đừng làm ầm lên, được ?”




      Tiểu Phượng ngẩng đầu hỏi cậu: “ Tiểu Phàm, nghĩ Tiểu Bình có lòng với em ?”




      Lộ Tiểu Phàm phải người biết dối nên cũng biết an ủi sao cho phảỉ, chỉ biết lúng búng. Tiểu Phượng lại bình tĩnh ngờ, hỏi tiếp: “Vậy xem nếu thành phố ấy tan đàn xẻ nghé với Tiểu Bình, liệu ấy có thể ở bên em ?”




      Lộ Tiểu Phàm biết ánh mắt Lộ Tiểu Bình trước nay chỉ hướng về nơi cao, dù có bay cao chạm cả vào bầu trời cũng dành nửa cái liếc mắt xuống dưới mặt đất. Đành thở dài, cậu khẽ: “Tiểu Phượng, em về cùng Tiểu Phàm được ?”




      Chẳng ngờ Tiểu Phượng chịu nghe lời cậu, trở về khách sạn cùng cậu. Cậu sợ nghĩ quẩn nên mua riêng ít hoa quả và Cola Cao(*), động viên, trò chuyện với Tiểu Phượng nhiều, khuyên nghĩ thoáng ra chút đến tận nửa đêm mới về.




      (*) Bột cacao có nguồn gốc từ Tây Ban Nha.




      Nửa đêm còn lại ấy kỳ thực cậu cũng chẳng ngủ ngon, trời sáng mà lòng vẫn lo lắng, lại chuyến đến khách sạn Tiểu Phượng ở, vừa mở cửa quả nhiên Tiểu Phượng còn trong phòng.




      Lần này ngay cả đại sảnh cũng Tiểu Phượng ra ngoài lúc nào, làm mắt cậu thiếu điều bốc lửa đến nơi. Cậu tìm kiếm mọi nẻo đường, ngõ hẻm chung quanh khách sạn, thậm chí chạy mấy vòng quanh bờ Hải Hà(*) gần đó.




      (*) Tên con sông tại Trung Quốc, dài 1329km, chảy từ Bắc Kinh và Thiên Tân tới vịnh Bột Hải của Hoàng Hải.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tìm mãi cả ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Phượng đâu, trong ngày mà miệng cậu bị nhiệt tận hai lỗ. Gió Hải Hà thổi qua, cậu bỗng chốc nảy ra ý nghĩ, phải chăng Tiểu Phượng đến chỗ làm của Lộ Tiểu Bình rồi?




      Nghĩ vậy, cậu cảm giác lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Cậu gọi taxi phóng thẳng tới Cục May mặc, vừa xuống xe nghe nơi cửa ồn ào huyên náo.




      Vào rồi mới hay, ra hôm nay Thị trưởng đến Cục nghe báo cáo, vừa vặn chứng kiến cảnh Tiểu Phượng náo loạn Cục May mặc.




      biết vì sao, dỗ Tiểu Phượng thế nào cũng nghe, chỉ cứ gây ầm ĩ ở cửa, kể kể lại chuyện giữa và Lộ Tiểu Bình, họ quen nhau thế nào, Lộ Tiểu Bình ngày xưa hứa hẹn ra sao, lừa dối ra sao, kể mà như thuyết thư(*), mãi khi Thị trưởng đích thân ra mặt, chuyện cùng , mới chịu an tĩnh.




      (*) loại hình nghệ thuật dân gian, trong đó các câu chuyện được kể lại cùng nhạc, hoặc các loại ký khúc được biểu diễn như bình thư, bình thoại, đàn từ…




      Lại nghe mọi người bảo, Tiểu Phượng rất ràng rằng, đến phải vì tiền tài, cũng phải đòi cưới người đàn ông nọ bằng được, mà chỉ muốn đòi công bằng cho mình thôi.




      muốn người đàn ông ấy hiểu rằng ác giả ác báo, nhân tiện còn khuyên các khác, có là heo chó cũng được cưới gã lòng lang dạ sói như thế.




      Thị trưởng cũng mình hỏi chuyện Lộ Tiểu Bình, hỏi gì biết, chỉ biết lúc Lộ Tiểu Bình ra ngoài, dạo này đắc chí là thế, mà giờ mặt mày trắng bệch như gặp ma, đến cả đường cũng như người mây.




      Sau khi Thị trưởng ra ngoài cũng riêng mấy câu với Cục trưởng, biết, nhưng đến khi Cục trưởng ra, sắc mặt cũng tốt chút nào.




      Tiểu Phượng náo loạn ngay cửa chẳng những thu hút người trong Cục, mà các lãnh đạo xưởng dệt dưới quyền, mọi người trong các cơ quan kế bên, người đường, người làm, đều tò mò ghé lại nghe chuyện.




      Vở kịch Trần Thế Mỹ(*) khiến họ phấn khích ngớt, đến lúc Lộ Tiểu Phàm có mặt mà họ vẫn chưa giải tán, còn tập trung, hăng say và hào hứng tường thuật lại câu chuyện.




      (*) nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ Trạng Nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý, Trần Thế Mỹ bị Bao Công xử chém.




      Lộ Tiểu Phàm nghe được nửa, trong đầu nổ cái “bùm”. Lộ Tiểu Bình thế là hết đời rồi. Tâm trí cậu chỉ còn mờ ảo mỗi câu ấy mà thôi.




      Chính xác. Ngay từ đầu Lộ Tiểu Bình là nhân viên làm thuê biên chế của Cục, vậy nên có chuyện đuổi việc, mà tuần sau họ tự hủy hợp đồng làm việc trước.




      Vốn dĩ loại chuyện này đến nỗi phải giải quyết rốt ráo gọn lẹ thế, song là thân chinh Thị trưởng tham gia vào vụ này, hai là nó bằng với giáng cái tát vào mặt Phó cục trưởng.




      Đối với cậu rể hiền “hụt”, Phó cục trưởng Đinh chỉ hận thể giẫm phát chết luôn, lão chỉ đơn phương hủy hợp đồng của Lộ Tiểu Bình trước, còn để lại vết đen tại hồ sơ nhân của .




      Lần này quả thực chặt đứt mộng đẹp làm công chức nhà nước, mộng làm quan của Lộ Tiểu Bình.




      Tiểu Phượng gọi điện cho Lộ Tiểu Phàm, cảm ơn cậu cưu mang , hy vọng chưa gây phiền toái gì cho cậu.




      Lộ Tiểu Phàm thở dài hỏi hà tất phải làm vậy, Tiểu Phượng hồi đáp trong điện thoại rằng: “ ấy thích em cũng chẳng quan trọng, em muốn ấy cả đời này hễ nhớ đến em là thù hận, run rẩy đôi chân, muốn ấy nhớ cả đời!”




      Tạm thởi cậu biết đáp sao cho phải. Và Tiểu Phượng cũng chỉ gọi cho cậu cuộc điện thoại ấy, kể từ đó bặt tin.




      Mãi khi má Lộ và ba Lộ hay tin, tất tả lên Thiên Tân chẳng vãn hồi được điều gì nữa, hết thảy xong rồi.




      Lộ Tiểu Bình mực cho rằng Lộ Tiểu Phàm dẫn đến quấy phá, vừa thấy cậu, hai mắt đỏ sọng, chỉ thẳng vào cậu với ba Lộ: “Là nó hủy hoại con, là nó dẫn Tiểu Phượng đến càn quấy, chính là nó!”




      Lộ Tiểu Phàm thấy sắc mặt ba Lộ xám ngắt bèn cấp bách phân trần: “Sao lại là em dẫn Tiểu Phượng đến càn quấy? Em còn chả hề biết đến chỗ !”




      “Vậy mày giải thích tao nghe làm sao biết chỗ làm của tao? phải mày tiết lộ do ai tiết lộ?” trừng Lộ Tiểu Phàm, tặc lưỡi, “Cái loại mày có tiền đồ, ly dị với nhà Bối, mày thấy tao cũng cưới con ông lớn nên chướng mắt chứ gì, có đúng , có đúng ? Mày cố tình đưa Tiểu Phượng đến, có đúng ?”




      Má Lộ bước tới vả miệng , giận dữ: “Mày còn trách người khác à? Má dạy mày bao nhiêu lần, đừng có đui mù dính vào con gà mái kia nữa, mày có nghe má hử?”




      Lộ Tiểu Bình bị má Lộ vả, người ngợm xìu xuống, ôm đùi má Lộ khóc lóc: “Má, con thế là hết rồi, mất hết rồi, công việc của con, hôn nhân của con... Đời này của con thế là tan nát rồi...”




      Má Lộ bị con trai vừa ôm vừa khóc, tâm cũng xót xa lắm, xoa đầu con cáu bẳn nạt: “Cho mày chừa, hổng lớn nổi, còn trách ai?”




      Lộ Tiểu Phàm đứng bên im thin thít, ba Lộ ù ê : “Việc này cũng có lỗi Tiểu Phàm nữa. Mày Tiểu Phượng tìm đến chỗ làm của mày, mày cứ sắp xếp cho nó ở Bắc Kinh trước có phải đỡ hơn ? Tự dưng lôi nó đến Thiên Tân làm gì, hả? Sao mày lại đểnh đoảng để nó biết chỗ làm của Tiểu Bình? Chả hóa ra mày hại chính người nhà mình hay sao?”
      Màn Thầuemilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :