1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Suốt cả chặng đường ba Lộ cằn nhằn ngơi nghỉ: “Mày xem mày , sao lại nhu nhược đến nông nổi này? Vợ mày đuổi ba má ra khỏi nhà, mày còn hổng biết đường dạy vợ, còn bênh nó!?”




      Lộ Tiểu Phàm xách hành lý, lặng yên nhở cảnh vệ giúp gọi taxi, rồi lại lấy di động gọi cho ai đó, nhở vả lạy lục, sắp đến sân bay mới coi như sửa xong vé máy bay sang ngày hôm nay.




      Lộ Tiểu Bình từ đầu chí cuối chả đề cập gì vụ tiền vé máy bay, mà cậu cũng chả còn tâm tư tính toán với .




      Bộ dạng nhà họ ở sân bay hơi bị quái dị, nhất là hành lý của họ, dẫn theo ít người nước ngoài ngang qua nhòm ngó họ. Lộ Tiểu Đích sôi máu chớ, ngẩng đầu nạt nộ ngoại quốc trẻ tuổi: “Nhìn quái gì, biến sang bên !”




      ngoại quốc trẻ tuổi sợ quá, liên tục xin lỗi bằng tiếng Trung trọ trẹ, thế rồi ngồi sang bên khác.




      Lộ Tiểu Phàm đổi vé máy bay xong xuôi quay lại, vừa thấy cậu ba Lộ lại nhiếc móc: “Mày ở thành phố ngần ấy năm, chả được làm quan như mày thôi, đến cả đàn bà trong nhà cũng kiểm soát được, mày có tích gì hả?”




      “Đủ rồi!” Má Lộ mắng mỏ, “Mình thôi được chưa?”




      Mắt má Lộ đỏ ửng, bà muốn các con thấy mình bật khóc, nên dù hốc mắt ướt át song vẫn làm bộ nhẫn nhục, vuốt tóc, chớp mắt, nhưng trôi qua bao nhiêu lâu mắt bà vẫn đỏ.




      Ba Lộ trông thấy mắt bà, lại hận đến hít hơi, nhưng mà lên tiếng nữa.




      Má Lộ nhìn Lộ Tiểu Phàm: “Phàm Phàm… Má Lộ và ba Lộ làm đảo lộn cuộc sống của con rồi!”




      Cậu biết má Lộ cả đòi hiếu thắng, ngoài việc bà biết chữ những việc khác cứ phải hơn người ta mới chịu.




      phải bà biết liêm sỉ, nhưng đối diện cuộc đòi gian lao, liêm sỉ là điều gì đó xa xỉ quá đỗi. Huống chi đối diện với tương lai cho các con, thứ như thể diện của má càng nhoi hơn cả.




      Có điều, giờ bà chỉ hoang phí tự tôn mình, còn hoang phí cả tự tôn của con trai. Có lẽ đến giờ phút này đây bà mới vỡ lẽ ra được điều đó.




      “Má đừng lo cho con! Con sao, mọi người về cẩn thận!” Lộ Tiểu Phàm đáp lời, giúp má đeo túi lên lưng.




      Khi cậu về, bác Lâm nhìn cậu mà thở dài. Cậu cũng gì với bác, về thẳng phòng mình.




      Trong phòng vẫn bừa bãi, đại thể là bác Lâm dọn dẹp gì mấy phòng cậu, tự sắp xếp lại đồ đạc, đoạn ngồi xuống trước bàn ngẩn ngơ.




      Quan hệ giữa cậu và Bối Luật Tâm tuy thể là tốt, nhưng thực chất bốn năm năm qua cũng hề tệ. Bối Luật Tâm cùng lắm lúc nào mất vui quẳng cho cậu cái nhìn khinh thường rồi thôi. Thậm chí năm Bối Luật Tâm sẩy thai, vì được người nhà coi trọng, hay lớn lối với cậu, cậu đừng tưởng cưới là được ưu đãi gì.




      Cậu biết quan hệ nhà Bối, ra Bối Luật Tâm phải con ruột Bối Mai Sa.




      Năm Bối Mai Sa bị nhốt vào chuồng bò, Thẩm Ngô Bích Thị bị đưa làm công nhân cải tạo nhà máy. chịu nổi công việc nặng nhọc, bà trao thân cho thủ lĩnh phái tạo phản trong nhà máy. Bối Luật Tâm chính là con ngoài giá thú do họ sinh hạ.




      Mỗi lần thấy Bối Luật Tâm, Thẩm Ngô Bích Thị lại như thấy hình ảnh mình năm xưa khổ nhục biết mấy. Hèn chi bà chỉ dẫn Bối Luật Thanh mà bỏ Bối Luật Tâm lại.




      Tương tự, đến đó Lộ Tiểu Phàm mới hiểu lý do Bối Mạt Sa về cơ bản thây kệ, chẳng han hỏi chuyện Bối Luật Tâm.




      Giây phút ấy, cậu bỗng thấy Bối Luật Tâm giống cậu ghê lắm. Cũng đâu phải có khả năng chung sống bên nhau, san sẻ gian khó, nhất là khi Bối Luật Tâm nằm giường, cậu giúp ngâm chân nước nóng, quả thực cho rằng điều này hoàn toàn có thể.




      Mãi đến tận ngày hôm nay, cậu mới hiểu mình là như vậy trong suy nghĩ của Bối Luật Tâm. Cậu lấy giấy bút, để phẳng phiu, ngẫm nghĩ mới từ tốn đặt bút viết ba chữ: Đơn ly hôn.




      Đơn ly hôn của Lộ Tiểu Phàm viết viết lại, xé tái xé hồi, lật tới lật lui, sửa nhiều lần mới xong.




      Thực đơn ly hôn của bọn cậu hề khó viết, vì hai người cậu đến giờ vẫn ở nhà Bối Mạt Sa, có tài sản vợ chồng chung, gần như là sinh hoạt riêng biệt, tiền tiêu riêng biệt, nhưng cậu vẫn kỹ lưỡng và cân nhắc mỗi con chữ, mỗi câu từ. Nhất là đoạn lý do ly hôn, cậu đắn đo hết lần này đến lần khác mới ghi tính cách vợ chồng bất hòa, thỏa thuận ly hôn trong hòa bình.




      Chở mấy bữa, rốt cuộc cậu chọn buổi sáng, gõ cửa phòng Bối Luật Tâm. ai hồi đáp cậu, cậu cầm phong bì thư, : “Luật Tâm, chuyện hai hôm trước tôi chân thành xin lỗi, ảnh hưởng cuộc sống của cậu. Tôi viết cho cậu bức thư, nếu cậu có rỗi hãy xem, có điều gì bất mãn cứ , hoặc viết thư cho tôi cũng được!”




      Đoạn, cậu khom lưng nhét lá thư qua khe cửa, rồi mới cầm cặp ra. Cảnh vệ vẫn thân thuộc chào hỏi cậu như mọi ngày, cậu cũng mỉm cười lễ độ chào lại.




      Tới công ty cậu với Trưởng khoa: “Trưởng khoa, trước chú cần cử nhân viên nghiệp vụ qua bên Thiên Tân phải ?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mí mắt Trưởng khoa trợn lên: “Ờ, đúng là thế. Nhưng vị trí này có tận mấy lãnh đạo nhà máy ngỏ ý rồi, tôi đau đầu biết bố trí cho con cháu ông nào đây! Cậu cũng đừng rước thêm phiền toái cho tôi, haiiiiii!”




      Cậu nở nụ cười: “, cháu…muốn !”




      “Hả?” Trưởng khoa nhất thởi chưa tiêu hoá được ý cậu, “Văn phòng ngồi, lại đòi ra ngoài làm việc?”




      Cậu đáp: “Cháu muốn trui rèn học hỏi!”




      Trưởng khoa cười, nhưng tuyệt nhiên có ý muốn cười: “Chỗ chúng ta là cái hố củ cải, rồi là về được đâu!”




      “Biết ạ, biết ạ!” Cậu đáp ứng luôn, “Cháu tự mình xin , tuyệt đối oán trách gì Trưởng khoa đâu!”




      Trưởng khoa mở ngăn kéo, : “Tiểu Phàm, cậu cứ nghĩ kỹ . Nhưng tôi nhắc trước, sau này cậu có mếu máo gì với tôi, tôi cũng bó chiếu thôi. Tình hình chúng ta, cậu cũng biết. Mấy vị trí kiểu này, về thương lượng trước với vợ trước rồi hẵng báo lại!”




      Cậu đáp vâng, lại : “Cháu xin cảm ơn chú trước, Trưởng khoa!”




      Trưỏrng khoa ra cửa, lắc đầu lầm bầm: “Chả biết ai cho nó vào đây, Phó khoa thích làm lại làm nhân viên nghiệp vụ bên ngoài, là thần kinh!”




      Lộ Tiểu Phàm vừa mở tờ giấy, di động kêu vài tiếng. Chiếc di động này bấy lâu nay chỉ có mình Bối Luật Thanh biết, nên nó giống như điện thoại của riêng rồi. Cậu hơi lừng chừng chút mới nghe máy.




      Giọng gấp cũng chẳng chậm như cậu tưởng, nhưng vừa mở miệng : “Bố muốn gọi điện cho em!”




      Nhà họ Lộ lên, Bối Mạt Sa cũng cố tình trốn, trốn mấy ngày về, cái nhà ôn dịch ấy cuối cùng cũng rồi.




      Ai dè vừa vào nhà thấy Bối Luật Tâm ngồi la hét đòi tìm Lộ Tiếu Phàm về tính sổ. Hỏi ngọn ngành mới hay người nhà Lộ náo loạn trận, giờ con rể đòi ly hôn con .




      Bối Mạt Sa hiểu điều, đàn ông chịu nổi con con đứa như Bối Luật Tâm chỉ sợ chẳng có mấy ai. Lộ Tiểu Phàm chính ra lại hợp với lắm, cậu đủ bao dung, tính tình hiền lành, cũng sinh , so với Bối Luật Tâm mỗi khi quá khích là có thể phát điên, phải cậu đỡ lo hơn nhiều.




      Bối Luật Tâm mà ly hôn ra sao, tưởmg tượng nổi. Bối Mạt Sa đau đầu ơi là đau đầu, muốn liên lạc với Lộ Tiểu Phàm phát giác lão chẳng biết gì về cậu con rể hởỉ này cả, biết làm ở đâu, cũng biết liên lạc sao, bần cùng bất đắc dĩ lắm mới phải xài chiêu cuối cùng, ấy là tìm con trai Bối Luật Thanh.




      Bối Luật Thanh nghe tin Lộ Tiểu Phàm đâm đơn ly hôn cũng ngơ ngác, sau đó chở con về.




      Bối Luật Thanh về đến nơi, Bối Mạt Sa lòng hơn hẳn. Việc trong nhà, từ Thẩm Ngô Bích Thị bề lẫn Lộ Tiểu Phàm bề dưới, tất thảy đều chỉ có mỗi Bối Luật Thanh là có thể giải quyết rốt ráo.




      Bối Luật Thanh hỏi tình hình cho minh bạch, nghe đến việc nhà họ Lộ muốn ghép Lộ Tiểu Đích cho , ngay cả Bối Mạt Sa cũng lắc đầu nín thinh chốc. Thế nhưng Bối Luật Tâm càng kể càng giọng dần, chở nghe hết, Bối Luật Thanh mới bình tĩnh : “Em quá đà quá rồi. Em có quyền gì mà thoá mạ người chưa bao giờ từng trách cứ em?!’’




      Bối Luật Tâm có ngang ngược mấy cũng im thin thít ở trước mặt Bối Luật Thanh, nhưng cũng chưa bao giờ chuyện với em mình bằng khẩu khí nghiêm khắc nhường ấy.




      vậy, khóe môi Bối Luật Tâm giật giật, song cuối cùng vẫn khóc, chỉ cúi gằm.




      “Con đó, phải xin lỗi Tiểu Phàm!” Bối Mạt Sa giận ghê lắm “Tiểu Phàm cũng chỉ là chưa được xuống nước thôi, con cứ xin lỗi, vợ chồng trẻ nào mà chả có xích mích rồi lại quên.”




      Lúc Lộ Tiểu Phàm bước vào nhà, cả nhà Bối vây quanh giáo huấn Bối Luật Tâm. Bối Mạt Sa nhác thấy cậu vào liên huơ tay: “Tiểu Phàm, đây đây, mau qua đây!”




      Lộ Tiểu Phàm đáp vâng, qua đó. Hai chiếc ghế đơn cái Bối Luật Thanh ngồi, cái Bối Mạt Sa ngồi, cậu đành phải ngồi mỗi người đầu chiếc sô pha ba người cùng Bối Luật Tâm.




      “Hôm nay nhà mình họp gia đình!” Bối Mạt Sa dõng dạc, “Trước hết, bố phải phê bình Luật Tâm. , con cư xử thiếu lễ phép với người lớn. Bố chồng mẹ chồng cũng là bố mẹ con, đời làm gì có ai đuổi bổ mẹ mình ra khỏi nhà hả? Hai, con tôn trọng chồng con!”




      Bối Luật Tâm nín re. Bối Mạt Sa thở vắn than dài, lại tiếp: “Cũng tại bố thường ngày bận làm việc, lại vì nghĩ mẹ con ở bên con thởi gian dài, nên bố quá dung túng con, điểm này bố cũng tự phê bình mình!”




      Lộ Tiểu Phàm nghe bố vợ mình tự kiểm điểm liền hớt hải : “, , ba Bối, liên quan gì ba, phải con giận mà đề ra chủ ý ly dị Luật Tâm đâu!”




      Bối Luật Thanh ngả lưng vào ghế, ngón tay thuôn mảnh vẫn chống má, lên tiếng. Nghe đến đó bất chợt đặt câu hỏi: “Thế rốt cuộc làm sao em muốn ly dị Luật Tâm?”




      Cậu gật gật đầu với họ, nhoẻn cười khiêm nhường: “Thực ra con nghĩ kỹ, Luật Tâm... cũng sai, con xứng với ấy. Chỗ nào của con cũng bình thường, nào tướng mạo, học vấn, năng lực, hay gia cảnh, có điểm nào tốt đẹp. Con chỉ là muốn... muốn lãng phí tuổi xuân của Luật Tâm nữa. Và... con rất biết ơn nhà mình giúp đỡ con bấy nhiêu năm qua, thực là con muốn tiếp tục gây phiền toái cho mọi người!”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bối Luật Thanh chỉ nhìn cậu, thể cảm xúc gì nét mặt. Nhưng cậu chưa bao giờ dám ngẩng cao đầu trước mặt , nên kể cả có thể cảm xúc hay cũng chẳng phải điều trọng yếu.




      Bối Mạt Sa khỏi nhíu mày. Theo suy nghĩ của lão , Lộ Tiểu Phàm bị Bối Luật Tâm làm bẽ mặt nên mới đưa đơn ly hôn hòng tìm cơ hội xuống nước, song thực tế, lão rốt cuộc hiểu ra Lộ Tiểu Phàm định ly hôn . Kiểu này , lão biết lên tiếng sao cho phải.




      Lát sau, Bối Luật Thanh mới hơi động mắt, khẽ ngồi thẳng dậy, hỏi: “Bác Lộ biết chuyện này ?”




      Cậu nghe nhắc đến má, cũng lặng thinh, rồi trả lời: “Nhà em ai biết, đấy là ý định của cá nhân em!”




      đó!” Bối Mạt Sa tức khắc giành lời, “Con bàn kỹ với mẹ con , nghe xem ý kiến người 1ớn thế nào!”




      “Ba Bối...” Cậu hơi nâng tầm mắt, có phần chua chát “Con và Luật Tâm kết hôn chính là nghe ý kiến người lớn, giờ ly hôn... coi như thôi !”




      Bối Mạt Sa toan thêm, Bối Luật Tâm ngẩng phắt đầu, đôi mắt như sắp bốc lửa tới nơi: “Muốn ly hôn ly hôn, làm như Bối Luật Tâm con cần cậu ta lắm ấy!”




      Cậu thoáng nhìn Bối Luật Tâm ngụ ý xin lỗi, thế rồi quay sang nhìn gương mặt điển trai của Bối Luật Thanh, cậu : “, em có số đồ phải trả !”




      Mắt giật khẽ, đứng lên theo cậu.




      Phòng Lộ Tiểu Phàm để hai cái túi ni lông to đùng, cậu vừa chỉ vừa thuyết minh: “, đây là khăn quàng cổ Pháp về tặng em, đây là máy nghe CD tặng em, số này… đều là tặng em, còn cả…” Cậu rút chiếc điện thoại ra khỏi cặp, “Di động. Em và Luật Tâm ly hôn rồi, nên nhận nhiều thứ tốt như này!”




      nhìn cậu. Cậu bồn chồn yên, chốc chốc lại đẩy gọng kính đen, mái đầu cúi thấp như tự đối thoại với bản thân mình.




      Phải rất lâu sau, mới bình thản : “ hiểu rồi. phải em muốn ly hôn với Bối Luật Tâm, mà em muốn cắt đứt với nhà Bối chứ gì!”




      quá bình thản, nhưng thâm tâm cậu lại sinh ra nỗi hổ thẹn, giọng nghẹn ngào: “Em... Em... Em...”




      Nhưng đợi cậu diễn tả trọn vẹn ý mình, bâng quơ bảo: “Mấy thứ này chẳng đáng cắc với , em cần, cứ vứt vào sọt rác ấy!”




      dứt lời, bỏ , chẳng tiếc nuối hay bối rối. Cậu sợ giận, nhưng thực tế cậu thấy mình lại đánh giá cao bản thân rồi. Lần nào lần nấy, trở lại tựa hồ đều là cậu tự tìm, chưa bao giờ bận tâm xem cậu đâu về đâu, từ đầu chí cuối người giãy giụa dường như chỉ có cậu.




      Cậu cúi gằm, thu xếp số hành lý đơn sơ rồi ra cửa, cà lăm cà lắp: “Vậy... Vậy... Vậy con dọn ra ngoài ở trước...”




      Bối Mạt Sa ngờ việc tới nông nỗi này. Lão vốn chỉ coi nó là chuyện giải quyết dễ ợt, và Lộ Tiểu Phàm cũng là người dễ nắm bắt, nào đâu biết cậu lại dứt khoát đến thế.




      Lão ngẫm nghĩ rồi : “Tiểu Phàm, bố đồng ý các con ly hôn, con muốn tách ra ở riêng thởi gian còn được, để mọi người bình tĩnh lại, được chứ? Khi nào mọi người bình tĩnh lại, chúng ta bàn tiếp!” Lão mà hình như nhớ bấy lâu nay cậu và Bối Luật Tâm vẫn “bình tĩnh” ở riêng.




      Lộ Tiếu Phàm hẳn nhiên để ý đến sơ hở của bố vợ, mà chỉ áy náy nhìn thoáng lão: “Ba Bối, con đây!”




      Cậu xách hành lý cùng hai túi ni lông to đùng ra khỏi cổng nhà Bối, đứng trước thùng rác lâu lâu, mới bỏ hai túi ni lông vào. Bỏ vào rồi, lại sợ rác rến trong thùng làm bẩn đồ trong túi, cậu quay lại buộc túi chặt rồi mới từng bước xoay đầu rời , vài bước vẫn lã chã nước mắt. Đồ là do cậu vứt, nước mắt cũng là do cậu chảy.




      * * *




      Lộ Tiểu Phàm đến Thiên Tân làm Lộ Tiểu Bình hãi kinh lắm, lại nghe cậu đâm đơn ly hôn với Bối Luật Tâm, càng kinh hãi tới nỗi cằm sắp rớt cả xuống, quở mắng cậu trận, còn hấp tấp gọi điện về nhà tố cáo hành động ngu ngốc của cậu.




      Nghe Lộ Tiểu Bình kể lể mà má Lộ suýt nữa ngất xỉu, mắng Lộ Tiểu Phàm rát mặt.




      Bình thường người nhà họ Lộ sợ má Lộ ghê nơi, má Lộ mà , cả nhà ai dám có. Vậy mà Lộ Tiểu Bình nào thể ngờ bỗng dưng Lộ Tiểu Phàm lúc này đây cương quyết khác lạ, khuyên cỡ nào cũng nghe.




      Lộ Tiểu Bình quýnh đít như thể cuộc ly dị phải của Lộ Tiểu Phàm mà cứ như của vậy.




      Vì chuyện này, Lộ Tiểu Bình lại gọi điện về nhà bàn bạc, sau đó làm chuyến lên tận kinh đô để chuyện với Bối Mạt Sa, rồi cùng nhau nhất trí quan điểm: thể ly hôn.




      Lộ Tiểu Bình từ thành phố về, nhìn Lộ Tiểu Phàm lại thở dài, thậm chí trong lời còn tỏ vẻ xót xa cho Bối Luật Tâm bất hạnh phải làm vợ cậu, nhưng nếu có được ý kiến đồng ý để các cậu ly hôn từ Bối Mạt Sa, cậu có ở đâu cũng mặc kệ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khoảng thởi gian gần đây Lộ Tiểu Bình cũng bận vắt chân lên cổ. Chẳng là mở hết tốc lực đặng theo đuổi con sếp phó của cục may mặc, hễ nhàn rỗi là dâng hết thởi gian cho nàng “cao” có mét 55 mà cân nặng lại tận hơn 65 ký.




      Bởi thế chả có lúc nào rỗi rãi để quan tâm em trai nữa, mắng mấy hồi xong rồi thôi.




      Lộ Tiểu Phàm coi như bắt đầu cuộc sống mới. Hàng ngày cậu ở nhà máy tiếp khách hàng, có tin báo lại công ty, thực ra cũng chẳng nhiều việc lắm, lúc nào có việc cậu lại đọc báo chứng khoán.




      Qua vài ngày, cậu mới nhớ ra phải mở tài khoản chứng khoán Vạn Đạt ở Thiên Tân.




      Mùa xuân năm 45 đương mùa cổ phiếu sốt xình xịch, sàn chứng khoán đông nghìn nghịt, chỗ chen chân vào cũng khó kiếm. Lộ Tiểu Phàm bon chen mướt cả mồ hôi mới xong được cái tài khoản.




      Cậu vừa định về, ai dè gặp trúng người, chính là Lâm Tử Dương.




      Lâm Tử Dương sau khi tốt nghiệp ở lại thủ đô. Lão gia nhà dành quá nhiều hy vọng cho con nên dồn hết tâm trí điều về nơi ngon, nơi được điều về chẳng xa xôi gì cho cam, ngay tại Thiên Tân đây.




      nay Lâm Tử Dương là thư ký Bộ Tổ chức Hội đồng Thành phố Thiên Tân, có thế nào Lộ Tiểu Phàm cũng ngờ vừa khéo gặp ở chỗ này. Lâm Tử Dương từ lầu hai xuống cùng người nữa đồ Tây và giày da nghiêm chỉnh, liếc cái thấy cậu nơi cửa.




      “Ơ, phải Tiểu Phàm đấy ư?” xởi lởi chào hỏi trước sau như . Nếu phải cậu nghe được lời của ở cổng nhà Bối, dễ tin rằng cực kỳ thích kết giao làm bạn bè cùng cậu.




      “Cậu đây là...” Người đàn ông đồ Tây nhìn Lộ Tiểu Phàm, hỏi.




      “Em rể Luật Thanh!” Lâm Tử Dương quay lại cười với cậu, “Đây là Tổng giám đốc Lộ Đào của Vạn Đạt, người mình với nhau cả, làm quen , làm quen !”




      Lộ Đào chìa tay cho cậu, cười : “Thảo nào hôm nay trước cửa có tiếng chim khách!”




      Lâm Tử Dương cười cười: “Xếp cho cậu ấy đại hộ thất(*) !”




      (*) Loại văn phòng làm việc chuyên môn với mỗi người máy tính chuyên môn. Thởi kỳ thị trường chứng khoán bắt đầu điện tử hoá, hầu hết mọi người đều có máy tính riêng nên phải đến sàn chứng khoán quá đông, xếp hàng chở giao dịch, dễ bỏ lỡ nhiều cơ hội. Đặc điểm của đại hộ thất giúp giải quyết vấn đề này nên đại hộ thất chỉ phục vụ các khách hàng doanh nghiệp tư sản tầm cỡ, do đó nó còn tượng trưng cho địa vị các cổ đông bấy giờ. Nhưng nay máy tính càng ngày càng thông dụng nên ưu thế của đại hộ thất còn, rất nhiều doanh nghiệp chứng khoán tính bỏ cách giao dịch này.




      , cần!” Cậu rối rít xua tay.




      “Cần chứ!” Lộ Đào cười bảo, “ chúng tôi biết ăn sao với Luật Thanh!”




      cần đâu!” Cậu lật đật khước từ, “Em còn có việc, xin lỗi Tổng giám đốc Lộ, tôi trước đây!”




      Lộ Đào trông theo bóng cậu hốt hoảng rời , lại cười: “Vừa rồi cậu đùa hả, em vợ Bối Luật Thanh ? Theo thực lực của Bối Luật Thanh, em cậu ta sao lại cưới kẻ xoàng xĩnh thế chứ?”




      “Đùa được lợi gì?” Lâm Tử Dương ra hiệu bằng tay, “ cho biết, cậu ta có sức ảnh hưởng đến Luật Thanh lắm đấy. Nếu muốn dụ Luật Thanh đến Vạn Đạt hãy mồi chài cậu ta , vừa hiệu quả vừa nhanh chóng, tin tôi !”




      “Khó tin , tôi tưởng người như Bối Luật Thanh, đại loại là có ai ảnh hưởng tới cậu ta được mới phải.” Lộ Đào trầm trồ, “Có lợi gì nhất định quên chia phần cho cậu đâu!”




      Lâm Tử Dương cười hì hì: “Chuyện vặt vãnh, em với nhau, chỉ là chuyện thôi.”




      Lộ Đào cười đáp: “Tôi làm chứng khoán phải khác đấy, chuyện cũng phải tính.”




      Lâm Tử Dương cười ha ha, chỉ chỉ ta.




      quá mấy bữa Lộ Tiểu Phàm lại tình cờ gặp ngài Tổng giám đốc Vạn Đạt, lúc đó cậu ăn cơm ở quán cơm cùng Lộ Tiểu Bình.




      Lộ Tiểu Bình vừa nhai vừa khua khoắng đũa miêu tả xu hướng nay với cậu, giảng giải xã hội nay là quan hệ, quan hệ, rồi lại quan hệ. Cậu ăn cơm cùng Lộ Tiểu Bình thường làm nhiều nhất hai chuyện, là nghe Lộ Tiếu Bình huyên thuyên, hai là ăn xong tính tiền.




      Gần đây Lộ Tiểu Bình sống rất khá, nhận được ưu ái của Cục phó Đinh, bước lên trời, lại nghe cũng sắp được chuyển sang làm công chức biên chế chính thức, người tới nịnh bợ cũng nhiều, Trưởng khoa toàn giao việc thu mua tuyên truyền cho , nên Lộ Tiểu Bình ăn xong cơm luôn để Lộ Tiểu Phàm lấy hoá đơn, rồi về báo cáo thanh toán với cấp .




      Lộ Tiểu Bình giữ khá nhiều tiền người, quần áo cũng vậy, khi ngồi cùng Lộ Tiểu Phàm đúng là trời vực. Tựa hồ Lộ Tiểu Bình cũng khoái cảm giác hơn người này khỉ ờ cùng Lộ Tiểu Phàm lắm. Dù sao , nhà họ Lộ hay cả làng, thậm chí là tất cả những kẻ nhà quê lên tỉnh, cũng chỉ có và Lộ Tiểu Phàm ăn nên làm ra nhất, mà khi và Lộ Tiểu Phàm ở cùng lại có vẻ cùng cấp bậc. Tựa như là cá vượt cửa rồng(*), tuy cái đuôi cá chưa vượt qua hẳn song bản thân con cá mang cảm giác ưu việt rành rọt, và con rồng trong cửa rồng rất khó hiểu được đỉều đó.




      (*) Thành ngữ Trung Quốc ví von với việc thành công thi cử hoặc lên chức cao, nôm na như “cá vượt vũ môn”của mình.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Biết ai đây ? ra có thể làm mày nhảy dựng đó!” Lộ Tiểu Bình lục tấm danh thiếp. Đây là sở thích của , khi nào ăn cơm cho Lộ Tiểu Phàm xem số danh thiếp được nhận, cốt là khoe cậu rằng kết bạn được với số người quyền cao chức trọng.




      “Là Chủ nhiệm nghiệp vụ của chứng khoán Vạn Đạt. Biết Vạn Đạt hôn? Cứ mười công ty chứng khoán trong nước có ít nhất năm công ty là của nhà người ta. Sếp mình mà thấy người ta đều vồn vã cười tiếp đón, miệng người ta chỉ cần hé ra khe hở là đủ cho mày giàu to!” cất danh thiếp , lại , “Đừng tưởng bác Bối quan to là được, quan bằng quản(*), muốn mở cánh cửa phát tiền, đây mới là quý nhân!”




      (*) Ý khi có việc, thay vì tìm đến lãnh đạo cao tầng, thà tìm người trực tiếp quản lý công việc đó còn nhanh và hiệu quả hơn.




      Cậu chỉ nhìn lướt tấm danh thiếp kia rồi cúi xuống tiếp tục ăn bát cơm của mình, đúng lúc này Lộ Đào bước vào.




      Theo lý thuyết Lộ Đào đời nào bước vào mấy quán cơm như này mới phải. ta vào chẳng qua nhân lúc lái xe ngang qua, vừa vặn thấy Lộ Tiểu Phàm sau ô cửa kính.




      “Ô kìa, Tiểu Phàm, nãy vừa nghĩ đến cậu xong, ngờ gặp cậu luôn!”




      Cậu ngẩng lên nhìn ta, có chút ngơ ngác, nhất thởi nhớ ra người đàn ông đồ Tây thẳng thớm và giày da bóng loáng này là ai. Lộ Tiểu Bình quan sát vẻ ngoài người nọ, kính gọng vàng, áo nhung phủ ngoài Tây phục, vội vàng đứng dậy cười chào: “Tôi là trai Tiểu Phàm, ngài là...”




      “Tôi là Lộ Đào!”




      “Mời ngồi mời ngồi!”




      “Lộ Đào...” Cậu sực nhớ ra ta là ai, bèn hấp tấp đứng dậy, “Tổng giám đốc Lộ...”




      “Ngồi , ngồi !” Lộ Đào khách sáo phẩy tay. Trước mặt em nhà Lộ, ta giống khách, mà càng giống như bữa cơm này do ta mời hơn.




      “Tiểu Phàm, sao hôm mở tài khoản xong cậu đến nữa?” Sau khi ngồi xuống, Lộ Đào cười hỏi, “Tôi chuẩn bị riêng cả đại hộ thất cho cậu rồi!”




      Cậu ngại ngùng: “Tôi có nhiều vốn!”




      Lộ Đào cười cười: “Sao vậy, lo lắng về tôi sao? Yên tâm, tiền vốn các cậu gửi chỗ tôi tuyệt đối an toàn, đừng ai mơ tưởng thám thính được gì!”




      Lộ Tiểu Phàm bèn vội: “ liên quan đến đâu, chỉ do tôi tự muốn thôi, tôi mở cái tài khoản gửi tiết kiệm mà còn chẳng có nổi mười nghìn trong tài khoản!”




      Lộ Tiểu Bình nghe lơ mơ, hỏi lại: “Đây là?”




      Lộ Tiểu Phàm đáp: “Đây là Tổng giám đốc Lộ của Vạn Đạt!”




      Lộ Tiểu Bình nghe thế tựa hồ dựng hết cả lông, cuống quýt đứng lên chìa tay cho Lộ Đào: “Ôi trời, thất lễ thất lễ, quá thất lễ, hèn chi nghe tên ngài như sấm đánh bên tai mà tôi vẫn chưa nhận ra là ngài!”




      Lộ Đào để ý đến phản ứng bằng lặng của Lộ Tiểu Phàm hơn chứ ngờ Lộ Tiểu Bình nhiệt tình đến thế. Là người từng trải, ta bắt tay , cười : “Lần sau đừng vậy, là người nhà cả thôi.”




      “Người nhà, người nhà!” Lộ Tiểu Bình đỏ mặt, kích động tiếp lời.




      “Tiểu Phàm, đừng bận tâm tôi, cậu cũng muốn kia mà!” Lộ Đào cười bảo, “Dù sao cũng chuẩn bị cho cậu rồi, cậu cứ dùng , vấn đề tiền nong đừng lo, thiếu tôi ứng trước cho cậu!”




      Lộ Tiểu Phàm ấp úng: “ cần ạ…”




      Lộ Tiểu Bình cốc đầu cậu: “Mày bị sao thế hả, Tổng giám đốc Lộ có ý tốt, mày có dùng hay chuyện, chủ yếu là nhận tấm lòng người ta kìa, sao lại cù lần thế chứ?” Đoạn, quay qua cười với Lộ Đào, “Tôi thay mặt Tiểu Phàm cảm ơn tấm lòng của ngài!”




      Lộ Đào thấy Lộ Tiểu Phàm chỉ cúi đầu xúc cơm, hề có ý niềm nở, thậm chí còn có phần lạnh nhạt, ta khỏi cảm giác mình bị bẽ mặt. Cũng may Lộ Tiểu Bình niềm nở khỏi bàn, thế là ta rút danh thiếp đưa cho : “Có thởi gian rỗi cứ liên lạc tôi nhé, tôi còn có việc, xin phép trước!”




      “Ôi, ôi!” Lộ Tiểu Bình nâng niu tấm danh thiếp nọ, tiễn Lộ Đào ra khỏi quán ăn rồi mới vội vã về bàn ăn, kích động trách móc cậu: “Mày có bị ngu ? Lộ Đào đấy, ta cho mày hẳn đại hộ thất đấy, ta sẵn lòng ứng cả tiền cho mày đấy, đều do nể mặt bác Bối muốn giúp mày phát tài thôi! Ý là muốn đưa tiền cho mày xài đó!”




      Cậu ngẩng đầu bảo: “Em ly hôn với Luật Tâm rồi, sao có thể mượn danh bác Bối nữa, vả chăng biết làm được gì có lợi cho người ta lại còn mượn người ta để trục lợi cho mình… hay đâu!”




      Lộ Tiểu Bình khinh khỉnh liếc xéo cậu, cằn nhằn: “Mày quả thực là..” kẹp đầu đũa trở trở lại nghiền ngẫm tấm danh thiếp, đoạn , “Tống giám đốc Vạn Đạt… Tấm danh thiếp này mà chìa ra, cả Cục trưởng bọn tao cũng phải trầm trồ...”




      Lộ Tiểu Bình làm việc tại Cục May mặc lâu cũng biết, thởi buổi này có làm quan thanh liêm cũng chưa chắc có tiếng thơm, mà điểm then chốt chính là có tiền hay .




      Có tiền, cái này còn phải dựa vào nhà Bối. Đúng lúc đau đầu vì kiếm được mối dây nào với nhà Bối, trời lại cứ thế rơi xuống miếng thịt, Lộ Tiểu Bình khỏỉ tán thưởng ông trời có mắt quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :