1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đoạn phim 3




      Lộ Đào cầm cái gối hình con vịt vàng thả xuống trước mặt Lộ Tiểu Phàm, đoạn chỉ tay vào mắt nó: “Cậu xem, máy quay ở đây. Nhưng cậu chắc chắn chúng ta có thể quay được đấy chứ? Kế hoạch của đám Bối Luật Thanh có khi phải đến lần cuối mới chính xác, nếu cậu đảm bảo nó luôn được đặt ở vị trí Bối Luật Thanh ngồi, chúng tôi cũng mù thôi.”




      Cậu ôm con vịt vàng bằng hai tay, đáp: “ sao đâu, bác giúp việc nhà tôi có thói quen đặt đồ lung tung, đồ nào ở đâu đặt nguyên đấy, chênh li.”




      Lộ Đào gật gù, mỉm cười: “Tôi tin cái nhìn của Tiểu Phàm. Lần trước cậu phán đoán về ngô giúp chúng tôi kiếm được rất khá. có hạng mục ấy, chưa chắc tôi dám ra tay với Bối Luật Thanh. Vậy cậu ra nước ngoài rồi nhắn tài khoản cho chúng tôi, bao giờ thành, tôi chuyển số trích phần trăm lần này của cậu cho. Tin chắc cậu ở nước ngoài sống hết sức thoải mái.”




      được, được!” Cậu lắc quầy quậy, quay qua bảo Thẩm Chí Cần, “Chí Cần rút tiền trong tài khoản của mình ra , mình muốn rút hết.”




      Thẩm Chí Cần lấy làm ngạc nhiên: “Định rút hết à? Đây là cơ hội ngàn năm có ! Mấy triệu tiền kiếm được từ ngô có thể tăng lên gấp mấy chục nghìn lần!”




      Cậu sượng sùng : “ mình lợi hại lắm, mình phải tính đường chạy trước.”




      Thẩm Chí Cần lẫn Lộ Đào đều nhìn cậu bằng sắc mặt quái đản. Sau rồi Thẩm Chí Cần thở dài: “Tùy cậu.”




      Lộ Tiểu Phàm lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu, số thứ trong mắt dường như bị đẩy trở về tim.




      Máy bay thăng cao rời khỏi kinh thành, mỗi lúc lên cao. Từ thinh nhìn xuống, vùng đất ấy hóa ra mênh mông dường vậy. Biết bao phận thấp cổ bé họng quỳ mọp nó, gian nan nhích về phía trước. Họ cố gắng sinh tồn, và khát vọng, và mơ mộng về cú đổi đời lộng lẫy.




      Dưới ánh dương rực rỡ, kinh thành lặng yên nhìn người đến, im lìm nhìn người . Những công trình kiến trúc nguy nga, những cung điện trầm tĩnh, chúng đều có lòng kiêu hãnh riêng.




      Cậu dán mắt mà nhìn vùng đất từ từ thu trong tầm mắt, cậu hề thấy mình có thể trị Bối Luật Thanh bài. Cậu lạc quan như Lộ Đào hay Thẩm Chí Cần, cậu gần như trốn chạy với trống ngực dồn dập. Hơn nữa, cậu biết mình bao giờ còn có thể trở về.




      Nếu có Bối Luật Thanh, có Bối Luật Thanh, Lộ Tiểu Phàm giờ đây có lẽ nông dân bình thường như ba Lộ. tốt đẹp như vậy, hư hỏng như vậy. Cậu người vợ như má Lộ, cần cù, tằn tiện, tháo vát, sinh đứa con trong tầm được phép, rồi lại sinh hai đữa nữa vượt mức kế hoạch hóa gia đình, nghèo khó nhưng nhộn nhịp.




      Cậu hận mình là biến thái, nhưng cậu hận mình biến thái vì người.




      Cậu hận má Lộ, cũng muốn hận Lộ Tiểu Bình, lại càng hận Bối Luật Tâm. Nhưng cậu hận người đàn ông bao bận ban phát cho cậu giấc mộng rồi lại cướp đoạt nó khỏi cậu. Cậu muốn nhớ về cậu, nhớ về là thù hận, nhớ về là run rẩy đôi chân. Nhớ về cậu. Phải nhớ về cậu. Cậu muốn nhớ cậu suốt đời.




      ***




      Lộ Tiểu Phàm hạ cánh ở Pháp rồi ngồi xe khách sang Madrid, cuối cùng dừng chân định cư ở thị trấn nho tại Bồ Đào Nha. Phải cỡ hai năm sau cậu mới dám liên lạc cùng Thẩm Chí Cần.




      Như đoán trước, Thẩm Chí Cần lẫn Lộ Đào hạ gục được Bối Luật Thanh, thậm chí còn gay go hơn cả những gì cậu dự liệu.




      Ủy ban Chứng khoán phán hành động phá kho sáu tỷ của Lộ Đào là quấy rối thị trường chứng khoán, ban lệnh bãi bỏ.




      Hậu quả là, công ty chứng khoán Vạn Đạt đương độ vẻ vang chính thức phá sản, Lộ Đào chịu tội quấy rối thị trường chứng khoán, phạt tù năm năm.




      lần nữa Lộ Tiểu Phàm nhận thức được đặc quyền của quyền uy. Ở đây có ai làm vậy ? Nhất định là có, chỉ khác rằng nạn nhân lúc này là ai! Ở đây có văn bản quy định pháp luật ? có, cứ thế, những hành động chấp hành nhìn như hợp lý lắm, thực chất là coi khinh tồn tại của luật pháp.




      Lộ Đào rớt đài, lẽ tất yếu là Thẩm Chí Cần cũng chẳng thể tiếp tục sinh nhai ở cái ngành này nữa. Lại vì y phá sản chung với Lộ Đào, thất nghiệp, y buộc phải làm vài công việc thời vụ để chi tiêu cho nhu cầu sinh hoạt.




      Lộ Tiểu Phàm mấy lần y ra nước ngoài , y đều lạnh nhạt bảo: “Cậu cứ lo cho cậu , đừng quan tâm chuyện người khác.” Lần nào y cũng chỉ có hai câu như vậy liền chủ động cúp máy.




      Lộ Tiểu Phàm nghe y hờ hững là thế nhưng ắt đơn giản như thế. Bối Luật Thanh cậu , song với tính cách Lâm Tử Dương, cậu biết chắc làm Thẩm Chí Cần sống dở chết dở, người ta nghe tên ghê là còn chưa chịu thôi.




      Thẩm Chí Cần có lẽ phải muốn , mà là thể .




      Lộ Tiểu Phàm dĩ nhiên dám về nước thăm bạn. Cậu bỏ tiền mua thân phận tại thị trấn Bồ Đào Nha, lại mua thêm gian mặt đường, mở quán ăn Trung Quốc be bé chỉ bán canh, cháo, ngày ngày làm từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, cứ như vậy an nhàn sống qua ngày.




      Hầu hết châu u đều là thế, nhất là sau buổi chiều, tưởng như thời gian ngừng trôi, hết sức lề mề.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mùa đông đến, quán ăn của cậu tất bật hơn hẳn. Phong cách quán từa tựa các sạp mỳ của Nhật, quầy bán trải dài, sau đó là gian bếp. Hôm nay Lộ Tiểu Phàm cũng bận rộn sau quầy như bao ngày khác, bỗng nghe tiếng khách ấn chuông: “One bone soup, one seafood porridge, no scallion.”




      Giọng người ấy rất êm ái, dù là dùng tiếng nhưng thân thương lạ lùng, khiến tay cậu hơi sững lại. Giọng như khơi lên nơi thẳm sâu nhất trong lòng cậu, kéo nhột nhạt, kéo mạnh nhói đau.




      “Vâng, có ngay!” Cậu cũng chỉ hơi khựng lúc, có lẽ trang đời tuyệt diệu nhất của cậu lật qua mất rồi, những ngày sau cậu vẫn phải bước tiếp thôi.




      “Vậy bỏ thêm cần tây nha!” Cậu nắm mớ rau cần tây quay sang hỏi ý khách.




      Đó là người đàn ông cực kỳ điển trai, tóc đen, áo jacket màu đen nốt, nét mặt bình thản nhưng vẫn quyến rũ khôn cùng. Chỉ tiếc là Lộ Tiểu Phàm vừa trông thấy người đàn ông này sợ tới nỗi ném ngay cần tây vào người rồi bỏ chạy từ cửa sau gian bếp.




      Cậu chạy bạt mạng, cậu có thể nghe thấy người đàn ông ấy tức giận gọi đằng sau cậu: “Lộ Tiểu Phàm, em đứng lại cho , đứng lại mau, có nghe thấy ?”




      Cậu phải gồng mình dữ lắm mới nghe lệnh theo bản năng. Cắm đầu cắm cổ mà chạy, mà đến đầu hẻm cậu lại bị người khác ôm lấy.




      “Chết tiệt, cái thằng nhóc Lộ Tiểu Phàm này, còn định chạy?!” người đàn ông cao gầy cắn răng , còn ai ngoài Lâm Tử Dương?




      Cậu càng vùng vẫy dữ dội hơn. Vốn dĩ Lâm Tử Dương muốn đánh cậu nhưng khuỷu tay cậu thúc đau , cáu tiết nện cho cậu mấy đấm .




      Ăn mấy đấm, cậu mới vội vã che đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.




      “Luật Thanh, nhóc này đánh tôi trước!” Lâm Tử Dương căm phẫn kể tội cậu với Bối Luật Thanh thở hồng hộc chạy tới.




      Cậu trông thấy đôi giày du lịch kiểu mốt nhất xuất trong tầm mắt cậu. cần nhìn tiếp, cậu cũng biết bên chắc chắn là quần bò màu chàm.




      Đôi giày ấy đứng trước mặt cậu bao lâu, chủ nhân của nó mới điềm đạm : “Cách em muốn nhớ em cũng độc đáo .”




      Hốc mắt cậu cay sè, nền đất hai khoanh đất ướt.




      “Khỉ gió, em xem em có bị ngu , hả? Em đưa tài khoản ở Bồ Đào Nha cho Thẩm Chí Cần chuyển tiền, em tự mình mách cho bọn này biết em ở đâu, còn chạy nỗi gì?” Lâm Tử Dương đá đá đít cậu, “Dậy, đừng có giả chết!”




      Cậu vâng lời như thể tên tù nhân, đứng lên, lí nhí phản bác lời Lâm Tử Dương chỉ trích cùng : “Em cố ý… Em biết các vẫn theo dõi Thẩm Chí Cần…”




      hít sâu hơi: “Về !”




      Cậu cúi gằm theo hai người kia về lại quán ăn. Lâm Tử Dương làm bộ tịch như là ông chủ máu mặt vào kiểm tra quán xá, ngông nga ngông nghênh lượn vòng rồi lựa chọn chỗ thoải mái ngồi xuống.




      Lộ Tiểu Phàm lịch mời khách ra về, đoạn đóng cửa quán, chờ Bối Luật Thanh xử tội.




      Bối Luật Thanh lẫn Lâm Tử Dương đều tự chọn chỗ nơi quầy hàng mà ngồi. Cậu khom lưng, cúi đầu đứng trước họ, nom rất chi là ra dáng thành hưởng khoan hồng, lươn lẹo chịu nghiêm phạt.




      Lâm Tử Dương liên tục cười phì phì, rồi : “Bảo nè Luật Thanh, mình dọa em nó chết mất thôi!”




      Cậu cầm lòng đặng, run rẩy, ngước lên nhìn thoáng , thấy khuôn mặt đẹp của hoàn toàn có biểu cảm gì, tỏ vẻ đồng ý cũng tỏ vẻ phản đối ý kiến của Lâm Tử Dương, lại vội vã cúi đầu càng thấp.




      hơi nhíu mày: “Cháo và canh của đâu?”




      Cậu giật mình nhớ ra thiếu gia Bối vừa gọi bát canh xương hầm và bát cháo hải sản, vội ân cần : “Dạ, dạ, chờ lát nha.”




      Cậu nhanh chóng chuẩn bị xong cháo, bê đến trước mặt , còn chu đáo cần thìa quấy qua quấy lại, cháo nguội rồi mới đặt xuống, hỏi: “, nhạt miệng để em gọt lê cho ăn.”




      Lâm Tử Dương chả biết nên khóc hay nên cười: “Lộ Tiểu Phàm, đầu tiên em làm bọn phá sản sợ hết hồn luôn, sau đấy làm bọn tìm em thối phổi, giờ em lại trước chữ ‘’ sau chữ ‘’ thân thiết hết chịu nổi, sao tự dưng em thành thế này hở?”




      Cậu đáp trả. khuấy khuấy bát cháo của mình, như thể ngẫm xem nên xử cậu thế nào.




      Cậu bất giác rùng mình. Lâm Tử Dương thấy còn bát canh, toan cầm lấy định bụng giải mệt cộng giải khát, bát canh lại bị cậu kéo , cậu còn cầm thìa ăn thử xem còn nóng .




      Lâm Tử Dương quả nghẹn thở mà chết, làm động tác chặt chém với Bối Luật Thanh ngụ ý còn chờ gì nữa mà chém .




      Lúc này mới thả thìa xuống, lên tiếng: “Mình cưới nhau !”




      Chỉ nghe “phụt” tiếng, canh trong miệng cậu phun ra, may mà cậu kịp chếch mặt, Lâm Tử Dương lập tức bị hớp canh ban nãy chưa kịp ăn phun trúng mặt rồi.




      Cậu phun xong, cổ còn chưa quay lại được, khắp người như bị han gỉ, tứ chi bất động, ngay cả não cũng ngừng hoạt động.




      lại cúi xuống ăn bát cháo ấm vừa đủ.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lâm Tử Dương rút mùi soa, vừa lau mặt vừa chửi cậu, chỉ thẳng mặt cậu mà rú: “ nên đưa Trác Tân đến mới đúng. Cậu ta gặp em là xông lên chém em luôn rồi, khỏi phải cái của nợ chi sất!” Thấy mặt cậu ngây như phỗng, nóng gáy mắng sa sả, “Nếu phải vì muốn kiếm đủ tiền chạy trốn với em, sao Luật Thanh lại phải đồng ý chơi hàng hóa kỳ hạn? Cậu ta hỏi Thẩm Ngô Bích Thị khoản tiền nên mới phải khách sáo với con kia vài ngày thôi! Quỷ tha ma bắt, em chất chơi ! Mẹ nó, em làm bọn này suýt nữa mất toi cả cái quần, cả tiền riêng ông già nhà cũng tí bị em quạt bay. Được cái chuồn nhanh phải biết, là em chờ đó xem em có chết với bọn này ?”




      Cậu nghe cưới nhau mà như thể ba hồn sáu phách đều dắt tay nhau du lịch hết rồi, mà đập mặt vào cửa. Kêu cậu lấy thìa, kết quả cậu cầm cái muôi đến, chọc Lâm Tử Dương lại phừng lửa thét oang oang: “Lộ Tiểu Phàm, té ra mồm em to như mồm cóc, ăn canh bằng muôi cơ đấy!”




      Mắng mắng, giận giận, cuối cùng Bối Luật Thanh vẫn dẫn Lộ Tiểu Phàm bước con đường mới.




      Năm 1997, châu u mới chỉ có Hà Lan chấp nhận đăng ký kết hôn đồng tính, nên họ đóng cửa quán rồi thẳng tiến Amsterdam.




      Dù mới chỉ trong thời gian thử nghiệm, nhưng xem ra các đôi đồng tính xếp hàng chờ đăng ký kết hôn có khá nhiều.




      Lâm Tử Dương đứng ngoài cửa cười lạnh suốt: “Lộ Tiểu Phàm, bao giờ đến lượt em, nhớ đừng có xỉu nhé. Đừng có run đến nỗi quên cả họ nha.”




      Lộ Tiểu Phàm chẳng giỏi đấu võ mồm cùng Lâm Tử Dương, huống hồ mồm cậu giờ vẫn còn lạch cạch lạch cạch.




      May mà còn Bối Luật Thanh cau mày hỏi: “Phiền cậu dự lễ có chút phong độ lịch thiệp hộ được ?”




      Hình như trời cố tình so sánh với Lâm Tử Dương, cạnh họ lúc này có đôi đồng tính ra, thân bằng cố hữu chờ ngoài cửa đều rưng rưng nước mắt ôm chầm họ, hô to: Congratulation.




      Lâm Tử Dương lấy làm xấu hổ: “Tôi nhắc em nó thôi mà. Đỡ phải đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ, đây còn là thể diện nước nhà nữa đấy.”




      Đáng tiếc, lại lần nữa Lâm Tử Dương tưởng tượng sai. Khi Lộ Tiểu Phàm trả lời người chủ trì, giọng rất vang lại , tinh thần hăng hái, vẻ mặt trang nghiêm, ngữ điệu nghiêm túc, ký tên lưu loát, tựa như cậu luyện tập cả nghìn lần rồi.




      Cảnh này làm Lâm Tử Dương hiểu vì đâu lại nhớ về năm xưa cậu cầm tay , nghiêm túc: “Chiếu cố nhiều, chiếu cố nhiều!”




      Từng hình ảnh chồng chéo lên nhau, rồi dừng ở hình ảnh Lộ Tiểu Phàm hôm nay đứng bên Bối Luật Thanh, đứng trước mặt người chủ trì trong trạng thái “perfect”.




      cúi đầu gãi lông mày, thở dài rồi bật cười: “Hừ!”




      Trong mắt rất đông người, Lộ Tiểu Phàm chính là con cóc tầm thường đến thể tầm thường hơn. Cậu kết đôi cùng Bối Luật Thanh tạo nên câu chuyện cổ tích con cóc kề vai bên thiên nga như vậy đấy.




      dưới trăm lần Trác Tân càm ràm: “Đợi xem bao giờ họ chia tay!”




      thực tế, năm các cậu chưa chia tay, hai năm chưa chia tay, sang năm thứ ba Trác Tân lười càm ràm rồi.




      Lâm Tử Dương kỳ thực cũng buồn bực. hỏi Bối Luật Thanh: “Nhóc ấy có gì tốt?”




      Câu trả lời của gọn lỏn thế này: “ nghĩ ra.” Rồi ngừng chút, , “Thích sống với em ấy.”




      Câu hỏi đó Lâm Tử Dương đâu chỉ hỏi lần, tuy đáp án nhận được chẳng khác gì nhau, song luôn nhịn được cứ hỏi tới hỏi lui.




      Có lần lại nhịn được, lôi vấn đề này ra hỏi Trác Tân: “Cậu nhóc ấy có gì tốt?”




      Trác Tân trừng trộ: “Cậu vẫn bám đuôi họ cơ mà? Cậu còn biết, tôi biết cái rắm à?”




      Lâm Tử Dương bực dọc: “ , nghe khó chấp nhận quá. Nhưng ngẫm xem nếu có ai như thế, mục tiêu cuộc đời của người ấy là cậu, nấu món cậu thích ăn, ngày ngày bật đèn cho cậu, làm ấm giường cho cậu, cậu mãi mãi bao giờ sợ nếu đời có đổ bể cậu bị bỏ rơi, vì miễn là cậu còn cần người ấy, người ấy vẫn bên cậu. Ngẫm xem, thấy dễ chấp nhận thôi. Thế mới biết đời này phỏng chừng có tình đích thực…”




      Trác Tân cười khẩy: “Lâm Tử Dương, con lần trước tự tử vì cậu giờ xuất viện chưa?”




      Lâm Tử Dương cáu bẳn: “Vậy mới chính ra Lộ Tiểu Phàm hơi bị khó tìm đấy. Kể cả cậu cay nghiệt bao nhiêu, Lộ Tiểu Phàm ít nhất bao giờ tự tử.”




      Trác Tân thiếu điều tắt thở, thuận khí được quay đầu bỏ luôn.




      Sau khi Lộ Tiểu Phàm về nước cùng Bối Luật Thanh, tức thời phải chịu đủ loại áp lực ập đến từ mọi hướng. Nhất là Thẩm Ngô Bích Thị, khiến cậu nhận ra Bối Mạt Sa hãy còn dịu dàng hiền hậu chán. Dùng nhà Lộ ra tạo sức ép chỉ là việc , hai lần bắt cóc cậu mới là căng.




      Nên dù Trác Tân và Lâm Tử Dương vừa đụng mặt cậu buông lời châm chích, cậu vẫn dần dần coi họ thân thiết hơn. Đằng nào cái mạng của cậu có bền hay còn phải dựa vào hai vị này bảo vệ cậu có chu toàn hay , đặc biệt là Lâm Tử Dương có dốc sức làm việc hay .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Theo ý Trác Tân, Lộ Tiểu Phàm bị Thẩm Ngô Bích Thị thuê người hù mấy lần chắc rồi tự biết đường cuốn gói, nhưng chứng minh, cậu lần nào cũng bị dọa sợ chết khiếp song cho đến giờ vẫn chưa lần nào cuốn gói.




      Lần nào Thẩm Ngô Bích Thị cũng nghĩ cậu chắc chắn tự biết điều, đến khi bà ta trở lại, lại thấy cậu phấn chấn mà sống ngay tại chỗ cũ, có thể tưởng tượng cảm xúc này y hệt bạn chi ra cả núi tiền, mua cả núi thuốc diệt gián nhập khẩu, kết quả phát gián ăn thuốc của bạn với cái tâm trạng hân hoan để đâu cho hết.




      Thẩm Ngô Bích Thị cứng cứng , song tiếc rằng khẩu súng trường của bà bị nhúng vào bùn nhão. Bùn nhão dễ vào, song khó ra lắm thay.




      Lâm Tử Dương bảo với Trác Tân: “Tôi nghĩ Lộ Tiểu Phàm được Bối Luật Thanh chọn là đúng rồi. Cái bà La Sát kia cũng chỉ có Lộ Tiểu Phàm như miếng kẹo dẻo mới đỡ được thôi. Chứ như Lý Văn Tây, bà ấy vừa đưa Luật Thanh sang đại lục, Lý Văn Tây tự động bỏ cuộc.”




      Trác Tân cãi: “Tôi vẫn thấy Lý Văn Tây xứng với Luật Thanh hơn, công nhận ? Có tiền, có mã, có gia thế, có giáo dục, bị điểm nào xấu?”




      bị điểm nào xấu hết!” Lâm Tử Dương gõ cửa xe, cười , “Nhưng cậu ta giữ chặt Bối Luật Thanh mãi mãi giống Lộ Tiểu Phàm đâu.”




      Trác Tân tỏ vẻ khinh bỉ: “Cậu xạo hả? Chẳng phải nó chạy sang Bồ Đào Nha hót phân trâu đó sao?”




      Lâm Tử Dương thở dài, lên xe rồi hạ kính xuống bảo y, “Lộ Tiểu Phàm ấy mà, cậu rỗi nghĩ kỹ thử, thú vị lắm đấy.” Dứt câu, nghênh ngang lái xe , Trác Tân chỉ kịp giơ ngón giữa sau đít xe .




      Thẩm Chí Cần đứng hút thuốc bên ngoài bức tường của tòa biệt thự. Gần như hút đến điếu thứ ba rồi, tường mới ló ra cái đầu Lộ Tiểu Phàm.




      “Xin lỗi, bắt cậu chờ lâu!” Cậu e dè .




      Thẩm Chí Cần căm tức ngẩng phắt lên: “Làm sao mà phải hẹn tôi ngoài tường nhà các cậu thế hả?”




      Cậu xấu hổ đáp: “Ừm… mình thấy cậu sợ là nhớ đến việc kia.”




      Thẩm Chí Cần : “Mắc sao hẹn chỗ nào khác mà cứ nằng nặc ở bên ngoài cái cổng của các cậu mới chịu!”




      “Giờ mình mà ra ngoài… có vệ sĩ, còn cả cảnh vệ, rồi …”




      “Hứ, ngót nghét hai năm rồi, mụ điếm kia vẫn còn hăng hái gớm!”




      Cậu đẩy gọng kính, ngượng ngùng : “Má Bối đến kỳ mãn kinh rồi…”




      Thẩm Chí Cần cau mày: “Sao hai cậu ra nước ngoài ? Bối Luật Thanh cũng là nhân viên ngoại giao cơ mà.”




      Cậu khẽ: “ ở đâu cũng giống nhau, ra nước ngoài, má Bối càng tiện.”




      Thẩm Chí Cần rút điếu thuốc, nhăn mặt hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”




      Cậu nhoài người bức tường, : “Là… muốn cảm ơn cậu.”




      Y càng nhăn: “Cảm ơn khỉ gì?”




      “Cậu… Cậu cho mình rằng mình phản bội phải vì tiền, mà vì muốn… muốn ảnh nhớ mình…”




      “Mẹ kiếp, do cậu nhờ tôi mà!”




      Cậu “ừm” tiếng, rụt rè bảo: “ . Cơ mà Lâm Tử Dương đánh cậu lâu lắc rồi, cậu vẫn còn nhớ …”




      Y vứt đầu lọc, hếch mặt : “Tiểu Phàm, tôi tưởng cậu chừa lời ấy lại để tôi làm phao cứu mạng, ai dè cậu có ý đó… Mợ nó, cậu sớm sớm chứ, làm tôi nằm đau muốn kêu trời gọi đất cũng dám ừ hử lời trong điện thoại, chỉ sợ cậu căng thẳng gọi quá ba mươi giây khiến bọn chúng tra ra cậu ở đâu! Cậu cho sớm sủa chứ, tôi làm xong cho cậu lâu rồi!” Đoạn, y quẳng mẩu đầu lọc cháy cụt lủn, thở phì phì bỏ chẳng buồn ngoái đầu.




      , , mình là ý khác!” Cậu rướn người hét lớn, “Mình với cậu câu ấy để cứu cậu là chính, rồi…” Còn chưa trọn câu, thấy Bối Luật Thanh thủng thẳng lấy thư trong thùng thư, cậu cuống quýt nhét đoạn sau trở vào.




      Cậu trèo xuống tường, bối rối vào phòng khách. Bối Luật Thanh cầm thư về cũng có biểu cảm gì đặc biệt. Cậu vừa thoáng nhõm nghe quay lại phân phó: “Gọi thợ trát đến, xây tường cao lên. Con mèo hoang còn ra ra vào vào được tường còn tác dụng gì?!”




      Nhất thời cậu kinh sợ, hình như năm đó xui xẻo, cậu cùng lúc đắc tội hai người quan trọng nhất.




      Xã hội ngày càng tiến bộ. Thời khắc bước sang thế kỷ mới, Bối Mạt Sa đột nhiên phát việc chưa chồng có thai mười năm trước là tội to đùng, còn mười năm sau hai đứa con trai nhau, sống chung lại chẳng phải việc gì quá kinh hãi.




      Từ nơi cao bước xuống, con trai lão là đồng tính tựa hồ cũng quá nghiêm trọng như lão nghĩ, trái lại còn thấy hai đứa nó vướng mắc nhau suốt mười năm, có lẽ chỉ dùng “mối duyên nghiệt ngã” mà giải thích tường minh cho được.




      Sau khi Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh trở về, Bối Luật Tâm rời nhà , kể từ đó bặt vô tín, nhà cửa yên ắng vắng vẻ, ngay cả bác Lâm cũng thôi lắm mồm.




      sáng nọ Bối Mạt Sa ngủ dậy bất thình lình lên cơn đau tim, vật vã, ngắc ngoải mãi mới ấn được cái nút báo động đầu giường.




      Lính cảnh vệ đưa ngay lão đến bệnh viện rồi báo cho Bối Luật Thanh tức khắc. Khi cả và cậu tới nơi, Bối Mạt Sa được đưa vào phòng mổ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dù sao cũng là ông già tám mươi tuổi rồi, sau mấy lần bác sĩ hạ thông báo bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, Thẩm Ngô Bích Thị bấy nay chỉ quen ngồi khách sạn năm sao gặp người nhà cũng sốt sắng lên máy bay, bay xuyên đêm đến bệnh viện. Nghe Bối Mạt Sa khó qua khỏi, bà hình như khá bình thản.




      Chỉ lúc ngồi xuống bên giường lão, thừa dịp ai chú ý, bà vào cầu thang thoát hiểm lặng lẽ rơi nước mắt.




      Khóc xong, muốn lau nước mắt rồi trở ra như có việc gì, phát mình xách túi, có khăn để lau mặt, mà khốn nỗi là bà khóc mặt nhòe nhoẹt toàn nước.




      Đương lúc bà bối rối, bỗng phát túi xách của mình đặt bậc thang bà giật mình mở ra, phát trong túi thiếu món gì, còn dư ra gói khăn giấy.




      Khi bà lau khô mặt trở lại phòng bệnh Bối Mạt Sa, có nghe con trai hỏi Lộ Tiểu Phàm: “Cặp mẹ đâu, ban nãy mẹ để quên ở đây mà?”




      Cậu trả lời: “Má Bối vừa về lấy rồi.”




      lo cho bệnh tình của bố, câu vừa hỏi chỉ thuận miệng, nghe cậu trả lời cũng nghĩ kỹ, chỉ “ừ” tiếng.




      Buổi tối của sinh ly tử biệt luôn đằng đẵng, đôi khi cũng giống tất thảy duyên phận của con người tích lũy theo tháng năm dài lâu, chầm chậm hồi tưởng.




      Giây phút Bối Luật Thanh ra ngoài phòng bệnh, Thẩm Ngô Bích Thị vẫn ngồi yên ghế ngoài cửa, với : “Bố con là người rất lãng mạn.”




      mỉm cười: “Mẹ cũng vậy.”




      Bối Mạt Sa bước vòng qua cửa phủ trở về, Thẩm Ngô Bích Thị ngồi cạnh giường lão hỏi han: “ còn trách em ?”




      Lão gắng hết sức cầm tay bà, : “ tưởng em luôn trách thể bảo vệ em.”




      Nước mắt đong đầy trong mắt Thẩm Ngô Bích Thị song vẫn nén trở về, nhưng bà lại trở về. Thỉnh thoảng gặp Lộ Tiểu Phàm, bà chau mày hỏi: “Sao trước kia nhìn ra con có vấn đề nhỉ?”




      Cậu ngắc ngứ dám trả lời bà, bà cũng kệ thây, mà bà kệ thây cậu , vì rất lâu sau đó Bối Luật Thanh mới sực nhớ ra: “Ủa, lâu rồi mẹ phái ai đến?”




      Cậu và như được thả tù. đề nghị du lịch, cậu vui vẻ đồng ý. Họ lái xe rong ruổi nơi nơi, đến hôm cậu thấy cảnh vật quen mắt lắm, quen thuộc đến nỗi cậu có thể tả lại sinh động rồi lại nhớ ra.




      đỗ xe, cất lời: “Kìa, hẻm nhà Lộ kìa.”




      Cậu trông thấy căn nhà ngói mới xây, nhấc nổi bước. Từ trong nhà, mở cửa, : “Con nghe thấy tiếng ô tô, ba về đấy!”




      “Tiểu… Tiểu Đích!” Cậu bắt gặp thời trang và xinh đẹp.




      “Là ba, ba về rồi!” Lộ Tiểu Đích thấy là cậu bèn hô vào trong nhà.




      Trong nhà lệt xệt tiếng bước chân, rồi má Lộ, ba Lộ, Lộ Tiểu Bình đều ra. Bối Luật Thanh gõ cửa xe nhắc: “Nào, ra em!”




      Cậu đặt chân xuống, chân giẫm lên lớp bùn mềm mềm, chỉ cảm thấy chân mình run rẩy, phải đỡ cậu, cậu mới đứng vững.




      Má Lộ ra sớm nhất, thấy cậu càng bước nhanh hơn, gọi: “Phàm Phàm, Phàm Phàm, cuối cùng con về!”




      Cậu có cảm giác mơ. Đây là người nhà của cậu, là người nhà nghèo túng và rầy rà, xoàng xĩnh mà chân của cậu.




      Cậu gặp họ rồi mới biết mình nhớ họ biết bao nhiêu. Cậu vẫn hằng mơ thấy họ phải vì thể quên họ làm khó cậu đến ngạt thở, phải vì thể quên họ bỏ rơi và ruồng rẫy cậu, mà là vì cậu nhớ họ… Nhớ người nhà của cậu.




      Lộ Tiểu Phàm vào nhà, phát giác nhà xây thành nhà gạch ngói, nhà hầm hình như cũng xây sửa lại, có lắp nước máy, lắp cả bình nóng lạnh năng lượng mặt trời.




      Ba Lộ tuy cũng kích động ra đón cậu, nhưng nhớ ra con mình vào nhà giàu chẳng cưới tiểu thư mà lại cưới công tử nhà người ta, kết cục dương lầm lệch này vẫn làm ông u sầu lắm, nên mình đứng ngoài hút thuốc.




      Má Lộ kể chuyện nhà cho cậu nghe, cậu mới biết nhà mình cũng trải qua quãng thời gian hai năm vô cùng khốn khó.




      Lộ Tiểu Bình sau khi về nhà sa sút cực độ. Người trong nhà ngoài ngõ đều biết ba hoa khoác lác lời dối to tướng, gì mà có quan lớn kinh đô chiếu cố kiếm ra bộn tiền, hóa ra là giả, ngay cả còn mất việc về quê.




      Người nông thôn chất phác là . Trước kia vì ngại nhà Lộ có ông lớn ở kinh đô nên buộc phải vừa ghen tỵ vừa nịnh bợ nhà họ, nay thực tế chứng minh ông lớn người ta coi nhà họ ra gì, vậy nên người ta lăm lăm dìm hàng.




      Chức trưởng làng của ba Lộ bị bầu lại, vườn tược được phân chia xong xuôi cũng bị xới ra chia lại, gốc óc chó mới trồng được hai năm trong vườn cũng bị người ra bán tống bán tháo.




      Việc cưới hỏi của Lộ Tiểu Đích ai hỏi đến, Lộ Tiểu Thế vốn dĩ được vào học trường cấp ba trọng điểm của làng cũng bị gạch tên.




      Má Lộ cắn răng kêu nhà mình lần nữa trồng lại óc chó và táo.




      Lộ Tiểu Bình đắc tội Lý Văn Tây nên dám ra ngoài tìm việc, bèn ở nhà làm kỹ thuật viên. có học, đầu óc cũng nhanh nhạy, chẳng mấy chốc thành bán chuyên gia gieo trồng óc chó. Làng thường có người nhờ xem giúp câu óc chó hoặc là chiết cành óc chó.




      Lộ Tiểu Đích chịu làm ruộng, thế là xuống miền Nam làm thuê, mấy năm qua chịu đủ khổ ải nhưng trở thành người từng trải, tại bán hàng điện tử mà sống, trở thành nữ thương nhân, sản phẩm điện tử to to làng đều tay mang về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :