1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bối Mạt Sa cau mày, cặp mắt quan sát cậu mấy lượt sau cặp kính gọng vàng như muốn cân đo đong đếm thành ý của cậu hoặc mưu sau lưng khi cậu câu này. Lão trầm giọng: “Trong trường hợp con muốn ly hôn cùng Luật Tâm con phải rời khỏi nhà Bối, rời khỏi Bắc Kinh ngay tức khắc. Đương nhiên nếu con bằng lòng xuất ngoại, bố có thể thực . Nhưng sau này con được liên lạc với Luật Thanh nữa, con có làm được ?”




      Cậu lại nhìn , vẫn dửng dưng như , nên cậu trả lời: “Cháu xuất ngoại.”




      Bàn tay rốt cuộc khựng lại, mắt rốt cuộc ngước lên, và rốt cuộc hỏi: “Lộ Tiểu Phàm, bấy nhiêu năm qua em theo bên cạnh tột cùng bởi vì sao?”




      Bỏi vì sao? Cậu cảm thấy câu hỏi này tự thân có thể trả lời, nhưng lại dùng khẩu khí như vậy để hỏi cậu, cậu dám rằng sao biết còn hỏi. Vì thế, cậu đành cười: “Chắc là... Chắc là vì có thương em.”




      Bối Lụật Thanh lẫn Bối Luật Tâm đều nhìn thẳng cậu trai khép nép này Cậu trai này, người mà trước giờ chỉ có họ quyết định cần hay cần, mà mãi đến ngày hôm nay họ mới biết, hai người họ, ra cậu chẳng cần ai.




      “Hãy quyết thế !” Bối Mạt Sa coi như gõ tiếng búa xét xử sau cuối dành cho cuộc tình bê bối và nghiệt ngã này.




      ***




      Hôm sau, Bối Mạt Sa chẳng chần chừ, nhanh chóng có người đến áp giải cậu rời khỏi nhà Bối Luật Thanh, hộ chiếu của cậu được lo liệu xong xuôi gần như vượt tốc độ bỉnh thường.




      Cậu sửa soạn hành lý, Bối Luật Thanh đứng cạnh nhìn, biểu cảm giống hệt nhìn kẻ mờ nhạt hoặc là như bác giúp việc dọn nhà, ánh mắt rơi cậu song căn bản chỉ coi cậu là chướng ngại vật chẳng may chắn trước mắt mà thôi.




      Cậu hiểu lần này ra có lẽ phải giã biệt người đàn ông này rồi. còn gặp nữa, tối đến cũng nằm mơ cõng leo núi nữa, sau này muốn “hẹn gặp lại” cũng thể, vì cậu biết hai người gặp lại.




      Cậu đặt từng món đồ vào valy, cầm khăn quàng với : “Em mang nhé.”




      chẳng chẳng rằng, cũng chẳng để ý tới cậu. Cậu ngượng ngùng, rồi vẫn dày mặt đặt nó vào valy, cuối cùng cậu cầm di động : “Em mang nhé.”




      Mọi thứ cậu từng , mọi thứ cậu từng đặt vào valy, giờ đây cậu chẳng tài nào bỏ chúng vào thùng rác nữa. Vì lần này cậu hiểu, vì cậu hiểu, cậu và còn đoạn sau.




      Cậu như tên tù nhân, bị áp giải gặp Bối Mạt Sa lần cuổi.




      Bối Mạt Sa nhìn cậu, hít sâu hơi: “Đây là hộ chiếu của con, đây là vé máy bay. Ba giờ chiều ngày kia hãy rời khỏi đây sang Pháp... Còn đây là tiền bổ đổi sẵn cho con rồi. Con còn cầu nào ?”




      Cậu vội xua: “Dạ , làm phiền ba quá, ba Bối.”




      Bối Mạt Sa nghe cái xưng hô ấy mà nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. Lão bảo: “Thế dông dài nữa, con hãy giữ sức khỏe.”




      Mùa xuân ở kinh thành vô cùng dễ chịu, ánh dương rạng rỡ, trời khô ráo và ít mưa, Lộ Tiểu Phàm ngồi trong phòng chờ cầm vé máy bay của cậu, di động đặt nơi đầu gối. Đèn báo nháy rồi nháy, thế rồi chuông vang.




      Cậu vớ nhanh lấy, : “A lô ạ?”




      Đầu dây bên kia im lìm hồi, đoạn lạnh nhạt: “Tôi đây. phải tôi!”




      “À, Luật Tâm à…”




      Bối Luật Tâm năng lạnh như băng: “Tôi chỉ muốn báo cho cậu, cậu đừng tưởng ra nước ngoài là tiện thậm thụt với tôi. Cậu ra nước ngoài, chắc chắn bố tôi cho tôi đâu trong mấy năm tới, cậu khỏi cần chờ ấy.”




      “À! Tôi hiểu mà…” Cậu ngập ngừng vài bận, mới bảo: “ cậu sắp cưới tiểu thư Tống Thiến Ngọc, chẳng có tâm tư nghĩ đến việc tìm tôi đâu.”




      Đầu dây bên kia làm thinh, lát sau Bối Luật Tâm lên tiếng, “Cậu quả tình siêu đáng ghét đó, có biết hả?”




      “Xin lỗi cậu.”




      “Chả có cốt cách, chả có gì ưa được.”




      “Làm thất vọng rồi…”




      Bối Luật Tâm dường như sụt sịt “Cậu thành biến thái chả liên quan gì tôi.”




      “Ừ.” Cậu rụt rè, “Cậu đừng nghĩ nhiều.”




      “Mơ giữa ban ngày hà, mắc gì tôi phải nghĩ nhiều vì cậu?”




      “Ừm.”




      Mãi lâu sau, Bối Luật Tâm mới lại : “Bố tôi vẫn đối xử khách khí với cậu lắm, cậu đừng hận bố.”




      “Tôi hiểu mà.”




      “Hẹn gặp lại... Lộ Tiểu Phàm.” Bối Luật Tâm cúp máy nhanh chóng. Cậu thấy thế là tốt nhất, vì cậu cần phải câu hẹn gặp lạỉ, cậu cần phải lừa .




      Ngồi trong phòng chờ, nhìn kim đồng hồ nhích mình từng chút, cậu nghĩ Bối Luật Thanh bây giờ có ngoại lệ. Vì mỗỉ lần cậu rời , đều là cậu chủ động tìm sau đấy, chưa từng có ngoại lệ, giờ cũng . Nên cậu tắt di động.




      Giao dịch ở thởi khắc tại cũng là thời điểm mấu chốt nhất với hội Bối Luật Thanh, Trác Tân và Lâm Tử Dương. Ngày hôm nay Bộ Nông nghiệp thông báo mở cửa thị trường khoai tây. Việc này đồng nghĩa số lượng lớn khoai tây Mỹ ồ ạt thâm nhập thị trường Trung Quốc. Tin này vừa lan ra làm giá giao kèo khoai tẳy tụt giá phanh, hàng loạt nhà đầu tư bỏ trống khiến giá khoai tây tụt dốc liên tục.




      Lâm Tử Dương và Trác Tần đập tay nhau, cười ha hả: “Đúng là kiếm củi ba năm chỉ dùng để thiêu giờ.”




      Lộ Đào thong thả ra văn phòng, ôn tồn hỏi Thẩm Chí Cần đứng ngoài: “Mọi chuyện vẫn bình thường chứ?”




      Thẩm Chí Cần ngẩng đầu cũng trả lời, chỉ “ừ” câu, Lộ Đào hình như vững dạ mà gật đầu, tưới mấy chậu cây xanh đặt trước cửa sổ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Phàm ở sân bay bắt đầu xếp hàng lên máy bay, Bối Luật Thanh nay nhìn con số ngừng biến hoá biểu đồ giao dịch, nghĩ gì.




      Khi đứng bậc cuối cùng của cầu thang, cậu dừng nơi cửa khoang thoáng nhìn lại. Còn năm phút nữa là ba giờ đúng, còn năm phút nữa chuyến bay đến Paris cất cánh, còn năm phút nữa thị trường kỳ hạn kết thúc phiên giao dịch.




      Bối Luật Thanh khẽ nhắm mắt, kế bên là Lâm Tử Dương đứng tán dóc cùng Trác Tân. Lộ Đào nâng chậu cây xum xuê lá như nâng vật gì mong manh lắm.




      Thế rồi...




      Giá khoai tây biểu đồ giao dịch kỳ hạn đột nhiên tăng thẳng tắp, toàn bộ đường đồ thị như những mũi kim chui lên từ lòng đất và vẫn ngừng chọc lên cao vút, tốc độ chóng mặt khiến rất nhiều giao dịch viên hồ như kịp phản ứng. Lâm Tử Dương quay lại hét lên sợ hãi.




      Bối Luật Thanh mở to mắt sững sờ, sắc mặt thoắt chốc trắng bệch. hô lớn: “Mau, chặt kho(*)!”




      (*)Thuật ngữ, chỉ hành động dừng giao dịch để hạn chế lô khi nhận thấy có khả năng lỗ lớn sau khi bắt đầu phiên giao dịch.




      Cả Lâm Tử Dương lẫn Trác Tân đều nhào vào bàn, mở tất cả tài khoản liên kết. Lực lượng từ nhiều phía căn bản chấp nhận cho họ chống cự mảy may, từng cái, từng cái nổ kho, chớp nhoáng tới nỗi họ kịp chặt kho.




      Lâm Tử Dương nhìn của cải kếch xù trong nháy mắt hoá thành sương khói, tay run đến mức cầm nổi chuột




      Trác Tân ngồi ghế nhìn kho của mình bị nổ mà cứu vãn được gì, ngồi cũng xong, “phịch” tiếng cả người cả ghế đổ xuống đất




      Chả ai lường được, giá khoai tây vốn hẳn là phải tụt dốc phanh lại bất thình lình vọt lên từ mặt đất




      Năm phút cuối cùng trước khi hết giờ giao dịch thị trường kỳ hạn của công ty Vạn Đạt, với hơn sáu mươi ô bỏ trống trăm triệu dễ dàng đòn đánh bại tất cả các ô bỏ trống lẻ tẻ khác, gàn như tiêu diệt tất cả bên bỏ trống, trở thành bên chiến thắng lớn nhất(*).




      (*) Vụ công nợ hàng hoá kỳ hạn có của nhà nước Trung Quốc.




      Sảnh giao dịch nhao nhao rối loạn. Và trong khoảnh khắc Bối Luật Thanh và Lâm Tử Dương rớt đài, ngập trong tai ương máy bay của Lộ Tiểu Phàm từ từ lướt đường băng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ việc lần bị nổ kho mọi tài khoản lớn , biết Bối Luật Thanh làm gì.




      Vụ này chắc kéo hết thảy những gĩ Bối Luật Thanh kiếm được tại thị trường chứng khoán suốt mấy năm qua đều đổ sông đổ bể rồi, có khi còn phải bán hai mảnh đất.




      Cách qua lớp cửa kính, như có thước phim được trình chiếu nháng qua.




      Lâm Tử Dương cười hì hì: “Chuyện vặt vãnh, em với nhau chỉ là chuyện thôi.”




      Lộ Đào cười đáp: “Tôi làm chứng khoán phải khác đấy, chuyện cũng phải tính.”




      Lộ Tiểu Bình hỉ hả : “Tao đoán sản phẩm phụ nông nghiệp này phân nửa là ngô… Luật Thanh gần đây đặc biệt chú ý đến mặt hàng ngô, thu thu chi chi mấy vụ đều nhiều nhưng rất kỳ quặc, như thử nghiệm ấy.”




      Lộ Tiểu Phàm cúi đầu uống trà, rầu rĩ : “Ở chợ rau, ngô tăng gần năm hào cân. Em nghe người ta bán hàng ngô năm nay thiếu thốn, sang năm lại càng khan hiếm, làm sao thị trường kỳ hạn có thế rớt giá?!” :




      Lâm Tử Dương cười cười: “Ồ, tên nghe gần gũi thế!”




      Thẩm Chí Cần lạnh nhạt đáp: “Phận dân thường, chăm chỉ sao được?”




      Lộ Tiểu Phàm nhìn Lý Văn Tây, chân thành: “ Lý nghĩ cho hai tôi tấm chi phiếu kia là có thể hợp tác cùng ảnh, ... hai tôi đáng tin đâu...”




      Lộ Tiểu Bình khó tin chất vấn: “Tại... Tại sao lại liên kết cùng Bối Luật Thanh gài bẫy Lý Văn Tây? Lý Văn Tây là trong số các khách hàng lớrn nhất của chúng ta cơ mà?”




      Lộ Đào cười cười, cầm bình rót cho cốc nước nhân sâm, tốt bụng giảng giải: “Thị trường này là thế đấy. Những ai vào đây đều là cá, có lúc là cá lớn nuốt cá bé, có lúc cá bé cũng nuốt cá lớn. Có kẻ thua lỗ mới có người lãi lời.” ta ngoảnh lại, cười đến là ôn hòa, “Cá nuôi béo cũng chỉ để ăn thôi.”




      Nếu cuộc đời là bộ phim thẳng tuột bị cắt cúp, hãy để chúng ta cùng xem đoạn bị cắt .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đoạn phim 1





      Tên cao to mất dạng, thực ra Lộ Tiểu Phàm cũng day dứt quá nhiều. Dù sao cậu cũng phải linh mục, cậu có dư thừa tình cảm để thương xót cho ai gặp bất hạnh. Vả lại tên cao to còn ức hiếp cậu rất tàn độc nữa.




      Vài ngày sau cậu ngang qua con ngõ theo thường lệ, lại trông thấy tên cao to đánh nhau. Cậu vốn muốn xem vì muốn dính vào phiền phức, nhưng thấy dưới chân y là đống tạp chí khiêu dâm chữ phồn thể, xem chừng trận này nổ ra chính bởi tranh giành địa bàn.




      Tên cao to ra tay rất hiểm độc, vì y dù đánh quá hung hiểm nhưng mỗi nắm đấm lại thô bạo, chẳng mấy chốc khiến lũ đến tranh địa bàn chạy tóe khói.




      Y khom lưng nhặt tạp chí trong gió lạnh, cậu sực nhớ đến hình ảnh y được tung hô vây quanh ở trường. Cậu bước qua, chọn quyển tạp chí, khi ấy cậu nghĩ nếu y nhận ra cậu, cậu bỏ của chạy lấy người, song y chỉ ngẩng lên liếc cậu cái cũng gì, tiếp tục khom người xếp tạp chí.




      Cậu liền trả tiền mua quyển rồi lại vứt nó tại góc. Hàng ngày cậu đều mua tạp chí, rồi hàng ngày lại vứt tạp chí.




      Rốt cuộc có hôm tên cao to mở mồm, phải cảm tạ mà là quát tháo: “Đánh chết mày giờ, tao mượn mày thương hại tao sao?”




      rồi thèm xách túi tạp chí theo, y bỏ luôn. Cậu đành phải ôm đống tạp chí khiêu dâm của y, vất vả chạy theo sau, cà lăm: “Mình… Mình bảo mình… đánh bạn đâu!”




      Tên cao to bị cậu quấy rầy, quay ngay đầu ném cho câu: “Xéo !”




      Cậu ôm tạp chí của y, muốn xéo cũng biết xéo đâu, đành phải lật đật theo sát y, ngắc ngứ: “ đấy, mình muốn thành ra thế này đâu!”




      Tên cao to đột ngột bỏ chạy, đến khu nhà thấp lè tè mất dạng. Cậu hỏi thăm bà lão ở gian nhà trước xem có thấy cậu nào cao to chạy qua đây , bà cụ chỉ tay và : “Có phải hỏi con trai của ông thọt ? Sống ở cửa tò vò thứ ba sau ngõ.”




      Cậu lần mò theo con đường, nhìn thấy cánh cửa tò vò lụp xụp mà thể tin được đây là nhà của tên cao to luôn ăn vận bóng bẩy. Cậu gõ cửa, mở cửa là người đàn ông khập khà khập khiễng, nghe giới thiệu là bạn cùng học của tên cao to liền niềm nở mời cậu vào nhà.




      Y thấy cậu vào, mặt đỏ sọng, bật dậy đẩy cậu ra cửa,




      Người đàn ông bị thọt vội kéo y: “Chí Cần, sao con cứ thế hả? Sao mãi chịu lớn?!”




      Y bị ông ta kéo liền quay người vào nhà.




      Cậu ngồi ngoài nhà chuyện mới biết nhà y họ Thẩm, tên cao to tên là Thẩm Chí Cần, năm xưa học hành giỏi giang nhưng tại sao kết quả thi đại học cao lắm, vừa hay đại học R mở thêm hệ cao đẳng, ông thọt liền giấu y, kêu người ta đâm bị thương chân mình đặng lấy tiền bồi thường chạy cho y vào học.




      Cái thời điểm ấy những ai chạy tiền vào học toàn là nhà giàu, Thẩm Chí Cần lại ham hố, quần áo mặc là phải đẹp, có tiền làm thuê, bán tạp chí.




      Lý do Lâm Tử Dương bức lui y rất đơn giản, đó là để cảnh sát bắt quả tang y buôn bán tạp chí khiêu dâm. Thế là Thẩm Chí Cần vừa lần phạm tội đánh nhau, vừa lần phạm tội buôn bán văn hóa phẩm đồi trụy bị tóm về đồn, hai tội hợp lại thành kết quả bị đuổi học.




      đường về, Lộ Tiểu Phàm chợt nhiên áy náy sâu sắc. Cậu thấy rằng vì cậu mà làm vận mệnh người đương từ đỉnh cao tuột xuống tận đáy vực, hơn nữa còn như là khó lòng vươn lên cho đặng.




      Cứ ba ngày cậu đến chỗ Thẩm Chí Cần hai ngày, xách ít đồ qua.




      Tiền tiêu vặt của cậu nhiều lắm, nhà y có việc gì cậu đều giúp. Cậu phụ y bán tạp chí, nhưng cái bộ dạng nhút nhát của cậu dễ dàng gọi người đến đánh nhau, chưa được bao lâu Thẩm Chí Cần bắt cậu té khẩn.




      Cậu bắt đầu nhặt nhạnh đồng nát, có gì bán được bán. Bối Luật Thanh dẫn cậu ăn cơm, cậu liền rình thức ăn, còn thừa bao nhiêu là gói hết về mang cho Thẩm Chí Cần.




      Ông què đựng tất cả chỗ thức ăn thừa do khách sạn xa hoa nấu vào cái chảo lớn chung với cháo trộn(*), ba người đặt bát chiếc ghế con con trong sân húp xì xụp.




      (*) loại cháo của Trung Quốc, thành phần chính là gạo nấu thành cháo hạt, thêm thức ăn và chan nước lõng bõng.




      Thẩm Chí Cần gì cậu cũng phản đối, nhưng hở ra nửa lời chê Bối Luật Thanh là cậu giận. Cậu giận có nghĩa là đến nữa, mà là thèm để ý y nữa.




      Lâu dần y cũng tường tỏ tính tình cậu, biết Bối Luật Thanh chính là nghịch lân(*) của cậu, tuyệt đối thể nạy, ngay cả sờ cũng được luôn, thế là y chẳng bao giờ nhắc đến nữa. Cậu cũng hiểu chuyện, nên hai người đều ăn ý nhau còn đề cập về .




      (*) Nghịch Lân là chiếc vảy dưới cổ rồng, máu của tim rồng chảy từ chiếc vảy này dẫn đến các mạch máu khác, khi rồng bị chạm đến nghịch lân bùng nổ long uy vô hạn. Hiểu rộng nghĩa đó là mỗi người đều có nghịch lân, có thể là người nào đó, có thể là bí mật nào đó thể chạm đến, cho phép ai xúc phạm.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đôi khi lại chuyện trò về đâu ra đại loại thế, Lộ Tiểu Phàm được tầng lớp cấp cao hun đúc nhiều năm, chỉ điểm cho Thẩm Chí Cần biết cậu đoán tương lai vài năm nữa là thiên hạ của kinh tế, ngành chứng khoán nhất định càng ngày càng sôi động.




      Kỳ thực vấn đề hoàn toàn phải nằm ở cậu hiểu bao nhiêu về chứng khoán. Nếu Bối Mạt Sa đổi vị trí với bố Trác Tân, cậu ngành nông nghiệp tương lại càng ngày càng sôi động chừng.




      Cái chân bị đâm của ông thọt được trị tận gốc, lâu dần chuyển biến xấu, Lộ Tiểu Phàm hôm nay nhét chút tiền, mai lại đưa chút của.




      Mới đầu Thẩm Chí Cần khăng khăng chịu, nhưng rồi cũng đầu hàng cuộc sống, thế nên viết giấy vay nợ cậu. Cậu liên tục xua cần cần, y liền quăng giấy vay nợ lên người cậu, dõng dạc: “Bạn bè vay tiền nhau cũng phải có giấy vay nợ.”




      Nên Lộ Tiểu Phàm có bạn. Bạn cậu chính là Thẩm Chí Cần.




      Chân ông thọt rốt cuộc được chữa khỏi. Tiền có, con trai cũng thất học, tâm tư ông chán chường, cuối cùng vết thương chuyển thành ung thư xương, qua đời.




      Ngày bố mất, Thẩm Chí Cần quỳ trước quan tài bố ba ngày, sau đó bán nhà, tứ xứ tìm cơ hội đầu tư cổ phiếu.




      Y tự mở tài khoản vẫn vấp phải rất nhiều vấn đề, trong lúc đó ít lần phải vay tiền Lộ Tiểu Phàm, nhưng lần nào lần nấy y đều nghiêm túc viết giấy vay nợ cậu. Y phiêu bạt khắp nơi trong thời gian dài, cuối cùng cũng gặp được Lộ Đào ở Thiên Tân mới ổn định.




      Bẵng hai năm y mới lại liên lạc với cậu, với cậu, tiền y vay, y giúp cậu mở tài khoản ở thị trường kỳ hạn, kiếm được bao nhiêu cậu hưởng, lỗ y chịu.




      Cậu gạt : “ nhất thiết phải thế đâu.”




      Thẩm Chí Cần nạt nộ, rồi : “Nhớ trả giấy vay nợ cho tôi.”




      Cho nên cậu Thiên Tân, phải gặp Lộ Tiểu Bình, mà là gặp Thẩm Chí Cần.




      Cũng phải cậu có tài khoản, chẳng qua tài khoản của cậu đứng tên Thẩm Chí Cần.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đoạn phim 2




      Lý Văn Tây tìm Lộ Đào đề nghị hợp tác, Thẩm Chí Cần báo cho Lộ Tiểu Phàm hay: “Tự cậu quyết . Hận ta cũng đừng hé răng, nếu hận báo cho ta biết Lý Văn Tây giở trò.”




      Cậu húp thìa cháo trộn, : “Mình hận ảnh.”




      Thẩm Chí Cần trợn mắt, cậu lại cúi đầu nốt: “Nhưng mình muốn hận ảnh, sau đó đặc biệt muốn ảnh hận mình.”




      “Thế khỏi !” Thẩm Chí Cần bảo.




      “Cơ mà… Lý Văn Tây đối phó ảnh được đâu!” Cậu khuấy bát cháo, “Lý Văn Tây đối phó được với mình, mà Lộ Đào cũng được.”




      Thẩm Chí Cần hừ lạnh: “Đừng đánh giá Bối Luật Thanh quá cao. Lý Văn Tây có tiền, cũng chịu chơi, làm sao đối phó được Bối Luật Thanh? Cậu cứ chờ ngày Bối Luật Thanh thành khố rách áo ôm .”




      Cậu uống Coca, mãi sau mới hỏi: “ mình còn chơi ?”




      “Ờ…” Y phản ứng lúc mới biết “” lần này trong lời cậu là chỉ ông ruột, bèn đáp, “Chừng như Bối Luật Thanh chú ý thể diện cho ông cậu, để cho quen dần, quen dần trước, ta kiểu như chỉ muốn cậu chơi trò chơi thôi… Có điều đại thiếu gia người ta thừa tiền, tháng tiêu hơn mười nghìn là bình thường mà nhìn cậu vênh váo đến nỗi kia coi như vui vẻ cũng có giá trị.”




      Cậu đột nhiên có tâm tư uống Coca nữa. giọng, cậu : “ mình nông cạn như vậy…”




      Thẩm Chí Cần khỏi thốt lên: “Mẹ nó…”




      “Ảnh có đối xử tốt với cậu ?” Cậu tự dưng đổi đề tài.




      “Ai?”




      “Lộ Đào.”




      “Ê, nghĩ gì đấy hả? Tôi và ta đâu phải quan hệ như kiểu cậu và Bối Luật Thanh…”




      “Ồ…”




      “Cậu ồ cái gì?”




      “Các cậu tiến triển chậm quá!”




      “Tôi thèm vào!” Y đỏ mặt.




      “Có lần Lộ Đào chuyện với mình, có nhắc đến khả năng là, nếu có thể biết chính xác mình mua loại hàng hóa kỳ hạn nào, mua bao nhiêu, bao giờ xuất kho, như vậy họ có thể dùng lý thuyết để tạo thiếu hụt vốn trong thời gian ngắn khiến ảnh nổ kho.”




      “Hả?” Y ngoảnh lại.




      “Ảnh phải đến khả năng. Ảnh thực tế muốn làm thế. Ảnh muốn mình phải nếm thử mùi vị sa sút, mất trắng của cậu năm xưa!”




      Thẩm Chí Cần càng đỏ mặt: “Liên quan gì đến tôi? Thị trường kỳ hạn ngày nào chả cá lớn nuốt cá bé, ai bước chân vào nó cũng đều là cá. Bối Luật Thanh lại đúng là con cá béo ú, bị Lộ Đào tăm tia chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”




      Cậu lắc lắc đầu: “Muốn mình sa sút khó lắm. Ảnh có tiền mặt má Luật Tâm vẫn rất giàu, và ảnh còn có thể trả phép về làm nhân viên ngoại giao cơ mà.”




      “Mẹ kiếp, Bối Luật Thanh giỏi nhất quả đất, được chưa?”




      “Nhưng ảnh chắc chắn sốc. Chừng ấy tài sản tại của ảnh đều do ảnh tự kiếm, có cả rất nhiều tiền của bạn bè. Vả lại cậu biết đấy, mình chưa làm gì thất bại bao giờ.”




      “Mẹ kiếp…”ơ]




      “Nếu trù trừ, mình phát ngay. Ảnh rất thông minh.”




      “Mẹ kiếp…” Thẩm Chí Cần lại đỏ mặt, “Cậu rốt cuộc có ý gì…”




      Cậu chầm chậm : “Mình có cách để biết ảnh mua loại hàng kỳ hạn nào, mua bao nhiêu, bao giờ xuất kho. Nếu cậu có thể đòn làm ảnh nổ kho, mình giúp Lộ Đào… Vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thắng mình.”




      Thẩm Chí Cần nghiêng đầu qua: “Cậu …”




      Cậu ngẩng lên: “Ừ … Nhưng khi các cậu thực xong, nên nghĩ cách trốn sớm tốt hơn.”




      Thẩm Chí Cần cười lạnh, kiện định tuyên bố: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, cậu cứ nghĩ họ tay che trời hoài. Huống chi đám ở Thượng Hải và đám ở thủ đô đấu đá ráo riết, chúng ta cũng có chỗ dựa thôi! Trước tiên trị được Bối Luật Thanh cũng coi như chào đám thượng tầng cái rồi. Ủy ban Chứng khoán có quản lý đến thị trường kỳ hạn , cũng đến phần ông già nhà Bối Luật Thanh làm quan!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :