1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lâm Tử Dương thường xuyên kiếm Bối Luật Thanh xầm xì chi đó, cậu tìm cái ghế ngồi ở bếp uống canh. Người ta rầm rà rầm rì chuyện với nhau, cậu nào có thể dày mặt hóng hớt. Nên đồ đạc để sô pha hay mép bàn, cậu đều tránh , lau bàn mà gần đến mấy chỗ đó là cậu cũng vòng qua chạm vào, để đâu vẫn nguyên xi thế. Nên mới , Lộ Tiểu Phàm rất có tố chất làm con nhà giàu thậm chí là bồ của con nhà giàu, hơn nữa cũng tự cầu rất cao với chính bản thân mình.




      Người phát ra mối quan hệ giữa các cậu cũng là gã bạn thân với Bối Luật Thanh nhất - Lâm Tử Dương. Nhưng cậu thấy giật mình vì Bối Luật Thanh thích con trai, mà giật mình vì Bối Luật Thanh thích cậu đúng hơn, thậm chí còn giật mình dữ dội hơn cả khi cậu biết mà lại làm chuyện đó với em rể phải.




      Nhất thời Lâm Tử Dương sao tiếp thu được chuyện này, dòm mặt cậu rồi ú ớ liên tục với : “ phải chứ... thể nào...Sao lại là em nó...” Đến tận khi chau mày hỏi: “Cậu xong chưa hả?”




      Bấy giờ Lâm Tử Dương mới sực tỉnh, cười khình khịch mấy tiếng chữa ngượng rồi thủng thẳng : “Thôi được rồi, thế cũng hay, tính ra lại an toàn!”




      Lộ Tiểu Phàm lúc ấy vẫn còn chưa tỉnh, tưởng Lâm Tử Dương là thể thừa nhận vị trí của cậu bên cạnh Bối Luật Thanh. Cậu nghĩ làm chuyện đó với cậu vì thích, sau mới hiểu Lâm Tử Dương nhắc đến “an toàn”, là bởi nghĩ đến điểm tốt của chuyện này là tiện lợi.




      Người thứ hai biết là Trác Tân.




      Phản ứng của Trác Tân khác hẳn tên Lâm Tử Dương lông bông, văn dốt võ dát. Y là thanh niên nhà giàu có chí và tham vọng chính trị.




      Từ rất rất lâu, y hiểu chính trị phải sân khấu cá nhân mà là của đám đông. Dù cho cả đám đông cùng nhảy múa, người ngoài cuộc chỉ biết để mắt đến diễn viên chính mà thôi.




      Trác Tân rất đề cao Bối Luật Thanh. Y cho rằng dựa vào điều kiện của bản thân cộng thêm bọn y nữa, họ rất có cơ may trở thành diễn viên chính của thời đại, mà giấc mộng này gần như tan biến khi y biết mối quan hệ giữa Bối Luật Thanh và Lộ Tiểu Phàm.




      Như thế lời thoại y thuộc rồi, hóa trang cũng xong rồi, trang phục diễn cũng mặc rồi, mà đạo diễn lại gọi y lên lĩnh quà.




      ghét bỏ và kỳ thị Trác Tân đối với Lộ Tiểu Phàm cũng giống hệt kính nể và ngưỡng mộ Lộ Tiểu Phàm đối với Bối Luật Thanh. Đó là phản ứng bản năng của giai cấp đối với giai cấp.




      Y có việc gì gọi Bối Luật Thanh đến club do bạn y lập, chứ như Lâm Tử Dương xồ đến nhà .




      Cha Trác Tân là nhân vật cốt cán trong Bộ Nông nghiệp. Sau khi lý tưởng chính trị cao xa của y tạm thất bại, họ tiến xa hơn con đường chứng khoán. Nhóm họ khi đó là Bối Luật Thanh phân tích và xuất vốn, Trác Tân phụ trách tin tức, Lâm Tử Dương phụ trách mạng lưới quan hệ.




      Chứng khoán theo cái nhìn của tầng lớp bình dân là loại đầu tư. Dĩ nhiên, cách gọi khác của nó ở Trung Quốc là đầu cơ, song đối với đám con nhà giàu ở mảnh đất này mà , đó là việc làm của bọn Bát Kỳ tử đệ(*), gọi là rửa tiền đúng hơn(**).




      (*) Bát Kỳ là chế độ tổ chức quân , dân độc trưg cửa người Mãn châu và nhà Thanh sau này, đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản. Người Bát Kỳ Chuộc dân tộc Mãn, con cháu họ được xưng là Bát Kỳ tử đệ. Về sau cụm từ này được chỉ con cháu nhà giàu chơi bời chỉ biết cậy vào tổ tiền có công với đất nước.




      (**) Ý tiền đó tiền đó là của nhà chứ phải của riêng cậu thiếu gia nào, bỏ tiền ra chơi chứng khoán có nghĩa là giở thủ đoạn ra chiều hợp pháp để ngang nhiên chuyển tiền của nhà vào túi mình.




      Có lần Bối Luật Thanh gọi điện về nhà cho Lộ Tiểu Phàm, kêu cậu mang hộ mấy món đồ để quên ở bàn.




      Cậu lập tức cầm số giấy tờ bàn, chạy cong đít mang cho . Trác Tân thấy cậu đến cũng chả thèm ngẩng đầu, tiếp tục trình bày ý kiến của y. Trái lại, Lâm Tử Dương lại niềm nở gọi, Tiểu Phàm Tiểu Phàm ơi à, cậu lại như mặn mà với việc đối đáp con rắn khẩu Phật này cho lắm.




      cậu ra ngoài bê cho các đĩa hoa quả, cậu nhanh chóng đứng dậy nghe lời.




      Chờ cậu , Lâm Tử Dương cười hinh hích: “Luật Thanh, cậu để đống tài liệu đó ở nhà, em nó xem trộm đấy chứ?!”




      trả lời, mở túi giấy tờ, ngón tay thon dài kiểm tra mép giấy xem ký hiệu dán. Lâm Tử Dương thở dài: “Lộ Tiểu Phàm được cái nhát cáy với cẩn thận, hơi lù đù tí nhưng biết điều.”




      Trác Tân cười khẩy: “Nó hiểu làm sao được. Cho nó xem nó hiểu được bao nhiêu? Vả lại, Luật Thanh cẩn trọng hơn cả hai ta, Lộ Tiểu Phàm nếu xem trộm liệu bị phát chắc?”




      Khi Lộ Tiểu Phàm vào, Bối Luật Thanh đọc giấy tờ, Lâm Tử Dương và Trác Tân tán gẫu, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh , an phận ăn trái cây. Nhìn thấy bàn có tờ báo Chứng khoán, liền quen tay cầm lấy đọc từ đầu tới cuối.




      Trác Tân cười lạnh: “Tài khoản ngân hàng cũng có mà học đòi đọc báo Chứng khoán à?!”




      Cậu nhìn ánh mắt toát vẻ khinh thường của y, chỉ đáp ngập ngừng: “Em đọc chơi thôi.”




      “Ý, như cậu dân người ta thích xem báo thế giới, họ đều là Chủ tịch Liên hiệp quốc rồi.” Lâm Tử Dương vắt chéo chân cười rung người với Bối Luật Thanh, “Luật Thanh đúng lắm, Tiểu Phàm nha, hợp mấy trò đầu cơ cổ phiếu đâu. Tiểu Phàm đáng nhất là chất phác mà.”




      “Đứa nào ngu, đứa đó nổi tiếng.” Trác Tân chế giễu.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bối Luật Thanh hề ngẩng đầu, chỉ lên tiếng: “Trác Tân, cậu bị sốt rét à?”




      Trác Tân còn chưa kịp dời mắt qua, tiếp: “Chứ sao lại vênh váo thế?”(*)




      (*) Chữ “vênh váo” ở đây nguyên văn là “đắc sắt”, cắt nghĩa ra là “bị run” . Luật Thanh châm biếm y “đắc hàn chứng” – sốt rét nên mới vênh váo “bị run” với Lộ Tiểu Phàm như thế.




      Trác Tân tức tối liếc mắt qua. Lâm Tử Dương phụt tiếng, rót ly rượu cho y, bảo: “Chậc, cậu để Bối gia phải mở miệng rồi cơ đấy. Cậu ta mở miệng thế đủ cho cậu uống cả chai heng!”




      Trác Tân ngả người ra sau, tán dóc cùng : “Tôi thấy cái tin Lão Phật Gia sắp từ bỏ quản lý thị trường chứng khoán của Luật Thanh là ! Cậu nghĩ xem, Thượng Hải với thủ đô đấu đá nhau dữ dội, Lão Phật Gia mấy ngày nay im hơi lặng tiếng rồi, Lão Phật Gia muốn làm kinh tế phải đỡ dân Thượng Hải thích làm kinh tế lên ngựa trước kìa!”




      Lâm Tử Dương bật cười: “Rốt cuộc vẫn bàn chuyện nghiêm chỉnh!”




      bàn nghiêm chỉnh đây. Giá gạo tăng... Tăng vọt. Trong vòng hai năm nữa chắc lên đồng!” Trác Tân ra chiều bí .




      Lâm Tử Dương thất thanh: “Giờ mới năm hào cân(*)!”




      (*) Cân của Trung Quốc bằng 1/2 cân Việt Nam.




      Đến cả Bối Luật Thanh cũng cầm lòng đặng mà ngẩng đầu. Trác Tân thả tay, : “Quốc gia giờ phải tự trả giá cả lương thực vốn bất ổn từ lâu, tình hình miền Nam càng gay go, cấp nhận được văn kiện dấu đỏ bắt nâng lượng gạo trữ kho nên giá gạo chắc chắn tăng rồi.”




      Lâm Tử Dương gãi lông mày: “Gạo tăng chắc lúa mỳ cũng thế!”




      Trác Tân cười : “Sao lại thế chứ? Chờ cổ phiếu của chúng ta xuất ra là vừa vặn đủ nâng giá phụ phẩm nông nghiệp(*) lên cao rồi.”




      (*) Trong quá trình sản xuất nông nghiệp hay chế biến nông sản, bên cạnh những sản phẩm chính, chúng ta cũng còn có những phần sản phẩm phụ khác. Chẳng hạn khi trồng lúa, ngoài hạt lúa thu hoạch được, ta còn có rơm, gốc rạ; khi xay lúa, ngoài gạo, ta còn có tấm, cám, trấu, bụi…. Khi chăn nuôi gia súc, ngoài sản phẩm chính là thịt, trứng hay sữa, sức kéo, ta còn có phân, v.v…




      Bối Luật Thanh : “Chờ xuất cổ phiếu rồi sau!”




      Trác Tân nhún vai, lại nghị luận trong chốc lát cùng Lâm Tử Dương. Mấy người uống vài ly rượu, cho đến khi chưa muộn lắm giải tán rồi. Lộ Tiểu Phàm từ đầu chí cuối vẫn cứ đọc tờ báo chứng khoán nọ, đợi Bối Luật Thanh đứng dậy, cậu mới bỏ báo xuống, theo trở về.




      Trong lúc tắm, cậu gọi cho điện thoại nhà trưởng làng, lát sau nghe tiếng má Lộ truyền tới. Cậu cẩn thận nhìn thoáng cửa phòng tắm, mới hỏi: “Má Lộ, nhà mình có gieo lúa mỳ ?”




      Má Lộ thở dài, bảo: “Thằng nhóc này tự dưng đêm hôm gọi điện hỏi nhà có trồng lúa mỳ à?! Trồng trọt gì, giờ trồng mẫu lúa mỳ lỗ tận mấy chục đôgng! Ai dám trồng? Làng giờ chả có ai trồng cả!”




      Cậu vội hỏi thêm: “Nhà mình ăn hở má?”




      Má Lộ đáp: “Trước con ở nhà cũng có trồng ăn, nhưng giờ ba cậu kén, thích ăn lúa mỳ Hoàng Long nên nhà nhổ hết lúa rồi, năm nay trồng táo!”




      Cậu thế trình bày , đành phải khuyên: “Má Lộ, sao má trồng thức ăn của nhà chớ? Sau này mua được lúa chẳng phải phiền lắm sao?”




      “Làm gì mà mua được?” Má Lộ , “Giờ làng bán ra còn bằng huyện lị!”




      Cậu cuống lên: “Nhà mình năm ăn tận bốn năm trăm cân lúa, nếu giá lúa tăng tới đồng cân, chẳng phải nhà mình chết hẳn?”




      Má Lộ sửng sốt: “ đồng cân cơ á? Tiểu Phàm, đó? Con nghe được tin đồn gì à? Ôi trời, đất nước này có tính để dân nghèo sống vậy, muốn nhân dân chết đói hả?”




      Bà vừa dứt lời, bên cạnh có tiếng bà Lưu vang lên: “Bên Tiểu Phàm có tin giá lúa tăng lên đồng đó!”




      Nhà bà Lưu thường luôn rộn rịp vì nhà bà có cái ti vi độc nhất làng, vừa là trung tâm truyền bá văn hóa trong thôn, vừa là trung tâm truyền bá các loại tin tức.




      Bà vừa cất tiếng, tất tật người xem ti vi ở nhà bà đều nghe thấy, thoắt chốc xôn xao ầm ĩ.




      Da đầu cậu tê rần rần, quýnh quáng thanh minh: “ phải, phải, con giả sử thôi, giả sử thôi!”




      Đầu dây bên kia nháo nhác hết cả lên rồi, làm gì còn ai có tâm trạng nghe cậu phân bua.




      Dân quê cặm cụi quanh năm suốt tháng mấy mẫu đất cũng chỉ có thể kiếm được vài ngàn, trừ đầu trừ đuôi cơm cháo qua ngày, bệnh tật thuốc thang, lại đến hạt giống rồi thuốc trừ sâu, tính lao động tay chân cũng chỉ kiếm được mấy trăm, giờ nghe giá lương thực tăng hơn nửa so với đồng tiền còm cõi của họ, lập tức loạn xì ngầu.




      Lộ Tiểu Phàm toan thêm, Bối Luật Thanh cầm khăn mặt đứng ở cửa phòng tắm, cậu liền lúng túng như thợ vụng mất kim, nhanh: “Má Lộ, con gác máy!”




      Cậu cúp máy, thấy ngồi sô pha đọc sách bèn giọng hỏi: “, muốn ăn canh ?”




      trả lời, chỉ hít sâu hơi. Cậu cúi gằm y chang thằng bé tiểu học phạm lỗi.




      Mãi lâu lắc sau, mới lên tiếng: “Lộ Tiểu Phàm, em khá lên chút được hay hả?”




      tin tức trị giá cả vạn cứ thế bị Lộ Tiểu Phàm bán mất toi bằng mấy trăm đồng rẻ rúng, bản thân cậu cũng tự xấu hổ.




      Hôm sau lại có vẻ quên vụ này, xem như cậu mới dám thở phào nhõm. Nhưng kể từ lần đó, cậu ít khi ngồi lâu ở chỗ Trác Tân và Lâm Tử Dương nữa.




      Đối với Bối Luật Thanh, Trác Tân, dù giá lương thực tăng hay sụt đều là tin vui có lợi, nhưng đối với nhà họ Lộ ruộng đồng chỉ có thể là tai họa. Cậu thấy nghe được gì hóa ra lại hay.




      Mà trong cái nhìn của Bối Luật Thanh, chuyện này chẳng phải đại gì cho cam. Nếu nhà Lộ phải chi nhiều hơn mấy trăm do nhận được tin, bỏ hai mẫu đất trồng lúa, vậy bù cho họ mấy trăm là được, lấy làm day dứt vì loại chuyện này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau đó mấy hôm, Lâm Tử Dương mời các ăn lẩu. Lẩu là món Lộ Tiểu Phàm khoái nhất, dẫn cậu cùng .




      Đây là nhà hàng tư nhân, ông chủ ngày chỉ bày ba bàn lẩu.




      Trác Tân cũng thiết tha quá. Lẩu có gì đặc biệt đâu, lại còn nhà hàng tư, lẩu có đặc biệt mấy cũng chỉ là lẩu.




      Lâm Tử Dương cười bảo cứ đến biết. Nhà hàng rộng song từng gian đều bày trí rất ý vị, bàn đá ghế đá, tường treo cung tên, giáo sắt, rất gợi tả hình ảnh Hốt Tất Liệt dẫn quân lên phương Bắc, nồi da xáo thịt.




      Bếp đun lẩu dùng lư đồng vàng, ông chủ giới thiệu nước lẩu được chế biến từ xương bò tươi sống nhất hầm chung với rất nhiều hương liệu, sau đó qua nhiều lần lọc mới trong veo như nước sôi, chỉ hơi ngả chút vàng của dầu mỡ.




      Nước lẩu có thế mới tuyệt hảo, cũng bị mất vị khi các nguyên liệu lẩu khác bỏ vào sau.




      Kế tiếp là mâm thịt bò đầy ụ, đỏ trắng xen kẽ, phần màu trắng trơn mịn tựa bạch ngọc, mỗi miếng thịt đều là thái thủ công, nên từng lát từng lát như trang giấy. Đặt miếng lên sách ở dưới thấy được cả chữ bên dưới, lát thịt như vậy chỉ cần nhúng cái vào nước sôi là có thể ăn, vừa đậm vị canh, vừa ngọt vị thịt




      Ồng chủ nhà hàng còn giới thiệu bò này có thể ăn sống, ông ta đề cử cả ngày cũng chỉ có Lâm Tử Dương được vinh dự nếm thử.




      Lộ Tiểu Phàm nghe được nửa di động Lâm Tử Dương vang. phong độ rút cục gạch ra nghe, vừa nghe, mắt ngạc nhiên chuyển sang Lộ Tiểu Phàm, sau đó thảy cục gạch cho Lộ Tiểu Phàm, bảo: “Điện của mẹ em!”




      “Má Lộ!” Cậu vội vã nghe máy.




      Ra là má Lộ muốn cậu vay tiền gấp vì tiền trong nhà đều chỉ mua hạt giống óc chó và táo cho mùa vụ mới, bà gọi đến ký túc xá cậu mấy bận đều nhỡ, cuối cùng gọi cho Bối Luật Thanh, bạn cùng ký túc xá đọc số di động Lâm Tử Dương cho bà.y




      Hiệu quả truyền máy Lâm Tử Dương khá xịn, dù cậu có nhanh chóng ra ngoài nghe máy, giọng má Lộ vẫn nghe oang oang.




      Cậu vừa , Trác Tân thung dung nhả câu: “Gia cảnh quyết định mắt nhìn, mắt nhìn quyết định chọn lựa!”




      Khi ấy ai đáp câu đó của . Đến lúc dùng bữa xong, Bối Luật Thanh về, Lâm Tử Dương mới cáu bẳn: “ gì thế hả bố tướng, sao độc mồm độc miệng thế? Đồng tính đâu phải bệnh đau đầu uống thuốc giảm đau là hết hả? Cậu có đuổi Lộ Tiểu Phàm khỏi nhà Bối Luật Thanh cũng đâu thể thay đổi ?”




      Trác Tân chỉ đôi sư tử đá trước cửa: “Thấy ? Cửa son xứng sư tử đá, cửa gỗ chỉ xứng ngựa tre. Lộ Tiểu Phàm chỉ là thằng nông dân, chả lẽ cậu muốn để Luật Thanh cứ bị vướng vào đống chuyện nhà quê nghèo rách và mấy thứ lợi ích dớ dẩn với nó à? Bối Luật Thanh dù có là đồng tính, cậu ta cũng đáng tốt hơn thế!”




      ***




      Lộ Tiểu Phàm đưa hết tiền cậu có cho má, thêm cả tiền tiết kiệm ròng rã hai năm tám trăm đồng lẻ cũng đưa hết luôn.




      Mấy bữa sau, nhà lại gọi điện nhưng là Lộ Tiểu Đích gọi, mới biết ba Lộ nghe giá lương thực tăng nảy lòng tham, buôn cả lố lúa mỳ Hoàng Long về, tính làm phi vụ ăn chút lãi lời.




      Nào biết lương thực ở đó căn bản hề nhúc nhích, nhà cậu mua quá hấp tấp, ba Lộ có kinh nghiệm lại bị mua đắt, giờ muốn bán giá cao ai mà thèm để ý ông.




      Má Lộ suốt ruột thuê chiếc ba gác, chất lúa mỳ lên đấy, định lên thị trấn bán lẻ. Ấy thế mà bán ven đường đâm phải máy kéo, chỉ xe ba gác bị lật xuống mương mà người cũng bị xe đè bị thương.




      Cái máy kéo ấy là của gã có ô dù trong huyện, cứ khăng kháng chỉ trích má Lộ tuân thủ luật giao thông.




      Cảnh sát giao thông tới điều tra, má Lộ có sắc sảo mấy cũng ngu ngơ. Dân quê biết gì về luật giao thông nào, luật này rốt cuộc là luật gì bà hoàn toàn biết Chỉ biết lúa mất, người thương, được tiền đền còn phải đền xe ba gác, má Lộ bức thiết, đành phải để Lộ Tiểu Đích về gọi điện cho Lộ Tiểu Phàm.




      Lộ Tiểu Phàm gọi cho Lộ Tiểu Bình trước, nhắn gửi tiền nhanh về cho nhà.




      Lộ Tiểu Bình nghe má Lộ bị đâm xe cũng lo sốt vó, nhưng nhắc đến tiền quanh co, kể lể mình ở Thiên Tân khốn khó ra làm sao, công việc nhà nước này là phục vụ nhân dân, chớ tàn dư, ngay cả tiền ăn bình thường cũng phải giảm bớt.




      “Chứ sao má Lộ phải hỏi vay mày tiền mua lúa...” Câu cuối cùng của Lộ Tiểu Bình là như thế.




      Biện pháp duy nhất của Lộ Tiểu Phàm là nhanh tìm Bối Luật Thanh. Kỳ thực thời gian gần đây Bối Luật Thanh ít về, căn hộ giống của mà càng giống như là của cậu hơn.




      chưa chính thức thực tập ở Bộ Ngoại giao nên cậu phải tìm vòng lớn, từ chỗ Lâm Tử Dương liên lạc với , cậu lại tất tả chạy đến chỗ , chuyện với người khác.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu chờ cả buổi, mới về. Cậu kế lại chuyện xảy ra, hơi chau mày, cậu dường như thấy mất kiên nhẫn.




      Thực ra cậu biết tự kiểm điểm hành động của mình rồi, vì mấy trăm đồng dẫn đến việc phải vay hơn nghìn đồng để giải quyết chuyện nhà họ Lộ, ngay cả chính bản thân cậu cũng cảm thấy đây là vụ lỗ vốn.




      Khi đưa tiền cho cậu, đầu cậu cúi chừng như sụp xuống cả thắt lưng. Cậu cầm tiền xong, mới tỉnh bơ : “Em !”




      Cậu đáp dạ, được mấy bước quay đầu: “ à, em hầm canh cho nha.”




      trả lời: “ cần, dạo này thích ăn canh lắm.”




      rồi bước , cậu kỳ thực rất muốn lại gọi: “Vậy em ninh cháo cho được ?”




      Nhưng cậu còn chưa kịp thốt thành lời, xa lắm.




      Cậu biết vui, vui thường thường cũng nhịn, vì là người kiên cường. Nên chỉ cần về, cậu lấy lòng chút, chú ý đền bù gấp bội, đến khi nhịn xuôi hết như bình thường là được.




      Tình cảnh này cứ duy trì đến lúc người bạn của Bối Luật Thanh từ Hồng Kông tới.




      Lộ Tiểu Phàm phấn chấn theo Lâm Tử Dương đón khách, nơi dùng bữa là quán cà phê khá thanh tĩnh. Lộ Tiểu Phàm ăn Đông ăn Tây với Lâm Tử Dương năm nay, lòng còn nghĩ đón bạn như này liệu có hơi sơ sài hay .




      Rồi khi gặp Lý Văn Tây, cậu mới biết do người ta thích mấy chỗ thịt thà.




      Bời câu đầu tiên của Lý Văn Tây chính là: “ ngại quá, do tôi chọn địa điểm, yên tĩnh chút để còn trò chuyện.”




      Chiếc ghế bốn người, vị trí bên cạnh Bối Luật Thanh là Lý Văn Tây. Lộ Tiểu Phàm thấy vị trí của mình bị ngồi mất rồi, nhất thời biết phản ứng sao.




      Lâm Tử Dương kéo vội cậu ngồi xuống cạnh . Đặt mông ngồi xuống cậu mới định thần, tự nhủ mình nên tị nạnh quá, chỗ ngồi cạnh tạm thời cứ cho bạn ngồi .




      Câu thứ hai của Lý Văn Tây là: “Tớ châu Phi chơi chuyến, mang được hạt cà phê tươi ngon về đây. đưa cho chủ quán xay rồi, lát nữa mọi người nếm thử.”




      Bối Luật Thanh ngoảnh qua cười: “Cậu đừng thích cà phê tới nỗi nghiện thế chứ.”




      Lý Văn Tây le lưỡi với . Nếu người đàn ông khác làm động tác như vậy, nhất định Lộ Tiểu Phàm thấy người ta quá ẻo lả, nhưng Lý Văn Tây khác. ta làm gì có vẻ đều rất tự nhiên, làm biểu cảm gì cũng điển trai lạ lùng, điểm ấy có phần giống Bối Luật Thanh, nhưng xúc cảm thể vẻ mặt lại được sống động như Lý Văn Tây.




      Cậu chỉ nghe Lý Văn Tây : “Cậu biết tỏng mà. Tớ chỉ nghiện có hai thứ, là cậu, hai là cà phê.”




      Đầu Lộ Tiểu Phàm nổ tung cái ầm. Khi ấy cậu là nghĩ, có nên cho Lý Văn Tây biết rằng, có người quan trọng rồi hay ? có người quan trọng - Lộ Tiểu Phàm cậu - rồi hay ?




      Nhưng cậu lại cảm giác tâm trạng hôm nay của cực kỳ tốt, cậu có từng khiến có tâm trạng tốt như vậy ? Hình như có. Ai lại vui vẻ khi cứ hai ba hôm lại phải xử lý chuyện vớ vẩn nơi cái làng con con? nào phải lãnh đạo!




      Ánh mắt trao Lý Văn Tây cũng rất hiền hòa, có từng nhìn cậu bằng ánh mắt hiền hòa như vậy ? thế . Ai lại hiền hòa nhìn đứa rước đến vô số chuyện vớ vẩn nơi cái làng con con? Thế nên giờ cần phải kiệm lời, tự bế như khi ở cùng cậu nữa. Trước mặt Lý Văn Tây, dí dỏm, tươi cười, thân thiết.




      Nghĩ vậy cậu lại càng dám khẳng định, mình là người quan trọng nào đó đối với hay sao?




      Cậu bất đồ chột dạ, thoáng cái như lạc hướng.




      Cà phê nhanh chóng được bưng lên. Bối Luật Thanh nhấp ngụm, khen: “Ngon lắm, cậu chỗ X chứ gì?”




      Lý Văn Tây cười rạng rỡ: “Bị cậu đoán ra mất rồi.”




      Lâm Tử Dương cũng uống hớp, cũng khen: “Quả thực đủ thơm, đủ thuần.”




      Cậu nghe họ khoe, liền uống hớp lớn, kết quả là vị vừa đắng vừa chát xít, cậu bị sặc, vừa bỏ tách xuống vừa ho vừa xin lỗi.




      Lý Văn Tây cười bảo: “Ngại quá, tôi uống cà phê quen cho đường nên quên bỏ đường cho cậu.”




      Bối Luật Thanh gọi nhân viên phục vụ, chỉ vào tách của Lộ Tiểu Phàm: “Đổi cappuccino cho em ấy .”




      “Đó là đồ uống của con mà!” Lý Văn Tây cười, sau đó nháy mắt với cậu, “Đùa thôi, đùa thôi, tại tôi nghe Luật Thanh hay nhắc đến cậu nên hơi tò mò. Cậu ấy cậu thích uống cà phê, tôi lại vẫn khăng khăng đòi mời cậu đến. Làm quen chút, sau này nhờ chiếu cố nhau nhiều nha!”
      đoạn, ta chìa tay cho Lộ Tiểu Phàm, cậu vội vàng lau bàn tay dính nước cà phê rồi bắt tay ta. Bàn tay ấy cũng giống tay Bối Luật Thanh, thuôn dài, trắng nõn, ngón tay thô ráp.




      thường hay nhắc đến cậu với người khác... Cậu lại từ mịt mờ tìm được phương hướng, thần kinh chấn động. Thế nhưng cuộc chuyện sau đó quả tình có điều gì cho cậu chen miệng vào.




      Lý Văn Tây và Bối Luật Thanh hiển nhiên có rất nhiều tiếng chung, chuyện phiếm đủ trời dưới đất đều đến hân hoan, Lâm Tử Dương diện nguyên cả bộ Montagut cũng lấy làm khó chịu, cũng hết sức hiểu biết về những đề tài đó.




      “Luật Thanh, giờ cậu vẫn còn chơi dương cầm chứ?” Lý Văn Tây cười hỏi.




      “Về rồi còn chơi nữa!”




      “Tiếc quá , cậu chơi nhiều năm thế rồi mà.”




      Bối Luật Thanh cười cười phản đối: “ chung là chơi nữa rồi, cậu biết tớ thực chất đâu có thích dương cầm.”




      Lâm Tử Dương leo: “Chủ yếu do có tri thôi...”




      Lý Văn Tây đánh mắt qua Bối Luật Thanh, có phần ám muội, cười : “Vậy tớ về...”




      Lộ Tiểu Phàm bê tách cà phê bằng cả hai tay, thìa vẫn xoay vòng vòng trong đó tựa thể quyết tâm phải đánh cà phê thành pho mát.




      Lý Văn Tây chỉ chiếc nhẫn sắt ở ngón giữa Bối Luật Thanh, bảo: “Cái đồ hỏng này mà cậu còn chưa vứt .”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bối Luật Thanh im lúc mới cười: “ phải cậu cho vứt sao?”




      Cái nhẫn ấy vẫn đeo nơi tay, Lộ Tiểu Phàm nhìn thành quen, cậu chưa từng thắc mắc tại sao lại có cái nhẫn sắt, vì người như đại để là cần vật trang sức bên ngoài nào tô điểm cho mình.




      Cho đến hôm nay cậu mới hiểu, hóa ra chiếc nhẫn có liên quan đến mối tình mờ ám như vậy, hơn nữa chủ nhân của mối tình mờ ám ấy lại còn sờ sờ trước mắt cậu.




      Bối Luật Thanh lại chuyến chủ đề: “Chầng phải gần đây cậu bận xem mắt à?”




      Thần kinh Lộ Tiểu Phàm lại rung lên. Lý Văn Tây cười bảo: “Ừ, nhưng chưa ưng lắm. Tớ thích phụ nữ dông dài, xen vào chuyện người khác, tớ thích để ta rước thêm phiền nhiễu cho bọn mình.”




      Bối Luật Thanh bưng cà phê lên cười cười, đáp.




      Lộ Tiểu Phàm có phần hoan hỉ vì Lý Văn Tây cưới khác, song nghĩ lại bản thân cậu cũng có vợ mà, hơn nữa cậu còn là em rể Bối Luật Thanh. Nỗi băn khoăn trong lòng làm cậu chằng còn biết mình ăn cái gì vào mồm nữa, sặc cơm mấy lần, bị Lâm Tử Dương lừ mắt liên tục.




      Bữa tối xong xuôi, Lộ Tiểu Phàm đứng tại cầu thang quán, lái xe tới đón cậu là Lâm Tử Dương. vẫy vẫy tay: “Lên xe, lên xe.”




      Cậu hơi trù trừ, bảo: “Chờ em nữa...”




      em kêu đón em đấy.” Lâm Tử Dương thở dài.




      Cậu chần chừ lúc liền hiểu quả Bối Luật Thanh đón cậu, vì đại khái muốn ở chỗ Lý Văn Tây .




      Lên xe, Lâm Tử Dương đạp ga phóng xe cái vút, liếc mắt qua Lộ Tiểu Phàm, : “ nghe nè, Lộ Tiểu Phàm, đầu em nghĩ gì thế? Em có biết làm Gay đấy? Gay là đàn ông, hôm nay chơi với em, ngày mai chơi cậu ta, đó là tự do trong mối quan hệ. Em còn nhớ mối quan hệ giữa các em ? Đừng đeo cái mặt mo như đàn bà nữa, haiz, em đừng để Lý Văn Tây người ta so sánh nữa được ? Lý Văn Tây là bạn từ tấm bé của Bối Luật Thanh mà còn chưa tỏ vẻ khó chịu với em thôi.”




      Lộ Tiểu Phàm thà nghe Lâm Tử Dương phát biểu. đỗ xe ổn thỏa mới : “Tiểu Phàm, em mình đều là người nhà, Tử Dương cho em lời khuyên, em biết điểm tốt nhất của em là gì ?”




      Cậu lắc đầu, Lâm Tử Dương lại cầm vô lăng: “Em đủ biết điều!”




      Cậu ngước cái đầu có điểm trống rỗng lên, Lâm Tử Dương lại vỗ vào vô lăng: “Người như Bối Luật Thanh, báo cho em biết người muốn theo đuổi cậu ta, cả nam cả nữ đều xếp hàng dài, em khiến bao nhiêu người hộc máu rồi, có biết hay ?!”




      khuyên nhủ cậu chán chê rồi mới “brừm” lái xe ra khỏi bãi đỗ.




      Cậu về nhà. Tối hôm ấy Bối Luật Thanh về, tối hôm sau cũng .




      Cậu nằm giường cổ vận hành não mình, cảm thấy bản thân lại bị rẽ sang hướng khác rồi. Cậu thử mọi vị trí kề bên Bối Luật Thanh, cuối cùng cố chen vào cái vị trí biến thái tưởng ai tranh với cậu, giờ mới hay hóa ra vị trí biến thái ấy cũng chưa chắc là của cậu.




      Có lẽ nhân sinh là cuộc chiến tranh hồi kết. Cậu lăn lộn suy nghĩ suốt hai ngày, tự nhủ có thế nào mình cũng phải quyết chí lên, củng cố vị trí của mình.




      Vì thế, chỉ cần có cơ hội có mặt Lý Văn Tây, cậu giành ghế ngồi cạnh Bối Luật Thanh, gắp rau cho Bối Luật Thanh, ăn xong còn kiếm đủ cớ để Bối Luật Thanh về nhà với cậu, chỉ thiếu điều dán giấy lên trán rằng “Người của Lộ Tiểu Phàm, người lạ miễn đụng vào.”




      Lý Văn Tây trước sau cứ chỉ cười tủm tỉm. Nhưng hôm, cậu mở cửa vào nhà, thấy Lý Văn Tây đặt mấy hòm hành lý trong phòng khách. ta cười : “Tôi ở nhà Bối Luật Thanh thời gian, nên đành nhờ Tiểu Phàm dọn vậy!”




      Bối Luật Thanh ngồi chỗ lẳng lặng nhìn cậu, lên tiếng. Cậu nghe Lý Văn Tây lúc đầu cũng tin, sau mới cảm thấy nó hẳn là tất yếu, muốn cổ vũ mình dậy chí cạnh tranh, song chí còn chưa trỗi lên đầu tan rã tại miệng. khác gì bi bệnh bất lực, nhiệt tâm tiết sớm.




      Giữa im lặng của Bối Luật Thanh, cậu loay hoay chặp mới gỡ được chiếc chìa khóa khỏi mũ, chiếc chìa khóa cậu quấn rất nhiều thừng đỏ, nhờ thế tay cậu chỉ cần lần vào là sờ được chìa khóa nhà . Sau này trả chìa khóa rồi vẫn vô thức thò tay vào túi sờ chìa khóa, sờ soạng mãi mới nhớ ra, à, trả rồi.




      Lộ Tiểu Phàm tổng kết, sở dĩ cậu đánh mất vị trí bên cạnh Bối Luật Thanh đúng là bởi cậu nhớ lời Lâm Tử Dương cho hay ưu điểm của cậu: Biết điều. Cậu quá vênh váo mà biết điều, nhưng cuối cùng cậu thuận lợi trả lại chiếc chìa khóa, cậu cảm thấy mình lúc ấy coi như là biết điều rồi nhỉ.




      Nên sau này Bối Luật Thanh có lại đưa chìa khóa cho cậu, cậu dùng xong, đều tự giác trả. Cậu cảm thấy có thế mới nhớ ít nhất cậu còn thực biết điều trong chuyện chìa khóa.




      Tuy lần nào cũng giữ yên lặng, nhưng cậu thấy chỉ cần cậu biết điều là được, những cái khác cần nhọc công nghĩ ngợi, bởi có nghĩ cũng chắc.




      Thấm thoắt rồi Lý Văn Tây lại quay về Hồng Kông, có điều, mối quan hệ giữa cậu và kể từ đó dần dần lạnh nhạt. là vì cậu có vẻ biết điều quá đà ở số phương diện, hai là bắt đầu ra nước ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :