1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong cái nhìn của , người nghèo đáng thương, nhưng người lúc nào cũng nghèo đáng ghét. Bởi biết đến khi nào mình hết chịu nổi, vin giữ thái độ mặn nhạt duy trì mối quan hệ này, cũng chưa lần phí tâm suy xét đến.




      luôn cảm thấy rồi ngày nào đó xa lánh cậu, nhưng dần dần bắt đầu quen.




      Quen dẫn theo người vác cái bao nhặt đồng nát, từng giây từng phút cậu lượm lặt những thử còn tí tẹo giá trị nào đó mà đáng ra quét cái là sạch, giống như Grandet(*) tích cóp từng đồng xu. Quen với người hở chút là mang đến phiền phức cho từ cái làng nghèo xa xôi tít tắp; nhiều khi nghĩ mình có thể lập tức lên ngồi cái ghế trưởng làng của cái làng nghèo khó nào đó, làm gì có thiếu gia nhà giàu nào hiểu biết mấy chuyện nhít ơi là nhít của làng nghèo hơn so với đâu.




      (*) Nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Ông ta là tư sản nổi tíểng giàu có, khôn ngoan nhưng cực kỳ keo kiệt.




      Thậm chí cả thời gian sau này cố tình xa lánh cậu, nghĩ thằng bé này làm gì. Có phải lại làm trò gì buồn cười rồi? Hay có cần ý kiến nào đó để tham khảo chăng?




      Lâm Tử Dương vẫn la ó chịu nổi nữa đâu, cũng hiểu là chịu nổi nữa đâu. Nhưng thực tế, ngờ lại có ngày ung dung nhìn cậu kẹp nách mấy tờ bìa các tông lon ton đường, lại có ngày tình cờ lên tiếng: “Tiểu Phàm kìa, tờ bìa kia được đấy chứ!”




      Lộ Tiểu Phàm nào có biết vị trí của mình bên cạnh có mấy lần nguy hiểm suýt nữa bị cho out rồi. Cậu vẫn cảm thấy mọi đều tốt đẹp, vào cửa mở cửa trước cho , ngồi vào bàn kéo ghế cho , bưng bát lấy đũa cho ...




      Vài lần Lâm Tử Dương châm chọc: “Ôi, đến bao giờ Tiểu Phàm cũng phục vụ cho Tử Dương như thế chứ!”




      Cái điểm này Lộ Tiểu Phàm làm tốt lắm, tai nghe, mồm , chỉ chuyên chú làm tốt công việc của mình. Lâm Tử Dương thích cậu, cậu biết chứ, hệt như chú cún con, ai ác ý, ai thiện ý, cần nhìn mặt, nhìn bằng bản năng là biết rồi.




      Ăn xong cơm, ba người mát xa. Bối Luật Thanh cởi áo, đường cong lưng mượt mà thu gọn vào nơi eo bụng, ở nơi đó gò mông vểnh lên, y chang dáng cung tuyệt mỹ, khiến nhân viên mát xa cho cậu nhìn tới thất thần, chỉ mải ngắm lưng mà liên tục véo sai nhiều chỗ.




      Lộ Tiểu Phàm là người sợ đau. Vốn lần đầu mát xa có hơi đau, nhân viên mải nhìn lưng Bối Luật Thanh lại càng hưng phấn, lực tay càng mạnh, lỗi liên tiếp, nên Lộ Tiểu Phàm cũng bị đau liên tục, la oai oái.




      Lâm Tử Dương nhịn được ngẩng đầu quát cậu: “Lộ Tiểu Phàm, em kiên cường có được ?”




      Cậu vẫn la oai oái. Rốt cuộc Bối Luật Thanh ngấng lên, trầm mặt: “ Lộ Tiểu Phàm, em kiên cường có được ?”




      Giọng cậu hạ xuống cả quãng tám, ư ử vài câu. Lần này về, Bối Luật Thanh có khoảng thời gian dài gặp cậu. Cậu cũng đoán lờ mờ là giận, nhưng mà giận gì nè? Giận cậu biết kiên cường, kêu la vài tiếng ư?




      Thuở ngã đau, má Lộ đều vỗ cậu , khóc to lên, khóc to lên, khóc ra bị nội thương. Cậu hay nghĩ, chắc ưa nhịn đến nội thương , có lẽ như vậy có vẻ kiên cường hơn.




      Nhưng vì kiên cường mà nhịn đến nội thương phải rất ngốc sao? Đầu cậu láng máng lên ý nghĩ này, hiển nhiên cậu dám nghĩ trình độ của lại thấp hơn mình.




      Ngáp dài mấy hơi, Lộ Tiểu Bình hãy còn cằn nhằn ở đầu dây bên kia, phân phó cả đống việc, cậu ừ ừ, lúc bỏ máy còn cảm thấy đầu hơi quay quay.




      Gọi điện mất tận nửa tiếng đồng hồ. Cúp máy rồi, cậu có phần ngại nghịu nhìn thoáng Trưởng khoa.




      Thái độ Trưởng khoa đổi với Lộ Tiểu Phàm thế tả là thích nhưng cũng ghét bỏ, trước thấy cậu nhát gan, ngại rầy rà, có miếng ngon mà dám lao vào, cũng sợ cậu phá hỏng miếng ngon của ông ta, mấy lần thẳng tay gây khó dễ cho cậu, nhưng do đâu gây khó dễ bao lần đều có kết quả, như đá chìm lỉm vào lòng đại dương.




      Trưởng khoa báo ốm, sau đó mới phát tuy Lộ Tiểu Phàm gan bé nhưng được cái giữ mồm giữ miệng, lành như cục đất, cả ngày đọc báo Chứng khoán trong khi cái tài khoản ngân hàng cũng chả có. Cậu bé mắc cười ấy cứ thế sống an ổn qua ngày cùng ông ta.




      “Công ty gọi điện cũng phải trả tiền. Gọi điện thoại chuyện riêng cũng phải là cấm gọi, cơ mà chú ý tiết kiệm!”




      Trưởng khoa vừa giáo huấn xong máy call của cậu lại vang, lúc này là điện thoại của Bối Luật Thanh. Có điều, cậu ắt nhiên là dám lấy điện thoại công ty gọi lại nữa.




      May mà nửa tiếng sau tan tầm, cậu vội vội vàng vàng kiếm được trạm điện thoại công cộng, gọi ngay cho Bối Luật Thanh.




      “Sao muộn thế mới trả lời điện thoại?” Giọng là giọng nam trung, hết sức quyến rũ, sau khi trưởng thành còn hơi khàn khàn, cậu lúc nào cũng cảm thấy nếu chuyện như vậy, gây cảm giác nhộn nhạo cho người nghe.




      “Nãy em ở công ty...” Cậu đáp vòng vo, dĩ nhiên cậu thể giải thích là Lộ Tiểu Bình gọi điện cho cậu tận nửa tiếng làm mặt Trưởng khoa cũng tái .




      ở siêu thị, em muốn mua gì, mua cho!”




      “À!” Cậu thuần thục đọc tên thức ăn. Trí nhớ rất tốt, nghe lần liền ừ tiếng, bảo: “Vậy em qua nhà chờ trước , cất chìa khóa dưới thảm đấy.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Dạ!”




      Cậu kẹp cặp, ngồi xe buýt đến căn hộ của gần đó, quả nhiên tìm được dưới thảm chiếc chìa khóa thoạt nhìn vô cùng quen thuộc.




      Chiếc chìa này nhìn thế nào cũng giống chiếc trước kia cậu trả lại cho , vì cậu từng dùng dây thừng đỏ xỏ móc chìa khóa, nay còn dây đỏ nữa, nhưng chỗ móc khóa từng được xỏ dây có vẻ mới hơn so với những chỗ khác.




      Cậu mở cửa, đặt cặp tại huyền quan rồi vào gian bếp còn rất mới. Cúi xuống mở ngăn tủ, cậu phát dụng cụ và nồi đất cậu mua để hầm canh cho đều còn nguyên, thậm chí cậu còn cảm thấy vị trí cất chúng y sì như trước lúc cậu .




      Phải là chưa từng di chuyển mới phải. Thế nhưng nồi niêu lại sạch bong, vậy phải Bối Luật Thanh thường xuyên mang ra lau chùi, sau đó lại cất nguyên dạng. Dù cho trái tim cậu như được tiêm liều thuốc kích thích, song cậu dám tin mình có sức nặng như vậy trong lòng Bối Luật Thanh.




      Lộ Tiểu Phàm đem nồi đất ra ngâm vào nước lã, tráng rửa lượt tất cả dụng cụ cắt gọt, đúng lúc này Bối Luật Thanh xách túi ni lông to đùng mở cửa vào nhà, đặt tới lên chạn bát rồi ra.




      Cậu mở túi, lần lượt lấy từng đồ trong ấy ra, đột nhiên trông thấy chiếc di động hiệu Motorola cỡ bị hỏng. Di động thời đó toàn là "cục gạch", lần đầu tiên cậu được thấy chiếc xinh như vậy, khỏi lấy làm thích thú, oa tiếng.




      Cậu móc nó ra xem. Hàng còn mới, mỗi tội nắp bị vỡ. Cậu gọi: “ ơi, di động hỏng rồi.”




      Bối Luật Thanh ngồi sô pha đọc báo, thản nhiên ừ câu, lại : “Chẳng may rơi vỡ mất, em ném vào thùng rác là được.”




      “Ném vào thùng rác á?” Cậu hơi bị đau lòng.




      Tờ báo trong tay rung lên: “Ừ, sửa tái sửa hồi ngại chết bỏ.”




      Cậu : “Vẫn còn sửa được mà vứt tiếc lắm!”




      bảo: “Em thích cho em đấy, tự em mang sửa !”




      “Cho em ạ?” Cậu lắp bắp. Đến máy Trưởng khoa mà cũng chỉ là cái máy call hiển thị chữ tiếng Trung thôi nha.




      “Dù sao cũng vỡ rồi, em cần cứ vứt là xong.”




      “Em cần chứ, cần chứ.” Cậu lau khô chiếc di động dính lá rau, cẩn thận đặt bên.




      Hầm canh thực tốn thời gian, đương nhiên ăn trong bữa tối. Cậu xào nấu bàn đồ ăn khác, mở chai vang đỏ cho , rồi mới bê lên bàn ăn ở phòng khách.




      Bối Luật Thanh bỏ báo xuống, kéo ghế ra ngồi, cậu đặt rượu trước mặt , bỗng bảo: “Dưới cằm mọc mụn kìa, hôm nay ăn ít ớt da hổ(*) thôi nha.”




      (*) Món ăn dân gian Tứ Xuyên, xào ớt xanh sao cho sém mặt ngoài, vằn vện giống da hổ nên được gọi tên rất hay là món ớt da hổ.




      “Mụn? Đâu?”




      “Đây nè!” Cậu chỉ chỉ. giơ tay sờ sờ dưới cằm mình, : “ thấy!”




      “Đây nè, chỗ này nè!” Cậu áp sát vào, chỉ tay dưới cằm .




      đột ngột vươn tay bắt được ngón tay cậu, cả người cậu cứng còng, tựa như chuyện thân mật như vậy lâu lắm còn diễn ra giữa họ, kể từ khi người kia xuất ...




      “Ăn... Ăn...”




      “Ăn gì nào?” mỉm cười.




      Cậu lí nhí: “Ăn... Ăn cơm...”




      cọ ngón tay cậu vào răng mình: “Tối nay em ở lại !”




      Lộ Tiểu Phàm đáp dạ. vừa mới giúp cậu giải quyết thêm vụ phiền phức nữa, cậu nên có chút công dụng cũng phải ha.




      Bấy giờ mới thả tay cậu, dùng bữa. Nếu hỏi có điều gì giúp Lộ Tiểu Phàm kiêu hãnh , hẳn là Bối Luật Thanh cực kỳ thích đồ ăn cậu nấu. Thực ra Bối Luật Thanh ăn gì cũng hời hợt, chỉ có món cậu nấu, tựa hồ mới có thể thực ăn đến no.




      Hai người ăn cơm xong, cậu dọn bếp còn tắm. Cậu còn chưa rửa xong bát đĩa, tắm xong, ra ngoài.




      vận áo tắm trắng tinh bước vào bếp, mái tóc ẩm ướt dính nhẹp trước trán, đẹp hết mực mà cũng gợi cảm khôn tả. ôm lấy cậu từ đằng sau, cằm gác nơi đầu vai cậu, gọi khẽ: “Phàm Phàm.”

      Cậu đứng đó, Bối Luật Thanh lâu chưa làm hành động thân thiết nhường ấy.




      “Chờ em rửa bát xong !” Cậu hơi cự nự.




      “Chờ?” Tay luồn vào cạp quần cậu, sờ tới đằng trước cậu, khàn khàn hỏi, “ có thể chờ, nó có thế chờ ?”




      Bị đụng chạm như vậy, hai đùi cậu đều phát run, cả người thoắt chốc mềm nhũn. thuận thế cởi dây nịt cậu, quần dài của cậu sột soạt tụt xuống sàn nhà.




      liếc mắt qua bên dưới của cậu, bật cười khe khẽ: “ mua nhiều briefs cho em vậy mà sao em vẫn mặc boxer briefs?”




      Lộ Tiểu Phàm vừa chân ướt chân ráo lên thành phố, Bối Mạt Sa kêu Bối Luật Thanh dẫn cậu ra đường Thúy Vy(*) mua ít quần áo. sắm cho cậu tất tần tật từ đầu tới chân, trong đó cũng bao gồm cả briefs - quần tam giác cho nam.




      (*) Nằm phía Tây Hải Nam Điển. Phía Bắc là khu dân cư, phía Nam là khu căn hộ cơ quan, đoạn giữa và đoạn giao nhau với đường Phục Hưng là khu buôn bán, góc Đông Bắc còn có cao ốc Thúy Vy.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ... thoải mái!” Đàn ông con trai quen mặc boxers chắc mãi thích ứng nổi phía dưới tự dưng bị mảnh vải bó chẽn.



      dùng tay xoa nơi ở giữa cậu, hỏi: “Như này có thoải mái ?” Mặt cậu đỏ như mảnh vải luôn rồi. Bối Luật Thanh lúc bình thường và lúc ở giường là hai bộ dạng riêng rẽ. mà còn giường, gì cũng có thể làm, gì cũng có thể .



      “Cho em rửa ráy chút!” Cậu sực nhớ mình mặc tạp dề còn dính đầy dầu mỡ rau xào, bỗng thấy mình mà là Bối Luật Thanh chắc cũng còn tâm tư “ăn uống”.



      sao, chê em!” kéo chiếc boxer briefs của cậu xuống, cậu liền cảm thấy nơi phía sau có thứ to lớn chen vào khe đùi, mới đầu căng tới đau, lâu rồi làm khiến cậu đau tới nỗi hít hơi lạnh. ngừng chút mới đẩy vào từ từ, chờ đến khi cậu thấy mình được lấp đầy, bất giác phía sau trào dâng khoái cảm đê mê lạ lùng.



      Cậu thoáng khom thắt lưng, chân bị đặt bồn rửa, trong chuyển động của da thịt mà dây dưa thanh ướt át. Cả người cậu như bị dòng điện chạy qua, từng nhịp từng nhịp theo mỗi cử động của .



      Nếu đứng sau giữ cậu, cậu tưởng như mình bị loại khoái cảm thăng hoa này làm cho nhũn nhão dưới đất.



      Trước khi ngủ với , cậu hoàn toàn tưởng tượng ra mình bị người đàn ông đè xuống mà làm.



      Mà ở lần đầu tiên quan hệ, cậu cũng hề hận .



      * * *





      Năm ấy Bối Luật Thanh sắp tốt nghiệp, Thẩm Ngô Bích Thị lần nữa hẹn gặp con trai, còn hào phóng tặng con căn hộ cao cấp do tự tay bà phát triển, để đến khi con tốt nghiệp có nhà riêng để ở.



      Bối Luật Tâm bị kích động, kéo đám bè về mở party loạn xà ngầu. Bạn “bè” tất nhiên cũng ít con nhà giàu, nhưng khác Bối Luật Thanh ở chỗ, bạn “bè” cũng loạn xà ngầu y chang cái party mở.



      Trong đó có cậu ấm du học nước ngoài, mang về ít cần sa. Thời buổi đó, cần sa cháy hàng tại nội địa, thậm chí còn là hàng hi hữu mà người bình thường thể có.



      Bối Luật Tâm hít cần sa như lên cơn thần kinh. Đầu tiên là cùng vài kẻ khác lôi Lộ Tiểu Phàm ra khỏi phòng, là muốn cùng cậu sinh hoạt vợ chồng nhưng sợ cậu bất lực, nên chuẩn bị ít đồ cho cậu hít.



      Lộ Tiểu Phàm biết bị rót gì vào mồm nữa, sau đó bị người ta trói ở lan can. Bối Luật Tâm cởi quần áo nửa chừng, đột nhiên kêu cậu xứng lên giường với , kế đó gọi điện cho Luật Thanh đến.



      Cậu nghe thấy tiếng Bối Luật Thanh trong điện thoại, sợ tới nỗi hét cứu em. phi vù tới, chi thấy áo quần cậu xộc xệch quá nửa, kính mắt cũng biết chạy đâu rồi, mặt mày cậu đỏ ké, hai chân kẹp chặt và thắt lưng xoay tới xoay lui chừng như cực kỳ khó chịu.



      dợm bước qua, lại chả biết Bối Luật Tâm mò được khẩu súng của đứa nào, trỏ vào đầu ép cởi quần áo.



      điềm nhiên : “Nếu em điên rôi cứ điên nữa , bóp cò giết em !”



      Bối Luật Tâm thở hổn hển nhìn mãi hồi lâu, bất thình lình chĩa súng sang đầu Lộ Tiểu Phàm, quát: “ cởi, em giết cậu ta trước, sau đó giết sạch người ở đây!”



      Đũng quần cậu chưa từng bị thít chặt như vậy, nên thít cậu phát đau cả lên. Nhưng cậu thấy lưỡng lự giây lát, thế rồi bắt đầu cởi cúc áo .



      Bối Luật Tâm thử hổn hển, trơ mắt nhìn trai cởi từng lớp áo quần. Cậu chứng kiến cởi đồ trước mặt đám đông, chịu xấu mặt vì cậu, vừa cảm kích vừa cảm động, nước mắt lã chã ngừng.



      Đến khi cởi gần hết mới : “Em thả Lộ Tiểu Phàm ra trước, cởi hết số còn lại!”



      Cái thời điểm ấy toàn bộ tinh thần Bối Luật Tâm đều chăm chú dừng trai , nghe sai sử, loạng choạng tới trước mặt cậu nửa ngày, mới móc chìa khóa thả cậu ra. vừa buông Lộ Tiểu Phàm, xông lên giáng cái tát, cái tát ấy hất ngã xuống từ tầng hai, trực tiếp bất tỉnh.



      tiến lên đỡ cậu, cậu run lật bật che đũng quần, mặt đỏ như gấc: “... ơi em muốn chết!”



      nửa đỡ nửa tha cậu về phòng, sau đó đóng cửa, cậu thấy mắt đỏ sọng. Bối Luật Thanh mà đỏ sọng mắt là hình ảnh cậu chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ đến.



      Cậu thụt lùi từng bước, đột nhiên thấy phía trước chiếc quần briefs của gồ lên khối lớn, thứ bên trong như muốn xé toang chiếc quần.



      Cậu muốn nhìn, nhưng ánh mắt kiềm chế đặng cứ dõi xoáy vào nơi ấy, giọng trúc trắc thành tiếng.



      trấn tĩnh hơn cậu nhiều. chỉ nhìn cậu, vỏn vẹn: “Em cố ý, đúng ?”



      Cậu thoáng mơ hồ, cố ý là cố ý việc gì? cũng để cậu suy nghĩ lâu, giữ chặt cậu, cùng lúc kéo tuột cả quần dài và quần boxers của cậu xuống. Hai cẳng chân cậu nhanh chóng trống trơn. Bản năng trỗi dậy, cậu xoay lưng tính ra ngoài, chưa được bao bước bị giữ lại.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bàn tay giữ cậu bỏng rẫy và cứng cỏi tương tự thứ đằng trước, chỉ hơi đụng chạm, cậu như nhũn ra, đừng trốn, ngay cả nhoài người còn chắc.




      Bối Luật Thanh ôm hờ cậu vào lòng, ngón tay mơn man nơi phía trước cậu. Cậu bỗng chốc xúc động vô cớ.




      Lộ Tiểu Phàm cũng cộp mác đàn ông đích thực chứ bộ, mấy trò này đương nhiên từng thậm thụt trong chăn, đối tượng ảo tưởng thường là nữ minh tinh Hồng Kông, Bối Luật Tâm dám tưởng tượng. Nhưng Lộ Tiểu Phàm ngờ cảm giác được người khác làm cho so với tự mình làm, còn ngây ngất gấp ngàn lần.




      Nếu phải nắm chặt hàm cậu, cậu biết mình có thể kêu sập phòng. Dưới động tác của , hồn cậu bay hơn phân nửa.




      ràng Lộ Tiểu Phàm phải người có thể trụ lâu ở phương diện này, chốc lát sau cao trào.




      nâng ngón tay quệt chất lỏng bên miệng, sau đó đưa ngón tay đó vào phía sau cậu. ra chuyện phòng the cậu am hiểu lắm, cậu tiếc tiền thuê phim về xem, mà trong số đĩa phim là nhiều của Bối Luật Thanh lại có loại phim này.




      Khi cậu thấy đưa ngón tay vào trong mình, chỉ ừ hử hai tiếng, liền lật mình cậu lại, đè chặt eo, để mông cậu nhếch lên. Chờ đến lúc chính thức đẩy mình vào, cậu đương hồn vía lên mây tức khắc bừng tỉnh, suy nghĩ đầu tiên ra trong đầu là Bối Luật Thanh chọc con dao vào mông cậu. Ngón tay mạnh mẽ siết chặt hàm cậu, dám cậu hét sập phòng vì đau.




      Loại dục vọng muốn kết hợp tan tành mây khói từ khoảnh khắc tiến vào, phía trước của cậu co rúm, nhưng Bối Luật Thanh phía sau vẫn cứ dốc sức thúc tới, toàn thân cậu dường như bị xé tan từng mảnh .




      Mỹ nữ trong ảo mộng lúc trước của cậu cũng nhạt nhòa tan biến. Nơi phía sau đau tới tê dại, dưới tác dụng của thuốc, phía trước cọ xát với ra giường lại vểnh lên, nhất thời cậu cảm thấy nhân sinh cậu vừa dựng thẳng hình như lại bị đổ lật rồi.




      “So với những đó, thực chất em càng thích được đàn ông làm hơn, phải ?” cắn cơ thể ướt rượt mồ hôi của Lộ Tiểu Phàm, ghé sát lỗ tai cậu thầm .




      Cậu hiểu tại sao nghĩ như thế. Nhưng dưới chuyển động cùa , chẳng cậu ra bao nhiêu lần giường. Đó ràng là do thuốc, song hình như cũng do cả Bối Luật Thanh. Khi ngón tay lướt qua ra giường.




      Bối Luật Thanh cậu cố tình, cậu là cong. , cậu đích thực thấy mình bị oan uổng.




      Từ bé đến lớn mộng đẹp của cậu đều là ôm giai nhân trước nở sau vểnh vào lòng. Bối Luật Thanh quả thực là giai nhân, ngặt nỗi cách điều kiện “trước nở sau vểnh” hơi bị xa.




      Cậu bị đè nghiến, cũng hề hận . Là do sốc quá, là do mục tiêu nhân sinh vừa dựng thẳng lại bị đổ nhào, hơn nữa còn chưa bước qua cơn khiếp sợ, cậu bị đẩy vào cao trào, giống hệt năm phần tử xấu(*) thời kỳ Cách mạng văn hóa, còn chưa kịp liệt kê gia phả bị tố là cấu kết với thổ phỉ.




      (*) Trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, năm phần tử xấu là chỉ con cái của địa (địa chủ), phú (phú nông), phản (phần tử phản cách mạng), hoại (phần tử xấu), hữu (phần tử phái cánh hữu). Họ bị chịu kỳ thị ở tất cả phương diện như gia nhập Đoàn, Đảng, tốt nghiệp, tuyển việc, lính, đương hay hôn nhân. Sau cải cách, nhận thức về xuất thân gia đình mới dần nhạt .




      Tóm lại, mỗi lần đều quật cậu qua qua lại lại giữa thiên đường và địa ngục, Lộ Tiểu Phàm dần coi chuyện ấy thành trả nợ, đùa nghịch đằng trước thay cậu xem như thu chút tiền boa.




      Thế nhưng từ lúc nào, cách thức trả nợ này cũng khiến cậu hưng phấn, thậm chí đôi khi ở mình, nhớ nơi phía dưới của mình và trần trụi dán vào nhau, cái cách di chuyển... cậu hưng phấn, còn thấy cả thèm khát.




      Khi loại quan hệ này phát triển tới lúc đỉnh điểm nhất, cậu hưng phấn lưu lại rất nhiều vết thương người .




      Đương nhiên giờ chuyện này còn diễn ra nữa, cậu quy củ hơn rồi.




      Bối Luật Thanh tựa cằm vào vai Lộ Tiểu Phàm, hai người kề nhau khít khao. Cậu thở dốc nhìn quanh gian bếp chút, hồi tưởng ban nãy đồ đạc cất chỗ nào, lát nữa cất lại chỗ cũ.




      Lộ Tiểu Phàm là người biết điều. Tất cả người biết điều đều biết nên để lại dấu vết của mình tại nơi hợp, tránh cho ai khác xấu hổ.




      dán vào cậu lúc rồi nhanh chóng đứng thẳng, : “Em tắm !”




      Cậu định bảo em về tắm cũng được, nhưng nhận ra ngữ điệu Bối Luật Thanh cho phép cậu thương lượng, đành phải đáp vâng, cầm quần xì về phía nhà tắm.




      Cậu vừa vào nhà tắm, lại mở cửa ra thò tay vào, trong tay cầm chiếc khăn mặt, : “Của em!”




      Cậu nhận khăn. Cậu còn chưa mở nước nóng, bằng cậu thực lòng nghĩ mình hoa mắt, bởi tấm khăn tắm này chính là tấm cậu sử dụng hai năm trước.




      Hồi trước cậu cầm chìa khóa của , có đặt vài món đồ ở nhà , có bàn chải, có cả khăn mặt.




      Khăn mặt khi đó mua vội vì được giảm giá, về mới biết là khăn tắm cho trẻ sơ sinh, còn thêu hai chú vịt vàng làm Bối Luật Thanh chẳng biết nên cười hay nên khóc, nhưng Lộ Tiểu Phàm sao, rẻ là được.




      Cậu bắt đầu xả nước, cầm khăn mà lòng hồ nghi. Có thể nào trong hai năm nay vẫn giữ khăn tắm của mình? Suy nghĩ phải chăng kỳ thực vẫn luôn nhớ mình vừa lóe lên trong đầu bị cậu quẳng vội vã.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Quan trọng nhất khi làm người thành phố là phải biết mình biết ta, cậu thừa nếu như vậy chỉ biến mình thành trò cười, đương nhiên giẫm lên vết xe đổ, cậu cũng quan trọng nhất giữa cậu và cũng chính là bốn chữ này đây.




      Chắc vì hay nước ngoài nên khăn chưa kịp vứt đó thôi.




      Miên man suy nghĩ chốc mới giật mình là xả nước hơn nửa bồn. Trước kia cậu thích nhất ngâm mình ở chỗ , vì nhà Bối lầu mới có bồn, Bối Luật Tâm đời nào chịu xài chung bồn tắm với cậu.




      Lộ Tiểu Phàm đặc biệt thích cảm giác ngâm mình trong bồn tắm lớn trắng phau, người tựa thể thay da đổi thịt, có điểm nào đó được giống như Bối Luật Thanh cũng nên, do đó cậu cứ tắm khi nào mà bồn chưa cạn nước chưa thôi.




      Lắm lúc Bối Luật Thanh cười cậu tắm rửa còn lâu hơn cả đàn bà, cậu của tại dĩ nhiên trơ trẽn tắm lâu như thế ở nhà nữa. Vì biết được khi nào có khách quan trọng đến, hoặc người như luôn phải gặp rất nhiều người còn quan trọng hơn cậu.




      thế nào chăng nữa, Bối Luật Thanh tìm cậu, trước là vì cảm giác mới mẻ, mới mẻ trôi qua chỉ là vì tiện, nên cậu đương nhiên thể để thấy mình đủ tiện.




      Cậu đầm mình vào chiếc bồn cỡ lớn, thành thạo rửa sạch mồ hôi và thứ dính dấp phân biệt được là của ai với ai, sau đó cầm tấm khăn vịt vàng lau khô người.




      Bối Luật Thanh mặc đồ tắm ngồi hút thuốc sô pha. rất ít hút thuốc, nhưng hẳn nhiên có người tặng đủ loại thuốc lá cho , trong đó có cả thuốc Hoàng Hùng Miêu(*) loại cung cấp đặc biệt. Ngày xưa hút đều cho cậu cầm hết, thực ra là cho Lộ Tiểu Bình.




      (*) Nhãn hiệu thuốc lá Hùng Miêu có từ năm 1956 rât được các lãnh đạo Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình... ưa thích. Loại Hoàng Hùng Miêu có màu cam là loại sau này, có từ năm 1990, phân biệt với loại màu lam hoặc vàng quýt.




      “Nhanh thế!” phủi tro thuốc lá vào gạt tàn, có phần kinh ngạc hỏi.




      “Dạ!” Cậu trở vào bếp dọn dẹp, nửa chừng nghe tiếng điện thoại vang, cầm điện thoại mấy câu gì đó, coi mòi sắp ra ngoài. Cậu lấy làm may vì mình dự kiến được điểm này.




      Dọn dẹp xong xuôi, cậu ra : “, em tắt bếp canh rồi, bao giờ về ăn, có việc em về trước đây.”




      đưa em về.” .




      , cần.” Cậu vớ lấy cặp mình, “Ngồi xe buýt cũng nhanh.”




      tờ giấy nhớ, viết dòng địa chỉ lên đó, lại bảo: “Thế em về qua chỗ này sửa máy, dặn họ trước.”




      “Dạ.” Cậu nhận tờ giấy, tới cửa ngoái lại, “ à, em cất chìa khóa dưới chậu hoa.”




      gì, cậu ra cửa.




      Thành phố vào thu, gió bụi thổi mạnh, nhất là tầm hoàng hôn, chú ý cái là mặt đen sì. Lộ Tiểu Phàm kéo cao cổ áo jacket, chạy nhanh đến trạm xe buýt.




      Nơi trạm chờ rất đông người, hầu hết ai ai cũng rụt cổ như Lộ Tiểu Phàm, sổ dùng cách quấn khăn quàng cổ quanh mặt lại tiện hơn hẳn.




      Sau khi Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh xảy ra loại quan hệ khó này lâu, giao chìa khóa nhà cho cậu. Cậu dọn đến ở, rất có cảm giác chủ nhà. Chỗ này phải đặt thêm cái nồi đất nè, chỗ kia phải đặt thêm cái chậu hoa nè.




      Tối đến lại cùng ôm nhau ngủ, cậu như thấy trong mắt chất chứa tình cảm.




      Tuy người đàn ông nhìn người đàn ông khác bằng ánh mắt tình cảm, Lộ Tiểu Phàm kỳ thực thấy hơi biến thái. Nhưng người biến thái này là Bối Luật Thanh, cậu luôn mềm lòng.




      Ngẫm lại người đàn ông gần như có khuyết điểm này, khuyết điểm duy nhất chính là hơi biến thái, thích mơn trớn cơ thể cậu, thích sờ soạng hạ thể cậu. Nghĩ nghĩ vậy, cậu cảm khái ông trời bạc đãi phàm nhân, mọi người bình đẳng.




      Tuy cậu biến thái, nhưng bên cạnh chỉ trống vị trí biến thái ấy, cậu cũng đành đánh bạo chen vào.




      năm đó là năm hạnh phúc nhất của Lộ Tiểu Phàm. Cậu trở thành bạn của , trở thành tâm phúc của , cuối cùng lên làm tình nhân của . Dù có phần kỳ cục chút đỉnh song tỳ vết che được ánh ngọc, tóm lại cuộc đời Lộ Tiểu Phàm có bước tiến lớn.




      Năm mà Bối Luật Thanh chuẩn bị tốt nghiệp, bắt đầu làm gì đó cùng hội con nhà giàu Lâm Tử Dương, hình như còn làm rất chỉn chu. Vì Lâm Tử Dương tiêu hoang, lão gia nhà vẫn kỳ vọng cao về , hơn nữa biết thừa tính tình thằng con trai nên ổng cũng kiểm soát chặt chẽ kinh tế của . Mỗi lần túng bấn, thường hỏi vay Bối Luật Thanh để xài, nhưng theo cái thói ăn chơi bù khú, vung tiền như nước lã của , Lộ Tiểu Phàm nghĩ chắc chắn phải ở con số đâu.




      Bối Luật Thanh thay đổi nhiều. Quần áo đều là Thẩm Ngô Bích Thị Nhật Bản sắm sửa cho, thuộc nhãn hiệu vừa phải, vừa hợp nhãn vừa phô trương. Lâm Tử Dương lại như thế. Thời ấy mốt Montagut(*) , cái áo thun Montagut hơn mấy nghìn đồng. Toàn thân dưới Lâm Tử Dương đều là Montagut, đến cả đôi tất trong giày cũng chừa.




      (*) nhãn hiệu quần áo của Pháp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :