1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bối Luật Thanh lại ngồi xuống: “Em cũng có thể làm những việc chứng minh em lớn rồi. Hai hôm nữa mẹ Lộ Tiểu Phàm lên, cũng là lần đầu tiên các bác lên thành phố, em thay mặt tiếp đón bác cho tốt, biết chưa?”




      Lúc này Lộ Tiểu Phàm mới hiểu, vòng vo lâu như vậy chính là vì đưa tiền cho Bối Luật Tâm để tiếp đón má Lộ tận tình, khỏi ngẩng đầu cảm kích nhìn người đàn ông này.




      Đương nhiên, thời cậu chỉ đơn giản là cảm kích chứ cũng biết là nên có bất cứ tư tưởng quá trớn nào khác. Cậu và , là trời và vực, là mâm son và đũa mốc. Bối Luật Thanh và Lộ Tiểu Phàm có khả năng đồng điệu.




      Bối Luật Tâm là thông minh, đoán ngay ra mục đích của trai. Hóa ra hiếm được lần trai về ăn cơm lại là vì Lộ Tiểu Phàm, nghĩ kỹ lại, chừng như mỗi lần Lộ Tiểu Phàm có chuyện, trai ra tay giúp đỡ, khác hẳn với hờ hững dành cho .




      Bối Luật Tâm có ý định vứt phong bì tay xuống, cứng rắn em cần số tiền này, em cũng đưa đón bà Lộ đâu.




      Nhưng, hỗn láo trước mặt Bối Luật Thanh, những ai sống dưới mái nhà Bối đều chưa có gan này, có điều khác biệt đôi chút so với những người khác, là mọi hỉ nộ ái ố của Bối Luật Tâm đều thể hết mặt.




      Bối Luật Thanh vẫn nhàng: “Bác Lộ là mẹ chồng em, năm năm rồi chưa gặp, nếu em có thế tiếp đãi bác ấy chu đáo, xem kỹ kế hoạch làm ăn của em, cố vấn cho em.”




      Bối Luật Tâm lập tức chuyển nộ thành hỉ. Lộ Tiểu Phàm đoan chắc đoái hoài có làm ăn hay , mà là thảo luận kế hoạch làm ăn cũng thể chỉ trong ngày ngày hai, có nghĩa có lý do chính đáng để thường xuyên gặp Bối Luật Thanh.




      Bối Luật Thanh thấy mục đích đạt được, bèn đứng dậy mặc áo choàng khăn ra ngoài, Lộ Tiểu Phàm tiễn ra cửa.




      “Em nhắn Lão Ngô chở về nha?” Cậu biết nhất định là Lâm Tử Dương đưa Bối Luật Thanh đến.




      cần!” nhìn cậu cái, , “Trời rét, ra ngoài mặc ấm chút.”




      “Dạ.” Cậu tức khắc gật đầu, rồi ngước mắt nhìn . đứng bên đường vẫy xe, người như rất hợp mặc đồ tối màu và đeo khăn quàng cổ, dáng người cao ngất, những chiếc áo khoác dài có thể tôn dáng ràng hơn bao giờ hết và còn thể được cả khí chất tao nhã nơi . Người đàn ông như gần như đâu cũng thu hút chú ý của toàn thể, vả lại, còn là Bối Luật Thanh.




      tựa hồ tập trung bắt xe, cậu nhìn kỹ lưỡng, phát ngón giữa trắng muốt của hình như thiếu gì đó. Là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn mà chưa bao giờ tháo xuống khỏi tay.




      Cậu vô thức nghĩ chắc phải rơi đấy chứ? Hay là hỏng? Tóm lại cậu cho rằng làm mất nó, bởi vì dù chỉ là chiếc nhẫn của , nhưng theo như cậu thấy, nó còn quan trọng với hơn cả con người như Lộ Tiểu Phàm.




      “Dạo này em thế nào?” Giọng khá là ôn hòa.




      Lộ Tiểu Phàm vội thu tầm mắt: “Tốt ạ.”




      Cuộc sống của cậu có lẽ tốt, có lẽ tốt, song tốt hay tốt chuyện của cậu cũng chưa đáng để kể với Bối Luật Thanh, bởi cậu hiểu, đôi khi ai đó hỏi thăm bạn câu chưa hẳn là quan tâm bạn, mà có khi chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi.




      Quả nhiên Bối Luật Thanh bâng quơ ừ tiếng, lại hỏi: “Còn thích Hương Sơn(*) ? Dạo này rảnh đấy.”




      (*) Dãy núi nằm ở phía Tây Bắc Bắc Kinh, có 28 cảnh đẹp nổi tiếng, nên thơ, mang tính đặc trưng bốn mùa rệt. núi có nhiều đền chùa, mang hơi thở linh thiêng.




      “Đâu thể lãng phí thời gian của .” Cậu cười, “ cứ làm việc của , em cũng lâu lắm leo núi rồi.”




      Bối Luật Thanh làm thinh hồi lâu, lại : “Tối nay Lâm Tử Dương tổ chức tiệc hữu nghị quốc tế, có rất đông sinh viên ngoại quốc, em đến chơi ?”




      ...” Cậu nhìn sượt , ngượng nghịu , “ biết em kém xã giao, tiếng cũng kém mà.”




      Bối Luật Thanh nghe vậy hơi nghiêng mặt lại, cậu bỗng chỉ tay: “, taxi kìa.”




      chiếc taxi đỗ trước mặt cậu, cậu mở cửa xe, Bối Luật Thanh quay mặt lại, ngồi vào. Cậu đóng cửa xe giúp , rồi đứng tại chỗ cúi người : “, về cẩn thận nha.”




      “Tiểu Phàm, mai em qua chỗ chứ?” Bỗng nhiên hạ cửa sổ xe xuống, hỏi như vậy.




      “Có qua, có qua!” Cậu trả lời, lại nâng kính xe lên, xe lái .




      Lộ Tiểu Phàm đứng nơi đầu phố nhìn chiếc taxi khuất bóng mới quay trở về. Bối Luật Thanh là con người bận rộn, trước ở chung với cũng phải ngày nào cũng được gặp , hai năm nay số lần càng ít ỏi.


      Mỗi lần cậu có chuyện giải quyết được, mới đánh bạo đến tìm thôi.




      Từ khi cậu dọn khỏi chỗ , cậu cũng từng nghĩ đến chỗ nữa, nhưng khi nhà có việc, cậu mới hay ngoại trừ tìm , căn bản cậu có biện pháp nào khác.




      Dĩ nhiên, cậu , Bối Luật Thanh giữ, cậu đến, Bối Luật Thanh nhốt cậu ngoài cửa. Do vậy Lộ Tiểu Phàm rất biết điều, chẳng bao giờ dây dưa dấu vết những buổi tối thi thoảng ngủ với đến tận ban ngày, giống như qua đêm, dẫu họ có khắng khít biết bao nhiêu giường, tới ban ngày, cậu nghĩ mối quan hệ giữa cậu và có điểm gì khác biệt.




      Kỳ thực vẫn có gì khác biệt. Chỉ là, so với lúc trước, giờ đây cậu tự tường tỏ điều này. Thế giới của Bối Luật Thanh có chỗ cho Lộ Tiểu Phàm.




      ***

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Phàm đứng nơi đầu phố nhìn chiếc taxi khuất bóng mới quay trở về.




      Bối Luật Thanh là người kiệm lời khó tả, ý bao giờ cũng phải đoán mới ra. ý nào ràng rồi , còn người nào đần quá hiểu cũng chả buồn đoái hoài.




      Tiếc thay Lộ Tiểu Phàm phải người quá thông minh, bởi ngay cả lời mở đầu của , cậu cũng đoán đúng. Nên Lộ Tiểu Phàm bây giờ đoán nữa, cứ nhớ kỹ phải lễ độ, phải biết điều là đủ.




      Bối Luật Tâm thấy cậu vào nhà, quẳng cho cậu cái nhìn khinh thường mới đứng dậy lên lầu, hệt như chờ đến tận lúc này chỉ để quẳng cho cậu cái nhìn khinh thường.




      Đối với Lộ Tiểu Phàm, Bối Luật Tâm là người nhà đúng lý của cậu. Như là ba Lộ và má Lộ ấy. Nếu mối quan hệ với Bối Luật Tâm có thể bình thường chút, cậu cảm thấy cuộc sống cũng rất tốt.




      Thực ra khi cái thai lai lịch kia bị sẩy, họ thời gian trăng mật.




      Bối Luật Tâm lúc ấy đứng nơi nước ròng, tương lai mù mịt, khát vọng được ai đó quan tâm. Lộ Tiểu Phàm bưng trà rót nước cho , ngâm chân đun cháo cho , quả làm rung động.




      Nhưng khi khỏe lại, vốn dĩ xã hội hoàn toàn tách rời lại lần nữa kết nối, khô khan và xoàng xĩnh của cậu khiến nhiệt tâm trong lạnh dần đều. cho cùng, đa số phụ nữ thà hầu hạ người đàn ông mình sùng bái chứ chịu được hầu hạ bởi người đàn ông mình xem thường.




      Bối Luật Tâm là buông thả và kiêu kỳ, bụng dạ bất mãn cũng làm ầm lên mà nhiều lắm là thờ ơ, nhìn người ta bằng nửa con mắt thôi. Mà Lộ Tiểu Phàm , chức năng tiêu hóa cái nhìn coi rẻ của người khác còn siêu hơn cả chức năng tiêu hóa thức ăn rồi, coi đại để như là bản năng sinh tồn của nhân loại .




      Lộ Tiểu Phàm về bếp, rửa nốt đống bát đũa còn lại, sau đó về phòng mình, lôi tờ báo chứng khoán mới mua trong cặp ra, đọc kỹ nội dung báo chí, giá cổ phiếu hết lượt, thậm chí cả thời hạn, giá cả hàng hóa trong kẽ cũng chừa.




      Lộ Tiểu Phàm xem từng cái mã số và số lượng . Dựa vào kiến thức mấy năm gần đây ở nhà Bối, ở thành phố, cậu biết nếu muốn kiếm tiền ở đây, chỉ cần ý của Bối Mạt Sa là làm được.




      Đây là cái thị trường đầu cơ đa dạng, tiền và quyền kết hợp, người có thế dời non lấp bể noi đây đều có qua lại phức tạp và rối rắm với tầng quản lý. Cậu bất giác nhớ tới hội salon của Bối Luật Thanh.




      Lần đầu tiên tham gia salon, cậu bị bác Lâm ca cho bài, cậu cũng nhận lỗi thành khẩn lắm, nhưng buổi salon cuối tuần sau cậu lại lẽo đẽo qua ngồi làm bẽ mặt nhà Bối.




      là, mỗi buổi salon của Bối Luật Thanh, cậu đều tham gia nghiêm túc, dù cậu chỉ nghe được vài từ đơn nhiều nhưng mỗi từ ấy, đến tối cậu đều ghi chép lại.




      Bối Luật Tâm hay bác Lâm cũng chỉ có thế xỉa xói sau lưng cậu, khách tham gia dĩ nhiên thế bắt cậu . Mỗi lần cậu bắc ghế qua ngồi, các thiếu gia tham dự salon đều lịch chào hỏi cậu. Cậu coi đó là ý hoan nghênh cậu làm cậu càng hăng hái hơn, kiên trì tham gia salon bỏ sót lấy buổi.




      Nhà Bối mỗi tháng cho ba mươi đồng tiêu vặt, trước kia cậu nhận được liền vuốt mép từng tờ phẳng phiu, sau đó giấu tiệt, tiền mà vào tay cậu là mất tăm như thể đá chìm đáy biển.




      Thế nhưng ngày nọ, bác Lâm phát cậu chạy mua về chồng sách, bao gồm sách tiếng , vở ghi chép, và cả chiếc máy nghe đĩa.




      Bác Lâm thấy Lộ Tiểu Phàm ôm chồng sách chạy vọt vào, ngỡ ngàng bao lâu mới bỏ lại câu: "Eng nớ làm răng?"(*)




      (*) “Nó làm đấy hả?” Nguyên văn là tiếng Thượng Hải.




      chỉ hào hứng học tiếng , Lộ Tiểu Phàm còn tự dưng thích hầm canh, mua hẳn quyển tên là Những món canh kinh điển đất Quảng về nấu, nấu xong mượn hộp giữ nhiệt, lọc cọc đạp xe đến tận khu Hải Điến(*) đưa cho Bối Luật Thanh học ở đó.




      (*) quận nội thành Bắc Kinh, nằm ở phía Tây Bắc thành phố. Nơi đây tập trung rất nhiều trường đại học, cao đẳng bao gồm cả trường đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa nổi tiếng, thậm chí những địa danh du lịch như Di Hòa viên, Viên Minh viên, Hương Sơn cũng ở đây.




      Khi Bối Luật Thanh trông thấy cậu nhóc đeo cặp kính gọng đen, mặc áo sơ mi màu lam mới mua, và tay cầm hộp giữ ấm đứng trước ký túc xá mình, quả sững sờ. Lộ Tiểu Phàm chẳng những mang canh, mà còn ôm cả bao quần áo bẩn chưa kịp giặt .




      Rồi từ hôm đó, em rể Bối Luật Thanh tự mang canh cho vợ trở thành câu chuyện toàn trường ai ai cũng biết.




      Lộ Tỉểu Phàm mang canh cho Bối Luật Thanh cũng giống như những lần cậu tham gia salon cùng , vẫn là ánh mắt ngưỡng mộ trước nhìn ăn canh, sau là nhìn phát biểu quan điểm. Có thể được cho phép mang canh dù chỉ là cái gật đầu rất khẽ, cũng thừa nhận vô cùng lớn lao đối với cậu rồi.




      Chập tối hôm, cậu vừa nấu xong canh đặt vào hộp giữ ấm, bác Lâm liền nhận được điện thoại báo Bối Luật Thanh về ăn cơm, nhắn cậu cần mang canh.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Kỳ thực cậu lấy làm vui lắm vì về ăn cơm ở nhà, vì bất luận thế nào, chính là người có quan hệ gần gũi nhất của cậu từ ngày lên thành phố, thậm chí còn hơn cả vợ danh nghĩa.




      Sau đó số lần ăn cơm ở nhà tăng dần, canh Lộ Tiểu Phàm nấu cũng cần mang đến trường nữa. Hơn nữa, đôi khi ngủ luôn ở nhà, theo như Lộ Tỉểu Phàm nghĩ đều là bởi thích ăn canh cậu nấu.




      Điều này càng kích thích nhiệt huyết học nấu món Quảng Đông của cậu, chẳng những học hầm canh, cậu còn học ninh cháo. Cháo cá này, cháo thịt nạc này... Mỗi lần về, cậu đều hầm loại canh, ninh loại cháo.




      Vì ninh cháo, cậu mua lại cái bếp lò than cũ, sớm tinh mơ dậy nhóm bếp, khói bay vào cửa sổ phòng Bối Luật Tâm, thế là bị mắng rát mặt.




      Cậu cuống quào, ra sức quạt khói sang hướng khác. Lại mùa đông nữa trôi qua, hai cánh tay Lộ Tiểu Phàm quạt bếp thành hai cục thịt.




      Sau khi Bối Luật Tâm sẩy thai, hoàn cảnh của cậu trở nên khó xử. Nỗi phiền muộn nhà Bối thế là hết, con rể hời là cậu biết đâu về đâu.




      Cũng may mắn sao nhà Bối có ý qua cầu rút ván. Bối Mạt Sa bảo là thế cũng tốt, có con, chi bằng con tập trung ôn bài, thi lại đại học .




      Nghe Lộ Tiểu Phàm thi lại đại học, Bối Luật Tâm chỉ hừ lạnh, tỏ ý phản đối. Bác Lâm lại thao thao bất tuyệt, nhắc nhở cậu phải khắc ghi đại ân đại đức nhà Bối. Được bao nhà nhân đạo như nhà Bối đâu.




      Lộ Tiểu Phàm gật như giã tỏi. Tuồng như cậu phải con rể, mà là đầy tớ nhà họ thuê.




      Mà điều thực giúp cậu phấn chấn là ủng hộ của Bối Luật Thanh. Mỗi lần cậu học về, đều về nhà hàng ngày kèm cặp cậu. Thành tích cậu nâng cao đáng kể, nhất là môn tiếng , cậu tiến bộ cực nhanh.




      Lần thi thử cuối cùng, kiến thức ôn luyện nhuần nhuyễn của cậu được phát huy, điểm số đạt được đủ chuẩn vào đại học R thực tình làm ai cũng phải mở rộng tầm mắt. chi ít những cái nhìn khinh thường từ Bối Luật Tâm, mà cả mấy câu chê thiểu của bác Lâm cũng bớt dần.




      Lộ Tiểu Phàm càng ôm theo niềm tin chắc nịch. Các buổi salon cuối tuần của Bối Luật Thanh, cậu còn đặc biệt đặt ghế ngồi cạnh , nêu số quan điểm của mình, mọi người tựa hồ đều mỉm cười lắng nghe cậu trình bày. Cậu cảm thấy đời cậu như cánh buồm no gió, thuận mái xuôi chèo lướt sóng ra khơi. Hòng đuổi kịp tư duy của các cậu chủ nhà quyền quý, cậu mua ít sách báo về ngâm cứu, viết lại những ý kiến cậu muổn phát biểu.




      Đáng tiếc, cậu rất hiếm khi có cơ hội đó. Bởi mỗi lần mở salon là y như rằng Bối Luật Thanh lại quên nhờ bác Lâm mua này mua nọ, lúc là ruột dồi Phong Niên(*), khi lại vịt quay Toàn Tụ Đức(**).




      (*) Phong Niên là cửa hiệu ăn nhanh lâu đời và nổi tiếng của Bắc Kinh, mở hơn 50 năm, bán ruột dồi - món ăn vặt thích của dân Bắc Kinh - là chủ yếu.




      (**) Toàn Tụ Đức là cửa hàng thương hiệu vịt quay nổi tiếng nổi tiếng tại Bắc Kinh lập năm 1864.




      Lộ Tiểu Phàm hề chểnh mảng, cưỡi con xe đạp cà tàng phóng bay mua.




      Hiềm nỗi mấy món này cuối tuần lại đông người mua, lần nào cậu xếp hàng mua xong trở về, salon cũng tới hồi kết thúc, mọi người ăn hai miếng, hai câu Tiểu Phàm vất vả rồi, sau đó giải tán.




      Được làm việc cho Bối LuậtThanh, với cậu, tuyệt nhiên gọi là vất vả, mà là loại vinh quang, loại tín nhiệm.




      hôm cậu mua vịt quay, vừa vặn chạm mặt Lão Ngô. Ồng già ngồi trong chiếc xe hơi đen bóng vẫy tay với cậu, biết cậu mua vịt quay cho buổi salon của Bối Luật Thanh, liền hấp tấp : “Chuyện lớn thế này, sao Luật Thanh dặn bác?!”




      Ông kêu Lộ Tiểu Phàm lên xe, để ông trực tiếp tìm quản lý Toàn Tụ Đức. Hàn huyên chán chê, có nhân viên phục vụ xách ra mẻ vịt mới ra lò bóng nhẫy, chặt gọn xếp gọn vào hộp, trong quá trình làm còn chuyện trò mấy câu cùng Lão Ngô và quản lý cửa hàng, lề mề giây nào.




      Quản lý thân thiết: “Mấy chuyện này sau cứ gọi cuộc điện thoại là được, tôi cử người giao tận nơi, mất công ông chuyến!”




      Lão Ngô cười : “Lão cũng ít khi rỗi, ra ngoài hóng gió ấy mà!”




      Đến khi Lão Ngô chở Lộ Tiểu Phàm về nhà, vịt quay vẫn nóng hôi hổi.




      Lộ Tiểu Phàm mang vịt , gặp Lâm Tử Dương, Bối Luật Thanh và số thiếu gia nữa hút thuốc tán gẫu trong sân. Lâm Tử Dương cười cười: “Lộ Tiểu Phàm nhà cậu là em rể hay vợ cậu thế, lại còn mang canh, ninh cháo, giặt quần áo?”




      Bối Luật Thanh cười trả lời: “Em ấy từ quê lên, luôn cố tìm điểm cân bằng ở nhà tôi. Em ấy muốn làm cứ tùy em ấy làm!”




      “Tôi cậu nè, Luật Thanh, cứ tiếp tục như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng làm mưa làm gió của cậu trong trường đấy!” Lâm Tử Dương cười váng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cậu khác góp lời: “Mấy cái khác cũng chịu thua luôn. Mỗi lần cậu ta mở mồm ở salon, tôi phải nhịn đến nội thương mới phá ra cười! tối nghe cậu ta ít nhất là mười lần politic, quan điểm khôn ngoan của bạn, quan điểm khôn ngoan của tôi, bà nó nữa, quan điểm của tất cả mọi người đều khôn ngoan.” (*)




      (*) Lộ Tiểu Phàm sai “political” (chính trị) thành “politic” (khôn ngoan).




      nhẹt giọng, quay sang với cậu khác: “Tôi thấy tình hình nước ta rất khốc liệt...”




      Các cậu khác bị pha trò cười rình rang, người nén cười bắt tay : “Tình hình thế giới khốc liệt kém...”




      “Thôi thôi, mới có thế mà các cậu tăng xông thế rồi, lại còn đòi cho phép cậu nông dân xa xôi phát biểu cái nhìn khôn ngoan về tình hình quốc tế sao?” Lâm Tử Dương cười mắng, lại ngoái đầu bảo Bối Luật Thanh, “Đợt trước Trác Tân cũng có thông gia, con trai Trưởng ban Kinh tế vùng mở rộng cũng muốn đến dự salon của chúng ta. Người ta luồn cúi, thăm hỏi bao nhiêu người lâu, tự tay Trác Tân gạt ra, chỉ sợ kẻ chỉ ở trình độ đó ảnh hưởng đển buổi salon. Em rể cậu làm trò cười trong buổi salon, nếu lan ra ngoài... Bản thân chúng ta luôn tự đắc thể như thể trình độ rất cao, cuối cùng lại làm người ta thấy chúng ta chỉ là buổi salon khôi hài...”




      Bối Luật Thanh lười biếng câu: “Đâu thể. con vịt lạc giữa bầy thiên nga cũng làm cậu biến thành vịt, miễn là bản thân cậu phải con vịt trắng là được. Tôi tạm thời thấy mới mẻ, hết thấy mới xong thôi. Biết phải cùng trình độ, các cậu còn so đo!”




      Bối Luật Thanh vậy, mọi người chi còn cười ha ha rồi cũng đánh trống lảng sang đề tài khác.




      Lộ Tiểu Phàm ngồi xổm ngoài cửa. Đây là bài học đầu tiên của cậu ở thành phố, cảm giác ưu việt có rất nhiều cách thể , phải ai cũng như bác Lâm, đặt ở mặt, cũng phải mỗi nụ cười đều mang hàm nghĩa chào đón.




      ngạo mạn của người sống nơi Hoàng thành là từ trong xương cổt, cảm giác ưu việt của các thiếu gia nhà quyền quý đều tồn tại trong nội tâm. Có thế họ thực khách sáo, thực lịch thiệp với bạn, nhưng cái khách sáo và lịch thiệp đó là bởi họ cảm thẩy bạn căn bản thuộc tầng lớp với họ, ngay cả khinh thường cũng buồn bộc lộ ra.




      Lộ Tiểu Phàm còn hiểu người thành phố có loại thân mật gọi là khách khí. Chẳng hạn như Bối Luật Thanh đối với cậu. đối với cậu vẫn luôn thân mật, thực ra là khách khí. Bởi trong mắt , cậu chi là con vịt lạc lẫn giữa bầy thiên nga mà thôi.




      ***






      Sáng nay Lộ Tiểu Phàm nhận được tin nhắn của Lộ Tiểu Bình. Phân vân hồi lâu, cậu mới gọi lại.




      “Em trai, gấp gì thế, tan tầm mày gọi bộ được sao?” Lộ Tiểu Bình toàn mở đầu như vậy, cho thấy việc xài điện thoại công cộng ở văn phòng để bàn việc tư chỉ là do thằng em hiểu chuyện thôi. Đây là nguyên nhân nhắn tin vào máy call(*) của Lộ Tiểu Phàm chứ gọi cho cậu bằng điện thoại văn phòng.




      (*) Máy nhắn tin, loại máy cũng có số riêng nhưng chỉ có tác dụng nhận tin nhắn hoặc “nháy”, người được nháy biết là ai muốn liên lạc để từ đó gọi lại.




      Lộ Tiểu Phàm ngáp dài, quả nhiên tiếp theo Lộ Tiểu Bình lại tự huyên thuyên: “Má Lộ chuyến tàu tuần sau, mày nhớ ra đón má! Chắc tao rỗi, đơn vị lu bu việc quá. À phải, độ rày ba Lộ bị huyết áp cao, mày kêu Lão Ngô đón ấy, tao thấy lão ấy lái có vẻ ổn.”




      Lộ Tiểu Phàm đáp vâng, Lộ Tiểu Bình lại chỉ tay năm ngón: “Vé máy bay chuyến về chưa mua, mày đặt sơm sớm!”




      Mắt Lộ Tiểu Phàm bất thần mở lớn: “Máy bay?!”




      Lộ Tiểu Bình trầm giọng: “Ba má dễ gì làm chuyến Bắc Kinh, mày về về toàn ngồi máy bay sao lại bắt ba má ngồi tàu hỏa. Được rồi, vé máy bay tính vào tiền tao!”




      Vé máy bay về quê của Lộ Tiểu Phàm đều là vé Bối Luật Thanh tích lũy sau mỗi lộ trình bay quốc tế do người ta tặng, vé miễn phí cho cậu tất, làm sao cậu bỏ qua?




      Cơ mà cậu còn chưa kịp phân trần, Lộ Tiểu Bình hùng hồn giáo huấn chặp, cậu đành phải tiếp: “Vậy phải viết thư giới thiệu!”




      “Mày kêu Lão Ngô đặt là được mà. Người nhà Bối đặt vé mà còn cần thư giới thiệu?!”




      “Ba Bối tự đặt vé đều viết thư giới thiệu!” Lộ Tiểu Phàm hơi lấy làm bất mãn vì Lộ Tiểu Bình sai nhân viên của Bối Mạt Sa như sai thuộc hạ của mình, song nếu minh bạch, Lộ Tiểu Bình chắc chắn mách má Lộ cậu thiên vị nhà Bối, đành phải ỡm ờ: “Để lát nữa em thử xem!”




      “Bác Bối là người nghiêm chỉnh, ổng mà chịu cho mày hai cái tin vỉa hè, mày phát tài, mắc gì phải làm nhân viên tiêu thụ ở công ty tam sản!”




      Lộ Tiểu Bình làm quản lý truyền thông ở Cục May mặc Thiên Tân chấp nhận nổi công việc nhân viên tiêu thụ của Lộ Tiểu Phàm, mà cái vị trí quản lý truyền thông này của cũng do má Lộ gọi điện nhờ vả mấy lần mới được.




      Ban đầu Lộ Tiểu Bình lên thành phố, Bối Mạt Sa nghe bảo học về cơ điện nên đến nhà máy cơ điện tuyển nhân viên thử xem. Lộ Tiểu Bình nghe vậy lấy làm buồn lắm, muốn làm thợ điện, chẳng qua hồi xưa bị sốt nên làm bài thi tốt mới phải học cái ngành này, chử nó phải công việc thích cũng phải sở trường của .




      Bối Mạt Sa hỏi thế muốn làm gì. Lộ Tiểu Bình trả lời mình hợp làm quản lý, ở trường từng làm quản lý của hội học sinh. Bối Mạt Sa quân lý cũng phải bắt đầu từ công việc cơ bản, vậy bác giới thiệu cho cháu công việc ở công ty liên doanh.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Công ty liên doanh ở đây là nhà máy dược trung gian(*) do Đức và Trung Quốc cùng góp vốn, bởi định hướng là cung cấp hàng cho tổng bộ bên Đức nên nhà máy được quyền xuất khẩu. Bối Mạt Sa giới thiệu công việc này cho Lộ Tiểu Bình chính là vào phòng Xuất nhập khẩu của công ty liên doanh nọ, mà làm việc ở phòng Xuất nhập khẩu là công việc cực kỳ tân thời lúc bấy giờ.




      (*) Dược trung gian có nghĩa, dùng ít nguyên liệu hóa chất hoặc sản phẩm hóa chất để làm thành dược phẩm. Sản phẩm hóa chất cần giấy cấp phép sản xuất dược phẩm, mà ở nhà máy hóa chất bình thưởng cũng có thể sản xuất, chỉ cần đạt tới cấp bậc nào đó là có thể dùng cho chế tạo dược phẩm.




      Bối Mạt Sa ngỡ thông gia nhà mình ắt hẳn rất hài lòng, nào biết sau mấy tháng má Lộ lại gọi điện tới, mà khiến lão cảm khái ngớt đó là, hai năm gặp, má Lộ vẫn sắc sảo như xưa, mà trình độ tiếng phổ thông lại tiến bộ dễ sợ.




      Má Lộ trước là cảm ơn Bối Mạt Sa, hai đứa con bà đủ khiến lão hao tổn tâm trí rồi, nhưng vừa chuyển chủ đề, cũng đề cập tới con trai mình hình như quá thích ứng được công việc mới.




      Té ra trình độ tiếng của Tây Bắc và thành phố lớn vẫn chênh lệch. Tiếng của Lộ Tiểu Bình vừa ra gì, lại còn là ma mới, phòng Xuất nhập khẩu đời nào để tiếp đón doanh nhân nước ngoài hay xử lý hóa đơn chứng từ. Giờ ngày ngày chỉ có kiểm số lượng xuất hàng trong kho có chuẩn xác hay , hoặc dán mã từng loại.




      Lộ Tiểu Bình hay tự đề cao mình, nghe kể bởi bức bối nên ngã bệnh suốt mấy ngày nay.




      Ý Bối Mạt Sa là, thanh niên mới va vấp dễ suy sụp là khó tránh, song biết má Lộ thế nào mà Bối Mạt Sa lại bị bà thuyết phục, đồng ý đổi việc khác cho Lộ Tiểu Bình.




      Nhà họ Lộ rốt cuộc muốn công việc gì, má Lộ chỉ , bà thấy con trai mình là người phục vụ nhân dân. Thế là Bối Mạt Sa bật ngửa là má Lộ muốn đưa con lên thành phố làm quan to, rức đầu hết sức.




      Mấy hôm nay Lộ Tiểu Phàm cũng dám hà hơi to quá, sợ làm Bối Mạt Sa nhớ đến vấn đề nan giải mang tên Lộ Tiểu Bình.




      Má Lộ đợi hoài hổng thấy tin, Lộ Tiểu Bình lại gọi điện khóc lóc kể lể mình làm nhiều mà tiền kiếm được ít, còn bị công nhân nhà máy bức hiếp, nếu Bối Mạt Sa đồng ý cho đổi việc, từ chức ngay và luôn.




      Má Lộ cuống lên, gọi điện đến tận trường Lộ Tiểu Phàm, bắt cậu đốc thúc vụ đổi việc cho hai.




      Lộ Tiểu Phàm có biện pháp gì? Cậu về nhà cũng dám nhắc đến chuyện việc làm của Lộ Tiểu Bình. Bác Lâm cứ thở dài liên tục, ca cẩm: “Biết ngay nông dân là thế mà!”




      Bối Luật Tâm hừ lạnh hết tiếng này đến tiếng khác, ánh mắt như lưỡi dao phóng viu viu về phía cậu.




      Cậu nghe giọng mẹ khàn cả , cũng dám gì thêm, đành đồng ý.




      Tan học hôm đó, cậu lang thang lâu mới thu hết dũng khí xin xỏ Bối Luật Thanh. Cũng có phải phát ra cái nhìn chân dành cho cậu, mà cậu gượng dậy nổi, điểm thi chính thức tụt dốc phanh.




      Cuối cùng là nhờ các trường đua nhau mở hệ cao đẳng đế tăng thêm số lượng sinh viên, Lộ Tiểu Phàm coi như đủ chuẩn đỗ cao đẳng đại học R.




      Mọi chuyện đều trở về bình thường. khinh miệt của Bối Luật Tâm ngày tăng, lời mỉa mai thiểu này thiểu nọ lại treo mồm bác Lâm, mà Lộ Tiểu Phàm, cũng còn cần mẫn hầm canh cho Bối Luật Thanh nữa, cả salon cũng thôi tham gia. Bối Luật Thanh ít về nhà dần.




      Lộ Tiểu Phàm tới dưới lầu Bối Luật Thanh cũng dám lên, mà loanh qua loanh quanh bên dưới. Ngày đó trời còn mưa lắc rắc, cậu dầm mưa ướt sũng, cũng có gan lên lầu.




      Cậu vừa mới quyết định bỏ cuộc, chọt phát mưa đầu mình ngừng rơi. Bối Luật Thanh cầm ô đứng che đằng sau cậu. Cậu ấp úng: “...”




      bình thản : “Lên đây!”




      Cậu buộc phải theo lên lầu. Khéo thay cái ký túc xá chỉ có mỗi mình Bối Luật Thanh, nhưng bàn rải rác các lá bài, nhìn qua có vẻ mới có người sát phạt nhau ở đây.




      lấy ra tấm khăn mặt trắng bốp, để cậu cởi quần áo, sau rồi xoa khắp người cậu như xoa lông chú cún.




      “Chuyện gì?”




      “Dạ?” Cậu bị dịu dàng này gây mơ màng, chẳng còn nhớ đây cũng xem như là khách khí của thôi.




      “Tìm có chuyện gì?”




      Cậu cúi gằm, thấy cậu lên tiếng, lại hỏi trước: “Chuyện của trai em?”




      Cậu nhìn thoáng cách nhanh chóng, đầu càng cúi thấp. : “Công việc lần trước chẳng phảỉ tốt lắm sao?”




      “Ảnh... thôi rồi.” Cậu xấu hổ cúi đầu càng thấp tợn, như thể con người biết tốt xấu ấy chính là cậu.




      “Rồi, biết rồi!” trả lời, ngữ điệu đương nhiên tính là nhiệt tình, hứa hẹn, cũng qua loa, chỉ thản nhiên câu như thế, nhưng nghe kỹ lại như cảm thụ được dịu dàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :