1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Biết ông lớn ấy tới làm chi ?” Lộ Tiểu Bình túm em hỏi.




      Lộ Tiểu Phàm buộc phải hạ đòn gánh vai xuống, thắc mắc: “Tới làm gì ạ?”




      Khác hẳn với dáng vẻ hoạt bát của Lộ Tiểu Bình, trông Lộ Tiểu Phàm trầm lặng hơn. Cậu gầy, èo uột và lù khà lù khù, còn đeo cặp kính gọng đen to đùng, người mặc bộ đồ thể thao màu xanh nước biển lụng thụng. Thế nên, so ra, cậu được ba má quý bằng Lộ Tiểu Bình.




      thực tế, trong số bốn đứa con, thằng thứ Lộ Tiểu Phàm vừa phải con trưởng, vừa phải con độc nhất, cũng vừa phải đứa út, khi ba má cậu đếm con mình hai ba bốn, cậu là người được đếm qua nhanh nhất.




      “Cầu hôn tao đó!” Lộ Tiểu Bình đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cầu hôn”.




      “Hả?” Quả nhiên Lộ Tiểu Phàm thảng thốt.




      “Tao cưới vợ thành phố!” Lộ Tiểu Bình xì mũi đắc chí.




      Lộ Tiểu Phàm ngờ nghệch : “ hai, em thấy cưới hỏi như vậy hay lắm đâu. Mình là dân quê, người ta dân thành phố, cưới ấy dễ bị khinh lắm, chẳng phải thích Tiểu Phượng nhà hàng xóm ư?” Cậu gánh nước cả chuyến, rành rành được coi khinh khỉnh của Bối Luật Tâm rồi, người ta ràng xem thường nông dân các cậu.




      Lộ Tiểu Bình khịt mũi bảo: “Nên tao mới bảo mày kiến thức nông cạn. Tạo sống ở thành phố mấy năm cũng hiểu rồi, chả sao hết, chả can hệ ai, mà nhỡ có cũng chả ảnh hưởng, cưới được vợ ngon như thế phải phấn đấu biết bao nhiêu năm. Tiểu Phượng sao, tiểu thư Bối mới là phượng hoàng!” Lộ Tiểu Bình theo học ở Tây An vài năm, cứ năm lại qua năm, càng cảm thấy mình khó trao đổi được với người nhà bởi cùng trình độ, cùng tri thức.




      Cho nên vỗ vai Lộ Tiểu Phàm : “Thôi, mày cũng hiểu, đừng chỉ ếch ngồi đáy giếng. Làm người, phải nhìn xa trông rộng biết chưa? Mày cứ yên tâm, hai đến Bắc Kinh rồi, với năng khiếu của tao lại thêm gia thế nhà họ nữa, chắc chắn ăn nên làm ra, đến lúc đó tao tuyệt đối quên ba má chị em đâu, nhứt là Tiểu Phàm đấy!”




      Năm ngoái Lộ Tiểu Phàm có thi đại học, kết quả thi thực chất kém chút nào, thậm chí còn cao hơn năm Tiểu Bình thi. Song vì nhà cậu phải chu cấp cho Lộ Tiểu Bình, chi tiêu của tăng dần từng năm, cây trái trong nhà cũng chỉ còn lại ít ỏi, thể nuôi thêm miệng sinh viên được nữa.




      Má Lộ lại ngẫm Lộ Tiểu Phàm lanh lợi được như Lộ Tiểu Bình, có học cũng có tiền đồ rộng mở, nếu phải cõng thêm khoản học phí lưng nuôi nấng hai đứa con thế nào đây. Cho nên, Lộ Tiểu Phàm nghỉ học ở nhà làm ruộng.




      Ý Lộ Tiểu Bình là xem như Lộ Tiểu Phàm hy sinh vì , quên.




      Lộ Tiểu Bình vung vẩy tay trần bỏ , còn lại Lộ Tiểu Phàm tiếp tục quẩy đòn gánh lên vai, thế rồi đột nhiên cậu nghe thấy đống rơm bên cạnh phát ra thanh, vừa ngửng đầu thấy đống rơm ngồi chàng còn trẻ, đồ thể thao trắng tinh tươm, da dẻ cũng trắng trẻo, điển trai kém, phải Bối Luật Thanh con trai nhà Bối là ai.




      Cậu lập tức nghĩ đến việc Bối Luật Thanh nghe trọn vẹn lời ban nãy của Lộ Tiểu Bình rồi, nhất thời mặt cậu đỏ gay y chang mào gà.




      Cặp chân thuôn dài của Bối Luật Thanh nhảy xuống tênh khỏi đống rơm, hơi nghiêng đầu với cậu, đoạn rút tai nghe ra khỏi lỗ tai ngụ ý nãy giờ nghe thấy gì hết, sau đó phủi rơm dính người rồi cũng khỏi đó.




      Lộ Tiểu Phàm đỏ mặt nhìn theo bóng người ta. Cậu đâu có đần, nếu Bối Luật Thanh nghe thấy Lộ Tiểu Bình cần gì phải gây động tĩnh, thế nhưng nhớ lại hành động giúp cậu đỡ xấu hổ, cậu lại sinh ấn tượng tốt với nhiều hơn.




      ra từ cái nhìn đầu tiên cậu có ấn tượng tốt về rồi, vì Bối Luật Thanh là người đẹp nhất cậu từng gặp. Những người cậu từng gặp từ bạn học đến hàng xóm, dân làng, miễn con trai, dẫu là con cũng chẳng ai có được phong thái của Bối Luật Thanh.




      Hẻm nhà Lộ lắm gió bụi, vải áo quần có sáng mấy, bị gió bụi thổi lâu ngày cũng mang màu lem luốc, vậy thà rằng mặc luôn đồ tối màu đen, xanh sẫm, ghi còn hơn.




      Do đó, khi Bối Luật Thanh đeo tai nghe xuất trước mặt Lộ Tiểu Phàm với bộ đồ trắng tinh, tầm mắt cậu như thể bừng sáng. đứng giữa họ, chính là hình ảnh hạc giữa đàn gà, khiến cậu bé như Lộ Tiểu Phàm ngưỡng mộ hết sức, tôn sùng hết sức, và cũng tự ti hết sức.




      Bối Mạt Sa ngồi trong nhà, nghe xong đề nghị của ba Lộ, khỏi có chút ngạc nhiên. Gả con mình cho nhà Lộ, lão vẫn canh cánh nỗi thẹn, thế nhưng nhà Lộ lại chủ động muốn gửi con mình cho lão thực tình làm lão câm nín quá đỗi.




      Thấy lão hé răng, má Lộ lại tưởng lão muốn, bèn mặc kệ tập tục, vội vén rèm ra góp lời: “Đồng chí Bối, à , ông thông gia, nhà chúng tôi muốn con trai ở rể nhà các ông cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ông thấy đấy, chúng tôi nhà cửa khó khăn, tôi đành lòng để cháu về nhà chịu khổ với chúng tôi nên đành để đứa con trai theo các ông trở về!” Đoạn, bà vén chéo áo chấm chấm nước mắt, “Chúng tôi biết ông để bụng, nhưng con rồi chúng tôi có nỡ mấy cũng chịu thôi, chỉ mong duy nhất là nhà thông gia có thể đối xử tốt với nó!”




      “Đó là dĩ nhiên rồi!” Bối Mạt Sa vội vàng đón ý. Lão là quý tộc, trong những điều tối kỵ nhất của quý tộc là nhìn thấy phụ nữ rơi nước mắt.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Má Lộ lại : “Vậy đứa con ni cũng coi như là con trai nhà các ông, chỉ là mối tâm tư nho nhà chúng tôi thôi, ông thông gia liệu có thể thông cảm?”




      Bối Mạt Sa đành phải đáp: “Tất nhiên!”




      Má Lộ thở phào nhõm, mặt mày hồng hào quay sang với ba Lộ: “Tôi biết ông thông gia là người thấu tình đạt lý mà, mình xem, tôi đúng heng!”




      Trong niềm tin bất biến của ba Lộ má Lộ là người số dách, chuyện gì vào tay cũng ngon ơ, đúng lúc này Bối Luật Tâm vào nhà, ông liền làm bộ mà rằng: “Đây là chuyện hiển nhiên, đàn bà như mình người ta tầm xàm làm gì!” Ông là muốn thay con trai phủ đầu câu trước mặt con dâu tương lai thôi.




      Cơ mà “bài ca” của ba Lộ còn chưa xong sực nhớ là người ta rước con mình chứ phải con mình rước người ta, cố làm bộ mà lại phản tác dụng đâm ra đau đớn quá, may mà Bối Luật Tâm lại làm như nghe thấy ông gì, chỉ ngồi xuống cái ghế gỗ cạnh bàn, xoa xoa cổ chân.




      Má Lộ cũng như nghe thấy lời ba Lộ, tiếp tục tranh thủ thời điểm tiếp: “Ông thông gia, gạt ông, ông cũng thấy gia cảnh nhà chúng tôi rồi đấy, tiền học đại học của Tiểu Bình cao quá, nhưng chúng tôi quyết có phải bán hết đồ đạc cũng phải để con trai ăn học tới nơi tới chốn!” Lộ Tiểu Bình học lên được cả đại học chính là điểm đáng hãnh diện nhất của má Lộ mà lại, hễ đến má Lộ lại hùng hồn. Cuối cùng, bà : “Nên ông thông gia à, chúng tôi cũng ngại thẳng ra, nhà chúng tôi nghèo, chỉ e chi phí đám cưới cho tụi …”




      Bối Mạt Sa cũng coi như có kinh nghiệm, dù giờ tư tưởng giai cấp tư sản vẫn có phần phức tạp song cũng chọt trúng nhọt lão, lão bèn tuyên bố: “Bà an chí, chi phí cưới hỏi của hai đứa có chúng tôi, hơn nữa là cưới con nhà ông bà về sính lễ do nhà chúng tôi phụ trách là đúng mà!”




      Má Lộ rơm rớm nước mắt, trao đổi ánh mắt với ba Lộ cái rồi mạnh mẽ : “Con chúng tôi từ nay xin trông cậy vào nhà thông gia.”




      Bối Luật Tâm ngồi bên cười khẩy tiếng khinh thường.




      Bối Mạt Sa nghĩ chốc, đáp trả: “Để con cả nhà ông bà về ở rể nhà chúng tôi xét cả tình cả lý cũng hợp lắm, thế này , để cậu thứ Lộ Tiểu Phàm về ở rể nhà chúng tôi cũng được.”




      Vừa hay Lộ Tiểu Phàm gánh nước mở cửa vào, nhác thấy mọi người trong nhà đều đồng loạt dòm cậu chòng chọc, cậu luống cuống hạ ang nước xuống rồi kiểm tra người ngợm. Cậu nào có biết trong lúc cậu hãy còn ngu ngơ, có cái sừng cong veo veo và sáng chéo léo rơi tự do từ trời xuống, chỉnh tề cắm thẳng đầu cậu.




      Bối Mạt Sa chỉ định Lộ Tiểu Phàm về ở rể quả tình khiến má Lộ giật nảy, vì họ có nghĩ nát óc cũng cho rằng nhà Bối phải chọn thằng con cả sinh viên học hành đàng hoàng và có tiền đồ nhất nhà họ, thậm chí họ còn chẳng thèm định giới thiệu thằng thứ mờ nhạt cho Bối Luật Tâm nữa là.




      Nhưng xét lại họ vẫn vui, dù sao cũng là đưa con trai ở rể nhà người khác, phải tiễn bước thằng con cả có thể làm rạng rỡ tổ tông quả thực là được liệt tổ liệt tông phù hộ.




      Má Lộ vẫy tay gọi Lộ Tiểu Phàm: “Phàm Phàm, lại đây con!”




      Lộ Tiểu Phàm tưởng mẹ muốn sai gì, bèn tạm gác việc lại, ngoan ngoãn qua.




      Má Lộ nhìn đứa con gầy gò, thường ngày cũng gây rắc rối gì cho gia đình, nén nước mắt : “Quỳ xuống trước mặt ba con !”




      Cậu quay đầu nhìn ba Lộ, tự hỏi ba còn khỏe như vâm mắc gì phải quỳ?




      “Hông phải, đây cơ mà!” Má Lộ chỉ sang Bối Mạt Sa, “Từ nay về sau ông ấy là ba con!”




      Cậu há hốc mồm, Bối Mạt Sa khỏi xấu hổ mà can: “Khỏi cần, khỏi cần, có phải thời xưa đâu!”




      Mặt má Lộ nghiêm túc: “Đây liên quan xã hội cũ mới, đây là quy củ cơ bản nhất nhà chúng tôi!”




      vậy rồi, Bối Mạt Sa cũng biết ngăn sao nữa, còn Lộ Tiểu Phàm sốc ơi là sốc, bị má Lộ kiên quyết ấn đầu bắt lạy Bối Mạt Sa ba cái.




      Dập đầu xong, đương choáng váng chẳng biết trời ơi đất hỡi gì, cậu lại nghe thấy tiếng Bối Luật Tâm kiêu căng nạt khẽ: “ là làm trò!”




      Cậu ngơ ngác nhìn khắp chung quanh, ngoảnh mặt thấy Bối Luật Thanh đeo tai nghe, tay đút túi quần, đứng tựa nghiêng bên cửa, cạnh là Lộ Tiểu Bình kinh ngạc nhìn cậu, rồi kề tai lại có tiếng Bối Mạt Sa ho chữa ngượng: “Nếu mọi người đều có mặt rồi, tôi đây thông báo chút về đám cưới cho Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Tâm, bố mẹ Lộ Tiểu Phàm nhà xa đứng tiện nên đám cưới tổ chức tại hẻm nhà Lộ!” Lão thoáng ngừng mới , “Lộ Tiểu Phàm còn có huyết thống dân tộc Khương(*) thiểu số, năm nay mười tám tuổi, theo luật hôn nhân quốc gia, nó cần phải tuân thủ luật hai mươi hai tuổi mới được cưới. Đám cưới giữa hai đứa hoàn toàn hợp pháp!”




      (*) trong 56 dân tộc Trung Quốc. Họ là nhóm sắc tộc sinh sống chủ yếu tại miền Tây tỉnh Tứ Xuyên. nay, người Khương chỉ chiếm tỷ lệ của dân cư Trung Quốc.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đoạn cuối cùng Bối Mạt Sa nhấn mạnh cực kỳ, ràng là cho cả dân làng lô nhô ngoài tường cũng nghe thấy, trách cho ai chưa hiểu hết luật về sau lại đồn đại điều tiếng hay rằng nhà Bối tuân thủ luật hôn nhân.




      Đối với nhà chính trị gia khôn ngoan và có tầm nhìn xa như Bối Mạt Sa mà , cuộc hôn nhân này lão chu toàn đến mức để lọt sơ hở nào.




      Lộ Tiểu Bình nghe thế liền xoay người chạy vọt khỏi cổng, Lộ Tiểu Phàm quýu lên, toan đuổi theo trai lại bị mẹ gọi giật: “Phàm Phàm, sắp cưới rồi đừng chạy lung tung, ngã hay đâm vào đâu đều mất vui.”




      Cậu cứ ngơ ra, chẳng nhìn thấy ai cả, chỉ thấy mỗi Bối Luật Thanh để lộ hàm răng trắng, nở nụ cười với cậu.




      ràng Lộ Tiểu Bình bị ăn quả sốc lớn, nguyên tối chả thấy mặt mũi chàng ta đâu, ấy vậy mà má Lộ xưa nay cưng như châu như bảo lại tựa thể đoái hoài, chỉ bình tĩnh lo liệu hôn lễ.




      Hôm sau Bối Mạt Sa phải lên huyện, giao cho má Lộ hai nghìn đồng, trong đó nghìn là tiền tổ chức đám cưới, nghìn là sính lễ.




      Má Lộ nhận số tiền ấy, tâm có rộng rãi mấy cũng bất thần run rẩy. Đây chỉ là khoản tiền lớn mà đây còn là con trai bà, đứa con trai bà từng ôm ấp, nhưng đây lại chỉ là đứa con trai bà từng ôm ấp, đây vẫn là khoản tiền lớn bà chưa gặp bao giờ, thậm chí cả chưa nghe bao giờ.




      nhà dưới nhà dường như chỉ còn Lộ Tiểu Phàm lo lắng cho Lộ Tiểu Bình, chỉ mỗi cậu Lộ Tiểu Bình chí khí cao khi được nghe tin về vụ đám cưới mang kỳ vọng to lớn cỡ nào, còn ôm cả kế hoạch lên đời. Lộ Tiểu Phàm thực muốn cướp đoạt ý chí của trai cậu.




      Hơn nữa, khác với Lộ Tiểu Bình, cậu hoàn toàn muốn cưới thành phố.




      Lúc cậu ấp úng bày tỏ quan điểm, bà Lộ thở phì phò: “Tiểu Phàm, mày có nghĩ gì cho nhà cửa ? mày là ai? Là sinh viên. Nhà mình cực khổ thế mãi mới nuôi được sinh viên? Mãy nỡ nhẫn tâm để người ta chi tiền mua mất toi đứa duy nhất có thể làm rạng rỡ tổ tông à?”




      Cậu cúi gằm đầu đứng trước mặt ba, cậu cúi gằm đầu hổ thẹn phải vì mình suy xét việc gia đình, mà là vì trai quan trọng hơn cậu rất nhiều.




      Người Thiểm Tây cưới là thể thiếu bánh bao hấp, mặt bánh được vẽ đủ mẫu hình phong phú, hoa mang hình tượng phú quý, thú cũng rất sống động, trong đó tay nghề là cực kỳ quan trọng, đặc biệt là bánh bao hổ để treo lên cổ dâu trong đám cưới.(*)




      (*) phong tục cưới hỏi lưu hành ở huyện Hoa tỉnh Thiểm Tây. Khi đón dâu, ông cậu nhà trai hấp cặp bánh bao hình con hổ, buộc chung lại bằng dây đỏ, khi dâu đến treo bánh bao hổ lên cổ dâu, sau khi vào cửa tháo xuống, dâu chú rể chia nhau tỏ ý hai người cùng chung lòng. trán hổ đực vẽ chữ “Vương”, trán hổ cái vẽ đôi chim bay. Trước cổ hổ còn có con hổ con mang hàm nghĩa chúc hai người sớm sinh quý tử.




      Má Lộ khéo tay, cũng tự mình có thể làm, nhưng con trai nay cưới con rượu nhà ông lớn thành phố, nhằm tỏ vẻ long trọng, má Lộ mời riêng bà Lưu – mẹ trưởng làng – đến giúp làm đôi hổ.




      Bối Mạt Sa hiểu phong tục lắm nhưng hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Cả mẹ trưởng làng cũng sang giúp, có thể thấy quan địa phương cũng kính trọng và hỗ trợ lão lắm, mà trưởng làng ấy hở, đương nhiên cảm thấy được dịp tiếp xúc gần gũi với ông lớn thành phố như vậy là vinh hạnh lớn lao rồi.




      Hai bên cùng “happy”, ràng má Lộ cũng được lòng bà con thôn xóm ở quê lắm.




      Bối Luật Tâm chửa sắp ba tháng đúng thời điểm phản ứng tường minh nhất, mấy nay bụng dạ bứt rứt lại càng phát tán tợn, nôn đến xây xẩm mặt mày, khỏi khiến người ta nghi ngờ. Nếu là phản xạ cung(*) do say xe cũng hơi bị dài rồi.




      (*) Phản ứng sinh học của con người về thụ cảm và phản xạ, nôm na trong trường hợp này là khi ngồi xe, những chuyển động êm làm cho ta cảm giác như chuyển động nhưng thực chất vẫn có chuyển động, tiền đình phát tín hiệu về thần kinh trung ương đòi hỏi giữ thăng bằng dẫn đến tình trạng say (đau đầu chóng mặt, buồn nôn), xuống xe rồi vẫn có cảm giác chuyển động nên vẫn bị tình trạng buồn nôn lai rai.




      Ba Lộ dám hỏi thẳng, má Lộ cũng gắng giữ bình tĩnh. Thâm tâm hai người rối như tơ vò, rốt cuộc má Lộ mở lời trước: “Đừng con bé bầu bí rồi nghen?”




      Ba Lộ nhất thời biến sắc, vớ cây tẩu rít phì phèo mấy hơi, hồi lâu sau mới bảo: “Phải xác nhận xem, tôi thể để con mình lấy đứa hư hỏng được!”




      Má Lộ hỏi: “Mình tính xác nhận sao đây? Cũng đâu thể kéo con nhà người ta ra bệnh viện kiểm tra chứ?”




      Ba Lộ vốn bất mãn con trai, giờ nghe má Lộ thế bèn sùng lên: “Tôi mà, móc đâu ra chuyện tốt rứa, kêu nhớ đến ông cụ mất gần bốn mươi năm của tôi trật té ra là nhét đứa con hư hỏng về cho nhà mình!”




      “Mình bé thôi!” Má Lộ vội ấn ba Lộ lại, “Để bị nghe thấy hay đâu!”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ba Lộ đỏ mặt tía tai nạt: “Nghe được làm sao! Cùng lắm khỏi cưới xin gì sất!”




      “Còn chưa chắc mà, mình gào gì?”




      “Tôi biết là mình tiếc hai nghìn tiền cưới!” Ba Lộ nổi đoá gào cũng to hơn, chỉ tẩu thuốc vào mặt má Lộ.




      Má Lộ cười lạnh: “Sao tôi phải bỏ qua? Xưa nay chèo chống gia đình là phận đàn ông, chỉ cần mình lo được đủ tiền sinh hoạt, rồi tiền ăn hỏi của Tiểu Bình, tiền hồi môn cho Tiểu Đích, tiền học đại học cho Tiểu Thế, tôi còn có cái gì tiếc, cái gì tiếc nữa?”




      Má Lộ đánh đúng thất thốn(*) của ba Lộ, ba Lộ bị “đánh” đau lắm, bèn nghểnh cổ : “Khi tôi làm thợ mỏ có được dạy nam nữ bình đẳng nhé!”




      (*) Ý chỉ nhược điểm. Người Trung Quốc có câu “đả xà đả thất thốn” cũng tương đương nghĩa “đánh rắn phải đánh dập đầu” cũng chính là do vậy. Ở đây, “thất thốn” nhược điểm của ba Lộ cũng là của đàn ông chung chính là mặt mũi, sĩ diện.




      Nam nữ bình đẳng thực ra chả có liên quan gì thợ mỏ, chẳng qua ba Lộ thường kiêu ngạo vì mấy ngày từng làm thợ mỏ nên nhắc nhắc lại miết, vế trước bao giờ cũng là “khi tôi làm thợ mỏ” nhằm tỏ vẻ mình đây hiểu nhiều biết rộng, toàn chân lý.




      Và mỗi lần ba Lộ nhắc lại lịch sử làm thợ mỏ của ông, má Lộ lại đánh đường vòng. Cây phải có vỏ, người phải có mặt mũi, tự tôn đàn ông giống như vết sẹo, thể vạch toẹt ra.




      Hai ông bà băn khoăn cả ngày mới quyết định thử nàng dâu mới này lần.




      Má Lộ bảo khi bà mang bầu chịu nổi được mùi cá tanh, người bầu bí mà ngửi phải mùi cá có cách mấy bức tường cũng ói lên ói xuống, thế nên phân công ba Lộ bắt cá mang về.




      Ba Lộ: “Con sông cách làng mình gần nhất cũng mười dặm lận, mình ngửi mùi cá chỗ mô?”




      Má Lộ đáp mặn nhạt: “Mỗi lần trưởng làng về cho mình cái chi trong bao rứa?”




      Ba Lộ ngậm tăm, mượn xe đạp, thở phì phì đạp hơn ba mươi dặm đến chỗ bán cá duy nhất trong huyện xách về hai con cá diếc.




      Má Lộ hỏi thăm bà Lưu, làm cá. Miền quê Thiểm tây họa hoằn lắm mới ăn thịt với cá, trong nhà có rượu gừng, má Lộ dùng hoa tiêu(*) và tỏi nấu thành nồi canh cá, nấu đến nước canh trắng đục(**).




      (*) loại tiêu Trung Quốc giống hạt tiêu, cay mà chỉ hơi tê lưỡi.




      (**) Ở đây má Lộ làm món canh Trung Quốc có tên là “nãi bạch tức ngự thang”. Sau khi rán cá với dầu sao cho hai mặt cá đều vàng đổ bát nước tương đương với lượng canh vào và đậy nắp nồi, đun khoảng 20 phút sau, nước canh thự biến thành màu trắng đùng đục giống sữa nên được gọi là “nãi bạch” (trắng sữa, trắng đục).




      Trưa, vừa đặt bát canh lên bàn, Bối Luật Tâm ngửi mùi chạy biến ra ngoài nôn thốc nôn tháo.




      Mặt xanh đành, mặt ba Lộ còn xanh hơn, còn má Lộ lại điềm đạm lắm. Đủ mặt người bàn ăn gồm cả Lộ Tiểu Bình đều long lanh mắt nhìn bát canh cá trắng sữa. Bà đẩy bát canh qua chỗ Lộ Tiểu Phàm, nhìn con mình và bằng giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng hơn: “Phàm Phàm, con ăn hết canh !”




      Lộ Tiểu Phàm luôn được dạy là kính nhường dưới, chưa từng được ba má chiều chuộng đặc biệt như thế, mặt cậu đỏ lựng, cơ thể còi cọc run run: “Để hai ăn ạ, hai ngày nữa ảnh lại lên trường rồi!”




      Má Lộ hiền hòa : “Tiền trong nhà dồn hết cho nó rồi, uống bớt bát canh cũng thiệt thòi gì nó!”




      Lời bà chọc giận Lộ Tiểu Bình, quăng đũa đẩy cửa bỏ , Lộ Tiểu Phàm càng áy náy tợn, líu ríu: “Má, để em với thằng út ăn ạ!”




      Lộ Tiểu Đích là con độc nhất trong nhà nên bấy nay được ba Lộ cưng nhất, Lộ Tiểu Bình mà ở nhà có gì tốt đều đưa cho chọn. Nghe Lộ Tiểu Phàm , hoan hô bưng canh, chớm chạm tay vào bị má Lộ vỗ cái. Má Lộ mắng nghiêm khắc: “Con con đứa, ham ăn mà chịu động tay động chân, hư quá!”




      Lộ Tiểu Đích xoa mu bàn tay đo đỏ, nhảy qua bên ba mách: “Ba ơi, má vô lý kìa!”




      Ba Lộ làm thinh hút thuốc, tiếng cũng hé răng, Lộ Tiểu Đích chuẩn bị nhõng nhẽo rốt cuộc phát ra khí ổn đành phải tức tưởi ngồi xuống, vừa gặm bánh bao vừa khóc tu tu.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Thế tuy mới mười tuổi, nhưng cuộc sống mười năm giúp nhóc tự giác ngộ phải xem chị hành động trước có được rồi mới dám làm theo, cho nên nhóc chỉ im thin thít ăn cơm, tránh được đại họa.




      “Vậy ba má ăn !” Lộ Tiểu Phàm cảm giác cái thìa trong tay nặng nghìn cân.




      “Ăn lẹ coi! Cá nguội chừ!” Lời má Lộ càng hiền hậu hơn.




      Mũi Lộ Tiểu Phàm cay cay, xưa nay má chưa hiền hậu như thế bao giờ, lại dường như lúc nào má cũng hiền hậu như thế.




      Món canh cá quả nhiên vô cùng ngon, là món ăn ngon nhất từ tấm bé Lộ Tiểu Phàm chưa từng được ăn, húp xì xụp liền mấy thìa, rũ hết tâm tư, ăn đến khi dốc đít bát chổng thẳng lên trời, xương cá nhiều, cậu vẫn ăn, ăn đến khi sạch bong mới thèm thuồng nhìn bát canh sót giọt.




      Má Lộ ngồi bên ngắm con ăn canh cá, mắt chớp lấy cái. Lộ Tiểu Phàm ăn xong mới sượng sùng thưa: “Má, con ăn xong rồi ạ!”




      “Ừ, ngoan!”




      Lộ Tiểu Đích ngậm ngùi khóc hồi mà ai để ý cũng nín, giờ mím môi than oán: “Sau này ba lên thành phố muốn ăn gì chả có, đâu có như nhà mình? Má xem Bối Luật Tâm Bối Luật Thanh có gì thiếu thốn? Nhà mình ăn bánh bao chay cũng còn phải mượn phiếu lương thực(*).




      (*) Đại lục trước năm 1993 sử dụng chế độ tem phiếu phân phối. Mao Trạch Đông dùng chế độ này để nắm chặt trong tay nguồn nhu yếu phẩm phục vụ đời sống nhân sinh, người dân thể tự do có được các nhu yếu phẩm đó. Khi mua lương thực những cần có sổ mà còn cần cả tem phiếu gọi là phiếu lương thực, có tiền cũng mua được định mức quy định theo tháng. Mọi lương thực đều được phân phối theo phiếu: phiếu dầu ăn, phiếu trứng, phiếu đường, phiếu thịt…




      Lộ Tiểu Đích là điển hình cho tâm lý ghét kẻ giàu, hễ thấy người nhà giàu, suy nghĩ đầu tiên của phải hâm mộ mà là ghét bỏ.




      Từ bé, được dạy, nghèo tập thề là vinh quang, giàu cá nhân là nhục nhã. Nhưng trong tháng năm trưởng thành đằng đẵng, phát hoàn toàn phải vậy, nên thể giữ lại lời dạy màng vật chất nữa mà chỉ còn nỗi thù hằn với vinh hoa phú quý, người ta giàu đồng nghĩa là người ta nợ .




      Em thế, Lộ Tiểu Phàm lại càng xấu hổ, trộm nghĩ đáng ra vừa rồi cậu nên giả vờ như nuốt trôi mới phải, trong khi đó má Lộ bình thản lên tiếng: “ bảo con tham ăn rồi mà, thời con , má tầm tuổi con cũng ăn nhiều bằng nửa của con!”




      Lộ Tiểu Đích cáu kỉnh ném miếng bánh bao thừa vào bát: “Ứ ăn nữa!”




      Lộ Tiểu Thế chuồn từ sớm, bàn ăn chỉ còn lại ba má Lộ và Lộ Tiểu Phàm. Bấy giờ ba Lộ gọi: “Phàm Phàm, đám cưới này…”




      “Đám cưới này phải làm nở mày nở mặt, Tiểu Phàm, con phải nhớ ba má dù quyết định gì cũng đều vì muốn tốt cho con, muốn tốt cho nhà!” Má Lộ ngắt ngang lời ba Lộ, rành rọt từng chữ: “Các cụ có câu, nhân cùng chí đoản(*), ăn còn đủ no ham cái giả tạo này được ích chi, con phải ? Phàm Phàm à, con còn bé, chưa sõi đời, có chuyện gì là tốt mười mươi cũng có chuyện gì là xấu mười mươi. Đôi lúc chuyện tốt cũng có khi là chuyện xấu, chuyện xấu cũng chưa chừng là chuyện tốt.”




      (*) Ý chỉ người vì cái nghèo hay hoàn cảnh khó khăn trước mắt mà sống phó mặc, đánh mất lý tưởng sống của mình.




      Má Lộ giải thích uyên thâm quá thành ra rối rắm, nhất thời làm ba Lộ lơ tơ mơ dám tùy tiện xen lời vợ, Lộ Tiểu Phàm cũng như lạc vào sương mù.




      “Chuyện này cứ quyết thế !” Má Lộ kết luận.




      Hôm sau, Bối Mạt Sa và Bối Luật Thanh Tây An mua đồ cho đám cưới trở về, Bối Mạt Sa chu đáo tặng ba Lộ chiếc áo len đại cán, tặng má Lộ bành tô len.




      Má Lộ chỉ thản nhiên nhận quà, còn buồn cám ơn, Bối Mạt Sa chột dạ và hổ thẹn cũng dám so đo.




      Bối Luật Thanh thay sang quần áo bò, Lộ Tiểu Phàm cảm thấy chân xỏ quần bò lại càng có vẻ dài hơn. Chân Lộ Tiểu Bình cũng dài song khẳng kheo như chân cò, lại còn dài, đâm ra chẳng khác hai cái sào tre là bao, mà chân Bối Luật Thanh là thuôn dài mang theo độ cung và nhịp điệu, cân đối mà cực kỳ khỏe khoắn.




      Lộ Tiểu Phàm chỉ mãi dòm chân người ta, Lộ Tiểu Đích mãi dòm cái tai nghe nhét trong lỗ tai , thế là Bối Luật Thanh đâu, bốn con mắt bám theo đến đấy, trong mắt lấp lóe lòng ngưỡng mộ lẫn thèm muốn.




      Người nông dân vừa kín đáo vừa trắng trợn, thường thường họ giỏi biểu đạt suy nghĩ nhưng lại giỏi biểu đạt ham muốn, chẳng hạn như đám con nhà họ Lộ vậy.

      Đến tối, Bối Mạt Sa phát lì xì cho ba đứa con nhà Lộ. Lộ Tiểu Đích vừa nhận hấp tấp mở bao, nhanh đến nỗi má Lộ kịp ngăn cản. nhác thấy trong bao chỉ có vỏn vẹn mười đồng, mặt liền tiu nghỉu. ông lớn giàu thế mà… Mười đồng mà cũng bỏ thêm vào được mấy tờ(*).




      (*) Những năm 90, Trung Quốc chưa có tiền mệnh giá trăm đồng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :