1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 38


      Đêm hôm đó, Lăng Khiếu Dương đến ngủ ở phòng Bạch Uyển, phát tiết chính dục vọng của mình, nhưng luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó, tìm ra được loại cảm giác dễ chịu như khi tiếp hợp với cơ thể Hữu Hi, làm với nữ nhân khác giống như cây đèn cầy bị tắt hề có chút cảm giác.

      Vì Bạch Uyển chưa đủ thỏa mãn hay chính trái tim nhảy loạn, Lăng Khiếu Dương cách nào nhận ra trái tim của chính mình, chỉ chết lặng mà phát tiết.

      ….

      Ngày thứ hai, Hữu hi tỉnh lại cũng là giữa trưa, mở hai tay che mắt, ý thức hỗn đỗn trong đầu dần dần sắp xếp lại mới suy nghĩ được, nàng ở phòng Lăng Khiếu Dương.

      Nàng trở lại vương phủ, nàng chán ghét nơi này, chán ghét mọi thứ, nhưng lại chạy thoát, Lăng Khiếu Dương luôn tìm mọi cách để kiếm ra nàng!.

      Trong đầu nhớ tới chi thành hắc ám của Dạ đế, biết nàng đến từ tương lai, nếu nàng càng sống có thể trở về, nhìn thấy Nhất Thần ca, nhìn đệ đệ đáng . Từ tuyệt vọng trong lòng, giờ phút này Hữu Hi lại tràn ngập hi vọng.

      Nhưng Dạ đế thả nàng ra, muốn nàng nhớ kỹ lời hứa, xui xẻo chính mình lại bị rắn độc cắn, sau đó Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên xuất trước mắt nàng.

      Chuyện gì xảy ra sau đó nàng biết, đành phải để Lăng Khiếu Dương tùy ý mang nàng đến vương phủ, chân có cảm giác đau đớn, liền cử động ngồi dậy, thấy vết thương được băng bó

      “Tỉnh dậy!”- thanh nhẫn mang theo tức giận vang lên tai Hữu Hi.

      Quay đầu, thấy Lăng Khiếu Dương đứng cách đó xa, về hướng nàng, Hữu Hi thoát lui, gật đầu.

      Hai mắt Lăng Khiếu Dương cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm gương mặt trắng đến tái nhợt như tờ giấy của Hữu, trầm giọng : “Ai bắt ngươi , sao lại thả ngươi ra?”

      Hữu Hi nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương, lắc đầu, nàng có định giải thích.

      !”- Lăng Khiếu Dương rống giận tiếng, ,nhớ đến Hữu Hi ba lần bảy lượt gọi tên Nhất Thần cơn tức giận bộc phát.

      Hữu Hi bị bất thình lình rống to càng hoảng sợ, thân thể run rẩy lắc đầu: “Ta biết, khi tỉnh lại chỉ có mình, ta lung tung khắp nơi rồi gặp các ngươi.”

      Lăng Khiếu Dương nhìn ra được Hữu Hi tận lực lén che dấu cái gì đó, đôi mắt càng sâu hoắm, ngón tay siết chặt cách cách rung động. “Ngươi dối!”

      “Ta có, ta biết xảy ra chuyện gì, cũng biết họ là ai?”- Hữu Hi kiên định .

      Lăng Khiếu Dương nhìn vẻ mặt kiên định của Hữu Hi, nhất quyết chịu , tức giận mà hét: “Cút ra”

      Hữu Hi cau mày liếc nhìn Lăng Khiếu Dương cái, cúi xuống mang giày, chịu đựng đau đớn đùi, do dự hướng ra ngoài, tay bị Lăng Khiếu Dương túm lại.

      Hữu Hi quay đầu nhìn Lăng Khiếu Dương mang theo cơn tức giận mặt, vì sao lại tức giận.

      Con ngươi đen tàn của Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, tay dùng sức siết chặt cổ tay Hữu Hi, thanh lạnh lùng : “Ta là người nam nhân đệ nhất của ngươi sao?”

      nực cười, chẳng lẽ quên chính mình ở trước mặt nhiều người cướp thân thể Lãnh Dạ Hủy sao, Hữu Hi cười lạnh: “Là ngươi tự ”.

      Bạc môi Lăng Khiếu Dương co quắp lại, nghĩ muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại thả ra, hung hăng gạt bỏ tay Hữu Hi, xoay người sang chỗ khác, “ ra ngoài!”

      Hữu Hi từng bước từng bước hướng ra ngoài, là người nam nhân đệ nhất sao? ! phải, Nhất Thần mới đúng là vậy, mặc dù ở cỏ đại có thể là người nam nhân đệ nhất, nhưng đối với nàng , chỉ Nhất Thần của nàng là đệ nhất, chỉ có Nhất Thần….

      Lăng Khiếu Dương nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, lòng phiền toái tức giận, chính mình lại hỏi câu ngu xuẩn như vậy, nếu như đầu óc bị nàng làm cho điên, lần đầu thiên mạnh mẽ muốn giữ lấy thứ gì đó.

      Nhưng là… tại sao nàng lại luôn luôn kêu tên người nam nhân khác.

      Điều đó chứng minh cái gì? chính minh trước đây nàng từng cùng người nam nhân triền miên sao? Tâm địa thiện lương của Lăng Khiếu Dương giống như bị hỏa thiếu đốt, đau đớn thể tránh được. Cũng muốn nghĩ sâu hơn, vì biết mâu thuẫn này tại sao mà có, cũng biết chính mình vì sao mà nổi giận.



      Hữu Hi từ Nghĩa Hằng Lâu ra, vì chân còn đau nên nàng chậm, quay về phái con đường hướng về nơi mình ở, chỉ nghe phía sau có người hô lớn: “Đứng lại”.

      Là giọng của Vân San, Hữu Hi nhận ra rất ràng, muốn cùng nàng ta có dây dưa, Hữu Hi lờ xem như nghe thấy, tiếp tục về phái trước.

      “Lãnh Dạ Hủy, ngươi nghe ta gọi sao!”

      Khẩu khí của Vân San có chút thiện cảm, cánh tay nàng bị Vân San kéo lại.

      Hữu Hi, xoay người nhận ra mặt Vân San có điểm chán ghét mình, phía sau nàng còn có quản gia, thản nhiên hỏi: “Có việc gì sao?”

      có gì quan trọng”- Vân San lãnh đạm cười chút, “Lưu An, vương gia hạ lệnh phạt nàng tới phòng ăn làm khổ công vẫn chưa hết thời gian phải ?”

      Lưu An liếc mắt nhìn Vân San, cúi đầu : “Vẫn chưa”

      Vân San chút hảo ý mỉm cười, đối với Hữu Hi : “ như vậy, quản gia còn mau đưa nàng đến phòng ăn hỗ trợ”.

      “Nhưng…”- Vương gia có phân phó gì cả.

      “Sao? Ngươi muốn quý phi nương nương đích thân hạ lệnh phải ?”- Vân San mang quý phi ra chèn ép Lưu An, người nào cũng đều biết vì những lời của Hữu Hi mà quý phi tức giận ho ra máu, giờ vẫn còn điều dưỡng.

      Lưu An bất đắc dĩ đành phải . “Nô tài dẫn người ngay”.

      “Ai có tội phải phạt, người nào cũng ngoại lệ”- Vân San chính nghĩa . “Tốt lắm, mau mang nàng xuống, ta phải hầu hạ quý phi”- Vân San thị uy xong nhìn thoáng qua Hữu Hi, xoay người rời .

      “Hủy phu nhân, theo ta”.

      “Ta biết đường tự , dám làm phiền quản gia”- Hữu Hi đơn giản xong, liền hướng về phòng ăn đến.

      Lưu An nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, khẽ lắc đầu, xoay người lo công việc của mình.

      Biết mình có cơ hội trở về đại, Hữu Hi trong lòng tràn ngập hi vọng, hề cố chấp, hề tuyệt vọng, nàng muốn vượt lên tất cả khó khăn, kiên cường mà sống, mỗi ngày mỉm cười, đối mặt với mọi khó khăn

      Khai mama đưa cho nàng đống đậu sống, nấu nước, bổ củi, rửa chén bát, căn bản mặc kệ cơ thể Hữu Hi có chịu được hay .

      Hữu Hi lau xong đốt bát lớn, trời bắt đầu tối, nhựng người khác cũng quan tâm đến nàng, sớm rời .

      “Mang củi bổ, dọn dẹp mọi thứ, nếu làm hết để quý phi nương nương cùng vương gia biết, hậu quả ngươi tự biết”- Khai mama phân phó xong liền rời .

      Hữu Hi đốt ngọn nến tới phòng ăn phía sau viện, chuẩn bị bổ củi, mặc dù là nàng thể làm nhưng dù thế nào cũng phải hoàn thành, nếu Vân San viện cớ gây phiền toái cho nàng.

      “Ngươi muốn sống nữa!”- đạo thanh quan tâm mang theo tức giận vang lên.

      Hữu Hi xoay người, nương thoe ánh nến lập lòe nhìn thấy gương mặt khí phách tuấn mỹ, nhàng gọi: “Hoàng Bắc Thiên”.

      Hoàng Bắc Thiên có chút bức mình, nhìn chân nàng, “Vết thương của ngươi tốt lắm sao”.

      Có chút mỉm cười : “Vẫn còn đau, nhưng đáng ngại nữa.”

      Hoàng Bắc Thiên dùng hai tay nắm lấy vai Hữu Hi, khiến cho nàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài: “Ngươi nghỉ ngơi việc này để ta làm”

      Hữu Hi vội vàng lắc đầu: “ được, ta thể cứ bắt ngươi giúp ta làm việc này, ta cố gắng thích ứng với cuộc sống, thể ỷ lại ngươi, nếu như ngày nào đó ngươi rời , ta biết phải làm sao”

      Thân thể Hoàng Bắc Thiên cứng ngắc chút, trái tim cũng giật mình “Ta rồi ngươi mới thích ứng”.

      “Ngươi chừng nào rời khỏi nơi này?”- Trong lòng dĩ nhiên muốn.

      Hoàng Bắc Thiên khom lưng cầm búa, chần chừ chút: “ biết, đợi bàn xong chuyện tốt rồi mới

      Nghĩ tới ngày Hoàng Bắc Thiên rời , trái tim Hữu Hi chậm rãi trở nên đơn, cúi đầu : “Chuyện ngày nào cũng tốt ngươi sớm rời ”- Trong lời mang theo nồng đậm nỗi buồn.

      Hoàng Bắc Thiên cúi đầu, lên tiếng, trong lòng khó phân hỗn độn, xắn tay áo, lộ cánh tay lực lưỡng, cầm búa binh binh bang bang bổ xuống, pháng phất, củi của có cừu hận.

      Hữu Hi ngồi yên ánh mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên,, có gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cả người chứa đầy sinh lức, đầu búa bổ xuống cũng thể tước hết năng lượng nơi cổ tay, động tác tiêu sái chính xác, giống như đnag biểu diễn nghệ thuật.

      Nhìn từng cây củi bổ xuống, cánh tay Hoàng Bắc Thiên toát mồ hôi hột, da thịt dưới ánh nến như phát sáng, hỏi: “Ngươi mệt sao, để ta lấy nước.”

      Hoàng Bắc Thiên mặt trầm xuống, bá đạo ra lệnh : “Ngươi ngồi yên , chân lại muốn sao?”

      “Oh!” Hữu Hi đành phải ngồi lại, nhìn nam nhân vì nàng mà làm việc nặng, trái tim ấm áp cảm động, biết phải cảm tạ thế nào.

      Hoàng Bắc Thiên đem củi bổ xuống, đem thêm ít củi vào, Hữu Hi cũng đưa ly trà cho .

      “Cực khổ cho ngươi rồi, mau uống miếng nước giải khát”

      Hoàng Bắc Thiên có điểm bực mình, chỉ muốn nàng nghỉ ngơi tốt, nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hữu Hi, đành tiếp nhận nước, uống xong.

      Hữu Hi nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên mồ hôi hột chảy xuống ròng ròng, nhịn được nâng ống tay áo của nàng lau , động tác nhàng ôn nhu.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn khuôn mặt nhắn Hữu Hi, cảm thụ bàn tay bé của nàng quét mặt , trái tim khỏi giật mình, nắm lấy bàn tay bé mềm mại của Hữu Hi giữ lại.

      Hữu Hi ngẩn ra khó hiểu nhìn con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên, hai tròng mắt của giống như bầu trời ban đêm đầy sao, mang theo loại cảm giác si mê nhìn nàng, con ngươi đen sáng quắc của nàng mang theo trận hoảng hốt.

      Nhưng ánh mắt cách nào rời , hai bên dây dưa, hấp dẫn nhau, cách nào tách ra….

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 39


      Ánh mắt phảng phất mang theo ma lực, làm cho trái tim của Hữu Hi đập mạnh, nhảy hết tốc lực.

      Thân thể Hoàng Bắc Thiên chậm rãi tiến đến, tuấn nhan sát gần bên, gương mặt đẹp trai làm người ta mê muội, bàn tay bé của Hữu Hi khẩn trương đan vào nhau, toàn thân Hoàng Bắc Thiên phát ra loại mạa lực sâu và hấp dẫn.

      Hình như có gì đó phát sinh, Hữu Hi bối rối lui lại phía sau, nhưng chú ý tới ở phái sau có thùng nước, chân đá vào, thân thể vững ngà về sau, Hữu Hi hoảng hốt, chưa kịp kêu lên sợ hãi, nhưng lại thấy thắt lưng căn cứng, đôi tay hữu lực gắt gao ôm lấy vòng eo nhắn của nàng, thân thể của nàng rơi vào lòng ngực to lớn của Hoàng Bắc Thiên.

      Cả cơ thể xinh xắn nhắn bị Hoàng Bắc Thiên che chắn, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy, có thiên ngôn vạn ngữ muốn .

      Hữu Hi khẩn trương nên lời, hai tay đặt trong lòng ngực kiên cố, con ngươi xinh đẹp mang theo tia ngượng ngùng cùng bất an, giống như đôi mắt của con nai liên tục cử động nhìn tuấn nhân Hoàng Bắc Thiên. Đôi mắt trầm, sống mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng, chỉ cần như thế làm cho tâm trí nàng thác loạn. Đôi môi Hoàng Bắc Thiên gần trong gang tấc, chỉ cần cúi đầu, chạm vào bờ môi như hoa của nàng. Hữu Hi nhịn được cắn môi…

      “Bốp bốp!”- Nhưng ngay lúc này, tiếng vỗ tay xé gió vang lên, tranh kì quái cũng tùy ý vang lên: “Hảo, tốt lắm!”

      Hữu Hi bối rối quay đầu , thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Khiếu Dương, con người tràn ngập sắc huyết, cả người nồng đậm toát ra tức giận.

      Hoàng Bắc Thiên chậm rãi buông lỏng Hữu Hi, con người đen biết khi nào nhìn đến Lăng Khiếu Dương. Vẻ mặt bình tĩnh, chút bối rối.

      Hai tròng mắt Lăng Khiếu Dương mang theo lửa giận, ánh nhìn tràn đầy cừu hận, trầm : “Bắc vương thiết ngọc thâu hương, xem ra trộm được từ trong phủ bổn vương, ngươi bổn vương nên bắt ngươi thế nào cho phải”

      “Lúc nãy ta mém bị ngã sấp xuống, Bắc vương chỉ hảo tâm đỡ ta, vương gia nên hiểu lầm”- Hữu Hi vội vàng vì Hoàng Bắc Thiên giải thích, nghĩ Hoàng Bắc Thiên vì việc này mà bị Lăng Khiếu Dương chỉ trích, nhưng ý thức được, tai Lăng Khiếu Dương như bị đóng kín, cảm thấy mọi thứ cực kì chói mắt, làm trái tim bực mình.

      “Ngươi câm miệng, dâm phụ!”- Quả nhiên mặt Lăng Khiếu Dương trầm, lên tiếng nộ quát, nhìn ra phi thường tức giận.

      “Câm mồm, cho người sỉ nhục nàng”- Khuôn mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng đầy tức giận, hai tròng mắt dữ tợn nhìn Lăng Khiếu Dương, lạnh lùng : “Nếu như ngươi biết quý trọng, ta cứ như vậy mà làm quan tâm đến cảm giác của ngươi”

      Hai nắm đấm của Lăng Khiếu Dương cách cách rung động, tức giận : “Ngươi uy hiếp bổn vương, ngươi có tư cách gì mà điều đó? Đừng quên, ai mới là chủ tử?”

      Hữu Hi chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên xúc động tức giận như vậy, nhìn hai nam nhân bị lửa giận phừng phừng thiêu đốt sẵn sàng châm ngòi khai mở cuộc chiến, đáy lòng rất bất an, lắc đầu, nhìn Hoàng Bắc Thiên : “Hoàng Bắc Thiên, đừng nữa”- Hữu Hi hi vọng Hoàng Bắc Thiên xử theo cảm tình, như vậy chỉ hủy hoại .

      Hữu Hi xong liền quay về phía Lăng Khiếu Dương giải thích: “Vương gia phải như người nghĩ”.

      Lăng Khiếu Dương tức giận bạo quát: “Câm miệng, ngươi nghĩ ta quan tâm sao, ngươi bất quá chỉ là tiện thiếp, đến lượt ngươi xen miệng vào.”

      Con ngươi của Hoàng Bắc Thiên sắp phun ra lửa, đối với lời sỉ nhục Hữu Hi chỉ tức giận, mà càng đau lòng. Hữu Hi đáng để người nam nhân hảo hảo trân trọng, phải sống cuộc đời như địa ngục, thân thủ quả quyết, tay nắm lấy Hữu Hi kéo vào lòng, bá đạo mà giữ chặt.

      Hữu Hi hề phòng bị rơi vào lòng ngực vững chãi, đôi mắt khó hiểu nhìn Hoàng Bắc Thiên. Nhìn ra trong mắt mảnh kiên định, coi như đặt lễ đính hôn, quyết tâm làm, quay đầu, chứng kiến sắc mặt xanh mét của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi muốn giãy dụa, nhưng Hoàng Bắc Thiên lại càng ôm chặt.

      “Hoàng Bắc Thiên, ngươi như vậy là có ý gì”- Lăng Khiếu Dương từng bước tiến lên, hai mắt đỏ ngàu tàn, giọng trầm làm người khác sợ hãi.

      Hoàng Bắc Thiên gắt gao giữ lấy thắt lưng Hữu Hi, con ngươi đen nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Dương, gằn từng chữ : “Ngươi xứng có được nàng”.

      “Ngươi có biết mình ”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng muốn cắn nát, hận thể tiến lên đánh Hoàng Bắc Thiên, con ngươi đỏ ngàu nhìn lướt qua Hữu Hi, lại càng tức giận cuồng bạo.

      Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh ôm Hữu Hi, như gốc cây đại thụ che chắn mưa gió cho Hữu Hi, nhất quyết : “ta biết rất mình gì, làm gì”- muốn nàng hạnh phúc.

      Lăng Khiếu Dương vung tay, chỉ vào Hữu Hi, cả giận : “Ngươi dựa vào cái gì muốn nàng, muốn có nàng phải được đồng ý của bổn vương”.

      Hoàng Bắc Thiên lại cười híp mắt nhìn Lăng Khiếu Dương: “Có người khiến cho ngươi phải đồng ý”

      Cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương sau khi đột nhiên nghe Hoàng Bắc Thiên liền biến mất, vẻ mặt bình tĩnh, hừ lạnh tiếng: “Ngươi được như ý”

      “Ta cố hết sức giữ chặt nàng!”- Hoàng Bắc Thiên cúi đầu liếc mắt nhìn Hữu Hi, trao cho nàng ánh mắt yên tâm.

      Hữu Hi mê muội nhìn Hoàng Bắc Thiên, biết rốt cục Hoàng Bắc Thiên nghĩ gì, muốn làm gì, sao lại đối mặt với vương gia, hậu quả chắc chắn tốt, hai tay bất an nắm chặt quần áo , rất sợ hãi, sợ hãi nếu cứ như vậy làm tổn hại Hoàng Bắc Thiên.

      Lăng Khiếu Dương bị tình cảnh trước mắt tước mất lý trí, nhìn thấy mắt Hữu Hi cùng nhãn thần Hoàng Bắc Thiên trao nhau, tức giận muốn kéo Hữu Hi từ trong lòng Hoàng Bắc Thiên ra ngoài.

      Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi tránh né, lạnh lẽo nhưng hề úy kỵ, : “Ta cho phép bất cứ ai tổn thương nàng”

      “Ngươi có tư cách gì giáo huấn bổn vương”- Lăng Khiếu Dương tức giận thôi, nhất chiêu thần long bái vĩ, đánh xuống Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên xảo diệu đẩy Hữu Hi ra, hóa giải chiêu thức sắc bén của Lăng Khiếu Dương: “Ta rồi, kẻ biết quý trọng nàng, ta mang nàng .”

      Hữu Hi xông lên trước chắn ngang hai người, cỗ lực từ hai cánh tay toát ra, lo lắng la lên: “Đừng đánh”

      “Cút ngay!”- Lăng Khiếu Dương bị lửa giận thiêu đốt, bạo rống, chưởng lực lóe lên, phong chưởng sắc bén đánh về phía Hữu Hi

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 40


      Lăng Khiếu Dương trong cơn tức giận, làm chủ được lý trí, tung chưởng hướng về phía Hữu Hi.

      Hoàng Bắc Thiên mặt né tránh, hai bên quá chênh lệch, biết chính mình thể đánh lại, nhưng cũng thể làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm, cách nào giải quyết, muốn đem Hữu Hi cũng có khả năng.

      Nhưng muốn Hữu Hi bị thương, thân hình to lớn chắn trước mặt Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương dùng chưởng đánh vào ngực Hoàng Bắc Thiên, mà Hoàng Bắc Thiên hề tránh né, cũng phản kích, ngạnh sinh tiếp nhận chưởng của Lăng Khiếu Dương.

      “Hoàng Bắc Thiên ngươi có sao ”- Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên trúng chưởng của Lăng Khiếu Dương, lo lắng, tay nắm lấy ống tay áo của Hoàng Bắc Thiên, kinh hoàng kèm theo lo lắng.

      Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà lo lắng lại càng tức giận, về hướng Hoàng Bắc Thiên công tới.

      Hữu Hi vọt tới trước mặt Hoàng Bắc Thiên, dang hai tay, thống khổ hét: “Đừng đánh nữa, ta với ngươi!”- Hữu Hi xong liền về phía Lăng Khiếu Dương.

      “Hữu Hi…!”- Hoàng Bắc Thiên căng thẳng muốn đem Hữu Hi kéo vào trong lòng nhưng Lăng Khiếu Dương ra tay trước bước. Bàn tay cứng như thép túm lấy Hữu Hi vào lòng, giữ chặt lấy Hữu Hi mang theo cả tức giận, vẻ mặt tàn, nhưng cười lạnh : “Huynh đệ nên vì người phụ nữ mà làm mất hòa khí, Bắc Vương nên trở về nghỉ ngơi”

      “Ngươi muốn như thế nào!”- Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt đau đớn tiến lên từng bước.

      “Hoàng Bắc Thiên, ngươi muốn tạo phản sao?”- Lăng Khiếu Dương nhìn Hoàng Bắc Thiên bộ dạng hề sợ chết, nhịn được phẫn nộ quát.

      Tạo phản là tội danh thiên cổ, Hữu Hi kinh hô: “Hoàng Bắc Thiên đừng xen vào chuyện của ta nữa, ta có việc gì, có”- xong quay đầu nhìn Lăng Khiếu Dương. “Vương gia, dù sao đây cũng là nơi ở của ngươi nên tha cho Hoàng Bắc Thiên, các ngươi đều là huynh đệ nên vì ta đả thương hòa khí!”

      Cặp mắt hồn nhiên của Hữu Hi mang theo hoảng sợ cùng bất an, thành tâm khẩn cầu, trái tim Lăng Khiếu Dương cực kỳ khó chịu, cánh tay siết chặt, như muốn bóp nát thắt lưng Hữu Hi, con ngươi trầm nhìn Hoàng Bắc Thiên, trầm giọng : “Đương nhiên, Bắc Vương huynh là huynh trưởng rất tốt của bổn vương, làm sao có thể vì người như ngươi đả thương hòa khí”

      Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên có chút phẫn nộ, cam chịu, nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, thầm hạ quyết tâm đem Hữu Hi .

      Lăng Khiếu Dương hừ lạnh tiếng, cúi đầu nhìn gương mặt kinh hoảng của Hữu Hi, trầm thấp “Chúng ta trở về nghỉ ngôi thôi”

      Hữu Hi cúi đầu, ràng câu của Lăng Khiếu Dương có hàm nghĩa, dám nhìn ánh mắt Hoàng Bắc Thiên.

      Lăng Khiếu Dương cong môi cười lạnh, ôm lấy Hữu Hi về phía Nghĩa Hằng Lâu.

      Hoàng Bắc Thiên nắm chặt hai tay, căm tức nhìn Lăng Khiếu Dương, biết đêm nay, Lăng Khiếu Dương hành hạ Hữu Hi thế nào, hận chính mình vì qua xúc động, vội vàng hấp tấp, nhưng nhìn Lăng Khiếu Dương sỉ nhục Hữu Hi, cách nào bình tĩnh.

      Nhưng, vì xúc động của bản thân làm cho Hữu Hi lâm vào biển lửa, nội tâm Hoàng Bắc Thiên lo lắng mà thống khổ.



      Lăng Khiếu Dương đá văng cửa Nghĩa Hằng Lâu, nổi giận túm lấy Hữu Hi vào, tay dùng sức, Hữu Hi té lăn đất, như con nai bị chấn kinh, kinh hoảng sợ hãi nhìn Lăng Khiếu Dương tức giận, cố gắng tự nhủ bản thân nghĩ tới thủ đoạn tàn khốc của , dũng cảm đứng lên đối mặt với cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương.

      “Sao, chưa đủ lông đủ cánh mà vội tìm chỗ dựa, bay ra khỏi lòng bàn tay ta?”- Lăng Khiếu Dương tới gần Hữu Hi, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt thị thuyết mà tàn, phảng phất muốn đem Hữu Hi xé nát.

      Tiếng Hữu Hi mềm mại, mnag theo phẫn nộ giống như tiểu sư tử, con ngươi hồn nghiên mang theo dũng khí, mỗi câu mỗi chữ gầm : “Đúng vậy, ngày nào ta nghĩ tới cách trốn khỏi đây, thoát khỏi bàn tay ma quái của ngươi, nhưng ta cùng người khác có bất kì quan hệ gì”

      “Tại sao lại bảo vệ ?”

      “Vậy tại sao vương gia lại quan tâm đến suy nghĩ của tiểu nhân”- Hữu Hi ngửa gương mặt nhắn, nhìn Lăng Khiếu Dương.

      Tay Lăng Khiếu Dương nắm lấy cánh tay Hữu Hi, cả giận : “Phụ nữ đáng chết, bổn vương tậm mắt nhìn thấy chẳng lẽ là giả?”

      Ánh mắt của Hữu Hi hết giận lại lạnh nhạt, thẳng tắp nhìn Lăng Khiếu Dương: “Vương gia tận mắt thấy gì”.

      Lăng Khiếu Dương tức giận quát: “ ôm ngươi, bổn vương nếu , các ngươi còn gì mà dám làm?”

      Hữu Hi chế giễu : “Vương gia tại sao lại để ý đến điều đó, phải chăng, ta có thể giải thích ngươi thích ta”

      “Ta thích ngươi?”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, rít gào : “Buồn cười, ta làm sao có thể thích hung thủ giết người, ta hận ngươi, cho ngươi biết ta hận ngươi.”

      Khuôn mặt nhắn ngây thơ của Hữu Hi lạnh nhạt, thanh mềm mại nhưng: “Nếu hận ta, vương gia cần gì phải quan tâm nhiều như vậy, ta ở đây, ngươi còn muốn gì nữa.”

      “Ngươi…!”- Lăng Khiếu Dương dần dần tức giận, bàn tay phảng phất muốn bẻ đôi cánh tay Hữu Hi, đau đớn, làm cho Hữu Hi tự chủ được cau mày, nhụ nhược nhưng lại tự làm cho mình kiên cường, mặc kệ bọn họ sống thế nào, chỉ cần còn sống nàng trở về thế gới đại, gặp lại Nhất Thần ca ca còn có đệ đệ, đây là động lực sống lớn nhất của nàng.

      Lăng Khiếu Dương nhìn thấy Hữu Hi bình tĩnh như vậy, trái tim lại càng nên lời cuồng bạo tức giận, tàn : “Được tốt lắn, như vậy ngươi cũng hãy thực bổn phận làm thiếp, làm cho bản vương xem chút, vốn là ngươi dâm đãng đến mức nào”

      Lời hạ xuống, môi Lăng Khiếu Dương mang theo tia cuồng nộ phủ úp xuống đôi môi đỏ mỏng của nàng, Hữu Hi nhắm hai mắt, đờ đẫn thừa nhận, Lăng Khiếu Dương nổi giận, lòng đau đớn, nhưng tận lực làm cho nó tê dại, tự lừa dối bản thân.

      Lăng Khiếu Dương cuồng bạo đẩy ngã Hữu Hi mang ôm đến giường, bàn tay dùng lực đè xuống, đem Hữu Hi đặt lên giường, thân thể to lớn cũng đè ép xuống.

      Đêm tất cả phẫn nộ, những mâu thuẫn thống khổ buộc Hữu Hi phải chấp nhận. trừng phạt hôn nàng, làm cho môi Hữu Hi đau nhức.

      Hai bàn tay bé của Hữu Hi gắt gao siết chặt, mở to hai mắt, nhìn mạn giường, nàng nhất định, nhất định phải rời khỏi đâu.

      Lăng Khiếu Dương nhận ra thần thái tiêu sái của Hữu Hi, bờ môi hạ xuống, dưới lớp áo mỏng của quần áo, gặm cắn vùng da tròn mềm mại, bàn tay thô bạo kéo nát quần áo Hữu Hi.

      Hữu Hi gắt gao cắn môi, nhắm hai mắt lại, Lăng Khiếu Dương vội vàng muốn phát tiết lửa giận của chính mình, chuyển động thân chuẩn bị vào, có tiếng đập cửa phát ra.

      “Biến”- tức giận bạo rống

      Bên ngoài truyền đến thanh run rẩy : “Vương gia… tốt rồi, bệnh tình quý phi nương nương nặng thêm!”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 41


      Lăng Khiếu Dương nghe được thanh ở ngoài cửa, thân thể đè nặng Hữu Hi cứng ngắc, đột nhiên đứng dậy, cam lòng quay lại nhìn cơ thể trắng nõn trần trụi của Hữu Hi, rồi xoay người nhanh chóng rời .

      Hữu Hi thẫn thờ ngồi dậy, nhìn quần áo bị xé nát, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy chăn mền che kín thân thể chính mình.

      Lăng Khiếu Dương rời , nàng như vừa được tái sinh lại, di động thân thể, ôm lấy chăn bàn, bàn chân chạm vào nền đất trắng như tuyết, tới tủ quần áo của Lăng Khiếu Dương, tìm thấy bộ quần áo màu đỏ sẫm, Hữu Hi tất tả mặc vào, che lại cơ thể chính mình.

      Quần áo Lăng Khiếu Dương lớn và rộng rãi so với nàng. Hữu Hi kéo tay áo, nàng mặc trường bào ra ngoài.

      Mùi vị của vẫn còn bao phủ nàng, cách nào phủi .

      Mặc dù Hữu Hi nghĩ tới chuyện nguyền rủa Lan Quý phi, nhưng có thể là lo may mắn, Lan Quý phi ngã bịnh giúp nàng thoát khỏi cơn bạo ngược của Lăng Khiếu Dương.

      Thên thể nhắn gầy yếu vội và bước , nhìn ra được rất ràng nàng muốn rời xa Lăng Khiếu Dương đến mức nào.

      Thân ảnh Hữu Hi dần dần biết mất, trong khoảng tối có hai người nam tử, vẻ mặt lạnh lùng khí phách chính là Hoàng Bắc Thiên, còn hài tử tức giận là Thiếu Cửu.

      Tầm mắt Hoàng Bắc Thiên đuổi theo bóng lưng Hữu Hi, ở phía sau Thiếu Cửu chăm chú nhìn bóng lưng của , thầm nghĩ, chủ tử thay đổi rồi, hành vi trở nên rất thất thường, vì người phụ nữ mà tự hao tổn tâm sức, lợi dụng hiếu thảo của Lăng Khiếu Dương đối với Lan Quý phi giải thoát cho Hữu Hi, chủ từ lại bảo vệ nữ nhân đó, muốn khiến nàng tổn thương, tất cả là vì sao, vì sao?

      Nhưng… loại tình cảm này có chút gì đó ổn, lâu sau Thiếu Cửu mới miệng nhắc nhở: “Gia, trở về thôi, có lẽ đêm nay vương gia rời quý phi nửa bước, đếm tìm nàng gây phiền toái đâu”

      Con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên lóe lên, bờ môi mím chặt, bất động thanh sắc xoay người về phía Di Hiên Lâu.

      Đêm nay, dùng thủ đoạn để bảo vệ nàng, ngày mai đây, nhờ hoàng thượng an bài mọi việc

      Lăng Khiếu Dương túc trực bên cạnh quý phi, tay ngừng thúc dục thái y điều trị bệnh, dần dần cũng tốt lên. Lăng Khiếu Dương buồn ngủ nên thiếp , trái tim lúc này mới giải thoát, trời lúc này cũng sáng phải vào triều…



      Sáng sớm, sau khi Hữu Hi rửa mặt, hướng đến phòng ăn vương phủ, đến cửa, chứng kiến mọi người bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng.

      Khai mama nhìn thấy Hữu Hi tới, hướng về phía nàng gọi: “Hủy phu nhân, người tới đúng lúc, thuốc này là của Lan Quý phi, đành phải phiền người mang tới.”

      “Ta phải sao?- Hữu Hi nhìn Khai mama tay cầm chén thuốc, nghĩ tới việc gặp quý phi kia.

      thấy mọi người đều bận rộn sao, nơi này mọi thứ đều do ta an bài, kêu ngươi cứ , để thuốc nguội mất công ”- Khai mama vừa vừa bưng bát thuốc đặt trước mắt Hữu Hi: “Nhanh lên

      Hữu Hi nhíu mày, tiếp nhận chén thuốc, dùng mâm gỗ bưng tới Di Tâm Cư. Đêm qua nghe Quý phi lâm bệnh nặng, biết có nghiếm trọng lắm . Hữu Hi nhịn được suy nghĩ, rồi về hướng Di Tâm Cư.

      Đẩy cửa ra, vào, chứng kiến bảy vị thái giám, cùng hai tiểu cung nữ đứng ở ngoài phòng.

      “Còn mau bưng vào, đứng đây làm gì”.

      đạo thanh bực mình cúi đầu nhắc nhở, Hữu Hi lúc này mới phát giác chính mình dừng lại, tầm mắt rơi vào người vừa , là vị thái giám đứng tay cầm phất trần.

      Hữu Hi gì, hít hơi sâu, hướng vào bên trong tẩm.

      Lan Quý phi khép hờ mắt, nằm ở đó, Vân San đứng bên canh giữ, vẻ mặt lo lắng.

      “Quý phi cát tường”- Hữu Hi thi lễ, rồi : “Xin mời, quý phi dùng thuốc”.

      Mi mắt quý phi giật giật, Vân San đứng dậy về phía trước hai bước “Đem thuốc lại đây”.

      “Vâng ạ”- Vì để tồn tại để có thể tiếp tục sống, có thể nhìn thấy người mình mến, Hữu Hi ép chính mình phải thích ứng với cuộc sống cổ đại, cúi đầu lên tiếng về trước.

      Vân San nhìn mặt Hữu Hi, trong lòng vẫn là chán ghết, nhưng biểu ra ngoài, nhìn Hữu Hi từng bước đến gần giường quý phi, vẻ mặt lạnh nhạt, vươn tay cầm bát thuốc, chân lại nhanh chóng vươn ra trước chân Hữu Hi, Hữu Hi phòng bị, nửa dưới cơ thể kịp giữ thăng bằng té về trước.

      “Ah”- Hữu Hi kinh hô, chén thuốc trong tay rời , bay về phía người Quý phi… Quý Phi muốn tránh né, nhưng kịp, Vân San xông lên ngăn cản chén thuốc. Bát thuốc trong tay Vân San, nhưng nước bắn tung tóe người quý phi.

      “Chuyện gì xảy ra vậy, nương nương!”- Mấy người nô tài nơm nớp lo sợ hỏi.

      Hữu Hi nhìn chén thuốc chạm vào tay Vân San, hơn nữa thân thể suy yếu của quý phi đột nhiên tức giận. Hữu Hi bối rối, mặt trắng bệch.

      “Vân San, tay ngươi sao rồi, mau cho di nương xem”- Lan Quý phi đau lòng nhìn Vân San, kéo tay nàng lại.

      Vân San cau mày, lắc đầu : “Di nương đừng lo, San Nhi có việc gì, chỉ bị bỏng ?”

      “Mau tìm thái y”- Quý phi vội vàng phân phó, người tỳ nữ cuốn quýt gật đầu chạy tìm thái y.

      Lan Quý phi nhìn tay Vân San, vừa đau vừa giận, quay đầu nhìn Hữu Hi tức giận : “Ngay cả cầm bát thuốc cũng xong, ngươi muốn hại người khác bị bỏng chết sao?”

      phải do ta, ta cố ý, là nàng cố ý ngán chân nên ta thể đứng vững được”- Hữu Hi bối rối lắc đầu, nhịn được mà biện hộ.

      “Ngươi…. bản thân ngươi tốt, lại còn muốn đổ tội cho người khác….”- Vân San vừa vội vừa tức, ủy khuất đến cực điểm, trong mắt nổi lên tia lệ quang, tay đau đớn run rẩy, vẻ mặt thống khổ, làm Lan Quý phi trận đau lòng.

      “To gan… ngươi cho rằng có vương gia che chở, bổn cung có biện pháp trị ngươi sao”- Vì quá kích động, Lan Quý phi ho khan đứng dậy.

      Vân San vội : “Di nương, đừng giận, San Nhi đau cũng sao, chỉ cần người đừng giận mà tổn hại thân thể”

      Lan quý phi lắc đầu, thanh trầm thấp: “ vô phép vô tắc, biết sao lại để loại phụ nữ này hầu hạ vương nhi!”.

      “Di nương. quên , Khiếu Dương ca tự có suy nghĩ của chính mình, nên vì vậy mà hại thân, cũng nên vì việc này làm Khiếu Dương ca mất vui”.

      Lan quý phi nhìn Vân San, cúi đầu ho khan vài cái, trách cứ : “Ngươi à… chỉ biết nghĩ tới

      Vân San cúi đầu, khóe mắt lại quét về Hữu Hi.

      Aln Quý phi nhìn Hữu Hi, chung quy có cảm giác hành vi của Hữu Hi rất quái dị, biết lễ nghi, quát lạnh : “Tốt lắm, vì Vân San bổn cung xử trí ngươi, xuống , đừng để ta nhìn thấy ngươi”

      Cón mắt ngây thơ của Hữu Hi khó hiểu nhìn Vân San, nàng ngờ lại có kẻ hèn hạ đến vậy.

      Làm như vậy với nàng có ích gì, Hữu Hi ấm ức chịu đựng, ở lại lâu, xoay người rời .

      Hữu Hi vừa ra đến, đạo nhân ảnh lên, bá đạo giữ lấy tay nàng: “Ngươi sao chứ?”

      Hữu Hi nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoàng Bắc Thiên, nghe ân cần thăm hỏi lo lắng khiến trái tim nàng bình trở lại: “Ta sao”

      theo ta”- Hoàng Bắc Thiên bá đạo lôi kéo Hữu Hi về phái chỗ người.

      “Hoàng Bắc Thiên… ngươi muốn làm gì?”- Hữu Hi bị Hoàng Bắc Thiên lôi kéo, thân thể tự chủ mặc kéo dắt về trước.

      “Ta có lời muốn với ngươi!”- Hoàng Bắc Thiên quay đầu lại, Hữu Hi chỉ nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của , thanh mang theo chút lo lắng.

      Có chuyện gì muốn ? Sao lại khẩn trương như vậy, Hữu Hi nhìn ra được sắc mặt của Hoàng Bắc Thiên cực kỳ nghiêm trọng, trái tim mơ hồ có chút yên.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 42


      Bàn tay to lớn mang theo lực nắm lấy nàng, bá đạo mà ấm áp, lôi kéo nàng tới chỗ người, nơi chưa từng có ai sống.

      Hai người đứng ở đây, trái tim Hữu Hi thẳng thắn nhảy loạn, tầm mắt phiêu hốt ngừng, rơi vào nơi hai bàn tay giao nhau, từ góc độ của nàng nhìn lại, có cảm tưởng hai bàn tay dính chặt giống như chung lòng

      Trước đây nàng cũng cùng Nhất Thần nắm tay, nhưng chưa từng phát sinh hai bàn tay cùng đan lại chỗ phối hợp nhuần nhuyễn.

      Trái tim Hữu Hi bối rối, hình như, hình như điều này có ý nghĩa gì đó. Bối rối ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên, thấy hai mắt cũng dán chặt vào tay nàng.

      Hữu Hi dùng sức muốn rút lại tay mình bị Hoàng Bắc Thiên nắm lại, Hoàng Bắc Thiên ngay lập tức buông ra.

      “Hoàng Bắc Thiên, ngươi tìm ta có việc sao?”- Hữu Hi mở miệng phá vỡ khí trầm tĩnh bao bọc xung quanh.

      “Ngươi… có nguyện ý theo ta ?”- Hai tròng mắt xinh đẹp của Hoàng Bắc Thiên chút thay đổi, phát chính mình rất mong đợi, nhìn Hữu Hi. Mặc dù có thể trực tiếp làm như vậy, nhưng hi vọng muốn biết quyết định của Hữu Hi dù là gì nữa.

      Hữu Hi nghi hoặc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “ theo ngươi?”

      Hai tay Hoàng Bắc Thiên vội vàng nắm lấy bả vai Hữu Hi, con đen láy chớp mắt nhìn Hữu Hi: “Đúng vậy, theo ta rời khỏi nơi này.”

      Hữu Hi chần chờ : “Nhưng mà….”.

      “Ngươi nghĩ tới sao, nghĩ tới việc rời khỏi đây sao?”- do dự của Hữu Hi làm cho Hoàng Bắc Thiên trận xao động, vì ra ba chữ bất đồng mang hàm nghĩ bên trong “Theo ta rời”, phải là lời hứa hẹn….

      “Ngươi muốn làm thế nào?”- Nàng rất muốn, bất cứ giá nào nàng cũng muốn rời . Nhưng Lăng Khiếu Dương để nàng sao, đáp án vốn là . Nếu Hoàng Bắc Thiên dẫn nàng chạy trốn, biết phải nỗ lực đến mức nào mới có thể rời khỏi đây.

      Hoàng Bắc Thiên buông vai Hữu Hi, ánh mắt bình tĩnh chứa đựng kiên quyết: “Ta dĩ nhiên có cách, nhưng biết liệu có thành công, ngươi cái gì cũng cần biết”

      được, cách của ngươi nhất định có nguy hiểm, ta muốn liên lụy ngươi, tâm ý ngươi ta biết, nhưng tuyệt đối thể hại ngươi”- Nàng tìm kiếm thời cơ chạy khỏi vương phủ, nhưng cũng cần lợi dụng Hoàng Bắc Thiên làm cho liên lụy.

      Tuấn nhan Hoàng Bắc Thiên kiên định : “Ta chỉ tới để thông báo, khi nghĩ ra cách toàn vẹn lập tức mang ngươi ”.

      , Hoàng Bắc Thiên….”

      “Hu… tin tưởng ta”- Hoàng Bắc Thiên vươn ngón tay thon dài, điểm giữa môi Hữu Hi, cho nàng tiếp tục . “Đừng tự ý bỏ trốn, chờ tin tức, nhớ kỹ lời ta , đừng tự tiện hành động, bên ngoài vương phủ có rất nhiều nguy hiểm”- Đây mới là câu quan trọng nhất, lo lắng Hữu Hi lén bỏ … Lại bị ai khác bắt lâm vào nguy hiểm, sợ hãi thấy được nàng, loại cảm giác này muốn xảy ra lần thứ hai.

      “Nhớ kỹ lời ta ”- Hoàng Bắc Thiên dặn dò xong, thêm gì nữa, xoay người rời .

      Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên, trái tim mãnh liệt nhảy lên, dĩ nhiên biết tâm tư của nàng, biết nàng toàn tâm toàn ý muốn bỏ trốn.

      Nhưng muốn làm gì, làm như thế nào, Hữu Hi nhịn được lo lắng, Lăng Khiếu Dương buông tay sao?

      Nàng biết là rất khó, rất khó….

      Nhưng Hoàng Bắc Thiên, để ý tới, tựa hồ chỉ biết bảo vệ, cứu vớt nàng, muốn mang lại cho nàng những điều tốt đẹp nhất. Con ngươi Hữu Hi lộ ra tia nhìn say mê hướng về phía Hoàng Bắc Thiên….

      “Người , ngươi còn nhìn biết mệt sao?”

      đạo thanh trầm lắng, mang theo chế giễu vang lên sau lưng, Hữu Hi kinh hãi quay đầu lại, thấy gương mặt tà khí của Lăng Khiếu Dương, trái tim sợ hại khỏi lui vài bước, cố tránh xa khí tức của Lăng Khiếu Dương làm người ta sợ hãi.

      “Sao lại sợ ta như vậy?”- Lăng Khiếu Dương chớp mắt, tới gần Hữu Hi, hai tròng mắt lãnh khố hề mang theo chút ấm áp.

      “Ta có việc cần làm, thể tiếp chuyện với ngươi được”- Hữu Hi soảng sợ xoay người nghĩ tới việc rời , cổ tay bị Lăng Khiếu Dương gắt gao nắm lấy, đem nàng hung hăng kéo vào lòng.

      Sắc mặt lạnh lẽ, lòng ngực rộng rãi mà cứng rắn chứa đầy tức giận: “Ngươi cho rằng có thể mang ngươi sao?”.

      “Vương gia dùng thủ đoạn như vậy, ta có thể chạy trốn sao?”- Hữu Hi oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, giãy dụa muốn thoát khỏi tay .

      “Hừ, tội của ngươi còn chưa trả xong, làm sao ta có thể dễ dàng để ngươi đây?”- Lăng Khiếu Dương giơ tay lên, ngón cái nhàng vuốt mạnh mặt Hữu Hi: “Mùi vị của ngươi ta nếm còn chưa đủ, lại bỏ cho nam nhân khác nhấm nháp sao”.

      “Ngươi vô sỉ”- Hữu Hi dùng sức đẩy tay , Lăng Khiếu Dương vẫn giữ nguyên giam cầm tay nàng.

      Tay Lăng Khiếu Dương vuốt ve gương mặt Hữu Hi, lại đột nhiên đit ới sau đầu Hữu Hi, ngón tay xuyên qua sợi tóc nàng, dùng sức kéo xuống, bức bách gương mặt nhắn của Hữu Hi ngẩng lên, buộc môi nàng mở ra.

      Đau quá, Hữu Hi nhịn được cau mày, ánh mắt phẫn nộ thẳng tắp nhìn Lăng Khiếu Dương.

      Lăng Khiếu Dương hài lòng nhìn Hữu Hi. chính là thích nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của nàng, rất xinh đẹp, cúi đầu, hung hăng hôn vào đôi môi đỏ mọng, mút lấy bị thơm ngọt trong miệng nàng.

      Hữu Hi giãy dụa được, vừa tức vừa giận, cắn răng muốn cắt đứt đầu lưỡi của Lăng Khiếu Dương tàn phá bừa bãi trong miệng nàng.

      Nhưng linh hoạt tránh né, hai người hôn nhau mà giống như chơi kiếm tìm, phát ra thứ thanh mập mờ.

      hôn làm cho nàng thở được, xung quanh đều là mụi vị nam tính của , tâm trí từng đợt mê loạn, bàn tay thúc vào ngực Lăng Khiếu Dương, lại giống như núi có chút thối lui hay sứt mẻ.

      Lăng Khiếu Dương buông lỏng đôi môi như cánh hoa của Hữu Hi hướng xuống phía dưới vùng cổ trắng nõn, gặm cắn, rồi đột nhiên đầy Hữu Hi ra xa: “Ngươi rồi? Ngươi Hoàng Bắc Thiên? Vậy còn người nam nhân Nhất Thần ngươi , chẳng lẽ còn tình cảm ?”

      Hữu Hi đứng vững, nghe Lăng Khiếu Dương , trái tim ngẩn ra, đầu óc mơ hồ trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, thanh run rẩy : “… ta ….”.

      Hữu Hi thầm , Lăng Khiếu Dương cũng hề làm khó nàng, tầm mắt dấu tia nhìn lướt qua cái thân ảnh ở phía xa xa…. giống như có thâm ý cười, rồi vội vàng đắc ý rời .

      Hữu Hi đứng tại chỗ, nghĩ tới Lăng Khiếu Dương lại hỏi nàng vấn đề này…. Đầu óc mơ hồ bất an…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :