1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 33


      Vài ngày sau.

      Trước phòng Lăng Khiếu Dương, sắp hàng dài thành chuỗi người, già có trẻ có, cao lùn, béo gầy đều có, biết làm cái gì.

      Lăng Khiếu Dương ngồi tại thư phòng, nhìn qua mấy người nam nhân đứng trước bàn: “Các ngươi tên là Nhất Thần?”.

      “Vâng ạ!”- Mọi người cùng kêu lên trả lời. “Thảo dân tên là Nhất Thần”.

      Nghe thấy hai chữ Nhất Thần, tâm lý Lăng Khiếu Dương chút thoải mái, chỉ vào bức họa trong tay Lưu An: “Ngẩng đầu nhìn bức họa”.

      Mọi người nghe lệnh, cùng ngẩng đầu lên nhìn bức họa trong tay Lưu An, đánh giá xem có điều gì huyền cơ trong đó.

      Lăng Khiếu Dương lạnh lùng : “Người nào nhận ra nàng, giết!”

      “Tôi nhận ra”.

      “Thảo dân nhận ra”.

      vài người tranh nhau mình nhận ra.

      Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương trầm xuống: “Nhận ra? Được, nàng tên gọi là gì”

      Mọi người trận á khẩu trà lời được, cả người đổ mồ hôi lạnh.

      “Tại sao gì hết, uh? Câm điếc rồi sao!”- Lăng Khiếu Dương tức giận bạo rống tiếng.

      “Vương gia tha mạng”- vài người quỳ mặt đất cầu xin tha thứ.

      “Cao Mạc, đem bọn chúng chém cho ta”- Lăng Khiếu Dương lãnh khốc ra lệnh.

      “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng”- Vài người khóc hô cầu xin tha thứ.

      Lưu An nhìn Lăng Khiếu Dương liếc mắt cái, cẩn trọng : “Xem bộ dạng bọn chúng chắc chắn là nhận ra”.

      Lăng Khiếu Dương xúc động phất tay: “Lui xuống , ai dám nhiều lời, giết!”

      “Vâng ạ! Vâng ạ!”- Vài người cuốn quýt trốn khỏi thư phòng Lăng Khiếu Dương.

      Vậy là mình Lăng Khiếu Dương hỏi, uy bức lợi dụng đe dọa, những người tuy gọi là Nhất Thần nhưng chẳng nhận ra được người trong bức họa, Lăng Khiếu Dương có chút phiền não, dứt khoát đem Cao Mạc giải vào đại lao.

      Trong phủ các vị thiếp cũng nghe đến việc lạ mà vương gia làm đều cảm thấy khó hiểu.

      Bạch Uyển lệnh cho nha hoàn gọi nam nhân mới đến tìm hiểu.

      “Vương gia tìm các ngươi tới làm gì?”

      Nam Nhân gương mặt đầy râu mép, nhìn nha hoàn liếc mắt cái, rồi : “Vương gia hỏi bọn ta có biết người trong bức họa, còn nếu sau này nhìn thấy người này, tới phủ bẩm báo, thưởng tiền”

      “Ngươi có nhận ra người trong bức họa ?”

      nhận ra”- Nam nhân lắc đầu.

      “Ra ngoài ”- Nha hoàn hỏi xong, đợi Bạch Uyển phân phó tiếng.

      “Ngươi xem yên lành sao vương gia lại tự nhiên vô cớ tìm những người này có biết người trong bức họa hay , rất kỳ quái”- Bạch Uyển vẻ mặt nghi hoặc, đoán ra được suy nghĩ của vương gia.

      “Đúng vậy, cũng biết người trong bức họa là ai”- Nha hoàn vừa xong đột nhiên nhãn tình sáng lên, “Đợi lát nữa tiểu nữ đến tìm quản gia hỏi thử, chẳng phải biết rồi sao?”

      Bạch Uyển cười: “Cũng phải, ta nên trở về thôi”- Vừa vừa về hướng mình ở.

      Ngoài trừ Bạch Uyển để ý, mấy vị thiếp cũng bắt đầu chú ý, biết Lăng Khiếu Dương làm trò gì, nhưng lại dám hỏi nhiều.

      Vân San cũng nghe được vì này, đáy lòng nổi lên sóng ngầm, nhịn được tới trước phòng Lăng Khiếu Dương, vừa tới cửa, thấy hàng người dài xếp thành hàng, nàng đẩy đám người, tiến vào phòng.

      “Khiếu Dương ca!”- Nàng sợ hãi mà dịu dàng hô to, kinh nhiễu Lăng Khiếu Dương nhắm hai mắt phiền não.

      “Ngươi tới làm gì?”- Lăng Khiếu Dương mở con ngươi đen, thẳng tắp nhìn về phía Vân San.

      “Oh, ta nghe ở đây rất náo nhiệt, biết xảy ra chuyện gì, nên đến đây xem sao”- Vân San ỷ vào sủng ái của quý phi, lá gan như vậy mà to, Lăng Khiếu Dương đối với nàng có chút sủng ái, khi chuyện, nàng quan sát thư phòng, nhìn thấy tường treo bức họa, trái tim Vân San ngẩn ra, bức họa làm nàng đau cả mắt.

      “Ngươi đáng ra phải chăm sóc mẫu phi, ra ngoài ”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng phân phó.

      “oh, Vân San cáo lui”- Cúi đầu hành lễ ra ngoài.

      Trong phòng lại bắt đầu hỏi.

      Vân San ra khỏi thư phòng, trong ánh mắt mang theo tia oán hận, nguyên lai tất cả cũng vì nữ nhân Lãnh Dạ Hủy đó.

      Trong trái tim Khiếu Dương ca nàng ta rốt cục có vị trí gì, tại sao Dương ca lại quan tâm như vậy, thậm chí lại còn hành động ngoài dự đoán của mọi người.

      Vân San gắt gao nắm tay lại, hướng về Di Tâm Cư.

      Bầu trời đen buông xuống, mọi người cũng hỏi xong, Lăng Khiếu Dương uể oải dựa đầu ngã vào ghế.

      Lưu An và Cao Mạc nhìn nhau, chân biết, Vương gia lãnh khốc coi trời bằng vung, như thế nào lại làm cái chuyện ngây thơ như vậy, kiên nhẫn từng bước hỏi những người này có nhận ra tiểu thiếp của mình.

      Lăng Khiếu Dương nửa người tựa ghế, tâm lý tức giận nghĩ tới Nhất Thần, Nhất Thần rốt cục là ai, đáng chết, chỉ cần nam nhân nào gọi là Nhất Thần nhận ra Lãnh Dạ Hủy, tuyệt đối hai lời, giết, giết, giết tha!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 34


      Bên trong thư phòng tiến vào nhóm người, thanh niên nhã nhặn, lão gia gia, nam nhân trung niên, lại còn có cả hài tử mười mấy tuổi.

      Cao Mạc : “Ngẩng đầu lên xem, các ngươi có nhận ra người trong bức tranh.”

      Bốn người đều đoan trang mê muội lắc đầu.

      Cao Mạc thoáng nhìn qua mặt trầm của Lăng Khiếu Dương, hung dữ hướng về bốn người cố tình quát: “Nếu nhận ra giữ được mạng, nhận được giết.

      “Ta nhận ra!”- đạo thanh cao cao vang lên, có tác dụng làm phấn chấn mọi người, mọi người cùng quản gia ai cũng trừng mắt nhìn nam nhân đủ dũng khí nhận ra người trong bức họa.

      Lăng Khiếu Dương ểu oải, xúc động bật dậy, tinh thần rung lên, ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm bốn người. “Người nào, ai trong các ngươi nhận ra?”

      Chỉ thấy hài tử mười mấy tuổi, vươn bàn tay bé lên cao: “Ta nhận ra”

      Nhìn thấy hài tử ra, Lưu An và Cao Mạc cúi đầu, nhịn được cúi đầu cười rộ lên.

      vất vả mới tìm ra được Nhất Thần nhận ra người trong bức họa, nhưng là hài tử mười tuổi, sắc mặt Lăng Khiếu Dương từ đỏ sang đen, đen lục, cơ mặt co quắp lại, có dấu hiệu tức giận.

      “Tiểu quỷ, ngươi được bậy”- Cao Mạc nhịn cười, nhìn hài tử hỏi: “Muốn bị đánh hay sao mà láo!”

      “Ta chỉ nhận ra tỷ tỷ trong bức họa, ta còn biết ngài vốn là vương gia, màu hè năm ngoái, ta nhìn thấy vương gia mang theo vị tỷ tỷ này du ngoạn hồ, tỷ tỷ xinh đẹp thấy ta khóc, lại còn mua kẹo mạch nha đường cho ta”- Tiểu hài tử hiểu biết, lại càng sợ hãi mà dõng dạc .

      Cao Mạc cùng Lưu An yên nhìn yên Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy sắc mặt Lăng Khiếu Dương trầm tức giận, đáy mắt sâu cơn giận rất lớn.

      Cao Mạc cẩn thẩn nhắc nhở : “Vương gia…. có nên bảo bọn họ lui ra!”

      Lăng Khiếu Dương tung chưởng đánh xuống bàn, giận dữ hét: “Cút ra”.

      xuống hết, đứng đây làm gì!”- Cao Mạc phất tay, ý bảo bốn người ra ngoài.

      Cao Mạc nhìn Vương gia nổi giận, lấm lét nhìn vương gia hỏi: “Vương gia… ngày mai”

      Tuấn nhan Lăng Khiếu Dương tràn đầy sắc mặt giận dữ, quát lớn : “Cho chuẩn bị mọi thứ trong vương phủ, năm lần tám lượt đều hỏng bét, bổn vương nên chém ngươi mới đúng!”

      “Vâng, thuộc hạ biết ”- Cao Mạc cúi đầu, như nhận lỗi, kỳ thực trong lòng lại cười.

      Lăng Khiếu Dương từ sau bàn ra, vung ống tay áo, rời khỏi thư phòng, trời mảng đen nhánh.

      Sau khi hầu hạ quý phi an giấc, Vân San lặng lẽ trong đêm, nhớ tới bức họa trong phòng Lăng Khiếu Dương luôn cảm giác thoải mái, trong suy nghĩ cảm giác được rằng Lăng Khiếu Dương đối với Lãnh Dạ Hủy chỉ có hận.

      qua lại trong phủ, nàng phiền muộn, mang đầy tâm , nàng mực đợi Lăng Khiếu Dương lấy nàng làm vương phi, mà di nương của nàng là Lan Quý phi, cũng biết điều này, chỉ là biết phải đợi bao lâu.

      Vừa nghĩ tới, trước mắt xuất hai bóng đen, cả kinh Vân San muốn gọi tiếng. ngờ bóng đen ra tay điểm vào ngực nàng, nàng liền nên lời, hoảng sợ nhìn bóng đen, trái tim sợ hãi kịch liệt hít thở nhưng thông.

      “Muốn sống, nghe ta ”- Trong đó nam nhân thanh lạnh lùng tựa băng giống như uy hiếp, tay đặt sẵn nơi cổ họng nàng.

      Vân San vội vàng gật đầu, tay nam nhân chỉ cần dùng sức nàng mất mạng

      “Lãnh Dạ Hủy ở đâu”- Nam nhân mở miệng-“Mang chúng ta tìm người, nếu ….”- Tay nam nhân dùng sức nột chút, niết chặt cổ họng Vân San trận đau đớn, nàng vội vàng gật đầu.

      “Ở đâu mau dẫn đường”- Nam nhân hạ giọng bên tai Vân San quát tiếng.

      Tay Vân San chỉ về hướng.

      Hai bóng đen trao nhau ánh mắt, theo hướng Vân San chỉ về hướng, xuyên qua mấy con đường , ba người lặng yên theo tới viện Hữu Hi.

      Hữu Hi cũng vừa viết xong nhật ký, hoàn lại vẽ ra bức họa Nhất Thần, tâm trí sợ hãi Nhất Thần biến mất, có bức họa, nàng sợ quên Nhất Thần, thu lại nhật ký cùng bức họa, Hữu Hi chuẩn bị ngủ, cánh cửa liền bị thô lỗ đá văng ra, Hữu Hi lại càng hoảng sợ, vẫn tưởng là Lăng Khiếu Dương ngờ nhìn lại là nam nhân che mặt, mặt lộ vẻ hàn quang, trầm kinh khủng.

      Tay Hữu Hi nắm chặt để đầu chuẩn bị công kích: “Hã, ngươi là ai, người đâu…..!”

      Hữu Hi còn chưa đến hai chữ “cứu mạng” nam nhân vài bước, chưởng đánh ngất Hữu Hi, khiêng vai, hướng ra ngoài chạy vội .

      “Còn phụ nữ này làm sao?”- Nam nhân giữ Vân San hỏi nam nhân khiêng Hữu Hi

      “Nhiều chuyện bằng bớt chuyện, mau thôi”- Nam nhân khiêng Hữu Hi phi thân trở ra.

      “Được”- Nam nhân đánh chưởng vào ngực Vân San, ngực Vân San đau xót, ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân .

      Hia người nam nhân tìm ra người mình muốn ngay lập tức ra khỏi vương phủ.

      Lăng Khiếu Dương xúc động ngày, bữa tối muốn ăn, nhiều Nhất Thần như vậy, nhưng có người muốn, cuối cùng lại là hài tử, trước đây luôn tin tưởng năng lực làm việc của Cao Mạc.

      Lăng Khiếu Dương bế tắc trước tình thế, tự chủ đến nơi ở của Hữu Hi, nhìn cánh cửa nơi tiểu viện, do dự biết có nên đẩy vào hay

      Coi như ngày nhìn thấy xú nữ nhân kia, tâm lý cảm thấy thiếu gì đó, do dự cút, xoay người về đường cũ, nhưng chỉ vào bước, rồi lại dừng cước bộp.

      tại sao lại sợ cái gì, chỉ là người phụ nữ thôi, nàng chính là vật để chơi đùa, muốn gì được đó.

      Lăng Khiếu Dương nghĩ tới lại hướng về tiểu viện Hữu Hi, nhanh chóng vào, tầm mắt rơi vào người vân San.

      Trái tim Lăng Khiếu Dương trầm xuống, bước nhanh tới, đứng ở bên Vân San, khom lưng ôm lấy nàng: “Vân San, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Vân San bị thanh như xé gió của Lăng Khiếu Dương làm tỉnh dậy. mở mắt chứng kiến gương mặt Lăng Khiếu Dương, ôm chặt lấy sợ hãi khóc rống lên.

      “Ta hỏi ngươi xảy ra chuyện gì!”- Lăng Khiếu Dương lo lắng hỏi, nhưng Vân San lại ngã vào lòng Lăng Khiếu Dương khóc, Lăng Khiếu Dương nhìn vào phòng Hữu Hi, trai tim căng thẳng, buông lỏng Vân San ra, chạy vào phòng, thấy bóng dáng Hữu Hi, mặt đất có gối ngủ của Hữu Hi, trái tim Lăng Khiếu Dương trận co rút rất nhanh.

      Xoay người vội vàng chạy ra khỏi phòng, ôm trụ lấy tay Vân San, lo lắng mà hô to: “Đừng khóc nữa, người đâu? Mau !”

      Vân San bị Lăng Khiếu Dương rống lên làm cho giật mình chút, lúc này mới hồi tỉnh nghe ngào khóc chỉ về hướng “… hình như là về phía bên kia”.

      “Ngươi mau trở về, gọi người canh vương phủ nghiêm mật”- Lăng Khiếu Dương xong rồi như trận gió biến mất trước mặt Vân San.

      Lo lắng chạy vội , Vân San nên lời, cảm giác mất mát cam lòng, Lăng Khiếu Dương điểm cũng lo lắng nàng có bị thương hay , lại lo cho nữ nhân đó.

      Vân San hi vọng Hữu Hi đừng bao giờ trở về, sống hay chết, tốt nhất đừng trở lại. Nhưng Lăng Khiếu Dương đuổi theo, nàng sợ hãi Lăng Khiếu Dương xảy ra chuyện gì chợt biến mất, liền lập tức đứng dậy kêu người tới giúp.

      Trong phủ lâm vào tình trạng khẩn trương, thị vệ vội vàng đuổi theo bảo vệ Lăng Khiếu Dương, hi vọng có chuyện lớn xảy đến, nếu khó thoát tội.

      Hoàng Bắc Thiên nghe hấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng biết bên ngoài xảy ra chuyện, vội mặc thêm quần áo, tới trước chủ lâu, nắm lấy tên người hầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Hình như Hủy phu nhân bị người ta bắt rồi, Vương gia đuổi theo….!”

      Hữu Hi bị người ta bắt , tâm tính thiện lương của Hoàng Bắc Thiên giống như bị vật gì đó hung hăng đánh vào, trái tim nôn nóng bất an, chút nghĩ ngợi vội đuổi theo, màn đem đen nhánh, trong đầu là hình ảnh mặt nhăn mày cười của Hữu Hi.

      Là ai bắt Hữu Hi , tại sao lại bắt nàng, khỏi nhớ tới lúc hai người gặp nhau, Hữu Hi lúc đó thiếu chút nữa bị giết, tâm trí Hoàng Bắc Thiên sợ hãi thôi, im lặng cầu khẩn, Hữu Hi, ngươi thể có việc gì, nhất định phải bình an.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 35


      Đây là nơi nào, Hữu Hi từ từ tỉnh dậy, nhớ tới chuyện mình bị bắt .

      Quay lại tại, cảm giác dưới thân lạnh như băng, nàng mới phát chính mình nằm mặt đất màu vàng. Trời!!! Màu vàng, sàn nhà được làm từ vàng nguyên chất, Hữu Hi kinh hãi, thất thần đứng lên, nhịn được nhìn bốn phía.

      Bên trong nơi này là mảnh kim bích huy hoàng, cây cột thượng to được điêu khắc rất sống động hình long đồ, chính phía đại điện có cái ghế màu vàng cũng điêu khắc hình rồng, hai bên đại điện đặc hai viên dạ minh châu phát ra luồng sáng xinh đẹp, chiếu mọi thứ.

      Nơi này là hoàng cung sao? Long địa đồ đằng, hoàng cung như thế này chỉ có trong thời cổ đại? Nhưng Hữu Hi cảm giác được ngoài huy hoàng tráng lệ còn có gì đó rất thần bí, quỷ dị, hơn nữa sao bọn chúng lại đem nàng đến đây?

      Tầm mắt Hữu Hi quét nhìn xung quanh, hướng về phía cánh cửa, trong lòng vui vẻ, định về hướng đó nhưng lại chứng kiến đoàn người đến, đứng ở hai bên cửa, cúi đầu tự như cung nghênh ai đó? Những người này đều rất trẻ, nhã nhặn, tuấn tú, chẳng lẽ là thái giám?

      Hữu Hi chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp những nhân vật cổ đại tận mắt nên cực kỳ ngạc nhiên, còn nghi hoặc trước mắt đột nhiên chói lóa, nam từ caoo to mặc bộ quần áo màu vàng sóng chói.

      Con ngươi sắc bén của chứa cuồng vọng nhìn lướt qua nàng, thân hình to lớn hướng về phía chiếc ghế màu vàng, vững vàng ngồi xuống. Theo sau nam tử tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, đứng bên cạnh.

      “Ngươi là hoàng đế? Sao lại bắt ta đến đây?” Hữu Hi nhìn , nàng đọc được trong mắt nam nhân mang theo chút tà khí, thắc mắc những nghi vấn trong lòng, thanh bình tĩnh, nhưng tay lại gắt gao đan vào nhau, cố che dấu nỗi sợ hãi cùng bất an của chính mình.

      “To gan, nhìn thấy Dạ Đế còn mau quỳ xuống”- Nam nhân tuấn tú ở phía sau quát lạnh tiếng.

      Dạ đế? là hoàng đế sao? Vậy chẳng phài là người thân thích của Lăng Khiếu Dương? Nếu vốn là người thân sao lại chuyện trộm gà trộm chó như thế nào, nửa đêm canh ba bắt cóc nàng ra phủ?

      Người kia thèm để ý, vung tay lên: “Đừng dọa nàng”

      “Vâng ạ!”- Nam nhân tuấn tú liền cúi đầu thèm nhắc lại

      Nam nhân tà khí khẽ mỉm cười, thân ảnh thoáng cái, chỉ trong trong nháy mặt tới trước mặt Hữu Hi, ngón tay mang theo vài phần khiêu khích vuốt ve gương mặt nàng, cong môi cười cách bí : “Khuôn mặt này làm cho trái tim người khác phải run lên”- Nam nhân đột nhiên dời mắt chăm chăm chìn hai tròng mắt Hữu Hi, tà cười : “Ngươi rất sợ phải ?”

      Hữu Hi lui về sau từng bước, thoát khỏi vòng khí tức của nam nhân tà mị: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      Nam nhân tiến lên đưa những ngón tay thon dài nắm lấy gương mặt nàng, dán sát lại gần: “ to gan, tên của ngươi là gì?”

      Hữu Hi cau mày nhìn nam nhân trước mắt, ngay cả tên nàng cũng biết, sao lại bắt nàng? Hữu Hi muốn trả lời, muốn tránh né thoát khởi giam cầm của .

      Nhưng bỗng nhiên bờ môi mỏng của nam nhân hé mở cụ cười quỷ dị kèm theo luồng tà khí, môi của gần như sắp chạm đến đôi môi đỏ mọng của nàng, vươn đầu lưỡi liếm bờ môi cánh hoa của Hữu Hi, nàng co rúm lại, hai tròng mắt mở to nhìn chằm chằm mặt nam nhân.

      “Mùi vị quả nhiên sai, lúc chuyện, ta thích ai đó trả lời câu hỏi của ta”- Nam nhân tựa hồ như nhớ lại mùi vị trước kia của Hữu Hi, động tác giả vờ muốn tha bổng cho nàng, Hữu Hi cuống quýt : “Ta là Hữu Hi”.

      “Hữu Hi?”- Nam nhân cau mày, tựa hồ như thẩm định lại, “ phải là cái gì Hủy sao?”- Đối với tên của nữ nhân, luôn rất mơ hồ, chưa bao giờ nhớ tên của nữ nhân nào.

      “Các ngươi sao lại bắt ta?”- Hữu Hi , luôn luôn có cảm giác kì quái vì sao có kẻ muốn giết nàng, đáng nàng, lột da của nàng.

      “Vấn đề này ta cho ngươi biết”- Nam nhân híp con ngươi sáng ngời lại nhìn Hữu Hi, tay buông ra: “Người đâu, mang nàng xuống nghỉ ngơi”.

      Dạ đế ra lệnh tiếng, hai người nam nhân liền lên, nắm lấy tay Hữu Hi kéo ra ngoài.

      Hữu Hi bối rối hô to:” Này, ta muốn ở lại đây?”

      Nam nhân nhìn ánh mắt lo lắng đáng của Hữu Hi, nhịn được cười , mặc kệ Hữu Hi có nguyện ý hay vẫn bị dẫn xuống.

      Xuyên qua con đường giống như mật đạo, Hữu Hi tới gian phòng được bố trí sẵn, chỉ là nơi này rất kì quái chỉ có cánh cửa nhưng có cửa sổ.

      Cửa bị người gắt gao đóng lại, trong phòng hai nam nhân vẫn đứng yên.

      “Này, sao lại đem ta nhốt ở đây”- Hữu Hi tức giận ngồi xuống, đối với tình ly kỳ nàng hàm chứa rất nhiều điều bí .

      “Nghỉ ngơi ”- người liếc mắt nhìn Hữu Hi, đơn giản tiếng rồi trở nên trầm mặc.

      Nghỉ ngơi?

      “Được, ta nghỉ ngơi, các ngươi ra ngoài

      Hai người trầm mặc giả bộ câm điếc.

      Hữu Hi nhìn hai người để ý tới mình, thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống, giường rất mềm mại, thoải mái, sao đó tự oán tránh só phận của chính mình, biết kiên trì được bao lâu, nhưng Hữu Hi cuối cùng chịu nổi mà ngã xuống mơ mơ màng màng ngủ.

      Hữu Hi nằm mơ, mơ tới Nhất Thần, nhớ tới lần đầu tiên của hai người cùng triền miên, Nhất Thần ôn nhu, tình cảm ấm áp của Nhất Thần vây quanh nàng.

      “Chuẩn bị tốt rồi sao?”

      đạo thanh cao cao vang lên, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, Hữu Hi nhịn được lầm bầm tiếng, đáng ghét.

      “Hồi bẩm Dạ Đế, chuẩn bị xong”- đạo thanh là là vang lên bên tai Hữu Hi khiến nàng sực nhớ.

      Mộng đẹp cánh mà bay mất, Hữu Hi nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, nhận thức tình thế, tầm mắt rơi xuống tay mình.

      Hai tay bị vật gì sáng loáng khóa ở giường, thân thể hướng xuống, hai chân bị giam cầm trong tay ai đó, trai tim trong nháy mắt thêm sợ hãi, dùng sực giật tay chính mình, nhưng chỉ có thể làm giảm cơn đau đớn ở cổ tay.

      “Tiểu Hi, nên từ chối ta”- đạo thanh vang lên, Hữu Hi bối rối quay đầu lại nhìn, là Dạ Đế.

      Tiểu Hi, sao lại xưng hô thân thiết như vậy, nó khiến Hữu Hi cảm giác lạnh lẽo kinh khủng: “Ngươi muốn làm gì, buông ta ra!”- Hữu Hi nhịn được nhớ tới những việc làm của Lăng Khiếu Dương đối với nàng.

      Dạ đế mặc quần áo màu đen, vẻ mặt tà mị đến bên giương, đôi chân dài ngồi đùi Hữu Hi.

      Hữu Hi thấy tay cầm con dao tinh xảo, sợ hãi giãy dụa, rống giận: “Hỗn đản, ngươi muốn làm gì, buông ta ra”.

      “Đừng kích động như vậy, bổn vương chỉ là muốn lấy đồ vật người ngươi”- Dạ đế vừa , ngón tay thon dài cũng trượt cổ Hữu Hi, nhàng vuốt ve, ngón tay khéo léo nắm lấy áo Hữu Hi, dùng sức kéo nát quần áo Hữu Hi.

      Lộ ra làn da trơn bóng phía sau lưng.

      Ha!!! Hữu Hi kinh hãi, nhớ tới có lần mình bị nam nhân bắt , muốn lột da lưng nàng, chẳng lẽ nam nhân này cũng cùng mục đích như thế?

      , đừng mà, tại sao, tại sao?!”- Gương mặt của Hữu Hi vì sợ hãi mà tái nhợt, sợ hãi đến mức muốn ngừng thở.

      muốn lột da nàng, nghĩ tới con dao sắc bén xé mở da thịt nàng, Hữu Hi nhịn được run rẩy.

      luồng khí lạnh như băng chạm vào da thịt nàng, có chất lỏng chảy da thịt nàng lan tràn… Đau quá, nàng bị người ta lột da từng tầng sao.

      giọt hai giọt, chất lỏng nóng hầm hập tích lại lưng trắng nõn xinh đẹp tỳ vết của Hữu Hi.

      Dạ đế dừng lại da thịt trắng tựa tuyết Hữu Hi tràn ngập màu đỏ của máu, gương mặt tà mị có chút nghi hoặc, sao lại có vết máu? vẫn chưa động dao?

      Hữu Hi nhịn được quay đầu, nhìn về phái Dạ đế, hoảng sợ trong nháy mắt biến mất, nhưng lại kinh hô: “Ngươi, ngươi, ngươi chảy máu mũi?”

      chảy máu mũi? đường đường là thống kĩnh hắc ám Dạ đế, sao lại chảy máu mũi.

      Lại có rất nhiều máu tươi rơi lưng Hữu Hi

      Dạ đế nhịn được dùng tay chạm lên mũi mình, màu đỏ tươi của huyết dính ngón tay. dám tin, hai mắt mở to biến sắc vội vàng leo xuống khỏi người Hữu Hi, trong miệng lẩm bẩm gì đó, biết là mắng cái gì.

      “Dạ đế….!”- Nam nhân to lớn đứng lại chăm sóc Dạ đế, bên là nam tử cầm chiếc khăn lụa trắng phụng bồi, Dạ đế cầm lấy khăn bưng kín mũi chảy máu.

      Quay đầu lại nhìn Hữu Hi, bắt gặp con người hồn nhiên của nàng mắt lóe sáng, cau mày, xoay người vội vã rời .

      Hữu Hi nhìn theo bóng lưng, lâu mới thở ra, chấn tĩnh mình, …. bị chảy máu mũi, Hữu Hi vùi đầu vào gối, yên lặng trấn an trái tim bị kinh hãi của mình.

      …..

      Nàng xem như tự to, ai giám sát trông coi, nàng có thể tự do ra ngoài. Hữu Hi phát nơi này tựa như tòa thành, có ánh mặt trời, toàn bộ thành đều bao phủ trong đêm đen, trừ ánh nến còn có dạ minh châu phát quang ngoài ra còn gì phát sáng, nơi này rất kỳ quái, tràn ngập thần bí.

      Hữu Hi vòng vòng suốt ba ngày cũng tìm được đường ra, toàn bộ người trong thành có sắc mặt tái nhợt chút huyết sắc, Hữu Hi đoán chừng là do lâu rồi tiếp xúc với ánh nắng, Hữu Hi nhớ tới đại lúc xem phim, quỷ hút máu?

      Chẳng lẽ quỷ hút máu tồn tại…. vậy nơi này là tòa thành của quỷ hút máu sao? Vội vàng nhìn những người ngang qua, Hữu Hi cảm giác gió lạnh vù vù thổi qua, lòng nghi ngờ, có cảm giác như răng nanh thèm thuồng đặt cổ nàng.

      Con đường chỉ chiếu sáng bằng ánh nến yếu ớt, Hữu Hi trong lòng sợ hãi tiếp tục , tìm được đường ra, làm nàng bấn loạn.

      Mỗi lần lạc đường, chung quy có người xuất bên nàng : “Xin mời quay về cho”

      Nàng lạc đường tìm được đường về, chỉ có thể tiêu sái tung tăng đường, chưa kịp tìm ra lối lúc nãy, lại trận gió thổi qua, tiếp theo trước mắt hoàn toàn đen nhanh, thân thể gắt gao bị vây lại, lòng ngực lạnh lẽo vây quanh nàng, hai đôi tay gắt gao quặc trụ ôm lấy eo Hữu Hi, thân thể tự chủ nương theo bóng đen nọ, nhàng cách mặt đất bay lên, phi hành bay lên trời, nàng cảm giác muốn nôn..

      Áo choàng rộng thùng thùng, vây lấy thân thể , hoàn toàn nhận ra ai ôm mình.

      biết bao lâu, thân thể Hữu Hi nhàng rơi xuống, sau đó trước mắt sáng ngời, ánh mắt lộ ra gương mặt tà mì của Dạ đế…..

      “Ngươi rất thích chơi đùa để bị lạc đường sao? Tiểu phiền toái?”- Dạ đế tà mị cười, ngón tay thon dài nâng nhàng cằm Hữu Hi.

      Tiểu phiền toái, Hữu Hi nghe cách xưng hô mà phát ớn lạnh, căm ghét cau mày, thân thủ đẩy Dạ đế: “Đừng dùng cái tên xấu xa như vậy gọi ta, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta?”

      Dạ đế tà mị, gương mặt uy nghiêm, phẫn nộ quát: “Ngươi phải gọi ta là Dạ đế, ta là hoàng đế nơi này, ngươi đừng có mà biết dưới, hiểu ?”.

      Hữu Hi cau mày, nhìn mũi Dạ đế, “Dạ đế? Dạ đế chảy máu mũi”

      “Đáng chết, ngươi thử lại lần nữa xem!”- Dạ đế nhớ tới mình chảy máu mũi mất mặt trước nàng, khỏi tức giận.

      Hữu Hi cố gắng bình tĩnh, cắn răng : “Được rồi, ta lại lần nữa, ngươi rốt cuộc thế nào mới thả ra rời ”.

      “Rời ”- Dạ đế cười khẹ.- “Ta có cho người rời sao, chỉ có ngươi quá ngu ngốc tìm được đường ta”.

      Hữu Hi tức giận : “Ta…. ngươi, ta tị tìm đường ra, đến lúc đó đừng đổi ý chịu thả ta

      “Được, chỉ cần ngươi tự mình tìm được đường ra, ta để ngươi , ngăn cản”

      sao?”- Đáp ứng nhanh như vậy, Hữu Hi cảm giác có gì đó ổn.

      “Vậy ta buông tay ngươi sao?”- Thân thể có chút nhiệt độ, lành lạnh, có điểm dọa người.

      Cánh tay Dạ đế ôm chặt, làm cho thân thể Hữu Hi gần sát , gương mặt tà mị dính sát mặt Hữu Hi, mập mờ mà cọ xát: “Ta rất muốn nếm thử mùi của ngươi?”

      Hã? Mùi? là thủ lĩnh của quỷ hút máu, như vậy ý muốn , muốn nếm máu tươi của nàng? Ah, trái tim Hữu Hi đông cứng hít hơi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 36


      “Ngươi là quỷ hút máu sao?”- Hữu Hi run rẩy hỏi, đôi tay bé khẩn trương khước từ Dạ đế.

      Ánh mắt Dạ đế như muốn ăn nàng. hí mắt nhìn Hữu Hi: “Quỷ hút máu”.

      “Tại sao các ngươi lại sống trong bóng tối?”

      Dạ đế đột nhiên có chút xúc động tới gần Hữu Hi, vẻ mặt tà mị mất , thay vào đó là kích động xen lẫn với mâu thuẫn, xoay người lại nhưng về phía Hữu Hi. “Ngươi là người có thể cứu vớt những người ở đây thoát ly khỏi bóng tối”.

      Nàng có thể cứu bọn họ khỏi loại cuộc sống này, nhưng chính là nàng phải chết, lấy lớp da lưng nàng, liệu nàng có thể sống sót . Nàng sợ chết, có lẽ nàng có thể giúp bọn họ.

      “Ta có thể giúp các ngươi thoát khỏi cuộc sống hắc ám này sao?”- Hữu Hi hướng về phía bóng lưng của Dạ đế lớn tiếng hỏi.

      Dạ đế xoay xoay người nhìn chằm chằm Hữu Hi, “Ý ngươi là sao?”

      “Ta có thể giúp các ngươi!”

      “Kể cả phải chết sao?”- Con ngươi của Dạ đế chớp động, thần sắc phức tạp.

      Ánh mắt Hữu Hi trở nên bình bĩnh, khuân mặt nhắn xinh đẹp toát ra thần sắc khó tả, “Phải, nếu ta chết có giúp mọi người sống trong ánh sáng ta nguyện ý”.

      Dạ đế dám tin nhìn Hữu Hi: “Ngươi… ngươi lòng sao?”

      Hữu Hi gật đầu: “Có thể cứu giúp nhiều người như vậy, ta chết cũng rất có ý nghĩa phải ?”

      Dạ đế nhìn gương mặt xinh đẹp khác thường của Hữu Hi, lâu sau nên lời, tưởng rằng nàng cầu xin buông tha, tưởng rằng nàng hô to muốn chết, cũng nghĩ đến nàng thế này.

      “Ngươi sợ chết đúng !”- lâu sau Dạ đế mới lên tiếng.

      “Phải!”.

      Dạ đế đột nhiên bật cười: “Ngươi còn sống mới có thể trở về, trở lại thế giới mà ngươi sống, chính là thế giới tương lai.”

      Thế giới tương lai, trái tim Hữu Hi ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn Dạ đế, vôi vàng : “Ngươi ngươi biết ta đến từ tương lại có phải hay ? Ngươi biết ta phải người ở đây?”

      Dạ đế cười khẽ: “Phải, ta biết ngươi tới từ tương lai?”.

      “Vậy, ta có thể trở về nơi đó ?”

      “Chỉ cần ngươi muốn có thể trở về, phải xem ngươi lựa chọn thế nào, còn sống còn hi vọng”

      “Còn sống, có cơ hội trở về sao? Ta muốn trở về”- Ánh mắt Hữu Hi chớp động phát sáng, mong được gặp lại Nhất Thần ca ca.

      “Có thể trở về như vậy ngươi còn muốn chết sao?”

      Ánh mắt mừng rỡ của Hữu Hi biến mất, nhìn Dạ đế, do dự chút, “Ta chỉ là còn lưu luyến những người ở thế giới tương lai, tâm nguyện của ta là được trở về, nhưng ta nguyện ý giúp các người”.

      Dạ đế nhìn hai tròng mắt Hữu Hi, biết lời nàng , bởi vì ai có thể trước mặt dối, lâu sau Dạ đế mới : “Tốt lắm, ngươi , nhớ kỹ lời thề của ngươi, cũng nhớ kỹ lời của ta, còn sống còn hi vọng trở về, thời cơ tới rồi ngươi tự khắc biết, ra ngoài !”.

      “Oh! ta trước”- Hữu Hi thấy Dạ đế muốn nhiều lời, liền cần phải thêm, xoay người ra ngoài. Hữu Hi thầm nghĩ muốn Dạ đế mang nàng về thế giới cũ, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cảnh vật trước mắt đều biến mất, tối tăm thay bằng luồng ánh sáng, rừng núi xanh ngắt, cây cỏ, đất đau, phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp lọt vào mắt nàng.

      Chuyện gì xảy ra?

      Tòa ám trong nháy mắt biến mất thấy, ngay cả ánh sáng vàng chói lọi của cung điện, có thân ảnh của Dạ đế, chỉ còn lại phong cảnh thiên mỹ lệ, cò làn gió ấm áp, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      Hữu Hi kinh ngạc xoay người nhìn chung quanh, nàng phải ở trong tòa hắc ám sao? Như thế nào lại đột nhiên biến hóa trở lại thế giới quen thuộc.

      Là ảo giác sao? Hữu Hi dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra, phải ảo giác, tất cả đều là , Hữu Hi nhắm mắt lại hít lấy mùi thơm tự nhiên của cây cỏ.

      Nhiều ngày tiếp xúc với nắng với cây cỏ, mới biết được, những thứ trước đây có được đáng quý.

      Hữu Hi chậm rãi mở hai tròng mắt, trong lòng cao hứng khó tả, nhớ lại những người trong tòa hắc ám, bọn họ có cách nào được tiếp xúc với những thứ đẹp đẽ này, gương mặt hách lan tái nhợt của Dạ đế nhảy vào đầu nàng, Dạ đế sao lại thả nàng? biết vì sao, trong đáy lòng cảm thấy bọn họ sống đáng thương.

      Hữu hi thở dài nhấc chân biết về đâu, cho nên đành phải tùy tiện về hướng, mới được hai bước hai bước, cảm thấy bắp chân tràn ngập đau đớn, Hữu Hi nhịn được cau mày, đau đớn hô tiếng, cúi đầu nhìn xuống thấy con rắn chạy vào bụi cỏ.

      Ah, là rắn độc, Hữu Hi sợ nhất là động vật , tâm tình hoảng sợ, vén quần lên nhìn xuống, quả nhiên có hai lỗ màu đen.

      Nàng biết bị rắn độc nên xử lý ra sao, Hữu Hi hoảng sợ nghĩ tới, có chút đau xót, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, hơn nữa dần dần ràng, Hữu Hi nhịn được xoay người, thấy đội nhân mã chạy tới.

      Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng mà khí phách nhìn vào Hữu Hi, trong mắt lên kinh hỉ, lo lắng, cùng quan tâm. Đáy lòng nàng cảm thấy ấm áp xúc động quên mất cả vui vẻ, quên chính mình vừa bị rắn cắn, đứng dậy mừng rỡ về trước.

      Ngựa dừng lại, Hoàng Bắc Thiên cũng nhảy nhanh xuống ngựa, hướng tới Hữu Hi nghênh đón, trong mắt tràn đầy niềm vui, thân hình rộng lớn muốn đem nàng gắt gao ôm vào lòng.

      mặt Hữu Hi mỉm cười, chút nghĩ tới chạy về phía Hoàng Bắc Thiên, là Hoàng Bắc Thiên, giờ khắc này, trái tim Hữu Hi tràn ngập vui sướng, muốn chạy vào lòng , nhưng vừa chạy được vài bước bị thân hình rắn chắn chặn lại.

      Hữu Hi cảm nhận được mình vừa chạm vào ai đó, đôi tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, phảng phất vội vàng cùng bất an, giống như đnag ôm thứ đồ trân bảo, mang theo niềm vui sướng như vừa lấy lại thứ gì đó mất.

      Nhưng lòng ngực này phải của người nàng chờ mong, bá đạo mà thô lỗ, mang theo tia xúc động.

      Hai tay Hữu Hi chần chứ đặt trước ngực nam nhân, ngẩng đầu, phải gương mặt Hoàng Bắc Thiên, mà lại là gương mặt lãnh khốc Lăng Khiếu Dương, tuấn nhan khắc sâu, có chút tiền tụy, gương mặt có chút xanh xao.

      phải ngực Hoàng Bắc Thiên…. tầm mắt Hữu Hi hướng qua khỏi vai Lăng Khiếu Dương, thấy Hoàng Bắc Thiên đứng sau Lăng Khiếu Dương.

      Hoàng Bắc Thiên bộ dạng đứng yên, nhìn Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương gắt gao ôm vào trong lòng, có chút đau đớn, cứng ngắt đứng yên bất động, yên lặng nhìn chằm chằm Hữu Hi, nàng còn sống, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

      Lăng Khiếu Dương kích động ôm lấy thân thể mềm mại của Hữu Hi, trai tim trôi nổi mấy ngày cuối cùng cũng lắng dịu xuống, nhưng phát ra chính mình sao lại khẩn trương lo lắng như thế, tức giận ầm lên át cả tiếng gió.

      “Phụ nữ đáng chết, mấy ngày nay ngươi ở đâu, trở về phủ ta từ từ thu nhập ngươi”.

      thanh nổi trện lôi đình quen thuộc của Lăng Khiếu Dương truyền vào tai Hữu Hi, Hữu Hi đứng cách Hoàng Bắc Thiên xa nhàng mỉm cười.

      Trước mắt dần dần mờ , thể thấy mặt Hoàng Bắc Thiên cả ánh mắt nan giải, thân thể xụi lơ trong lòng Lăng Khiếu Dương.

      “Dạ Hủy!”- Lăng Khiếu Dương nhận ra Hữu Hi có gì đó ổn, nắm lấy vai Hữu Hi, đem Hữu Hi đẩy ra khỏi ngực, nhìn gương mặt thống khổ của nàng, lo lắng la lên: “Lãnh Dạ Hủy, ngươi làm sao vậy?”.

      Hữu Hi nên lời, mơ hồ nhìn gương mặt bất an của Lăng Khiếu Dương.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi như vậy, trái tim căng thẳng, vội chạy tới, nhìn từ xuống dưới Hữu Hi, thấy ở đùi phải của nàng có vết thương bị rắn cắn, trái tim cứng lại, hô: “Nàng bị rắn cắn rồi!”

      Lăng Khiếu Dương nghe được Hoàng Bắc Thiên , trong lòng cả kinh, đem Hữu Hi ngã mặt đất, nhìn về phía đùi phải Hữu Hi, cúi đầu mắng: “Đáng chết”.

      Vết thương Hữu Hi lập tức được xử lý, nếu hậu qủa khó lường. Hoàng Bắc Thiên nắm lấy chân Hữu Hi, cúi đầu muốn hút độc cho nàng Lăng Khiếu Dương thô lỗ cướp lấy chân Hữu Hi từ tay , đầu cúi thấp hút lấy độc ở vết thương bị rắn cắn của Hữu Hi.

      Hoàng Bắc Thiên trấn an chính mình, lòng lo lắng, nhìn dáng vẻ hút độc của Lăng Khiếu Dương, trái tim cực kỳ thống khổ….

      Lăng Khiếu Dương đem máu độc phun ra mặt đất, nhịn được mắng tiếng, “Phụ nữ đáng chết, là phiến toái”. Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục vì Hữu Hi rửa sạch độc, động tác tự nhiên, ngay cả chính mình cũng ý thức được, phụ nữ mà mình hận đến chết lại làm như vậy.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn mặt Hữu Hi, tay gắt gao siết chặt, đứng dậy, độc : “Ta tìm thảo dược!”

      vĩnh viễn chỉ có thể ở xa như vậy mà chăm sóc nàng sao?

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 37





      Vương phủ.

      Cùng lúc đó Vân San và quý phi từ trong hoa viên du ngoạn, ngón tay nhàng vuốt cánh hoa hồng, đem ra chơi đùa, mặt cùng quý phi cúi đầu chuyện, mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, kiều diễm như hoa.

      Khởi bẩm quý phi nương nương, vương nhanh chóng trở về phủ rồi!”- Lưu An vội vàng tiến lên trước hướng về quý phi thông báo tin khẩn cấp này.

      Quý phi mắt sáng ngời, vỗ vỗ tay Vân San, cao hứng : “Tốt, mau theo ta ra ngoài nghênh đón”.

      Vâng ạ!”- Vân San vẻ mặt mỉm cười, nghĩ tới nhiều ngày chưa gặp Lăng Khiếu Dương, lòng tràn đầy vui mừng, dìu quý phi rời khỏi hoa viên.

      Quý phi bước cấp bách, nghĩ đến mấy ngày nay nội tâm lo lắng thôi, Vân San trong lòng cũng vội vàng, muốn nhìn thấy nam nhân mà mình nhớ mong, theo quý phi vội vàng hướng tới của lớn của phủ.

      Ba người mới vừa tới cửa, chưa kịp dừng lại, thấy thân ảnh cao ngất Lăng Khiếu Dương từ ngoài vọt vào.

      Vân San chứng kiến dung nhan Lăng Khiếu Dương, trong mắt đầu tiên là vui vẻ, tầm mắt nhàng, lại thấy được trong lòng Lăng Khiếu Dương ôm người phụ nữ, sắc mặt trắng bệch.

      Theo sau Lăng Khiếu Dương còn có Hoàng Bắc Thiên và mấy vị hộ vệ vào.

      Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lo lắng, khẩn trương ôm lấy Hữu Hi, Vân San cảm thấy chói mắt. Hoa hồng trong tay bị niết chặt, vỡ nát, tàn tạ rơi xuống.

      “Thái y đâu, mau tới đây”- Lăng Khiếu Dương vừa vào phủ cũng thèm hỏi thăm quý phi, nhưng lại rống lên, trước khi trở về cho người truyền thái y.

      Quý phi muốn tự mình lên tiếng hỏi, nhưng lại bị trận cuồng phong của Lăng Khiếu Dương chặn lại hướng về phía Nghĩa Hằng Lâu.

      Hoàng Bắc Thiên chắp tay hướng về phía quý phi thi lễ, sau đó cùng theo Lăng Khiếu Dương.

      Quý phi nhìn con mình giống như vũ bão khẽ lắc đầu, trong lòng u ám, đứa con này càng lúc càng kì cục.

      Lại có chuyện gì xảy ra?”- Quý phi cũng hướng tới về phía Nghĩa Hằng Lâu, nội tâm Vân San khổ sở phẩn uất, gật đầu theo quý phi cùng nhau tới Nghĩa Hằng Lâu.

      Lăng Khiếu Dương chạy về Nghĩa Hằng Lâu, đem Hữu Hi đặt giường, nhìn gương mặt Hữu Hi tái nhợt , trai tim hiểu vì sao lại đau đớn, nhịn được rít gào: “Thái y đâu, bảo mau đến đây

      Vương nhi, phát sinh chuyện gì rồi, sao lại hoảng hốt như thế”- Quý phi vào, nhíu mày nhìn Hữu Hi hôn mê giường, trong giọng có chút trách cứ.

      Lăng Khiếu Dương nhìn thoáng qua Hữu Hi, lúc này mới xoay người đỡ lấy quý phi ngồi xuống: “Nàng bị rắn độc cắn, mẫu thân cần phải quan tâm”.

      Vân San trầm lướt tầm mắt qua Hữu Hi, ngược lại với vẻ bình tĩnh, yếu ớt : “Khiếu Dương Ca mấy ngày nay khỏe, di nương rất là lo lắng, vừa nghe người trở về, liền vội vàng chạy ra nghênh đón.

      Lăng Khiếu Dương có chút yên lòng, xúc động: “Làm phiền mẫu phi rồi, hài nhi sao cả”.

      Thần tham kiến quý phi nương nương, tham kiến vương gia”- Ngoài cửa vào người lão đầu râu mép, vào quỳ xuống hành lễ.

      Miễn lễ, mau cứu người”- Lăng Khiếu Dương vẻ mặt nôn nóng, vội vàng phất tay.

      “Vâng ạ!”- Thái y vội vàng đứng dậy, cầm theo hòm thuốc về phía Hữu Hi vội vàng kiểm tra.

      “Thế nào?”- Lăng Khiếu Dương nhịn được lên tiếng hỏi

      Thái y xoay người, vẻ mặt bình thản: “Hồi bẩm vương gia, thân thể phu nhân có gì đáng ngại, miệng vết thương cần được xử lý, chỉ cần rửa sạch độc

      Thần kinh Lăng Khiếu Dương bị buộc chặt lúc này mới giãn ra, phất: “Mau mang thuốc tới”.

      Vâng ạ!”- Thái y chắp tay lui xuống lấy thuốc.

      Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Hữu Hi, ánh mắt vừa Hoàng Bắc Thiên vừa lo lắng vừa đau xót.

      Quý phi như vậy mà bất mãn, là do Hữu Hi khiến Lăng Khiếu Dương phải mệt nhọc, đặt mình vào nguy hiểm.

      Vân San phẫn hận, Khiếu Dương ca sao lại quan tâm Hữu Hi, phải hận nàng sao? Vì sao lại lo lắng che chở nàng?

      Hữu Hi hôn mê hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt mọi người sáng quắc đều mang loại tâm tư khác nhau.

      Trong phòng mảng trầm tĩnh, chút tiếng động.

      Thời gian chậm rãi trôi , quý phi và Vân San rời , Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi ổn, trái tim lo lắng cũng hạ xuống, Lăng Khiếu Dương ngồi bên cạnh Hữu Hi, nghiễm nhiên giống như người trượng phu lo lắng cho thê tử của mình ở bên canh giữ

      đứng ở chỗ này, chỉ có thể mong ngóng liếc nhìn Hữu Hi, rồi buồn bã rời .

      Đêm lặng lẽ buông xuống, Lăng Khiếu Dương sau khi tắm rửa sạch , đĩnh đạc xoay người về phía giường, ôm lấy thân thể nhắn xinh xắn của Hữu Hi.

      Giờ khắc này nội tâm mới bình tĩnh, loại cảm giác lo lắng bất an biến mất như chưa từng có, trai tim nên lời, cánh tay Lăng Khiếu Dương càng ôm càng chặt.

      Gương mặt nhắn của Hữu Hi gần sát , nhịn được hướng về trước, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Hữu Hi, tinh tế đánh giá từ đầu đến mi mắt này, tay nhịn được mà vuốt lấy lông mi dài của Hữu Hi, sau đó môi nhịn được lại hạ xuống, hình như là hôn nàng, rồi lần lần hôn lên toàn thân nàng.

      Thân thể mềm mại trong lòng bất an nhúc nhích, Lăng Khiếu Dương cảm thấy phân thân của mình truyền đến trận nhiệt lưu.

      Tựa hồ như tham luyến khối thân thể này, trở nên nghiện, làm cho mình cách nào chế dục vọng, mới vài ngày thân thiết với nàng, Lăng Khiếu Dương giờ này mới phát mình khát vọng nàng thế nào.

      Nhưng chịu đựng, nàng bị trúng độc, nếu như vậy ham muốn nàng tựa hồ….Nhưng thân thể của phảng phất mang theo ma lực, bất tri bất giác dễ dàng khơi dậy dục vọng, làm nhịn được nữa….. tay Lăng Khiếu Dương đặt trước ngực Hữu Hi, vuốt ve, độc hưởng mềm mại của nàng.

      Hữu Hi bất an ưm tiếng, có chút nhăn lại, nhưng cách nào mở mắt. Tựa hồ như thực, nhưng lại giống như mơ, dung nhan của Nhất Thần xuất , rồi biến mất, Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Nhất Thần, vội vàng la lên: “Nhất Thần đừng , đừng rời xa ta

      Lời mớ trong mộng truyền từ đôi môi đỏ mọng phát ra, Lăng Khiếu Dương còn tham luyến hôn môi Hữu Hi….

      Nhất Thần, hai chữ này giống như sấm sét, làm cho Lăng Khiếu Dương hôn bỗng cứng đờ, làm cho sợ hãi run rẩy. Tay gắt gao bẻ lấy tay Hữu Hi, hung hăng siết chặt, sắc mặt là ai, ngẩng đầu nhìn mặt Hữu hi, rong mắt thể biểu tình, ham muốn trong nháy mắt biến mất, tức giận quát: “Nhất Thần là ai, , là ai, ở đâu?

      Hữu Hi vô tri vô giác bên tai nghe tiếng gầm gừ, cách nào thanh mình, tay trong tiềm thức nắm chặt quần áo Lăng Khiếu Dương, thống khổ mớ: “Nhất Thần…. đừng …!”.

      Lăng Khiếu Dương tức giận gạt bỏ tay Hữu Hi, con người đầy sắc huyết nhìn Hữu Hi gầm : “Nhất Thần, Nhất Thần, nếu ta tìm được , ta nhất định đánh

      Hai tay Hữu Hi thống khổ ôm lấy chính mình, Lăng Khiếu Dương rống giận, nổi giận đều ảnh hưởng đến nàng,

      chết, hỗn đản!”- thể phản bác lại Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương xoay người xuống giường, vẻ mặt tức giận, mắng tiếng, thân ảnh cuồng nộ ra khỏi Nghĩa Hằng Lâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :