1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 28


      “Lăng Khiếu Dương ngươi là tên hỗn đản, buông ta ra, ta phải người ngươi cần, cũng lấy cắp ai cả, ta làm gì cũng liên quan đến ngươi, ngươi căn bản luôn có ác tâm, đừng dùng cái miệng dơ bẩn của ngươi hôn môi ta, chỉ cần ngươi chạm vào ta liền muốn nôn”.

      Những lời của Lăng Khiếu Dương đả thương nàng, cái gì nàng làm điếm, rồi trộm người, nàng bất quá chỉ là người phụ nữ bị bắt nhốt, hơn nữa mối quan hệ của nàng và hbt hoàn toàn trong sạch, lại bị Lăng Khiếu Dương dùng những ngôn từ như vậy sỉ nhục, làm cho Hữu Hi trong lòng phẫn nộ, dùng sức giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi Lăng Khiếu Dương. Nhưng là nàng nhu nhược, khí lực yếu ớt, có thể nào giãy dụa thoát khỏi giam cầm của Lăng Khiếu Dương.

      Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi rống giận như tiểu sư tử, há hồm hung hăng lưu lại vai Hữu Hi dấu răng đều, sau đó ngẩng đầu, con ngươi thị huyết nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, tàn nhẫn ra tiếng: “Ta hôn ngươi, ngươi cho đó là ác tâm? Nhưng vậy lúc ta tiến vào, ngươi có hưởng thụ sao? Ý của ngươi là ngươi muốn cùng ta làm?!”

      Hữu Hi tức giận xấu hổ : “ có, có, trừ chán ghét ra, ta cho tới bây giờ đều muốn cùng ngươi làm.”

      Cánh tay Lăng Khiếu Dương ôm chặt thắt lưng Hữu Hi như muốn chặt đứt, thô lỗ đem Hữu Hi đẩy té mặt đất, tay giam cầm lấy hai cổ tay nghe lời của Hữu Hi để đỉnh đầu, tay kia khiêu khích, nghiến răng nghiến lợi : “Chưa từng nghĩ sao? Huh?”.

      , lần cũng chưa từng nghĩ tới, hỗn đản Lăng Khiếu Dương, ngươi biến thái, buông ta ra, buông ta ra!”- Bả vai bị cắn đến đau đớn, Hữu Hi nhịn được cau mày.

      Lăng Khiếu Dương tà mị : “Ta hỗn đản? Ta biến thái? Tốt lắm, hôm nay nhân tiện ta muốn xem ngươi ở dưới thân ta mà thở gấp hưởng thụ”.

      ….!”- Hữu Hi bất lực lắc đầu, mắt đầy lệ quang trong suốt, nghĩ tới hành vi thô bạo của Lăng Khiếu Dương, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

      Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận cùng tình cảm nhè , vừa ham muốn, vừa nhớ tới điệu bộ thân mật của Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên, trong lòng bực mình thôi, mỗi lần tức giận lại nghĩ đến phương pháp này trừng phạt nàng.

      Tay vừa chạm vào nơi nào thân thể nàng chỗ đó lập tức nổi lửa…. Bá đạo tiến vào, cũng đau đớn như lần trước…

      Hai khối thân thể khế hợp, dây dưa, Hữu Hi chậm rãi suy nghĩ, ý thức trở nên mơ hồ sau khi Lăng Khiếu Dương dùng sức tiến vào, thân thể nàng tránh khỏi tê dại, trong đầu pháo hoa sáng lạn, phân đây là đâu, nhớ tới mình cùng Nhất Thần ca ca triền miên….

      Cảm giác mãnh liệt khiến cho hai tay Hữu Hi gắt gao ôm lấy cổ nam nhân, miệng tự chủ mà mớ: “Nhất Thần… Nhất Thần!”

      Hữu Hi ý loạn tình mê mớ, làm hco thân thể Lăng Khiếu Dương trở nên cứng đờ, ngừng động tác, gương mặt chìm trong say mê bỗng trở nên dữ tợn. Tay nắm lấy mặt Hữu Hi, rít gào : “Ngươi mới vừa gọi tên ai, ngươi gọi tên ai!”.

      Lăng Khiếu Dương dừng lại, làm cho Hữu Hi trận say sẩm khó chịu, hai mắt xinh đẹp mở to nhìn ràng gương mặt Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt tái mét.

      , Nhất Thần là ai…. là ai!”- Phụ nữ đáng chết, ở phía sua dám hô tên nam nhân khác, tên này nghe từ miệng Hữu Hi mấy lần. Trái tim Lăng Khiếu Dương khỏi bực mình, nên lên, mang theo chút đau đớn mà hiểu vì sao, vẻ mặt cuồng loạn.

      Hữu Hi đột nhiên cười tươi, ánh mắt xa vời, mê say, cúi đầu : “Nhất Thần, Nhất Thần là nam nhân mà ta …”.

      Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi cười trong đau đớn, vẫn là đố hận Hữu Hi đối với Hoàng Bắc Thiên lại cười, nhưng giờ phút này Hữu Hi ở trước mắt cười, lại cảm giác chướng mắt, cảm giác được đau lòng, tay bóp lấy cổ họng Hữu Hi, thân thể cũng hung hăng đánh. “, ta là ai!”.

      “Ác ma, hỗn đản”- Hữu Hi cau mày, ráng chấp nhận thô bạo của Lăng Khiếu Dương.

      “Ta cho phép ngươi gọi tên ta, mau gọi!”- Lăng Khiếu Dương dùng uy lực buộc Hữu Hi, nổi giận gào thét, Hữu Hi vô tình hạ thấp giọng thầm, trái tim của đau đớn chỉ còn lại tự tôn cao ngạo.

      Lăng Khiếu Dương cuồng nộ, Hữu Hi mặc kệ, cắn môi, nhắm mắt lại, tùy ý để mặc bóp cổ cướp khí của nàng.

      Nhìn Hữu Hi phản kháng, cũng phát ra tiếng, Lăng Khiếu Dương nghĩ đến chỉ muốn giết người, sâu mà tiến vào, thẳng đến bắn ra…

      Thân thể mang theo tức giận, rơi xuống người Hữu Hi, muốn đứng lên, con mắt của Hữu Hi như đen nước sơn từ từ mở ra tràn đầy mê hoặc…

      khi nào, nàng cũng quan tâm, chỉ có chút mê tình lưu lại…!



      Vương phủ, Di Tâm Cư – nơi ở Lan quý phi.

      Lan quý phi đoan chính ngồi ghế, trang phục tỉ mỉ, tôn lên vẻ cao quý. Trong đại sảnh là sáu vị nữ tử xinh đẹp tươi như hoa, vốn là Đơn Đào, Bạch Uyển, Nhất Nhu, Nam Lôi, Tử Sương, mấy vị tiểu thiếp. Hôm qua vương phi nghỉ ngơi, các nàng thể tới thỉnh an, nay lại cùng tới.

      Sau khi, mấy vị thiếp hành lễ, lan quý phi nâng tay : “Các ngươi có tình là được, mau miễn lễ ”.

      “Đa tạ nương nương”- Các vị thiếp đồng thanh trả lời.

      “Gần đây trong phủ rất bận rộn, vương gia cả ngày phải làm việc, nhớ kỹ các ngươi phải hầu hạ tốt cho vương gia”- Lan Quý phi nhấp trà thơm, buông xuống suy nghĩ, giọng lời công đạo.

      “Vâng ạ, thần thiếp tuân mệnh”

      Trong đại sảnh nhất trí trả lời.

      Lan quý phi sắc mặt trầm xuống, nhìn các vị thiếp, hỏi: “Ta muốn hỏi các ngươi, đầu vương gia có vết thương, gần ngay mũi còn có vết cào là do ai gây ra”.

      Chúng thiếp vừa nghe, hoảng loạn quỳ xuống

      “Chúng thiếp gì có gan lớn như trời cũng dám làm vương gia bị thương”- Lấy lòng còn kịp.

      “Sao? phải các ngươi mỗi ngày làm bạn hầu hạ vương gia sao? Rốt cục là ai, !”- Lan Quý phi nghiêm mặt quát tiếng, sợ mắng oan người nên biết làm sao cho phải.

      “Khởi bẩm nương nương, Mấy ngày gần đây các vị thiếp chưa cùng từng vương gia gần gũi hay thân cận”- Bạch Uyển cúi đầu, giọng .

      ”- Lan Quý phi vẻ mặt khó hiểu.

      Mấy người thiếp im lặng dám nõi nửa từ, sợ sai gì đó, bị Lăng Khiếu Dương trách tội.

      Vân San cau mày, nhìn các vị thiếp, nhưng lại : “Vương gia phải có đến tám vị thiếp sao, như thế nào lại chỉ có sáu người?”

      “Quản gia, ngươi mau ”- Lan Quý phi chỉ quản gia, bắt giải thích.

      “Khởi bẩm nương nương, trước đây vương gia rất thích sủng thiếp Dạ Lan, nhưng nàng qua đời, còn có người muội muội là Dạ Hủy chưa tới.”

      Lan Quý phi cau mày: “Có phải chủ tử của ngươi rất hay cùng nàng thân cận”.

      Quản gia cúi đầu: “Nô tài biết”.

      Lan quý phi hí mắt: “ biết, vậy ta hỏi ngươi, vết thương mặt vương gia có phải do nàng ta gây ra?”.

      “Nô tài ….”

      “Lưu An to gan, còn dám dối bổn cung”- Lan Quý vi tức giận trận, ngọc thủ vỗ xuống bàn.

      Vân San vội vàng vỗ ngực Lan Quý phi, đối với quản gia Lưu An : “Quản gia câu hỏi của nương nương, ngươi mau , nương nương thân thể tốt, nên làm người tức giận”

      Lưu An quý mặt đất, trái tim rung sợ. “Vết sẹo mặt vương gia, quả là sau khi sủng hạnh Hủy phu nhân mới xuất , về phần có phải Hủy phu nhân gây ra , nô tài dám chắc.”

      “Được lắm, chỉ là tiện thiếp, mà dám động thủ với vương gia”- Lan Quý Phi trong lòng tức giậm, chính mình còn chưa bao giờ đánh con, bây giờ con mình lại bị đả thương sao đau lòng.

      Lần trước ở trong cung, chứng kiến trán Lăng Khiếu Dương bị thương, cũng hỏi, nhưng Lăng Khiếu Dương chịu , vết cào chỉ cần nhìn thoáng qua là biết vốn do phụ nữ gây ra: “, đem tiện thiếp kia đến đây”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 29


      Hữu Hi đường đến Di Tâm Cư, nha hoàn Lan Quý phi triệu kiến, phải là mẫu thân ruột của Lăng Khiếu Dương, là lão bà của hoàng đế trước đây, nhớ lúc coi tivi thân phận của họ vô cùng cao quý, chỉ cần nhíu mi cũng đủ hù dọa mọi người.

      biết triệu kiến nàng có chuyện gì, Hữu Hi vừa đường vừa nghĩ, bất giác đến Di Tâm Cư. Trong đại sảnh là các vị thiếp mặc quần áo xinh đẹp tựa tiên nữ, chính diện ngồi ghế là người phụ nữ đoan trang uy nghiêm, đứng bên cạnh là nữ tử gặp hôm qua ngoài hoa viên.

      Tầm mắt mọi người rơi xuống thân thể nàng, nhìn chăm chú khiến cho nàng trận bất an.

      Bạch Uyển vẫn còn ghi hận đêm lần trước nhục nhã như thế nào, trái tim giả vờ tỏ ra tốt lành nhắc nhở: “Muội muội nhìn thấy quý phi được thết lễ, có gia giáo gì cả”.

      Hữu Hi hứng chịu hành hạ của Lăng Khiếu Dương, muốn chọc giận quý phi, gọi nàng đến chắc có ý tốt gì. Hữu Hi phúc thân hành lễ. “Quý phi… vạn phúc”.

      Quý phi cũng so đo chuyện đó, khoát tay áo : “Miễn lễ”.

      “Đa tạ quý phi”- Hữu Hi vừa vừa xem sắc mặt, cố đoán xem mình gây ra chuyện gì.

      “Lãnh Dạ Hủy, ngươi biết tội”- Lời của Lan Quý Phi hề gợn sóng, trong mắt dày đặc tức giận.

      Có tội gì chứ? Hữu Hi lắc đầu.

      Quý phi thấy Hữu Hi có chút xấu hổ, tức giận vỗ bàn : “Được lắm, ngươi chỉ là tiện thiếp dám ra tay đả thương vương nhi của ta, còn biết hối cải’.

      “Ta đả thương vương gia?”- Hữu Hi mở to hai mắt, vậy tổn thương nàng có được hay .

      Vân San an ủi Lan quý phi, dùng tay ám thị bà đừng nhúc nhích, tức giận chỉ tổn hại thân thể, , sau đó ngẩng đầu hỏi Hữu Hi: “Vương gia mặt có vết cào, trán bị thương, bao nhiêu đó chuyện xảy ra, có phải do ngươi gây ra”.

      Nguyên lai là vì việc này, Hữu Hi nhìn Lan quý phi : “Vì vương gia thủ lễ ra tay đánh chửi trước, trong tình cảnh đó ta cẩn thận nên làm vương gia bị thương, chứ phải cố ý”.

      Lan quý phi nghe Hữu Hi xong, cảm giác thể tưởng tượng nổi, sao lại có phụ nữ như vậy, tránh khỏi lớn tiếng trách mắng: “To gan, ngươi là người của vương gia, vương gia lại là trượng phu của ngươi, há phải thủ lễ”.

      “Nhưng phụ nữ cũng là người, chẵng lẽ bị đánh cũng là đáng đời sao?”- Hữu Hi vẫn cách nào thích ứng với quan niệm này. “Quý phi, phu quân của người có hay từng động thủ? Thân là phụ nữ, chẳng lẽ chúng ta chỉ nhìn mà dám chống lại”.

      “Ngươi… to gan… khụ… khụ”- Lan Quý phi dám tin nhìn chằm chằm Hữu Hi, phảng phất như nhìn quái vật, chưa có người nào từng có dũng khí như nang, lập tức kịch liệt ho khan đứng lên.

      “Quý phi….!- Vân San kinh hoảng đứng lên, vội vàng hô: “Nhanh mang thuốc tới đây”.

      Quý phi che miệng tay cầm khăn, thấy đầy máu, vừa ho ra máu, mọi người kinh hoàng đứng lên

      “Nhanh truyền thái y!”- Thái giám tùy tùng gấp rút ra ngoài tuyên thái y, nha hoàn cũng vội vàng bưng thuốc.

      “Phát sinh chuyện gì!”- Tiếng Lăng Khiếu Dương vang lên xé gió, vội vàng hấp tấp lại, chứng kiến trong tay mẫu thân và cả miệng đều là máu tim, trái tim cực kỳ căng thẳng. “Mẫu phi người thế nào”

      Hữu Hi kinh đảm nhìn Lan Quý phi, như thế nào lại ho ra máu.

      Lăng Khiếu Dương nhìn lướt qua chúng thiếp, tức giận quát: “Chuyện gì xảy ra, các ngươi chiếu cố mẫu thân ta thế nào mà để xảy ra chuyện, hã?”

      “Khiếu Dương ca, liên quan đến chuyện bọn họ, đều là nàng ta…!”- Ngọc thủ của Vân San chỉ ngón tay về phía Hữu Hi. “Là nàng làm di nương tức giận, nên mới ho ra máu”.

      Lăng Khiếu Dương căm tức nhìn Hữu Hi, lại tới gần Hữu Hi: “Mẫu phi thân thể tốt, sao ngươi lại chọc giận Mẫu thân”.

      “Kéo xuống, đánh cho ta…!”- Lan Quý phi thở hổn hển, tức giận nhìn Hữu Hi, quả thực vô pháp vô thiên, xong lại kịch liệt ho khan đứng lên.

      Lăng Khiếu Dương nhìn mẫu thân ho ra máu, trong lòng vừa đau vừa lo lắng, thái y dặn để mẫu phi tức giận, nghĩ ra Lãnh Dạ Hủy đáng chết lại có thể làm hco mẫu phi ho ra máu.

      “Ta phải cố ý”- Giờ phút này đứng ra mọi người quỳ xuống cầu xin tha thức, nhưng Hữu Hi hề làm, chỉ là nàng muốn ra suy nghĩ của mình.

      “Còn câm miệng, ngươi muốn làm mẫu phi tức chết sao!”- Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, cực kỳ tức giận, tay vung lên, đánh vào mặt Hữu Hi, ba thanh vang lên.

      Lực tay Lăng Khiếu Dương to như thế khiến thân thể Hữu Hi té ngã đất, khóe môi tràn ra huyết.

      Đau đớn, tốt lắm vết thương cũ, nay lại thêm vết thương mới, trước mặt Lăng Khiếu Dương cách nào sống tốt, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, tràn đầy tức giận cùng cam lòng.

      Lăng Khiếu Dương nhìn ánh mắt phục của Hữu Hi, lại càng tức giận: “Còn chưa cút xuống”.

      Hữu Hi đứng dậy, muốn ra ngoài, Quý phi lại : “Đứng lại… ngươi nghĩ… muốn như vậy sao?”.

      Các tiểu thiếp còn lại, nhìn Lăng Khiếu Dương tức giận, cũng dám lên tiếng, nhưng tâm tình cực kì sảng khoái.

      Quý phi chỉ tay vào Hữu Hi: “Hôm nay nếu trừng trị nàng, kẻ dưới khó phục tùng, người đâu kéo ả xuống, đánh cho ta…”

      “Mẫu phi..!”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 30


      Quý phi quay đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, thở dài : “Ngươi… chẳng lẽ lại che chở nàng? kẻ giết chết người thân, là loại phụ nữ coi trời bằng vung, giữ lại là có dụng ý gì…?”

      Lăng Khiếu Dương cau mày gắt gao nhăn lại, nhìn mẫu phi tức giận, trong lòng lo lắng thôi, an ủi : “Mẫu phi thân thể quan trọng hơn, hài nhi chắc chắn trừng trị nàng”- Lăng Khiếu Dương xong liền quay lại với Vân San: “Vân San, mau đỡ Quý phi vào nằm”

      Vân San gật đầu, an ủi Quý phi : “Di nương, đừng làm cho Khiếu Dương lo lắng, vào trong thôi, Khiếu Dương tự biết xử lý, thân thể người vẫn quan trọng hơn”- Quý Phi lúc này mới đứng dậy, trừng mắt liếc Hữu Hi, để Vân San tùy ý dìu vào trong tẩm nghỉ ngơi.

      Con ngươi đen Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi lưu lại ấn năm ngón tay hồng, tay run nhè : “Lưu An, đem chon phụ nữ biết điều này đến phòng ăn làm khô công nửa tháng, lấy đó làm trừng phạt, nhớ kỹ, cho người giám sát chặt”.

      “Vâng ạ”- Lưu An lên tiếng.

      Đôi mắt đep của Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương, có chút mê hoặc, sua đó xoay người ra ngoài. Nàng hận nam nhân, càng hận nam nhân đánh phụ nữ, mà Lăng Khiếu Dương lại chính là loại người như vậy, nàng càng vạn lần hận xã hội cũ này, cái hận này đó chính là nữ nhân kh6ong thể ngẩng đầu làm người.

      Lăng Khiếu Dương nhìn theo thân ảnh Hữu Hi, tuyệt đối nghĩ ra, mẫu phi tịnh dưỡng, nhưng lại đột nhiên tức giận, , chính mình vì sao lại mềm lòng, Lăng Khiếu Dương suy nghĩ vẫn ra được lý do, trái tim lại lo lắng bệnh tình mẫu thân, nên cũng chẳng thể tiếp tục suy nghĩ, liền vung tay tiến nhập vào trong nội tẩm.

      ….

      Hữu Hi bị phạt đến phòng ăn làm việc, dặn dò nàng nấu cơm, ở đại có mẹ, nàng phải tự chăm sóc bản thân cùng đệ đệ, còn phải lo cho cuộc sống hằng ngày, nên mọi việc đều làm qua, trừ việc duy nhất là có bổ củi.

      Búa nặng như vậy, nàng giơ lên thôi cũng rất tốn sức, nàng biết chính xác là do Khai mama cố ý an bài cho nàng việc khó khăn, làm khó làm dễ nàng. Hai tay run rẩy, khó khăn giơ búa lên, cố gắng nâng búa lên cao, hướng về phía trước mà hạ xuống, nhưng cây búa nặng nghe lời, muốn nó về trước, nó lại lệch về phía sau, cán búa trong tay tuột ra, Hữu Hi rất nhanh buông tay, chạy trối chết về phía trước vài bước, búa nện xuống đất tiếng, là nơi nàng vừa đứng bổ.

      Nguy hiểm , Hữu Hi vỗ ngực, may mắn chạy thoát, nếu chân nàng tàn phế, Hữu Hi về phía cây búa, cúi đầu thở dài: “Ai… tại sao đến cuối cùng ta vẫn khổ thế này?”

      “Ngươi quả rất cố gắng để khố thế này”- Phía sau đạo thanh xé gió.

      Hữu Hi xoay người, chứng kiến Hoàng Bắc Thiên, gương mặt đẹp trai, phía sau thân hình cao lớn là thân tín của , Hữu Hi vẫn còn chưa biết tên Thiếu Cửu.

      “Hoàng Bắc Thiên? Ngươi sao lại tới đây?”

      Hoàng Bắc Thiên nhìn mặt Hữu Hi còn dấu năm ngón tay ửng hồng, con ngươi đen trở nên trầm, nhưng lóe ra chút đau xót, gương mặt tuấn tú có loại thần sắc làm người khác khó hiểu.

      “Ngươi lại dám kêu tên chủ tử , ta khách khí nữa đâu, chẳng biết lớn ”- Thiếu Cửu bực mình giơ nắm tay lên đe dọa Hữu Hi, nhưng vừa nhìn thấy mặt Hữu Hi, thanh của nhịn được mà hạ xuống, gương mặt nhắn xinh như hoa như ngọc lại bị đối đãi như thế, khỏi trỗi dậy thương hoa tiết ngọc.

      Hoàng Bắc Thiên dừng khai tầm mắt, gì, trực tiếp tiến lên khom lưng nhặt búa.

      Thiếu Cửu kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Gia, ngài làm cái gì vậy?”.

      Hoàng Bắc Thiên nhịn được cau mày, ràng là ngại Thiếu Cửu quát to: “Nếu có việc gì, ngươi có thể tìm nha hoàn chuyện”- Vừa Hoàng Bắc Thiên liền đem khối gỗ thô dựng thẳng bổ dọc xuống, tay cầm búa lên, rồi hạ xuống. “Rầm” tiếng, đầu gỗ chia làm hai.

      Thiếu Cửu vốn thích đùa cùng nha hoàn, nhưng giờ phút nay dám tin Hoàng Bắc Thiên, chính chủ tử nhà mình chưa từng bao giờ làm loại việc này, vì người phụ nữ, có quá nhiều lần đầu tiên rồi.

      “Loại việc nặng này thuộc hạ đều làm được”- Thiếu Cửu đoạt lấy cây búa từ tay Hoàng Bắc Thiên, quay đầu trừng mắt nhìn Hữu Hi. “Này, ngươi thấy trời nắng như vậy, còn mau đưa chủ tử ta vào chỗ nào mát mẻ tí”.

      “Oh, cực cho ngươi rồi”- Hữu Hi đối với giọng to lớn của Thiếu Cửu thèm để ý, biết cũng chẳng ác ý, quay đầu nhìn gốc đại thụ cách đó xa có bóng mát chỉ về hướng đó. “Lại kia ”.

      Thiếu Cửu bổ củi, nhìn chủ tử cùng Hữu Hi xa, phe phẩy đầu, thào tự : “Ai, phụ nữ đúng là họa thủy, khiến cho chủ tử ta còn giống như trước đây, chẳng biết là tốt hay xấu.”.

      Rồi binh binh bang bang bổ củi.

      Con ngươi Hoàng Bắc Thiên tối đen như bầu trời nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, Hữu Hi cúi đầu dám ngẩng lên.

      “Đau ?”- Hoàng Bắc Thiên nhịn được chạm mặt Hữu Hi, trong lòng ảo não, thống khổ nên lời, cảm giác đau lòng lan tàn toàn thân.

      có việc gì, còn đau nữa, đừng lo cho ta”- Hữu Hi gượng cười, nghĩ là để Hoàng Bắc Thiên chứng kiến mặt mình sưng đỏ, dấu ấn năm ngón tay còn ràng, nhất định rất chật vật.

      Khuôn mặt tuấn t1u của Hoàng Bắc Thiên trầm, tay lấy ra từ trong lòng chiếc bình sứ bên trong có ít chất lỏng màu lục nhạt, tay nhàng xoa lên mặt Hữu Hi.

      Ngón tay thô ráo vuốt ve mặt Hữu Hi, mang theo mùi dược thảo tự nhiên, thanh thanh lành lạnh.

      Động tác của Hoàng Bắc Thiên làm cho Hữu Hi khỏi nhìn mặt , ánh mắt lạnh lùng nhưng cực kỳ chuyên tâm, khí phách mặt đều ôn nhu, chuyên chú giúp nàng xoa thuốc.

      Ánh mắt hai người tránh khỏi đan vào cùng chỗ, si ngốc nhìn, triền miên cùng dây dưa, loại khí tức di động bao phủ hai người, tâm trí Hoàng Bắc Thiên ngẩn ra, động tác khỏi dừng lại, Hữu Hi dứt ra khỏi tầm mắt được, trái tim mọt trận nhảy loạn.

      Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên có chút tự nhiên, vội vã thu hồi tay, đem bình sức đặt trước mắt Hữu Hi. “Cầm”.

      “Cám ơn!”- Hữu Hi vươn bàn tay trắng nõn bé cầm lấy tiểu bình từ lòng bàn tay rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, lòng bàn tay to, ấm áp, mang theo nhiệt ấm của Hoàng Bắc Thiên.

      “Hoàng Bắc Thiên, sau này cần làm những việc này, ta….”.

      “Ngươi chán ghét ta làm những việc này sao?”- Đáng chết, sao lại khẩn trương như vậy, Hoàng Bắc Thiên tức giận, lời chút suy nghĩ tự nhiên buột miệng ra, xong rồi có chút hối hận, vẻ mặt ảo não.

      luôn tự cho chính mình là quan tâm đến nữ nhi, huống hồ nàng lại là phụ nữ của vương gia, biết lài sai, nhưng thể khống chế hành vi của chính mình.

      Hữu Hi nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên đột ngột lại lạnh tanh, mặt có chút tự nhiên, cuống quýt lắc đầu giải thích: “, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ sợ liên lụy ngươi, lần trước vương gia làm căng như vậy, ta muốn vì ta mà ngươi chịu thiệt”.

      “Ta tự biết làm như thế nào, ngươi tự lo cho chính mình ”- Gương mặt Hoàng Bắc Thiên còn chút khẩn trương. “Vương gia là người hiếu đạo, sau này đừng đắc tội quý phi”.

      “Uh, ta biết rồi”-Hữu Hi gật đầu, vấp ngã lần, có phải thông minh ra.

      “Ta ”- Trái tim Hoàng Bắc Thiên di động đậy, hề lời dư thừa, xoay người hướng ra ngoài cửa bỏ , mà Thiếu Cửu bổ hết ít củi, nhìn chủ tử rời , cũng ném búa mà rời theo.

      Hữu Hi nhì Hoàng Bắc Thiên rời , trái tim cảm thấy ám áp, có chút khác thường.

      Vết thương do Lăng Khiếu Dương đánh lạnh lạnh còn đau nữa, Hữu Hi nhịn được mở bàn tay, nhìn bình dược, mặt lộ ra nụ cười lâu còn nhìn thấy.

      “Này, ngươi lại lười biếng sao?”- thanh bực mình vang lên, cắt đứt suy nghĩ hữu Hi.

      “A?”- Hữu Hi vội vàng trở lại

      Là giọng của Khai mama, vừa la hét xong quay đầu nhìn đống củi được bổ, “Làm việc cố gắng như vậy rất tốt”- Vừa tỉ tê , sua đó lại la hét, “Vào ăn cơm”.

      “Oh”- Hữu Hi lè lưỡi , rồi hướng đến phòng ăn hậu viện mà đến.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 31


      Đêm khuya trầm, những bận rộn mỗi ngày ở vương phủ coi như tập thể dục, sau khi tắm rửa sạch mới trở về chỗ ở.

      Hữu Hi ngồi trước gương, để rũ tóc ướt, dùng khăn lông sạch sau tóc, rồi sau đó dùng lượt gỗ chải tóc, mái tóc như mây, bù xù sau người nhưng cực kỳ quyến rũ động lòng người, con ngươi trong suốt. linh khí chớp động.

      Dùng dược Hoàng Bắc Thiên cho nàng đổ hai giọt ra ngón tay, nhà nhàng xoa lên mặt, dược này sử dụng rất tốt, biết làm từ gì, nhưng mặt cũng đau rồi, chừng ngày mai nữa thôi, ấn năm ngón tay mặt mờ nhạt dần.

      Hữu Hi vừa thoa thuốc vừa nhớ tới Hoàng Bắc Thiên lãnh khốc ở trước mặt nàng lại lộ ra nhu tình, khi chuyện còn câu nệ giống như hài tử.

      Trong ấn tượng Hoàng Bắc Thiên là người cực kỳ bá đạo, lạnh lùng, nhưng mất ôn nhu, dáng vẻ cứng nhắc rất đáng … Đáng , nếu để cho Hoàng Bắc Thiên biết, khẳng định xoay ng ười bỏ .

      Hữu Hi nhìn gương đồng nhịn được bật cười, tay thoa thuốc cũng dừng lại, tâm trí đều là Hoàng Bắc Thiên.

      Lăng Khiếu Dương chậm rãi vào trong phòng, mở cửa, thấy biểu hồn nhiên mặt Hữu Hi cùng với nụ cười mê hoặc người.

      Nàng suy nghĩ gì mà xuất thần ngay cả cũng phát , Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi hồn nhiên mỉm cười, trái tim khỏi kích động.

      Hữu Hi rốt cục cũng sực tỉnh, rất nhanh thoa thảo dược lên mặt, rồi vỗ vỗ mặt, làm cho chính mình dừng suy nghĩ miên man, đứng dậy, thấy bên cạnh là Lăng Khiếu Dương, khỏi thất kinh lại càng hoảng sợ hơn.

      “Ngươi… ngươi sao lại ở chỗ này, tại sao lên tiếng, ngươi tính dọa chết người có phải ?”- Hữu Hi vỗ vỡ ngực, ổn định tâm trí.

      Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi vẫn còn hơi sưng, hí mắt, bực mình : “Ngươi cố gắng tỏ ra vui vẻ sao!”.

      Hữu Hi nhìn khuôn mặt trầm của Lăng Khiếu Dương, nghĩ tới hành động ác độc của , nhịn được mà mở miệng : “Sao? Vương lại muốn đánh người chăng?”

      “Ngươi thể giống mấy phụ nữ ở ngoài kia được sao, dễ nghe chút?”

      Hữu Hi nhìn tuấn nhan của Lăng Khiếu Dương, ha hả, đối với người từng khi dễ, từng sỉ nhục chính mình, nàng có thể lời dễ nghe sao, nếu như đầu óc nàng bị làm cho điên loạn nàng nhớ rất ràng Lăng Khiếu Dương hành hạ mình thế nào, chăng lẽ vì muốn sống tốt, phải từ bỏ tự tôn của chính mình, lấy lòng , quỳ mặt đất như con chó liên tục vẫy đuôi, hy vọng phá lệ khai ân, có thể đối xử tử tế với nàng, , nàng làm được, nàng tình nguyện chết đứng cũng quỳ lạy mà sống.

      Nếu như nàng liên tục vẫy đuôi, nhất định nhìn nàng mà lớn tiếng cười nhạo…!

      Hữu Hi dừng lại, lạnh nhạt : “Ta là ta, sinh ra như vậy, làm sao có thể giống với những người kia, vương gia sao học cách làm nam tử ôn nhu, hiền lành, kiềm chế chút tính tình bá đạo tàn nhẫn.”

      “Ngươi…!”- Lăng Khiếu Dương bắt đầu nổi giận “Ngươi nên tự xem lại cách chuyện của mình”.

      Hữu Hi nhìn gương mặt biến sắc của Lăng Khiếu Dương, nghĩ tới việc chọc giận , cũng nghĩ lưu lại qua đêm: “Quý phi thân thể suy nhược vương gia đáng ra nên ở bên chăm sóc mới đúng”.

      Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi xong, lửa giận bùng lên, dù vậy vẫn ung dung nhìn Hữu Hi, nàng muốn đuổi ? dùng tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, nhíu mi. “Như thế nào, mới mấy ngày mà tính tình trở lại như xưa, có phải ta đối với ngươi quá mức nhân từ rồi ?”

      “Nhân từ? Cái tát hồi sáng phải còn lưu lại mặt ta sao?”- Hữu Hi giãy dụa, khuôn mặt xinh đẹp nhắn đối với Lăng Khiếu Dương thống hận, còn mình lại yếu đuối nhu nhược, bất lực chống lại chỉ là uổng phí sức lực của nàng.

      Lăng Khiếu Dương tay ôm lấy thắt lưng, lãnh huyết vô tình : “Ta nghĩ, ta đáng ra phải kiếm soát tính tình của ngươi tốt, ưh? Dám cùng với quý phi tranh cãi, cho ngươi ăn cái tát là rất tiện nghi cho ngươi rồi”.

      Trái tim Hữu Hi bị thắt chặt lại, ra là tình ban ngày mà đến tìm nàng

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 32


      Lăng Khiếu Dương biết ôn nhu là gì, cũng hiểu được thương hoa tiếc ngọc, cho dù hiểu, cũng dừng lại tại Hữu Hi.

      Giờ phút này, Hữu Hi trong mắt tựa như bao cát, bị thô lỗ nhét vào giường.

      Thân thể mềm mại rơi xuống, dẫn tới giường trận chấn động, thân thể của nàng bị té mà đau đớn.

      Hữu Hi đau đớn cau mày, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đối với Lăng Khiếu Dương tràn ngập sợ hãi, chỉ cần xuất bên giường, nàng nhớ lại những nhục nhã mà mình trải qua thể nào chịu nổi.

      Nàng biết rất , Lăng Khiếu Dương muốn làm cái gì, tốt hơn hết là cứ đánh nàng cho tới chết còn hơn là làm việc này.

      Lăng Khiếu Dương nhìn dụng hoa thấc sắc của Hữu Hi, cười lạnh: “Như thế nào, giờ mới biết sợ hãi sao?”

      Đối với kẻ chỉ biết sử dụng vũ lực với phụ nữ, chỉ biết mạnh mẽ, tàn bạo đối với phụ nữ giống như ác ma, nàng thế nào mà sợ.

      Trước kia nàng sợ thô bạo đối xử với nàng, nhưng từ lần trước, nàng càng sợ hãi, câu dẫn dục vọng sâu bên trong nàng, nhược điểm lớn nhất của con người chính là thói quen.

      Đối mặt thô bạo của , nàng có thể hận, có thể tức giận, có thể khóc gào rống, nhưng từ đêm hôm đó, nàng nếm tới khoái cảm, sợ hãi, sợ hãi thân thể của mình quen thuộc với những cái vuốt ve va chạm, sợ hãi thân thể theo Lăng Khiếu Dương mà đống tình, vậy thân thể tương giao, sợ hãi chính bản thân rơi xuống… rơi xuống bên dưới thân mà hầu hạ.

      Thần sắc Hữu Hi tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét, ngoại trừ chán ghét Lăng Khiếu Dương, còn chán ghét chính mình.

      Nhìn mặt Hữu Hi biết từ khi nào, Lăng Khiếu Dương chán ghét nhìn gương mặt hoảng sợ của Hữu Hi, còn ánh mắt nhìn giống như thấy ác quý, tham luyến nàng tươi cười, nhưng nàng đối với gương cười, cũng đối với mà cười.

      biết có chuyện gì vui vẻ mà làm cho nàng tươi cười, dĩ nhiên muốn biết, nghĩ muốn dò xét tâm tư của nàng.

      Nghĩ tới thân thể cao lớn tinh tráng đè xuống, Hữu Hi nhịn được, lui về sau trong góc, còn chỗ thối lui.

      Khí tức nam tính của Lăng Khiếu Dương bao phủ Hữu Hi, bá đạo xâm nhập mỗi tấc da thịt của nàng.

      Hữu Hi vừa tắm rửa xong cực kỳ thơm mát, từng đợt chui vào tâm trí Lăng Khiếu Dương, làm ý loạn tình mê, nhịn được đặt tóc Hữu Hi trước mũi, hít sâu.

      nên dùng cùng bộ dạng cam lòng như vậy”- Lăng Khiếu Dương bực mình nhìn vẻ mặt Hữu Hi đối với chán ghét, tay đem Hữu Hi đến giường. “Đừng lần trước ngươi có hưởng thụ?”.

      Hữu Hi cau mày, hai tay che chở quần áo chính mình, mặc dù biết đối với nam nhân này chống cự bảo vệ mình là vô ích, nhưng ý thức lại kêu nàng làm vậy.

      chuyện, ngươi câm điếc rồi sao?”- Lăng Khiếu Dương bực mình rống giận, mày gắt gao nhíu lại, biểu bực mình.

      “Nam nhân các ngươi đều dùng hạ thân để hỏi người sao?”- Con ngươi Hữu Hi nhìn chằm chằm tuấn nhan Lăng Khiếu Dương, câu rất hay.

      Lăng Khiếu Dương con ngươi đen trầm xuống, hí mắt nhìn Hữu Hi, cái phụ nữ này, luôn phải những điều khiến sửng sốt.

      “Vậy phụ nữ dùng nơi này để tự hỏi sao?”- Bàn tay Lăng Khiếu Dương bài khai tay Hữu Hi, nắm lấy hai vú có ý chỉ ( =.=, ec vô sỉ wa)

      Hữu Hi vội vàng lấy tay ngăn cản bàn tay Lăng Khiếu Dương người nàng đốt lửa. “Ta có, ngươi nghe cho đây, ta có, vương gia ngươi đáng ra nên học cách khống chế hạ thân của mình, hoặc là dùng hạ thân của mình tìm nữ nhân khác, nếu như muốn trừng phạt ta, có thể dùng phương thức khác”

      Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi tỏ vẻ hiểu, là muốn hiểu, bất quá hiểu là nàng cự tuyệt , nhưng cho phép mình bị cự tuyệt.

      “Hừ, ngươi có tư cách gì dạy ta làm thế nào, ta sủng hạnh ngươi đáng ra ngươi nên cảm thấy đó là ân huệ, là vinh hạnh của ngươi, ngươi đáng ra cảm tạ ta đem ngươi dùng trượng mà đánh, hoặc là nhốt ngươi vào tòa thủy lao toàn xà trùng….”

      “Hừ hành vi của ngươi cho ta biết, ngươi là kẻ thập phần biến thái”- Hữu Hi hề giãy dụa, bời vì nàng biết càng giãy dụa càng câu dẫn chinh phục và ham muốn trầm của .

      “Miệng lưỡi lợi hại, xem ra bổn vương quá dung túng ngươi”- Tay Lăng Khiếu Dương xé rách quần áo Hữu Hi.

      “Hỗn đãn, đây là bộ quần áo cuối cùng của ta….!”- Xé nát vụn nàng sau này chỉ có thể khoác chăn mền mà sống.

      Lăng Khiếu Dương nhíu mi vài cái, khóe môi cong lên, tựa hồ mang theo nụ cười nhẫn, ánh mắt trầm xuống, hai tay chút do dự xé nát quần áo Hữu Hi.

      Hữu Hi lần nữa tự với chính mình, chỉ cần trái tim thay đổi, chỉ cần bảo vệ được trái tim mình, nàng chính là thắng lợi.

      cuối xuống mà hôn, tay lướt người nàng giống như thiêu đốt, làm cho nàng vốn cách nào tập trung suy nghĩ.

      cứng rắn vội vàng xó xuyên qua nàng, trận hoa lửa nổi lên, quả nhiên thân thể của nàng, sớm phản bội nàng.

      Lăng Khiếu Dương gây cho nàng loại thống khổ khó hiểu, cùng loại cảm giác cực kì khó hiểu, mang tất cả nàng, khóe mắt hạ xuống trong suốt đầy lệ quang.

      Nàng rơi xuống rồi, rơi xuống rồi….!

      Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi rơi lệ tình cảm trở nên mãnh liệt, trái tim nhịn được, tay quặc trước mặt Hữu Hi ra lệnh : “Nhìn ta”.

      Hữu Hi giữ lại lệ, nhưng chưa từng nghĩ chính mình có thể nhìn Lăng Khiếu Dương.

      hợp tác, động tác Lăng Khiếu Dương càng mãnh liệt: “Nhìn ta!”- gầm .

      Hữu Hi nhịn được mở mắt ra, cau mày nhìn Lăng Khiếu Dương, “Gọi tên ta”.

      A, nguyên lai vẫn ghi hận, nàng nhiều lần gọi tên Nhất Thần, chắc chắn chạm đếm tự tôn của . Hữu Hi trong lòng có loại cảm giác trả thù cực kỳ thích thú, ôm chặt lấy Lăng Khiếu Dương, nhắm mắt lại, mê ly, cúi đầu tỉ tê : “Nhất Thần”.

      Trái tim Lăng Khiếu Dương phảng phất như bị xé rách, bị vỡ vụ, hung hăng ngã mặt đất, gầm tiếng, mắng, rồi phát tiết….

      Cùng nhau trầm luân….



      Ngày thứ hai.

      Lăng Khiếu Dương cùng Lan Quý phi dùng qua ngọn thiện, nhìn mẫu phi nghỉ ngơi, mới từ Di Tâm cư ra.

      tới thư phòng, nghĩ đêm qua Hữu Hi gây cho trận khó chịu. Nhất Thần, cái tên này giống như cái đinh trong lòng .

      Nàng hại chết Dạ Lan, sau khi đào tẩu trong thời gian ngắn như vậy gặp được ai đó.

      Phụ nữ đáng chết, chọc giận thành công, lại làm cho phiền lòng, Lăng Khiếu Dương đứng ngồi yên.

      “Khấu khâu”- Tiếng đập cửa truyền đến đạo thanh, “Thuộc hạ Cao Mạc đến diện kiến”

      “Vào ”- Lăng Khiếu Dương dừng cước bộ, ngồi xuống ghế.

      “Thuộc hạ tham kiến vương gia”- Cao Mạc đơn độc quỳ xuống hành lễ, thân áo lam, thắt lưng đeo bảo kiếm, tuấn cực kỳ.

      “Miễn lễ”- Lăng Khiếu Dương kiên nhẫn phất tay.

      “Tạ ơn vương gia!”- Cao Mạc đứng dậy. “ biết vương gia triệu thuộc hạ đến có chuyện gì quan trọng?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương trầm, cau mày trầm tư, yên lặng trong chốc lát, mới : “, điều tra người tên Nhất Thần, tất cả lai lịch của ”.

      “Có bức họa thưa vương gia? Tuổi?”

      “Có ta còn cần ngươi tìm sao?”- Lăng Khiếu Dương xúc động rống giận.

      “Thuộc hạ ngu dốt, vương gia thứ tội, nhưng… chỉ bằng tên người, chỉ bên trong hoàng thành cũng có hơn mấy trăm người, nếu chúng ta tìm theo hướng này, sợ nhiều kể xiếc, cách nào xác nhận”.

      Lăng Khiếu Dương nổi giận : “Ngươi nhất định phải tìm được cho ta”.

      Cao Mạc trận xấu hổ, cũng dám thêm điều gì, nhìn ra được vương gia bực mình: “Vâng ạ, thuộc hạ làm ngay”.

      ”.

      “Thuộc hạ cáo lui”- Cao Mạc xoay người rời .

      Lăng Khiếu Dương nắm tay rơi xuống bàn “Đáng chết!”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :