1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 18


      “Thái tử ta nghĩ việc đó cũng rất tốt”- Thái tử mỉm cười, hỏi Hoàng Bắc Thiên: “Bắc vương ý các hạ như thế nào?”.

      “Thần cũng rất chờ mong”-Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng , ánh mắt nhịn được hướng về phía Hữu Hi.

      Thái tử vỗ tay cái : “Rất tốt, mọi việc đều do thái tử làm chủ, ngươi múa vũ khúc, nếu như vũ đạo mới lạ, vương gia xử trí như thế nào, thái tử ta cũng cách nào can thiệp, ngươi nghe rồi chứ”.

      “Đa tạ thái tử”- Người trẻ tuồi này là thái tử, Hữu Hi thở phào nhõm.

      Mấy người thị thiếp đối với nàng bất nghĩa, nhưng cũng chỉ là đám phụ nữ đáng thương, nếu như vì nàng mà bị giết, cả đời nàng sống trong cơn ác mộng mất.

      Hữu Hi thoáng nhìn Hoàng Bắc Thiên, nhợt nhạt cười, tin tưởng bản thân, khom lưng cởi giày nhét vào bên.

      Nàng muốn nhảy gì đây, ba-lê vũ, phải là vũ đạo nàng thích nhất, mẹ nàng lúc còn sống, cho đọc, nhưng sua khi qua đời, chỉ còn lại ba, nàng ngay cả cơ hội học còn có, huống chi là vũ đạo.

      Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ tới động tác mà mình muốn nhảy, bắt đầu cử động nhàng, mở rộng, bắn ra, mở ra, duỗi bàn chân nhấc lên, đá chân, động tác vẽ thành vòng tròn, còn có loại kỹ thuật, xoay tròn người, nhảy với tâm trạng nhớ thương Nhất Thần, còn đối với Lăng Khiếu Dương là cực hận, kỹ thuật nhảy của nàng rất đẹp, vừa nhu nhược yếu đuối, vứa thể độc động lòng người.

      Làn váy ở đầu gối theo nàng mà xoay tròn, bàn chân mảnh khảnh di chuyển.

      Đôi chân nhắn trắng toát, dùng mũi chân mà múa, chỉ cần xem bị nó làm cho mê muội, tất cả mọi người đều đắm chìm ở đó

      Chỉ có Lăng Khiếu Dương giống như ngọn núi lửa, mỗi động tác xoay tròn, bay vọt của Hữu Hi, cũng làm cho xúc động muốn đem nàng bóp nát.

      Cánh tay trắng nõn, cùng đôi chân tinh tế, là cho say mê, rất muốn, rất muốn đem tất cả tròng mắt của nam nhân ở đây tháo ra.

      Gương mặt Lăng Khiếu Dương trầm đáng sợ, nhưng ánh mắt lại mê say nhìn Hữu Hi.

      Hữu Hi liên tục xoay tròn cực kì đẹp mắt, ưu nhã dừng lại, khúc nhãc cuối cùng cũng hết, nàng vững vàng đứng ở đó, hơi thở dồn dập, nàng cố hết sức rồi, mặc dù có điểm mới lại, những người ở đây biết có nhìn ra.

      “Tốt, nhảy rất đẹp”- Thái Tử vẻ mặt kinh ngạc, vỗ tay tốt.

      Các đại thần cũng nhịn được mà vỗ tay, vũ đạo của Hữu Hi bọn họ chưa từng nhìn thấy, vừa mới lạ lại vui đùa, hơn nữa còn thuần khiết mang theo vài tia ướt át.

      Tầm mắt của Hoàng Bắc Thiên dừng lại chân Hữu Hi, lâu cách nào dời , chân nàng có sao ?.

      Hữu Hi hành lễ lui ra, nàng chỉ muốn bảo vệ tánh mạng của mọi người, nên thối lui ra cửa cùng mấy người thị thiếp quỳ gối xuống.

      Vương gia cũng tái ra lệnh kéo xuống giết hết, mọi người vẫn tiếp tục tiệc rượu.

      Tất cả náo nhiệt đứng lên, coi như chuyện vừa qua chỉ là tiểu khúc , Hữu Hi cúi đầu, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc dao động người nàng.

      ….

      Tiệc rượu kết thúc, đầu gối của Hữu Hi cũng đau nhức chết lặng, Hữu Hi cùng các vị thiếp rời khỏi đại sảnh.

      Các đại thần lời tạm biệt, rồi ôm lấy thái tử hướng ra phía ngoài, Hữu Hi nghe đằng sau mình những thanh hò hét, cũng từng bước chướng về nơi của mình

      Chân có chút đau đớn, vì mang giày, nên lại rất chậm, đột nhiên nghe được sau lưng nàng thanh lạnh lẽo quát lên: “Đứng lại!!”.

      Hữu Hi tự chủ được nghe theo lệnh, thân thể bình tĩnh chậm rãi xoay người, nhưng lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Hoàng Bắc Thiên.

      hướng nàng tới.

      “Này!”- Hữu Hi dơ tay đánh người đơn giản bắt chuyện , vì sao Hoàng Bắc Thiên lại cùng vương gia quen biết nhau, rất trùng hợp, chân để chứng kiến bộ dạng của nàng.

      Hoàng Bắc Thiên đứng bên cạnh, câu cũng , chỉ ngồi xổm xuống, sau đó túm lấy tay nàng dùng sức kéo, Hữu Hi liền ngã vào lòng Hoàng Bắc Thiên, ngồi đầu gối của .

      Hữu Hi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trong tay Hoàng Bắc Thiên có đôi giày, nàng vừa cởi giày là nhặt được, Hữu Hi có chút ngượng ngùng được tự nhiên

      “Đau ?”

      “Thương thế của ngươi tốt hơn chưa”

      Hai người đồng thanh đặt câu hỏi. Lặng im…

      đáng ngại nữa”- Hoàng Bắc Thiên nắm lấy chân của Hữu Hi.

      Hã, phải giúp nàng mang hài chứ? Hữu Hi vội : “Oh, đau nữa rồi, ta tốt lắm”.

      Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ cố chấp, lòng bàn tay nâng lấy chân Hữu Hi, giúp nàng mang giày vào.

      người nma nhân cường tráng, nhưng lại làm việc thế này, trái tim Hữu Hi ấm áp mà cảm động, là người đâu tiên đối tốt với nàng kể từ khi nàng đến thời cổ dại này.

      Hoàng Bắc Thiên ngẩng đầu, gương mặt nhắn của Hữu Hi gần trong gang tấc, môi gần như muốn chạm vào nhau, trong đêm nàng có thể nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên.

      Hữu Hi vội vàng đứng lên, cách xa vài bước. Cúi đầu : “Cám ơn ngươi, ta phải rồi”- Hữu Hi vừa xong liền xoay người rời .

      Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, nhưng lại , yên lặng xoay người cước bộ về phía ngược hướng với Hữu Hi.

      “Này, ngươi tên là gì?- Hữu Hi đột nhiên quay lại, hướng về phía lưng Hoàng Bắc Thiên mà hô.

      “Hoàng Bắc Thiên”- Hoàng Bắc Thiên xoay người lại, lạnh lùng bỏ lại ba chữ, biến mất trong màn đêm.

      “Ah, ta gọi là Hữu Hi”-Hoàng Bắc Thiên tên rất hay, Hữu Hi mỉm cười.

      Biến mất trong màn đêm, nhưng Hoàng Bắc Thiên lại tự nhủ thầm, tên là Hữu Hi, Hữu Hi.

      Hữu Hi nhìn cho đến khi Hoàng Bắc Thiên biến mất, len lén ra phía cửa sau, mới vừa được hai bước, trước mắt thấy bóng đen lên, ngăn cản đường của nàng.

      “Muốn chạy trốn?”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng mở miệng.

      Trái tim của Hữu Hi trong nháy mắt nhảy lên theo bản năng, hít thở thông suốt, lui lại mấy bước. “Ta chỉ muốn quay về chỗ của mình ở”.

      Lăng Khiếu Dương bóp lấy cổ của Hữu Hi, lạnh lùng : “Ai cho phép ngươi ăn mặc như vậy, giống như kỹ nữ xuất trước mặt mọi người, thành tâm đối với bổn vương ngươi để ở đâu?”

      Kỹ nữ? Chỉ là cái váy đâu rách chỗ nào, cũng dài tới gối, váy có ống tay áo, nàng cảm thấy có chỗ nào sai cả, đại mặc còn ít hơn thế này. Hơn nữa chẳng phải do mà nàng phải mặc thế này?

      Hơn nữa còn tức giận, phi thường tức giận, nhưng tại sao nàng lại tức thế này, Hữu Hi hô hấp khó khăn, gian nan : “ phải tại vì ngươi mà ta mặc thành thế này sao?”

      Lăng Khiếu Dương vỗ tay, nhìn thấy đôi chân trơn bóng Hữu Hi, , phẫn nộ kéo rớt váy nàng: “Ngươi cho dù có mặc hay vẫn có điểm giống với kỹ nữ”.

      Hữu hi bên trong mặc cái quần đùi dạng ống, hay chính là nội sam, còn lớn hơn là quần lót của ngươi đại.

      Nhưng cảm bị kéo vụn quần áo quả rất khó chịu , tay nàng dùng sức bài khai tay Lăng Khiếu Dương, hy vọng buông tay.

      Nhưng Lăng Khiếu Dương gặm lấy bả vai nàng. Tràn ngập sắc huyết : “Ta đúng ra phải đối đãi với ngươi như kỹ nữ, ngươi như thế mới thỏa mãn”.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 19


      Hữu Hi cố gắng chịu đựng đau đớn, thể thở được, cảm giác thống khổ, dùng hết khí lực : “Ngươi có thể đối đãi cơ thể như với kỹ nữ, nhưng trái tim của ta vĩnh viễn cùng loại với kỹ nữ, ngươi, ngươi đường đường là vương gia, lại dùng thủ đoạn ti tiện, đoạt lấy tự do, thân thể của người khác, ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, người là cái gì, nhân cách của ngươi ở đâu, ngươi được dạy dỗ ở đâu, hành vi của ngươi so với cầm thú khác nhau chỗ nào?”.

      Hữu Hi xong, liền cảm giác bên bả vai bị cắn , lực đạo cổ cũng nghe , nàng mở mắt, trong đêm tối cố gắng chống lại ánh mắt của Lăng Khiếu Dương, trái tim đập mạnh, con ngươi của vừa sáng vừa lạnh lẽo lại kỳ quái.

      “Nhân cách, tu vi? Ngươi có sao? Tự tay hại chết tỉ tỉ mình, xứng đáng có nhân cách sao?”

      “Tỷ tỷ của ta?”- Đầu óc Hữu Hi chuyển động, Lãnh Dạ Hủy giết chết tỷ tỷ mình? thể tin được, nhưng mặc kệ là hay giả, cũng được quyền đối với nàng như vậy

      Lăng Khiếu Dương chế giễu : “Ánh mắt của ngươi có chút áy náy, thống khổ, ngay cả hối hận cũng , ngươi cố tình sao? Ngươi sống là để nhận hết thống khổ này, dựa vào cái gì Dạ Lan an nghỉ ở dưới đất, mà ngươi vẫn sống, ngươi đáng phải sống trong đau khổ, ta chỉ giúp mang lại thống khổ cho ngươi thôi, ngươi căn bản xứng đáng có được hạnh phúc..!

      Vì vương gia rất quan tâm và tỷ tỷ của Dạ Hủy, cho nên mới hận nàng đến như vậy.

      Nhưng, mang lại cho nàng toàn thống khổ, làm sao hận cho được. Hữu Hi nhìn chằm chằm con ngươi Lăng Khiếu Dương, nghĩ tới những nhục nhã cùng thống khổ mà gây ra, nàng trả lời cách mải mai: “Trong lòng ngươi hận ta, nhưng lại năm lần bảy liệt chiếm lấy cơ thể ta, chính là ngươi phản bội tỷ tỷ, thân thể của ngươi phản bội tỷ tỷ rồi, cũng phản bội chính ngươi. Ngươi luôn miệng Dạ Lan, nhưng chính mình lại phát tiết người ta, ngươi là tên nam nhân khốn khiếp nhất, căn bản ngươi biết là gì?”.

      “Ba”- thanh thanh thúy vang lên, Lăng Khiếu Dương vung tay, phẫn nỗ đánh vào mặt Hữu Hi.

      Lực đạo ra tay rất mạnh, làm cho Hữu Hi ngã ngồi xuống đất, hoa mắt cháng váng đầu óc, làm nàng trận phát mộng.

      Nam nhân sinh ra bạo lực, đánh người giống như động vậy sao? , phải tất cả nam nhân đều thế, Nhất Thần ca , ngay cả Hoàng Bắc Thiên cũng , chỉ có nam nhân trước mắt. là kẻ thô bạo, ác liệt, khốn khiếp nhất.

      Hữu Hi cảm giác mặt mình nóng rực, đau đớn… tức giận nhưng biết làm thế nào, tay sờ soạn mặt đất, mò lấy hòn đá , chút nghĩ ngợi đập bể về phái Lăng Khiếu Dương.

      “Đinh!! Nàng nện chính xác vào trán Lăng Khiếu Dương, dĩ nhiên kịp tránh né, là khinh thường nghĩ Hữu Hi chống trả bằng cách nàng. Trán Lăng Khiếu Dương trận đau xót, tay xoa trán, hai bước về phái Hữu Hi ngã ngồi dưới đất: “Đáng chết”.

      Hữu Hi ném xong, mới cảm thấy sợ hãi, hoàng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, mình đánh trúng rối!!.

      Lăng Khiếu Dương cau mày, dám nhìn Hữu Hi, phảng phất như nhìn quái vật, cái phụ nữ biết sống chết này, dám dùng hòn đá đập bể đầu . là lá gan rất to, biết sống chết là gì.

      thể phủ nhận, Hữu Hi , giống như cây kim chạm vào tâm lý của , đúng vậy, tham luyến chiếm lấy cơ thể nàng, thích loại cảm giác tiêu hồn, nhưng phải là phản bội, phải!.

      Lăng Khiếu Dương phẫn nộ nắm chặt tay, tới gần Hữu Hi, Hữu Hi vẻ mặt hoảng sợ, nhìn Lăng Khiếu Dương nắm tay, quên cả việc đứng dậy đào tẩu.

      Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi sưng đỏ, đáy lòng lên cái gì đó, ngũ quan mang theo tia cuồng lọan, tức giận : “Cút cho ta”.

      Hữu Hi chậm rãi đứng dậy, lưng thẳng, ngửa đầu, con ngươi như nước mang theo tia hận nhìn Lăng Khiếu Dương. Cuối cùng xoay người, thẳng lưng rời .

      Vừa tích tắc xoay người, nước mắt rơi xuống chút tiếng động., nỗi thống khổ, cùng ủy khuất đều đều giữ lại trong tâm.

      Dưới ánh trăng, chân nàng rất đẹp, rất trắng, thon dài và đều đều, chút che đậy chỉ có chiếc quần đùi, bước trong đêm

      Cảm ơn, Hoàng Bắc Thiên mang giày cho nàng, làm cho nàng phải bộ đau đớn. Đó là việc làm ấm áp nhất đêm nay.

      Lăng Khiếu Dương nhìn theo thân ảnh Hữu Hi, vung ống tay áo xoay người về phía Nghĩa Hàn Lâu, biết vì sao, trong tâm lại xúc động như vậy.

      Lăng Khiếu Dương trở về Nghĩa Hàn Lâu, nha hoàn cùng người hầu quét dọn sạch đại sảnh, quản gia đứng chờ, chứng kiến Lăng Khiếu Dương trở về, trán có vết thương.

      “Vương gia đầu của người… người đâu tuyên thái y”.

      Lăng Khiếu Dương cau mày, kiên nhẫn phất tay áo : “ cần”.

      “Vâng ạ”- Quản gia cúi đầu, sau đó lui ra

      Lăng Khiếu Dương đến gần nội tẩm, tự chủ về phía gương đồng, nhìn chính mình qua gương.

      trán sưng lên cùng vết hồng, là do người phụ nữ to gan kia lưu lại.

      Nàng dám đánh ?

      Nhìn trán vết sưng đỏ, Lăng Khiếu Dương nhìn gương đồng tự nhiên mỉm cười. Tầm mắt chuyển đến nhìn ở môi vết sẹo nhợt nhạt, là của Hữu Hi cắn , giống như dấu ấn, cảm giác kỳ quái. Cái phụ nữ chết tiệt, lại để người nhiều ấn ký đến vậy.

      Quản gia đứng cách đó xa, nghi hoặc nhìn Lăng Khiếu Dương, vương gia tại sao lại vừa soi gương vừa cười, trán sao lại bị thương như vậy.

      Hành vi của vương gia rất quái lạ, nhưng cũng dám hỏi, chỉ có thể tò mò mà đoán. Đêm im ắng, tất cả mọi thứ đều lộ ra vẻ kì dị.



      Hữu Hi trở về, Phúc mama nhìn nàng, chết lặng nhìn đôi chân của nàng, sau đó rời . bàn thức ăn nguội lạnh.

      Tối nay nước lạnh băng, Hữu Hi tát nước vào mặt mình.

      Nàng ngồi xuống viết tâm của mình vào nhật ký, lúc này hình ảnh Hoàng Bắc Thiên lại lên.

      Viết xong rồi, Hữu Hi mới ngủ, đêm nay nàng ngủ chút yên giấc.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 20


      Ngày thứ hai gương mặt Hữu Hi vẫn còn sưng khá to, đau đớn càng cần phải . Hữu Hi ăn điểm tâm, tới trong phủ, tâm tình hỏng bét. Nhưng nghĩ tới ngày hôm qua chính mình dùng hòn đá đập bể đầu Lăng Khiếu Dương, trong lòng vừa thoải mái, lại vừa sợ hãi.

      Khoảng sân nho cực kỳ an tĩnh, chỉ có cơn gió thổi qua, lá cây thổi sàn sạt. Hữu Hi dừng lại dưới tán cây, tay ngắt lấy mảnh lá, thở dài tiếng, nằm xuống lớp cỏ dưới táng cây, nhìn ánh sáng xuyên thấu qua từng kẽ lá, đem lá cây đặt trong miệng thổi. thanh dễ nghe truyền đến.

      Là Nhất Thần chỉ nàng, nàng thích cùng Nhất Thần dùng lá cây thổi khúc nhạc gọi là “Hôm nay, ta muốn gả cho ngươi”, nàng nhớ rất lá cây bị nàng thổi đến rách nát như vẫn phát ra tiếng. tức giận Nhất Thần tiến lên hung hăng hôn lấy môi nàng, nụ hôn mang theo mùi của lá cây, sau đó vui vẻ trở về chỗ cũ.

      Nhớ lại ràng như vậy, cũng thể cùng Nhất Thần sóng vai ngồi cùng chỗ, Hữu Hi đơn thổi khúc, trái tim bị cảm giác đả thương bao phủ. Lệ tích lại từng giọt rơi xuống, có cách nào thổi khúc nhạc quen thuộc như trước đây.

      “Rất êm tai, sao lại ngừng?”

      thanh từ tính mà dễ nghe cách Hữu Hi xa vang lên, nàng vội vàng ngồi dậy, quay đầu nhìn, là Hoàng Bắc Thiên.

      Hữu Hi trận bối rối, dùng làn váy che thiết liên chân nàng, biết tại sao, nàng muốn Hoàng Bắc Thiên chứng kiến mình như vậy., sống nghèo túng chật vật, có tôn nghiêm, chân đeo thiết vòng trang sức.

      “Ngươi sao lại tới đây”- Nỗi sợ hãi bị Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy thiết liên chân Hữu Hi hoàn toàn quên , mặt toàn nước mắt trong suốt.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn gương mặt sưng đỏ của Hữu Hi, hiểu tại sao lại tức giận, nhưng lại thản nhiên : “ ngang qua”.

      mang theo con ngươi đen có chút phức tạp nhìn thần sắc mặt Hữu Hi, khom lưng, nhịn thân thủ, dùng ngón tay ấm áp lau nước mắt mặt Hữu Hi. tròng mắt đen thẫm mang theo vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm gương mặt sưng đỏ của Hữu Hi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”- Thanh lạnh lùng nhưng lộ vẻ quan tâm, rồi lại mang theo tức giận.

      Gương mặt Hữu Hi cảm nhận được ngón tay thô ráp của Hoàng Bắc Thiên giúp nàng lau lệ, lòng của nàng thoáng giật mình, lập tức có chút thẹn thùng cúi đầu, tay xoa xoa mặt, thấp giọng : “ có gì”.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn ra được Hữu Hi cố tình tránh né, hề ép hỏi, đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che phủ toàn bộ Hữu Hi ở bên dưới giống như bóng ma: “Đây là khúc nhạc gì vậy?”.

      “Oh,… là khúc nhạc ở quê ta”- Hữu Hi khuất chân ngồi cỏ, ngửa gương mặt nhìn Hoàng Bắc Thiên, vươn bàn tay bé bên trong có chiếc lá về Hoàng Bắc Thiên: “Muốn thử ?”.

      Gương mặt đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên chút biến sắc, chỉ vươn tay tháo xuống vài mảnh lá cây.

      “Xem ta trước”- Hữu Hi đem lá cây đặt môi làm thử, sau đó dừng lại, nhìn Hoàng Bắc Thiên : “Thử xem”.

      Những ngón tay thon dài của Hoàng Bắc Thiên đem lá cây đặt môi, học dáng điệu thổi của Hữu Hi, “phốc” tiếng, lá cây bị khí tức cường đại của Hoàng Bắc Thiên thổi chặt đứt.

      Nhìn bộ dạng của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi nhớ tới chính mình lúc ban đầu, nhịn được mỉm cười: “Ngươi dùng sức lớn quá”

      Hoàng Bắc Thiên cau mày, đổi lá cây, tiếp tục thổi, “phốc!”, lá cây bị thổi đứt đoạn.

      Hữu Hi bắt đầu cười ra tiếng.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn nụ cười của Hữu Hi, mặt chút thay đổi, cố chấp quyết tâm học, mà ánh mắt lại nhìn theo nụ cười của Hữu Hi.

      Gương mặt rạng rỡ rươi cười vốn là động lòng người, loại cảm xúc nồng đậm, hi vọng Hữu Hi vẫn có thể như vậy mà cười vui vẻ.

      Hữu Hi có tính nhẫn nại rất cao dạy Hoàng Bắc Thiên, ánh mắt của Hoàng Bắc Thiên rơi vào gương mặt, và môi của Hữu Hi.

      Nhìn bộ dạng chăm chú chỉ dạy cho người khác của nàng, rồi lại nhớ đến dáng vẻ rơi lệ, trái tim hiểu sao có chút thương tiếc.

      Hữu Hi chỉ hết tất cả cho Hoàng Bắc Thiên liền : “Tập luyện nhiều là tốt rồi!”.

      Bàn tay to của Hoàng Bắc Thiên nắm lấy vài mảnh lá cây, con ngươi thâm trầm giống như suối chảy, thử chút lá cây lại đứt, nghiêm mặt : “Ta muốn nghe ngươi thổi khúc”.

      Hữu Hi hé miệng cười : “Được, cho ta mảnh lá cây, ta thổi lại cho ngươi nghe lần.”.

      Hoàng Bắc Thiên đưa cho Hữu hi mảnh lá cây, Hữu Hi đặt nó lên môi, mùi lá cây có chút bất đồng, nó mang theo hơi ấm của Hoàng Bắc Thiên cùng mùi hương của , Hữu Hi tiếp tục thổi tấu khúc nhạc ban nãy.

      Gương mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng xa xăm, nghe Hữu Hi thổi, biết suy nghĩ cái gì.

      Hữu Hi lại chuyên tâm thổi tấu, nghĩ tới Nhất Thần, nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên.

      Hai người hề chú ý tới bên ngoài có thân ảnh cao lớn xuất .

      Thân ảnh thấy được Hữu Hi cười, nụ cười xinh đẹp, động lòng người.

      Lăng Khiếu Dương phẫn nộ nắm chặt tay, đứng ở sau tường, nghĩ tới nụ cười của Hữu Hi, trái tim lại càng tức giận khó chịu.

      Nàng trước mặt nam nhân khác lại cười, tức giận.

      Chiếc bình sứ trong tay người bị bóp nát, màu trắng của bột phấn vung ra, tuấn nhan nhượng đầy vẻ lo lắng.

      Xoay người nhanh chóng rời , đôi mắt mang theo huyết sắc khôn cùng, những mảnh thủy tinh dính vào tay , hung hăng ném nó xuống đất,

      Dựa vào cái gì, ngươi có thể trước mặt nàng nhân khác mà cười, trong khi đó Dạ Lan lại vĩnh viễn an nghỉ dưới đất.

      Kể cả ngươi cười, ta cũng hủy diệt nó.

      Ngươi xứng đáng để cười!

      Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận, tiếng động đến, rồi tiếng động bỏ .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 21


      Hoàng Bắc Thiên làm khách quý tại vương phủ ở “Di Hiên Lâu”. Hoàng thượng hạ lệnh do Lăng Khiếu Dương chiêu đãi, thuận tiện bàn bạc số việc trọng yếu.

      cùng Hữu Hi chia tay, về tới Di Hiên Lâu, vết tích mặt Hữu Hi khiến đau lòng, cam giác ấy vẫn còn lưu lại.

      “Gia, ngài trở về”- Thiếp thân hộ vệ Thiếu Cửu chứng kiến Hoàng Bắc Thiên trở về, cúi đầu ân cần thăm hỏi, ôm quyền hành lễ.

      Hoàng Bắc Thiên gì, xoay người ngồi chiếc ghế khắc hoa, ngón tay xinh đẹp gõ cái bàn, tựa hồ đợi Thiếu Cửu

      “Gia, thuộc hạ hỏi thăm”- Thiếu Cửu vẻ mặt thần bí, cười hì hì .

      Hoàng Bắc Thiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thiếu Cửu cái, giọng trầm thấp, lạnh nhạt vang lên: “”.

      “Gia, vị nữ tử đó tên là Dạ Hủy, vốn là thiếp của vương gia, cùng tỷ tỷ là Dạ Lan là người mà vương gia nhất, bởi vậy hai tỷ muội thay nhau hầu hạ vương gia, nhưng vương gia vẫn chung tình với Dạ Lan, Dạ Hủy vì ghen ghét cho nên giết chết chính tỷ tỷ mình, trước khi chết, Dạ Lan mới xin giữ lại mạng Dạ Hủy”.

      “Ngươi xác định đó là nàng?”- Gương mặt Hoàng Bắc Thiên trở nên trầm.

      “Vâng, chính là nàng, là người mình nhảy múa, trong phủ ai cũng biết, thuộc hạ chỉ dùng ít thủ đoạn, nha hoàn ai cũng đều ”- Thiếu Cửu nhớ lại bộ dạng thẹn thùng của nha hoàn khi nhìn .

      Hoàng Bắc Thiên cũng hề để tâm vào lời Thiếu Cửu , Dạ Hủy? Nàng tên mình là Hữu Hi…

      Ánh mắt hồn nhiên, nhu nhược mà thiện lương, lại là hung thủ giết chết tỷ tỷ mình sao, tin.

      Phiến lá cây trong tay mình vẫn còn độ ấm áp, khỏi đặt lên môi, nhàng thổi chút, phát ra thanh.

      “Gia… ngài có việc chứ?”- Thiếu Cửu nhìn hành vi quái dị của Hoàng Bắc Thiên nhịn được hỏi, trước đây chưa từng chủ tử lạnh nhạt của mình đối với người phụ nữ lại hứng thú như vậy, cũng chưa từng thấy chủ tử đùa giỡn, ở đâu lấy ra mảnh lá cây.

      Mặt Hoàng Bắc Thiên trầm, con ngươi lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiếu Cửu cái.

      Thiếu Cửu nhìn chủ tử gương mặt trở nên trầm, cúi đầu thèm nhắc lại, trong phòng lại trở nên tĩnh mịch.

      ….

      Nghĩa Hàn Lâu.

      Ánh nến sáng rực, Hữu Hi bị hai người nha hoàn cùng Phúc mama đẩy đẩy tới.

      Hữu Hi nhìn thấy thân hình cao lớn, tinh tráng của Lăng Khiếu Dương, người mặc quần áo đỏ thắm, ngồi bên cạnh bàn bát tiên đầy các món ngon, ghế rộng rộng rãi, phía sau là mấy vị thiếp dùng ánh mắt thống hận nhìn nàng.

      Các nàng ghen tức gì sao? Ghen ghét nàng bị ngược đãi, biết mấy người phụ nữ đó nghĩ gì.

      Chứng kiến nàng tiến vào, mắt Lăng Khiếu Dương khỏi có chút mê mị, gương mặt tuấn mỹ hề biểu gì, chỉ nghoéo đầu ngón út, trầm giọng : “Lại đây”.

      phải là lệnh, thể phản kháng, Hữu Hi đứng đó cách xa, nhưng dám lại gần. Đêm nàng qua nàng dùng hòn đá đập vào đầu , chỉ dám giương mắt len lén liếc nhìn, thấy trán Lăng Khiếu Dương có vết thương khá to.

      Hừ, đáng đời, Hữu Hi trong lòng mặc dù sợ hãi, nhưng cũng chửi thầm, vết thương mặt nàng vẫn còn sưng, nàng có ý định gây cho mình thêm vết thương nữa, Lăng Khiếu Dương gọi nàng lại nhưng Hữu Hi nhìn được lui về sau.

      Phúc mama thấy thế đem nàng túm tới, khiến cho nàng đứng bên cạnh Lăng Khiếu Dương, chân khẽ rung

      Lăng Khiếu Dương giữ lấy cánh Hữu Hi, hung hăng kéo xuống, thân thể Hữu Hi méo mó rồi ngã xuống, ngã vào lòng Lăng Khiếu Dương.

      Mấy người thị thiếp bên cạnh, ánh mắt càng phẫn nộ, đố hận, phản phất giống như phóng đao về phái Hữu Hi để giết chết nàng.

      Hữu Hi cau mày, tay để trong ngực Lăng Khiếu Dương, lòng sợ hãi, biết Lăng Khiếu Dương muốn làm cái gì, ánh mắt tràn ngập sắc huyết nhìn gương mặt lo lắng của nàng, chỉ ánh mắt thôi cũng đủ làm nàng sợ hãi run rẩy.

      Lăng Khiếu Dương gắt gao bóp lấy cánh tay Hữu Hi, nghĩ tới Hữu Hi đối với Hoàng Bắc Thiên cười động lòng người, trái tim dâng lên luồng lạnh lẽo. “Tạo sao ngươi lại dùng gương mặt thống khổ đó, mau cười cho bổn vương xem”.

      Cánh tay Hữu Hi bị niết đến đau nhức, khỏi cau mày, vẻ mặt thống khổ. trầm nhìn Lăng Khiếu Dương, thầm nghĩ, đối diện kẻ như ác quỷ, ta có thể cười được sao?.

      “Vương gia!”- đạo thanh dễ nghe từ trong sảnh truyền tới.

      Lăng Khiếu Dương buông cánh Hữu Hi, nhưng ngược lại ôm lấy nàng vào trong ngực, câu môi cười: “Bắc Vương huynh”.

      “Thần thiếp tham kiến Bắc Vương”- Các vị thị thiếp trừ Hữu Hi đều hành lễ.

      “Miễn lễ”- Hoàng Bắc Thiên vừa , ánh mắt lại lạc người Hữu Hi, nhìn nàng thống khổ, cách thoát, trái tim hiểu sao cũng đau đớn.

      Hữu Hi hoảng sợ nhìn Hoàng Bắc Thiên, biết nên tránh né thế nào, nội tâm sợ hãi, sợ Hoàng Bắc Thiên chứng kiến nàng như vậy, tâm tình thể nào lên lời.

      Lăng Khiếu Dương hô: “Bắc vương huynh mời ngồi”.

      “Đa tạ vương gia!”- Hoàng Bắc Thiên nhìn thần sắc thống khổ kèm theo phức tạp của Hữu Hi, trong ống tay áo, bàn tay siết chặt, thanh có chút tàn. Chân di động, ngồi đối diện Lăng Khiếu Dương.

      Hữu Hi tránh thoát bàn tay cứng như thép, cúi đầu, dám nhìn Hoàng Bắc Thiên, trái tim giống như bị xé rách cực kì đau đớn, tôn nghiêm từng bước bị lột giống như mỗi lớp da bị bóc trần, máu sôi sục.

      “Bắc vương huynh, bổn vương kính ngươi chén, hi vọng rằng sắp xếp và khoản đãi của bổn vương khiến Bắc Vương huynh hài lòng”- bên cánh tay Lăng Khiếu Dương gắt gao ôm lấy Hữu Hi, tay bưng chén rượu, mặt mang theo vẻ tự mãn, mỉm cười.

      “Vương gia khách khí rồi , xin mời”- Nhãn mắt Hoàng Bắc Thiên híp lại, cố gắng nhìn tới Hữu Hi, tay bưng chén rượu mà phải dừng sức để tránh run rẩy.

      “Xin mời”.

      Hai người đều là nam nhân cực kì tuấn mỹ, bất phàm nâng chén đồng ẩm, nhưng đều hoài tâm .

      Lăng Khiếu Dương tối tăm nghiêm mặt, buông chén rượu, phất tay chỉ vào mấy người thị thiếp: “Nhiều mỹ nhân như vậy, Bắc vương huynh nếu thấy hợp ý ai, bổn vương đưa nàng hầu hạ Bắc vương huynh xem sao?”.

      Các thị thiếp đều lúng túng, bất an nhìn Lăng Khiếu Dương. Hữu Hi càng khiếp sợ, nàng giờ mới biết nữ nhân ở cổ đại này ngay cả quần áo cũng bằng. Nhớ ở đại lúc coi các điển cố, Tô Đông Pha lấy cớ tặng thiếp, nàng vẫn tin, lúc này mới biết, việc gì cũng có thể xảy ra.

      “Đa tạ vương gia có ý tốt, nhưng thần chỉ sợ dậy nổi”- Hoàng Bắc Thiên thiên uyển chuyển từ chối, nhưng cách chuyện lại lộ ra rất sâu cự tuyệt.

      “A, Bắc vương huynh xem thấy ai hợp sao?”- Lăng Khiếu Dương đột nhiên cầm lấy tóc Hữu Hi, đem nàng đẩy về trước “Cái này thế nào, chắc khiến Bắc vương huynh hứng thú.

      “Lăng Khiếu Dương, ngươi là tên khốn khiếp”- Hữu Hi cắn môi, phẫn nộ mà xấu hỗ đến quẫn trí, tay giãy dụa cầm lấy dĩa thức ăn, quay về phía Lăng Khiếu Dương mà hô, Lăng Khiếu Dương nhanh nhẹn tránh ra, toàn bộ thức ăn rơi mặt đất, chén dĩa nát bấy.

      “Chỉ có điều phụ nữ này biết nghe lời”- Lăng Khiếu Dương cười hiểm, tay giữ lấy sống lưng Hữu Hi, khiến cho nàng ngẩng đầu lên, hung hăng hôn vào môi Hữu Hi, vẻ mặt tà mị.

      Làm trò này trước mặt các thị thiếp, các nha hoàn, trước mặt Hoàng Bắc Thiên, cứ như vậy cướp tôn nghiêm của nàng, Hữu Hi thống khổ nguôi.

      là cố ý, cố ý để Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy, cố ý làm cho nàng phải như thế mà chịu đựng trước mặt Hoàng Bắc Thiên? tựa hồ biết cảm giác nàng, nàng sợ hãi nhất chính là bị Hoàng Bắc Thiên chứng kiến nàng như thế này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 22


      Lăng Khiếu Dương kiêng nể gì hôn môi Hữu Hi, coi ai ra gì lôi kéo quần áo nàng. Hữu Hi thống khổ, bất lực giãy dụa, bật khóc đứng lên.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi bị khi dễ, cơn tức giận sắp nứt ra mà bùng nổ đến nơi, đứng dậy, nhanh như thiểm điện cướp lấy Hữu Hi từ trong tay Lăng Khiếu Dương, đẩy lôi kéo, khiến cho thân thể Lăng Khiếu Dương lui về sau hai bước mới đứng vững.

      Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương tối sầm nhìn Hoàng Bắc Thiên. “Bắc Vương Huynh muốn tạo phản sao?”.

      Hữu Hi trốn ở phái sau Hoàng Bắc Thiên, hai mắt đẫm lệ, đôi môi sưng đỏ, mặt toàn là nước mắt, tóc tai bề bộn, quần áo xộc xệch.

      Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng dùng cặp mắt tức giận để nhìn Lăng Khiếu Dương, rất muốn Hữu Hi ở bên , như vậy có thể dễ dàng bảo vệ nàng. Nhưng như vậy chỉ hủy hoại danh tiết của nàng, còn có thể làm cho Lăng Khiếu Dương càng thêm tức giận, sau đó cuộc sống Hữu Hi càng thêm u: “Ta chưa từng nghĩ tới, bất quá vương gia cảm thấy như thế có chút quá đáng sao?”.

      Lăng Khiếu Dương tức giận : “Quá đáng? Bổn vương cùng thiếp của mình thân thiết với nhau có gì là quá , hay là Bắc vương huynh ghen?”

      Hoàng Bắc Thiên chút khiếp sợ : “Hành vi của vương gia vượt qua phạm vi thân thiết, như thế là chạm đến tôn nghiêm của người khác, thần nhìn thoải mái”.

      Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương càng lúc càng lãnh huyết vô tình: “Hừ, ngươi ra tay tập kích bổn vương, còn phải tội phản, dám phạm thượng, đáng bị tội gì”.

      Hữu Hi khẩn trương cầm lấy ống tay áo Hoàng Bắc Thiên, biết chính mình có phải làm phiền Hoàng Bắc Thiên, có chút lo lắng nàng nhìn Hoàng Bắc Thiên liếc mắt cái. Nhưng ánh mắt lo lắng ấy lại bị Lăng Khiếu Dương nhìn thấy, cảm thấy rất chướng mắt.

      Lăng Khiếu Dương đe dọa, mắt Hoàng Bắc Thiên hề chớp, lạnh lùng : “Gỡ thiết vòng chân nàng xuống, ta đáp ứng ba điều kiện của vương gia”.

      Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng khí phách , mặt bình thản chút gợn sóng, nhưng con ngươi nhìn Lăng Khiếu Dương tràn đầy bất mãn.

      Lăng Khiếu Dương cười lạnh tiếng , nhíu mày, cong ngươi trong suốt nhưng tận sâu bên trong che dấu cơn tức giận: “Bắc Vương huynh chẵng lẽ đối với người phụ nữ này có chút hứng thú?”.

      “Xem ra vương gia đối với đề nghị của thần có hứng thú, vậy thần xin cáo lui”- Hoàng Bắc Thiên chắp tay rời , Lăng Khiếu Dương hô lại: “Bắc Vương huynh cần gì vội vã rời ”.

      Hoàng Bắc Thiên ngừng cước bộ, khí phách đứng tại đó, chống đỡ thân thể Hữu Hi, làm cho Hữu hi có cảm giác an toàn và yên tâm.

      “Mang chìa khóa đến đây”- Lăng Khiếu Dương câu môi cười mị, hô tiếng.

      “Vâng ạ”- Quản gia trả lời tiếng, liền ra ngoài.

      Hai người nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, nhưng câu cũng , Hữu Hi lạnh rung đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên, đáp ứng ba điều kiện gì? Lăng Khiếu Dương nguyện ý mở thiết vòng trang sức, nghĩa là chân nàng được tự do cần phải mang nó nữa

      Quản gia rất nhanh đưa Phúc mama tới cầm theo chìa khóa, tất tả mở thiết vòng chân Hữu Hi.

      Mấy người thiếp nhìn Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên đều là hai nam nhân ưu tú vì Hữu Hi mà tranh đấu gay gắt, có chút ghen tỵ cũng có chút hận thù đối với tồn tại của Hữu Hi.

      Lăng Khiếu Dương ưu nhã ngồi xuống. “Bắc Vương huynh mời ngồi, bổn vương muốn cùng người uống rượu và đàm đạo.”

      Hoàng Bắc Thiên vững chắc ngồi xuống, lạnh lùng : “Đa tạ thịnh tình của vương gia.”

      Hai người nam nhân tựa hồ như có cái gì phát sinh, tiếp tục uống rượu và chuyện, chỉ là trong khí tràn ngập cỗ khí rất lạ bất đồng với khí tức.

      Hữu Hi đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương, nàng như thế nào cũng biết, Hoàng Bắc Thiên vì lấy lại tôn nghiêm của nàng mà đánh đổi những thứ rất lớn.

      Lăng Khiếu Dương tìm mọi biện pháp cướp đoạt tôn nghiêm của nàng, Hoàng Bắc Thiên lại lấy nó về cho nàng.

      Hữu Hi từ trong sâu thẳm cảm tạ Hoàng Bắc Thiên.

      Đêm buông xuống, bữa tối chấm dứt, Hoàng Bắc Thiên đứng dậy cáo lui, con ngươi đen lo lắng liếc mắt nhìn Hữu Hi.

      có thể làm được, trừ phi… dám nghĩ tiếp những điều mình muốn, xoay người nhanh.

      Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên rời , đột nhiên mất cảm giác an toàn, chân khỏi hướng ra ngoài chạy . Nhưng mới vừa hai bước, lại bị Lăng Khiếu Dương rất nhanh chặn lại, tay bóp lấy cằm nàng, thanh lạnh lùng mà tà mị: “Như thế nào, chưa gì vội vã đuổi theo sao?”

      Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, cố gắng phát ra thanh: “Ta chỉ về chỗ ở mà thôi”.

      Lăng Khiếu Dương tay ôm lấy Hữu Hi, khiến cho Hữu Hi thất kinh bối rối thôi: “Ngươi muốn làm gì”.

      Lăng Khiếu Dương vẻ mặt tàn, tà mì, thanh trầm thấp: “Ta giữ lấy đêm thiếp của ta, dĩ nhiên là muốn ngươi thị tẩm”.

      Lăng Khiếu Dương vừa thốt lên xong, các vị thiếp hận nghiến răng, phẫn nộ ghen ghét ánh mắt hướng về phía Hữu Hi.

      , ta muốn”- Người khác có lẽ đnag đợi Lăng Khiếu Dương ân sủng nhưng nàng muốn, Hữu Hi đá đánh Lăng Khiếu Dương, nhưng cách nào ngăn được mang nàng đến phía trong tẩm.

      Đột nhiên thân thể Lăng Khiếu Dương đứng lại, quay đầu , nhìn những người thiếp cam lòng, cất cao giọng : “Bổn vương cho phép các ngươi lưu lại xem”.

      Đây là lệnh!!!!

      , ngươi là ác ma…!”- Hữu Hi sợ hãi muốn chết , quơ tay đánh vào gương mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương.

      Lăng Khiếu Dương “Hí “ hơi, cảm giác trận đau đớn, chắc là vì Hữu Hi cào vào mặt, tức giận : “Móng vuốt sắc bén quá, uh? Bổn vương hôm nay cho ngươi biết bổn vương lợi hại thế nào”.

      , ngươi là tên biến thái, bệnh thần kinh”- Hữu Hi bối rối, liên tục giận mắng. “Thả ta, buông ta, ngươi được đối xử với ta như vậy”.

      Lăng Khiếu Dương hề để ý đến Hữu Hi tức giận mà mắng cùng cự tuyệt, ôm Hữu Hi tiến vào nội tẩm, thô lỗ đem Hữu Hi nhét lên giường, Hữu Hi đau xót, cau mày, khóe mắt đảo qua mấy người thị thiếp lục tục đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :