1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 10





      Hữu Hi nghe thấy tiếng Hoàng Bắc Thiên chuyện, torng thời gian ngắn, chỉ có thanh va chạm của đao kiếm vang lên.

      Nàng bất an lén hướng đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy mấy hắc y nhân bao vây tấn công Hoàng Bắc Thiên.

      Hoàng Bắc Thiên thân hình linh hoạt di chuyển trong khoảnh , thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng màu xanh, thân thể bay lên như múa, cùng với bọn hắc y nhân đánh nhau.

      Cái gì mà chiêu thức, cái gì che lộ, Hữu Hi hoàn toàn hiểu, chỉ thấy truyền đến trận hãi hùng khiếp vía, hoa cả mắt.

      Bốn phía lá cây sàn sạt rung động, mặt đất các loại cỏ cũng bay múa, chung quanh loại khí tức hề tầm thường bắt đầu xuất .

      Hữu Hi trong lòng khẩn trương, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mắt chăm chú nhìn Hoàng Bắc Thiên bị hắc y nhân bao quanh, đem vũ khí chém xuống đầu .

      Hoàng Bắc Thiên giơ kiếm ngăn cản, thân thể bị chèn ép xuống, nhìn thấy thân ảnh của . Trái tim Hữu Hi lo lắng như sắp nhảy ra ngoài,thân ảnh Hoàng Bắc Thiên giống như cột trụ chống trời, kiếm khí tỏa hồng, bao vây toàn thân thể, chạy ra khỏi vòng vây của hắc y nhân.

      Dây thần kinh bị thắt chặt của Hữu Hi lúc này mới giãn ra, hai người hắc y nhân ngã xuống, đầy máu tươi, giống như chết rồi.

      Hữu Hi lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến cảnh giết người, miệng há to nên lời, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.

      đợi nàng lấy lại tinh thấn, Hoàng Bắc Thiên còn giết chết thêm người, Hữu Hi thể tin được, mọi thứ diễn ra trước mắt, giết người giống như ăn cơm bữa.

      Chỉ nghe hai tên hắc y nhân còn sống sót : “Chúng ta !”.

      Sau đó, Hữu Hi nhìn thấy trận sương mù, sau khi sương tan, xa xa chỉ còn lại có Hoàng Bắc Thiên.

      là lợi hại!

      Hữu Hi nhìn dáng người cao cao của Hoàng Bắc Thiên, trái tim đột nhiên bị loạn nhịp, sao lại có người nam nhân đẹp trai đến thế, mấy động cực kì tiêu sái.

      Lần đầu tiên mà rung động như vậy!.

      Hoàng Bắc Thiên đứng ở đó, liếc mắt nhìn Hữu Hi, nhưng lại gì, trược tiếp qua mặt sang hướng khác rồi .

      phải muốn mình bỏ chứ, Hữu Hi nhìn đất đầy xác người chết. trong lòng khiếp đảm, tử phía sau hòn đá lớn chui ra, nghĩ muốn rời khỏi nơi này, nhưng sau đó lại phát Hoàng Bắc Thiên chậm lại, sau đó cả thân thể lệch , kiếm chống xuống đỡ lấy toàn bộ thân thể .

      Hữu Hi cả kinh, chẵng lẽ lại bị thương, nàng vội vàng qua, phát bụng Hòang Bắc Thiên chảy máu.

      Này… này, ngươi bị thương”.- Hữu Hi sợ đến mặt trắng bệch.

      Hoàng Bắc Thiên bực mình liếc nhìn Hữu Hi cái, nhưng cố gắng đứng dậy, tiếp tục hướng về trước mà , coi Hữu Hi như khí, hoặc là rất chán ghét phụ nữ.

      chúng ta tìm tìm thấy thuốc!”- Hữu Hi chút ngịh ngợi, chạy lên đỡ cánh tay , vóc dáng bé dĩ nhiên chống giữ tới bờ vai .

      Phía trước hình như có thôn trang, chúng ta nơi nào tìm.. đại phu!”.- Hữu Hi cầm lấy tay khoát lên vai mình, tay ôm lấy thắt lưng , cố gắng giúp bước .

      Hai con mắt đen của Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, ánh mắt kì quái, nàng là người đầu tiên chạm vào thân thể bị đánh bay ra.

      cự tuyệt, khoát cánh tay dài lên bờ vai gầy yếu ớt của Hữu Hi, hướng về phái thôn trang trước mặt.

      bị thương, khiến rất khó khăn, người Hữu Hi toàn là mồ hôi, nam nhân này chân sao lại nặng như như vậy.

      Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên gặp khách điếm tên là “Như Ý”, đứng trước cửa., do dự biết có nên vào hay tiếp.

      Ông chủ, chúng tôi muốn thuê phòng!”- Hữu Hi gắng sức đứng ở ngoài .

      Bây giờ trời tối, chỉ còn lại gian phòng, nhị vị có thể chịu khó ở chung phòng cùng nhau.”- Chưỡng quỹ nhàn nãh .

      Ở cùng nhau, có điểm hơi khó, nhưng Hoàng Bắc Thiên bị thương nặng như vậy, xung quanh lại còn khách điếm nào khác, việc cấp bách là phải để nghỉ ngơi, sau đó tìm đại phu.

      Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên có chút gợn sóng, liếc mắt nhìn Hữu Hi cái.

      Hữu Hi mở miệng : “Được, chúng tôi ở”

      Chưởng quỹ : “Cả đêm tám mươi văn tiền”.

      Này, ngươi có tiền ?”- Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên hỏi.

      Hoàng Bắc Thiên móc bạc ra đặt trước mặt chưởng quỹ : “ cần thối lại”.

      Hai vị khách quan bên này, xin mời”- Tiểu nhị gật đầu cúi gập đầu , mang theo Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên hướng lên phòng ở tầng hai.

      Hữu Hi dìu Hoàng Bắc Thiên nằm xuống, sau đó liền ra ngoài gọi tiểu nhị tìm đại phu, tiểu nhị liền rời khỏi, Hữu Hi lo lắng Hoàng Bắc Thiên.

      Ngươi cố chịu đựng thêm lát, đại phu rất nhanh tới.”

      Hoàng Bắc Thiên nhắm mắt, hừ lạnh tiếng, vết thương cỏn cn có thể khiến dễ dàng chết như vậy sao?.

      Nhưng Hữu hi lại lo lắng qua lại, kiển chân nhìn ra ngoài, ngóng trông đại phu nhanh đến.

      Rốt cuộc tiếng dập cửa vang lên, Hữu Hi mở ra, thấy người khá già tay cầm hòm thuốc bằng gỗ tới.

      Hữu Hi kéo ông tay áo của đại phu hướng vào bên trong: “Đại phu, ông xem dùm chút, bị thương”.

      Đại phu vội vàng kiểm tra thương thế của Hoàng Bắc Thiên, : “Ngọai thương, đáng ngại, nhưng được….”.

      Đại phu muốn đừng lo lắng, hai tròng mắt của Hoàng Bắc Thiên lộ ra tia giết người, mỗi câu chữ tuôn rằng gằn từng tiếng.: “ được cái gì?”.

      Đại phu rùng mình, bị ánh mắt lạnh lẽo làm cho sợ hãi, đầu linh hoạt , vội vàng sửa lời: “Vết thương nên để nước vào, hảo hảo chăm sóc, nếu …. Ai theo lão phu lấy thuốc?”

      Đại phu, bị thương rất nghiêm trọng sao?”- Hữu Hi lo lắng hỏi, đại phu chuyện mờ mịt, khó hỉu.

      Ân, có thể là vậy”- Đại phu gật đầu, sau đó băng bó vết thương cho Hoàng Bắc Thiên.

      Ta theo ngươi lấy thuốc”.

      Được, theo ta”.

      Hoàng Bắc Thiên ôn tồn đặt vào tay Hữu Hi thỏi bạc.

      Hữu Hi mỉm cười, sau đó với đại phu: “Đại phu, thôi”.

      Đại phu gật đầu, sau đó dẫn ra ngoài, Hữu Hi theo ở phía sau.

      Xuyên qua biết bao nhiêu ngõ , rốt cuộc cũng dừng lại, Hữu Hi chờ trong chốc lát, đại phu liền lấy thuốc.

      Hữu Hi cầm thuốc, vội vàng rời khỏi đó, hy vọng trở về nhanh, mong Hoàng Bắc Thiên chết.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 11

      Hoàng Bắc Thiên ở trong khách điếm chờ Hữu Hi, mắt thấy trời bắt đầu tối sẫm lại, còn Hữu Hi vẫn chưa thấy về.

      bươc ra khỏi giường, tinh mâu mang theo chút lo âu, đanh chết, chỉ lấy thuốc, sao lại lâu như vậy?.

      Bị người ta lừa đem bán? Hay dọc đường bị cướp bóc.

      Ý niệm vừa nảy lên trong đầu Hoàng Bắc Thiên, liền chút suy nghĩ nhảy ra khỏi khách điếm.

      Trong khí tràn ngập khí tức nặng nề, trời tựa hồ muốn mưa, thân ảnh Hoàng Bắc Thiên dừng lại ở ngã tư đường, ánh mắt nhìn bốn phía tìm kiếm thân ảnh Hữu Hi.

      Bầu trời “răng rắc” tiếng nổ, sấm chớp nảy ra, trong nháy mắt, mưa tầm tã.

      đường bắt đầu thưa thớt người vội vàng tránh né cơn mưa bất chợt, mưa lớn rơi người Hoàng Bắc Thiên, nhưng rãnh để tránh.

      Chịu đựng đau đớn, trong bóng đêm tìm kiếm Hữu Hi, đáng chết, nào rồi?.

      .. tại sao lại lo lắng?

      Hoàng Bắc Thiên đột nhiên chậm lại, cảm thấy bản thân buồn cười.

      Ngẩng đầu nhìn tia điện quan lóe lên bầu trời, nước mưa gột sạch gương mặt , chần chừ xoay người lại. Phát trong ngõ ngách, bóng người nhoi cuộn mình lại, lạnh run, bước tới, chân giẫm lên những giọt nước tựa như xé gió, khiến cho người ngồi trong góc giật mình chú ý.

      Tia chớp xẹt ngang bầu trời, hai người nhìn nhau, nàng giống như con sơn dương lạc đường.

      đợi Hoàng Bắc Thiên gì, nàng đứng lên, chút do dự nhảy vào lòng : “Có sét đánh”.

      Hữu Hi giọng run run . Thân thể lạnh như băng, giống như nai con hốt hoảng, tìm kiếm an toàn trong lòng .

      Hoàng Bắc Thiên muốn điều gì đó với, nhưng khóe miệng co quắp lại, cuối cùng chỉ vươn tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, vỗ về nàng tựa hồ giống như an ủi.

      Nàng như thế lại sợ sét đánh?!!

      biết trở về nhanh chút sao?’.

      “Ta… ta cầm hết thuốc trở về rồi”- Hữu Hi trốn trong lòng ngực rộng của Hoàng Bắc Thiên rầu rĩu .

      “Dược điếm rất xa sao?- thanh lạnh lẽo mang theo tia tức giận.

      xa, nhưng mà….”.

      “Nhưng mà cái gì…?”

      “Ta bị lạc đường”- Hữu Hi xấu hổ ra , cảm được ngực Hoàng Bắc Thiên phập phồng lên xuống, biết là tức giận hay như thế nào.

      Hữu Hi dám ngẩng đầu lên, lạnh rung : “Ta rất sợ, chúng ta trở về thôi.”

      Khóe môi Hoàng Bắc Thiên co quắp lại, cuối cùng chỉ ôm lấy Hữu Hi hướng về phía khách điếm, nước mưa trải rộng, đường lưu lại chuỗi chuỗi dấu chân của hai người.

      ….

      Quần áo hai người ướt đẫm, đầy cửa vào, Hữu Hi lấy từ trong lòng ra hai bao thuốc, đặt lên bàn.

      Hoàng Bắc Thiên nhờ tiểu nhị chuẩn bị thùng nước nóng, thuận tiện tìm hai bộ quần áo sạch , bộ lớn hơn bộc ủa tiểu nhị.

      Hoàng Bắc Thiên tiến vào trong phòng, thấy bàn có hai bao thuốc cực kì sạch , hề bị ướt.

      Tya nắm lại, nhịn được chút xúc động, phía cơ thể vẫn còn lưu lại ấm áp.

      Hữu Hi chỉnh sửa lại đầu tóc, đột nhiên nhớ tới vết thương Hoàng Bắc Thiê, giống như đầu xe lửa vọt đến trước mặt , nhìn vết thương lắp bắp : “Ngươi… ngươi… miệng vết thương của ngươi, đều tại ta tốt, ngươi mau cởi quần áo ướt ra, ta giúp ngươi xem vết thương”.

      Gương mặt Hoàng Bắc Thiên chút thay đổi nhìn Hữu Hi, nước thân thể rơi xuống chân.

      “Ngươi tự chăm sóc tốt chính mình ”- Lạnh giọng xong, xoay người ra ngoài.

      phải bị thương sao, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, Hữu Hi có chút lo lắng, muốn giữ lại, nhưng lại hắt xì cái.

      Chỉ lát sai. Hoàng Bắc Thiên trở lại, cầm trong tay hai bộ quần áo, đem chúng nhét vào người nàng.

      Mặt mày lãnh khốc : “Mau thay”

      “Oh”- Hữu Hi cầm lấy quần áo, hướng về phía bình phong ra sau nó, cỡi quần áo ướt ra rồi mặc bộ quần áo khô ráo vào, lúc này mới ra.

      Vừa ra thấy Hoàng Bắc Thiên ngồi bên cạnh bàn, phía mặc áo, bờ vai trần rộng, cơ bắp , cường tráng mà khỏe đẹp.

      Hữu Hi nóng mặt, cúi đầu, đầy ngây ngất dám nhúc nhích.

      “Lại đây!”- Hoàng Bắc Thiên bá đạo, lãnh khốc hô lên tiếng.

      “Oh” Lại đây?

      “Giúp ta bôi thuốc”- Hoàng Bắc Thiên ngửa mặt hất lên, tràn đầy khí phách, làm cho người khách có cảm giác lời chính là lệnh.

      Quên , tốt xấu gì cũng vừa cứu nàng mạnh, lại còn dầm mưa tìm nàng là ướt cả vết thương.

      Hữu Hi tới, nhìn thấy bàn có miếng vải trắng liền cầm lấy nó.

      Đối với băng bó vết thương nàng xa lạ, lúc ở với kế phụ nàng thường xuyên bị thương, nên luôn phải tự mình băng bó, sau khi Nhất Thần phát , đau lòng muốn chết, quyết tìm kế phụ tính sổ.

      Làm như vậy chỉ càng khiến kế phụ tức giận, nàng cảng thêm bị thương, bởi vậy, mỗi lần Nhất Thần nhìn thấy nàng băng bó vết thương, nàng phải dùng biện pháp ôn nhu khuyên giải .

      Hữu Hi mở gói thuốc, nửa ngồi nửa đứng trước mặt Hoàng Bắc Thiên, đem thảo dược cầm máu đắp lên vết thương của .

      Vết thương vừa sâu vừa dài, Hữu Hi trong đầu từng đợt tê cứng, tay nhịn được có chút run rẩy, lực mạnh hơn, nàng lo lắng nhìn Hoàng Bắc Thiên, chỉ thấy mi mắt khẽ cử động, hình như… Hình như sao cả.

      Hữu Hi dùng dược tốt nhất, cùng với vải trắng sạch băng bó cho Hoàng Bắc Thiên, lúc này mới trút được gánh nặng đứng lên, ngồi chồm hổm lâu, chân vì thế mà tê , thân thể vô tư thẳng tắp ngã vào lòng Hoàng Bắc Thiên.

      Tay nàng vô thức đặt ngực Hoàng Bắc Thiên….. nóng rực, cứng rắn… gương mặt Hữu Hi nóng rực như phát hỏa.

      Cuống quýt buông tay ra, thân thể vội vàng lui về sau, rút khỏi lòng Hoàng Bắc Thiên, nhưng vì chân còn tê mà ngã té về sau.

      “Ta… ta phải cố ý”- Hữu Hi đỏ mặt, cố gắng đau đớn, bối rối giải thích.

      Gương mặt Hoàng Bắc Thiên chút cũng biến sắc, đứng dậy hỏi: “ mặt đất rất thoải mái sao?”

      “Oh… , phải”- Hữu Hi vội vàng đứng lên, tay đấm vào chân.

      Lúc này, tiểu nhị gõ cửa đưa thức ăn, tạm thời giảm bớt ngượng ngùng xấu hổ giữa hai người, hai người dùng qua bữa tối, Hữu Hi cảm thấy thân thể bắt đầu ấm dần lên.

      “Ngủ ”- Hoàng Bắc Thiên liếc Hữu Hi cái, đơn giản hai chữ.

      “Oh”- Nhưng chỉ có cái giường.

      “Ngươi ngủ giường”- Hoàng Bắc Thiên vừa nhìn thấy nỗi băn khoăn của Hữu Hi. Thân thể cầm chăn mình đặt mặt đất.

      “A, ngươi bị thương, ngươi ngủ giường, ta ngủ mặt đất là được rồi”

      “Được!”- Hoàng Bắc Thiên đáp tiến, đâm dâm về phía giường.

      ngủ ở giường, nàng ngủ mặt đất, Hữu Hi nhịn được cuộn thân thể của chính mình.

      Bên ngoài thỉnh thoảng có sầm chớp, làm cho nàng có cách nào ngủ được, rất sợ hãi, đột nhiên tiếng sấm nổ lên.

      “Răng rắc” tiếng nổ, Hữu Hi gắt gao cuộn mình lại, bưng kín lỗ tai, cắn môi.

      Thân thể gầy yếu tìm kiếm nơi an toản để trốn.

      lên”- thanh bá đạo của Hoàng Bắc Thiên vang lên.

      Hữu Hi kinh ngạc quay đầu lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng lệ quang.

      “Lại đây”- Hoàng Bắc Thiên kiên nhẫn bá đạo ra lệnh.

      Hữu hi như bị hấp dẫn bởi bờ ngực rộng ấp ám, an toàn của , liền giống như con thỏ ôm chăn mền lủi thủi về giường.

      Hoàng Bắc Thiên đưa chăn mền cho nàng, giữ lấy tay nàng lại: “Ngủ”.

      Thanh vẫn như cũ cực kì báo đạo lạnh lùng, nhưng đối với Hữu Hi nàng nghe thấy nó cực kì ấm áp. lôi kéo tay nàng, Hữu Hi trong lòng nảy lên tình cảm ấm áp.

      Tia chớp cùng tiền sức cũng còn phá rối, cảm giác an toàn bao phủ, nàng an tâm chìm vào giấc ngủ.

      Con người Hoàng Bắc Thiên trong đêm lóng lánh như ánh sao, nhìn mặt Hữu Hi, vừa rồi còn hoảng sợ giờ bình tĩnh lại.

      Nàng ngủ, nhưng là cực độ nằm yên, đầu rúc vào ngực , tay nàng giống như theo thói quen ôm lấy thắt lưng .

      Từng có người được nàng ôm như vậy sao?

      Con mắt sáng của Hoàng Bắc Thiên thâm trầm như mực, nhịn được ven tay, làm cho tay nàng chạm vào cánh tay , tay kia chầm chậm ôm lấy thắt lưng nàng.

      Hữu Hi lại tiếp tục cúi đầu vào sâu trong lòng , gương mặt nhắn dán vào trong ngực .

      điểm cũng chán ghét cảm giác thân mật này, tay cứng ngắc ôm lấy Hữu Hi, nàng giống như đứa trẻ tham luyến tìm ấm áp.

      Trêu chọc đến cực hạn.

      Thân thể có loại cảm giác khác thường, nhìn được dừng lại gương mặt nàng, sau đó cẩn thận hôn lên.

      …..

      đêm ngủ êm đềm, Hữu Hi tỉnh lại, dùng tay che chắn đôi mắt còn buồn ngủ, trước mắt mảng màu sắc.

      Trái tim giống như được sửi ấm, thân thể lui về sau, bất ngờ phát , chính mình cuộn vào lòng ai đó cực kì ấm áp, bàn tay vô sỉ còn đặt da thịt người khác.

      Tỉnh táo, đêm qua nàng vì sợ hãi sét đánh, mà cùng Hoàng Bắc Thiên ngủ giường.

      Tiếp tục lui về sau, trời ạ, nàng quả nhiên trốn vào lòng Hoàng Bắc Thiên nhất định là vì quá sợ hãi.

      Tiếp tục lui về sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bờ ngực rộng rãi của Hoàng Bắc Thiên, dám ngẩng đầu, sợ đụng mặt Hoàng Bắc Thiên xấu hổ vô cùng.

      “Ngươi muốn rớt xuống sao”- thanh của Hoàng Bắc Thiên đột nhiên vang lên đỉnh đầu.

      “Hã”- Hữu Hi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm.

      Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt chế giễu: “Đồ ngốc!” . Người cũng đứng lên, thân thể cao lớn về phía bàn cầm lấy quần áo, mặc vào.

      “Ngươi đâu vậy”-Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên ra ngoài nhịn được liền hỏi.

      “Ta có việc cần làm, ngươi ở chỗ này chờ”- Hoàng Bắc Thiên quay đầu lại, xong liền mở cửa ra ngoài.

      Hữu Hi chống tay mặt đất lạnh lẽo, nhưng cả người mảng nóng rực.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12


      Sau khi Hoàng Bắc Thiên rời khỏi đây, Hữu Hi sửa sang lại đệm giường, rồi rửa mặt phen. Trong đầu luôn nhớ tới gương mặt lãnh khốc nhưng khí phách của Hoàng Bắc Thiên, con mắt sáng như sao, thân thể tráng kiện.

      nhìn tuy lạnh lùng, nhưng nội tâm phải thế, vì vô tình nên để ý đến nhận thức của người khác khiến người ta sợ hãi.

      “Khâu khâu”.

      suy nghĩ truyền tới tiếng đập cửa, Hữu Hi đoán đó là tiểu nhị của khách điếm, nàng đứng dậy mở cửa, thấy phía ngoài là nam nhân cao tráng, trong mắt lóe lên tia nhìn khiến người khác sợ hãi.

      “Hã!”- Hữu Hi kịp kêu lên, nam nhân vươn tay bóp cổ, đem nàng đẩy vào phòng, cánh cửa bị dùng chân đóng lại.

      Hữu Hi hô hấp khó khăn, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt, nhưng lại kêu ra tiếng.

      Nam nhìn nàng giống như chứng kiến con mồi của giãy giụa cực kì hưng phấn, bóp lấy cổ nàng đến bên cửa sổ, sau đỏ điểm vào cổ nàng. Cánh tay ôm lấy thắt lưng, bay khỏi cửa sổ, rơi xuống nóc nhà.

      Hữu Hi muốn hô cứu mạng, nhưng lại phát chính mình cách nào phát ra thanh, nam nhân mang nàng bay Hữu Hi cảm thấy say sẩm, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo nhìn ra.

      Nam nhân có cảm giác an toàn mới ngừng lại, Hữu Hi phát ra trận buồn nôn chỉ muốn ói ra tất cà, “Oa” tiếng, nhắm ngay tên nam nhân rồi phun ra tất cả.

      “Ahh…. con phụ nữ chết”- Nam nhân bị Hữu Hi ói lên người, vội vàng buông tay, đem thả Hữu Hi té mặt đất, căm ghét cau mày tay giơ lên như muốn đánh Hữu Hi.

      Hữu Hi nằm im ngất xỉu mặt đất!!

      Nam nhân hùng hùng hổ hổ rút vài đám cây cỏ đem những thứ ô uế lau sạch, lúc này Hữu Hi mới bình tĩnh đứng dậy.

      “Xú nữ nhân, ta muốn chưởng đánh chết ngươi”- Nam nhân vừa xong liền dùng tay xé quần áo Hữu Hi.

      Hữu Hi phục hồi tinh thần lại, nhìn nam nhân với nàng chưa quá câu vội cởi quần áo nàng, Hữu Hi sợ đến cuống cuồng, tay chân giãy dụa.

      là phiền toái”- Nam nhân bực mình , sau đó mạnh tay xé quần áo Hữu Hi, lộ ra làn da trơn bóng ở phía sau lưng.

      Hả! Hả! Nam nhân này bị biến thái sao, đầu Hữu Hi trở nên tê dại, muốn kêu cứu nhưng lại ra tiếng.

      Hình như nam nhân điểm vào cổ , khiến nàng cách nào chuyện, đây gọi là điểm huyệt sao?

      Hữu Hi giãy dụa có suy nghĩ muốn chạy thoát, nam nhân lại buông tay, đem Hữu Hi đặt mặt đất, ép cả người nàng xuống

      chân bị nam nhân khóa chặt, ngồi lên đùi Hữu Hi, Hữu Hi chỉ có thể nằm dài mặt đất, cách nào phản kháng.

      phải có bí mật sao, nhưng sao chẳng thấy gì cả, đúng là da, quả sai mà”- Nam nhân dùng tay chút.

      muốn cái gì? Hữu Hi giương miệng quát to, nhưng thanh, thân thể giãy dụa khỏi giam cầm của nam nhân nhưng chỉ phí công.

      Nma nhân nhàn nhã : “Thành , mang theo người sống rất phiền toái, ta xem hay lột da ngươi xuống mang theo cho dễ”.

      A? Cái gì, lột dạ? cái gì bí mật, Hữu Hi nhịn được đổ mồ hôi lạnh, tại sao nàng lại tới thời cổ đại, gặp ai cũng biến thái.

      Hữu Hi ngẩn ra, cảm giác lạnh lẽo vây lưng nàng, có chút đau đớn.

      Trời ạ, là khủng khiếp, có ai tới cứu nàng ? Ngay lúc này, nàng nghĩ tới bốn chữ “ hùng Cứu Mỹ nhân”, bất lực tuyệt vọng nhìn trời, trong lòng liên tục hò hét, Bồ tát ơi, ông trời ơi, nếu như ai tới cứu nàng, nàng tình nguyện gả cho người đó.

      Hữu Hi bất lực hò hét, đột nhiên cảm giác người hẫng, nam nhân ngồi người nàng hình như rời , nàng vui vẻ tính đứng dậy, đột nhiên nghe tiếng vù vù vang lên, lúc đó mới hoảng sợ phát vô số mũi tên hướng về nàng bay tới.

      Tiếp đó thân ảnh bay tới, hai mắt nàng xoay tròn, thân thể rời khỏi mặt đất, nàng bị nhét vào lòng ngực của ai đó.

      Hữu Hi quay đầu lại nhìn, trái tim hung hăng thất kinh, sợ hãi lan tràn toàn thân. Nếu như có thể, nàng tình nguyện để bản thân mình bị cái tên biến thái kia lột da, nếu như có thể nàng hi vọng chính mình nằm mơ. Vì giờ phút này, nam nhân ôm nàng trong ngực ai khác là cái tên tàn bạo vô cùng Vương gia Lăng Khiếu Dương, nhìn thấy , giống như gặp quỷ. Sắc mặt Hữu Hi trắng như tóc bạc, trái tim sợ hãi như muốn nhảy khỏi ngực.

      Cái gì mà hùng cứu mỹ nhân, ràng là ác quỷ tới lấy mạng. Nàng thể gả cho nam nhân như vậy, Bồ tát nhất định là . Hữu Hi phục hồi lại tinh thần quay đầu bỏ chạy, nhưng cánh tay bị Lăng Khiếu Dương nắm lại, siết chặt đến đau nhức.

      “Dũng khí của ngươi đâu, mau cướp ta lại.”- Hữu Hi hướng về nam nhân lột da bị vũ tiễn tấn công, bay xa vài thước, nhìn Hữu Hi bị cướp , có chút cam lòng.

      Hữu Hi chứng kiến mười mấy nam nhân mặc quần áo giống nhau, tay cầm cung tên, nhắm ngay nam nhân kia.

      Lòng Ngực Lăng Khiếu Dương cực lạnh, giống Hoàng Bắc Thiên rất ấm áp, gương mặt cương nghị mà tuấn mỹ, lạnh lùng, còn lãnh khốc có chút cảm tình. Lăng Khiếu Dương để ý đến nam nhân kia, ngược lại đôi mắt phượng của mang theo tia huyết sắc nhìn nàng, lạnh lẽo : “Ngươi xem ta phải trừng phạt ngươi như thế nào mới đáng?Huh?”.

      câu đơn giản nhưng lại làm cho Hữu Hi phải run rẩy.

      Lăng Khiếu Dương xong, liền ôm Hữu Hi rời , còn lại mười mấy người cùng nam nhân kia giằng co.

      Hữu Hi trong lòng run rẩy, nàng trốn được, trở về, quay về đối diện với vương phủ, là địa ngục của nàng?

      ! Hữu Hi nhắm hai mắt lại, muốn nhìn thấy cảnh vật lên trong mắt mình.



      Hoàng Bắc Thiên qua về, phía sau mang theo nam tử thanh tú trở về khách điếm, Hoàng Bắc Thiên chứng kiến trong phòng khoảng vắng lặng.

      nhìn thấy Hữu Hi, chỉ có cửa sổ bị gãy nát, trong lòng thầm kêu lên hay rồi, từ cửa sổ phi thân ra.

      “Gia, người đâu vậy?- Nam tử hỏi tiếng, rồi đuổi theo.

      Hoàng Bắc Thiên đáp xuống mặt đất, giữ lấy người bán đồ vật ven đường, dữ tợn, lo lắng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy người phụ nữ ?”

      Người bàn hàng rong liền nghĩ tới người phụ nữ bị nam nhân ôm , vội : “Bị nam nhân mang theo hướng kia”- Người bán hàng rong chỉ tay về hướng.

      Hoàng Bắc Thiên buông người bán hàng rong ra, thân ảnh hướng theo phương hướng kia mà đuổi theo. Nam tử theo sau Hoàng Bắc Thiên, dùng cặp mắt kì quái nhìn chủ tử của mình. Chủ tử làm sao vậy, chưa khi nào vội vàng, cấp bách như vậy, nghĩ tới liền đuổi theo.

      Nhưng vẫn hề thấy bóng dánh Hữu Hi.

      giương mắt thất vọng nhìn bốn phía, hai tay siết chặt.

      “Chủ tử, người tìm gì vậy?

      Hoàng Bắc Thiên trong mắt ngập tràn thất vọng, quay đầu, lạnh lùng : “Về thôi”.

      “Vâng”.

      Hai người trước sau, rời khỏi nơi này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13


      Vương phủ.

      Xôn xao!!. Cửa bị đá văng ra, trước mắt Hữu Hi tối sầm, bị Lăng Khiếu Dương hung hăng đẩy vào gian phòng lạ. Nàng bị đẩy mạnh đến té lăn mặt đất, đau đớn nhưng cũng chỉ có thể nhăn mặt, dám hó hé tiếng

      Nàng trở về lại, trở về nơi từng hành hạ hàng, mới vừa rời khỏi đây mấy ngày, nhanh chóng tìm ra nàng.

      Thân thể cao lớn, đứng yên chỗ quan sát nàng, phượng nhãn tràn đầy tia huyết sắc.

      Gương mặt vừa tuấn mỹ vừa lãnh khốc trở nên quen thuộc với nàng, nó làm người khác sợ hãi, Hữu Hi nhịn được kéo thân thể lui về sau.

      chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay xinh đẹp của nhanh nhẹn giữ lấy cằm nàng.

      “Ánh mắt của ngươi có ý gì? Sợ hãi sao?”- Ở phía môi còn lưu lại vết sẹo nhạt, là kiệt tác của nàng, nàng cắn , chọc giận , mang thêm vết sẹo đôi môi của vừa mở ra rồi khép lại trở nên cực kì gợi cảm. Lời nhàng nhưng trầm khiến cho người khác sợ hãi.

      Hữu Hi nắm chặt tay, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lòng bàn tay toát ra rất nhiều mổ hôi. Giống như cá gặp nước, con ngươi càng tràn ngập sợ hãi, mắt ngơ ngác nhìn Lăng Khiếu Dương, miệng khóa chặt nên lời.

      “Ngươi tại sao lại phát run, ta làm cho người sợ hãi sao?”- Tay Lăng Khiếu Dương buông ra, di chuyển xuống trước ngực Hữu Hi, hai tròng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp, thoát tục của Hữu Hi. Khóe môi còn lưu lại vết sẹo tròn nhợt nhạt, phải là muốn trừng phạt này vì để lại vết sẹo đó chứ. Nếu như thế nàng cười rộ, vì vết sẹo nhất định rất giống hai lúm đồng tiền…

      Hữu Hi tái nhợt, nghiêm mặt, cố gắng kích hoạt thanh trong cổ họng, nhưng nàng cách nào sắp xếp được lời của chính mình. Bời vì nàng biết mình ra cái gì cũng đều sai, tốt hơn hết là cứ im lặng trầm mặc.

      Môi của Lăng Khiếu Dương điểm nụ cười, tuy mang theo chút sắc huyết nhưng lại đẹp đẽ làm cho người khác bị mê hoặc. Thân thể của tiến đến gần nàng, hô hấp phả vào mặt nàng, khí xung quanh tràn ngập bá đạo và chèn ép.

      “ Xem ngươi , sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, nếu biết sợ, sao còn dám bỏ chạy”- Lời của dùng toàn từ hoa lệ, tay hung hăng ôm lấy vòng eo bé củ Hữu Hi.

      Hữu Hi nhìn gương mặt tuấn mỹ của gần trong gang tấc, sợ hãi nhìn Lăng Khiếu Dương. trong mắt nàng tưởng chừng mình có thể nhìn ra vô số phương pháp hành hạ nàng. càng tỏ ra bình thường nóng lạnh, càng khiến nàng sợ hãi.

      Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Ngươi xem ta nên trừng phạt ngươi thế nào mới tốt đây, mới có thể giúp cho ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này?”

      , buông tha ta, buông tha ta, ta muốn bị ngươi trừng phạt, ta muốn”- Hữu Hi bị bức bách đến đường cùng, bật khóc kêu to, đôi tay bé đánh vào lồng ngực kiên cố của , vì sợ hãi nên nước mắt ngăn được mà chảy xuống

      Lăng Khiếu Dương tùy ý để Hữu Hi đánh vào người , sắc mặt hề biến đôi, cười lạnh nắm lấy cằm Hữu Hi, khiến cho gương mặt đầy lệ phải đối diện .

      Con ngươi đen kịt của mang theo loại ma lực, thẳng tắp nhìn nàng, làm cho nàng phải ngưng khóc.

      ta biết, có phải ngươi rất sợ hãi”- Giọng của Lăng Khiếu Dương mang theo vài tia ôn nhu “ ”.

      Hữu Hi cắn môi, gật đầu, đôi mắt đep hoảng sợ, mang theo vài tia khó hiểu, khiếp vía nhìn Lăng Khiếu Dương.

      Lăng Khiếu Dương thản nhiên : “Ngươi cũng biết, trong vương phủ có tòa thủy lao, bên trong nuôi rất nhiều rắn và các lại trùng khác nhau, ta suy nghĩ, biết có nên cho ngươi vào đó thử lần”

      , đừng!”- Hữu Hi hoảng sợ cuống quýt lắc đầu, vừa nghĩ tới mấy côn trùng đó, nàng xúc động đến muốn nôn ra, từ nàng rất sợ hãi mấy thứ này, tên nam nhân này, chẳng lẽ là trời cao phái tới là khắc tinh của nàng sao.

      ?- Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo cười, hai tay chậm rãi di chuyển người Hữu Hi, bên nắm lấy phong của Hữu Hi, dẫn tới cả người Hữu Hi cứng đờ, muốn giãy dụa, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lăng Khiếu Dương liền bị dọa đến phát run, cả người bất lực nhìn Lăng Khiếu Dương.

      “Ta cho ngươi cơ hội chuộc tội, nhưng phải xem ngươi có biết giữ lấy nó ”- Lăng Khiếu Dương tựa như con mèo vờn con chuột mà mình vừa bắt được, đặt nó trong lòng bàn tay để trêu chọc.

      Lăng Khiếu Dương mỉm cười, giọng vô cùng mê người, mỗi câu mỗi chữ đều dừng lại bên tai Hữu Hi: “Lấy… lòng ….ta”.

      “Lấy lòng ngươi?”- Hữu Hi lặp lại câu của Lăng Khiếu Dương.

      Thân ảnh cao lớn của Lăng Khiếu Dương đột nhiên đứng lên, tiêu sái ngồi chiếc giường gỗ.

      Hữu Hi chậm rãi đứng lên, nhìn Lăng Khiếu Dương, trái tim lạnh lẽo, lấy lòng , là việc cực kì khó khăn, nàng hiểu hàm nghĩa trong câu . Nhưng chủ động lấy lòng nam nhân, thứ nhất nàng chưa bao giờ làm điều đó, cho nên thể, thứ hai, đối phương là ma quỷ, từng sỉ nhục, từng lấy trong trắng của nàng.

      Nàng tới, kềm lòng được mà lui về sau.

      Lăng Khiếu Dương cũng vì thể tỏ hấp tấp, ưu nhã ngồi cao, con người đen nhìn chằm chằm nàng, giống như nhìn con mồi trong túi của mình: “Đừng quên ngươi là đêm thiếp của ta, nếu như nghĩ tới việc hầu hạ, ta để cho rất nhiều nam nhân hầu hạ ngươi.”.< Đêm thiếp: ta nghe thấy hơi kì kì, nhưng biết thay thế nào.>

      Hữu Hi trận choáng váng, là ác quỷ, là ác quỷ , Hữu Hi thôi lùi lại, cẩn trọng từng bước tiến về phía Lăng Khiếu Dương.

      Lăng Khiếu Dương hài lòng khi thấy Hữu Hi thỏa hiệp, khuất phục dưới , môi nở nụ cười chế giễu, vươn tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, hai người ngã xuống giường.

      Hữu Hi ở , ở dưới.

      Hia người thân mật dính chặt vào nhau, bọn họ là từng làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng phải như thế này.

      Tay Lăng Khiếu Dương kéo vạt áo của Hữu Hi, len lỏi vào lớp áo bên trong. Bờ vai của Hữu Hi để lộ ra ngoài, vô cùng xinh đẹp.

      Hữu Hi rơi vào thế kẹt, thống khổ, biết nên làm sao cho đúng, nắm bàn tay bé của nàng đặt lên ngực .

      Nàng nửa ngồi nừa nằm người , tư thế mập mờ, nỗi sợ hãi lúc nãy cánh mà biến mất như mây khói.

      Con ngươi đen của sắng quắc như sao, nhìn chằm chằm gương mặt nàng, bàn tay mềm mại, bé của nàng lại có thể dễ dàng khiến run rẩy.

      Hữu Hi vuốt ve , chú ý đến từng nét biến đôi mặt Lăng Khiếu Dương, nàng đột nhiên thích loại cảm giác nàng. bị nàng khống chế, chịu sắp đặt của nàng.

      Hô hấp của trở nên nặng nề, gầm : “Đáng chết, ngươi chỉ biết thế này thôi sao?.”.

      Hữu Hi nghĩ ngợi lát, con ngươi di chuyển, liền cúi đầu, đôi môi đỏ mọng lướt xuống cổ , hôn từ nơi này sang này khác, giống như con chó đến đâu gặm đến đó, trong ngực Lăng Khiếu Dương kịch liệt phập phồng- tựa như nhẫn nhịn cái gì đó, biết là cười, hay tức giận mà thở dốc. Hữu Hi muốn ngẩng đầu lên xem, đầu óc bị cơn choáng váng, vừa sực tỉnh lại phát hai người đổi vị trí.

      Trong mắt mang theo tia tức nhận, tựa hồ đối với nàng hài lòng, trái tim Hữu Hi nhịn được truyền đến trận co rút.

      “Ngươi thất bại rồi”

      Lăng Khiếu Dương lãnh khốc , cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hữu Hi, dục vọng trong thân thể bộc phát dễ dàng.

      Nàng từ từ nhắm mắt, trong lòng khóc, nàng rơi xuống địa ngục, cách nào cứu vớt, Nhất Thần, xin lỗi, ta nên sống buông thả như vậy….

      nhìn nàng nhắm mắt, bên môi nở ra nụ cười lạnh lẽo, trừng phạt, khinh địch như trước đây. Ngươi bất quá chỉ là công cụ để ta phát tiết, ta làm cho ngươi biết, chạy trốn nhận hình phạt nặng như thế nào.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      a đây là truyện ngược đầu tiên mình đọc nè :yoyo64:
      tốn bao nhiêu nước mắt của mình
      ngược đau cả tim
      thề đọc lại nó nữa (trừ quyển 4):yoyo11:
      Bebj91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :