1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 10


      Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương kéo ra khỏi Tô phủ, Hữu Hi là con rể nhặt được tú cầu chiêu thân làm sao có thể để nàng dễ dàng như thế, hơn nữa, tay của Hạo Vũ quy củ chạm ngực Hữu Hi, cũng phát giác nàng là nữ nhân. Tô phủ nổi danh vùng bị kẻ làm cho náo loạn, còn dám ăn lớn tiếng, hơn nữa bẻ gãy tay Hạo Vũ làm sao có thể để Hữu Hi cùng Lăng Khiếu Dương con đường trốn

      Ra khỏi phủ Hữu Hi giãy khỏi tay Lăng Khiếu Dương, lo lắng bảo buông tay ra. “Buông tay, chúng ta tự đường mỗi người”

      Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm liếc mắt nhìn nàng, bàn tay to vẫn siết chặt tay nàng, bá đạo tóm lấy nàng chạy về ngã tư đường. Hữu Hi thân bất do kỉ bị kéo , chạy như điên, hai người chạy thục mạng, phía sau vẫn có người đuổi theo. Lăng Khiếu Dương dù tàn nhẫn nhưng đối với dân chúng dám loạn sát, trừ khi bị bức ép, hoặc có người xúc phạm Hữu Hi.

      Lăng Khiếu Dương khinh công tuyệt đỉnh, mang theo Hữu Hi chạy trốn, còn sức nữa nhưng buông tay.

      Hữu Hi chỉ muốn tìm chỗ trốn để lừa gạt những người đó. Nhưng Lăng Khiếu Dương lại thua cả đầu gỗ, cho dù có chạy cũng thoát. Mang theo nàng còn giảm sức của , phía sau tiếng gậy gộc khua hướng về nàng bộ dạng giống như hung thần.

      Hữu Hi bối rối, chỉ để mặc Lăng Khiếu Dương kéo tay nàng chạy loạn, cuối cùng hai người cũng ra ngoại thành, đám người theo sau cũng mệt mỏi thở hồng hộc, giọng cao tức giận hô to: “Đừng chạy”

      Hữu Hi mệt mỏi muốn chạy trốn nữa, cổ tay vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Lăng Khiếu Dương, đứt quãng : “Ta… ta chạy… ta tình nguyện bị bắt về, ngươi , cần xen vào chuyện của ta… bỏ tay ra.. bỏ ra”- Hữu Hi vừa người vừa ngồi xuống đất, thở gấp gáp, bước cũng nổi nữa.

      Mấy người đuổi theo sức lực cũng thua xút, nhưng tất cả đều bị bỏ lại phía sau còn nhìn thấy bóng ai nữa.

      Vài người đuổi theo còn sót lại cũng mệt hơi thở gấp gáp, cố gắng mắng: “Đừng chạy,.. còn chạy nữa bọn ta khách khuyến”

      Lăng Khiếu Dương có chút suy yếu, nhìn Hữu Hi ngồi đất chịu , tay cuối cùng cũng buông lỏng nàng ra, bàn tay trống rỗng giống như trái tim .

      Gia đinh Tô phủ bước vững, thong thả bước lên: “Theo bọn ta về Tô gia, đừng ép bọn ta động thủ”

      Người này vừa mới xong, Lăng Khiếu Dương giơ chân chân lên đá cái văng ra ngoài, đau đớn gọi cha gọi mẹ. quỳ rạp mặt đớn, kêu rên: “Ai u, đau chết ta rồi, huynh đệ sao lên, lo lắng cái gì chứ”

      Bốn năm người lúc này mới lếch chân sớm nhũn ra nhằm về phía Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương tay thủ quyền, chỉ vài cái đánh mấy người ngã lăng quay, kêu đau, té xuống chạy trốn.

      Hữu Hi thở cũng gấp nữa, trong lòng thấm oán giận, phải lợi hại lắm sao, lúc nãy chỉ cần vài cái đánh ngã mấy người này, tại sao còn kéo nàng chạy như điên chứ, mệt muốn chết.

      Hữu Hi muốn đứng dậy, nhưng phát , sau khi chạy trốn đột nhiên nghỉ ngơi, hai chân mềm oặt lại run lên, cách nào đứng lên được. Lăng Khiếu Dương tới bên cạnh nàng, trán thấm lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen nhìn thấy tâm tình của , thản nhiên coi như có gì.

      vươn tay về phía nàng, ngón tay thon dài, mạch sắc da thịt ánh vào mắt Hữu Hi.

      “Còn được ?”- hỏi.

      Hữu Hi cau mày, quay đầu chỗ khác, tựa hồ cùng có bất kì quan hệ gì, Hữu Hi trầm mặc gì, cũng thèm để tâm đến bàn tay đưa ra giúp đỡ nàng.

      Tay thất vọng thu lại, giương mặt mang theo thất vọng, hai nắm tay chiết chặt.

      “Nàng còn định ngồi đây chờ bọn chúng quay lại sao?”

      Hữu Hi trầm mặc, lên tiếng.

      Lăng Khiếu Dương đau lòng, độc : “Nàng ngay cả .. cũng muốn với ta sao?”

      Hữu Hi muốn cùng Lăng Khiếu Dương chuyện, chẳng lẽ lại những hận thù của họ sao?

      Nàng giãy dụa đứng dậy, muốn biến mất khỏi mắt , nhất quyết chịu thua cái chân này, Lăng Khiếu Dương túm lấy tay nàng.

      “Ngươi làm gì vậy?”- Hữu Hi cau mày, trong mắt lên chán ghét Lăng Khiếu Dương rất quen thuộc.

      để tâm tới ánh mắt nàng, khom lưng xuống, cánh tay dùng sức, đem nàng nâng lên.

      “Này, ngươi để ta xuống”- Hữu Hi giãy dụa, từ người muốn nhảy xuống.

      Lăng Khiếu Dương lạnh giọng uy hiếp: “Nàng còn quát tháo ta đánh ngất nàng”

      Đối với bá đạo của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi trong lòng tức giận, thân thể vùng vẫy, nhịn được hét: “Ngươi buông, chúng ta chỉ là người qua đường, ta cần ngươi quản, cũng cần làm mấy chuyện vô ích này, đừng xuất trước mắt ta nữa”

      Lăng Khiếu Dương thẳng người, buông tay, Hữu Hi lần nữa té xuống đất, nàng kêu đau, nhưng sau đó cổ lại đau xót, mọi thứ trước mắt tối sầm, mất tri giác.

      Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lạnh lùng bế Hữu Hi ngất lên lưng, Hữu Hi từ từ nhắm hai mắt tựa vào tấm lưng rộng dài của Lăng Khiếu Dương. từng bước từng bước về trước, trái tim cũng từng chút từng chút rung động. điên cuồng mang nàng chạy trốn, đơn giản vì muốn nắm tay nàng.

      muốn dừng lại vì muốn cứ như thế nắm tay nàng, chăm sóc nàng. Cho dù lúc dừng lại, vẫn thể nhìn thấy nàng quay đầu lại nhìn .

      Hữu Hi từ từ tỉnh lại, nhịn được nhíu mày. Sau khi cảm giác mơ hồ qua mới nhớ tới bản thân mình bị Lăng Khiếu Dương đánh bất tỉnh. Nam nhân đáng chết, Hữu Hi thầm mắng, cũng nhận ra bản thân mình ở trong căn phòng . Nàng mang giày vào muốn chạy nhưng lại nhìn thấy Lăng Khiếu Dương tới, trong tay còn mang thức ăn

      “Đói bụng ?”- Giọng lạnh lùng rất tự nhiên, giống như về chuyện thời tiết ngày hôm nay.

      Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương, muốn làm cái gì, ân oán qua , tất cả kết thúc, làm vương gia của , nàng sống cuộc sống của nàng, tốt sao?

      “Ăn cơm ”- đem thức ăn đặt lên bàn.

      Hữu Hi hờ hững nhìn Lăng Khiếu Dương, trầm mặc lúc lâu, mới lạnh lùng : “Lăng Khiếu Dương, ngươi có y gì? Ngươi cuối cùng muốn làm gì?”

      biết bản thân có tư cách , Hữu Hi, ta nàng, cho nên cho ta cơ hội để ta nàng. cũng có tư cách , Hữu Hi đừng như vậy, là ta tổn thương nàng, xin nàng tha thứ cho ta.

      biết, ba chữ ta xin lỗi thể làm cho Hữu Hi , cũng thể xóa những thương tổn mà nàng phải chịu.

      Lâu sau đó, cúi đầu : “Ta chỉ chờ, chờ nàng quay đầu lại nhìn ta, cho chờ tới già”

      .. ta quay đầu lại, ”- Hữu Hi cắt đứt lời Lăng Khiếu Dương , muốn tiếp tục nghe nữa,. “Ta quay đầu đầu lại nên ngươi cũng đừng can thiệp vào cuộc sống của ta, hãy để cho chúng ta là hai người xa lạ, có quan hệ gì với nhau”

      Hữu Hi xong xoay người ra ngoài, Lăng Khiếu Dương hướng về phía nàng hô to: “Ta chờ nàng, chờ nàng dù bao lâu nữa, chờ nàng quay đầu lại.”

      , quay đầu lại, từ lúc bước ra khỏi vương phủ, ý niệm này vẫn rất kinh định. Nàng quay đầu lại, thẳng lưng ra ngoài, những ân oán của quá khứ là qua khứ, liều chết cứu nàng mấy lần oán hận mất , nhưng thương tổn khắc sâu trong lòng, cuộc sống nhục nhã trước kia nàng cả đời quên.

      Tình của nàng thể chấp nhận, cũng muốn chấp nhận, người nàng là hbt. Cho dù bây giờ hai người gặp nhau chỉ toàn đau khổ, nhưng bất luận ở đâu, dù xa đến cách mấy, mặc kệ trở nên thế nào, xấu vẫn là người nàng

      Hữu Hi chút lưu luyến rời khỏi căn phòng , trong khoảng sân có con ngựa trắng cùng hành lý của nàng, chắc là do Lăng Khiếu Dương mang tới. Hữu Hi nhìn thấy trong sân còn người là Cao Mạc, ánh mắt nhìn nàng có chút giận dữ.

      Hữu Hi quan tâm, tay dắt ngựa, rời khỏi đó. Nàng sợ lạc đường, sợ, bởi vì nàng có mục tiêu, tới đâu hay tới đó, leo qua núi qua sông, thời gian trôi , mọi thứ trôi qua, nàng tìm nơi yên tĩnh mà ở, bình thản sống qua ngày.

      Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi rời , nàng quay đầu lại, kiên quyết ra , trái tim cách nào kiềm nỗi đau này. Nàng quay đầu nhìn , mà vẫn chờ nàng, vẫn chờ đợi.

      Đoạn đường phía trước yên tĩnh, gặp chuyện ném tú cầu nàng có gặp phải cường đạo bại hoại, xem như may mắn. Gặp Lăng Khiếu Dương có xem là bất hạnh ?

      Hữu Hi ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời tối đen, chắc là muốn mưa rồi. Nàng giục ngựa chạy may, muốn trước khi trời mưa tìm được nghỉ chân. Con ngựa bị quất vào mông liền chạy về trước, nhưng nơi này thông khách điếm, ngay cả chổ trú mưa còn có, mưa bắt đầu kéo tới.

      Hữu Hi cả người ướt đẫm, bối rối tìm nơi trú mưa thấy cái ốc . Nàng chạy vội vào, sau đó dắt ngựa vô, rồi rũ rũ tóc ướt nước.

      Lạnh quá, Hữu Hi hắt xì cái, cuộn người lại, nhìn trời mưa biết khi nào mới dừng. Quan sát xung quanh, nghĩ tới nơi này cũng có ai xuất , nàng liền tìm góc vội vàng cởi bộ quần áo ướt đẫm ra

      Nàng tìm nơi bằng phẳng ngồi xuống, tựa vào tường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng ngủ, mơ thấy hbt, mơ thấy hai người ở cùng nhau sống rất vui vẻ.

      biết ngủ bao lâu, Hữu Hi trong bụng rất đói liền thức giấc, nhìn thấy cách đó xa có đống lửa, nước mưa nóc nhà cũng rơi xuống nữa, mình xuất chiếc áo ngoài của nam. Hữu Hi ngẩn người ra, ý thức được việc gì đó, đứng dậy, áo rơi xuống mặt đất.

      Ánh mắt Hữu Hi nhàng nhìn nam nhân ngồi xa xa trong góc, quần áo ướt đẫm tóc vẫn còn nước. Lăng Khiếu Dương, sao, sao lại xuất trước mặt nàng, quần áo, đống lửa, nóc nhà bị dột?

      hà tất phải làm thế.

      Nàng muốn dây dưa như thế, muốn nhận quan tâm của , muốn, Hữu Hi thấy bên ngoài mưa cũng còn to, liền muốn bỏi .

      Lăng Khiếu Dương xông lên, ôm lấy nàng: “Đừng ra ngoài, nàng muốn ngã bệnh sao?”

      Hữu Hi xoay người, lạnh lùng nhìn : “Lăng Khiếu Dương, ta muốn cùng ngươi có bất cứ quan hệ gì cả, tình của ngươi ta cần, lòng tốt của nguời ta cũng cần, chúng ta ai quen biết tốt sao?”

      Hữu Hi vừa xong, tên bắn xuyên gió từ cửa sổ bắn vào phòng rơi xuống đất, mang theo mùi sát khí nồng nặc. Lăng Khiếu Dương ôm nàng, hai mắt trầm xuống, ôm nàng trốn vào sau vách tường.

      Lúc này bên ngoài truyền đến giọng độc ác: “Lăng Khiếu Dương, đừng làm con rùa đen rút đầu, ra đây chịu chết

      Trái tim Hữu Hi giật thót lên, giọng này rất quen thuộc..

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11


      Mưa vẫn như cũ rả rích rơi xuống, có vẻ mưa cũng lớn hơn, phía trong sân là mười mấy người đàn ông tay mang võ trang. Cầm đầu là nam nhân cầm đầu mặc bạch y, khăn trắng che mặt, đứng đó. Đứng bên cạnh bạch y nhân là lão già có trường râu dài, gầy gò, khổ luyện, ánh mắt sáng trưng, cầm cung tên bắn vào trong ốc.



      Lăng Khiếu Dương dùng ánh mắt ám chỉ Hữu Hi trốn ở đây, đừng ra ngoài. biết ai muốn lấy mạng của , nhưng muốn liên lụy Hữu Hi, hai tay buông lỏng nàng phi thân hướng lên nóc nhà.

      Bên ngoài vừa thấy bóng người tính lao lên nóc nhà liền bắn cung, tiễn bay về phía Lăng Khiếu Dương. Lăng Khiếu Dương huy động kiếm chém từng mũi tên, cả người linh hoạt né tránh.

      Hữu Hi tựa vào tường, trái tim hoảng sợ bất an, tiếng quát tháo vừa nãy, nếu nàng nghe lầm là của Tứ đương gia của Vô Âu Môn, sao lại đuổi giết Lăng Khiếu Dương?

      Hữu Hi kiềm lòng lại nhớ tới giọng đầy hận thù của Lăng Khiếu Dương, dáng vẻ múa kiếm điên loạn của , rồi hét to muốn hoàng đế chết, muốn Lăng Khiếu Dương chết, muốn Trấn Bắc tướng quân chết.

      Trái tim Hữu Hi cứng lại, Hoàng Bắc Thiên bắt đầu báo thù rồi sao? Mấy ngày qua, nàng ở trong khách điếm nghe người gian đồ đồn rằng Vô Âu môn chuẩn bị khởi nghĩa, tấn công vào các tiểu thành, cướp quân lương của triều đình. Bây giờ muốn giết người, trước là xuống tay giết Lăng Khiếu Dương, Bắc Thiên cũng tới sao? Hữu Hi muốn quan sát chút, nhưng tiễn lao tới dày đặc, muốn để nó bắn xuyên qua cơ thể mình, Hữu Hi đành phải trốn sau tường đất.

      Trong lòng lo lắng nổi lên, Tứ đương gia của Vô Âu Môn võ công bất phấn, nếu như Hoàng Bắc Thiên đến, hơn nữa còn có đội cung tiễn chắc chắn Lăng Khiếu Dương phải đối thủ của họ, chết là điều còn nghi ngờ…

      Hữu Hi kinh hãi khi nghe bên ngoài toàn tiếng đánh nhau, hai bên giao thủ, tên cũng bắn nữa, có lẽ sợ đả thương phía mình.

      Hữu Hi lúc này mới thắm dò, đôi mắt từ cửa sổ hướng ra ngoài, chỉ thấy Lăng Khiếu Dương cố hết sức giao thủ cùng Tứ đương gia và thân ảnh màu trắng.

      Thân ảnh màu trắng che mặt khiến Hữu Hi nhớ tới, lúc Hoàng Bắc Thiên từ trời bay xuống, tựa như tiên nhân, xuất trước mắt nàng, cứu nàng . Ánh mắt của nàng chăm chú nhìn bóng người quen thuộc, trong lòng nhung ngớ, là Bắc Thiên, là , tới là vì đuổi giết Lăng Khiếu Dương.

      Trái tim bị đâm vào đau đớn, muốn nghĩ tới, nhất định thành thân rồi… nàng muốn chuyện này là . Nhưng bây giờ nhìn thấy nam nhân mình lại nhịn được đau lòng, trong lòng chua xót. Hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Khiếu Dương bị Tứ đương gia đả thương phía sau lưng, cả người lảo đảo, ngã về trước, kiếm trong tay Hoàng Bắc Thiên cũng lao về phía Lăng Khiếu Dương.

      Hữu Hi căng thẳng, king hoàng hét lên “Đừng”, nàng xông ra ngoài. Cung tiễn thấy người từ trong nhà tranh phóng ra, tưởng là giúp đỡ Lăng Khiếu Dương, liền phóng tên hướng về phía Hữu Hi.

      Sau khi Hoàng Bắc Thiên nghe thấy giọng Hữu Hi, trái tim giật mình lại nhìn kẻ dưới bắn tên vào Hữu Hi, thất kinh bỏ mặc Lăng Khiếu Dương, lao tới chỗ Hữu Hi. Kiếm trong tay vung lên chém đứt mũi tên, tới bên cạnh Hữu Hi, ôm lấy thắt lưng nàng, người nhún lên tránh được vài mũi tên sau đó bình thản đáp xuống đất.

      Lúc này, ánh mắt hai người đan vào nhau, biết là sau bao nhiêu ngày gặp lại, đôi mắt và tâm trạng của cả hai đều ánh lên mâu thuẫn. Trong lòng thầm gọi tên nàng, trong lòng nàng cũng gọi tên , nỗi nhớ nhung triền miên chôn sâu nơi đáy lòng trong lúc này bùng lên.

      Đôi mắt đen của nhìn Hữu Hi mặc đồ nam trang, tâm tình phức tạp suy nghĩ, Hữu Hi sao lại ở cùng Lăng Khiếu Dương. Thủ hạ chịu trách nhiệm tìm Lăng Khiếu Dương hề Hữu Hi cùng chỗ.

      Phải rồi, Hữu Hi mặc y phục này sợ rằng thủ hạ nhìn ra, hơn nữa dù Hữu Hi mặc đồ nữ cũng chưa chắc có người biết nàng là ai, thân phận của chỉ có số ít người biết. Mới tháng gặp, ngắn ngắn, dài dài nhưng hai người cảm giác như mười năm gặp.

      Hữu Hi gầy gò như thế khiến HOàng Bắc Thiên đau lòng. chỉ muốn ôm nàng thế này cả đời buông ra, ước muốn đó cũng thể, yên lặng gì chỉ nhìn nhau. Trong lúc Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên đắm chím trong nỗi đau, cảm giác mâu thuẫn khi gặp lại Lăng Khiếu Dương bị Tứ đương gia đâm vào cánh tay, bay lên cao đá vào ngực Lăng Khiếu Dương. Thân hình cao lớn của cuống quít lui về sau, tóc đen hỗn loạn ướt đẫm bết vào mặt , cánh tay chảy máu, đôi mắt đen vẫn kiêu ngạo mười phần, nhận thua hay tỏ ra sợ hãi.

      Hữu Hi định thần lại, trái tim căng lên: “Đừng đánh nữa, thả ra , để

      Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên lộ vẻ giận dữ, đối với lời cầu khẩn của Hữu Hi, những kêu thủ hạ dừng lại thậm chí còn bực mình, tại sao nàng lại thay tên nam nhân này câu xin, đáng chết.

      Cung tiễn lúc này cũng đứng yên, muốn bắn chết Lăng Khiếu Dương, cung tên giơ lên, Hữu Hi hoảng hốt, kinh hãi từ trong lòng Hoàng Bắc Thiên chạy tới, chút nghĩ ngợi đứng chắn trước mặt Lăng Khiếu Dương.

      Hai mắt Hoàng Bắc Thiên tối sầm, tay nắm chặt, hạ giọng hô: “Nàng làm cái gì vậy?”

      Hữu Hi trong lòng rối bời, nàng cũng biết vì sao lại làm vậy, có lẽ vì Lăng Khiếu Dương đơn phương cứu nàng vài lần, nàng muốn chết, bối rối : “Ta… ta chỉ muốn các ngươi tha cho , để

      Nghe thấy Hữu Hi thế, đôi mắt đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương trở nên nhu hòa, lóe sáng lên, nhìn nữ nhân trước mặt dan tay bảo vệ , mỉm cười. cũng được, hận cũng được, như vậy là đủ rồi, từng đối với nàng tệ như thế, nhưng nàng lại thay cầu xin, nàng thiện lương, còn rất tàn nhẫn.

      còn cầu gì nữa, nàng hận , chán ghét , nhưng hy vọng chết như vậy là đủ rồi. vươn cánh tay đẩy Hữu Hi ra, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Hữu Hi, về trước hai bước.

      Nhìn Hoàng Bắc Thiên mang bạch y, trong lòng hừ lạnh: “Chết có gì đáng sợ, đáng sợ nhất chính là sống trong đau đớn”

      đứng thẳng lên, tay giơ kiếm lên, cười lạnh, hề kiêng dè : “Đến đây, mặc kệ các ngươi là ai, muốn giết ta sao, bổn vương có sợ chết”

      nhìn Hoàng Bắc Thiên, nhớ tới ngày đó ở hoàng cung, cứu Hữu Hi khi bị thương, là bạch y nam nhân dẫn đầu đám loạn dân xông vào hành thích hoàng đế, cứu Hữu Hi, là ai, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?

      tại sao lại cứu Hữu Hi, nhìn ánh mắt của và Hữu Hi quen thuộc như thế, trong lòng lướt qua suy nghĩ, Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nở nụ cười.

      “Muốn chết ta thành toàn cho ngươi”- Hoàng Bắc Thiên tàn nhẫn hô to, giơ kiếm, phi thân lên cao. muốn Lăng Khiếu Dương chết, thể sống nữa.

      Kiếm trong tay mang đậm mùi sát khí hướng về phía Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương cũng nghênh đón, hai binh khí chạm vào nhau phát ra thanh xé gió.

      Trái tim Hữu Hi thắt lại, nàng đứng đó, chỉ có thể nhìn hai nam nhân đằng đằng sát khí muốn đưa nhau vào chỗ chết. người là nam nhân nàng , người lại từng tổn thương nay liều mạng bù đắp cho nàng, nàng làm sao nhẫn tâm nhìn chết.

      Lăng Khiếu Dương bị thương, địch lại được Hoàng Bắc Thiên, trái tim Hữu Hi thắt lại, nàng rất sợ nhìn thấy cảnh máu chảy. Hoàng Bắc Thiên võ công được truyền lại từ Miêu Phách Thiên, nay đánh vào người Lăng Khiếu Dương.

      Hơn nữa sau khi giao tranh, Lăng Khiếu Dương tốn ít sức, hơn nữa cánh tay bị thương khiến dần dần đuối sức. CHớp nhoáng, Hoàng Bắc Thiên đá té xuống đất, thân hình cao lớn ngã xuống dính đầy buồn đất, Hoàng Bắc Thiên đâm thẳng về phía Lăng Khiếu Dương.

      ! Hữu Hi hoảng hốt, nàng chút nghĩ ngợi, dùng cách nhanh nhất chạy tới chỗ Lăng Khiếu Dương, ôm lấy . Kiếm Hoàng Bắc Thiên kịp thu lại, mũi kiếm sắc bén đâm vào Hữu Hi, Hữu Hi đau đớn kêu lên

      “Hữu Hi..!”- Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên kinh hô.

      Lăng Khiếu Dương tay đầy máu ôm lấy Hữu Hi, trái tim sợ hãi, tại sao lại cứu , tại sao, đáng.

      Hoàng Bắc Thiên lại càng sợ hãi hơn, đâm Hữu Hi, trong lòng đau đớn, kiếm đâm trúng nàng cũng là đâm vào trái tim , đau siết. Chuôi kiếm trong tay như làm phỏng tay , vội vàng buông ra, tức giận đá Lăng Khiếu Dương ra xa, đem Hữu Hi ôm vào lòng, quần áo tay của dvà Hữu Hi dính đầy máu.

      bối rối lắc đầu, tay run rẩy, vỗ về mặt nàng: “… Hữu Hi nàng sao rồi!”- Đáng chết, sao lại làm bị thương nàng, Hoàng Bắc Thiên loạn lên, hai mắt ửng đó, la hét.

      Hữu Hi đau đớn nhíu chặt mày, gian nan : “Đừng giết… ta cầu chàng.. cứu ta.. xin chàng!”

      “Đừng nữa, ta đáp ứng nàng, giết !”- Hoàng Bắc Thiên bối rối đáp ứng, tay phong bế huyệt đạo Hữu Hi, có được lời hứa của , tay nàng liền đặt mặt , đôi mắt đau khổ mang theo niềm hạnh phúc hư ảo. “ nhau… có thể ở gần nhau, là… tốt, tốt”

      “Chúng ta chia ly, Hữu Hi, có việc gì, Hữu Hi đừng sợ,.. đừng sợ… ta để nàng chết”- Hoàng Bắc Thiên bối rối , lệ từ mặt rơi xuống.

      Hữu Hi mỉm cười nhưng thể được nữa, hai mắt khép lại, đem hình ảnh Hoàng Bắc Thiên đặt ngoài cửa mắt.

      Đôi mắt Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, nhìn Hoàng Bắc Thiên, thấy được tình sâu đậm của nàng đối với Hoàng Bắc Thiên. đoán đúng, bạch y nam nhân là người Hữu Hi , có chết. Hữu Hi , nhưng lại liều chết cứu , tình của nàng, lòng của nàng vẫn thuộc về Hoàng Bắc Thiên. Nàng chẳng qua thiện lương, chỉ có suy nghĩ đơn giản, nàng muốn gì cả, chỉ muốn được cùng nam nhân mình ở cạnh, nhưng bây giờ chỉ còn là đau khổ. lại lần lượt phá hủy hạnh phúc của nàng.

      Trái tim Lăng Khiếu Dương nhói đau.

      Hữu Hi liều chết cứu Lăng Khiếu Dương, ai cũng hiểu Hữu Hi tại sao làm thế, mặc kệ Lăng Khiếu Dương từng thương tổn nàng nhiều đến thế, nhưng nàng lại cứu, hơn nữa nàng lại cầu Hoàng Bắc Thiên tha cho Lăng Khiếu Dương, lợi dụng lúc mềm lòng nhất.

      Hữu Hi bị đưa vào thành đưa cho người trong phân đà cứu chữa, nhìn thấy tính mạng Hữu Hi bị đe dọa, Hoàng Bắc Thiên lòng đau như cắt, đả thương Hữu Hi. Nhìn Hữu Hi nằm giường thông minh, gương mặt tái nhợt, tóc cắt ngắn, trái tim khỏi đau đớn.

      Vì quyền lực vì báo thù, thể giết phụ nữ, nhưng mà chưa từng nghĩ làm cho người mình nhất chịu thương tổn. Hôm nay, nằm quyền rất lớn, thống lĩnh mười mấy vạn nhân mã, công thành chiếm đất, từng bước thực kế hoạch bản thân. Chỉ có kế hoạch ám sát Lăng Khiếu Dương vì Hữu Hi mà dừng lại.

      canh giữ bên người Hữu Hi suốt mấy ngày mất đêm, tấc rời. Trong đêm khuya, nghe thấy Hữu Hi hôn mê vẫn gọi tên , mỗi tiếng rên rỉ gọi tên đối với đó là tình tha thiết là nhung nhớ. Hữu Hi đúng, nàng cần gì cả, liều mạng vì tình , chính là tất cả của nàng.

      Nhưng chỉ cho được nàng tình của , cho được nàng hạnh phúc, chỉ để nàng sống trong khổ đau, từng chút bị nổi đau thiêu đốt đả thương nàng.

      Hoàng Bắc Thiên hối hận, u uất nắm lấy tay Hữu Hi, hy vọng kiếm đó là đâm trúng phải Hữu Hi. thế, nhất định có ngàu, đem tất cả những thứ tốt nhất có trong tay đưa cho Hữu Hi. Người của , trái tim của đều là của Hữu Hi, hề vì bất cứ ai mà dừng, nếm đủ mùi vị cuộc sống bị người bày bố.

      Nhưng Hữu Hi hôn mê suốt năm ngày vẫn tỉnh lại, trái tim Hoàng Bắc Thiên bị dày vò điên cuồng, ngón tay run rẩy vỗ về mặt nàng, đau khổ : “Hữu Hi, tỉnh lại, tỉnh lại được , đừng ngủ nữa, đừng hành hạ ta nữa, nếu có nàng, Hữu Hi, ta rất đau khổ, ta cùng nàng đều đau, bởi vì, ta và nàng giống nhau, ta cũng muốn ở cạnh nàng, nhưng ta cũng muốn báo thù”

      “Ta muốn nàng ở bên cạnh ta, nhưng nếu ép nàng ở lại như vậy đối với nàng rất tàn nhẫn. Buông tay, cả nàng và ta đều đau, buông cũng đau, Hữu Hi, ta phải làm sao , chẳng lẽ cừu hận này nên báo sao?”

      Giọng Hoàng Bắc Thiên nghẹn ngào, vừa xong, nhìn thấy Hữu Hi hề phản ứng, sốt ruột : “Hữu Hi, ta đáp ứng nàng, giết xong hoàng đế, chúng ta núi, sống cuộc sống bình thường, chỉ xin nàng đừng rời xa ta, tỉnh lại Hữu Hi, tỉnh lại…”

      Hoàng Bắc Thiên vừa , đau khổ đem mặt vùi vào lòng bàn tay Hữu Hi, từng giọt lệ nóng rực rơi vào tay nàng.

      thương tâm quá độ của ai nhận thấy, bóng Miêu Hồng đứng ngay cửa, nàng bưng thức ăn đứng đó, mặt nàng cũng là đau đớn cùng hận thù, cuối cùng lặng lẽ rời .

      Đêm kéo tới, Hoàng Bắc Thiên giúp Hữu Hi thay thuốc, xoay người vắt khăn muốn giúp Hữu Hi lau mặt. Quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Hữu Hi khẽ chớp, trái tim mừng rỡ, nắm lấy tay Hữu Hi, kích động đến rơi lệ, vừa khóc vừa cười : “Hữu Hi, nàng tỉnh rồi, nàng tỉnh rồi”

      Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, tựa hồ suy nghĩ, mới dùng giọng nghèn nghẹn: “Ngươi.. là ai?”

      Hữu Hi hôn mê suốt năm ngày, lúc tỉnh lại câu thứ nhất của nàng khiến Hoàng Bắc Thiên mất phản ứng

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12


      Hữu Hi hỏi là ai?

      Nàng sao lại hỏi như vậy, là ai vậy, là Hoàng Bắc Thiên, nàng nhận ra sao? Trái tim đông cứng lại, đôi mắt đen nhìn tinh nhãn của Hữu Hi, sợ hãi : “Hữu Hi đừng đùa, trò đùa này vui đâu, miệng vết thương của nàng còn đau ?”



      “Đùa? Công tử, ngươi là ai?”- Hữu Hi hỏi, cũng muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động đụng đến vết thương, kéo theo trận đau, khỏi cúi đầu cau mày, đau đớn hô: “Đau quá, ta làm sao vậy?”

      Hữu Hi như vậy làm Hoàng Bắc Thiên hoảng loạn, sợ hãi, tay nâng mặt Hữu Hi lên, để nàng nhìn , bối rối lo lắng : “Hữu Hi, nhìn ta, ta là Hoàng Bắc Thiên, ta là Hoàng Bắc Thiên, nàng nhận ra ta sao, nhìn ta”

      Hữu Hi nghe Hoàng Bắc Thiên , dùng ánh mắt xa lạ mờ mịt nhìn , kinh hoàng : “Vị công tử này, ngươi làm ta đau, ta biết ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông tay”

      Nam nữ thụ thụ bất thân? phải Hữu Hi biết xấu hổ, chỉ là quan hệ bọn họ trước kia, còn gì mà thân hay thân? Hai người là thân mật nhất, nàng sao lại chuyện như thế, Hoàng Bắc Thiên nhìn chăm chú mặt Hữu Hi, nhìn hai mắt của nàng.

      Ánh mắt nàng từng chứa đựng tình cảm chân thành, từng suy nghĩ thương , nhưng bây giờ lại nhìn như kẻ xa lạ. Kẻ xa lạ, trong mắt nàng chỉ là kẻ xa lạ sao?

      Trái tim Hoàng Bắc Thiên bị trận đả kích mạnh, đau đớn khiến tâm can nứt ra, chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra. Nhất định là Hữu Hi giận vì báo thù, vì quyền lực mà lấy nữ nhân khác, đúng vậy, lấy Miêu Hồng, nhưng chưa từng chạm vào nàng ấy, hề tất cả chỉ là giao dịch.

      đau khổ : “Hữu Hi, nàng giận ta đúng , giận ta lấy nữ nhân khác, giận ta bỏ hận thù, đúng , cho nên nàng nhận ta, đừng như vậy Hữu Hi, đừng tỏ vẻ biết ta”

      Hữu Hi cau mày, giữ lễ : “Công tử, ngươi gì vậy, chúng ta quen nhau sao? Ngươi lấy nữ nhân khác, ngươi muốn báo thù là có ý gì. Ngươi muốn làm gì cũng được, tại sao lại giận?”

      Chúng ta quen nhau sao? Nàng , nàng hiểu, biết gì cả. Đây là những lời Hữu Hi vừa sao, hai người quen đến mức ngay cả thở cũng có thể nhận ra nhau, bây giờ nàng lại hỏi chúng ta quen nhau sao?

      ”- Tâm Hoàng Bắc Thiên vỡ ra, rống tiếng, sợ hãi kêu lên: “Nàng là Hữu Hi, nàng là thê tử của ta, là người phụ nữ ta , nàng là Hữu Hi”- Tại sao lại là chúng ta quen nhau sao!? Nàng trừng phạt ta sao Hữu Hi.

      Tiếng kêu của dường như dọa sợ Hữu Hi, nàng lui lại, cau mày sợ hãi : “Ta biết ngươi cái gì, đây là đâu? Ta là ai. Ta là thê tử của ngươi sao? , ta nghĩ được gì cả”- nàng bất an nhìn bốn phía xung quanh.

      Hoàng Bắc Thiên nghe Hữu Hi thế, trái tim rùng mình đập mạnh, nàng nhớ ra sao? Nàng sao lại nhớ là ai, nhớ cả bản thân mình, vậy quá khứ giữa hai người là gì, là gì với nàng?

      Hữu Hi bước , tự hỏi Hữu Hi đâu, như kẻ điên bắt lấy cánh tay Hữu Hi, cuồng loạn hét lên: “Đừng như vậy, đừng như vậy, Hữu Hi, ta sai rồi, ta sai, đừng trừng phạt ta nữa!”

      Hoàng Bắc Thiên mất khống chế kích động làm đau vết thương Hữu Hi, nàng cau mày, kêu lên: “Đau quá”

      Hoàng Bắc Thiên thu hồi bàn tay mất khống chết, cuống quít : “Xin lỗi, ta làm đau nàng Hữu Hi, nhưng làm sao chuyện này có thể xảy ra, nàng, nàng sao lại nhớ chuyện gì?”

      “Ta .. ta là ai?”- Hữu Hi đế ý Hoàng Bắc Thiên , gương mặt nhắn rất đau đớn, thầm suy nghĩ, ta là ai, ta là ai? Nàng cuống qu‎ýt đặt câu hỏi.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, muốn nhìn xem trong đó có thủ đoạn gì , nhưng ánh mắt Hữu Hi, vẻ mặt của nàng, động tác của nàng cũng quen bây giờ lại trở nên xa lạ, là xa lạ ở đâu?

      Chẳng lẽ là đôi mắt nàng, mắt nàng nhìn xa lạ đến thế, xa lạ đến mức làm đau lòng.

      Nàng cứ như vậy mà quên tất cả, tại sao chứ?

      Hoàng Bắc Thiên siết chặt tay Hữu Hi, đôi mắt đen lo lắng nhìn nàng, đau khổ : “Nàng là Hữu Hi, ta là Hoàng Bắc Thiên, nàng là thê tử của ta, chúng ta rất nhau, nàng quên rồi sao?”

      “Chúng là phu thê, chúng ta nhau?”- Hữu Hi lắc đầu, lúng lúng rút tay về, tránh để đụng chạm: “, ta biết ngươi cái gì, xin ngươi hãy để ta rời được

      Nàng còn để chạm vào, loại cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn. !! Tâm Hoàng Bắc Thiên như vỡ ra : “Ta để nàng đâu Hữu Hi, đừng đối xử với ta như thế, đừng”

      vừa vừa vội vàng giữ lấy tay Hữu Hi, tay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn, bối rối : “Hữu Hi nàng xem, đây là vật đính ước giữa ta và nàng, chúng ta thành thân rồi, còn nữa..”- Hoàng Bắc Thiên vội vàng từ trong áo rút ra cái túi, để trước mặt Hữu Hi: “Nàng xem, cái túi này là nàng tự tay làm, ta vẫn mang bên người”

      Nhìn ánh mắt mờ mịt của Hữu Hi, lại tiếp tục tìm lấy hoa hồng do nàng tự làm đặt xuống bên cạnh: “Nàng xem, đây cách thể tình giữa chúng ta, hoa này muốn nàng ta, nàng gọi đó là hoa hồng., nó đại diện cho tình , chứng tỏ nàng ta. Nàng quên rồi sao? Nàng, nàng sao lại có thể quên được? Sao lại quên ?”

      Hoàng Bắc Thiên đau đớn khóc thành tiếng, chẳng lẽ chỉ vì nhát kiếm đó làm cho Hữu Hi quên mất nàng từng sao.

      Nhìn Hoàng Bắc Thiên đau khổ như thế, trai tim Hữu Hi có chút đành lòng, giọng an ủi: “Công tử, ngươi đừng buồn. Ta nhớ ra, ta biết gì cả, ta là thê tử của người sao? Xin lỗi, dù chỉ chút ta cũng nhớ”

      Hoàng Bắc Thiên đau đến sắp ngất nhưng vẫn đứng dậy, tay quẹt lung tung lau nước mắt. Giọng khàn khàn: “ sao, nàng nhớ, sao cả, ta từ từ kể cho nàng nghe, chúng ta từng làm những gì, tình giữa chúng ta, chuyện trong quá khứ của chúng ta”

      “Được”- Hữu Hi mông lung gật đầu, rồi lại nhịn được hỏi: “Chúng ta rất nhau sao? Ta là thê tử của ngươi sao?”

      Hoàng Bắc Thiên như kẻ thất bại, đau đớn : “Phải nàng là thê tử của ta, chỉ là, ta làm chuyện khiến nàng rất thương tâm, có lẽ cả đời nàng cũng tha thứ cho ta”

      “Ta đau quá, ta làm sao vậy?”- Hữu Hi cau mày, tay nhàng giữ chặt vết thương.

      “Nàng bị thương, tốt lên mau thôi”

      “oh”- Hữu Hi cúi đầu , hai mắt sợ hãi nhìn . “Ta muốn nghỉ ngơi, mệt quá, ngươi cũng đừng khóc đừng đau nữa”

      “Hảo, vậy nàng nghỉ ngơi , ta làm ồn nữa”- Tay Hoàng Bắc Thiên gắt gao siết chặt, trái tim vỡ ra từng mảnh .

      Hữu Hi nhắm mắt lại, nhưng lại thấy lo lắng gì đó mở mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, lại hỏi: “Ta tên Hữu Hi đúng ?”

      “Đúng vậy! Nàng tên là Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên kiềm được rơi lệ, chỉ muốn dùng kiếm đâm vào bản thân lúc này.

      Hữu Hi quên mất , nàng gọi là công tử, nàng nhận ra nữa.

      Có được câu trả lời, Hữu Hi lại nằm xuống ngủ, vẻ mặt nàng bình thản, còn Hoàng Bắc Thiên lại đau khổ, bi thảm vì Hữu Hi quên mất , và nàng chỉ là kẻ xa lạ, ngay cả tình cảm của hai người cũng quên mất. Chẳng lẽ là trừng phạt sao? Cách trừng phạt này làm cho sống bằng chết!

      Hoàng Bắc Thiên tin Hữu Hi quên mất , cố gắng dò xét nàng, nhưng biểu của nàng ngay cả cũng thể nhận ra. Từ lúc nàng tỉnh dậy đến bây giờ tháng. Nàng quên mất cũng tháng, tháng qua, nàng nhìn với đôi mắt xa lạ.

      gì, làm gì nàng cũng nhớ nổi bản thân mình là ai, bản thân cũng trở nên ưu phiền nhưng nhiều lúc nhìn thấy nàng vui vẻ, buồn bã, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười khiến nỡ nhắc lại

      Nàng quên nỗi đau mà gây ra, quên cái gọi là , như vậy đau nữa.

      Sống là chuyện của , chết là chuyện của , ai nữa, nàng cũng chẳng quan tâm. Thế giới của nàng trống rỗng, mang đến cho nàng bao nhiêu thứ đồ, nàng cũng chẳng thể nhớ được.

      Nhát kiếm đó khiến Hữu Hi thiếu chút nữa mất mạng, sau khi tỉnh lại, nàng cũng quên kí ức giữa hai người. Đại phu , nhiều lúc vì sống quá đau khổ, cũng có thể vì vết thương mà nàng lựa chọn quên .

      Lời đại phu khiến trái tim Hoàng Bắc Thiên bị hành hạ, nhìn xem làm gì với Hữu Hi. Cứ ngỡ rằng những thương tổn mà Lăng Khiếu Dương gây ra Hữu Hi là sâu nhưng chính bản thân mới là người đả thương nàng nặng nhất.

      Lăng Khiếu Dương hành hạ cơ thể Hữu Hi, còn là hành hạ tâm của nàng. Những vết thương cơ thể có thể dùng thuốc trị, nhưng vết thương lòng làm sao khỏi, có lẽ quên đối với Hữu Hi lại tốt, quên , nàng đau khi nhìn thấy nam nhân mình ở cùng nữ nhân khác, quên tình cảm của cả hai, nàng bị hành hạ.

      Cứ như vậy mà chờ đợi, nàng, chăm sóc nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh , chuyện gì cũng tốt, có lẽ ngày nào đó, nàng nhớ ra , nhớ lại tình cảm của cả hai.

      “Môn chủ, ngươi dạy ta võ công được ?”- Vết thương Hữu Hi tốt lên cũng là lẽ tự nhiên, nàng nhờ có dùng nội công trị thương, hơn nữa dùng toàn thuốc xa xỉ, chỉ cần cẩn trọng điều dưỡng, vết thương tốt lên.

      Vẻ mặt nàng ngóng trông, sau đó làm vài động tác ngu ngốc, : “Ta thấy môn chủ phu nhân lợi hại, nhìn nàng muốn kiếm đẹp, ta cũng muốn lợi hại như thế”

      Hữu Hi gọi là môn chủ, gọi Miêu Hồng là phu nhân, bảo nàng gọi Bắc Thiên, phu quân, nàng chịu, chỉ gọi là môn chủ, gọi Miêu Hồng là môn chủ phu nhân, mỗi lần nghe nàng gọi là mỗi lần lòng hắng nhói đau, trái tim bị giày vò hành hạ.

      Hữu Hi cả ngày vô tâm vô phế mỉm cười, hề có chút âu sầu, gương mặt tươi cười hề có chút u buồn, thất vọng : “Môn chủ, ngươi sao lại lời nào, muốn dạy ta sao?”

      Lòng đau nhưng mỉm cười gượng gạo, tay an ủi gương mặt nhắn của nàng: “Nàng muốn học ta dạy nàng, ta dạy nàng, nhưng sau này đừng có than khổ”

      đâu, ta rất nghiêm túc”- Thấy Hoàng Bắc Thiên đồng tình, Hữu Hi lại vô tâm mỉm cười.

      Nàng cứ vô tâm ở lại bên cạnh , cùng , hề e ngại mốn quan hệ giữa và Miêu Hồng, hề quan tâm người là ai, dù con chó tên A Miêu nàng cũng chẳng để tâm.

      Bởi vì nàng chỉ biết là phu quân của nàng, ngoài ra chuyện gì cũng biết, dù cưới người khác nàng cũng cần. Bởi vì nàng quên mất tình nên đau.

      người nhưng lại được người đó quan tâm, cũng là loại đau đớn khó diễn tả.

      cũng thể thấy được trong mắt Hữu Hi tình cảm sâu đậm như trước, thể thấy được dịu dàng của nàng, thế giới của chỉ còn lại bóng đêm u ám.

      Hữu Hi cũng rất ham học võ, mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, muốn Hoàng Bắc Thiên nên thủ hạ lưu tình, khổ sở nàng sợ, nhất định Hoàng Bắc Thiên phải dạy nàng cho tốt.

      Nàng bây giờ mới học võ tuy hơi trễ, nhưng thân thể cũng sao, học ít quyền cước công phu thân thể cũng cải thiện. Hữu Hi mỗi ngày nghiêm túc, luyện tập, sau đó chờ Hoàng Bắc Thiên xuất , cùng đấu, quả nhiên công phu có tiến bộ.

      Trừ khi Hoàng Bắc Thiên bận chuyện bên ngoài nếu luôn cố gắng về với Hữu Hi, chăm sóc nàng, nàng. Nơi hai người ở luôn thay đổi, hề ổn định, Hữu Hi cũng quen

      Nàng hỏi tại sao lại đổi, cũng hỏi Hoàng Bắc Thiên bận rộn chuyện gì, bởi vì nàng cần biết, nàng chỉ sống trong thể giới của bản thân, vui trong niềm vui của mình.

      Hoàng Bắc Thiên cố gắng thương Hữu Hi, muốn đem những thứ tốt nhất về cho nàng, đồng thời cũng từng bước thực được kế hoạch báo thù..

      Đảo mắt cái sang đông, Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên lại chuyển sang nơi mới. Hoàng Bắc Thiên sau khi sắp xếp cho nàng xong rồi lại công vụ, hai ba ngày sau về.

      Cho nên nàng ở đây, chờ an toàn quay về, nơi này rất đặc biệt, bên ngoài nhìn như tòa miếu nhưng chất là nơi mình bí mật của Vô Âu Môn.

      Nơi núi non hẻo lánh, hương khói thịnh, người dân thưa thớt, Hữu Hi muốn cùng tăng nhân rời khỏi Vô Âu Môn. Hoàng Bắc Thiên làm chuyện của , nàng cũng luyện quyền cước công phu của nàng.

      Hữu Hi cũng để ý, có tiểu hòa thượng mỗi ngày đều ra sau gian phật đường đưa cơm. Hữu Hi có hỏi tiểu hòa thượng đưa cơm cho ai nhưng , chỉ lắc đầu bảo nàng đừng hỏi.

      Hữu Hi kiềm được tò mò len lén theo sau tiểu hoà thượng, nhìn thấy vào torng phật đường, tay chạm vào tượng phật, tượng phật liền hạ xuống để lộ ra cánh cửa ngầm

      Hữu Hi cau mày, lập tức yên lặng rời , trốn vào chỗ bí mật, chỉ chờ tiểu hòa thượng vừa nàng lại nhấc chân đến pho tượng. Tay đẩy pho tượng, răng rắc tiếng, tượng phật hạ xuống để lộ cánh cửa, Hữu Hi nhìn thoáng qua, do dự chút liền xoay mình xuống bậc thang, vừa giẫm lên bậc thang thứ nhất, pho tượng liền đóng lại.

      vách tường có vài cây đuốc sáng chiếu vào thông đạo hẹp , gió thổi lồng lộng khiến Hữu Hi lãnh run. Nơi này để làm gì chứ, sao lại lạnh như thế, đáy lòng run sợ, về trước. Trái tim nàng sắp chịu được nữa rồi.

      Xuyên qua thông đạo, trước mắt rất trống trãi, Hữu Hi bất ngờ phát , nơi này là phòng giam. Phòng giam làm bằng gỗ vây lấy nam nhân, tóc đen bừa bộn, cả người bẩn thỉu ngồi đó, tay chân toàn là khóa sắt, cúi đầu nhìn , trông rất quen.

      Gió lạnh lại thổi qua, Hữu Hi nhịn được run cả người, nhưng người đó đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt như nước sơn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.

      Sau khi nhìn thấy mặt người đó, nàng kiềm được lui về sau từng bước. Sao lại là ?

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13


      Hữu Hi lui về sau từng bước, nam nhân ngồi yên bỗng đứng lên, đôi mắt đen vô hồn trong chớp mắt rực sáng, vội vàng nhìn nàng, hai tay kích động nắm lấy cọc gỗ thô to, trong mắt ngập đầy vui sướng, giọng khàn khàn: “Hữu Hi là nàng, nàng còn sống, nàng còn sống!”

      Nhìn thấy Hữu Hi mừng rỡ như điên, nàng sống chuyện gì cũng tốt, tốt hơn tất cả.

      “Ngươi quen ta sao?”- Hữu Hi nhìn nam nhân tiền tụy trước mặt, chột dạ hỏi.

      Nam nhân kích động trong mắt liền lên tia phức tạp, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, bất an hỏi: “Nàng nhận ra ta”

      Hai mắt Hữu Hi khẽ chớp, nhíu mày hỏi: “Oh, ngươi là ai, sao lại bị giam ở đây?”

      Trái tim Lăng Khiếu Dương nhói đau: “Ta là Lăng Khiếu Dương, tại sao lại thế? Nàng làm sao vậy? Tại sao nhớ ra ta?”

      “Lăng Khiếu Dương”- Hữu Hi lặp lại tên, sau đó gật đầu, tay chỉ vào vị trí gần tim: “Ta bị thương ở đây, thiếu chút nữa mất mạng, lúc tỉnh lại còn nhớ gì cả, nhưng ta biết, ta có tướng công rất thương ta là đủ rồi, ngươi.. sao lại ở đây, ngươi là người xấu sao?”

      Hữu Hi mất trí nhớ!!

      Nàng quên tất cả, quên những việc mà làm với nàng, quên cả . Hai người trở thành hai kẻ xa lạ? Chuyện này khiến người ta đau lòng, tình nguyện để nàng nhớ những chuyện xấu làm, tình nguyện để nàng hận , ít nhất, dù là hận, trong lòng nàng vẫn còn lưu lại chút dấu vết. Nhưng bây giờ, là gì đối với nàng, thậm chí bằng hữu cũng .

      Ngay cả hận cũng còn trong lòng nàng.

      hít hơi, nhìn gương mặt nhắn của Hữu Hi: “Phải, ta là người xấu, vì thế bị giam ở đây”- nhìn hai mắt Hữu Hi, lúc này nhìn thấy trong đôi mắt có hận, chán ghét, chỉ có xa lạ hờ hững.

      Trái tim thắt lại đau nhói, ra là dù đôi mắt đó có chán ghét, vẫn nhớ mãi. ở trong kí ức nàng giờ đây biến mất, điều đó khiến rất thống khổ, chẳng lẽ giữa hai người chỉ là kẻ qua đường. Đau đớn làm cho gương mặt méo mó, lệ quang lóe lên.

      Đôi mắt nàng chân nhìn , hạ giọng dịu dàng : “Ta ra ngoài cầu xin họ thả ngươi, sau khi rời khỏi đây, ngươi đừng làm chuyện xấu nữa được ?”

      “Hữu Hi”- Lăng Khiếu Dương đau khổ gọi tên nàng, vươn tay muốn giữ lấy nàng, muốn ôm nàng, nhưng nhà giam lại ngăn cản .

      Hữu Hi nhìn xoay người sang chỗ khác, theo con đường tới mà khỏi, Lăng Khiếu Dương chỉ biết nhìn nàng phía sau, chỉ có thể vô vọng nhìn Hữu Hi, nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi, Hữu Hi, nàng hãy quay đầu lại , bởi vì, biết sau này còn có cơ hội gặp lại .

      hướng theo bóng lưng nàng hét to: “Hữu Hi, nhớ kĩ ta, ta gọi là Lăng Khiếu Dương, ta là Lăng Khiếu Dương”

      Nhưng Hữu Hi vẫn quay đầu lại, cứ như thế biến mất trong tầm mắt , chán nản bất lực ngồi xuống, đau khổ ôm lấy đầu.

      Chỉ cần nàng hạnh phúc, vui vẻ tốt rồi, tốt, mất trí nhớ, mất cũng tốt. NHưng tại sao tim lại đau như thế, trong nhà lao u ám tràn ngập nỗi đau của Lăng Khiếu Dương.

      Hữu Hi rời khỏi nhà lao, tâm trạng có chút kiềm chế. Môn chủ ba bốn ngày quay về, nhưng ba ngày qua, vẫn quay về.

      Nàng có chút lo lắng, chẳng lẽ mọi chuyện thuận lợi, lo lắng khỏe, là người rất giữ chữ tín, khi nào về chắc chắn về. Mỗi lần về, đều chạy tới tìm nàng đầu tiên, tìm được nàng rồi ôm nàng vào rồi : “Hữu Hi, ta về rồi, thời gian qua khiến nàng lo lắng rồi, nàng khỏe , ăn cơm có ngon , có luyện công ?”

      Hữu Hi thích nghe liên tục ân cần hỏi thăm nàng, thích cảm giác bị ôm, nghe tiếng đập của , cảm nhận vòng tay của

      Tâm trạng Hữu Hi vẫn còn say trong suy nghĩ từ sân sau lên trước. CÙng lúc đó từ ngoài cửa lớn chùa vài người vào, là nhị đương gia và thủ hạ của , người họ rất nhiều vết thương, vừa vào, vội vàng đóng cửa lại, vào trong.

      Hữu Hi căng thẳng, vội vàng lên hỏi: “Nhị đương gia, có phải môn chủ gặp chuyện hay ?”

      Nhị đương gia ngoài năm mươi tuổi, vóc người cao dài, gầy gò, vội vàng nhìn Hữu Hi : “Nơi này nên ở lâu, phu nhân mau theo chúng tôi rời khỏi đây, bay qua phía sau núi chúng ta gặp môn chủ ở đó, đường phiá trước bị bao vây, thể được nữa, trong Vô Âu Môn có gian tế, tiết lộ hành tung của mọi người”

      “Vậy còn môn chủ”- Hữu Hi vội vàng hỏi, trái tim bất an.

      “Môn chủ”- Nhị đương gia muốn nhưng lại thôi. “Rời khỏi đây trước

      cho ta biết”- Hữu Hi sốt ruột hỏi. “Môn chủ làm sao?”

      Nhị đương gia lo lắng : “Lúc môn chủ bị thương vẫn nhớ tới an toàn của phu nhân, phái chúng tôi tới đón phu nhân, môn chủ giờ hôn mê bất tỉnh, thể tự mình tới đón phu nhân, phu nhân nhanh , nếu kịp nữa đâu”

      Trái tim Hữu Hi đau nhói, môn chủ bị thương, hôn mê, nàng muốn gặp , nàng muốn gặp , muốn cùng . Nghĩ tới đó nàng vội : “Hảo, chúng ta thôi, mau cùng môn chủ họp lại”

      Lúc này mấy vị tăng lữ cũng vây lại, nhị đương gia phất tay ý bảo, mọi người cùng nhau chạy ra cánh cửa sau núi. Mười mấy người đều chạy về phía trước, Hữu Hi chạy rất chậm những vẫn đuổi sát theo sau, nhịn được hỏi người bên cạnh, thương thế môn chủ có nặng , có nguy hiểm đến tính mạng , nàng lo lắng đến chết được.

      Bên cạnh có người trả lời: “Môn chủ bị thương rất nặng, nhưng có Miêu Hồng chăm sóc nên đáng ngại nữa, lúc này chuyển đến nơi an toàn”

      Miêu Hồng, Hữu Hi trong lòng khổ sở, nhưng cố gắng gạt bỏ cảm giác đó cố gắng về phía núi. Đột nhiên trong gian có mùi khóc bốc lên. Nàng xoay người lại, nhìn thấy chùa bốc lửa, trong lòng kinh hãi, nhớ Lăng Khiếu Dương vẫn bị giam trong đó.

      Bọn họ ai cũng chạy nên ai phát ra , có phải chết đói chết khát trong lao .. Hữu Hi nghĩ vậy, cũng do dự xoay người chạy , nàng cho họ biết nàng quay lại, bởi vì nếu họ cho nàng .

      Nhị đương gia chỉ lo chỉ huy mọi người lên rừng núi, ngừa quan binh đuổi theo, ai chú ý tới Hữu Hi. Sau khi chạy được lúc lâu, mới phát , Hữu Hi biến mất còn trong đám người

      “Phu nhân đâu?’- Nhị đương gia sốt ruột hỏi, ánh mắt quay lại tìm kiếm Hữu Hi.

      “Lúc nãy còn hỏi thương thế của môn chủ mà”- nam tử trẻ tuổi tức giận trả lời.

      Thân tín bên cạnh Nhị đương gia cau mày : ”Nhị đương gia, chúng ta mau thôi, quan binh buổi tới tất cả đều gặp, nếu nàng ta thấy nữa phu nhân cũng cần vì nàng ta mà khóc, mà khó chịu.”

      “Người biến mất, ngươi bảo ta làm sao với môn chủ”- Nhị đương gia tán thành với ý kiến của nam nhân, tức giận quát lớn.

      Có người : “Nhưng cũng thể kêu các huynh đệ quay lại nộp mạng”

      “Các ngươi trước, ta quay lại tìm người”- Nhị đương gia phải loại người có nghĩa khí, nhưng cũng thể vô trách nhiệm hại đến sinh mạng của huynh đệ.

      “Nhị đương gia, chúng ta để người quay về mạo hiểm như vậy”- Mấy người thuộc hạ đồng ý để đương gia quay lại.

      Trong lúc tranh chấp, dưới chân núi có rất nhiều quan binh xuất đuổi theo hướng bọn họ..

      Thân tín của nhị đương gia : “Nhị đương gia, thôi, nếu ngay cả chỗ thân của môn chủ lộ ra, tới lúc đó chết cũng đủ, bây giờ quay trở lại, phu nhân nếu bị bắt bị giết cũng muộn, cứu được nữa, chúng ta nên suy nghĩ cho kỹ”

      Trong lòng nhị đương gia mâu thuẫn, nhưng lúc này thể bất chấp tất cả, họ còn phải hội họp với môn chủ, Hữu Hi dù sao cũng chẳng phải là phu nhân được mọi người thừa nhận, trong mắt họ có tí trọng lượng, nhị đương gia dậm chân, hô to: “Chúng ta

      Nhị đương gia ra lệnh, mười mấy người liền tách ra hai đường tiếp tục , sống chết của Hữu Hi còn liên quan tới họ. Vượt qua ngọn núi này, bọn họ thu được chú ý của quan binh, để môn chủ có cơ hội chuyển .

      Còn Hữu Hi…

      Hữu Hi trở lại trong chùa, vào trong lao, bên ngoài lửa cháy khắp nơi, khói bay mù mịt. Nàng chỉ có thể cùng Lăng Khiếu Dương trốn trong lao, chờ lửa tắt , chờ quan binh bỏ . Ngày thứ nhất qua , vào sáng ngày thứ hai, nàng mơ màng tỉnh dậy, ở trong lao mà ngủ.

      Ở phía sau hậu viện của phật đường, tiếng động vang lên, tượng phật bị thiêu cháy nhàng dời ra, để lộ ra cửa ngầm.

      Lăng Khiếu Dương nhìn sang nơi đầu hầm, nhìn quanh bốn phía, tay cầm lấy cây gậy, sau đó tới nấp, chờ ai đó xuất , trong chốc lát, dáng người nho xuất , mặt nàng bẩn thỉu, nhấc chân ra khỏi cửa hầm, đứng bên cạnh Lăng Khiếu Dương.

      Nàng nhìn chung quanh, trải qua đêm, thế giới trong sáng bị đốt thành tro, sân ứ đọng máu. Phía sau núi, tuyết trắng bao trùm, giống như người khổng lồ khoác mình lớp áo trắng sừng sững đứng đó.

      Bốn phía tĩnh lặng, chỉ thanh nhàng của bông tuyết rơi, tuyết rơi giữa trời, so với bình thường ấm hơn, nhưng gió lạnh thổi vi vút.. Ngôi chùa này bị biến thành tro bụi, Vô Âu Môn đào tẩu cũng thiêu hủy nơi này, sợ lưu lại vết tích để hoàng đế phát .

      Hoàng Bắc Thiên biết ra sao rồi, có an toàn , thương thế sao, Hữu Hi nhìn tuyết trắng phủ đầy, nàng biết, nếu qua ngọn núi tuyết này mới có thể gặp được môn chủ, cũng bị quan binh bắt đường. Nhưng khi đêm tới, tuyết lại rơi dày, nàng làm sao qua được núi, tìm được .

      Hữu Hi nhìn sang Lăng Khiếu Dương, : “Chúng ta dừng ở đây thôi, ngươi về nhà

      Bộ quần áo người Lăng Khiếu Dương rách nát, dường như từng bị đánh bằng roi, quần áo rách thành mảng. Từ đó, Hữu Hi cũng đoán ra, thủ hạ của môn chủ dùng hình với .

      Lăng Khiếu Dương cau mày, dám tin hỏi: “Nàng muốn tự mình vượt qua ngọn núi này?”

      ‘Chuyện này liên quan tới ngươi, ngươi ”- xong nàng trước do dự ra sau núi, lúc nào nàng rời cũng chưa từng do dự, giờ cũng như vậy.

      Nàng tự mình tìm người mình , chưa từng dừng lại nghỉ, từng do dự, đây là chênh lệch giữa vị trí và Hoàng Bắc Thiên trong lòng nàng. Nàng mất trí nhớ sao, mất rồi sao đối với Hoàng Bắc Thiên vẫn cố chấp như thế., mất trí sao?

      Lăng Khiếu Dương nhìn theo bóng lưng nho của Hữu Hi, ngày hôm qua nàng quay lại cứu , tận sâu đáy lòng có cảm giác nên lời.

      Nàng vội vàng đến sau núi, biết, nàng muốn làm gì, nhất định là tìm người, chỉ có ta mới khiến nàng liều mạng như thế. Nhưng tuyết rơi trắng xóa, nàng tự mình vượt qua thế nào, can dự vào cuộc sống của nàng nhưng, như vậy là chết, làm sao yên tâm.

      “Chờ tuyết tan ”- nhắc nhở nàng.

      , bị thương, ta muốn ở cạnh ”- Giọng Hữu Hi vẫn bướng bỉnh, cứ về trước, giẫm lên lớp tuyết dài, quay đầu lại.

      “Nàng có thể vượt qua ngọn núi tuyết này sao? Nàng như vậy là tự tìm cái chết!”- Lăng Khiếu Dương ở phía sau nàng gầm .

      “Ngươi đừng theo ta”- Nàng về phía trước cố gắng hết sức.

      “Ngươi cứu ta, ngươi sợ ta tiết lộ thân phận của sao?”- theo phía sau, trầm giọng hỏi.

      “Ngươi làm thế nào là chuyện của ngươi”- nàng sợ, nhưng dù là thân phận Hoàng Bắc Thiên hay phân phận môn chủ, cũng là cái đinh trong mắt hoàng đế, tiết lộ hay tiết lộ sao? Chỉ cần hoàng đế bắt được là tốt rồi.

      Lăng Khiếu Dương nóng nảy tới trước mặt Hữu Hi, cản đường nàng: “Hoàng Bắc Thiên giả chết để chạy trốn, biến thành môn chủ, chống lại triều đình có kết quả tốt, nàng có biết ?”

      “Ngươi đứng về phía hoàng đế sao?”- Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương, cái gì cũng biết.

      Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm, làm sao ra, tức giận : “Ta , hoàng đế cũng biết bỏ qua cho Hoàng Bắc Thiên”

      Trong mắt Hữu Hi trở nên buồn bã: “Ta biết việc này, ta chỉ biết là phu quân của ta, làm gì cũng tốt, việc duy nhất ta có thể làm cho là ở bên cạnh , cảm ơn ngươi nhắc nhở ta”- Hữu Hi xong vòng qua người Lăng Khiếu Dương, tiếp túc về phía núi.

      Lăng Khiếu Dương nhìn theo bóng người cố chấp, lúc Hữu Hi cứu , biết Hoàng Bắc Thiên còn sống, cũng biết tình thể miễn cưỡng. Mấy ngày qua bị nhốt, lao tù thay đổi liên tục, Hoàng Bắc Thiên giết chết cò lẽ vì lời cầu xin của nàng sau khi bị thương.

      Nguyên nhân là ngày đầy tiên, gặp người phụ nữ, mọi người gọi nàng ta môn chủ phu nhân. Hoàng Bắc Thiên là môn chủ, vậy Hữu Hi là môn chủ phu nhân, tại sao lại gọi phụ kia là phu nhân, nàng ta là ai?

      từng nghĩ Hữu Hi chết , Hoàng Bắc Thiên cưới nguời khác, nhưng nhớ tới lúc Hữu Hi bị thương nàng đau khổ nhau thể gần nhau, đoán, có lẽ là Hữu Hi bỏ , bởi vì Hoàng Bắc Thiên lấy nữ nhân khác.

      Hoàng Bắc Thiên và cả nhà nhận được kết quả như hôm nay, trong lòng Hoàng Bắc Thiên chắc chắn hận thù ít. muốn báo thù, vì báo thù mà hy sinh tất cả, kể cả Hữu Hi.

      Mấy ngày qua, sống trong đau khổ, phải vì bị giam cầm mà bởi vì trong lòng lo lắng Hữu Hi, mỗi khi nhìn thấy người của Vô Âu Môn, lại hỏi họ Hữu Hi còn sống , nhưng họ luôn lắc đầu, thậm chí khinh thường cho biết.

      vẫn mực chờ tin tức Hữu Hi còn sống, cho tới khi thấy Hữu Hi xuất trước mắt, trái tim nhảy ra ngoài, chỉ là nàng , nàng mất tri nhớ, nhát kiếm đó khiến nàng mất tất cả kí ức.

      Quên , có hay , nàng đau đớn muốn nhớ lại mọi chuyện. Lúc này, hy vọng nàng mất trí nhớ là .



      Hữu Hi bò núi tuyết, tay chân lạnh băng, nhưng bởi vì mệt mỏi cực khổ cả người lại tỏa ra lớp mồ hôi mỏng, dưới chân cũng cứng ngắc, nàng thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn kịp giữ lại nhánh cây . Nàng biết, Lăng Khiếu Dương vẫn theo sau, nàng thở hổn hển hỏi: “Ngươi theo ta làm gì”

      Vừa nàng vừa tiếp tục , nàng sợ tìm thấy Hoàng Bắc Thiên, sợ họ biết đâu, nàng tìm được.

      Lăng Khiếu Dương gì cả, chỉ lặng lẽ theo sau nàng, màu trắng của tuyết ở phía , chỉ có hai bóng người chầm chậm tuyết, cứ leo lên cố gắng hết sức. Nếu như có tuyết, muốn qua ngọn núi này, người có võ công cũng cần chút thời gian, huống chi Hữu Hi chỉ là nữ tử, muốn qua ngọn núi tuyết, sợ rằng phải từ sáng tới tối.

      Nhưng nàng từ bỏ, trong lòng mong mỏi Hoàng Bắc Thiên, nàng quay đầu lại, chỉ về phía trước, nhưng xem ra sức lực còn, muốn nằm tuyết trắng nghỉ ngơi nhưng nàng biết chỉ cần dừng lại, nàng còn muốn , cho nên tự nhủ với bản thân phải kiên trì, nhất định kiên trì. Nàng cứ như vậy leo lên, tờ sáng cho tới khi mặt trười ở hướng tây, nàng được nữa, nằm tuyết, tức giận nhìn đỉnh núi.

      Môn chủ nàng nhất định tìm , ở cạnh , nàng muốn là gánh nặng của , kể cả báo thù dù muốn cũng nhẫn nhịn. đôi bàn tay to giữ lấy cánh tay nàng, Hữu Hi ngẩng đầu, thấy gương mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương.

      “Lo lắng cái gì, ta cõng nàng”- Gương mặt Lăng Khiếu Dương nghiêm trang, bàn tay lạnh lẽo.

      Quần áo te tua, lại còn rách nát, trời lạnh như thế làm sao chịu nổi.

      cần ta…!”

      “Với tốc độ như vậy cũng đông chết ở nơi này, thà còn hơn, nàng phải muốn gặp sao?”- Lăng Khiếu Dương vội vàng đặt nàng lên lưng, để cho cả cơ thể nàng tựa vào lưng ..

      “Nàng còn được sao?”- Bảo nàng leo núi có thể nhưng Hữu Hi biết nàng còn sức để leo nữa.

      “Muốn gặp im miệng, đừng chuyện, lãng phí sức của ta”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng , giống như giận.

      Hữu Hi mệt quá, thể được nữa, để mặc Lăng Khiếu Dương để lưng, lên núi. cố hết sức , hề rên tiếng, cố gắng kiên trì, nàng dựa vào lưng , nghe thấy trái tim đập nhanh, hơi thở nặng nề, có chút đành lòng.

      Nàng : “Dừng lại nghỉ ngơi chút

      cắn răng nhìn về trước, trầm giọng : “Yên tâm, ta nhất định đem nàng về bên , nhất định qua được ngọn núi này”

      Lăng Khiếu Dương làm cho ngực Hữu Hi cứng lại, cắn môi, nên lời, im lặng. Trời dần dần tối, nhưng nhờ có tuyết trời cũng phải tối đen như mực.

      Cả người mệt, rất khát nước, lấy nhúm tuyết bỏ vào miệng để giải khát sau đó lên trước, hái từ cây xuống cây gỗ, giúp đỡ về trước.

      Cứ như vậy mà tiếp, leo lên, cuối cùng cũng tới đỉnh núi, có thể lấy lại hi vọng, mạnh mẽ hít hơi sâu, dưới chân mềm nhũn, thân thể quỳ xuống đất, Hữu Hi cùng ngã xuống tuyết.

      Hai người nằm tuyết, nhìn trời, thở dốc, lâu rồi chưa vận động, chân nguyên bị mất còn sức lực như trước, da thịt nhợt nhạt, lâu rồi tiếp xúc với ánh mặt trời mà trở nên tái, hơn nữa cõng Hữu Hi lưng, cả ngày ăn gì, hao hết khí lực.

      Hữu Hi cũng vô lực, nằm ở đó, cả người uể oải, nàng vừa lạnh vừa đói, đầu óc liền trở nên mơ màng. Nàng muốn chết ở đây sao, mệt quá, lạnh quá, muốn ngủ, Hữu Hi chậm rãi nhắm hai mắt.

      Lăng Khiếu Dương tới bên cạnh nằng, bàn tay lạnh lẽo vỗ mặt nàng: “Đừng ngủ, nơi này thể ngủ, chúng ta xuống , sau khi xuống đó rồi ngủ tiếp”

      muốn vực Hữu Hi dậy, nhưng còn sức nữa, vừa đỡ Hữu Hi lên, được hai bước tê liệt ngồi mặt đất. , hai người thể ngủ, như vậy chết, chết vì lạnh ở đây, Lăng Khiếu Dương hô hấp dồn dập, cố sức giữ lấy thắt lưng Hữu Hi, kéo nàng tới chỗ tránh gió, đào lớp tuyết dưới đất lâu, rồi dùng lá khô rải lên, mặc kệ hai tay lạnh đến mức nào, vẫn cố gắng tạo ra chỗ vừa cho người, đem Hữu Hi kéo tới, đặt lên đống lá khô còn tuyết.

      vội vàng xé nát quần áo người đắp cho Hữu Hi, hai tay dang rộng ôm lấy Hữu Hi, đem Hữu Hi nhét vào lòng. Sức lực can, thể cử động được nữa, nhắm hai mắt lại, thiếp trong mệt mỏi.

      Lúc ngủ dậy biết là sống hay chết!

      Thân thể Hữu Hi cảm giác ngứa ngáy đau đớn, nàng cau mày, mở mắt nhìn mọi thứ. Nơi này là đâu? ấm quá, có cả lò nước sôi ùng ục tỏa nhiệt, nàng nhớ kỹ nàng núi tuyết mà. Chẳng lẽ Lăng Khiếu Dương đem nàng xuống núi?

      nương tỉnh rồi”- người phụ nữ trung niên mặc lớp áo lông thú, trong tay bưng chén ngồi xuống cạnh nàng.

      “Thân thể có chỗ nào khỏe sao?”- Người phụ nữ nhàng hỏi. “Có pải thân thể hơi ngứa ? Mau uống bát thuốc gừng này , nó giúp nương khỏe hơn”

      “Đa tạ đại tỷ”

      “Đa tạ gì chứ, nương nên đa tạ nam nhân của , nếu , sợ rằng mất mạng rồi”- Vị đải tỷ nhắc lại chuyện vũ, vẻ mặt hâm mộ.

      Nam nhân của ? Hữu Hi cau mày, là Lăng Khiếu Dương sao. “ phải tướng công của ta, đại tỷ hiểu lầm rồi”

      “Hả?”- Đại tỷ ngạc nhiên. “ phải tướng công nhà , vậy chắc là người rồi. Chồng tôi, sớm săn nhìn thấy thân thể đều quang lỏa, quần áo phủ lên người , còn dùng cơ thể mình bao bọc giữ ấm cho , nam nhân tốt như thế tìm đâu ra, phải tỷ tỷ nhiều mà cần phải giữ cho chặt a”

      Hữu Hi bưng bát thuốc gừng mãi uống: “Bây giờ sao rồi”

      “Yên tâm, chồng tôi chăm sóc , nếu sợ là gặp diêm vương, chết vì lạnh rồi, thân thể vì bị lạnh nên tổn thương ít, nhưng nguy hiểm tới tính mạng”

      “Cám ơn đại tỷ”- Hữu Hi cám ơn, ánh mắt phức tạp, đáy lòng mâu thuẫn.

      “Được rồi, ta nữa, ta lấy chút gì cho ăn, nghỉ ngơi

      “Đa tạ”- Hữu Hi gật đầu, lòng cảm kích, chỉ bát nước lại khiến nàng ấm áp như thế.

      Hữu Hi thần sắc phức tạp, bên tai quanh quẩn câu nỏi của Lăng Khiếu Dương, “Yên tâm, ta nhất định đem nàng về bên , nhất định qua được ngọn núi này”. Lời của vị đại tỷ lúc nãy cũng đánh vào lòng nàng, đêm qua, hy sinh cả mạng mình.

      Thân thể đáng lo, chỉ là cơ thể Lăng Khiếu Dương bị hàn khí làm cho tổn thương nên cần điều dưỡng. Đại tỷ tính mang cơm cho Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi đáp để nàng bưng thức ăn, đem vào phòng Lăng Khiếu Dương.

      Phòng rất ấm, lò nướng vẫn cháy, Lăng Khiếu Dương ngồi ở cạnh, đại ca tìm lấy quần áo rộng thùng thình cho mặc, tránh đụng tới những chỗ vết thương bị đông cứng.

      “Ngươi ăn ”- Khẩu khí của Hữu Hi coi như bằng hữu.

      “Nàng sao chứ?”- Lăng Khiếu Dương hỏi, mặt lộ quan tâm.

      “Ta sao?”- Hữu Hi đem thức ăn đặt trước mặt Lăng Khiếu Dương. “Cám ơn ngươi cứu ta”

      Nàng cảm ơn, loại cảm giác này kỳ quái, đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, nàng quên rồi, quên hết rồi. Ngực Lăng Khiếu Dương nhuốm đau, vô vọng : “Nàng cứu ta, ta cứu nàng, huề nhau”

      “Ta cứu ngươi sao?”

      “Ưh, nàng bị thương lúc trước là vì ta”- Lăng Khiếu Dương chỉ vào vị trí tim nàng.

      Hữu Hi cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Ta tại sao lại cứu ngươi”

      “Bởi vì..”- Lăng Khiếu Dương cách nào trả lời. “Ta biết, nàng nghỉ

      “oh”- Hữu Hi mỉm cười. “Vậy ngươi nghỉ ngơi , cẩn thận vết thương tái phát”

      Hữu Hi xong xoay người rời .

      Lăng Khiếu Dương nhìn theo bóng lưng nàng, trái tim nhói đau, có được tình của nàng, được nàng hận, nàng đối với như kẻ xa lạ là tốt hay xấu?

      Lăng Khiếu Dương cũng phải kẻ ăn ngồi rồi, theo vị đại ca săn, Hữu Hi cùng đại tỷ ở trong nhà. Hữu Hi ở chỗ này ba ngày, nàng lo lắng muốn bỏ để tìm môn chủ.

      Nàng nắm trong tay bộ đồ da, tới bên cạnh người đại tỷ, đem nó đặt lên bàn, cắn môi do dự : “Đại tỷ”

      Đại tỷ chưa kịp khâu xong giày cho trượng phu liền nhìn Hữu Hi, ngừng tay : “Ngồi

      Hữu Hi lắc đầu mỉm cười: “Đại tỷ, ta phải rồi, cám ơn tỷ mấy ngày qua chiếu cố, ơn cứu mạng này có cơ hội ta báo đáp.”

      “Sao lại thế, chẳng qua nhấc tay tương trợ, chỉ là nương như thế, còn sao? Hai ngươi cùng sao?”

      Hữu Hi trả lời đại tỷ, trực tiếp : “Đại tỷ, bộ da này, phiền tỷ giao cho , ta còn có việc phải làm, cho nên thể ở lâu”

      Nhưng mà…! Lòng nàng quyết…

      Đại tỷ thở dài : “Được rồi, ta tiễn

      Hữu Hi gật đầu, cảm kích nhìn đại tỷ, đại tỷ tiễn nàng khỏi cửa, nàng chỉ việc theo đường xuống núi. Nhà của đại tỷ ở lưng chưng núi, xuống cũng cần thời gian, đường cũng xa, trước khi trời tối, nàng đảm bảo có thể xuống.

      Hữu Hi lời cám ơn rồi bỏ , quay đầu lại, chút do dự bỏ , đường nàng ở phiá trước, người nàng cũng ở trước.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 14


      Lăng Khiếu Dương cùng người thợ săn trở về, hôm nay hai người họ vào núi bắt được Sơn kê và thỏ hoang, người thợ săn vừa vảo cửa đặt đồ xuống đất.

      Trong tay Lăng Khiếu Dương ôm con tuyết điêu rất đáng , toàn thân trắng toát, cực kì dễ thương, muốn cho Hữu Hi con thú này để nàng đùa giỡn.



      Tiến vào trong căn phòng ấm áp, Lăng Khiếu Dương tới phòng Hữu Hi, gương mặt lạnh lùng mang theo vội vàng, muốn nhìn thấy nét mặt vui vẻ của nàng, cảm nhận được Hữu Hi chắc chắn thích tuyết điêu, nhưng vừa vào trong phòng thấy Hữu Hi đâu.

      Lăng Khiếu Dương quay đầu dùng đôi mắt hỏi đại tỷ, vẻ mặt đại tỷ đành lòng nhưng cũng phải : “An nương có việc phải làm, tiện ở lâu”

      Nghe thấy đại tỷ vậy, mặt Lăng Khiếu Dương lên tia đau đớn và thất vọng, buông tay, tuyết điêu kêu lên tiếng, chạy trốn khỏi , còn nhìn thấy tung tích nữa.

      Đại tỷ cũng nhẫn tâm chứng kiến bộ dạng khổ sở của Lăng Khiếu Dương, chỉ liếc sang con trai mình rồi tới bên bàn cầm lấy mảnh da thú, đưa cho Lăng Khiếu Dương.

      “Đây là An nương tự tay làm, ngươi mặc vào chắc chắn rất ấm còn lạnh nữa. ra nương ấy cũng quan tâm tới ngươi”- Mấy ngày nay bà cũng nhìn ra, công tử có tình nhưng thiếp lại vô tình.

      Lăng Khiếu Dương đón lấy lớp dá áo tự làm rất mềm mại, bàn tay vuốt , vẻ mặt thất vọng, cả người ngồi phịch xuống giường, ánh mắt nhìn chằm chằm áo da thú trong tay, là do Hữu Hi tự làm, mấy ngày qua nhìn thấy nàng tự tay may áo, còn tưởng là làm cho Hoàng Bắc Thiên…

      Đại tỷ quay sang nhìn con trai, sau đó ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Lăng Khiếu Dương. Hai tay siết chặt lấy lớp da áo, lâu sau câu nào, Hữu Hi bỏ lại đuổi theo.

      Dù sao cũng phải người bên cạnh Hữu Hi. Nàng chạy về trước, đuổi theo nam nhân mình , còn , cũng chỉ ở phía sau đuổi theo người con mình , cuối cùng chờ nàng quay đầu lại nhìn .

      Bóng người tịch ngồi trong phòng, đau đớn chờ đợi, sau đó ngồi dậy, mặc vào lớp áo da thú do Hữu Hi tự làm quả rất ấm, rất ấm, rất êm, rất êm, giống như cảm giác lúc nắm lấy tay Hữu Hi.

      ngưỡng mộ Hoàng Bắc Thiên có thể mặc những bộ quần áo, những đôi giày do Hữu Hi làm ra, vẫn hy vọng ngày nào đó có được. Bây giờ, Hữu Hi hoàn thành tâm nguyện của , nàng mất tri nhớ quên cả những hận thù xưa kia, quên mất nàng từng rất ghét , chính vì thế mới có được quan tâm nhoi này.

      Nhưng chỉ cần thế thôi là tốt, tự tay Hữu Hi làm, rất thỏa mãn, rất quý trọng, ít nhất cũng có.

      Lăng Khiếu Dương từ biệt đôi vợ chồng hảo tâm tự tìm lấy lấy con đường của , Hữu Hi ở đâu cũng ở đó. Giống như nàng vậy, Hoàng Bắc Thiên ở đâu nàng cũng ở đó, sợ lạc đường, sợ mất phương hướng.

      Hữu Hi theo Hoàng Bắc Thiên lâu như thế cũng biết chút ám hiệu của Vô Âu Môn, nàng tìm kiếm trong im lặng, hy vọng có thể tìm ra nơi trú ngụ, nàng lo cho vết thương của , càng muốn ở bên cạnh .

      Có lẽ vì lo sợ Vô Âu Môn có nội gián cho nên họ còn để lại bất cứ thứ gì, Hữu Hi có tìm cách mấy cũng phát ra ám hiệu của họ. Nàng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ bọ bỏ rồi, ở chỗ này thi đâu? Nàng nhớ có lần nàng cùng Hoàng Bắc Thiên , hai người cùng hẹn ước, nếu thể tìm thấy nhau, nàng để lại khói lửa dùng tín hiệu của 5 lần pháo hoa, sau đó đứng tại nơi pháo hoa tự tìm nàng.

      Hữu Hi mua pháo hoa, đứng ở nơi khá cao trong vùng ngoại ở giữa trời đêm bắn pháo hoa. Ánh sáng của pháo hoa tỏa ra như ngọc, xinh đẹp, Hữu Hi nhìn bầu trời, môi nở nụ cười, trong mắt như nhớ lại gì đó.

      Pháo hoa bắn xong, ánh sáng tỏa ra trong đêm đen, Hữu Hi lui vào trong góc tối, bất an chờ đợi. Môn chủ tìm được nàng sao? Liệu có nhìn thấy pháo hoa do nàng bắn? Có thể họ rời nơi này ?

      Hữu Hi chỉ biết im lặng bất an chờ đợi, nhìn xung quanh tối đen màu, đứng trong gió lạnh chờ đợi. Sau lúc, Hữu Hi bắt đầu thất vọng, có lẽ môn chủ rời khỏi đây.

      Lúc Hữu Hi chuẩn bị rời , xoay người lại lồng ngực quen thuộc giữ lấy nàng, cánh tay siết chặt dùng sức để ôm. Hữu Hi dù nhìn nhưng cũng biết là ai, tay nàng cũng gắt gao giữ lấy .

      “Hữu Hi”- vừa đau khổ vừa áy này gọi tên nàng, cúi đầu khóa môi Hữu Hi, lần lại lần, nụ hôn đầy bất an lo âu, dùng nụ hôn để chứng minh Hữu Hi vẫn còn tồn tại, tồn tại trong lòng .

      Hữu Hi né tránh Hoàng Bắc Thiên hôn, giữ lấy quần áo , vội vàng hỏi: “Môn chủ, thương thế của ngươi có tốt lên ?”

      Hoàng Bắc Thiên ôm chặt Hữu Hi, chịu buông tay: “Đừng lo lắng, ta sao”

      chăm sóc Hữu Hi tốt, để cho nàng phiêu bạt giữa cuộc sống nguy hiểm này, lúc này, như đánh mất bản thân, muốn giết chết thuộc hạ, Hữu Hi quan tâm, nhưng rất nghi ngờ họ.

      “Nhưng nhị đương gia ngươi bị hôn mê, ta rất lo”

      Hoàng Bắc Thiên đau đớn thốt lên: “Hữu Hi, ta xứng với nàng, ta thiếu chút nữa hại chết nàng, bảo vệ được nàng, cho nàng được hạnh phúc, còn để lạc mất nàng, nàng tại sao mắng ta, đánh ta….”

      Hữu Hi dịu dàng : “Ta biết ngươi phải cố ý, ngươi bị thương năng như vậy còn nhớ kêu họ tới đón ta, chẳng qua do ta lạc, thể để mọi người bị liên lụy, hơn nữa, mặc kệ ngươi ở đâu ta cũng tìm ra ngươi, cho nên ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi, ta tự bảo vệ bản thân, tự chiếu cố mình, muốn khiến ngươi mệt mỏi, hơn nữa ngươi là trượng phu của ta, ta nên đối xử tốt với ngươi mà?”

      “Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên đau lòng nên lời, từ khi Hữu Hi đến chùa, cảm giác của nàng đối với đều là “trượng phu”-. Nàng là thê tử của , nàng muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu, dù chưa từng chạm qua Miêu Hồng.

      Tất cả chỉ vì mất trí nhớ mới khiến nàng tiếp nhận, thê tử phải đối xử tốt với trượng phu, nàng là thê tử có thể cam nguyện cho cùng nữ nhân khác. Còn nàng đau, chỉ đơn thuần sống cuộc sống của chính nàng.

      cười, vì buồn, yên lặng ở bên cạnh , bởi vì , thể có nàng, dù là mất trí nhớ cũng hy vọng hai người bao giờ chia ly. từng , nàng đừng , nếu là vợ chồng nàng cũng nên tập quen, tìm lại trí nhớ bản thân, hiểu quá khứ giữa họ.

      CHính vì mất trí nhớ, nàng mới vô dục vô cầu ở lại bên cạnh để yên tâm làm chuyện cần làm.

      Trái tim nhói đau, cúi đầu : “Hữu Hi tin tưởng ta, đợi ta giết được hoàng đế, chúng ta cư sống cuộc sống của hai người, ta cho nàng hạnh phúc, tin tưởng ta, Hữu Hi, cho ta thời gian”

      “uh, ta tin tưởng ngươi, ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi, ta tự chăm sóc bản thân, còn ngươi cũng phải tự bảo vệ mình, đừng để bị thương”- Phải, nàng chờ, chờ sau khi báo thù xong, mọi thù hận đều rũ bỏ cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc đơn giản, có tranh giành, có hận, có thương tổn…

      Hoàng Bắc Thiên buông tay Hữu Hi, kéo tay nàng: “, chúng ta quay về!”

      “uh”- Hữu Hi gật đầu nắm tay Hoàng Bắc Thiên, cùng nàng bỏ biến mất trong đêm.

      Hữu Hi theo Hoàng Bắc Thiên đoạn đường mới phát họ thân con thuyền chiến đầy hoa ở sông. Hoa thuyền rất đẹp, những ánh nến lung linh rực sáng, Hoàng Bắc Thiên giữ lấy thắt lưng nàng, nhún người nhảy lên thuyền hoa.

      Nam nhân giữ thuyền vừa thấy Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi quay lại liền vội vàng đưa thuyền ra giữa hồ. Nhìn sang bên kia, mặt sông cũng có vài chiếc thuyền hoa giống như vậy là nơi để các đại gia có tiền tùm đến hoan lạc.

      Hoàng Bắc Thiên kéo tay Hữu Hi vào trong khoang thuyền, Hữu Hi nhìn thấy Miêu Hồng và Miêu Thanh, nhị đương gia cũng ở đó.

      Trong mắt Miêu Thanh bộc lộ chán ghét Hữu Hi, Miêu Hồng vẫn với dáng vẻ hòa nhã. Nàng lo lắng nhìn Hữu Hi, rồi tới trước, kéo tay Hữu Hi từ trong tay Hoàng Bắc Thiên ra, vội vàng : “Tỷ tỷ chịu khổ rồi, tỷ có việc gì cả làm cho phu quân rất lo lắng, mau ngồi xuống nghỉ ngơi

      Hoàng Bắc Thiên sắc mắt ái ngại, quần áo cũng thấm máu, Miêu Hồng quay đầu lại nhìn thấy miệng vết thương lại rách khỏi kinh hô: “Tướng công, vết thương của chàng lại chảy máu rồi, chắc là do lúc nãy quá nhiều nên vết thương lại nứt ra, để thiếp giúp chàng băng bó”

      Hoàng Bắc Thiên phất tay, đôi mắt đen nhìn nhị đương gia tức giận rất sâu. Nhị đương gia tới bên cạnh Hữu Hi, chắp tay : “Thuộc hạ thất trách, hộ chủ bất lợi, xin phu nhân trừng phạt”

      Hữu Hi nhìn thoáng qua vẻ mặt xanh mét của Hoàng Bắc Thiên, tự nhận xét: “Là do thể lực ta tốt, đuổi theo kịp, cẩn trọng nên lạc mất, càng nên trách ngươi”

      “Xin phu nhân trách tội”- Nhị đương gia nhận ra trong lòng Hoàng Bắc Thiên có bao nhiêu giận dữ, nếu như phải lão ở Vô Âu Môn nhiều năm, địa vị quan trọng sợ là bị Hoàng Bắc Thiên phế .

      Nhất định phải trừng phạt sao, trừng phạt thể ăn với Hoàng Bắc Thiên sao, trừng phạt, bản thân nàng cách nào xuống tay, dù sao cũng là lỗi tại nàng: “Được rồi, chuyện này Nhị đương có sai nhưng phải tất cả đều là của nhị đương gia, như vậy ta phạt nhị đương gia dạy ta võ công, được ?”- Chỉ như vậy thôi sao? Nhị đương gia ngẩn ra, thể tin nổi, bọn họ bỏ mặc để nàng tự sinh tự diệt nàng hận sao?

      “Nhị đương gia muốn sao?”- Hữu Hi hỏi.

      “Thuộc hạ tuân mệnh”- Nhị đương gia vội vàng đáp ứng.

      Hữu Hi mỉm cười nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Thiên, trao cho nàng ánh mắt thâm tình.

      “Tốt lắm, các ngươi ra ngoài cả ”- Hoàng Bắc Thiên ngồi ghế, có chút uể oải

      Nhị đương gia tự biết rời trước, Miêu Thanh bực mình từ khoang thuyền lên . Miêu Hồng muốn gì đó nhưng lại thôi, trong mắt có vạn lời , ai oán nhìn Hoàng Bắc Thiên, do dự chịu rời

      “Ngươi cũng ra ngoài ”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng với Miêu Hồng.

      “Thiếp giúp chàng xử lý vết thương..”

      cần, ta tự làm!”- Ngay cả chút dịu dàng dành cho Miêu Hồng cũng có, phải là trượng phu, là môn chủ, chỉ có ở trước mặt Hữu Hi, là trượng phu, phải môn chủ, Hữu Hi vừa xem là môn chủ vừa đối đãi với như trượng phu

      “Ta giúp ngươi xử lý vết thương”- Mọi người khỏi, Hữu Hi nhìn vết thuong Hoàng Bắc Thiên chảy máu nhịn được hỏi.

      “được”- Hoàng Bắc Thiên lên tiếng, rất thích Hữu Hi chăm sóc cho vết thương của .

      Hữu Hi tới, đôi bàn tay bé cởi áo của ra, để lộ vòm ngực bị thương. Vết thương nằm ngay gần nơi tim, chém giết qua lại phỉa là chặt đầu địch nhân cũng là đâm xuyên tim.

      “Rất đau sao!”- Giọng Hữu Hi mang theo chút đau đòng, giúp cởi miếng vải băng ra, Hữu Hi xem xét vết thương dường như rất sâu, nhưng Hoàng Bắc Thiên phản ứng nhanh nên nó đâm trật .

      Hoàng Bắc Thiên đáp, nhưng lại dùng tay ôm lấy Hữu Hi, Hữu Hi thất kinh kêu lên: “Vết thương của ngươi”

      “Đáng trừng phạt là ta, Hữu Hi, ta bảo vệ tốt nàng, kẻ đáng chết là ta, là ta”- Hoàng Bắc Thiên thầm bên tai Hữu Hi.

      “Nhưng mà ngươi là môn chủ, hơn nữa còn là phu quân của ta, ta sao dám phạt ngươi”- Hữu Hi cúi đầu .

      “CHỉ là phu quân thôi sao?”- Hoàng Bắc Thiên lạc lõng . “Ta nhớ nàng trước kia đối với ta rất tốt, ta cũng biết có phải vì hay , nàng quên mọi thứ nhưng với đới xử tốt với ta, chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm. Hữu Hi lòng của nàng còn ta ? Ta rất sợ, nàng mất tình của nàng?”

      “Như thế này tốt sao?”- Hữu Hi cúi đầu , cẩn thận đụng vào vết thương của . “Ta rất sợ nhớ lại quá khứ, sợ rằng trái tim ta đau đớn, cư như thế này, ngươi là phu quân của ta, ta cùng ngươi, ủng hộ ngươi, giữ nhà cho ngươi, mỗi ngày vui vẻ ưu buồn cuộc sống như thế ta rất hài lòng”

      “Vây ta còn mong chuyện gì, tiếc nuối chuyện gì, nàng có thể ở bên cạnh ta là chuyện vui nhất trời đất này. Ta còn mong mỏi xa vời gì hơn”

      “Thuốc đây, ta giúp ngươi”

      Hữu Hi đẩy Hữu Hi ra, từ trong thắt lưng lấy ra lọ kim sáng dược, đặt vào tay Hữu Hi.

      Hữu Hi cẩn thận giúp thay thuốc, tìm miếng vải sạch băng lại, sau đó giúp mặc quần áo.

      Hoàng Bắc Thiên cũng kêu người đưa bữa tối tới, Hữu Hi nhất định đói bụng, bảo Hữu Hi ăn cơm cũng hỏi nàng chuyện xảy ra suốt mấy ngày qua.

      Hữu Hi dối, chỉ mình bị lạc, sau đó tuyết rơi ở nhà người thơ săn trú vài ngày, Nàng nhắc tới Lăng Khiếu Dương, nàng cứu Lăng Khiếu Dương, cũng tới chuyện Lăng Khiếu Dương hi sinh mạng mình cố gắng vượt qua ngọn núi, nhờ có nàng mới bình yên quay về bên Hoàng Bắc Thiên.

      Lăng Khiếu Dương ở trong đêm tuyết đó dùng thân thể của che chở cho nàng khiến nàng rung động cảm kích.

      “Hữu Hi, nàng chịu khổ rồi, ta đáng chết”

      đừng chết, chàng rất tốt”- Hữu Hi vội vàng bịt kín môi .

      Tay cầm lấy tay Hữu Hi, đau lòng giữ lấy, nàng mất kí ức nhưng vẫn tốt bụng như thế, muốn tạo gánh nặng cho , để làm chuyện bản thân muốn làm kể cả báo thù. Trái tim ngẩn ra, vội vàng giữ lấy vai Hữu Hi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hữu Hi.

      “Hữu Hi, nàng cho ta biết, nàng có mất trí nhớ ?”

      “Sao?”- Hữu Hi nghi hoặc nhìn .

      “Nàng bất trí nhớ đúng ?”- nàng chỉ muốn tạo gánh nặng cho , nên giả vờ mất trí, tỏ vẻ sung sướng, làm bộ quan tâm, ở lại bên cạnh , cùng , để cho làm chuyện muốn làm, là thế này sao?

      Hữu Hi thở dài, tay đặt vai , an ủi : “Môn chủ, ta biết chuyện ta mất trí nhớ ngươi rất khó tiếp nhận, luôn hi vọng ta nhớ lại nhưng ta nhớ nữa”

      Trái tim Hoàng Bắc Thiên rát khó chịu rất mâu thuẫn, cuối cùng thất vọng buông tay Hữu Hi. đau lòng : “ nghỉ , để nàng liên lụy rồi!”

      “uh, ngươi cũng nghỉ ”- Hữu Hi hỏi nữa.,

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :