1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 20


      Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà làm mọi thứ, vì Hoàng Bắc Thiên mà giặt đồ quét dọn phòng, tắm rửa chà lưng cho , giúp thay quần áo.

      Nàng là thể tử , nàng gọi lạ lão công, nàng với đây là cách gọi ở đại. Nàng muốn Hoàng Bắc Thiên gọi nàng là lão bà Hoàng Bắc Thiên lại chịu, Hữu Hi càng thuận theo, ở trước mặt làm nũng. Cuối cùng Hoàng Bắc Thiên cũng thỏa hiệp, gọi hai tiếng lão bà mà ngượng ngập, nhưng đổi lấy nụ hôn của Hữu Hi.

      Hai người cùng nhau nằm cỏ, yên lặng nhìn trời xanh mây trắng. Cùng nhau ca hát cùng nhau ăn trưa.

      viết thơ cho nàng, vẽ tranh cho nàng. muốn treo bức tranh lên tường, để lúc nhớ nhung còn nhìn bức hoa mà thấy nàng. Hữu Hi cười vẽ tranh Hoàng Bắc Thiên.

      Hoàng Bắc Thiên ngồi yên nhúc nhích để cho Hữu Hi vẽ, Hữu Hi cũng nghiêm trang ngồi vẽ. Nhưng đến phút cuối, Hữu Hi lại vẽ thành đầu heo to ơi là to.

      Hoàng Bắc Thiên cối cùng cũng cười, là khiến người khác buồn cười, nghiêm chỉnh đặt bức đầu heo bên cạnh tranh vẽ Hữu Hi.

      Hữu Hi kích động kêu Hoàng Bắc Thiên viết hoành lên đó, hoàng viết: “Mỹ nữ cùng dã thú” Hai ngươi nhìn bức họa, cười ngừng nước mắt chảy ra.

      Lâu lắm rồi mới cười được như thế., tuy cười to nhưng trong tâm lại trầm tĩnh.

      Bên ngoài có người thúc dục nàng rời , thời gian gặp nhau sao lại ngắn như thế, lúc ly khai lưu luyến rời.

      Sau khi cùng Hoàng Bắc Thiên lưu luyến, Hữu Hi về tới vương phủ, lúc này mặt trời sắp xuống núi, mặt đất chiếu thứ ánh sáng vàng óng chói láo.

      “Phu nhân người về”- Lúc này tới giờ ăn tối, hai nha hoàn chờ Hữu Hi về bưng thuốc tới.

      “uh”- Hữu Hi gật đầu vào trong.

      “Để nô tỳ bưng thức ăn vào”- Xảo Nhi xong liền ra ngoài, chốc lát bưng thức ăn cùng thuốc tới.

      Hữu Hi rửa sạch tay ngồi xuống, có lẽ vì gặp được Hoàng Bắc Thiên mà tâm trạng tốt như thế, nhìn thấy thức ăn cùng mùi thơm bay tứ phía, nhìn thấy chén thuốc lại đau đầu.

      Từ sau khi cam kết với Lăng Khiếu Dương, liền bắt nàng uống thuốc, nàng uống mấy tháng nhưng chưa có dấu hiệu dừng lại, cho dù là thuốc bổ cũng cần tẩm bổ nhiều như vậy. Nàng nghĩ muốn với Lăng Khiếu Dương, thuốc này có thể uống chăng, Hữu Hi nghĩ tới mới nhận ra Lăng Khiếu Dương hôm nay dùng nàng cùng bữa.

      Nhưng nàng cũng chỉ cho qua, cầm lấy đũa tự mình ăn cơm. Sau khi dùng xong cơm tối, lúc thay áo nàng thấy bàn cạnh cửa sổ đặt cái roi ngựa, kiểu dáng tinh xảo rất thích hợp cho nữ nhân, nàng cầm lấy roi quay lại hỏi nha hoàn: “Roi ngựa này là sao?”

      Xảo Nhi đáp: “Vương gia vừa về, mang theo con ngựa rất xinh đẹp muốn tặng cho phu nhân”

      “Vậy vương gia đâu?”

      “Vương gia ra ngoài rồi biết khi nào về”

      Hữu Hi nhịn được hỏi tiếp: “Còn con ngựa đó?”- Nàng kỳ rất thích ngựa, đặc biệt là con ngựa trắng.

      Xảo Nhi do dự chút, thu dọn chén cơm, thấp giọng : “Nghe phu ngựa , Vương gia hiểu sao lại tức giận kêu người giết chon ngựa , con ngựa đó nghe rất quý, vương gia phát người tìm, lúc về còn rất cao hứng biết sao lại tự nhiên trở nên như thế… haiz, đáng tiếc”

      Hữu Hi nắm roi trong tay, trái tim thắt lại, sao lại giết con ngựa vô tội như thế? Nàng cau mày: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống , ta muốn nghỉ ngơi”

      Bỏ rơi ngựa trong tay xuống, Hữu Hi tháo giày lên giường ngủ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Lăng Khiếu Dương dạo này rất lạ, ràng còn hứa cho nàng gặp Hoàng Bắc Thiên, lại còn mang nàng đến nơi đẹp như vậy, bây giờ còn mua ngựa, lại còn giết ngựa, tội gì phải thế, sao lại phải khổ sở như vậy? Hình như muốn lấy lòng nàng?

      Lấy lòng?

      ! !!

      cần gì lấy lòng nàng? chẳng qua muốn phá hoại tình cảm nàng và Hoàng Bắc Thiên. chỉ đơn giản muốn nắm nàng trong tay, mà còn muốn lòng của nàng, Hữu Hi suy nghĩ miên man biết bao lâu thiếp .

      chiếc giường trở nên rất lớn rất tự do, giống lúc có , vừa chật vừa bị giam cầm trong người .

      Trời tối đen, nha hoàn giúp Hưu Hi thổi tắt nến để nàng an tâm ngủ.

      Hữu Hi biết bản thân ngủ bao lâu, cảm giác thân thể mình bị lồng ngực nóng bỏng ôm lấy, ôm siết vào ngực. Nguyên nhân nàng mở mắt là do nàng mơ hồ nhìn thấy Lăng Khiếu Dương.

      Nàng sớm quen, luôn ôm nàng ngủ, bá đạo lý. Nàng tùy ý để ôm, muốn nhìn , tiếp tục ngủ tìm kiếm mộng đẹp của bản thân. Nhưng quyết để nàng ngủ, bàn tay to lớn của nóng rực mang theo dục vọng vuốt ve lưng nàng, hôn lên môi ẩm ướt của nàng, khiến môi nàng đọng lại mùi rượu.

      uống rượu!

      Bàn tay nóng rực lại tiếp tục mò xuống thắt lưng, mơn trớn, bao trùm lấy vật tròn trịa của nàng mà dò xét. Nàng cũng cách nào ngủ được, tỉnh lại, thúc mạnh vào , kể từ khi ôm nhau ngủ đây là lần đấu tiên xâm phạm nàng. Tay nàng đẩy người , bàn tay vô tình chạm vào ngực nóng như lửa của , làm cho nàng vội vàng rụt tay lại, xấu hổ nguôi, sao lại mặc nội xam, người xích lõa.

      Nụ hôn của mang theo giận dỗi giằng xé, đau khổ, kích liệt hôn nàng, tay ở người nàng lục lọi, mở rộng vạt áo của nàng, tay giữ lấy nơi mềm mại đó.

      !! Hữu Hi kêu lên đau đớn, đánh vào lồng ngực kiên cố của nhưng Lăng Khiếu Dương vẫn buông nàng ra, môi di chuyển gặm cắn xuống cổ nàng.

      “Lăng Khiếu Dương ngươi say rồi, mau buông ta ra, ta vẫn còn chưa chuẩn bị tốt”- Hữu Hi dồn dập , nhịn được cau mày dùng sức cắn vào cổ nàng, tay ở trước vùng ngực mềm mại rời ra phía sau, hai tay đem nàng ôm vào lòng.

      “Hôm nay thế nào? rất tốt đúng ”- rầu rĩ hỏi, giọng đau khổ, lạnh lùng nhưng mang theo vài phần lơ đãng chuyện chậm rãi.

      Hữu Hi cau mày, đáp, nàng gặp Hoàng Bắc Thiên là sai sao!!

      “Lãnh Dạ Hủy, ngươi giúp bổn vương sinh hài tử ”- lại gần cổ nàng thào , trong giọng mang theo lẻ loi đơn chất chứa đau khổ.

      say, say rất nhiều, nàng cách nào sinh con được nữa, chẳng phải rất sao.

      Nàng cứng ngắc ở trong lòng , thản nhiên : “Ta sinh con được nữa, ngươi biết sao? Vương gia, người say rồi mau ngủ ”- Dù có thể mang thai nàng cũng muốn sinh con cho .

      “Trở thành vương phi của bổn vương là được!”

      Hữu Hi trong lòng run lên, cả người lạnh lẽo, cuống quýt lắc đầu: “, chúng ta chẳng qua là giao dịch, thân phận vương phi ta muốn”- Nàng kết hôn rồi, trượng phu của nàng chỉ có Hoàng Bắc Thiên, nàng cùng Lăng Khiếu Dương chẳng qua chỉ là giao dịch.

      Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi xong, trầm lắng cúi đầu thở dài tiếng, nữa, cũng động tay động chân với nàng, chỉ như vậy ôm chặt, làm cho nàng và sít gần vào nhau.

      say rồi, chẳng qua chỉ là mơ hồ , ngày mai dậy rồi chắc cũng nhớ bản thân gì.

      Nhưng Hữu Hi bị dọa làm nàng rât sợ, như , nàng sinh con cũng muốn làm vương phi của .

      Hai người biết lúc này, ngoài cửa sổ có bóng người tức giận đến phát run, mặt nàng lên vẻ tàn ác, Khiếu Dương ca của nàng, vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nữ nhân đó giúp sinh con, còn muốn nàng ta làm vương phi.

      Ngay cả di ngôn của Lan Quý Phi trước khi mất cũng quên muốn nữ nhân đó là vương phi!! Tại sao nàng có gì tốt, chẳng lẽ Vân San nàng so với Lãnh Dạ Hủy kém xa đến thế sao?

      , nàng chấp nhận cho bất cứ ai phá hủy tương lai của nàng, chỉ có nàng mới xứng làm vương phi, chỉ có nàng.

      Lãnh Dã Hủy, xứng, càng đừng mong đánh bại nàng ngồi lên vị trí vương phi, đừng nghĩ nàng hầu hạ Lan Quý Phi nhiều năm đến thế tất cả đều là công dã tràng sao, , tuyệt đối .

      Vân San vẻ mặt cay độc.

      Hành vi cùng lới của Lăng Khiếu Dương khiến nàng có chút để tâm nhưng vẫn chưa để trong lòng. Sáng sớm nàng vẫn như cũ giúp Lăng Khiếu Dương rửa mặt thay quần áo, bàn tay bé đem thắt lưng bằng ngọc cài vào, sau đó vuốt nếp nhăn áo, Lăng Khiếu Dương đứng yên chăm chú nhìn mỗi động tác của Hữu Hi.

      Tay Hữu Hi buông xuống bị giữ lại, nàng nhìn sắc tay Lăng Khiếu Dương bao lấy tay nàng, ngăn trở nàng cử động, nàng muốn rụt tay nhưng buông.

      “Vào triều trễ”- Nàng mở miệng nhắc nhở, có chút quen khi nhìn thấy mắt .

      Hai người cứ như thế giữ trong giây lát, Lăng Khiếu Dương buông tay, hai tay đặt sau lưng xoay người rời .

      Lúc xoay người môi Lăng Khiếu Dương nở nụ cười, tay Hữu Hi còn lạnh lẽo và run rẩy như trước. Nàng còn sợ hãi.

      Hữu Hi tới ngõ Vọng Nguyệt kiếm Thiếu Cửu, nhân tiện muốn biết có tìm ra ai là Vu hành Quân !.

      Thiếu Cửu bưng bình trà lên, hai người cùng nhau tán dóc, Hữu Hi cũng biết Thiếu Cửu ở đây rời chẳng qua vì Hoàng Bắc Thiên bị giam tại Minh Viên..

      cũng tìm hiểu về Vu Hành Quân, cũng nghe được ít tin tức về người nhà Hoàng Bắc Thiên, còn có cả Bắc Song và lão phu nhân rất lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên. Hai người đều im lặng, lát sau Hữu Hi đứng dậy cáo từ về. đường về vương phủ, tâm trạng nàng sa sút, cảm giác nhân sinh có nhiều điều bất đắc dĩ, thể chống lại.

      Lúc Hữu Hi vào ngõ , đâm đầu vào hai người nam nhân, mặt bẩn bụi, ánh mắt chút hảo ý. Nàng nhịn được lui về sau xoay người tính chạy đầu kia nhưng phát đầu kia cũng có hai nam nhân tới.

      Bọn họ tính làm gì thế này?

      Hữu Hi muốn hô to cứu mạng, nhưng kẻ rất nhanh dùng bàn tay hôi bẩn bịt miệng nàng lại, Hữu Hi cố sức giãy dụa đá đánh, có người dùng dây trói tay nàng lại, sau đó dùng bao bố trùm lên đầu.

      Trước mắt Hữu Hi tối sầm, nàng bị nâng lên bước qua cánh cửa tiến nhanh đến chiếc xe cút kít chứa cỏ khô, bọn chúng đem nàng đặt lên xe, sau đó dùng xe chở nàng nhanh.

      Con ngõ lại trở nên bình thường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Hữu Hi lại bị hai nam nhân chở đến nơi xa lạ biết tên.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 21


      Căn nhà gỗ đơn sơ, nóc bị thủng vài lỗ, rách nát, bốn phía yên tĩnh, những người này chở nàng rất lâu biết bản thân còn ở trong thành trong. Hữu Hi cái gì cũng thấy, cả người ở trong bao bố, gập người lại cực kì khó chịu.

      Thân thể giãy dụa muốn thoát ra nhưng thể. Nàng từ từ bình tĩnh lại thở hổn hển, nghĩ tới sao lại đột nhiên có người muốn bắt nàng. Những người này muốn gì, sao lại bắt nàng, trong lòng sợ hãi thôi, Hữu Hi nhịn được la hét, chỉ nghe tiếng nam nhân tàn nhẫn hô to: “Ngươi im lặng , nếu đừng trách đại gia khách khí”

      Nam nhân đen gầy chuyện, vẻ mặt hèn hạ, hô xong liền phun nước miếng xuống đất. Hữu Hi cũng giãy dụa cho phí sức, cố gắng để bản thân tỉnh táo..

      Trong phòng trừ nàng ra còn có hai nam nhân, bọn họ hề kiêng dè mà chuyện vối nhau. Tựa hồ câu chuyện đề cập đợi ai đó đưa ngân lượng tới, Hữu Hi kinh ngạc nghĩ có kẻ thuê người bắt nàng?

      Nhưng là ai?

      Chẳng lẽ là kẻ nào đó muốn bí mật người nàng? Hay kẻ khác? Trừ họ ra nàng biết còn ai có thù oán muốn bắt nàng như thế.

      Nhưng ai bắt nào cũng có võ công cường, chưa bao giờ dùng cách ngu ngốc thế này, hơn nữa hai người này nhìn giống như mấy người ở tỉnh được người khác thuê mướn. Bọn họ bắt nàng vì cái gì, vì tiền hay vì mạng.

      Nghĩ lại lúc này có người : “Đại ca, lão tam lão tứ sao chưa tới, nếu qua thêm ngày nữa, chúng ta đều chết đói mất”

      “Chờ chút, con đàn bà đó chắc đàm phán tiền bạc, chắc tốn ít thời gian”- Người khác trả lời.

      Đàn bà?

      Trái tim Hữu Hi ngẩn ra, là phụ nữ mướn người bắt nàng? ai hận nàng như vậy chứ? Bạch Uyển, Đơn Đào, Nhất Nhu hay là.. Vân San? Trừ những người phụ nữ đó nàng thể đoán ra ai hận nàng thấu xương như vậy, nàng quen nhiều người.

      Tình cảnh đáng sợ thế này, nàng làm sao thoát

      Lăng Khiếu Dương trở lại vương phủ ngay sau đó, phát Hữu Hi ở trong phủ, hỏi nha hoàn, nha hoàn Hữu Hi ra ngoài dạo chơi rất mau về.

      Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi về sớm nên cảm thấy gì, nhưng đợi rất lâu vẫn thấy Hữu Hi về trong lòng bắt đầu lo lắng

      Hữu Hi trừ gặp Hoàng Bắc Thiên rất ít ra khỏi vương phủ, hôm nay sáng sớm liền ra ngoài, hơn nữa lâu như vậy vẫn về tránh khỏi bất an. ngồi cũng yên, ra lệnh cho hạ nhân tìm Hữu Hi.

      Nhưng người tìm vẫn thấy kết quả, xem ra có chuyện gì đó rất kì lạ. Trong tiểm thức hy vọng nàng ra ngoài thay đổi trái tim bản thân, tin tưởng rằng Hữu Hi tới rừng Mê Huyễn Sâm

      Lăng Khiếu Dương cởi ngựa trắng tới chỗ vách núi quan sát xung quanh. Kết quả khiến thất vọng, Hữu Hi căn bản tới đây. vội vàng quay về vương phủ, trong phủ cũng có bất kì tin tức gì, trái tim Lăng Khiếu Dương lại đầy lo lắng.

      Lúc này sắc trời tối, trong lòng Lăng Khiếu Dương thể suy nghĩ bất cứ chuyện gù, rống giận đám thủ hạ bảo họ tìm, tìm được đừng về. cũng cỡi ngựa tới ngoại ô tìm kiếm , trai tim lại lần nữa tự hỏi, rốt cuộc Hữu Hi ở đâu?

      Chẳng lẽ ? trốn khỏi ? ! thể, Hoàng Bắc Thiên còn ở đây, dù nàng có chết cũng rời .

      Nếu như Hữu Hi tự mình rời , mà lại cách nào tìm thấy người như vậy nhất định có kẻ bắt nàng, trái tim Lăng Khiếu Dương bị dày bò đến cực hạn. Bóng người và ngựa lo lắng trong bóng đêm tìm kiếm.

      “Đại ca, bọn ta tới rồi”

      Ngoài cửa vang lên tiếng gọi ầm ĩ làm cho Hữu Hi nằm ở trong báo bố trở nên khẩn trương. Tay chân nàng bị chói, miệng cũng thể , thể di chuyển.

      Hai nam nhân ở trong phòng chờ đợi, nhìn nàng, thấy nàng có cách nào để chạy . Cánh cửa mở ra, có người tới, Hữu Hi chỉ nghe thấy tiếng bước chân tiếng cười .

      Có người cao hứng : “Đại ca, chúng ta phát tài rồi, con đàn bà đó cho chúng ta rất nhiều bạc”

      Kẻ được gọi là đại ca vẻ mặt hể ha, tay đón lấy túi bạc mở ra, bạc trắng lóe cả mắt rải ở bàn. Cả đời bọn họ chưa từng thấy bạc nhiều như thế, hai mắt lộ tham lam.

      Bốn người hai mắt tỏa sáng, đồng loạt nhìn đống bạc, đại ca cao hứng : “ nghĩ tới lại được nhiều ngân lượng như vậy đủ cho chúng ta cao chạy xa bạy, đánh bạc thêm mấy lần cũng được”

      “CÒn phụ nữ kia giải quyết sao đây”- Nghe tên mặt đen xong, tên đại ca híp mắt liếc nhìn Hữu Hi, biết nghĩ gì, tay xoa cằm, vỗ bàn : “Khoan giết, chắc chắn nàng ta là con dê béo bở, nếu con đàn bà kia cũng chẳng cần nhiều người chúng ta như vậy. thêm bạc chúng ta xử lý người”.

      “Ý kiến đại ca rất hay”

      Bốn người ăn khớp với nhau, cao hứng rời rộ lên.

      Hữu Hi chỉ có thể bất lực nghe kế hoạch bọn họ, nhưng thể , thể làm gì, cũng biết sắp tới nàng phải gánh chịu những gì. Dù sợ hãi, hoang mang nàng cũng có thể đoán ra ai muốn hại nàng.

      Trừ Vân San ra còn ai có gan làm như vậy!!.

      Trời dần dần sáng, Hữu Hi vẫn có tin tức, Lăng Khiếu Dương tìm kiếm suốt đêm, cũng tìm được bất cứ dấu vết dì, vẻ mặt mệt mỏi xúc động.

      Chỉ trong đêm, cằm trơn bóng của lố nhố râu , hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu. lo lắng tùm kiếm nhưng có kết quả, đành nhốt bản thân trong phòng trấn tĩnh lại, suy nghĩ xem ai có thể ra tay với Hữu Hi?

      Hữu Hi theo ở nơi này quen biết rất ít, trừ Hoàng Bắc Thiên và người ở vương phủ, nơi này nàng còn quen người nào? Người nao lại có lòng xấu xa muốn hại nàng như vậy?

      loại trừ từng người , Lăng Khiếu Dương ngẫm nghĩ tồi hô to: “Người đâu!”

      “Vương gia có gì phân phó”- Lưu An vào Di Tâm CƯ cẩn thận hỏi, sợ vì tìm ra người mà lam Lăng Khiếu Dương tức giận.

      Lăng Khiếu Dương bắt đầu tìm đầu mối: “Ngày hôm qua đến giờ có người nào ở trong phủ tỏ ra khác thường ?”

      Lưu An nghĩ ngợi lát đáp: “Mấy vị phu nhân đơn giản ngắm hoa thưởng nguyệt, gảy đàn vẽ tranh có gì lạ, hơn nữa cũng ra khỏi phủ, nhưng còn Biểu tiểu thư..”

      “Nàng như thế nào?”- Lăng Khiếu Dương vội hỏi

      Lưu An vội đáp: “ Biểu tiểu thư hôm qua có đến phòng sổ sách xin trăm lượng bạc biết dùng để làm gì, hơn nữa số bạc lớn như vậy, quản dám làm chủ mở miệng cự tuyệt, biểu tiểu thư liền vui.

      Trái tim Lăng Khiếu Dương thắt lại, mày nhíu lại, Vân San ở trong phủ cũng chi dùng gì, sao lại vô duyên vô cớ cần nhiều ngân lượng đến thế, hoài nghi trong lòng bắt đầu nảy sinh.

      “Vậy nàng đâu?”- lo lắng hét to,

      Lưu An vội vàng đáp: “ Sáng sớm ra ngoài…”

      “Đáng chết”- Lăng Khiếu Dương tức giận mắng, lòng ngực như bị lửa thiêu vừa lo lắng vừa đau lòng.

      Vân San sáng sớm đến phòng xin ngân lượng nhưng bị từ chối, lòng rất lo lắng đành phải đem cầm vài đống trang sức quý đổi lấy ngân lượng.

      Trong lòng rất bất an, nàng kiếm người trói Hữu Hi lại, căn bản muốn mạng Hữu Hi sau đó đem giải quyết. Tên cầm đầu bảo nàng đưa ngân lượng mới làm.

      Sáng sớm vội liên lạc, bọn họ thay đổi chủ ý muốn tăng giá lên hai trăm bạc nếu mặc kệ. nàng tưởng chỉ cần cho chúng bạc có thể giải quyết tất cả, ngờ bọn chúng lòng tham vô đáy, lấy bạc còn uy hiếp nàng nếu đưa thêm xử lý Hữu Hi. Nàng chỉ muốn Hữu Hi chết , còn đám du côn đó cầm ngân lượng rồi biến xa nên xuất ở đây nữa.

      Chính vì thế khi nhận được tin tăng bạc nàng bảo tự tới, nên gặp nhau nhau nếu khiến Lăng Khiếu Dương chú ý

      Mọi chuyện tiến hành thuận lợi, đống đồ trang sức mặc dù cầm cố nhưng vẫn đủ ngân lượng, bất an cùng lo lắng khiến nàng mất tỉnh táo.

      Vân San trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, cầm bạc xong liền chạy đến nơi giam gữ Hữu Hi. đường nàng phát nơi này khá hẻo lánh, rất ít người qua lại, hèn chì Lăng Khiếu Dương mãi tìm được người.

      Vân San tới trước căn nhà gỗ, nhìn thấy kí hiệu màu hồng cửa nàng biết tới đúng nơi liền gõ cửa, hạ giọng : “Là ta”

      Giọng vừa dứt, liền có người mở cửa, VÂn San lách mình vào, nhịn được nhíu mày, bịt mũi lại, từ nơi này tỏa ra mùi ẩm mốc, dơ bẩn, ngay cả đám nam nhân người cũng bốc mùi hôi thối cực kì khó ngửi..

      Vân San nhìn thấy bao bố nằm trong góc tường Hữu Hi cuộn mình lại, trong mắt kiềm được đắc ý.

      Tên đại ca hấp tấp hỏi: “Bạc mang đến rồi chứ?”

      Vân San tức giận nhìn thoáng qua bốn người, bực mình : “Bạc ta mang đến, nhưng cũng hy vọng các ngươi tuân thủ lời hứa giải quyết nàng ta cho sạch , sau đó cầm số bạc này cao chạy xa bay, đừng trở về, nếu để Vương gia biết các ngươi yên đâu, tốt nhất đừng về”

      Tên đại ca vỗ ngực cam đoan: “Bọn ta biết, có bạc sao cũng được, nương cứ yên tâm.”

      Vân San móc bạc nhét vào tay tên đại ca, tên đại tung hứng số bạc trong tay tỏ vẻ hài lòng. Vì tiền, bọn họ ngay cả Vương gia cũng dám đắc tội, cầm lấy số bạc này bọn họ đánh bạc kiếm lãi rồi cao bay xa chạy.

      Vân San cười lạnh nhìn Hữu Hi, tới trước, mở miệng bao bố ra, gương mặt nhợt của Hữu Hi cùng ánh mắt phẫn nộ đập vào mắt Vân San

      Nàng dám tin, quả nhiên là nàng ta, chính là Vân San, ngờ được nàng ta lại dám làm chuyện như vậy/

      “Nhìn cái gì, giật mình sao?”- Vân San tàn nhẫn . “Giờ chết của ngươi sắp tới rồi, sau này cũng đừng nghĩ tới việc tranh đoạt nam nhân cùng ta”

      Hữu Hi tức giận nhìn Vân San, tay chân vùng vẫy, đá vào đùi Vân San, Vân San tức giận vung tay tát Hữu Hi, mắng : “Chờ chết , tiện nhân”

      Hữu Hi đau đớn phẫn nộ nhìn Vân San, phụ nữ này điên rồi sao.

      Vân San mỉm cười, xoay người rời , trước khi quên ra lệnh: “Các ngươi tốt nhất nhanh chóng giải quyết rồi , nếu để vương gia tìm được các ngươi tới lúc đó các ngươi mất mạng”

      Vân San uy hiếp, bước liên tục dừng, nếu để cho Lăng Khiếu Dương biết được bọn chúng trói người của , chết cũng tàn phế, nhưng bọn họ sợ Vương gia.

      Nhưng cầm tiền bọn họ buộc phải giết người rồi bỏ , nhất định bọn họ phải làm.

      Vân San bỏ , tên mặt đen bất an : “Đại ca, bằng chúng ta giải quyết cho nhanh rồi rời , nếu để chậm hơn nữa biết đâu Vương gia tìm tới đây”

      Hữu Hi nghe được bọn họ cực kì hoảng sợ, lẽ mình phải chết rồi sao?

      Tên đại ca cầm lấy cây đao tới bên cạnh Hữu Hi, kề dao cổ nàng. mê muội nhìn Hữu Hi: “Phụ nữ đẹp như vậy lần đầu tiên đại gia ta nhìn thấy, giết thế này đáng tiếc”

      TÊn nam nhân khác liếc nhìn Hữu Hi, nuốt nước miếng xuống: “ được đại ca, việc này thể chậm trễ được mau động thủ rồi rời

      Tên mặt đen : “Đại ca, bằng chúng ta hưởng trước rồi giết sau cũng muộn, xem ra vương gia cũng tới nhanh thế đâu”

      “Đại ca”- Hai nam nhân còn lại nhất quyết tán thành, muốn ngăn cản.

      “Ta là đại ca hay các ngươi là đại ca, nghe lời ta”

      “Đại ca nhưng việc lần này…”

      Bốn người lúc này chỉ vì nữ sắc mà tranh chấp nổi lên. Trái tim Hữu Hi như rơi xuống vực thẳm, nàng thà rằng chết còn hơn.

      Vân San rời khỏi căn nhà gỗ chưa xa lắm nhìn thấy đội nhân mã trùng trùng về phía nàng. nàng đầu tiên sửng sống, kinh hãi, , thể, Lăng Khiếu Dương thể tìm được nhanh như vậy.

      Nàng muốn xoay người trốn , ngọn thương để ngay cằm trước mặt, nàng bối rối dừng lại, sắc mặt kinh hãi trắng bệch, dám di chuyển nửa bước.

      Lăng Khiếu Dương lửa giận đầy người, bay về hướng nàng, đứng trước mặt Vân San.

      “Khiếu Dương ca”- Vân San xanh mét nhìn Lăng Khiếu Dương, lắp bắp gọi tiếng, trong lòng đều là sợ hãi, đôi mắt đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương làm nàng run rẩy.

      Lăng Khiếu Dương tức giận dùng tay tàn nhẫn siết lấy tay nàng, hét to: “, nàng ở đâu? Ngươi là gì nàng”

      Vân San lắc đầu: “Ta biết Vương gia gì, biết”

      ?”- Tay Lăng Khiếu Dương bóp chặt cổ Vân San bức nàng ra: “, nếu đừng trách ta động thủ”

      Vân San tin, Khiếu Dương ca của nàng lại tàn nhẫn hạ thủ như vậy, việc đến nước này nàng thể nhận được. Lãnh Dạ Hủy phải chết. Nàng tiếp tục giả vờ vô tội, lắc đầu : “Ta biết”

      Tay Lăng Khiếu Dương cầm thương chút lưu tình đâm nó vào sâu bả vai của Vân San.

      “Ah”- Vân San đau đớn hô to, vẻ mặt đau đớn, máu tươi từ người nàng chảy xuống, khóc đến thương tâm, đôi mắt vẫn dám tin Lăng Khiếu Dương ra tay.

      “Người người đả thương ta, Khiếu Dương ca. Người sao lại nhẫn tâm đến vậy, ta là thân nhân, là vị hôn thê của người, lại còn chăm sóc hầu hạ quý Phi rất nhiều năm, ta trước sau đều người. Người dĩ nhiên lại vì người phụ nữ mà đả thương ta..”- Vân san tan nát nõi lòng bật cười ha hả

      Trong mắt Lăng Khiếu Dương có chút thương tiếc, tay lại vội vàng bóp chặt cánh tay Vân San: “ mau, nếu ta giết ngươi”

      “Ngươi giết , giết … ta cái gì cũng biết, người cứ chờ nhặt xác nàng ta”

      Lăng Khiếu Dương ném Vân San bên: “Nếu như nàng xảy ra chuyện, ta cho ngươi vào kĩ viện, làm người phụ nữ có thể lấy bất cứ ai làm chồng. Muốn làm vương phi, ngươi nằm mơ

      Vân San sắc mặt trắng bệch nàng các chấp nhận được việc người nàng nhất lại đối với nàng vô tình như thế: “ Khiếu Dương ca, ta người, người thể đối xử với ra như vậy, Quý Phi trước khi chết căn dặn những gì người quên rồi sao? Người quên rồi sao?”

      “Người đâu tống nàng ta vào kỹ viện cho bổn vương”- Lăng Khiếu Dương phẫn nộ quát lớn, trong giọng chỉ còn tàn nhẫn vô tình.

      !”- Vân San sắc mặt trắng bệch, giữ lấy tay Lăng Khiếu Dương: “ Khiếu Dương ca đừng đối xử với ta như vậy.. người chỉ cố tình khiến ta sợ đúng ?”

      “Ta cho tới bây giờ chỉ hai”- lạnh lùng cách vô tình.

      Vân San sợ hãi lắc đầu: ”, đừng cho ta vào kỹ viện, ta muốn làm kỹ nữ, ta cho ngươi biết nàng ta ở đâu, ngươi tha cho ta được !”

      Lăng Khiếu Dương hất tay Vân San, lo lắng giận dữ hét lớn: “ mau, ta có thời gian dây dưa với ngươi”

      “Ta

      Theo như lời Vân San , Lăng Khiếu Dương rất nhanh tìm được cánh cửa đó có kí hiệu màu hồng

      giống như con dã thú tức giận, giơ chân đạp cửa mạnh khiến cửa gỗ nát vụn. Đôi mắt đỏ ngày nhìn thấy Hữu Hi, quần áo bị xé rách, thân thể bị cưỡng bức, khóc nức nở nằm chân bàn, tay chân bị trói, vẻ mặt đau khổ, bất lực, liều mạng giãy dụa, khóc to…

      Hai nam nhân giữ lấy bả vai nàng, tên nam nhân kéo quần đến giữa châ, tựa hồ muốn tiến vào trong nàng, nhưng lại bị hành động xông vào của Lăng Khiếu Dương làm cho kinh ngạc, bất động đứng yên.

      cỗ hủy diệt cùng với lửa giận bốc lên thiêu đốt cả người Lăng Khiếu Dương, nổi giận gầm lên tiếng: “Đáng chết, các ngươi nhận lấy cho ta”

      Lời còn chưa dứt, vung kiếm phi thân bay vào giữa, chém đứt “thiên tử” của tên đại ca muốn xâm phạm Hữu Hi, từ dưới hạ thể của phun ra dòng máu tươi.

      Tên đại ca kinh hãi trừng mắt, nhìn máu từ dưới chảy ra như nước hoảng sợ té ngã mặt đất. Lăng Khiếu Dương quyết buông tha, dùng kiếm chém vào giữa ngực , mặt Lăng Khiếu Dương đều chỉ toàn sát khí.

      Còn lại ba người liền buông Hữu Hi ra, quỳ mặt đất, xin tha mạng, kiếm trong tay Lăng Khiếu Dương chút lưu tình đâm xuyên qua trái tim từng người.

      Sau khi giết sạch đám nam nhân đáng chết đó, Lăng Khiếu Dương quay đầu nhìn Hữu Hi, đau lòng gọi nàng: “Dạ Hủy..”

      Lòng như bị xé nát, cởi áo khoác, vừa tiến gần lại, Hữu Hi sợ hãi từ bàn ngã xuống đất, cứ lui vào khóc, nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy, khóc lớn, đầu lắc qua lại, nàng rất sợ.

      Nhìn Hữu Hi như thế, cảm giác đám người đó chết như vậy quá dễ dàng, đáng ra phải để bọn chúng sống sót mà hành ha. Cánh tay duỗi ra, dùng quần áo bao lấy cơ thể của Hữu Hi, ôm nàng vào lòng, tay tháo dây trói người nàng. Dây trói tay chân vừa mở, hai tay hai chân được tự do, Hữu Hi liền la hét, bảo đừng đến gần nàng.

      Lăng Khiếu Dương siết chặt cơ thể cứ lui lại vào góc của Hữu Hi vào lòng, trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, là ta , là ta…”

      Hữu Hi phát điên bỗng nghe thấy giọng của Lăng Khiếu Dương liền trở nên bình tĩnh hơn, nước mắt làm hình ảnh của nhòa , giọng vỡ òa kêu tên : “Lăng Khiếu Dương”

      “Là ta, đừng sợ, sao nữa rồi.”

      Hữu Hi vì quá sợ hãi quá khẩn trương lúc lâu nay bình tĩnh lại liền chậm rãi nhắm mắt, xụi lơ trong lòng ngất .

      “Dạ Hủy”- Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, trong lòng vừa giận vừa đau, ôm lấy Hữu Hi, xoay người ra khỏi phòng đến bên con ngựa trắng.

      Hạ nhân ở bên ngoài nhìn thấy Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi rời liền vào trong nhìn tình hình xung quanh, chỉ thấy xác người chết thảm, máu tươi ướt đẫm, kiếm của Lăng Khiếu Dương quả tàn nhẫn, để cho họ còn con đường sống.

      Cao Mạc phất tay chỉ huy, bảo mọi người dọn dẹp rồi về phủ, cũng mau người tìm được rồi, nếu cũng dám tưởng tượng, Vương gia trở nên thế nào

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 22


      mặt Hữu HI vương lệ, nước mắt làm ướt đẫm hàng lông mi dài, nàng giống như đứa trẻ bị động kinh, hai mắt nhắm chặt, trong lúc ngủ mơ thấy gì đó khiến nàng hồi hộp. Cả đêm bị bắt cóc nàng hề chợp mắt, đầu óc lại căng thẳng, sợ hãi đến thất kinh, hận bản thân mình bất lực.

      Lăng Khiếu Dương nhìn thấy Hữu Hi như vậy, tay siết chặt đặt lên nơi lồng ngực rung lên, trái tim cũng co thắt đau đớn. Ngồi ở bên giường, bàn tay to lớn vươn ra vuốt trán Hữu Hi như muốn xóa nỗi sợ hãi bất an bên trong nàng.

      vừa chạm đến nàng liền tỉnh dậy, đôi mắt nhất thời nhìn thấy rồi lại hoảng sợ nhìn , nàng như con gà chọi cố gắng tránh khỏi tay , thân thể ngồi xuống lui về góc giường, đôi mắt lộ chán ghét nhìn , giống như nhìn thấy thập ác bất xá cực kì bại hoại. , thích ánh mắt chán ghét của nàng, chưa từng thấy ánh mắt của nàng như thế, đừng, đừng dùng ánh mắt đó nhìn .

      Trái tim Lăng Khiếu Dương co rút đau đớn, tay cứng lại giữa trung, nhìn đôi mắt đen cùng thái độ kịch liệt phản ứng của Hữu Hi cảm thấy khó chịu và tức giận.

      “Đừng sợ, có việc gì rồi”

      thử an ủi nàng, cố gắng làm cho giọng của mình còn lạnh như băng. Nhưng Hữu Hi lại bao lấy cơ thể mình, lui về góc, muốn ôm nàng nhưng nàng lại sợ hãi run rẩy, đầu lắc qua lại bảo đừng tới gần. Nàng giống như nai con bị thương trốn trong góc sợ hãi bất an. Trong lòng Lăng Khiếu Dương cảm thấy ức chế, cảm giác đau đớn hành hạ , nàng lại bắt đầu sợ , , muốn như thế.

      Lăng Khiếu Dương rút tay lại, đứng lên, muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Hữu Hi. lũ đáng chết, trong lòng thầm mắng đám nam nhân kia. mất bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu thời gian, Hữu Hi mới sợ chạm vào nữa, bây giờ chỉ trong ngày, tất cả đều bị hủy .

      Tất cả bị hủy trong tay 4 nam nhân kia, còn có cả Vân San, trái tim giống như bị ngoại thương khiến nổi trận lôi đình, tức giận hô to: “Người đâu”

      Nha hoàn nghe thấy tiếng hô liền vào: “Vương gia có gì phân phó”

      Lăng Khiếu Dương mặt trầm ra lệnh: “Chăm sóc cẩn thận cho phu nhân, đừng để nàng ấy tự đả thương chính mình”

      “Vâng, nô tỳ tuân lệnh”

      Lúc Lăng Khiếu Dương xoay người rời , vẻ mặt tàn khốc, như muốn hủy diệt mọi thứ đến tận cùng.

      Rời khỏi Nghĩa Hàn Lâu, Lăng Khiếu Dương đứng trong sân, Cao Mạc từ bên ngoại tới.

      Lăng Khiếu Dương tàn nhẫn lớn: “Người ở đâu?”

      Cao Mạc chắp tay ” “ nhốt lại trong địa lao!”

      Lăng Khiếu Dương tức giận về phía địa lao.

      Ở trong lao tù Hữu Hi từng phải chịu khổ nay lại đổi thành Vân San, trái tim của phụ nữ khi tàn nhẫn ra tay đáng sợ.

      Lăng Khiếu Dương vừa đến liền nghe thấy tiếng khóc cầu xin tha thứ của VÂn San. Điểm này nàng như Hữu Hi, Hữu Hi dù bị đánh dù bị nhốt vào ngục cũng vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, làm cho người ta cảm giác đánh thương có chút yếu lòng.

      “Khiếu Dương ca, người bỏ qua cho ta, ta chỉ nhất thời hồ đồ, vì người, Khiếu Dương ca, làm ơn thả ta ra, ta muốn ở đây”- vân San khóc đến sưng cả hai mắt, mặt ngấn lệ, vừa nhìn thấy Lăng Khiếu Dương vào liền chạy tới ôm chân .

      Lăng Khiếu Dương nhẫn tâm đá Vân San văng ra, gương mặt lạnh lùng, hai mắt mang theo hỏa nhìn Vân San: “Ta tha ngươi, nhưng chỉ tha để ngươi vào kỹ viện, chưa từng để ngươi giống như trước đây bình yên hưởng thụ mọi thứ”

      Vân San sợ hãi khẩn cầu: ”, được, Khiếu Dương ca, ta là biểu muội của người, là thê tử tương lai, người sao lại đối xử với ta nhẫn tâm như vậy, vì nữ nhân đó ngay cả di mệnh của Quý Phi người cũng quên sao?”

      Lăng Khiếu Dương đứng im động, lạnh lùng đáp: “Ta nghĩ, mẫu thân dưới đất có linh thiên cũng hy vọng ta lấy người phụ nữ độc ác như ngươi”

      Xem ra Vân San chọc giận Lăng Khiếu Dương

      “Nhưng, nhưng ta chỉ là quá người, Khiếu Dương ca, ta làm tất cả vì người, ta muốn người bị nữ nhân khác cướp , chẳng qua ta nhất thời hồ đồ, ta cam đoan sau này hảo hảo làm người, hại ai cả, hãy thả ta ra Khiếu Dương ca”- Vân San đến đứt ruột đứt gan, khản cả giọng, nàng sợ hãi cuộc sống trung ngục lao, sợ Lăng Khiếu Dương xử trí nàng.

      Lăng Khiếu Dương tàn khốc : “ ta? Ngươi ta, hay cái địa vị vương phi đó? Nếu như ta là người bình dân ngươi còn có thể ?”

      Giọng Vân San như vỡ ra: “Vậy người muốn xử ta thế nào? Muốn làm gì ta”

      Lăng Khiếu Dương cười cách vô tình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vân San: “Ngươi là biểu muội của ta, hơn nữa hầu hạ Quý Phi nhiều năm dĩ nhiên ta đuổi tận giết tuyệt”

      mặt Vân San ánh lên chút hy vọng, nàng biết Khiếu Dương ca đối với nàng tuyệt tình như vậy.

      “Bổn vương kiếm cho ngươi được vị phu quân, đó là Vương viên ngoại ở thành nam, gia cảnh hề tồi, ăn mặc sung sướng, bổn vương xem như hậu đãi ngươi”

      Lời Lăng Khiếu Dương vừa buông xuống, con đường hy vọng cuối cùng của Vân San bị dập tắt”

      Vương viên ngoại ai mà biết, ngay cả tính người cũng có, còn thích chơi đùa biến thái, ai có thể thỏa mãn nhu cầu của , đám thiếp nho của bị hành hạ đến mức người ra người quỷ ra quỷ, Vân San run rẩy lắc đầu, cuộc sống như thế so với chết còn khổ hơn.

      “Ngươi có cần tuyệt tình như vậy ?”- Vân San thào , đột nhiên hét to: “Tại sao, chỉ vì con phụ nữ ti tiện, người quên mất tất cả mối quan hệ trước đây, vì phụ nữ ti tiện, người lại đối với ta như vậy, người nàng rồi phải , người phải Dạ Lan sao? Tình của người như gió thoảng, dễ dàng thay đổi, lại kẻ giết người mình ? Người cho rằng giúp nàng ta trả thù nàng ta người sao? bao giờ, đừng vọng tưởng, trừ ta ra, ai người đâu?”

      Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nhìn Vân San, vẻ mặt xanh mét, từ lúc biết Vân San nàng lúc đó vẫn là tiểu nương dịu dàng đáng nhưng nàng lớn.

      “Ngươi thay đổi nhiều quá, xem ra bản chất của ngươi ta nhìn ”- Lăng Khiếu Dương nữa, xoay người rời , Vân San như kẻ điên hét to: “Ta biến thành như thế đều do ngươi ban tặng, là do mẫu thân ngươi ban tặng, sao ngươi đứng trước mộ mẫu thân ngươi hỏi bà ta xem tại sao ta lại thành thế này?”

      Lăng Khiếu Dương dừng lại, xoay người, đôi mắt đen lạnh lẽo chứa sát khí nhìn Vân San: “ cho phép ngươi bất kính với mẫu phi”

      Vân San thương tâm hét to: “Bất kính, nếu như bà ta ám chỉ ta làm Vương phi, ta thành thế này sao. Ngươi cho rằng bà ta so với ta tốt hơn nhiều sao? Bà ta cũng vì địa vị của mình mà hại ít người, ngay cả ngươi cũng bị bà ta lừa, ngay cả con ngươi bà ta cũng nguyện ý hy sinh, những việc mà ta làm so ra còn xa so với bà ta, tại sao ngươi kh ông tha cho ta, ta có thể xa xa quấy rầy cuộc sống của ngươi, tại sao lại gả ta tên Viên ngoại biến thái kia, tại sao???!!!!”

      Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, về phía Vân San: “Ngươi gì? Hy sinh hài tử của ta là thế nào”- Trong lòng ngẩn ra giận dữ hét lớn: “Là ngươi là ngươi hạ độc thủ hại chết đứa con trong bụng Dạ Hủy, làm cho nàng có con được nữa đúng ?”

      VÂn San điên cuồng tười ha hả: “Đúng vậy, là ta, là ta hạ độc, tiện nhân kia dựa vào cái gì mang thai con ngươi, ngươi muốn đứa con đó, ta sao lại để ngươi toại nguyện…”

      “Là ngươi”- Tay Lăng Khiếu Dương mang theo sát khí, phẫn nộ bóp cổ Vân San: “Ta giết ngươi”

      Cổ VÂn San bị bóp nhưng nàng vẫn cười, gian nan : “Bóp chết ta , được thôi, ta cho ngươi biết mẫu thân của ngươi cũng là đồng lõa. Bà ta biết chuyện nhưng vẫn giấu ngươi để ngươi biết. Ha ha. Trong khi đó ngươi lại tin lời mẫu thân ngươi là tự Lãnh Dạ Hủy hại chết con mình”

      Lăng Khiếu Dương nghe Vân San , sắc mặt lên vẻ đau khổ, hai mắt trợn tròn tay dùng sức.

      Vân San khổ sở, lưỡi đưa ra, nhưng vẫn cố cười: “Thế nào, bị mẫu thân ngươi tính kế hại chết cốt nhục của mình, rất đau khổ sao!!”

      Đúng vậy, rất đau, vết thương vừa lành như bị xé toạt ra, mẫu thân , người thân nhất tín nhiệm nhất lại dung túng Vân San, lừa gạt , làm cho nghĩ Lãnh Dạ Hủy giết con , dùng lời lẽ hành hạ Hữu Hi, vô tình lãnh huyết trả thù nàng.

      hận, giận, thậm chí muốn trả thù hành vi vô tình của Lãnh Dạ Hủy nhưng tất cả đều là lừa gạt, chính mẫu thân mới là kẻ bày mưu tính kế. Mẫu thân biết Vân San là hung thủ nhưng lại bao che nàng, đối với đứa con chưa sinh ra ra tay tàn nhẫn chút sợ hãi.

      Bị người thân mình lừa gạt dễ chịu, đau khổ hối hận xen nhau, chản nản buông tay ra.

      Nếu như Vân San đáng chết, còn đáng chết hàng vạn lần, Lăng Khiếu Dương lay lắt bước ra ngoài.

      Vân san yên lặng rơi lệ, tựa vào tường. thở gấp, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương hồn xiêu phách lạc. Sau đó điên rồ cười to lên, mọi thứ chấm dứt rồi, còn gì cả, có lẽ, chỉ qua đến sáng mai cũng còn gì…

      cùng nàng cả hai đều đau khổ.

      Trái tim Lăng Khiếu Dương chứa từng vết thương đau đớn, vẻ mặt đau khổ tựa vào tường, nghĩ tới những lời Vân San chỉ biết hối hận đau lòng.

      Xoay người, siết chặt tay nện vào tường, liên tục, máu chảy nhưng vẫn ngừng lại, trong mắt chỉ còn lại dòng lệ hối hận.

      Vân San đạt được mục đích rồi, trái tim bị xé rách đau đến sắp chết . Tay quẹt lung tung lau khô nước mắt, xoay người về phòng Hữu Hi.

      Hốc mắt ửng đỏ, trái tim như bị dao cứa.

      người là mẫu thân, người là biểu muội lại là hai người đả thương sâu nhất.

      tới cửa Nghĩa Hàn Lâu nhìn thấy hai nha hoàn đứng bên ngoài, khỏi giận dữ: “Các ngươi ở ngoài làm gì, phải ta bảo các ngươi chăm sóc phu nhân sao?”

      “Phu nhân người bẩn, muốn tắm, bảo đám nô tỳ ra ngoài”- Nha hoàn cẩn thận trả lời.

      Lăng Khiếu Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, tay đẩy nhưng nó bị khoá bên trong, hô:” Lãnh Dạ Hủy mở cửa”

      Nhưng ai trả lời trong lòng quýnh lên, tay đầy máu đánh vào cánh cửa: “Lãnh Dạ Hủy mau mở cửa”

      ai trả lời.

      Lăng Khiếu Dương quýnh lên, sợ Hữu Hi tự làm tổn thương bản thân, chút do dự đá văng cửa phòng, then cửa gãy làm hai, rơi xuống đất. vội vàng bước vào

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 23


      Từ sau bình phong, Lăng Khiếu Dương nhìn thấy Hữu Hi, bả vai cánh tay nàng lộ ra ngoài đều bị nàng chà sát đến ửng đỏ.

      Vừa nhìn thấy vào, nhuyễn xoát trong tay nàng rơi xuống dục bồn, ánh mắt hồi hộp sợ hãi nhìn .

      Lăng Khiếu Dương trong lòng xót xa, muốn tiến lên Hữu Hi liền hét chói tai: “Đừng lại đây!! Ngươi tránh ra, tránh ra!”

      vươn bàn tay to của mình ra muốn trấn an nàng nhưng lại cương lại giữa trung, cuối cùng miễn cưỡng thu tay lại, trầm giọng : “Đừng tự làm tổn thương minh, có chuyện gì xảy ra hết”

      Hai tay Hữu Hi bịt chặt lỗ tai, cuống quýt lắc đầu: “Ta thích nghe, ngươi ra ngoài, ngươi ra ngoài”- Trong đầu nàng đều là hình ảnh 4 tên nam nhân xé quần áo nàng, bọn họ đem nàng đặt bàn, dùng đôi bàn tay dơ bẩn của chúng vuốt ve cơ thể, nàng có cảm giác như hàng ngàn con vi trùng bò lên người rất kinh khủng khiến nàng chỉ muốn nôn.

      Cơ thể nàng bị trói, thể phản kháng, chỉ có thể để mặc bọn chúng vũ nhục, xấu hổ giận dữ, than khóc, ác mộng, tất cả chỉ là ác mông.

      Hơn nữa đáng xấu hổ chính là nàng lại nhìn thấy Lăng Khiếu Dương kịp thời đến cứu nàng, liền có cảm giác an tâm, lúc đó nàng hoàn toàn tin tưởng , hoàn toàn quên mất cùng đám nam nhân kia giống nhau đều xấu xa dơ bẩn, đều thủ đoạn, ở người nàng tàn phá.

      Nhưng nếu như lúc đó tới, nàng bị bốn nam nhân kia bức hư…

      Hữu Hi nghĩ nghĩ lại nghĩ muốn điên, rồi tiếp tục cầm lấy khăn chà sát da tay, làn da tay bị nàng hành hạ mà sưng đỏ lên. Nàng phải tắm sạch, cố gắng tẩy dấu vết dơ bẩn của nam nhân người mình, càng muốn tẩy mùi vị Lăng Khiếu Dương lưu lại người.

      Tại sao, Lăng Khiếu Dương cùng đám nam nhân kia đều có hành vi như thế nhưng nàng chưa từng có cảm giác mình dơ bẩn như hôm nay.

      Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi dùng sức chà sát vào da khiến cho da bắt đầu chảy máu, khỏi rống giận tiếng: “Đủ rồi!”- người bước về trước, vươn tay giữ lấy tay Hữu Hi, sau đó ôm lấy thắt lưng nàng, mang nàng bế ra khỏi nước, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng: “Đừng tự hành hạ mình nữa, sạch rồi, nàng tắm rất sạch rồi!”

      Hữu Hi ở trong lòng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi và bất an.

      Lăng Khiếu Dương túm lấy quần áo bình phong khoác lên cơ thể run rẩy của nàng, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, ta đối xử như thế với nàng nữa, để ta ôm nàng về giường nghỉ ngơi được ?”

      Lời của Lăng Khiếu Dương ngược lại trấn an được Hữu Hi mà còn khiến nàng kịch liệt phản ứng, giãy dụa trong lòng , cuống quýt lui về sau, giữ lấy quần áo bọc cơ thể mình lại, vừa khóc vừa la: “… ta cần ngươi lo, ngươi ra ngoài, ta muốn nhìn thấy ngươi, muốn!”

      Lăng Khiếu Dương đau lòng co quắp, tiến lên, nhưng Hữu Hi lại lui về sau, nhất thời biết làm sao để an ủi nàng.

      bao lâu rồi nàng nhìn bằng đôi mắt đó, còn sợ hãi ở trước mặt lạnh run, ngay cả thị thiếp hầu hạ cũng sợ đến mức đó. thậm chí có thể ôm lấy nàng, thân thể của ấm áp, nhưng ánh mắt của nàng bây giờ khiến thể, trong lòng khó chịu cảm thấy đau đớn.

      Đối mặt với Hữu Hi, lùi bước, ngược lại còn hung hãn tới gần nàng, cánh tay dài chụp tới đem cơ thể run rẩy áp vào ngực, gầm : “Ta là nam nhân của nàng, ta có quyền quản nàng, ta muốn nàng sợ ta như thế, chuyện của quá khứ để qua , đám người khi dễ nàng cũng chết, nàng còn sợ gì, ta… ta hại nàng cũng khi dễ nàng, đừng đối với ta như vậy, cũng đừng làm dáng vẻ sợ hãi như thế!”

      Trong mắt Hữu Hi lên gì đó, mờ mịt nhìn Lăng Khiếu Dương, sau đó đột nhiên cười nhạt nhẽo: “Bọn họ chết rồi…? Vậy ngươi cũng nên chết chứ, ngươi đối với ta so với bọn chúng tốt hơn ở chỗ nào, ngươi cùng bọn họ có gì khác nhau. Ngươi ở trước mặt mọi người cưỡng bức nhục nhã cơ thể ta. Ngươi cao thượng tốt hơn bọn chúng ở đâu? !!! Ngươi cùng bọn họ chỉ khiến ta có cảm giác chán ghét buồn nôn mà thôi…”

      Hữu Hi tố cáo khiến cho co rút đau đớn, hét to: “, phải như thế, phải…!”

      phản bác nhưng lời hữu lực, đôi môi trong nháy mắt mất huyết sắc,. trong lòng khó chịu, hai tay siết chặt tay Hữu Hi, vẻ mặt đau khổ: “Đừng đem bọn chúng so sánh với ta. Ta phải bọn chúng, ta là nam nhân của nàng, nàng là thiếp của ta, đừng đem ta xếp vào hàng ngũ của chúng”

      Hữu Hi chế giễu cười, thân thể run, quát to: “Ngươi khác bọn chúng chẳng qua vì ngươi giàu hơn chúng, thực chất khác, khác gì cả..”

      “Ta”- Lăng Khiếu Dương hít thở thông, nên lời. Đúng, nàng sai, chiếm đoạt nàng, hành hạ nhục nhã nàng. Đúng vậy, so với đám người đó giống nhau, chỉ hơn chứ kém, Lăng Khiếu Dương cười khổ, kéo Hữu Hi tới cửa sổ trước bàn, đặt vào tay Hữu Hi cây dao cắt quần áo, nắm tay nàng, đem mũi dao đặt ngay trước tim , mỉm cười: “Hận ta đúng , ta đáng chết, đây, chỉ cần đâm vào nàng có thể dễ dàng giết ta, trả lại công bằng cho nàng, động thủ , làm

      Hữu Hi đờ đẫn nhìn Lăng Khiếu Dương, tay nắm dao mà run rẩy, trong tiềm thức nàng muốn ném dao xuống, nhưng Lăng Khiếu Dương giữ chặt tay nàng, cứ như thế con dao vẫn nằm yên, nàng đau khổ khóc, tại sao, tại sao nàng hạ thủ tại sao?

      Nhìn Hữu Hi cách nào xuống tay, đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng thể ra tay đúng , bởi vì trong lòng nàng ta với bọn chúng giống nhau có đúng . Nàng đối với ta có cảm giác đúng hay !”

      ”- Hữu Hi kịch liệt lắc đầu: “Ta hận ngươi, hận thể giết chết ngươi, đừng tự cho mình là đúng, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ có được trái tim ta, đừng nghĩ”

      Lăng Khiếu Dương kích động giận dữ hét: “Hảo, nếu hận ta nàng còn do dự cái gì, tại sao vẫn ra tay

      Sau khi hét to, trong phòng liền yên tĩnh, trái tim Lăng Khiếu Dương như bị xé rách, đau khổ cười, bàn tay to buông lỏng Hữu Hi, nhưng hữu Hi hoảng sợ lui về sau.

      Con dao trong tay nàng đâm vào người , nàng quả nhiên hận . Lăng Khiếu Dương tan nát cả cõi lòng cười to, nỗi bi ai vô hạn, nhìn con dao cắm ngực rồi nhìn Hữu Hi.

      Nàng quả hận , hận chết , thua, thua thảm hại, biết là do xui xẻo hay tay nàng run nên đâm trúng tim .

      Nhưng vết thương sâu lại giống như hút cạn sinh lực, lấy mất trái tim khiến cách nào giải thoát bản thân. cười mà tan nát cõi lòng, rút dao, thất hồn lạc phách ra ngoài còn Hữu Hi thân thể mểm nhũn co quắp tê liệt ngồi đất., thân thể run rẩy, tay còn vương lại máu của , Hữu Hi dùng tay che lấy mặt mình, cúi đầu khóc nức nở..

      Lúc đâm dao xuống sâu, thể lấy mạng Lăng Khiếu Dương, có lẽ vì nàng quá sợ hãi mà dùng sức đủ hay căn bản dám ra tay giết người. Nhưng nhát dao đâm vào làm cho Lăng Khiếu Dương chua xót, chính thức đả thương trái tim

      Nơi ngực của , còn lưu lại vết sẹo do Hữu Hi gây ra. cái do kiếm, cái là do dao. mặt môi cũng có sẹo do Hữu Hi lưu lại, vết cào, vết cắn, lớn đều có.

      Ngay sau đó Hữu Hi liền hồi phục tâm tình, thèm nghĩ nữa, đem tất cả hình ảnh xảy ra quên .

      Từ khi nàng đâm , ban đêm Lăng Khiếu Dương hề đến ôm nàng ngủ, biết là chờ nàng bớt sợ hãi hay buông tha, mỗi nhàu chỉ đến ăn cơm. cũng nhiều, dạo gần đây càng trầm mặc, tưởng chừng như tồn tại.

      Hữu Hi vẫn như vậy mỗi ngày may quần áo giày dép, Lăng Khiếu Dương cũng chờ đợi, bởi vì biết, Hữu Hi làm mọi thứ vì Hoàng Bắc Thiên.

      Lăng Khiếu Dương được làm được, rất nhanh Vân San bị gả , Vân San bị trói kiệu hoa, khóc lóc thê thảm nhưng Lăng Khiếu Dương nửa điểm cũng mềm lòng

      Hữu Hi thấy chú rể tới rước dâu, là người mập mạp hai mắt dâm tà, lúc kiệu hoa khởi hành ai cũng đều dị nghị, nghe Vương viên ngoại cưới ba bốn thể tử, ai cũng chết minh bạch, tiểu thiếp bị hành hạ còn là người, bây giờ lấy thêm người biết kết quả ra sao.

      Mặc kệ Vương viên ngoại là lang hay là hổ, hay biến thái, Vương gia gả Vân San nàng phải gả, khóc lóc cũng vô dụng.

      tháng lại trôi qua, lúc Hữu Hi thăm Hoàng Bắc Thiên cũng tới. Nàng làm xong quần áo giày thích hợp mang vào mùa thu, còn có cả hoa hồng nàng tự tay làm về Minh Viên.

      Lăng Khiếu Dương đứng yên đưa mắt nhìn theo dáng nàng rời , sau đó độc quay về phòng.

      Minh Viên.

      Hữu Hi vừa bước qua cửa thấy Hoàng Bắc Thiên mong ngóng ngồi xe lăn nhìn về phía cửa, nhìn thấy nàng vào, môi thản nhiên mỉm cười.

      Hữu Hi qua, tay Hoàng Bắc Thiên liền giữ lấy thắt lưng nàng để nàng ngồi lên đùi , sau đó đẩy xe lăn vào phòng.

      tháng gặp hai người trong lòng có biết bao thương nhớ, cuồng nhiệt hôn quấn lấy nhau, dùng đôi môi của mình để bày tỏ nhớ nhung.

      Hữu Hi mặt ửng hồng, ánh mắt mê muội, dù nàng chán ghét đụng chạm của nam nhân, nhưng ngoại trừ Hoàng Bắc Thiên như thế.

      chậm rãi dừng lại, trán hai người dựa vào nhau, im lặng, hơi thở dồn dập. Hữu Hi áp mặt vào ngực Hoàng Bắc Thiên, dịu dàng : “Ta có giúp chàng làm mấy bộ quần áo mặc vào mùa thu, chàng có muốn xem ?”

      “Khiến nàng khổ cực rồi!!”- Hoàng Bắc Thiên đau lòng nắm lấy tay Hữu Hi cúi đầu thầm.

      Hữu Hi lắc đầu: “ khổ cực gì cả”- Vừa vừa ôm chặt Hoàng Bắc Thiên, nàng thích cảm giác được Hoàng Bắc Thiên ôm, an tâm ấm áp, hạnh phúc mà hề có cảm giác sợ hãi.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy tâm tình Hữu Hi so với lấn trước co chút sa sút hỏi nàng làm sao, nhưng nàng chỉ cười , cũng hỏi nữa. Tùy ý để nàng ôm, im lặng .

      Cùng người mình chỗ, dù chỉ ôm lời nào cũng cảm thấy chán.

      Hoàng Bắc Thiên dạy nàng viết chữ, giúp nàng đọc hiểu những từ viết phức tạp ở cổ đại, chỉ nàng cách viết chữ. Mỗi thời khắc ở cạnh nhau đều rất quý báu, lúc dùng bữa tối, Hữu Hi giúp Hoàng Bắc Thiên ăn, đôi khi còn cố ý làm chuyện xấu, đem cơm dính mặt Hoàng Bắc Thiên gỡ xuống, Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay nàng ăn hạt cơm sót lại đó.

      Hai người cười to, rồi tiếp tục ăn, Hữu hi còn mang cả rượu ngon tới. Hữu Hi uống được nên chỉ nhấp hai chén , hai gò má ửng đó, mắt như nước mông lung mê người.

      biết có phải do rượu mà nàng nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên rất vui, nảng múa bale, xoay mấy vòng ngã xuống người Hoàng Bắc Thiên ôm lấy cổ , ngửa ra sau, làm Hoàng Bắc Thiên từ ngã xuống mặt đất. Hai người hề đẻ tâm mình nằm dưới bàn chỉ biết hôn nhau, ôm nhau rất thân mật…

      Đêm Hữu Hi rời , ở lại Minh Viên cùng Hoàng Bắc Thiên, nàng biết mình sợ cái gì, tóm lại rất sợ trở về Nghĩa Vương phủ. Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi ngủ người , nhìn dung nhan nàng thầm nghĩ: “Hữu Hi, nếu ngày nàng phát ra Hoàng Bắc Thiên nàng nhất cũng lừa gạt người, nàng còn ta ?”

      Đêm rất yên tĩnh, Hữu Hi về, làm cho Lăng Khiếu Dương lo âu ngủ được, liền suy nghĩ miên man.

      Suốt đêm dài, hai người làm gì, có lẽ làm gì hết nhưng cũng có thể làm gì đó.

      Tất cả đều do dung túng để Hữu Hi có cơ hội gặp Hoàng Bắc Thiên, lí do là vì muốn nhìn nàng tiền tụy mà chết. Nhưng quyết định đóvới giống như kiểu hành hạ, mỗi lần thấy Hữu Hi gặp Hoàng Bắc Thiên trái tim như bị tra tấn, Lăng Khiếu Dương cả đêm ngủ nổi.

      Hữu Hi tạm biệt Hoàng Bắc Thiên, về Vương phủ, sau khi Hữu Hi rời , trời có cơn chim trắng bay tới nhàng đáp xuống xe lăn Hoàng Bắc Thiên. vươn ngón tay thon dài gỡ dây nơi đùi con chim nhìn thấy mảnh giấy trắng sau đó mở ra đọc xong liền xé nát., tiện tay vứt , mảnh giấy theo gió thu bay .

      Hữu Hi vừa về tới phủ nghe thấy mùi thơm thức ăn, lúc nàng tiến vào tẩm thấy Lăng Khiếu Dương ngồi giữa phòng trước bàn bát tiên… chờ nàng. bàn toàn là món nàng thích, nàng cảm giác được tự nhiên giống như lén lút ngoại tình.

      , nàng nên có cảm giác đó, nàng gặp trượng phu có gì sai đâu!!

      Sắc mặt tốt lắm nhìn thấy nàng về, uể oải nhìn nàng, cúi đầu hạ giọng : “Ăn cơm

      Lăng Khiếu Dương như thế khiến nàng quen, nhưng vẫn ngồi xuống, lời nào cúi đầu ăn, đều là món ăn ngon đặc biệt là những món nàng yên thích

      Nhưng nhìn chén cơm của Lăng Khiếu Dương còn đầy, biết lại làm sao. Lúc ánh mắt Lăng Khiếu Dương ngước lên từ nhìn xuống, đập vào mắt là dấu hôn nơi cổ trắng, làm cho chiếc đũa trong tay “ba” tiếng bị bẻ gãy.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 24


      Chiếc đũa trong tay Lăng Khiếu Dương phát ra tiếng bị gãy, Hữu Hi ngẩng đầu, nàng thản nhiên liếc nhìn Lăng Khiếu Dương cái. mặt và trong đôi mắt chỉ có tức giận cùng đau đớn, nàng chỉ cúi đầu giọng với nha hoàn: “Cầm đũa khác lại cho vương gia”

      “Vâng ạ!!”- Xảo Nhi lên tiếng, xoay người ra ngoài

      Lăng Khiếu Dương cứ như thế lạnh lùng nhìn Hữu Hi, dáng người cao lớn uể oải đứng lên

      Giận Hữu Hi, biết bản thân tại sao lại giận, chẳng phải hậu quả này đều do mình tự tìm lấy sao? Cả đêm chờ đợi trong dày vò, đổi lại là nhìn thấy dấu hôn, dấu hôn khiến cách nào đối mặt, trong lòng bị dày vò khổ sở cố gắng đoán xem chuyện gì xảy ra giữa hai người, giống như có móng vuốt cào vào lòng .

      Cả người tức giận đập tay xuống bàn, bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ nay lại rơi xuống đất loảng xoảng.

      Hữu Hi lạnh nhạt ngồi yên, mỗi lần Lăng Khiếu Dương nổi nóng nàng cũng có bất kì phản ứng. Hay nàng vốn dĩ quen với tính khí thất thường hay nổi giận của nên được miễn dịch, hay nữa là nàng quan tâm, mặc kệ giận hay ghen ghét cũng chẳng phải chuyện của nàng

      Chỉ là chiếc đũa trong tay nàng cũng rơi xuống đất, chuỗi thanh dài vang lên.

      Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương tái mét mặt bỏ , đất còn lại đống hỗn độn, lòng đầy vết thương.

      Chiếc đũa Xảo Nhi chưa kịp mang tới Nha hoàn Thanh Nhi thấy vương gia rời khỏi, trái tim thắt chặt lúc này mới thở phào nhõm.

      Dù nàng chỉ là hạ nhận, nhưng chuyện giữa Lăng Khiếu Dương Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên nàng cũng có biết. Cũng đoán được việc Lăng Khiếu Dương tức giận chắc chắn do Hữu Hi đến chỗ Hoàng Bắc Thiên, nàng có chút đồng tình Vương gia.

      Nghĩ tới lúc đầu, Vương gia dù Dạ Lan phu nhân cũng chưa từng phải lấy lòng, cũng cần để ý quan tâm chăm sóc đối đãi kỹ như thế. người nam nhân cho phép phụ nữ mình gặp người khác rồi lại nhẫn nại chờ nàng quay về, cùng nhau ăn điểm tâm, như vậy nhẫn nại đến cực điểm, phải ai bình thường cũng có thể chịu được, huống chi lại là Vương gia cao cao tại thượng, nhẫn nại đến thế quả nhiên tầm thường.

      Nàng cũng có thể nhìn ra Vương gia rất quan tâm Hủy phu nhân, nhưng Hủy phu nhân đối với Vương gia lại lạnh lùng. Các nàng đều đành lòng, Hủy Phu nhân có phải quá nhẫn tâm rồi .

      Nhìn lúc này Vương gia đáng thương, tội của Hủy phu nhân , nhưng nghĩ lại phản ứng của Lãnh Dạ Hủy cũng là bình thường. là mâu thuẫn !!.

      Hai nha hoàn thu dọn bát địa bị vỡ nát, quét dọn phòng, Hữu Hi thở dài tiếng, lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh trời, kinh ngạc ngẩn người.

      Lăng Khiếu Dương tự khiến mình đau khổ, duy nhất cảm giác đau đớn còn thấy gì nữa. lúc này hối hận vì buông tha nam nhân kia, hối hận tại sao lại ngu ngốc để nàng toại nguyện để bọn họ có cơ hội gặp mặt.

      Trong đầu lại lên dấu hôn cổ Hữu Hi, đau đến tận trong tim, làm cho muốn phát điên. Phụ nữ đau lòng có thể khóc, có thể dựa vào vai nam nhân mà khóc, còn , nam nhân lúc đau lòng có thể khóc ? , nam nhân dùng rượu để tiêu sầu, để khiến trái tim mình say mà quên , nhưng ngược lại tiêu sầu mà càng sầu thêm.

      Sau khi tức giận ở lúc sáng, ôm bầu rượu, uống đến mất mạng, nhưng càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau, phảng phất như trái tim bị xé ra, máu tươi đầm đìa vương vãi khắp người.

      ai quản uống nhiều hay , bởi vì ai có thể quản, càng có người thân quan tâm . Mẫu thân chết, ở dưới đất, còn tri kỷ hay người thân để tâm nỗi khổ. Đau chỉ có thể nuốt xuống, chỉ có thể tự gặm nhấm, đả thương, chỉ có thể chính mình chậm rãi liếm vết thương, tự chữa trị điều dưỡng.

      Lưu An vào khuyên bảo Lăng Khiếu Dương đừng uống nữa, lại bị Lăng Khiếu Dương đập bể bầu rượu liền lui ra. Cao Mạc vào khuyên, cũng bị mắng chửi, bị Lăng Khiếu Dương giận dữ đuổi .

      Từ sáng đến chiều, cứ như vậy mà uống, uống đến mất gần nửa cái mạng, Lưu an và Cao Mạc cũng biết làm sao cho đúng.

      Nha hoàn được Lăng Khiếu Dương ra lệnh lấy rượu lại bị Cao Mạc ngăn lại, cho mang vào, chờ được Lăng Khiếu Dương lại mắng to, uống hết bình rượu còn lại trong phòng bắt đầu phát ra tiếng đập vỡ.

      Lăng Khiếu Dương tức giận, cả người đầy mùi rượu lảo đảo rời khỏi phòng. say, tay vịn vào khuôn cửa, hô to “Mang rượu tới, rượu đâu, mang tới đây”

      “Vương gia, người uống suốt ngày rồi đừng uống nữa”- Cao Mạc đỡ lấy cánh tay Lăng Khiếu Dương, muốn dìu vào nghĩ ngơi, nhưng Lăng Khiếu Dương gạt tay lẩm bẩm : “Sao trời lại tối đen thế này? Ta phải xem chút, xem nàng có ăn cơm có uống thuốc ”- Say đến như vậy mà vẫn quên quan tâm loại phụ nữ vô tình vô nghĩa kia, Cao Mạc cau mày: “Nàng có nha hoàn hầu hạ, biết có bao nhiêu sung sướng, ăn no ngủ tốt”- Lăng Khiếu Dương dáng vẻ đảo qua đảo lại chẳng ra chút phong thái của Vương gia.

      lết thân thể như bay bổng của mình về Di Tâm cư, say tượu tự lẩm nhẩm: “ được, nữ nhân đó luôn nghe lời, ta phải xem”

      Cao Mạc có ý định cản Lăng Khiếu Dương, Lưu An lại ra hiệu bảo để cho Vương gia , Cao Mạc đành oàn hận dậm chân.

      “Ta mặc kệ, ta về nhà đây, ngươi chăm sóc Vương gia cho tốt”- xong tức giận bỏ .

      Hữu Hi ăn xong bữa tối chuẩn bị nghĩ ngơi, lại nghe cửa xoảng tiếng bị đá văng ra, tiếp theo đó là tiếng bước chân tập tễnh. Nàng xoay người nhìn chỉ thấy Lăng Khiếu Dương say khướt tới, hai mắt hồng hồng biết là do cả đêm ngủ hay do uống rượu mà nên. Nàng ý thức lui về sau, cách xa chút, Lăng Khiếu Dương đứng đó nhìn nàng, cuối cùng thương tâm cười to vài tiếng: “Sợ ta cái gì, ta có ăn nàng. Hôm nay nàng vui như vậy, có phải hai người rất vui . Ah!! Ta tới hỏi, nàng… ăn cơm chưa, chịu uống thuốc chưa!”

      Trái tim Hữu Hi khẽ giật lên, nhưng cơ thể lại lui về sau, mặc lại quần áo vừa cởi ra, đôi mắt đẹp đề phòng nhìn Lăng Khiếu Dương. tập tễnh cước bộ về phía nàng, Hữu Hi lại trốn sang kia nhưng bị Lăng Khiếu Dương bắt lấy.

      Thân thể nặng như vậy, ôm nàng như muốn đè ép nàng xuống, cả cơ thể nhắn của nàng chống đỡ sức nặng của .

      Có người say bí tỉ cứ như vậy mà ôm nàng, tâm lý sợ hãi run rẩy giãy dụa muốn thoát khỏi , lại rút đầu vào cổ nàng : “Đừng gặp nam nhân kia, đừng có được , đừng

      Nghe giọng đơn của , Hữu Hi chỉ cứng ngắc nằm im, muốn đẩy tay nhưng lại ôm càng chặt, say rượu khiến cho nàng khẩn trương sợ hãi xằng bậy.

      “Đừng được , tim ta rất đau… rất đau. Nàng nhìn thấy trái tim ta chảy máu sao. Ta thích nàng. Ta thích nàng, cho nên nàng đừng gặp , đừng gặp

      Hữu Hi kinh ngạc chút phản ứng, gì? thích nàng/ , nhất định nghe lầm

      “Dạ Lan, Dạ Lan, ta thích nàng, đừng rời bỏ ta, đừng rời xa ta”

      Lời Lăng Khiếu Dương vừa xong khiến Hữu Hi cười khổ, say đến mức lung tung. Người thích vẫn là Dạ Lan phải nàng, nhưng cho dù là ai cũng sao, nàng muốn nam nhân như vậy thích nàng. Im lặng, nữa…. sức nặng của đè xuống nàng trụ được nữa, nhưng gắt gao ôm lấy nàng, thân thể trượt xuống, khiến cả người ngã xuống đất.

      Thân thể nặng nề của người nàng như quả núi lớn đè nàng đến thở nổi. Nha hoàn sớm bị nàng cho lui, nàng có hết sức ở dưới động đậy, nhích ra dần khỏi người thở hồng hộc.

      uống nhiều như vậy dĩ nhiên ngủ thiếp, nàng có cách nào đưa lên giường nằm.

      Hữu Hi đứng dậy, qua chỗ Lưu An, nhờ đưa Lăng Khiếu Dương lên giường. Hữu Hi vừa định rời sang phòng khóc ngủ, Lăng Khiếu Dương ôm lấy, từ từ nhắm mắt, cố chấp : “Đừng , đừng bỏ

      Lưu An vội : “Vương gia có Hủy phu nhân chiếu cố, nô tài cáo lui”- xong liền bỏ .

      Hữu Hi ngay cả cơ hội phản bác cũng chẳng có, nàng ở lại chăm sóc cả đêm, gọi lung tung mớ, lúc đòi uống nước, lúc đau đầu.. giống hệt đứa trẻ!!

      Trời dần dần sáng, Hữu Hi ghé vào giường ngủ thiếp , lúc Lăng Khiếu Dương tỉnh lại, đầu tiên là nhíu mày sau đó nhìn thấy Hữu Hi. sao lại ở Di Tâm Cư, nhớ kỹ mà về Nghĩa Lâu, nghĩ tới bản thân uống rượu, chắc lẽ say lại đến đây.

      Lăng Khiếu Dương ngồi dậy, ôm trán, đến bên cạnh Hữu Hi, khom người ôm lấy nàng đặt lên giường. Hữu Hi tỉnh tiếp tục ngủ, Lăng Khiếu Dương cũng trở lại giường nằm cạnh cơ thể nhắn của nàng. Sau đó lại nhìn thấy dấu hôn, chỉ muốn xóa , muốn lưu lại ấn ký của bản thân nhưng dám, chỉ nhắm mắt làm ngơ thèm nghĩ nữa.

      Sở làm nàng tỉnh dậy đối mặt với ánh mắt sợ hãi chán ghét của nàng, đêm qua xem ra hồ ngôn loạn ngữ. Đôi mắt đen lại nhìn mặt Hữu Hi, kiềm được hôn nhàng vào đôi môi như hoa của nàng. Nàng ngủ sâu, chắc là cả đêm ngủ để chiếu cố , có phải cũng có chút an ủi ?

      Ôm nàng có cảm giác chân , yên tĩnh, hài hòa, nhưng chưa bao lâu ngoài cửa truyền đến giọng bối rối làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi.

      “Vương gia, vương gia bên ngoài có người tìm”

      Giọng vừa sợ hãi vừa bối rối, Lăng Khiếu Dương cau mày, thầm mắng, đánh chết đừng làm Hữu Hi thức dậy, nhưng hữu Hi lại tỉnh lại. đợi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, buông nàng ra, xoay người rời khỏi giường, may giầy vào, để lại Hữu Hi đằng sau, tức giận ra cửa, nhìn nô tài bên ngoài thất thố hô to, phẫn nộ quát: “Sáng sớm làm gì như gọi quỷ thế, gặp quỷ sao”

      Nô tài lắp bắp: “.. gặp quỷ rồi vương gia”

      Lăng Khiếu Dương nhíu mày quát giận: “Đám vô dụng, xem”

      “Lan .. Lan phu nhân, phu nhân ở cửa, muốn gặp Vương gia”

      câu đả kinh Lăng Khiếu Dương khiến còn phản ứng. tiếng sét giữa trời quang, Lăng Khiếu Dương mất phản ứng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :