1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 48


      “Ba” tiếng, Thiếu Cửu dùng sức bóp sổ , vẻ mặt hàn ý, tức giận : “Vương gia mà lại dùng thủ đoạn như vậy”.

      “Cái gì?”- Hữu Hi sốt ruột hỏi.

      “Trong danh sách hòa thân của muội muội của Bắc Vương, ý của là muốn chủ tử đem gả quận chúa Bắc Song Tây La Quốc hòa thân, gà cho lão hoàng đế năm mươi tuổi kia!”

      Thiếu Cửu oán hận xong, đem cuốn sổ phiến phức ném xuống đất, giấy bạc từ đó rơi ra

      Đầu óc Hữu Hi trận hỗn loạn, lý trí chậm chạp suy nghĩ cho ràng, hoàng thượng muốn bắt muội muội của Bắc Vương hòa thân, trách được lại tự nhiên nhắc đến hoàng đế Tây La Quốc 50 tuổi và vân cân.. Tất cả những việc này đều là kiệt tác của Lăng Khiếu Dương.

      Nàng hiểu, nàng biết tất cả, Lăng Khiếu Dương là cố ý làm riêng ra danh sách hòa thân, dùng nó để uy hiếp nàng và cả Hoàng Bắc Thiên, cho nàng hai lựa chọn hai ở lại. Nếu như nàng cùng Hoàng Bắc Thiên rời , Lăng Khiếu Dương dựa vào danhs ách đem Hoàng Bắc Song hòa thân, gã cho lão đầu 50 tuổi kia. Nếu nàng lưu lại, thủ hạ lưu tình, tuyển người khác .

      Lăng Khiếu Dương ti tiện, lại dùng thủ đoạn như vậy uy hiếp nàng cùng Hoàng Bắc Thiên, buộc hai người phải lựa chọn, Hữu Hi vừa hận lại có cách nào giải quyết.

      “Vương gia đúng là ép chủ tử, xem chủ tử chọn ngươi hay muội muội, thủ đoạn như vậy hèn hạ, quận chúa mới mười ba tuổi, làm sao có thể đem đến nơi hoang dã gã cho lão hoàng đế già yếu, cho dù là làm hoàng hậu nữa.”- Thiếu Cửu cực kì tức giận, hai nắm tay nện xuống bàn.

      Mười ba tuổi, hơn cả nàng, sinh ra trong gia đình cao quý, có rất nhiều người che chở nàng, mười ba tuổi, người như vậy đáng ra phải lấy phu quân thương nàng, cùng nhau xây dựng tương lai tốt đẹp, lại còn là bảo bối ở trong tay mọi người.

      Nếu cứ như vậy gã cho hoàng đế năm mươi tuổi, chẳng khác nào đem cả quãng đời hạnh phúc còn lại của nàng sống torng hòang cung cùng lão già.

      Tất cả những chuyện này, chung quy đều là vì An Hữu Hi nàng, nàng làm sao có thể để chuyện này xảy ra, Hữu Hi chút do dự đưa ra quyết định, nàng để Hoàng Bắc Thiên khó khăn lựa chọn. Trái Tim từ từ đông cứng, bình tĩnh lại, nàng có gì hay, có tài cán gì mà để cho Hoàng Bắc Song hi sinh đổi lấy tự do chính mình.

      Hữu Hi cười lạnh, thủ đoạn của Lăng Khiếu Dương cao tay, đem nàng và cả Hoàng Bắc Thiên đẩy vào chỗ tiến thoái lưỡng nan.

      Hữu Hi có chút mê muội, cầm lấy giấy bạc nằm bên cạnh cuốn sổ , khom lưng nhặt lên.

      “Hữu Hi!”

      Còn chưa kịp để Thiếu Cửu đọc nội dung trong tờ giấy bạc, liền nghe có người hô tên nàng.

      Hữu Hi quay đầu, liền nhìn thấy ngay lập tức, trong mắt có chút ghen tuông, làn mây mù hơi mỏng bao lấy gương mặt phí phách của Hoàng Bắc Thiên, con ngươi của bình tĩnh như hề có sống nổi lên, nhưng Hữu Hi cảm nhận được nỗi thống khổ cùng mâu thuẫn chôn tận đáy lòng của .

      Hữu Hi trong lòng đau khổ, bất lực, nhưng cố gắng mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Tiệc rượu… kết thúc rồi sao?”

      Hoàng Bắc Thiên bước rộng về phía trước, đứng bên người Hữu hi, tầm mắt dừng lại cuốn sổ : “Ngươi biết?”- Thanh trầm thấp thống khổ có chút cam lòng.

      Hữu Hi khẽ gật đầu.

      Thiếu Cửu nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, lén lút ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Bắc Thiên cùng ữu Hi.

      Tay Hoàng Bắc Thiên theo thói quen đặt lên vai Hữu Hi, an ủi nàng: “Đừng lo lắng, mọi việc đều có ta lo!”- Con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên trầm mang theo chút quyết đoán, thanh lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ mang đầy ắp hi vọng cho Hữu Hi.

      Mọi việc đều có ta, lời này làm cho người khác an tâm đến bật khóc, Hữu Hi nhìn ánh mắt Hoàng Bắc Thiên, nàng biết, buông tay, nhưng nàng càng biết chính mình làm gì: “Chuyện này có biện pháp tốt nào để giải quyết có phải ?”

      Hoàng Bắc Thiên nhìn tròng mắt Hữu Hi, biết ý nghĩ trong lòng nàng, lòng cực kì nóng vội, tay nắm lấy cơ thể nhu nhược của Hữu Hi kéo vào trong lòng, bất an gầm : “Ta cho ngươi nghĩ lung tung, cho ngươi lùi bước, cho ngươi đầu hàng.”

      Nghe lời bá đạo của Hoàng Bắc Thiên, làm cho lòng nàng hiểu sao lại đau đớn, cũng cảm động từ tận đáy lòng, giớ phút này, vẫn như cũ nghĩ cách để nàng đều hàng, Hữu Hi trừ cảm động, còn có tâm tìn khác, chỉ là nàng dám nghĩ đến, cánh tay mảnh khảnh chậm rãi vòng lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên, lời dịu dàng :

      “Ta vẫn cảm giác cuộc sống này rất may mắn, nhưng kỳ trời cao đối xử với ta rất tốt, làm cho ta gặp được người nam nhân tốt như ngươi. đời này có thứ gì tuyệt đối, cũng như có thứ hạnh phúc tuyệt đối, càng công bằng tuyệt đốt, ta tin rằng vận mệnh vứt bỏ, ta sống tốt hơn, mặc dù có cực khổ, nhưng ta tin tưởng ngày nào đó mọi chuyện chấm dứt”

      đâu, hạnh phúc của ngươi ở ngay trước mắt, ta bỏ rơi ngươi, để ngươi trở về nơi đó chịu đau khổ, hãy tin tưởng ta”- Song chưởng Hoàng Bắc Thiên hữu lực ôm chặt Hữu Hi, làm cho nàng trong lòng cảm giác chân , sợ rằng chỉ cần buông tay biến mất.

      bỏ rơi nàng, , những lời này, khắc sâu vào tâm trí nàng, khắc sâu đến ràng.

      Hoàng Bắc Thiên cám ơn ngươi đối với ta rất tốt, gương mặt nhắn của Hữu Hi đầy lệ ngân, áp vào ngực Hoàng Bắc Thiên, rất an bình, thậm chí có cả niềm hạnh phúc.

      ..

      Hữu Hi nhặt tờ giấy bạc lên cho Hoàng Bắc Thiên xem, dùng tay bọc lấy chúng ra.

      đó viết , thời gian cho phép nàng đưa ra quyết định, tự động hồi phủ.

      Ngày mai Lăng Khiếu Dương đem người được chọn giao lên cho hoàng đế, khi đó mọi thứ đều định, cùng Tây La Quốc kí kết, xác định chọn người, Hoàng Bắc Song trở thành vật hi sinh, Lăng Khiếu Dương vội vàng làm như vậy nhưng lại rất thành công…

      Nhìn Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh, muốn làm cho Hữu Hi bất an, nhưng hữu Hi nhìn theo bóng lưng của thấy rất những mâu thuẫn cùng nôn nóng.

      Hữu Hi biết Hoàng Bắc Thiên nghĩ cách, nhưng cách gì đây, trước mặt phải đối diện hai việc, mà thời hạn chỉ còn ngày.

      Ngày thứ hai, Hoàng Bắc Thiên sáng sớm ra ngoài, vào hoàng cung, muốn gặp hoàng thượng, hy vọng còn con đường khác, nhưng ai nấy đều biết , tất cả chỉ uổng công, nhưng cam lòng, hoàng đế đem thủ tục hòa thân giao cho Lăng Khiếu Dương làm.

      Khách điếm chỉ còn lại Hữu Hi cùng Thiếu Cửu. Đứng ở bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, buồn bã : “Thiếu Cửu, ngươi xem hoàng thượng gặp Hoàng Bắc Thiên sao?”

      “Ta nghĩ !”- Thiếu Cửu đơn lên tiếng.

      Hữu Hi quay đầu nhìn: “Hoàng Bắc Thiên bảo ngươi ở lại trông coi ta phải ?”

      Thiếu Cửu liếc mắt nhìn Hữu Hi cái: “Uh, sợ ngươi quay về…”

      “Nhưng chỉ có trở về, vương gia mới bỏ qua cho Hoàng Bắc Song”

      “Nhưng chủ tử bỏ qua ngươi, càng chấp nhận bỏ rơi quận chúa Bắc Song, chờ chủ tử trở về rồi tính”

      còn thời gian nữa…”- Hữu Hi đơn độc , từ trong ống tay áo rút ra từ giấy đưa cho Thiếu Cửu. “Nếu như hôm nay ta về, Lăng Khiếu Dương cứ như thế mà quyết định”.

      Thiếu Cửu tiếp nhận tờ giấy, nhìn thời hạn Lăng Khiếu Dương để lại, hoảng hốt: “Làm sao bây giờ?”

      “Biện pháp chỉ có , là ta phải trở về”.

      được, chủ tử dặn, thể cho ngươi trở về”.

      Hữu Hi đến gần Thiếu Cửu, ánh mắt bình tĩnh: “Ta trở về rồi, mọi chuyện được hóa giải, hay ở lại, sau này còn có thể quyết định lại, nhưng nếu ta về, cả đời Bắc Song bị hủy tay ta, Thiếu Cửu ngươi nhẫn tâm sao?”

      “Nhưng mà…”

      “Đừng nữa”- Hữu Hi cắt đứt do dự của Thiếu Cửu: “Ngươi ta với Hoàng Bắc Thiên, ta kiên cường mà sống, tự bảo trọng chính mình”.

      Hữu Hi xong, kiên định ra phía ngoài, Thiếu Cửu trong lòng hoảng hốt ngăn cản Hữu Hi: “Ngươi trở về tiếp tục cho hành hạ sao…”

      “Ta sợ, ta chỉ cần biết nếu còn sống ngày nào đó có hi vọng”- Hữu Hi mỉm cười, dịu dàng : “Nhưng Hoàng Bắc Song, khi gả sang Tây La Quốc còm đường sống, Thiếu Cửu, ngươi cũng biết bên nào nặng bên nào ”- Hữu Hi đẩy cánh tay Thiếu Cửu ngăn nàng, kiên định bước

      Thiếu Cửu đứng yên ở đó, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, chính là dám mạnh mẽ can ngăn nàng, nếu làm như vậy, Bắc Song quận chúa phải thế nào, muốn nàng bị gả cho lão hoàng đế già như vậy, nhưng Hữu Hi… trái tim Thiếu Cửu tràn ngập thống khổ lẫn mâu thuẫn. Giờ khắc này chọn lựa bảo vệ Bắc Song

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 49


      Cửa được sơn đỏ thắm hồng lộ ra khí phái của vương phủ, đó cửa có tấm biển đề :”Nghĩa vương phủ”

      Hữu Hi tới gần sát cửa vương phủ, chỉ cần đẩy vào, cánh cửa vương phủ ngay trước mắt nàng mở rộng.

      Bàn tay nhàng chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, dùng sức đẩy, nhưng đẩy ra, phảng phất như cánh cửa này rất nặng, làm cho nàng cách nào mở ra.

      Nàng đứng đó bình tĩnh lại, thân ảnh tiết lộ lo lắng bất an, do dự, cùng thống khổ bên trong nàng, vào thôi, còn gì để mà lựa chọn?

      Trốn được phải dũng cảm đối mặt, Hữu Hi hít hơi sâu, bàn tay bé nhất thầy đầy lực, dũng cảm đẩy cánh ra.

      đợi nàng dùng sức, cánh cửa mở ra. Tầm mắt Hữu Hi hướng vào trong vương phủ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Khiếu Dương ở phía trước, Lưu An tay vịn cửa, đem cánh cửa hoàn toàn mở ra, phái sau là mấy người mặc trang phụ hộ vệ.

      Tầm mắt Hữu Hi mang theo sỉ nhục, hận ý nhìn Lăng Khiếu Dương, khuôn mặt nhắn tràn đầy dũng khí, nhưng chân lại giống như cái cây bám rễ đứng bất động tại chỗ, cách nào vượt qua nổi cánh cửa cao cao kia.

      Lăng Khiếu Dương vẻ mặt đắc ý, vì thắng, chậm rãi thong thả tới bên người Hữu Hi, thân ảnh cao lớn đứng trước mặt nàng, cúi đầu bao quát lấy dung nhan nàng.

      tới rồi sao vào”- Thanh của Lăng Khiếu Dương lãnh khốc cực kỳ tà ác, con mắt Hữu Hi tràn ngập hận ý càng lúc càng ràng.

      Hữu Hi bình tĩnh nhìn Lăng Khiếu Dương, tức giận : “Ta cuối cùng cũng thấy được bản chất hèn hẹ của ngươi, lợi dụng quyền thế đùa bỡn người khác trong tay mình, chứng kiến ngươi vậy, ta cũng có thể hình dung ra, hoàng đế trị vì quốc gia này là kẻ nghe tai này lọt tai kia, chỉ cần sống sung sướng là đủ, qua cầu rút ván, tùy ý để ngươi làm xằng làm bậy, ngươi vĩnh viễn chỉ là ác ma, nhân phẩm còn thua xa ma quỷ!”

      “Câm mồm!” – Lăng Khiếu Dương lạnh quát tiếng, bàn tay to lớn nắm lấy cằm Hữu Hi: “Ngươi muốn chết sao? uh?”

      “Buông nàng ra”- đạo thanh lạnh như băng mơ hồ mang theo sực tức giận còn có cả lo lắng vang lên phái sau Hữu Hi.

      Lăng Khiếu Dương câu môi cười lạnh, tay bất ngờ quặc lấy eo Hữu Hi, giữ vào ôm sát ngực.

      Thân thể Hữu Hi bị giam cầm trong lòng ngực cứng như thép Lăng Khiếu Dương. Con ngươi lúc đầy chứ đầy hận vừa nhìn thấy người kia, đôi mắt liền mọng nước, nàng cắn môi, cố gắng che dấu nỗi đau khổ của bản thân.

      Lăng Khiếu Dương nhàn nhã : “Bắc Vương huynh phải chuẩn bị rời khỏi đây sao, có chuyện gì xảy ra cần tìm bổn vương sao?”

      Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, trái tim kịch liệt đau đớn: “Thả nàng ra, hãy để cho nàng !”

      “Chẳng lẽ Bắc vương muốn đem muội muội của mình hòa thân?”- Lăng Khiếu Dương câu môi mị cười “Cũng tốt, nghe Hoàng Bắc Song dung mạo đẹp như tiên, tri thư đạt lễ, là người thích hợp để hòa thân”

      Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương ra những lời làm cho người ta vừa khổ sở vừa phẫn nộ, trong lòng nhịn được tức giận, tay giơ lên hai nắm đấm liên tục đánh vào ngực Lăng Khiếu Dương: “Tên khốn khiếp, khốn khiếp!”

      Lăng Khiếu Dương chộp lấy tay Hữu Hi,thấp giọng : “Chỉ cần nghe lời ta tự khắc thay đổi chủ ý”

      “Vương gia muốn như thế nào mới có thể bỏ nàng ra, ngươi muốn gì cũng được!”- Gương mặt khí phách, lạnh lùng, tỉnh táo khi xưa của Hoàng Bắc Thiên mất .

      “Mọi thứ ngươi có bổn vương đều có, là nàng ta tự nguyện ở lại hầu hạ bổn vương, ngươi cần gì phải tự mình đa tình!”- Lăng Khiếu Dương ôm lấy cánh tay Hữu Hi ngày thắt chặt, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

      Hoàng Bắc Thiên lại còn lo lắng hơn, nhanh lên trước, nắm lấy cổ tay Hữu Hi, bá đạo rống lên: “ theo ta”

      Hữu Hi kinh ngạc nhìn gương mặt khí phách của Hoàng Bắc Thiên, lòng chua xót đau đớn thở ra hơi, ánh mắt sắc bén, đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương rơi vào chỗ tay Hữu Hi bị Hoàng Bắc Thiên nắm lấy, cánh tay ôm nàng mỗi lúc chặt hơn.

      Khoảng cách của ba người gần như vậy, cảm thụ cơn tức giận bành trường của cả hai, hai tròng mắt Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo, quát lớn: “Người đâu, đem kẻ thần tử dám phạm thượng bổn vương bắt cho ta”.

      ….! Đừng mà!”- Hữu Hi dùng hết sức lực la to, bối rối lắc đầu, thống khổ : “Hoàng Bắc Thiên, ngươi , đừng ở đây náo loạn nữa, ngươi vẫn còn người nhà, còn thân nhân, đừng vì ta mà tự hủy hoại chính mình”

      “Hữu Hi….!”- Hoàng Bắc Thiên rên rĩ, “Chẵng lẽ, ngươi chấp nhận từ bỏ ước muốn được hạnh phúc sao?.

      Hữu Hi dùng sức hít mũi, cho nước mắt hạ xuống, nhìn mơ hồ vào mắt Hoàng Bắc Thiên.

      “Hạnh phúc có rất nhiều định nghĩa, gặp được ngươi là hạnh phúc của ta, có thể sống dưới cùng bầu trời cũng là hạnh phúc, nhìn thấy ngươi bình an cũng là hạnh phúc của ta”- Hữu Hi rút tay mình ra khỏi hai người nam nhân. “Hoàng Bắc Thiên buông tay, về nhà ”.

      Cõi lòng của Hoàng Bắc Thiên tan nát rã rời, vì hoàng quyền trước mắt, hặn hận chính mình vô năng, cách nào bảo vệ người nhà cùng Hữu Hi.

      Lăng Khiếu Dương hề để ý xem mình có làm đau Hữu Hi hay , thô lỗ đem tay nàng từ Hoàng Bắc Thiên kéo lại.

      Tay Hoàng Bắc Thiên dễ dàng bỏ ra, vì giờ khắc này, Hoàng Bắc Thiên muốn đả thương Hữu Hi.

      Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi lui về sau từng bước, hộ vệ đông đảo chắn trước mặt Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, đem Hoàng Bắc Thiên chia cách ra bên ngoài.

      Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi xoay người vào trong vương phủ, Hoàng Bắc Thiên thống khổ đứng ở đó, nhìn Hữu Hi từng bước vào trong vương phủ, trái tim của ro rút đau đớn.

      Hữu HI bận rộn bước theo Lăng Khiếu Dương, hai đẫm lệ, nhớ tới giấc mơ tốt đẹp mình cùng Hoàng Bắc Thiên xây dựng cuộc sống mới, tất cả đều tan biến, hi vọng cũng biến mất, chỉ còn lại nỗi thất vọng.

      cánh cửa có thể ngăn cách được nàng và Hoàng Bắc Thiên, có lẽ ngày gặp lại…. có lẽ… Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ đứng ở đây chờ nàng.

      Hữu Hi thầm nghĩ muốn quay đầu lại nhìn Hoàng Bắc Thiên, nhưng sợ hãi bản thân nhìn thấy gương mặt tan nát cõi lòng kia, cúi đầu chớp mắt, lệ trong suốt rơi xuống mặt đất, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lăng Khiếu Dương.

      Hữu Hu nghe tiếng cửa vương phủ đóng lại, kìm nén được quay đầu lại nhìn. Hai mắt đẫm lệ che tầm nhìn, từ giữa cánh cửa nhìn thấy gương mặt Hoàng Bắc Thiên, đôi mắt sáng như sao si ngốc nhìn nàng…. Cánh cửa đóng sát lại, thể nhìn thấy mặt Hoàng Bắc Thiên được nữa.

      Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt Hữu Hi đầy lệ, trong lòng rất bực mình, híp mắt, hai tay cầm lấy bả vai Hữu Hi: “ được khóc!”

      Đôi mắt Hữu Hi đầy lệ hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, nhưng lại khóc to hơn nữa, thanh xe gió, nước mắt giống như nước sông vỡ đê tuôn ra….

      Nàng muốn khóc, ngay cả việc tự do được khóc nàng cũng có sao, sau này phải tiếp tục cuộc sống kinh khủng, nàng gặp được Hoàng Bắc Thiên nữa, lòng chua xót, đau nhức, ức chế được gào to khóc lớn.

      Lệ vương gương mặt nhắn, tiếng khóc đau thương, làm cho Lăng Khiếu Dương trận rối loạn, nôn nóng bất an, tay giơ lên biết nghĩ gì muốn tát Hữu Hi hay muốn giúp nàng lau nước mắt, cuối cùng tay buông xuống, đứng trước mặt Hữu Hi, nhìn nàng khóc…. nhìn nàng rơi lệ,

      Ngoài cửa, Hoàng Bắc Thiên như bức tượng đá đứng bất động, nghe tiếng khóc của Hữu Hi trái tim tan nát, nắm tay nện vào cửa, lại cảm thấy hề đau đớn.

      Thiếu Cửu chạy tới, nhìn cửa đóng chặt, còn có cả Hoàng Bắc Thiên đau khổ, lên trước: “Chủ tử, trở về thôi”

      Hoàng Bắc Thiên quay đầu nhìn Thiếu Cửu, lạnh lùng quát: “Ta vẫn còn là chủ tử của ngươi sao, đừng theo ta”

      “Chủ tử”- Thiếu Cửu nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Hoàng Bắc Thiên , ánh mắt thống khổ, trái tim hoảng hốt, hô to.

      “Ngay cả người trông coi cũng xong, ta mướn ngươi làm nô tài để làm gì.”

      “Thuộc hạ biết sai!”

      Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thiếu Cửu, vung ống tay áo, nhanh chóng rời .

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 50


      Trời mưa rồi, trong khí mang theo mùi hương ẩm nhè , biết từ lúc nào, trời vào thu.

      Những cơn mua đầu thu tích tụ gió rả rích rơi xuống, giống như nước mắt của con người thương tâm rơi xuống, liên tục dứt.

      Bên trong khách điếm, Hoàng Bắc Thiên đứng ở phía trước cửa sổ nơi mà Hữu Hi từng đứng, dù khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng trong gian vẫn có cảm giác lưu lại mùi hương thơm mát của Hữu Hi.

      Cửa sổ gắt gao đóng chặt, giống như sợ mùi hương của Hữu Hi biến mất, Hoàng Bắc Thiên tham luyến hít lấy, đứng yên giống như tượng đá an tĩnh, con ngươi đen trầm xa xăm mà trống rỗng, thân ảnh đơn mà ưu thương, làm cho căn phòng tranh nhã trở nên tịch liêu,

      Hoàng Bắc Thiên yên lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng hô to: “Thiếu Cửu”

      Ngoài cửa truyền đến thanh phấn chấn “Có thuộc hạ!”- Trong lòng Thiếu Cửu nhảy nhót, chủ tử nhốt mình trong phòng ngày, ăn uống cũng chuyện với , rốt cuộc đồng ý mở miệng kêu vào, tỏ muốn đuổi , Thiếu Cửu thở phào nhõm, đẩy cửa vào.

      “Gia có gì phân phó?”- Thiếu Cửu yên nhìn Hoàng Bắc Thiên, cúi đầu vì chuyện Hữu Hi mà xin lỗi: “Thuộc hạ biết sai rồi!”

      “Việc này cũng thể trách ngươi”- Hoàng Bắc Thiên phất tay ngăn lại cho Thiếu Cửu xong. “Cầm lệnh bài của ta tức tốc trở về, kêu phủ tạm ngưng cung ứng nhóm ngân lượng cuối cùng”.

      Thiếu Cửu trong lòng phát lạnh, cực kỳ bất an: “Nhưng mà….. như vậy hoàng thượng trách tội hậu quả khó lường”. Chuyện này giống như cùng hoàng đế đối nghịch thể có kết quả tốt

      Hoàng Bắc Thiên hai mắt tàn, lạnh lùng : “ chuyển nhiều ngân lượng như vậy, chúng ta cũng cần thời gian để gom góp chẳng phải sao?”

      “Gia… như vậy ổn, ngài tại sao lại làm vậy, chẳng lẽ chỉ vì người phụ nữ mà mạo hiểm đến thế sao”- Thiếu Cửu ra suy nghĩ trong lòng mặc dù sợ hãi Hoàng Bắc Thiên trách tội.

      “Sao!! Chủ tử ngươi cũng nghe sao?”- Hoàng Bắc Thiên bực mình, quát lạnh tiếng.

      “Thuộc hạ dám”

      “Còn mau làm”

      “Vâng ạ, thuộc hạ ngay!”- Thiếu Cửu mặc dù cảm giác ổn, nhưng lời chủ tử , phải nghe.

      Thiếu Cửu cầm lấy lệnh bài của Hoàng Bắc Thiên, biết mình muốn làm gì, giữa đêm mưa phùn mạo hiểm xuất phát.

      Hoàng Bắc Thiên lưu lại, muốn giữ nhà cho Hữu Hi. Nơi này còn rất nhiều việc phải giải quyết, phải tranh đấu cho tự do của Hữu Hi, cũng như lần nữa tự hỏi chính mình, tại sao phải làm như vậy, kỳ đáp án rất ràng…

      … Nghĩa Vương Phủ….

      Trời mưa ngớt, làm cho mọi người đều chán chường, Hữu Hi khuất tất ngồi chiếc giường đơn sơ, cằm đặt đầu gối, an tĩnh ngồi đó.

      Hôm nay là ngày thứ hai trở về vương phủ, thời gian ngắn như vậy, nhưng lại cảm giác rất lâu. Trước đây, nàng rất thích trời mưa, những hạt mưa trong sáng, nàng cùng Nhất Thần che chung ô, bước chậm trong mưa, tay trong tay, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

      Là bão ngoài trời hay là bão trong lòng, tâm tình trở nên khác trước, biết những ngày mưa này liệu Nhất Thần có nhớ tới những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người.

      Hữu Hi trong lòng đau khổ, sâu kín thở dài, trong đầu suy nghĩ ra khuôn mặt khí phách Hoàng Bắc Thiên, lúc giận giống như hài tử, vừa lãnh khốc, vừa ôn nhu, cả gương mặt tan nát cõi lòng… Mọi thứ khắc rất sâu trong tâm.

      rời , trở lại thế giới của , bọn họ sau này còn cơ hội gặp nhau, biết sao, ý nghĩ đó làm cho trái tim Hữu Hi tê dại, đau đớn, hốc mắt ê ẩm, nước mắt nóng hổi hạ xuống, chỉ hy vọng mọi thứ tốt đẹp…

      Trong vô thức, bầu trời tối, biết có phải vì ngày mưa hay bởi vì tâm tình, cảm giác bầu trời tối đen sớm.

      Phúc mama đưa thức ăn đến. Hữu Hi vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa chung quanh tiểu việc còn có tiếng bước chân, Hữu Hi ra ngoài nhìn chút, mới phát bốn phía tiểu viện đều có hộ vệ trong phủ canh gác, là sợ nàng bỏ trốn sao?

      Hữu Hi trở lại phòng, ngơ ngác ở dưới sân, tùy ý để cho mưa phùng xuyên quan tán cây rơi xuống người nàng, làm quần áo ướt nhẹp.

      Trời đêm tối đen như mực, nàng lờ mờ nhận ra cây đại thụ, nhó tới cảnh mình cùng Hoàng Bắc Thiên thổi lá cây.

      “Đáng chết, ngươi muốn ngã bệnh sao?”- đạo thanh phẫn nộ vang lên bên tai Hữu Hi.

      Hữu Hi quay đầu lại, cũng trả lời, như du hồn đứng đó, cho đến khi có chiếc ô đen che giọt mưa, nàng mới quay đầu lại, torng đêm đen mơ hồ nhìn thấy thân ảnh ai đó.

      vào phòng!”- Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt ra lệnh, bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hữu Hi.

      Hữu Hi phẫn nộ phất tay: “Ngươi phải luôn mong ước nhìn thấy ta đau khổ sao, ta gặp mưa ngã bệnh, đáng ra ngươi phải vui mừng chứ?”.

      Cả người Lăng Khiếu Dương cứng đờ, khóe môi co quắp lại, phẫn nộ ném cây dù xuống, mắng: “Phụ nữ đáng chết, đừng chọc giận ta”

      Đúng vậy, tại sao lại quan tâm nàng có ngã bệnh hay ? Trái tim Lăng Khiếu Dương nhất thời nôn nóng hiểu ra mà tức giận.

      “Ha ha …!”- Hữu Hi cười khúc khích, chế giễu : “Vương gia lại quan tâm người phụ nữ mà mình hận đến chết có ngã bệnh hay , Vương gia người cảm thấy buồn cười sao?”

      Lăng Khiếu Dương cực kỳ xấu hộ, tức giận, bị Hữu Hi làm cho nên lời, bàn tay to siết chặt, đem Hữu Hi thô lỗ ôm ngang ngực

      Nước mưa thẳng tắp rơi mặt Hữu Hi, lông mi, môi: “Mau thả ta xuống”- Hai chân Hữu Hi đá loạn xạ.

      “Ngươi đúng, ta sao lại quan tâm ngươi, ta tới là vì ta khát khao thân thể người, thể thừa nhận, ta đa rất cố gắng đáp ứng cơ thể ngươi”- Lăng Khiếu Dương tà ác , ôm Hữu Hi hướng về phòng

      Hữu Hi xấu hổ tức giận chân đá loạn: “, buông ta ra, hỗn đản, cầm thú!”- Hữu Hi nghĩ hết tất cả những từ nhữ mắng chửi, lặng lặp lại tức giận mắng .

      Lăng Khiếu Dương đột nhiên dừng lại, con ngươi đen trong bóng đêm lóe lên tia sáng tà ác, câu môi cười lạnh, tay chút lưu tình buông lỏng, đem Hữu Hi ngã bịch xuống đất.

      A! Đau qua, Hữu Hi nhịn được cau mày, mắng Lăng Khiếu Dương, muốn đứng dậy, thân thể Lăng Khiếu Dương dán sát xuống, gương mặt tuấn mỹ trong đêm ra ràng, con ngươi thị huyết mang theo cái nhìn tà ác chiếu vào tay, hai tay Hữu Hi để bên sường, làm cho nàng bị phủ dưới lòng ngực rộng rãi của .

      Hữu Hi dùng cước đạp vào bụng Lăng Khiếu Dương, thối lui về sau, Lăng Khiếu Dương lại tiến thêm bước, đem Hữu Hi đặt dưới thân

      “Ta muốn thử xem ở bên ngoài, dưới mưa này, mùi vị hoang ái rốt cuộc ra sao?”- Thanh tà ác làm cho Hữu Hi nhịn được run run.

      Mưa phùn liên tục, bị thân hình lồ của che ít, nhưng ánh mắt của lại làm cho nàng dám nhiều lời

      “Sợ hãi sao? Quá muộn rồi…!” Lăng Khiếu Dương quát lạnh tiếng, tay lọt vào trong quần áo trong ướt đẫm của nàng, chạm vào làn da thịt ướt át lạnh lẽo…

      ….!

      Hữu Hi nín thở, cổ họng khóa chặt, sợ hãi nên lời

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 51

      Mưa rơi đều, bầu trời u đen nhán màu, nhìn thấy rất dữ tợn đáng sợ.

      Dưới thân thể của nàng nằm lớp cỏ ướt, ở là thân thể giống như dã thú của Lăng Khiếu Dương.

      Da thịt thấm đầy nước mưa, còn nồng đậm chua chát, nàng cách nào giãy dụa, cách nào phản kháng, chết lặng mà chấp nhận thô bạo của Lăng Khiếu Dương, vui sướng, có cảm giác, sắc mặt giờ khắc này lộ ra vẻ nghi ngờ có phải tất cả loài người đều ghê tởm như vậy .

      Ngươi càng mang lại đau đớn người ta bao nhiêu, ta trả lại ngươi gấp đôi”- Mưa phùn lạnh lạnh rơi mặt, lời của Hữu Hi rất bình thản nhưng mang theo hàn ý.

      Con ngươi Lăng Khiếu Dương lóe lên, nhìn gương mặt tràn ngập thống hận cùng chán ghét của Hữu Hi: “Ngươi đáng phải chịu như vậy, giết chết người ta nhất, làm ta mất ngươi mình , làm cho ta đau khổ thương tâm, tất cả đều do ngươi gây ra, ngươi đáng phải chịu…”- vừa , động tác càng thêm kịch liệt.

      “Ngươi chắc chắn nhận được báo ứng!”- Hữu Hi như nguyền rủa, trong đêm tối có chút khiến người khác sợ hãi.

      Lăng Khiếu Dương tay nắm lấy gương mặt nhắn ẩm ướt của Hữu Hi, thanh khàn khàn tức giận mà gầm : “Kẻ đáng bị báo ứng chính là là ngươi”

      Ngươi chắc chắn nhận báo ứng”- Hữu Hi giống như du hồn lặp lại câu , Lăng Khiếu Dương gầm giải thoát tất cả nguyện vọng cùng mong muốn.

      Đêm yên lặng đến đáng sợ, gió vi vu thôi qua, lá cây đại thụ sàn sạt kém theo tiếng mưa rơi, nhàng chập trời, bầu trời ám dạ, càng thêm vẻ lo lắng.



      Vân San tưởng rằng Hữu Hi rời khỏi, ai có thể cướp Lăng Khiếu Dương được nữa, nhưng hề nghĩ tới, Lăng Khiếu Dương dùng mọi thủ đoạn mang Hữu Hi trở lại, làm cho trái tim Vân San vừa bất an vừa giận.

      Nhiều ngày nhìn thấy Lăng Khiếu Dương, trong lòng tức giận, nhưng chỉ dám để trong lòng chứ thể ra bên ngoài.

      Mưa bão hai ngày, trái tim Hữu Hi bàng hoàng mà thống khổ, nàng trở nên yên tĩnh dị thường. Nàng giống như khối cơ thể bị đóng băng, si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa phùng, lời.

      Đêm qua sau khi Lăng Khiếu Dương phát tiết xong, đem nàng trở về phòng, nhìn nàng lời rồi phất tay áo rời . Trái tim của Hữu Hi sớm chai sạn, nhớ kỹ lời Dạ đế , còn sống còn hy vọng trở về đại, mặc dù khuất phục, nàng cũng vẫn muốn sống.

      Cửa bị đẩy ra, tầm mắt Hữu Hi đỡ đẫn nhàng nhìn người vào. Là Phúc mama, trong tay cầm thứ gì đó rất quen thuộc với nàng, ánh mắt đờ đẫn lên chút ánh sáng, thân thể uể oải ngồi thẳng dậy.

      “Có người nhờ ta đưa cho ngươi thứ này”- Phúc mama tới, đặt đồ vật xuống bên Hữu Hi, liếc mắt nhìn Hữu Hi cái rồi xoay người bỏ

      “Phúc mama”- Hữu Hi lo lắng hô to, hai tay trắng nõn cầm lấy bọc quần áo, trong mắt có chút chờ đợi hi vọng: “Người đưa đồ đâu rồi?”

      Phúc mama xoay người lại, tựa hồ muốn trả lời Hữu Hi nhưng vẫn đáp: “ rồi!”

      Hữu Hi gắt lấy nắm lấy, là bao quần áo nàng chuẩn bị lúc sắp theo Hoàng Bắc Thiên, bên torng là nhật ký cùng bức họa Nhất Thần. Nàng gặt gao ôm vào ngực.

      rồi, trở về nhà rồi sao, nàng cũng thể tiễn được, Hữu Hi thương tâm hỏi: “?”

      !”- Phúc mama đáp tiếng, vừa nhớ tới gì đó: “Được rồi, vương gia hạ lệnh cho ta cần phải hầu hạ ngươi nữa, ngày ba bữa cơm ngươi tự xuống phòng ăn mà lấy”- Phúc mama xong liền rời .

      ai hầu hạ, nàng để ý sao, ! cần phải để ý, Hữu Hi hừ lạnh tiếng, mở bao quần áo, những thứ này tuy đáng tiền nhưng rất quan trong với nàng, Hoàng Bắc Thiên cố ý trả lại, chứng tỏ tâm trí của bình tĩnh trở lại, luôn giống như người tri kỷ, ngoài lạnh nhưng trong ấm. Trong đầu Hữu Hi lại nhớ tới gương mặt khí phách của Hoàng Bắc Thiên

      Ánh mắt nhìn vào bao quần áo… Ngoài nhật ký, bức họa, quần áo, còn có hai chiếc bình sứ quen thuộc, Hữu Hi nhận ra là dược trị thương. Hoàng Bắc Thiên từng ở trong vương phủ, biết nàng hay bị thương mặt và người, nhất định rất lo lắng cho nàng.

      Trái tim Hữu Hi vô cùng đau đớn, vì quan tâm của Hoàng Bắc Thiên làm nàng cảm động, torng mắt lên ôn nhu.

      Đêm khuya, trời cũng hết mưa, Hữu Hi cơm trưa ăn, nàng viết xong nhật ký, thu hồi lại, mới cảm giác đói bụng, xoay người xuống giường, Lăng Khiếu Dương muốn làm nàng khuất phục, muốn nàng cầu xin tha thứ, nàng tuyệt đối cho như ý? Nàng thể sống tiêu cực như vậy tự làm mình chết đói.

      Mang giầy vào Hữu Hi tới phòng ăn, nơi này nàng vốn rất quen thuộc, từng để lại hồi ức giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên.

      Hữu Hi tiến vào phòng ăn, thấy Khai mama và mấy người tỷ nữ đều coi nàng ra gì.

      sao cả, Hữu Hi trực tiếp tới bếp, kiểm tra mọi thứ, bên trongt rống trơn, thức ăn sớm có.

      Phu nhân tới trể chút nên đồ ăn hết, nếu muốn tự mình nấu lấy”- Giọng Khai mama khách khí “Ta mang thuốc cho quý phi nương nương đây”

      Khai mama xong, bưng chén thuốc lên, hướng ra bên ngoài phòng ăn.

      Hữu Hi biết bọn họ cố ý, nhưng nàng than tiếng, tự tìm lấy gia vị, địa vị của nàng hôm nay ai coi trọng cả.

      Lát sau mùi mì cùng trứng hành thơm ngát bay ra, bụng đói kêu to, trong khí tỏa ra mùi thơm.

      Hữu Hi ngồi trong phòng ăn của bọn hạ nhân dùng cơm, tự nhấm nháp chính thành quả của mình, ánh mắt mọi người lạnh lùng nhìn nàng, rồi bỏ .

      Cứ như vậy qua vài ngày, Hữu Hi yên lặng nấu cơm, sua đó an tĩnh rời . Hôm nay cũng thế, người khác ăn xong, trong lò bếp tỏa ra mùi thuốc của Lan Quý Phi.

      Khai mama vội vàng nhà xí, phòng ăn chỉ còn lại Hữu Hi, nàng yên lặng ngồi chỗ.

      Khai mama trở về, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hữu Hi, khỏi cau mày, hừ lạnh tiếng, đem dược bưng tới, đổ vào chén, mang lên cho quý phi.

      Hữu Hi quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng cơm nước xong liền rời . Hộ vệ vương phủ vẫn tận trung chức trách, cánh cửa vương phủ đóng chặt.

      Mọi thứ đều yên tĩnh đến quỷ dị, nhưng đâu ai ngờ sóng gió bắt đầu, phá tan mấy ngày yên tĩnh…

      ..

      Đêm khuya sâu thẳm, Lăng Khiếu Dương từ thâm cung trở về, mang theo nhẫn nhịn tức giận, về Nghĩa Hằng Lâu, trong đầu tràn đầy cuộc chuyện với hoàng thượng.

      Nhóm ngân lượng cuối cùng chưa vận đến, ngươi xem phải làm thế nào?”

      Hoàng Thượng, người nên mời Hoàng Bắc Thiên tiến cung tra hỏi chút

      Nếu ngươi phải vì người phụ nữ chịu buông tay, làm sao có cục diện này xảy ra. Vì ngươi là hoàng đệ của trẫm, mới cho ngươi cơ hội, nguyên nhân là do ngươi gây ra, hôm nay xuất nhiều phiền toái như vậy ngươi hãy tự mình giải tuyết, nhanh đem ngân lượng vào hoàng cung, nếu Trẫm tra hỏi ngươi

      Lăng Khiếu Dương nghĩ tới lời hoàng thượng, trong lòng tức giận, Hoàng Bắc Thiên khá lắm, dám cùng hoàng gia đối địch, đánh trượng, bàn tay gắt gao nắm chặt, vẻ mặt tàn.

      “Vương gia… vương gia, xong rồi!”

      Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Lưu quản gia, Lăng Khiếu Dương đứng lên, con ngươi đen nhìn quản gia Lữu An té quỳ mặt đất: “Có chuyện gì xảy ra!”

      Khởi bẩm vương gia… Quý Phi… Quý Phi nương nương xảy ra chuyện!”- Quản gia kinh hoàng , run rẩy ngừng.

      Lăng Khiếu Dương chau mày, kịp lời thứ hai, bước nhanh ra ngoài đến Di Tâm Cư, đứng trước giường Quý Phi, Thái Y bận rộn chuẩn đoán.

      mặt Lăng Khiếu Dương chậm rãi lo lắng, túm lấy áo Thái Y: “Mẫu Phi làm sao”.

      Thái Y nhìn Lăng Khiếu Dương vẻ mặt tàn, lắp bắp : “Dạ… trúng … trúng độc!”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 52


      Vương phủ mảnh trầm, ba vị thái y xuất sắc nhất trong cung tích cực cứu chữa quý phi.

      Lăng Khiếu Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng, giữ chặt tay Quý Phi, trong mắt sợ hãi mất thứ gì đó.

      Tay của Quý Phi lạnh ngắt, tay Lăng Khiếu Dương cũng vậy, gắt gao nắm lấy tay Quý Phi, khắc cũng buông ra.

      Sau lát, Thái Y cũng ngừng lại. Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương ngưng trọng lo lắng, lo lắng yên hỏi: “Thế nào?”

      Thái Y cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm vương gia, Quý Phi tạm thời có nguy hiểm về tính mạng”

      “Cái gì mà tạm thời!”- Lăng Khiếu Dương cau mày cấp bách quát tiếng. Ba vị thái y lập tức quỳ xuống mặt đất: “Khởi bẩm vương gia, Quý Phi nương nương mới vừa được giải độc, từ từ mới tỉnh dậy được”.

      Lăng Khiếu Dương nghe thái y , trái tim hoàng sợ cùng bất an, tức giận rống lên: “Nếu như trị hết cho Mẫu Phi, ta đem các ngươi chôn cùng!”

      “Nô tài toàn lực chữa trị!”- Ba vị thái y nơm nớp lo sợ trả lời, trán đầy mồ hôi lạnh.

      Con ngươi của Lăng Khiếu Dương trầm mà thống khổ nhìn Lan Quý Phi, quan sát gương mặt nhợt nhạt của mẫu phi vừa đau lòng vừa tức giận, là ai, là ai hạ độc Mẫu Phi, nhất định làm cho kẻ đó chết có chỗ chôn.

      ….

      Chuyện Quý Phi trúng độc làm kinh động đến mọi người trong phủ, ngay cả Hữu Hi cũng ngủ được.

      Là ai hạ độc chứ? Thuốc để ở phòng bếp chỉ có nàng và Khai mama, tựa hồ có điều gì đó quá trùng hợp, Hữu Hi suy nghĩ, cửa bị ai đó thô lỗ đá văng, làm cho Hữu Hi từ giường ngồi bật dậy.

      “Vương gia!”- Hữu Hi sau khi nhòn ai, nhịn được mà hô , kinh hoàng nhìn Lăng Khiếu Dương, đoán ra lúc này tới đây làm gì, phải chăm sóc Quý Phi sao?

      Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lo lắng, trong mắt bắn ra tia hung tàn chỉ muốn giết người, tới trước mặt Hữu Hi, khom lưng xuống, dùng tay bóp cổ họng Hữu Hi, nghiến răng nghiến lợi : “ có phải ngươi hạ độc ?”

      Tay Lăng Khiếu Dương mạnh mẽ siết chặt, làm cho Hữu Hi thở khó khăn, nên lời, liều mạng đẩy tay Lăng Khiếu Dương.

      …!”- Lăng Khiếu Dương dữ tợn rống giận, tay dùng sức lớn hơn, thân thể Hữu Hi tự chủ đứng lên, hai mắt mở to thống khổ nhìn Lăng Khiếu Dương.

      Tay của giống như muốn bẻ gãy cổ nàng, chỉ cần dùng lực hơn chút nữa, nàng gặp Diêm Vương.

      Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt thống khổ của Hữu Hi, vẻ dữ tợn thu lại chút, hung hăng bỏ tay xuống, buông cổ Hữu Hi ra, thân thể Hữu Hi nặng nề ngã ngồi giường, thở vội vàng, kịch liệt ho khan đứng dậy.

      chuyện!”- Hai mắt Lăng Khiếu Dương mang theo thị huyết tức giận nhìn Hữu Hi, lớn tiếng thét to.

      Hữu Hi quay đầu nhìn lại Lăng Khiếu Dương: “Ta hạ độc, phải do ta làm!”

      Lăng Khiếu Dương tàn nó: “Nếu như ta nhớ lầm, ngươi từng trả thù ta, đây là cách ngươi trả thù sao? Uh? Thuốc độc được bỏ vào lúc ngươi ở phòng ăn phải ”.

      Hữu Hi hít sâu, mặt đổi sắc, bình thản : “Ngươi nghĩ ta hèn hạ như ngươi sao, dùng độc làm nguy hiểm đến tính mạng người khác, chỉ có người như ngươi mới có thể làm nên chuyện đó”

      Lăng Khiếu Dương nhìn mắt Hữu Hi, thần sắc mặt, chút bối rối chột dạ. thở dốc, nện quyền vào cột chống đỡ giường, rầm tiếng, đỉnh giường rơi xuống, Hữu Hi hoảng hốt thét lên, tránh né cột giường, rống giận: “Ngươi điên rồi sao!”

      Tay Lăng Khiếu Dương chỉ vào mặt Hữu Hi, vẻ mặt xanh mét: “Ngươi nhớ kỹ cho bổn vương, nếu như bổn vương tìm được chứng cớ là do ngươi làm, bổn vương cho ngươi chết có chỗ chôn!”.

      Hữu Hi hướng về Lăng Khiếu Dương lớn tiếng hô to: “Ngươi vĩnh viễn có cơ hội, ta làm chuyện gì thẹn với lương tâm!”- Vẻ mặt quật cường.

      Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận tới gần Hữu Hi, tay hung hăng nắm lấy cằm Hữu Hi, làm hco nàng đối diện với hặn, tức giận uy hiếp : “Lời ngươi , tốt nhất là , nếu ta cho ngươi đẹp mặt!”

      “Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ phóng khoáng thông minh hơn, đừng hàm oan cho ta”- Hữu Hi nhịn được .

      “Miệng lưỡi lời hại, ngày nào đó ta rút lưỡi của ngươi”- Lăng Khiếu Dương nhìn theo gương mặt nhắn quật cường của Hữu Hi, thân thể đứng thẳng, phất tay áo rời .

      Ngực Hữu Hi phập phồng, cổ họng đau đớn, nhìn theo bóng lưng Lăng Khiếu Dương rời , bàn tay nắm chặt đấm xuống chăn, tại sao lại như vậy, tại sao mọi phiền toái luôn đổ lên người nàng, nàng tuyệt đối ngồi đây chờ chết.

      Quý Phi vì uống thuốc mới trúng độc, thuốc lúc nấu chỉ có nàng cùng Khai Mama, Khai mama làm việc nhiều năm ở vương phủ, tự khắc mọi nghi vấn đổ lên đầu nàng, nhưng nàng với Khai mama hiềm khích .

      Hữu Hi nghĩ xong liền ngồi dậy mang giày, ra ngoài, nàng muốn tìm Khai mama hỏi cặn kẽ, bị người khác đổ oan làm chuyện xấu nàng thể nào ngủ được, hy vọng ra ngoài có thể tìm được manh mối.

      Đêm khuya, Hữu Hi trong đêm.

      bao lâu tới nơi ở của Khai Mama, phòng Khai mama có ánh sáng, Hữu Hi thầm nghĩ, chẳng lẽ nghỉ rồi sao?

      Làm gì có chuyện như vậy, Khai mama chịu trách nhiệm thuốc của Hữu Hi, thể nghỉ sớm như vậy.

      Hữu Hi suy nghĩ, bên tai nghe tiếng mở cửa, trái tim căng thẳng, vội vàng lách mình trốn vào góc tường.

      Nghe được tiếng cước bộ của ai đó, nàng lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy thân ảnh mờ nhạt từng trong phòng ra, về phái phòng ăn.

      La Khai mama sao? Trong đêm đen nhìn , Hữu Hi chỉ có thể đoán, nhưng phòng ăn lúc này đâu còn việc gì, bà ấy làm gì? Hữu Hi trong lòng sinh nghi, lặng lẽ theo.

      Thân ảnh nọ bước vội vàng, tới trước cửa phòng ăn dừng lại, thong thả vào, nhìn mọi thứ xung quanh.

      Hữu Hi cẩn thận giấu mình vào vách tường bị lệnh ra của phòng, muốn thò đầu ra xem chuyện gì, lại nghe tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là thanh khẩn trương sợ hãi vang lên: “Ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm, đừng theo ta nữa, buông tha ta”

      “Yên tâm, ta chắc chắn giữ lời, nhưng lượng độc đủ làm bà ta chết”.

      “Ngươi có ý gì!”

      “Ý của ta là…”

      Hữu Hi nghe hai người chuyện, trải tim nhảy dựng lên, dám tin vào chuyện hai người vừa , trái tim như đóng băng, bọn họ bí mật thầm hại chết Quý Phi, nàng nên làm thế nào bây giờ, làm sao đây?

      Hữu Hi lo lắng suy nghĩ, hoàn toàn ngờ tới, con mèo nhảy từ xuống dưới chân nàng kêu “meo meo” tiếng.

      “Hả!”- Trong đêm tối, bóng con mèo dọa chết người, Hữu Hi nhịn được hô to.

      “Có người!”- Hữu Hi hô to khiến hai người chuyện bí mật chú ý.

      Hữu Hi hoảng hốt cất bước bỏ chạy, vừa định hô to, thấy cổ rất đau, mất tri giác, thân thể mầm oặt ngã xuống đất.

      “Ah! Là Hủy Phu nhân”- Thanh hoảng sợ vang lên.

      “Đừng hoảng hốt, chỉ cần ngươi hoàn thành việc ta giao là được, phụ nữ này để ta xử trí, ?”

      “Ta … ta biết rồi”- Thanh sợ hãi bất an vang lên.

      Kẻ đánh Hữu Hi bất tỉnh khom người, đem Hữu Hi khiêng lên vai.

      “Ngươi…. ngươi muốn đem nàng đâu”- thanh bối rối bất an lại vang lên.

      “Ngày mai ngươi biết”- Khiên Hữu Hi lên người, thanh lộ ra vẻ tàn ác “Tốt lắm ngươi trở về

      “Được!”- Người kia bối rối xong, xoay người vội vàng bỏ .

      Người nọ khiên Hữu Hi , nở nụ cười hiểm trong đêm tối nhưng sáng quắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :