1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạnh Quân Đêm Thiếp - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 43


      Mấy ngày sau tại Di Tâm Cư

      Lan Quý Phi ngồi ngay ngắn nhuyễn ghế, trong tay cầm chén trà thơm, chậm rãi nếm thử, Vân San đứng ở bên cạnh hầu hạ.

      Lan Quý phi giương mắt nhìn thái giám đứng giữa phòng hỏi: “Ngụy Kim Quý, Hoàng thượng bảo ngươi tới đây làm gì?.

      “Dạ…”- Ngụy Kim Quý cúi đầu, mắt quét về bốn phía liếc từng người , tựa hồ có gì đó khó .

      “Các ngươi lui xuống ”- Lan Quý Phi phất tay ý bảo.

      “Vâng ạ”- Nha hoàn và cung nữ vội vàng lui ra.

      Trong phòng chỉ còn lại Lan Quý Phi, Vân San, còn có Ngụy Kim Quý.

      Ngụy Kim Quý lúc này mới : “Khởi bẩm nương nương, chuyện là thế này, Bắc Vương hình như để mắt đến Hủy Phu nhân trong phủ, muốn hoàn thượng ban hôn, như thế đáp ứng việc hòang thượng đưa ra buổi thượng triều, nhưng ngặt điều vương gia lại đồng ý…”

      “Vậy nên hoàng thượng phái ngươi tới, muốn bổn cung thuyết phục vương gia”.

      “Nương nương minh”.

      Lan Quý Phi trầm nhà, nàng mặc dù chỉ là người phụ nữ chăm lo việc phụ trong nhà, nhưng cũng biết cái lợi và hại trong đó.

      Lúc này, hoàng thượng mời Bắc Vương đến, chắc chắn có ý nghĩa quan trọng, quốc khố ngày càng trốn rỗng, sau đó lâu lại chiến tranh, nhu cầu cấp bách là cần quân lương, phía nam lại vừa chịu thiên tai cũng cần dùng tiền mà cứu giúp người dân. Mà Hoàng Bắc Thiên lại là người giàu nhất nước, chỉ cần Hoàng Bắc Thiên đồng ý đem ngân lương ra như vậy có thể giải quyết hết tất cả mọi việc.

      Lan Quý Phi trong lòng cân nhắc mối quan hệ giữa lợi và hại, bên trái Vân San có kiềm chế nhưng được, nàng Lăng Khiếu Dương, tực giác của nữ nhi rất nhạy cảm, nàng nhìn ra được Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi quan tâm đặc biệt, trừ hận thù còn có thứ tình cảm lo lắng gì đó.

      Nếu quả có thể đem Hữu Hi ra khỏi vương phủ, như vậy có thể lấy cây đinh trong mắt nàng, Vân San chờ đợi nhìn sắc mặt Quý Phi, nàng cố gắng hi vọng, Quý Phi có thể đáp ứng nguyện vọng của Bắc Vương.

      Cuối cùng Quý Phi cũng mở miêng: “Tốt lắm, ngươi gặp hoàng thượng, chuyện này cứ để bổn cung làm chủ là được, con tiện thiếp làm sao sánh bằng giang sơn xã tắc.”

      Lời Lan Quý Phi vừa ra, trái tim Vân San cao hứng như muốn nhảy cẫng lên, chỉ cần quý phi đáp ứng, Vương gia dù muốn, cũng cách nào thoái thoát. Nàng biết Vương gia là người hiếu đạo, hơn nữa quý phi thân mang trọng bệnh, vương gia chắc chắn dám chọc giận quý phi.

      Thái giám biết , trong lòng vương gia, Quý Phi chiếm vị trí , cần mất thời gian mà có cuộc giao dịch tốt đẹp như vậy, hành lễ : “Quý Phi nương nương thâm minh đại nghĩa, nô tài trở về bẩm báo hoàng thượng ngay.”

      ”.

      “Nô tài cáo lui!”- Ngụy Kim Quốc cúi gập người lui ra.

      “Di nương, người nên nghỉ ngơi chút!”- Vân San trong lòng vui vẻ, nhưng sắc mặt hề biểu , bàn tay dịu dàng đỡ lấy quý phi đứng dậy về phía giường.

      ….

      Hoàng Bắc Thiên muốn dẫn Hữu Hi bỏ chạy, hơn nữa còn cùng hoàng đế thỏa hiệp kiến nghị, tất cả những điều này Hữu Hi đều biết.

      Mấy ngày nay, Hữu Hi nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, nàng đành nhờ Thiếu Cửu giúp nàng bổ củi nấu nước, biết liệu có xảy ra chuyện gì, Thiếu Cửu cũng chỉ oán trách liếc nhìn nàng cái, quyết tâm ngậm miệng câu nào.

      Lăng Khiếu Dương cũng tìm đến nàng gây phiền toái, Hữu Hi biết, nhất định là xảy ra chuyện gì đó, cuộc sống êm đềm này dường như muốn ám chỉ sắp có cơn bão lớn mãnh liệt kéo đến.

      Hữu Hi kinh ngạc ngây ngốc ngồi torng phòng ăn sau hậu , nghĩ tới mà lo lắng, hôm nay Thiếu Cửu tới, biết xảy ra chuyện gì.

      “Hữu Hi”- đạo thanh trầm thấp, như có lực hút vang lên sau Hữu Hi. Nghe thấy thanh , Hữu Hi trong lòng vui vẻ, xoay người lại, là Hoàng Bắc Thiên mấy ngày nay gặp, gương mặt khí phách lạnh lùng mang theo tia vui sướng

      “Hoàng Bắc Thiên!”- Hữu Hi cao hứng hô tiếng, đứng dậy, vội vàng chạy tới bên Hoàng Bắc Thiên, lo lắng hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đâu vậy, có phải xảy ra chuyện gì?”

      Hoàng Bắc Thiên nhìn ra trong mắt Hữu Hi tràn ngập lo lắng, trao cho nàng ánh mắt an tâm: “ có chuyện gì xảy ra cả”.

      Hữu Hi lúc này mới yên lòng, gương mặt nhắn ban đầu còn khẩn trương sau đó mềm mại mỉm cười: “Như vậy là tốt rồi”.

      Hoàng Bắc Thiên nhịn được cầm lấy tay Hữu Hi, con ngươi đen ngóng nhìn khuôn mặt nhắn thuần mỹ của Hữu Hi: “Hữu Hi, ngươi chuẩn bị , ngày mai ta mang người rời khỏi đây”.

      “Mang ta ?”- Hữu Hi kinh hãi đứng lên, lắc đầu : “, ta chấp nhận để ngươi làm chuyện nguy hiển như vậy”

      “Là do hoàng thượng đồng ý, cả Quý Phi nương nương cũng làm chủ!”- Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ, nhưng giọng lại tiết lộ tâm tình của cực kì cao hứng: “ có nguy hiểm gì cả”.

      “Hoàng thượng đồng ý? Hoàng thượng và quý phi đều tán thành, vương gia chắc chắn thể nghe theo phải ?”- Hữu Hi có chút kích động đứng lên.

      Mặt Hữu Hi sáng bừng, Hoàng Bắc Thiên gật đầu, bàn tay ấm áp buông lỏng tay Hữu Hi: “Phải!”

      Nghe thấy Hoàng Bắc Thiên như vậy, trái tim Hữu Hi kích động lẫn kinh hoàng, gương mặt nhắn nóng bừng, nàng có thể rời , rời xa khỏi Lăng Khiếu Dương, tên nam nhân khốn khiếp đó, bao giờ phải quay lại cuộc sống kinh khủng này, nhưng ngoài kích động, còn có cảm giác gì đó đơn giản, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Nhưng hoàng thượng sao lại đứng về phía ngươi? Ngươi có phải đáp ứng điều kiện gì đó của hoàng thượng?- Hữu Hi vẫn nhớ rất , Hoàng Bắc Thiên dùng điều kiện gì đó trao đổi tự do của nàng, làm cho Lăng Khiếu Dương phải bỏ nàng ra.

      Hoàng Bắc Thiên đột nhiên cau mày, vẻ mặt ngưng đọng : “Ngươi phải rất ngốc sao?”

      “Ngươi hay giỡn vậy”- dĩ nhiên rất hay đùa, Hữu Hi khỏi cười : “Ngươi khen hay là mắng ta vậy”.

      Hoàng Bắc Thiên khẽ lắc đầu, thích nhìn gương mặt tươi tỉnh, tràn ngập sức sống của Hữu Hi.

      Hữu Hi chịu bỏ qua tiếp tục hỏi: “Ngươi rốt cuộc là đáp ứng hoàng thượng điều kiện gì, có phải điều kiện đó rất lớn?”

      thân ảnh Hoàng Bắc Thiên cao ngất đứng trước mặt, cầm lấy tay Hữu Hi vẽ lên vòng tròn: “điều kiện đó lớn như thế này”

      Nhìn động tác của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi nhịn được cười ra tiếng, nàng cảm thụ được nội tâm Hoàng Bắc Thiên rất vui vẻ, có thể giúp đỡ nàng, rất vui vẻ. Sâu trong tâm Hữu Hi nàng cực kì cảm động.

      Hoàng Bắc Thiên nghiêm túc : “Nếu ngươi chịu theo ta bỏ trốn, như vậy tổn thất còn nghiêm trọng hơn, hoàng thượng hạ lệnh, còn đường sống để quay lại nữa rồi!”.

      Hữu Hi cảm kích nhìn Hoàng Bắc Thiên, tinh nghịch : “ như vậy ta nhất định phải rồi”

      “uh!”

      “Ta theo ngươi”- Hữu Hi rốt cuộc cũng ra được lòng mình, nhưng giờ phút này, nàng vẫn biết, Hoàng Bắc Thiên phải chịu tổn thất nghiêm trọng như thế nào…

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 44


      Di Tâm Cư.

      Đêm khuya trầm lắng, Lăng Khiếu Dương vẻ mặt trầm đứng ở giữa phòng, ánh nến toát ra, làm mặt lúc lúc .

      “Mẫu phi vì sao lại tự ý quyết định như vậy!”- Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương nhìn Lan Quý Phi, giọng trầm thấp mang theo tối tăm và tức giận.

      Lan Quý Phi sắc mặt bình thản, vội vàng cũng chậm: “Vương nhi biết tình hay sao, hoàng thượng lo lắng quốc , ngươi thân là vương gia, mang trong người dòng máu hoàng thất, gánh vác giang sơn xã tắc ngươi cũng có trách nhiệm phần, nếu ngươi cứ như thế thể làm nên nghiệp lớn”.

      Lăng Khiếu Dương có chút tức giận : “Nhưng có nghĩa là hài nhi phải đem người phụ nữ của mình mà dâng ”.

      Lan Quý Phi nhìn Lăng Khiếu Dương liếc mắt cái, mắt híp lại, thấp giọng: “Nữ nhân của ngươi? Vương nhi, nàng chỉ là tì thiếp, gía trị bằng con ngựa, lại là người phụ nữ mà ngươi hận, Vương nhi cần phải quan tâm như vậy, đem nàng ra làm vật trao đổi ít ra còn giúp được nước nhà chẳng phải như thế rất tốt”.

      Lan Quý Phi xong là Lăng Khiếu Dương cứng họng: “Nhưng mà….. mẫu phi nên tự ý quyết định như vậy”.

      “Như thế nào? Chăng lẽ ta là mẹ ngươi ngay cả việc làm chủ cũng được… khụ khụ….”- Lan Quý Phi ngôn ngữ kích động, nhịn được ho lên.

      Lăng Khiếu Dương nhìn thân thể khỏe của Lan Quý Phi, mặc dù là có bất mãn, nhưng đành phải nhẫn nhịn, con ngươi đen hạ xuống tức giận hô to: “Hầu hạ quý phi nghỉ ngơi”- xong xoay người rời .

      Lúc này trong sân mảnh tối đen, có ánh trang cũng có thứ ánh sáng tinh quang. Trái tim của Lăng Khiếu Dương cũng như bầu trời đêm đầy vẻ lo lắng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chút ánh sáng, trái tim cũng dũ được cơn đè nén trong lòng.

      Cứ như vậy để Hoàng Bắc Thiên đem Lãnh Dạ Hủy sao? Dạ Lan an nghỉ dưới đất, bi thảm chết , hung thủ lại muốn giương cánh bay cao, cùng nam nhân khác song túc song phi?

      , cho phép có kết quả như vậy, muốn hung thủ giết Dạ Lan phải chịu thống khổ, tuyệt đối buông tay để nàng rời .

      Lăng Khiếu Dương trầm nghĩ tới, hai tay siết chặt thành nắm đấm, xương kêu răng rắc, nồng đậm hận ý.

      Ai thua ai thắng, đều chưa thể biết được, Lăng Khiếu Dương cước bộ đến nơi ở của Hữu Hi.

      Căn phòng đơn sơ của Hữu Hi vẫn còn ánh nến phát sáng, Lăng Khiếu Dương đẩy cửa vào, Hữu Hi dĩ nhiên phát đến.

      Thân ảnh nho của nàng rất vui sướng sắp xếp, lục tùm thứ gì đó, thân thể khom xuống đứng ở bên giường, tựa hồ như sửa sang lại quần áo.

      Mới vừa tắm tửa nên mùi thơm mát bay tràn ngập khắp phòng, mái tóc dài có chút ẩm ướt bù xù sau người, cùng thân thể tinh tế hào làm , càng lúc càng phát ra vẻ mê người, nàng bây giờ vẫn chưa ngủ, mới làm xong công việc ở phòng ăn trở về.

      Nhìn bóng lưng mảnh khảnh cùng nhất cử nhất động của nàng, cảm thụ được niềm vui sướng của nàng, làm cho Lăng Khiếu Dương càng bực mình.

      Rời khỏi nơi này, cho nên mới vui như thế sao? Trái tim Lăng Khiếu Dương tức giận bốc khói, sắc mặt tràm, đôi mắt giống như hàn tinh nhìn chằm chằm thân ảnh vui sướng của Hữu Hi.

      Hữu Hi ca bài, vui sướng thu gom quần áo, cùng nhật ký và bức họa Nhất Thần, vài quần áo đơn giản bỏ vào bao vải, lúc này xoay người, mới phát Lăng Khiếu Dương biết từ khi nào ở sau nàng, ánh mắt của làm cho nàng phát run.

      “Ngươi… ngươi sao lại ở đây!”- Nam nhân này bước phát ra tiếng, giống như quỷ im lặng xuất , muốn dọa chết người sao.

      Con ngươi hàn tinh của Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm khuông mặt sợ hãi của Hữu Hi, cất bước tới gần, thân thủ túm lấy bao quần áo nàng mới vừa chỉnh sửa kéo đến ném xuống đất

      “Ngươi sao lại ném đồ của ta”- Hữu Hi bực mình trừng mắt nhìn Lăng Khiếu Dương liếc cái, khom lưng xuống nhặt, tay Lăng Khiếu Dương túm lấy cánh tay nàng, ngăn trở hành động của Hữu Hi.

      Thân thể Hữu Hi bị ép đứng trước mặt , nàng nhận ra Lăng Khiếu Dương phẫn nộ, đôi mắt tối tăm chứa đựng cừu hận.

      “Làm cái gì? Bổn vương muốn làm chuyện đó”- chính là muốn nhìn thấy vui sướng của nàng biến mất, trái tim Lăng Khiếu Dương phi thường căm tức, muốn phá vỡ vui sướng của nàng.

      “Ngươi buông ra!”- Hữu Hi nhìn ánh mắt Lăng Khiếu Dương, nhận ra trong câu của có thâm ý, từ sung sướng ban đầu nay trở thành sợ hãi cùng bất, giãy dụa muốn thoát khỏi giam cầm của Lăng Khiếu Dương, lòng ngực kiên cố, chạm vào cơ thể mềm mại của nàng liền làm cho nàng đau đớn.

      Cánh tay của mang theo phẫn nộ, gắt gao vòng lấy eo nàng, hai khối thân thể kề sát nhau có khe hở, làm cho nàng cách nào nhúc nhích, Hữu Hi sợ hãi nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt bất an nhìn Lăng Khiếu Dương.

      “Tội thiếp của ta chưa gì muốn bay xa như vậy rồi sao?”- Lăng Khiếu Dương lạnh mị , hâ hấp nóng rực thổi vào mặt Hữu Hi.

      “Cho tới bây giờ ta vốn phải là tội thiếp của ngươi, ta càng phải Lãnh Dạ Hủy, ta là An Hữu Hi, ta…”

      “Câm miệng …!”- Lăng Khiếu Dương quát lên cắt đứt lời của Hữu Hi: “Ngươi tưởng bổn vương có mắt ngay cả thiếp của mình cũng nhận ra sao?”

      Quân , Hữu Hi muốn lại phải giải thích với , chắc chắn tin, hơn nữa nàng khắp rời , như thế nào cũng còn quan trọng với nàng nữa.

      “Tốt lắm, ta thích phụ nữ im lặng, đêm còn dài từ từ hưởng thụ, tội thiếp, mau hầu hạ bổn vương an giấc”- Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo tà mị vào tai Hữu Hi mà nồng đậm hận ý.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 45


      Trái tim Hữu Hi từng đợt thống khổ, nàng muốn cùng tiếp xúc thân mật như vậy, muốn.

      Nhưng cơ thể cường tráng cùng với lực đạo của làm cho nàng cách nào phản kháng, vừa hôn vừa vuốt ve, làm cho nàng cách nào né tránh.

      Hữu Hi thấy tình thế cấp bách liền la lên : “Vương gia nỡ để ta vì vậy muốn cùng ta tạo nên đêm hoàn mỹ để chấm dứt quan hệ này sao?”

      nỡ?”- Lăng Khiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt chế giễu nhìn gương mặt kinh hoàng của Hữu Hi.

      Hữu Hi tái nhợt nghiêm mặt, con mắt sợ hãi nhìn Lăng Khiếu Dương lớn tiếng gào thét: “Vương gia luôn miệng hận ta, vì tỷ tỷ mà báo thù, nhưng để báo thù có rất nhiều phương thức, tại sao vương gia lại chọn cách này, chẳng lẽ việc vương gia tỷ tỷ là giả, kỳ trái tim sớm phản bội, nhưng lại lấy cớ trừng phạt này để che dấu phản bội của chính bản thân mình, vậy vương gia cùng ta mây mưa chi hoan chắc cảm thấy áy náy!”

      Lăng Khiếu Dương sắc mặt đại biến, thẹn quà thành giận hô to: “Câm mồm”.

      Hữu hi cố ý gây , con ngươi đen nhìn thẳng Lăng Khiếu Dương sẵn giọng : “Ngươi la to như vậy, chứng minh vương gia có tật giật mình, tỷ tỷ người có thấy , nam nhân này luôn miệng ngươi nhưng chính là ta rồi, căn bản muốn rời xa ta, tỷ tỷ, ngươi có thấy ?”

      “Tiện nhân, câm mồm!”- Lăng Khiếu Dương nổi trận lôi đình hô miệng tiếng, giơ tay lên, dùng chưởng lực lớn đánh vào gương mặt của Hữu Hi, phát ra thanh thanh thúy, thân thể Hữu Hi ổn rồi ngã xuống, luôn dùng lực rất lớn, ngay cả tát cũng rất tàn nhẫn, mặt Hữu Hi trận bỏng rát, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.

      “ Ngươi có tư cách phê phán tình của ta cùng Dạ Lan, ngươi vốn chỉ là tiện thiếp, chỉ xứng làm ấm giường cho ta, để phát tiết, ta ngươi, ngươi chính là nằm mơ”- Lăng Khiếu Dương rống giặn, phẫn nộ đá ngã bàn trang điểm của Hữu Hi, rầm tiếng bàn nát bấy, cuồng loạn giận dữ hét: “Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện hạnh phúc.”

      Lăng Khiếu Dương nổi giận xong, hung hăng vung ống tay áo, thân ảnh cuồng nộ giống như gió rời khỏi phòng Hữu Hi.

      Trong phòng tựa hồ vẫn còn lưu giữ mùi vị tức giận của , Hữu Hi đứng dậy, tuy rất đau đớn nhưng tâm trạng lại sảng khoái, vui vẻ.

      cuối cùng cũng làm được, Hữu Hi ngồi giường, cầm lấy lọ thuốc mà Hoàng Bắc Thiên từng đưa, xoa lên mặt, Lăng Khiếu Dương nổi giận vốn ảnh hưởng tới nàng, dù trúng cái tát nhưng có thể khiến kích động rời , nàng vốn dĩ là người thắng cuộc.

      Ngày mai, ngày mai nàng có thể rời khỏi nơi này rồi, có thể làm những chuyện mình muốn, báo đáp ân tình Hoàng Bắc Thiên, vốn là tâm nguyện mới của nàng. Nếu như ngày nàng trở về đại, nàng tìm Nhất Thần, cùng Nhất Thần ca thực những tâm nguyện trước đây, Hữu Hi ngồi chỗ nhịn được cười khẽ, nàng cứ như vậy ước mơ cho tương lai….

      ….

      Cuối cùng cũng chờ được ngày kế tiếp, ngoài cửa xe ngựa chở hành lý ở ngoài bọc sẵn hành lý, chỉ còn đợi Hữu Hi, bọn họ có thể rời .

      Nghĩ tới Hữu Hi có thể rời nơi này để lộ ra khuôn mặt nhắn, rồi còn giữ nữ tử đặc biệt ở bên người, đáy lòng nổi lên tình cảm ấm áp, cuộc sống như vậy chẳng phải rất tốt đep, mặt tự chủ mà nở nụ cười sảng khoái.

      Thiếu Cửu đứng ở bên Hoàng Bắc Thiên chờ Hữu Hi ra, vô tình quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt mơ mộng của Hoàng Bắc Thiên, lại còn tự mỉm cười.

      Mỉm cười…. Hoàng Bắc Thiên mỉm cười!

      Thiếu Cửu nhịn được xoa hai mắt, sau đó trợn to mắt lên nhìn Hoàng Bắc Thiên, quả nhiên, khéo môi Hoàng Bắc Thiên cong lên, lại mình bật cười.

      “Gia, ngài cười”- Thiếu Cửu nhảy đến trước mặt Hoàng Bắc Thiên, kinh hô mộ tiếng, phảng phất như nhìn thấy chuyện rất hi hữu.

      “Ta cười sao?”- Hoàng Bắc Thiên cau mày, bực mình liếc nhìn Thiếu Cửu cái.

      “Đúng vậy, ta mới vừa nhìn thấy ngài cười”- Theo chủ tử lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Hoàng Bắc Thiên cười, vẫn tưởng Hoàng Bắc Thiên bao giờ cười.

      Hoàng Bắc Thiên lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm mặt, quát lạnh : “Ta cười!”

      Thiếu Cửu gãi đầu, thấp giọng thầm : “ ràng là cười mà dám thừa nhận, bỏ cả núi vàng núi bạc, còn cả vài vạn lượng bạc trắng mà có thể cười được hay ”.

      Hoàng Bắc Thiên sẵn giọng liếc nhìn Thiếu Cửu, quát: “Lắm mồm!”

      Thiếu Cửu ngậm miệng lại, liếc nhìn Hoàng Bắc Thiên cái, lên tiếng nữa, nhưng lại nghĩ tới gương mặt lạnh lùng của Hoàng Bắc Thiên có thể cười rộ lên như vậy tốt

      “Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu!”- Từ cửa vương phủ nghe giọng thanh thúy, cực kỳ cao hứng của Hữu Hi gọi ầm ĩ.

      Hoàng Bắc Thiên tinh thần rung lên, con ngươi đen nhìn Hữu Hi: “Mặt của ngươi?”

      Hữu Hi vội vàng lắc đầu : “ có việc gì đâu, chúng ta thôi”.

      Tâm Hoàng Bắc Thiên đau nhức thôi, con ngươi đen thâm trầm đáng sợ: “ đánh ngươi!”

      vai Hữu Hi khóac bao vải , gương mặt thuần mỹ nhắn nhìn cười: “ quan trọng nữa, Hoàng Bắc Thiên, có thể rời khỏi đây, cái gì cũng quan trọng nữa, chúng ta thôi, ta thể chờ được nữa.”

      Con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên nhìn mặt Hữu Hi, bàn tay vuốt ve tựa hồ muốn lấy bớt đau đớn mặt, Thiếu Cửu thức tỉnh lên tiếng: “Chủ tử còn sớm nữa, chúng ta lên đường .”

      Hoàng Bắc Thiên buông tay : “Lên xe”.

      Hữu Hi gật đầu hướng tới xe ngựa, tay của Hoàng Bắc Thiên đỡ lấy vòng eo Hữu Hi, dùng sức ôm đem nàng đỡ lên xe ngựa.

      Hữu Hi ngồi trong xe vẻ mặt hưng phấn, trong mắt chưa bao giờ từng léo lên thứ ánh sáng như vậy, Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, nhấc chân muốn lên xe, lại nghe đạo thanh the thé từ xa truyền đến.

      “Bắc Vương khoan , thánh chỉ đến…”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 46


      Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu quỳ xuống tiếp chỉ, Hữu Hi cũng xuống xe, mà quỳ, cúi đầu, tâm lý trận bất an.

      Nghe vị thái giám nọ tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, do Bắc Vương có công với triều đình, đặc biệt mời Bắc Vương nghênh đón sứ thần Tây La Quốc, tham gia tiệc rượu, chiết nhật rời , khâm thử!”

      Khi nghe thánh chỉ của hoàng đế như vậy? Ba người ai cũng thấy nghi vấn.

      Thái giám tuyên đọc hết, Hoàng Bắc Thiên cao giọng tạ ơn, nâng tay tiếp thánh chỉ.

      Ba người đứng dậy.

      Thái giám nhìn Hoàng Bắc Thiên giọng : “Thánh chỉ ban xuống, lão nô phải trở về cung phục mệnh rồi”.

      “Công công cẩn thận!”- Hoàng Bắc Thiên đưa tay xin mời.

      Thái giám gật đầu, vung phất trần, xoay người rời .

      Hoàng Bắc Thiên dùng sức nắm thánh chỉ trong tay, quay đầu nhìn Hữu Hi, con ngươi trầm lắng, bạc môi mím chặt.

      “Hoàng Bắc Thiên, có chuyện gì xảy ra phải ?”- Hữu Hi hấp tấp hỏi, lòng của nàng vốn rất mẫn cảm, vì vội vàng muốn rời khỏi nơi này cho nên sợ hãi phát sinh biến cố.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn khuôn mặt nhắn lo lắng của Hữu Hi, ánh mắt bất an, tay nhàng vỗ lên vai Hữu Hi: “Đừng lo lắng, chỉ là trùng hợp hoãn lại ngày, có việc gì.”

      Hữu Hi gật đầu, khuôn mặt tươi cười: “Vậy chúng ta nên ở đâu đây?”

      “Hoàng thượng có chỉ, Bắc Vương có thể ở lại vương phủ hai ngày, sau đó lại tiếp tục lên đường”

      đạo thanh trầm thấp từ đại môn vương phủ vang lên, Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi đồng thời quay lại.

      Hữu Hi thất sắc nhịn được lùi lại, nhìn hai tròng mắt đen kịt của Lăng Khiếu Dương cực kỳ lạnh lẽo tàn khốc, chung quy cảm giác là muốn buông tha nàng.

      Hoàng Bắc Thiên chú ý đến nét mặt sợ hãi Hữu Hi, dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Đa tạ thịnh tình của vương gia, nhưng vẫn là dám quấy rầy vương gia”- thanh lạnh lùng hề mang theo chút hơi ấm, biết Hữu Hi muốn bước vào cửa trở lại vương phủ.

      Hữu Hi nhìn nhìn hai bàn tay bị Hoàng Bắc Thiên nắm chặt, bất an cùng sợ hãi cũng biến mất, tựa hồ chỉ cần nắm tay làm cho nàng cảm thấy yên tâm và an toàn.

      Lăng Khiếu Dương nhìn tay Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đan vào chỗ lôi kéo nhau, con mắt đen trầm lộ ra chút biểu , mặt đau đớn, còn có cả trái tim ….

      !”- Hoàng Bắc Thiên chỉ đơn giản với Hữu Hi chữ, sau đó kéo Hữu Hi lên ngựa, ôm lấy thắt lưng đỡ nàng lên xe.

      Hữu Hi cũng hề quay đầu lại mà thẳng tiến vào xe ngựa, lo lắng dám nhìn tới sắc mặt của Lăng Khiếu Dương.

      Màn phủ xuống che mắt gương mặt thuần mỹ của Hữu Hi, nhưng lại mang theo thanh ứ đọng của Lăng Khiếu Dương, vốn dĩ bức màn chỉ có thể che ánh mắt phẫn nộ và sắc huyết của Lăng Khiếu Dương.

      Hoàng Bắc Thiên ôm quyền: “Hẹn gặp lại ở tiệc rượu của sứ thần, xin cáo từ!”- Hoàng Bắc Thiên xuống, chân kéo lên ngồi xe.

      “Tiểu nhân cáo từ!”- Thiếu Cửu cũng hành lễ, nhảy lên xe ngựa, nắm dây cương, đuổi theo sau, bỏ .. rời xa tầm mắt của Lăng Khiếu Dương.

      Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt giống như có cuồng phong mưa to bão lớn.

      Thiết quyền nắm chặt, cách cách rung động, trái tim co rút đến đau đớn, nhưng biết tại vì sao, Lãnh Dạ Hủy, ngươi cho rằng như vậy có thể rời khỏi bàn tay ta sao? Vĩnh viễn đừng mong có được điều đó, ai thua ai thắng vẫn còn chưa đến cuối cùng…

      Hữu Hi ngồi trong xe ngựa lát sau xe dừng lại, nàng vén màn lên, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, sau đó là chuyển tới mặt , biết Thiếu Cửu đâu rồi.

      “Nhộn nhịp qua!”- Hữu Hi di chuyển tầm mắt rời khỏi người Hoàng Bắc Thiên, phố xá náo nhiệt nhịn được mà .

      “Gia, mọi việc an bài, có thể vào trong rồi”- Thiếu Cửu từ trong đám người ra, cung kính .

      Hoàng Bắc Thiên nhảy xuống xe ngựa, Hữu Hi cũng ra, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy nàng bế xuống, sau đó cùng hướng về khách điếm, Thiếu Cửu vội vàng đưa xe ngựa ra phía sau hậu viện.

      Khách điếm vừa an tĩnh, lại rất sạch , trừ bọn họ ngay cả người khách cũng có, tựa hồ có điểm vắng vẻ.

      “Hai vị khách quan xin mời lên lầu”- Chủ quán gật đầu cúi người, lấy lòng, thân thủ dẫn đường.

      Hoàng Bắc Thiên nhìn thoáng qua Hữu Hi, hia người theo sau chủ quán lên lầu, chủ quán đẩy cửa mở ra cái phòng: “Mời vào, đây là gian phòng tốt nhất, còn lại mấy phòng, mấy vị thích ở phòng nào cũng được”

      “Lui xuống ”- Hoàng Bắc Thiên phất tay ý bảo, chủ quan lập tức im miệng, lui xuống.

      Khách điếm, Hữu Hi tiêu sái đến trước mở cửa sổ, nhìn xuống dưới là đám người nhốn nháo, nàng hít sâu, ra khỏi vương phủ giống như là thế giới khác, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tất cả đều là do Hoàng Bắc Thiên mang lại, nàng muốn cảm tạ , Hữu Hi cảm động trong lòng, cao hứng xoay người lại, nhưng phát , Hoàng Bắc Thiên đứng rất gần, nàng muốn nhìn mặt phải ngẩng đầu lên.

      “Thích ”- Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên hề thay đổi hỏi.

      Hữu Hi gật đầu, vẻ mặt tươi rói: “Thích, cảm giác vui vẻ, cám ngươi Hoàng Bắc Thiên, là người làm cho ta cảm giác được thế này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, cám ơn ngươi.”

      “Có muốn ra ngoài lát !”

      “Tốt quá!”- Hữu Hi cao hứng muốn nhảy dựng lên, đến đây lâu như vậy, nàng muốn khắp nơi quan sát mọi thứ.

      thôi”- Hoàng Bắc Thiên đầu hướng ra ngoài, Hữu Hi theo sau Hoàng Bắc Thiên.

      Hai người ra khỏi khách điếm,, người cao lớn tuấn mỹ, người nhắn, xinh đẹp, dịu dàng hồn nhiên, xuyên qua đám người, thu hút vô số ánh mắt.

      Hữu Hi đối với nơi này tràn ngập tò mò, xem cái này sờ cái kia, Hoàng Bắc Thiên mua cho nàng nhiều thứ trò chơi nhưng nàng lại cự tuyệt, vốn dĩ chỉ là tò mò mà thôi.

      Dọc theo đường, Hoàng Bắc Thiên chỉ yên lặng theo sau nhìn Hữu Hi nhảy nhảy nhót thôi, nhìn nàng vui vẻ cũng thỏa mãn.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 47


      Rốt cuộc dạo đủ rồi, Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu dùng qua bữa tối, sớm nghỉ ngơi. Chờ ngày mai qua , có thể hướng về phía Bắc mà , mang thoe Hữu Hi, mang theo hy vọng.

      Sáng sớm, Hữu Hi tỉnh lại, xoa xoa hai mắt, nhìn căn phòng sạch , mới nhớ ra mình ở khách điếm.

      Vương phủ, vĩnh biệt mày, tâm tình Hữu Hi trở nên rất tốt, nhịn được cười , thân đứng lên, tầm mặt nhàng di chuyển, phát trong phòng trưng bay rất nhiều đồ vật thượng hạng, bàn bát tiên.

      Vật gì thế này? Hữu Hi tới, bàn đặt vật gì đó, Hữu Hi lại lần nữa cảm động, bàn tay nhắn trắng muốt chạm vào chúng, trái tim cảm thấy ấm áp. Hôm qua cùng Hoàng Bắc Thiên dạo, mấy thứ này đều là những thứ nàng rất thích khi ở phố, trong đó có búp bê gỗ, mặt nạ, túi tiền, món đồ chơi , khoan ngay cả thứ đồ chơi như vậy cũng nhớ rất ràng.



      Sau khi rửa mặt nghe Thiếu Cửu Hoàng Bắc Thiên vào cung tham gia tiệc rượu chào mừng sứ thần.

      Hữu Hi rãnh rỗi có việc gì làm liền vòng bên ngoài, ngước mắt thấy là giữa trưa, vội vàng trở về khách điếm, uể oải trở về phòng mình, cúi đầu đẩy cửa vào, cảm giác trong phòng có điểm kì lạ, Hữu Hi ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy thân ảnh cao lớn ngồi kế bàn bát tiên, ngón tay thon dài của đem cái trống lắc ra chơi đùa.

      “Vương gia…”- Hữu Hi nhịn được kinh hô.

      “Nhìn thấy ta sao lại giật mình như vậy?”- Lăng Khiếu Dương chậm rãi đứng lên, con ngươi đem trầm, sâu thẳm thể đoán được.

      “Ngươi tới đây làm gì?”- Hữu Hi nhịn được lui về sau, ánh mắt mang theo cấm cản muốn Lăng Khiếu Dương tiến tới.

      Lăng Khiếu Dương cười lạnh về phía trước từng bước , thân hình cao lớn của làm cho Hữu Hi có cảm giác mình bị áp chế.

      “Ngươi chuẩn bị , ta chỉ đến đây đưa lễ vật tiễn ngươi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng , bạc môi cong lên lãnh đạm cười khiến người khác lạnh sống lưng.

      “Mời ngươi ra khỏi đây ngay lập tức, ta cần lễ vật của ngươi!.”- Lăng Khiếu Dương đến, làm cho trái tim của Hữu Hi vừa bối rối vừa bất an.

      “Lễ vật này nhất định phải đưa, nó rất đặc biệt, ngươi xem hối hận!”- Thân thể Lăng Khiếu Dương mang theo chèn ép vô hình, đến gần Hữu Hi, thanh lạnh lùng mê mị, trầm.

      “Ngươi !”- Hữu Hi chặn lại, con ngươi hoảng sợ nhìn vẻ mặt trầm của Lăng Khiếu Dương.

      Lăng Khiếu Dương từ trong lòng móc ra sổ tay , quơ quơ trước mặt Hữu Hi, sau đó nắm lấy tay Hữu Hi, đem nó bỏ vào tay nàng.

      phải sao?”- môi Lăng Khiếu Dương dừng lại bên tai Hữu Hi : “Ngươi biết , hoàng đế Tây La Quốc năm nay năm mươi tuổi, giờ vẫn chưa có hoàng hậu”

      Lăng Khiếu Dương vừa đến gần làm cho Hữu Hi trở nên phát ốm, nàng kinh hoàng lui về sau, chỉ vào cánh cửa: “Ngươi, ngươi lập tức cho ta, ta muốn nhìn thấy ngươi”

      Lăng Khiếu Dương chắp hai tay ra sau, cuồng vọng : “Nhìn vào sổ trước , để quyết định lại ngươi nên hay .”

      ra ngoài, ta nghĩ muốn gặp lại ngươi”- Vương gia sao chứ, nàng căn bản muốn cùng có bất kì quan hệ nào.

      Lăng Khiếu Dương cong môi cười lạnh, ra ngoài, ngay khi bước qua Hữu Hi, cúi đầu thầm: “Ngươi chắc chắn bỏ chạy được!”

      xong cả thân hình Lăng Khiếu Dương đứng thẳng, mang theo bình tĩnh cộng đắc ý nhanh ra ngoài.

      Hữu Hi trong lòng khẩn trương tay nắm chặt quyển sổ , mắt nàng dán chặt theo thân ảnh Lăng Khiếu Dương cho đến khi biến mất, Hữu Hi lúc này mới hoàn hồn, vật này là gì?

      Mở ra, nhìn thấy bên trong có rất chữ nhưng biết nó có nghĩa gì? Tại sao Lăng Khiếu Dương lại nhất quyết giao cho nàng quyển sổ này, chắc chắn bên trong có lưu nội dung ám chỉ chuyện gì đó?

      Nỗi bất an ngày dâng cao, Hữu Hi cầm cuốn sổ , chạy ra khỏi phòng, tới phòng Thiếu Cửu, chút nghĩ ngợi đẩy cửa vào.

      “Này này, phụ nữ vào mà biết gõ cửa sao!”- Thiếu Cửu thay quần áo, nhìn thấy Hữu Hi vào liền cuốn quít mặt quần áo.

      “Thiếu Cửu, ngươi mau xem đây viết gì”- Hữu Hi vội vàng đặc quyển sổ trước mặt Thiếu Cửu.

      Thiếu Cửu hoài nghi tiếp nhận, nhìn mặt quyển sổ có viết vài chữ, lên tiếng đọc: “Danh sách hòa thân…!”

      “Danh sách hòa thân?”- Lăng Khiếu Dương đưa cho nàng cái này làm gì, chưa kể việc hoàng đế Tây La Quốc năm mươi tuổi. “ sao lại đưa ta cái này?”

      Thiếu Cửu hỏi là ai, trực tiếp mở ra bên trong, tinh tế nhìn danh sách tên, sắc mặt đại biến.

      “Làm sao vậy Thiếu Cửu?”- Hữu Hi chú ý tới thần sắc của Thiếu Cửu trở nên u tốt kịt, vẻ mặt giống như trước khi xảy ra phong ba vão táp.

      “Hèn hạ!”- Thiếu Cửu mắng câu.

      Hữu Hi cảm giác được tình thế nghiêm trọng, vội vàng hỏi: “Trong đó viết cái gì, mau cho ta biết, làm sao vậy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :