1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 40 : Chữa lợn lành thành lợn què

      Edit : Hàn Băng

      Beta : kun'xjh
      Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, tuyết mâu híp lại, khóe miệng khẽ cong lên ý cười trào phúng: Với tính cách của Đông Trúc, thể có chuyện sợ tội tự sát, tốc độ của Đại phu nhân nhanh, trước bước giết người diệt khẩu, như vậy chết đối chứng, Đại phu nhân đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Đông Trúc, để cho ả chịu tội thay, kẻ chủ mưu đứng sau lại hề bị chú ý, nhơn nhơ ngoài vòng pháp luật..... (Băng: Ta bít ngay mà..Hừ hừ)

      Khi Lạc thừa tướng lệnh cho Lôi Đình đến hình phòng gọi người, Lôi Đình lén sai người bắt Đông Trúc, mục đích chính là sợ phía sau Đông Trúc có chủ mưu, trong tình thế cấp bách giết người diệt khẩu.

      Thị vệ mà Lôi Đình phái có khinh công cực cao, nhưng vẫn chậm bước, bởi vậy có thể thấy được, Đại phu nhân hẳn là lệnh cho người theo dõi Khê Viên, nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê đều nằm trong lòng bàn tay của Đại phu nhân, nếu , tốc độ của Đại phu nhân có khả năng nhanh đến như vậy.......

      Cảm giác bị người ta theo dõi làm cho Lạc Mộng Khê thực khó chịu.....

      ”Sợ tội tự sát, ngươi khẳng định sao?” Lạc thừa tướng sắc mặt trầm, lập tức lướt qua tên thị vệ bước nhanh vào trong phòng, đáy mắt thoáng lệ quang.

      Đông Trúc là nhất đẳng nha hoàn, có phòng riêng của mình, khi mọi người bước vào phòng, đập vào mắt là người tắt thở nằm mặt đất, thất khổng chảy máu đen (hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng), xung quanh ả, bàn ghế gãy vụn nằm rải rác mặt đất.

      Khuôn mặt nhắn của Đông Trúc tím đen hình dạng méo mó, có thể thấy được ả trước khi chết vô cùng thống khổ, bàn ghế gãy nát khắp nơi chứng tỏ khi cự độc trong cơ thể phát tác, ả là hết sức đau đớn, liều mạng giãy dụa.

      Bởi vậy, Lạc Mộng Khê càng thêm khẳng định, Đông Trúc phải tự sát, nếu người muốn tự sát, chắc chắn lựa chọn cách chết dễ chịu nhất, quá tàn nhẫn với chính mình!

      Lạc Mộng Khê nhìn như chút để ý, kì thực tinh tế đánh giá trường: Xung quanh có gì ngoài Đông Trúc, trong phòng cực kì sạch , xem ra là có người cố ý sắp xếp lại, nhưng mà, lúc đó rất đông người chạy tới nơi này, nên khi hung thủ dọn dẹp, tâm hoảng ý loạn, chắc chắn còn lưu lại manh mối.....

      Ánh mắt chạm đến cửa sổ, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ nhếch lên cười hiểu : Quả nhiên ngoài dự đoán của ta.....

      đại phu đẩy đám người ra, chậm rãi tới cạnh người Đông Trúc, cẩn thận kiểm tra lát: ”Khởi bẩm Thừa tướng, nha hoàn này trúng độc, cùng độc mà Tam phu nhân và Tứ tiểu thư trúng là giống nhau!”

      ”Tướng gia, đồ ăn tẩm độc lão nô đưa đến cho Đại tiểu thư là Đông Trúc cấp, hẳn là cùng loại độc!” Dương nhũ mẫu cẩn thận mở miệng, lặng lẽ đánh gía sắc mặt của Lạc thừa tướng.

      Lạc thừa tướng gì, dùng mắt ra hiệu cho Lôi Minh, Lôi Minh tâm thần lĩnh hội, đem ngân châm thử qua đồ ăn cho đại phu, đại phu tinh tế nghiên cứu lát, gật đầu: ”Đúng vậy, độc ngân châm này cùng độc mà Đông Trúc trúng là cùng loại!”

      Lạc thừa tướng sắc mặt trầm, lạnh giọng phân phó: ”Người đâu, mời Đại phu nhân...”

      ”Thiếp ở đây, Lão gia cần phải phái người đâu!” Giọng dịu dàng của Đại phu nhân vang lên từ ngoài cửa, mọi người tự giác nhường đường.

      Đại phu nhân dáng vẻ cao quý, khí chất dịu dàng, mẫu nghi thiên hạ, nhất phái ôn nhu thiện lương hoàn toàn xứng với dáng dấp của gia chủ mẫu, nếu Lạc Mộng Khê cùng nàng giao thủ, chừng cùng bị vẻ ngoài dịu dàng của nàng đánh lừa: ”Lão gia, Đông Trúc là nha hoàn của thiếp, là thiếp dạy dỗ nàng tốt, làm cho Tướng phủ xuất loại chuyện này, thiếp thân nguyện ý chịu phạt!”

      Đông Trúc là nha hoàn của Đại phu nhân, việc hôm nay có hai khả năng, là Đông Trúc vì trả thù Lạc thừa tướng với Lạc Mộng Khê mà tự mình hành động, hai là làm theo lời của Đại phu nhân, có thể sinh tồn ở Tướng phủ, đều là người thông minh, hai loại khả năng này dĩ nhiên đều có thể nghĩ đến.

      Nhưng lúc này, Đại phu nhân ôn nhu nhàn thục, thiện lương hiểu biết, làm cho những người nguyên bản có chút hoài nghi nàng lại nhịn được mà xóa tan nghi ngờ: Khả năng là Đông Trúc vì bị đánh trăm đại bản mà đối với Lạc thừa tướng ghi hận trong lòng, tự ý hành động, Đại phu nhân nhàn thục như vậy, có khả năng sai Đông Trúc làm chuyện tàn nhẫn như vậy.....

      Nhìn bộ dạng Đại phu nhân mặc cho ngươi xử phạt, ta hề oán hận câu, Lạc Mộng Khê trong lòng khinh thường cười nhạo tiếng: Diễn xuất tốt như vậy, sinh ra ở cổ đại đáng tiếc, nếu sinh ở đại, chắc chắn nhận được giải Oscar giành cho người giả tạo nhất.....

      ”Đối với việc làm của Đông Trúc, ngươi cảm kích chút nào?” Giọng điệu của Lạc thừa tướng mặc dù lạnh như băng, trong lời với Đại phu nhân ràng là tin.

      ”Thiếp thân cảm kích chút nào, mong lão gia minh xét!” Đại phu nhân lời khẳng định, giọng điệu kiên quyết bên trong mang theo bất đắc dĩ, làm cho người ta đành lòng hoài nghi.

      Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển động qua lại giữa sắc mặt trầm của Lạc thừa tướng, và vẻ mặt bất đắc dĩ của Đại phu nhân, đáy mắt lên tia ý cười trêu tức: Đại phu nhân tuy rằng ngươi phái người giết Đông Trúc diệt khẩu, nhưng ta để cho chuyện này kết thúc dễ dàng, nếu muốn châm lửa phía sau, bằng ta tưới thêm chút dầu....

      ”Di! Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?” Lạc Mộng Khê cố tình kinh ngạc chỉ vào khung cửa sổ trước mặt, khung cửa sổ ra mảnh vải bị rách.

      Lôi Minh nhanh tay lẹ mắt, sau khi Lạc Mộng Khê mở miệng, thân ảnh thon dài đến cửa sổ, xé tấm vải kia xuống cẩn thân quan sát:”Đây là loại vải quần áo của thị vệ, hẳn là lúc nhảy qua cửa sổ cẩn thận bị rách áo!”

      Lời này vừa ra, mọi người đều cả kinh, trong lòng mơ hồ hoài nghi: Đông Trúc có thể phải tự sát mà là bị giết....

      Lạc Mộng Khê mặc dù chưa quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt phẫn nộ và cừu hận của Đại phu nhân bắn về phía nàng, Lạc Mộng Khê khẽ xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm khiêu khích nhìn Đại phu nhân, giống như : Có bản lĩnh, ngươi tự giải quyết chuyện này !

      Nhìn gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Lôi Đình quan sát xung quanh, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia trêu tức: Manh mối ta vạch ra rồi, kế tiếp liền xem các ngươi, nếu Lạc thừa tướng tìm được chứng cớ phạm tội của Đại phu nhân, biết Đại phu nhân có thể sử dụng thế lực ngầm của mình....

      Nếu như Đại phu nhân sử dụng thế lực ngầm của mình để giao thủ với thế lực của Lạc thừa tướng, biết trong hai người bọn họ ai thắng, cảnh hai lão già này giao thủ, là....Khiến người ta mong đợi a!

      Lôi Minh quan sát tỉ mỉ khắp phòng, đáy mắt lạnh như băng càng nhưng càng sâu, trong lòng càng khẳng định: Đông Trúc trúng độc mà chết, độc nãy phải ả tự ăn vào mà là bị người khác cưỡng ép....

      Ở trong phòng chậm rãi bước vòng, Lôi Minh đối với cái chết của Đông Trúc xác thực hiểu biết, muốn đem tình hình thực tế báo cho Lạc thừa tướng biết, bất thình lình hồi bước chân rất nhưng dồn dập kéo đến từ xa....

      Lạc Mộng Khê chuẩn bị xem kịch vui nghe thấy tiếng bước chân đến, trong lòng cả kinh, tuyêt mâu híp lại: Tiếng bước chân này rất quen thuộc, phải là thị vệ của Tướng phủ, mà là thị vệ mà Đại phu nhân thầm bồi dưỡng.

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, thấy tên thị vệ Ngô Phi kia có ở bên người Đại phu nhân mới nhất thời hiểu :

      Trước khi đến Đại phu nhân hẳn là bàn bạc với Ngô Phi, bọn họ chuẩn bị phương án, nếu việc Đông Trúc bị giết bị phát , Đại phu nhân đương nhiên cần sử dụng đến thế lực ngầm kia, nhưng nếu bị Lạc thừa tướng phát ra manh mối, muốn trị tội nàng, nàng khoanh tay chịu trói, mà lựa chọn liều chết đánh trận.....

      Lạc Mộng Khê lặng lẽ quan sát Lạc thừa tướng, chỉ thấy sắc mặt trầm, đáy mắt chợt lóe lệ quang, lập tức khôi phục bình thường. Lôi Đình, Lôi Minh ánh mắt lạnh như băng cũng hơi lóe lên. Xem ra Lạc thừa tướng, Lôi Đình cùng Lôi Minh đều nghe được tiếng bước chân.........

      Tiếng bước chân rất , người thường nghe thấy được, nhưng Lạc thừa tướng, Đại phu nhân, Lôi Minh, Lôi Đình cũng phải người thường, tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài nhanh chóng biến mất, vậy những thị vệ này núp, chuẩn bị thùy thời mà hành động.

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: muốn trồng cây lớn, ta chỉ muốn nhân cơ hội này mà chèn ép Đại phu nhân chút, nghĩ tới nàng lại thầm xuất ra thế lực.

      Thế lực ngầm của Đại phu nhân bao vây xung quanh, Lạc thừa tướng tuy rằng đứng đầu nhà, nhưng lúc này chưa hề phòng bị, biết hồ ly giảo hoạt như Lạc thừa tướng ứng phó cục diện trước mắt như thế nào..........
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 41 : Tức giận tận trời

      Edit : kun'xjh​


      Lôi Minh tới bên người Lạc thừa tướng giọng thầm, Lạc thừa tướng ngưng thần lắng nghe, khẽ cau mày, mâu quang lạnh như băng càng ngưng càng sâu!

      Trong khoảnh khắc, Lôi Minh kể toàn bộ tình rồi lui sang bên, Lạc thừa tướng mâu quang vẫn như trước mảnh lạnh như băng: ”Bích Lạc, việc của Đông Trúc ngươi cũng phạm tội thất trách, phải phạt như thế nào trong lòng ngươi , nhưng mà, việc này cũng phải trọng yếu, quan trọng là, Hương Hương và Thải Vân trúng độc, nguy hiểm cận kề, nếu hai người họ chết, tội của ngươi càng nặng hơn....”

      Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Lạc thừa tướng như vậy có nghĩa là tiếp tục truy cứu kẻ chủ mưu đứng sau nữa, ta còn nghĩ trân ác chiến cơ đấy.

      Nhưng cũng khó trách, bên ngoài căn phòng này toàn là người của Đại phu nhân, Lạc thừa tướng chỉ mang theo bên người vài tên thị vệ, nếu hai người bọn họ xảy ra xung đột, khả năng Lạc thừa tướng giành phần thắng là lớn.

      Chính là , kẻ thức thời mới là trang tuấn kiêt, rừng xanh còn đó sợ gì có củi đun, người giảo hoạt như Lạc thừa tướng đương nhiên hiểu bảo toàn sinh mệnh là quan trọng hơn.

      Đại phu nhân hiển nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời của Lạc thừa tướng, trong lòng thầm thở phào nhỏm, đối với Lạc thừa tướng hơi cúi người: ”Lão gia cần lo lắng, thiếp có biết vị thần y, có khả năng giải bách độc, nếu ra mặt, Tam muội và Thải Vân nhất định có việc gì!”

      ”Được vậy tốt!” Lạc thừa tướng giọng điệu vẫn lạnh như băng có chút độ ấm: ”Nếu thần y kia có thể chữa trị cho Hương Hương và Thải Vân, tội thất trách của ngươi có thể miễn !” Vân Bích Lạc ngờ ngươi lại coi bổn tướng ra cái gì, lén lút đào tạo thế lực lợi hại như vậy, bổn tướng đúng là đánh giá thấp ngươi.

      ”Đa tạ lão gia khai ân!” Đại phu nhân khách khí trả lời. Đáy mắt trầm hạ ra tia ý cười lãnh.

      Tam phu nhân và Lạc Thải Vân bị trúng cự độc, chỉ có người hạ độc mới có giải dược, cách khác, chỉ có người hạ độc mới có thể giải độc, Lạc thừa tướng khôn khéo như vậy, đương nhiên cũng biết, mới để cho Đại phu nhân phụ trách việc giải độc cho Tam phu nhân và Lạc Thải Vân.

      nên đứng mãi ở đây, phái người mời thần y , Hương Hương và Thải Vân sợ là còn chống cự được lâu!”

      Lạc thừa tướng dù sao cũng là đứng đầu nhà, tâm cao khí ngạo, đều là uy hiếp người khác, thế nhưng tại lại bị người khác uy hiếp, trong lòng tất nhiên là tức giận khó nhịn, nhưng lại thể phát cáu, chỉ có thể tức giận trong giọng .

      “Vâng, lão gia!” Đại phu nhân hề phản bác lại, khẽ trả lời tiếng, xoay người chậm rãi ra ngoài.

      có việc gì, đều tản !” Đại phu nhân rồi, mọi người lần lượt rời , cổ thế lực tiềm tàng cũng lặng lẽ di tản......

      “Người đâu, đem thi thể Đông Trúc ném vào bãi tha ma, kéo Dương nhũ mẫu ra ngoài, lăng trì xử tử!” Sau khi được đoạn, Lạc thừa tướng lại dừng cước bộ, lạnh giọng hạ lệnh cho mấy tên thị vệ ở phía sau.

      Lạc thừa tướng ở trong lòng tức giận tận trời, Đông Trúc, Dương nhũ mẫu là người của Đại phu nhân, Lạc thừa tướng động vào Đại phu nhân, vừa vặn lấy hai người bọn họ để trút giận.

      “Thừa tướng, tha mạng, tha mạng a!” tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết của Dương nhũ mẫu vang lên ngoài cửa, bọn thị vệ làm lơ, kéo Dương nhũ mẫu, bước nhanh ra ngoài......

      Lạc Mộng Khê chậm rãi hành lang tướng phủ, mâu quang hơi trầm xuống: Tướng phủ dù sao cũng là địa phương của Lạc thừa tướng, Đại phu nhân và Lạc thừa tướng ầm ĩ, nếu nàng còn tiếp tục đứng ở nơi này, khẳng định có chuyện gì tốt lành.

      Nhưng nhìn bộ dạng Đại phu nhân vừa rồi, cũng có ý định rời khỏi Tướng phủ, chẳng lẽ kế hoạch của nàng, nhất định phải ở Tướng phủ mới có thể hoàn thành.

      Nếu là như vậy, thông minh như Đại phu nhân, khẳng định thầm thỏa hiệp với Lạc thừa tướng, hai người can thiệp chuyện của nhau, xem ra, việc đối phó với Đại phu nhân, ta phải tự mình ra tay......

      “Suy nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy?” Giọng quen thuộc kéo Lạc Mộng Khê từ chín tầng mây xuống, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lăng Khinh Trần quần áo màu xanh, tuấn mỹ bất phàm từ phía sau chậm rãi tới hướng nàng, mâu quang lên tia nghi hoặc.

      có gì, nghĩ lại số chuyện mà thôi!” Lạc Mộng Khê khẽ trả lời bâng quơ, cũng rất nhanh đổi đề tài:“Lăng công tử như thế nào lại rảnh rỗi ở đây?”

      “Tại hạ có việc gì làm, dạo xung quanh chút!” Lăng Khinh Trần giọng điệu mềm : biết Đại tiểu thư có thể làm người dẫn đường cho tại hạ, dạo Tướng phủ chút?”

      xong, Lăng Khinh Trần dời ánh mắt qua bên, nhìn như chút để ý, kì thực là im lặng ngưng thần chờ câu trả lời của Lạc Mộng Khê: Đây là lần đầu tiên mời người khác......

      Lạc Mộng Khê trong lòng hừ tiếng: Chỉ cần ngươi vẫy tay, Lạc Tử Hàm kia tràn đầy vui sướng trong lòng, tấc cũng rời mà theo bên cạnh ngươi làm dẫn đường cho ngươi, ta còn có rất nhiều việc phải giải quyết, rảnh đối phó với ngươi!

      Lạc Mộng Khê khẽ cười, muốn tùy tiện tìm lý do để cự tuyệt Lăng Khinh Trần, tiếng gọi gấp gáp của Băng Lam truyền đến:“Tiểu thư, Thừa tướng bố trí thị vệ ở Khê viên, thỉnh người lập tức trở về để chọn lựa!”

      ngại, Lăng công tử, xem ra hôm nay ta thể làm dẫn đường cho ngươi!” Lạc Mộng Khê lo tìm được lý do thích hợp, nghĩ tới nhanh như vậy ông trời đưa đến cái, trong lòng vui sướng, lại cố tình ra vẻ bất đắc dĩ.

      Lăng Khinh Trần bình thường đều là cao cao tại thượng, chỉ có cự tuyệt lời mời của người khác, người khác làm sao có thể cự tuyệt lời mời của , nhưng bây giờ lại bị Lạc Mộng Khê cự tuyệt, Lăng Khinh Trần trong lòng khó nhịn tức giận, nhưng phải cố nén lại biểu ra ngoài:“Vậy...... Đại tiểu thư mời tại hạ đến Khê viên chơi sao?”

      “Tối hôm qua Khê viên bị bọn thị vệ lục soát đến loạn thất bát tao, giờ chưa sửa xong, bên trong vô cùng bẩn loạn, thể đãi khách, chờ sau khi Khê viên khôi phục nguyên dạng, Mộng Khê mời Lăng công tử đến đầu tiên!” Chuyện tương lai, sau này sau, trước phải bước qua cửa này .

      Lăng Khinh Trần sắc mặt xanh mét, lại chưa trả lời.

      “Lăng công tử, Mộng Khê trước bước, xin ngươi cứ tự nhiên!” Lạc Mộng Khê cáo từ bước nhanh rời , sau khi khoảng khá xa, Lạc Mộng Khê có thể cảm giác ánh mắt sắc bén, tức giận của Lăng Khinh Trần phóng tới nàng: Những người tâm cao khí ngạo đều là hỉ nộ vô thường, người như thế, vẫn nên tiếp xúc hơn......

      “Lăng công tử, khéo, ngươi lại ở nơi này.” Thân ảnh duyên dáng của Lạc Mộng Khê vừa biến mất thấy, tiếng gọi mềm của Lạc Tử Hàm lại vang lên phía sau, Lăng Khinh Trần đứng bất động, cũng trả lời, đáy mắt sắc bén lên tia chán ghét.

      “Lăng công tử lần đầu đến Tướng phủ, khẳng định đối với nơi này quen lắm, bằng để Tử Hàm làm dẫn đường, dẫn Lăng công tử dạo Tướng phủ lát được ?” Lạc Tử Hàm tao nhã, tiêu sái tới bên người Lăng Khinh Trần, giọng đề nghị, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy ý cười ngượng ngùng.

      “Tại hạ rất mệt, nên trở về phòng nghỉ ngơi trước, Lạc nương thỉnh tự nhiên!” xong, Lăng Khinh Trần sắc mặt lạnh như băng xoay người rời , lâu sau, thân ảnh thon dài biến mất hành lang .

      Lạc Tử Hàm là do chính thất của Tướng phủ sinh ra, từ nhận hết ngàn vạn sủng ái và chú ý, chưa bao giờ bị người khác coi thường.

      Nhìn hướng Lăng Khinh Trần biến mất, khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Lạc Tử Hàm bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi rống ra câu:“Lăng Khinh Trần!” lại hờ hững với người ôn nhu nhàn thục, thông minh tuyệt sắc như ta, tức chết ta , là tức chết ta !
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Phong Vũ Yên, giahan4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 42 : Cái gọi là chân tướng

      Edit : kun'xjh​


      Sau khi Lạc Mộng Khê từ biệt Lăng Khinh Trần, mang theo Băng Lam nhởn nhơ về Khê viên, Lạc Thừa tướng vì Khê viên, Hương viên mà bố trí thị vệ là ngoài dự kiến của Lạc Mộng Khê, trong lòng thầm buồn bực: Lạc Thừa tướng như thế nào lại đột nhiên có lòng tốt như vậy? Hay là có mục đích khác......

      “Nghe gì chưa? Đêm qua Lạc vương Nam Cung Quyết ở Hồng Xuân lâu suốt đêm sủng hạnh mười yên hoa nữ tử......” Giọng nữ giòn tan truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, hơi trầm hạ mí mắt, yên lặng nghe bên cạnh chuyện.

      “Chuyện này sớm truyền khắp kinh thành, ta sao lại biết......Nhưng mà, đồn rằng Lạc vương gia gần nữ sắc a......” giọng nữ khác nghi hoặc bên trong mang theo kinh ngạc :“Ngươi lời đồn là , hay là việc tối hôm qua mới là ?”

      “Ta cảm thấy, việc tối hôm qua là !” Giọng nữ giòn tan lại vang lên:“Việc Lạc vương gia gần nữ sắc chỉ là đồn đãi, lại có ai tận mắt gặp qua, nhưng việc tối hôm qua lại có rất nhiều thị vệ nhìn thấy......”

      “Cũng đúng! Mắt thấy rồi......”

      Hai tiểu nha hoàn tay bưng mâm hoa quả, vừa vừa tám chuyện, trong lúc đó Lạc Mộng Khê cách các nàng khoảng hoa viên, cho nên, hai tiểu nha hoàn kia vẫn chưa nhìn thấy Lạc Mộng Khê và Băng Lam.

      Hai nha hoàn kia càng càng xa, cho đến khi biến mất thấy, Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ,mâu quang hơi lóe, trong lòng thầm nghi hoặc:“Nam Cung Quyết rốt cuộc gần nữ sắc sao?”

      Tuy rằng giọng của Lạc Mộng Khê rất cũng rất , nhưng vẫn bị Băng Lam nghe được:“Kỳ , việc Lạc vương gia gần nữ sắc chỉ là đồn đãi, còn có người tận mắt nhìn thấy!”

      Lạc Mộng Khê xoay người nhìn Băng Lam, mắt lộ ra nghi hoặc:“Là sao?”

      “Thiếu Lâm tự nằm ở nơi giao giới giữa các quốc gia, cũng thuộc quốc gia nào, nghe ở nơi đó thần thánh rất linh. Cho nên quan lại, quý nhân của các quốc gia cũng ngại xa vạn dặm mà đến dâng hương......”

      Đối với Thiếu Lâm tự thần bí, cao minh Băng Lam thao thao bất tuyệt, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: vào trọng điểm!”

      ngại, tiểu thư, nô tỳ lại nhảm!” Băng Lam ngượng ngùng cười cười, bắt đầu vào chủ đề:“Trong lúc Lạc vương gia ở Thiếu Lâm tự tu thân dưỡng tính, côn chúa Hạ Hầu Yên Nhiên của Tây Lương quốc từng đến Thiếu Lâm tự dâng hương, đối với Lạc vương gia vừa gặp thầm thương trộm nhớ, vài lần cầu kiến Lạc vương gia, đều bị cầu giống như những nữ tử khác, phải đứng cách xa thước chuyện với Lạc vương gia!”

      “Hạ Hầu Yên Nhiên là đại mỹ nhân của Tây Lương quốc, cảm thấy mình giống người thường, và cũng chỉ có mình mới có thể xứng đôi với Lạc vương gia, vì muốn Lạc vương gia thú nàng làm phi, Hạ Hầu Yên Nhiên liền thiết kế toàn bộ thị vệ bên người Lạc vương gia, bản thân lặng lẽ vào phòng của Lạc vương gia, muốn hiến thân cho ......”

      “Cuối cùng, thân thể của Hạ Hầu Yên Nhiên hiến thành!” Nếu , Nam Cung Quyết tuyệt mình trở về Thanh Tiêu quốc.

      “Đúng vậy!” Băng Lam mắt lộ ra tia nhiều chuyện: đến cũng khéo, lúc ấy Lạc vương gia vừa mới phát bệnh, thân thể mười phần suy yếu, căn bản có chút khí lực, nhưng mà khi Hạ Hầu Yên Nhiên đem quần áo người mình cởi ra đến nửa, sắp lộ ra cánh tay, vai, bị Lạc vương gia dụng chưởng phong hất ra khỏi sương phòng......”

      “Lúc ấy trong Thiếu Lâm tự người đến người , Hạ Hầu Yên Nhiên bị hất từ sương phòng rơi xuống trước mặt nhóm khách hành hương, quần áo, búi tóc hỗn độn chịu nổi, bộ dạng kia muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu......”

      Thiếu Lâm tự chính là nơi phật môn thanh tĩnh, giới huân, kiêng rượu, giới sắc, giới sân, giới si, giới tham, Hạ Hầu Yên Nhiên thế nhưng lại muốn ở trong Thiếu Lâm mà tự hiến thân cho Nam Cung Quyết, xứng đáng bị đánh như vậy......

      như thế, chuyện Nam Cung Quyết gần nữ sắc là đúng như lời đồn!” Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Tối hôm qua lúc Diệp Bắc Đường đẩy cửa vào, từng tin tốt, tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?’

      Xem ra, Nam Cung Quyết là gần nữ sắc , xuất ở Hồng Xuân lâu là vì chờ tin, ngẫm lại đúng là, thế nhân đều biết Nam Cung Quyết gần nữ sắc, đương nhiên ai nghĩ đem thanh lâu phát triển thành thế lực của mình.

      Nhưng tối hôm qua bởi vì ta, mà thế lực ngầm của Nam Cung Quyết bị bại lộ, kỳ , sau khi đám thị vệ đến Hồng Xuân lâu điều tra, Nam Cung Quyết ràng có thể rời , nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ là vì cứu ta?

      thể phủ nhận, nếu lúc ấy Nam Cung Quyết , Lạc Mộng Khê có lẽ bị bắt, nhưng khả năng bị thương lại rất lớn: Ta chạy trốn tới Hồng Xuân lâu, cũng giúp được gì cho Nam Cung Quyết, ngược lại còn gây cho ít phiền toái, nay khắp nơi trong kinh thành đều đồn rằng Nam Cung Quyết sủng hạnh yên hoa nữ tử, lời đồn này hẳn là do Đại phu nhân sai người truyền ra ......

      Số lần ta cùng với Nam Cung Quyết gặp mặt chỉ có thể đếm đầu ngón tay, lại vào giữa đêm. tối hôm qua liên tiếp hiểu lầm hai lần, lại có lẽ chỉ hai lần. giống loại tính kế người khác, dựa theo lẽ thường mà , hẳn là chỉ suy nghĩ cho mình, đối với chuyện có lợi cho mình tuyệt làm, nhưng vì sao tư duy của Nam Cung Quyết và người khác giống nhau......

      “Da thịt nữ tử thể lộ ra ngoài, nếu Hạ Hầu Yên Nhiên để cho Lạc vương gia thấy được cánh tay, bả vai của nàng, Lạc vương gia thế nào cũng phải thú nàng, nhưng Lạc vương gia so với nàng thông minh hơn, lúc cánh tay, bả vai của nàng chưa lộ ra hất nàng ra khỏi sương phòng......”

      Băng Lam pha trò trong giọng mang theo nồng đậm vui sướng khi người khác gặp họa, lập tức lại chuyển hóa thành nồng đậm mất mát:“Lạc vương gia gần nữ sắc, làm tan vỡ tâm hồn thiếu nữ a......”

      Người cổ đại cũng cổ hủ, nam tử chỉ nhìn mỗi dạ thịt cánh tay, bả vai bị lỗ ra ngoài của nữ tử thú phải nàng......

      Lạc Mộng Khê lắc đầu, muốn mở miệng khuyên giải Băng Lam, giọng nam ngoan quen thuộc truyền vào trong tai:“Sai ngươi tìm người tìm được rồi sao?” Giọng quen thuộc này là của Lạc Tử Quận, Lạc Mộng Khê và Băng Lam đứng ở sau khóm hoa cao lớn, Lạc Tử Quận dĩ nhiên thấy được các nàng.

      tên nam tử trẻ tuổi lấm la lấm lét theo phía sau Lạc Tử Quận, khẩn trương quan sát mọi nơi lượt, xác nhận chung quanh có người mới khẽ thở dài:“Lạc công tử, Lí Thụy là ta tuyển chọn trong ngàn người ra, tuyệt đối giết người thấy máu, vừa chết, trong thời gian ngắn, ta tìm ra người thích hợp để thay thế......”

      Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, tuyết mâu híp lại: Chẳng lẽ chủ mưu phía sau Lí Thụy là Lạc Tử Quận......

      “Bản công tử quan tâm nhiều như vậy!” Lạc Tử Quận tức giận đánh gãy lời của tên nam tử kia:“Trong vòng ba ngày, ngươi phải mang đầu Lạc Mộng Khê đến đây, nếu , ngươi hẳn là biết hậu quả như thế nào, bản công tử tuyệt đối để nàng còn sống mà tham gia Cúc Hoa yến!”

      ra người giật dây Lí Thụy ám sát ta là Lạc Tử Quận. Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt, trong lòng cân nhắc theo như lời Lạc Tử Quận cho nàng còn sống tham gia Cúc Hoa yến’.

      Chẳng lẽ Lạc Tử Quận phái người giết ta chỉ để hả giận, mà vì ngăn cản ta tham gia Cúc Hoa yến! Lạc Mộng Khê đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ngưng trọng: Đại phu nhân sai Tứ di thái dẫn người đến tìm ta gây phiền toái, cũng là vì muốn ngăn cản ta tham gia Cúc Hoa yến.

      Đại phu nhân và Lạc Tử Quận vì sao phải làm như vậy?

      Chẳng lẽ ở Cúc Hoa yến phát sinh chuyện có lợi đối với ta, nhưng đối với bọn họ mà cũng là việc trăm hại lợi?
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan3 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 43 : Lời đồn đại

      Edit : kun'xjh​


      Cúc Hoa yến chưa đến, việc này tạm thời có đáp án, nhưng mà, Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận hổ là mẫu tử, đều tự điều động thế lực ngầm của mình để đối phó với người là Lạc Mộng Khê nàng.

      Ánh mắt chuyển hướng nhìn thấy đáy mắt lộ vẻ ngoan độc của Lạc Tử Quận, ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia quang mang quỷ dị: Có qua cũng phải có lại, ngươi chuẩn bị phần đại lễ lớn là tặng thích khách cho ta, ta cũng phải đáp lễ mới được!

      Tiếng động khác thường phát ra từ trong miệng Lạc Mộng Khê, ngay sau đó, trong bụi cỏ truyền đến hồi tiếng “Xào xạc”, giống như có con gì đó ở trong bụi cỏ di chuyển rất nhanh.

      “Bản công tử cho ngươi khỏang thời gian là ba ngày, nếu trong vòng ba ngày ngươi lấy được đầu của Lạc Mộng Khê......”

      “Tê!” Lạc Tử Quận còn chưa xong, con đại xà màu xanh từ trong bụi cỏ phóng ra, giương nanh há mồm bổ về phía Lạc Tử Quận......

      “A!” Tên nam tử đứng đối diện với Lạc Tử Quận là người đầu tiên nhìn thấy đại xà phóng về phía bọn họ, mâu quang khó xử trong nháy mắt biến thành hoảng sợ, hú lên tiếng quái dị, co cẳng bỏ chạy.

      cỗ lãnh đánh úp từ phía sau, Lạc Tử Quận trong lòng biết ổn, đưa tay giữ chặt tên nam tử muốn trốn chạy rôi quay lại nghênh tiếp cỗ lãnh kia......

      “A!” tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế xuyên thấu tầng mây, vang tận mây xanh, vai trái của tên nam tử kia bị đại xà cắn trúng, trong nháy mắt quần áo nhuốm đầy máu tươi......

      Ngay lúc đại xà ra sức cắn tên nam tử kia, mâu quang của Lạc Tử Quận phát lạnh, chủy thủ trong tay nhanh như chớp định cắm vào cổ đại xà......

      Thân thể khổng lồ của đại xà lại vô cùng linh hoạt, khi Lạc Tử Quận cầm chủy thủ đâm tới, đại xà dựng thẳng thân tránh thoát công kích của Lạc Tử Quận, phun ra đường hồng tín tử, há mồm táp tới cổ Lạc Tử Quận......

      Lạc Tử Quận thấy chuyện ổn, đẩy tên nam tử muốn nửa chết nửa sống kia vào đại xà, bản thân chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa hô to:“Người đâu...... Cứu mạng......”

      Đại xà linh hoạt tránh khỏi chướng ngại vật mà Lạc Tử Quận ném tới, thân thể khổng lồ rất nhanh bò đuổi theo lạc Tử Quận.

      về tốc độ, Lạc Tử Quận sao có thể là đối thủ của đại xà, chỉ trong giây lát, Lạc Tử Quận bị đại xà đuổi kịp, thân thể cao lớn của đại xà vòng vòng gắt gao quấn thân thể gầy gò của Lạc Tử Quận, chỉ để lại phần đầu là quấn, tiếng khẩn cầu kêu cứu của Lạc Tử Quận đương nhiên là hết sức suy yếu:“Cứu mạng...... Mau tới cứu ta......”

      Nhìn bọn thị vệ, gia đinh cầm trường kiếm, côn bổng trong tay, sắc mặt ngưng trọng, lo lắng rất nhanh chạy tới bên này, đại xà chút hoang mang, ngẩng cao đầu, khiêu khích phun ra hồng tín tử, khi bọn thị vệ sắp đến trước mặt há mồm cắn vào vai Lạc Tử Quận......

      Cự độc trong miệng đại xà thông qua miệng vết thương rất nhanh vào trong cơ thể Lạc Tử Quận, tiếng cầu cứu của Lạc Tử Quận nhất thời im bặt, đầu lệch sang bên, ngất ......

      biết là bị độc làm cho hôn mê, hay là bị dọa ngất......

      “Tam thiếu gia!” Bọn thị vệ, gia đinh kinh hô tiếng, khua vũ khí trong tay bổ về phía đại xà, ngay lúc binh khí trong tay bọn họ sắp chém tới đại xà, thân thể đại xà buông lỏng, rất nhanh trốn vào bụi cỏ, nháy mắt biến mất thấy......

      “Tam thiếu gia, Tam thiếu gia......” Đại xà rồi, Lạc Tử Quận hôn mê mất chỗ tựa:“Phịch” tiếng té ngã đất, hai mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt, sắc mặt xanh đen, biết là chết hay sống.

      gã thoạt nhìn như là người cầm đầu đám thị vệ, đỡ lưng Lạc Tử Quận rất nhanh chạy về phía trước, ngay cả chạy cũng quên gấp giọng phân phó:“Nhanh, nhanh mời đại phu......”

      Thân ảnh mọi người càng chạy càng xa, thẳng đến khi biến mất thấy, Băng Lam trong lòng nghi hoặc:“Kỳ quái, đại xà kia tại sao lại đuổi theo cắn Tam thiếu gia?”

      “Bởi vì rất ngoan độc, rất xấu xa, rắn là loài động vật thông minh, ghét nhất những người như !” Lạc Mộng Khê thuận miệng ra lý do: Độc của đại xà kia là cự độc, Lạc Tử Quận bị cắn phát, chết cũng tàn phế, ta xem ngươi về sau còn làm xằng làm bậy bằng cách nào......

      “Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi Tam thiếu gia muốn tìm người giết ngươi!” Băng Lam phản ứng lại, trong mắt hoảng sợ:“Chúng ta đem chuyện này cho Thừa tướng !”

      cần, Tam thiếu gia bị trọng thương, thể tìm người giết ta!” Lạc Tử Quận bị đại xà cắn, thân trúng cự độc, nếu ta cho Lạc Thừa tướng biết, chẳng phải là tự chui đầu vô lưới sao!

      “Ta mệt rồi, hồi Khê viên !” Lạc Mộng Khê thản nhiên ra lệnh tiếng, chậm rãi về Khê viên: Buổi tối ta còn có chuyện quan trọng phải làm, về trước nghỉ ngơi chút, an dưỡng tinh thần!

      Vừa mới được hai bước, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghĩ tới cái gì, bất thình lình dừng bước, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười trêu tức:“Băng Lam, ngươi lại giúp ta làm việc!”

      Trong thư phòng của Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết quần áo màu trắng, tuấn mỹ bất phàm đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ non xanh nước biếc, cảnh sắc mê người, nhưng suy nghĩ của Nam Cung Quyết lại biết bay tới nơi nào, đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu.

      Chốc lát, Nam Cung Quyết thu hồi suy nghĩ, chậm rãi đến bàn, ở giữa bàn đặt cây trâm gài tóc màu tím trong suốt, sáng long lanh, trâm gài này chính là của Lạc Mộng Khê làm rơi tối hôm qua.

      Tầm mắt chạm đến cây trâm gài tóc màu tím, ánh mắt Nam Cung Quyết hơi lóe: Tối hôm sau khi nghe tin tức xong, lúc mặc quần áo chuẩn bị trở về, phát cây trâm gài tóc này ở giường, là Lạc Mộng Khê cẩn thận làm rơi......

      Tuy rằng lúc ấy tình huống khẩn cấp, nhưng Nam Cung Quyết nhớ rất , lúc tháo tóc Lạc Mộng Khê xuống, trâm gài tóc này là có đôi ......

      “...... Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết......” Diệp Bắc Đường cất tiếng gọi cắt ngang trầm tư của Nam Cung Quyết, kịp nghĩ gì khác, Nam Cung Quyết gần như theo bản năng, đưa tay cầm lấy trâm gài tóc bàn bỏ vào trong ngực.

      Sau đó, cửa phòng bị lực lớn đẩy ra, Diệp Bắc Đường vẻ mặt đầy mặt lo lắng chậm rãi vào:“Nam Cung Quyết, sáng sớm hôm nay, khắp phố lớn ngõ trong kinh thành đều truyền: Ngươi tối hôm qua ở Hồng Xuân lâu suốt đêm sủng hạnh mười nữ tử......”

      Nam Cung Quyết nghe xong có phản ứng gì, tao nhã ngồi vào ghế sau bàn, đáy mắt thâm thúy cũng là càng ngưng càng sâu:“Điều tra tối hôm qua xảy ra chuyện gì chưa?”

      “Điều tra !” Diệp Bắc Đường lập tức đến bàn tròn, tự rót cho mình chén trà:“Tối hôm qua phủ Thừa tướng truy bắt thích khách, nên đến Hồng Xuân lâu điều tra , là thị vệ của Tướng phủ!”

      như vậy, Lạc Mộng Khê là bị thị vệ của phủ mình đuổi theo truy bắt......” Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy lên tia ý cười bất đắc dĩ.

      “Cũng phải là tất cả!” Diệp Bắc Đường buông chén trà trong tay, đáy mắt bất cần đời lóe tia ngưng trọng hiếm thấy:“Việc tối hôm qua, hẳn là có điều kỳ lạ khác!”

      Tiếp theo, Diệp Bắc Đường đem hết thảy tình phát sinh từ tối hôm qua cho tới hôm nay của Tướng phủ, đầu đuôi gốc ngọn cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết có trả lời, chính là đáy mắt thâm thúy, thần sắc hơi có chút biến đổi.

      như vậy, Ba mẫu tử phu nhân Thừa tướng đều muốn sát hại Lạc Mộng Khê.” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hơi trầm xuống: Bọn họ vì sao phải làm như vậy, Lạc Mộng Khê cùng bọn họ đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì?

      “Đúng rồi, ngay khi ta trở về, kinh thành lại có lời đồn khác, Cảnh vương gia vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, liên hợp với người của Tướng phủ tung ra lời đồn, để hủy hoại danh dự của Lạc vương gia ngươi, Nam Cung Quyết tối hôm qua xuất ở Hồng Xuân lâu là do thị vệ Tướng phủ giả trang !”

      Diệp Bắc Đường lộ ra tia nghi hoặc và khó hiểu:”Nam Cung Quyết, ngươi là người phương nào truyền ra lời đồn này.”
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 44 : Phản ta quân

      Edit : kun'xjh

      Nam Cung Quyết đứng lên, chậm rãi bước về phía cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài, suy nghĩ mông lung:“Lấy tình huống trước mắt của chúng ta mà , Thừa tướng phu nhân ở Tướng phủ có thế lực ngầm của mình, tối hôm qua truy bắt Lạc Mộng Khê phải là thị vệ Tướng phủ , mà là thế lực ngầm của Thừa tướng phu nhân.”

      nam tử xuất ở thanh lâu có hai loại khả năng, đầu tiên là để tiêu khiển, còn lại chính là thầm thăm dò tình, việc bổn vương gần nữ sắc sớm truyền khắp các quốc gia, người thông minh như Thừa tướng phu nhân, đương nhiên hoài nghi bổn vương xuất ở thanh lâu là vì thăm dò tình.”

      “Nhưng mà, tối hôm qua bọn thị vệ ở Hồng Xuân lâu nhìn thấy Nam Cung Quyết ôm ấp mỹ nhân, cho nên, Thừa tướng phu nhân sinh ra hoài nghi đối với thân phận của tên Lạc vương gia kia......”

      “Vì thế, Thừa tướng phu nhân liền sai người truyền ra tin đồn ngươi ở Hồng Xuân lâu suốt đêm sủng hạnh mười yên hoa nữ tử!” Nam Cung Quyết tới đây, Diệp Bắc Đường cũng đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện:“Thừa tướng phu nhân cho rằng, nếu tối hôm qua Nam Cung Quyết là chính Nam Cung Quyết ra mặt để cải chính tin đồn, bởi vì ngươi có sủng hạnh mười yên hoa nữ tử, nhưng như vậy, nàng liền bắt được nhược điểm của ngươi, bước kế tiếp lợi dụng điểm này uy hiếp ngươi làm bất cứ chuyện gì cho nàng.”

      “Nếu Lạc vương kia là giả, hủy hoại danh dự của Nam Cung Quyết ngươi, ngươi sai người điều tra mọi chuyện, như vậy, Đại phu nhân cần tốn nhiều sức liền có thể bắt được thích khách Tướng phủ đêm đó!”

      “Thông minh, Thừa tướng phu nhân nữ nhân có đầu óc lợi hại!” Diệp Bắc Đường nhịn được mà liên tục tán thưởng, nhưng lập tức khe khẽ thở dài:“Chỉ tiếc đối thủ của nàng là Nam Cung Quyết ngươi, chỉ sợ nàng còn chưa ra chiêu, bị ngươi chỉnh vô cùng thê thảm!”

      Lợi hại của Nam Cung Quyết, Diệp Bắc Đường từng mở mang kiến thức qua, tuy rằng việc qua lâu rồi, nhưng mỗi khi nghĩ đến, trong lòng Diệp Bắc Đường vẫn còn sợ hãi: Cùng ai là địch cũng thể cùng Nam Cung Quyết là địch, nếu , bản thân mình chết thế nào cũng biết......

      “Đối phó với Thừa tướng phu nhân cần bổn vương tự mình động thủ!” Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: có người làm thay.”

      “Ai làm thay?” Diệp Bắc Đường đầu đầy sương mù: Chẳng lẽ ngươi nuôi dưỡng con rối để lâu lâu sai khiến......

      “Lạc Mộng Khê, cũng chính là người tung ra tin đồn thứ hai!” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy càng ngưng càng sâu, giống như muốn hút người ta vào trong:“Thừa tướng phu nhân truyền ra tin đồn đơn giản là muốn cuốn bổn vương vào trong đó, làm đảo loạn toàn bộ thế cục, nhưng Lạc Mộng Khê tung ra tin đồn thứ hai, khiến toàn bộ mũi nhọn nhắm vào phủ Thừa tướng, đem bổn vương từ trong vòng xoáy mà Đại phu nhân gây nên kéo ra, chắc hẳn, nàng muốn để bổn vương nhúng tay vào chuyện này.” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy lên tia mất mát nhàn nhạt.

      Diệp Bắc Đường nhíu mày, trong lòng sinh khó hiểu:“Nếu Thừa tướng phu nhân hoài nghi tin đồn thứ hai là do Nam Cung Quyết ngươi sai người tung ra, như vậy, chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què sao, công khai cho Đại phu nhân biết Lạc vương tối hôm qua xuất ở thanh lâu, chính là Nam Cung Quyết ngươi.”

      “Thừa tướng phu nhân có loại hoài nghi này!” Nam Cung Quyết nhàng lắc đầu, mâu quang tối đen lóe tia nồng đậm tán thưởng chưa bao giờ có:“Lúc Lạc Mộng Khê tung ra tin đồn thứ hai, khẳng định để lại manh mối làm Thừa tướng phu nhân hài lòng, để cho nàng biết, tung ra tin đồn thứ hai phải là người trong phủ Lạc vương, đây là chỗ cao minh của Lạc Mộng Khê!”

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Nam Cung Quyết, lúc Ngô Phi mang tin tức từ bên ngoài trở về cho Đại phu nhân, dung nhan xinh đẹp của Đại phu nhân lập tức bị mây đen che kín:“Ngươi xác định người tung ra tin đồn thứ hai phải người trong phủ Lạc vương?”

      Đáng ghét, đáng ghét......Ta sai người truyền ra tin đồn thứ nhất là muốn Nam Cung Quyết đứng ở đầu ngọn gió hứng chịu tất cả mũi nhọn, ta luôn nằm ở thế chủ động, nhưng tin đồn thứ hai vừa được tung ra lại khiến tất cả mũi nhọn chuyển hướng vào Tướng phủ, phản ta quân.

      Như vậy, ta thể dò xét, lợi dụng Nam Cung Quyết, càng thể ngồi chỗ mà ngư ông đắc lợi, Nam Cung Quyết thân là người hoàng thất, tâm cao khí ngạo, đối mặt với tin đồn thứ nhất gây bất lợi cho , nhất định chịu ngồi yên, đem binh đến Tướng phủ vấn tội......

      “Thuộc hạ khẳng định trăm phần trăm!” Ngô Phi giọng điệu khẳng định:“Người tung ra tin đồn thứ hai là nữ tử, khinh công, võ công đều cực cao, hơn nữa, nàng còn có đồng bọn, lúc thuộc hạ thầm theo dõi, bị nàng phát , cùng giao thủ qua nhưng suýt nữa địch lại......”

      Đại phu nhân trong lòng cả kinh, mâu quang lãnh hơi trầm xuống: Chẳng lẽ người kia biết Lạc Mộng Khê thức tỉnh, tới đón nàng ......

      được, về công về tư, ta cũng thể để cho nàng sống sót mà rời Tướng phủ......

      Nhớ lại điểm này, khuôn mặt xinh đẹp của Đại phu nhân vặn vẹo nghiêm trọng, mâu quang lãnh thoáng hàn quang: Tất cả kể hoạch của ta đều bị nàng làm cho xáo trộn, Lạc Mộng Khê chết tiệt, các ngươi so với nàng càng chết tiệt hơn...... Tức chết ta, là tức chết ta ......

      Thích khách đáng chết, tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi, nếu , ta đem ngươi ngũ mã xé xác, lột da hủy cốt, băm thành nghìn mảnh......

      Đại phu nhân sắc mặt lãnh, hai bàn tay mềm nắm chặt kêu “Răng Rắc”, mu bàn tay gân xanh nổi lên rệt, tên thích khách phá hư chuyện tốt của nàng, giống như con kiến ở trong tay nàng, nàng muốn dùng lực dùng lực, bóp cho tan xương nát thịt, tan thành tro bụi......

      Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, mâu quang lãnh thoáng lệ quang, khóe miệng khẽ nhếch lên tia ý cười lạnh lẽo:“Phái người ám sát Lạc Mộng Khê, phải làm sạch gọn gàng, lưu lại dấu vết!” Các ngươi tới đón Lạc Mộng Khê phải , vậy mang theo thi thể của nàng trở về , các ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta sao lại để cho các ngươi tiêu dao khoái hoạt!

      “Việc này......” Ngô Phi mặt lộ ra vẻ khó xử, do dự mãi, vẫn là quyết định :“Phu nhân, Lạc Thừa tướng an bài Lôi Viễn, Lôi Thanh bảo hộ ở Khê viên, người chúng ta căn bản tới gần Lạc Mộng Khê được......”

      Cái gì? Lạc Hoài Văn! Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối ta, tức chết ta, thực là tức chết ta…..

      Đại phu nhân tức giận tận trời, đột nhiên đứng lên, tung chưởng về phía bàn tròn trong phòng khách:”Bành” tiếng nổ qua , bàn tròn trong phút chốc nổ tung, mảnh vụn bay loạn......

      Đặt mình trong mảnh vụn, bụi mù. Khuôn mặt xinh đẹp của Đại phu nhân vặn vẹo nghiêm trọng, mâu quang sắc bén thoáng lệ quang, nghiến răng nghiến lợi rống ra câu:“Lạc Mộng Khê, ta nhất định đem ngươi băm thành nghìn mảnh!”
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :