1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 35 : Đấu ngầm

      Edit : Hàn Băng

      Beta : kun'xjh​

      Tại đại sảnh Tướng phủ, Đại phu nhân đứng trước cửa sổ, phong thái tao nhã, sắc mặt ngưng trọng, đứng bên cạnh người nàng là thị vệ hơn hai mươi tuổi, mặc hắc y, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo, mày nhăn lại ngưng tụ sát khí, phía sau cách đó xa, gã thị vệ quỳ gối xuống, cung kính bẩm báo hết thảy mọi chuyện xảy ra ở Hồng Xuân viện.

      Kể mọi việc ở Hồng Xuân viện xong, Đại phu nhân vẫn đứng yên, lâu , vẻ mặt càng ngày càng trầm, ánh mắt thâm độc càng ngưng càng sâu.

      Thiếu niên kia dùng ánh mắt ra hiệu cho tên thị vệ, thị vệ thầm lĩnh hội rồi đứng dậy rời .

      Đại phu nhân xoay người, ánh mắt trầm: ”Ngô Phi, chuyện này ngươi thấy thế nào?”

      Ngô Phi mâu quang hơi trầm xuống: ”Nam Cung Quyết gần nữ sắc, tuyệt đối thể vào thanh lâu sủng hạnh kỹ nữ, xuất trong thanh lâu, chứng minh rằng Hồng Xuân viện kia chính là thế lực ngầm của !”

      ”Nhưng vừa rồi có rất nhiều thị vệ tận mắt nhìn thấy Nam Cung Quyết ôm mỹ nhân trong lòng!” Đại phu nhân ánh mắt lãnh như trước: ”Nếu chỉ hai người nhìn thấy có thể cho là ảo giác, nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy, có lẽ phải phải là ảo giác! Nam Cung Quyết gần nữ sắc chỉ là lời đồn, mà lời đồn thể tin!”

      , Nam Cung Quyết gần nữ sắc chỉ là tin đồn, tại hạ từng tận mắt chứng kiến!” Ngô Phi giọng điệu kiên định, giọng lạnh như băng có lấy chút cảm xúc: ”Nam Cung Quyết ôm ấp mỹ nhân kia, tuyệt đối là có người giả mạo!”

      Đại phu nhân trong đầu chợt lóe linh quang: cách khác, Nam Cung Quyết xuất ở Hồng Xuân viện là giả mạo, mà mỹ nhân ở trong ngực Nam Cung Quyết giả mạo kia chính là thích khách mà chúng ta muốn bắt!”

      Xem ra việc sớm được mưu tính trước, trước tiên phái người đến Tướng phù thăm dò tình hình, sau khi bị phát chạy về Hồng Xuân viện, lợi dụng Nam Cung Quyết giả mạo lừa gạt trót lọt.

      Tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường thể lẻn vào, có khả năng người của ’Nàng’ biết ’Nàng’ tỉnh lại nên đến đây tiếp ứng cho ’Nàng’......

      Đại phu nhân mâu quang phát lạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười lạnh lẽo: Lạc Mộng Khê, cho dù ngươi tỉnh lại có năng lực như thế nào, chỉ cần có ta ở đây dù chỉ ngày, ngươi đừng hòng còn sống mà bước chân ra khỏi Tướng phủ....

      Đại phu nhân thu lại ánh mắt thâm độc, lạnh giọng phân phó: ”Ngô Phi, phái người loan tin ra ngoài, Lạc vương Nam Cung Quyết ngủ lại Hồng Xuân viện, sủng hạnh lúc mười hoa khôi.”

      ”Nếu đêm nay Nam Cung Quyết là do người khác giả mạo Nam Cung Quyết nhất định phái người điều tra việc này, chúng ta mượn thế lực của Nam Cung Quyết dễ dàng tìm ra tên thích khách kia, sau đó nhổ cỏ tận gốc!”

      ”Nếu Nam Cung Quyết đêm nay là , theo như lời ngươi , thế lực ở Hồng Xuân viện là của Nam Cung Quyết, nắm chắc thông tin này, chúng ta thừa dịp này cùng Nam Cung Quyết bàn điều kiện....”

      ”Phu nhân, phu nhân...... tốt, tốt.......” Tiếng hô gấp gáp của thị vệ cắt ngang lời của Đại phu nhân, Đại phu nhân hơi nhíu mày, mắt lộ ra tia vui.

      ”Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy!” Ngô Phi lạnh giọng mắng tên thị vệ chạy nhanh về phía đại sảnh.

      ”Khởi bẩm phu nhân và Ngô công tử, Đông Trúc nương cùng bọn thị vệ bị Lạc Mộng Khê giam tại Khê viên, bọn họ mắc tội mạo phạm, động đến gia pháp của Lạc phủ, muốn đánh bọn họ trăm đại bản rồi đuổi ra khỏi Lạc phủ!” Tên thị vệ mệt mỏi thở dốc.

      ”Dám đụng đến người của ta, Lạc Mộng Khê đúng là chán sống rồi!” Đại phu nhân tức giận lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng: trước dẫn đường, ta ngược lại rất muốn biết Lạc Mộng Khê làm như thế nào, trước mặt ta đem người của ta đuổi ra khỏi phủ!”

      Tại Khê viên, Đông Trúc cùng đám người chịu hình phòng lĩnh phạt, Lạc Mộng Khê liền cho họ rời , hai bên bắt đầu giằng co.

      Đông Trúc cùng bọn thị vệ người đông thế mạnh, nếu bọn họ để ý tới lời của Lạc Mộng Khê, trực tiếp Lạc Viên gặp Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê cũng có cách nào làm khó bọn họ.

      Nhưng nếu như vậy, bọn họ bị bại lộ là thế lực ngầm của Đại phu nhân, cái giá phải trả rất đắt, bọn họ kham nổi, cho nên vẫn là phải chờ Đại phu nhân đến cứu.

      Bọn họ tin, Lạc Mộng Khê đấu lại Đại phu nhân, sớm muộn gì cũng bình an vô rời khỏi Khê viên, nhưng mà, việc thuận lợi như dự đoán của bọn họ sao......

      Từ xa, Lạc Mộng Khê trông thấy nhóm người rất nhanh chạy về phía Khê viên, dẫn đầu là người mặc cẩm y màu lam, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp thoạt nhìn như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đầu đội châu ngọc quý phái, lộng lẫy, lộ thân phận Đại phu nhân.

      Dáng vẻ cao quý, trang nhã của mẫu nghi thiên hạ, nhưng trong đó lại xen lẫn hiểm cùng giả dối, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén.

      Lạc Đại phu nhân quả nhiên đơn giản! Lạc Mộng Khê luôn luôn quan sát tỉ mỉ, vừa rồi hắc y nhân lặng lẽ mật báo, Lạc Mộng Khê đều biết, nàng sở dĩ có ngăn cản là vì muốn thử xem Lạc Đại phu nhân muốn đẩy nàng vào chỗ chết có bao nhiêu lợi hại.

      Ánh mắt chuyển qua Ngô Phi theo sát bên người Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Võ công của người này đạt tới tầng thứ bảy, nhìn vào khí chất cùng my vũ ngưng tụ sát khí, ngươi này tính cách lãnh, tàn khốc, chiêu thức ngoan độc, phải nhân vật đơn giản a, là ai vậy?

      Khi Đại phu nhân tiêu sái đến gần, đáy mắt Đông Trúc từ phẫn nộ chuyển sang vui sướng khi người khác gặp họa: ”Lạc Mộng Khê, nếu ngươi tại quỳ xuống cầu xin ra, ta còn có thể trước mặt Đại phu nhân tốt, tha chết cho ngươi!”

      Lạc Mộng Khê hừ tiếng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Đông Trúc lóe lên nồng đậm trào phúng; ”Đông Trúc, cho dù ngươi hiên tại quỳ xuống cầu xin ta, cũng khó thoát khỏi trăm đại bản và số phận bị đuổi ra khỏi Tướng phủ!”

      ”Ngươi!” Đông Trúc tức giận xung thiên, ra lời: Lạc Mộng Khê, ta cho ngươi sống bằng chết!

      Tới gần, Đại phu nhân dừng cước bộ, ánh mắt chuyển sang Lăng Khinh Trần: ”Lăng công tử ở đây!”

      ”Đại phu nhân cứ việc xử lý gia , cần để ý tới Lăng mỗ!” Lăng Khinh Trần nhàn nhạt trả lời cho có lệ.

      Đại phu nhân khách sáo với Lăng Khinh Trần vài câu, rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Đông Trúc, bọn họ tự biết mình gây ra việc bất lợi, nên tất cả đều cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt Đại phu nhân.

      Liếc nhìn đám thị vệ phía sau Đông Trúc lần, Đại phu nhân quay đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, ánh mắt sắc bén như muốn đem nàng bắn nát, thương tích đầy mình.

      Lạc Mộng Khê hề sợ hãi đối mặt với Đại phu nhân, ánh mắt sắc bén của hai người giao nhau giữa trung, trong lúc đó tia lửa bắn ra hơn trăm chiêu, khí xung quanh trong nháy mắt đông lại, sát ý khôn cùng nhanh chóng tràn ra bốn phía.

      Đông Trúc cùng tất cả bọn thị vệ đều bị lãnh ý cùng sát ý mãnh liệt làm cho kinh hãi, đứng tại chỗ dám di chuyển nửa phần, Lăng Khinh Trần mâu quang hơi biến, lập tức lại khôi phục bình thường, đáy mắt lên tia trêu tức: thể tưởng được Lạc Mộng Khê cùng Đại phu nhân đều có khí thế bức người như vậy, biết trong trận đấu này, ai trong hai người thắng....

      ”Lạc Mộng Khê, có chuyện gì ở đây?” Đại phu nhân mở miệng trước, phá tan bầu khí sớm bị đóng băng, ánh mắt sắc bén vẫn như cũ nhìn về phía Lạc Mộng Khê.

      ”Đại phu nhân, thị vệ vừa rồi chắc chắn đến báo tin cho người, đem việc từ đầu đến cuối kể , chẳng lẽ Đại phu nhân nghe lời , còn cần ta lặp lại lần nữa sao?”

      Lạc Mộng Khê bình tĩnh trong giọng ngầm mang theo trào phúng, Đại phu nhân tức giận quở trách :”Lạc Mộng Khê, ta là chủ mẫu của Lạc Phủ, ngươi dùng giọng điệu đó chuyện với ta căn bản cũng là kẻ dưới mạo phạm!” Nếu có Lăng Khinh Trần ở đây, Đại phu khăng khẳng định chưởng xông thẳng Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê khinh thường hừ tiếng :”Là các ngươi khi dễ ta trước, thái độ của ta có thể nào lại xem như kẻ dưới mạo phạm, ngươi xem Khê viên của ta bị đám thị vệ của ngươi phái tới làm loạn thất bất tao, chướng khí mù mịt, bọn thị vệ bắt thích khách đều lục soát như vậy sao?”

      Đại phu nhân liếc mắt nhìn mớ hỗn độn trong đại sảnh Khê viên :”Tên thích khách xông vào phủ rất lợi hại, ta phân phó bọn thị vệ cẩn thận lục soát là để bảo vệ an toàn cho ngươi, bọn chúng bắt thích khách mà đêm đồ đạc này nọ đập vỡ lung tung quả thực là hơi quá tay, nhưng mà, hành vi của bọn chúng đến mức nghiêm trọng đến nổi bị đuổi ra khỏi phủ...”

      ”Đợi chút, Đại phu nhân vừa rồi là ngươi phân phó bọn họ lục soát cẩn thận, cũng bọn họ làm loạn Khê viên đúng ?” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia nghi hoặc, Đại phu nhân nghĩ nhiều lạnh giọng trả lời:”Đúng vậy!”

      như thế là ta hiểu lầm Đại phu nhân, Mộng Khê vừa rồi lỗ mãng xin nhận lỗi với Đại phu nhân, thỉnh Đại phu nhân thứ tội” Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười quỷ dị, lúc Đại phu nhân ý thức được có điều gì đó đúng còn kịp :”Bọn thị vệ đập vỡ đồ đạc trong Khê viên là nghe phân phó, giống như coi mệnh lệnh của chủ nhân, tự làm theo ý mình, kẻ dưới mạo phạm người , dựa theo gia quy của Lạc phủ, lập tức lôi ra ngoài, chém!”

      ”Khoan !” Đại phu nhân ánh mắt sắc bén, lãnh nhìn thẳng Lạc Mộng Khê, giống như muốn đem nàng lăng trì xử tử.
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 36 : Xử phạt

      Edit : kun'xjh

      “Ta là chủ mẫu đương gia của Lạc phủ, cho dù đám thị vệ này phạm vào gia quy của Lạc phủ, nhưng quyết định trừng phạt đối với bọn họ chỉ có thể đến từ ta, Lạc Mộng Khê ngươi tuy là Đại tiểu thư của Lạc phủ, nhưng có Vân Bích Lạc ta ở đây, ngươi có quyền quyết định!” Đại phu nhân giọng điệu khẳng định, khí thế sắc bén, chút khách khí bác bỏ mệnh lệnh của Lạc Mộng Khê.

      Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê tức giận tận trời, cùng nàng tranh luận kịch liệt, ai ngờ, Lạc Mộng Khê chỉ cười nhàn nhạt, chút hoang mang mở miệng : “Nếu lúc này có gia chủ của Lạc gia, vậy đương gia quyết định còn là Đại phu nhân!”

      Lạc phủ này giống như triều đình phong kiến, lập ra đống quy củ, từ xuống dưới tầng tầng áp bức, thông minh như Đại phu nhân tự nhiên biết lợi dụng gia quy của Lạc phủ để áp chế Lạc Mộng Khê, mà Lạc Mộng Khê cũng sớm nghĩ tới điểm này, lúc tên thị vệ giả đến chỗ Đại phu nhân cầu viện binh, nàng cũng thầm để Băng Lam mời Lạc thừa tướng.

      Bọn thị vệ sở dĩ lựa chọn ở lại Khê viên vì nghĩ bại lộ thân phận là thế lực ngầm của Đại phu nhân, bởi vậy có thể thấy, Lạc thừa tướng biết Đại phu nhân gài thế lực của mình vào Tướng phủ.

      Hoặc là, Lạc thừa tướng sớm biết được việc này nhưng chưa muốn làm to chuyện.

      Giống như nghiệm chứng lời của Lạc Mộng Khê, trong lúc nàng , rất nhiều thị vệ xuất trong tầm mắt mọi người, cầm đầu là người có sắc mặt trầm, ánh mắt lạnh như băng, uy nghiêm, phải Lạc thừa tướng là ai.

      Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, trong đôi mắt đẹp thoáng lệ quang: Lạc Mộng Khê, ngươi thông minh hơn so với trước kia, xem ra ngươi thức tỉnh, nhưng mà, chỉ cần Vân Bích Lạc ta ở ngày, ngươi đừng mơ được toại nguyện......

      Nhìn Lạc thừa tướng càng ngày càng gần, ánh mắt trêu tức của Lăng Khinh Trần quét qua lượt người Lạc Mộng Khê và Đại phu nhân, khóe miệng khé cong lên tia ý cười hiểu : Thắng bại phân......

      lát sau, Lạc thừa tướng đến trước mặt mọi người, giống Đại phu nhân, câu đầu tiên là với Lăng Khinh Trần: “Lăng công tử sao lại ở đây?

      “Lạc thừa tướng cứ việc xử lý gia của mình, cần để ý tới Lăng mỗ!” Lăng Khinh Trần bộ dạng giống như liên quan, đem lời giải thích vừa với Đại phu nhân, đối với Lạc thừa tướng lập lại lần nữa.

      Lạc thừa tướng hơi liếc mắt, nhìn Lạc Mộng Khê đứng sau Lăng Khinh Trần cách đó xa, từ lúc Lạc Mộng Khê trở về Khê viên chưa từng vào phòng, quần áo cũng chưa thay, người vẫn còn mặc áo choàng của Nam Cung Quyết, áo choàng của Nam Cung Quyết tuy có ký hiệu, nhưng ngoài Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê ra, người ngoài ai biết đến.

      Lạc thừa tướng ánh mắt toan tính quét qua người Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần: Chẳng lẽ Lăng Khinh Trần có ý với Mộng Khê, nếu , người tâm cao khí ngạo như Lăng Khinh Trần, cùng Mộng Khê tán gẫu ở hoa viên lâu như vậy, lại càng đưa áo choàng của mình cho Mộng Khê mặc để khỏi bị lạnh......

      Băng Lam bước nhanh đến phía sau Lạc Mộng Khê, nghiêm túc gật đầu với nàng cái, Lạc Mộng Khê hiểu: Băng Lam đem toàn bộ chuyện phát sinh vừa rồi báo cho Lạc thừa tướng biết......

      Lạc thừa tướng mâu quang hơi trầm xuống, xoay người nhìn đám người Đông Trúc, khóe mắt dư quang nhìn quét đại sảnh hỗn độn của Khê viên, giọng lạnh như băng: “Là ai làm đại sảnh Khê viên hỗn độn như thế này?”

      “Lão gia tha mạng, chúng tiểu nhân phải cố ý!” Đám người Đông Trúc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

      Khi Lạc thừa tướng xuất , đám người Đông Trúc vẫn có sợ hãi, dù sao, thị vệ Đông Trúc mang theo đều là tinh nhuệ, hơn nữa số lượng ít.

      Chuyện lần trước phát sinh cùng với lần này khác nhau mấy, lúc ấy Lạc thừa tướng chỉ răn dạy bọn họ vài câu, mỗi người bị đánh mười đại bản là xong, cho nên, đám người Đông Trúc theo bản năng cho rằng, lần này hẳn là cũng như lần trước......

      “Lão gia công việc bộn bề, việc này cứ để cho thiếp thân xử lý!” Đại phu nhân tự mình đề cử: “Thiếp thân nhất định xử lý việc này cách thỏa đáng!”

      Đại phu nhân là người bên gối của Lạc thừa tướng, hiểu rất Lạc thừa tướng, chỉ cần nhìn thần sắc của nàng biết Lạc thừa tướng suy nghĩ cái gì, nếu việc này mà để cho Lạc thừa tướng xử lý, hậu quả thể tưởng tượng......

      Lạc thừa tướng chưa mở miệng, Lạc Mộng Khê giành trước: “Đại phu nhân, Lạc thừa tướng là gia chủ Lạc gia lại ở đây, cho nên chuyện này tới phiên người khác xử lý!”

      “Huống chi, thị vệ này là do Đại phu nhân phái tới, Đông Trúc lại là nha hoàn được sủng ái bên người Đại phu nhân, nếu Đại phu nhân xử nặng, đối với đám người Đông Trúc là công bằng, nếu xử , chắc chắn có người lời ra tiếng vào!”

      “Lạc thừa tướng là gia chủ của Lạc gia, lại thưởng phạt phân minh, Mộng Khê tin rằng, chỉ có Thừa tướng mới có thể xử lý việc hôm nay công bằng, công chính, mọi người tâm phục khẩu phục!”

      Lạc Mộng Khê ra lời nào cũng hợp tình hợp lý, làm cho người ta tìm ra sơ hở, huống chi, con người thích được khích lệ, Lạc Mộng Khê như vậy làm cho Lạc thừa tướng cảm thấy mình quả vĩ đại như lời Lạc Mộng Khê , xử lý việc hôm nay, tự nhiên là bụng làm dạ chịu: “Mộng Khê, Khê viên là nơi của ngươi, ngươi muốn xử phạt bọn chúng thế nào?”

      Lời này vừa ra, đám người Đông Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc thừa tướng, đáy mắt lóe lên tia khó tin: Lạc thừa tướng lại hỏi ý của Lạc Mộng Khê? Vậy bọn họ chẳng phải là......

      “Mộng Khê thân là người của Lạc gia, dám vượt quá chức trách của mình, Lạc thừa tướng chỉ cần dựa theo gia quy Lạc phủ mà xử phạt bọn họ là được!” Nếu đao chém chết, là quá tiện nghi cho bọn họ rồi, đánh trăm đại bản, rồi đuổi khỏi Tướng phủ, xử phạt kiểu này quả tồi.

      Tướng phủ quy định hạ nhân mà dám mạo phạm chủ nhân bị xử phạt, hình phòng thi hành mặc cho người đó có võ công cao cường như thế nào, nếu bị đánh trăm đại bản chết cũng tàn phế, có ít người sống được mà rời khỏi phủ Thừa Tướng......

      khi như vậy, những thị vệ gây ra việc lần này lập tức đến hình phòng lĩnh trăm đại bản, sau đó cầm theo đồ đạc của mình cút khỏi Tướng phủ, phủ Thừa tướng cần loại thị vệ như các người tự cho là mình thanh cao, mạo phạm chủ nhân!”

      “Lôi Minh, ngươi tự mình giám sát việc xử phạt!” Lôi Minh là người lạnh lùng, hề có tình cảm, là thị vệ có võ công cao nhất bên người Lạc thừa tướng, chỉ nghe lệnh của duy nhất người là Lạc thừa tướng, đối với những người khác đều tình cảm.

      “Vâng, Thừa tướng!” xong, Lôi Minh phất tay về phía sau, trong phút chốc, thị vệ rất nhanh vây quanh đám người Đông Trúc, khi bọn họ còn kịp phản ứng nhanh chóng tước bỏ binh khí trong tay bọn họ.

      gã thị vệ thừa dịp mọi người chú ý, vọng tưởng muốn thoát , nhưng vừa mới bay lên giữa trung, bị chưởng của Lôi Minh làm nát lục phủ ngũ tạng......

      Sau khi đám người Đông Trúc bị tước bỏ binh khí, toàn bộ bị áp giải đến hình phòng, Lạc thừa tướng cáo từ đồng thời ra hiệu cho đám người Đại phu nhân rời .

      Lúc Đại phu nhân rời , trong mắt tràn đầy cừu hận nhìn Lạc Mộng Khê: Nếu đại phu nhân xuất động thế lực khác trong Tướng phủ, có thể cứu được ba mươi, bốn mươi tên thị vệ, nhưng nàng làm như vậy, mà chỉ trơ mắt nhìn đám thị vệ bị đưa vào hình phòng, bởi vậy có thể thấy, nàng tạm thời muốn để lộ thế lực của mình, nàng hẳn là còn có chuyện rất quan trọng phải làm......

      Cuối cùng toàn bộ Khê viên chỉ còn lại ba người Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần và Băng Lam, Băng Lam thức thời chạy về đại sảnh sửa sang lại phòng, trong viện chỉ còn lại hai người là Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần.

      Nếu trắng ra chuyện xảy ra lần này làm cho Lăng Khinh Trần đối với Lạc Mộng Khê sinh ra hiếu kỳ, như vậy chuyện đêm nay khiến Lăng Khinh Trần cảm thấy hứng thú đối với Lạc Mộng Khê:

      Lấy lùi để tiến, dụ Đại phu nhân sập bẫy của nàng, giảo hoạt như cáo, nắm bắt thời cơ liền có thể làm cho người ta vĩnh viễn thể xoay chuyển, phúc hắc thành tánh, ngoài mặt tốt cho người khác, kì thực bất động thanh sắc loại trừ thế lực của họ: Lạc Mộng Khê, ngươi đến tột cùng là dạng người gì, nếu đụng vào người, phải gây cho ta rất nhiều kinh hỉ tưởng được sao......

      Mâu quang hơi lóe, trong lòng Lăng Khinh Trần định, thờ ơ hỏi :“Lạc Mộng Khê, tại hạ giúp ngươi, ngươi tính báo đáp tại hạ như thế nào đây?”
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 37 : Thiết lập bàn cờ

      Edit : Hàn Băng
      Beta : kun'xjh

      biết Lăng công tử muốn báo đáp như thế nào?” Đêm nay nếu có Lăng Khinh Trần hỗ trợ, tuyệt đối thể thuận lợi như vậy được, chưa đến đạo lý tri ân báo đáp, Lạc Mộng Khê nàng cũng muốn nợ ân tình của người khác.

      “Nơi này là tướng phủ, Đại tiểu thư là chủ, tại hạ là khách, cái gọi là khách theo chủ, hết thảy vẫn là Đại tiểu thư làm chủ hơn!” Lăng Kinh Trần thờ ơ trả lời, mí mắt hơi trầm xuống, tràn đầy tự tin im lặng chờ Lạc Mộng Khê ra đáp án mà dự đoán.

      Lần này Lạc thừa tướng mời Lăng Khinh Trần đến Tướng phủ là vì muốn lấy lòng , vô luận muốn cái gì, Lạc thừa tướng đều phải tận lực thỏa mãn.

      Nhưng mà, Lăng Khinh Trần là thiên hạ thủ phủ, vàng bạc châu báu, thiếu, mỹ nhân yểu điệu chán ghét từ lâu, toàn bộ Tướng phủ này e rằng chỉ có Lạc Mộng Khê mới khiến hứng thú, thông minh như Lạc thừa tướng, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng có thể nhận thấy được.

      Quan hệ cha con giữa Lạc thừa tướng và Lạc Mộng Khê tuy rằng vẫn còn xa lạ, nhưng dù sao cũng là cha con ruột thịt, nàng vì Lạc thừa tướng mà tìm cách giảm bớt gánh nặng của , cho nên, cách thức báo đáp của Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần đương nhiên có thể đoán ra......

      Lạc Mộng Khê hơi suy tư:“Lăng công tử giúp Mộng Khê dối vẹn toàn, mới khiến cho thế cục xoay chuyển, bằng Mộng Khê cũng giúp Lăng công tử dối vẹn toàn lần như thế nào?”

      phải đáp án trong suy nghĩ của mình, Lăng Khinh Trần có chút tức giận:“Tại hạ làm việc quang minh lỗi lạc, cần dối gạt người khác......”

      “Mọi việc luôn luôn có vạn nhất, đối với người tốt, làm việc đương nhiên phải quang minh lỗi lạc, nhưng đối với người xấu, có nhiều quy củ như vậy đâu!” Lạc Mộng Khê nhanh chậm, giọng điệu bình tĩnh.

      Nghe vậy, tức giận trong lồng ngực Lăng Khinh Trần càng đậm:“Nếu như , tại hạ từ lúc sinh ra đến giờ chưa dối gạt người khác tính sao?”

      Ngụ ý là, ta đêm nay chiếu cố chẳng phải ràng là giúp đỡ.

      như vậy......” Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trầm tư lát:“Vậy lấy năm làm mốc, nếu trong năm Lăng công tử cần lời dối ven toàn của Mộng Khê, Lăng công tử có tín vật này làm bằng chứng, Mộng Khê làm cho ngươi việc......” Như thế nào từ khi đến cổ đại ta mỗi ngày đều nợ nhân tình a......

      Lạc Mộng Khê trong lòng bất đắc dĩ than thở, tìm kiếm tín vật người: Kỳ quái, trâm gài tóc của ta ràng là có đôi, tại như thế nào chỉ còn lại có cái, ta nhớ lúc ở Hồng Xuân viện, Nam Cung Quyết tháo tóc ta xuống vẫn còn đôi, chẳng lẽ làm rớt đường ......

      cái khăn lụa đập vào mắt: Khăn lụa ở cổ đại có ý nghĩa đặc thù, nếu nữ tử đưa khăn lụa cho nam tử, chứng minh nữ tử đó thích nam tử kia......

      Trâm gài tóc thiếu cái thể làm tín vật chuyển giao, khăn lụa cũng thể coi là tín vật, người Lạc Mộng Khê còn trang sức nào khác, muốn kêu Băng Lam mang tín vật ra trước mắt lên thân ảnh, khăn lụa trong tay Lạc Mộng Khê đến tay Lăng Khinh Trần......

      Khăn lụa màu trắng mềm mại, mặt thêu hình hoa Lan tinh xảo, mùi hoa Khương Dã thoang thoảng bay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái, góc của khăn lụa còn thêu chữ Khê khéo léo, giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động: đám người đến ngắm nhìn hoa Khương Dã bên dòng suối.

      “Hoa Lan này là ngươi thêu ? tinh xảo, vậy lấy khăn lụa này làm tín vật !” xong, đợi Lạc Mộng Khê trả lời, lăng Khinh Trần về phía trước, giữa trung truyền đến giọng thân thiết của Lang Khinh Trần:“Đêm khuya, nghỉ ngơi sớm chút!”

      “Hoa Lan kia......” Là Băng Lam thêu, phải ta thêu! Lạc Mộng Khê mới giải thích được nửa, thân ảnh thon dài của Lăng Khinh Trần biến mất thấy đâu.

      Nhìn về hướng Lăng Khinh Trần biến mất, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Lăng Khinh Trần gia tài bạc triệu, khẳng định thiếu khăn lụa, nhưng vì sao vừa rồi lại nhanh như vậy, giống như e sợ ta đòi lại khăn lụa......

      Vì truy bắt thích khách, Khê viên và Hương viên đều bị làm cho chướng khí mù mịt, khác nhau là, đám thị vệ tìm kiếm trong Hương viên bình yên vô , còn đám thị vệ tìm kiếm trong Khê viên lại bị hạ lệnh đánh trăm đại bản, đuổi ra khỏi phủ Thừa Tướng.

      Theo lý thuyết Lạc Mộng Khê hại Tướng phủ mất nhiều thị vệ xuất sắc như vậy, Lạc thừa tướng hẳn là rất chán ghét nàng mới đúng, nhưng tình hoàn toàn ngược lại.

      Sáng sớm hôm sau, Lạc thừa tướng phái người đến sửa sang lại Khê viên của nàng, lại bỏ mặc Tam phu nhân và Lạc Thải Vân bị ủy khuất.

      “Phụ thân bất công, chỉ để ý đến Lạc Mộng Khê, mặc kệ chúng ta!” Hương Viên Trung, Lạc Thải Vân vẻ mặt đầy giận dữ, tức giận đập vỡ đồ đạc, khiến cho Hương viên loạn, càng hỗn loạn thêm.

      “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy Lạc Mộng Khê có thể từ chim Sẻ biến thành Phượng Hoàng, cũng làm cho Lão gia đối với nàng coi trọng như thế, khẳng định dùng thủ đoạn gì đó!” Tam phu nhân mâu quang hơi trầm xuống:“Thải Vân, giờ phải lúc tức giận, ngươi hẳn nên giả bộ tiếp cận Lạc Mộng Khê, tìm hiểu nàng đến tột cùng dùng thủ đoạn gì, chúng ta bào chế đúng cách, nhất định vượt qua địa vị của nàng ở Lạc phủ!”

      Lạc Thải Vân nghĩ lại, là như thế, nếu , Lạc Mộng Khê sao có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như vậy bước lên mây.

      Mâu quang phát lạnh, Lạc Thải Vân trong lòng quyết định chủ ý:“Ta tại phải gặp Lạc Mộng Khê, tìm xem thủ đoạn của nàng là gì, Lạc Thải Vân ta tuyệt đối thua người quái dị như thế!”

      Khê viên, ánh nắng chan hòa, chim hót líu lo, Lạc Mộng Khê dựa vào tháp Quý Phi đọc sách, ở đại sảnh cách đó xa, ngừng có người ra ra vào vào, quản gia cẩn thận chỉ huy đám hạ nhân sửa sang lại Khê viên hỗn độn.

      “Tiểu thư, đây là canh an thần Đại phu nhân sai người đưa tới!” Băng Lam bưng bát canh nóng hổi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, mùi canh thơm ngon bay vào trong mũi, làm cho người ta cảm giác thèm ăn.

      Lạc Mộng Khê buông sách tay xuống, khóe mắt, tay áo màu hồng chợt lóe rồi biến mất, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười trêu tức, lạnh giọng ra lệnh :“Đổ !”

      “Vì sao nha, tiểu thư?” Băng Lam kinh ngạc thôi: Canh an thần này được hầm chế từ nhiều dược liệu trân quý, giá gần ngàn lượng, người bình thường muốn uống cũng uống được......

      Lạc Mộng Khê thản nhiên đứng dậy:“Về sau phàm là đồ Đại phu nhân đưa tới đều ném hết !”

      “Vì sao?” Băng Lam trong lòng càng thêm khó hiểu.

      “Tối hôm qua Đại phu nhân phái người đến truy bắt thích khách, lại giống như lục soát làm Khê viên thành đống đổ nát, thử hỏi, như vậy là truy bắt thích khách sao?” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa, nàng biết, có người đứng ở ngoài cửa hết sức chăm chú nghe lén những lời của nàng.

      Nơi Lạc Mộng Khê đứng rất gần cửa của Khê viên, nhưng lại cách xa đại sảnh, cho nên quản gia cùng với bọn hạ nhân nghe được nàng cái gì.

      “Đại phu nhân thích khách vô cùng lợi hại, bọn thị vệ làm như vậy là vì bảo hộ an toàn cho tiểu thư!” Băng Lam đem lời Đại phu nhân tối hôm qua lặp lại lần nữa.

      Lạc Mộng Khê cười nhạo tiếng:“Băng Lam, ngươi quá ngây thơ rồi, chuyện thích khách là do mình Đại phu nhân , người khác cũng chưa từng nhìn thấy, theo ta thấy, tối hôm qua căn bản là có thích khách, Đại phu nhân phái thị vệ lục soát Khê viên, là muốn giá họa cho Khê viên, đuổi cùng giết tận chúng ta!”

      “Nhưng Hương viên của Tam phu nhân và Tứ tiểu thư cũng bị lục soát!” Băng Lam trong lòng càng thêm nghi hoặc.

      Lạc Mộng Khê thở dài:“Băng Lam a, ngươi đến Tướng phủ thời gian, hẳn là biết chính thất, thiếp thất luôn có mâu thuẫn mà......”

      “Ý của tiểu thư là...... Đại phu nhân muốn diệt trừ người và Tam phu nhân, Tứ tiểu thư!” Câu của Băng Lam càng về sau càng , lại che dấu được trong giọng có chút khiếp đảm.

      Ngoài cửa có tiếng hít thở, Lạc Mộng Khê biết, người nghe lén trong lòng khiếp sợ, cố tình bất đắc dĩ thở dài:

      “Chính thất đều chấp nhận thiếp thất, tối hôm qua chính là ví dụ tốt, ta, Tam phu nhân, Thải Vân mặc dù phải chính thất, cũng là chủ nhân của Tướng phủ này, nhưng lúc bọn thị vệ lục soát, lại trực tiếp đem chủ nhân là chúng ta túm ra ngoài!”

      “Thị vệ chính là hạ nhân, nếu có phân phó của chính thất, bọn họ nào có lá gan lớn như vậy dám mạo phạm chúng ta!”

      Lạc Mộng Khê tiếp tục phân tích:“Toàn bộ Tướng phủ, người có thể điều động thị vệ chỉ có Đại phu nhân và Lạc thừa tướng, Thừa tướng là phụ thân của ta và Thải Vân, tướng công của Tam phu nhân, có khả năng đối với chúng ta như vậy, huống chi, tối hôm qua bọn thị vệ cũng là phụng mệnh Đại phu nhân đến......”

      “Tiểu thư, nô tỳ hiểu, nô tỳ lập tức đổ bát canh này , chừng bên trong có độc......”

      Ngoài cửa, tiếng bước chân rất càng lúc càng xa, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên tia ý cười trào phúng: Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Thải Vân, dù sao các ngươi cũng xảy ra tranh đấu, bằng để ta mở màn cho các ngươi......

      Đại phu nhân, muốn giết ta cũng dễ dàng như vậy, ta làm cho cả Tướng phủ này ngày càng náo nhiệt ......

      đến Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê lại nhớ đến bọn thị vệ giả mạo bị phạt tối hôm qua:“Băng Lam, đám thị vệ sau khi bị đánh trăm đại bản xong? Có mấy người còn sống ?”
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 38 : Tương kế tựu kế

      Edit : kun'xjh

      “Bẩm tiểu thư, có Đông Trúc và bốn người nữa còn sống......”

      Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Thể chất của nữ tử luôn kém hơn so với nam tử, hơn ba mươi tên thị vệ chịu nổi trăm đại bản, bị đánh chết ngay tại chỗ, chỉ có bốn người may mắn sống sót, mà Đông Trúc lại có thể chịu được trăm đại bản mà còn sống, xem ra võ công của nàng quả thực tệ......

      “Đại phu nhân Đông Trúc theo nàng nhiều năm, có công lao cũng có khổ lao nên khẩn cầu Thừa tướng cho Đông Trúc ở lại Tướng phủ......”

      “Lạc thừa tướng đáp ứng rồi sao?” Lạc Mộng Khê thờ ơ hỏi, trong lòng sớm có đáp án.

      “Đúng vậy!” Băng Lam gật đầu: “Nhưng mà, Đông Trúc được làm nha hoàn nhất đẳng bên người Đại phu nhân nữa, mà bị đưa xuống viện giặt quần áo, làm nha hoàn giặt quần áo!”

      Lạc thừa tướng này ra thông minh, như vậy vừa làm tăng khí thế của mình, vừa nể mặt Đại phu nhân, hai bên đều thỏa đáng...... Đột nhiên, trong đầu Lạc Mộng Khê chợt lóe linh quang: “Băng Lam, bốn gã thị vệ kia rời Tướng phủ chưa?”

      “Bẩm tiểu thư, bốn gã thị vệ kia giờ Thìn (sáng sớm bảy giờ đến chín giờ) bị đuổi ra khỏi Tướng phủ!”

      Khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên tia ý cười quỷ dị: “Băng Lam, ngươi làm chuyện!”

      Băng Lam rất thông minh, chút hiểu, Lạc Mộng Khê vừa mới câu mở đầu, Băng Lam biết Lạc Mộng Khê muốn nàng làm cái gì.

      Nhìn thân ảnh Băng Lam rất nhanh xa, Lạc Mộng Khê thầm tán thưởng: Tuân nhũ mẫu mua cho Lạc đại tiểu thư nha hoàn thông minh, lanh lợi......

      Đỉnh đầu truyền đến trận nhiệt nóng, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời ở chính giữa, sắp đến giờ dùng cơm trưa, tay nghề của đầu bếp Tướng phủ tuy tệ, nhưng mỗi ngày đều ăn thức ăn có mùi vị giống nhau, thần tiên cũng chán.

      bằng tự mình xào vài món để thay đổi khẩu vị. Lạc Mộng Khê lớn lên ở nhi viện,việc xào rau đối nàng mà căn bản chỉ là chuyện , chủ ý trong lòng định, Lạc Mộng Khê chầm chập đến phòng bếp.

      Khoảng cách từ Khê viên đến phòng bếp phải quá xa, hơn nữa giờ sắp đến giờ ăn trưa, dọc đường , Lạc Mộng Khê chạm mặt người nào của Tường phủ.

      qua chỗ ngoặt, rồi thẳng mười thước nữa là đến cửa phòng bếp, Ai ngờ, trong nháy mắt Lạc Mộng Khê qua chỗ ngoặt nhìn thấy, bốn tay áo nhàng vào cửa phòng bếp, nhìn màu sắc quần áo là nhà hoàn phụ trách hầu hạ chủ nhân.

      Kỳ quái, bình thường đồ ăn phải đều là nha hoàn của phòng bếp đem đến các viện, nha hoàn ở các viện mới mang cho chủ nhân sao? Vì sao hôm nay lại có nhiều nha hoàn trong viện đến phòng bếp như vậy?

      Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc, cẩn thận đến cửa phòng bếp, lặng lẽ nhìn vào bên trong: Chỉ thấy mỗi góc phòng bếp đều đứng nha hoàn cảnh giác đánh giá bốn phía xung quanh.

      Chủ phòng bếp là Dương nhũ mẫu lén lút nhìn quét mọi nơi, rất nhanh đóng cửa phòng bếp lại, trong nháy mắt cửa phòng bếp bị đóng lại, Lạc Mộng Khê nhìn vào bên trong phòng bếp, hình như mặt đất có người nằm sấp......

      Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, chủ ý trong lòng định, rất nhanh đến cửa sổ của phòng bếp: có ai ở gần đây chứ!” Người nằm cáng cất giọng lạnh như băng, vô tình, cũng là cố ý đè thấp thanh nhưng Lạc Mộng Khê vẫn nghe được, người này phải ai khác, chính là Đông Trúc, kẻ may mắn sống sót sau khi bị đánh trăm đại bản.

      “Bẩm Đông Trúc nương, tất cả mọi người bị lão nô điều , toàn bộ phòng bếp chỉ còn lại lão nô và người mà Đông Trúc nương mang đến!” Dương nhũ mẫu khúm núm trả lời.

      “Đem cái này bỏ vào trong thức ăn của Lạc Mộng Khê!” Trong tay Đông Trúc xuất gói giấy .

      “Vâng, Đông Trúc nương!” Dương nhũ mẫu cung kính trả lời tiếng, chút do dự tiếp nhận gói giấy trong tay Đông Trúc, đem toàn bộ bột phấn trong gói giấy rắc hết lên khay thức ăn.

      “Lạc Mộng Khê, ngươi hại ta suýt nữa bỏ mạng, Đông Trúc ta há có thể để ngươi sống dễ chịu!” Mỗi lần Đông Trúc nhắc đến Lạc Mộng Khê, đáy mắt lạnh như băng luôn lóe lên nồng đậm cừu hận.

      “Dương nhũ mẫu, ngươi tự mình đưa cơm đến Khê viên, người khác ta tin nhưng mà......” Đông Trúc thận trọng dặn dò.

      “Nhưng...... Nếu Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi là ta......” Dương nhũ mẫu hô, khuôn mặt già nua sát tầng phấn dày che kín nếp nhăn.

      Đồ nhát gan! Đông Trúc trong lòng khinh thường hừ tiếng: “Có Đại phu nhân là chỗ dựa cho ngươi, ngươi sợ cái gì, đến lúc đó ngươi cái gì cũng biết ai dám đụng đến ngươi, nếu ngươi giúp Đại phu nhân làm việc này, Đại phu nhân nhất định bạc đãi ngươi ......”

      “Việc này......” Dương nhũ mẫu ngưng mi suy tư, cân nhắc lợi hại, lớp phấn dày đôi lông mày thiếu chút nữa rơi xuống, Đông Trúc trong lòng chán ghét nhưng chưa biểu ra ngoài, thấy Dương nhũ mẫu lâu , Đông Trúc mất kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn mụ ta liếc mắt cái, muốn uy hiếp Dương nhũ mẫu mở miệng: “Được rồi, nhưng mà, thỉnh Đông Trúc nương bẩm lại với Đại phu nhân, nhất định phải bảo toàn tính mạng của lão nô!”

      “Đó là điều đương nhiên!” Đông Trúc kiên nhẫn lạnh giọng trả lời, giao việc xong, Đông Trúc muốn ở lại nơi này, nhàng khoát tay áo, nhóm nha hoàn đứng bên cạnh nàng hiểu ý, nâng cáng lên bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

      “Đông Trúc nương thong thả!” Dương nhũ mẫu cũng ra khỏi phòng, bên cạnh Đông Trúc ngừng nịnh nọt.

      Sau khi Dương nhũ mẫu và Đông Trúc ra khỏi phòng, Lạc Mộng Khê đẩy cửa sổ ra, thả người nhảy vào trong phòng bếp, nhìn khay có viết tên của mình......

      Lạc Mộng Khê nhàng lấy ít bột phấn đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, mí mắt hơi trầm xuống đột nhiên nâng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hàn quang: hổ là nha hoàn do Đại phu nhân tự tay dạy dỗ mà ra, quả nhiên đủ ngoan độc......

      Hơi liếc mắt, Lạc Mộng Khê nhìn Đông Trúc và đám người Dương nhũ mẫu sắp đến cửa tiểu viện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra lệ quang: Muốn hại ta đâu có dễ như vậy......

      Trời đứng bóng, bàn tròn trong phòng ăn của Khê viên được bày ra mâm thức ăn tinh tế, màu sắc tươi ngon, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn ăn ngay.

      Những thức ăn này đều do Lạc Mộng Khê tự tay chế biến, nguyên liệu này là Băng Lam lấy từ phòng bếp đến, lúc Đông Trúc đưa bột phấn cho Dương nhũ mẫu, mụ rắc hết toàn bộ vào khay đồ ăn, cho nên, nguyên liệu này có độc.

      Lạc Mộng Khê đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời: Thời gian còn sớm, Lạc thừa tướng như thế nào còn chưa đến, nếu để Dương nhũ mẫu đến Khê viên trước, vậy kế hoạch của ta chẳng phải thất bại trong gang tấc sao......

      “Mộng Khê, kêu vi phụ đến đây là có chuyện gì?” Lạc Mộng Khê muốn để cho Băng Lam tìm hiểu, giọng mềm của Lạc thừa tướng vang lên ở ngoài cửa, ngay sau đó, thân ảnh cao lớn của Lạc thừa tướng vào phòng ăn, phía sau là hai khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình, Lôi Minh!

      Lạc Mộng Khê hừ tiếng: ràng thương, càng giả bộ làm ra vẻ là từ phụ, thấy phiền sao? Nhưng mà cũng khó trách, trong phủ này người nào cũng phải mang mặt nạ để sinh tồn.

      Sau khi xoay ngươi, đáy mắt Lạc Mộng Khê là ý cười trong vắt: “Tối hôm qua Lạc thừa tướng vì Mộng Khê mà phân xử, trừng phạt những thị vệ to gan lớn mật đó, Mộng Khê trong lòng vô cùng cảm kích, hôm nay đặc biệt tự tay chuẩn bị thức ăn để tạ ơn Lạc thừa tướng!”

      “Mộng Khê ngươi và bổn tướng là người nhà, nên khách sáo như vậy!” Lạc thừa tướng đáp lại Lạc Mộng Khê rồi ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn bày bàn, Lạc thừa tướng liên tục tán thưởng: “Tay nghề của Mộng Khê tồi, màu sắc rất tươi, vậy ăn ngon lắm đây…”

      xong, Lạc thừa tướng cầm đũa gắp thức ăn, ngay lúc đôi đũa sắp chạm vào thức ăn bàn tay to vươn ra ngăn lại: “Thừa tướng đồ ăn này còn chưa dùng ngân châm thử qua!” Lôi Minh khuôn mặt lạnh lùng, giọng mặc dù lạnh như băng nhưng vẫn mang theo vài phần cung kính.

      sao, bổn vương tin Mộng Khê!” Tuy như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Lạc thừa tướng là có ý để Lôi Minh tránh ra.

      đúng là con cáo già giảo hoạt, ai cũng tin.

      “Mộng Khê biết lấy ngân châm thử thức ăn trước khi dùng bữa là quy định của Lạc thừa tướng, Mộng Khê phạm quy củ, Lôi đại ca mời thử!” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê vẫn như cũ mang theo ý cười trong vắt, hề có phẫn ý.

      Lạc thừa tướng khẽ thở dài, buông đôi đũa trong tay, Lôi Minh cầm ngân châm thử qua tất cả thức ăn có bàn, xác nhận có độc mới xoay người gật đầu với Lạc thừa tướng.

      “Mộng Khê, vi phụ tin ngươi, thử đồ ăn lần này có thể miễn , ngươi lại cố chấp!” Lạc thừa tướng tao nhã gắp thức ăn, tinh tế nhai kỹ, ánh mắt nhất thời sáng ngời: tồi, tồi, so với đầu bếp trong phủ còn tốt hơn…” xong Lạc thừa tướng lại gắp thức ăn bỏ vào miệng.

      “Tiểu thư, đồ ăn trưa đến!” Tiếng Băng Lam cung kính bẩm báo truyền vào từ ngoài cửa, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia ý cười trêu tức, sắp có trò hay….

      “Bưng vào !”

      Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Dương nhũ mẫu bưng khay thức ăn bước nhanh vào phòng, nhìn trong phòng còn có Lạc thừa tướng, Lôi Minh, Lôi Đình, Dương nhũ mẫu ràng thoáng sửng sốt, tay bưng khay thức ăn có phần run lên: Thừa tướng như thế nào lại ở đây? Nếu như dùng bữa này, ta làm sao tránh khỏi tội chết…

      “Dương nhũ mẫu, ngươi tự mình mang đồ ăn cho Mộng Khê sao, vất vả cho ngươi rồi, bưng đồ ăn lại đây !” Lạc Mộng Khê giọng điệu ôn nhu, hòa nhã.

      “Được……Được……!” Dương nhũ mẫu vào phòng ăn, nếu như bỏ về, khẳng định bị kẻ khác sinh nghi, rơi vào đường cùng, mụ đành phải bất chấp tất cả mà vào trong: Sau khi ta đặt thức ăn xuống, lập tức rời , bọn họ phát thức ăn có độc nhanh như vậy đâu.

      Sau khi Dương nhũ mẫu đặt đồ ăn lên bàn tròn, muốn nhanh chóng rời giọng mềm của Lạc Mộng Khê vang lên bên tai: “Lôi đại ca, thức ăn này Lạc thừa tướng cũng muốn ăn chút, phiền ngươi dùng ngân châm kiểm tra a!”
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan3 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 39 : Sợ tội tự sát

      Edit : kun'xjh​


      Lại về Lạc Thải Vân, sau khi nghe lén cuộc đối thoại giữa Lạc Mộng Khê và Băng Lam, vừa chậm rãi về Hương viên, vừa thầm tính toán:

      Nếu Đại phu nhân muốn diệt trừ ba người là Lạc Mộng Khê, mẫu thân và ta, bằng ta sắp đặt để cho Đại phu nhân và Lạc Mộng Khê đấu đến ngươi chết ta sống, sau đó, ta cùng với mẫu thân chỉ cần ngồi chỗ mà ngư ông đắc lợi, đến lúc đó, mẫu thân nhất định khen ta thông minh, hề giống như trước quở trách ta cần phải tôi luyện thêm......

      Chính là, kế châm ngòi ly gián này phải làm như thế nào đây?

      “Thải Vân, ngươi rốt cục trở lại, Đại phu nhân sai người đưa canh an thần tới, đều nguội, mau tới đây uống !” Tiếng nhắc nhở thân thiết của Tam phu nhân truyền vào trong tai, kéo Lạc Thải Vân suy nghĩ chín tầng mây xuống.

      Lạc Thải Vân ngẩng đầu nhìn lại, thấy mình bất tri bất giác trở về Hương viên, trong đại sảnh, Liễu Hương Hương bưng chén canh an thần định uống......

      “Nương, được uống!” Lạc Thải Vân kinh hô tiếng, thân ảnh màu hồng rất nhanh chạy vào đại sảnh, đưa tay đánh hướng chén canh trong tay của Liễu Hương Hương!

      Chỉ nghe “Choang” tiếng, chén canh rơi xuống đất vỡ nát, canh an thần trong chén văng tung tóe......

      “Thải Vân, ngươi làm gì vậy?” Nhìn canh an thần rơi xuống, Tam phu nhân kinh hô ra tiếng:“Canh an thần này là nghìn vàng khó kiếm......”

      “Nương, canh này thể uống!” Khuôn mặt nhắn được bôi tầng phấn của Lạc Thải Vân ngưng trọng cực kỳ giống Lạc Mộng Khê :“Ta nghi ngờ Đại phu nhân động tay động chân trong chén canh!”

      Sau đó, Lạc Thải Vân đem phân tích của Lạc Mộng Khê từng cái cho Tam phu nhân, khúc cuối cùng, còn quên bồi thêm câu:“Nương, Đại phu nhân bụng dạ khó lường, chúng ta thể phòng a!”

      Tam phu nhân nghe xong hơi ngưng mi suy tư lát:“Thải Vân, việc này là tự ngươi nghĩ ra, hay là nghe người khác ?” Lấy tích cách của Thải Vân, có khả năng suy nghĩ toàn bộ tình như thế......

      “Đương nhiên là tự ta nghĩ ra!” Lạc Thải Vân dối mặt đổi sắc, mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

      Tam phu nhân chậm rãi đứng dậy, mày liễu hơi nhíu:“Ngươi, ta ở Tướng phủ cũng phải ngày ngày hai, nếu Đại phu nhân muốn hại chúng ta sớm động thủ, cần chờ tới bây giờ......” Nhưng lời Thải Vân cũng có đạo lý nhất định......

      “Nếu đúng như lời ngươi , Đại phu nhân muốn hại chúng ta, chúng ta cũng nhất định cùng Đại phu nhân lấy trứng chọi đá, chỉ cần sắp đặt cho tiểu tiện nhân Lạc Mộng Khê kia và Đại phu nhân tranh đấu, chúng ta có thể ngồi mà ngư ông đắc lợi!”

      “Nương, chúng ta là mẫu nữ, ta cũng nghĩ như vậy!” Lạc Thải Vân vẻ mặt đắc ý.[ t/g: khụ khụ, bề ngoài giống như Lạc Thải Vân quên mất, Tam phu nhân phải thân mẫu của nàng.]

      “Tam phu nhân, Tứ tiểu thư, bữa trưa đến!” Tiếng bẩm báo cung kính của nha hoàn vang lên từ ngoài cửa, Lạc Thải Vân trong lòng sung sướng phân phó :“Mang vào !”

      Tay nghề của đầu bếp Tướng phủ tệ, màu sắc hương vị rất tươi ngon, hơn nữa tâm tình của Tam phu nhân và Lạc Thải Vân rất tốt, tự nhiên cũng cảm thấy ngon hơn, Lạc Thải Vân vừa ăn vừa tán thưởng:“Thức ăn này ăn ngon !”

      Đột nhiên, Lạc Thải Vân giống như nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt nhắn bôi tầng phấn ra vẻ ngưng trọng:“Nương, vài ngày nữa chính là Cúc Hoa yến, người đời truyền rằng Lạc vương gia gần nữ sắc, ngươi , tuyển ta làm Vương phi sao?”

      Tam phu nhân phản đối:“Nam nhân bình thường nào có ai gần nữ sắc!”

      Lạc Thải Vân nhíu chặt mày vẫn như cũ chưa giãn ra:“Mọi người đều Lạc vương gia gần nữ sắc, hơn nữa, lần trước Lạc vương gia đến Tướng phủ, ta đặc biệt để ý, toàn bộ nữ tử đều đứng cách thước, ai dám tới gần......”

      Lạc Mộng Khê kia càng thức thời hơn, cách Lạc vương gia đến ba, bốn thước......

      Tam phu nhân khẽ cười lắc đầu, muốn mở miệng khuyên giải, đột nhiên trong bụng truyền đến trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó, cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, cũng nhanh chóng lan ra toàn thân, trán đổ ra từng giọt mồ hôi lớn , Tam phu nhân thống khổ kêu ra thành tiếng:“Thải Vân!” Thân thể nghiêng sang bên:“Rầm” tiếng ngã xuống đất......

      Giọng của Tam phu nhân rất , Lạc Thải Vân vẫn chưa nghe được, nhưng tiếng Tam phu nhân ngã xuống đất kéo Lạc Thải Vân thất thần suy nghĩ trở lại.

      “Nương, ngươi làm sao vậy?” Lạc Thải Vân muốn tiến lên đỡ Tam phu nhân, bất thình lình trong bụng mình cũng truyền đến trận đau đớn kịch liệt......

      Tam phu nhân và Lạc Thải Vân té mặt đất, giống như con cá sắp chết, giãy đành đạch, khuôn mặt nhắn bởi vì thống khổ mà vặn vẹo méo mó:“Nương...... Ta rồi...... Đại phu nhân muốn hại chúng ta...... Ngươi còn tin...... tại...... tại...... Người đâu...... Mau cứu người......”

      Khê viên, mặt Lôi Minh chút thay đổi cầm ngân châm đến bàn tròn, ánh mắt lạnh như băng, vô tình, sát khí nồng đậm người hề che dấu.

      Dương nhũ mẫu đứng ở cạnh bàn, sắc mặt trắng bệch, chân ngừng run rẩy, ánh mắt chuyển động vòng tròn, tìm cách ứng phó: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trong thức ăn có độc, dùng ngân châm thử nhất định chuyển sang màu đen….

      Lúc Lôi Minh chậm rãi đến gần, sát khí mãnh liệt giống như cùng theo đến, khiến cho Dương nhũ mẫu toàn thân chấn động, hai chân run rẩy càng thêm lợi hại.

      Đối với hoảng sợ của Dương nhũ mẫu, Lạc Mộng Khê cười lạnh trong lòng, lại cố ý làm như thấy, lập tức chỉ món ăn cho Lôi Minh thử:“Lôi đại ca, trước thử món này , Thừa tướng ăn món này trước, cảm giác hương vị càng ngon!”

      Lôi Minh gì, ngân châm trong tay thử món ăn mà Lạc Mộng Khê chỉ, khoảng cách từ ngân châm đến món ăn càng ngày càng gần, mắt thấy châm sắp chạm vào thức ăn, Dương nhũ mẫu trợn to hai mắt, hô hấp suýt nữa ngừng lại, cổ họng khô rát, nôn nóng như kiến bò chảo nóng: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu như kiểm tra trong thức ăn có độc, ta chắc chắn toàn mạng….

      Ngân trâm chạm vào thức ăn, trong nháy mắt chuyển thành màu đen, thần kinh yếu ớt của Dương nhũ mẫu hoàn toàn sụp đổ, hét to tiếng, rất nhanh chạy đến cửa, mà Lôi Đình đứng ở trước cửa há có thể để cho Dương nhũ mẫu còn sống mà chạy thoát.

      Chỉ nghe “Phịch!” tiếng vang lên, thân thể mập mạp của Dương nhũ mẫu bị Lôi Đình đá văng lên tường bắn ngược trở lại, nện mạnh xuống đất, trong lồng ngực trận khí huyết bốc lên, Dương nhũ mẫu “Phốc” tiếng phun ra ngụm máu tươi......

      Lôi Minh đem tất cả thức ăn mà Dương nhũ mẫu bưng tới thử lần, có ngoại lệ, toàn bộ đều có độc.

      “Đây là có chuyện gì?” Nhìn bàn tròn kia loạt ngân châm chuyển thành màu đen, sắc mặt Lạc Thừa tướng xanh mét, đối với Dương nhũ mẫu rống giận quát:“Là ai sai ngươi làm như vậy?” Chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp, hay là có người cố tình sắp đặt như vậy…..

      “Tướng gia tha mạng, tha mạng a......” Dương nhũ mẫu quỳ rạp mặt đất, thê thảm cầu xin tha thứ:“Là...... Là Đông Trúc sai lão nô hạ độc...... Đông Trúc tối hôm qua bị đánh trăm đại bản, đối với Đại tiểu thư ghi hận trong lòng...... Nàng còn uy hiếp lão nô, nếu lão nô làm theo lời nàng...... Nàng giết cả nhà lão nô......”

      Lạc Mộng Khê trong lòng hừ tiếng: Dương nhũ mẫu này cũng thông minh, chỉ ra Đông Trúc, nhắc đến Đại phu nhân, nếu , mụ có mười cái mạng, sợ cũng đủ......

      tình phát triển đúng như dự liệu của Lạc Mộng Khê, cho nên nàng gì chỉ lẳng lặng đứng ở bên làm quần chúng, nhìn xem Lạc thừa tướng ‘ quý’ xử lý chuyện này như thế nào….

      Lạc Thừa tướng nén giận, đáy mắt đầy hơi mù: hạ nhân nhân tự mình sai phạm mà bị phạt, thế nhưng lại đối với chủ nhân ghi hận trong lòng, còn vọng tưởng mưu hại tính mạng của chủ nhân, Lôi Minh, áp giải Dương nhũ mẫu tìm Đông Trúc đối chất, nếu tình đúng như lời của Dương nhũ mẫu, dựa theo gia quy của Lạc phủ, lập tức đem Đông Trúc chém!”

      “Vâng, Thừa tướng!” Lôi Minh cung kính đáp lại, lôi Dương nhũ mẫu muốn rời , bất thình lình thị vệ xuất ở cửa, cung kính bẩm báo :“Khởi bẩm Tướng gia, Tam phu nhân và Tứ tiểu thư dùng bữa bị trúng độc, đại phu đó là cự độc, tính mạng của hai người rất nguy hiểm......”

      “Rầm!” Lạc Thừa tướng chưởng đánh mắt bàn, bàn tròn chắc chắn trong khoảnh khắc vỡ nát, đáy mắt thoáng lệ quang:“Đông Trúc hận chỉ là Mộng Khê, còn có bổn tướng, ả muốn cho bổn tướng tan cửa nát nhà!” tiền tì nho lại liều lĩnh như vây, trong mắt của ả còn đếm xỉa đến tồn tại của bổn tướng.

      “Tướng gia, độc của Tam phu nhân và Tứ tiểu thư phải lão nô hạ ......” Dương nhũ mẫu sốt ruột giải thích, trong lòng thầm buồn bực: Gói độc phấn kia ta chỉ rắc vào khay thức ăn của Lạc Mộng Khê, vì sao Tam phu nhân và Tứ tiểu thư cũng bị trúng độc…

      “Câm miệng!” Lạc Thừa tướng tức giận gầm lên tiếng, dọa Dương nhũ mẫu muốn mở miệng gì, lại nuốt trở vào:“Lôi Đình, đến hình phòng gọi người, theo bổn tướng cùng tìm Đông Trúc!” Bổn tướng ngược lại rất muốn xem, tiện tì để người đứng đầu nhà như ta vào mắt tài giỏi đến mức nào.

      “Vâng, tướng gia!” Lôi Đình cung kính trả lời tiếng, rất nhanh chạy hướng hình phòng.

      Lôi Đình rồi, Lạc Thừa tướng cũng ra khỏi Khê viên, nhanh đến chỗ Đông Trúc, Lôi Minh dẫn theo Dương nhũ mẫu phía sau, vở kịch này là do Lạc Mộng Khê tay đạo diễn, nàng tự nhiên cũng theo xem náo nhiệt: Việc ta hạ độc vào thức ăn của Tam phu nhân và Tứ tiểu thư chỉ để quấy nhiễu ngờ lại có tác dụng như vậy…….

      được nửa đường, Lôi Đình mang theo người của hình phòng đuổi đến kịp, vì thế, đoàn người chậm rãi đến chỗ ở của Đông Trúc, ít nha hoàn, nô bộc đều đứng ở bên nghỉ chân quan sát, khe khẽ , thầm đoán đến tột cùng xảy ra đại gì.

      Tiểu vện của Đông Trúc gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Có trò hay để xem, biết Đông Trúc có thể vì bảo toàn mạng sống mà ra chủ mưu đứng phía sau hay ......

      Ngay khi Lạc Mộng Khê thầm dự đoán, gã thị vệ bước nhanh từ trong tiểu viện của Đông Trúc ra, cung kính bẩm báo:“Khởi bẩm Tướng gia, Đông Trúc sợ tội tự sát!”
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      Phong Vũ Yên, Meoconkissu2, Aliren5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :