1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 30 : Vào nhầm phòng

      Edit : Hàn Băng

      Beta : kun'xjh​

      Ác phong bên cạnh mạnh mẽ đánh úp lại. Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, khi ác phong gần đánh tới người nàng, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người, nội lực mạnh mẽ xẹt ngang qua quần áo Lạc Mộng Khê, chỉ nghe ”Bành” tiếng, tức khắc ngói vỡ văng khắp nơi, cách đó xa nóc nhà bị đánh thủng lỗ lớn.

      Nhìn chăm chú vào lỗ đen lớn, tuyết mâu Lạc Mộng Khê híp lại: Đại phu nhân lại có võ công, nhìn nóc nhà bị hư đến như thế này, chỉ sợ võ công của nàng với ta phân cao thấp.

      ”Ngươi là ai? Nửa đêm lại dám xông vào phủ Thừa tướng!” Giọng chất vấn truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt: May là ta thay đổi y phục dạ hành.

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Đại phu nhận, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia trêu tức: thể tưởng tượng được Thừa tướng phu nhân cửa chính ra, cửa sau cũng bước, thế nhưng lại thầm luyện được võ công lợi hại như vậy, biết Lạc thừa tướng có biết việc ngươi che dấu tuyệt kỷ này hay ?”

      Giống như bị trúng tim đen, ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân thoáng tia phẫn nộ: ”Muốn chết!” Đại phu nhân vừa vừa xuất thủ, chưởng phong mạnh mẽ lại đánh về phía Lạc Mộng Khê.

      Lúc này đây Lạc Mộng Khê tiếp tục né tránh mà nâng chưởng đánh về phía Đại phu nhân bị lửa giận thiêu đốt, ánh mắt sắc bén, chiêu thức ngoan độc, chuẩn xác, chiêu nào cũng trí mạng, thề phải đưa Lạc Mộng Khê vào chỗ chết.

      Lạc Mộng Khê biết mức độ võ công của Đại phu nhân đến đâu, khi cùng nàng so chiêu đương nhiên vô cùng thận trọng, vừa ra tay ứng phó sát chiêu, vừa thử thăm dò võ công của Đại phu nhân.

      Tứ di thái cũng chạy ra khỏi phòng ngủ, đứng trong Đại viện, nhìn Lạc Mộng Khê và Đại phu nhân đánh nhau kịch liệt ở , thất kinh đến trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn quên cả việc kêu thị vệ đến hỗ trợ.

      Sau hơn mười chiêu, Lạc Mộng Khê rút ra kết luận: Chiêu thức của Đại phu nhân mặc dù sắc bén, nhưng ràng có chút chậm chạp, bởi vậy có thể thấy được, nàng hẳn là có khoảng thời gian rất dài dùng đến võ công...

      Lấy mình ra thử nghiệm để lấy đáp án nên Lạc Mộng Khê hề khách khí đối với Đại phu nhân. Mâu quang phát lạnh, đột ngột tấn công nhanh hơn, chiêu thức của Lạc Mộng Khê quá nhanh, Đại phu nhân có chút ứng phó nổi, phải liên tục lui về phía sau.

      Trong lúc lui về phía sau, đột nhiên đáy mắt sắc bén của Đại phu nhân lóe lên ý cười quỷ dị: xong, Đại phu nhân muốn lừa ta!

      Đúng lúc Lạc Mộng Khê ý thức được điều này, cỗ mùi tanh hôi đậm đặc ập tới trước mặt, Lạc Mộng Khê kịp suy nghĩ vội vàng nghiêng người, mùi tanh hôi xẹt qua quần áo Lạc Mộng Khê rơi mặt đất, tức khắc từng trận khói trắng bay lên, lúc sau mặt đất xuất vết lõm .

      Độc này có tính ăn mòn cực lớn, nếu vừa rồi độc này trúng phải người Lạc Mộng khê, nàng nhất định chết toàn thây.

      Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Đại phu nhân, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ nhếch lên ý cười lạnh lẽo: Đại phu nhân, ngươi muốn giết ta, dễ như vậy đâu...

      Lạc Mộng Khê liên tục ra chiêu công kích Đại phu nhân, thừa lúc nàng ứng phó nổi, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, nhấc chân đá vào ngực Đại phu nhân, Đại phu nhân hề chuẩn bị, bị Lạc Mộng Khê đá cước liền rơi mạnh xuống mặt đất...

      Cánh tay nhắn của Lạc Mộng Khê khẽ vung lên, thanh chủy thủ tinh xảo xuất , ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén như trước, thân ảnh vừa di chuyển, Lạc Mộng Khê cầm trong tay chủy thủ sắc bén, như tên rời cung rất nhanh hướng về phía Đại phu nhân mặt đất..

      ”Người đâu, có thích khách!!” Thấy Đại phu nhân sắp mất mạng, Tứ di thái đứng cách đó xa mới kịp phản ứng, lớn tiếng la lên...

      Cánh tay mềm mại của Lạc Mộng Khê khẽ vung lên, ám khí như tên bắn nhanh về phía Tứ di thái còn la hét..

      ”Vèo, vèo, vèo!” Đúng lúc chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê sắp đâm vào người Đại phu nhân có tiếng mũi tên xé gió bắn về phía nàng.

      Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, nghiêng người tránh mũi tên sắc bén đứng vững mặt đất, sân trong tối đen tức thời sáng như ban ngày.

      Lạc Mộng Khê giương mắt nhìn lên, chỉ thấy rất nhiều thị vệ cầm đuốc trong tay đứng đầy sân, Đại phu nhân bị thương cùng Tứ di thái được bọn họ cứu, có hơn nửa số thị vệ trong tay cầm cung tên, mũi tên hướng về người bị vây ở trung tâm là nàng...

      Nhìn đám thị vệ vẻ mặt cung kính cùng nghiêm nghị vây quanh nàng, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh: Những thị vệ này cũng phải thị vệ của Tướng phủ, bọn họ ăn mặc mặc dù giống thị vệ của Tướng phủ, nhưng nếu nhìn kỹ, phát mũ của bọn họ có dấu hiệu rất đặc biệt kỳ lạ.

      thể tưởng tượng được Đại phu nhân lại gài nhiều thế lực của mình vào Tướng phủ như vậy!

      ”Cá trong chậu, đừng hòng chạy thoát!” Đại phu nhân vẻ mặt cao ngạo, giọng điệu khinh thường, dáng vẻ chật vật vừa rồi khi suýt bị Lạc Mộng Khê giết chết sớm còn: ”Giết nàng!”

      Tiếng mệnh lệnh lạnh như băng của Đại phu nhân vang lên trong tiểu viện. Trong phút chốc, những mũi tên xé gió bay về phía Lạc Mộng Khê

      Chỉ bằng những người này mà đòi giết ta?! Nhìn những mũi tên cách nàng ngày càng gần, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ tiếng, hai chân điểm bay lên trời, thân ảnh yểu điệu nhanh chóng bay lên giữa trung, đồng thời, Lạc Mộng Khê khẽ lật cổ tay, từng mũi ám khi trong tay bay ra...

      để ý tới tiếng kêu thảm thiết của bọn thị vệ bị ám khi bắn trúng, Lạc Mộng Khê ở giữa trung khẽ vận khinh công rất nhanh bay về hướng: Những thị vệ này võ công tồi, nàng thể trực tiếp trở về Khê Viên, nếu thân phận của mình chắc chắn bị bại lộ....

      Ra phía sau hậu viện, Lạc Mộng Khê chạy nhanh về phía trước, vốn định cắt đuôi bọn thị vệ rồi trở về Tướng phủ, nhưng khinh công của bọn thị vệ này cao ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, vô luận tốc độ của Lạc Mộng Khê có nhanh bao nhiêu, bọn họ đều có thể cùng nàng giữ khoảng cách nhất định...

      Nhìn đám thị vệ đuổi theo phía sau, Lạc Mộng Khê trong lòng thầm lo lắng: Bọn thị vệ này khinh công cực cao, tạm thời thể cắt đuôi được, nhưng nếu cắt đuôi được bọn chúng ta thể quay lại Tướng phủ.

      Đại phu nhân là người thông minh, nàng đối với ta có địch ý, việc vừa rồi, khó đảm bảo nàng hoài nghi ta, nếu nàng đến Khê Viên lại phát ta có ở đó, đến lúc đó, tình cảnh của ta nhất định rất thảm..

      Võ công của Lạc Mộng Khê tồi, nàng sợ Đại phu nhân, nhưng là nàng vừa mới đặt chân đến thế giới khác, có quyền cũng chẳng có thế, cho dù có bản lĩnh cũng đủ quang minh chính đại cùng thế lực hùng mạnh như vậy tranh đấu a....

      Trong lúc Lạc Mộng Khê thầm sốt ruột tìm phương pháp giải quyết tòa kiến trúc đập vào mắt: 'Hồng Xuân viện.'

      Trước mắt Lạc Mộng Khê sáng ngời: Nơi này là thanh lâu, bên trong khẳng định có rất nhiều khách làng chơi, nếu ta cải trang lẫn vào trong đó, đám thị vệ này chắc chắn nhận ra...

      Nghĩ tới đây, Lạc Mộng Khê hề do dự, thả người nhảy vào trong Hồng Xuân viện.

      Lạc Mộng Khê là đặc công, thính giác nhạy bén, nàng bước nhanh trong hành lang của Hồng Xuân viện mà gây tiếng động nào, dựa vào hô hấp rất để xác định bên trong gian phòng có người hay .

      Lạc Mộng Khê muốn tìm gian phòng yên ắng có người để náu, chờ bọn thị vệ lục soát toàn bộ khách làng chơi cùng kỹ nữ, nàng thừa thời cơ mà di chuyển..

      Nhưng mà dãy hành lang từ đầu đến cuối phòng nào cũng có người, Lạc Mộng Khê thở dài: Quên , có người có người, trốn trước rồi tính sau!

      Đúng lúc Lạc Mộng Khê định tùy tiện tìm gian phòng để lẻn vào, lại đột nhiên phát phòng hề có tiếng động, đề phòng chính mình tính sai, Lạc Mộng Khê dán tai cửa lắng nghe lát, xác định bên trong có người, Lạc Mộng Khê trong lòng vui vẻ đẩy nhanh cửa rồi vào.

      Ai ngờ, đúng lúc nàng vừa mới đóng cửa phòng trận cường thế kình phong từ phía sau đánh úp lại, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh: Gian phòng này những có người, mà còn là cao thủ, hôm nay ta làm sao lại xui xẻo như thế chứ....

      Phía sau kình phong đến gần, Lạc Mộng Khê có đường lui, chỉ có thể nâng chưởng cùng người nọ so chiêu, chỉ nghe: ”Phanh” tiếng, cả hai người đều bị chấn động lui về phía sau bốn, năm bước.

      ”Hả!” Hiển nhiên nghĩ tới võ công của Lạc Mộng Khê lại cao như thế, người nọ cảm thấy hơi kinh ngạc, lập tức lại xuất thủ đánh về phía Lạc Mộng Khê: ”Ba,ba,ba!” Hai người đều là cao thủ chỉ trong chớp mắt qua mấy chục chiêu.

      Trong bóng đêm, Lạc Mộng Khê thấy tướng mạo của người nọ, nhưng biết võ công của cao hơn nàng, trong lòng nhịn được thầm kêu khổ: Bọn thị vệ hẳn là sắp đuổi tới, nhưng lại thoát khỏi người này được, làm sao bây giờ...

      Trong lúc Lạc Mộng Khê suy nghĩ, thoáng bị phân tâm, bị người nọ nắm lấy cơ hội, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, dùng cánh tay khác công kích người nọ, muốn rút tay về, ngờ cả cánh tay kia cũng bị bắt lấy, cả người hề phòng lao vào trong lòng người nọ (Aaa~...Ôm rồi ôm rồi *xịt máu mũi*!!!!)

      Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc vương vấn ở chóp mũi, Lạc Mộng Khê càng thêm kinh hãi: Nam Cung Quyết!

      Mùi hoa Gừng hoang dã như có như bay vào trong mũi, người nọ thân thể cũng đột nhiên chấn động: ”Lạc Mộng Khê!” Trong lúc , bàn tay của người nọ vung lên, cả phòng tối đen nhất thời sáng như ban ngày...
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 31 : Ra tay quá nặng

      Edit : Hàn Băng

      Beta : kun'xjh​

      Lạc Mộng Khê ngước mặt nhìn người đỉnh đầu: Dung mạo tuấn tuyệt mỹ, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, viền môi hoàn mỹ, đôi mắt thâm trầm, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế vương giả, phải Nam Cung Quyết là ai.

      Cùng lúc đó, Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn người trong ngực, tuy rằng lúc này Lạc Mộng Khê mặc y phục dạ hành, nhưng hơi thở thở của nàng cường thế, khí chất tươi mát, ánh mắt sắc bén trong trẻo nhưng lạnh lùng, ai có thể mô phỏng.

      ”Lạc Mộng Khê, quả nhiên là ngươi!” Ánh mắt Nam Cung Quyết sắc bén, giọng lạnh lùng, Lạc Mộng Khê nghe ra cảm xúc trong lời của .

      Nam Cung Quyết nguyên bản là ngủ, người chỉ mặc y phục màu trắng, áo còn hai nút thắt chưa cài, bên trong lộ ra lồng ngực trắng nõn cường tráng, Lạc Mộng Khê để lộ gì ngoài ánh mắt, toàn thân từ dưới đều bao phủ bởi màu đen, đen trắng ở trong phòng tạo nên đối lập rệt.

      Sau chuyện của Lí Thụy, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết xảy ra mâu thuẫn, hôm nay gặp nhau, hai người giống như kẻ thù, ánh mắt sắc bén giao nhau giữa trung, trong lúc đó ánh chớp tóe lửa trăm chiêu, trong nháy mắt khí xung quanh ứ đọng, lãnh ý nhanh chóng tràn ra bốn phía.

      Nhưng người ngoài nhìn vào, Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết ôm chặt trong ngực, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, Nam Cung Quyết cúi đầu, tựa như đôi tình nhân thâm tình nhìn nhau, tư thế kia muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.

      ”Nam Cung Quyết, buông tay!” Lúc này, thân thể mềm mại của Lạc Mộng Khê áp sát người Nam Cung Quyết, mùi đàn hương người Nam Cung Quyết thoang thoảng mà bên tai lại truyền đến nhịp tim mạnh mẽ của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê sắc mặt ửng đỏ, trống ngực đập dồn dập.

      Lạc Mộng Khê vốn định kéo dài khoảng cách với Nam Cung Quyết, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Nam Cung Quyết nhanh chóng nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, vô luận dùng sức thế nào cũng giãy ra, rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê tức giận nhưng chỉ có thể mở miệng quở trách

      Ánh mắt Nam Cung Quyết lóe lên, muốn mở miệng chuyện, thình lình tiếng rống giận của thị vệ cùng với tiếng bước chân dồn dập truyền đến: ”Mau, thích khách xông vào đây, phải lục soát từng phòng cẩn thận!”

      Nam Cung Quyết hơi sửng sốt, ánh mắt thâm thúy nhìn Lạc Mộng Khê: ”Thích khách mà bọn họ muốn bắt là ngươi?”

      liên quan tới ngươi!” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia phẫn nộ, muốn thừa dịp Nam Cung Quyết kịp chuẩn bị mà đá văng ra, nhưng Nam Cung Quyết lại ra tay trước nàng bước, cổ tay vừa lật, vung tay ném Lạc Mộng Khê lên giường...(Aaa~..Giường ~...Lên giường rồi :))..Hú hú )

      Giường lớn rất mềm mại, nhưng Lạc Mộng Khê chưa hề chuẩn bị nên sau khi bị ném lên giường, đầu truyền đến trận choáng váng.

      Mùi đàn hương quen thuộc xen lẫn hơi thở nam tính bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, muốn xoay người xuống giường thoát khỏi nơi này, nhưng thân hình thon dài của Nam Cung Quyết tới giường, xoay người đem Lạc Mộng Khê vừa mới ngồi dậy đặt ở dưới thân, đồng thời, bàn tay to vung lên, y phục dạ hành của Lạc Mộng Khê trong nháy mắt bị xé rách, lộ ra chiếc áo trắng bên trong.

      ”Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Lạc Mộng Khê đưa tay gạt nanh vuốt hướng về phía nút thắt bên trong áo nàng, lớn tiếng , ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lửa giận thiêu đốt.

      ”Lạc Mộng Khê, ngươi là người thông minh, nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra, đám thị vệ đến đây bắt ngươi cũng phải bình thường, nếu ngươi muốn mất mạng ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của bổn vương!” Giọng của Nam Cung Quyết vẫn lạnh lùng, uy nghiêm như cũ, ánh mắt sắc bén như hồ nước sâu thăm thẳm, thâm thúy, làm cho người ta nhìn thấy đáy.

      Nam Cung Quyết vừa dứt lời, Lạc Mộng Khê còn chưa kịp suy nghĩ, chỉ nghe: ”Phanh!” tiếng, cửa phòng đóng chặt bị lực lớn đẩy ra, rất nhiều thị vệ bước nhanh vào: ”Lục soát!”

      Trong nháy mắt khi cửa phòng bị đẩy ra, Nam Cung Quyết xoay người nằm phía ngoài Lạc Mộng Khê, đưa tay kéo chăn gấm phủ lên hai người, đồng thời xé rách áo lót của Lạc Mộng Khê.

      Chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh tế, bờ vai tuyết trắng, áo yếm mỏng màu hồng nhạt của Lạc Mộng Khê đều làm người ta sắc tâm đại động, Nam Cung Quyết trong nháy mắt cũng thất thần, nhưng lập tức khôi phục như bình thường, cổ tay vừa lật, trâm cài tóc của Lạc Mộng Khê bị rút ra, mái tóc đen mượt như thác nước đổ xuống...

      loạt động tác của Nam Cung Quyết đều nhanh như chớp, làm người ta kịp phản ứng, ngay lúc thị vệ rống lên: ’Lục soát’, Nam Cung Quyết lười biếng xoay người nhìn ra ngoài, sương mù ở trong đáy mắt thoáng lệ quang lạnh như băng, ràng là bị đánh thức: ”Ai ầm ĩ ở đây?”

      ”Lạc....Lạc vương gia...” Những thị vệ này là được Đại phu nhân gài vào Tướng phủ để thầm bảo vệ an toàn cho Đại phu nhân nên được tùy tiện ra khỏi phủ, nhưng Nam Cung Quyết từng ghé qua Tướng phủ, bọn họ đương nhiên nhận ra .

      Nam Cung Quyết trở mình, người chăn gấm phủ tới hông, để lộ ra nữ tử trong lòng, mái tóc dài đen mượt như thác nước che khuất nửa dung nhan, làm cho bọn thị vệ nhìn bộ dạng của nàng, nhưng bờ vai tuyết trắng, cùng với cái yếm hồng nhạt như như người nàng đều làm cho người ta xuân tâm đại động, bọn thị vệ thầm nuốt nước miếng...

      Nơi này là thanh lâu, Nam Cung Quyết xuất ở đây, trong lòng còn ôm đại mỹ nhân, bọn thị vệ đương nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng Lạc vương gia lúc này cùng những lời đồn đại quả giống nhau a, lời đồn là vậy nhưng mà .....

      ”Các ngươi là thị vệ trong phủ nào?” Thanh lạnh như băng, uy nghiêm chất vấn, bọn thị vệ trong phút chốc hoàn hồn, cái nhìn của Nam Cung Quyết sắc bén giống như có thể nhìn thấu tâm can của người ta, bọn thị vệ cuống quít thối lui ra ngoài: ”Thực xin lỗi...Lạc Vương gia....Chúng tiểu nhân vào nhầm phòng...”

      Trong chốc lát, bọn thị vệ như thủy triều lui xuống còn ai, tên thị vệ sau cùng còn ’Hiểu ý’ Đóng cửa phòng lại.

      Bọn thị vệ tuy rằng rời khỏi phòng nhưng chưa xa, cho nên Lạc Mộng Khê dám hành động thiếu suy nghĩ, dựng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      lát sau, có người hô to: ”Thích khách có ở đây, có thể thừa dịp hỗn loạn chạy thoát, mau đuổi theo!”

      Tiếng bước chân dồn dập của bọn thị vệ càng chạy càng xa, cho đến khi mất hẳn, Lạc Mộng Khê thầm nhàng thở ra, vừa đem cài lại áo lót, vừa ngồi dậy muốn : ”Nam Cung Quyết, lần này đa tạ ngươi...”

      Lúc Lạc Mộng Khê cài lại nút thắt chuẩn bị đứng dậy rời , nguyên bản Nam Cung Quyết nằm đột nhiên xoay người áp chế Lạc Mộng Khê trở lại giường, ánh mắt lạnh như băng ra tia lửa giận.

      "Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Lạc Mộng Khê muốn đẩy Nam Cung Quyết người nàng ra, nhưng biết là Nam Cung Quyết quá nặng hay là vì nguyên nhân khác, vô luận Lạc Mộng Khê làm như thế nào, đều chút sứt mẻ vẫn ở người nàng:“Việc ta muốn làm đêm nay là......”

      phải việc đêm nay!” Ánh mắt Nam Cung Quyết lạnh như băng lửa giận càng đậm:“Là tối hôm qua!”

      “Tối hôm qua?” Lạc Mộng Khê dừng động tác tay: “Ngươi hắc y nhân sao, thi thể là các ngươi mang mà?”

      phải việc hắc y nhân, là Lí Thụy!” Ánh mắt Nam Cung Quyết lạnh như băng lửa giận càng đậm: “Kỳ tối hôm qua bổn vương đến Tướng phủ là muốn cho ngươi, bổn vương điều tra được chủ mưu đứng sau Lí Thụy là ai......”

      sao? Vậy chủ mưu đứng phía sau là ai?” Việc của Lí Thụy rắc rối phức tạp thế mà chỉ trong buổi chiều Nam Cung Quyết điều tra toàn bộ, bởi vậy mới thấy được, thế lực của thể coi thường.

      “Tối hôm qua bổn vương muốn cho ngươi, ngươi lại nghe, nay bổn vương muốn nữa!” Có lẽ ngay cả chính Nam Cung Quyết cũng phát , lúc ra những lời này, đáy mắt lạnh như băng của lên tia nhu tình khó hiểu, vô cùng chờ mong phản ứng tiếp theo của Lạc Mộng Khê.

      “Ngươi......” Keo kiệt! nghĩ Nam Cung Quyết là người như vậy, Lạc Mộng Khê nghe đến câu sau, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lửa giận thiêu đốt: “Ngươi ta cũng có thể điều tra được, Nam Cung Quyết, làm phiền ngươi tránh ra, ta còn có việc phải làm!”

      “Nếu bổn vương tránh?”

      Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt: “Rất đơn giản!” Trong lúc , Lạc Mộng Khê biến sắc, bàn tay khéo léo công kích khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết......

      Nam Cung Quyết đưa tay chặn công kích của Lạc Mộng Khê, tay khẽ lật muốn nắm chặt cổ tay của Lạc Mộng Khê, lại bị nàng khéo léo né tránh: “Nam Cung Quyết, cách thức giống nhau, tốt nhất nên dùng lại lần thứ hai!”

      “Đạo lý này bổn vương biết, cần ngươi dạy!” Nam Cung Quyết vừa vừa cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, giường lớn cũng bị hai người làm cho phát ra tiếng “Kẹt kẹt”

      “Nam Cung Quyết, tin tốt, tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào đầu tiên?” Lúc hai người đánh nhau kịch liệt, giọng quen thuộc vang lên ngoài cửa, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Diệp Bắc Đường thân cẩm lam y đẩy cửa vào......
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 32 : Vừa vặn bị bắt

      Edit : Hàn Băng

      Beta : kun'xjh​

      Lúc giọng của Diệp Bắc Đường vang lên ngoài cửa, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đánh nhau nhất thời trong lòng cả kinh, đột ngột dừng tay, trong nháy mắt khi Diệp Bắc Đường đẩy cửa vào, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê kịp suy nghĩ gì khác, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa....

      Diệp Bắc Đường vừa đẩy cửa vào, muốn tranh công với Nam Cung Quyết nhìn thấy tình huống trước mặt, trong nháy mắt, ánh mắt đắc ý biến thành nồng đậm khiếp sợ, miệng há ra thành hình chữ O, thốt nên lời. (Há há, đọc đoạn này mà ta cứ tưởng tượng đến cảnh từng đàn quạ đen bay qua..Quoác quoác quoác với ba vạch đen sau gáy:))..Hài chết ta :)))

      giường lớn, Nam Cung Quyết ở , Lạc Mộng Khê ở dưới, bởi vì vừa rồi đánh nhau kịch liêt cho nên toàn bộ nút thắt áo lót đều bị bung ra để lộ lồng ngực cường tráng.

      Nam Cung Quyết ép sát người Lạc Mộng Khê, cho nên Diệp Bắc Đường vẫn chưa thấy bộ dạng của Lạc Mộng Khê, nhưng vẫn thấy được da thịt tuyết trắng lộ ra trong khí và mái tóc đen mượt trải dài hơn phân nửa giường.

      Nguyên bản Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết giao thủ, lúc Diệp Bắc Đường đẩy cửa vào, hai người bọn họ mặc dù dừng động tác tay nhưng vẫn chưa thu hồi thế công, Diệp Bắc Đường nhìn vào chỉ thấy cánh tay của hai người gắt gao đan cùng chỗ, tư thế kia, muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu...

      Nam Cung Quyết nhanh tay lẹ mắt, trong lúc Diệp Bắc Đường ngây người, kéo chăn gấm phủ lên hai người, chặn tầm mắt của Diệp Bắc Đường da thịt tuyết trắng của nàng, ánh mắt lạnh như băng lửa giận thiêu đốt: ”Diệp Bắc Đường, có ai cho người biết khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?”

      ”Thực xin lỗi, quấy rầy, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục !” Giọng giận dữ của Nam Cung Quyết khiến Diệp Bắc Đường từ trong kinh hãi quay về, câu vừa ra khỏi miệng, thân ảnh thon dài của Diệp Bắc Đường đến cửa, bàn tay to vung lên, chỉ nghe: ”Phanh!” tiếng, cửa phòng mở rộng lại lần nữa đóng lại.

      Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Lạc Mộng Khê lập tức phản ứng, ánh mắt phát lạnh, tung chưởng đánh về phía Nam Cung Quyết, thừa dịp Nam Cung Quyết tránh né, Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường, muốn đứng dậy rời , phía sau trận kình phong đánh úp lại, Lạc Mộng khê mâu quang hơi trầm xuống, nhấc chân đá cái ghế gần nhất về phía Nam Cung Quyết...

      Diệp Bắc Đường đứng ngoài cửa chỉ nghe trong phòng truyền đến từng hồi ”Binh Lách Cách Bốp”, đáy mắt lóe lên nồng đậm ý cười trêu tức, châm rãi về phía trước:

      Nam Cung Quyết này, rốt cục cũng thông suốt, khó trách trước kia có nhiều mỹ nữ xinh đẹp, ôn nhu đa tình, tiểu thư khuê các lương thiện, thông minh theo đuổi như vậy mà cũng thèm quay đầu lại nhìn, ra thích những loại nữ tử ấy mà chỉ thích nữ tử kiểu mèo hoang cuồng dã...

      ”Phanh!” Tiếng đổ vỡ lại lần nữa truyền vào trong tai, Diệp Bắc Đường toàn thân đột nhiên chấn động, mồ hôi lạnh ngưng tụ trán: Nữ tử này có phải quá hoang dã hay vậy...Người mà Nam Cung Quyết thích...Quả nhiên giống người thường...

      Đây là lần đầu tiền Nam Cung Quyết chạm vào nữ tử, ngày mai ta nhất định phải nhìn xem nữ tử này đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho người suốt đời gần nữ sắc như Nam Cung Quyết phá lệ....

      Đắc ý dào dạt, Diệp Bắc Đường chậm rãi về phía trước: Vừa rồi ta tuy rằng thấy được bộ dạng của nữ tử kia, nhưng lại cảm giác nàng rất quen thuộc, giống như từng gặp qua ở đâu đó...

      Đến tột cùng là gặp qua ở đâu? Diệp Bắc Đường vừa vừa đem từng nữ tử mà quen biết xếp ra, đôi lông mày vẫn tiếp tục nhăn lại.

      Đột nhiên, trong đầu Diệp Bắc Đường lóe lên linh quang, lông mày lập tức giãn ra, bất thình lình xoay người nhìn về phía phòng của Nam Cung Quyết, đáy mắt nghi hoặc trở thành khiếp sợ: Lạc Mộng Khê, nữ tử kia là Lạc Mộng Khê!

      Trong phòng, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn tiếp tục đánh nhau, đêm đó trong Tướng phủ, do Nam Cung Quyết phát bệnh nên Lạc Mộng Khê mới có thể cùng đánh qua năm mươi chiêu, nhưng tại Nam Cung Quyết hoàn hảo hao tổn gì, Lạc Mộng Khê đương nhiên phải là đối thủ của .

      quá hai mươi chiêu, Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết bắt lấy cổ tay, xiết chặt đè tường, tốc độ của Nam Cung Quyết rất nhanh, nhưng khi Lạc Mộng Khê bị áp vách tường, phần lưng tiếp xúc với tường lại cảm thấy đau đớn.

      ”Lạc Mộng Khê, đêm nay là bổn vương cứu ngươi, đây là cách ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng sao?” Ánh mắt Nam Cung Quyết lạnh như băng, đáy mắt lửa giận thiêu đốt.

      ”Nam Cung Quyết, ngươi qua đêm ở thanh lâu lại chưa tìm nương nào, mình ngươi ở phòng, chỉ sợ ngươi tới nơi này phải vì tiêu khiển, mà là có mục đích khác!” Ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng: ”Đêm nay ngươi cứu ta, nhưng đồng thời ta cũng giúp ngươi dối vẹn toàn, ta và ngươi xem như là hỗ trợ lẫn nhau, ai nợ ai!”

      Nam Cung Quyết nhàng lắc đầu, lửa giận thiêu đốt trong mắt lên tia bất đắc dĩ, muốn cùng Lạc Mộng Khê giải thích....

      ”Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết....” Tiếng Diệp Bắc Đường luôn miệng kêu gọi vang lên ở ngoài cửa, giống như xảy ra đại .

      Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía cửa, thừa dịp Nam Cung Quyết thất thần, ánh mắt Lạc Mộng Khê lóe lên, giãy khỏi trói buộc của Nam Cung Quyết, đồng thời dùng sức đẩy ra.

      Nam Cung Quyết hề đề phòng, bị Lạc Mộng Khê đẩy lùi ra sau mấy thước.

      Bàn tay mềm mại của Lạc Mộng Khê khẽ vung lên, cầm lấy áo choàng của Nam Cung Quyết khoác lên người rồi vươn tay đẩy cửa sổ, thân ảnh mềm mại nhảy từ cửa sổ ra ngoài...

      ”Phanh!” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, Diệp Bắc Đường mặt đầy kích động xông vào, nhưng chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh Lạc Mộng Khê rời ...

      ”Nữ tử vừa rồi là Lạc Mộng Khê?” Diệp Bắc Đường có chút khẳng định hỏi.

      Khi thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê hòa vào trong đêm tối, Nam Cung Quyết chậm rãi tới bên giường lớn hỗn độn: ”Đúng vậy!”

      ”Vừa rồi là ngươi cố ý để nàng , nếu , bằng võ công của ngươi, nàng căn bản trốn thoát...”

      ”Diệp Bắc Đường, lời vô nghĩa của ngươi càng ngày càng nhiều!” Nam Cung Quyết cài lại nút thắt áo lót, bắt đầu mặc lại y phục: ”Ngươi vừa rồi tin tốt cùng tin xấu rốt cuộc là cái gì?”

      ”Ách!” Bắc Đường Diệp hơi lăng: ”Nam Cung Quyết, trước khi hai tin này, ta cho tin biết là tin tốt hay tin xấu, áo choàng của ngươi, lại bị Lạc Mộng Khê lấy rồi!”

      Lạc Mộng Khê sau khi ra khỏi ’Hồng Xuân viện’, dọc đường phi nước đại: Nam Cung Quyết đáng ghét, trì hoãn ít thời gian của ta, chắc chắn thị vệ của Đại phu nhân sớm trở vể Tướng phủ, với trí thông minh của Đại phu nhân, chắc chắn hoài nghi ta, cũng phái người Khê viên, chỉ mong, tất cả vẫn còn kịp.....

      Từ xa, Lạc Mộng Khê trông thấy Tướng phủ, trong lòng vui vẻ chạy tới tường rào của phủ, xem xét xung quanh thấy có người, Lạc Mộng Khê vươn người nhảy lên, thân hình yểu điệu như hồ điệp bay vào trong phủ.

      Sau khi nhàng tiếng động đáp xuống đất, Lạc Mộng Khê hành động thiếu suy nghĩ, xác định bốn phía có người, Lạc Mộng Khê mới đứng dậy bước nhanh về phía Khê viên: Từ chỗ này vào Khê viên là gần nhất, nhưng mà, phải qua Hương viên của Tam phu nhân và Lạc Thải Vân...

      Nhìn từ xa, Lạc Mộng Khê trông thấy Hương viên đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, thị vệ cầm đuốc trong tay vây lấy toàn bộ Hương viên, Tam phu nhân và Lạc Thải Vân ôm nhau đứng trong viện, từng trận gió thu thổi qua, hai người rét đến run bần bật.

      Cũng khó trách, lúc này Tam phu nhân và Lạc Thải Vân đều chỉ khoác người chiếc áo choàng mỏng, mơ hồ có thể thấy được chiếc áo lót màu trắng bên trong, chắc là ngủ bọn thị vệ đột nhiên xông vào, dựng hai người dậy....

      ”Phòng khách có người!” thị vệ báo lại.

      ”Đại sảnh có người!” thị vệ khác báo lại.

      ”Phòng ngủ có người!” Lại thị vệ khác lên tiếng.

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Đại phu nhân thực đơn giản, ngay cả Tam phu nhân và Lạc Thải Vân mà cũng hoài nghi, lục soát Hương viên rất cẩn thận, buông tha góc khả nghi nào, xem ra Khê viên hẳn là bị người lục soát qua, ta về Khê viên xem tình hình trước, tùy thời mà hành ....

      Mượn hoa cỏ che chắn, Lạc Mộng Khê cẩn thận tránh khỏi bọn thị vệ trong Hương viên, ngoảnh lại nhìn, thấy nàng cách xa Hương viên khoảng nhất định, Lạc Mộng Khê từ trong bụi rậm đứng lên, thầm nhàng thở ra, muốn chạy nhanh về Khê viên bất thình lình giọng lạnh như băng vang lên từ phía sau: ”Lạc đại tiểu thư đâu vậy?”
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 33 : gần nữ sắc

      Edit : kun'xjh​

      Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh muốn dừng bước, nhưng chưa kịp quay đầu tuyết mâu híp lại: Giọng này là...... Lăng Khinh Trần...... làm sao có thể xuất ở nơi này......

      Lạc Mộng Khê mâu quang chợt lóe, quay đầu nhìn người tới: “Đêm khuya, Lăng công tử sao lại ở đây?”

      Lăng Khinh Trần đứng đối diện với Lạc Mộng Khê, áo choàng màu xanh chưa cột lại, để lộ ra phần áo trắng bên trong, nhưng mà, mặc như vậy chẳng những tổn hại chút nào tới tuấn và khí thế của Lăng Khinh Trần, ngược lại càng làm thêm tuyệt mỹ, giống người phàm.

      Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: ra sau khi dùng cơm trưa Lăng Khinh Trần vẫn chưa rời , mà vẫn ở lại Tướng phủ!

      Việc này cũng khó trách, Lúc sáng, nhìn thái độ của Lạc thừa tướng và Lạc Tử Hàm đối với Lăng Khinh Trần, hình như có ý lấy lòng, tự nhiên tùy tiện để rời ......

      “Lúc tại hạ ở phòng khách nghỉ ngơi, nghe thấy có người trèo tường để vào Tướng phủ, tại hạ tưởng kẻ trộm, liền đường truy đuổi đến tận đây, lại nghĩ rằng người đó lại là Lạc đại tiểu thư!” Giọng của Lăng Khinh Trần rất bình tĩnh, làm cho người ta nghe ra cảm xúc trong lời của , nhưng khi nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt lại chứa tia trêu tức, bán đứng suy nghĩ trong lòng .

      Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Nàng xác thực là trèo tường để vào phòng khách, nơi đó mặc dù yên tĩnh, nhưng địa thế hẻo lánh, rất ít khi có khách vào ở, nghĩ đến Lăng Khinh Trần lại ở đó, càng nghĩ tới Lăng Khinh Trần này và Nam Cung Quyết kia là đáng ghét, người chẳng hiểu tại sao lại đánh nhau với ta nửa ngày, kéo dài thời gian của ta, người lại ta là kẻ trộm......

      Lạc Mộng Khê trầm tư, Lăng Khinh Trần nhìn như chút để ý nhưng kì thực ra là thầm quan sát phản ứng của nàng: Nửa khuôn mặt của Lạc Mộng Khê được che bằng mạng che mặt màu nhạt, chỉ lộ ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dưới mạng che mặt là những đường nét duyên dáng làm cho người ta suy nghĩ miên man, khí chất phiêu dật xuất trần, khí thế sắc bén, làm cho người ta bất tri bất giác muốn đến gần nàng, mái tóc mượt, đen, dài được cột đơn giản phía sau….

      Lại nhìn xuống phía dưới, áo choàng băng lụa tơ tằm, cổ áo và cổ tay áo được thêu ám hoa tinh xảo, mặc ở người Lạc Mộng Khê có phần hơi rộng...... Đợi chút, áo choàng này...... Là của nam tử ......

      Lăng Khinh Trần đáy mắt trêu tức ngưng tụ ra tầng giận tái : “Lạc đại tiểu thư, tuy rằng lúc này sắc trời muộn, nhưng Đại tiểu thư lại trèo tường vào nhà của mình, chẳng lẽ là làm việc muốn cho người khác biết?” câu cuối cùng của Lăng Khinh Trần tăng thêm ngữ khí, người thông minh đều nghe ra tức giận.

      “Lăng Khinh Trần, ngươi lắm chuyện, ta làm chuyện gì đều cần cho ngươi biết!” Lại là tên thích phát giận cần lý do, nam tử ở cổ đại đều là dạng này sao? Lạc Mộng Khê hề để ý tới Lăng Khinh Trần, xoay người hướng Khê viên.

      “Lạc đại tiểu thư ra phủ là có hẹn cùng với nam tử!” Lăng Khinh Trần thờ ơ hỏi: “Hơn nữa nam tử này cũng phải là người thường, mà là Lạc vương Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc!”

      Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lăng Khinh Trần, bất thình lình cỗ ấm áp chạm vào trước ngực, mùi hoa Sơn Chi nhàn nhạt vương vấn ở chóp mũi, hơi thở ấm áp phả tóc nàng, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, rất nhanh lui về sau mấy bước, mâu quang mất tự nhiên lóe lóe.

      Vì che dấu xấu hổ của mình, Lạc Mộng Khê xoay người chậm rãi lên phía trước: “Ngươi làm sao biết ta gặp Nam Cung Quyết?”

      Lúc Lăng Khinh Trần ôm Lạc Mộng Khê trong lòng, thân thể trong ngực mềm mại, mùi hoa gừng hoang dã nhàn nhạt bay vào trong mũi, Lăng Khinh Trần trong nháy mắt ổn định tinh thần, sau khi Lạc Mộng Khê rất nhanh rời , nhìn khoảng trống rỗng trước ngực, trong lòng Lăng Khinh Trần dâng lên hồi mất mát khó hiểu.

      “Áo choàng người ngươi là xuất xứ từ Trù Đoạn trang của tại hạ, hơn nữa, vật liệu để may áo choàng này là do khách nhân đặc biệt cầu làm ra!” Giọng điệu Lăng Khinh Trần mềm :

      “Vật liệu tơ tằm bình thường được thêu chính là hoa Lan, cánh hoa Cúc tạo thành lá cây hoa văn, nhưng áo choàng của ngươi, cánh hoa Khương Dã được thêu thành lá cây của hoa văn, mà loại vật liệu này được làm theo cầu, khắp thiên hạ chỉ có người, chính là Lạc vương Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc!”

      ra là thế, thể tưởng tượng được quần áo của Nam Cung Quyết lại có ký hiệu độc đáo của , nếu như biết sớm ta đoạt cái áo choàng này......

      Ngay lúc Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng, Lăng Khinh Trần lại tuôn ra tràng: “Nam Cung Quyết cho tới bây giờ gần nữ sắc, nữ tử khi chuyện cùng đều phải đứng cách xa thước, ngươi làm sao có được áo choàng này?”

      Nam Cung Quyết gần nữ sắc? Điều này sao có thể? Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên nồng đậm kinh hãi, trong đầu ra tình huống Nam Cung Quyết và nàng đánh nhau giường trong phòng ở thanh lâu, lúc ấy Lạc Mộng Khê chỉ lo đánh nhau có chú ý, tại ngẫm lại, lúc đó hai người hình như có đụng chạm da thịt......

      “Lạc đại tiểu thư biết Nam Cung Quyết gần nữ sắc?” Lăng Khinh Trần có thể trở thành thiên hạ đệ nhất thủ phủ, sớm tôi luyện bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt, đáy mắt Lạc Mộng Khê lóe ra kinh hãi tự nhiên qua nổi mắt .

      “...... mau, Lạc Mộng Khê ở đâu?”

      “Ô ô ô...... Vừa rồi tiểu thư là ở trong phòng nghỉ ngơi ...... Có thể là thích khách bắt ...... Các ngươi nhanh cứu…Cứu tiểu thư a......”

      Lạc Mộng Khê muốn với Lăng Khinh Trần vài câu cho có lệ, bất thình lình giọng chua ngoa, chất vấn sắc bén, cùng với tiếng cầu xin hèn mọn của Băng Lam truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, Khê viên gần ngay trước mắt.

      Giống Hương viên, Khê viên bị mấy tên thị vệ giả mạo cầm cây đuốc trong tay bao vây ba tầng, người mặc đồ nha hoàn và nữ tử cao ngạo đứng ở giữa, Lạc Mộng Khê biết người này, là Đông Trúc, nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân được sủng ái nhất.

      Mặt đầy nước mắt quỳ bên cạnh Đông Trúc, đau khổ cầu xin là Băng Lam: “Van xin các ngươi...... cứu tiểu thư ......”

      Đông Trúc hừ lạnh tiếng, nhấc chân đá Băng Lam ngã sang bên, giọng điệu khinh thường: “Lạc Mộng Khê kia, diện mạo xấu như quỷ, còn sống cũng chỉ làm lãng phí thức ăn, vải vóc, chết tốt hơn......”

      Đông Trúc ta chỉ sợ người chết tiếp theo là ngươi! Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt lóe tia hàn quang. Giống như chút để ý hỏi :“Xảy ra chuyện gì?”

      Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đều tập trung người Lạc Mộng Khê, Băng Lam là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt sáng lên, đứng dậy, lau nước mắt khuôn mặt nhắn, chạy nhanh tới chỗ Lạc Mộng Khê:“Tiểu thư, ra người có việc gì, làm nô tì sợ muốn chết......”

      “Đại tiểu thư đêm hôm khuya khoắt ở phòng nghỉ ngơi, lại đâu?” Lạc Mộng Khê còn chưa kịp an ủi Băng Lam, giọng chất vấn bén nhọn của Đông Trúc truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Trúc từ trong đám thị vệ giả mạo, thần thái cao ngạo chậm rãi đến hướng nàng, khóe miệng cong lên ý cười lạnh lẽo, mỗi bước đều rất khí phách, giống như từng bước của tử thần đến gần!

      “Ta ở phòng ngủ được, cho nên ra ngoài dạo chút, nghĩ tới lại gặp Lăng công tử trong viện, hai người chúng ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cho nên tới bây giờ mới trở về!” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh: “Nếu tin, ngươi có thể hỏi Lăng công tử!” Trước để Lăng Khinh Trần giải vây giúp nàng, những việc khác sau.

      “Lăng công tử, tình đúng như lời của Đại tiểu thư sao?” Đông Trúc đem ánh mắt chuyển từ Lạc Mộng Khê sang Lăng Khinh Trần, giọng điệu mềm , ánh mắt lộ ra tia ái mộ, trong lòng lại thầm nguyền rủa: Lạc Mộng Khê người quái dị này hẳn là cố ý tìm Lăng công tử muốn trèo cao, là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

      “Lạc Mộng Khê, ngươi lại lợi dụng ta!” Trong giọng che dấu phẫn nộ, Lạc Mộng Khê biết là truyền nhập mật.

      “Sai, ta chỉ là nhờ ngươi hỗ trợ!” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh: “Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn giúp hoặc giúp!”

      Lăng Khinh Trần tâm tính cao ngạo, tuyệt cho phép mình bị người khác lợi dụng, nhưng Lạc Mộng Khê bây giờ là tên lên dây thể bắn, nếu Lăng Khinh Trần chịu hỗ trợ là tốt nhất, nàng ở Tướng phủ mà hung hăng giáo huấn những người từng khi dễ nàng, nhưng nếu chịu hỗ trợ, Lạc Mộng Khê ra tay đánh cuộc, đến lúc đó, biết vận mệnh của nàng như thế nào......

      Thấy Lăng Khinh Trần đứng tại chỗ lâu gì, Đông Trúc nhịn được lại hỏi:“Lăng công tử, tình là đúng như Đại tiểu thư sao?”
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 34 : Tội mạo phạm

      Edit : Hàn Băng

      Beta : kun'xjh​

      ”Thỉnh Lạc đại tiểu thư cho tại hạ lý do để giúp ngươi!” Lăng Khinh Trần giọng điệu lạnh như băng khiến cho người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp.

      có lý do gì cả.” Lạc Mộng Khê giọng bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chút gợn sóng.

      ”Nếu có lý do gì, vì sao tại hạ phải giúp ngươi?”

      Nghe vậy, Lạc Mộng Khê trong lòng động mà cười: Đúng vậy, Lăng Khinh Trần cùng nàng thân cũng chẳng quen, lại nợ nàng cái gì, vì sao phải giúp nàng.....

      Cũng phải tất cả mọi người đều giống Nam Cung Quyết, lý do mà chiếu cố nàng.....Đợi chút, làm sao ta lại đột nhiên nhớ tới cái tên hỉ nộ vô thường Nam Cung Quyết kia....

      Lạc Mộng Khê hạ mí mắt trầm tư lát, khi nâng mí mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên tia kiên định và ngoan quyết: ”Lăng Khinh Trần, ngươi cứ !” thế giới này, ai có thể cứu được ai, ngươi phải tự cứu lấy chính mình.

      Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Lăng Khinh Trần nhìn về phía nàng, đáy mắt từ lạnh như băng cùng tức giận chuyển qua nghi hoặc cùng khó hiểu: Lăng Khinh Trần tâm cao khí ngạo, ghét nhất bị người khác lợi dụng, Lạc Mộng Khê phạm vào điều tối kỵ này của , cho nên, tính đem thẳng trước tất cả mọi người, khiến cho Lạc Mộng Khê phải chịu trừng phạt.

      Nhưng nhìn phản ứng của Lạc Mộng Khê, chính là liều chết đánh cuộc, chẳng lẽ tình đơn giản như tưởng tượng....

      ”Băng Lam, đợi lát nữa nghe lệnh của ta, khi ta bảo ngươi chạy, ngươi lập tức chạy về phía trước, có thể chạy bao xa chạy, trăm ngàn lần cần quay đầu lại....” Giọng của Lạc Mộng Khê rất cũng rất , phiêu tán trong gió: Mục tiêu của Đại phu nhân là nàng, giết nàng mới tính là lập công, cho nên, khi giao thủ, toàn bộ tinh lực của bọn thị vệ đương nhiên đặt hết người nàng, có người để ý tới Băng Lam chạy xa......

      ”Tiểu thư, có phải xảy ra chuyện gì hay ?” Băng Lam giọng hỏi, trong thanh tràn ngập lo lắng.

      có việc gì, đến lúc đó, ngươi cứ theo lời ta dặn mà làm!” Lạc Mộng Khê nhàng bâng quơ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như cũ nhìn về phía đám người đông đúc, nắm tay bé đột nhiên mở ra, thanh chủy thủ tinh xảo lặng lẽ trượt vào trong tay: Bọn thị vệ này võ công cao cường, trong Tứ đại nha hoàn bên người Đại phu nhân võ công đương nhiên cũng tồi, xem ra, sau đây trận ác chiến.....

      Lạc Mộng Khê chuyện với Băng Lam bằng giọng rất , đám đông với bọn thị vệ nghe thấy, nhưng chữ cũng thoát khỏi tai Lăng Khinh Trần, Lăng Khinh Trần thầm trầm hạ mí mắt, khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười hiểu : Lạc Mộng Khê, trước mặt Lăng Khinh Trần ta giả bộ đáng thương, lợi dụng đồng cảm là vô dụng.....

      ”Kỳ tại hạ cùng Lạc đại tiểu thư ......” Lăng Khinh Trần nhàng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía đám đông, muốn đem tình hình thực tế ra, bất thình lình hàn quang chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất, tuy rằng hàn quang rất yếu, nhưng vẫn đủ để Lăng Khinh Trần thấy được.....

      Lăng Khinh Trần lãnh mâu híp lại, giống như chút để ý, nhưng thực ra lại ngưng thần nhìn về phía đám đông: Đông Trúc tay để ở sau lưng, chắc chắn trong tay cầm chủy thủ, vậy, hàn quang vừa rồi là từ người Đông Trúc phát ra.

      Bọn thị vệ vẻ mặt cung kính nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lạc Mộng Khê, giống như muốn đem nàng lăng trì xử tử, tay giơ cao cây đuốc, tay kia nắm chặt đuôi kiếm, bất cứ lúc nào đều có thể rút bội kiếm ra cùng người giao thủ........

      Bọn thị vệ này phải đến để bắt thích khách, mà là tới để giết Lạc Mộng Khê!

      Lăng Khinh Trần được sinh ra trong nhà quyền quý, hiểu chính thất cùng thiếp thất mâu thuẫn ngừng, lại nghĩ rằng trong Tướng phủ, thiếp thất lại có mâu thuẫn kịch liệt đến mức độ này, có lẽ trong Tướng phủ căn bản có thích khách, bọn họ chẳng qua chỉ kiếm cớ để diệt trừ địch nhân của mình...

      Khó trách vừa rồi khi Lạc Mộng Khê để , giọng điệu trầm trọng như vậy, cũng thầm buông tay chuẩn bị đánh cuộc, bởi vì nàng sớm nhìn ra Đông Trúc và bọn thị vệ là đối địch với nàng, nàng dặn Băng Lam những lời này phải tranh thủ đồng cảm của , mà là muốn để cho Băng Lam – người duy nhất đối tốt với nàng con đường sống......

      ”Lăng công tử, đêm khuya, thỉnh ngài trở về phòng nghỉ ngơi!” Giọng điệu của Đông Trúc mềm , khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, khi ánh mắt chuyển sang Lạc Mộng Khê, ngay lập tức chuyển thành ngoan độc, thị huyết: Lạc Mộng Khê, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

      ”Đợi tại hạ tình hình thực tế, đương nhiên trở về phòng nghỉ ngơi!” Lăng Khinh Trần giọng điệu lạnh lùng: ”Đúng như lời của Lạc đại tiểu thư, hai người chúng ta gặp nhau ở hoa viên, chuyện rất ăn ý, nhất thời quên mất thời gian....”

      Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lăng Khinh Trần, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia kinh ngạc: sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý......

      Mà đám người sau khi nghe xong trong lòng cũng cả kinh: ”Lăng công tử, lời ngươi vừa ?”

      Trong ấn tượng của Đông Trúc, Lăng Khinh Trần tính tình cao ngạo, chỉ biết đến bản thân, để ý tới chuyện của người khác, nàng chắc chắn rằng Lăng Khinh Trần giúp Lạc Mộng Khê, cho nên mới dám trắng trợn đối địch với Lạc Mộng Khê ai ngờ đêm nay Lăng Khinh Trần lại bất ngờ lương thiện như thế.....

      ”Đông Trúc nương nghi ngờ tại hạ?” Lăng Khinh Trần nhìn như bình tĩnh nhưng trong giọng ngầm mang theo hờn giận, người thông minh đều nghe ra, đây là điểm báo tức giận của .

      ”Đông Trúc dám!” Phải làm sao bây giờ? Đại phu nhân dặn, đêm nay nhất định phải lấy được đầu của Lạc Mộng Khê.....

      ”Đông Trúc, Lăng công tử giải thích rất rồi, ngươi còn nghi ngờ cái gì?” Lạc Mộng Khê thờ ơ hỏi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên lệ quang.

      còn!” Đông Trúc cúi đầu, cực kì tình nguyện trả lời Lạc Mộng Khê: ”Thực xin lỗi quấy rầy Đại tiểu thư!” Có Lăng Khinh Trần ở đây, thể động thủ, trở về báo cáo tình hình cho Đại phu nhân trước....

      ”Đợi chút!” Lạc Mộng Khê lạnh lùng gọi lại đám người muốn rời khỏi Khê viên, Đông Trúc dừng bước nhưng quay đầu lại, ngạo thanh hỏi: biết Đại tiểu thư có gì phân phó?”

      ”Đông Trúc, dựa vào gia pháp của Lạc phủ, tội mạo phạm, phải xử phạt như thế nào?”

      Đông Trúc thầm cười nhạo tiếng: Ngu ngốc chính là ngu ngốc, cái này cũng biết: ”Gia pháp Lạc gia, người nào mắc tội mạo phạm phải trọng đánh trăm đại bản, sau đó đuổi ra Lạc phủ!” Trong giọng mềm mại của Đông Trúc lộ vẻ miễn cưỡng. (Há há...Khê tỷ mà ngu ngốc bà này là cái gì a~ :))..Bị ngu ngốc lừa là cái thể loại gì? :)))

      khi như vậy, thỉnh Đông Trúc ngươi hình phòng lĩnh trăm đại bản, sau đó, cầm theo đồ đạc của ngươi, cút ra khỏi phủ Thừa tướng!” Câu cuối cùng Lạc Mộng Khê tăng thêm ngữ khí, lộ vẻ uy nghiêm cùng cao ngạo.

      Đông Trúc đột nhiên xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt lên hàn quang giống như muốn đem Lạc Mộng Khê bầm thành nghìn mảnh, bàn tay nắm chặt chủy thủy run nhè , nhưng cố nén để tức giận bộc phát: ”Xin hỏi Đại tiểu thư, Đông Trúc tại sạo lại mắc tội mạo phạm?”

      Lạc Mộng Khê hừ tiếng: “Đông Trúc, ngươi là dẫn người tiến đến bắt thích khách, phải đến lục soát phòng, nhưng ngươi nhìn xem tại đại sảnh của Khê viên bị các ngươi làm cho loạn thất bát tao, chướng khí mù mịt, chân bàn, chân ghế đều bị đứt đoạn, vật phẩm quý hiếm đều bị các ngươi đập nát, đây phải là bắt thích khách mà ràng là làm loạn Khê viên!”

      “Khê viên là địa phương của Lạc Mộng Khê ta, các ngươi làm loạn Khê viên, chính là bất kính đối với Lạc Mộng Khê ta, còn nữa......” Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn Đông Trúc:“Vừa rồi lúc ta trở về Khê viên có nghe ngươi ‘Lạc Mộng Khê kia, diện mạo xấu như quỷ, còn sống cũng chỉ làm lãng phí thức ăn, vải vóc, chết tốt hơn……’”

      “Đông Trúc, cho dù tướng mạo của ta có xấu xí, cũng là Đại tiểu thư của Tường phủ, là chủ tử của ngươi, mà ngươi dám nguyền rủa ta chết , phải là mạo phạm là cái gì?”

      Đại phu nhân muốn lấy tính mạng của Lạc Mộng Khê nàng, nếu nàng vẫn nhẫn, chỉ làm các nàng thèm kiêng nể gì mà thôi, là các nàng khiêu chiến trước, dùng ngoan chiêu trước, nên đừng trách Lạc Mộng Khê nàng thủ đoạn tàn khốc.

      “Đại tiểu thư, kỳ Đông Trúc nương làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho an nguy của Đại tiểu thư......” thị vệ muốn giải vây cho Đông Trúc.

      “Câm miệng!” Lạc Mộng Khê lạnh giọng đánh gãy lời của tên thị vệ kia:“Ngươi chắc ta cũng quên mất, đại sảnh Khê viên biến thành như bây giờ, cũng có phần công lao của các ngươi, tội giống như Đông Trúc, hình phòng lĩnh trăm đại bản, sau đó, gom đồ của các ngươi cút khỏi Tướng phủ! Vì suy nghĩ cho an nguy của ta, chẳng lẽ thích khách có thuật biến thân, thân chờ đợi thời cơ để ám sát ta!”

      Đông Trúc cùng bọn thị vệ giả mạo đều nhìn Lạc Mộng Khê, trong mắt lệ quang thoáng , nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Lạc Mộng Khê chết dưới ngàn lần.

      Đám người Đông Trúc tuy là thế lực ngầm của Đại phu nhân, chỉ nghe mình Đại phu nhân điều khiển, nhưng nơi này là Tướng phủ, đương gia tác chủ là Lạc Thừa tướng, bọn họ tạm thời thể chông đối.

      Nếu nơi này chỉ có bọn họ và Lạc Mộng Khê, bọn họ giết Lạc Mộng Khê cho hả giận, đến lúc đó tùy tiện tìm người chịu tội thay là được, nhưng nay có cả Lăng Khinh Trần, bọn họ thể giết Lăng Khinh Trần để diệt khẩu, cho nên tạm thời thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Lăng Khinh Trần nhàng xoay người nhìn ra phía xa: Lạc Mộng Khê quả thực thông minh, hiểu và nắm chắc cơ hội, hơn nữa có ý buông tha người khác......

      Khóe mắt trông thấy gã hắc y nhân đứng ở hàng cuối cùng lặng lẽ rời khỏi Khê viện, khóe miệng Lăng Khinh Trần khẽ cong lên chút độ cong tuyệt mỹ: vậy người nọ là cầu viện binh, đối thủ lợi hại như vậy, biết Lạc Mộng Khê có ứng phó nổi ......
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :