1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :yoyo20::yoyo20::yoyo20: mật sắp được hé lộ.hóng quá a.thank nàng

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 123.2:

      Hạ Hầu Thần lại muốn bản đồ phân bố binh lực, rõ ràng là muốn đoạt Kì Thiên giang sơn của ta, Bản cung còn ngốc đến nỗi chắp tay đem giang sơn cho người ta, nếu , lúc trước Bản cung cũng cần hao tổn tâm tư hãm hại Bắc Đường Dực.


      “Ngươi trở về nói cho Hạ Hầu Thần, muốn bản đồ binh lực Kì Thiên, nằm mơ.” Đôi mắt mãnh liệt của Bắc Đường Dục dâng lên nồng đậm ám khí, “Giang sơn Kì Thiên là của Bản cung, hắn mơ tưởng nhúng vào.”


      “Huống chi, hãm hại Bắc Đường Dực, các ngươi cũng có ra nhiều khí lực, hắn là bị Bản cung thiết kế….”


      “Cũng đúng, Bắc Đường Thái turwthoong minh thực có khả năng, biết Nam Cung Quyết sắp vào Kì Thiên liền giả làm thích khách, ́ ý cho thị vệ đâm vào tay chính mính, lúc dẫn người điều tra, thiết kế Lục Hoàng tử đấu kiếm với An vương, thừa dịp An vương chú ý, ngươi xuất chiêu làm kiếm Lục Hoàng tử bay lên, đâm An vương bị thương.”


      “Ham mê lớn nhất của An vương là săn thú cùng luyện công, biết Nam Cung Quyết đã đến biệt viện, ngươi liền thiết kế An vương săn thú ở rừng cây ngoài biệt viện săn thú, ́ ý lưu lại vết máu tuyết làm Lạc Mộng Khê hoài nghi….”


      Này chính là trụ ̣t, làm Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê sinh hoài nghi đối với An vương.


      “Nam Cung Dạ, ngươi nên ép người quá đáng.” Ánh mắt Bắc Đường Dục lạnh lùng, “Sở dĩ An vương bị ̣nh tội, cũng phải là trận nháo nho nhỏ này…….”


      “Bổn vương biết, giết chết Tử quý phi cho Lạc Tử Hàm làm thế thân, là chủ ý của Bắc Đường Dục ngươi, mà tại sao Lạc Tử Hàm thiết kế Nam Cung Quyết thất bại?”


      “Đó là ngoài ý muốn.” Bản cung cũng biết Lạc Tử Hàm thiết kế Nam Cung Quyết phá thân nàng, nếu , chắc chắn hắn sẽ ngăn cản, Nam Cung Quyết thông minh như vậy, như thế nào lại bị người dễ dàng thiết kế, Lạc Tử Hàm đánh chủ ý lên hắn, căn bản là tìm đường chết.


      “Lúc trước Bản cung biết được kế hoạch của Lạc Tử Hàm, liền đến ngăn cản, cũng đã kịp.” Lúc Bản cung gặp được Nam Cung Quyết ở giữa đường, Lạc Tử Hàm thiết kế đã thất bại, để phòng Nam Cung Quyết hoài nghi, Bản cung mới cùng hắn vừa vừa nói chuyện phiếm: Lạc Tử Hàm ngu ngốc, muốn tìm cái chết, cần đem Bản cung kéo vào .


      “Ngày đó là Bổn vương cứu ngươi thoát khỏi Đại trạch.” Đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Dạ thoát hiện hàn quang, “Mà ngươi sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lại thừa dịp Bổn vương chú ý mang Lạc Tử Hàm , ném vào mật thất An vương phủ, hãm hại An vương Bắc Đường Dực, lúc ấy, ngươi còn chưa hỏi ý kiến của Bổn vương, liền hy sinh Lạc Tử Hàm, nhưng là nàng là người của Bổn vương cùng Hạ Hầu Thái tử……..”


      Bắc Đường Dục cho là đúng nói: “Để kế hoạch tiếp tục đươc tiến hành, hy sinh Lạc Tử Hàm là thể tránh được, trước đó Bổn vương đã cải trang Yến vương đâm An vương Bắc Đường Dực bị thương, cũng trộm kim bài người hắn giá họa, nếu Lạc Tử Hàm ở mật thất An vương phủ, dựa vào thế lực Bắc Đường Dực, nghĩ muốn đắc tội hắn rất khó.”


      Diệt cỏ thì diệt tận gốc, nếu muốn giết, liền tất cả đều làm một ít, một lần là thành công, Bản cung cũng muốn bị An vương tìm lý do chạy thoát, từ đó, hắn có tâm phòng bị, còn muốn hãm hại hắn chỉ càng thêm khó.


      “Vậy vì sao ngươi phải giết Lạc Tử Hàm, ngươi cũng biết thân phận chân chính của nàng là gì?” Vân Bích Lạc, Phùng Thiên Cương, mặc dù bị Thanh Tiêu truy nã, nhưng cũng là người khó chơi, Hạ Hầu Thần bận việc quốc sự, muốn vì ít chuyện này mà phân tâm.


      “Lạc Tử Hàm chết, Khang vương gia cùng Hạ Hầu Thái tử có thể đổ lên Bắc Đường Dực hoặc Nam Cung Quyết, từ đó, chẳng những phiền toái, mà Vân Bích Lạc muốn vì nữ nhi bào thù, tự nhiên sẽ toàn lực vì Hạ Hầu Thái tử cùng Khang vương gia diệt trừ chướng ngại.”


      Đem Lạc Tử Hàm giá họa cho Nam Cung Quyết, Vân Bích Lạc chắc chắn sẽ bất kể hậu quả lên kế hoạch, ám sát Nam Cung Quyết, đến lúc đó, Thanh Tiêu rối loạn, Bản cung nhân cơ hội phái binh tiến vào Thanh Tiêu, giang sơn Kì Thiên lại càng mở rộng.


      “Muốn làm Vân Bích Lạc tìm ai báo thù, chính là chuyện của Khang vương gia cùng Hạ Hầu Thái tử.” Đem chuyện tốt để cho mình, đem chuyện xấu giao cho người khác, chiêu mượn đao giết người này, ai cũng đều đã dùng.


      Bắc Đường Dục ngoài mặt ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ bất phàm, ai có thể nghĩ đến bên trong hắn lại vô sỉ ti bỉ như vậy. Trong mắt Nam Cung Dạ, hiện lên tia trào phúng khinh thường nồng đậm chợt lóe rồi biến mất.


      “Văn võ bá quan và dân chúng Kì thiên đều biết, An vương Bắc Đường Dực là gian tế, cho dù bọn ta nói ra chuyện Bắc Đường Thái tử là gian tế thật, chỉ sợ cũng có người tin tưởng, nói chừng người có đầu óc linh hoạt còn nghĩ là An vương thông đồng Tây Lương, ́ ý hãm hại Thái tử Điện hạ.”


      Nói vậy Bắc Đường Dục đã sớm nghĩ đến điểm này, mới có sợ hãi như vậy, sau khi đạt được mục ́ch của mình liền trở mặt.


      “Bất quá, vừa rồi Bắc Đường Thái tử cũng đã nói, làm sao giải thích với Vân Bích Lạc, là chuyện của Bổn vương cùng Hạ Hầu Thái tử, nếu Bổn vương nói sự thực, lấy trình độ thương nữ nhi của Vân Bích Lạc, tất nhiên sẽ để Bắc Đường Thái tử làm Hoàng đế thoải mái.”


      Nam Cung Dạ vừa nói vừa quan sát thần sắc của Bắc Đường Dục, thấy gương mặt hắn có chút biến sắc, biết là lời mình nói có tác dụng, liền tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.


      “Bắc Đường Thái tử sinh ở hậu cung, hẳn là biết, nữ nhân so với nam nhân càng hiểm, Bổn vương vùng Hạ Hầu Thái tử có biện pháp với Bắc Đường Thái tử, có nghĩa là Vân Bích Lạc cũng có biện pháp….”


      “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Muốn bản đồ binh lực của Kì Thiên, nằm mơ.


      Nếu bản đồ binh lực rơi vào tay Hạ Hầu Thần, Kì Thiên tất sẽ mất, cho nên, mặc dù Vân Bích Lạc hiểm, lại lợi hại, Bản cung cũng sẽ ngu đến nỗi giao ra bản đồ binh lực, tự muốn diệt vong.


      Huống chi, Vân Bích Lạc cũng khủng bố như Nam Cung Dạ nói, bằng , vì sao nàng lại bị Nam Cung Quyết buộc rời Thanh Tiêu.


      Con người Nam Cung Quyết này, Bắc Đường Dục vẫn luôn nhìn thấu, hắn biết tâm tư Nam Cung Quyết thâm trầm, lại biết tâm cơ hắn nặng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, đương nhiên, Bắc Đường Dục cũng muốn giao phong chính diện với Nam Cung Quyết.


      Biết rõ tất cả, bách chiến bách thắng, một người mình căn bản nhìn thấu được, biết kế tiếp hắn sẽ ra quái chiêu gì, tranh đấu như vậy, thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự nhận cái chết.


      “Nếu Bắc Đường Thái tử muốn giao ra bản đồ binh lực, Bổn vương còn có thể trao đổi điều kiện.”


      “Điều kiện gì?” Chỉ cần chạm đến ích lợi của giang sơn Kì Thiên, điều kiện khác đều có thể.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng
      :038::038::038:
      hai tên này ta mà gặp:th_88::th_88::th_88::th_88: grừ

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      đúng là 1 lũ ti bỉ vô sỉ ở cùng nhau.mấy kẻ này chết k tử tế đâu:040::040::040::040: thank nàng:yoyo12::yoyo12::yoyo12::yoyo12:

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 123.3:

      Gần giờ Tý, Lạc Mộng Khê còn ở phòng ngủ bận rộn, tủ quần áo được mở ra toàn bộ, Lạc Mộng Khê đem quần áo trong tủ ra xếp lại, tiểu hồ ly giúp được gì, thân ảnh lửa đỏ ngừng nhảy lên nhảy xuống bàn, vẫy vẫy cái đuôi, vỗ vỗ hai chân nhỏ, thản nhiên tự đắc.


      “Chi nha.” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, quần áo trắng bị gió làm hỗn loạn tiến vào, tiểu hồ ly tự tiêu khiển lập tức dừng động tác, rất nhanh chạy đến bên người Lạc Mộng Khê, phe phẩy cái đuôi, hương Nam Cung Quyết thị uy.


      Nam Cung Quyết cũng thèm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, lập tức bước đến bên Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, đêm đã khuya như vậy, làm sao còn ngủ?”


      “Vài ngày nữa chúng ta sẽ rời Kì Thiên, ta đem mọi thứ sửa sang lại một chút, cũng có việc gì.” Lạc Mộng Khê đánh giá tủ quần áo một chút, gì đó bên trong đã sửa sang sai biệt lắm, “Chuyện của ngươi đều xử lý xong rồi?”


      “Đều là một ít chuyện, sự việc nhiều lắm, mới xử lý đến bây giờ, đã giờ Tý, chúng ta nghỉ ngơi.” Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng đến giường lớn, nhìn thấy tiểu hồ ly bên cạnh.


      “Mộng Khê, bây giờ Thanh Tiêu, chỉ sợ tuyết đã rơi mấy ngày, làm nhiều chút quần áo bên ngoài, Bổn vương đã sai người thu thập da lông thượng đẳng, trở lại Thanh Tiêu liền làm áo khoác cho nàng.”


      Nam Cung Quyết tà ác liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái: “Da hồ ly làm áo khoác thế nào? Giữ ấm, mặc cũng thoải mái.”


      “Nam Cung Quyết, ngươi sẽ đánh chủ ý lên tiểu hồ ly , nó còn nhỏ như vậy, lột da cũng là y phục lớn được….”


      “Ý của Mộng Khê, là ta có thể đem tiểu hồ ly này lột da làm áo khoác…….” Tiểu hồ ly rất nhỏ, kiêu ngạo, muốn làm áo khoác là thể, bất quá, làm áo khoác cho cục cưng, hẳn là sai, nhất là lông mao lửa đỏ, mềm, tiểu bảo bảo mặc vào, khẳng ̣nh thoải mái.


      Thấy ánh mắt Nam Cung Quyết quỷ dị có ý tốt, tiểu hồ ly chỉ thấy toàn thân lanh lẽo, nhất là sau lưng, từng trận khí lạnh thổi đến.


      Nam Cung Quyết vô lương, lại đánh chủ ý lên bản hồ ly, ô ô ô, bản hồ ly làm sao lại gặp cái đồ đệ vô lương tà ác như vậy…


      “Nam Cung Quyết, ngươi được động tiểu hồ ly, nó là sủng vật của ta, dùng để cưng chiều, phải dùng để lột da làm áo….”


      Trong phòng ấm áp, sau khi tắm Lạc Mộng Khê chỉ mặc tẩm y cũng thấy lạnh, chỉ là đề phòng có người tới, nàng lại mặc thêm một cái áo khoác.


      “Sớm biết là ngươi sẽ nói vậy.” Bổn vương cũng ôm hy vọng gì với da lông của tiểu hồ ly.


      Nam Cung Quyết cởi áo khoác của Lạc Mộng Khê, xốc chăn đem Lạc Mộng Khê ấn xuống giường, chính mình cũng theo ngồi lên, tiểu hồ ly còn đứng trong phòng, ánh mắt ai oán nhìn về phía Lạc Mộng Khê: Ô ô ô, Nam Cung Quyết khi dễ tiểu hồ ly, chủ nhân, nên vì tiểu hồ ly làm chủ.


      “Tiểu hồ ly, đêm đã khuya, về ngủ .” Qua vài ngày, chúng ta phải về Thanh Tiêu, nếu ngươi chậm trễ liền để ngươi ở lại Kì Thiên. Nam Cung Quyết vung bàn tay to lên, thân ảnh lửa đỏ của tiểu hồ ly bị hất ra khỏi phòng.


      “Phanh” Tiểu hồ ly vừa bay ra khỏi phòng cửa sổ tự động đóng lại, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê nằm giường, “Chuyện gian tế Kì Thiên đã xong, sau khi Thái tử đăng cơ, chúng ta trở về Thanh Tiêu.”


      So sánh xuống, Bổn vuong thích Thanh Tiêu hơn một chút, đó là nơi chúng ta quen thuộc.


      “Thanh Tiêu đã đên mùa đông, khi tiểu bảo bảo ra đời cũng là cuối xuân đầu hạ .” biết tiểu tử đó bộ dáng thế nào, là nam hài, hay là gái.


      “Mùa xuân ở Thanh Tiêu dài hơn so với quốc gia khác một chút, tiểu bảo bảo ra đời cũng là thời điể, đó.” Nam Cung Quyết mở mắt, ôm Lạc Mộng Khê vào ngực, khát khao cuộc sông tương lai tốt đẹp.


      “Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta, mmang theo cái đuôi làm người chán ghét, khắp đại giang nam bắc.


      “Cái đuôi làm người chán ghét?” Câu nói này của Nam Cung Quyết, làm Lạc Mộng Khê có chút khó hiểu.


      “Là kia, tiểu hồ ly.” Nam Cung Quyết trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.


      “Bổn vương biết, ngươi luyến tiếc tiểu hồ ly kia, kỳ thật tiểu hồ ly rất khả ái, chờ tương lai cục cưng ra đời, đem tiểu hồ ly cho tiểu bảo bảo chơi.” Tiểu hài tử hẳn là thích động vật đáng


      “Nam Cung Quyết, nguyên lai ngươi đối với tiểu hồ ly cũng phải là đặc biệt chán ghét.” Lạc Mộng Khê tiếng động cười khẽ.


      “Bổn vương là ốc cập ốc.” Thích ngươi mới có thể bao dung tiểu hồ ly.


      “Nam Cung Quyết, ngày mai ta muốn vào cung một chuyến, đưa Thanh Nguyệt vài thứ, lúc ban ngày, Thanh Nguyệt đến biệt viện.” biết tiểu nha đầu này bận việc gì.


      “Tốt, ngày mai Bổn vương cũng có việc gì, cùng ngươi tiến cung.” Phòng ấm áp, giường lớn mềm mại, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tình ý kéo dài, chỉ khổ hắc y nhân đứng nóc nhà, đón gió lạnh đến thăm dò.


      Sự tình khác thăm dò được, lại biết được ngày mai Lạc Mộng Khê sẽ tiến cung, coi như là thu hoạch nhỏ, đêm rét lạnh thực làm người ta chịu nổi, trở về phục mệnh.


      Hôm sau, mặt trời đã lên cao ba sào, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, rửa mặt chải đầu xong Lạc Mộng Khê đẩy cửa phòng ra, trong tay cầm một cái hộp, là muốn đem cho Thanh Nguyệt: “ Vương gia ở Thư phòng?”


      Ở biệt viện, Nam Cung Quyết đều là phòng ngủ, thư phòng hai nơi, ở phòng ngủ, chính là ở thư phòng.


      “Vương phi đúng vậy, Vương gia phân phó, người dùng bữa sáng rồi mới thư phòng tìm Vương gia, Vương gia cùng người tiến cung.” Cầm nhi đem lời Nam Cung Quyết dặn dò nàng, một chữ cung thiếu nói cho Lạc Mộng Khê.


      “Khởi bẩm Vương phi, Lăng công tử cầu kiến bên ngoài.” Lạc Mộng Khê muốn đên Thư phòng tìm Nam Cung Quyết, nghe báo lại, Lăng Khinh Trần cầu kiến.


      “Thỉnh hắn vào .” Lăng Khinh Trần đã khôi phục lại bình thường, thời gian ở biệt viện ngắn, chỉ là Lạc Mộng Khê luôn bận việc, vẫn chưa gặp qua hắn: Lăng Khinh Trần, hắn tới làm gì?


      Tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng là nơi này là biệt viện, khắp nới đều là người của Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần muốn làm gì cũng được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :