1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20 : Làm chứng

      Edit : kun'xjh



      Người đời thích xem náo nhiệt, thích giúp đỡ, hơn nữa Nam Cung Phong lại là Vương gia, thân phận tôn quý, cho nên sau khi xuất , đám người rất nhanh lui ra hai bên tạo thành con đường cho , rồi quỳ xuống đất hành lễ:“Tham kiến Cảnh vương gia!”

      Theo khoái mã chạy nhanh, áo choàng màu đỏ tía của Nam Cung Phong theo gió khẽ bay, khí chất tôn quý, khuôn mặt lạnh lùng, mắt lộ ra vẻ cao ngạo: Nam Cung Phong là nhân trung chi long hiếm có thế gian, chỉ tiếc bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa, trong mắt người đời, là quân tử thẳng thắn, thực chất bên trong, là tiểu nhân luôn lừa gạt, ức hiếp......

      Tới trước mặt, Nam Cung Phong dừng khoái mã, nhưng xuống ngựa, cũng câu nào, cao ngạo, ánh mắt lãnh liệt từ cao nhìn xuống phía dưới, ở giữa sân chỉ có duy nhất nữ tử đứng ~ Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê nhàng ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đối diện với Nam Cung Phong, đáy mắt lóe ra hề sợ hãi cùng yếu đuối, mà là nồng đậm trào phúng cùng khinh thường......

      Lúc va chạm đôi mắt với Lạc Mông Khê, Nam Cung Phong đáy mắt lạnh như băng lên tia kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt lại khôi phục bình thường.

      “Tiểu thư...... Tiểu thư...... Mau quỳ xuống......” Băng Lam quỳ gối bên cạnh Lạc Mộng Khê, vừa lo lắng lặng lẽ đưa tay kéo quần áo nàng, vừa len lén đánh giá sắc mặt Nam Cung Phong, e sợ Nam Cung Phong giận dữ sai người đem Lạc Mộng Khê giết.

      Để nhắc nhở của Băng Lam ở ngoài tai, Lạc Mộng Khê đứng như trước động đậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như ao sâu, càng ngưng tụ càng sâu, có người nào có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, dáng người yểu điệu, khí chất tươi mát tự nhiên, hơi thở cường thế, làm cho người ta bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn......

      “Cảnh vương gia...... Cứu ta a...... Cảnh vương gia......”

      Giong cầu cứu yếu ớt của Lí Thụy truyền vào trong tai, Nam Cung Phong đột nhiên hoàn hồn: Đáng chết, ta làm sao có thể có loại cảm giác này!

      Rất nhanh dời ánh mắt lưu luyến người Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong đối với đám người quỳ gối hai bên đường ra lệnh :“Bình thân!”

      Vì che dấu thất thố của mình, khi mọi người đứng dậy, Nam Cung Phong nhấc chân xuống ngựa, động tác ràng lưu loát, chậm rãi tới trước mặt đám người Lí Thụy kêu rên dưới đất, ngữ khí lạnh như băng:“Ban ngày ban mặt đánh người ta bị thương, kẻ nào lớn mật như thế?

      “Cảnh vương gia, biết chân tướng việc, xin đừng vội kết luận như thế!” Lạc Mộng Khê giọng lạnh như băng ngầm mang theo nhắc nhở.

      như thế, là ngươi làm bọn họ bị thương?” Nam Cung Phong quay đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt cao ngạo ngầm quan sát kỹ.

      “Bọn họ đúng là bị ta gây thương tích, nhưng mà, là bọn muốn giết ta trước, ta mới ra tay đánh trả......” Lạc Mộng Khê mâu quang lạnh lùng.

      gã thị vệ bước nhanh đến bên cạnh Nam Cung Phong thầm vài câu, Nam Cung Phong trầm hạ mí mắt:“Lạc Mộng Khê, thị vệ của bổn vương vừa rồi hỏi qua toàn bộ người đường, Lí Thụy chỉ là đùa giỡn với ngươi, cũng có rat ay với ngươi, ngược lại lúc Lạc Mộng Khê ngươi ra tay đả thương tùy tùng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy......”

      “Thủ hạ của Lí Thụy kia dùng lụa trắng vây quanh ta với , vậy chuyện đó Vương gia cũng biết !” Lạc Mộng Khê giọng lạnh như băng:“Lụa trắng cao hai thước, có thể ngăn cách tầm mắt của tất cả người đường, lúc Lí Thụy ở bên trong giết ta, đương nhiên ai nhìn thấy được......”

      “Cảnh vương gia, nàng bậy, ta chỉ là đùa giỡn với nàng, cũng muốn giết nàng......” Lí Thụy vừa kêu rên vừa đổi trắng thay đen, lúc mọi người chú ý, đáy mắt chợt lóe tia ngoan rồi biến mất.

      Nam Cung Phong nhìn thẳng Lạc Mộng Khê, giọng lạnh như băng:“Lạc Mộng Khê, làm việc gì cũng phải có chứng cớ, ở đây tất cả mọi người có thể chứng minh ngươi đả thương người, lại có ai có thể chứng minh Lí Thụy muốn giết ngươi......”

      “Cho nên?” Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười trào phúng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng lóe lên nồng đậm trêu tức: Nam Cung Phong, ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Lạc Mộng Khê trước kia, chỉ có thể để người khác ức hiếp......

      “Bổn vương đem việc này xử lý công khai!” Nam Cung Phong mâu quang phát lạnh:“Người đâu, Lạc Mộng Khê cố ý trọng thương người khác, giải vào đại lao, chờ xét xử......”

      “Chậm !” Hai gã thị vệ muốn đến bắt Lạc Mộng Khê, giọng uy nghiêm, ôn nhuận làm cho người ta cảm giác như gió xuân thổi qua rất thoải mái, giọng dễ nghe trống rỗng vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, đáy mắt lóe nồng đậm khiếp sợ và khó tin: Trời ạ, đời này như thế nào lại có nam tử tuấn như thế này!

      Bạch y nam tử Chậm rãi tiến đến, cổ áo và cổ tay áo được thêu hoa văn tinh xảo, tóc mượt đen nhánh dùng dải lụa trắng cột ở sau đầu, làn mi như nước, đôi mắt trong veo, lóng lánh, lại giống như hồ sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, giống như phác họa tia cười mà cười, thực nhạy, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.

      Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, bao quanh người tầng ánh sáng vàng mờ ảo, tựa như tiên giáng trần, xuất trần, gió khẽ thổi qua, tay áo lay động nhàng, mùi Đàn Hương nhàn nhạt bay vào trong mũi, làm người ta yên bình, hơi thở cường thế vương giả phả vào mặt, làm cho người ta thể bỏ qua.

      ra là Tam Hoàng huynh!” Nam Cung Phong vừa ra, đám người nhất thời vỡ ra: ra chính là Lạc vương gia......”

      “Lớn lên rất tuấn a...... Như tiên giáng trần......” Tiểu nữ tử vẻ mặt háo sắc nhìn phía Nam Cung Quyết, đáy mắt tràn đầy si mê cùng ái mộ.

      “Thế nhân đồn đãi sai...... Lạc vương gia so với Cảnh vương gia tuấn hơn...... Cũng so với Cảnh vương gia có khí thế hơn......”

      Tuy rằng mọi người nghị luận rất tiếng, nhưng Nam Cung Phong và Nam Cung Quyết đều là người có võ công cao cường . Những nghị luận này đương nhiên chữ cũng lọt vào trong tai hai người.

      Nam Cung Quyết cười ảm đạm, đối với nghị luận của mọi người từ chối cho ý kiến . Chậm rãi đến trước mặt Lạc Mông Khê, lịch chào hỏi: “Lạc nương, chúng ta lại gặp nhau!”

      “Lạc vương gia đến đúng lúc!” Lạc Mộng Khê giọng êm tai, động tác tao nhã, nghiễm nhiên là phong thái của tiểu thư khuê các.

      Làm như nghe mọi người bàn tán, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê như chuyện phiếm, khiến trong lòng Nam Cung Phong dâng lên nồng đậm tức giận cùng hài lòng: biết Tam hoàng huynh lần này đến đây có chuyện gì?”

      “Bổn vương có thể chứng minh Lạc nương đả thương người chỉ là tự vệ!” Nam Cung Quyết giọng nhàng, nhưng trong lời mang theo giọng điệu cường thế thể nghi ngờ, ánh mắt ôn nhuận, dấu trong đáy mắt băng lãnh và sắc bén, giản dị dễ gần, lại có khí phách và ngạo khí của Vương gia.

      Trái lại, Nam Cung Phong sắc mặt lãnh, đáy mắt tia hàn quang thoáng , giọng điệu mang theo nôn nóng, quanh thân cỗ tàn nhẫn.

      Nếu lúc này chỉ có mình Nam Cung Phong, mọi người có thể cảm thấy gì, nhưng lúc này còn có Nam Cung Quyết phong độ nhanh nhẹn, sắc mặt trầm tĩnh, đẹp hoàn mỹ như tiên giáng trần . Còn hơn sắc mặt u ám của Nam Cung Phong biết bao nhiêu lần.

      “Oa! Lạc vương gia thế nhưng lại vì Lạc Mộng Khê mà làm chứng…”

      “Lạc vương gia là người tôn quý như thế, chắc chắn dối…”

      vậy, Lạc Mộng Khê đúng là bất đắc dĩ mới đả thương người…”

      Ánh mắt mọi người đều tập trung người Lạc Mông Khê và Nam Cung Quyết, bàn tán sổi nổi, nhưng mà chỉ có điều, ánh mắt đám tiểu nữ tử nhìn Nam Cung Quyết là si mê và ái mộ, chuyển đến người Lạc Mộng Khê lại thành đố kị và phẫn hận.

      Lạc vương gia là người rất khó gặp, thế nhưng lại hạ mình chiếu cố, vì cái người xấu xí này mà ra mặt làm chứng! Trong lòng thầm than thở : Tại sao vừa rồi xảy ra chuyện phải ta…

      “Tam hoàng huynh quen Lạc đại tiểu thư?” Nam Cung Phong mâu quang hơi trầm xuống, chỉ có điều, người thông minh như Nam Cung Quyết, sao lại ý đồ của Nam Cung Phong :

      “Bổn vương mấy ngày hôm trước làm khách ở Lạc phủ, có gặp qua Lạc đại tiểu thư lần!” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh, làm cho người ta đoán ra đến tột cùng nghĩ cái gì.

      Nam Cung Phong muốn cái gì đó, Diệp Bắc Đường thân lam y nhảy từ cửa sổ gian phòng trà xuống, khuôn mặt tuấn, dáng người tiêu sái, giọng mang theo đùa cợt :

      “Vừa rồi bổn hoàng tử cùng Lạc vương gia chính là ngồi phòng trà kia, lụa trắng cao hai thước, đương nhiên người đường thể nhìn thấy bên trong mấy dải lụa trắng xảy ra chuyện gì, nhưng tại hạ và Lạc vương gia ngồi ở cao, tình hình thực tế của Lạc đại tiểu thư khi bị nhốt trong mấy dải lụa trắng, hai người chúng ta đều thấy , Cảnh vương gia ngươi hẳn là nên bắt Lí Thụy, chứ phải Lạc Mộng Khê!”

      Nam Cung Quyết thân là Lạc vương của Thanh Tiêu quốc, miệng vàng lời ngọc, lời mọi người đều tin tưởng nghi ngờ, nếu như Nam Cung Phong lại bác bỏ, việc rối ren, huống chi tại còn lòi ra người là Diệp Bắc Đường, chũng giúp đỡ Lạc Mộng Khê…

      Nam Cung Phong là người thông minh, đương nhiên biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào :”Xem ra Lạc đại tiểu thư là tự vệ, bất đắc dĩ mới đả thương người, người đâu, đem đám người Lí Thụy giải vào đại lao…”

      “Chờ… chút!” Lạc Mộng Khê đột nhiên mở miệng đáng gãy lời của Nam Cung Phong, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung lên tia ngưng trọng : biết Cảnh vương gia dự định xử lý đám người Lí Thụy như thế nào…”
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21 : Căng thẳng

      Edit : kun'xjh



      “Dĩ nhiên là giao cho hình bộ chờ xét xử, định tội!” Nam Cung Phong trong giọng lạnh như băng chứa tia kiên nhẫn.

      “Mộng Khê cho rằng ổn!” Lạc Mộng Khê lạnh giọng bác bỏ quyết định của Nam Cung Phong.

      Nam Cung Phong mâu quang phát lạnh, nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, muốn mở miệng hỏi, Lạc Mộng Khê trước bước tuyên bố đáp án:

      “Lí Thụy làm xằng làm bậy ở kinh thành thời gian dài, sớm kích động phẫn nộ của dân chúng, nay lại gây tội, nhân chứng, vật chứng đầy đủ có thể thẩm tra xử lý ngay tại chỗ, căn bản cần phải làm điều thừa đưa tới hình bộ chờ xét xử!”

      Vì Lí Thụy là con trai của Thượng Thư, cho dù giải vào hình bộ chờ xét xử, cũng bị chút xíu trừng phạt nào, nhiều nhất là bắt ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ vài ngày, sau lại ra đường diễu võ dương oai!

      Nam Cung Phong thân là Vương gia, tại sao lại thể nhìn ra điểm này, nhưng Lạc Mộng Khê để cho bọn họ toại nguyện!

      “Đúng vậy, đúng vậy...... Lí Thụy làm nhiều điều ác......”

      “Có thể thẩm tra xử lý tại chỗ......”

      “Lạc vương gia, Cảnh vương gia là Vương gia xuất sắc nhất Thanh Tiêu quốc......”

      “Bọn họ thẩm tra xử lí Lí Thụy, khẳng định rất oai phong......”

      Tiếng mọi người bàn tán truyền vào trong tai, Nam Cung Quyết khuôn mặt tuấn vẫn bình tĩnh như thường, đáy mắt sâu thẳm hề gợn sóng, chính là ánh mắt nhìn Lạc Mộng Khê tựa hồ có thâm ý khác.

      Trái lại Nam Cung Phong, khuôn mặt tuấn trầm đáng sợ, trầm hạ mí mắt, hàn quang càng đậm.

      Lực lượng dân chúng rất lớn, Lạc Mộng Khê hoàn toàn lợi dụng điểm này, Nam Cung Phong sử dụng trăm phương nghìn kế, cũng nghĩ ra biện pháp để bác bỏ đề nghị của nàng: Lạc Mộng Khê, ngươi muốn chỉnh bổn vương, bổn vương cho ngươi toại nguyện......

      Lúc ngẩng đầu lần nữa, đáy mắt Nam Cung Phong thoáng hàn quang rồi trở lại mảnh bình tĩnh:“Như chư vị chứng kiến, Lí Thụy làm nhiều việc ác, lần này lại dùng thủ đoạn ngoan độc ám sát Lạc đại tiểu thư, bằng việc trừng trị Lí Thụy cứ giao cho Lạc đại tiểu thư định đoạt!”

      phải Nam Cung Phong tự mình nghĩ ra hình phạt đối với Lí Thụy, mà là, hình phạt này rất khó định đoạt. Nếu phạt , mọi người công tư phân minh, bao che Lí Thụy . Nếu phạt nặng, mọi người bụng dạ nham hiểm......

      Cho nên, Nam Cung Phong đem việc này giao cho Lạc Mộng Khê, bởi vì lúc này ở trong mắt mọi người Lạc Mộng Khê mang tiếng xấu . Lạc Mộng Khê là người thông minh, nếu muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng mọi người, tự nhiên phạt nặng Lí Thụy......

      “Đa tạ Cảnh vương gia!” Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười trào phúng: Lúc này đường có hai vị Vương gia, nếu Nam Cung Phong muốn xử lý việc này, giao cho Nam Cung Quyết xử lý.

      Nhưng Nam Cung Phong vẫn chưa đem việc này giao cho Nam Cung Quyết, bởi vì biết trong lòng mọi người Nam Cung Quyết tuấn mỹ như tiên hạ phàm, phiêu dật so với vĩ đại hơn rất nhiều . Nếu Nam Cung Quyết định đoạt lại làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, trong mắt dân chúng Thanh Tiêu quốc này biết đến tồn tại của Cảnh vương gia là ......

      Thông minh như Lạc Mộng Khê, tự nhiên cũng biết mục đích Nam Cung Phong đem việc này giao cho mình, nhưng là, nàng tuyệt cho toại nguyện......

      Lạc Mộng Khê hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người Lí Thụy rên rỉ mặt đất, đôi mắt phát ra ma mị vô hình mãnh liệt, đúng lúc Lí Thụy ngẩng đầu chỉ cảm thấy oanh tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng......

      Chờ lấy lại tinh thần, ý thức được sắp xảy ra nguy hiểm, muốn ngăn cản kịp:“Đem hai tay, hai chân của Lí Thụy chặt đứt, đuổi về phủ Thượng Thư, những người khác kéo ra ngoài chặt đầu!”

      Lời này vừa ra, tất cả đều thất kinh, Nam Cung Phong lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngàn tính vạn tính như thế nào cũng tính đến, Lạc Mộng Khê lại làm ra loại hình phạt này, Lạc Mộng Khê ở đây, lại lần nữa tính sai ......

      Trái lại Nam Cung Quyết, giống như sớm biết Lạc Mộng Khê làm ra loại hình phạt này, khuôn mặt tuấn bình tĩnh như thường, đáy mắt sâu thẳm có gợn sóng.

      “Loại hình phạt này có nặng quá hay ?” gã thị vệ của Nam Cung Phong giọng thầm, lời này vừa ra, dân chúng cũng bắt đầu bàn tán xôn xao:“Loại hình phạt này là quá nặng ......”

      Đối với nghị luận của mọi người làm như mắt điếc tai ngơ, Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh như băng:“Vừa rồi Lí Thụy là muốn mạng của ta, nay, ta chỉ chặt đứt tay chân của , khiến cho thể tiếp tục làm xằng làm bậy, hình phạt như vậy cũng coi như nặng sao?”

      Nam Cung Phong, ngươi muốn lợi dụng dân chúng để gây áp lực với ta, làm cho ta thay đổi chủ ý, ngươi nằm mơ , Lạc Mộng Khê ta làm việc cần nhìn mặt người khác, lúc ngươi quyết định đem việc này giao cho ta xử lý, nhất định, ngươi lường trước được......

      Lạc Mộng Khê sở dĩ làm như vậy, còn có mục đích khác: Đám người Lí Thụy khi ám sát nàng phối hợp rất ăn ý, thủ pháp cũng thành thạo, hiển nhiên loại chuyện này bọn họ làm chỉ , hai lần . Lạc Mộng Khê hoài nghi, bọn họ là tay chân của ai đó, đặc biệt dùng cách thức này để diệt trừ tận gốc......

      cách khác, sau lưng Lí Thụy, có thế lực vô cùng lợi hại ở phía sau thao túng tất cả......

      Vừa nghe Lạc Mộng Khê như vậy, mọi người suy nghĩ lát, nhàng thở dài:“Kỳ Lạc đại tiểu thư cũng có lý, chặt đứt tay chân của Lí Thụy, cho bài học kinh nghiệm đau thương, về sau cũng dám ở đây làm xằng làm bậy ......”

      “Lạc đại tiểu thư...... Ngươi tha cho ta ...... Ta cam đoan về sau bao giờ hại người nữa......” Lí Thụy khóc rống chảy nước mắt cam đoan, đáy mắt tia hàn quang chợt lóe rồi biến mất......

      Nam Cung Phong mâu quang hơi trầm xuống:“Lạc đại tiểu thư, Lí Thụy cùng ngươi oán cừu, ám sát ngươi có thể là chịu sai khiến của người khác, bằng tha cho con đường sống, để ra chủ mưu đứng phía sau, bổn vương cam đoan, từ nay về sau Lí Thụy tiếp tục làm xằng làm bậy......” <br style="" />

      Lạc Mộng Khê quay đầu lại nhìn Nam Cung Phong, đáy mắt lạnh như băng càng nồng đậm :”Cảnh vương gia, Mộng Khê ngươi vì cái gì mà ba lần bảy lượt bao che cho Lí Thụy, hay là…!”

      Tuy rằng Lạc Mộng Khê hết lời, nhưng ý tứ của nàng rất , Lạc Mộng Khê nhìn như để ý, thực ra tập trung tinh thần quan sát nhất cử nhất động của Nam Cung Phong, tuyệt đối bỏ qua điểm khả nghi nào…

      Nam Cung Phong than tiếng : dám dấu diếm, Lí thượng thư từng cứu bổn vương mạng, Lí Thụy lại là con trai độc nhất của Lí thượng thư…”

      Giọng điệu bất đắc dĩ, im lặng giải thích với mọi người : Nam Cung Phong giúp Lí Thụy là bất đắc dĩ, lúc này biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn là người trọng tình trọng nghĩa, cho dù mọi người rất bất mãn đối với việc giúp Lí Thụy, lúc này, cũng nỡ lòng trách cứ

      Lạc Mộng Khê trong lòng khinh thường hừ lạnh tiếng, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như trước mảnh lặng như băng : “Đều là ân nhân cứu mạng, vì cái gì lại khác biệt lớn như vậy, có quyền thế, cho dù làm nhiều điều ác cũng được bảo vệ, quyền thế, cho dù tranh với đời, cũng chịu khổ, nhục nhã!”

      “Cảnh vương gia, có số việc người khác biết, nhưng trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, phải ta tin bảo đảm của ngươi, mà là ta bị người lừa gạt nên sợ, thể tin được, đám người Lí Thụy, ta chỉ cầu xử tử bọn chúng ngay tại chỗ!”

      Lạc Mộng Khê ngầm ám chỉ, Nam Cung Phong tự biết đuối lý, nhưng mà, trước mặt mọi người Lạc Mộng Khê cự tuyệt đề nghị của , để cho chút mặt mũi, người cao ngạo như Nam Cung Phong đương nhiên phẫn nộ.

      “Lạc Mộng Khê, bổn vương nhường nhịn nhiều như thế, ngươi còn biết đối nhân xử thế!” Tiếng phẫn nộ của Cảnh vương gia chấn động làm lỗ tai đau nhức, nhưng dân chúng xung quanh có nghe được . Lạc Mộng Khê trong lòng hiểu :Nam Cung Phong dùng truyền nhập mật chuyện với nàng, người võ công thấp căn bản thể nghe được.

      “Nam Cung Phong kỳ thực ngươi còn có thể càng đê tiện, vô sỉ, giống như chuyện tín vật kia, đem tất cả sai lầm đổ lên người ta, ngươi lại tạo được hình tượng Cảnh vương gia chí công vô tư trước mặt mọi người…” Lạc Mộng Khê cũng dùng truyền nhập mật trả lời Nam Cung Phong, giọng điệu mang theo khinh thường.

      “Bổn vương tự chặt tay thay Lí Thụy nhận tội với ngươi như thế nào?” Nam Cung Phong trong giọng mang theo lãnh và tức giận, người ngu ngốc cũng biết nhẫn nhịn đến cực hạn : việc phát sinh đến bây giờ, Nam Cung Phong có khả năng đổ mọi tội lỗi lên người Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời :”Lí Thụy là con trai của Thượng thư, địa vị so với Cảnh vương gia thấp hơn rất nhiều, nếu ngươi thay đền tội, chặt hai cánh tay cộng thêm bàn chân…”

      Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong tranh cãi, người thường nghe được, nhưng Nam Cung Quyết đều nghe thấy hết, Nam Cung Quyết tuy mới trở về kinh thành, nhưng đối với tính cách của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong sớm nghe qua, hai người phải loại người dễ dàng thỏa hiệp, nếu như để cho bọn họ tùy ý tranh cãi, chỉ sợ tranh cãi đến trời tối cũng ra kết quả…

      Hơi cúi đầu suy nghĩ chốc lát, Nam Cung Quyết nâng mắt nhìn Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong giương cung bạt kiếm : “Bổn vương nghĩ đến biện pháp giải quyết vẹn cả đôi bên, biết hai vị có hứng thú nghe ?”
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22 : Diệt khẩu

      Edit : kun'xjh



      Lời này vừa ra, trong phút chốc đủ loại ánh mắt ái mộ, tán thưởng, kinh ngạc, nghi hoặc tất cả đều tập trung người Nam Cung Quyết.

      “Lạc vương gia có cao kiến gì, ngại nghe chút!” Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống:

      Vừa rồi nàng là cố ý cùng Nam Cung Phong tranh chấp, mục đích là muốn thăm dò Nam Cung Phong, trải qua cuộc tranh chấp này, nàng cũng thăm dò xong, cho dù Nam Cung Quyết mở miệng, nàng cũng tìm lý do để chấm dứt tranh cãi với Nam Cung Phong!

      “Ý kiến của Lạc nương cùng với Cảnh vương gia hòa mục, đơn giản là thể nhất trí hình phạt nặng đối với Lí Thụy, Lí Thụy làm nhiều việc ác, chặt đứt tay chân là trừng phạt đúng tội, nhưng là con trai độc nhất của Thượng Thư, Thượng Thư lại đối với triều đình có công, lại là ân nhân cứu mạng của Cảnh vương gia, Cảnh vương gia đành lòng phạt nặng Lí Thụy cũng có tình có lý!”

      “Theo bổn vương, bằng như vậy, trước phạt Lí Thụy là bắt giam vào đại lao mười năm, đối mặt với bức tường, chờ thực tỉnh ngộ, thả ra......” Nam Cung Quyết giọng vang đanh thép, những có khí phách đặc biệt cao ngạo của hoàng thất, dường như còn mang theo ma lực thần bí nào đó, làm cho người ta bất tri bất giác bị thần phục, người như thế là trời sinh vương giả.

      Bị giam vào đại lao đối với người thường mà có thể có ý nghĩa quá lớn, nhưng đối với con cháu quan lại thích làm mưa làm gió như Lí Thụy mà , mười năm lao ngục so với giết còn khó chịu hơn, cho nên, Nam Cung Quyết nghĩ trừng phạt này xem như là phạt nặng rồi!

      Nam Cung Quyết đối với chuyện của Lí Thụy phân tích chặt chẽ thấu đao, đối với trừng phạt này cũng coi như hợp lý, mọi người đều có gì ý kiến, chính là Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong......

      “Tam Hoàng huynh đưa ra hình phạt đối với Lí Thụy rất hợp tình hợp lý, bổn vương có ý kiến!” Nam Cung Phong trong lòng lửa giận thiêu đốt, mặc dù muốn thừa nhận, nhưng cách nào xóa bỏ được chuyện có là Nam Cung Quyết lợi hại hơn so với !

      Lạc Mộng Khê mâu quang chợt lóe :“Lạc vương gia vừa rồi bỏ tù Lí Thụy là phạt , vậy như thế nào là phạt ?”

      Nam Cung Quyết chưa trả lời, Nam Cung Phong giành mở miệng trước :“Lí Thụy bị trọng thương, nếu bị phạt chỉ sợ chống đỡ được, bổn vương thay Lí Thụy, trả lại công đạo cho Lạc đại tiểu thư!”

      xong, Nam Cung Phong đột nhiên đưa tay rút bội kiếm của thị vệ đứng bên cạnh ra, dùng sức hướng cánh tay trái của mình chém xuống......

      Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười trào phúng, ngón tay khẽ bắn ra viên đá đánh vào đầu gối của thị vệ đứng gần Nam Cung Phong, thị vệ nhất thời đứng thẳng được, té nhào vào cánh tay cầm kiếm bên phải của Nam Cung Phong......

      Chỉ nghe tiếng :“Xoát” vang lên, lập tức máu tươi chảy ra, tất cả mọi người đều kinh động sững sờ tại chỗ......

      “Keng” tiếng vang lên, trường kiếm trong tay Nam Cung Phong rơi xuống đất, gã thị vệ bước nhanh đến băng bó miệng vết thương cho Nam Cung Phong, Nam Cung Phong liếc mắt nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mặt tia lửa giận :“Lạc đại tiểu thư, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

      Lạc Mộng Khê cố tình bất đắc dĩ thở dài:“Cảnh vương gia, ngươi vừa rồi rất nóng vội, nghe ta hết lời, Lí Thụy bị thương nặng, Mộng Khê đương nhiên biết nếu phạt , chịu nổi, theo lời phạt của ta, là để cho Lí Thụy từ nơi này đến đại lao hình bộ, khiến bị đau tay chút, ai biết ngài lại nóng vội như vậy, giành đâm chính mình kiếm......”

      Nam Cung Phong sở dĩ vội vã thay Lí Thụy chịu phạt, đơn giản là muốn trong lòng mọi người lưu lại hình tượng trọng tình trọng nghĩa của mình, vừa rồi cầm kiếm hướng cánh tay của mình, tính chuẩn lực đạo, người ở bên ngoài nhìn thấy dùng hết toàn lực, nhưng khi đâm trúng tay, chỉ xuất vết thương .

      Nhưng vừa rồi khi thị vệ ngã vào Nam Cung Phong, Nam Cung Phong nhất thời kịp thủ thế, khiến cánh tay bị thương nặng, giả bị thương lại trở thành bị thương , nếu miệng vết thương sâu hơn chút, chỉ sợ phải phế bỏ cánh tay......

      Thông minh như Lạc Mộng Khê, đương nhiên biết trò lừa bịp của Nam Cung Phong, vừa rồi nàng lời kia, chỉ là cố ý chọc giận , mà Nam Cung Phong cũng thực bị lừa, đáy mắt nhẫn khó nén ngoan độc, hận thể lập tức đem Lạc Mộng Khê băm thành nghìn mảnh......

      Làm như nhìn đáy mắt độc của Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê thờ ơ mở miệng:“Lạc vương gia, Cảnh vương gia, nếu tình giải quyết xong rồi, Mộng Khê còn có việc trước bước! Băng Lam, hồi phủ!”

      Mọi người tự giác tạo ra con đường, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam nghênh ngang trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, được nửa đường, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Nam Cung Phong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trêu tức cùng khiêu khích:

      “Cảnh vương gia, muội muội Lạc Tử Hàm của ta gần đây đều ở Cảnh vương phủ quấy rầy ngươi, ta thân làm tỷ tỷ trước thay nàng cám ơn Cảnh vương gia chiếu cố, tỷ muội chúng ta cũng rất lâu chưa có gặp mặt, hôm khác nếu có thời gian, Mộng Khê chắc chắn Cảnh vương phủ thăm hỏi, tỷ muội chúng ta cùng ôn lại chuyện xưa!”

      Lạc Mộng Khê lễ phép , nhìn như là lời cảm tạ Nam Cung Phong, thực ra là khiêu chiến , người biết nội tình, tự nhiên nghe hiểu!

      Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, đấy mắt lãnh của Nam Cung Phong càng ngưng tụ sâu hơn : hôm nay Lạc Mộng Khê khí thế ưu việt, khí chất xuất trần, hơn nữa còn buông tha người khác, so với nhát gan, yếu đuối trước kia, nàng căn bản là hai người khác biệt.

      Lạc Mông Khê thân thể mang độc ‘Vật tử’, điểm này có người nào có thể giả mạo . Lạc Mông Khê này là Đại tiểu thư của Lạc phủ, nhưng mà chỉ cách có vài ngày, nàng làm sao có thể biến đổi lớn như vậy, chẳng lẽ những việc tồi tệ trước đây mà Lạc Mộng Khê làm ra chỉ là để ngụy trang…

      Bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê càng chạy càng xa, đến khi biến mất thấy nữa, Nam Cung Quyết lúc này mới cáo từ rời , mọi người cũng tản ra mọi nơi, Nam Cung Phong tiến đến y quán cách đó xa chữa trị vết thương, lưu lại vài tên thị vệ phụ trách giải đám người Lí Thụy vào đại lao.

      thân ảnh cao lớn đứng trước cửa sổ trong gian phòng của tòa tửu lâu, bởi vì quay lưng lại, cho nên nhìn thấy tướng mạo của . Nhìn tư thế của , liền biết ở nơi này khoảng thời gian dài rồi, chắc chắn đối với hết thảy việc phát sinh đường đều thu vào tầm mắt .

      Hình dáng yểu điệu của Lạc Mông Khê thản nhiên đường, bóng hình cao lớn khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười ràng, nhàng lách mình, giọng lạnh lẽo vang lên trong phòng :”Người đâu, dùng bồ câu đưa thư báo tin cho thiếu chủ, thánh nữ thức tỉnh.”

      Bên này, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam thong thả trước, vừa rồi nàng hồi phủ chính là muốn tìm cái cớ để cách xa Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong lần đầu giao thủ, người thắng đều phải hai bọn họ mà là Nam Cung Quyết.

      Chỉ đơn giản mấy câu, giải quyết vấn đề nan giải, làm cho dân chúng kinh thành ai cũng biết đến Lạc vương gia Nam Cung Quyết, biết năng lực của , càng khiến cho uy tín của trong lòng dân chúng càng ngày càng tăng, có tài ở khía cạnh nào đó lại mang đến nhiều lợi ích như vậy, ngoài Nam Cung Quyết ra có người thứ hai.

      Cùng Nam Cung Quyết tiếp xúc lâu dài, Lạc Mộng Khê càng có thể cảm nhận nguy cơ và thâm trầm của , hơn nữa, người giống như có cỗ ma lực vô vùng thần bí, làm cho người ta bất tri bất giác bị hấp dẫn, nhịn được chầm chậm tới gần , cho nên đó là lý do nàng muốn chạm trán với Nam Cung Quyết…

      Buổi trưa, đến lúc dùng bữa, mùi thức ăn thơm ngon lẫn trong gió bay vào trong mũi, lúc này Lạc Mộng Khê mới nhớ tới, bản thân cũng chưa ăn sáng :”Băng Lam, tửu lâu tốt nhất kinh thành là ở đâu?”

      “Cái này…Tiểu thư! Nô tì cũng rất ít khi ra ngoài…Cho nên…” Băng Lam có chút khó xử nhìn Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê khẽ thở dài, muốn :”Chúng ta tìm tửu lâu dùng bữa!” Thình linh tiếng kêu thảm thiết “A!” yếu ớt, tuyệt vọng truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đột nhiên nhướng mày: tiếng hét này là của ~ Lí Thụy!

      Mặt khác kịp suy nghĩ, Lạc Mộng Khê rất nhanh chạy đến nơi truyền tới tiếng hét.

      Tới khúc cua, mùi máu tanh nồng bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê chậm lại, nhíu mày, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cổ tay khẽ lật, thanh chủy thủ tinh xảo xuất trong lòng bàn tay.

      Lạc Mộng Khê cẩn thận đến chỗ rẽ, bàn tay nắm chặt chủy thủ, chỉ cần có động tĩnh, nàng liền ra đòn đánh phủ đầu, đáy mắt mâu quang hơi trầm xuống, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người nhìn lại, đập vào mắt chính là xác chết nằm ngổn ngang đất, thị vệ cũng có mà tùy tùng cũng có, quan sát màu máu, bọn họ là vừa mới chết.

      Xác chết nằm ngửa ở phía ai khác chính là người bị bọn thị vệ áp giải đến đại lao hình bộ ~ Lí Thụy.

      Lúc này, chân tay của đều bị chặt bỏ, chỉ còn khối thân thể trơ trụi, hơn nữa hình dáng chết rất thê thảm, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc, giống như trước khi chết nhìn thấy người hoặc việc rất đáng sợ.

      Giết người diệt khẩu! Trong đầu Lạc Mộng Khê lập tức xuất từ này, nàng biết cái chết của Lí Thụy là do ai sai khiến, cũng biết sau khi Lí Thụy bị giam vào đại lao hết giá trị sử dụng, sai người giết Lí Thụy chắn chắn là để bịt đầu mối, nhưng Lạc Mộng Khê lại nghĩ tới, người đứng sau dĩ nhiên lại lớn mật như vậy, dám ban ngày ban mặt đại khai sát giới.

      “Lạc Mộng Khê, là ngươi giết bọn họ!” Giọng chất vấn phẫn nộ, lạnh như băng truyền đến từ phía sau, Lạc Mộng Khê theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nam Cung Phong vết thương tay được băng bó, sắc mặt giận dữ đứng ở chỗ rẽ, đáy mắt nhìn nàng lãnh và sắc bén.
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23 : Tỷ thí

      Edit : kun'xjh



      Lạc Mộng Khê khinh thường hừ tiếng, ánh mắt chuyển đến đám người Lí Thụy chết, trả lời nẻo :“Cảnh vương gia, ngươi xem ràng bọn thị vệ bị giết hai mắt lộ ra kinh ngạc, cách khác, bọn họ nghĩ tới hung thủ xuống tay với bọn họ, bởi vậy có thể thấy được, người ra tay giết chết thị vệ và đám người Lí Thụy, là người mà bọn rất quen thuộc!”

      '] “Mộng Khê cùng thị vệ của người quen thuộc, huống chi, nếu những người này là do ta giết, ta sớm cao chạy xa bay rồi, như thế nào lại ngu ngốc đứng ở chỗ nhúc nhích chờ ngươi tới bắt!”

      Lạc Mộng Khê quay lại đem ánh mắt chuyển người Nam Cung Phong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng :“Ngược lại là Cảnh vương gia, người phải băng bó miệng vết thương sao? Nơi này cách xa y quán, vì cái gì sau khi những người này chết, người lại đủ thời gian chạy tới nơi này?”

      “Ngươi hoài nghi bổn vương giá họa cho ngươi?” Nam Cung Phong chậm rãi đến trước đám người Lí Thụy chết, mâu quang trầm, giọng điệu lạnh như băng, bên cạnh mọi người đều biết, đây là điềm báo tức giận.

      “Chuyện cho tới nay, trùng hợp liên tiếp, làm cho Mộng Khê thể hoài nghi Cảnh vương gia......” Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh như băng, chút nào yếu thế.

      người Nam Cung Phong tàn nhẫn khí càng tụ càng đặc, trầm hạ đáy mắt, ánh mắt lên tia lạnh lẽo và quỷ dị, đột nhiên xoay người, Nam Cung Phong xuất thủ, chưởng phong sắc bén nhanh như chớp đánh về phía Lạc Mộng Khê......

      Bị ác phong đánh úp, Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười trào phúng, đột nhiên nâng tay chống lại chưởng của Nam Cung Phong.

      chưởng của hai người đều là dùng toàn lực, trong nháy mắt hai chưởng giao nhau, chỉ nghe tiếng “Ầm” vang lên, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong đều bị chấn động lui về sau bốn, năm bước rồi mới dừng lại…

      Nam Cung Phong hung ác đáy mắt lên tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, muốn lần nữa xuất chiêu cùng Lạc Mộng Khê đọ sức :

      “Cảnh vương gia miệng vết thương của ngài còn chưa xử lý tốt, nên làm loạn…”

      tiếng lo lắng, nhắc nhở trống rỗng vang lên, Nam Cung Phong mâu quang chợt , lặng yên tiếng động, rất nhanh thả lỏng, nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay tản ra.

      Khí tức quanh quẩn toàn thân Nam Cung Phong chậm rãi tiêu biến, Lạc Mộng Khê cũng thu hồi nội lực, thờ ơ ngẩng đầu nhìn hướng phát ra thanh, chỉ thấy phía trước cách đó xa, hai gã thị vệ và lão đại phu rất nhanh hướng bên chạy tới, phía sau bọn họ còn có rất nhiều thị vệ.

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống : Mặc kệ có phải Nam Cung Phong hãm hại, đổ lên ta tội giết đám người Lí Thụy hay , giờ có rất nhiều thị vệ, tình huống này đối với ta rất bất lợi, ta hẳn phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này…

      “Cảnh vương gia thị vệ Vương phủ đến, có thể bảo vệ vương gia bình yên vô , cũng có thể điều tra xem đám người Lí Thụy bị giết như thế nào, Cảnh vương gia thông minh hơn người, chắc hẳn sớm nhìn ra đám người Lí Thụy phải do Mộng Khê giết, Mộng Khê còn có việc phải làm, làm chậm trễ chính của vương gia, cáo từ!”

      Lạc Mộng Khê lời hợp tình hợp lý, làm cho Nam Cung Phong tìm được lý do phản bác, hơn nữa, chưởng vừa rồi, Nam Cung Phong biết, võ công của Lạc Mộng Khê thấp hơn bao nhiêu, giờ người lại có thương tích, nếu như cùng Lạc Mộng Khê giao thủ, khả năng có thể thắng là lớn lắm…

      Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Lạc Mộng Khê lần này buông tha cho ngươi trước, lần sau có may mắn như vậy đâu…

      Cùng lúc đó, nóc nhà cách đó xa, thân ảnh bạch y thon dài, tay áo theo gió thổi khẽ phất phới, tóc đen mượt khẽ bay, tuấn mỹ giống người phàm, ánh mắt thăm thẳm thâm thúy, vẫn đưa mắt nhìn theo hướng Lạc Mộng Khê rời .

      Lúc hình bóng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê biến mất thấy nữa, bạch y nhân thu hồi tầm mắt, đối với bốn phía trống lạnh giọng truyền lệnh : thăm dò xem vừa rồi phát sinh chuyện gì!”

      Ban đêm, trong phòng ngủ hoa lệ như cung điện, hương thơm nhàng, lụa mỏng lay động, Lạc Mộng Khê nằm giường lớn xa xỉ, thoải mái, nhưng lại trở mình ngủ được.

      ra tính cách nhu nhược của Lạc Mộng Khê, lúc nào cũng bị người khác ức hiếp, ngoại trừ chuyện tín vật để đắc tội với lạc Tử hàm và Nam Cung Phong ra, còn kẻ thù nào khác, sau khi ta xuyên qua dị thế, đắc tội qua Lạc Thải Vân và Lạc Tử Quận.

      Bởi vậy tính ra, lúc sáng những người là tình nghi đứng đằng sau sai khiến đám người Lí Thụy ám sát ta : Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận, Lạc Thải Vân!

      Nhưng mà Lạc Thải vân kiêu ngạo, bướng bỉnh, đầu óc đơn giản, có tâm cơ cũng như thế lực lớn như vậy, vì vậy hiềm nghi đối với nàng cơ bản là loại bỏ, vậy hung phạm chính là : Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận hoặc người nào đó…

      Đột nhiên, cỗ khí tức nguy hiểm theo gió bay vào trong phòng, Lạc Mộng Khê trong phút chốc khôi phục bình tĩnh, Bỗng nhiên nhướng mày, tiếng đánh nhau kịch liệt truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê mâu quang trầm xuống : Đây là có chuyện gì?

      Trong nháy mắt nàng thầm suy tính, chỉ nghe “Vèo!” tiếng, ám khí nương theo tiếng gió mạnh mẽ bắn vào trong phòng.

      Lạc Mộng Khê ánh mắt sắc bén nhìn trang sức kim loại cắm đầu giường, bàn tay khẽ nâng lên, mũi ám khí bay đến chỗ trang sức kim loại.

      Chỉ nghe “Keng” tiếng vang lên, trang sức kim loại và ám khí va chạm vào nhau, song song rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt ám khí và trang sức kim loại rơi xuống, hình dáng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê từ cửa sổ nhảy ra, tung chưởng về hướng người lạ mặt đứng ở trong viện.

      Người đó lách mình tránh chưởng lực của Lạc Mộng Khê, gấp giọng giải thích :”Là ta, là ta, Diệp Bắc Đường!”

      Lạc Mộng Khê thu hồi chưởng lực, lùi về sau ba bước, lạnh lùng đánh giá người trước mặt : mặc áo gấm màu lam vừa vặn với thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn, khí chất cao quý mang theo bất cần đời, đáy mắt bí hiểm mơ về lóe ra vẻ hài hước…

      Đáy mắt chạm đến người toàn thân nằm xụi lơ tay Diệp Bắc Đường, ràng hắc y nhân bị điểm huyệt, Lạc Mộng Khê đáy mắt hơi lóe lóe :”Tứ hoàng tử có nhã hứng, nữa đêm canh ba mang theo hắc y nhân hạ cố đến tạ xá, biết là có chuyện gì?”

      Lạc Mộng Khê kiếp trước là đặc công, đối với khí tức nguy hiểm vô cùng mẫn cảm, người hắc y nhân khí tức nguy hiểm tuy rằng tiêu tan hơn phân nửa, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có thể cảm giác được…

      “Lạc Mộng Khê vừa rồi tên hắc y nhân này định ám toán ngươi, là bổn hoàng tử đúng lúc tới bắt được , thế nào bổn hoàng tử cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi dùng loại giọng điệu này chuyện với ân nhân cứu mạng mình như vây sao?” Diệp Bắc Đương bất mãn

      người Diệp Bắc Đường cũng có khí tức nguy hiểm, Lạc Mộng Khê biết dối, chỉ có điều, Diệp Bắc Đường là bằng hữu của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê muốn chạm mặt nhiều lần với Nam Cung Quyết, cho nên cũng muốn làm bằng hữu với .

      “Tứ hoàng tử cho dù đêm nay ngươi tới đây, tên hắc y nhân này cũng ám toán ta được!” Lạc Mộng Khê giọng điệu vi ngạo, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hắc y nhân còn sức chống cự kia “Đem giao cho ta!”

      xong, Lạc Mộng Khê định tiến lên bắt hắc y nhân trong tay Diệp Bắc Đường.

      “Khoan !” Diệp Bắc Đường nhanh chóng giấu hắc y nhân sau lưng, vẻ mặt đùa cợt, nhìn Lạc Mộng Khê :”Lạc Mộng Khê, nghe ngươi trúng độc ‘Vật tử’, dung nhan bị hủy, biết là hay giả?”

      “Đương nhiên là thât, nếu ta suốt ngày mang mạng che làm gì!” Lạc Mộng Khê trong lòng sinh khó hiểu :”Tại sao Tứ hoàng tử lại hỏi về vấn đề này?” chẳng lẽ nữa đêm canh ba Diệp Bắc Đường đến Khê viên, là vì muốn xem quỷ nhan của nàng…

      Diệp Bắc Đường khẽ cười, đáy mắt càng đậm vẻ đùa cợt :”Lạc Mộng Khê, giao hắc y nhân cũng phải là thể, chỉ có điều, ngươi phải cho bổn hoàng tử nhìn dung nhan phía sau mạng che?”

      “Mộng Khê bây giờ là quỷ nhan, sợ dọa đến Tứ hoàng tử!” Lạc Mộng Khê thực uyển chuyển, nhưng giọng cường thế, hề thương lượng, Diệp Bắc Đường là người thông mình, sao có thể nghe ra.

      Diệp Bắc Đường thân là Tứ hoàng tử của Kì Thiên quốc, có khả năng lại nhàn rỗi đến vậy, chẳng hiểu sao lại chạy đến nơi này muốn nhìn quỷ nhan của nàng, bị sai khiến, hoặc là có mục đích khác…

      Bất luận là vì nguyên nhân gì cũng cho nhìn quỷ nhan của nàng, bởi vì Lạc Mộng Khê nàng phải là động vật trong sở thú, để mặc cho mọi người nhìn…

      Diệp Bắc Đường đáy mắt trầm tư chốc lát, ánh mắt càng ngày càng nồng đậm đùa cợt :”Lạc Mộng Khê bằng như vậy, ngươi cùng ta tỷ thí ván, nếu như ngươi thắng bổn hoàng tử đem tên hắc y nhân này dâng hai tay, lập tức rời , nhưng nếu ngươi thua…”

      “Nếu như Mộng Khê thua, hắc y nhân để hoàng tử mang , hơn nữa ta thỏa mãn hiếu kỳ của Tứ hoàng tử, để cho Tứ hoàng tử lần nhìn thấy quỷ nhan của Lạc Mộng Khê ta!” Lạc Mộng Khê tiếp lời của Diệp Bắc Đường, Lạc Mộng Khê nàng chưa bao giờ thua.

      “Tốt! lời định!” Giống như con mồi sập bẫy của mình, Diệp Bắc Đường đáy mắt đùa cợt lên tia ý cười quỷ dị : biết Lạc nương muốn tỷ thí cái gì?”
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24 : Nửa đêm đọ sức

      Edit : kun'xjh



      “Sở trường của Tứ hoàng tử là gì?” Lạc Mộng Khê nhàng trầm hạ mí mắt, giống như chút để ý hỏi.

      “Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú bổn hoàng tử đều có đọc qua, tỷ thí võ công cũng có thể......” Diệp Bắc Đường trần đầy tự tin, đáy mắt càng đậm ý cười trêu tức, giống như nắm chắc phần thắng trong tay!

      “Bây giờ thái bình thịnh thế, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mỗi người đều biết, lại tỷ thí như thế có ý mới!” Lạc Mộng Khê thờ ơ bác bỏ ý kiến của Diệp Bắc Đường :“Vừa rồi Tứ hoàng tử vì bắt hắc y nhân tiêu hao ít nội lực, nếu cùng ta tỷ thí võ công, đối với Tứ hoàng tử mà có chút công bằng......”

      “Vậy ngươi tỷ thí cái gì?” Diệp Bắc Đường đáy mắt trêu tức biến thành nghi hoặc, phát , lúc này thể nhìn thấu Lạc Mộng Khê, trong nháy mắt tâm trạng hoảng hốt cùng hiếu kỳ......

      “Mà thôi......” Lạc Mộng Khê ngưng mi suy tư lát :“Mộng Khê nghe qua câu như vậy, cầm nghe êm tai, nhưng dẫn trăm điểu đến nghe, vương vấn rời, biết cầm nghệ của Tứ hoàng tử đạt tới cảnh giới như thế hay chưa?”

      “Ý của Lạc nương là , chúng ta tỷ thí dẫn trăm điểu đến đây?” Diệp Bắc Đường khẳng định mở miệng hỏi, e sợ mình hiểu sai ý.

      “Đúng vậy, biết ý của Tứ hoàng tử thế nào?” Lạc Mộng Khê giọng bình tĩnh, làm cho người ta nghe ra cảm xúc trong lời của nàng.

      “Nữa đêm canh ba, trăm điểu sớm bay về nghỉ ngơi, làm sao có thể dẫn dụ chúng nó tới!” Diệp Bắc Đường phản đối, hiển nhiên là đồng ý phương pháp tỷ thí của Lạc Mộng Khê.

      “Tứ hoàng tử sai rồi, trăm điểu về nghỉ ngơi đúng là lúc để kiểm nghiệm cầm nghệ của Tứ hoàng tử......” xong, hình dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê chợt lóe, nhanh như gió bay trở về phòng, lát sau, Lạc Mộng Khê xuất , nhưng mà trong tay của nàng còn có cây đàn cổ......

      “Tứ hoàng tử, xin mời!” Lạc Mộng Khê đem đàn cổ phóng tới bàn tròn trong viện, đối với Diệp Bắc Đường làm tư thế thỉnh, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Lúc này Diệp Bắc Đường là tên dây thể bắn, mâu quang chợt lóe, Diệp Bắc Đường mang theo hắc y nhân ngồi xuống bàn, ném hắc y nhân bên cạnh xuống đất, ngón tay thon dài của Diệp Bắc Đường đặt Cầm Huyền :“Vậy bổn hoàng tử xin mạn phép!”

      Ngón tay khẽ động, tiếng đàn ưu mỹ êm tai từ ngón tay của Diệp Bắc Đường chậm rãi phát ra, tiếng đàn uyển chuyển du dương, dễ nghe êm tai, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy thanh tịch . Cảnh vật xung quanh mỹ lệ, non xanh nước biếc mộng ảo, rừng cây xanh ngắt, Điểu Ngữ hoa hương, thác nước thăm thẳm, từng cái thoáng trong đầu, làm người ta vẻ mặt khí sảng, vui vẻ thoải mái......

      Cầm nghệ của Diệp Bắc Đường xác thực cao siêu bất phàm, chính là, sau khúc tấu, tiểu viện vẫn tĩnh lặng như thường, con chim cũng có!

      Nhìn sân trống trơn, Diệp Bắc Đường khe khẽ thở dài :“Bổn hoàng tử con chim cũng dẫn dụ được......” Tuy như vậy, nhưng ánh mắt Diệp Bắc Đường vẫn bình tĩnh, trong giọng cũng có chút cảm giác thất bại : Ta dẫn được trăm điểu, Lạc Mộng Khê cũng như vậy dẫn đến được......

      Ngay lúc Diệp Bắc Đường trong lòng oán thầm, hồi thanh tuyệt mỹ chưa bao giờ nghe qua vang lên, Diệp Bắc Đường trong phút chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, chỉ thấy tay Lạc Mộng Khê cầm vật thể là vật gì, cách mạng che mặt đặt ở bên miệng thổi......

      Loại thanh tuyệt mỹ này lúc cao lúc thấp, khi đoạn khi tục, giống như có người chuyện, phải tiếng sáo, cũng phải tiếng tiêu, mà là loại nhạc thanh mà Diệp Bắc Đường nghe hiểu.

      Ngay lúc Diệp Bắc Đường nhịn được nghi hoặc, khi muốn hỏi vật Lạc Mộng Khê thổi là gì:“Phịch!” con chim bay vào sân, Diệp Bắc Đường còn kịp kinh ngạc, con lại con chim liên tiếp bay vào sân......

      Theo thanh Lạc Mộng Khê thổi, chim bay vào trong viện tự động xếp thành đủ loại trận thức, hình dạng xinh xắn, quay chung quanh Khê viên, ngừng xoay tròn, bay lượn, thậm chí còn có mấy con chim lớn mật đậu vai Diệp Bắc Đường, trong tiếng nhạc duyên dáng khép hờ mắt, ngừng nhấc chân , vỗ cánh......

      Cùng lúc đó, cách đó xa thân ảnh màu trắng đứng nóc nhà, dáng người thon dài, cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt lạnh như băng, sắc bén, tay áo màu trắng theo gió tung bay, hơi thở cường thế, vương giả quanh quẩn toàn thân, xa xa nhìn lại, giống như thiên thần giáng trần.

      Nhìn chim đầy ở trong viện, cùng với mí mắt bình tĩnh của Lạc Mộng Khê khi thổi nhạc khí, khuôn mặt tuấn ra tia ý cười nhàn nhạt, đáy mắt lạnh như băng, sắc bén lóe lên tia hiếu kỳ…

      Lạc Mộng Khê nâng mí mắt, nhìn Diệp Bắc Đường đứng ở trong viện ngẩn tò te, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười trêu tức : Lạc Mộng Khê kiếp trước là đặc công, chẳng những tinh thông hơn mười ngôn ngữ các quốc gia, còn thông thạo cả Điểu ngữ, nữa đêm canh ba dẫn đàn chim đến căn bản là chuyện như trở bàn tay…

      Đột nhiên, cỗ Đàn Hương nhàn nhạt như có như bay vào trong mũi . ‘Nam Cung Quyết’ Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn hướng Đàn Hương bay tới, đập vào mắt đều là mảnh trống rỗng, thấy ai cả : chẳng lẽ vừa rồi chính là ảo giác của ta…

      Tiếng nhạc chấm dứt, đàn chim bay , Lạc Mộng Khê lấy lại tinh thần, giọng ỉu xìu, thất bại của Diệp Bắc Đường truyền vào trong tai :”Bổn hoàng tử thua, Lạc Mộng Khê là của ngươi!”

      xong, Diệp Bắc Đường túm tên hắc y nhân nằm mặt đất ném qua cho Lạc Mộng Khê . Ai ngờ, ngay lúc Diệp Bắc Đường ném hắc y nhân, trong nháy mắt miệng hắc y nhân đột nhiên chảy máu…

      liên quan đến ta, ta có làm!” nhìn người hấp hối té mặt đất, máu nhuộm khăn che mặt của hắc y nhân, Diệp Bắc Đường vội vàng giải thích.

      “Rốt cuộc là ai phái ngươi đến giết ta? mau!” Lạc Mộng Khê nắm quần áo trước ngực hắc y nhân, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hàn quang.

      “Là…Là…” Hắc y nhân mở miệng, liền có nhiều máu đen chảy ra, đáy mắt lo lắng và phẫn nộ, nhưng càng lo lắng càng ra tên người nọ “Là…Là…”

      còn chưa hết, đầu hắc y nhân lệch qua bên, còn thở nữa…

      Lạc Mộng Khê đứng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Đường đứng cách đó xa, Diệp Bắc Đường nhìn nàng có chút mất tự nhiên :”Ngươi nhìn ta làm gì, bị trúng độc phải do ta hạ, nếu ta sớm rồi…”

      “Ta biết!” Lạc Mộng Khê đáy mắt chuyển qua bên cạnh :”Hắc y nhân là bị hạ độc trước”

      “Hắc y nhân là bị người khác hạ độc trước!”

      Hai giọng đồng thời vang lên, đến từ Lạc Mộng Khê, là giọng lạnh như băng, uy nghiêm đến từ cách đó xa, Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Nam Cung Quyết mặc bạch y nhảy từ nóc nhà xuống, dáng người tiêu sái, phiêu dật, khuôn mặt kiêu ngạo, lạnh lùng giống như thiên thần.

      Lạc Mộng Khê đáy mắt hơi trầm xuống : xem ra mùi Đàn Hương vừa rồi phải là ảo giác của ta…

      “Lạc Mộng Khê, xem ra ngươi đắc tội với nhân vật lợi hai!” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh lùng như cũ, chậm rãi đến gần Lạc Mộng Khê, áp lực vô hình pha lẫn với mùi Đàn Hương nhàn nhạt theo tới, làm người khác suýt nữa ngạt thở…

      Lạc Mộng Khê dấu vết nhíu mày, biết có phải là ảo giác của nàng hay , áp lực cường thế đột nhiên giảm bớt ít.

      “Xem ra kẻ chủ mưu đứng phía sau lần này quả thực vô cùng thông minh, phái hắc y nhân tới giết ta, sau đó lại hạ độc với , nếu như hắc y nhân thuận lợi giết ta, sau đó hắc y nhân bị độc giết chết, giống như là diệt khẩu . Nếu hắc y nhân thất thủ bị bắt, cũng bị độc chết, như vậy, chết có ai đối chứng…”

      Bất luận là kết quả nào, kẻ chủ mưu đứng phái sau đều được lợi nhiều nhất, nhưng làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy khó hiểu chính là : nàng mới vào dị thế, gặp người ở nơi này cũng nhiều lắm, đắc tội người lại chỉ có thể đếm đầu ngón tay, tại sao những người đó lại muốn mạng của nàng…
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :