1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116: Tử quý phi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Lạc vương phi khẳng định ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, lấy thương của Lạc vương gia đối với Lạc vương phi, khẳng chắc chắn để cho ai tới quấy rầy giấc ngủ của nàng.

      Thanh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: Đều do ta quá sơ suất, đem chuyện này quên mất.

      Thanh Nguyệt muốn : “Thanh Nguyệt có thể ở chỗ này chờ Mộng Khê tỷ tỷ tỉnh lại”.

      “Vào đêm trăng tròn, Mộng Khê bị hấp huyết quái nhân hút máu…”

      “Cái gì? Mộng Khê tỷ tỷ bị hấp huyết quái nhân hút máu”. Thanh Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn: “Vậy tỷ ấy có xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Bắc Đường Diệp, sau khi nghe được Mộng Khê bị hút máu, phản ứng của ngươi và Thanh Nguyệt, đúng là…”. Giống nhau như đúc. Nam Cung Quyết dùng truyền nhập mật trêu trọc Bắc Đường Diệp, Thanh Nguyệt võ công bằng hai người, cho nên có nghe được.

      “Nam Cung Quyết, đừng lấy bổn vương và Thanh Nguyệt đặt cùng chỗ, nhanh chút đem nàng đuổi , bổn vương còn muốn điều tra tình”.

      “Mộng Khê tối hôm qua tỉnh, ăn được chút lại ngủ rồi, nhưng đại phu nàng mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng…”

      “Thanh Nguyệt hiểu, Thanh Nguyệt quấy rầy Mộng Khê tỷ tỷ nghỉ ngơi”. Thanh Nguyệt đem hộp thức ăn để đến bàn trước mặt Nam Cung Quyết: “Quyết ca ca, hộp tảo cao này phiền huynh giao cho Mộng Khê tỷ tỷ, mặc dù quý trọng, nhưng cũng là chút tâm ý của Thanh Nguyệt”.

      “Quyết ca ca, hấp huyết quái nhân kia bắt được hay chưa?” Nếu để cho chạy mất vậy máu của Mộng Khê tỷ tỷ chẳng phải là chảy uổng phí hay sao?

      bắt được, nhưng người này có lẽ chỉ là con rối, có người ở phía sau thao túng …”

      Thanh Nguyệt nhíu mi suy nghĩ: “Cũng đúng, người luyện tập tà công khẳng định quanh minh chính đại cho thế nhân biết luyện tà công, tìm kẻ chết thay đến gánh thay tội danh này cho cũng là chuyện bình thường…”

      “Phanh”. Lạc Mộng Khê mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, biết Nam Cung Quyết trong lòng lo lắng cho Lạc Mộng Khê, Thanh Nguyệt thức thời cáo từ rời , muốn xoay người rời , trong nội thất lại truyền đến thanh vật gì đó rơi xuống.

      “Là thanh gì vậy?” Thanh Nguyệt xoay người nhìn phía nội thất: “Quyết ca ca, nội thất có người sao?”

      Nam Cung Quyết nhìn nội thất chỉ cách ngoại thất tấm bình phong, lại nhìn trong mắt Thanh Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, khóe miệng giơ lên ý cười quỷ dị: “Kì , nội thất…”

      “Tiểu hồ ly đáng ”. Nam Cung Quyết còn chưa dứt lời, tiểu hồ ly toàn thân lửa đỏ nghênh ngang từ trong nội thất ra.

      Nhìn thấy Nam Cung Quyết, nó cẩn thận vòng qua, lại nhìn thấy trong mắt Thanh Nguyệt tràn đầy kinh hỉ, nó hờ hững vung cái đuôi, ngẩng cao đầu nghênh ngang ra thư phòng.

      “Quyết ca ca, huynh từ nơi nào tìm thấy tiểu hồ ly đáng như vậy?”

      “Đó là sủng vật của Mộng Khê”. Từ trong rừng cây bên ngoài biệt việt mang về: Đối với việc vì sao Lạc Mộng Khê lại bắt lấy tiểu hồ ly này, mà tiểu hồ ly này vì sao lại lòng dán lấy Mộng Khê, Nam Cung Quyết cũng là tâm sinh khó hiểu.

      ra là sủng vật của Mộng Khê tỷ tỷ, khó trách lại đáng như vậy”. Trong mắt Thanh Nguyệt tràn đầy hâm mộ: “Quyết ca ca, Thanh Nguyệt trở về cung trước, chờ Mộng Khê tỷ tỷ khỏe lại, Thanh Nguyệt lại đến tìm tỷ ấy”.

      Tới ngoài cửa, nhìn xung quanh thấy có người, Tiểu Phượng nhịn được ra lời nghi hoặc trong lòng: “Quận chúa, theo lý mà , Tử quý phi lớn lên xinh đẹp, lại ở Kì Thiên lâu như vậy, vì sao hấp huyết quái nhân kia động đến ngài ấy, ngược lại lại hút máu Lạc vương phi vừa mới đến Kì Thiên?”

      Thanh Nguyệt cho là đúng: “Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy, đó là bởi vì Mộng Khê tỷ tỷ xinh đẹp hơn so với hồ ly kia, tâm địa cũng tốt hơn so với hồ ly kia, ta nhớ Diệp ca ca từng : ‘Càng là võ công tà ác, càng cần người tinh thuần để luyện tập”.

      “Như vậy là có ý gì?” Tiểu Phượng gãi gãi đầu, mặt đầy khó hiểu.

      “Chính là, hấp huyết quái nhân kia luyện hẳn là loại tà công phi thường lợi hại, cho nên cần người tốt, mỹ nhân đến luyện tập, Mộng Khê tỷ tỷ tâm địa tốt hơn so với hồ ly tinh kia, tướng mạo cũng xinh đẹp hơn nàng ta, vì thế, hấp huyết quái nhân kia liền xuống tay đối với Mộng Khê tỷ tỷ…”

      Thanh Nguyệt tức giận: “ tiện nghi cho hồ ly tinh kia, nếu phải là Mộng Khê tỷ tỷ thay nàng ta chắn tai ương, tại khẳng định nàng ta bị hút thành khối thây khô…”

      Thanh Nguyệt và Tiểu Phượng vừa vừa chuyện hấp huyết quái nhân, bị ám vệ của biệt viện nghe hết.

      Trong thư phòng: “Tử quý phi là ai?” năm trước, khi bổn vương rời khỏi Kì Thiên, vẫn chưa có vị Tử quý phi này.

      “Là quý phi mười tháng trước phụ hoàng mới nạp, khoảng dưới hai mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp…” Bắc Đường Diệp chút để ý trả lời, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phía ngoài cửa, e sợ Thanh Nguyệt quay trở lại.

      Vừa rồi Bắc Đường Diệp ở trong nội thất, may làm rơi đồ vật phát ra tiếng vang, may mắn tiểu hồ ly xuất ở cửa sổ, nhay tay lẹ mắt, liền đem tiểu hồ ly bắt lấy, để cho nó từ trong nội thất ra…

      “Nam Cung Quyết, ngươi làm sao có được con linh hồ này?” Tiểu hồ ly kia, phải hồ ly bình thường, mà là con linh hồ cao ngạo, thông hiểu tính người, số lượng rất ít, căn bản là dễ dàng tìm được, biết làm sao trong biệt viện của Nam Cung Quyết lại có.

      Vừa rồi khi Bắc Đường Diệp đem tiểu hồ ly bắt vào nội thất, tiểu hồ ly cũng là đối với hờ hững, còn trưng ánh mắt ra cho xem, nếu phải cần tiểu hồ ly hỗ trợ, khẳng định cho tiểu hồ ly kia chưởng: Hồ ly chết tiệt, cho ngươi dám tự cao trước mặt ta…

      “Tiểu hồ ly là Mộng Khê bắt được”. Đối với việc vì sao tiểu hồ ly lại ngoan ngoãn cùng Mộng Khê trở về biệt viện, Nam Cung Quyết cũng là tâm sinh khó hiểu: “Mộng Khê ở bên ngoài tản bộ trông thấy tiểu hồ ly kia, liền đường đuổi theo nó, sau đó lại bắt được nó, nó liền theo Mộng Khê trở về biệt viện”.

      Ngày đó khi Nam Cung Quyết ra ngoài tìm Lạc Mộng Khê, nhìn thấy hai loại dấu chân, là của Lạc Mộng Khê, chính là của tiểu hồ ly.

      Lấy dấu chân đến xem, Lạc Mộng Khê là đuổi theo phía sau tiểu hồ ly đoạn dài, đường người hồ cũng có chuyện gì phát sinh, khi Nam Cung Quyết tìm được Lạc Mộng  Khê, nàng ôm tiểu hồ ly trong ngực, tiểu hồ ly lại chút cũng giãy giụa, thực ngoan a.

      “A, đường đuổi theo, liền cùng trở lại?” Đơn giản như vậy? Này, đúng là, quá khó tin rồi, phải biết rằng, loại hồ ly này rất cao ngạo, người mà nó trướng mắt, để ý nó cũng thèm để ý.

      “Tình huống cụ thể, bổn vương cũng quá ràng, chờ thân thể Mộng Khê hồi phục, ngươi tự mình hỏi nàng , đúng rồi, có liên quan đến Tử quý phi…”

      “Nàng là công chúa của tiểu quốc đưa tới hòa thân”. Biết Nam Cung Quyết muốn hỏi xuất thân của Tử quý phi, Bắc Đường Diệp liền đem những gì mình biết tường tận.

      Nam Cung Quyết ngưng mắt: “Tử quý phi này trẻ như vậy, nếu đưa tới hòa thânên n, hẳn là cùng với trong các hoàng tử hòa thân mới đúng, vì sao lại là hoàng thượng?”

      Kì hoàng tuy rằng khí so với năm xưa vẫn giảm, nhưng dù sao cũng là người hơn bốn mươi tuổi, tiểu nương thể nào lại lấy các hoàng tử, mà chọn lão nhân sắp xuống mồ.

      “Lúc ấy bổn vương ở Kì Thiên, tình hình cụ thể, bổn vương cũng biết ràng, nghe Tử quý phi này nguyên bản là hứa gả cho nhị ca làm vương phi, cũng biết vì sao, cuối cùng lại gả cho phụ hoàng làm quý phi…”

      “Tử quý phi rất đẹp sao?” Theo như ám vệ thuật lại cuộc trò truyện của Thanh Nguyệt và Tiểu Phượng, đó là nữ tử rất đẹp, nếu hấp huyết quái nhân là hoàng tử Kì Thiên, vì sao mười tháng vẫn có hút máu của nàng ta? Chẳng lẽ…
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116: Tử quý phi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      “Tử quý phi đúng là xinh đẹp vô song, cùng hai vị đại mỹ nhân Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên phân cao thấp, thế nhưng, so với Lạc Mộng Khê còn kém xa”.

      Tử quý phi tuy đẹp cũng chỉ là nét đẹp thế tục, nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta trầm mê, mà dung mạo của Lạc Mộng Khê, đủ làm cho người ta điên cuồng, hai người bọn họ, là thể đánh đồng, bởi vì hai người bọn họ phải cùng cấp bậc.

      Nam Cung Quyết ngươi là có phúc khí tốt, thú được nữ tử đẹp nhất thiên hạ là thê tử, vì sao Bắc Đường Diệp ta có được phúc khí tốt như vậy, bây giờ còn bị Thanh Nguyệt tư sắc bình thường đeo bám xoay quanh.

      Thanh Nguyệt kia cũng là, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh so với bổn vương đều chỉ có hơn chứ kém, vì sao dây dưa bọn họ, lại nhất định làm phiềm bổn vương.

      Lạc Mộng Khê cũng phải là bị trọng thương, chỉ là mất máu quá nhiều, hơn nữa trong biệt viện của Nam Cung Quyết thiếu thứ gì, tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể khôi phục sai biệt lắm.

      “Mộng Khê, trời lạnh như thế, sao nàng lại ra ngoài?” Nam Cung Quyết ở trong viện phân phó mọi chuyện cho ám vệ, thấy Lạc Mộng Khê khoác áo choàng ra.

      Ngày đó khi Lăng Khinh Trần hút máu của nàng, áo choàng dính ít máu, tại được rửa sạch, lông tuyết trắng trong gió bay, làm cho Lạc Mộng Khê giống như thiên tiên hạ phàm.

      “Cơ thể của ta khôi phục sai biệt lắm, ở trong phòng nhiều ngày như vậy, nếu ra ngoài chút, buồn đến sinh bệnh…”

      Nam Cung Quyết khoát tay áo, ám vệ rất nhanh rời : “Nam Cung Quyết, cùng ta chung quanh chút ”. mình dạo có ý nghĩa, dù sao Nam Cung Quyết cũng có việc gì, hai người dạo cũng lãng mạn nha.

      Tiểu hồ ly biết từ nơi nào nhảy ra, thân thể lửa đỏ nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết hờn giận nhíu nhíu mày, thân thủ đem tiểu hồ ly ném tới bên, nhìn ánh mắt nổi giận dùng đùng của tiểu hồ ly, ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng phía ngoài đến.

      “Mộng Khê, nếu thân thể của nàng muốn hoàn toàn khôi phục, bằng chúng ta tiến cung, Thanh Nguyệt mỗi ngày đều phái người đến hỏi, xem thâm thể nàng khi nào hồi phục, có thể tiếp khách, nàng ấy đến tìm nàng…”

      “Nàng đúng là có tâm…Thanh Nguyệt và tiểu hồ ly đúng là giống nhau…”

      “Sinh huyết tảo cao nàng ăn, chính là nàng ấy mang đến…”

      “Thực , vậy ta phải cảm ơn nàng ấy, sau khi ăn tảo cao, nôn nghén cũng giảm bớt, cũng có khẩu vị hơn…”

      Đột nhiên Lạc Mộng Khê ý thức được đúng: “Nam Cung Quyết, chàng luôn ở trước mặt ta tốt về Thanh Nguyệt, có phải hay lại có mưu gì?” Chẳng lẽ muốn nạp Thanh Nguyệt làm sườn phi, nghĩ cũng đừng nghĩ…

      “Ách, là như vậy”. Kế sách bị vạch trần, Nam Cung Quyết cũng giấu giếm nữa: “Ta muốn để cho Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt trở thành đôi, muốn nàng giúp đỡ…”

      ra là thế, Lạc Mộng Khê buông xuống tâm tư: “Đơn giản, chuyện này liền giao cho ta ”.

      Thanh Nguyệt, Bắc Đường Diệp xác thực rất xứng đôi, Bắc Đường Diệp ở Thanh Tiêu thời gian dài như vậy, cũng có nhắc tới về Kì Thiên, xem ra là có lòng muốn trốn tránh Thanh Nguyệt, nhưng, có Lạc Mộng Khê ta nhúng tay vào việc này, ngươi muốn trốn cũng thể.

      “Lăng Khinh Trần thế nào?” bị nhốt trong đại lao cũng được khoảng thời gian rồi.

      “Khí tức hắc ám người lăng Khinh Trần tan hết, người của Thiếu Lâm tự đến xem qua, hại người nữa, ta thả ra khỏi đại lao, nhưng có rời biệt viện, ở trong khách phòng…”

      Biết được Lạc Mộng Khê đến hoàng cung thăm nàng, Thanh Nguyệt vui vẻ vô cùng, bằng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, bước nhanh ra ngoài đón nàng.

      “Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca, hai người đến đây sao lại cho người báo cho ta tiếng, Thanh Nguyệt có thể chuẩn bị chút đón hai người…”

      “Mộng Khê tỷ tỷ, thương thế của tỷ như thế nào?”. Thanh Nguyệt lặng lẽ nhìn cổ Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cởi áo choàng xuống, để lộ ra vết thươg cổ: “Miệng vết thương cơ bản khép lại, Thanh Nguyệt, đa tạ tảo cao của muội”.

      “Mộng Khê tỷ tỷ đừng khách khí, nếu Mộng Khê tỷ tỷ thích ăn tảo cao, Thanh Nguyệt lại sai người làm nhiều chút, đưa Mộng Khê tỷ tỷ mang về”. Bản quận chúa đúng là thông minh, tảo cao kia quả nhiên rất được Mộng Khê tỷ tỷ thích.

      “Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, mau ngồi”.

      “Tiểu Phượng, dâng trà, mang hoa quả, điểm tâm”. Mấy ngày nay trời lạnh, Thanh Nguyệt nhàn đến vô , đâu cũng , liền nằm giường suy nghĩ biện pháp đối phó Bắc Đường Diệp, Khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến, nàng vẫn còn nằm giường.

      Thấy ánh mắt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nhìn nàng có chút kì quái, Thanh Nguyệt cũng biết bộ dạng chính mình tại nên gặp khách: “Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, hai người trước ngồi đây, chờ Thanh Nguyệt rửa mặt chải đầu chút”.

      “Thanh Nguyệt tâm tính giống như tiểu hài tử, cần để ý”. Nam Cung Quyết vì Lạc Mộng Khê rót ly nước ấm: Mộng Khê môi vẫn còn có chút nhợt nhạt, uống chút nước tốt hơn.

      “Ta biết”. Lạc Mộng Khê cũng nghĩ để ý, tại đây trong chốn thâm cung, Thanh Nguyệt lại có được tính cách như vậy là khó mà có được.

      “Lạc vương gia, Yến vương gia mời ngài đến dưỡng tâm điện”. thị vệ tiến vào bẩm báo, Thanh Nguyệt vừa vặn chải đầu xong ra: “Diệp ca ca cũng đến hoàng cung sao?”

      “Đúng vậy, quận chúa, Yến vương gia ở dưỡng tâm điện cùng hoàng thượng bàn chuyện”.

      “Thanh Nguyệt, bổn vương đem Mộng Khê giao cho muội, hoàng cung này muội quen thuộc, giúp bổn vương chiếu cố mẫu tử các nàng”. Thanh Nguyệt là nghĩa nữ mà Kì hoàng sủng ái nhất, tại thâm cung này chưa bao giờ chịu qua thiệt thòi, để cho nàng chiếu cố Mộng Khê là lựa chọn thích hợp nhất.

      “Yên tâm Quyết ca ca, chờ huynh từ dưỡng tâm điện trở về, Thanh Nguyệt nhất định trả lại cho huynh Mộng Khê tỷ tỷ hoàn hảo tổn hao gì”. Ta cũng muốn mượn cơ hội này, hướng Mộng Khê tỷ tỷ thỉnh giáo chút phương pháp giáo phu nha.

      Nam Cung Quyết coi ai ra gì ở trán Lạc Mộng Khê ấn xuống nụ hôn, mới bằng lòng theo thị vệ đến dưỡng tâm điện. Để lại kinh ngạc cho Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cùng phòng cung nữ:  Lạc vương gia đối với Lạc vương phi tốt.

      “Mộng Khê tỷ tỷ, cảm tình giữa tỷ và Quyết ca ca tốt, bọn tỷ là như thế nào quen biết, hiểu nhau, lại mến nhau rồi thành thân?” Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cùng với phòng cung nữ đều tỏ vẻ tò mò, yên lặng chờ đợi đáp án của Lạc Mộng Khê.

      Thái dương càng lên càng cao, ánh mặt trời chiếu sáng, trong phòng mặc dù ấm áp, nhưng so với ấm áp của ánh mặt trời vẫn là bất đồng.

      “Thanh Nguyệt, ánh nắng mặt trời bên ngoài tệ, bằng chúng ta ra bên ngoài, vừa phơi nắng vừa tán gẫu”. Bên ngoài tuy có gió, nhưng ở địa phương cản gió, ánh nắng chiếu lên người thập phần ấm áp, mùa đông phơi nắng nhiều chút đối với thân thể rất tốt.

      “Được, được”. Thanh Nguyệt lòng muốn nghe chuyện xưa của Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, đối với cầu của nàng, rất nhanh liền đáp ứng, lập tức lệnh cho các cung nữ đem trà nóng, trái cây điểm tâm chuyển đến phòng ngoài.

      Ngồi ghế mềm ngoài phòng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, so với trong phòng còn ấm áp hơn, Thanh Nguyệt trong lòng đối với Mộng Khê càng thêm bội phục.
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116: Tử quý phi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Ta còn nghĩ bên ngoài so với trong phòng lạnh hơn chút, nghĩ tới lại đúng như lời của Mộng Khê tỷ tỷ, ấm áp, về sau ta cũng nên ra ngoài phơi nắng nhiều chút…

      “Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt muốn nghe chuyện tình cảm của tỷ cùng Quyết ca ca”. Thanh Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười.

      Lạc Mộng Khê buông chén trà trong tay: “Được rồi, ta liền kể cho muội nghe, chuyện giữa ta và Nam Cung Quyết. Ta cùng với Nam Cung Quyết quen biết trong tình huống vô cùng đặc thù, lần đầu tiên gặp mặt, thực giống như hài kịch, thực thần bí, cũng …bất đắc dĩ…”

      Lạc Mộng Khê ngồi kể lại, Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng, cùng với toàn bộ cung nữ, thái giám đều buông xuống công việc trong tay, cẩn thận lắng nghe, nghe đễn chỗ cảm động, mọi người đều nhịn được lã chã rơi lệ…

      “Mộng Khê tỷ tỷ, thể tưởng được tỷ và Quyết ca ca lại phải trải qua nhiều gian khổ như vậy mới có thể đến với nhau, dễ dàng…” Thanh Nguyệt lau đôi mắt hồng hồng, Tiểu Phượng, các cung nữ cũng quay lưng lau nước mắt.

      “Tình cảm dễ dàng mới có được, lại càng làm cho người ta quý trọng, Thanh Nguyệt, muội cùng Yến vương gia…”

      “Khụ, khụ khụ”. Thanh Nguyệt ho khan vài tiếng: “Tiểu Phượng lưu lại, những người khác trở về làm việc ”.

      Đem toàn bộ cung nữ, thái giám đuổi rồi, Thanh Nguyệt cẩn thận nhìn khắp nơi, xác định xung quanh có người: “Mộng Khê tỷ tỷ, trước mặt tỷ, Thanh Nguyệt cũng giấu diếm nữa, Thanh Nguyệt thích Diệp ca ca, năm kia, cha mẹ Thanh Nguyệt đều qua đời, phụ hoàng đem Thanh Nguyệt vào trong cung, người đầu tiên cười với Thanh Nguyệt, chính là Diệp ca ca…”

      “Cho nên, muội liền thích ”. Thích Bắc Đường Diệp tươi cười, trong sáng, có tạp chất.

      Thanh Nguyệt gật gật đầu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng là, Diệp ca ca luôn hờ hững với muội”.

      “Chuyện này đơn giản, ta có biện pháp làm cho Bắc Đường Diệp có thể bất chi bất giác mà thích muội…”. Lạc Mộng Khê thần bí cười cười.

      ?” Thanh Nguyệt vui sướng, kinh ngạc, mang theo tia khó có thể tin: Mấy năm nay, nàng vẫn đều cố gắng, nhưng Bắc Đường Diệp thủy chung vẫn hờ hững với nàng.

      “Đương nhiên là , Mộng Khê tỷ tỷ lừa muội”. Lạc Mộng Khê đối với Thanh Nguyệt khoát tay áo, Thanh Nguyệt hiểu ý đưa tai qua, nghe Mộng Khê giọng vài câu, Thanh Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Này…có thể được ?”

      “Yên tâm, Mộng Khê tỷ tỷ cam đoan muội trăm lần thử trúng cả trăm”. Bắc Đường Diệp, ngươi chết là cái chắc.

      “Được, vì chung thân hạnh phúc của Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt theo những gì Mộng Khê tỷ tỷ mà làm”. Thanh Nguyệt làm ra quyết tâm, giơ lên chén trà: “Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt lấy rượu thay trà, kính ngươi ly”.

      “Tiểu hồ ly…đừng chạy, đừng chạy…”. Lạc Mộng Khê cùng Thanh Nguyệt muốn uống chén trà, bên ngoài truyền đến trận xôn xao, Thanh Nguyệt hờn giận nhíu nhíu mày: “Tiểu Phượng, ra xem có chuyện gì?”

      “Dạ, quận chúa”. Quận chúa lúc này chiêu đãi Lạc vương phi, là người nào có mắt ồn ào, biết Lạc vương phi có thai, cần yên tĩnh sao?

      Tiểu Phượng vừa mới được hai bước, thân ảnh lửa đỏ vọt tiến vào, đôi mắt đen lúng liếng nhìn ngắm mọi nơi, sau khi nhìn đến Lạc Mộng Khê, đôi mắt sáng lên, hướng Lạc Mộng Khê chạy vội qua đó.

      Tiểu hồ ly này Thanh Nguyệt từng gặp qua trong thư phòng của Nam Cung Quyết, biết là sủng vật của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê tỷ tỷ, nghĩ tới là tỷ lại mang theo nó đến”.

      Tiểu hồ ly chạy tới trước mặt Lạc Mộng Khê, suy nghĩ gì, thân ảnh lửa đỏ trực tiếp nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, ngón tay chạm đến lông mao mềm mại của tiểu hồ ly, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Tiểu gia hỏa này phải bị Nam Cung Quyết nhốt ở biệt viện sao? Làm sao có thể chạy tới nơi này?

      Tiểu hồ ly vừa mới nhào vào trong lòng Lạc Mộng Khê, đám cung nữ, thái giám cũng chạy vào tiểu viện, ánh mắt vẫn còn nhìn theo tiểu hồ ly nằm trong lòng Lạc Mộng Khê vẫn chưa thu lại cái đuôi màu đỏ.

      “Các ngươi là người cung nào? Chưa được cho phép lại dám xông vào Thanh Nguyệt cung?”

      Tiểu Phượng đối với đám cung nữ nha hoàn hiểu cấp bậc lễ nghĩa lớn tiếng trách mắng: là đáng giận, chưa bẩm báo, dám xông thẳng vào Thanh Nguyệt cung, ràng là đem quận chúa nhà ta đặt trong mắt.

      Thấy người đứng trong sân, Tiểu Phượng lại càng tức giận: ra là bọn họ, đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn…

      vào cửa Thanh Nguyệt cung, phần lớn mọi người dám tiến vào, mắt thấy tiểu hồ ly nằm trong lòng người áo trắng đưa lưng về phía bọn họ, thái giám, các cung nữ trong lòng là cam lòng, lại giám hành động thiếu suy nghĩ.

      Nếu tiểu hồ ly xông vào cung điện các nương nương khác dễ rồi, bọn họ có thể trực tiếp vào đem tiểu hồ ly bắt ra, nhưng xông vào Thanh Nguyệt cung, tình tốt lắm, bọn họ biết: Chủ tử của mình cùng với Thanh Nguyệt quận chúa luôn đối nghịch nhau.

      “Các ngươi to gan, chưa được cho phép, dám tùy tiện xông vào Thanh Nguyệt cung, người đâu, kéo tất cả ra ngoài, chém”. ra là thủ hạ của tiểu tiện nhân kia, hôm nay giáo huấn tốt các ngươi, ta gọi Thanh Nguyệt.

      Ngoài điện, thị vệ tuần tra toàn bộ tiến vào, đem cung nữ thái giám xông vào Thanh Nguyệt cung vây quanh, người trẻ tuổi, khí vũ bất phàm, mặt đầy chính khí bước nhanh đến: “Tham kiến Thanh Nguyệt quận chúa, biết nơi này xảy ra chuyện gì?”

      “Dương thống lĩnh, ngươi tới rất đúng lúc”. Thanh Nguyệt đưa tay chỉ đám cung nữ, nha hoàn: “Bọn họ, chưa được cho phép của bản quận chúa, dám xông vào Thanh Nguyệt cung, toàn bộ kéo ra ngoài, chém”.

      “Này…” Dương thống lĩnh cảm thấy khó xử: “Quận chúa, bọn họ mặc dù mạo phạm quận chúa, nhưng tội đáng chết”.

      “Quận chúa có thể nể mặt ty chức, tha cho bọn họ mạng, ty chức đem bọn họ mỗi người đánh năm mươi đại bản, nhốt vào đại lao mười ngày coi như trừng phạt”.

      “Này…” Thanh Nguyệt làm bộ ngưng mi suy nghĩ: tại phải thời điểm giết mấy người này xả giận, nếu , nàng cùng hồ ly tinh kia kết thù càng lớn.

      Nàng sợ hồ ly tinh kia, nhưng cũng thể cẩn thận làm việc, để tránh cho hồ ly tinh kia tìm được lí do sửa trị nàng, lời vừa rồi, cũng chỉ là muốn hù dọa bọn họ, làm mất nhuệ khí của bọn họ.

      Nếu nàng đem người giết chết, lại trúng ý của hồ ly kia, Kì hoàng cùng các hoàng tử, đại thần nhất định cho rằng nàng là người tâm địa ác độc, là tai họa.

      Sau khi xong, Thanh Nguyệt lo tìm được bậc thang mà xuống, Dương thống lĩnh lại tự động đưa đến cửa, nàng đương nhiên là đáp ứng đề nghị của : “Nếu Dương thống lĩnh ra mặt xin cho bọn họ, vậy liền làm theo lời Dương thống lĩnh ”.

      “Đa tạ quận chúa”. Dương thống lĩnh lãnh mệnh đứng dậy, hướng bọn thị vệ hạ lệnh: “Đưa toàn bộ bọn họ đến hình phòng, đánh trăm đại bản, ném vào đại lao mười ngày…”

      Bọn thị vệ áp người muốn , gã thái giám thoạt nhìn giống như đầu lĩnh bước nhanh tới trước mặt Thanh Nguyệt, ánh mắt nhìn liếc qua tiểu hồ ly trong lòng Lạc Mộng Khê ngừng hướng ra bên ngoài nhìn ngó mọi chuyện.

      “Tự ý xông vào Thanh Nguyệt cung là bọn ty chức đúng, mong rằng Thanh Nguyệt quận chúa thứ lỗi, nhưng tiểu hồ ly kia là Tử quý phi nương nương muốn, còn thỉnh Thanh Nguyệt quận chúa đem tiểu hồ ly giao cho ty chức trở về báo cáo…”

      “Tiểu hồ ly là của Mộng Khê tỷ tỷ, dựa vào cái gì giao cho chủ tử các ngươi?” Hồ ly tinh, biết xấu hổ, của người khác cũng muốn đoạt lấy.
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116: Tử quý phi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      “Tử quý phi nương nương đến”. Tiếng thái giám đặc hữu từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, cỗ kiệu hoa được bốn người nâng vào Thanh Nguyệt cung, bốn phía kiệu đều là trân châu, lụa mỏng ngăn cách, mông mông lung lung, thấy bộ dáng người bên trong.

      “Ty chức, nô tỳ tham kiến quý phi nương nương”. Kiệu hạ xuống: ‘bùm…bùm…’ tất cả mọi người đều quỳ đất, chỉ trừ Lạc Mộng Khê cùng Thanh Nguyệt.

      tên thái giám tới trước kiệu, bàn tay bé tinh tế vươn ra, nhờ giúp đỡ của thái giám bước ra khỏi kiệu.

      Nhất thời, thiên hạ vạn vật lâm vào thất sắc, chỉ còn lại nữ tử mặc cung trang màu tím, làm cho khuôn mặt xinh đẹp, minh diễm đánh sâu vào thị giác mọi người: “Bình thân”. Thanh quyến rũ, ôn nhu, nghe đến toàn thân xương cốt cũng muốn nhũn ra.

      “Tạ nương nương”. Mọi người đáp tiếng, rất nhanh đứng lên, tự động tránh ra lối , Tử quý phi ở trước mắt mọi người chậm rãi đến bên cạnh Thanh Nguyệt cùng Lạc Mộng Khê.

      Thanh Nguyệt khinh thường bĩu môi, đối với Tử quý phi làm như thấy, phía sau truyền đến mùi son phấn nồng nặc làm cho Lạc Mộng Khê hơi nhíu mày, mất hưng trí uống trà.

      “Bản cung ở trong cung đánh mất tiểu hồ ly, nghe xông vào nơi này của Thanh Nguyệt quận chúa…” Tử quý phi ngữ khí ôn nhu, Thanh Nguyệt lại chút nào nể mặt:

      “Quý phi nương nương, ngài cũng chỉ là nghe mà thôi, cũng có tận mắt trông thấy tiểu hồ ly chạy vào trong Thanh Nguyệt cung …”

      “Bản cung có nhìn thấy, nhưng cung nữ, thái giám trong cung bản cung nhìn thấy là được, tiểu hồ ly là nằm trong lòng vị nương này…” Tử quý phi đem ánh mắt chuyển đến Lạc Mộng Khê vẫn ngồi quay lưng về phía nàng ta.

      to gan, thấy bản cung đến, lại vẫn ngồi ở chỗ này động, nha đầu Thanh Nguyệt có hoàng thượng che trở, bản cung thể động đến nàng, nhưng ngươi lại có thân phận gì, dám đối với bản cung vô lễ như vậy.

      “Người đâu, người này đối với bản cung bất kính, lại trộm sủng vật của bản cung, đem nàng kéo ra ngoài, trảm”.

      Thanh Nguyệt cười khẩy tiếng, giọng mang theo khinh thường: “Quý phi nương nương, đến tiểu hồ ly kia là do Mộng Khê tỷ tỷ nuôi, tiểu hồ ly chạy đến trong lòng của nàng cũng là chuyện bình thương, ngươi có biết Mộng Khê tỷ tỷ có thân phận ra sao hay ?”

      “Nàng là Lạc vương phi được Thanh Tiêu Lạc vương gia cưới hỏi đàng hoàng, nay lại có thai, nên quỳ, phụ hoàng đối với chuyện này còn so đo, quý phi nương nương ngài cũng quá tự đề cao bản thân rồi…”

      Lạc Mộng Khê ngồi ở ghế, cúi đầu, tiếng động cười yếu ớt: Ta vẫn nghĩ Thanh Nguyệt tâm tính đơn thuần, ta vốn nghĩ mình tự thân xuất mã giải quyết việc này, lại nghĩ ràng nàng cũng là người tâm tư thông minh, xem ra, cần ta ra tay, nàng ấy cũng giải quyết tốt chuyện này.

      Tuy rằng Kì Thiên hoàng thất rất hòa thuận, nhưng ở sâu trong thâm cung, vẫn có vài nhân vật đơn giản.

      “Thanh Tiêu Lạc vương gia là hoàng thượng tương lai của Thanh Tiêu, Lạc vương phi, tự nhiên chính là hoàng hậu tương lai, đứa trong bụng Mộng Khê tỷ tỷ cũng chính là tiểu thái tử tương lai”.

      “Tuy tại Mộng Khê tỷ tỷ là vương phi, nhưng người ta là chính thất, thành thân nửa năm liền có thai, giống người nào đó, thân phận mặc dù cao, cũng chỉ là thiếp thất, thành thân gần năm, bụng vẫn là chút động tĩnh nào…”

      Tương lai sau khi phụ hoàng qua đời, khẳng định cho người chôn cùng. Ở trong hoàng thất, mẫu quý nhờ con, quan trọng nhất chính là con nối dòng, có thai, tất cả mọi người tôn trọng ngươi, gặp ai cũng cần hành lễ, làm sai chuyện cũng được tha thứ, nếu có thai, lại được sủng ái, khi làm sai chuyện gì, bị vạn người trách mắng.

      Tử quý phi bị tức tới mặt đở bừng, lại tìm ra lời phản bác: “Thanh Nguyệt, tuổi bản cung so với ngươi tuy rằng xấp xỉ, nhưng dù sao cũng là bề của ngươi, ngươi nên gọi ta tiếng mẫu phi”.

      Thanh Nguyệt cho là đúng: “Trong hoàng cung nhiều nương nương như vậy, mẫu phi của Thanh Nguyệt cũng nhiều”. Thiếu mình ngươi cũng ít.

      Thanh Nguyệt bình thường ỷ vào sủng ái của Kì Hoàng luôn đối nghịch với nàng, tại đây trước mặt nhiều người như vậy làm cho nàng xấu mặt, món nợ này nàng sớm muộn gì cũng phải tính ràng với Thanh Nguyệt.

      “Thanh Nguyệt, việc này bản cung muốn cùng ngươi so đo, tiểu hồ ly kia là sủng vật của bản cung, ngươi đem nó trả lại cho bản cung…”

      “Tiểu hồ ly ràng là của Mộng Khê tỷ tỷ, khi nào biến thành của quý phi nươg nương ngươi?” Thanh Nguyệt tha tiếp tục :

      “Mấy ngày hôm trước khi Thanh Nguyệt đến biệt viện, cũng thấy tiểu hồ ly này, Mộng Khê tỷ tỷ biết Thanh Nguyệt thích nó, lần này tiến cung thăm Thanh Nguyệt, thuận tiện mang theo tiểu hồ ly đến, vừa rồi tiểu hồ ly thừa dịp chúng ta chú ý chạy ra ngoài chơi, ở trong cung vòng, lại trở thành sủng vật của Tử quý phi rồi sao”.

      Tiểu hồ ly cùng Mộng Khê tỷ tỷ thân như vậy, cũng thèm để ý đến ngươi, làm sao lại có thể là sủng vật của ngươi, đúng là trợn mắt dối.

      cỗ hương vị quái dị, xa lạ truyền vào trong mũi, Lạc Mộng Khê vội vàng che lại miệng mũi của tiểu hồ li, tuyết mâu híp lại: ti bỉ, lại dám dùng loại phương pháp này đoạt đồ của ta…

      “Thanh Nguyệt, chuyện tới nay, bản cung người sáng mắt tiếng lóng, con hồ ly này phải hồ ly bình thường, mà là con linh hồ, nó có khả năng nhận thức chủ nhân”.

      “Chúng ta tất cả đều miệng bằng chứng, bằng để cho tiểu hồ ly này tự mình lựa chọn chủ thế nào? Đem tiểu hồ ly thả ra giữa sân, để cho nó tự mình lựa chọn chủ nhân, nếu tiểu hồ ly lựa chọn là Lạc vương phi, bản cung hai lời để cho Lạc vương phi đem tiểu hồ ly , nếu tiểu hồ ly lựa chọn là bản cung,…”

      Tử quý phi cười quỷ dị: “Còn thỉnh Thanh Nguyệt quận chúa giơ cao đánh khẽ, ngăn trở bản cung đem tiểu hồ ly ”.

      Thử liền thử, ai sợ ai, tiểu hồ ly này ràng là của Mộng Khê tỷ tỷ, nó tuyệt đối ffi theo ngươi,…

      đúng, hồ ly tinh này biết tiểu hồ ly phải của ả, tuyệt đối lựa chọn cùng nàng ta, nàng ta đưa ra điều kiện như vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.

      Xem nàng ta tại bộ dáng tự tin, dường như tiểu hồ ly nhất định theo nàng ta, chẳng lẽ nàng ta lại dùng thủ đoạn ti bỉ gì…

      “Thanh Nguyệt quận chúa, bản cung đề nghị, ngươi nghĩ thế nào?” Tử quý phi dào dạt đắc ý: đáp ứng, chính là chột dạ, tất cả cung nhân đều khinh thường ngươi, đáp ứng, hồ ly là của bản cung…

      “Mộng Khê đáp ứng điều kiện của quý phi nương nương”. Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly ôm đứng lên, xoay người nhìn về phía mọi người: “Để cho tiểu hồ ly chính mình lựa chọn chủ nhân”. Ngươi muốn tự rước lấy nhục, ta thành toàn cho ngươi.

      Trong phút chốc Lạc Mộng Khê xoay người lại, mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm, trong mắt trừ bỏ khuynh thế dung nhan của Lạc Mộng Khê, thấy bất cứ thứ gì.

      Quần áo trắng lướt , mái tóc đen dài gió tự bay, tiểu hồ ly thân hình lửa đỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Lạc Mộng Khê, lui thành đoàn, chỉ chừa đôi mắt to đen lúng liếng nhìn ngó mọi nơi.

      Ánh nắng ấm áp đem quanh thân Lạc Mộng Khê tạo thành tầng hào quang, làm cho cả người nàng phiêu dật xuất trần, tuyệt mỹ giống phàm nhân.

      Trời ạ, đời lại có nữ tử đẹp như vậy sao, so vơi Tử quý phi đẹp hơn chỉ phần…

      “Tử quý phi, Mộng Khê đồng ý đề nghị của quý phi nương nương, biết khi nào bắt đầu?” Lạc Mộng Khê ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tử quý phi, thế nhưng sau khi nhìn đến dung mạo của Tử quý phi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia khiếp sợ: Nàng là…



      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 117. Tiểu hồ ly chỉnh tử quý phi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Nàng chính là hấp huyết quái nhân, hay cũng gống như Lăng Khinh Trần, bị hấp huyết quái nhân khống chế, làm con rối cho .

      Tử quý phi đứng trước mặt Lạc Mộng Khê thực trẻ tuổi, cũng rất đẹp, nhưng người nàng ta lại tản ra khí tức hắc ám dày đặc, giống như Lăng Khinh Trần lúc trước, người cũng quanh quẩn loại khí tức này.

      “Lạc vương phi, tại mời ngươi buông tiểu hồ ly ra, để cho nó tự mình lựa chọn chủ nhân”.

      Tử quý phi vẫn tự nhận mình có dung mạo thiên hạ vô song, thế nhân đồn đãi về hai đại tuyệt thế mỹ nhân, Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên, nàng ta gặp qua các nàng, cũng hiểu được dung mạo của mình thua kém hai người bọn họ.

      Nhưng bản thân lại có nổi danh như các nàng chính là vì thực lực quốc gia mình quá yếu, đủ để cùng tam đại cường quốc cùng ngang hàng.

      Bất quá tại, vị Lạc vương phi đứng trước mặt nàng ta, lại có thể đẹp làm cho người ta say mê, làm người ta điên cuồng, tin tưởng trong thế gian này, nam tử nào mà bị sắc đẹp của nàng dụ hoặc.

      Dựa vào cái gì mà Lạc Mộng Khê lại có thể đẹp hơn ta, ta phục, phục, ta thể bại bởi nàng, tuyệt thể bại bởi nàng, nàng muốn thứ gì, ta đều đoạt lấy.

      Lạc Mộng Khê khẽ khép hờ mí mắt, đem tiểu hồ ly ném xuống mặt đất cách đó xa: “Hôm nay, để cho các vị có mặt tại nơi này chứng kiến, nhìn xem tiểu hồ ly, đến tột cùng là thuộc về ai”.

      “Mộng Khê tỷ tỷ…”. Tử quý phi khẳng định có mưu…

      Lạc Mộng Khê khoát tay áo, đánh gãy lời của Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt cần lo lắng, ta đều có chừng mực”. Vô luận là Tử quý phi dùng phương pháp vô sỉ gì, ta cam đoan nàng ta thể mang tiểu hồ ly .

      Tử quý phi cắn răng, trong tay lại thả ra loại khí vô sắc vô vị kia: Lạc Mộng Khê, lúc này đây ngươi chắc chắn phải thua.

      “Tiểu hồ ly, đến đây với bản cung”. Tử quý phi đối với tiểu hồ ly cách đó xa lớn tiếng mệnh lệnh, khí ở trong tay lại ngừng hướng tiểu hồ ly nhàng thổi tới.

      Lạc Mộng Khê vẫn đứng tại chỗ động, cũng chuyện, khóe miệng giơ lên tia ý cười trào phúng: Tử quý phi, ngươi cho là làm chuyện gian trá tiểu hồ ly theo ngươi sao? Ngươi chớ quên, nó phải là tiểu hồ ly bình thường, mà là linh hồ thế gian hiếm thấy.

      Tiểu hồ ly đứng ở tảng đá mặt đất, cách Tử quý phi và Lạc Mộng Khê chừng ba bốn bước, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung người tiểu hồ ly, xem nó chọn ai làm chủ nhân.

      Tiểu hồ ly đứng tại chỗ bất động, ánh mắt đen lúng liếng nhìn Tử quý phi, lại ngắm ngắm Lạc Mộng Khê, biết là đánh chủ ý gì.

      Tiểu hồ ly vội, Lạc Mộng Khê vội, Thanh Nguyệt lại vội đến giơ chân: “Tiểu hồ ly, đến bên cạnh Mộng Khê tỷ tỷ nha, nàng mới là chủ nhân của ngươi”.

      Xem ra hồ ly tinh kia thầm động tay động chân, nếu lấy tính tình tiểu hồ ly, tuyệt đối sớm chạy đến trong lòng Mộng Khê tỷ tỷ, vạn nhất tiểu hồ ly chọn Tử quý phi làm sao bây giờ? Thanh Nguyệt thực lo lắng.

      Thấy tiểu hồ ly vẫn đứng tại chỗ chưa động, Tử quý phi trong tâm thầm lo lắng, bất tri bất giác lại thêm lượng lớn khí thả ra: Bản cung tin, tiểu hồ ly chết tiệt này có thể tránh được mê tâm tán của bản cung…

      ngoài dự liệu của Tử quý phi, tiểu hồ ly ngửi thấy mê tâm tán xong, mắt đen lúng liếng có chút mê ly, tốc độ chuyển động hai mắt cũng chậm xuống.

      Ánh mắt mông lung chầm chậm đánh giá lần Lạc Mộng Khê và Tử quý phi: “Ô”. Tiểu hồ ly phi thân chạy về phía Tử quý phi.

      Nhưng nó có nằm yên trong lòng Tử quý phi, mà là trực tiếp đem Tử quý phi hề phòng bị đẩy ngã xuống, bốn móng vuốt nho người Tử quý phi ngừng cào loạn, quần áo hoa lệ của Tử quý phi bị móng vuốt của tiểu hồ ly làm ra nhiều vết rách.

      “Người đâu, mau cứu ta…đem tiểu hồ ly chết tiệt này ném ra…”

      Tử quý phi ra sức ngăn cản móng vuốt của tiểu hồ ly, lại thể ngăn cản công kích từ móng vuốt của nó.

      Quần áo bị tiểu hồ ly làm cho lộn xộn, lộ ra da thịt trắng nõn, búi tóc cũng bị tiểu hồ ly làm tuột, Tử quý phi lòng che chắn khuôn mặt nhắn của mình, tiểu hồ ly dù chưa công kích hai má tử quý phi nhưng cũng làm cho tay ả bị cào đến chảy máu.

      Nhìn Tử quý phi bị tiểu hồ ly giáo huấn chỉ còn biết chống đỡ, hề có sức đánh trả, Lạc Mộng Khê ánh mắt trầm xuống có chút đăm chiêu.

      Tiểu hồ ly bị Tử quý phi dùng biện pháp ti bỉ dẫn qua, Thanh Nguyệt rất tức giận, vốn định mắng Tử quý phi tâm địa ác độc, từ thủ đoạn, lại nghĩ tới tiểu hồ ly chạy về phía ả ta phải là nhận chủ, mà là đến giáo huấn ả, lời đến bên miệng lại bị Thanh Nguyệt nuốt trở vào, cố nén ý cười, xem diễn.

      Tử quý phi bị tiểu hồ ly công kích chỉ biết chống đỡ thể đánh lại, bộ dáng chật vật, trong lòng Thanh Nguyệt cực kì sảng khoái. Tiểu hồ ly này, là càng ngày càng đáng .

      “Các ngươi còn thất thần làm gì? Mau đem con tiểu hồ ly này kéo ra ngoài, chém.”. Tiếng giống giận của Tử quý phi lại vang lên, giật mình bọn thị vệ, cung nữ, thái giám mới phản ứng lại, ùa lên bắt lấy tiểu hồ ly.

      Nhiều người như vậy bắt con tiểu hồ ly, vốn tưởng là việc dễ dàng, lạ nghĩ tới tiểu hồ ly thập phần thông minh. Khi bàn tay to của mọi người hướng đến nó, bốn chân bé đột nhiên dùng sức, vung cái đuôi, làm hoa mắt mọi người, thân ảnh lửa đỏ nháy mắt lướt qua đỉnh đầu mọi người, chạy thẳng ra bên ngoài Thanh Nguyệt cung, trong chớp mắt liền thấy bóng dáng.

      Nhìn phương hướng tiểu hồ ly biến mất, Thanh Nguyệt cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: Tiểu hồ ly này rất đáng , gây họa xong liền bỏ chạy, thông minh, thông minh a.

      Nếu nó lưu lại, ít nhiều liên lụy đến Mộng Khê tỷ tỷ, nó chạy, Mộng Khê tỷ tỷ thiếu biện pháp thoát thân…

      “Mấy người các ngươi lưu lại bảo hộ Tử quý phi, Thanh Nguyệt quận chúa và Lạc vương phi, những người còn lại theo ta bắt tiểu hồ ly”.

      Dương thống lĩnh ra lệnh tiếng, thân ảnh cao lớn dẫn đầu chạy ra khỏi Thanh Nguyệt cung: biết bắt tiểu hồ ly hay là mượn cớ thoát thân khởi nơi này.

      Lúc này nhìn lại Tử quý phi bị bọn cung nữ, thái giám vây quanh: Quần áo người rách nát, giống như tên ăn mày xin cơm phố, búi tóc bị tiểu hồ ly làm cho rối loạn giống như ổ gà, vật trang sức cũng rơi tán loạn bên.

      Cánh tay trắng noãn cùng cổ tay che kín vết máu, nhìn bộ dáng này, chỉ có thể dùng hai từ chật vật mà hình dung.

      “Lạc vương phi thả tiểu hồ ly công kích bản cung, người đâu, đem nàng bắt vào đại lao”. Các cung nữ ba chân bốn cẳng sửa sang lại dung nhan cho Tử quý phi, Tử quý phi nhìn qua Lạc Mộng Khê, đáy mắt lửa giận thiêu đốt.

      Bọn thị vệ nhìn nhau liếc mắt cái, biết nên làm thế nào cho phải: Bắt người là đắc tội với Lạc vương gia, bọn họ tuy là thị vệ hoàng thất Kì Thiên, lại biết được ảnh hưởng của Lạc vương gia ở Thanh Tiêu, bắt thê nhi của , làm sao có thể bỏ qua.

      bắt chính là đắc tội Tử quý phí, Tử quý phi là phi tần được sủng ái nhất, đắc tội nàng, khẳng định cũng có được ngày lành…

      Ngay tại lúc bọn thị vệ khó xử, biết nên giải quyết cục diện xấu hổ này như thế nào, Lạc Mộng Khê mở miệng.

      “Tử quý phi nương nương, vừa rồi mọi người đều chứng kiến, tiểu hồ ly là tự mình chạy về phía ngài, cách khác, nó chọn quý phi nương nương làm chủ nhân, nay ngài bị tiểu hồ ly đả thương, vì sao lại trút giận lên người Mộng Khê?”
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :