1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 115: ra là ngươi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết nháy mắt phóng tới trước mặt Lạc Mộng Khê, chỗ cổ Lạc Mộng Khê bị hắc y nhân cắn vẫn ngừng chảy máu.

      Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lên nồng đậm đau lòng cùng tức giận, rất nhanh lấy ra khăn lụa giúp Lạc Mộng Khê băng bó miệng vết thương, đồng thời cũng huy chưởng đánh hướng hắc y nhân, võ công hắc y nhân nguyên bản là cùng Nam Cung Quyết tương xứng, có thể là vừa rồi bị chưởng của Nam Cung Quyết làm bị thương nặng, lúc này Nam Cung Quyết huy chưởng chỉ có chống đỡ, hề hoàn thủ.

      Băng bó tốt vết thương ở cổ Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết giúp nàng đứng lên, hắc y nhân cũng giãy giụa đứng dậy, giống như dã thú hướng Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết công kích.

      Nam Cung Quyết khinh thường hừ lạnh tiếng, trong thanh tràn ngập khinh thường: “Ngu xuẩn, ngươi muốn chết, bổn vương đưa ngươi về tây thiên”.

      Nâng chưởng muốn đánh hắc y nhân kích cuối cùng, lại bị Lạc Mộng Khê đè lại cánh tay: “ là Lăng Khinh Trần”.

      “Cái gì? là Lăng Khinh Trần?” Đáy mắt Nam Cung Quyết lóe lên nồng đậm khiếp sợ thể diễn tả bằng lời: “Nàng nhìn ràng?”

      “Nhìn rất ràng, tuyệt đối sai”. Bụng truyền đến trận đau đớn kịch liệt, khuôn mặt nhắn hề có huyết sắc của Lạc Mộng Khê càng thêm trắng bệch, trán ứa ra mồ hôi lạnh: “Mau, kêu đại phu, con của chúng ta, có nguy hiểm…”. Ba chữ cuối cùng rất , bình thường thể nghe thấy, nhưng thính lực của Nam Cung Quyết rất tốt, đương nhiên nghe được.

      Dứt lời, đầu Lạc Mộng Khê ngả sang bên, ngất : “Mộng Khê, Mộng Khê…” Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, hướng về trung gấp giọng ra lệnh: “Người đâu, mau mời đại phu…”

      Quay đầu liền thấy thân ảnh màu đen của Lăng Khinh Trần đến trước mặt hai người, bàn tay hề có huyết nhục lại mang theo chưởng lực cường thế hướng ngực Nam Cung Quyết đánh tới…

      Nam Cung Quyết nhanh tay lẹ mắt muốn ôm Lạc Mộng Khê né tránh công kích của Lăng Khinh Trần, lại tìm cơ hội ra tay giết .

      Đột nhiên, bàn tay Lăng Khinh Trần cách Nam Cung Quyết chừng mười li bỗng dừng lại: “A”, Lăng Khinh Trần bỗng nhiên hét lên, hai tay ôm bụng lăn lộn mặt đất.

      “Tham kiến vương gia”. thân đúng là mấy người trong Kiêu Ảnh Thập Bát Kị, chín người hộ vệ cùng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến Kì Thiên.

      “Vương phi động thai khí, mau mời đại phu, mặt khác lưu lại hai người coi chừng ”. Nam Cung Quyết quay đầu chỉ Lăng Khinh Trần nổi điên trong viện: “ chính là hấp huyết quái nhân vào đêm trăng tròn hút máu nữ tử, các ngươi cẩn thận chút, đừng để chạy thoát”.

      Kiêu Ảnh Thập Bát Kị tốc độ xác thực rất nhanh, Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê trở lại phòng lâu, thị vệ dẫn theo lão đại phu tới biệt viện.

      Vì Lạc Mộng Khê chẩn mạch, viết đơn thuốc, Nam Cung Quyết lại tự mình bón thuốc cho Lạc Mộng Khê, giúp nàng bôi thuốc trị thương cổ, chờ cho mạch tượng của Lạc Mộng Khê ổn định trở lại, xác thực mẫu tử bình an, Nam Cung Quyết mới thoáng yên lòng.

      Thưởng cho đại phu chút ngân lượng, lại lệnh thị vệ đưa đại phu , Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê đắp chăn, kéo trướng mạn: “Lăng Khinh Trần thế nào?”

      “Hồi vương gia, ở trong viện đau bụng nửa ngày, sau đó liền hôn mê”.

      “Dùng nước lạnh làm cho tỉnh lại mang đến nơi này, bổn vương có chuyện muốn hỏi”. Thanh Nam Cung Quyết lạnh như băng mang theo tia độ ấm.

      Lăng Khinh Trần, ngươi hút nhiều máu của Mộng Khê như vậy, hại nàng cùng cục cưng thiếu chút nữa gặp chuyện may, tại muốn nghỉ ngươi, nằm mơ.

      “Dạ, vương gia”. Thị vệ lĩnh mệnh rời , bọn họ tôn sùng Nam Cung Quyết, lời của Nam Cung Quyết với bọn họ so với thánh chỉ còn lớn hơn.

      Nam Cung Quyết ghé mắt, trong thấy tiểu hồ ly nằm bàn tròn trong phòng, tiểu hồ ly cũng mở to mắt nhìn , thấy Nam Cung Quyết tới gần, tiểu hồ ly ý thức được ổn, rất nhanh nhảy xuống bàn, định thoát . So với việc bị Nam Cung Quyết ném ra ngoài, toàn thân ngã đau, còn bằng chính mình thức thời chút chạy .

      “Tiểu hồ ly, niệm tình ngươi cứu mạng Mộng Khê, bổn vương cho phép ngươi đêm nay có thể qua đêm trong phòng, nhưng chỉ có hôm nay”. Ngày mai ngươi nhất định phải trở về phòng chính mình.

      Tiểu hồ ly đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn phía Nam Cung Quyết, thấy cũng giống như giỡn, tiểu hồ ly chớp mắt, dựa vào vách tường chậm rãi hướng giường đến, vừa vừa cảnh giác nhìn Nam Cung Quyết, quan sát nhất cử nhất động của .

      Nam Cung Quyết tới cạnh bàn uống trà, đối với động tác của tiểu hồ ly làm như thấy, thấy Nam Cung Quyết đem nó ném ra khỏi phòng, lá gan tiểu hồ ly cũng lớn hơn chút.

      Nghênh ngang nhảy lên giường, dùng chân phải vuốt mấy sợi lông mao, cái đuôi xinh đẹp đập tro bụi người, cái đầu ngẩng cao, ngạo khí nghênh ngang.

      “Tiểu hồ ly, nếu đánh thức Mộng Khê, bổn vương vẫn như cũ ném ngươi ra ngoài”.

      Nam Cung Quyết vừa dứt lời, tiểu hồ ly bị dọa tiến nhanh vào trong trướng nạn. Thân hình lửa đỏ lui thành đoàn, ghé vào đầu giường, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

      “Vương gia, Lăng Khinh Trần được đưa tới”. Thanh thị vệ bẩm báo vang lên.

      “Dẫn tiến vào”. Nam Cung Quyết buông mạnh chén trà trong tay, đứng dậy ra ngoại thất.

      ‘Bùm’ kiện vật thể màu đen khổng lồ bị bọn thị vệ ném tới sàn nhà, Nam Cung Quyết chậm rãi tới trước mặt vật thể màu đen kia, khóe miệng giơ lên tia ý cười trào phúng: Lăng Khinh Trần, thể tưởng được ngươi đường đường là chủ nhân tương lai của Lăng phủ, lại là hung giết hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, bề ngoài ngươi là người tuấn tiêu sái, nhưng trong lòng lại là người tà ác, may mắn ngày đại hôn của bổn vương cùng Mộng Khê nàng có chọn ngươi, nếu nàng chẳng phải là chết nhắm mắt rồi sao.

      Lăng Khinh Trần như cũ vận mặc bộ quần áo màu đen, đại khái là do bị hắt nước, dung nhan tuấn thập phần chật vật, tóc kết lại tầng băng mỏng, trước ngực quần áo ẩm ướt mảng lớn.

      Lăng Khinh Trần đưa tay vuốt mặt, chậm rãi ngồi dậy, Nam Cung Quyết cùng các ám vệ đều động, thờ ơ lạnh nhạt nhìn chật vật giãy giụa.

      Sau khi ngồi dậy, Lăng Khinh Trần mạnh ho khan vài tiếng, cách đó xa lộ ra đôi giày màu trắng, Lăng Khinh Trần theo đôi giày chậm rãi nhìn lại.

      Cẩm y thiên tàm ti màu trắng, hoa văn quen thuộc, dung nhan làm cho ghi hận cả đời lên trong mắt, Lăng Khinh Trần kinh hô: “Nam Cung Quyết, tại sao ngươi lại ở đây?”

      Nam Cung Quyết hừ lạnh tiếng: “Những lời này hẳn là để bổn vương hỏi ngươi mới đúng, Lăng Khinh Trần ngươi cần giả bộ, ngươi xông vào biệt viện của bổn vương, thiết kế bổn vương, nhân cơ hội hút máu Mộng Khê, hại nàng thiếu chút nữa mất mạng”.

      “Lăng Khinh Trần, bổn vương biết ngươi hận bổn vương, nam tử hán đại trượng phu, ngươi cùng bổn vương có cừu oán trực tiếp tới tìm bổn vương, cần liên lụy tới Mộng Khê, nàng vô tội, cho dù ngày đại hôn hôm đó nàng lựa chọn bổn vương chọn ngươi, đó cũng phải lỗi của nàng…”

      “Nam Cung Quyết, ngươi cái gì, tại hạ như thế nào nghe hiểu?” Lăng Khinh Trần nghe như lọt vào trong sương mù.

      Nghe vậy, ý cười trào phúng nơi đáy mắt Nam Cung Quyết càng sâu: “Lăng Khinh Trần, đừng với bổn vương, với tất cả những chuyện ngươi làm chút ấn tượng cũng có”. Nếu là như thế bổn vương càng khinh thường ngươi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 115: ra là ngươi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Nhìn áo choàng màu đen người chính mình, cùng với lồng ngực ngừng bốc lên khí huyết, Lăng Khinh Trần liễm mâu ngưng thần trầm tư, rất nhiều đoạn kí ức ngắt quãng trong đầu, đáy mắt Lăng Khinh Trần lóe lên khiếp sợ cùng hối hận: “Ta, làm Mộng Khê bị thương?” hút máu của nàng.

      “Lăng Khinh Trần, Mộng Khê tại ở ngay trong nội thất, nếu tin, ngươi có thể tận mắt vào xem, bổn vương xác thực giỏi tính toán, nhưng tuyệt đối lấy tính mạng Mộng Khê ra giỡn, lại càng thể tự mình làm nàng bị thương rồi vu oan cho ngươi”.

      Lăng Khinh Trần khóe miệng khẽ nhếch, tia ý cười trào phúng lên: “Ta biết, ngươi đối với Mộng Khê cũng giống như ta đối với Mộng Khê, tình nguyện đả thương người trong khắp thiên hạ cũng muốn làm nàng tổn thương nửa phần”.

      mạnh thở dài: “Nam Cung Quyết, chuyện tới nay ta cũng cần giấu diếm ngươi, hấp huyết quái nhân mười năm trước cũng phải là Lăng Khinh Trần ta, ta hẳn là mấy tháng gần đây mới bắt đầu hút máu người…”

      “Cái gì kêu hẳn là?” Đối với lời của Lăng Khinh Trần, Nam Cung Quyết ràng tin: “Chính là ngươi, lại phải là ngươi, như vậy là có ý gì?”

      Lăng Khinh Trần cười khổ: “Bởi vì khi hút máu, ta cũng biết, ngày hôm sau trong đầu cũng lên những đoạn trí nhớ ngắt quãng, có khi ta cho rằng chính mình xuất ảo giác”.

      “Nam Cung Quyết, ta biết ngươi tin lời của ta, vì an toàn của Mộng Khê ta lừa ngươi, tình bắt đầu từ ngày đại hôn của ngươi cùng Mộng Khê hôm đó”.

      “Mộng Khê bỏ qua ta, lựa chọn ngươi, ta vô cùng thương tâm, liền dựa vào việc buôn bán muốn rời khỏi kinh thành Thanh Tiêu, mình bình tĩnh suy nghĩ”.

      “Có ngày, ta vào biên cảnh Thanh Tiêu xem xét cửa hàng, tối hôm đó cũng là hôm trăng tròn, ánh trăng rất đẹp, ta ngủ được liền theo ánh trăng ra ngoài tản bộ, ở chỗ tương đối hẻo lánh nghe được tiếng nữ tử kêu thảm thiết”.

      “Cứu người quan trọng hơn, ta cũng chưa nghĩ gì khác, rất nhanh theo hướng tiếng kêu mà đến, nhưng biết vì sao, ta tới lui lại phát mình vẫn giậm chân tại chỗ, ngay lúc ta phát mình bị lọt vào trận pháp ngửi được mùi hương kì quái, muốn bế khí, nhưng thân thể lại nghe theo sai khiến…”

      “Sau đó mỗi chuyện xảy ra ta đều có ấn tượng, khi tỉnh lại, ta nằm giường ở khách sạn, thân thể cũng rất bình thường, có gì khỏe, cho nên ta vẫn nghĩ rằng chính mình nằm mơ…”

      Nam Cung Quyết híp mắt trầm tư: “Buổi tối ngươi ngủ ở nơi nào?”

      “Ba trăm dặm bên ngoài thành, lúc ấy ta mặc tẩm y ngủ…”. Bộ áo choàng màu đen này ta cũng biết là từ đâu mà có, lại như thế nào mặc ở người ta.

      E sợ Nam Cung Quyết tin, Lăng Khinh Trần cởi bỏ áo choàng, ánh vào mi mắt mọi người đúng là tẩm y màu xanh: “Nếu ta có tâm giết người, tuyệt đối mặc tẩm y”.

      Thấy Nam Cung Quyết trầm tư, Lăng Khinh Trần lại ra chút nghi hoặc: “Mấy tháng trước khi hút máu người, sau khi trở lại phòng, ta ngủ tới khuya ngày hôm sau mới tỉnh, vì sao hôm nay tỉnh sớm như vậy?”

      Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi đổi: Chẳng lẽ là bởi vì, máu của Mộng Khê.

      Tuy rằng Nam Cung Quyết vô cùng muốn thừa nhận thân phận thánh nữ Tuyệt Tình cung của Lạc Mộng Khê, nhưng biết, thánh nữ Tuyệt Tình cung giống với nữ tử bình thường.

      Các môn phái giang hồ cũng có quy củ riêng, cũng như có điểm đặc biệt riêng của họ, giống như máu của giáo chủ Nam Cương Bái Nguyệt giáo làm cho ác linh dám tới gần, pháp lực vô biên, đoạt phách câu hồn năng lực phi phàm.

      Lạc Mộng Khê thân là thánh nữ Tuyệt Tình cung, nhất định cũng có chỗ độc đáo riêng, chỉ là tạm thời bọn có phát ra mà thôi.

      “Lăng Khinh Trần, tại ngươi cảm thấy như thế nào?”. Tuy rằng tại Lăng Khinh Trần vẫn mặc bộ áo đen kia, nhưng Nam Cung Quyết có thể cảm nhận được, khí tức hắc ám người giảm hơn phân nửa.

      Ngày đại hôn của bổn vương cùng Mộng Khê, Lăng Khinh Trần vẫn là người thực bình thường, sau này biết vì sao, người lại có khí tức hắc ám quanh quẩn dày đặc.

      Nguyên bản bổng vương cho rằng là luyện tà công nào đó, thể tưởng được là lại bị người thiết kế hút máu người, xem ra những điều đều là .

      “Lăng Khinh Trần, trước khi mọi việc được điều tra , bổn vương để ngươi rời khỏi biệt viện”. Vạn nhất Lăng Khinh Trần dối, bổn vương thả chẳng phải là thả hổ về rừng, tự tìm lấy khổ sao.

      “Tại hạ hiểu được”. Mộng Khê thương thế chưa lành, ta cũng muốn hại người nữa.

      Nam Cung Quyết khoát tay áo, bọn thị vệ đem Lăng Khinh Trần ra ngoài, trời phía đông sắp hừng sáng, thị vệ ám vệ trong biệt viện bị hôn mê cũng đều tỉnh lại.

      Nhưng vì an toàn của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết có rời phòng ngủ, phân phó thị vệ đem tất cả thư từ, công văn cần thiết trong thư phòng đến, Nam Cung Quyết ngồi ở trong nội thất cẩn thận xem xét.

      Yến vương phủ, sáng sớm Thanh Nguyệt liền cầm điểm tâm vào đại sảnh chờ Bắc Đường Diệp.

      Bắc Đường Diệp sớm tỉnh ngủ, biết được Thanh Nguyệt đến Yến vương phủ liền nằm giường giả bộ ngủ, vốn tưởng rằng Thanh Nguyệt kiên nhẫn, chờ lúc thấy Bắc Đường Diệp tỉnh rời . Nhưng liên nhẫn của Thanh Nguyệt lại nằm ngoài dự đoán của Bắc Đường Diệp, từ sáng sớm đợi tới giữa trưa, sau khi dùng xong ngọ thiện, lại từ trưa đợi tới mặt trời lặn, cũng có chút ý tứ chán nản muốn rời .

      “Quản gia, Diệp ca ca như thế nào còn chưa tỉnh, có nên mời đại phu tới nhìn huynh ấy chút ?” người bình thường cho dù thích ngủ cũng thể ngủ thời gian dài như vậy được.

      “Hồi quận chúa, Yến vương gia hôm qua cùng với mấy người An vương, thái tử trắng đêm uống rượu tâm tình, đến hừng đông mới ngủ, cho nên…”

      Vương gia dối cũng quá…Chuyện gì , ai chẳng biết hôm qua trời vừa tối An vương và thái tử đều tự hồi phủ, lời dối này, suy nghĩ chút liền biết, vương gia chẳng qua là muốn thẳng: Bổn vương muốn gặp ngươi.

      Nếu đổi lại là người khác, biết được Bắc Đường Diệp muốn đuổi mình, khẳng định là quay đầu lại mà rời khỏi Yến vương phủ, chính là biết vì sao, Thanh Nguyệt đối với lời của quản gia lại chút nào hoài nghi.

      “Như vậy a, uống nhiều rượu tốt cho thân thể, sau khi tỉnh lại rất đau đầu, ở chỗ bản quận chúa có giải rượu hoàn, Tiểu Phượng, ngươi mau về cung lấy đến đây cho Diệp ca ca dùng, tránh để cho huynh ấy sau khi tỉnh lại lại khó chịu”.

      “Cái gì? Nha đầu kia còn chưa ?” Bắc Đường Diệp mặc bộ tẩm y màu trắng, ôm lấy chăn ngồi giường, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: Còn sai người lấy cái gì giải rượu hoàn, nếu nàng thực đem viên thuốc kia nhét vào miệng bổn vương, bổn vương nhất định rất thảm.

      “Vương gia, tại nên làm sao bây giờ?” Quản gia đứng bên ngoài phòng, nhìn Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ muốn cười nhưng dám cười.

      “Còn có thể làm sao bây giờ, thay quần áo cho bổn vương, ra ngoài gặp nha đầu đáng ghét kia”. gặp cũng phải biện pháp, đem nàng đuổi khỏi Yến vương phủ mới là kế sách tốt nhất.

      Ngoài phòng khách, Thanh Nguyệt còn mọi nơi đánh giá đại sảnh mà nàng nhìn đến vô số lần, vốn là nàng tính ở Yến vương phủ lại xung quanh chút, nhưng lại sợ sau khi Bắc Đường Diệp tỉnh lại thấy nàng, nên luôn ở tại phòng khách chờ đợi.

      Tiểu Phượng như thế nào lại chậm như vậy, đến giờ vẫn chưa trở lại, vạn nhất Diệp ca ca tỉnh lại bị đau làm sao bây giờ?

      Khụ khụ, giống như người nào đó quên, Tiểu Phượng mới vừa lâu, cho dù là dùng kị mã chạy nhanh nhất, cũng chỉ có thể mới được nửa lộ trình là thôi, ngay cả hoàng cung cũng chưa đến, làm sao có thể lấy được thuốc chứ.


      Tuyển editor: Truyện còn khoảng 10 chương nữa là hoàn rồi, nhưng bạn edit lại bận nên theo tiếp nữa. Bạn nào có hứng thú edit truyện này và mong truyện mau hoàn liên hệ qua mail  [email protected] nhé. 
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 115: ra là ngươi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      “Thanh Nguyệt, tìm Diệp ca ca có việc a?” Bắc Đường Diệp được quản gia nâng đỡ ra, cước bộ vững, tiêu sái vào phòng khách, hai tròng mắt còn híp lại, xem ra là vô cùng mỏi mệt.

      “Diệp ca ca, huynh tỉnh, còn mệt hay , Thanh Nguyệt sai người lấy giải rượu hoàn…”, Thanh Nguyệt rất nhanh tới bên người Bắc Đường Diệp, xem xét tình huống của .

      “Bổn vương có việc gì”. Bắc Đường Diệp mơ hồ trả lời, thỉnh thoảng ánh mắt vụng trộm quan sát phản ứng của Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt, Diệp ca ca say rượu chưa tỉnh, tại rất mệt thể tiếp đón muội, bằng muội trở về cung trước, chờ bổn vương khỏe lại, lại mời muội đến phủ làm khách”.

      Thanh Nguyệt muốn chuyện, Bắc Đường Diệp giành trước mở miệng: “Người đâu, đưa Thanh Nguyệt quận chúa hồi cung”.

      Quay đầu: “Thanh Nguyệt, Diệp ca ca tại có chút khó chịu, trước muốn trở về phòng nghỉ ngơi, tiễn muội được”. Xoay người, Bắc Đường Diệp để cho quản gia giúp đỡ bước nhanh ra khỏi phòng khách, cùng với người vừa rồi cước bộ phù phiếm, đứng vững lại giống như hai người khác nhau.

      Dù là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được Bắc Đường Diệp thích hợp, Thanh Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Bắc Đường Diệp, Bắc Đường Diệp, huynh đứng lại đó cho ta…”.

      Thanh tức giận của Thanh Nguyệt từ phía sau truyền đến, Bắc Đường Diệp trong lòng cả kinh: Tiểu ma nữ này, đúng là thể trêu vào…

      Rút cánh tay ra khỏi tay của quản gia, Bắc Đường Diệp bước nhanh hướng phía trước chạy tới, cách đó xa là tường cao, Bắc Đường Diệp chút suy nghĩ nhảy lên phóng qua, Thanh Nguyệt tuy rằng cũng có khinh công, nhưng lại bằng Bắc Đường Diệp, nàng đuổi theo Bắc Đường Diệp ra khỏi tường cao bốn phía trống , còn thấy thân ảnh của Bắc Đường Diệp.

      Mặt trời mọc rồi lại lặn, Lạc Mộng Khê vẫn nằm ở giường ngủ say, Nam Cung Quyết ngồi trước bàn đọc sách, cơm cũng chưa ăn, Bắc Đường Dực và Bắc Đường Dục đều phái người tới mời qua phủ chuyện, đều từ chối: Mộng Khê trọng thương còn chưa tỉnh, nào có tâm trạng làm khách.

      Màn đêm buông xuống, ánh sáng của dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ căn phòng ấm áp ngọt ngào, Nam Cung Quyết vẫn ngồi trước bàn đọc sách, nhíu mày.

      “Khụ khụ khụ…” từng đợt ho khan từ trong trướng mạn truyền đến, Nam Cung Quyết trong lòng vui vẻ, buông sách trong tay bước nhanh vào trong giường, vén ra trướng mạn: “Mộng Khê, nàng tỉnh”.

      Mất máu quá nhiều, khuôn mặt nhắn cùng với môi của Lạc Mộng Khê trông thập phần tái nhợt, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên nàng hỏi phải là thương thế của chính mình, mà là: “Con chúng ta…”

      “Yên tâm, con chúng ta có việc gì”. Nam Cung Quyết giúp đỡ Lạc Mộng Khê ngồi dậy: “Có đói bụng , ta sai người truyền lệnh”.

      Lạc Mộng Khê thời gian dài chưa ăn chút gì đương nhiên cảm thấy đói bụng, nhưng nàng bị trọng thương thể ăn thức ăn cứng, chỉ đơn giản uống chút cháo, ăn chút điểm tâm. Lạc Mộng Khê có việc gì, Nam Cung Quyết cũng có khẩu vị, hơn nữa ngày rồi vẫn chưa ăn gì, khẩu vị cũng tốt, ăn hai chén cơm, hơn phân nửa  bàn đồ ăn mới buông đũa.

      “Lăng Khinh Trần thế nào?” thể tưởng được lại chính là hấp huyết quái nhân, mười năm liền, phạm phải rất nhiều trọng án, giết hại biết bao nhiêu nữ tử vô tội.

      “Lăng Khinh Trần cũng tỉnh lại, ta sai người đưa vào đại lao”. Tiểu hồ ly ở lại trong phòng chịu , bị Nam Cung Quyết trừng cái, sợ hãi lui về phía sau, cái đuôi vung lên, rất nhanh thoát khỏi phòng, e sợ nếu chậm, bị Nam Cung Quyết ném ra bên ngoài.

      “Theo như lời của Lăng Khinh Trần, mấy tháng gần đây mới bắt đầu hút máu, những án mạng trước kia cùng có quan hệ”.

      “Chàng tin tưởng lời của sao?” Đối với cách này của Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê quá tin tưởng: Vì để thoát tội có thể dối.

      “Lúc mới bắt đầu, ta cũng tin tưởng những gì , nhưng kết hợp với thái độ thẳng thắn của , hơn nữa gần đây người mới bắt đầu xuất khí tức hắc ám, ta cảm thấy hẳn là dối”.

      Nam Cung Quyết đem quyết bí tịch võ công để trước mặt Lạc Mộng Khê: “ quyển sách này có ghi lại số võ công tà ác, ngay từ đầu cần phải dùng máu tươi của bảy bảy bốn mươi chín xử nữ để bắt đầu tu luyện, sau đó mỗi tháng đến ngày trăng tròn, lại hút máu của nữ tử xinh đẹp, nữ tử càng đẹp công lực càng mạnh, mười năm sau, tà công liền đạt thành”.

      Lạc Mộng Khê đem nội dung trong quyển sách đại khái xem lượt: “Mười năm trước, của Lăng Khinh Trần là Lăng Tuyết Giao bị người lấy máu , nghe là để luyện thuốc trường sinh bất lão…”

      “Kia hẳn chính là để ngụy trang”. Đôi mắt Nam Cung Quyết ngưng trầm: “ sách có ghi lại, người luyện loại tà công này có thể thao túng người khác thay hút máu”.

      “Người mười năm trước hại chết Lăng Tuyết Giao, sợ là cũng có người đứng phía sau thao túng, lão vu bà bị Mâu Thanh giết chết, chính là con rối, kẻ chết thay mà thôi, hung thủ vẫn phía sau có người biết”.

      “Lão vu bà chết, nhưng máu của bảy bảy bốn mươi chín xử nữ cũng nổi lên tác dụng, cho nên hung thủ phía sau màn vẫn được bảo toàn, tiến nhập giai đoạn hút máu người”.

      “Thế giới lớn như vậy, cao thủ lại nhiều như vậy, muốn tìm ra giống như mò kim đáy biển, khó càng thêm khó”. Lạc Mộng Khê cảm thán: Ở cổ đại này, người tài giỏi lớp này tiếp lớp khác, người tà ác cũng ít, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

      “Trong lòng ta, ra nghĩ đến mấy người”. Nam Cung Quyết khuôn mặt ngưng trọng: “Khi Lăng Khinh Trần đến hút máu của nàng, toàn bộ thị vệ, ám vệ cùng với Cầm Kì Thư Họa đều bị hôn mê, ngay cả bên ngoài thư phòng của ta cũng bị người bày trận thiết kế.

      “Cái này lên điều gì?” Lạc Mộng Khê nhìn ra ý tứ của Nam Cung Quyết là như thế nào?

      “Theo cách của Lăng Khinh Trần, hiểu trận pháp, cho nên trận pháp trong biệt viện có thể thấy được phải do bày bố, mà là do người khác làm, Lăng Khinh Trần hút máu của nàng, cũng khác nào hung thủ phía sau hút máu nàng…”

      “Là có người giúp Lăng Khinh Trần tiến vào biệt viện”. Lạc Mộng Khê tiếp được ý tứ trong lời của Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm thâm trầm.

      “Đúng vậy, ám vệ, thị vệ của biệt viện đều là cao thủ trăm người mới tìm được , cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng có khả năng trong tình huống kinh động ai xông vào nơi này, nhưng người này lại làm được, chỉ có thể vấn đề”.

      “Đem thị vệ, ám vệ làm hôn mê, là người mà bọn quen thục, biệt viện này ngoại trừ nàng và ta cũng chỉ có hoàng thượng Kì Thiên, đám người An vương Bắc Đường Dực, thái tử Bắc Đường Dục, Yến vương Bắc Đường Diệp, lục hoàng tử, bát hoàng tử tới đây”.

      “Hơn nữa, ta lại cho bọn họ đặc quyền, phụ tử sáu người bọn họ có thể trực tiếp đến biệt viện, sau khi tiến vào, chỉ cần để cho thị vệ báo lại cho ta biết tiếng là có thể…”

      “Ý của chàng là, trong sáu người phụ tử bọn họ có người dùng thân phận của mình tiến vào biệt viện, thừa dịp thị vệ, ám vệ chú ý đánh hôn mê bọn họ, cũng ở trong trận bày bố trận pháp phân tán lực chú ý của chàng, để cho Lăng Khinh Trần có cơ hội tiến vào hút máu của ta”. là đáng giận.

      “Người này có phải hay chính là gian tế Tây Lương?” Nếu luyện loại tà công này, khẳng định tâm tính bất chính, cùng Hạ Hầu Thần cấu kết bán đứng quốc gia của chính mình cũng là chuyện có thể lý giải.

      Truy tìm mười năm, hấp huyết quái nhân lại chính là hoàng tử Kì Thiên, ai có thể dự đoán được?


      Tuyển editor: Truyện còn khoảng 10 chương nữa là hoàn rồi, nhưng bạn edit lại bận nên theo tiếp nữa. Bạn nào có hứng thú edit truyện này và mong truyện mau hoàn liên hệ qua mail  [email protected] nhé. 
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 115: ra là ngươi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      “Có phải hay có thể thu phạm vi hoài nghi? Lục hoàng tử, bát hoàng tử vừa mới trưởng thành, mười năm trước bọn họ còn rất …”. Tiểu hài tử…” Tiểu hài tử, cái gì cũng hiểu, như thế nào có thể luyện tà công.

      thể”. Nam Cung Quyết lắc đầu, mâu quang thận trọng: “Loại tà công này phân biệt tuổi tác, hơn nữa tuổi càng , thân thể chưa phát dục hoàn toàn, luyện tập loại tà công này, tiến bộ càng thêm thần tốc”.

      “Sau khi Lăng Khinh Trần bị hấp huyết quái nhân thiết kế, toàn thân quanh quẩn khí tức hắc ám, nhưng người các hoàng tử Kì Thiên lại có khí tức hắc ám”. Ngay cả người bình thường luôn ít , lạnh lùng như An vương Bắc Đường Dực, khuôn mặt mặc dù lạnh nhạt, nhưng người cũng có khí tức hắc ám này.

      “Hẳn là đem khí tức hắc ám người truyền cho người khác, nếu , người khác bị thiết kế hút máu thay , lại có hiệu quả tốt như vậy”.

      “Có biện pháp nào có thể bắt được hay ?” ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hơn nữa xử vẫn luôn rất cẩn thận, muốn bắt được phải chuyện dễ dàng.

      “Bất quá…” Nam Cung Quyết muốn lại thôi.

      “Bất quá cái gì?” Lac Mộng Khê tha hỏi lại.

      Nam Cung Quyết đem quyển sách tay Lạc Mộng Khê lật qua tờ, ngón tay đặt lên mấy kí tự: “Nơi này ghi lại, nếu trong quá trình hút máu xảy ra chuyện, làm cho quá trình hút máu bị gián đoạn, tên hung thủ phía sau màn bị thương nặng…”

      “Đây chính là cơ hội bắt lấy tên gian tế kia, Nam Cung Quyết, chàng mau phái người điều tra, tối hôm qua có vị hoàng tử nào bị thương…”

      “Ta sớm phái người , nhưng hẳn là tra ra được manh mối hữu dụng nào…” Nghe ngữ khí thản nhiên của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê biết đối với chuyện này là có hi vọng gì.

      “Vì sao như vậy?”

      “Hung thủ phía sau thông minh như vậy, lại rất giảo hoạt, khẳng định là sớm chuẩn bị tốt, nếu ta đoán sai, tất cả các hoàng tử Kì Thiên, ít nhiều, đều xảy ra chuyện…”

      Giống như nghiệm chứng lời của Nam Cung Quyết, tên ám vệ từ hư xuất bên ngoài phòng: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, hôm qua vết thương ở cánh tay của An vương Bắc Đường Dực lại bị rách ra, hôm nay vẫn luôn ở trong phủ nghỉ ngơi…”

      “Khởi bẩm vương gia, vương phi, đêm qua gió lớn, thái tử Bắc Đường Dục bị trúng phong hàn, nằm giường dậy nổi…”

      “Khởi bẩm vương gia, vương phi, Yến vương Bắc Đường Diệp vẫn luôn nằm giường…”

      Lục hoàng tử, bát hoàng tử cũng xảy ra chuyện, vẫn luôn ở lại trong cung điện của mình ngủ cả ngày, vẫn có rời giường.

      “Chàng đúng”. Ám vệ phái , tin tức gì cũng vẫn chưa tra ra được, các hoàng tử đều có chuyện, khẳng định là chuyện tốt mà tên hung phạm phía sau màn kia làm ra.

      bị trọng thương, cho dù che dấu tốt như thế nào cũng thể che dấu được, ràng để cho vài người khác cùng gặp chuỵen, kể từ đó làm rối loạn tầm mắt của chúng ta, khiến chúng ta thể điều tra ra manh mối gì.

      tại chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lại lần nữa để cho tên gian tế thoát thân, tuy rằng cam lòng, nhưng cũng nhất quyết thể tha cho .

      “Ngủ , ta hai ngày đêm có chợp mắt, mệt chết được, Mộng Khê nàng mất máu quá nhiều, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn”. Nam Cung Quyết nằm lên giường, ôm lấy Lạc Mộng Khê, nhắm hai mắt lại.

      “Hung thủ tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, trong thời gian ngắn chắc chắn dám có hành động gì, ta cũng hạ lệnh, đặc quyền của mọi người cũng còn hiệu lực, vô luận là hoàng tử nào đến đây cũng phải thông báo”.

      “Lăng Khinh Trần bị ta nhốt vào đại lao, hung thủ phía sau có thể mặc kệ , để cho làm kẻ chết thay, cũng có khả năng đến cứu , nếu , tháng sau khi hút máu người, hẳn là phải tự mình làm”.

      “Hung thủ phía sau biết chúng ta điều tra , tuyệt đối tự mình hút máu…” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn phía trướng mạn đỉnh đầu: biết lựa chọn cứu Lăng Khinh Trần, hay là tìm người khác…

      Trong hoàng cung, Thanh Nguyệt sau khi bị thị vệ Yến vương phủ đưa về, khuôn mặt đỏ bừng, thở phì phì ngồi trong phòng: “Tiểu Phượng, quận chúa ta đây lớn lên làm cho người ta chán ghét như vậy sao?”

      phải a quận chúa, ngài lớn lên rất tốt”. Tiểu Phượng cẩn thận trả lời: “Người gặp người thích….”

      “Vậy Diệp ca ca vì sao lại chán ghét ta như vậy?” Vì trốn ta, lại dùng khinh công rời .

      “Này…này…” Tiểu Phượng do dự, biết nên trả lời như thế nào.

      cần quanh co, có chuyện gì cứ thẳng”. Tiểu Phượng này, từ lớn lên cùng bản quận chúa, lại biết bản quận chúa ghét nhất là người lề mề sao.

      “Quận chúa, có phải hay là người dùng phương pháp đúng? Có lẽ Yến vương gia thích nữ tử im lặng, hoặc là, do người đuổi theo ngài ấy quá chặt, Yến vương gia chịu nổi…”

      câu đánh thức người trong mộng, Thanh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra: Vương tôn công tử đều thích thục nữ, Diệp ca ca khẳng định cũng thích như vậy, tính cách của ta có chút nóng nảy, cùng thục nữ quả thực điểm tương đồng…

      “Nhưng là, tính cách bản quận chúa như vậy, phải muốn đổi là đổi được a, vạn nhất Diệp ca ca có người trong lòng làm sao bây giờ?”

      Nghe thanh bất đắc dĩ cùng lo lắng của Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cố nén cười: “Quận chúa a, ngài đừng có gấp, Yến vương gia trốn tránh ngài, nhất định là do tính cách thích hợp, cũng có thể là ngài dùng phương pháp đúng”.

      “Sao ngươi lại nghĩ ra việc này?” Cho tới nay, bản quận chúa vẫn luôn thông minh hơn ngươi, vì sao ngươi nghĩ ra việc này, bản quận chúa lại nghĩ ra.

      phải có câu như vậy, ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường’, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, nô tì là người đứng xem, có số việc thấy hơn quận chúa”.

      “Vậy ngươi cảm thấy bản quận chúa tại nên làm gì bây giờ?” Bản quận chúa nhưng lại cảm thấy rất hoang mang lo sợ.

      “Lạc vương gia, Lạc vương phi tình cảm rất tốt, nô tì cảm thấy, Lạc vương phi cũng thực thích quận chúa, bằng quận chúa thỉnh giáo Lạc vương phi chút, chừng nàng có thể cho ngài chủ ý tốt…”

      “Đúng rồi, ta như thế nào lại quên mất Mộng Khê tỷ tỷ”. Thanh Nguyệt đột nhiên đứng lên: “Quyết ca ca trước kia gần nữ sắc, nay huynh ấy lại đối với Mộng Khê tỷ tỷ ngàn y trăm thuận, Mộng Khê tỷ tỷ hẳn là có cách, bản quận chúa nhất định phải hướng tỷ ấy thỉnh giáo chút”.

      “Tiểu Phượng, nhanh chuẩn bị lễ vật, bản quận chúa muốn biệt viện bái phỏng Mọng Khê tỷ tỷ…”

      “Này…” Tiểu Phượng có chút khó xử: “Quận chúa a, trời khuya, Lạc vương gia, Lạc vương phi đều ngủ, tại quấy rầy người ta, chỉ sợ… thích hợp a”.

      “Đúng ha, đêm cũng khuya, vậy chúng ta ngày mai hãy , Tiểu Phượng, hừng đông ngày mai phải kêu ta dậy, ta ngủ trước”. Tinh thần lên cao, nghĩ đến ngày mai sắp được gặp Mộng Khê tỷ tỷ, hướng nàng lãnh giáo ít phương pháp.

      Sau khi trở về, ta nhất định đem Bắc Đường Diệp chỉnh thê thảm, ai bảo huynh ấy dám trốn tránh ta, hừ hừ.
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116: Tử quý phi

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Hôm sau, trong thư phòng ở biệt viện.

      “Cái gì? Lạc Mộng Khê bị hấp huyết quái nhân hút máu?”. Hấp huyết quái nhân lại có thể là Kì Thiên hoàng tử, này…cũng quá khó tin . Bắc Đường Diệp ngồi ở đối diện Nam Cung Quyết, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

      Nam Cung Quyết lại nhàn nhã đọc quyển sách trong tay: “ cần kinh ngạc như vậy, cứ như vậy ngược lại cũng tốt, hấp huyết quái nhân có khả năng chính là tên gian tế kia, chúng ta lại có thể nắm giữ thêm ít manh mối”.

      “Lạc Mộng Khê có việc gì chứ?” Sau khi hỏi ra những lời này, Bắc Đường Diệp lại cảm giác chính mình làm điều thừa, nếu Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, Nam Cung Quyết có khả năng nhàn nhã ngồi nơi này cùng chuyện phiếm.

      “Mộng Khê mất máu quá nhiều, nhưng mẫu tử bình an, còn nghỉ ngơi”. Nam Cung Quyết buông sách vở trong tay: “Bắc Đường Diệp, hôm nay bổn vương mời ngươi đến đây, là để điều tra hành tung các hoàng tử vào đêm mười lăm hôm đó”.

      Bắc Đường Diệp gật gật đầu: “Bổn vương hiểu được, theo cách của ngươi, Lăng Khinh Trần hút máu của Lạc Mộng Khê thất bại, hấp huyết quái nhân chân chính bị trọng thương, trùng hợp các hoàng tử Kì Thiên ngày hôm qua lại cáo bệnh , đóng cửa tiếp khách, cho nên ngươi thể lại tiếp tục điều tra”.

      Nam Cung Quyết cùng các hoàng tử Kì Thiên mặc dù thân thuộc, nhưng dù sao cũng phải là người của Kì Thiên, nếu cố ý tiến hành điều tra các hoàng tử, nhất định khiến cho các đại thần bất mãn, khắp nơi gặp phải cản trở , còn có thể bị người có tâm bắt lấy nhược điểm, nhân cơ hội sinh .

      Bổn vương là vương gia Kì Thiên, là con thân sinh của hoàng đế, vô luận có ầm ĩ như thế nào ở Kì Thiên, các đại thần nhiều nhất cũng chỉ có thể ở sau lưng bất mãn vài câu, cũng có phản ứng quá lớn, chuyện điều tra các hoàng tử vì sao cáo bệnh tiếp khách, bổn vương là người thích hợp nhất.

      “Bắc Đường Diệp, ngày hôm qua ngươi xảy ra chuyện gì?” Lại cùng các hoàng tử khác giống nhau, cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi ngày.

      Bắc Đường Diệp ngượng ngùng cườ cười, nhanh chóng suy nghĩ cách trả lời, tìm lí do ứng phó với Nam Cung Quyết: “Cái kia…cái kia…”

      “Khởi bẩm vương gia, Yến vương gia, Thanh Nguyệt quận chúa tiến đến bái phỏng vương phi”.

      “Cái gì? Thanh Nguyệt đến biệt viện?” Nam Cung Quyết chưa trả lời, Bắc Đường Diệp kinh ngạc đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      “Tiểu nha đầu kia, ngày hôm qua ở vương phủ của bổn vương ngồi ngày, hại bổn vươg giả bệnh ngày, thể tưởng được hôm nay lại đuổi theo tới tận biệt viện”. Nàng có phép tiên sao? Làm sao biết được bổn vương ở đây?

      “Bắc Đường Diệp, ra là ngươi trốn tránh Thanh Nguyệt mới giả bệnh ngày”. Nam Cung Quyết ngữ khí mang theo ý trêu tức: “Bổn vương cảm thấy, hai người các ngươi ra lại rất xứng…”

      “Dừng, Nam Cung Quyết, bổn vương thích tính cách Thanh Nguyệt mạnh mẽ như vậy”. Nghĩ đến Thanh Nguyệt vẫn luôn theo sau buông, Bắc Đường Diệp cảm thấy lạnh cả người: “Bổn vương thích người giống như Lạc Mộng Khê vậy, ôn nhu, thông minh”.

      , Lạc Mộng Khê và Thanh Nguyệt cũng có điểm giống nhau, chính là điêu ngoa, mạnh mẽ, đêm đó Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ở Hồng Xuân lâu kịch liệt đánh nhau, cho đến hôm nay, Bắc Đường Diệp vẫn nhớ ràng.

      Tuy rằng Lạc Mộng Khê tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng tính cách của nàng, chỉ sợ là chỉ có Nam Cung Quyết mới chịu được…

      Bắc Đường Diệp là người điển hình ăn được nho, liền nho chua, Lạc Mộng Khê gả cho Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp thể chạm tới tuyệt đại giai nhân như thế, liền nghĩ chút Lạc Mộng Khê tốt, an ủi tâm hồn bị thương chính mình chút.

      Đối với Bắc Đường Diệp thán oán mắt điếc tai ngơ, Nam Cung Quyết hướng ngoài cửa phân phó: “Mời Thanh Nguyệt quận chúa vào thư phòng”.

      “Dạ”. Thị vệ lĩnh mệnh mà , Bắc Đường Diệp gấp giọng oán trách Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, thư phòng là nơi trọng yếu, nên tiếp khách, ngươi vẫn là nên phòng khách gặp nàng, vạn nhất để cho nàng thấy chuyện gì cơ mật, trong lúc vô tình lại tiết lộ ra bên ngoài, chẳng phải thực thảm sao…”

      Nam  Cung Quyết cầm lấy chén trà bàn, chậm rãi uống trà: “Thanh Nguyệt phải người ngoài, bổn vương ở thư phòng gặp nàng cũng có việc gì, huống chi, bổn vương tin tưởng Thanh Nguyệt là nữ tử thông minh, nếu bổn vương dặn nàng, nàng tuyệt đối đem mọi chuyện tiết lộ ra bên ngoài”.

      “Này…này…”. Bắc Đường Diệp ánh mắt nhìn quanh, suy nghĩ phương pháp thoát : Thanh Nguyệt đến đây, để tránh nàng dây dưa, bổn vương vẫn là tránh trước tốt hơn…

      “Nam Cung Quyết, bổn vương trước điều tra chuyện mấy hoàng tử cáo bệnh, có tin tức gì, bổn vương lập tức sai người báo cho ngươi, mặt trời lên cao, bổn vương trước bước”.

      đợi Nam Cung Quyết trả lời, Bắc Đường Diệp bước nhanh hướng bên ngoài, vừa mới tới cửa, trông thấy Thanh Nguyệt được thị vệ dẫn vào trong viện.

      Bắc Đường Diệp trong lòng cả kinh, rất nhanh quay trở lại thư phòng: “Nam Cung Quyết, Thanh Nguyệt tới cửa, có chỗ nào cho bổn vương tránh lát hay ?”

      Nam Cung Quyết gì, đáy mắt trêu tức càng đậm, chỉ chỉ phía sau, Bắc Đường Diệp tâm thần lĩnh hội, rất nhanh vào nội thất, nháy mắt lúc bước vào bên trong, thị vệ dẫn Thanh Nguyệt vào: “Vương gia, Thanh Nguyệt quận chúa đến”.

      “Quyết ca ca”. Nhìn thấy Nam Cung Quyết, Thanh Nguyệt bước nhanh tiến đến, đương nhiên nàng cũng có quên, cùng Nam Cung Quyết duy trì khoảng cách nhất định, Nam Cung Quyết có thể tới gần Lạc Mộng Khê, có nghĩa là nguyện ý tới gần nữ tử khác.

      “Mộng Khê tỷ tỷ đâu, muội mang theo điểm tâm tốt nhất trong cung tới đây cho tỷ ấy”. Thanh Nguyệt hướng Nam Cung Quyết giơ giơ hộp thức ăn trong tay.

      Tảo cao này được dùng nguyên liệu đặc thù chế thành, có khả năng hoạt huyết, lưu thông máu, dưỡng dung nhan, hơn nữa đối với phụ nữ có thai trong nôn nghén rất hiệu quả.

      Nam Cung Quyết là Lạc vương của Thanh Tiêu, trong biệt viện các loại quý hiếm thứ gì cũng có, cũng có thể là, cái gì cũng thiếu, nếu chỉ đưa kì trân dị bảo bình thường, Nam Cung Quyết khẳng định để ở trong lòng.

      Cho nên, Thanh Nguyệt bỏ ra vật quý trọng này, lệnh ngự thiện phòng làm ra tảo cao có nhiều tác dụng như vậy, tuy rằng mấy đáng giá, nhưng so với những vật quý khác lại có ý nghĩa hơn.

      Lạc Mộng Khê nôn nghén, khẳng định là ăn vô thứ gì, tảo cao này có nhiều tác dụng như vậy, hương vị lại ngon, Lạc Mộng Khê khẳng định thích ăn.

      Lấy trình độ Nam Cung Quyết để ý mẫu tử Lạc Mộng Khê như vậy, chỉ cần mẫu tử các nàng mạnh khỏe, cũng vui vẻ, Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp là bạn tốt, sau này, khi Bắc Đường Diệp trốn nàng, chừng Nam Cung Quyết lại có thể cho nàng biết chỗ Bắc Đường Diệp trốn.

      Thanh Nguyệt nghĩ đến việc này trong lòng cũng thầm vui vẻ, Nam Cung Quyết thản nhiên nhìn lướt qua hộp thức ăn trong tay Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt có tâm, lễ vật của Thanh Nguyệt Mộng Khê nhất định rất thích, nhưng tại chỉ sợ Mộng Khê tiện gặp muội”.

      “Vì sao?” Thanh Nguyệt khó hiểu.

      Đứng ở phía sau Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng lặng lẽ lôi kéo góc áo Thanh Nguyệt, giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, ngài đến quá sớm, Tiểu Phương nghe , nữ tử có thai thường rất thích ngủ…”
      tiểu Viên Viên, lottiebluestar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :