1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 112. Huyền y nam tử

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Nam Cung Quyết lấy khăn che khay, kiện áo choàng màu trắng tia tạp sắc lên trong mắt mọi người, màu trắng dưới ánh mặt trời ánh lên tia hào quang, làm cho lòng người nhịn được thầm tán thưởng: Đúng là chiếc áo choàng tuyệt vời, giá trị chắc chắn rất xa xỉ đây.

      Nam Cung Quyết cầm lấy kiện áo choàng, trước tầm mắt hâm mộ tất cả mọi người choàng lên người Lạc Mộng Khê: “Kì Thiên quốc mùa đông gió lớn, rét lạnh, mặc nhiều áo chút….Nếu nàng cùng cục cưng bị đông lạnh, đau lòng nhưng là ta nha”.

      Kì Thiên quốc mặc dù lạnh, nhưng xe ngựa Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi lại thực ấm áp, hơn nữa lần này lên phía bắc hai người lại mang theo rất nhiều quần áo, biết Kì Thiên quốc có tuyết rơi Lạc Mộng Khê mặc nhiều quần áo mới xuống xe ngựa, căn bản là cảm thấy lạnh.

      Bất qua, Nam Cung Quyết quan tâm nàng, làm cho Lạc Mộng Khê từ người ấm đến trong lòng: “Đừng chỉ lo cho ta, chàng cũng mặc nhiều chút”. Tuy bệnh hiểm nghèo của chàng khỏi hẳn, nhưng Kì Thiên quốc rất lạnh, mặc nhiều quần áo chút sao được.

      “Khụ khụ khụ…” Thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê coi ai ra gì quan tâm lẫn nhau, quản gia ho vài tiếng: “Vương gia, vương phi, phòng chuẩn bị tốt ấm lô, mời theo ti chức vào trong thôi”.

      Nửa năm thấy Nam Cung Quyết, giống như thay đổi thành người khác, chẳng những có thể gần nữ sắc, tính cách cũng trở nên cởi mở hơn, lão quản gia thầm vì mà cao hứng: Vương gia rốt cuộc có thể giống như người bình thường, này còn phải cảm ơn vương phi, biết vương phi làm như thế nào làm cho vương gia ái mộ…

      Nghĩ đến đây, quản gia khỏi nhìn Lạc Mộng Khê nhiều hơn chút, Lạc Mộng Khê đến Kì Thiên, dọc theo đường đều là ngồi trong xe ngựa nên có mang khăn che mặt, sau khi xuống xe cũng để ý.

      Vừa rồi tất cả mọi người đều cúi đầu, ai dám nhìn Lạc Mộng khê, nay mọi người đều ngẩng đầu, nhìn thấy nàng có dược khuynh thế chi dung, làm người người nhìn thấy đều khỏi điên cuồng, trong lòng khiếp sợ thôi: thể tưởng được đời còn có được nữ tử tuyệt sắc như vậy, khó trách vương gia lại có thể ái mộ vương phi, phóng mắt khắp thế gian, sợ là nam tử nào lại bị dung mạo của nàng làm cho khuynh đảo.

      Nha hoàn, gã sai vặt, thị vệ, quản gia đều nhìn chằm chằm Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tự dưng sinh ra cỗ tức giận, ánh mắt lạnh như băng mang theo sắc bén quét vòng.

      Tiếp nhận được ánh mắt Nam Cung Quyết, mọi người giật nẩy người rùng mình cái, tầm mắt người Lạc Mộng Khê rất nhanh thu hồi, cúi đầu xuống, dám lại ngẩng lên, thậm trí ngay cả thở mạnh cũng dám ra.

      Bọn họ vừa rồi đúng là có chút thất thần, thế nhưng dám kiêng kị gì nhìn chằm chằm vương phi, khó trách vương gia lại tức giận như vậy.

      “Mộng Khê, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào thôi”. Nam Cung Quyết ngữ khí ôn nhu làm cho mọi người kinh ngạc mở lớn miệng, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

      Vừa rồi là vương gia của bọn họ chuyện sao, này…cũng quá là bất khả tư nghị rồi, cùng diêm la lãnh khốc trước kia hoàn toàn bất đồng, căn bản chính là hai người…

      để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng trong viện đến.

      Thời gian nén hương trước, cũng chính là lúc Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết vào cửa thành Kì Thiên quốc tuyết cũng ngừng rơi, trong biệt viện, từng nhóm hạ nhân dọn tuyết lên những chiếc xe chuẩn bị đem đổ, thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tiến vào liền vội vàng ngừng lại động tác trong tay: “Tham kiến vương gia,vương phi”.

      Bọn hạ nhân động tác rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền đem biệt viện quét tước sạch đâu ra đấy rồi.

      Trong biệt viện, đình đài lầu gác, cầu nước chảy, núi giả hồ nước cái gì cần có đều có, so với Lạc vương phủ ở Thanh Tiêu chút cũng kém.

      Nhưng kiến trúc trong biệt viện này, mỗi cảnh trí cùng Lạc vương phủ đều giống nhau, nơi này là Kì Thiên quốc, biệt viện này hẳn là dựa theo phong tục riêng của Kì Thiên mà xây dựng nên.

      Lạc Mộng Khê mãi xem xét cảnh trí xung quanh, Nam Cung Quyết mang theo nàng tới trước cửa phòng ngủ, cửa phòng mở ra, cỗ nhiệt ấm áp từ từ trong khí ập vào mặt, Lạc Mộng Khê thu hồi tầm mắt, hướng trong phòng nhìn lại: “Vương gia,vương phi, phòng ngủ theo sở thích của vương gia mà bố trí xong…”

      Trong phòng ngủ thực ấm, nhưng lại có chậu than, mùi đàn hương thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng buồn bực: “Nơi này ràng có đặt thứ gì khác, sao lại ấm như vậy?”

      có việc gì, các ngươi đều xuống ”. NamCung Quyết lạnh lùng phân phó.

      “Dạ, vương gia”.

      Hạ nhân thức thời đem cửa phòng đóng lại, rất nhanh rời khỏi tiểu viện, Nam Cung Quyết nhàng cười, cởi xuống áo khoác người Lạc Mộng Khê ném đến giá quần áo cách đó xa: “Trong các góc phòng đều đặt loại đá cực kì đặc thù, tự nó phát ra hơi nóng”.

      Lạc Mộng Khê theo ánh mắt Nam Cung Quyết nhìn lại, quả nhiên thấy được tảng đá bóng loáng, bước nhanh đến phía trước cẩn thận quan sát: “Kì Thiên mặc dù lạnh, con người ra lại thông minh, thế nhưng nghĩ ra loại phương pháp này để sưởi ấm…”

      Tự nhiên, bảo vệ môi trường, so với dùng than sưởi ấm thông minh hơn biết bao nhiêu lần.

      Nam Cung Quyết ngồi ở bên cạnh bàn châm trà, nghe được lời Lạc Mộng Khê cười lắc lắc đầu: “Loại phương pháp sưởi ấm này phải do người Kì Thiên phát minh, mà là kiệt tác của ta”.

      ?” thể tưởng được, Nam Cung Quyết thế nhưng biết hưởng thụ cuộc sống.

      Nam Cung Quyết cầm tách uống ngụm, khẽ : “Năm ấy ta mười bốn tuổi, tuy rằng sau khi theo phương trượng đại sư trở về thiếu lâm tự, Thanh Tiêu lại phái ra sát thủ theo tới thiếu lâm tự ám sát ta, phương trượng mặc dù có thể bảo vệ ta nhất thời, nhưng sợ trăm lần cẩn thận vẫn có lần sơ sót, để cho sát thủ Thanh Tiêu đắc thủ”.

      “Đúng vào lúc này, Kì hoàng, cũng chính là phụ hoàng của Bắc Đường Diệp mang theo nữ quyến hoàng thất đến thiếu lâm tự dâng hương, vì bảo vệ chu toàn cho ta, phương trượng liền nhờ Kì hoàng thầm mang theo ta hồi Kì Thiên…”

      tới đây, ánh mắt Nam Cung Quyết có chút ảm đạm: “Lúc ấy, ta mặc dù tránh khỏi sát thủ của Thanh Tiêu, nhưng thân mang bệnh nặng, sợ lạnh, quen ngửi vị than, mà mùa đông Kì Thiên lại rất dài, mặc dù là hoàng cung, phần lớn thời gian cũng đều dựa vào đốt than để sưởi ấm”.

      “Ở đây, khi thời tiết khô ráo và chuyển nóng, bệnh tình của ta càng nặng thêm, mỗi lần ngẫu nhiên có cơ hội, ta cùng Bắc Đường Diệp chơi, ở núi phát ra hòn đá tự phát ra hơi nóng này”.

      “Lúc ấy, tảng đá này ngâm trong nước, chung quanh đều là băng tuyết, chỉ có nước chỗ đó là ấm có chút băng phủ,… nước chung quanh tảng đá đều bị nóng chảy ra”.

      “Vì thế chàng mang nhưng tảng đá này về đặt ở trong phòng để sưởi ấm”. Lạc Mộng Khê tiếp lời của Nam Cung Quyết: đúng là người thông minh.

      “Vương gia, Thanh Tiêu cho bồ câu đưa tin tới”. Thanh bẩm báo của thị vệ ở ngoài cửa vang lên, Nam Cung Quyết đứng lên: “Mộng Khê, nếu mệt mỏi nàng hãy nghỉ trước, ta xem là có chuyện gì, cần cái gì cứ kêu Cầm, Kì, Thư, Họa”.

      Cầm, Kì, Thư, Họa, chính là bốn nha hoàn mới tới, chuyên môn phu trách ăn ở của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết trở về phòng, bốn người đương nhiên đến gần quá, mà ở lại tiểu viện chờ phân phó.

      Nam Cung Quyết ra khỏi phòng, ở trong viện dừng lại lúc liền tới thư phòng, Lạc Mộng Khê vốn định ngủ lát, nhưng nằm đến giường lại hề cảm thấy buồn ngủ.

      Lơ đãng ghé mắt, trong thấy bên ngoài tuyết mảnh trắng xóa, Lạc Mộng Khê ánh mắt lóe sáng, trong lòng quyết định chủ ý, xốc chăn lên xuống giường, cầm lấy kiện áo choàng Nam Cung Quyết mới làm cho nàng rồi ra khỏi phòng ra ngoài.
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 112. Huyền y nam tử

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Khi ở đại, Lạc Mộng Khê sống trong thành phố bốn mùa ấm áp như mùa xuân, chưa từng thấy tuyết, tuy rằng khi chấp hành nhiệm vụ có qua địa phương cũng rất lạnh, nhưng nàng có nhiệm vụ trong người, khống có tâm tình thưởng thức cảnh tuyết.

      Mấy ngày hôm trước tới Kì Thiên, trông thấy tuyết bay đầy trời, nhưng lúc ấy bọn họ là vội vã lên đường, Lạc Mộng Khê cũng chỉ là qua màn xe thưởng thức chút cảnh tuyết, chưa được làm người tuyết, nặn cầu tuyết.

      Nay, bọn họ vào tới Kì Thiên, ở trong biệt viện, Lạc Mộng Khê cũng có chuyện gì cần bận tâm, có thể tận tình mà thưởng tuyết.

      Bất quá, hạ nhân ở biệt viện rất chịu khó, tuyết trong viện đều được dọn hết rồi, Lạc Mộng Khê muốn thưởng tuyết, phải ra ngoài biệt viện.

      Cầm, Kì, Thư, Họa đều ở ngoài tiểu viện, tùy thời chờ đợi Lạc Mộng Khê phân phó, chính là, Lạc Mộng Khê mới tới, cùng các nàng quen thuộc, mang theo bốn người sợ là chơi đùa có hứng.

      Lặng yên tiếng động bay ra bên ngoài tường cao, quan sát xung quanh thấy có người, Lạc Mộng Khê thả người nhảy, thân ảnh yểu điệu bay ra khỏi biệt viện, rơi xuống tuyết dày bên ngoài biệt viện.

      Biệt viện được xây dựng ở ngoại ô kinh thành, phụ cận cũng có ai ở, có người lại, phóng tầm mắt ra xa, ngoại trừ cây cối chính là tuyết, số cây đại thụ đọng lại lớp tuyết dày, như thế lại tạo nên cảnh trí khác, có phong vị rất đặc biệt.

      Xem chừng là tuyết cũng ngừng hẳn, vừa rồi còn lất phất bay đầy lá cây, nhưng có lẽ là do ánh nắng mặt trời ấm áp làm cho tuyết bị hòa tan, từ lá cây ào ào đổ xuống.

      Lạc Mộng Khê vận dụng khinh công, lại trong rừng cây còn đầy tuyết đọng, tò mò lướt nhìn khắp nơi, mặt tuyết lưu lại những dấu chân nhợt nhạt, Lạc Mộng Khê nhìn mà ngừng tán thưởng: Cảnh tuyết rơi cùng với cảnh sắc bình thường quả bất đồng, lại có loại lãng mạn tuyệt vời…

      Trận tuyết lớn này là bắt đầu rơi từ lúc đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê tiến vào, lúc rơi lúc ngừng, lúc lớn lúc , cứ như vậy ép buộc cũng bốn năm ngày, hôm nay xem ra cũng ngừng hẳn, vài con thú trốn tuyết mấy ngày hôm nay cũng ra ngoài kiếm ăn.

      Bỗng dưng, khi Lạc Mộng Khê ngắm cảnh đẹp xung quanh, thân ảnh đỏ rực lướt qua trước mắt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đầu tiên là kinh hãi, sau khi thấy thân ảnh nho chạy rất nhanh về phía trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên ý cười.

      Hỏa hồ ly, toàn thân tia tạp mao (lông), hiếm thấy, là hiếm thấy, ta phải thử xem có thể bắt được nó hay

      Vì thế, trong rừng cây liền xuất cảnh tượng: mặt tuyết trắng, hỏa hồ ly chạy ở phía trước, Lạc Mộng Khê đuổi theo phía sau, tóc bị gió thổi bay lên, tán loạn phía sau, xa xa nhìn lại, giống như thiên tiên hạ phàm.

      Trong biệt viện, Nam Cung Quyết sau khi xử lý xong chính , nhanh chóng trở về phòng ngủ, tuy rằng trong thư phòng cũng thực ấm áp, nhưng lại giống trong phòng ngủ có nhuyễn ngọc ôn hương.

      Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê ở bên trong phòng nghỉ ngơi, mà khi Nam Cung Quyết bước vào, nhìn đến giường trống , trong lòng khỏi lo lắng, có dấu vết đánh nhau, kiện áo choàng đưa cho nàng cũng thấy.

      Nam Cung Quyết hiểu được, là Lạc Mộng Khê tự mình ra ngoài, nơi này là biệt viện, là địa phương của Nam Cung Quyết , có người có thể lặng yên tiếng động ở nơi này bắt Lạc Mộng Khê, huống chi, ngoài viện còn có bốn nha hoàn vỗ công kém.

      Nhưng bốn tên nha hoàn này cũng vô tích , ngay cả Mộng Khê ra ngoài khi nào cũng biết, còn đứng ở ngoài viện chờ phân phó.

      Nhưng cũng phải lại, bốn tên nha hoàn này võ công mặc dù cao, nhưng cũng có lợi hại như Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê cố ý tránh các nàng, các nàng đương nhiên là thể phát .

      Biệt viện trong trong ngoài ngoài đều là người của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê ra ngoài kinh động đến bốn nha hoàn, nhưng cũng thể gạt được ám vệ mà an bài bảo hộ cho nàng: “Vương phi nơi nào?”

      Nam Cung Quyết ra khỏi phòng ngủ, hướng ra giữa sân hỏi câu, giữa trung thế nhưng vang lên tiếng trả lời: “Hồi vương gia, vương phi ra bên ngoài biệt viện ngắm cảnh”.

      Biết được hướng của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết hề chậm trễ, thân ảnh thon dài nhảy ra ngoài tường cao, bay tới bên ngoài biệt viện, tuyết loạt dấu chân nhợt nhạt hướng về phía trước, Nam Cung Quyết thở dài, rất nhanh theo dấu chân đuổi theo.

      Tốc độ của hỏa hồ ly mặc dù mau, nhưng Lạc Mộng Khê dùng là khinh công, tốc độ của hỏa hồ ly có nhanh thế nào chăng nữa, cũng thể nhanh hơn Lạc Mộng Khê, hai thân ảnh đỏ trắng, lớn khoảng cách ngày càng gần.

      Hỏa hồ ly gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê nội tâm vui mừng:  Tiểu hồ ly, ta xem ngươi chạy đâu.

      Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê muốn cúi người bắt lấy tiểu hồ ly, bên cạnh tiếng gió mãnh liệt truyền đến, giống như hàng loạt vũ khí xé mà đến.

      Lạc Mộng Khê híp mắt lại, thân thủ đem tiểu hồ ly bắt lấy, thân ảnh yểu điệu ở giữa trung xoay tròn vài vòng, né qua ba mũi tên bay đến, nhàng từ giữa trung hạ xuống.

      Áo choàng trắng cùng với mái tóc đen bay lên hạ xuống, ra dung nhan khuynh thế, xuất trần, giống phàm nhân, đột nhiên xoay người nhìn về phương hướng mũi tên phóng đến, trong đôi mắt đẹp trong trẻo lại bình tĩnh gợn sóng.

      gã nam tử trẻ tuổi mặc huyền y đứng cách đó xa, tay còn cầm cung tiễn chưa thu hồi, dung nhan tuấn như điêu khắc, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, khắp người là lãnh ý cùng sát ý giống như địa ngục diêm la, mâu quang sâu thẳm như hồ nước, lại tà ác cùng hắc ám, cùng với thân hắc y nhưng lại thập phần xứng đôi.

      Khi Lạc Mộng Khê quay đầu lại, nhìn thấy được trong mắt nam tử tia kinh diễm, cùng người bên ngoài bất đồng là, kinh diễm chỉ ngắn ngủi qua , nam tử liền khôi phục bình thường, lời nhìn chằm chằm tiểu hồ ly tay Lạc Mộng Khê.

      “Tiểu hồ ly này là do ta bắt được”. Cũng là ta nhanh mắt nhìn thấy.

      Ở đây hề thiếu bẫy do thợ săn đặt trong rừng, chờ sau khi tuyết ngừng hẳn bắt được động vật ra kiếm ăn.

      Nếu đứng trước mặt Lạc Mộng Khê là thợ săn, Lạc Mộng Khê chắc chắn bỏ tiền ra mua tiểu hồ ly này, dù sao thợ săn cũng là nhờ vào việc săn thú mà kiếm cơm, mấy ngày nay trời đều hạ tuyết, săn được thú, người ta chẳng phải là đói chết sao.

      Hắc y nhân cách đó xa thân cẩm y hoa phục, cung tiễn cầm trong tay giá trị cũng là thiên kim, phải người bình thường có thể có được, cho nên tuyệt đối phải thợ săn.

      Có thể là vị công tử quý tộc của Kì Thiên quốc, ở lâu trong nhà buồn chán, sau khi tuyết ngừng có việc gì liền vào trong rừng săn giết thời gian mà thôi.

      Săn thú cũng có quy định, bất kể là ai nhìn thấy con mồi đầu tiên, chỉ cần bắt được con mồi trước, con mồi đó liền thuộc về người đó.

      Nay, tiểu hồ ly bị Mộng Khê ôm vào trong ngực, là nàng bắt được, huyền y nam tử thể lại tranh với nàng, đại khái là bị chuyện vừa rồi làm cho sợ hãi, tiểu hồ ly thế nhưng thập phần im lặng nằm trong lòng Lạc Mộng Khê, trợn mắt đánh giá hắc y nhân cách đó xa.

      Huyền y nam tử gì, ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, trong mắt lạnh như băng, hắc ám dâng lên.

      “Mộng Khê, Mộng Khê…” ngay tại khi Lạc Mộng Khê kinh hãi ánh mắt hắc ám của huyền y nam tử, tiếng gọi của Nam Cung Quyết từ xa truyền đến, Lạc Mộng Khê trong lòng vui vẻ, xoay người nhìn về phía phát ra thanh : “Ta ở trong này”.

      trận hắc phong từ bên người thổi qua, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, rất nhanh ghé mắt nhìn lại: Địa phương vừa rồi hắc y nhân đứng, giờ còn bóng người, tiểu hồ ly trong lòng Lạc Mộng Khê bình yên vô , hề bị cướp
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 112. Huyền y nam tử

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Tên kia rốt cuộc là loại người nào, chạy tiếng, khi lướt qua ta cũng cướp tiểu hồ ly, nhưng càng về phía trước lại chính là nơi sâu nhất trong rừng cây, chẳng lẽ lại thể bắt được động vật mà muốn…

      “Mộng Khê, sao nàng lại chạy tới nơi này, nàng có biết hay ở sâu trong rừng cây có rất nhiều cạm bẫy do thợ săn đặt…”

      Ngữ khí Nam Cung Quyết thân thiết lại hàm chứa chút trách cứ, tuyết, Lạc Mộng Khê áo trắng tung bay, giống như tiên tử hạ phàm, đẹp làm cho người ta thể rời tầm mắt, tay lại ôm tiểu hồ ly màu đỏ, ánh nắng quanh thân nàng tạo thành vòng sáng màu vàng tuyệt đẹp, cả người càng trở nên thần bí, cao quý và phiêu dật.

      Nhìn Lạc Mộng Khê lúc này, cho dù Nam Cung Quyết có trăm ngàn câu trách cứ cũng nên lời: “Nàng mình chạy tới nơi này, chỉ vì bắt lấy tiểu hồ ly này?”

      thể phủ nhận là tiểu hồ ly nhìn rất được, thân lửa đỏ mang tia tạp sắc, đôi mắt to đen lúng liếng đảo quanh khắp nơi, chọc người thích thôi.

      phải, ta tới nơi này là để xem tuyết, ngắm cảnh, tiểu hồ ly chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy”. Bắt lấy chơi.

      Huyền y nam tử , Lạc Mộng Khê cũng muốn nhắc tới : “Chuyện tình của Thanh Tiêu chàng đều xử lý xong rồi?”

      có đại gì, sớm xử lý xong rồi”.  Nam Cung Quyết ôm lấy bả vai Lạc Mộng Khê chậm rãi trở về: “Thời gian gần đây cũng có chuyện gì, ta có thể cùng nàng chung quanh xem chút…”

      “Nếu chàng có việc gì, vậy ở trong này cùng ta làm người tuyết, ném tuyết…”

      “Làm người tuyết, ném tuyết?”

      Nam Cung Quyết ở Kì Thiên thời gian ngắn, bất quá khi đó mắc bệnh nan y, mùa đông tuyết rơi rất sợ lạnh, chỉ có thể đứng ở bên trong xem đám người Bắc Đường Diệp chơi đùa tuyết, trong lòng dù có hâm mộ, cũng dám tiến đến chơi cùng bọn họ.

      Nay Lạc Mộng Khê đưa ra cầu, cũng là điều Nam Cung Quyết tha thiết mơ ước, nhưng là: “Mộng Khê, nàng có thai”. Vạn nhất đùa quá, động thai khí làm sao bây giờ?

      “Cục cưng có yếu ớt như vậy, ta cẩn thận chút, có việc gì, nhanh chút, làm người tuyết ”. Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly hướng trong lòng Nam Cung Quyết ném tới, chạy đến bên bắt đầu làm người tuyết.

      “Vương gia, vương phi”. Lạc Mộng Khê làm người tuyết cũng gần hoàn thành, Nam Cung Quyết muốn tiến lên hỗ trợ, thị vệ cùng bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa cũng vừa đuổi tới.

      phải do tốc độ của bọ họ chậm mà là khinh công của Nam Cung Quyết quá tuyệt hảo, bọn họ theo kịp…

      Nam Cung Quyết đem hồ ly ném qua, thân ảnh lửa đỏ ở giữa trung tạo thành đường cong duyên dáng, rơi vào trong tay Cầm nhi: “Đây là sủng vật của vương phi, chiếu cố nó cho tốt”.

      “Dạ”, Cầm nhi cung kính trả lời tiếng, lui ra.

      xem phụ cận có cạm bẫy hay ”. Nam Cung Quyết ra lệnh tiếng, thị vệ toàn bộ xuất động, từng nơi qua, từng trận cuồng phong quật khởi.

      Nửa nén hương thời gian qua , toàn bộ thị vệ trở về: “Khởi bẩm vương gia, trong vòng 3 dặm có cạm bẫy, nhưng…” gã thị vệ muốn lại thôi.

      “Có chuyện gì?”

      “Vừa rồi có thuộc hạ ở bên kia phát ít vết máu, nhưng lại thấy có người hay tiểu động vật bị thương”. Việc này có chút kì quái.

      “Ở nơi nào, mang bổn vương xem”. Vừa nghe có vết máu, Lạc Mộng Khê cũng còn hưng trí mà làm người tuyết, theo mọi người đến chỗ phát có vết máu.

      Càng về phía trước, Lạc Mộng Khê càng cảm thấy đúng, bởi vì chỗ phát ra vết máu, cách chỗ nàng bắt được tiểu hồ ly xa.

      Nhìn tuyết trắng có nhiều điểm hồng mai, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: Mộng Khê có bị thương, tiểu hồ ly cũng bình yên vô , vết máu này là của ai? Lấy màu sắc vết màu, chắc chắn để lại lâu…

      “Mộng Khê, khi nàng tới nơi này, có phát người nào hay ?” Nếu chỉ là trầy da, có khả năng lưu lại nhiều vết máu như vậy, cho nên có thể loại trừ tiểu động vật trong rừng cây bị thương chảy máu.

      Phụ cận có cạm bẫy, vết máu xuất ở nơi này, nơi khác lại có, tuyệt phải là tiểu động vật bị trúng bẫy, mang theo vết thương tới đây, vậy chỉ có loại khả năng, hoặc là có động vật bị người bắn thương hoặc là có người bị thương.

      Vết máu chỉ có khoảng mấy thước, có thể là tiểu động vật bị thương sau có người giúp nó cầm máu, cũng có thể là người nọ phát mình bị thương liền cầm máu lại.

      Trong đầu lên khuôn mặt nam tử trẻ tuổi lạnh như băng, giống như diêm la tái thế, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Khi ta đuổi theo tiểu hồ ly, có phát ra động vật khác, chẳng lẽ bị thương, máu này do lưu lại, nếu là như thế, bị thương ở cánh tay hay là ở đùi, khi kéo cung tiễn hoặc khi lướt qua ta làm động đến miệng vết thương…

      “…Mộng Khê, Mộng Khê…” Nam Cung Quyết gấp giọng gọi khiến Lạc Mộng Khê chìm trong suy nghĩ bị kéo trở lại: “Nàng làm sao vậy?” Kêu nàng mấy tiếng đều có phản ứng.

      có gì, khi ta bắt tiểu hồ ly thấy có người nào khác, cũng nhận thấy ở phụ cận có động vật, có thể là có người bị thương nhìn thấy ta cùng tiểu hồ ly chạy tới liền rời ”.

      Lạc Mộng Khê vốn định cho Nam Cung Quyết biết chuyện của hắc y nam tử, nhưng là vừa rồi khi hai người gặp nhau Lạc Mộng Khê , tại ra chỉ sợ Nam Cung Quyết hiểu lầm.

      “Cũng có khả năng”. Phụ cận có người, Lạc Mộng Khê cũng có bị thương, vết máu này là như thế nào mà có, Nam Cung Quyết cũng phải là rất quan tâm: “Các ngươi về biệt viện trước , bổn vương cùng vương phi ở trong này dạo chút”.

      Vừa rồi khi bọn thị vệ đuổi tới, Lạc Mộng Khê làm người tuyết, nay Nam Cung Quyết đuổi bọn trở về, bọn họ tự nhiên biết được nguyên nhân, lập tức rất nhanh đáp ứng tiếng đứng dậy rời .

      Ở trong mắt bọn thị vệ, Nam Cung Quyết là người uy nghiêm, là vương gia lợi hại, làm người lạnh lùng, làm việc quỷ dị, làm cho người ta dễ tiếp cận, nhưng năng lực của phi phàm lại khiến cho bọn thị vệ khâm phục.

      Trong mắt bọn thị vệ, Nam Cung Quyết  vĩnh viễn đều là người giỏi bày mưu tính kế, Thanh Tiêu Lạc vương gia bí hiểm, khi đối với Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết mới có thể bày ra mộ mặt xuất chúng mà mọi người chưa từng thấy qua.

      Bắc Đường Diệp có thể được ở bên cạnh Nam Cung Quyết, vô ưu vô lự mà lớn lên, tính cách sáng sủa, mọi chuyện đều để ở trong lòng. Mà Nam Cung Quyết lại thân mang bệnh nặng, tùy thời đều có thể bị mất mạng, lại bị sát thủ Thanh Tiêu đuổi giết làm cho sớm thành thục, loại cuộc sống này buộc mỗi bước thể tỉ mỉ tính kế.

      Làm cho người ta có cảm giác bí hiểm, cân nhắc ra, trừ khi nguyện ý, nếu người khác thể nào biết được, nếu như tâm tư của bị người liếc mắt liền xem thấu có khả năng sống sót đến ngày hôm nay.

      Vốn tưởng rằng phải sống cả đời với chiếc mặt nạ đó cho tới khi sinh mệnh kết thúc, lại nghĩ rằng gặp được Lạc Mộng Khê, để cho nguyện ý mở lòng, đem mọi chuyện chia sẻ cùng nàng.

      Ở trước mặt Lạc Mộng Khê, còn ngụy trang gì cả, mỗi biểu cảm, mỗi động tác, đều là con người thực của .

      Bọn thị vệ cùng với bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt tất cả đều hết, vùng tuyết lớn chỉ còn lại hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.
      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 112. Huyền y nam tử

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Nam Cung Quyết muốn chuyện, Lạc Mộng Khê cúi người nắm lên cục tuyết ném đến người Nam Cung Quyết, lại cố tình bất đắc dĩ thở dài: “Khinh công quá kém, dễ dàng như vậy bị bổn nương ném chúng, đáng tiếc…”

      “Lạc Mộng Khê”. Ngay tại lúc Nam Cung Quyết xoay người nắm lấy nắm tuyết, Lạc Mộng Khê chạy xa, thân ảnh yểu điệu giống như tinh linh bé chạy nhảy tuyết: “Nam Cung Quyết, tuyết cầu của chàng ném trúng ta dễ dàng như vậy…”

      “Phải ”. Tự tin như vậy, Nam Cung Quyết đứng tại chỗ chưa động, khóe miệng cong lên tia ý cười quỷ dị, cổ tay vừa chuyển, tuyết cầu trong tay hướng về phía Lạc Mộng Khê bay tới…

      Hai người cách xa nhau khoảng hơn mười thước, tuyết cầu trong tay Nam Cung Quyết rắn chắc đánh vào người Lạc Mộng Khê, đau nhưng lại có chút mất mặt: Khoảng cách xa như vậy lại có thể ném trúng ta.

      “Nam Cung Quyết”. Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, nắm lên quả cầu tuyết, hướng Nam Cung Quyết ném tới, Nam Cung Quyết tránh cũng né, ngay tại lúc tuyết cầu sắp đánh lên người , Nam Cung Quyết liền nghiêng người tránh thoát.

      Tuyết cầu của Lạc Mộng Khê xuyên qua người Nam Cung Quyết đánh tới nhánh cây, tuyết đọng cây liền rơi xuống….

      kích bất thành, Lạc Mộng Khê lại ném thêm lần, bàn tay ngừng làm cầu tuyết công kích Nam Cung Quyết, mỗi lần đều có thể bị dễ dàng né tránh…

      “Đừng nắm tuyết nữa, nàng xem, tay đều lạnh đến đỏ ửng rồi”. biết Lạc Mộng Khê công kích Nam Cung Quyết bao nhiêu lần, Nam Cung Quyết tới trước mặt Lạc Mộng Khê, nắm lấy bàn tay bé của nàng, đem đôi bao tay màu trắng đeo lên tay Lạc Mộng Khê.

      Bao tay của cổ đại cùng đại bất đồng, chính là cái vòng tròn, bên trong có lông ấm áp, hai tay đều có thể cho vào: Nghĩ đến Nam Cung Quyết thế nhưng cẩn thận nha.

      Lạc Mộng Khê chơi tuyết nửa ngày, tay có chút lạnh, đeo bao tay vào xong tay bé cũng dần ấm lên, tinh tế đánh giá bao tay này, nắm tuyết hề báo trước ném khuôn mặt bé của Lạc Mộng Khê.

      lông mi, mũi, khuôn mặt nhắn đều dính đầy tuyết, chỉ nhìn khuôn mặt nhắn giống như ông già Nô-en: “Lần này ta có thể ở gần đánh trúng nàng…”

      Nâng mắt chống lại ánh mắt trêu tức của Nam Cung Quyết, cùng với khuôn mặt tuấn tú cố nén ý cười của , cần soi gương Lạc Mộng Khê cũng biết bộ dáng của mình tại rất buồn cười: “Nam Cung Quyết, chàng thế nhưng đánh lén ta…”

      Thanh tức giận của Lạc Mộng Khê ở trong rừng cây vang lên, sau đó lại vang lên thanh đắc ý của Nam Cung Quyết, tiếng hai người truy đuổi, đùa giỡn vang vọng toàn bộ rừng cây.

      Bọn thị vệ rồi nhưng ám vệ vẫn còn ở lại, nhìn Nam Cung Quyết khuôn mặt tuấn tràn đầy ý cười hạnh phúc, bị Lạc Mộng Khê đuổi theo chạy rất nhanh về phía trước, bọn ám vệ kinh ngạc trợn mắt há mồm.

      Đây là vương gia Nam Cung Quyết của bọn họ sao? Nếu cùng lúc trước so sánh, vương gia tại, là làm cho người ta khó mà tin được…

      Cuối cùng cả Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều chơi đến mức người dính đầy tuyết, ở trong rừng cây làm tới hơn mười người tuyết hình dạng khác nhau.

      Trời hạ tuyết, ban ngày thực ngắn, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa chơi đủ nhưng sắc trời tối rồi, gió lạnh thổi đến giống như muốn xuyên thấu qua quần áo, rót vào da thịt.

      Lạc Mộng Khê tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng thể quay về, nơi này rất lạnh, vạn nhất lạnh quá làm hại đến cục cưng tốt lắm.

      Trong phòng ngủ thực ấm áp, sau khi trở về phòng Lạc Mộng Khê cởi xuống kiện áo choàng, vào trong bồn tắm sau bình phong. Trong phòng mặc dù ấm nhưng có thể làm cho người ta ấm nhanh cũng chỉ có nước nóng.

      Lạc Mộng Khê tắm rửa xong chỉ mặc tẩm y đơn bạc từ sau bình phong ra, trong phòng rất ấm, hơn nữa nàng cũng rất mệt mỏi, chuẩn bị dùng xong cơm chiều nghỉ ngơi, nhất thiết phải mặc thêm quần áo khác.

      Thấy Lạc Mộng Khê tắm rửa xong, bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa vội vàng đem đồ ăn dọn lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài, Nam Cung Quyết từ ngoại thất vào, tay cầm theo tấm thiếp mời: “Nam Cung Quyết, ai đưa thiệp vậy?”

      Chúng ta ràng là lặng lẽ đến Kì Thiên, người nào tin tức lại linh thông như vậy, biết được Nam Cung Quyết đến Kì Thiên, còn gửi thiếp mời tới nữa.

      “Là Bắc Đường Diệp phái người đưa tới, ban ngày tiến cung nhận thụ phong Yến Vương, vương phủ sớm chuẩn bị tốt, hôm nay vội vàng từ hoàng cung chuyển tới vương phủ, rảnh tiếp đón chúng ta, liền mời chúng ta ngày mai đến Yến Vương phủ làm khách”.

      “Bắc Đường Diệp cũng học được khách sáo”. Trước kia đối với bất luận kẻ nào đều biết khách khí là gì.

      “Bắc Đường Diệp sinh ra trong hoàng thất, việc này đều biết, trước mặt người khác vẫn luôn giữ chút hình tượng, ta cùng là bằng hữu, ở trước mặt ta chút nào che dấu bản thân…”

      Nam Cung Quyết giải thích, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, ánh mắt khỏi căng thẳng, yết hầu hơi hơi giật giật: Mộng Khê mặc ít như vậy, thân hình yểu điệu đúng là hoàn mỹ, thêm chút cũng thừa, thiếu chút lại đủ.

      Tẩm y bảo thủ, làm bằng ti tàm cũng phải trong suốt, nhưng Nam Cung Quyết lại giống như có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo, nhìn đến thân thể Lạc Mộng Khê là cỡ nào mê người.

      Từ Thanh Tiêu tới Kì Thiên cũng hơn nửa tháng rồi, hơn nữa khi ở Thanh Tiêu hai người cũng chỉ là nằm ngủ cái gì cũng có làm, cách khác, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cũng hơn hai mươi ngày có cùng chỗ…

      Đêm nay ánh trăng tệ, bằng…

      Nam Cung Quyết trong lòng quyết định chủ ý, đem thiếp mời ném tới bên, lôi kéo Lạc Mộng Khê vào bàn dùng bữa: “ đường đến Kì Thiên, dọc theo đường ăn ngon, ngủ tốt, nay đến Kì Thiên, dùng xong bữa tối chúng ta phải hảo hảo nghỉ ngơi chút”.

      Trong lời của Nam Cung Quyết có ám chỉ, nhưng Lạc Mộng Khê lòng suy nghĩ đến thiếp mời của Bắc Đường Diệp, nên cũng có để ý: “Nam Cung Quyết, ta nhớ lúc trước chàng từng quan hệ giữa các hoàng tử Kì Thiên rất tốt”.

      “Đúng vậy, bọn họ giống như huynh đệ trong những gia đình bình thường, thương lẫn nhau…” Nam Cung Quyết ngừng đem đồ ăn nóng gắp đến trong bát Lạc Mộng Khê: “Đáng tiếc, bảng đồ phân bố binh lực của Kì Thiên bị người đem ra ngoài chứng tỏ hoàng tử Kì Thiên có người là gian tế…”

      dễ nghe chút là gian tế, cái gọi là gian tế chính là trốn trong quốc gia khác, vì chính quốc gia của mình thầm tìm hiểu tình của quốc gia khác, người như vậy tuy rằng đáng ghét, nhưng đối với quốc gia của chính lại hề đáng giận, bởi vì lòng vì nước.

      khó nghe chút chính là tên bán nước, bản thân là hoàng tử Kì Thiên, lại giúp đỡ người ngoài đối phó với quốc gia chính mình, thân nhân của mình, người như vậy bị người đời phỉ nhổ, vạn người thóa mạ, chẳng những bị chính người quốc gia mình khinh thường, người quốc gia khác cũng khinh thường…

      khi như vậy, Bắc Đường Diệp trở thành Yến Vương, nhất định cũng mời những huynh đệ kia của tới”. Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt, có chút đăm chiêu.

      “Đương nhiên”. Nam Cung Quyết ngừng động tác trong tay, ngồi sát lại Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy lóe lên trêu tức lại mang theo tia ngưng trọng: “Mộng Khê lại nghĩ ra được biện pháp gì có thể thử những hoàng tử này?”



      tiểu Viên Viênbluestar thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 113: Nghi ngờ An vương

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      “Biện pháp thử bọn họ tạm thời chưa có nghĩ ra”. Ta cùng với mấy hoàng tử kia nhận thức, biết bọn họ làm người như thế nào, thể mù quáng đưa ra biện pháp.

      “Bất quá, ta cảm thấy, ngày mai Bắc Đường Diệp mở tiệc chiêu đãi chàng, ta nghĩ cũng mời những tên hoàng tử kia cùng tới chiêu đãi”.

      Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười quỷ dị, Nam Cung Quyết hiểu ý cười: “ hùng cần trải qua thử thách mới biết được, ta sai người trả lời, ngày mai đến Yến vương dự tiệc, đến Yến vương phủ làm khách”.

      Về phần các vị hoàng tử Kì Thiên chắc chắn xuất ở đó trước lúc yến tiệc bắt đầu.

      Gắp đầy đồ ăn vào trong chén của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết mới bắt đầu chậm rãi dùng bữa: “Tối qua hoàng cung Kì Thiên có thích khách xâm nhập, theo như lời người Yến vương phủ đến đưa thiếp mời , thích khách đối với hoàng cung thập phần quen thuộc”. Thích khách hẳn chính là người trong hoàng cung.

      “Thích khách có bị bắt ”. Nếu , thị vệ kia chẳng phải là có người nào đó to gan lớn mật lẩn vào hoàng cung có ý đồ ám sát bị thị vệ hoàng cung bắt được vân vân.

      “Đúng vậy, thích khách quen thuộc địa hình hoàng cung, rất nhanh liền bỏ xa thị vệ hoàng cung, nhưng thích khách bị bắn thương cánh tay phải…”

      Bị thương cánh tay phải! Trong đầu Lạc Mộng Khê khỏi ra hình ảnh lúc ban ngày nhìn thấy trong rừng cây, huyền y nam tử.

      Lấy trang phục mà mặc, nhất định là người phú quý, nhìn khí chất cao quý, vô cùng có khả năng là vị quan lớn hoặc con vị quan lớn nào đó, có thể tự do ra vào hoàng cung.

      Vết máu tuyết, miệng vết thương ở cánh tay có khả năng rất lớn, nếu máu đó là của huyền y nam tử, vậy có thể hay là tối qua chính là thích khách bị thị vệ đả thương…

      Thế nhưng, làm cho người ta nghĩ thông là, vì sao cánh tay lại bị thương còn muốn bắt con hồ ly đó, này phải hướng người khác ‘ta chính là thích khách’ sao?

      “…Mộng Khê, Mộng Khê…nàng lại thất thần, suy nghĩ cái gì?” Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, nâng mâu đối diện với đôi mắt thâm thúy nén ý giận của Nam Cung Quyết, trong mắt lóe lên tia mất tự nhiên.

      “Ta suy nghĩ, tên thích khách tối qua là loại người nào, có phải là gian tế trong hoàng thất Kì Thiên hay ?”

      “Rất có thể”. Thị vệ hoàng cung Kì Thiên lợi hại như thế nào Nam Cung Quyết từng chứng kiến qua, có thể trước mắt bọn họ đào thoát cũng phải có nhiều người làm được.

      “Vì tìm ra tên thích khách này, kinh thành Kì Thiên đều giới nghiêm, sáng sớm khi ta và nàng tới cửa thành, vô luận là vào thành hay ra khỏi thành đều phải được nghiêm ngặt kiểm tra…”

      Nếu tên thích khách tối hôm qua là hoàng tử Kì Thiên, cửa thành dù có nghiêm ngặt mấy cũng là làm điều thừa, thích khách ở trong hoàng cung dưỡng thương làm sao có thể bị bắt được, cho dù có muốn ra khỏi thành cũng có thể dễ dàng qua…

      Lạc Mộng Khê nữa, cúi đầu ăn cơm: Khó trách khi xe ngựa dừng lại còn cách cửa thành khoảng, thấy cửa thành nơi đó ồn ào, ra là điều tra nghi phạm.

      “Ngày mai chúng ta đến Yến vương phủ, chẳng phải cũng bị điều tra sao”. Nam Cung Quyết là vương gia của Thanh Tiêu, ở Kì Thiên hẳn là có quyền lực quá lớn.

      cần, ta có ngọc bội do Kì Thiên hoàng đế đưa tặng, vô luận là tới nơi nào đều được hưởng thụ đặc quyền, có người dám ngăn đón”.

      Việc bổn vương bí mật đến Kì Thiên, ngoài Bắc Đường Diệp có nhiều người biết, biết các hoàng tử sau khi biết có phản ứng như thế nào.

      Nhất là tên hoàng tử bán đứng quốc gia cùng thân nhân của chính mình kia, biết được bổn vương đến biết lại có hành động gì, tiệc tối đêm mai ở Yến vương phủ khẳng định vô cùng phấn khích.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mải chuyện về bữa tiệc tối mai ở Yến vương phủ, phát giác ra lúc nào ăn xong bữa tối rồi.

      Bên ngoài trời rét dị thường, sau khi dùng bữa xong, Lạc Mộng Khê cũng làm gì khác trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, mấy ngày liền đường nàng có ăn tốt, cũng có ngủ tốt, nằm giường lâu liền tiến vào mộng đẹp.

      Trong mơ mơ màng màng, mùi đàn hương thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, giống như lông chim nhè ngừng hôn mặt nàng: Nam Cung Quyết thế nhưng lại…

      Bất đắc dĩ thở dài, Lạc Mộng Khê chậm rãi mở mắt, ánh vào mi mắt hề nghi ngờ, chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, đường lâu như vậy chàng mệt mỏi sao?”

      “Ta mệt mỏi” đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhiễm đầy tình dục: “Mộng Khê, chúng ta lâu có cùng chỗ…”

      “Nhưng ta rất mệt mỏi, có thể hay để cho ta nghỉ ngơi đêm”. Chuyện ngày mai, ngày mai sau, trước qua cửa hôm nay .

      “Đêm mai chúng ta Yến vương phủ dự tiệc tối, trở về cũng muộn, đến lúc đó nàng càng mệt, đêm nay nhưng ra sai, ngày mai nàng cũng cần dậy sớm”. Chỉ cần tới trời tối liền tỉnh lại đến tham gia yến tiệc là được rồi.

      “Nam Cung Quyết, có phải chàng tính toán hết mọi chuyện rồi hay ?” Mỗi ngày chỉ biết tính kế ta, có biện pháp nào có thể thoát khỏi cục diện áp bách này hay a.

      “Ta là khi dùng bữa tối, nhìn đến nàng mặc tẩm y mới nhớ tới việc này”. Ngụ ý là, tại nàng làm cho ta có ý tưởng vợ chồng chi lễ, Lạc Mộng Khê đưa tay bắt lấy bàn tay Nam Cung Quyết mở vạt áo của nàng: “Nam Cung Quyết, ta rất mệt mỏi, có thể hay dàn xếp chút, để cho ta nghỉ ngơi vài ngày”.

      Võ công Nam Cung Quyết so với Lạc Mộng Khê cao hơn rất nhiều, nếu hai người giao thủ, Lạc Mộng Khê nhất định phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, bị vây trong hoàn cảnh xấu như vậy, nàng vẫn là nên lấy cứng đối cứng với Nam Cung Quyết, nếu , chịu thiệt vẫn luôn là Lạc Mộng Khê nàng.

      Áp dụng chiến thuật ôn nhu, tận lực ít lời đáng thương làm cho Nam Cung Quyết cam tâm tình nguyện dừng tay, mất binh tốt vẫn đem đối thủ đả bại mới là chiến thuật tốt nhất. Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê ngưng đọng tầng hơi nước, là điềm đạm đáng vẫn đủ để hình dung Lạc Mộng Khê lúc này.

      Nam Cung Quyết ngừng động tác trong tay, đáy mắt thâm thúy lên ý cười trêu tức: “Mộng Khê, bằng như vậy, ta cho nàng hai lựa chọn, là đêm nay chúng ta sinh hoạt vợ chồng, ta đem động tác nhàng chút, hơn nữa cam đoan từ nay về sau, chúng ta cứ mười ngày mới sinh hoạt vợ chồng lần”.

      “Còn cách khác là ta để cho nàng nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng khoảng cách sinh hoạt vợ chồng rút xuống năm ngày”.

      “Nam Cung Quyết, chàng là cố ý”. Điều kiện này ra cũng như chưa , Lạc Mộng Khê tức đến nghiến răng nghiến lợi: Chàng chính là muốn cho ta lựa chọn cái thứ nhất, cũng chính là đêm nay cùng chàng sinh hoạt vợ chồng…

      “Ta cũng ràng, Mộng Khê, nàng lựa chọn ”. Nam Cung Quyết ra vẻ trí công vô tư, miễn cưỡng chờ đợi đáp án của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cũng có trả lời, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt nhìn Nam Cung Quyết lên lửa giận. “Mộng Khê, sắc trời còn sớm, ngày mai ta còn có việc phải làm, nàng mau chút đưa ra quyết định”. Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc Nam Cung Quyết cái, buông lỏng bàn tay to của Nam Cung Quyết: “Chàng chuyện phải giữ lời, chúng ta cứ mười ngày mới lại có thể…”

      Nhìn Lạc Mộng Khê bộ dáng bất đắc dĩ, Nam Cung Quyết cố nén ý cười: “Ta luôn luôn chuyện giữ lời”.
      bluestar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :