1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 111: Quyết,  Dạ, Thần đấu trí

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Phủ Thừa tướng, sài phòng.

      Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sài phòng chiếu vào bên trong, Phương Mặc thân trúng cự độc đôi mắt nhắm chặt nằm mặt đất hề nhúc nhích, biết là chết hay sống, hai tay hư thối nhìn ra bộ dáng, huyết nhục mơ hồ chỉ còn lại xương cốt, nhìn qua thập phần dọa người.

      Ngoài cửa nghe thanh ‘chi’ vang lên, cổng tre bị mở ra, Lạc Thải Vân mang theo nha hoàn bên người Đào nhi đến, tay Đào nhi còn bưng theo hơn phân nửa chậu nước.

      Tiến vào sài phòng, nhìn người nằm mặt đất mê man bất tỉnh, cự độc được khống chế, trong mắt đẹp của Lạc Thải Vân lên tia lãnh: “Đào nhi, hắt nước cho tỉnh”.

      Xem ra Lâm Huyền Sương y thuật xác thực cao minh, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền đem cự độc người Phương Mặc giải trừ hơn phân nửa.

      “Dạ”. Đại phu nhân và Lạc Tử Hàm bị bức , Lạc Hoài Văn lôi kéo Lạc Tử Quận biết làm gì thường xuyên ở trong phủ, vì thế toàn bộ tướng phủ trở thành thiên hạ của tam phu nhân cùng Lạc Thải Vân, các nàng cái gì chính là cái đó.

      Đối với nam tử lai lịch này Đào nhi cũng dám hỏi nhiều, tại Lạc Thải Vân là lớn nhất, nàng ta muốn Đào nhi hắt cho người này tỉnh lại, vậy liền nghe theo lời nàng ta là tốt rồi, miễn cho biết quá nhiều chuyện bản thân lại có được ngày lành.

      Đào nhi tiến lên hai bước đem nước trong chậu hắt vào mặt Phương Mặc, nhất thời bọt nước văng khắp nơi.

      tại bắt đầu mùa đông, thời tiết cũng chuyển lạnh, chậu nước lạnh của Đào nhi thành công làm cho Phương Mặc vốn hôn mê bất tỉnh phải giật mình, rất nhanh mở mắt muốn đứng dậy nhưng toàn thân lại có chút khí lực, chỉ có thể dùng ánh mắt quan sát xung quanh tìm kiếm người hại .

      Lạc Thải Vân khoát tay áo, Đào nhi hiểu ý, hướng Lạc Thải Vân phúc thân rồi nhanh chóng ra ngoài, còn thức thời đem cánh cửa rách nát của sài phòng đóng lại.

      “Phương Mặc, thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày hôm nay”. Xác nhận Đào nhi xa nghe được bọn họ chuyện, trong mắt đẹp của Lạc Thải Vân lửa giận càng đậm, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Phương Mặc.

      Mà khi Phương Mặc nhìn người trước mặt, khinh thường cười nhạo tiếng: “Còn tưởng là ai, nguyên lai là Lạc tứ tiểu thư, như thế nào, nhớ Phương mỗ sao….”

      “Câm miệng”. Phương Mặc lời còn chưa dứt liền bị Lạc Thải Vân lớn tiếng đánh gãy, bàn tay mềm hung hăng quăng cho Phương Mặc bạt tai, khuôn mặt tuấn tú của Phương Mặc bị nàng ta đánh đến lệch sang bên, khóe liệng có tơ máu chảy ra, nửa khuôn mặt tuấn tú nhất thời sưng lên.

      Phương Mặc phun ra ngụm máu , giận mà cười, quay sang nhìn Lạc Thải Vân, đáy mắt ý cười càng đậm: “Chỉ tiếc, Phương mỗ chỉ thích nữ tử đàng hoàng, người giống như Lạc tứ tiểu thư bị ngàn người động qua, cùng nữ tử thanh lâu cũng khác là mấy, cho dù làm thiếp thất của ta, ta cũng có hứng thú…”.

      “Câm mồm”. Phương Mặc lại chạm đến vết sẹo của Lạc Thải Vân, Lạc Thải Vân giận thể át, ngồi xổm xuống đối diện với Phương Mặc căm giận hét lên: “Đều là do ngươi, ngươi hủy trong sạch cảu ta, hủy hết thảy của ta, nếu ta sớm trở thành Lạc vương phi, ta giết ngươi…”

      Ngoài phòng, thân ảnh yểu điệu đứng tại cửa sổ, nghe Lạc Thải Vân rống giận cùng với thanh ‘ba ba’ liên liếp của những bạt tai, đáy mắt lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng cùng khinh thường.

      Lạc Thải Vân, đừng ngươi tại còn là nữ tử trong sạch, cho dù ngươi vẫn là tấm thân xử nữ, vị trí Lạc vương phi cũng tới phiên ngươi làm, bởi vì ngươi xứng với Nam Cung Quyết…

      Nghĩ đến Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương trong mắt đẹp thoáng hàn quang: Nam Cung Quyết, ngày nào đó ta cho ngươi phải quỳ dưới chân của ta, cầu xin ta ngươi…

      loạt tiếng bước chân truyền đến, Lâm Huyền Sương thân hình vừa chuyển nháy mắt thấy bóng dáng: “Tam phu nhân”, Đào nhi sau khi ra khỏi sài phòng vẫn chưa nơi khác, mà đứng bên ngoài tiểu viện chờ Lạc Thải Vân.

      “Đào nhi, sao ngươi lại ở đây, Thải Vân đâu…” Liễu Hương Hương chỉ biết là Lạc Thải Vân bị bắt, bị trọng thương, lại biết Lạc Thải Vân bị những hắc y nhân này cường bạo.

      Nghe được thanh Liễu Hương Hương, Lạc Thải Vân dừng lại động tác trong tay, đứng lên nhìn Phương Mặc hai má bị tát đến sưng đỏ, hơi thở càng thêm mỏng manh, giống như giây tiếp theo chết ngay lập tức, lớn tiếng giáo huấn:

      “Phương Mặc, ngươi thân trúng cự độc, là ta sai người giúp ngươi giải hơn phân nửa độc tố, nhưng có giải hết, độc tố trong người ngươi phát tác chậm lại, nhưng là khi phát tác sống bằng chết”.

      “Ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy hai tay, hai chân mình đều là huyết nhục mơ hồ, chịu đựng hành hạ của cự độc, từ từ mà hư thối, sinh mệnh dần dần rời xa, sợ hãi mà tử vong đem lại bao phủ, cảm thụ cái chết chậm rãi tới gần, muốn chạy trốn lại bất lực…”

      Người hung tàn như ngươi chắc thực hưởng thụ quá trình này, sở dĩ ta làm như vậy chính là muốn cho ngươi sống bằng chết, nếm trải tư vị chờ đợi tử thần đến như thế nào.

      “Thải Vân, Thải Vân…” là Đào nhi cho Liễu Hương Hương biết Lạc Thải Vân ở trong này, Liễu Hương Hương vào tiểu viện gấp giọng gọi.

      “Nương”. Phương Mặc hai má bị đánh sưng lên, là vừa rồi lại chuyện lúc trước, bị Lạc Thải Vân đánh đến như vậy, Lạc Thải Vân ra tay đủ ngoan độc, bộ dáng Phương Mặc tại thập phần buồn cười, nhưng Lạc Thải Vân nhìn trừ bỏ tức giận chính là phẫn nộ, chút ý tứ vui vẻ khi trả được thù.

      Lạc Thải Vân hung hăng nhìn Phương Mặc liếc mắt cái, quăng cho ánh mắt hung tợn, lại dùng hết toàn lực ở người đá mấy cái, mới vừa lòng bước nhanh ra khỏi sài phòng ứng phó Liễu Hương Hương: Phương Mặc, ngươi liền ở nơi này chậm rãi chờ chết .

      “Thải Vân, con tới cái nơi cũ nát này làm gì?” Liễu Hương Hương liếc nhìn xung quanh lại thấy bóng người.

      “Nhất thời nhàm chán chung quanh chút, nghĩ tới lại đến nơi này”. Lạc Thải Vân nhàng bâng quơ, thấy ánh mắt Liễu Hương Hương nhìn thẳng vào sài phòng, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay Liễu Hương Hương:

      “Nương, thời tiết chuyển lạnh, chúng ta mau chút trở về phòng , để tránh bị nhiễm phong hàn”.

      tai tuy vào đông, thời tiết mặc dù chuyển lạnh, nhưng khí hôm nay khá tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm mây, Lạc Mộng Khê nằm ghế trong viện phơi nắng, Nam Cung Quyết bước nhanh từ bên ngoài viện vào.

      Nhìn Lạc Mộng Khê buồn ngủ, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết tràn đầy ý cười sủng nịnh: “Mộng Khê, thời tiết chuyển lạnh, nên trở về phòng để tránh bị nhiễm phong hàn”.

      Lạc Mộng Khê mở to mắt, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Ta cũng muốn ngủ, chỉ là gần đây nhàm chán, ngủ nhưng cũng có việc gì để làm”. Mùa đông đến hơn nữa nàng lại có thai nên cũng trở nên lười biếng hơn.

      ra là thế! Nam Cung Quyết tới trước ghế nằm, cúi người ôm lấy vai Lạc Mộng Khê, đem nàng kéo đứng lên: “Nếu trong phủ nhàm chán, ta cùng nàng ra ngoài dạo chút, Băng Lam lấy cho vương phi kiện áo choàng”.

      “Dạ, vương gia”. Băng Lam vừa mới pha ấm trà ngon, để xuống đó bước nhanh vào phòng ngủ, Lạc Mộng Khê đối với hành động của Nam Cung Quyết lòng sinh khó hiểu: “Nam Cung Quyết, tại là thời kì nguy hiểm, Hạ Hầu Thần biết phái bao nhiêu thám tử theo dõi nhất cử nhất động của Lạc vương phủ, ta và chàng ra ngoài dạo phải là cấp cho bọn họ cơ hội tốt đối phó chúng ta sao?”

      Nam Cung Quyết mỉm cười, tự tin tràn đầy: “Trận chiến lần trước ở Lạc vương phủ, thực lực của Hạ Hầu Thần bị tổn hại hơn phân nửa, dám ở ngay kinh thành Thanh Tiêu thiết kế ta lần nữa, nếu , người chịu thiệt chính là ”.

      Năng lực của Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ ai ai cũng đều kiêng kị, Hạ Hầu Thần biết được Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ chính là thủ hạ của Nam Cung Quyết, nếu có mười phần nắm chắc chắc chắn dám lại có hành động gì.

      Nam Cung Quyết để cho Băng Lam về phòng lấy áo choàng cho Lạc Mộng Khê, nhưng khi Băng Lam ra phòng ngủ, tay lại cầm hai kiện áo choàng màu trắng lớn , kiểu dáng, hoa văn thêu hai chiếc áo giống nhau như đúc, hiển nhiên chính là áo choàng tình nhân.

      Nam Cung Quyết gì thêm, nhận lấy áo choàng hơn trong tay Băng Lam mặc vào cho Lạc Mộng Khê, cẩn thận kéo lại vạt áo giúp nàng, cao thấp đánh giá mọi chỗ thấy thỏa đáng mới nhận lấy kiện áo choàng còn lại mặc vào.

      thôi, mỗi ngày đều ở trong vương phủ xác thực buồn, cũng thực nhàm chán”. Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê ra ngoài phủ, phía sau truyền đến bước chân Băng lam, Nam Cung Quyết quay đầu: “Băng Lam, bổn vương cùng Mộng Khê chút liền trở về, ngươi cần theo”.

      “Dạ, vương gia”. Băng Lam thức thời dừng lại cước bộ, nhìn theo hai người xa. Từng cơn gió thổi qua làm vạt áo Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê bị thổi bay, giống như đôi thần tiên quyến lữ, đẹp làm cho người ta rời được tầm mắt.
      bluestar thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 111: Quyết,  Dạ, Thần đấu trí

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      Dịch quán, Hạ Hầu Thần lấy được ‘ biển hoa’, cũng bắt được Lạc Mộng Khê còn bị tổn thất thảm hại, đại bại trở về, thủ hạ tinh chết hơn phân nửa, người trong tay thể dùng, trong thời gian ngắn thể lại tiến hành kế hoạch thứ hai, trong lòng cực kì tức giận, tính tình tự nhiên cũng tốt.

      Trong phòng mỗi ngày đều truyền đến thanh kịch liệt hỗn loạn, hạ nhân đều bị dọa phải tìm đường vòng mà tránh , dám tới gần nửa bước.

      Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần có bị thương, chỉ là nội lực tiêu hao quá độ. Nam Cung phong và Phùng Thiên Cương lại là người bị thương cánh tay, người bị bắn bị thương ở mông.

      Phùng Thiên Cương nằm giường thể động, cánh tay Nam Cung Phong bị cố định nhưng cũng có thể hành động tự nhiên, ở dịch quán vòng, có việc gì liền tìm Nam Cung Dạ.

      Trong phòng Nam Cung Dạ có người, giường sớm lạnh chứng tỏ rời lâu.

      Thế cục kinh thành ổn định, tình thế khẩn trương, Nam Cung Quyết cơ hồ là phái người giám thị toàn bộ kinh thành, lúc này Nam Cung Dạ có hảo hảo nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho chiến tranh, lại chạy nơi nào? sợ bị Nam Cung Quyết bắt được cũng có ngày về sao, Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ của Nam Cung Quyết cũng phải chỉ có hư danh…

      “Nam Cung Phong”. Ngay khi Nam Cung Phong thầm vì Nam Cung Dạ mà lo lắng, thanh Nam Cung Dạ vang lên ngay phía sau: “Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ra khỏi Lạc vương phủ, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta xuống tay”.

      Trận chiến ở Lạc vương phủ làm cho tính tình Hạ hầu Thần càng trở nên táo bạo, mình ngồi trong phòng nghĩ đến Nam Cung Quyết đắc ý còn thảm bại, Hạ Hầu Thần liền giận đùng đùng, bàn tay to vung lên những văn kiện bàn liền rớt hết xuống đất.

      Nam Cung Quyết, ngày nào đó bản cung nhất định san bằng Thanh Tiêu, cho ngươi đại danh lừng lẫy Lạc vương Thanh Tiêu trở thành kẻ vong quốc, nhận hết ngàn người trào phúng, vạn người ghét bỏ…

      “Khởi bẩm thái tử điện hạ, Khang vương Nam Cung Dạ, Cảnh vương Nam Cung Phong cầu kiến”. Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong đều bị Thanh Tiêu tước đoạt vương vị vương gia, đối với dân chúng Thanh Tiêu mà bọn họ chính là bình dân, nhưng đến nơi này của Hạ hầu Thần, hai người này  tự dưng vô cớ lại được khôi phục thân phận.

      “Mời bọn họ tiến vào”. Đối với người bán chủ cầu vinh Hạ Hầu Thần luôn luôn khinh thường, nhưng Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong đều là vương gia của Thanh Tiêu, vẫn có bộ phận đại thần hướng về bọn họ.

      Huống chi, hai người bọn họ đối với Thanh Tiêu lại thập phần quen thuộc, tương lai khi đại quân tấn công Thanh Tiêu, thể thiếu hỗ trợ của hai người này, trong lòng Hạ Hầu Thần tuy rằng rất chán ghét hai người này, nhưng bây giờ phải là thời điểm cùng hai người bọn họ trở mặt.

      “Hạ Hầu thái tử”.

      “Khang vương gia, Cảnh vương gia”.

      Hạ Hầu Thần lễ phép cùng Nam Cung Phong và Nam Cung Dạ chào hỏi: “Người đâu, đem phòng thu dọn sạch ”.

      Hạ Hầu Thần ra lệnh tiếng vài nha hoàn bước nhanh vào phòng, bằng tốc độ nhanh nhất đem những mảnh vụn đất dọn sạch .

      “Khang vương gia, Cảnh vương gia, mời ngồi”. Hạ Hầu Thần nghĩ rằng Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong nhàn rỗi vô nên tìm đến thương nghị biện pháp đối phó Nam Cung Quyết, nhanh chậm mời hai người bọn họ ngồi xuống.

      Hạ Hầu thái tử, bổn vương mới từ Lạc vương phủ trở về, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lặng lẽ ra khỏi Lạc vương phủ…”

      ?” Tin tức Nam Cung Dạ mang đến làm cho Hạ Hầu Thần hề có kế sách trong lòng bỗng nảy ra kế hoạch: “Bên người bọn họ mang theo bao nhiêu người? hướng nào?”

      “Nhìn ở bên ngoài chỉ có Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê hai người ra phủ, nhưng bổn vương nhận thấy được có chín người trong Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ thầm bảo hộ bọn họ”. Nam Cung Quyết hành xác thực rất cẩn thận.

      “Đây chính là cơ hội lấy lại bản đồ phân bố binh lực, biết Khang vương có nghĩ ra biện pháp nào hay ?” Nơi này là Thanh Tiêu, Hạ Hầu Thần cũng muốn trực diện lộ mặt, nếu Nam Cung Dạ có thể giải quyết chuyện này, tận lực nhúng tay vào.

      Về phần Nam Cung Phong, Hạ Hầu Thần trông cậy vào có thể giúp đỡ được chuyện gì, bởi vì trong mắt Nam Cung Phong cùng Bắc Đường Diệp đều giống nhau, đều phải là nhân tài, thể trở thành vương giả cho nên cũng thể nghĩ được ra biện pháp nào hữu hiệu.

      tại là thời kì rất nhạy cảm, Nam Cung Quyết làm việc lại thập phần cẩn thận, hơn nữa đối với Lạc Mộng Khê vô cùng để ý, cùng với bên người bọn họ còn có Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ thầm bảo hộ, chúng ta thể đánh bừa, chỉ có thể dùng kế…”

      Nam Cung Dạ mâu quang sâu thẳm, đôi mắt nhìn đến bức họa, khóe miệng giơ lên tia ý cười quỷ dị, Hạ Hầu Thần ánh mắt trầm: “Khang vương gia nghĩ được ra biện pháp gì?”

      Nam Cung Dạ nâng mắt, trong mắt tự tin tràn đầy: “Đúng vậy, lúc này chúng ta chỉ được phép thành công, cho phép thất bại”. Nếu đả thảo kinh xà, làm cho Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê có phòng bị, muốn xuống tay là thập phần khó khăn.

      đường cái người đến người , vô cùng náo nhiệt, ánh nắng ấm áp chiếu lên người làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ, nếu phải đường cái, đoán chừng là Lạc Mộng Khê lại lên giường mà ngủ, hay nằm ghế trong viện phơi nắng ngủ mất rồi.

      trong đám người, nhìn kinh thành phồn hoa Lạc Mộng Khê nhịn được hỏi: “Nam Cung Quyết, chàng dẫn ta ra ngoài chỉ là để dạo phố thôi sao?”

      “Đương nhiên phải”. Nam Cung Quyết chút nào che dấu mục đích của mình, liếc nhìn xung quanh lát, nhìn đến cách đó xa bóng người rất nhanh biến mất, khóe miệng giơ lên độ cong duyên dáng: “Mộng Khê, gần đây rất bận, ta cũng ít tặng đồ gì cho nàng, phía trước có tiệm trang sức, vào xem ……..”.

      “Ta thiếu trang sức”. Trang sức chàng đưa ta rất nhiều a, vài thùng cũng có đựng hết, huống chi đó lại đều là hoàng thượng ban cho, mỗi kiện đều là vô giá, trang sức trong tiệm này cho dù có đẹp cũng thể sánh bằng đồ trong hoàng cung .

      “Nàng đương nhiên thiếu trang sức, nhưng đây là mảnh tâm ý của ta, đừng từ chối”. đợi Lạc Mộng Khê phản bác, Nam Cung Quyết kéo lạc Mộng Khê vào tiệm trang sức.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê quần áo bất đồng, chưởng quầy vừa nhìn liền biết là khách quý, hai người vừa bước vào cửa tiệm liền có tiểu nhị ân cần tiến đến mặt đầy ý cười hỏi: “Nhị vị khách quan muốn mua thứ gì? Trong tiệm của chúng ta có trâm gài tóc, vòng tai, vòng ngọc, các loại vật phẩm trang sức cần gì đều có hết….”

      “Đem những trang sức tốt nhất trong tiệm các ngươi đều lấy ra đây”.

      “Dạ được, ngài chờ chút”. Chưởng quầy động tác thập phần nhanh nhẹn, chỉ lát sau liền đem các vật trang sức bày ra trước mặt bọn họ, để Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lựa chọn.

      Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê đến trước bàn, tinh tế đánh giá các loại trang sức quý giá hoa lệ, nhàng lắc đầu: “Lão bản, những đồ trang sức này cũng chỉ có thể xem là bình thường, còn cái tốt hơn sao?”

      Lão bản ngẩng đầu, tinh tế đánh giá Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô trù, khí chất xuất chúng, trâm ngọc tóc lại trong suốt sáng trong, vừa thấy liền biết là phải vật tầm thường.

      Lạc Mộng Khê mặc dù mang khăn che mặt, nhưng khí chất phiêu dật xuất trần, búi tóc đơn giản, trang sức tóc cũng là những ngọc phẩm hiếm có, vòng tai cùng trang sức lại rất xứng, làm cả người càng thêm thanh thoát: Hai người này phú cũng quý.

      “Chưởng quầy, còn có trang sức nào tốt hơn ?”

      “Có có có, hai vị mời vào bên trong, trang sức tốt nhất đều ở bên trong”. Chưởng quầy thực thích những khách nhân như vậy trong nhà phú quý, ra tay khẳng định rất hào phóng.

      vào buồng trong, các vật phẩm nơi này mới được coi là vào mắt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, thích cái gì cứ việc chọn”. Bổn vương trả tiền.

      khi như vậy, ta đây liền khách khí”. Trong buồng có vị phụ nhân trung niên, chuyên phục vụ những phu nhân nhà giàu đến mua trang sức.

      Nhà phú quý thôi, thê thiếp rất nhiều, nam tử có khả năng bồi phu nhân chính mình đến lựa chọn trang sức, nha hoàn bên người lại hầu hạ khéo, cho nên liền dùng đến vị phụ nhân trung niên này.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tới nơi này mua đồ, lấy trình độ ân ái của bọn họ, tất nhiên Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê mang vật trang sức, nhưng khi vào buồng trong, Nam Cung Quyết lập tức xem vòng tai linh tinh gì đó, Lạc Mộng Khê chọn được đồ trang sức chỉ đành phải nhờ phụ nhân trung niên kia mang giúp, xem xét hiệu quả.

      Nam Cung Quyết đem vòng ngọc, vòng tai, ngọc bội đều xem hết, chọn mấy thứ tốt đưa cho tiểu nhị cầm, đột nhiên, đôi kim kì lân hấp dẫn ánh mắt Nam Cung Quyết, kim kì lân này được điêu khắc rất sống động, giống như kim kì lân .

      Nam Cung Quyết cầm lấy kim kì lân chậm rãi tới trước mặt Lạc Mộng Khê còn thử đồ trang sức: “Mộng Khê, nàng xem, là kim kì lân”.

      Tặng kì lân ý tứ Lạc Mộng Khê đương nhiên là biết, nhìn đến Nam Cung Quyết vui vẻ đem kì lân để vào trong tay nàng, Lạc Mộng Khê sắc mặt ửng đỏ, buông gương đồng trong tay, tiếp nhận kì lân: “Điêu khắc trông rất sống động, cùng kì lân giống nhau”.

      Phụ nhân trung niên đứng phía sau Lạc Mộng Khê, tay cầm gương đồng, trưng cầu ý kiến của nàng: “Phu nhân, vật trang sức này như thế nào?”

      tệ, tháo xuống , đợi lát nữa cùng nhau tính tiền”. Dù sao hôm nay cũng phải là lấy tiền của ta, Lạc Mộng Khê vừa rồi được ngắm chính mình mang vật trang sức rồi, lúc này liền muốn mua.

      “Được”. Phụ nhân trung niên trả lời tiếng, trong thanh tràn ngập vui sướng: là người có tiền. Cẩn thận lấy xuống vật trang sức tóc Lạc Mộng Khê.

      Những vật trang sức này là từ nhiều vật trang sức hợp lại mà thành, lấy xuống có chút phiền phức, Lạc Mộng Khê cũng vội, hưng trí bừng bừng cùng Nam Cung Quyết thảo luận về kim kì lân.
      xixonbluestar thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 111: Quyết,  Dạ, Thần đấu trí

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar


      “Thợ điêu khắc khéo nhất hoàng cung có lẽ cũng chỉ có thể làm được thế này, công phu của người này quả thực rất cao…”

      “Mộng Khê, cần lảng tránh, chẳng lẽ nàng hiểu ý tứ của ta?” Ta cho nàng xem kì lân cũng phải chỉ để cho nàng xem công phu điêu khắc.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê chỉ lo tán gẫu về kim kì lân, cũng có chú ý phụ nhân trung niên phía sau.

      Phụ nhân trung niên sau khi tháo hết vật trang sức xuống cho Lạc Mộng Khê, tự nhiên là nhìn thấy ‘ biển hoa’ được buộc tóc Lạc Mộng Khê, mâu quang hơi lóe lên, giống như hạ quyết tâm rất lớn nhàng lấy xuống ‘ biển hoa’.

      Lạc Mộng Khê chỉ thích những trang sức thoải mái, ‘ biển hoa’ tóc chỉ quấn vài vòng, tháo xuống cũng khó, nhưng biết là vì có tật giật mình hay còn có nguyên nhân nào khác, khi phụ nhân trung niên mang ‘ biển hoa’ tháo xuống lại mất ít khí lực, trán mồ hôi ứa ra.

      biển hoa’ rốt cục hoàn toàn thoát li khỏi tóc Lạc Mộng Khê, nhụ nhân trung niên thở phào hơi, muốn đem ‘ biển hoa’ cất , Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu: “Vật trang sức lấy xuống hết chưa?”

      chút liền xong”. Ngay khi Lạc Mộng Khê quay đầu, phụ nhân trung niên theo bản năng đưa tay ra phía sau lưng, mặt đầy mồ hôi, Lạc Mộng Khê vẫn chú ý, quay đầu lại tiếp tục cùng Nam Cung Quyết trò chuyện.

      Phụ nhân trung niên thầm nhàng thở ra, đem ‘ biển hoa’ cất , lại lấy ra sợi dây cùng ‘ biển hoa’ khác biệt lắm buộc vào tóc Lạc Mộng Khê.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vào tiệm trang sức này liền mua rất nhiều, rất nặng, Nam Cung Quyết là vương gia thể cầm nhiều thứ như vậy đường, Lạc Mộng Khê là vương phi cũng thể mang mấy thứ này. Vì thế, Nam Cung Quyết cho chưởng quầy tấm ngân phiếu, bảo cho người mang những thứ này đến Lạc vương phủ, nhìn đến phụ nhân trung niên khi nghe được thân phận bọn họ, chính là biểu tình kinh ngạc thôi, chỉ là Lạc vương Thanh Tiêu thôi, biết được thân phận của cùng Lạc Mộng Khê, kinh ngạc cũng là chuyện bình thường.

      Đem mọi chuyện giao cho trưởng quầy, lúc vẫn còn cam đoan đem những thứ này đưa tới Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê ra cửa hàng, đường cái.

      Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết vừa ra khỏi cửa hàng, phụ nhân trung niên kia liền với chưởng quầy tiếng rồi từ cửa sau ra ngoài.

      Nếu như bình thường chưởng quầy cho phụ nhân trung niên kia rời , nhưng mới vừa rồi làm xong vụ mua bán lớn, chưởng quầy thập phần cao hứng, bảo tiểu nhị đem những trang sức gói cẩn thận đưa Lạc vươg phủ, có thời gian cũng phụ nhân trung niên kia so đo.

      Phụ nhân trung niên ra khỏi cửa sau, sớm có người chờ ở trong ngõ : “Ngươi lấy được?”

      “Dạ…đúng vậy…”, phụ nhân trung niên nơm nớp lo sợ cầm ‘ biển hoa’ trong tay đưa cho hắc y nhân, trong lòng khỏi lo lắng: Vạn nhất Lạc vương phi biết được tóc nàng cũng phải là ‘ biển hoa’ làm sao bây giờ?

      “Đây là thù lao cho ngươi”. Hắc y nhân xác nhận đây đúng là biển hoa tóc Lạc Mộng Khê, trong lòng vui vẻ ném cho phụ nhân trung niên túi tiền, rất nhanh phi thân rời .

      Nguyên bản là muốn giết chết phụ nhân trung niên này, chính mình độc chiếm túi tiền kia, nhưng Hạ Hầu Thần và Nam Cung Dạ luôn dặn dò, đề phòng Nam Cung Quyết phát dị thường, tạm thời thể giết phụ nhân trung niên đó.

      Nhận được túi tiền, phụ nhân trung niên mở ra xem, nhất thời trước mắt sáng ngời: Nhiều tiền như vậy, đủ cho ta dùng trong mấy chục năm, ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để tránh bị Lạc vương gia phát ra manh mối mà tìm tới cửa…

      đường cái khuôn mặt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: “Nam Cung Quyết, kinh thành nhiều cửa hàng như vậy, chàng vì sao nhất định phải cửa hàng của Lăng phủ?”

      “Muốn chứng thực chuyện”. Nam Cung Quyết đôi mắt hơi trầm xuống.

      “Chứng thực chuyện gì? Lăng Khinh Trần cùng Hạ Hầu Thần cấu kết?” đến mức tất cả mọi người đều bị Hạ Hầu Thần mượn sức .

      “Sai, theo ta thấy, Lăng Khinh Trần cùng Hạ Hầu Thần có cấu kết, nhưng gần đây Lăng Khinh Trần trở nên rất kì quái, người có luồng khí tức hắc ám rất mạnh, dựa theo phật học cùng võ học mà , luyện loại tà công nào đó, hoặc là bị ma khí nhập thể…”

      “Ý tứ của chàng, là muốn giúp ?” Lạc Mộng Khê bắt giữ đến ý tứ trong lời của Nam Cung Quyết

      “Giúp Lăng Khinh Trần cũng khác nào chính là giúp chính ta”. Nam Cung Quyết dừng lại cước bộ.

      “Thế lực Lăng phủ thể coi thường, nếu Lăng Khinh Trần luyện tà công tẩu hỏa nhập mà, hoặc bị ma khí nhập thể, vậy nhất định trở thành nhân sĩ tà đạo, toàn bộ Lăng phủ cũng gặp tai ương”.

      “Hơn nữa Hạ Hầu Thần dã tâm bừng bừng, nếu Lăng Khinh Trần tà ác bị lợi dụng, toàn bộ thiên hạ đại loạn”.

      tại chúng ta muốn đâu?” hôm nay Nam Cung Quyết mang nàng ra phủ chính là muốn nhiễu loạn tầm mắt người khác, hai người trở về càng muộn càng tốt.

      “Phía trước có cửa hàng tơ lụa, chúng ta vào xem ”. Lạc Mộng Khê theo ánh mắt Nam Cung Quyết nhìn lại, tiếng động thở dài: Lại là Giang Nam Lăng phủ, xem ra là Nam Cung Quyết hạ quyết tâm giúp Lăng Khinh Trần.

      Lăng Khinh Trần phải là người xấu, chính là chấp niệm quá sâu, nếu có thể nghĩ thông suốt hết thảy, lại là hảo bằng hữu hiếm có.

      Lạc Mộng Khê trong lòng mải suy nghĩ, liền bị Nam Cung Quyết kéo vào cửa hàng tơ lụa, cách đó xa người qua đường hết sức bình thường dừng lại cước bộ, nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê bên trong cửa hàng tơ lụa lựa chọn vải vóc, có chút đăm chiêu.

      Hắc y nhân cầm ‘ biển hoa’ nhanh chóng chạy về dịch quán, ba người Hạ Hầu Thần, Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong ở thư phòng thương nghị tình: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, ám vệ trở lại”.

      “Mau cho tiến vào”. Hạ Hầu Thần dứt lời, thân ảnh màu đen lập tức xuất trước mặt Hạ Hầu Thần, Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong: “Tham kiến thái tử điện hạ”.

      “Thế nào?” Hạ Hầu Thần trong mắt tràn đầy chờ mong.

      “Thuộc hạ may mắn làm nhục sứ mệnh”. Hai tay dâng lên sợi dây màu đen.

      Hạ Hầu Thần đưa tay nhận lấy, đáy mắt kích động thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Người đâu, đem nước biển đến”.

      lâu sau, chậu nước biển trong suốt được mang vào phòng, Hạ Hầu Thần đem biển hoa để vào, nhất thời ánh sáng ngọc từ trong nước biển sáng lên, tầng tầng mở ra, mặt là những đường vẽ ràng đập vào trong mắt.

      “Bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên”. Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong kinh hô ra tiếng: “Đây là , hay là giả?”

      “Đương nhiên là ”. Hạ Hầu Thần ngữ khí vi ngạo: “Đây chính là do thám tử ưu tú nhất Tây Lương vẽ lại…” Chỉ cần có nó, đánh bại Kì Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

      Nam Cung Dạ cảm thấy đúng: “Hạ Hầu thái tử, ngươi cảm thấy là lần này chúng ta lấy được ‘ biển hoa’ quá dễ dàng sao?”

      Lần trước trận thảm chiến tại Lạc vương phủ Nam Cung Dạ vẫn còn nhớ , Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sơ ý đến mức chính mình thiếu thứ gì cũng biết.

      Nam Cung Dạ hoài nghi, thể nghi ngờ chính là đối với ám vệ hoài nghi, tên ám vệ kia luôn luôn chỉ tôn kính đối với Hạ Hầu Thần, với những người khác, cho tới bây giờ cũng chưa thèm để ý qua.

      “Ý của Khang vương gia là hoài nghi tại hạ đối với thái tử điện hạ bất trung? Lúc ấy Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ở trong tiệm trang sức chọn trang sức, tại hạ mua chuộc được phụ nhân trung niên hầu hạ bọn nữ tử thay trang sức, thừa dịp Lạc Mộng Khê chú ý, thay đổi ‘ biển hoa’ tóc nàng…”

      “Đánh mất này nọ mà Lạc Mộng Khê cũng biết sao?” Lấy năng lực của Lạc Mộng Khê, khi phụ nhân trung niên kia ra tay với nàng, sợ là nàng sớm nhận ra.

      “Lúc ấy Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết bàn luận chuyện…”. Ám vệ muốn lại thôi, biết có nên với mấy người này hay .

      “Là chuyện gì?” Nam Cung Dạ muốn biết tường tận mọi chuyện, nghĩ ám vệ kia lại muốn .

      “Là kì lân tử, lúc ấy, Lạc vương gia Nam Cung Quyết cầm kim kì lân đưa cho Lạc Mộng Khê, là kì lân tử”.

      Ách! Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần cũng chuyện: Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê là bận việc đàm luận về vấn đề tiểu hài tử, khả năng xem hoàn cảnh chung quanh là rất lớn, huống chi kia lại là cửa hàng của Lăng phủ, nếu như xảy ra chuyện gì tìm Lăng Khinh Trần tính sổ là được.

      “Thuộc hạ có phái người theo dõi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, hai người bọn họ sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức, lại cửa hàng tơ lụa”. Rất có khả năng là do trời chuyển lạnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê muốn mua ít vật liệu may mặc về làm quần áo.

      Nay thế cục kinh thành rất khẩn trương, hai người nên ít ra khỏi phủ mới đúng, lần này ra lại có Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ thầm bảo hộ, tự nhiên là muốn đem mọi chuyện làm lần cho xong.

      như vậy, bản đồ phân bố binh lực này là ”. Nhìn bản đồ phân bố binh lực ra trước mắt, khóe miệng Hạ Hầu Thần dâng lên tia ý cười quỷ dị: “Truyền lệnh xuống, sáng sớm ngày mai hồi Tây Lương”

      Từ xưa đến nay, hùng khó qua ải mỹ nhân, Hạ Hầu Thần trong lòng tuy rằng nhớ thương Lạc Mộng Khê, nhưng nơi này là Thanh Tiêu thắng được Nam Cung Quyết, chờ làm xong chuyện khác, có đủ thực lực đánh bại Nam Cung Quyết lúc đó lại đem Lạc Mộng Khê cướp cũng muộn.

      Nam Cung Dạ trong lòng vẫn có chút hoài nghi, nhưng thấy Hạ Hầu Thần cao hứng phấn chấn như vậy cũng nữa, trầm hạ mí mắt biết là suy nghĩ cái gì.

      Vào đêm, phủ thừa tướng im lặng dị thường, trong các phòng nha hoàn gã sai vặt cũng đều ngủ, trong sài phòng ánh đèn lại vẫn sáng, Lạc Thải Vân cầm chủy thủ trong tay, khuôn mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Phương Mặc hôn mê bất tỉnh, quần áo rách mướp, đáy mắt xinh đẹp lên tia lãnh.
      bluestar thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 111: Quyết,  Dạ, Thần đấu trí

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Đột nhiên ra tay, chủy thủ trong tay hung đâm đến người Phương Mặc: “A”, tiếng hét thảm xuyên thấu tầng mây, Phương Mặc mở hai tròng mắt màu đỏ, hướng Lạc Thải Vân trợn mắt nhìn: “Lạc Thải Vân…ngươi được chết tử tế”.

      Đối với Phương Mặc tràn đầy tức giận làm như thấy, Lạc Thải Vân lạnh lùng cười: “Phương Mặc, mới như vậy chịu nổi rồi sao? Thế này cũng chỉ mới là bắt đầu thôi”. Trò hay còn ở phía sau.

      Phương Mặc trúng kịch độc thuốc giải được, mặc dù Lâm Huyền Sương giải hơn phân nửa độc trong người nhưng độc công tâm, có khả năng sống sót, cho dù còn sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

      Trong khoảng thời gian này khi còn sống, Lạc Thải Vân để cho được sống tốt, mỗi khi rảnh nàng ta tra tấn , người Phương Mặc bị Lạc Thải Vân đâm biết bao nhiêu miệng vết thương.

      Sau khi đâm bị thương Lạc Thải Vân lại cho dược, để mặc máu từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra, về phần ăn cơm cũng là khi nào nhớ tới mới cho lần, tất cả đều là người khác ăn còn thừa lại, có gì dinh dưỡng, chỉ có thể cam đoan Phương Mặc bị chết….

      Vài lần trước khi Lạc Thải Vân tra tấn Phương Mặc, Lâm Huyền Sương còn ở ngoài phòng nghe lén chút, thời gian lâu dần nàng ta cũng mặc kệ, tùy ý Lạc Thải Vân ép buộc: Chuyện nàng ta đáp ứng Lạc Thải Vân nàng ta làm được, sống chết của Phương Mặc cùng nàng ta có quan hệ.

      Lâm Huyền Sương ở Tướng phủ chỉ là vì điều dưỡng thân thể, Lạc Thải Vân đối đãi với nàng ta coi như tệ, ăn mặc ở đều là tốt nhất, hơn nữa nàng ta cũng chỉ bị thương ngoài da cộng thêm mất máu quá nhiều, trải qua thời gian này điều dưỡng thân thể tốt lên rất nhiều.

      Lạc Thải Vân vẫn luôn lòng với Nam Cung Quyết, cho dù bị thất thân, lòng của nàng ta đối với Nam Cung Quyết vẫn chưa thu hồi, Lâm Huyền Sươg cũng là nhìn trúng điểm này mới vội vã rời .

      Có lẽ ta có thể thông qua Lạc Thải Vân mở ra con đường khác, từ đó tiếp cận Nam Cung Quyết đạt được mục đích của ta, lúc này ta đối với Nam Cung Quyết tuyệt đối ngàn y trăm thuận, hạ thủ lưu tình.

      Lạc vương phủ.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sau khi dạo phố trở về, mệt đến muốn động, phân phó Băng Lam đem những đồ tiểu nhị mang đến cất , đơn giản dùng chút bữa tối liền tắm rửa nghỉ ngơi.

      dạo phố ngày Lạc Mộng Khê là mệt mỏi, nằm ở giường lâu liền tiến vào mộng đẹp, Nam Cung Quyết lại hoàn toàn buồn ngủ, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực muốn lại thư phòng xem sách, liền có chuyện tìm chuyện mà :

      “Mộng Khê, hai tháng sau là sinh nhật ta, nàng chuẩn bị đưa lễ vật gì cho ta?”

      “Chàng muốn cái gì?” Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết, mơ hồ hỏi.

      “Lạc vương phủ cái gì cũng thiếu, ta cũng muốn cái gì”. Nam Cung Quyết cúi đầu, khẽ hôn lên mặt Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê tính tặng cho ta cái gì?”

      “Còn có hai tháng nữa, bây giờ chuyện đó chẳng phải rất sớm sao, chàng gấp cái gì, đến lúc đó sau”. Lạc Mộng Khê đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong ngực Nam Cung Quyết tránh nụ hôn của , chút để ý trả lời: Chỉ mong tối nay Nam Cung Quyết cần lại nổi lên sắc tâm mới tốt.

      “Những lễ vật ban ngày ta mua cho nàng, nàng có thích ?” Nam Cung Quyết vùi đầu trong cổ Lạc Mộng Khê, cất tiếng hỏi.

      “Ta thích, nhiều đồ như vậy, ta dùng bao lâu mới hết được”. Nam Cung Quyết có phải là nhiều tiền có chỗ dùng hay , lại mua nhiều đồ như vậy.

      “Thế cục kinh thành ngày càng khẩn trương, trong thời gian ngắn chúng ta thể lại ra ngoài như vậy, mua những thứ đó trở về là để chuần bị cho bất cứ tình huống nào”. Chắc chắn dùng đến.

      “Ta mệt mỏi, đêm nay thể lại suy nghĩ miên man”. Lạc Mộng Khê cảnh cáo: Nàng mệt mỏi, cục cưng khẳng định cũng mệt mỏi, tuyệt đối thể chịu được Nam Cung Quyết ép buộc.

      “Đêm nay ta cũng mệt mỏi, quấy rầy nàng nghỉ ngơi”.

      Như vậy là tốt nhất! Lạc Mộng Khê nhắm mắt lại, lâu sau lại tiến vào mộng đẹp, sau khi Lạc Mộng Khê ngủ, Nam Cung Quyết cũng tuân thủ ước hẹn, có quấy nhiễu nàng, ôm chặt ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, dần dần vào mộng đẹp.

      Xác định hai người trong phòng ngủ, nóc nhà, thân ảnh màu đen rất nhanh phi thân rời , hắc y nhân rồi, Nam Cung Quyết ánh mắt khép hờ đột nhiên mở ra, đáy mắt lên tia ý cười trào phúng.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng Hạ Hầu Thần hạ lệnh cho hơn phân nửa người rút về Tây Lương, chỉ để lại bộ phận ở lại kinh thành, rời tầm mắt của Nam Cung Quyết.

      Tối hôm qua lẻn vào Lạc vương phủ chính là Nam Cung Dạ, ‘ biển hoa’ dễ dàng lấy được làm cho có chút hoài nghi, liền vương phủ tìm hiểu, nghe được đối thoại của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liền hề hoài nghi nữa.

      Nhìn kinh thành quen thuộc, Nam Cung Dạ nắm chặt nắm tay, thầm thề: ngày nào đó ta nhất định trở về, khi đó ta còn là vương gia thất thế như bây giờ, ta nhất định trở thành vương giả cao nhất Thanh Tiêu này.

      Năng lực thám tử của Lạc vương phủ đúng là thể xem thường, Hạ Hầu Thần rời kinh cực kì kín đáo, lại vẫn bị Nam Cung Quyết biết được.

      “Hạ Hầu Thần là nơi nào?” Hồi Tây Lương, hay là Kì Thiên.

      “Tất nhiên là hồi Tây Lương, sau mới phái binh tấn công Kì Thiên”. Nam Cung Quyết tự tin tràn đầy: “Hai canh giờ trước, thị vệ báo lại, phụ nhân trung niên ở tiệm trang sức trộm biển hoa’ phơi thây hoang dã”.

      “Hạ Hầu Thần giết người diệt khẩu”. Thực ngoan độc, phụ nhân trung niên kia ràng chạy trốn, thế nhưng vẫn thể thoát khỏi kiếp.

      “Mộng Khê, nàng chuẩn bị chút, chúng ta cũng rời kinh”. Hạ Hầu Thần ở kinh thành, địch nhân lớn nhất của ta vào chỗ tối tăng cương thực lực chính mình, lúc này ta cũng ngồi chờ chết.

      “Rời kinh nơi nào? Rời bao lâu?” Đây là điều mà Lạc Mộng Khê quan tâm: Nàng có thai, nên tĩnh tâm dưỡng thai, lại chung quanh chạy loạn đối với cục cưng tốt.

      “Hạ Hầu Thần nơi nào?” Nam Cung Quyết trả lời hỏi lại.

      “Tây Lương, chẳng lẽ chúng ta cũng Tây Lương?” Nơi đó là địa bàn của Hạ Hầu Thần, chúng ta chẳng phải là chui đầu vô lưới, chỉ có con đường chết.

      “Chúng ta Tây Lương, nhà của Bắc Đường Diệp, Kì Thiên”. Giúp tra ra tên gian kế kia, thuận tiện ở lại Kì Thiên cùng Hạ Hầu Thần đấu trí.

      Nam Cung Quyết vừa dứt lời, Bắc Đường Diệp bước nhanh đến: “Hai người các ngươi sao còn ngồi im ở đây, nhanh chút thu dọn hành lí, chúng ta phải mau chóng hồi Kì Thiên”.

      “Các ngươi chuyện , ta trở về phòng thu thập chút đồ”. Kì cũng có gì cần thu thập, Nhạc Địch sớm đem những vật dụng cần thiết khi đường chuẩn bị tốt, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết chỉ cần chuẩn bị vài bộ quần áo đường có thể tắm rửa là được rồi.

      Lạc Mộng Khê căn bản muốn rời kinh, nhưng Nam Cung Quyết lo lắng khi rời kinh thành Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, liền kiên trì mang nàng theo bên người.

      Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ chỉ phải tùy ý Nam Cung Quyết, dù sao nàng cũng mới có thai hơn tháng, chỉ cần xe ngựa chạy vững vàng chút, nàng khó chịu, cục cưng cũng tuyệt đối xảy ra chuyện gì.

      Nhìn Bắc Đường Diệp dáng vẻ lo lắng hận thể lập tức trở về Kì Thiên, nghĩ cũng đúng, Kì Thiên là nhà , lại rời lâu như vậy, tưởng nhớ mới là lạ, huống chi, trong những thân nhân của lại có gian tế.

      Lạc Mộng Khê ra khỏi thư phòng, bước nhanh về phía Khê viên, nửa đường gặp Lãnh Tuyệt Tình được thị vệ dẫn tản bộ trong phủ, Lạc Mộng Khê liền chuyển hướng, chậm rãi về phía .

      “Lãnh Tuyệt Tình, sao ngươi lại ở trong này?”

      Nhìn thấy Lạc Mộng Khê, đáy mắt ưu thương của Lãnh Tuyệt Tình lên tia vui sướng, lại lập tức biến mất vô tung: “Là Lạc vương gia mời Lãnh mỗ đến”. Về phần nguyên nhân, ta cũng biết.

      “Tình hình Tuyệt Tình cung gần đây như thế nào?” Ta mang thai lâu như vậy, nếu Tuyệt Tình cung có gặp chuyện gì may, chứng minh là Nam Cung Quyết đúng, ta cùng với Tuyệt Tình cung còn có vấn đề gì.

      “Tuyệt Tình cung hết thảy mạnh khỏe”. Tạm thời có việc gì, lường trước Mộng Khê hỏi khi nào mới trở về tìm cách cắt đứt quan hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình liền giành trước trả lời:

      “Ta mệnh cho tả hộ pháp trở về Tuyệt Tình cung, xem xét cách cắt đứt quan hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung, nhất  định có biện pháp”.

      Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cười, tia ý cười chua sót lên khóe miệng, nàng vốn định : Ngươi cần phiền phức như vậy, ta cùng với Tuyệt Tình cung cũng còn quan hệ gì.

      Thanh thị vệ bẩm báo vang lên: “Khởi bẩm vương phi, vương gia cho mời Lãnh công tử thư phòng”.
      bluestar thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 112. Huyền y nam tử

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Kì Thiên quốc ở phía bắc Thanh Tiêu, nếu so sánh, mùa đông ở Kì Thiên quốc đến sớm hơn so với Thanh Tiêu.

      Ba ngày sau khi Hạ Hầu Thần lặng lẽ rút khỏi Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cũng xe ngựa hồi Kì Thiên.

      Sau khi Hạ Hầu Thần rời Thanh Tiêu liền trở về Tây Lương, chỉnh đốn lại quân đội, sau đó mới dẫn binh bắc phạt, ít nhất cũng cần thời gian tháng đại quân mới có thể đến được biên giới Tây Lương cùng Kì Thiên.

      Ba người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp là trực tiếp Kì Thiên, cho dù bọn họ chậm lại cũng đến Kì Thiên trước lúc đại quân Tây Lương đến.

      Kì Thiên hoàng thất gặp chuyện may, Bắc Đường Diệp vội vã trở về, dọc theo đường cũng chậm, xe ngựa mặc dù nhanh nhưng lại rất vững vàng, có cảm giác xóc nảy, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi trong xe ngựa có việc gì làm liền ngồi uống trà, mỗi ngày trôi qua cũng nhàn nhã.

      “Nam Cung Quyết, ngày đó chàng mời Lãnh Tuyệt Tình đến Lạc vương phủ, rốt cuộc là chuyện gì với vậy?” Đối với nội dung chuyện của Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê vẫn có chút tò mò, bởi vì sau khi ra khỏi thư phòng, đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình còn ưu thương như trước, lạnh như băng, trở nên thập phần….cổ quái.

      Lạc Mộng Khê hỏi lại trả lời cách hàm hồ, ràng là muốn đem tình cùng Lạc Mộng Khê giải thích, Nam Cung Quyết mang theo vẻ mặt bí hiểm: “Thiên cơ thể tiết lộ”.

      Lạc Mộng Khê lại nghĩ biện pháp dò hỏi, vẫn là thu hoạch được gì.

      “Thiên cơ thể tiết lộ”. Nam Cung Quyết buông cờ trắng trong tay, đem cờ đen bị cờ trắng vây xung quanh lấy ra khỏi bàn cờ.

      Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Quyết dào dạt đắc ý, mặt lại mang theo ý cười bí hiểm, đem cờ đen trong tay đặt lên bàn cờ: Lại là những lời này, chàng thể đổi câu khác sao?

      Trong lúc tức giận, Lạc Mộng Khê cảm giác được xe ngựa dần dần chậm lại, thanh ồn ào của mọi người truyền vào trong tai: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Bẩm vương gia, vương phi, đến kinh thành Kì Thiên”. Xe ngựa dừng lại, thanh bẩm báo của thị vệ từ bên ngoài truyền đến, Lạc Mộng Khê buông quân cờ trong tay: “Nhanh như vậy đến kinh thành Kì Thiên”. Ta còn nghĩ là phải vài ngày nữa mới có thể tới.

      Lạc Mộng Khê tò mò kinh thành Kì Thiên có bộ dáng ra sao, xốc lên màn xe hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, đạp vào mắt phải là phong thổ dân tình Kì Thiên, mà là quần áo màu lam cùng với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Bắc Đường Diệp.

      Lạc Mộng Khê sửng sốt, thân thể rất nhanh lui về phía sau: “Bắc Đường Diệp, người dọa người là có thể hù chết người biết ?”

      “Lạc Mộng Khê, thể trách bổn hoàng tử, bổn hoàng tử muốn tới cùng các ngươi chào hỏi, ai biết được ngươi lại đột nhiên xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài kia chứ”.

      Lạc Mộng Khê muốn cùng Bắc Đường Diệp cãi lại vài câu, Nam Cung Quyết tiến lên phía trước: “Bắc Đường Diệp, nay địch trong tối ta ngoài sáng, bổn vương nên xuất ở Kì Thiên, để tránh bị thám tử Tây Lương phát , ngươi nên hồi cung trước, bổn vương cùng Mộng Khê đến biệt viện, nếu trong cung có việc, sai người đến biệt viện thông tri cho bổn vương”.

      “Cũng tốt, vậy bổn hoàng tử trước bước”. Bắc Đường Diệp bình thường nhìn như tùy tiện, đối với mọi chuyện đều chút nào để bụng, kì thực lại là người cẩn thận, suy nghĩ chu đáo, ở ngoài cửa thành dừng xe chính là muốn cùng Nam Cung Quyết phân công nhau hành động, trong thời gian ngắn nhất có thể tìm ra gian tế trong hoàng thất Kì Thiên.

      Xe ngựa của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa vào thành mà chạy theo  hướng khác: “Nam Cung Quyết, trước kia có phải chàng thường đến Kì Thiên hay , nếu tại sao lại có trang viện ở đây?”

      Hơn nữa, vừa rồi lấy phản ứng của Bắc Đường Diệp, hẳn là biết biệt viện của chàng ở nơi nào.

      “Ta có ba cái, chính là Thanh Tiêu Lạc vương phủ, cái là sương phòng ở thiếu lâm tự, cái còn lại chính là biệt viện ở Kì Thiên”. Nam Cung Quyết đáp nghi sở vấn.

      “Mộng Khê, chẳng lẽ nàng cảm thấy kì quái, vì sao ta ở thiếu lâm tự là nơi phật môn thanh tĩnh lại có được Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ thế lực lợi hại như vậy?”

      “Đương nhiên kì quái, nhưng đây là chuyện riêng tư của chàng, nếu chàng muốn , ta cũng hỏi”. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cũng muốn cùng người khác ra bí mật đó, đó chính là quyền riêng tư, cho dù là vợ chồng giấu nhau chuyện gì, nhưng có số chuyện riêng tư ra được cũng là chuyện thường tình.

      Nam Cung Quyết nhàng cười, trong tươi cười có chút chua sót: “Thế lực này của ta tuy là bí mật, nhưng ta cũng ngại đem bí mật này với nàng”.

      “Năm ấy ta mười bốn tuổi, ở trong cung bị người thiết kế bắt ta ăn cua, suýt chút nữa mất mạng, là phương trượng đại sư đem ta đến thiếu lâm tự cứu sống ta, nhưng người muốn hại ta thấy ta chưa chết liền sai người duổi tới thiếu lâm tự, hạ sát thủ đối với ta…”

      “Khởi bẩm vương gia, vương phi, tới biệt viện”. Thanh thị vệ cung kính truyền đến từ ngoài cửa, Nam Cung Quyết ngừng lại kể nữa.

      biết có phải Lạc Mộng Khê nhầm lẫn hay , khi nghe đến thanh bẩm báo của thị vệ, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lên tia ý cười đắc ý: “Mộng Khê, xuống xe , cho nàng nhìn xem ngôi nhà khác của chúng ta”.

      Kì Thiên quốc hẳn là vừa mới có tuyết, trong trời đất trắng xóa mảnh, đại khái là vì thời tiết rất lạnh nên mặc dù trời trong nhưng tuyết vẫn chưa tan.

      Lạc Mộng Khê đứng trước căn nhà cổ kính nhưng thập phần hào hoa, nhịn được thầm giật mình: Nhìn nhà cửa này, vô luận là kiến trúc hay là diện tích, đều vô cùng xa hoa, so với Lạc vương phủ ở Thanh Tiêu chỉ có hơn chứ có kém, Nam Cung Quyết nơi này là nhà cũng hoàn toàn xứng đáng.

      “Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi”. Tin tức Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến nơi này sớm được truyền đến, trong biệt viện quản gia, hàng gã sai vặt, lại chỉ có vài nha hoàn.

      Lạc Mộng Khê đầu tiên là khó hiểu, sau đó lập tức hiểu : Nam Cung Quyết gần nữ sắc, trước đây trong biệt viện khẳng định chỉ có gã sai vặt, có nha hoàn, nay mấy nha hoàn này sợ là vừa mới đưa tới, chuyên môn hầu hạ Lạc Mộng Khê nàng.

      Hạ Hầu Thần mặc dù rời khỏi Thanh Tiêu, nhưng vì giấu giếm mọi người, cho người hóa trang ở lại dịch quán, cũng hề thiếu thị vệ Tây Lương thủ hộ.

      để cho thị vệ Tây Lương nhận ra Lạc vương phủ có gì khác thường, ngoại trừ Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, Lạc vương phủ người cũng có theo tới, Băng Lam đương nhiên cũng thể theo bên người Lạc Mộng Khê.

      Hộ vệ đường cũng chỉ là ít thị vệ thông thường cùng với chín người trong Kiêu Ảnh Thập bát Kỵ, Phượng Túy đứng đầu trong mười tám người cũng ở lại kinh thành hiệp trợ Nhạc Địch xử lí các chuyện tình trong Lạc Vương phủ, cùng với ứng phó những chuyện phát sinh.

      cần đa lễ, đều bình thân cả ”. Nam Cung Quyết ra lệnh tiếng, tất cả mọi người đứng thẳng thân thể, quản gia ở biệt viện cùng Nhạc Địch ở kinh thành là bất đồng, là trung niên là tử, ánh mắt sắc bén, vừa thấy liền biết là người thông minh, có khả năng.

      “Vương gia”. nha hoàn bưng cái khay đến trước mặt Nam Cung Quyết cách thước dừng lại, khay được vải bố che lại, biết bên trong đựng vật gì.

      Những nha hoàn ở biệt viện này đều phải là nha hoàn bình thường, mà là thế lực Nam Cung Quyết thầm huấn luyện, đối với thói quen của Nam Cung Quyết tự nhiên là rất lưu tâm, có chút làm trái.
      xixonbluestar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :