1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15 : Điều kiện

      Edit : Gió Lạc

      Beta : Kun'xjh



      Ed đến bây giờ kun’ mới phát tên của hk phải là ‘Nam Cung Ngọc’ mà là ‘Nam Cung Quyết’…
      …từ h tên của ấy là ‘Nam Cung Quyết’ nha…mọi người lưu ý hộ kun’ chút…rất sr vì bất tiện này.


      p/s : Vẫn thjk tên là Nam Cung Ngọc hơn


      Đêm đến, sau khi Lạc Mộng Khê đã dùng bữa tối và tắm rửa, nàng nằm giường . lúc này phế viện đã đổi tên thành Khê viện, toàn bộ Khê viện có sự thay đổi lớn.

      Phòng ốc tồi tàn được tu sửa hoàn toàn, giữa phòng đặt cái bàn gỗ lim tao nhã tương xứng với ghế tựa làm bằng gỗ lim . bàn vuông đặt bộ ấm trà tinh xảo, vừa nhìn đã biết là thứ xa xỉ, giường lớn sang trọng, chăn gấm mềm mại, trướng mạn bằng lụa trong suốt, toàn bộ phòng ngủ như một cung điện xa hoa cao quý.

      Cỏ hoang trong viện đã được làm sạch, hương hoa tươi mát theo gió nay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái.

      Trong khoảng ba ngày, Lạc Mộng Khê từ sống nghèo khổ trong khu viện tồi tàn, bỗng biến thành công chúa, sống trong ngọc ngà châu báu.

      Kết quả hôm này là do Lạc Mộng Khê đã nước cờ mạo hiểm, cũng khiến cho nàng nhìn ra ai là kẻ bắt nạt kẻ yếu, hay nịnh nọt.

      Bởi vì Lạc Mộng Khê mà tất cả nha hoàn, nô bộc đều bị đánh hai mươi đại bản, ngày hôm sau còn phải mang theo thương tích mà làm việc, nên trong lòng hận Lạc Mộng Khê đến thấu xương, sau lưng thầm rủa nàng chết được tử tế, nhưng khi gặp Lạc Mộng Khê, tất cả đều cung kính gọi một tiếng: "Đại tiểu thư!"

      Thái độ của Vương quản gia đối với Lạc Mộng Khê cũng có sự thay đổi lớn, sau khi lĩnh hơn năm mươi đại bản, chưa kịp nghỉ ngơi, đã sai người đến chỗ Lạc Mộng Khê tu sửa lại.

      Tuy rằng lúc đó, Vương quản gia đã bị đánh đến gần chết, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chịu đựng, sai người đưa hắn tới phế viện, ngồi chăn bông, chỉ huy hạ nhân làm việc này việc kia.

      Những thay đổi lớn này Lạc Mộng Khê đã sớm dự liệu được, cho nên nàng có phản ứng gì, nhưng việc làm của Lạc thừa tướng khiến Lạc Mộng Khê trong lòng khinh thường:

      Lạc Đại tiểu thư ở phế viện chịu khổ, Lạc thừa tướng thật sự biết, nếu Lạc thừa tướng biết thì cũng tạm thời nói làm gì, nhưng hắn ngày đó đem tất cả sự tình đổ lên người Vương quản gia cùng Thừa tướng phu nhân, làm cho Nam Cung Quyết và mọi người đều biết, nữ nhân thân sinh của ở nơi này chịu khổ cực, hắn biết.........

      Khóe miệng khẽ cong lên một tia trào phúng: có phụ thân như Lạc thừa tướng, biết là phúc hay họa . Ba ngày trước Lạc Mộng Khê ́ ý nhờ Băng Lam bưng đồ ăn ngang qua chỗ Lạc thừa tướng, chính là muốn dẫn dụ Lạc thừa tướng đến phế viện . Lạc thừa tướng rất sỉ diện, lại ở trước mặt Nam Cung Quyết biết được nữ nhi của mình sống thê thảm, mặc dù hắn rất chán ghét nữ nhi này, hắn cũng đóng vai 'Từ phụ' cho nữ nhi mình cuộc sống mới, nếu mặt mũi hắn để ở đâu..........

      Đương nhiên, ̣a vị của Lạc Mộng Khê ở phủ được một bước lên trời, ngoài mưu kế cao minh của nàng ra, còn phải cảm tạ một người đã phối hợp với nàng . Ngày đó, khi mọi người rời khỏi Khê viên, hắn xoay người nháy mắt, biết là vô ý hay ́ tình liếc Lạc Mộng Khê một cái, ánh mắt trước sau như một, lạnh lùng sắc bén......

      suy nghĩ, mùi Đàn Hương nhàn nhạt lẫn trong gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, ngọn đèn bàn bị gió thổi ngừng dao động, lúc sáng lúc tối.........

      Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ . Dưới ánh trăng, một bạch y nam tử tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tàng cây hoa Quế quay lưng về phía nàng, xung quanh hắn được bao bọc bởi một tầng sáng bạc, mùi Đàn Hương nhè theo gió bay vào mũi Lạc Mộng Khê, hơi thở vương giả, cường thế vương vấn toàn thân, làm cho người ta thể bỏ qua.........

      là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lạc Mộng Khê thầm oán một câu, rất nhanh mặc quần áo ra khỏi phòng, chậm rãi hướng phía bạch y nhân . lúc này Lạc Mộng Khê cũng mặc bạch y, lại được may bằng tơ lụa, mái tóc đen huyền mềm mại như tơ được nhàng vấn lên bằng trâm ngọc xanh biếc, mạng che trong suốt che nữa khuôn mặt . Gió nhè nhẹ thổi, tà áo nhẹ bay, mạng che nhàng lay động, những đường nét duyên dáng của khuôn mặt sau mạng che như ẩn như hiện, làm cho người ta suy nghĩ miên man . Ánh trăng nhàn nhạt, xung quanh Lạc Mộng Khê là một tầng ánh trăng mờ, xa xa nhìn lại tựa như tiên nữ trời hạ phàm.

      Lạc Mộng Khê vào trong sân viện, cách bạch y nhân khoảng ba thước bình tĩnh : " biết Lạc vương gia, ban đêm đến phủ là có chuyện gì?"

      Nam Cung Quyết xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, dung nhan tuấn, khí chất nho nhã, ánh mắt ôn nhuận, nhưng che dấu được hơi thở vương giả cùng với đáy mắt chứa vẻ lạnh lùng và sắc bén.

      Khi Nam Cung Quyết xoay người, tia ôn nhuận khác thường trong đáy mắt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức làm người ta kịp thấy rõ: "Mưu kế của Lạc đại tiểu thư quả thật cao thâm, ngay cả bổn vương cũng xem như bị ngươi dẫn dắt!"

      "Vương gia nói sai rồi, mưu kế lần này của Lạc Mộng Khê là do Vương gia lựa chọn, Vương gia có thể chọn giúp đỡ, cũng có thể chọn giúp đỡ!" Nam Cung Quyết là người thông minh, sớm nhìn ra mưu kế của nàng, nàng cũng cần giấu diếm nữa, nghe ngữ khí Nam Cung Quyết, lai giả bất thiện*, Nam Cung Quyết cũng phải nhân vật đơn giản, cho nên, nàng phải cẩn thận ứng phó.

      (*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. (Người tốt k đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì)

      "Theo ý của Lạc đại tiểu thư, bổn vương là tự mình đa tình......"

      "Kia là phải!" Hoàng thất nhiều người có ngạo khí, thích lấy mình làm trung tâm, ghét nhất bị người khác lợi dụng, nghe ngữ khí Nam Cung Quyết sắp tức giận, nhưng Lạc Mộng Khê cũng sợ hắn, bất quá dù sao Nam Cung Quyết cũng giúp đỡ mình.

      Huống chi, Lạc Mộng Khê vừa có ̣a vị, có thế lực, rất nhiều chuyện còn cần nàng điều tra, có nhiều bằng hữu như Nam Cung Quyết còn hơn là kẻ ̣ch.

      "Lạc vương gia chiếu ́ Lạc Mộng Khê, Mộng Khê trong lòng vô cùng cảm kích, để báo đáp, Mộng Khê có thể đáp ứng làm một việc giúp Vương gia!" Lạc Mộng Khê ngữ khí bình tĩnh: "Mộng Khê biết Vương gia bên cạnh có rất nhiều ám vệ lợi hại, nhưng có một số việc bọn họ tiện ra mặt…"

      Nam Cung Quyết hơi suy tư một lát: "Bổn vương, chỉ thích người mạnh mẽ, thông qua khảo nghiệm của bổn vương, Lạc đại tiểu thư mới có tư cách cùng bổn vương ra điều kiện!"

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: " biết khảo nghiệm theo lời Vương gia là việc gì?"

      “Bổn vương biết võ công của Lạc đại tiểu thư tồi, nếu trong năm mươi chiêu, Đại tiểu thư thắng bổn vương, ngươi cùng bổn vương ân oán xóa bỏ, nếu là bổn vương thắng Đại tiểu thư......” Nam Cung Quyết mâu quang lạnh lẽo: “Vậy phiền Đại tiểu thư hạ mình khuất phục, về dưới trướng của bổn vương!”

      Lạc Mộng Khê đáy mắt sắc bén, người phát ra khí tức mạnh mẽ . Cơ quan uyên bác bên trong hộp gấm cùng với mưu kế cao siêu mấy ngày trước, cho thấy nàng cũng phải là người tầm thường, nếu có thể được nàng tương trợ, Nam Cung Quyết như hổ mọc thêm cánh, đây cũng là mục đích chính khiến tới đây lúc này!

      Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt suy tư lát, nhàng gật đầu: “Liền theo ý của Lạc vương gia!”

      Lạc Mộng Khê biết thân thủ của mình bằng Nam Cung Quyết, đánh nhau trong thời gian dài nàng tuyệt đối thất bại, nhưng Lạc Mộng Khê kiếp trước là đặc công, mà đặc điểm của đặc công: Lợi hại nhất chính là trong thời gian ngắn chế ngự địch nhân . cho nên, cùng Nam Cung Quyết quá năm mươi chiêu, nàng chưa hẳn thất bại!
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16 : So chiêu

      Edit : Gió Lạc

      Beta : Kun'xjh



      "Đại tiểu thư, thỉnh ra chiêu!" Lời còn chưa dứt, ánh mắt Nam Cung Quyết đột nhiên thay đổi, tay cầm khăn luạ che miệng ho khan kịch liệt.

      "Lạc vương gia, ngươi có sao ?" Nhìn sắc mặt đỏ ửng và thân thể tuấn mỹ khẽ run nhẹ của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nhẹ giọng hỏi, mâu quang hiện lên một tia sáng tỏ: Nam Cung Quyết mắc bệnh Hoa Đào lao, chắc là bởi vì năm năm trước ăn phải thực phẩm chí hàn là cua dẫn tới bệnh càng nặng hơn.

      Ở ̉ đại, chỉ cần là bệnh có chữ lao, thì đều là bệnh nan y, cũng giống như bệnh ung thư ở hiện đại, có thuốc chữa, chỉ có thể tận lực mà kéo dài mạng sống.........

      biết bao lâu sau, Nam Cung Quyết ngừng ho khan, lấy khăn lụa lau miệng, bờ môi tái nhợt chút huyết sắc, sắc mặt ửng đỏ lạ thường, ánh mắt có chút tản ra . Trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, mâu quang hơi trầm xuống: Bệnh của Nam Cung Quyết đã xâm nhập vào phổi, chỉ sợ thời gian còn nhiều.......

      "Bổn vương có việc gì, Lạc Đại tiểu thư, thỉnh ra chiêu!" Thanh Nam Cung Quyết rõ ràng là hữu khí vô lực, nhưng lại mang theo khí thế uy nghiêm, làm cho người ta thể khinh thường.

      "Một khi đã như vậy, Mộng Khê đắc tội!" Vừa nói, thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê đồng thời di chuyển trong nháy mắt đã đến trước mặt Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bàn tay mềm mại đánh tới hướng Nam Cung Quyết.....

      Ngay khi bàn tay Lạc Mộng Khê sắp chạm vào Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đột nhiên nghiêng người tránh khỏi chiêu thức của Lạc Mộng Khê, tà áo trắng tung bay, động tác tao nhã như tiên nhân, nâng bàn tay lên hóa giải thế tấn công của Lạc Mộng Khê......

      phải Lạc Mộng Khê muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng Nam Cung Quyết là người của hoàng thất nên có ngạo khí hơn người, tuy rằng hắn bệnh rất nặng, nhưng hắn cần người khác thương hại. Nếu hôm nay Lạc Mộng Khê vì hắn phát bệnh mà hủy bỏ tỷ thí, e rằng bọn họ trong lúc đó đã trở thành kẻ thù.

      Tuy rằng chỗ ở của Lạc Mộng Khê là nơi hẻo lánh, nhưng phủ Thừa tướng ban đêm vẫn có thị vệ tuần tra, tất cả động tĩnh nơi này đều lọt vào tai bọn họ.

      Bất quá Lạc Mộng Khê cũng lo lắng việc nàng cùng Nam Cung Quyết tỷ thí bị phát hiện, bời vì nàng sớm nhận ra, có bốn ám vệ võ công cao cường đứng ở bốn phía đông, tây, nam, bắc của Khê viên, người ngoài thể tiếp cận nơi này.....

      Lần trước Lạc Mộng Khê ngang qua Lạc vương phủ, bị Nam Cung Quyết phát hiện, còn cùng hắn so một chưởng, nhưng hoàn toàn thể đánh giá võ công hắn cao hay thấp, lần này cùng hắn gia thủ, vừa rồi Lạc Mộng Khê mới biết được, võ công của Nam Cung Quyết cao lường được!

      Ở hiện đại, võ thuật Trung Quốc được chia làm hai loại là võ thuật hiện đại và võ thuật ̉ đại, Lạc Mộng Khê thân là đặc công, cả hai dạng này, nàng đều có học qua, võ thuật hiện đại lấy công kích làm chủ yếu, nhanh, chuẩn, nhưng cần phải có vũ khí như đinh sắt, chủy thủ.

      Cổ võ bác đại tinh thâm, học rất khó, nhưng nếu lĩnh ngộ hoàn toàn cổ võ kia thì người đó nhất ̣nh là cao thủ trong cao thủ, cần sử dụng vũ khí gì, chỉ cần sợi tóc, cái móng tay đều có khả năng giết người.

      Thông minh như Lạc Mộng Khê cũng chỉ mới lĩnh ngộ sáu tầng cổ võ . Võ công của Nam Cung Quyết chính là bậc cao nhất của cổ võ, Lạc Mộng Khê muốn thắng trong vòng năm mươi chiêu, thật rất khó khăn, nhưng mà Lạc Mộng Khê cũng phải là người dễ dàng chịu thua, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng nhất ̣nh ́ gắng tranh thủ . Nàng ra chiêu rất nhanh, lại sắc bén, Nam Cung Quyết cũng tập trung tinh thần, ứng phó chiêu thức Lạc Mộng Khê........

      Dưới ánh trăng, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết đều là thân bạch y, hai người ở giữa vườn hoa hồng đánh nhau, tà áo trắng theo gió tung bay, động tác hai người rất nhanh nhưng lại tao nhã, xa xa nhìn lại, giống như đắm chìm dưới ánh trăng dùng võ nói tình ý thần tiên quyến lữ.

      Nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết, hai người đánh nhau cực kì nguy hiểm, chỉ cần có chút sơ ý, sẽ vạn kiếp bất phục*.....

      (*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp trở lại được)



      Lạc Mộng Khê điểm nhẹ hai chân, rất nhanh lùi về sau mấy bước, bàn tay khẽ lật, một dải lụa trắng đánh tới Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đột nhiên giơ tay, khi dải lụa trắng đến trước mặt quấn vào tay , năm ngón tay đột nhiên nắm chặt: "Bành bành bành......" Mấy tiếng vang vừa dứt, giữa trung toàn bộ dải lụa trắng bị đánh nát........

      "Lưu Vân, lấy kiếm đến!" Thản nhiên lướt nhìn Lạc Mộng Khê cách đó xa, Nam Cung Quyết lạnh giọng ra lệnh.

      Nam Cung Quyết vừa dứt lời, hai thanh trường kiếm mang theo hàn quang lóe sáng rất nhanh hướng về phía Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.

      Hai người thay phiên nhận trường kiếm, đồng thời mí mắt nâng lên, trường kiếm nhanh như chớp đánh về phía đối phương, chỉ nghe một tiếng 'Keng' vang lên, hai thanh kiếm giữa trung va vào nhau, lóe ra tia lửa chói mắt......

      Nam Cung Quyết đáng ghét, gạt ta nói xử lí chính sự, nhưng lại đến nơi này gặp tình nhân! cây Đại Thụ cách đó xa xuất hiện một thân ảnh màu lam, dưới ánh trăng nhìn giống như tình lữ, truy đuổi, ngừng nhìn về phía Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

      muốn nhảy từ cây Đại Thụ xuống thân để gặp hai người, một gã ám vệ xuất hiện trước mặt thân ảnh màu lam: "Tứ hoàng tử, Vương gia có dặn qua, lúc cùng với Lạc Đại tiểu thư so chiêu, cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!"

      Bốn gã ám vệ này đều là tâm phúc của Nam Cung Quyết, võ công cao cường, đối với Nam Cung Quyết trung thành tận tâm, lời nói của hắn đối với bốn người này ngang với thánh chỉ.

      Nếu Nam Cung Quyết muốn cho bất luận kẻ nào quấy rầy hắn cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, dù phải liều mạng cả bốn người cũng nhất ̣nh để cho ai quấy rầy, nếu Diệp Bắc Đường muốn xông vào, trước tiên phải bước qua xác của bốn người này.

      Võ công của bốn người này, Diệp Bắc Đường từng chứng kiến, nếu bốn người cùng liên thủ, hắn thể nắm chắc phần thắng.....

      Quên , vẫn là chờ Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê giao thủ xong mới chất vấn hắn!

      Năm mươi chiêu dần trôi qua, mâu quang Lạc Mộng Khê trầm xuống: Cho dù thắng được Nam Cung Quyết, ta cũng tuyệt đối bại dưới tay hắn..........

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Quyết nhìn Nam Cung Quyết đánh giá cao thấp một lần, ánh mắt dừng ở một chỗ, mâu quang sáng lên nhưng ai có thể thấy, trong lòng đã có chủ ý.

      Lạc Mộng Khê đột nhiên tấn công nhanh hơn, trường kiếm trong tay liên tục dao động, bức Nam Cung Quyết lui vài bước, thừa dịp Nam Cung Quyết lui về phía sau lộ ra khe hở, trường kiếm trong tay Lạc Mộng Khê chém ra, đây đã là chiêu thứ bốn mươi chín......

      Chiêu thứ bốn mươi chín trong nháy mắt qua , trường liếm trong tay Nam Cung Quyết đã chỉ thẳng ̉ họng Lạc Mộng Khê, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, nàng vội vàng vung kiếm, nhưng phải chắn trường kiếm của Nam Cung Quyết, mà là thẳng đến trái tim của Nam Cung Quyết.........

      Vùng ̉ chợt lạnh, mũi kiếm của Nam Cung Quyết đã kề sát ̉ họng Lạc Mộng Khê, chỉ cần hắn dùng sức, sẽ khiến Lạc Mộng Khê mất mạng.

      Nhưng mà mũi kiếm của Lạc Mộng Khê cách tim Nam Cung Quyết ba li, rõ ràng Lạc Mộng Khê đã thua....

      "Ta thừa nhận, võ công Lạc vương gia so với ta cao hơn!" Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, mâu quang Lạc Mộng Khê lóe lên, thu hồi trường kiếm, ho nhẹ vài tiếng, nhẹ nhàng hạ mí mắt, đáy mắt sâu thẵm.

      Nam Cung Quyết cũng thu hồi trường kiếm đặt ở ̉ họng Lạc Mộng Khê về, ho nhẹ vài tiếng: "Một khi đã như vậy, thỉnh Lạc Đại tiểu thư tuân thủ ước ̣nh của chúng ta trước đó......"

      "Đợi chút, Lạc vương gia, Mộng Khê chỉ nhận thua, chưa nói muốn về dưới trướng Lạc vương gia!" Lạc Mộng Khê nói từng chữ, vang mạnh mẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh như thường.

      "Lạc Mộng Khê, vừa rồi khi so chiêu với ngươi, ta đã sớm nói rõ ràng, nếu ngươi thua, sẽ phải về dưới trướng bổn vương, mặc ta sai phái, chẳng lẽ ngươi muốn bội ước!" Thanh Nam Cung Quyết lạnh như băng, làm cho người ta cảm giác như ở trong hầm băng, giận nhưng cường thế áp chế khiến người khác thở nỗi. ( GL úi ngộp thở >.< )

      "Lạc Mộng Khê ta vi phạm ước ̣nh, bất quá......" Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, mắt hiện lên tia trêu tức, bàn tay nhỏ bé xuất hiện một thứ xanh biếc: "Lạc vương gia, ngươi có nhận ra vật này?"
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      minhhanhng, thỏ thỏ, trangmai12345 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17. Thỏa thuận
      Edit : Gió Lạc
      Beta : kun’xjh



      Bàn tay mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê cầm một sợi tơ hồng, sợ tơ được nối với một miếng ngọc bội xanh biếc trong suốt, hoa văn mặt ngọc bội có khắc hình rồng tượng trưng cho Thanh Tiêu hoàng thất, Cự Long sống động thần thái cao ngạo, giống như bay lượn đến chín tầng mây.

      Một mặt khác có khắc chữ Quyết, nét chữ như nước chảy mây trôi, tiêu sái phiêu dật: "Lạc vương gia, đây là ngọc bội tượng trưng cho thân phận của ngài!"

      Loại ngọc bội này mỗi vị hoàng tử của Thanh Tiêu quốc đều có một khối, chỉ là chữ khắc đó giống nhau, gặp ngọc như gặp người, nhẹ thì có thể sai khiến người khác, nặng thì có thể điều động thiên binh vạn mã, vật quan trọng như thế thể rơi vào tay người khác được.

      Nhìn ngọc bội trong tay Lạc Mộng Khê, trong phút chốc Nam Cung Quyết cảm thấy kinh ngạc nhưng sau đó liền khôi phục lại bình thường: "Lạc đại tiểu thư quả nhiên tài nghệ hơn người, bởi vậy mới có thể lấy ngọc bội người bổn vương, biết phải làm thế nào Lạc đại tiểu thư mới đem ngọc bội trả cho bổn vương?"

      "Rất đơn giản!" Mâu quang Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: "Vừa rồi Lạc vương gia tỷ thí thắng Mộng Khê, hiện giờ, trong tay Mộng Khê có ngọc bội của Vương gia, ta và ngươi xem như hòa nhau . Lạc Mộng Khê ta sẽ về dưới trướng Lạc vương gia, nhưng mà ba ngày trước ngươi giúp ta, mà ta lại thích thiếu nợ nhân tình, vẫn như vừa rồi ta nói, ta có thể làm cho ngươi một việc!"

      "Việc này có thể là bất cứ chuyện ghê gớm gì, bao gồm cả phóng hỏa giết người, trù tính hãm hại, giúp ngươi đoạt được thứ mọi người đều muốn......" Lạc Mộng Khê tạm ngưng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng vẻ trêu tức: "Ngôi vị hoàng đế!"

      Khi nói những lời này, Lạc Mộng Khê nhìn như để ý, nhưng sự thật là ánh mắt nàng nhìn về phía Nam Cung Quyết, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hắn, muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng điều làm cho Lạc Mộng Khê thất vọng chính là khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Quyết vẫn như bình thường, ánh mắt sâu thẳm chút gợn sóng, giống như việc Lạc Mộng Khê với hắn có liên quan.

      Là Nam Cung Quyết rất giỏi che dấu, làm cho người ta nhìn ra, hay hắn vốn là màng đến ngôi vị hoàng đế kia? Nếu , ai có thể nghe đến 'Ngôi vị hoàng đế' còn có thể bình tĩnh như thế.....

      "Tốt, bổn vương đáp ứng điều kiện của ngươi!" Ngay khi Lạc Mộng Khê thầm đoán Nam Cung Quyết suy nghĩ gì, Nam Cung Quyết đột nhiên mở miệng.

      Vừa dứt lời, ngọc bội trong tay Lạc Mộng Khê đã bay về tay Nam Cung Quyết: "Việc đã giải quyết xong, bổn vương cáo từ! Thỉnh Đại tiểu thư tuân thủ ước ̣nh của chúng ta!" Nói xong Nam Cung Quyết xoay người muốn rời .

      "Đợi chút!" Một vật màu hồng từ trong tay Lạc Mộng Khê bắn thẳng về phía Nam Cung Quyết, khi vật đến gần, Nam Cung Quyết đột nhiên động thủ, đem vật Lạc Mộng Khê phóng tới kẹp giữa hai ngón tay: "Cầm lấy tín vật này, khi cần ta hỗ trợ, cho người mang tín vật tới báo tin!"

      Nam Cung Quyết hơi nheo mắt, một mảnh san hô tinh xảo hiện ra trước mắt, mâu quang trở nên mất tự nhiên: "Có lẽ, trong tương lai, ngươi chỉ giúp ta một việc....."

      Thanh mờ ảo, hư truyền vào tai, trong lòng Lạc Mộng Khê nghi hoặc, muốn hỏi Nam Cung Quyết có ý gì, đã thấy thân ảnh hắn cách xa mấy chục thước, giống như bức tranh thần tiên phiêu dật, dần dần rời xa tầm mắt nàng.....

      bầu trời phía Đông sao Mai mọc lên, theo quy củ của Thừa tướng phủ, hạ nhân phải rời gường làm việc, vì tránh người khác chú ý, thân ảnh Nam Cung Quyết đã nhanh chóng biến mất, Lạc Mộng Khê cũng rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi, nằm giường lăn qua lăn lại vẫn ngủ được:

      Nam Cung Quyết nói ra câu kia, là do hắn nói, hay là do ta nghe nhầm? Còn có, khối ngọc bội tượng trưng cho thân phận hoàng thất kia, là do xung quanh Nam Cung Quyết mất lực hút, nên mảnh ngọc tự mình bay ........

      Nam Cung Quyết đến cuối cùng là loại người gì? Càng tiếp xúc với hắn, Lạc Mộng Khê càng cảm giác được: Nam Cung Quyết sâu lường được, thiếu hắn một ân tình, biết là phúc hay là họa.....

      "...... Tiểu thư, tiểu thư...... Tỉnh tỉnh, tỉnh lại mau...." Trong sương mù, thanh hưng phấn của Băng Lam nhẹ nhàng vang bên tai.

      Lạc Mộng Khê tình nguyện mở mắt, ánh mắt mơ màng buồn ngủ: "Chuyện gì?" Tối qua cùng Nam Cung Quyết đánh nhau tới hơn nữa đêm, khiến nàng mất ít thể lực, đến khi chợp mắt cũng đã gần sáng, ghé mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: Nàng ngủ nhiều nhất là hai canh giờ......

      Băng Lam giống như nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lạc Mộng Khê, vui vẻ giải thích: "Tiểu thư, mười ngày sau chính là Cúc Hoa yến, vương quản gia có mua mấy cây vải tinh xảo, Đại phu nhân mời người đến nhận vải......."

      Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại: "Ngươi lĩnh giúp ta ! Băng Lam về sau loại chuyện nhỏ này ngươi làm chủ, đừng làm phiền tới ta!"

      " được, tiểu thư!" Băng Lam vội vàng giải thích: "Lạc phủ có quy ̣nh, vật liệu may mặc chỉ có thể là do phu nhân, tiểu thư hoặc thiếu gia tự mình lĩnh, nha hoàn thể thay thế!"

      Thừa tướng phủ này như thế nào lại có nhiều quy củ như thế! Lạc Mộng Khê thầm oán một câu, mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn chưa chịu mở vừa ̣nh nói: "Chờ ta tỉnh ngủ lĩnh cũng muộn!"

      Trong đầu đột nhiên nghĩ tới gì đó, Lạc Mộng Khê trong phút chốc tỉnh ngủ, đột nhiên ngồi dậy: "Băng Lam vừa rồi ngươi nói, vật liệu may mặc nha hoàn thể nhận thay, Lạc Tử Quận cùng Lạc Tử Hàm cũng sẽ tự mình lĩnh vật liệu may mặc?"

      Băng Lam nhẹ nhàng gật đầu, mâu quang hiện lên một tia khó hiểu: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

      " có vấn đề gì!" Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường: "Chúng ta trước lĩnh vật liệu may mặc!"

      Lạc Tử Hàm, chúng ta sẽ liền gặp mặt, nhưng ta thật rất muốn biết, một người cướp đoạt tín vật của tỷ tỷ, giả mạo người khác trở thành ân nhân cứu mạng, đến tột cùng có tâm ̣a độc ác như thế nào!

      Sau khi rữa mặt chải đầu xong, Lạc Mộng Khê thay quần áo sạch sẽ, mang theo Băng Lam bước nhanh về phía trước.

      Dọc đường gặp được ít nha hoàn, nô bộc, như trước đây trong mắt họ còn khinh thường nàng, mà là cung kính nhưng bên trong tràn đầy cừu hân, Lạc Mộng Khê vội vã , nên cũng cùng bọn chúng so đo.

      Trước bàn đặt một đoạn vải trắng như tuyết, bên cạnh có người thân toàn tơ tằm, tay cầm khăn lụa, diện mạo thanh tú, tóc búi đơn giản, nhìn từ cách ăn mặc đến cách trang điểm, chính là nhất đẳng nha hoàn Lạc phủ.

      Lạc Mộng Khê nhìn chung quanh một vòng cũng nhìn thấy thân ảnh Lạc Tử Hàm, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng, bất quá, bị đánh ba mươi đại bản, thương thế Lạc Thải Vân vẫn chưa lành, thế nhưng vẫn được nha hoàn đỡ dậy đứng ở một góc trong đại sảnh, nhìn bàn gấm vóc trắng tuyết, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện ngấn lệ.

      Lạc Mộng Khê tiếng động cười lạnh: Lạc Thải Vân, đúng là phải thích chưng diện bình thường, chỉ là cấm ngươi một năm cung cấp vật liệu may mặc trang sức, mà ngươi đã thương tâm như vậy......

      "Đại tiểu thư, đây là vật liệu may mặc cho người!" Đứng ở sau bàn chính là nhất đẳng nha hoàn Lạc phủ, khi Lạc Mộng Khê tiến vào, lễ phép tiếp đón.

      "Đại phu nhân đâu?" Theo Lạc Mộng Khê biết, vật liệu may mặc đều là do Đại phu nhân tự mình chia cho các phu nhân, tiểu thư khác.

      "Bẩm Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư ở Cảnh vương phủ chưa về, Tam thiếu gia nhiễm bệnh nằm giường, Đại phu nhân đưa vật liệu cho bọn họ!" Nha hoàn vẫn như trước, trả lời thập phần lễ phép: "Đại tiểu thư, đây là vật liệu may mặc, thỉnh ngài nghiệm thu, Đông Mai còn có việc phải làm nên trước, cáo lui!"

      ra nàng chính là nha hoàn được Đại phu nhân sủng ái nhất Đông mai, hổ là do một tay Đại phu nhân dạy dỗ, vô luận đối với người nào, đều có cử chỉ khéo léo, kiêu ngạo, siểm nịnh.....

      "Đông Mai tỷ tỷ thong thả!" Băng Lam cùng Hoa Đào (nha hoàn Lạc Thải Vân) cung kính nói, Lạc Thải Vân phẫn hận nhìn Lạc Mộng Khê trong ánh mắt chứa đầy cừu hận, chậm rãi đến trước bàn.

      Nhìn tơ lụa bàn, mặt tuyết hoa thêu tinh xảo, trong mắt Lạc Mộng Khê hiện lên một tia trêu tức: Tuy rằng nàng cho đoạn gấm tuyết này là của hiếm, nhưng, dùng nó để bắt nạt Lạc Thải Vân, chính là sai!

      Lạc Mộng Khê thu hồi ánh mắt, muốn lớn tiếng ra lệnh Băng Lam đem vật liệu may mặc mang về Khê viên, bất chợt có một mùi hương quái dị bay vào trong mũi........
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      thỏ thỏ, tiểu Viên Viên, Aliren4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18 : Mua bán

      Edit : kun'xjh



      Mùi hương quái dị vừa lên, nháy mắt biến mất dấu vết, giống như chưa từng xuất qua, nếu là người bình thường, khẳng định hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.

      Nhưng Lạc Mộng Khê phải là người bình thường, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng nín thở, rất nhanh quay đầu nhìn về hướng mùi hương quái dị truyền đến, đập vào mắt có thể nhìn thấy, dĩ nhiên là đoạn gấm tuyết tinh xảo kia......

      Lạc Mộng Khê tập trung nhìn đoạn gấm tuyết trước mặt . Lạc Thải Vân trong lòng tức giận thôi, mắt đẹp ra tia lửa giận, nếu là trước kia, nàng khẳng định xông lên phía trước đẩy Lạc Mộng Khê ngã qua bên, cướp cây vải ấy, ở trước mặt Lạc Mộng Khê đắc ý dào dạt, nghênh ngang rời .

      Nhưng nay, mông bị đánh đau ê ẩm lúc nào cũng nhắc nhở nàng, nàng thể lại làm việc lỗ mãng, nếu chỉ tự vạ vào thân.

      Nhưng nếu nàng trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê lấy đoạn gấm tuyết, nàng cam lòng, cam lòng a......

      Người đê tiện giống như Lạc Mộng Khê, chỉ xứng mặc quần áo vải thô, làm sao có thể xứng với gấm tuyết chứ, đoạn gấm tuyết đó, là đo theo cơ thể của Lạc Thải Vân ta, chỉ có Lạc Thải Vân ta mới xứng để mặc, cũng chỉ có Lạc Thải Vân ta mới có thể mặc nó phong thần phiêu dật!

      Lạc Mộng Khê mặc gấm tuyết, chính là phí phạm chà đạp lên vật liệu may mặc tốt nhất......

      Trước kia, Lạc Thải Vân cũng cho là như vậy, cho nên mới có thể đoạt vật liệu may của Lạc Mộng Khê, nhưng nay, nàng chỉ có thể nhìn mà than thở......

      Làm như nhìn thấy phẫn nộ của nàng, nguyên bản Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn đoạn gấm tuyết trong hộp đột nhiên ngẩng đầu tầm mắt chuyển hướng, vừa lúc bắt gặp Lạc Thải Vân chưa kịp thu hồi đáy mắt phẫn nộ cùng cam lòng......

      Nếu là người bình thường, bị người khác bắt gặp lúc tức giận, khẳng định vì tự mình tìm lý do để rời , nhưng Lạc Thải Vân này da mặt rất dầy, sau khi bị Lạc Mộng Khê bắt gặp, nàng chỉ tránh , mà đáy mắt phẫn nộ ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.

      Lạc Mộng Khê mâu quang chợt , khóe miệng khẽ cong lên tia cười quỷ dị làm người ta dễ phát :“Tứ muội, ngươi phải rất muốn đoạn tuyết gấm này sao?”

      “Đúng sao?” Lạc Thải Vân nghĩ đơn giản, với chính mình:'Ngươi cũng đưa cho ta!'

      “Nếu ta , ta có thể đem vật liệu may mặc này bán cho Tứ muội sao?” Lạc Mộng Khê nhàng bâng quơ.

      “Ngươi tốt như vậy sao?” Lạc Thải Vân ngữ khí mang theo trào phúng, đáy mắt lên tia khinh thường, lập tức phản ứng lại:“Ngươi vừa gì, đem vật liệu may mặc bán cho ta?”.

      “Đúng vậy!” Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn đoạn gấm tuyết:“Thừa tướng phụ thân vì muốn bù lại những năm gần đây đối xử tệ bạc với ta, chỉ phái người tu sửa phòng của ta thành cung điện, còn sai người mua rất nhiều vật liệu may mặc, trang sức cho ta!”

      '] “Cho dù ngày ta đổi bộ quần áo, mấy tháng cũng mặc hết, doạn gấm tuyết này đối với ta có cũng chẳng sao!”

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Lạc Thải Vân, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình:“Nhưng là Tứ muội như vậy, bị phụ thân cấm năm vật liệu may mặc, trang sức, mà Cúc Hoa yến lại sắp tới, có quần áo mới sao được......”

      “Đoạn gấm tuyết này ngươi tính bán bao nhiêu bạc?” Lạc Thải Vân thích chưng diện, chỉ quan tâm quần áo cùng trang sức, về phần bạc, nàng có khái niệm gì: đoạn gấm tuyết này vừa thấy biết là thượng phẩm, nếu may thành quần áo mặc ở người, tuyệt đối là phong hoa tuyệt đại*.

      (*phong cách tuyệt diệu có hai)

      “Cái này......” Lạc Mộng Khê hơi cúi đầu, ngưng mi suy tư lát:“Ta đối với giá của vật liệu may mặc ràng, Tứ muội !”

      “Năm mươi hai lượng như thế nào?” Lạc Thải Vân đề nghị .

      “Năm mươi hai cũng quá ít, đây chính là đoạn gấm chất lượng tốt nhất năm nay, ít nhất cũng phải trăm lượng a!” Lạc Mộng Khê cò kè mặc cả.

      “Được! trăm lượng!” Nghe Lạc Mộng Khê giá, Lạc Thải Vân lập tức ra quyết định, chỉ sợ Lạc Mộng Khê phản ứng lại muốn đổi ý, trong lòng lại xấu sau lưng Lạc Mộng Khê: Đoạn gấm tuyết này ít nhất cũng hơn ngàn lượng bạc, nàng thế nhưng chỉ bán có trăm lượng, cực kỳ ngu xuẩn......

      Ở Tướng phủ, ăn, mặc, ở, cần dùng cái gì đều có cái đó, ngày lễ ngày tết, còn thống nhất mua ít vật phẩm sang trọng . Cho nên, mỗi tháng đưa cho phòng gia dụng đều rất ít, đoạn gấm tuyết trăm lượng bạc này, Lạc Thải Vân chỉ sợ là phải bán hai kiện trang sức của mình mới gom được......

      “Tứ muội a, ta vừa rồi chỉ ra giá khởi điểm, trăm lượng phải quá ít sao.” Quả nhiên giống như Lạc Thải Vân nghĩ, Lạc Mộng khê phản ứng lại, hối hận.

      “Đại tỷ, giá của ngươi định, đều là tiểu thư ở trong phủ, lời ra như bát nước đổ , sao có thể nuốt lời chứ.” Chiếm được tiện nghi, Lạc Thải Vân thầm vui vẻ, lại cố nén cho chính mình biểu ra ngoài, nhưng mà đáy mắt lóe ra tia đắc ý bán đứng nàng: “Đại tỷ a, Tứ muội ta trước về Hương viên, đợi lát nữa cho Hoa Đào Khê viên đưa bạc cho ngươi!”

      xong, đợi Lạc Mộng Khê trả lời, Lạc Thải Vân đoạt lấy đoạn tuyết gấm trong tay Hoa Đào ôm vào trong ngực, Hoa Đào thả tay, bước nhanh rời ......

      Nhìn thân ảnh Lạc Thải Vân càng lúc càng xa, Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia cười trào phúng: Lạc Thải Vân, của rẻ là của ôi, đạo lý này ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua sao......

      “Tiểu thư, đoạn gấm tuyết kia bán bị lỗ rồi!” Sau khi thân ảnh Lạc Thải Vân biến mất thấy, Băng Lam bất đắc dĩ oán hận :“Ngươi ít nhất phải bán năm trăm lượng mới được!”

      “Ta thích đoạn gấm tuyết này, đối với những thứ thích, chỉ cần xử lý là được, cần quan tâm xem nó mang lại lợi ích gì!” Lạc Mộng Khê chỉ điểm, nhưng Băng Lam lại nghe hiểu:

      '] “Tiểu thư, đoạn gấm tuyết này là thượng phẩm, mượt mà mịn màng, nữ tử mặc ở người tuyệt đối thoải mái, phiêu dật, rất nhiều người muốn mua đều mua nổi, ngươi sao lại thích?”

      Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ khẽ thở dài, chậm rãi đến trước cửa :“Ta thích mùi của đoạn gấm tuyết!”

      “A!” Băng Lam nhất thời phản ứng lại: phải đoạn gấm tuyết này phân chia thượng phẩm và thứ phẩm bằng độ mịn màng sao? Khi nào lại dính dáng đến mùi hương?” Còn có, đoạn gấm này, có mùi hương sao? Ta cũng từng tiếp xúc qua, tại sao ngửi thấy mùi gì?

      “Băng Lam, hôm nay thời tiết rất tốt, ngươi về Khê viên lấy chút ngân lượng, chúng ta cùng dạo!” Băng Lam trong phút chốc hoàn hồn, đáy mắt lóe lên nồng đậm vui sướng, bước nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê :

      “Tiểu thư, nô tỳ người có mang theo ngân lượng, cần về Khê viên , tại liền thôi!”
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      minhhanhng, thỏ thỏ, trangmai12346 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19 : Tự làm bậy

      Edit : kun'xjh



      Thanh Tiêu quốc chiến loạn tuy rằng chỉ mới khôi phục được ba tháng, nhưng đường phố sớm lấy lại sầm uất như ngày xưa, các khách điếm mọc lên như nấm, tiểu quán san sát, nhiệt tình mời chào buôn bán, đường người đến người náo nhiệt lạ thường.

      Lạc Mộng Khê chậm rãi đị trong đám người rộn ràng, nhốn nháo, nhàng gật đầu: Xem ra Hoàng đế của Thanh Tiêu quốc này quả là vị danh quân lợi hại, sau nội chiến lại có thể khôi phục kinh thành tiêu điều trước kia lấy lại phồn hoa......

      Băng Lam cũng biết mình ở trong Tướng phủ buồn bực được ra ngoài bao lâu rồi, đường, có vẻ vô cùng thích thú, nhìn đông nhìn tây, đối mọi thứ đều cảm thấy tò mò:“Tiểu thư, kẹo hồ lô!”

      xâu kẹo hồ lô bọc trong suốt, lóng lánh đưa đến trước mặt Lạc Mông Khê, Lạc Mộng Khê khe khẽ thở dài:“Ta đói bụng, ngươi ăn !”

      phải Lạc Mộng Khê muốn ăn kẹo hồ lô, mà là, nàng tại đeo mạng che, nếu muốn ăn này nọ, nhất định phải vén mạng che lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt sau mạng che, khẳng định dọa người khác sợ chết khiếp......

      Cùng lúc đó, tại phong trà cách đó xa, lam y nam tử chậm rãi ra cửa sổ, chút để ý nhìn đường phố.

      Trong tầm mắt nhìn thấy Lạc Mộng Khê đường, hơi sửng sốt, cố gắng quan sát kỹ, xác nhận chính mình có nhìn lầm, quay đầu hô to:“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đường!”

      Nam Cung Quyết thân bạch y ngồi ở bên bàn di chuyển, khẽ châm nước vào chén trà, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái tao nhã:“Lạc Mộng Khê là tiểu thư Tướng phủ, cũng là nữ tử bình thường, như ánh sáng mặt trời chiếu ở đường, có cái gì đáng tò mò sao?

      Diệp Bắc Đường duỗi thắt lưng mệt mỏi, giống như chút để ý trả lời : tại Lạc Mộng Khê xuất đường đúng kỳ quái, làm cho ta cảm thấy kỳ quái chính là, có vài tên lấm la lấm lét, có ý tốt cũng xuất đường, nhìn vẻ mặt của bọn họ, xem ra mục tiêu chính là Lạc Mộng Khê......”

      Diệp Bắc Đường lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy trước mặt trận cuồng phong thổi qua, thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết nháy mắt đứng bên cạnh , trầm ngâm nhìn đường:

      Địa phương cách hai bên Lạc Mộng Khê hai mươi thước, cẩm y nhân đến, nam tử diện mạo thanh tú trẻ tuổi, bốn, năm tên mặc quần áo nô bộc đằng sau , tùy tùng thân thủ bất phàm, nam tử trẻ tuổi sắc mặt trầm, ánh mắt cừu hận giấu hàn quang thoáng .

      Nam Cung Quyết nhìn theo ánh mắt của , hề bất ngờ, trông thấy Lạc Mộng Khê phía trước, đối với việc này hề hay biết......

      Lạc Mộng Khê thân là đặc công, đối với hoàn cảnh chung quanh vô cùng nhạy cảm, nam tử kia phóng ánh mắt cừu hận tới nàng, nàng sớm nhận thấy, nhưng làm như hề hay biết tiếp tục dạo, trong lòng suy nghĩ về biện pháp giải quyết......

      ngờ, nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp, truyền đến trận rối loạn :“Tránh ra, tránh ra...... Mau tránh ra......”

      Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn nơi thanh truyền đến, chỉ thấy vài tên tùy tùng ăn mặc như nô bộc đem người đường đẩy qua hai bên . cẩm y vệ, diện mạo thanh tú, nhưng vẻ mặt dung tục, mắt tỏa ra ánh sáng màu, người bước nhanh hướng đến phía nàng......

      '] “Kia phải là con trai của Lí thượng thư Lí Thụy sao......”

      '] “Lại dở trò xằng bậy ......”

      Tiếng dân chúng nghị luận truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê mâu quang chợt , trong nháy mắt nàng suy nghĩ, đám tùy tùng kia đến trước mặt nàng, đem nàng vây quanh chính giữa.

      “Xin hỏi quý danh của nương?” Lí Thụy khuôn mặt thô bỉ tươi cười tiến đến trước mặt Lạc Mộng Khê, tia hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất.

      Lạc Mộng Khê cảm thấy sáng tỏ, lạnh giọng trả lời :“Tên của ta, ngươi vẫn là biết tốt hơn!”

      '] “Ha ha, gặp là duyên, nếu nương muốn cho tại hạ biết quý danh, bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống chén trà!”

      Lí Thụy vừa dứt lời, bốn gã tùy tùng theo lập tức ra tay, xuất mấy dải lụa trắng cao hai thước vây quay Lạc Mộng Khê và Lí Thụy ở giữa, cũng ngăn tầm mắt mọi người đường.

      “Tiểu thư...... Tiểu thư......” Băng Lam lo lắng đứng ở ngoài hô to, Lạc Mộng Khê thản nhiên trả lời :“Ta sao, cần lo lắng!”

      Nhìn lụa trắng bốn phía, đáy mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm khinh thường: Ngoại trừ có nóc, cái này quả thực như gian phòng, nhìn bọn họ thủ pháp thông thạo, xem ra loại chuyện này chỉ làm , hai lần......

      gian phòng lầu ba của trà lâu, hai thân ảnh thon dài xanh trắng đứng bên cửa sổ, mọi việc phát sinh đường đều thu vào đáy mắt của hai người, nhìn Lạc Mộng Khê bị vây ở giữa đám lụa trắng, Diệp Bắc Đường giọng trêu tức:

      Nam Cung Quyết, ngươi xuống cứu Lạc Mộng Khê sao, nghe tên Lí Thụy kia giết người, cướp của, chuyện ác nào làm, sở trường nhất chính là làm nhục con nhà lành......”

      “Lí Thụy phải là đối thủ của Lạc Mộng Khê!” Nam Cung Quyết bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt lãnh đạm, sắc bén nhìn nhìn nụ cười đáng khinh ở giữa đám lụa trắng, khoảng cách Lạc Mộng Khê càng ngày càng gần Lí Thụy:“Chuyện này cũng phải ngẫu nhiên, mà là có người cố ý sắp đặt......”

      “Tiểu mỹ nhân, nay nơi này chỉ có hai người chúng ta, đêm xuân ngắn ngủi......” Lời thô bỉ thanh chưa dứt, Lí Thụy mang theo mùi hôi thối, bàn tay bẩn thỉu đánh úp về phía ngực của Lạc Mộng Khê......

      Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người tránh khỏi tay bẩn của Lí Thụy, bàn tay mềm mại giơ cao, gắt gao kiềm chặt cổ tay Lí Thụy, nhìn Lí Thụy lưỡi dao trong tay kịp thu hồi, Lạc Mộng Khê hừ lạnh tiếng, nhìn Lí Thụy đôi mắt hàn quang thoáng .

      '] “Đùa giỡn ta bất quá nằm trong kế hoạch của ngươi, mục đích là muốn ở trong này giết ta, lại khiến mọi người nghĩ ta vì bị làm nhục nên mới tự sát!”

      Lí Thụy hừ lạnh tiếng, hề che dấu đáy mắt lãnh cùng sắc bén:“Lạc Mộng Khê, ngươi quả là thông minh, chỉ tiếc, hôm nay bổn thiếu gia làm ngươi máu nhuộm cát vàng!”

      Lời còn chưa dứt, Lí Thụy nhanh như chớp tung chưởng công kích Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê lắc mình tránh khỏi chưởng trí mạng của Lí Thụy đồng thời lạnh giọng cảnh cáo:

      '] “Lí Thụy, ta với ngươi thù oán, vậy việc hôm nay ngươi làm là bị người khác sai khiến, nếu ngươi ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi mạng . Nếu , hôm nay máu nhuộm cát vàng chính là ngươi!”

      Lí Thụy vung kiếm chém về phía Lạc Mộng Khê, con mắt lãnh càng đậm:“Lạc Mộng Khê, chịu chết !”

      Nhìn lưỡi dao càng ngày càng gần, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh tiếng:“Muốn chết!”

      Ngay lúc lưỡi dao trong tay Lí Thụy sắp đâm vào người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê rất nhanh nghiêng người tránh thoát, bàn tay mềm mại lại nắm chặt cổ tay Lí Thụy, đột nhiên dùng sức, chỉ nghe:“Rắc!” thanh vang lên, cổ tay Lí Thụy bị nàng bẻ gẫy......

      “A!” Hét thảm tiếng xuyên thấu chín tầng mây, lưỡi dao trong tay Lí Thụy rơi xuống đất, theo bản năng rất nhanh dùng cánh tay khác đánh vè phía Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê ngay cả mắt cũng chớp, đáy mắt khinh thường càng đậm: là minh ngoan bất linh*......

      “Rắc!” Lại tiếng thanh thúy vang lên, cánh tay khác của Lí Thụy cũng bị Lạc Mộng Khê bẻ gẫy, lúc này Lí Thụy gần như điên cuồng, lồng lộn đánh tới hướng Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê lắc đầu, đáy mắt khinh thường càng đậm, nhấc chân đá bay Lí Thụy, thân hình cao lớn của Lí Thụy đụng vào dải lụa trắng, bị bắn ngược trở lại, nện mạnh xuống đất......

      “A!” Lại là tiếng hét thê thảm vang lên, Lí Thụy lấy hai tay tàn phế che hạ thân của mình.

      Lạc Mộng Khê thản nhiên nhìn lướt qua Lí Thụy, giống như nơi rơi xuống có món đồ chơi của tiểu hài tử, nằm ở bộ phận quan trọng của ......

      Món đồ chơi đó, chắc là vừa rồi khi tùy tùng đem người đường đuổi , vội vàng để quên, Lí Thụy đúng là tự làm tự chịu.

      “Vèo” Ngay lúc Lạc Mộng Khê suy nghĩ, mấy dải lụa trắng nhanh chóng được thu hồi, trong nháy mắt Lí Thụy được kéo ra ngoài đám lụa trắng, luồng sát khí mãnh liệt xen lẫn với tiếng gió rít tấn công Lạc Mộng Khê, giống như muốn đem Lạc Mộng Khê còn sống ghìm chết trong dải lụa trắng.

      Lạc Mộng Khê con mắt chợt lạnh, khi dải lụa trắng sắp đến trước mặt nàng, điểm mũi chân bay lên, thân ảnh mảnh khảnh bay giữa trung, bàn tay nhắn khẽ vung :”Vèo vèo vèo…” Vô số ám khí giống như tia chớp rất nhanh bắn về phía mấy tên tùy tùng điều khiển dải lụa.

      “A!” Sau vài tiếng kêu thảm thiết, Lạc Mộng Khê theo dải lụa trắng nhanh nhẹn bay xuống mặt đất . Nhìn đám tùy tùng ngã lăn mặt đất kêu rên, đáy mắt lên tia tàn khốc . Lơ đãng, trong khóe mắt lên thân ảnh mơ hồ, Lạc Mộng Khê quay đầu lại, chỉ thấy xen lẫn trong đám người gã tùy tùng cấp tốc bỏ chạy.

      ra còn có con cá lọt lưới, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, cổ tay khẽ lật, ám khí bay ra, chỉ nghe:”Bùm” Tên tùy tùng bị bắn trúng giữa lưng té ngã đất.

      Nhìn đám người Lí Thụy nằm trêm mặt đất chịu nổi thống khổ, Lạc Mộng Khê đôi mắt lạnh như băng chút cảm xúc : tại các ngươi có hai lựa chọn, ra kẻ chủ mưu phía sau, còn lại chính là máu nhuộm cát vàng.”

      Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, tiếng quát lạnh xen lẫn tiếng vó ngựa từ xa đến gần :”Ai cho ngươi ở đây giết người vô tội!”

      Lạc Mộng Khê đếm xỉa tới quay đầu nhìn về hướng giọng truyền đến, thân tử y, tôn quý tao nhã, tuấn mỹ siêu phàm, thân cưỡi ngựa trắng, nam tử rất nhanh hướng đến nơi này, dĩ nhiên chính là Cảnh vương Nam Cung Phong.

      (*Minh ngoan bất linh : Hai chữ "Minh ngoan" có nghĩa là ngu muội vô tri. Còn "Bất linh" thì có nghĩa là thông minh.

      Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tế ngạc ngư văn". Tức văn tế cá sấu của Hàn Dũ đời nhà Đường.

      Hàn Dũ là một văn hào triều nhà Đường. Cha mẹ ông mất sớm, nhưng được sự nuôi dạy của người chi dâu, năm ông lên 19 tuổi đã là người hiểu nhiều biết rộng, năm 35 tuổi ông đến kinh sư nhậm chức tiến sĩ Quốc Tử Giám, sau đó lại đảm nhiệm chức Hình Bộ Thị Lang, có thể nói là rất xuôi lọt trong trốn quan trường. Nhưng bài "Gián nghênh phật ́t biểu" do ông viết đã khiến ông xuýt nữa bị Đường Hiến Tông cho toi mạng. May mà có tể tướng Bùi Độ nói giúp mới được tha tội chết, chỉ bị hạ chức đến làm thứ sử ở Triều Châu.

      Sau khi đến nhậm chức tại Triều Châu, Hàn Dũ nghe dân ̣a phương nói ở Ác Khê có cá sấu thường ăn thịt gia súc và người, là một mối nguy hại lớn ở Triều Châu. Để trừ hại cho dân, Hàn Dũ đã viết một bài văn tế cá sấu, rồi lệnh cho thuộc hạ đến Ác Khê tuyên đọc. Trong bài văn này đã gia hạn cho cá sấu nội trong bảy ngày phải rời Nam hải. Nếu khôn ra thì cứ thế mà làm. Bằng thì chứng tỏ nó là kẻ đần độn vô tri, chẳng thông minh chút nào cả, nếu lơ mơ bất chấp lời khuyên của Thứ Sử thì sẽ thẳng tay trừng trị cần phán xét. Viết văn tế cá sấu quả thật là một cử chỉ hết sức hoang đường. Nhưng điều rất hài hước là ngay đêm đó trời bỗng nổi cơn dông bão, khiến mực nước và môi trường ở Ác Khê bị quấy đảo rất ác nghiệt, nên cá sấu đành phải rời nơi khác.

      Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví với kẻ đần độn vô tri.)
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :