1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 101: Tương kế tựu kế

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Nhưng nay Nam Cung Quyết lại dùng thủ đoạn này bắt Lạc Thải Vân, hiển nhiên là đối xử tử tế đối với nàng, thậm trí còn có thể tra tấn nàng….

      “Cha, mặc kệ người tin hay tin vương gia, Mộng Khê lấy tính mạng bảo đảm, vừa rồi vương gia vẫn luôn bên cạnh Mộng Khê dùng bữa, chưa rời nửa bước, vương gia bắt tứ muội”.

      Lạc Hoài Văn tiếng động hừ lạnh tiếng: là Thanh Tiêu Lạc vương gia, thủ hạ của người tài vô số, chuyện như vậy, cần gì tự mình động thủ…

      “Nếu thừa tướng tin, Mộng Khê cùng vương gia có thể để cho thừa tướng kiểm tra phòng ngủ”. Xem tư thế của Lạc Hoài Văn, nếu để cho tận mắt chứng kiến, .

      Nam Cung Quyết muốn ngăn lại, lại bị Lạc Mộng Khê nhàng đè lại cánh tay, ý bảo cần lo lắng.

      phải Nam Cung Quyết chột dạ muốn cho Lạc Hoài Văn tiến đến điều tra, mà nghĩ có khả năng có người muốn hãm hại , nếu Lạc Thải Vân bị bắt tới ném đến trong phòng ngủ của , có miệng nhưng thể cãi.

      Bất quá, nhìn bộ dáng Lạc Mộng Khê tràn đầy tự tin, Nam Cung Quyết cũng thoáng yên tâm: Mộng Khê làm việc luôn cẩn thận, chẳng lẽ nàng nghĩ ra kế sách đối phó…

      “Lạc Thừa tướng, thỉnh”. Được cho phép của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Nhạc Địch hướng Lạc Hoài Văn làm ra tư thế mời, mấy người bước nhanh hướng phòng ngủ Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đến.

      Lạc Hoài Văn trong lòng thầm cầu nguyện: Thải Vân, ngươi trăm ngàn lần được xảy ra chuyện gì…

      Cửa phòng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê khép hờ, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: Có người tiến vào nơi này, trước khi , bổn vương đóng cửa cẩn thận, lúc này, nhà hoàn cũng tiến đến nơi này…

      Đẩy ra cửa phòng khép hờ, mùi huân hương thản nhiên ập vào mặt, thập phần dễ ngửi, ánh mắt mọi người đều nhìn phía nội thất, giường lớn, quần áo chăn gấm hỗn độn, nhìn xuyên qua bức rèm che, có thể thấy được chăn gấm, là mái tóc…

      Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Trước khi , bổn vương đem chăn gấm sửa sang thực chỉnh tề…

      “Thải Vân” Lạc Hoài Văn kinh hô tiếng, bước nhanh tới giường lớn trong nội thất, đem chăn kéo lên, dám đem toàn bộ chăn kéo xuống, sợ lúc này người Thải Vân cũng mảnh vải…

      Mọi người theo sau tiến vào, đứng trong phòng chớp mắt nhìn về phía giường lớn: Dưới lớp chăn kia, đến tột cùng có phải là Thải Vân hay ….

      Lạc Hoài Văn vô cùng đau lòng đem chăn gấm kéo xuống, mỗi lúc lộ chút tình cảnh bên trong, tâm Lạc Hoài Văn lại đau đớn thêm phần: Thải Vân, Thải Vân…

      Mà khi đem chăn gấm kéo xuống hơn phân nửa, ánh vào mí mắt phải là khuôn mặt nhắn quen thuộc của Lạc Thải Vân, mà là cái gói to, miệng túi dùng dây màu đen cột lấy, đặt ở giường, xa xa nhìn lại, giống như mái tóc người.

      biển hoa”, Lạc Mộng Khê nhận ra vật màu đen kia, rất nhanh tới bên giường, đem gói to lấy ra, đem sợi dây buộc miệng túi cởi ra: “Vương gia, là ngươi đặt ở đây sao?”

      Bình thường Lạc Mộng Khê đều gọi thẳng tên của Nam Cung Quyết, nhưng lúc này có thừa tướng cùng nhiều người như vậy ở đây, Lạc Mộng Khê thể gọi thẳng kỳ danh của , tuy rằng xưng hô vương gia Lạc Mộng Khê có chút tự nhiên, nhưng cũng dần học được thói quen.

      “Đương nhiên phải, đây là phụ hoàng bảo bổn vương đưa lễ vật tân hôn tới các ngươi, các ngươi có thích ?”. Bắc Đường Diệp nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, vẻ mặt bí hiểm từ ngoài vào: “Mở ra xem , bên trong có rất nhiều vật trân quý, đều là bảo bối của phụ hoàng”.

      “Gói này đều được làm bằng tơ tằm, sờ lên cảm giác bóng loáng, giống như da người”. ‘ biển hoa’ này trân quý vô cùng, Kì Thiên hoàng đế thế nhưng phóng khoáng, tặng nhiều lễ vật quý trọng như vậy…

      Lạc Mộng Khê đem gói to mở ra, những gì ở bên trong, tất cả đều ra trước mắt, đủ loại kiểu dáng kì trân dị bảo ra, làm mọi người được sáng mắt: Kì Hoàng giàu có, cũng hào phóng, mấy thứ này, chỉ cần tùy tiện lấy ra thứ, cũng đều là bảo vật vô giá….

      Việc của Lạc Thải Vân nhanh chóng bị mọi người bỏ quên đến sau đầu, cho đến khi Lạc Mộng Khê lên tiếng: “Bắc Đường Diệp, có người tặng quà như ngươi sao? Đem này nọ phóng tới giường người ta, còn ngụy trang lớn như vậy…”

      Đối mặt với oán trách của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cười quỷ dị, thần bí : “Bổn hoàng tử chỉ là muốn cho các ngươi cái kinh hỉ thôi”.

      Nhất là bổn hoàng tử muốn biết, nếu người nhìn thấy nữ tử khác nằm giường của nàng và Nam Cung Quyết, nàng có bỏ nhà mà hay

      Lạc thừa tướng phản ứng lại trước tiên, Thải Vân có ở đây, vậy nàng ở nơi nào, có thể bị Bắc Đường Diệp giấu nơi khác hay ?

      Dù sao cũng là do mang những thứ này vào trong này, cùng Nam Cung Quyết là bạn tốt, giúp che giấu Thải Vân để cho bị xấu mặt, cũng phải có khả năng…

      Lạc Hoài Văn suy nghĩ kế sách, làm thế nào để có được lý do có thể tìm khắp Lạc vương phủ này, cố gắng tìm ra Thải Vân, ngay lúc đó, gã thị vệ tướng phủ được gã thị vệ vương phủ rất nhanh dẫn vào: “Thừa tướng, có tin tức”.

      Thị vệ tướng phủ ở bên tai Lạc Hoài Văn mấy câu, đôi mắt Lạc Hoài Văn nhất thời trừng lớn, cau mày: “Ngươi , đều là ?”

      “Hoàn toàn là , thuộc hạ cùng với vài vị thị vệ đại ca khác đều tận mắt nhìn thấy”. Thị vệ ngữ khí thành khẩn, có ý tứ dối, hay đùa giỡn.

      Lạc Hoài Văn mâu quang hơi đổi, đối với thị vệ khoát tay áo, thị vệ tâm thần lĩnh hội, rất nhanh rời .

      “Lạc vương gia, việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, lão thần hướng vương gia xin lỗi…”, việc của Thải Vân, cùng Nam Cung Quyết có quan hệ.

      “Lạc thừa tướng là lo lắng cho an nguy của nữ nhi, về tình có thể tha thứ”. Nam Cung Quyết lễ phép khách sáo.

      Nay còn phải là thời điểm trừng phạt Lạc Hoài Văn, mà là làm cho bắt kẻ chân chính bắt Lạc Thải Vân, ngoài việc trả lại trong sạch cho Nam Cung Quyết, còn phải trừng trị hung thủ, bởi vì ta thiết kế việc này, muốn hãm hại Nam Cung Quyết.

      “Đa tạ Lạc vương gia rộng lượng, như vậy lão thần xin cáo từ”. Xoay người, Lạc Hoài Văn bước nhanh hướng cửa đến: thể tưởng được Thải Vân lại bị bắt đến nơi đó, việc này thể chậm trễ, ta phải mau chóng tiến đến giải cứu Thải Vân…

      Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm: “Cha, tứ muội mất tích, Mộng Khê cũng thực lo lắng, bằng để cho Lạc vương phủ cũng phái người hỗ trợ tìm kiếm, như thế nào?”

      “Đúng vậy, Lạc thừa tướng, tứ tiểu thư là muội muội của Mộng Khê, nàng mất tích, Mộng Khê cũng có chút lo lắng, bổn vương chắc chắn cho người tìm kiếm”.

      để cho Lạc Hoài Văn kịp cự tuyệt, Nam Cung Quyết lạnh giọng mệnh lệnh: “Người đâu, phân phó tướng sỹ toàn thành, suốt đêm tìm kiếm Lạc tứ tiểu thư”. Dám ở kinh thành Thanh Tiêu hãm hại Nam Cung Quyết ta, làm sao ta có thể buông tha cho ngươi.

      “Đa tạ Lạc vương gia, kì cần phiền toái như vậy, lão thần biết Thải Vân bị bắt đến nơi nào”. Rơi vào đường cùng, Lạc Hoài Văn buộc phải ra những gì thị vệ vừa với mình, chuyện này cũng muốn cho người khác biết, nhưng nay, thể .

      “Phải ? Vậy Thải Vân ở nơi nào?” Lạc Mộng Khê đầy mặt tò mò mang theo thân thiết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười quỷ dị.
      xixon thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 102: Hạ Hầu Thần cưới Lạc Thải Vân.

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      “Mộng Khê, an nguy của tứ muội quan trọng hơn, việc này vừa vừa ”. đợi Lạc Hoài Văn trả lời, Nam Cung Quyết giành trước mở miệng, đem lời cự tuyệt của Lạc Hoài Văn đến bên miệng đành nuốt trở vào.

      “Lạc thừa tướng, việc này nên chậm trễ, chúng ta cùng cứu tứ muội , nếu ngươi và ta còn trì hoãn thêm nữa, e rằng Thải Vân thêm phần nguy hiểm, Nhạc quản gia, thị vệ vừa rồi đến báo tin là người nào, mau bảo dẫn đường”.

      Nam Cung Quyết hợp tình hợp lí lại chu toàn hết thảy, Lạc Hoài Văn tìm ra lí do cự tuyệt, huống chi, sau khi Nam Cung Quyết dứt lời muốn lôi kéo bàn tay của Lạc Mộng Khê bước nhanh ra đến ngoài cửa, Lạc Hoài Văn muốn cự tuyệt, cũng thể làm gì khác.

      Rơi vào đường cùng Lạc Hoài Văn đành phải theo sát Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ra khỏi Lạc vương phủ, rất nhanh theo hướng thị vệ chỉ đến: Nam Cung Quyết đúng, nếu lúc này còn trì hoãn thêm chút nào nữa, e rằng Thải Vân thêm phần nguy hiểm.

      Mặc kệ nguyên nhân chân chính người nọ bắt Thải Vân là gì, cần phải trong thời gian ngắn nhất tới đó, cứu Thải Vân, nếu , hậu quả khó mà đoán được.

      Dịch quán, Hạ Hầu Thần ngồi uống rượu mình trong đại sảnh, trong mắt thỉnh thoảng lên đắc ý: Thời điểm còn sớm, chuyện kia hẳn là xảy ra, kế tiếp bản cung muốn nhìn xem, Nam Cung Quyết như thế nào giải quyết việc này.

      Nghĩ đến Nam Cung Quyết, tự nhiên cũng nhớ tới Lạc Mộng Khê: Võ công của Lạc Mộng Khê, khi nào biến thành lợi hại như vậy.

      Bất quá, cũng quan hệ, nếu việc này xảy ra, Lạc Mộng Khê nhất định rất thương tâm, tâm phòng bị đối với người khác cũng giảm xuống, chờ khi bản cung bắt được nàng, xem nàng còn như thế nào đắc ý trước mặt bản cung.

      Lạc vương phủ đêm nay tuyệt đối an tĩnh, nếu phải sợ Nam Cung Quyết phát , bản cung rất muốn đến đó xem náo nhiệt…

      Đêm rất khuya, Hạ Hầu Thần uống rượu say có chút mông lung, lắc lư về phía phòng ngủ: Sáng mai, khẳng định có tin tức truyền đến, lấy tính tình Lạc Mộng Khê, nhất định làm cho Lạc vương phủ nháo đến ngất trời, từ nay về sau, Nam Cung Quyết đừng mơ tưởng lại có được ngày lành…

      Bóng đêm ngày càng dày đặc, gió lạnh thổi đến, Hạ Hầu Thần lại uống rượu, đẩy cửa vào phòng ngủ ấm áp, luồng khí quen thuộc ập vào mặt, Hạ Hầu Thần ý nghĩ chậm lại, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ: Hạ Hầu Thần thân là Tây Lương thái tử, huân hương cũng là chuyên dụng của hoàng thất Long Tiên Hương, tượng trưng cho thân phận.

      Nam Cung Quyết dùng lại là đàn hương, đột nhiên Hạ Hầu Thần cười nhạo tiếng: Ở Thiếu Lâm Tự tu dưỡng năm năm, thưởng thức của cùng hòa thượng cũng có chút giống nhau, đàn hương làm sao có thể so sánh được với Long Tiên Hương cao quý.

      Vì sao Nam Cung Quyết cùng hòa thượng giống thêm chút, cả đời cưới thê, như vậy, lúc này Mộng Khê là người của bản cung.

      Hạ Hầu Thần nghiêng ngả lảo đảo đến giường, nữ tử người tràn ngập mùi thơm hỗn loạn cùng long tiên hương bay vào trong mũi, nếu là bình thường, Hạ Hầu Thần chắc chắn cảnh giác, nhưng nay trong đầu bị rượu làm cho còn tỉnh táo, chú ý tới khác thường trong phòng.

      “Người đâu, hầu hạ bản cung nghỉ ngơi”. Hạ Hầu Thần ngồi vào bên giường, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, lạnh giọng ra lệnh.

      nha hoàn bước nhanh vào phòng, cúi đầu, giúp Hạ hầu Thần thoát y, cởi giày lên giường nghỉ ngơi.

      Hạ Hầu Thần trong men say mông lung liền lên giường ngủ, nhìn đến nha hoàn bên người khóe miệng giơ lên ý cười quỷ dị.

      Sau khi nha hoàn ra khỏi phòng, Hạ Hầu Thần mơ màng ngủ, cánh tay để đến bên cạnh giường, ngoài ý muốn chạm được đến chăn gấm mà là khối thân thể mềm mại.

      Hạ Hầu Thần chưa phản ứng là chuyện gì xảy ra, bàn tay theo bản năng nhéo hai cái, xúc cảm mềm mại quen thuộc theo ngón tay truyền vào trong đầu, Hạ Hầu Thần trong nháy mắt thanh tỉnh, đột nhiên mở to hai mắt, xoay người ngồi dậy: Lạc Thải Vân, nàng ta làm sao có thể ở trong này?

      Ngay tại lúc Hạ Hầu Thần khiếp sợ, chỉ nghe ‘phanh’ tiếng vang lên, cửa sổ bị người phá ra, hai gã thị vệ nháy mắt vào bên giường, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào cổ Hạ Hầu Thần.

      Hạ Hầu Thần võ công cực cao, ngay khi hai tên thị vệ xông vào phòng, kịp nắm lấy quần áo ở đầu giường ném hướng hai thị vệ.

      Hai thị vệ võ công cũng tệ, né tránh thế công kích của Hạ Hầu Thần, lại huy kiếm đánh hướng Hạ Hầu Thần, bức phải xoay người xuống giường, mang theo cả chăn gấm lui lại….

      “Thải Vân…Thải Vân…” Lạc thừa tướng cùng đám người phá cửa xông vào, giường lớn, Lạc Thải Vân hai mắt nhắm chặt, quần áo hỗn độn, lộ ra mảnh xuân sắc, phần da thịt lộ ra bên ngoài che kín dấu hôn ngân…

      Lạc thừa tướng bước nhanh đến bên giường, đem chăn kéo lên che kín người của Lạc Thải Vân: “Dừng tay”.

      Vây công Hạ Hầu Thần phải người khác, chính là Lôi Minh cùng Lôi Đình, Lạc Hoài Văn ra lệnh tiếng, hai người lập tức thu hồi thế tới đứng về bên.

      “Hạ Hầu Thái tử, có thể cho bổn tướng lời giải thích, đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Lúc nghe Lạc Thải Vân ở chỗ của Hạ Hầu Thần, Lạc Hoài Văn cơ bản là tin.

      Khi đoàn người bọn đến cửa dịch quán, Lạc Hoài Văn vẫn suy nghĩ phải hỏi việc này như thế nào, Nam Cung Quyết hiến kế, phái người lẻn vào tìm hiểu, nếu có Lạc Thải Vân ở đây, bọn họ liền quay về, quấy rầy Hạ Hầu Thần, nếu Lạc Thải Vân ở đây, bọn họ mới tiến vào.

      Lạc Hoài Văn đồng ý chủ ý của Nam Cung Quyết, liền phái Lôi Đình Lôi Minh tiến vào xem xét, lại nghĩ rằng, Lạc Thải Vân ở trong này.

      “Bản cung cũng biết là chuyện gì xảy ra, sau khi uống rượu trở về, bản cung liền nghỉ ngơi, trong lúc vô tình lại phát Lạc tứ tiểu thư ở trong này…”. Lạc Thải Vân ràng bị bổn cung ném đến Khê viên của Lạc vương phủ, vì sao lại xuất trong này?

      Ngoại thất, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cùng với ít thị vệ đứng yên tại chỗ, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn tất cả phát sinh trước mắt, nhưng cũng gì: Chẳng lẽ là Nam Cung Quyết tương kế tựu kế, đánh trả bản cung đòn…

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 102: Hạ Hầu Thần cưới Lạc Thải Vân.

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      “Ý tứ của Hạ Hầu Thái tử là, ngài bị người ta tính kế?” Lạc Hoài Văn cũng nghĩ đến loại khả năng này.

      Hạ Hầu Thần thích Thải Vân, cùng với Thải Vân cũng có ân oán, có khả năng đối với nàng như vậy, duy nhất có thể giải thích chính là, Hạ Hầu Thần bị người ta tính kế.

      “Khụ, khụ, khụ…”. Lạc Hoài Văn muốn lên tiếng, Lạc Thải Vân nằm ở giường ho vài tiếng, chậm rãi mở ra đôi mắt mệt mỏi, nhìn mọi người ở trước mặt, Lạc Thải Vân tâm sinh khó hiểu: “Cha, người như thế nào lại ở trong này?”

      “Tứ muội, xem ra có gì trở ngại”. Tiếng trong trẻo lạnh nhạt của Lạc Mộng Khê truyền vào trong tai, Lạc Thải Vân cả kinh, đột nhiên hồi phục lại tinh thần, nhìn trướng mạn xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, mùi hương xa lạ: Nơi này phải phòng của nàng…

      Quay đầu nhìn lại, ánh vào mí mắt là Lôi Đình, Lôi Mình cùng với Hạ Hầu Thần chỉ mặc chiếc áo ngủ, xuyên thấu qua rèm che là Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cùng bọn thị vệ đứng bên ngoài ngoại thất…

      Đây là có chuyện gì? Lạc Thải Vân rất nhanh ngồi dậy, chăn người rơi xuống, lộ ra nàng thân toàn dấu hôn ngân…

      Lạc Thải Vân trong lòng cả kinh, rất nhanh đem chăn kéo đến người, che kín thân chật vật của chính mình, đáy mắt tràn ngập sợ hãi: “Cha, đây là có chuyện gì?”

      Trong đầu lên những chuyện trước khi nàng hôn mê, ghép nối những chi tiết đó lại, Lạc Thải Vân trong lòng sáng tỏ: Mình bị người ta thiết kế!

      Trong phòng có hai gã nam tử ưu tú nhất là Nam Cung Quyết và Hạ Hầu Thần, Nam Cung Quyết quần áo chỉnh tề lại ở ngoại thất, Hạ Hầu Thần đứng trong nội thất lại chỉ mặc chiếc áo ngủ, cho nên Lạc Thải Vân nhìn cái liền biết, người nọ an bài nam nhân cùng mình phải là Nam Cung Quyết mà là Hạ Hầu Thần…

      Chuyện có bị thất thân hay tạm thời , Lạc Thải Vân thân chật vật, bị Nam Cung Quyết mà nàng nhung nhớ chứng kiếm hết thảy, nàng xấu hổ hận thể tìm cái lỗ chui xuống, trong lòng càng thêm thống hận kẻ thiết kế nàng.

      Nếu để ta biết được kẻ thiết kế ta là ai, ta thề đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn, lột da lóc xương, nghiền nát thành tro…

      Lạc Hoài Văn mạnh thở dài: “Thải Vân, con đừng lo, cha cho con cái công đạo, Lôi Minh, đưa tứ tiểu thư hồi phủ trước”.

      Bộ dạng Thải Vân tại như vậy, nên ở lại nơi này chịu thêm kích thích nữa.

      Lạc Thải Vân hai mắt đẫm lệ mông lung, danh dự chính mình bị hủy, nàng như thế nào có thể cam tâm, vốn định cự tuyệt đề nghị của Lạc Hoài Văn, chờ bắt được kẻ hãm hại nàng rồi mới . Nhưng lại nhớ đến tình huống tồi tệ tại của mình, nếu tiếp tục ở lại, cũng có mặt mũi đối mặt với Nam Cung Quyết, liền thuận theo ý của Lạc Hoài Văn, theo Lôi Minh về phủ trước.

      Khi Lôi Minh ôm Lạc Thải Vân qua người Nam Cung Quyết, Lạc Thải Vân nhìn về phía Nam Cung Quyết đáy mắt rưng rưng: Quyết, ta thủ thân như ngọc, là muốn mang tấm thân trong trắng thuần khiết dâng hiến cho chàng, nhưng là nay, trong sạch của ta bị hủy, chàng có ghét bỏ ta hay

      Biết ánh mắt Lạc Thải Vân vẫn dừng người , Nam Cung Quyết cũng nhìn nàng ta liếc mắt cái, trong đáy mắt thâm thúy là mảnh bình tĩnh gợn sóng.

      Trong lòng Nam Cung Quyết, cùng Lạc Thải Vân là hai đường thẳng song song bao giờ có điểm tương giao, kiếp này, bọn họ cũng bao giờ có gì dính dáng với nhau.

      có gì ngoài việc Lạc Mộng Khê chính là tỷ tỷ của Lạc Thải Vân, còn lại đối với Nam Cung Quyết, Lạc Thải Vân chính là kẻ xa lạ, đối với người xa lạ, Nam Cung Quyết chưa từng để ý.

      Lôi Minh ôm Lạc Thải Vân bước nhanh ra phòng ngủ, ngay khoảnh khắc khi ra đến cửa phòng, thân ảnh Nam Cung Quyết hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lạc Thải Vân, nước mắt trong hốc mắt kiềm chế được trào ra.

      Nâng tay gạt nước mắt, Lạc Thải Vân nhìn thấy cách dó xa đạo thân ảnh yểu điệu quen thuộc, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm cho người ta nghĩ có lẽ chính mình hoa mắt, nhưng Lạc Thải Vân lại có thể khẳng định chắc chắn, thân ảnh kia tuyệt đối tồn tại, phải nàng hoa mắt.

      Trong phòng ngủ, khi Lạc Thải Vân vừa rời khỏi, Hạ Hầu Thần chậm rãi đến tủ quần áo, lấy bộ quần áo mới, chậm rãi thay: “Lạc Thừa tướng, điều kiện của ngươi ”.

      Lạc Thải Vân quần áo chỉnh tề xuất giường Hạ Hầu Thần, Hạ Hầu Thần có lý mà thể , Lạc Hoài Văn là người thông minh, khẳng định bỏ qua cơ hội tốt này, việc Hạ Hầu Thần ra công phu sư tử ngoạm, đưa ra số điều kiện với cũng là chuyện bình thường.

      Chính là, Lạc Thải Vân ràng là bản cung bắt đến thiết kế Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, nghĩ tới lại bị người ta tính kế ngược trở lại, tính kế bản cung…

      Nam Cung Quyết, ngươi thoát được lần này, coi như ngươi may nắn, tiếp theo, ngươi chưa chắc có được vận khí tốt như vậy.

      “Hạ Hầu thái tử, Thải Vân là tiểu thư tướng phủ, nay thất thân cho Hạ Hầu thái tử, bổn tướng cầu gì khác, chỉ cầu thái tử cho nàng danh phận…”

      “Ý của Lạc thừa tướng là, muốn bản cung thú Lạc tứ tiểu thư”. Đối với Lạc Thải Vân, Hạ Hầu Thần căn bản là khinh thường nhắc tới.

      sai”, Lạc Thải Vân là thứ nữ của tướng phủ, làm chính phi đủ tư cách, nhưng làm sườn phi vẫn là có thể.

      “Nhưng Lạc tứ tiểu thư thích, cũng phải là bổn cung”. Bản cung căn bản là có chạm qua Lạc Thải Vân, nhìn bộ dáng vừa rồi của Lạc Thải Vân, ràng bị người động qua, thứ gì bị người khác động qua, bản cung đều muốn, nhất là nữ nhân.

      “Xảy ra chuyện vừa rồi, hôn nhân của nàng thể do nàng làm chủ”. Ý tứ của Hạ Hầu Thần Lạc thừa tướng sao lại hiểu, bất quá, chuyện này thể nhường nhịn: “Huống chi, lấy thông minh của Hạ Hầu thái tử, Thải Vân thái tử, chỉ là chuyện sớm hay muộn…”

      Hạ Hầu Thần tiếng động cười lạnh: Bản cung cũng cần nữ nhân hạ lưu thương bản cung.

      “Hạ Hầu thái tử, nữ tử quan trọng nhất là danh tiết, nay Thải Vân muội muội thất thân cho thái tử điện hạ, Hạ Hầu thái tử thú muội ấy cũng là chuyện nên làm”.

      Hạ Hầu Thần ràng muốn gây chuyện cùng Lạc Hoài Văn, vì thế Mộng Khê liền hỗ trợ: Hạ Hầu Thần, vô luận ngươi có nguyện ý hay , Lạc Thải Vân ngươi nhất định phải thú, cho ngươi nếm thử tư vị gieo gió gặt bão, xem ngươi về sau còn dám ở Thanh Tiêu diễu võ giương oai, thiết kế hãm hại người khác nữa .
      xixon thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 102: Hạ Hầu Thần cưới Lạc Thải Vân.

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Hạ Hầu Thần quay đầu nhìn Lạc Mộng Khê chậm rãi vào nội thất, đáy mắt lên tia phẫn nộ: “Vương phi cũng tán thành bản cung thú Lạc tứ tiểu thư?”

      “Đương nhiên, Thải Vân cùng thái tử có vợ chồng chi thân, thái tử thú nàng cũng là theo lẽ thường phải làm, Thải Vân là muội muội của Mộng Khê, Hạ Hầu thái tử lại là nhân trung chi long, hai người kết hợp Mông Khê đương nhiên là rất cao hứng”.

      Tuy rằng ngươi cùng Lạc Thải Vân có cảm tình, nhưng nàng là người của ngươi, nếu ngươi cưới nàng chính là bội tình bạc nghĩa, bị người trong thiên hạ chê cười, mà danh dự thái tử Tây Lương quốc cũng bị hủy hoại trong chốc lát.

      Lạc Hoài Văn và Lạc Mộng Khê kiên trì làm cho Hạ Hầu Thần biết, hôm nay biện pháp tốt nhất chính là thú Lạc Thải Vân, nơi này là Thanh Tiêu, nếu đáp ứng, sợ là trở thành kẻ địch của Nam Cung Quyết và Lạc Hoài Văn.

      Hai người này liên thủ, toàn bộ Thanh Tiêu trong tay bọn họ, từ nay về sau đừng mơ tưởng lại có được ngày lành.

      “Lạc thừa tướng, Lạc đại tiểu thư có lý, Lạc tứ tiểu thư là người của bản cung, bản cung thú nàng cũng là theo lẽ thường nên làm”.

      Hạ Hầu Thần mặc dù thỏa hiệp nhưng cũng chịu để mất mặt mũi, đem Lạc Hoài Văn, Lạc Mộng Khê làm khó mà đề nghị: “Mời Lạc thừa tướng chọn ngày tốt, bổn cung nạp tứ tiểu thư làm sườn phi”. Vị trí Tây Lương thái tử phi cũng phải dành cho Lạc Thải Vân.

      “Xem ngày bằng đụng ngày, ngày sáu thàng này chính là ngày lành, bản cung thú Lạc tứ tiểu thư….”, muốn diễn trò diễn đến cuối cùng, các ngươi hao tổn tâm cơ đem Lạc Thải Vân đưa cho bản cung, bản cung đương nhiên mau chóng tiếp nhận.

      “Ngày sáu, còn có hai ngày nữa, bổn tướng kịp…” vì Thải Vân chuẩn bị đồ cưới.

      Tướng phủ hai lần gả nữ nhi đều vội vàng, nhưng khi Lạc Mộng Khê xuất giá đồ cưới đều chuẩn bị tốt, tuy đồ cưới này là chuẩn bị để đưa Giang Nam Lăng phủ, nhưng đều là vật quý trọng, chỉ là đổi nơi đến mà thôi.

      Lần này Thải Vân xuất giá, chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ có hai ngày thời gian, muốn chuẩn bị đồ tốt dễ dàng.

      sao, Tây Lương quốc chúng ta giàu có, cho dù có đồ cưới của Lạc thừa tướng, vẫn có thể nuôi tốt sườn phi”. Hạ Hầu Thần tuy là trấn an nhưng ngữ khí lại mang tia trào phúng.

      vội vã cưới Lạc Thải Vân chính là muốn làm khó Lạc Hoài Văn, thời gian hai ngày, đồ cưới khẳng định có bao nhiêu, chờ khi Lạc Thải Vân xuất giá, đường cái nhiều người thấy được Lạc tiểu thư xuất giá đồ cưới lại có mấy, tướng phủ khẳng định thực mất mặt.

      “Cha, Hạ Hầu Thái tử đáp ứng cưới Thải Vân, cha cần lo lắng chuyện sau này của muội ấy, trời sắp sáng, ngài mau sai người vì Thải Vân chuẩn bị, để tránh khi Thải Vân xuất giá lại có bao nhiêu đồ cưới, bị người chê cười, cũng bị những thị thiếp của Hạ Hầu thái tử khinh thường”.

      “Mộng Khê có lý, Hạ Hầu thái tử, bổn tướng có việc trước bước, cáo từ”.

      Sau khi Lạc Thải Vân mất tích, thị vệ tướng phủ báo lại có hai gã hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân chạy về hai hướng khác nhau, mà hai địa phương này là Lạc vương phủ là dịch quán.

      Lạc thừa tướng là người thông minh, tự nhiên hiểu được chuyện của Lạc Thải Vân là có người thao túng, mà hai người đáng hiềm nghi nhất chính là Nam Cung Quyết và Hạ Hầu Thần.

      Hai người này năng lực phi phàm, nếu Lạc Hoài Văn đem chuyện này truy cứu tới cùng, cuối cùng người bị thương sâu nhất phải là hai người bọn họ mà là Lạc Thải Vân, bởi vì hai người bọn họ tranh đấu, Lạc Thải Vân chỉ là quân cờ.

      Cho nên, hai người bọn họ cho dù là ai thiết kế ai, ai hãm hại ai, Lạc Hoài Văn cần biết quá trình, chỉ cần biết kết quả, để người thua cho Lạc Thải Vân danh phận, làm cho Thải Vân có được nơi quy túc.

      Sau khi Lạc Hoài Văn rời , Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cũng cáo từ, nhưng nháy mắt khi ra khỏi phòng ngủ, Lạc Mộng Khê nhìn thấy thân ảnh màu đen quen thuộc ở nóc nhà đối diện chợt lóe rồi biến mất: làm sao có thể ở trong này?

      “Mộng Khê, nàng làm sao vậy? Từ khi từ dịch quán trở lại nàng giống như mất hồn”. Trở lại Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết lấy tay đặt lên trán Lạc Mộng Khê: Nhiệt độ đều bình thường, có bị phong hàn.

      Nam Cung Quyết cởi ra áo choàng người mình khoác lên người Lạc Mộng Khê: “Thời tiết gần đây chuyển lạnh, mặc thêm nhiều áo chút…”

      “Nam Cung Quyết, vừa rồi ở dịch quán, khi ta ra trước, chàng đoán xem ta nhìn thấy ai?”

      “Ai?”, ở Thanh Tiêu, bất luận kẻ nào cùng Hạ Hầu Thần hợp tác đều có khả năng, cho nên Lạc Mộng Khê nhìn thấy ai xuất ở đó cũng cảm thấy kì quái.

      “Cũng có thể là do ta nhìn lầm, chỉ là trong nháy mắt, ta cũng xác định có phải là hay …”

      “Hai vợ chồng các ngươi chỉ biết ở trong này khanh khanh ta ta, đem công thần lớn là ta đây ném đến chín tầng mây…” thanh ai oán của Bắc Đường Diệp vang lên.

      Nam Cung Quyết vẫn chưa quay đầu, đáy mắt thâm thúy lóe lên nồng đậm tự tin: “Bắc Đường Diệp, việc đêm nay, là ngươi và Mộng Khê cùng ra tay ”.

      Khi Lạc Mộng Khê cho phép thừa tướng vào phòng bọn họ xem xét hư , sau khi vào phòng, dưới chăn gấm là hạ lễ của Bắc Đường Diệp, cùng với việc biết được nơi Lạc Thải Vân bị bắt , Lạc Mộng Khê kiên trì muốn theo, đủ dấu hiệu cho thấy, chuyện này là do Bắc Đường Diệp và Mộng Khê nhúng tay.

      đúng nửa, người phía sau thao túng việc này là Hạ Hầu Thần, bổn hoàng tử và Lạc Mộng Khê chỉ là từ giữa động tay chân chút”. Bắc Đường Diệp dào dạt đắc ý.

      Lạc Mộng Khê lắc đầu, trừng mắt nhìn Bắc Đường Diệp liếc mắt cái: “Bắc Đường Diệp, Lạc Thải Vân phải do ngươi mang từ vương phủ đến giường của Hạ Hầu Thần sao, người giả dạng thích khách dẫn thị vệ Tướng phủ theo hướng khác cũng phải là ngươi…”

      “Khụ, khụ, khụ…” Bắc Đường Diệp mất tự nhiên ho vài tiếng: “Lạc Mộng Khê, nàng thể để cho bổn hoàng tử đắc ý trước mặt Nam Cung Quyết chút sao? Nhanh như vậy liền vạch trần bổn hoàng tử?”

      như thế, là còn có người khác thông đồng với ngươi làm chuyện này?” Năng lực của Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp Nam Cung Quyết biết rất , thể tưởng được thế nhưng hai người này lại có thể giấu làm chuyện này.

      “Cái gì thông đồng, chúng ta là phân công hợp tác”. Bắc Đường Diệp phản bác: “Phượng Túy xuất .”

      Bắc Đường Diệp vừa dứt lời, nam tử lạnh lùng mặc hắc y xuất trước mắt mọi người: “Phượng Túy tham kiến Lạc vương gia”.

      “Phượng Túy, ngươi trở về khi nào?” Thời gian trước, Nam Cung Quyết điều Phượng Túy làm chuyện cực kì khó giải quyết, nay trở về, chuyện kia hẳn cũng làm xong rồi.

      “Hồi vương gia, ty chức tối qua vừa trở lại”.

      “Bổn vương biết ba người các ngươi là hợp tác như thế nào”. Thông minh như Nam Cung Quyết, đem chuyện xảy ra hồi tưởng lại lần, tự nhiên liền hiểu được tiền căn hậu quả.

      “Mộng Khê và Bắc Đường Diệp phái người theo dõi nhất cử nhất động của Hạ Hầu Thần, tối qua khi Hạ Hầu Thần tướng phủ bắt Lạc Thải Vân thiết kế bổn vương, bị cơ sở ngâm biết được, đúng vào lúc này Phượng Túy trở lại kinh thành, vì thế liền giả mạo làm thích khách, đem nhóm thị vệ tướng phủ dẫn tới dịch quán”.

      “Chờ khi Hạ Hầu Thần đem Lạc Thải Vân ném tới giường của bổn vương cùng Mộng Khê, Bắc Đường Diệp thừa cơ đem lễ vật thay thế Thải Vân, Lạc Thải Vân lại bị Phượng Túy ném đến giường Hạ Hầu Thần, làm cho gieo gió gặt bão…”
      xixon thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 102: Hạ Hầu Thần cưới Lạc Thải Vân.

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      “Còn có chi tiết mà ngươi biết”, Bắc Đường Diệp lại dào dạt đắc ý: “Bổn hoàng tử sai người ở trong phòng ngủ của Hạ Hầu Thần hạ chút mê hương bên trong huân hương, cho nên sau khi vào phòng ngủ ý thức trở nên mơ hồ, biết có Lạc Thải Vân nằm ở giường, còn có bổn hoàng tử sai người giả trang thành nha hoàn thử Hạ Hầu Thần…”

      “Mộng Khê, nàng về phòng nghỉ ngơi trước, ta cùng Phượng Túy thư phòng có việc cần làm”.

      “Được, nên quá mệt mỏi, tối qua chàng đêm ngủ, khi xong chuyện nhớ nghỉ ngơi”.

      Lạc Mộng Khê hướng phòng ngủ đến, Nam Cung Quyết và Phượng Túy thư phòng, để lại mình Bắc Đường Diệp đứng ở đó lải nhải.

      “Các ngươi như thế nào đều rồi, bổn hoàng tử còn chưa xong…”

      Phủ Thừa tướng Hương viên.

      “Cái gì, muốn con gả cho Hạ Hầu Thần?” Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua , Lạc Thải Vân phẫn nộ thét lên: “Con lấy chồng, con thích Nam Cung Quyết, vì sao muốn con gả cho Hạ Hầu Thần”.

      “Con thất thân cho Hạ Hầu Thần, lấy vậy lấy ai?” Lạc Hoài Văn tức giận: “ tại con gả cho làm sườn phi, tương lai là Tây Lương quý phi, còn có cái gì hài lòng?”

      “Cha, Thải Vân thích Hạ Hầu Thần, con muốn gả cho ”. Bị Lạc Hoài Văn mắng, Lạc Thải Vân khóc đến ‘lê hoa đái vũ’.

      “Con thất thân cho Hạ Hầu Thần, còn có nam nhân nào muốn thú con, con thích Nam Cung Quyết, nhưng tuyệt đối thú nữ nhân thất thân cho người khác”.

      “Ô ô ô….nương….” Lạc Thải Vân dựa sát vào trong lòng Liễu Hương Hương, khóc vô cùng thương tâm.

      “Thải Vân, đừng đau lòng, cha con làm như vậy cũng là vì tốt cho con…” Khi Lôi Minh ôm Lạc Thải Vân quần áo hỗn độn trở về, Liễu Hương Hương đúng là hoảng sợ, Thải Vân còn chưa xuất giá bị thất thân, sau này, còn có nam tử nào muốn thú nàng, hạnh phúc của nàng, liền cứ thế mà bị hủy.

      Nhưng vừa nghe đến Hạ Hầu Thần muốn thú Lạc Thải Vân, Liễu Hương Hương trấn định: Hạ Hầu Thần là hoàng đế tương lai của Tây Lương quốc.

      Thải Vân là tiểu thư tướng phủ, gả cho làm được chính phi, cũng làm sườn phi, tương lai là Tây Lương quý phi, cuộc sống sau này của mẹ con các nàng cũng được đảm bảo.

      Khi Lạc thừa tướng mang đến tin tức ngày sáu Lạc Thải Vân phải xuất giá, Liễu Hương Hương những thương tâm ngược lại giống như được ăn viên thuốc an thần: Lạc Thải Vân gả cho Hạ Hầu Thần, là chuyện tốt.

      “Nương, Thải Vân thích là Lạc vương gia a, Lạc vương gia, ô ô ô….”, Lạc Thải Vân nép vào trong lòng Liễu Hương Hương khóc đến thập phần đáng thương.

      “Hương Hương, Thải Vân giao cho nàng, ngày sáu xuất giá, bổn tướng hi vọng có điều gì sai lầm”. Thải Vân là do Hương Hương tay nuôi lớn, nàng hẳn là nghe lời khuyên của Hương Hương, Thải Vân còn chưa ý thức được tình nghiêm trọng, nếu việc này truyền ra, nàng ở Thanh Tiêu thể ngẩng đầu lên được, còn bằng gả cho Hạ Hầu Thần, có được nơi quy túc.

      “Vâng, lão gia”. Cho dù Lạc thừa tướng phân phó, Liễu Hương Hương cũng cẩn thận trông chừng Lạc Thải Vân, hạnh phúc nửa đời sau của nàng, đều nắm giữ trong tay Lạc Thải Vân.

      Nhận được cam đoan của Liễu Hương Hương, Lạc Hoài Văn thêm gì nữa, chậm rãi ra khỏi Hương viên: Ngày sáu Thải Vân xuất giá, cần mau chóng chuẩn bị chút đồ cưới cho con bé mới được.

      Lạc Hoài Văn rồi, toàn bộ Hương viên cũng chỉ còn lại Liễu Hương Hương và Lạc Thải Vân, các nàng nương tựa lẫn nhau, có gì phải giấu giếm.

      “Nương, con thích là Nam Cung Quyết, muốn gả cho tên lòng lang dạ thú Hạ Hầu Thần, nương, người phải giúp con, nương…”, Lạc Thải Vân khóc làm cho lòng người ta chua xót.

      Liễu Hương Hương vỗ phía sau lưng Lạc Thải Vân, giọng an ủi: “Thải Vân, cha con quyết định, ai cũng thể thay đổi được, cha con muốn con gả cho Hạ Hầu Thần, con nhất định phải gả…”

      “Nhưng Thải Vân thích , muốn gả…” Lạc Thải Vân vẫn khóc lóc thôi.

      Liễu Hương Hương trần híp mắt: “Thải Vân, con hãy bình tĩnh, nghe nương , Hạ Hầu Thần là người trong lòng của Lạc Tử Hàm, nếu con gả cho Hạ Hầu Thần, có thể tức chết Tử Hàm, xem ả ta còn dám coi thường chúng ta nữa hay ….”

      “Nương, Thải Vân muốn lấy chung thân hạnh phúc của chính mình ra để chọc tức Tử Hàm”. Thế gian nhiều biện pháp như vậy, chọn cái nào được, vì sao phải dùng hạnh phúc cả đời của mình ra làm tiền đặt cược, đối phó Tử Hàm.

      “Thải Vân, cha con quyết định, có người có thể thay đổi, bằng như vậy, con trước hết cứ đáp ứng xuất giá, chờ sau khi gả cho Hạ Hầu Thần lại tìm biện pháp thoát thân, đây là biện pháp tốt nhất, năng lực của cha con phải con biết, nếu con dám chạy trốn, bị bắt trở về, kết cục của con chắc chắn rất thảm…”

      Lạc Thải Vân là do Liễu Hương Hương tay nuôi lớn, đối với nhất cử nhất động của Lạc Thải Vân hiểu như lòng bàn tay, nghe ý tứ trong lời của Lạc Thải Vân nàng nhận ra có chỗ đúng, liền trước hết nhắc nhở nàng.

      , Liễu Hương Hương cũng ngoa, vô luận Lạc Thải Vân chạy trốn tới đâu Lạc Hoài Văn đều có năng lực bắt trở về, hơn nữa nàng đào hôn, lại làm cho tướng phủ mất mặt, Lạc Hoài Văn tuyệt đối tha cho nàng.

      Nhưng là, Hạ Hầu Thần dễ chuyện như vậy sao? Sau khi thành thân có thể buông tha cho nàng sao?

      “Thải Vân, thân thể còn đau , có muốn nương nấu chút canh cho con hay ?” Thấy Lạc Thải Vân cúi đầu suy tư, Liễu Hương Hương cảm thấy cần phải cho nàng thời gian để bình tĩnh chút, liền tìm lí do rời , để cho Lạc Thải Vân tự mình suy nghĩ về sau nên con đường như thế nào.

      đau”, Thải Vân vẻ mặt hoảng hốt lắc lắc đầu, bởi vì nàng lòng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, để ý lời của Liễu Hương Hương, tự nhiên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ra bản thân vẫn còn trong sạch.

      “Vậy con trước nghỉ ngơi , đến bữa trưa nương gọi con”. Liễu Hương Hương giúp đỡ Thải Vân nằm xuống giường, thay nàng đắp chăn, sau khi kiểm tra mọi thứ đều ổn thỏa liền nhàng rời khỏi phòng.

      Ngoài Hương viên, số thị vệ được tăng cường, xem ra là lão gia phòng ngừa Thải Vân chạy trốn.

      Liễu Hương Hương thở dài: Cho dù Thải Vân có chạy cũng chạy được bao lâu, nàng tự mình quay trở về, bởi vì Thải Vân sống ở trong tướng phủ, mỗi ngày đều là cẩm y ngọc thực, căn bản là thể chịu khổ…

      Lão gia khẳng định cũng nghĩ đến điểm này, tăng cường thị vệ phòng ngừa Thải Vân trốn , là muốn vào ngày mùng sáu, tướng phủ bị mất mặt…

      Lạc vương phủ.

      Nam Cung Quyết và Phượng Túy sau khi bàn xong chính , đến giữa trưa, Nam Cung Quyết giao công việc cho Phượng Túy, thuận lợi hoàn thành, chướng ngại của Nam Cung Quyết giảm ít, cho nên trong lòng tự  nhiên vui sướng.

      Lúc này đến lúc dùng bữa trưa, Nam Cung Quyết ra khỏi thư phòng, bước nhanh hướng phòng ngủ, tin tức tốt này, Nam Cung Quyết muốn mau chóng chia sẻ cùng Lạc Mộng Khê.

      “Lạc vương gia”. tới nửa đường, tiếng lão giả ở bên vang lên, Nam Cung Quyết thản nhiên đáp tiếng, tiếp tục bước nhanh về phía trước, nơi này là Lạc vương phủ, nha hoàn, gã sai vặt hướng hành lễ là chuyện bình thường, cho nên Nam Cung Quyết cũng mấy để ý.

      Sau khi được vài bước Nam Cung Quyết giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía lão giả: “Đường lão, bổn vương có việc muốn thỉnh giáo”. Lão giả này phải người khác, chính la đại phu của Dược Vương cốc.

      “Thỉnh giáo dám, vương gia có việc cứ đừng ngại”.

      đến giữa trưa nhưng Lạc Mộng Khê vẫn còn nằm ngủ giường, ngay cả Nam Cung Quyết ngồi vào bên giường cũng nhận thấy được.

      Nam Cung Quyết nhàng đem tóc trán Lạc Mộng Khê vén sang bên, trong mắt thâm thúy lóe ra nồng đậm nhu tình: Mộng Khê, ta có tin tức tốt muốn cho nàng, nhưng lại sợ sau khi nàng biết được tức giận để ý bổn vương, thậm trí còn có thể làm ra chuyện dại dột nữa.

      Cho nên, ta quyết định chuyện này tạm thời cho nàng, để nàng tự mình chậm rãi phát , có lẽ khi nàng tự mình phát ra chân tướng, nàng bình tĩnh chút, làm ra chuyện gì mù quáng.

      “Mộng Khê, dậy ăn chút gì ”. Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê nâng dậy, làm cho nàng dựa vào trong lòng mình.

      Lạc Mộng Khê mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung: “ tại là khi nào?”

      là buổi trưa, dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp”. Nam Cung Quyết bưng cháo ngân nhĩ đường phèn mà Lạc Mộng Khê thích nhất đến bên miệng nàng: Cho dù đói cũng phải ăn chút.

      Lạc Mộng Khê lắc lắc đầu làm cho suy nghĩ chính mình thanh tỉnh chút, mùi cơm bay vào trong mũi khiến cho ý thức Lạc Mộng Khê thanh tỉnh ít, ánh mắt nhìn đến đồ ăn bàn, trong mắt Lạc Mộng Khê sáng lên: “ nhiều đồ ăn, vừa vặn ta cũng đói bụng”.

      Rất nhanh uống hết chén cháo ngân nhĩ đường phèn Nam Cung Quyết bưng tới, Lạc Mộng Khê tùy tiện mặc vào quần áo, xuống giường ăn cơm.

      Khi ăn cơm, Lạc Mộng Khê ăn rất nhiều, Nam Cung Quyết lại ăn rất ít, hơn nữa phần lớn thời gian đều là nhìn Lạc Mộng Khê ăn cơm, đáy mắt lóe ra nồng đậm sủng nịnh: “Nam Cung Quyết, chàng như thế nào lại ăn, đói bụng sao?”
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :