1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 100. Khê, Thần quyết đấu

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Sau khi Lạc Mộng Khê rời khỏi phủ thừa tướng, vừa mới lên xe, trước mắt đạo thân ảnh quen thuộc đưa lưng về phía nàng, Băng Lam ngây ngốc lát lập tức phản ứng lại, muốn rút kiếm hộ chủ, Lạc Mộng Khê vội vàng đè tay nàng lại, ý bảo nàng cần hành động thiếu suy nghĩ.

      Người đưa lưng về phía nàng cách nàng chừng năm sáu bước, tay áo bay lên, tự tin tràn đầy, Lạc Mộng Khê đưa mắt ra hiệu đối với Băng Lam.

      Băng Lam xem hiểu ý tứ Lạc Mộng Khê, trong mắt lộ ra lo lắng, vốn muốn chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lạc Mộng Khê, làm cho lời đến bên miệng của Băng Lam đành phải nuốt trở vào.

      Cực tình nguyện thu hồi kiếm trong tay, Băng Lam giọng dặn dò: “Tiểu thư, cẩn thận”. rồi chậm rãi lui về phía sau.

      “Hạ Hầu thái tử, khéo, có thể ở đây gặp được ngươi”. Cơ sở ngầm của Hạ Hầu Thần nhiều, ý chí cũng kiên định, lần nào ta ra phủ, cũng bị biết được.

      Bất quá, ta cũng phải như trước đây, thấy liền bỏ chạy, ta nhất định phải làm cho có chút bận tâm về ta, dám dễ dàng đánh chủ ý lên ta.

      Hạ Hầu Thần xoay người nhìn về phía Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, tuyệt thế dung nhan ánh vào trong mắt , Hạ Hầu Thần ánh mắt tự tin lóe lên nồng đậm kinh diễm: “Mộng Khê, ta và nàng lại gặp nhau”.

      Lạc Mộng Khê lạnh lùng cười: Mỗi ngày ngươi đều phái người nhìn ta chằm chằm, ta ra khỏi Lạc vương phủ, gặp ngươi mới là lạ, vốn muốn trào phúng Hạ Hầu Thần mấy câu, phía sau lại truyền đến thanh, Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm, nháy mắt cải biến chủ ý:

      “Hạ Hầu Thần, chúng ta đều là người ngay tiếng lóng, cũng cần phải quanh co lòng vòng, thẳng mục đích của ngươi ”.

      “Mục đích của bản cung rất đơn giản, cùng bản cung hồi Tây Lương…”

      “Hạ Hầu thái tử, Mộng Khê là vương phi của Thanh Tiêu, cùng ngươi hồi Tây Lương sợ là ổn, huống chi, thái tử điện hạ cũng cùng Tử Hàm muội muội đính tình, nếu Mộng Khê lại cùng thái tử ở chung chỗ, về tình, về lí đều tốt…”

      cần nhắc tới tiện nhân kia”. Vẻ mặt Hạ Hầu Thần mang đầy giận dữ, lạnh giọng đánh gãy lời của Lạc Mộng Khê: “Bản cung ghét nhất bị nữ nhân chủ động thương nhung nhớ, Lạc Tử Hàm lại chính là loại này…”

      Cách đó xa, thanh thất thường càng trở nên nặng hơn, Lạc Mộng Khê vẫn coi như biết: “Nhưng theo Mộng Khê được biết, Hạ Hầu thái tử đối với Tử Hàm muội muội là sủng ái có thừa…” ngươi đối với nàng chán ghét, nhưng ta là chút cũng nhìn ra.

      “Đó đều là làm cho người khác xem”, bản cung như thế nào lại thích nữ nhân hạ lưu như Lạc Tử Hàm.

      “Tử Hàm muội muội đối với thái tử là mảnh chân tình, Hạ Hầu thái tử nên phụ nàng…” Lạc Mộng Khê ngôn từ khẩn thiết, ngữ khí có chút nhàng bâng quơ.

      “Người khác đối với bản cung tình, lẽ bản cung cũng phải tình đối với người đó sao?” Hạ Hầu Thần cho là đúng, giọng mang theo khinh thường.

      “Bản cung ở cùng chỗ với Lạc Tử Hàm, chẳng qua là muốn lợi dụng nàng ta mà thôi…” Để cho khi bản cung ở lại Thanh Tiêu, tìm chút việc vui, đến mức có việc gì làm, dung mạo Lạc Tử Hàm cũng coi như có thể chấp nhận được, có thể miễn cưỡng thông qua…

      “Nếu những lời này để cho Tử Hàm muội muội nghe được, khẳng định thương tâm…”, tiếng động phía sau ngày càng lớn, Lạc Mộng Khê biết, nấp trong chỗ tối, Lạc Tử Hàm thập phần phẫn nộ cùng thương tâm.

      Hạ Hầu Thần phải ngu ngốc, khẳng định nhận ra được Lạc Tử Hàm ở ngay tại nơi này, bất quá, lời vừa rồi của Hạ Hầu Thần cũng muốn xâm nhập vào trong lòng Lạc Tử Hàm, nàng ta đối với , khẳng định giống như trước kia đối với khách khí cùng ái mộ.

      “Lạc Tử Hàm còn giá trị lợi dụng, bản cung cũng sợ nàng ta nghe được những lời này”. Đáy mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra chút quang mang, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Hạ Hầu Thần sớm biết Lạc Tử Hàm có ở trong này…

      Tiếng động đột nhiên vang lên, rồi sau đó lập tức biến mất, khóe miệng Hạ Hầu Thần nâng lên tia ý cười chào phúng: “Mộng Khê, bản cung làm theo ý của nàng, làm cho Lạc Tử Hàm tức giận bỏ rồi, nàng chuẩn bị báo đáp bản cung như thế nào?”

      “Rất đơn giản, dùng võ giải quyết, nếu Hạ Hầu thái tử có thể thắng Mộng Khê, Mộng Khê liền tùy thái tử xử trí, nếu thái tử thua, vậy từ nay về sau, cần tìm Mộng Khê phiền toái”.

      Lấy võ công Hạ Hầu Thần, nhận thấy được Lạc Tử Hàm có ở trong này cũng phải chuyện gì kì quái, làm cho Lạc Mộng Khê nghĩ tới là, Hạ Hầu Thần thế nhưng hùa theo nàng, làm cho Lạc Tử Hàm tức giận mà bỏ .

      Hạ Hầu Thần muốn cùng nàng ở nơi này đơn độc giao thủ, vậy cũng hết cách, Lạc Mộng Khê nàng phụng bồi , những gì nàng học được ở thế kỉ hai mốt vẫn còn, hơn nữa còn có những sát chiêu mà Nam Cung Quyết mới dạy cho nàng, nàng còn chưa chính thức dùng qua, lúc này đây, vừa vặn ở người Hạ Hầu Thần thí nghiệm chút, hi vọng, thua!

      “Mộng Khê, ra chiêu ”. Hạ Hầu Thần cho rằng, Mộng Khê phải đối thủ của , cho nên cũng kiêng nể gì, dào dạt đắc ý: Mộng Khê, sau mấy chục chiêu, đến lúc đó, cũng cho phép nàn đổi ý.

      khi như vậy, Mộng Khê cung kính bằng tuân mệnh”. Hạ Hầu Thần, lúc này, ngươi chắc gì có thể thắng.

      Lời vừa ra, ánh mắt Lạc Mộng Khê đột nhiên phát lạnh, nắm tay bé đột nhiên mở ra, trong tay xuất cây chủy thủ tinh xảo, thân ảnh yểu điệu bay lên trung, chủy thủ hướng thẳng cổ họng Hạ Hầu Thần: Hạ Hầu Thần, cần đắc ý quá sớm, Lạc Mộng Khê tại cũng giống Lạc Mộng Khê trước đây, lúc này cho dù ngươi chết, cũng tuyệt đối bị trọng thương.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 101: Tương kế tựu kế

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê thay đổi phương hướng rất nhanh, Hạ Hầu Thần lại hề chuẩn bị, vốn tưởng rằng nhất kích tất trúng. Nhưng, ngay khi chủy thủ trong tay nàng chỉ còn cách Hạ Hầu Thần trong gang tấc, cổ tay lại bị người nắm chặt, thể nhúc nhích nửa phần.

      Trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lệ quang cùng hàn quang thay nhau xuất , thề rằng phải cho Hạ Hầu Thần kích trí mạng.

      Mà Hạ Hầu Thần, nhìn chủy thủ sắp đâm vào , ánh mắt hơi biến đổi, trong mắt lên chút lãnh, huy chưởng đánh về phía Lạc Mộng Khê: Muốn giết bản cung, dễ như vậy đâu.

      Ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê chút nào hoang mang, khi chưởng lực của Hạ Hầu Thần sắp đánh tới người nàng, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người tránh thoát, tốc độ nhanh như tia chớp, nhanh đến mức làm cho người ta kịp thấy : Võ công của Lạc Mộng Khê, khi nào cao như vậy…

      Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần ở ngã tư đường đánh nhau, đánh tới “thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang”, hai người võ công đều rất cao, tốc độ rất nhanh, Băng Lam thể thấy hai người ra chiêu như thế nào, chỉ thấy hai thân ảnh ở giữa trung đánh qua đánh lại, đánh giá lẫn nhau…

      “Lạc Mộng Khê, võ công của nàng tiến bộ rất nhanh”. Lạc Mộng Khê chiêu chiêu ngoan độc, chút lưu tình, thân pháp, tốc độ cực nhanh, phản ứng nhanh nhẹn, điều này vượt ngoài dự liệu của Hạ Hầu Thần.

      Mỗi khi Hạ Hầu Thần sắp bắt được nàng, Lạc Mộng Khê lại đều có thể thuận lợi tránh thoát, vì thế kế hoạch của Hạ Hầu Thần là trong thời gian ngắn nhất bắt giữ Lạc Mộng Khê thể tuyên bố thất bại.

      Trong lúc đánh nhau Lạc Mộng Kê vẫn khí định thần nhàn, mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều vừa đúng, làm cho Hạ Hầu Thần tìm được chút sơ hở, lúc mới bắt đầu, Hạ Hầu Thần còn có kiên nhẫn cùng Lạc Mộng Khê giao thủ, thời gian qua , Hạ Hầu Thần cũng có chút mất kiên nhẫn.

      Kinh thành Thanh Tiêu là địa bàn của Nam Cung Quyết, nếu cùng Lạc Mộng Khê đánh nhau trong thời gian dài, tất khiến người của Nam Cung Quyết có được thời gian, đến lúc đó, cho dù có thắng được Lạc Mộng Khê, cũng nhất định mang được nàng .

      Như vậy mà , Lạc Mộng Khê chính là kéo dài thời gian, chờ người đến cứu, nếu Hạ Hầu Thần biết nàng có được võ công như vậy, vừa rồi tuyệt đối đáp ứng điều kiện của nàng…

      “Lạc Mộng Khê, võ công của nàng, tiến bộ rất nhanh”. Hạ Hầu Thần mặn nhạt hỏi, chủ ý muốn phân tán lực chú ý của Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê cười , lơ đễnh: “Chẳng lẽ Hạ Hầu thái tử có nghe qua, kẻ sĩ sau ba ngày, cũng làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa sao?” Hạ Hầu Thần, con người luôn luôn thay đổi, nên dùng cùng loại ánh mắt, loại tư tưởng để nhìn cùng người.

      Kẻ sĩ ba ngày, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa! Hạ Hầu Thần trong lòng cười lạnh: Đáng tiếc, Lạc Mộng Khê nàng cho dù lợi hại, cũng phải đối thủ của bản cung!

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian còn sớm: Tốc chiến tốc thắng, thể kéo dài thời gian, nếu người của Nam Cung Quyết đến, kế hoạch của bản cung liền thất bại trong gang tấc…

      Nháy mắt, trong mắt Hạ Hầu Thần đột nhiên phát lạnh, bất thình lình gia tăng tốc độ, Lạc Mộng Khê mặc dù có tiến bộ, nhưng những sát chiêu này cũng là vừa mới học được. Hơn nữa võ công của nàng cùng Hạ Hầu Thần lại thể đánh đồng, nếu Hạ Hầu Thần đem hết toàn lực, Lạc Mộng Khê căn bản phải là đối thủ của

      Chiêu thức của Hạ Hầu Thần càng lúc càng nhanh, Lạc Mộng Khê bắt đầu cẩn thận, lúc suy nghĩ biện pháp đối phó, phía sau truyền đến trận bước chân rất , cùng với ác phong như có như

      Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ, có người thừa cơ nàng và Hạ Hầu Thần đánh nhau, ám hại nàng, nơi này là tướng phủ, ác phong phía sau, là người của tướng phủ thể nghi ngờ, khóe miệng, giơ lên tia ý cười trào phúng: Muốn hại ta, dễ dàng như vậy…

      Lạc Mộng Khê đối vơi Hạ Hầu Thần phải đặc biệt hiểu biết, nhưng cũng biết được thủ đoạn của , thêm lúc nữa, thể kiên nhẫn, khẳng định xuất ngoan chiêu đối phó Lạc Mộng Khê nàng…

      Trong đầu đột nhiên lên đạo linh quang, ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt của Lạc Mộng Khê lên tia ý cười khó hiểu làm cho người ta nghi hoặc, thế công trong tay dần dần chậm lại, thân mình dấu vết hướng lại gần ác phong phía sau…

      Chiêu thức của Lạc Mộng Khê chậm lại, Hạ Hầu Thần tưởng rằng Lạc Mộng Khê chống đỡ được, trong lòng mừng thầm, tiếng động cười lạnh: Hôm nay đánh đến đây, Lạc Mộng Khê, đưa tay chịu trói

      Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, đột nhiên nâng tay, vung chưởng đánh hướng Lạc Mộng Khê, chưởng này dùng đến tám phần công lực, nếu Lạc Mộng Khê bị đánh trúng, tuyệt đối bị trọng thương, đến lúc đó, nàng liền có sức phản kháng, mình mang nàng dễ dàng, về phần nha hoàn của nàng, giết là xong.

      Cường thế ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê tránh, né, khóe miệng, ý cười lạnh càng sâu…

      đúng, Lạc Mộng Khê tại, thực thích hợp! Trong lòng Hạ Hầu Thần biết ổn, nhưng vấn đề ở chỗ nào, lại biết, chưởng lực cũng muốn đánh ra, có khả năng thu hồi…

      Chưởng lực gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người né qua, chưởng lực theo bên cạnh người Lạc Mộng Khê bay qua, đánh thẳng vào người phía sau Lạc Mộng Khê…

      Thân ảnh màu hồng ở giữa trung họa thành đường cong duyên dáng, rồi mạnh rơi xuống dưới, ‘phốc’ tiếng phun ra ngụm máu tươi, lợi khí tay bị trấn bay đến góc.

      Lạc Thải Vân, nàng thế nhưng cũng có võ công! Đại phu nhân, tam phu nhân, Lạc Tử Hàm đều có võ công. Cho nên, võ công của Lạc Thải Vân chỉ là da lông, nhưng khinh công lại khác…

      Phát sinh biến cố này, Hạ Hầu Thần và Lạc Mộng Khê đương nhiên đình chỉ đánh nhau, nhìn Lạc Thải Vân té mặt đất, ngừng nôn ra máu tươi, trong mắt Hạ Hầu Thần lóe ra nồng đậm chán ghét cùng phẫn hận:

      Chính là nàng làm hỏng đại của bản cung, tình cảm tỷ muội trong tướng phủ này là đạm mạc, Lạc Mộng Khê vì mạng sống của mình, ngay cả tỷ muội của chính mình cũng có thể lợi dụng…

      “Đại tỷ…cứu ta…”, khuôn mặt nhắn của Lạc Thải Vân bởi vì thống khổ, hơi hơi có chút vặn vẹo, đáy mắt lóe lên cầu xin.

      Lợi khí trong tay Lạc Thải Vân sớm bị đánh bay, có chứng cớ chứng mình, vừa rồi nàng muốn giết Lạc Mộng Khê, người ngoài nhìn vào, là nàng đường may bị ngộ thương…

      Lạc Mộng Khê gì, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm tức giận: vừa rồi ngươi muốn giết ta, còn muốn ta cứu ngươi.

      Lời cầu cứu của Lạc Thải Vân còn chưa ra, lại dám thêm điều gì, trong mắt lóe lên nồng đậm sợ hãi.

      “Mộng Khê”

      “Thải Vân”

      Hai đạo thanh cùng hô lên, là đến từ Nam Cung Quyết, là đến từ Lạc Hoài Văn.

      Trước mắt lên đạo bóng trắng, mùi đàn hương quanh quẩn chóp mũi: “Mộng Khê, nàng sao chứ?”

      có việc gì, sao chàng lại tới nơi này?” Lúc này phải Nam Cung Quyết ở Lạc vương phủ nghỉ ngơi sao?

      “Sau khi ta xử lý xong mọi chuyện, biết được nàng hồi tướng phủ, đúng lúc ta có chuyện muốn cùng thừa tướng thương lượng, liền đến tướng phủ, nửa đường gặp được Lạc Thừa tướng…”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 101: Tương kế tựu kế

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Nam Cung Quyết đem tình nhàng bâng quơ, Lạc Mộng Khê cũng có thể hiểu được đại khái mọi chuyện: Việc Lạc Mộng Khê gặp được Hạ Hầu Thần, thị vệ bẩm báo lại cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đường đến tương trợ, liền gặp được Lạc Hoài Văn…

      “Thải Vân, Thải Vân…con làm sao vậy?...” Lạc Hoài Văn đem Lạc Thải Vân nửa ôm vào trong ngực, gấp giọng kêu, nhưng Lạc Thải Vân vẫn có trả lời, ánh mắt si mê cùng ái mộ nhìn thẳng Nam Cung Quyết bên cạnh Lạc Mộng Khê.

      Nam Cung Quyết đến làm cho kế hoạch của Hạ Hầu Thần thất bại, muốn phẩy tay áo bỏ , dư quang nơi khóe mắt nhìn đến vẻ mặt Lạc Thải Vân, cùng với si mê và ái mộ mà nàng ta giành cho Nam Cung Quyết, đột nhiên dừng lại cước bộ, Hạ Hầu Thần trầm hạ mí mắt, biết suy nghĩ điều gì.

      “Cha, tứ muội cẩn thận trúng chưởng của Hạ Hầu thái tử, mau sai người truyền đại phu”. Nếu , nữ nhi bảo bối của ngươi, có thể mất mạng.

      Lợi khí trong tay Lạc Thải Vân còn, hơn nữa nàng ta lại bị thương, cho dù Mộng Khê chỉ ra tội danh của nàng ta, có bằng chứng, đương nhiên Lạc Thải Vân thừa nhận, đến lúc đó, mọi người khẳng định trách cứ Lạc Mộng Khê nàng là phải.

      Lạc Mộng Khê là người thông minh, tự làm mình mất mặt, tuy nhiên Hạ Hầu Thần đả thương Lạc Thải Vân lại là , Lạc Mộng Khê có nội lực cường đại như vậy, Hạ Hầu Thần muốn hãm hại nàng, là tuyệt đối có khả năng.

      Vừa rồi, ánh mắt tất cả mọi người đều tập chung người Lạc Thải Vân, có ai chú ý tới Lạc Mộng Khê, lúc này Lạc Mộng Khê mở miệng, lại đem ánh mắt tất cả mọi người đều tập chung người nàng, những người thấy qua dung nhan của nàng đều cảm thấy kì quái, chỉ có Lôi Minh đáy mắt lóe lên nồng đạm kinh diễm cùng khiếp sợ.

      “Hạ Hầu thái tử…” Lạc Hoài Văn ngẩng đầu nhìn phía Hạ Hầu Thần, đáy mắt nghi hoặc giống như muốn hỏi: Đây là có chuyện gì?

      “Chỉ là hiểu lầm, thương thế của tứ tiểu thư, bản cung phụ trách trị liệu”. Hạ Hầu Thần vẫn như trước cúi đầu, biết suy nghĩ cái gì.

      “Lôi Minh, đưa tứ tiểu thư về phòng, người đâu, mau mời đại phu”, Lạc Hoài Văn sau khi bình tĩnh lại, ra lệnh.

      Lôi Minh gì, xoay người ôm lấy Lạc Thải Vân toàn thân đầy máu, bước nhanh vào tướng phủ, khi ngang qua người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nhanh chóng đem tay đánh trúng lưng Lạc Thải Vân.

      Khiến cho ánh mắt ái mộ của Lạc Thải Vân vẫn dừng người Nam Cung Quyết biến thành thống khổ, ‘phốc’ tiếng lại phun ra ngụm máu tươi.

      Lạc Mộng Khê ra tay tốc độ rất nhanh, hơn nữa Nam Cung Quyết lại luôn đứng bên cạnh, động tác vừa rồi của nàng có ai chú ý đến.

      Bất quá, Lôi Minh ôm Lạc Thải Vân nên nhận ra được Lạc Mộng Khê ra tay, nhưng cái gì cũng ra, khuôn mặt lạnh như băng vẫn tiếp tục về phía trước.

      “Lạc thừa tướng, nếu hôm nay thân thể lệnh thiên kim khỏe, bổn vương quấy rầy, ngày khác nếu có rãnh lại tiến đến bái phỏng”. Mục đích Nam Cung Quyết tới đây là vì Lạc Mộng Khê, nay Lạc Mộng Khê có việc gì tự nhiên cũng muốn lưu lại chỗ này.

      “Lạc vương gia xin cứ tự nhiên”. Lạc Thải Vân gặp chuyện may, người đả thương nàng là Hạ Hầu Thần, Lạc Hoài Văn xác thực có chút lo lăng, cũng có tâm trạng tiếp khách, Nam Cung Quyết cáo từ rời , Lạc Hoài Văn cũng có ý muốn giữ lại.

      “Hạ Hầu thái tử, bổn vương trước, cáo từ”.

      “Mộng Khê, thôi”. Sau khi cùng Lạc Hoài Văn, Hạ Hầu Thần lời cáo từ, Nam Cung Quyết nắm lấy bàn tay bé của Lạc Mộng Khê về phía trước, sau khi khoảng rất xa, hai người vẫn cảm giác được ánh mắt Hạ Hầu Thần vẫn nhìn theo, mang theo cả ái mộ cùng phẫn hận.

      Hạ Hầu Thần đả thương Lạc Thải Vân, trước khi thương thế của Lạc Thải Vân ổn định, thể rời .

      “Mộng Khê, Lạc Thải Vân là do khi Hạ Hầu Thần đối phó nàng mới bị ngộ thương ?”, bàn tay Nam Cung Quyết nắm tay Lạc Mộng Khê theo phản xạ nắm chặt.

      Nguy hiểm , nếu lúc ấy có Lạc Thải Vân, chỉ sợ Mộng Khê bị Hạ Hầu Thần mang , trong thời gian ngắn sợ rằng thể gặp được nàng.

      “Đúng vậy, Lạc Thải Vân tuy là vì giết ta mà đến, nhưng ta lại vì vậy mà gặp họa được phúc, làm cho Lạc Thải Vân thay ta bị thương, nhân cơ hội đó mà thoát được nguy hiểm…”. Đây có lẽ là thiên ý mà mọi người vẫn hay .

      “Lạc Thải Vân muốn giết nàng?” Nam Cung Quyết nắm ngay trọng điểm của câu , ánh mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu:

      “Nàng ta cũng có võ công, Mộng Khê, người của tướng phủ có ai là đơn giản…” Lúc trước nàng ở tướng phủ, làm sao qua ngày…

      “Ta biết, tuy nhiên tại ta còn ở lại tướng phủ, các nàng muốn hại ta, dễ dàng như vậy…”

      Lạc vương phủ giống như thành lũy an toàn, chỉ cần nàng ở trong đó, tuyệt bị thương, mà ở trong thành lũy này, có người mà nàng thương, hạnh phúc nhất thời trào dâng trong lòng…

      Đột nhiên trái cầu lăn đến bên chân Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, đem quả cầu nhặt lên, bé chừng ba bốn tuổi, thân quần áo màu đỏ, sôi nổi đến trước mặt Lạc Mộng Khê: “Tỷ tỷ, tiểu cầu của ta”.

      “Vậy trả lại cho muội”, ánh mắt trong trẻo của Lạc Mộng Khê tràn ngập ý cười, cầm tiểu cầu trong tay đưa cho tiểu nương.

      “Cảm ơn tỷ tỷ”, tiểu nương nhận lấy tiểu cầu, vô cùng hưng phấn chạy xa.

      “Mộng Khê, nàng thích đứa sao?” vẻ vui sướng trong mắt Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đều nhìn thấy, rèn sắt khi còn nóng, lúc này hỏi Lạc Mộng Khê chuyện đứa , nàng chút nghĩ ngợi mà trả lời:

      “Đương nhiên thích”, tiểu hài tử, đáng .

      “Vậy chúng ta có phải hay ….”

      năm sau mới được”. Lạc Mộng Khê vẫn kiên trì nguyên tắc của chính mình: chỉ có thời gian năm, vì sao Nam Cung Quyết lại muốn chờ?

      năm, quá dài ”. Bổn vương cũng muốn phải đợi năm sau nàng mới có thể thụ thai, khi tiểu hài tử xuất thế, muốn tận hai năm sau.

      “Chúng ta đều còn trẻ, năm thời gian, rất nhanh qua, cần nóng vội”. Nam Cung Quyết vẫn chưa đến hai mươi tuổi, Lạc Mộng Khê lại vẫn chưa mười bảy tuổi, độ tuổi như vậy ở đại vẫn chỉ là đứa , vẫn phải đến trường, ở cổ đại này có thể kết hôn sinh con, đợi năm nữa mới sinh đứa , cũng tính là muộn.

      Biết trước đáp án của Lạc Mộng Khê như vậy, Nam Cung Quyết lôi kéo bàn tay bé của Lạc Mộng Khê tiếp tục về hướng vương phủ, trong lòng có chút lo lắng:

      Vạn nhất Mộng Khê biết đêm đó bổn vương gạt nàng làm ra chuyện đó, biết nàng có phản ứng như thế nào, đêm đó cũng qua đoạn thời gian, Mộng Khê khẳng định mau chóng phát , ta cần phải làm chuyện gì đó, che dấu nàng, thể để nàng biết…

      Chuyện Hạ Hầu Thần đả thương Lạc Thải Vân, Lạc Hoài Văn cũng truy cứu, dù sao, hai người cũng kết minh, có nhiều chuyện, nên quá so đo, chỉ cần Lạc Thải Vân khỏe mạnh trở lại, Hạ Hầu Thần tỏ ý xin lỗi, vậy mọi chuyện có thể kết thúc.

      Thân thể Lạc Thải Vân vẫn luôn rất tốt, hơn nữa y thuật của đại phu lại cao siêu, dược liệu Hạ Hầu Thần sai người đưa tới đều là thượng hạng, chỉ vài ngày thời gian, thương thế của Lạc Thải Vân cơ bản khôi phục trở lại, nàng từ bộ dạng ốm yếu khôi phục bộ dáng ương ngạnh ngang ngược.

      Lạc Thải Vân bị thương nặng, mỗi ngày đều phải nằm ở giường, ăn uống đều do nha hoàn hầu hạ, động cũng động. tại là cuối thu bắt đầu vào mùa đông, hơn nữa trong phòng lại có huân hương, cần mỗi ngày phải tắm rửa.

      Bất quá, mỗi ngày Lạc Thải Vân đều phải uống thuốc, toàn thân đều là vị thuốc, nàng chán ghét hương vị này, ngày sau khi dùng xong bữa tối, Lạc Thải Vân nằm ở giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ được, liền đứng dậy ra phía sau bình phong tắm rửa.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 101: Tương kế tựu kế

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Nước ấm áp bao phủ toàn thân, mùi hoa thoảng thoảng, xóa ít vị thuốc, Lạc Thải Vân cầm lên cánh hoa ngắm nhìn, để cho Đào Nhi hầu hạ lau khô bọt nước người nàng, mặc vào tẩm y sạch .



      ra khỏi bình phong, Lạc Thải Vân muốn đến bên giường nghỉ ngơi, thình lình trận gió lạnh thổi qua, làm cửa sổ bị mở ra, Lạc Thải Vân rùng mình cái, theo bản năng nắm chặt quần áo người.

      muốn lệnh cho Đào Nhi đóng chặt cửa sổ lại, trước mắt bỗng lên bóng đen, Lạc Thải Vân còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, sau gáy truyền đến trận đau đớn, nháy mắt liền mất tri giác…

      cơn gió lạnh thổi qua thấy bóng dáng của hắc y nhân và Lạc Thải Vân, tất cả mọi chuyện phát sinh lúc đó nhanh đến nỗi làm cho người ta kịp phản ứng. Đào Nhi đứng ở trong phòng, ngây ra như phỗng, hiển nhiên là bị chuyện vừa rồi làm cho kinh sợ.

      Sau lúc lâu, tâm trí Đào Nhi mới ổn định trở lại, bước nhanh chạy đến ngoài cửa hô to: “Người đâu mau tới, có thích khách, tứ tiểu thư bị thích khách bắt …”

      Tiếng la của Đào nhi vừa cất lên, thị vệ tướng phủ chạy tới Hương viên, giữa trung đạo thân ảnh màu đen mang theo thân ảnh mảnh khảnh màu hồng rất nhanh lao ra khỏi tướng phủ: “Thích khách bên kia, mau đuổi theo”

      Lạc vương phủ.

      Sau khi Nam Cung Quyết xử lý xong công việc, bước nhanh về phía phòng ngủ, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết luôn dùng bữa cùng chỗ, nếu Nam Cung Quyết có việc gấp, thể dùng bữa cùng Lạc Mộng Khê, nhất định cho người báo cho nàng biết.

      Công việc hôm nay cũng nhiều, Nam Cung Quyết nghĩ rằng, rất nhanh xong, lại ngờ tới hai chuyện có chút khó giải quyết, sau khi xử lý xong, sớm qua thời gian dùng bữa.

      phái người báo cho Lạc Mộng Khê, khẳng định Mộng Khê vẫn còn chờ trở về dùng bữa: Mộng Khê khẳng định thực đói bụng, đều do ta, chỉ lo xử lý công chuyện, quên mất thời gian.

      “Mộng Khê…” Nam Cung Quyết rất nhanh đẩy cửa vào phòng ngủ, lại phát trong phòng trống rỗng, có bóng dáng của Lạc Mộng Khê, bàn cũng trống trơn, có đồ ăn, trong khí có mùi hương, là hương vị của huân hương, có dấu vết dùng qua bữa.

      Kỳ quái, lúc này Mộng Khê có ở đây, vậy nàng đâu?

      Nam Cung Quyết ra khỏi phòng, tùy tiện tìm gã thị vệ đến hỏi: “Vương phi đâu?”

      “Hồi vương gia, vương phi ở phòng bếp”.

      Phòng bếp, Mộng Khê ở phòng bếp. Nam Cung Quyết từng được thưởng thức tay nghề của Lạc Mộng Khê, nàng làm canh uống thực ngon.

      Đèn trong phòng bếp vẫn sáng, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được thân ảnh yểu điệu bận rộn bên trong, tiểu viện im ắng, cho thấy xung quanh hề có người.

      Nam Cung Quyết đẩy cửa tiến vào, hương vị đồ ăn nồng đậm ập vào mặt, đưa mắt nhìn qua, là Lạc Mộng Khê ở cạnh bếp làm đồ ăn: “Mộng Khê, nàng làm cơm sao?”

      “Đúng vậy, đêm nay có việc gì làm, hơn nữa đồ ăn trong phủ ăn đến ăn đều cùng loại khẩu vị, cho nên ta muốn thay đổi đồ ăn cùng hương vị chút”.

      Lạc Mộng Khê đem đồ ăn làm tốt để đến bàn, cũng đem mấy món khác đặt bàn trước mặt Nam Cung Quyết: “Chàng đến vừa đúng lúc, ta vừa làm xong món cuối cùng, chàng ăn thử xem, có hợp khẩu vị hay

      Những đồ ăn này hương sắc phong phú, mùi thơm bay vào mũi làm cho người ta nhịn được muốn ăn, Nam Cung Quyết nhịn được cầm đôi đũa, nếm thử miếng, nhất thời nhãn tình sáng lên: “Mộng Khê, những đồ ăn này, đều do nàng làm”.

      Lúc trước Nam Cung Quyết từng uống canh do Lạc Mộng Khê làm, thập phần mĩ vị, nay ăn đồ ăn do nàng làm, hương vị lại càng ngon hơn: thể tưởng được, thế nhưng cưới được thê tử có tay nghề xảo diệu như vậy.

      “Đúng vậy, hương vị có được hay ?” Đối với đồ ăn do chính mình làm, Lạc Mộng Khê tràn đầy tự tin: có người có thể dùng mĩ thực để dụ hoặc nàng.

      “Hương vị tốt lắm, có thể so sánh cùng đầu bếp của vương phủ”. Nam Cung Quyết vừa ăn vừa , Lạc Mộng Khê cũng cầm lên đôi đũa bắt đầu dùng bữa: Đầu bếp vương phủ làm đồ ăn xác thực hương vị tồi, nhưng ăn thời gian dài cũng cảm thấy có chút ngán, hẳn là nên thay đổi khẩu vị…

      đường cái, hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân rất nhanh trước, thị vệ tướng phủ vẫn gắt gao đuổi theo phía sau, lâu sau, hắc y nhân vào cái hẻm, trong mắt lên tia lãnh, hắc y nhân rất nhanh bay vào lối rẽ bên đường.

      Cùng lúc đó, giữ trung cũng xuất tên hắc y nhân khác, tay cũng mang theo thân ảnh màu hồng, con đường khác.

      Thị vệ tướng phủ đuổi tới, nhìn hai con đường là hai bong người màu đen, trong lòng nghi hoặc: “Rốt cuộc tên hắc y nhâ nào mới là người bắt tư tiểu thư?”

      cần suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta chia nhau đuổi theo.” Thị vệ tướng phủ chia thành hai đường, rất nhanh đuổi theo hai thân ảnh của hắc y nhân.

      Hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân đến trước cửa tòa nhà, nhìn bảng hiệu phía đại môn, hắc y nhân lạnh lùng cười, tung người nhảy vào trong nhà, mà khi thị vệ tướng phủ đuổi tới nơi này, nhìn bảng hiệu phía đại môn, toàn bộ cảm thấy sợ hãi:

      Lạc vương phủ, hắc y thích khách mang theo tư tiểu thư vào Lạc vương phủ: “Mau, mau báo cho thừa tướng biết…” Thanh Tiêu Lạc vương Nam Cung Quyết, những thị vệ như bọn họ đắc tội nổi, vẫn là nên mời thừa tướng đến giải quyết tốt hơn.

      Trong phòng bếp, đồ ăn do Lạc Mộng Khê làm xác thực rất ngon, nhưng, do ở Thiếu Lâm Tự tu dưỡng lâu ngày, vô luận là đồ ăn ngon như thế nào, Nam Cung Quyết cũng chỉ ăn no đến tám phần, cho nên, Nam Cung Quyết chỉ ăn chút, liền tao nhã buông xuống bát đũa trong tay.

      Lạc Mộng Khê là thê tử của Nam Cung Quyết, nếu muốn ăn những đồ ăn mĩ vị này, Lạc Mộng Khê làm cho ăn là được, nhất thiết phải tham ăn bữa này.

      Hôm nay Lạc Mộng Khê tựa hồ có chút khác thường, trước kia, nàng đều là buông bát đũa cùng lúc với Nam Cung Quyết, nhưng hôm nay, Nam Cung Quyết cũng buông bát đũa được lúc, Lạc Mộng Khê vẫn còn ăn.

      Đột nhiên, Lạc Mộng Khê đem chiếc đũa gắp món đồ ăn bàn, Nam Cung Quyết hơi hơi nhíu mày: “Mộng Khê, phải nàng ăn gừng sao?” Nam Cung Quyết thích ăn gừng, nhưng Lạc Mộng Khê lại thích.

      Những đồ ăn này là vì hai người bọn họ mà chuẩn bị, cho nên có món Mộng Khê thích cũng có món Nam Cung Quyết thích, mà đồ ăn vừa rồi là Nam Cung Quyết thích, bên trong cho ít gừng.

      Trước đây Lạc Mộng Khê đối với những đồ ăn này hề động đũa, vì sao hôm nay nàng lại ăn ngon miệng đến vậy.

      “Ta cũng biết vì sao, những đồ trước kia thích ăn, nay đột nhiên lại thích, những đồ ăn này có chút nhạt, lâu nấu ăn, tay nghề cũng xuống chút…”

      Trong mắt Nam Cung Quyết lên nghi ngờ càng nhiều, những đồ ăn này đều là thích, đương nhiên cũng ăn qua, hương vị rất tốt, vì sao Mộng Khê lại là nhạt, Nam Cung Quyết nhớ , khẩu vị của hai người luôn giống nhau...

      Hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân rất nhanh hướng phòng ngủ của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, nhìn mọi nơi thây có người, hắc y nhân đem Lạc Thải Vân ném lên giường trong nội thất, cũng thân thủ cởi bỏ tẩm y của Lạc Thải Vân.

      Thân thể trắng noãn như ngọc lên trước mắt, trong mắt hắc y nhân thoáng tia lãnh cùng trào phúng, hề có tia tinh dục, kéo chăn gấm giường phủ lên người Lạc Thải Vân, hắc y nhân rất nhanh rời : Nam Cung Quyết, lần này, cho dù ngươi có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch…

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 101: Tương kế tựu kế

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar
      Cùng lúc đó, Lạc Hoài Văn theo bọn thị vệ báo lại, cùng đến Lạc vương phủ: “Mở cửa, mở cửa”. Thị vệ tướng phủ đập mạnh cửa.

      Người trông cửa Lạc vương phủ đem đại môn mở ra, nhìn Lạc Hoài Văn tức giận tận trời, cùng với đội ngũ thị vệ rất dài phía sau, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu: “Lạc thừa tướng, ngài đây là?”

      “Lạc vương gia ở trong sao?”, thanh Lạc Hoài Văn lạnh như băng, vẻ mặt giận dữ: Chuyện Lạc Thải Vân cùng Lạc Mộng Khê hợp, trong lòng biết , nhưng hai người dù sao cũng là tỷ muội, đối địch giữa các nàng tới phiên người khác nhúng tay.

      Nếu Nam Cung Quyết vì lấy lòng Lạc Mộng Khê, bắt Lạc Thải Vân, thậm trí hạ sát đối với Lạc Thải Vân, vậy Lạc Hoài Văn nhất định dễ dàng bỏ qua cho .

      “Lạc Thừa tướng, biết đêm khuya ngài tới Lạc vương phủ, là có chuyện gì?” Nhạc Địch là quản gia Lạc vương phủ, nơi này phát sinh chuyện gì, là người đầu tiên biết được, cũng rất nhanh tiến đến xử lý.

      “Bổn tướng muốn gặp Lạc vương gia”. Lạc Hoài Văn chút khách khí, ngữ khí uất giận.

      “Tướng gia gặp vương gia, nhất thiết mang theo nhiều thị vệ tiến đến như vậy”. Còn hùng hổ thế kia, căn bản chính là tới gây , nhưng thái độ của Lạc Hoài Văn làm cho Nhạc Địch hiểu được: gặp được Nam Cung Quyết, tuyệt đối .

      “Nơi này là Lạc vương phủ, tướng gia muốn gặp vương gia, phải là được, bất quá, thị vệ tướng phủ, thể vào vương phủ”. Đây là nhượng bộ lớn nhất của Nhạc Địch.

      “Bổn tướng chỉ mang theo hai thị vệ tiến vào, những người khác, toàn bộ đứng chờ ở ngoài”. Lạc Hoài Văn thân là thừa tướng Thanh Tiêu, tự nhiên hiểu được mang nhiều thị vệ như vậy tiến vào sân nhà quan viên khác chính là khiêu khích. Khi tình còn chưa sáng tỏ, Lạc Hoài Văn muốn xảy ra xích mích với Nam Cung Quyết.

      “Lạc Thừa tướng, mời vào”. Nhạc Địch đối với Lạc Hoài Văn làm ra tư thế mời, cũng nháy mắt với gã thị vệ, tên thị vệ tâm thần nhận lệnh, rất nhanh chạy .

      Nam Cung Quyết sau khi ăn cơm xong, ước chừng qua nén hương thời gian, Lạc Mộng Khê mới ăn xong, buông bát đũa trong tay, Lạc Mộng Khê đứng lên: “Nam Cung Quyết, cùng ta dạo trong viện chút, có thể do thời tiết chuyển lạnh, gần đây ta ăn rất nhiều, ăn xong nếu lại chút, rất nhanh béo”.

      Mùa hè trời nóng, thường cảm thấy thèm ăn, khi trời lạnh xuống, cảm thấy thèm ăn cũng là chuyện bình thường, cho nên, Lạc Mộng Khê vẫn chút nào để ý.

      Nam Cung Quyết ôm lấy eo của Lạc Mộng Khê hướng trong viện đến: “ tại nàng rất gầy, vẫn là béo chút tốt hơn”.

      Dáng người tại của Lạc Mộng Khê mập gầy, vốn rất tốt, Nam Cung Quyết cảm giác được Lạc Mộng Khê thích hợp, nhưng cũng ra, tránh để Lạc Mộng Khê biết được, lại lo lắng: Ngày mai bổn vương đến hỏi người của dược vương cốc, Mộng Khê hôm nay có chút bình thường…

      “Khởi bẩm vương gia, vương phi, Lạc thừa tướng cầu kiến, dẫn theo rất nhiều người đến…”, người thị vệ là vội vã chạy tới bẩm báo tình, nhưng trông lại rất bình tĩnh, chút kích động.

      Lạc Hoài Văn đến vương phủ làm gì? Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt cái, đáy mắt lên nghi hoặc cùng khó hiểu, Nam Cung Quyết muốn phân phó: “Mời Lạc thừa tướng đến đại sảnh”. Nhạc Địch mang theo Lạc Hoài Văn và Lôi Đình tới: “Lạc vương gia”

      biết Lạc thừa tướng đêm hôm tới Lạc vương phủ, là có chuyện gì?” Đối với mục đích đến đây của Lạc Hoài Văn, Nam Cung Quyết đoán ra.

      “Lạc vương gia, chúng ta đều là người ngay tiếng lóng, Thải Vân cùng Mộng Khê có chút xích mích, bất quá hai người họ đều là nữ nhi của bổn tướng, người nào chịu tội bổn tướng đều nguyện ý, Thải Vân trước đây khi dễ Mộng Khê, bổn tướng cũng cho nàng chịu trừng phạt, hi vọng Lạc vương gia đại nhân chấp tiểu nhân, thả Thải Vân ra…”

      Nghe đến đây, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều hiểu được đại khái tình, trong lòng càng thêm nghi hoặc: “Lạc thừa tướng, bổn vương ý tứ của thừa tướng, Lạc tứ tiểu thư, hẳn phải ở trong tướng phủ, thừa tướng vì sao lại chạy đến Lạc vương phủ, hướng bổn vương đòi người?”

      Nghe giọng như bình tĩnh nhưng lại mang theo uy nghiêm của vị vương gia, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi: Lạc vương phủ của ta là đường cái sao, muốn đến đến, muốn , người nhà của ngươi mất tích, lại chạy đến Lạc vương phủ của ta để tìm, coi Lạc vương phủ của ta là cái gì đây…

      Đợi chút, liệu đây có phải cái cớ của Lạc Hoài Văn hay , dù sao Lạc Hoài Văn cùng Hạ Hầu Thần cũng kết minh, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình lại hợp tác, hai người bọn họ nay là địch nhân…

      “Nếu Lạc vương gia hiểu, vậy bổn tướng chút, chừng nén hương trước, thị vệ tướng phủ nhìn thấy hắc y nhân mang theo Thải Vân vào Lạc vương phủ…” Lạc thừa tướng với giọng lạnh như băng.

      “Vậy cho nên”, ánh mắt Nam Cung Quyết bình tĩnh, trong lòng có đáp án: “Lạc thừa tướng muốn điều tra vương phủ, ngươi cho rằng Lạc vương phủ của ta là nơi nào?”

      “Lão thần dám”. Năng lực của Nam Cung Quyết trong lòng Lạc Hoài Văn rất , nếu Nam Cung Quyết muốn mạng của , Lạc Hoài Văn căn bản là thể ra khỏi nơi này, lúc này, Lạc Hoài Văn có chút hối hận vì xông vào Lạc vương phủ.

      Nam Cung Quyết chính là Thanh Tiêu Lạc vương, ngạo khí hoàng thất cùng khí phách như vậy, là nhân trung chi long, phải người mà Lạc Hoài Văn có thể động tới.

      dám ngươi còn mang theo nhiều người như vậy tới Lạc vương phủ?” Vừa rồi còn dám dùng ngữ khi như vậy chuyện với bổn vương, nếu như ngươi dám, chẳng phải là ngươi muốn dỡ cả tòa vương phủ này sao?

      “Lạc Hoài Văn đối với bổn vương bất kính, vốn nên đánh trăm đại bản, nhưng niệm tình ngươi là phụ thân của Mộng Khê, lại là nguyên lão trong triều, bổn vương có thể khai ân, người đâu, đem Lạc Hoài Văn xuống đánh năm mươi đại bản”.

      “Vương gia khai ân, là lão thần nhất thời nóng vội, lo lắng cho an nguy của nữ nhi…”. Vừa rồi ta quá sơ ý, cũng quá nóng vội, thế nhưng lại làm cứng với Nam Cung Quyết.

      “Thừa tướng, thừa tướng….”, cùng với tiếng gọi, Lôi Minh xuất trước mắt mọi người: “Khởi bẩm thừa tướng, đây là trong phòng ngủ của Lạc vương gia phát được…”

      Lôi Minh đem mảnh vải màu hồng đưa đến tay của Lạc Hoài Văn, Lạc Hoài Văn trong lòng cả kinh, kiềm chế tức giận trào lên trong ngực: “Lạc vương gia, này….ngài giải thích như thế nào?”

      “Chỉ là mảnh vải, có thể lên cái gì?”, Nam Cung Quyết cho là đúng thầm nghĩ: Chẳng lẽ có người muốn hãm hại bổn vương…

      “Đây là vải quần áo của Thải Vân, vì sao lại xuất trong phòng ngủ của Lạc vương gia…”, Lạc Hoài Văn cầm mảnh vải tay nhịn được run run, đáy mắt thoáng lệ quang.

      “Loại vải dệt này Lạc vương phủ cũng có, vì sao thừa tướng lại khẳng định đó là của lệnh thiên kim?”

      Mộng Khê cũng là nữ nhi của ngươi, mười mấy năm qua ngươi chưa từng quan tâm đến nàng, biết mỗi ngày nàng sống như thế nào, ăn có no hay , ngay cả quần áo của nha hoàn cũng bằng, việc này ngươi trước nay đều biết gì cả.

      nay nhìn thấy mảnh vải này, lại mực khẳng định là của nữ nhi của mình.

      “Vương gia có thể để cho lão thần vào xem phòng ngủ của người chút hay ?”, mảnh vải xuất gần phòng ngủ, vậy Thải Vân nhất định ở trong phòng ngủ.

      Chuyện Thải Vân thích Nam Cung Quyết, Lạc Hoài Văn trong lòng biết ràng, nếu Nam Cung Quyết tâm muốn thú Thải Vân làm sườn phi, tuyệt đối có ý kiến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :