1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10     :      Gieo gió gặp bão
      Edit : Gió Lạc
      Beta : kun'xjh
           Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Mộng Khê nhìn một lượt những người ở đây, ngoại trừ Băng Lam, những người khác đều dùng ánh mắt hèn mọn, khinh thường để nhìn nàng, mơ hồ còn mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cứ như chờ nàng bị bẻ mặt.

           Lạc Mộng Khê tiếng động hừ lạnh: Ta cũng phải là Lạc Đại tiểu thư trước kia, yếu đuối vô lực mặc các ngươi có thể ức hiếp khi dễ...........( GL:  Đúng roài đó >.< )

           " Đại tiểu thư, nô tỳ còn phải làm việc, người mau uống thuốc  ! " Tiểu nha hoàn nhíu mày, trong giọng nói có vẻ còn kiên nhẫn.

           Đột nhiên mi mắt Lạc Mộng Khê nhếch lên, đôi mắt chợt sáng lên rồi biến mắt để lộ hàn khí kỳ dị, dọa tiểu nha hoàn kia sợ đến run người: Này, đây là chuyện gì.........

           " Vương quản gia, gia quy Lạc gia có quy ̣nh tội mạo phạm ? " Lạc Mộng Khê ngữ khí bình tỉnh, khiến người nghe biết nàng có dụng ý gì..........

           Vương quản gia biết Lạc Mộng Khê đến cuối cùng muốn làm gì, liền gật đầu: " Gia quy Lạc gia, người nào mạo phạm, nhẹ thì đánh hai mươi đại bản, nặng thì trục xuất khỏi Lạc phủ......."

           " Vừa rồi vị nương này mạo phạm ta, Vương quản gia có thấy nàng vi phạm gia quy Lạc gia nhưng vẫn nói gì? " đợi Vương quản gia kịp mở lời, Lạc Mộng Khê liền lạnh giọng nói vấn đề chính:

           " Cho dù có như thế nào ta vẫn là Đại tiểu thư của Lạc gia, là chủ nhân Lạc phủ, mà vị nương này chỉ là tiểu nha hoàn, nha hoàn cùng chủ tử nói chuyện, mà lại dùng loại khẩu khí này sao? "

           Lạc Mộng Khê sinh ra ở thời hiện đại, theo chủ nghĩa mọi người đều bình đẳng ngang nhau, nếu phải tình huống khó xử, nàng sẽ dùng thân phận mà áp đặt người khác, nhưng nơi này là phủ Thừa tướng, ở đây dù là người có thân phận thấp nhất như nha hoàn cũng xem nàng là người, nàng vì cái gì mà phải khách khí đối với bọn họ!

           Một tiểu nha hoàn khác khinh thường hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: " Lạc Mộng Khê mà cũng được coi là Lạc Đại tiểu thư, cũng chỉ do một tiểu thiếp tiện nhân sinh ra mà thôi............"

           " Ba! " Lời tiểu nha hoàn còn chưa dứt, khuôn mặt trắng noãn đã quay sang một bên, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, trong lúc nhất thời mọi người đều sửng sờ tại chỗ, nhìn Lạc Mộng Khê sợ hãi: phải Lạc Mộng Khê yếu đuối vô năng, tay trói gà chặt, mỗi ngày khi bị đám nha hoàn khi dễ chỉ biết khóc hay sao? Vì sao hôm nay nàng giống với trước kia........

           Tiểu nha hoàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, khoe mắt đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: " Lạc Mộng Khê ngươi cũng dám đánh ta! "

           " Ta chỉ là thay Tam đệ giáo huấn một tên cẩu nô tài biết trời cao đất rộng như ngươi! " Lạc Mộng Khê bâng quơ nhẹ nhàng nói: " Là nô tài phải tôn trọng chủ nhân mình, ngươi hôm nay mạo phạm ta, ta có thể so đo với ngươi, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi lớn gan, ai dám bảo đảm ngươi có ngỗ nghịch với Tam đệ hay ! "

           " Tam thiếu gia là người cao đẹp, ta tuyệt đối ngỗ nghịch với Tam thiếu gia, nhưng Đại tiểu thư hỏi Tam thiếu gia một tiếng liền tự ý đánh người, căn bản đặt Tam thiếu gia trong mắt........"

           Tiểu nha hoàn còn giận thể lấn át nàng bèn thay đổi bộ mặt, ôm cánh tay Lạc Tử Quận làm nũng, ánh mắt cừu hận Lạc Mộng Khê nhìn Lạc Tử Quận, làm cho Lạc Tử Quận vì nàng mà báo thù.

           Lạc Tử Quận nhẹ nhàng cười, mâu quang đột nhiên phát lạnh, đem nữ nhân bên cạnh ném xuống dưới đất, khiến mọi người kinh ngạc, phủi phủi chỗ vừa bị nữ nhân kia chạm vào, chậm rãi mở miệng:

           " Bổn thiếu gia ghét nhất nữ nhân tự cho mình là đúng, Lạc quản gia, nữ nhân này đối với Đại tiểu thư bất kính, dựa theo gia quy Lạc gia, đánh mỗi người một trăm đại bản, đuổi ra khỏi Lạc phủ! "

           " Tam thiếu gia, tha mạng tha mạng a! " Hai nữ nhân kia toàn thân phát run, quỳ mặt đất liên tục cầu xin tha thứ: Cho tới nay, hai người họ đều là những người tâm phúc bê cạnh Lạc Tử Quận, ̣a vị ở Lạc phủ nhỏ, nếu quả thật bị đuổi ra khỏi Lạc phủ, bọn họ sống như thế nào, huống chi sau khi bị đánh một trăm đại bản , cái mạng của hai người bọn họ biết có giữ được hay ...........

           Lạc Tử Quận mở miệng ai dám nghe, vài tên gia đinh đem hai nữ nhân rời tiểu viện, ấn mặt đất liền đánh.

           Những thanh hỗn loạn đau đớn từ hai người bị đánh nằm tấm ván truyền vào tai mọi người, nhóm nha hoàn liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều lạnh run, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, ai biết nàng suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tuân tú của Lạc Tử Quận cười, mâu quang hơi lóe lóe, chậm rãi tới trước mặt Lạc Mộng Khê.

           " Đại tỷ, hai tiểu nha đầu này ngỗ nghịch, Tam đệ muốn thay ngươi dạy dỗ, ngươi có tức cũng nên tiêu trừ , uống hết bát thuốc này Đại tỷ có thể nghĩ ngơi! "

           Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Quận, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng yên lặng, trong lòng thầm cười lạnh: Thì ra Lạc Tử Quận trừng phạt hai nha đầu kia, lấy lui để mà tiến, bức ta uống bát thuốc này, ta thể trước mặt mọi người uống.

           Xem ra ở trong lòng Lạc Tử Quận, việc chỉnh ta so với hai mạng người còn quan trọng hơn, trước đem hai nha hoàn hắn tâm đắc nhất đem trừng phạt, tiếp theo là chỉnh ta, thế mà hắn chút do dự mà hi sinh hai người kia.

           Lạc Tử Quận là công tử nhà giàu, mạng người đối với hắn như chuyện đùa, đối với điều này ta nên sớm nghĩ đến, bất quá, điều này chứng minh bát thuốc này tuyệt đối có vấn đề.......

           " Đại tỷ, làm sao vậy, chẳng lẽ muốn uống bát thuốc này sao? " Lạc Tử Quận mỉm cười, mắt hiện lên một tia hiểm rồi biến mất........

           Lạc Mộng Khê biết, cho dù nàng có muốn hay , thì nàng đều phải uống, nếu Lạc Tử Quận tuyệt đối bỏ qua dễ dàng: Lạc Tử Quận, nếu ngươi đã muốn chơi, ta cũng ngại phụng bồi ngươi chơi đến cùng.

           " Tam đệ, bát thuốc này có cái gì vậy? " Lạc Mộng Khê chút để ý hỏi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh mắt nhìn bát thuốc tay nha hoàn.

           Lạc Tử Quận nhẹ nhàng cười: " Đại tỷ đa nghi, Tam đệ làm sao có thể hại Đại tỷ, nếu Đại tỷ tin, Tam đệ uống cho ngươi xem! " Nói xong Lạc Tử Quận cầm bát thuốc lên uống một ngụm: " Đại tỷ, ngươi xem, hiện tại ta vẫn có việc gì! "

           Lạc Mộng Khê nói gì, chậm rãi bưng bát thuốc lên, chuẩn bị uống, một đôi tay nhỏ bé vươn tới, cầm lấy bát thuốc: " Tiểu thư, để ta uống thay người! "

           " Lớn mật, bát thuốc này dùng các dược liệu quý nấu thành, giá trị trăm lượng bạc, ngươi chỉ là một nha hoàn đê tiện cũng đòi uống a! " Lạc Tử Quận chưa mở miệng, Vương quản gia đã lên tiếng răn đe Băng Lam.

           Băng Lam muốn nói cái gì đó, Lạc Mộng Khê vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nàng cần lo lắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tử Quân: " Phật nói, nói dối dạ dày thối rữa, ta tin tưởng Tam đệ sẽ vì chỉnh ta mà dạ dày bị thối rữa! "

           " Đó là, đó là........" Giống như người nói dối bị vạch trần, mâu quang Lạc Tử Quận có chút mất tự nhiên.

           Lạc Mộng Khê ngẩng đầu uống hết bát thuốc, Băng Lam nhìn nàng lo lắng còn những người khác vui sướng khi người khác gặp họa.

           Lạc Tử Quận lo lắng sốt ruột qua lại trước cửa xa hoa, khi thấy gã sai vặt được phái giám sát Lạc Mộng Khê trở về, đáy mắt tràn ngập chờ đợi hỏi: " Thế nào, Lạc Mộng Khê có phát tác gì ? "

           Bát thuốc kia chính là cực phẩm dược, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có được, chỉ cần Lạc Mộng Khê uống vào, cam đoan nàng sẽ đau đến nổi nằm mặt đất ba ngày ba đêm, thứ mà Lạc Tử Quận muốn nhìn thấy chính là Lạc Mộng Khê bị hắn chỉnh đến chết sống lại.

           " Bẩm Tam thiếu gia, Lạc Mộng Khê ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng mà nơi đó thực sự im lặng, phát sinh chuyện gì đặc biệt cả! " Gã sai vặt trả lời làm cho Lạc Tử Quận tâm sinh khó hiểu: Sao lại thế này? Chẳng lẽ thuốc kia có tác dụng, đúng dựa theo công hiệu của loại dược này, hẳn cũng sai biệt lắm......

           nghi hoặc, trận đau đớn kịch liệt trong bụng truyền đến, Lạc Tử Quận chịu nỗi, Lạc Tử Quận hề để ý tới hình tượng đau đớn nằm sấp mặt đất thở hỗn hển nói: "Đau chết mất, mau......... Nhanh mời đại phu........... "

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11     :      Chân tướng như thế nào
       Edit : Gió Lạc
      Beta : kun'xih


           Mặc dù Lạc Mộng Khê ở trong phòng, nhưng nhất cử nhất động bên ngoài nàng đều nắm rõ, tiếng bước chân dồn dập cùng thanh trách mắng nha hoàn của Vương quản gia truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê lạnh lùng cười: xem ra độc của Lạc Tử Quận đã phát tác......

           Nếu vừa rồi Lạc Mộng Khê lén tráo đổi hai bát thuốc kia, thì người hiện tại bị trúng độc là nàng, chẳng qua Lạc Tử Quận là do chính thất sinh ra, lại là con trai độc nhất của Lạc Thừa tướng, gia chủ Lạc gia tương lai, hắn trúng độc, tất cả mọi người đều quay quanh hắn.

           Lạc Thừa tướng vì hắn mà mời đại phu tốt nhất đến giải độc, chỉ cần độc hạ phải là kịch độc nguy hiểm đến tính mạng.

           Lạc Mộng Khê ở trong Lạc phủ thân phận thấp kém, nha hoàn, nô bộc, tất cả đều khi dễ nàng, nếu người trúng độc là nàng, chắc chắn mọi người sẽ quan tâm, bọn hạ nhân lòng dạ ác độc chừng con nguyền rủa nàng chết sớm một chút, mời đại phu giải độc cho nàng chỉ có thể là mơ.

           Lạc Mộng Khê tuy chỉ là do tiểu thiếp sinh ra, nhưng dù sao nàng cũng mang họ Lạc, là Lạc phủ Lạc Đại tiểu thư, theo lí thuyết thì ̣a vị của nàng ở Lạc phủ cũng thấp, gần với Lạc Tử Hàm và Lạc Tử Quận, nếu thì cũng ngang với Lạc Thải Vân kia, cũng có thể ở Lạc phủ mà kiêu ngạo.

           Lạc Mộng Khê bị người ta khi dễ chẳng qua vì mẫu thân mất sớm, phụ thân quan tâm tới nàng, đem nàng đưa vào phế viện, mặc cho nàng tự sinh tự diệt, vì vậy mới khiến cho bọn hạ nhân ở đây khinh thường, làm khó dễ nàng.

           Lấy thân phận Lạc Mộng Khê hiện tại, ra vào chỗ này cũng quá thuận tiện cho lắm, muốn điều tra về cái chết của Lạc Đại tiểu thư và báo thù cho nàng rất khó khăn, nếu ̣a vị của Lạc Mộng Khê ở Lạc phủ được khôi phục, việc điều tra kia sẽ dễ dàng hơn.

           Chẳng qua, mọi người đã quen với thân phận thấp kém của Lạc Mộng Khê ở Lạc phủ, nếu nàng muốn trong thời gian ngắn mà thay đổi cục diện, nhất ̣nh phải sử dụng chiêu hiểm, kiếm đường.

          Lạc Tử Quận trúng độc, cả Lạc phủ đều vây quanh hắn, tất nhiên còn có người rảnh rỗi mà tìm Lạc Mộng Khê gây phiền toái, cho nên Lạc Mộng Khê có thể sống yên lặng vài ngày.

           Bất quá, vài ngày này, Lạc Mộng Khê cũng thực sự nhàn rỗi, tập trung suy nghĩ, vạch ra kế hoạch, nếu kế hoạch này có thể thuận lợi hoàn thành, thì thời gian nàng điều tra rõ chân tướng và báo thù cho Lạc Đại tiểu thư càng ngắn.

           Trong thư phòng Lạc vương phủ, bạch y Nam Cung Quyết ngồi bên cửa sổ đọc sách, bên phía tay trái đặt một tách trà, hơi nóng lượn lờ chuyển động, khiến cả thư phòng tràn ngập hương trà.

           Bên ngoài cửa sổ thư phòng là một mảnh ao nhỏ, sau giờ ngọ ánh sáng rọi xuống từng đợt nước lăn tăn mặt hồ, phản chiếu ánh kim quang, ánh mắt Nam Cung Quyết như tiên nhân hoàn mỹ, xuất trần, cũng che dấu được hơi thở vương giả, mâu quang trong suốt lạnh lùng sắc bén.

           " Nam Cung Quyết, hôm nay đã là ngày thứ ba, người của ngươi có tìm được nữ tử kia ? " thanh quen thuộc vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra, thân ảnh màu lam Diệp Bắc Đường đẩy cửa tiến vào.

           Trong phòng tràn ngập hương trà, Diệp Bắc Đường hít sâu mấy hơi, ánh mắt sáng lên, rất nhanh hướng phía bàn Nam Cung Quyết ngồi, giọng bất mãn nói thầm: " Nam Cung Quyết, ngươi thật là biết suy nghĩ, có thứ tốt cùng bằng hữu chia sẻ, lại một mình độc chiếm! "

           Diệp Bắc Đường ngồi đối diện Nam Cung Quyết chút khách khí nâng ấm trà rót cho mình một chén: " Nam Cung Quyết, ngươi còn chưa trả lời ta, có điều tra được tin tức gì về nữ nhân kia ? "

           Nam Cung Quyết thoạt nhìn ôn thuận, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh như băng vẫn nhìn vào cuốn sách, lạnh giọng trả lời: " Người của bổn vương đều có thực lực, người khác biết, chẳng lẽ ngươi còn rõ sao, chỉ cần đến thời gian bổn vương quy ̣nh, bất luận chuyện có khó khăn như thế nào, bọn họ đều có thể thuận lợi hoàn thành. "

           Diệp Bắc Đường uống liền vài chén trà, Nam Cung Quyết thản nhiên uống hết số trà còn lại, liếc nhìn Diệp Bắc Đường một cái: " Diệp Bắc Đường, ở Kì Thiên quốc ngay cả trà cũng có sao? "

           Diệp Bắc Đường buông chén trà trong tay xuống, giống như hương trà còn vương vấn: " Kì Thiên quốc, trà nhiều vô kể, nhưng loại trà này thì hiếm thấy, mỗi năm chỉ có vài cân, có tiền cũng thể mua, trong hoàng cung Kì Thiên quốc thật ra có nữa cân, nhưng đó là phụ hoàng dùng để chiêu đãi khách quý......... "

           Nam Cung Quyết một lần nữa di chuyển ánh mắt tới quyển sách: " Nếu ngươi thích, khi ngươi quay về Kì Thiên quốc, bổn vương tặng ngươi vài cân.......... "

           " Phốc! " Nam Cung Quyết còn chưa dứt lời, trà trong miệng Diệp Bắc Đường liền bị phun ra: " Khụ khụ khụ.......Ngươi đưa ta........Vài cân thiệt hay giả? Ngươi lẽ có nhiều trà như vậy ư? "

           Đối với sự ngạc nhiên của Diệp Bắc Đường, Nam Cung Quyết làm như thấy, Nam Cung Ngọc thoạt nhìn có vẻ ôn nhu, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn cứ nhìn chằm vào cuốn sách, Diệp Bắc Đường muốn nói gì đó, đột nhiên một gã ám vệ xuất hiện ở giữa thư phòng: " Khởi bẩm vương gia, về thân thế và những gì liên quan đến nữ tử kia thuộc hạ đã điều tra rõ! "

           Buổi chiều mặt trời ngã về tây, Nam Cung Quyết đứng trước cửa sổ, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ, trời chiều dường như trở nên sáng chói hơn, xung quanh hắn được bao bọc bởi một tầng màu vàng, xa xa nhìn lại, Nam Cung Quyết tuấn mỹ tựa tiên nhân.

           Nghĩ đến tất cả những gì mà ám vệ báo cáo lúc nãy, Nam Cung Quyết nhíu mày, hơi thở vương giả vây quanh hắn, trong suốt sâu xa càng nhìn càng sâu.

           Hắn từng tưởng tượng rất nhiều lần về thân phận Lạc Mộng Khê, như thế nào cũng nghĩ tới, nàng chính là người mà cả kinh thành tửu lâu bàn tán Thừa tướng phủ trưởng nữ Lạc Mộng Khê.

           Dân chúng nàng ích kỷ, tham lam, tâm địa ác độc, mơ làm Cảnh vương phi, rải lời đồn nàng hãm hại chính muội muội mình.........

           Lạc Mộng Khê là người như thế nào đến tột cùng Nam Cung Quyết cũng rõ, nhưng hắn biết chuyện Cảnh vương gia dùng Lạc Mộng Khê để giải độc là , Nam Cung Quyết chưa từng gặp qua Lạc Tử Hàm, nhưng đã thấy qua Lạc Mộng Khê: nàng là nữ tử cao ngạo thể dối, nàng mang mạn che mặt, để che khuất dung nhan bị cực độc làm cho trở nên xấu xí............

           Lạc Mộng Khê tuy là trưởng nữ, nhưng ở phủ Thừa tường cũng có thể nói là người vô hình, nếu phải có tín vật của Cảnh vương gia, kinh thành căn bản biết có sự tồn tại của Lạc Mộng Khê.

           Bất quá, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết giao thủ, hắn có thể thấy được Lạc Mộng Khê cùng lời đồn đãi giống nhau...............

           " Khởi bẩm Vương gia, phủ Thừa tướng phái người đưa tới thiếp mời, thỉnh Vương gia đến phủ một chuyến! " Quản gia đứng ở trước cửa thư phòng nói, cung kính bẩm báo, trong lòng lại thầm thở dài:

           Vương gia lần này trở về nhiều lắm là ba ngày, nhưng lại thu được rất nhiều thiếp mời của các viên quan triều ̀nh, đều mời hắn đến phủ một chuyến.

           Lần này Vương gia quay về kinh chỉ vì kiện, trừ việc đó ra, lòng dạ nào mà để ý tới chuyện khác, việc thiếp mời, đều là giao cho ta xử lý, xem ra lần này Thừa tướng phủ gửi thiếp mời, biết chắc kết cục cũng giống như những lần trước...............

          Ngay khi quản gia thầm thở dài, thanh lạnh như băng uy nghiêm của Nam Cung Quyết truyền đến bên tai: " Nói với người đến đưa thiệp mời, bổn vương sẽ đến gặp Lạc Thừa tướng, tiến đến phủ thăm hỏi! "

          Nam Cung Quyết tuy rằng là đứng đưa lưng về phía quản gia, nhưng thân hình tuấn mỹ cùng hơi thở vương giả làm người ta thể bỏ qua..........

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12            :          Lựa chọn nan giải
      Edit    :    Gió Lạc
      Beta   :    kun’xjh


           Lạc Tử Quận là do chính thất sinh ra, lại là con trai duy nhất của Lạc gia, phòng ngủ của hắn phải xa xỉ bình thường, giữa phòng là bộ thảm quý báu, nếu mùa đông giá rét mà mang hài cũng thấy lạnh.

           Chiếc bàn trong phòng tạo hình tinh xảo, lại làm bằng ̃ lim quý giá, bàn đặt toàn đồ sứ vô giá, tường khảm nạm viên dạ minh châu lớn chiếu sáng khắp phòng.

           Trướng mạn biết được làm từ vật liệu gì, cầm trong tay mền mại tựa như , giường khắc hoa sang trọng lót hơn mười tầng chăn gấm mềm mại, tự nhiên là chúng tinh phủng nguyệt : sao sáng vây quanh mặt trăng hoan nghênh Lạc Tử Quận. ( GL  thằng nỳ dư tiền dữ ~~~~ )

           Hiện giờ độc trong người Lạc Tử Quận đã được giải, nhưng cơ thễ vẫn còn suy yếu, có khí lực xuống giường mà lại, chỉ có thể nằm giường nghỉ ngơi.

           Lạc Tử Quận cho tất cả nha hoàn lui xuống, một mình thoải mái nằm ở giường lớn xa hoa, mâu quang thoáng hiện hàn quang: Lạc Mộng Khê chờ thân thể bổn công tử hồi phục, nhất ̣nh sẽ làm cho ngươi biết cái gì là sống bằng chết............

           Lúc này, người khiến cho Lạc Tử Quận hận đến thấu xương, Lạc Mộng Khê ngồi ghế đá trong hậu viện, phía trước là bãi cỏ hoang,phía  sau là căn phòng nhỏ, so với chỗ Lạc Tử Quận thì phải nói là khác xa một trời một vực.

           Kế hoạch của nàng thập phần hoàn mỹ, một khi thành công, liền từ ̣a ngục mà lên thiên đường, nhưng nếu muốn thực hiện, cần phải có một người ̣a vị tương đương với Lạc Thừa tướng phối hợp thực hiện.

           nói đến trước kia thân phận Lạc Mộng Khê thấp kém, căn bản biết cái gì là quý nhân, quan lớn, cho dù nàng biết, nhưng với ̣a vị thanh danh hiện tại, cũng có ai sẽ nguyện ý giúp nàng..............

           " Tiểu thư, tiểu thư....... " tiếng kêu Băng Lam đánh gãy trầm tư của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu chỉ nhìn thấy Băng Lam khuôn mặt tươi cười cầm theo một cái hộp đến phía nàng.

           Đến trước mặt Lạc Mộng Khê, Băng Lam mở hộp ra, đem đồ ăn bên trong lấy ra đặt lên bàn: " Tiểu thư, ăn cơm ! "

           " Hôm nay như thế nào lại có nhiều đồ ăn vậy? " Nhìn bàn đặt năm, sáu món ăn, Lạc Mộng Khê cảm thấy nghi ngờ, bình thường, Lạc Đại tiểu thư cùng Băng Lam chỉ có một chén đồ ăn thừa, hai cái bánh bao: Chính vì vậy nên thân thể mới suy nhược như thế này.

           Băng Lam đem cất hộp thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu được vui sướng: " Hôm nay, Lạc vương gia đến phủ làm khách, cho nên phòng bếp cho chúng ta thêm đồ ăn........ "

           Nam Cung Quyết hắn đến phủ làm gì? Mâu quang Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: phải tra ra thân phận của ta, đến phủ để chứng thực . Nhưng tại sao lại đến phủ Thừa tướng làm khách, có quan hệ gì với Thừa tướng?

           Cả Thanh Tiêu quốc chỉ còn hai vị hoàng tử là Nam Cung Phong và Nam Cung Quyết, hoàng đế tiếp theo chắc chắn là một trong hai người.

           Nam Cung Phong trở về hơn một tháng, thế lực trải rộng khắp kinh thành, phần lớn đại thần đều ủng hộ hắn làm hoàng đế, nếu Nam Cung Quyết muốn thay đổi cục diện, nhất ̣nh phải thiết lập mối quan hệ với các đại thần............

           " Tiểu thư, ngươi trước dùng bữa, ta ra đại sảnh giúp chuẩn bị dọn bàn! " xong, Băng Lam cầm hộp đồ ăn ra ngoài viện, trong lòng Lạc Mộng Khê lại kịch liệt đấu tranh:

           Làm sao bây giờ? Cơ hội lần này rất tốt, tuyệt đối thể bỏ qua, nhưng, biết Nam Cung Quyết lần này đến đây mục ́ch thật sự là gì, cũng biết hắn là người như thế nào?

           Nếu hắn chịu hỗ trợ, ta liền bỏ ̣a ngục bi thảm mà lên thiên đường, còn nếu hắn thật sự hỗ trợ, ta đây như bị đẫy ngã xuống mười tám tầng ̣a ngục.

           Ta Lạc Mộng Khê từ trước đến nay luôn nắm chắc sự tình, chưa bao giờ phán đoán sai, nhưng bây giờ, ta có nên dùng tương lai của mình mà đánh cược một lần?

           Mắt thấy Băng Lam bước ra tiểu viện, thần sắc Lạc Mộng Khê ngừng biến đổi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: " Băng Lam, ta có một chuyện cần ngươi giúp! "

           Trong đại sảnh, trang trí xa hoa nhưng mất vẻ cao quý thanh lịch, Thanh Tiêu quốc tuy chỉ là một quốc gia tồn tại trong sử sách, nhưng tôn ti cao thấp lại phân biệt rất rõ.

           Lần này Lạc Thừa tướng mở tiệc chiêu đãi Nam Cung Quyết, nữ nhân gia quyến thể có mặt bàn cơm, người duy nhất có đủ tư cách cùng Lạc Đại thừa tướng chiêu đãi Nam Cung Quyết chính là Lạc Tử Quận, nhưng hắn vừa mới bệnh nặng, thân thể chưa hoàn toàn bình phục, thể xuống giường.

           Vì thế, bàn ăn chỉ có hai người Lạc Thừa tướng và Nam Cung Quyết, nhóm nha hoàn ngừng ra ra vào vào, đem đồ ăn đặt bàn tiệc.

           Nam Cung Quyết một thân bạch y, ̉ áo cùng tay áo được thêu ám hoa tinh xảo, đầu đội bạch ngọc tượng trương cho thân phận Vương gia, phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ vô song, khí chất ôn thuận nho nhã che dấu được hơi thở Vương giả, đáy mắt sâu thẵm toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén, làm cho người thông minh đều hiểu rằng: Người này phải nhân vật tầm thường!

           Nhóm nha hoàn bưng đồ ăn thấy Nam Cung Quyết, tất cả đều đỏ bừng mặt, chỉ dám cúi đầu dám nhìn hắn, trong lòng thầm tán thưởng: đời này cũng có người tuấn như thế này ư............

           Phủ Thừa tướng, Hương viên, cũng là nơi ở của tam phu nhân cùng Lạc Thải Vân.

           " Nương, ngươi xem ta mặc quần áo như thế nào mới đẹp? " Nhìn những bộ quần áo sặc sỡ tay nha hoàn, Lạc Thải Vân bởi vì hưng phấn mà mặt đỏ cả lên: " Lần này Lạc vương gia đến đây quả thật là cơ hội trời cho, ta nhất ̣nh phải làm cho hắn chú ý............."

           " Lấy cái áo màu hồng này ! " Tam phu nhân Liễu Hương Hương cẩn thận nhìn kĩ một lúc, rốt cuộc cũng lựa được một bộ, tự mình giúp Lạc Thải Vân mặc: " Thải Vân, ngươi nhớ kĩ, người như Lạc vương gia chắc hẳn sẻ thích tiểu thư khuê các............."

           " Nương, ngươi yên tâm, lễ tiết người dạy ta nhớ rất rõ, lúc này nhất ̣nh sẽ khiến Lạc vương gia chú ý! " Nói đến Nam Cung Quyết, Lạc Thải Vân lại nhớ đến dung nhan tuấn mỹ vừa rồi ở ngoài cửa nhìn trộm được:

           thể tưởng tượng được Lạc Vương gia lại tuấn mỹ đến như thế, khí chất cao quý, tao nhã, giống như tiên nhân, so với Cảnh vương gia Nam Cung Phong, biết hơn bao nhiêu lần, nếu Lạc Tử Hàm mà nhìn thấy hắn, khẳng ̣nh sẽ hối hận vì trước kia đoạt tín vật của Lạc Mộng Khê, giả làm ân nhân cứu mạng Nam Cung Phong..........

           Nhìn dung nhan cực kì xinh đẹp của mình, Lạc Thải Vân cười đắc ý: " Nương, ta đến phòng ăn gặp Lạc vương gia, nhất ̣nh phải làm Lạc vương phi, làm cho Lạc Tử Hàm thanh cao kia còn dám trước mặt chúng ta mà diễu võ dương oai! "

           Đầu bếp cùng nha hoàn phủ Thừa tướng dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị đồ ăn, lâu sau đồ ăn nhanh chóng đã được dọn ra, Lạc Thừa tướng tươi cười, bưng lên một ly rươu ngon đã được rót đầy: " Lạc Vương gia, bổn tướng kính ngài một ly! "

           " Lạc Thừa tướng khách khí! " Nam Cung Quyết khí chất cao quý lạnh lùng, tùy ý nhìn cũng mất uy nghiêm, làm cho Lạc Thừa tướng tâm sinh bội phục: Nam Cung Quyết, cũng phải người tầm thường, xem ra lão phu muốn ở cạnh hắn phải bỏ Nam Cung Phong............

           " Vương gia, mời dùng đồ ăn! " hổ danh là lão hồ ly, trong nháy mắt cũng đã còn thất thần, Lạc Thừa tướng đã khôi phục bình thường.

           Những món này được làm lâu, nhưng là đổi đồ ăn mới để bảo trì hương vị tốt nhất, tất cả đồ ăn đều được che kín.

           Lạc Thừa tướng cùng Nam Cung Quyết cùng buông chén rượu trong tay xuống, nhóm nha hoàn đứng hầu hạ ngoài cửa tiến đến cầm lấy đồ ăn được che lại, nhất thời, hương vị bay vào mũi làm người ta muốn ăn.

           " A! " Một tiếng hét kinh hãi vang lên, đánh vỡ bầu khí tốt đẹp trong phòng ăn, Lạc Thừa tướng nhíu mày, lạnh giọng răn đe tên nha hoàn vừa hét lên: " Sao lại thế này? "

           Nha hoàn bị dọa sợ hãi nói nên lời, nơm nớp lo sợ chỉ chỉ về phía bàn ăn, mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, nhìn về phía giữa bàn ăn, hai mắt nhìn nhau............

           " Đây là chuyện gì? " Nhìn bàn ăn, có xương gà, xương cá và ít đồ ăn do người khác ăn thừa để lại, sắc mặt Lạc Thừa tướng thâm trầm đáng sợ: Có người dám hại hắn mất mặt trước Nam Cung Quyết thật sự là muốn sống.............

           Nhóm nha hoàn trong phòng ăn đều cúi đầu xuống, bị dọa đến ngay cả thở cũng dám, phòng ăn tĩnh lặng làm người ta thở thông............

           " Thực xin lỗi, thực xin lỗi.....Đồ ăn bàn là nhầm lẫn rồi! " Băng Lam chạy vào kèm theo giọng nói đầy lo lắng, đến phía trước bàn ăn, bưng lên cái ̃a xương gà, cá cúi đầu nhỏ giọng giải thích: " Thực xin lỗi, đồ ăn bàn là do Đại tiểu thư ăn, phòng bếp nhiều đồ ăn, nên lẫn lộn, bị mang đến nơi đây..............."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13          :          Hỏi tội
      Edit : Gió Lạc
      Beta : Kun'xjh


            Nhìn tay Băng Lam quả thật có hai bát cơm thừa canh cặn, mâu quang Nam Cung Quyết trở nên sâu xa, trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, chút để ý hỏi: " Lạc thừa tướng, đây là có chuyện gì? "

            " Chỉ là hiểu lầm mà thôi, khiến Vương gia chê cười! " Lạc thừa tướng nói nhẹ nhàng bâng quơ, tính tìm một lí do gì đó nói cho qua chuyện, Băng Lam lại lần nữa ném ra một câu :

            " Lão gia, nếu có việc gì, nô tỳ đưa cơm cho tiểu thư trước, sáng giờ Đại tiểu thư vẫn chưa dùng bữa, khẳng ̣nh là đói bụng lắm................”

            Lúc này Nam Cung Quyết nói thêm gì nữa, hơi trầm hạ mí mắt xuống, có chút suy tư . Lạc thừa tường sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Băng Lam.

            Chuyện của Lạc Mộng Khê, Lạc Tử Hàm, Nam Cung Phong, phố lớn ngõ nhỏ đều biết, Lạc thừa tướng tất nhiên cũng ngoại lệ, nhưng có vẻ chân tướng sự việc ở Lạc phủ và lời đồn đãi giống nhau, tin lời nói của Lạc Tử Hàm, cho rằng tất cả đều do Lạc Mộng Khê giở trò............

             " Lạc Mộng Khê hiện ở nơi nào? Đưa bổn tướng đến đó! " Lạc thừa tướng lớn tiếng ra lệnh, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, ai biết, khi hắn nói ra những lời đó, ngoài cửa có một thân ảnh màu hồng do dự một lát rồi bước nhanh rời ...........

             Trong phế viện, Lạc Mộng Khê mặc quần áo vải thô đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên bầu  trời.

             " Đại tỷ quả thật là có tâm trạng ở đây mà nhàn nhã ngắm trời! " Giọng nữ mềm mại cùng châm biếm truyền vào tai Lạc Mộng Khê cần quay đầu lại cũng biết là ai đến: " Chỉ sợ, Đại tỷ nghe Tứ muội nói xong việc này, sẽ thản nhiên tự đắc, Đại tỷ, Tam ca trúng độc là do ngươi hạ! "

             Nghe vậy Lạc Mộng Khê xoay người về phía thân ảnh màu hồng, đầu gài rất nhiều trâm cài tóc chính là Lạc Thải Vân, khóe miệng cong lên một tia cười châm biếm: " Lạc Thải Vân ngươi nói Lạc Tử Quận là do ta hạ độc, có chứng cứ ? có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người! "

             Trước mặt, Lạc Mộng Khê chỉ dùng một cây trâm ngọc dơn giản cài tóc, tươi mát tự nhiên, tóc mượt như tơ bay bay trong gió.

             Chiếc mạng che mặt trong suốt che nữa khuôn mặt nhỏ nhắn,  chỉ chừa ra một đôi mắt xinh đẹp như nước hồ chút gợn sóng, những đường nét duyên dáng ẩn ẩn hiện hiện sau mạng che mặt, làm cho người ta suy nghĩ miên man, vạt áo nàng nhẹ nhàng lay động theo gió, dáng người tinh tế yểu điệu khiến người ta nhìn mà muốn bỏ sót bất cứ thứ gì.

            Từng phiến lá cây rơi xuống người Lạc Mộng Khê, xa xa nhìn lại, Lạc Mộng Khê phiêu dật xuất trần, huyền ảo xinh đẹp tựa tiên nữ trong tranh, ngay cả Lạc Thải Vân cũng nhìn đến ngây người. ( GL :  Ước gì mềnh được như tỷ ấy :"> )

            Sau khi lấy lại tinh thần, Lạc Thải Vân giận dữ: " Lạc Mộng Khê, người đừng có làm bộ . Ngày đó, Tam ca ở chỗ ngươi uống thuốc, sau khi trờ về liền trúng độc, sự việc rõ ràng là do ngươi hạ độc! "

            Lạc Mộng Khê chút hoang mang, ngữ khí bình tĩnh: " Lúc ấy, hắn đứng giữa phế viện, ngoại trừ ta ra còn có đám người Vương quản gia, vì sao ngươi cứ khẳng ̣nh là do ta hạ độc mà phải những người khác? "

            " Vương quản gia là người của Tam ca, nha hoàn kia lại là tâm phúc của Tam ca, các nàng hại Tam ca! " Lạc Thải Vân ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, khóe mắt nồng đậm ý châm biếm: " Đại tỷ, quan hệ của ngươi với Tam ca cũng thật nhạt nhẽo a! "

            Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê sẽ bị kích động mà tìm cách che dấu, ngờ, sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng còn có một tia khinh thường: " Lạc Thải Vân, nếu nói về người có hiềm nghi với Lạc Tử Quận, vậy hiềm nghi của ngươi so với ta còn lớn hơn! "

            " Ngày đó, khi Lạc Tử Quận ở trong này uống thuốc, từ khi thuốc được đem đến, chưa từng qua tay ta, hơn nữa, trước mắt bao nhiêu người còn uống một ngụm . Sau đó ta lại nghe nói, sau khi hắn uống thuốc, ngươi có qua tìm hắn, lúc ấy, hắn đã cho tất cả nha hoàn lui xuống...... "

            Lạc Mộng Khê lạnh lùng nhìn sắc mặt kích động của Lạc Thải Vân liếc mắt một cái: " Ngươi cùng Lạc Tử Quận quan hệ cho tới nay cũng thật nhạt nhẽo, vì sao ngày đó ngươi lại khác thường, chẳng những tự mình chủ động đến tìm hắn mà còn nói chuyện một mình cùng hắn....... "

            " Lạc Mộng Khê, ngươi cần ngậm máu phun người, vu oan cho ta, ngày đó ta có cùng Tam ca một mình nói chuyện, nhưng đối với Tam ca tuyệt đối có hạ độc! " Lạc Thải Vân sốt ruột giải thích.

            Khóe miệng Lạc Mộng Khê cong lên một nụ cười châm chọc, đáy mắt lạnh như băng: " Lạc Thải Vân, ta cũng chưa nói ngươi hạ độc, ngươi cần chưa đánh đã khai đâu! "

            " Ngươi......... " Ngón tay Lạc Thải Vân chỉ vào Lạc Mộng Khê, tức giận nói ra lời!

            " Tất cả đều câm mồm, các ngươi đều là tiểu thư của phủ, làm ầm ĩ đến như vậy còn ra thể thống gì! " Thanh nghiêm khắc tức giận truyền vào tai, sắc mặt Lạc Mộng Khê vẫn bình tĩnh, có phản ứng gì, nhưng trong lòng Lạc Thải Vân sợ hãi, đột nhiên ghé mắt nhìn về phía thanh truyền đến.

            thể phủ nhận là, bất luận ở nơi nào, Nam Cung Quyết đều sáng chói, Lạc Mộng Khê cùng Lạc Thải Vân đều nháy mắt  Đầu tiên nhìn thấy phải là sắc mặt trầm tức giận của Lạc tướng quân, mà là sự tao nhã, tuấn vô song của Nam Cung Quyết, mặc dù chỉ đứng tại chỗ chưa nói một lời, nhưng xung quanh vẫn tràn đầy hơi thở vương giả, làm người ta khó có thể bỏ qua.
      Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn về phía Nam Cung Quyết, đúng lúc Nam Cung Quyết cũng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, bốn mắt chạm nhau, đáy mắt Nam Cung Quyết hiện lên một tia sắc bén cùng hàn quang, nhưng lập tức biến mất.........

           Lạc Mộng Khê trầm hạ mi mắt: chỉ cần thời gian ba ngày mà ngươi đã điều tra rõ những gì liên quan đến ta, Nam Cung Quyết ngươi thật sự là nhân vật lợi hại..........

           Lúc này, trong lòng Lạc Thải Vân vạn phần lo lắng, vừa rồi nàng ở ngoài cửa nghe Lạc Thừa tướng thét lớn muốn gặp Lạc Mộng Khê, tưởng Lạc Mộng Khê đã làm sai chuyện gì, liền tới đây trước, chất vấn hỏi tội Lạc Mộng Khê về chuyện Lạc Tử Quận, chủ ý muốn làm cho Nam Cung Quyết chú ý.

           Nhưng Lạc Thải Vân như thế nào cũng nghĩ tới, Lạc Mộng Khê đột nhiên vòng vo một hồi làm cho mình hỏi tội thành, lại còn bị Lạc Mộng Khê chế ngự, khiến cho Nam Cung Quyết chú ý tới nàng . Nhưng mặt khác: Hiện tại, chắc chắn Lạc vương gia cho rằng ta là một nữ tử điêu ngoa ́ tình gây sự, bây giờ phải làm sao đây..........

            " Ngươi........sống ở đây? " Nhìn phòng ốc tồi tàn, ngoài viện đầy cỏ hoang, Lạc thừa tướng khỏi kinh ngạc.

            " Ta ở đây đã gần mười sáu năm! " Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Lạc Thừa tướng, ánh mắt bình tĩnh.

            Ánh mắt Lạc thừa tướng mất tự nhiên: " Vương quản gia, sai người sửa sang lại Tây viện làm nơi ở cho Đại tiểu thư...... "

            " cần, ta ở đâu quen rồi, nghĩ tới sẽ dọn nơi khác! "Lạc Mộng Khê ngữ khí bình tĩnh: " Lạc thừa tướng, ta biết trong phủ nuôi những người nhàn rỗi, nên ta hi vọng ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi, khi thân thể tốt hơn ta làm việc......... "

            nhìn Lạc thừa tướng khiếp sợ, Lạc Mộng Khê coi ai ra gì kể rõ: " Còn nữa, mỗi ngày thêm một chút cơm, mỗi bữa ngoại trừ đồ ăn thừa cùng bánh bao nguội, có thể hay cho ta thêm chút canh........ "

            " Vương quản gia, đây là chuyện gì? " Lạc thừa tướng rống giận nhìn Vương quản gia: " Đường đường là Đại tiểu thư trong phủ, tại sao lại ở nơi tồi tàn, ăn đủ no, còn muốn làm hạ nhân, ngươi làm quản gia như thế nào? "

            Lạc Mộng Khê thân thể thập phần gầy yếu, giống như một cơn gió nhẹ có thể đem nàng thổi bay, người thông minh chỉ cần nhìn là biết, đây là kết quả một thời gian dài ăn đủ no......

            Vương quản gia ' Phạch ' một tiếng quỳ mặt đất, nơm nớp lo sợ ngừng hướng Lạc thừa tướng cầu xin tha thứ: " Tướng gia thứ tội..... Tướng gia thứ tội........ "
      minhhanhng, thỏ thỏ, trangmai12347 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14 : Dập đầu nhận sai

      Edit : Gió Lạc

      Beta : Kun'xjh



      "Niệm tình ngươi ở Lạc phủ vất vả hơn hai mươi năm, tự mình đến hình phòng nhận năm mươi đại bản! Phạt một năm bổng lộc!" Lạc thừa tướng sắc mặt trầm, ngữ khí uất giận: "Chỉ một lần này, lần sau được như thế nữa, nếu lần sau còn xảy ra sự việc giống như thế này nữa........."

      Lạc thừa tướng cúi đầu nhìn về phía Vương quản gia quỳ mặt đất, mâu quang tức giận toát ra hàn khí: "Vương Nhân Đức, ngươi tự mình cút khỏi phủ Thừa tướng!"

      "Đa tạ Tướng gia khai ân, ty chức lĩnh phạt!" E sợ Lạc thừa tướng thay đổi chủ ý . Vương quản gia tạ ơn xong liền nhanh chóng đứng lên, bước nhanh ra ngoài tiểu viện.

      "Khoan !" Vương quản gia sắp ra khỏi tiểu viện bị Lạc thừa tướng lạnh giọng gọi hắn lại: "Lĩnh phạt xong, cho người đến sửa sang lại nơi ở của Đại tiểu thư!"

      "Vâng, Tướng gia, ty chức nhất ̣nh dốc hết sức mình đem sân của Đại tiểu thư sửa sang lại hoàn hảo!" Vương quản gia trịnh trọng hứa hẹn.

      Lạc Mông Khê trong lòng cười lạnh: Vương quản gia phạm sai lầm lớn, trục xuất ra khỏi phủ cũng quá đáng, vậy mà chỉ đánh hắn năm mươi đại bản, thật là hình phạt nhẹ, khó có thể phục chúng.

      Lạc thừa tướng khiến hắn vì Lạc Mông Khê mà sửa sang lại sân vườn, cũng xem như đoái công chuộc tội . Như vậy, cho dù hình phạt rất nhẹ, mọi người cũng nói được gì, xem ra gừng càng già càng cay..........

      "Đại phu nhân phân cho ngươi vải may quần áo sao?" Lạc thừa tướng ' thân thiết ' hỏi, đánh gãy suy nghĩ của Lạc Mông Khê.

      Vào ngày lễ tết, phủ Thừa tướng đều mua vải dệt tinh xảo về chia đều cho các phu nhân, và nữ tử để các nàng may quần áo . Ngay cả nha hoàn, nô bộc cũng có quần áo mới, tuy quần áo họ là vải thô, nhưng hàng năm đều được phát đồ mới.

      chỉ có nha hoàn là mặc vải thô mà ngay cả Lạc Mộng Khê cũng vậy, nhìn ra quần áo cũng đã ngả vàng, ít nhất cũng sử dụng được một năm . Nói cách khác, một năm nay quần áo của nàng và nha hoàn là như nhau.

      "Đại phu nhân phân vải cho ta, Lạc thừa tướng hẳn là nên hỏi Tứ muội, nàng so với ta hiểu rõ vấn đề này hơn!" Ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nhìn thấy tất cả, khiến cho người ta đến cuối cùng biết nàng nghĩ cái gì.

      "Thải Vân, sao lại có chuyện này?" Lạc thừa tướng uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lạc Thải Vân, ánh mắt như thiêu đốt . Tất cả nha hoàn, nô bộc đều nhìn về phía nàng, đáy mắt nghi hoặc khó hiểu, nàng còn cảm nhận được ánh mắt của Nam Cung Ngọc ôn thuận nhìn về phía nàng, nói một lời, như mong chờ câu trả lời của nàng.

      "Ta....Ta có đưa Đại tỷ vải may!" Dưới tình thế cấp bách, Lạc Thải Vân thốt ra, mọi người liên tục lắc đầu: đánh mà đã khai rồi.

      "Lạc Thải Vân, ngay lập tức đem quần áo trả cho Đại tỷ!" Lạc thừa tướng sắc mặt thâm trầm: Vải dùng để may quần áo cho Lạc Mộng Khê đã bị Lạc Thải Vân lấy một thời gian dài, chỉ sợ sớm đã dùng may quần áo rồi, cho nên Lạc thừa tướng mới bảo quần áo chứ phải vải vóc.

      " cần, ta thích quần áo người khác từng mặc qua!" Ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo lạnh lùng, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

      Hiển nhiên nghĩ tới Lạc Mộng Khê sẽ trả lời như vậy, Lạc thừa tướng hơi sững sốt, lập tức khôi phục lại bình thường: "Vải mà Lạc Thải Vân lấy của ngươi được làm từ sợi tơ tằm, loại vật liệu này lễ tết mới có bán....."

      "Lạc Mộng Khê, tên của ta là Lạc Mộng Khê!" Lạc Mộng Khê xoay người nhìn về phía Lạc thừa tướng, ánh mắt vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng: Bình thường, phụ thân gọi thẳng kì danh của nữ nhi, nhưng Lạc thừa tướng đối với Lạc Mộng Khê ngay cả cụm từ xưng hô cũng có, phải hắn nghĩ đến kêu tên nàng, mà là hắn quên cả nữ nhi của mình tên gọi là gì, cho nên Lạc Mộng Khê liền nhắc nhở hắn.

      "Khụ khụ khụ ........." Lạc thừa tướng ho khan vài cái, che dấu xấu hổ của mình, tính nói, Lạc Mộng Khê đã giành mở miệng trước: "Tơ tằm cũng tốt, vải thô cũng được, ta chỉ thích đồ của chính mình, quần áo tơ tằm kia đã bị Tứ muội mặc qua, ta cũng thấy có gì là lạ, quần áo bằng vải thô này là của chính ta, tuy rằng nó đã cũ, nhưng nó vẫn là của ta, ta an tâm mà mặc!"

      Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Quyết hiện lên một tia bất thường, nhưng rồi lập tức khôi phục lại bình thường!

      Lạc thừa tướng thở dài: "Mộng Khê, Thải vân lấy vải thưởng của ngươi, tại sao ngươi lại nói?"

      "Ta nói ngươi tin ta sao?" Lạc Mộng Khê nhìn Lạc thừa tướng, mâu quang vẫn là trong trẻo lạnh lùng, nhưng bình tĩnh.

      "Phụ thân......... tin ngươi!" Lạc thừa tướng trả lời ý vị thâm trường, ngữ khí mang chút thương "Nếu ngươi sớm đem việc này nói cho phụ thân......."

      "Lạc thừa tướng, nếu ta nói một năm trước, người giải độc cho Nam Cung Phong là ta, Lạc Tử Hàm đoạt tín vật giả mạo ta, ngươi có thể tin sao?" Lạc Mộng Khê bình tĩnh, ánh mắt vẫn là trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, khiến người ta đến cuối cùng vẫn biết nàng suy nghĩ cái gì.

      '] "Này......... Đây là sự thật?"

      Lạc thừa tướng hơi hơi sửng sốt, Lạc Mộng Khê liền biết tin lời nàng nói là sự thật, trong lòng khinh thường hừ lạnh tiếng, hỏi lại: "Lạc hừa tướng cảm thấy đây là giả?"

      Mâu quang Lạc thừa tướng hơi trầm xuống: "Nếu chuyện này là thật, phụ thân nhất ̣nh trả ngươi một cái công đạo........"

      xong, Lạc thừa tướng đem ánh mắt chuyển hướng đến Lạc Thải Vân, lớn tiếng ra lệnh: "Lạc Thải Vân, năm nay vải may, trang sức toàn bộ hủy bỏ!"

      Lạc thừa tướng lại nhìn Lạc Mộng Khê, ánh mắt nghiêm khắc chuyển sang thương: "Mộng Khê, phải lại, hết thảy đều là lỗi của phụ thân........."

      "Cha, Cúc Hoa yến sắp đến, có vải vóc, trang sức sao mà được!" Lạc Thải Vân đánh gãy lời Lạc thừa tướng, gấp giọng phản bác: Lạc Thải Vân luôn thích chưng diện, nhất là mặc đồ mới, đeo trang sức mới khoe khoang trước mặt người khác, buộc người khác phải nhìn nàng ngưỡng mộ, nếu một năm có quần áo, trang sức mới, tình trạng của nàng chỉ có thể..........

      Sau khi vào phế viện, Nam Cung Quyết một lời cũng chưa nói, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lạc Mộng Khê, mâu quang hơi trầm xuống: "Bổn vương nghe nói Lạc thừa tướng có cách trị gia, thưởng phạt phân minh, tuy rằng việc của Lạc đại tiểu thư chưa hoàn toàn giải quyết xong, bất quá bổn vương tin, Lạc thừa tướng nhất ̣nh làm cho người khác tâm phụ khẩu phục!"

      "Lạc vương gia quá khen!" Lạc thừa tướng khách khí trả lời, xoay người nhìn phía Lạc Thải Vân: "Người đâu, Tứ tiểu thư tư thưởng đồ của Đại tiểu thư, vi phạm gia quy Lạc gia, kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản!"

      "Cha, thân thể luôn yếu đuối, ba mươi đại bản ta chịu nổi!" Lạc Thải Vân lần này đến phế viện là muốn Nam Cung Quyết chú ý đến nàng, nhưng lại phản tác dụng, nghĩ đến vì ba mươi đại bản mới khiến Nam Cung Quyết chú ý tới nàng.

      "Phạm sai, nên bị trừng phạt!" Ngữ khí Lạc thừa tướng lạnh như băng: "Người đâu, đem Tứ tiểu thư dẫn chấp hành gia pháp!"

      Hai gã nô bộc tiến vào, kéo Lạc Thải Vân bước nhanh ra khỏi phế viện, Lạc Thải Vân một bên ra sức dãy dụa, một bên ra sức nói: "Cha..... Cha thân thể ta yếu đuối, ba mươi bản ta chịu nổi, ta cam đoan về sau bao giờ...lấy đồ của tỷ tỷ, ngươi đừng cho người đánh ta, cha....."

      Đối với lời cầu xin tha thứ của Lạc Thải Vân làm như mắt điếc tai ngơ, Lạc thừa tướng thanh lạnh lùng đến đáng sợ: "Còn thất thần làm gì, chấp hành gia pháp!"

      "Bốp bốp bốp..." Tấm gỗ đánh vào da thịt cùng với thanh Lạc Thải Vân kêu thảm truyền đến tai, tất cả nha hoàn, nô bộc trước kia khi dễ Lạc Mộng Khê đều cúi đầu, trong lòng sợ hãi: Làm sao bây giờ, trước kia ta cũng khi dễ Đại tiểu thư, nếu bị Lão gia biết, có thể hay cũng bị kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản.......

      "Cha, phải một mình ta khi dễ Đại tỷ, mà cả nha hoàn, nô bộc đều có phần, người đánh ta, ta phục!" Giọng Lạc Thải Vân truyền đến từ ngoài viện, trong khoảnh khắc tất cả nha hoàn, nô bộc đều thay đổi sắc mặt, chuyện lo lắng nhất, xảy ra.

      Lạc thừa tướng sống ở chốn quan trường, có thể xem sắc mặt mà đoán biết được sự việc, chỉ nhìn sắc mặt của đám hạ nhân, hắn biết chắc Lạc Thải Vân có nói dối: "Lạc Mộng Khê là Đại tiểu thư trong phủ, nhưng lại bị đám hạ nhân các ngươi khi dễ, là ai cho các ngươi mượn lá gan này?"

      Tất cả hạ nhân đều cúi đầu, nói được một lờii, thậm chí ngay cả thở cũng dám, địa vị của nàng so với nha hoàn cũng bằng, nhưng dù sao cũng là tiểu thư trong phủ, là nữ nhi thân sinh của Lạc Thừa tướng.

      Huống chi, hiện tại, Lạc thừa tướng còn đứng cạnh Lạc vương gia, ở trước mặt Lạc vương gia phải diễn phụ thân cùng 'Ái nữ' làm tốt sẽ tự chuốc họa vào thân........

      Lạc thừa tướng lạnh lùng nhìn lướt qua đám hạ nhân trong viện: "Truyền lệnh xuống, tất cả hạ nhân trong phủ đều cúi đầu nhận sai với Đại tiểu thư, sau đó đến hình phòng lĩnh hai mươi đại bản!"
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      minhhanhng, thỏ thỏ, trangmai12347 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :