1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 98: Bị Nam Cung Quyết khi dễ

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      “Chủ ý này tệ, trở về bổn vương cẩn thận suy nghĩ, làm cho những sát chiêu này càng thêm tiến bộ….”

      “Nam Cung Quyết, chàng tại có việc gì để làm sao?” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia thần sắc quỷ dị.

      Nam Cung Quyết biết Lạc Mộng Khê lại suy nghĩ mưu ma chước quỷ, bất quá, tự tin, biện pháp của nàng thiết kế đến : “Bổn vương nhàn rỗi, Mộng Khê có việc gì?”

      “Theo giúp ta luyện tập những sát chiêu này” lần thiết kế đến chàng, còn có lần thứ hai, ta tin chàng lần nào cũng có thể tránh thoát.

      Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy lóe lên trêu tức: “Sát chiêu lợi hại nhất, là xuất kì bất ý, đánh úp, kể từ đó khả năng thắng là lớn nhất”.

      Đáng tiếc bổn vương lúc nào cũng có phòng bị, kế hoạch nàng thiết kế bổn vương sợ là thất bại.

      Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đánh từ giữa buổi chiều tới khi trời tối, đánh đến thiên hôn địa ám, lá cây bay tứ tung, nhưng Lạc Mộng Khê ván cũng thắng, trong lòng buồn bực, tức giận, lại vẫn chịu thua: Ta tin, ta thể đánh thắng Nam Cung Quyết!

      Màn đêm buông xuống, Lạc Mộng Khê rốt cục ủ rũ thu hồi chủy thủ trong tay: “Nam Cung Quyết, ta hẳn là thích hợp để luyện võ, bằng , vì sao đánh từ trưa tới giờ ta cũng thể thắng chàng ván”

      Mộng Khê là nhân tài luyện võ, nàng bởi vì chuyện này mà suy sụp muốn luyện võ nữa .

      Nam Cung Quyết bước nhanh đến bên người Lạc Mộng Khê, muốn an ủi, cổ vũ nàng vài câu, ngờ, còn ủ rũ Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng lên hào quang quỷ dị, khuỷu tay hung hăng đụng vào ngực Nam Cung Quyết.

      Nam Cung Quyết hề phòng bị, bị Lạc Mộng Khê đánh lui về phía sau hai, ba bước mới dừng lại: “Nam Cung Quyết, vừa rồi tốc độ của ta rất nhanh

      Lạc Mộng Khê dào dạt đắc ý: Rốt cục cũng thắng được Nam Cung Quyết lần, tuy rằng thắng dược quang minh chính đại cho lắm.

      Lại là đánh lén: “Lạc Mộng Khê, ai dạy nàng vậy?” tuy là đánh lén, cũng rất có hiệu quả, Mộng Khê làm sát thủ thực là đáng tiếc, nàng trời sinh, chính là để làm sát thủ.

      “Là chàng a, vừa rồi chàng phải , sát chiêu lợi hại nhất chính là xuất kì bất ý, đánh úp sao? Ta chỉ là làm theo chàng mà thôi”. Nam Cung Quyết, lần này chàng cũng ngờ tới .

      “Được, tốt lắm, bổn vương dạy nàng, nàng đúng là nhớ rất tốt”. Nam Cung Quyết nghiến răng nghiến lợi ra câu này, đứng thẳng thân thể, bước nhanh hướng Lạc Mộng Khê tới, đáy mắt lóe lên tức giận.

      “Nam Cung Quyết chàng làm gì? Đây chính là chàng dạy ta nha, ta chính là theo những gì chàng dạy mà làm”. Ý thức được ổn, Lạc Mộng Khê giải thích đồng thời lui về phía sau, Nam Cung Quyết lời nào, từng bước tới gần mà tốc độ cũng là càng lúc càng nhanh.

      Nhìn ra Nam Cung Quyết tức giận, Lạc Mộng Khê cũng giải thích nhiều, xoay người hướng phía trước chạy tới: Nam Cung Quyết tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, vẫn là nên tránh xa chút chờ hết giận sau…

      Phía sau, ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng khê trong lòng cả kinh, tốc độ cũng nhanh hơn: “Nam Cung Quyết, chàng đạo lí chút, là chính chàng xuất kì bất ý, ta chỉ là theo chàng mà làm thôi…” đừng đem tất cả sai lầm đổ lên đầu ta…

      Lạc Mộng Khê chạy ở phía trước, Nam Cung Quyết đuổi theo phía sau, hai người ở chạy hai vòng, rất nhanh hướng Lạc vương phủ chạy tới…

      Việc đánh lén, Nam Cung Quyết cũng chưa từng so đo cùng Lạc Mộng Khê, đuổi theo phía sau Lạc Mộng Khê, chính là muốn hung hăng hôn Lạc Mộng Khê chút xem như trừng phạt, làm cho nàng mang theo môi bị hôn sưng đỏ chịu nổi về Lạc vương phủ.

      May mắn Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt nên hạ nhân vương phủ cũng thấy đến chật vật của nàng.

      Sau khi dùng xong bữa tối, tắm rửa xong, Lạc Mộng Khê nằm giường đọc sách, Nam Cung Quyết sau khi đến thư phòng xử lí xong chuyện tình, trở lại phòng đến sau bình phong tắm rửa.

      Sau khi Nam Cung Quyết tắm rửa xong, tiếng bước chân rất từ sau bình phong vang lên, Lạc Mộng Khê vội vàng đem sách trong tay ném qua bên, đem chăn kéo lên người, nằm bên trái, đưa lưng về phía Nam Cung Quyết mà ngủ.

      Nam Cung Quyết đến bên giường, xốc chăn lên, nhàng nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê, thân thủ muốn đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong lòng, lại phát Lạc Mộng Khê đưa lưng về phía .

      Nam Cung Quyết đem cánh tay đặt dưới cổ Lạc Mộng Khê cho nàng làm gối đầu, tay kia ôm lấy eo của Lạc Mộng Khê, muốn làm cho nàng quay người lại đối diện với .

      Cũng biết vì sao, vô luận Nam Cung Quyết dùng lực như thế nào, Lạc Mộng Khê vẫn dấu vết tránh động tác của , như trước đưa lưng về phía mà ngủ.

      “Mộng Khê, Mộng Khê….” Nam Cung Quyết đem cằm đặt vai Lạc Mộng Khê: “Nàng làm sao vậy?”

      Lạc Mộng Khê có chút phản ứng, như trước đưa lưng về phía , nhắm chặt hai mắt.

      Nam Cung Quyết mâu quang vi thiểm, cầm vành tai khéo léo của nàng, nhàng cắn: “Mộng Khê, nàng phải vì chuyện ban ngày mà tức giận…”

      Khi Nam Cung Quyết cắn vành tai Lạc Mộng Khê, toàn thân Lạc Mộng Khê đột nhiên tchấn động: Chuyện ban ngày ta cũng muốn tính toán với chàng, chủ yếu là, ta muốn ngày mai lại phải ngủ tới giữa trưa mới có thể tỉnh…

      Hô hấp ấm áp của Nam Cung Quyết ngừng phun khuôn mặt nhắn của Lạc Mộng Khê, ngứa, vành tai lại bị khẽ cắn, toàn thân cảm giác tê dại: Xem ra, đêm nay Nam Cung Quyết cũng tính buông tha cho ta, ta phải nghĩ biện pháp, thể luôn bị ăn như vậy.

      Từ vị trí của Nam Cung Quyết nhìn lại, khuôn mặt nhắn của Lạc Mộng Khê ửng hồng, lông mi run rẩy, ánh mắt ngừng chuyển động: Nàng khẳng định suy nghĩ biện pháp, ngăn cản bổn vương quấy rầy…

      Ngay tại lúc Nam Cung Quyết nghĩ Lạc Mộng Khê thầm suy nghĩ biện pháp đối phó , Lạc Mộng Khê đột nhiên chuyển mình, cả người vùi vào trong ngực , chỉ chừa đầu tóc đen bên ngoài: “Ta mệt mỏi, ngủ a.”

      ngủ còn có thể chuyện, Nam Cung Quyết tiếng động cười khẽ: Nguyên lại Lạc Mộng Khê nghĩ ra, là phương pháp này.

      Cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt đều là mái tóc của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết xác thực tìm thấy nơi có thể hôn, bất quá, cho nàng như mong muốn: Dù sao kì nguy hiểm của nàng cũng qua, cũng lo lắng thai, mấy ngày này coi như bồi thường cho bổn vương…

      Nam Cung Quyết nắm bả vai Lạc Mộng Khê, đem nàng kéo hướng ra phía ngoài, Lạc Mộng Khê lại dùng sức hướng trong lòng Nam Cung Quyết mà dựa vào: Nếu thực bị lôi ra, hay ho vẫn là Lạc Mộng Khê ta, ngày mai ta lại biết ngủ thẳng tới khi nào…

      Khí lực Lạc Mộng Khê dù sao cũng lớn bằng Nam Cung Quyết, lâu sau, liền bị Nam Cung Quyết nắm đúng thời cơ, lôi nàng từ trong lòng ra, ở lúc nàng chưa kịp kháng nghị, Nam Cung Quyết cúi đầu hôn đôi môi có chút sưng đỏ của Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê lấy tay đẩy , lại bị dễ dàng nắm lấy cổ tay, đặt ở đỉnh đầu.

      Nam Cung Quyết giống như mọi ngày, hôn nàng triền miên, đến khi Mộng Khê cảm giác thở nổi, nàng sắp hít thở thông mới buông đôi môi sưng đỏ đến chịu nổi của nàng ra, chuyển hướng xuống cổ nàng.

      “Nam Cung Quyết…ta mệt chết ….chúng ta đêm nay, có thể nghỉ ngơi chút hay …”. Nam Cung Quyêt chàng tràn đầy tinh lực, Lạc Mộng Khê ta theo kịp, hàng đêm ân ái chàng chịu được, ta chịu nổi.

      “Được…đêm nay chúng ta nghỉ ngơi…”. Nam Cung Quyết tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng vẫn dừng lại động tác, để lại cổ Lạc Mộng Khê dấu vết của .

      Nam Cung Quyết, nếu đáp ứng rồi, vì sao còn đứng lên? Những lời này của Lạc Mộng Khê còn chưa ra khỏi miệng, ngoài cửa có tiếng của thị vệ thông báo: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, cung chủ Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình cầu kiến”.

      “Để chờ ở đại sảnh ”. Giống như sớm dự đoán được Lãnh Tuyệt Tình đến, Nam Cung Quyết có chút kinh ngạc, thản nhiên phân phó tiếng, như trước vẫn dùng lực để lại dấu ấn cổ Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê muốn nhắc nhở Nam Cung Quyết, nêm đứng dậy tiếp khách, Nam Cung Quyết đứng dậy, nhìn đôi môi đào sưng đỏ của Lạc Mộng Khê, cùng với cổ lên nhiều dấu hôn ngân, trong mắt thâm thúy lên tia quỷ dị.

      “Mộng Khê, thời gian còn sớm, bằng chúng ta cùng gặp Lãnh Tuyệt Tình”.

      lottie thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 99: Quỷ kế của Nam Cung Quyết

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Trong đại sảnh Lạc vương phủ,  Lãnh Tuyệt Tình lơ đãng đánh giá trang sức xung quanh, cách bài trí đại sảnh, nhưng suy nghĩ lại biết bay tới nơi nào: biết Mộng Khê có cùng Nam Cung Quyết đến đại sảnh hay

      Lơ đãng xoay người, liền thấy được thân ảnh yểu điệu mà ngày nhớ đêm mong hướng phía đại sảnh tới: Mộng Khê!

      Lãnh Tuyệt Tình trong lòng vui vẻ, muốn tiến lên nghênh đón Lạc Mộng Khê, lại thấy Nam Cung Quyết bên cạnh Lạc Mộng Khê, đành dừng lại cước bộ.

      Lạc Mộng Khê kéo cánh tay Nam Cung Quyết, nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết lại cúi đầu biết cùng Lạc Mộng Khê cái gì, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lên ấm áp cùng ý cười sủng nịnh.

      Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, Lãnh Tuyệt Tình nhìn thấy biểu mặt nàng, nhưng đáy mắt nàng dạt dào hạnh phúc cùng ngọt ngào, sâu làm đau tâm Lãnh Tuyệt Tình: Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết là tâm nhau, hai người ở cùng chỗ, tất cả thiên địa vạn vật đều bị lu mờ, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, nếu ta chia rẽ bọn họ có phải rất tàn nhẫn hay , nhưng nếu ta thành toàn cho bọn họ, Tuyệt Tình từ nay về sau xem như còn nữa…

      “Lãnh cung chủ, ngại, để cho ngươi phải chờ lâu”. Khi suy nghĩ của Lãnh Tuyệt Tình còn kịch liệt đấu tranh, thân ảnh của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê tiến vào đại sảnh.

      sao, Lãnh mỗ cũng là vừa mới tới”. Lãnh Tuyệt Tình thu hồi suy nghĩ, lễ phép khách sáo, ánh mắt ưu thương lặng lẽ nhìn Lạc Mộng Khê.

      Lạc Mộng Khê vẫn chưa chú ý tới Lãnh Tuyệt Tình thất thố, kéo cánh tay Nam Cung Quyết, tới ghế chủ tọa, Lãnh Tuyệt Tình ngồi xuống ghế cho khách.

      Nha hoàn đem trà thơm mang lên, rất nhanh rời khỏi, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình.

      Nam Cung Quyết nhấp ngụm trà xong lại đem chén trà đặt lên bàn: “ biết Lãnh cung chủ đêm khuya tới thăm Lạc vương phủ, là có chuyện gì?”

      Nam Cung Quyết hỏi trực tiếp, Lãnh Tuyệt Tình cũng tính quanh co lòng vòng: “Lãnh mỗ lần này đến Lạc vương phủ, là vì chuyện tro cốt mẫu thân Lạc Mộng Khê, mẫu thân Mộng Khê - Mai Nhược Vân là thánh nữ tiền nhiệm của Tuyệt Tình cung, sau khi mất, tro cốt được an táng ở Tuyệt Tình cung.”

      “Nhưng Lạc thừa tướng lại cùng người khác hợp tác, muốn đến Tuyệt Tình cung đoạt tro cốt Mai Nhược Vân”. Tin tức này, Nam Cung Quyết sớm biết.

      “Đúng vậy!” Lạc Mộng Khê sớm đem chuyện này báo cho tả hữu hộ pháp biết, cho nên, Nam Cung Quyết biết chuyện này, Lãnh Tuyệt Tình cũng thấy kì lạ: “Người Lạc thừa tướng lựa chọn hợp tác, là Hạ Hầu Thần.”

      Nam Cung Quyết gì, mâu quang vi thiểm, liễm mâu trầm tư.

      “Lạc thừa tướng cùng Hạ Hầu Thần quỷ kế đa đoan, hơn nữa Lạc Hoài Văn lại là quan văn đứng đầu của Thanh Tiêu, Hạ Hầu Thần là Tây Lương thái tử, nếu hai người bọn họ hợp tác, chỉ Tuyệt Tình Cung, ngay cả giang sơn Thanh Tiêu, cũng khó giữ được…”

      “Ý của Lãnh cung chủ là?” Nam Cung Quyết đoán được ý đồ đến đây của Lãnh Tuyệt Tình: “Ngươi và ta liên thủ hợp tác, cùng đối phó với Lạc Hoài Văn và Hạ Hầu Thần”.

      sai, biết ý tứ của Lạc vương gia như thế nào?”  Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình đều là người thông minh, chỉ chút liền hiểu, cần phải nhiều lời. Huống chi, đây là chuyện mà cả hai bên đều có lợi, chỉ cần là người thông minh, đều đáp ứng.

      Nam Cung Quyết trầm tư lát: “ tình đột ngột phát sinh, bổn vương ngay lúc cũng thể cho Lãnh cung chủ câu trả lời thuyết phục, cho bổn vương suy nghĩ ngày, ngày mai trước khi mặt trời lặn, bổn vương cho Lãnh cung chủ đáp án.”

      “Được, ngày mai, trước khi mặt trời lặn, Lãnh mỗ ở trong trà lâu chờ câu trả lời của Lạc vương gia”. Cùng người hợp tác, thể bức quá mau, khi Lãnh Tuyệt Tình hạ quyết tâm đến Lạc vương phủ, đem lợi hại trong đó phân tích ràng.

      Nam Cung Quyết là người thông minh, tự nhiên mù quáng quyết định, muốn suy nghĩ ngày, cũng là chuyện bình thường.

      “Khởi bẩm vương gia, Tứ hoàng tử thỉnh vương gia đến thư phong chuyến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng”. Thanh thị vệ cung kính bẩm báo vang lên ngoài cửa, Nan Cung Quyết hơi hơi nhíu mày: “Bổn vương tiếp khách, thể , mời Tứ hoàng tử đến đại sảnh”.

      “Nhưng Tứ hoàng tử việc quan trọng, cần người nhanh đến thư phòng xử lí…” Thị vệ càng giọng càng , cũng dám nhìn lén sắc mặt Nam Cung Quyết.

      “Lạc vương gia, ngươi có việc gấp cần xử lí, Lãnh mỗ cũng tiện quấy rầy, cáo từ”. Lãnh Tuyệt Tình đứng dậy muốn , lại bị Nam Cung Quyết gọi lại:

      “Lãnh cung chủ đến Lạc vương phủ làm khách, sao có chuyện vừa đến muốn ngay, Bắc Đường Diệp thường thích chuyện bé xé ra to, lần này, hẳn cũng phải việc gì gấp, Mộng Khê, tiếp đón Lãnh cung chủ, bổn vương chút trở lại ngay”.

      Nam Cung Quyết theo thị vệ bước nhanh đến thư phòng, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Lãnh Tuyệt Tình cùng Lạc Mộng Khê, trong nhất thời khí trong phòng yên lặng đến làm cho người ta hít thở thông.

      “Lãnh công tử, cánh tay ngươi bị thương, đỡ nhiều chưa?” Lạc Mộng Khê dẫn đầu mở miệng, đánh vỡ cục diện bối rối giữa hai người.

      Ngày đó, cánh tay Lãnh Tuyệt Tình bị Hạ Hầu Thần dùng trâm cài tóc làm bị thương, chưa kịp băng bó rời , Lạc Mộng Khê lo lắng cho thương thế của , đến trà lâu tìm nhưng lại có ở đó, hai ngày trước gặp lại lại ở trong tình huống như vậy, Lạc Mộng Khê căn bản kịp hỏi.

      “Chỉ là vết thương nhỏ, có gì đáng ngại”. Lãnh Tuyệt Tình trả lời bâng quơ, tay trái khẽ vuốt lên chỗ bị thương tay phải: Chỉ cần nàng có việc gì là tốt rồi.

      Lạc Mộng Khê từ ghế chủ tọa đứng lên, cầm cái bình sứ tinh xảo đến trước mặt Lãnh Tuyệt Tình: “ như thế, thương thế của ngươi cũng chưa khỏi hẳn, đây là thuốc trị thương của Dược Vương cốc, ngươi dùng thử xem”.

      Hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung y thuật cao siêu, nếu như biết sớm đem cánh tay Lãnh Tuyệt Tình chữa khỏi. Nhưng lần trước Lãnh Tuyệt Tình là vì lạc Mộng Khê nàng mà bị thương, nàng cũng biết Lãnh Tuyệt Tình có đến chỗ hữu hộ pháp lấy dược hay , vì để chắc chắn, Lạc Mộng Khê quyết định đưa cho lọ dược trị thương, cho dù Lãnh Tuyệt Tình khỏi hẳn, bình dược này cũng có thể giữ lại về sau dùng. Lại hoặc là, Lãnh Tuyệt Tình cũng để ý thuốc trị thương này, tùy tiện để ở nơi nào đó cho xong việc, nhưng đây đều là chuyện của Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê cũng muốn hỏi nhiều. Lãnh Tuyệt Tình vì nàng mà bị thương, nàng quan tâm tới thương thế của , cũng là chuyện bình thường.

      Nhìn đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên sự chân thành, cùng với bình mà nàng đưa qua, Lãnh Tuyệt Tình mỉm cười, nhấc tay nhận lấy.

      Khăn che mặt của Lạc Mộng Khê dài đến tận ngực, Lãnh Tuyệt Tình đưa tay tiếp lấy bình sứ, ‘trong lúc vô tình’ đụng tới khăn che mặt của Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê lại biết việc này, sau khi đưa bình sứ cho Lãnh Tuyệt Tình lui lại vài bước tạo khoảng cách với , cái khăn che mặt lại ngoài dự kiến rơi xuống, đôi môi sưng đỏ của Lạc Mộng Khê cùng với những dấu hôn ngân cổ đập vào trong mắt Lãnh Tuyệt Tình.

      mặt chợt lạnh, Lạc Mộng Khê thấy ý cười trong mắt Lãnh Tuyệt Tình trong nháy mắt lại mang nồng đậm ưu thương, biết là khăn che mặt của mình bị rơi xuống, lộ ra thân chật vật, Lạc Mộng Khê sắc mặt ửng đỏ, vội vàng cầm lấy khăn che mặt, che lại khuôn mặt nhắn của mình.

      Vừa rồi trong phòng ngủ, Lạc Mộng Khê căn bản muốn cùng Nam Cung Quyết đến đại sảnh gặp Lãnh Tuyệt Tình, bởi vì bộ dạng nàng tại rất xấu hổ, môi sưng đỏ, cổ đầy dấu hôn ngân.

      Lạc Mộng Khê vốn định mặc cái áo cao cổ, lại dùng thảo dược thoa lên môi, nhưng Nam Cung Quyết lại những dấu vết này che cũng xong, trong chốc lát cũng thể tiêu mất.

      nhưng ra nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn, Lạc Mộng Khê cần mặc áo cao cổ, cũng cần thoa thuốc, Lãnh Tuyệt Tình cũng tuyệt đối nhìn ra khác thường của nàng.

      Nam Cung Quyết cầm lấy khăn che mặt đeo lên khuôn mặt nhắn của Lạc Mộng Khê, quả nhiên che hết những dấu vết xấu hổ của nàng. Nam Cung Quyết lại vừa nhàng vừa cứng rắn, Lạc Mộng Khê đành phải đồng ý đến đại sảnh gặp Lãnh Tuyệt Tình.

      Có khăn che mặt Lãnh Tuyệt Tình quả nhìn đến những dấu vết kia, nhưng ai biết được cái khăn che mặt lại tự mình rơi xuống.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 99: Quỷ kế của Nam Cung Quyết

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Dấu vết ái muội người Lạc Mộng Khê lên trong mắt Lãnh Tuyệt Tình, trong lòng cũng phải là hâm mộ, mà là đau lòng: Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết, mới vừa rồi…thân thiết…

      Tuy rằng Lãnh Tuyệt Tình phi thường muốn tin tưởng, nhưng đây là , ai cũng thể chối cãi.

      Lạc Mộng Khê biết, Lãnh Tuyệt Tình cũng là thích nàng, có nam tử nào lại nguyện ý biết: Người âu yếm trong lòng mình lại thân thiết cùng nam tử khác.

      Nay, Lãnh Tuyệt Tình khẳng định doán được nàng và Nam Cung Quyết vừa làm chuyện gì, chuyện riêng tư bị người biết , nhưng người biết lại thập phần thương tâm…

      Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê đều chuyện, toàn bộ đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, khí có chút áp lực, làm cho ngời ta sắp hít thở thông.

      “Lãnh cung chủ, Mộng Khê”. biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê cảm thấy dài giống như thế kỷ vậy, tiếng Nam Cung Quyết vang lên, đánh vỡ yên lặng trong đại sảnh.

      Thân ảnh thon dài màu trắng quen thuộc vào đại sảnh, Lạc Mộng Khê dấu vết nhàng thở ra: Nam Cung Quyết như thế nào đến sớm hơn chút.

      “Lạc vương gia, Lạc vương phi, đêm khuya, Lãnh mỗ quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, cáo từ”. Lãnh Tuyệt Tình lễ phép lời từ biệt.

      Ánh mắt dư quang sâu nhìn Lạc Mộng Khê liếc mắt cái, chờ Nam Cung Quyết trả lời, Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh ra khỏi đại sảnh, vận dụng khinh công nhanh chóng rời .

      “Mộng Khê, nàng và vừa chuyện gì?” Đối với chuyện mà Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình , Nam Cung Quyết có chút tò mò.

      “Chúng ta cái gì cũng chưa ”. Lạc Mộng Khê tức giận trả lời, ánh mắt trong trẻo lên lửa giận, tay bé thẳng hướng ngực Nam Cung Quyết mà đánh…

      “Khăn che mặt này chàng giúp ta mang như thế nào, nó cư nhiên tự rớt xuống, hại ta xấu mặt với Lãnh Tuyệt Tình, là chàng cố ý phải ?”

      Nam Cung Quyết thân thủ bắt lấy cánh tay Lạc Mộng Khê ngừng đánh vào ngực mình: “Mộng Khê, sau khi bổn vương đeo khăn che mặt cho nàng, nàng cũng kiểm tra, nó thể vô duyên vô cớ tự nhiên rơi xuống…”

      Lạc Mộng Khê phục, ngừng dùng sức giãy giụa khỏi giam cầm của Nam Cung Quyết, lại muốn hung hăng đánh mấy quyền: “Ý của chàng là nó bị người ta kéo, ta lo lắng thân chật vật của mình bị Lãnh Tuyệt Tình biết, làm sao lại có thể tự kéo khăn che mặt…”

      Lạc Mộng Khê linh quang chợt lóe, ngừng lại động tác: Chẳng lẽ khăn che mặt của ta, là Lãnh Tuyệt Tình kéo…

      “Mộng Khê, rất nhiều chuyện cần ta , Lãnh Tuyệt Tình đối với nàng…”. thời gian dài gặp được nàng, tháo xuống khăn che mặt của nàng, nhìn dung mạo của nàng cũng có gì kì quái.

      Huống chi, bộ dạng của nàng tại lại tuyệt sắc khuynh thành, khẳng định để người ta nhìn thấy xong đều điên cuồng, chắc chắn lúc nào cũng đánh chủ ý lên nàng.

      “Nam Cung Quyết, tất cả những chuyện này, đều do chàng an bài , chàng sớm biết Lãnh Tuyệt Tình đến, sau đó, cố ý đem môi của ta hôn thành sưng như vậy, còn ở cổ của ta lưu lại dấu hôn ngân”. Mục đích chính là tiếng động hướng Lãnh Tuyệt Tình tuyên bố: Lạc Mộng Khê là nữ nhân của Nam Cung Quyết ta, thỉnh Lãnh cung chủ cần lại đánh chủ ý lên người nàng.

      Trước kia, Nam Cung Quyết sợ nhất là Lạc Mộng Khê tiếp xúc cùng nam tử khác, vô luận đến đâu, đều ở bên cạnh nàng tấc rời, đem nàng gắt gao giữ chặt, lúc này đây lại hào phóng như vậy, để cho nàng ở lại mình cùng Lãnh Tuyệt Tình ở đại sảnh, nguyên lai là có mục đích khác.

      Nam Cung Quyết làm việc, thâm trầm nội liễm, tính toán chu đáo, thận trọng. Mỗi bước đều có mục đích, làm cho người ta bất tri bất giác trúng kế của cũng hay biết.

      “Này cũng hoàn toàn trách bổn vương, nếu Lãnh Tuyệt Tình tháo khăn che mặt của nàng xuống, cũng thương tâm”. Thương tâm, là tự tìm.

      “Chuyện Lãnh Tuyệt Tình đề nghị chàng nghĩ như thế nào? Chàng chuẩn bị cùng hợp tác sao?” Nếu Nam Cung Quyết cùng Lãnh Tuyệt Tình hợp tác, chính là Thanh Tiêu cùng Tuyệt Tình cung hợp tác, thực lực, tuyệt đối có thể dễ dàng phá hủy quốc gia.

      “Vấn đề này, ngày mai trước khi mặt trời lặn bổn vương cho Lãnh Tuyệt Tình câu trả lời thuyết phục…”

      “Nam Cung Quyết, trễ thế này, ngươi còn gọi bổn hoàng tử đến là có chuyện gì a?” Trong viện, thanh của Bắc Đường Diệp có chút mơ hồ , hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.

      Đáy mắt Nam Cung Quyết lên tia cười quỷ dị, nhàng buông ra bàn tay nắm cổ tay Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, ở đây chờ ta chút”

      Nam Cung Quyết bước nhanh ra khỏi đại sảnh, ở giữa vườn hoa biết cái gì với Bắc Đường Diệp, thanh Nam Cung Quyết rất thấp Lạc Mộng Khê nghe , nhưng thanh tức giận của Bắc Đường Diệp thỉnh thoảng truyền vào trong tai Lạc Mộng Khê:

      “Lê hoa uyển…toàn bộ kinh thành mọi người đều biết ở lê hoa uyển…”

      “Nam Cung Quyết, bổn hoàng tử là nam….như thế nào có thể làm loại chuyện này…”

      “…Lạc Mộng Khê, nàng…”

      Theo sau, thanh Bắc Đường Diệp cũng ngày càng thấp, vô luận Lạc Mộng Khê ngưng thần như thế nào, đều nghe được….

      Ước chừng qua thời gian nén hương, Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp chuyện xong, Bắc Đường Diệp cực kỳ tình nguyện báo oán:

      “Nam Cung Quyết, chỉ có lần này, lần sau được viện lý do này nữa, nếu lại có lần sau, đừng trách bổn hoàng tử trở mặt…”

      “Bổn vương cam đoan, chỉ có lần này”. Nam Cung Quyết có lệ nói: “Bắc Đường Diệp, ngươi phải vẫn muốn tìn nữ tử thành thân sao?”

      Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp quen biết năm năm, phi thường hiểu , Bắc Đường Diệp muốn làm gì, Nam Cung Quyết chỉ cần liếc mắt là có thể biết được.

      “Nam Cung Quyết, sau khi thành thân, có phải hay cùng lúc độc thân giống nhau?” Nam Cung Quyết từ sau khi thành thân biến hóa lớn như vậy Bắc Đường Diệp đều nhất nhất xem ở trong mắt.

      Nhất là lúc cùng Lạc Mộng Khê thân thiết khăng khít, cuộc sống ngọt ngào coi ai ra gì, làm Bắc Đường Diệp hâm mộ thôi, chút bất tri bất giác, làm nảy sinh ý tưởng muốn thành thân, nhưng trong chốc lát thể tìm thấy nữ tử thích hợp.

      “Vấn đề này phải đợi sau khi ngươi thành thân mới biết được”. Nam Cung Quyết trêu ghẹo: “Nếu ngươi đem chuyện này làm tốt, bổn vương cam đoan giúp ngươi tìm nữ tử thích hợp thành thân, như thế nào?”

      ?” Bắc Đường Diệp bán tín bán nghi, Nam Cung Quyết phải lại muốn tính kế cái gì : phải Bắc Đường Diệp đa tâm mà là Nam Cung Quyết rất tinh quái, Bắc Đường Diệp muốn mình lại vô cớ trúng kế Nam Cung Quyết.

      “Đương nhiên là , bổn vương khi nào lừa gạt ngươi chưa?” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lóe ra chân thành, ánh mắt Bắc Đường Diệp mang theo nghi hoặc nhất thời sáng lên: “ khi như vậy, việc chung thân hạnh phúc của bản hoàng tử liền giao cho ngươi, bất quá, Nam Cung Quyết, bổn hoàng tử cần , vương phi của Bắc Đường Diệp ta cũng thể kém Lạc Mộng Khê….”

      Ánh mắt Nam Cung Quyết vẫn khác hẳn với người bình thường, chính là Bá Nhạc*, có thể nhìn đến số điểm mà người khác thấy, lại càng có thể thấy được mĩ ngọc giấu trong cát bụi.



      * Bá Nhạc – sống vào thời nhà Chu, vốn nổi tiếng xem tướng ngựa, biết khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa để phát ngựa nào đích thị là thiên lý mã. “Đời vốn thiếu thiên lý mã, song nếu có Bá Nhạc, thử hỏi mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm đường?”



      Cho nên, đem chung thân đại của mình giao cho Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp vẫn là có chút yên tâm, chính mình là hảo bằng hữu của , nếu chọn người kém, bổn hoàng tử làm cho cả đời bất an, đừng mơ tưởng có ngày tháng ngọt ngào cùng Lạc Mộng Khê.

      “Bắc Đường Diệp, ngươi vẫn phải là vương gia, nữ tử ngươi thú thể xưng là vương phi…”

      “Nhanh thôi, phụ hoàng sớm sai người dùng bồ câu đưa tin cho bổn hoàng tử, kêu bổn hoàng tử sớm trở về nhận thụ phong Yến vương, ngươi bên này nhiều việc, nên bổn hoàng tử mới chưa có để ý tới…” nếu , tại bổn hoàng tử cũng có thể xưng bổn vương.

      Yến vương, ra lại rất thích hợp với Bắc Đường Diệp, mỗi ngày chịu ngồi yên, luôn thích có việc gì liền kiếm việc để làm: “Bắc Đường Diệp, thời gian còn sớm, ngươi nhanh làm việc, bổn vương chờ tin tức của ngươi”.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 99: Quỷ kế của Nam Cung Quyết

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Có cam kết của Nam Cung Quyết, khuôn mặt Bắc Đường Diệp còn đầy vẻ u sầu như vừa rồi, mang theo bụng khoái hoạt làm việc mà Nam Cung Quyết giao.

      Bắc Đường Diệp rồi, Nam Cung Quyết nắm tay bé của Lạc Mộng Khê hướng phòng ngủ đến: “Nam Cung Quyết, vừa rồi chàng kêu Bắc Đường Diệp làm chuyện gì?” Nhìn bộ dáng khó xử của , khẳng định phải là chuyện tốt gì.

      “Thiên cơ thể tiết lộ” Nam Cung Quyết ánh mắt đầy bí hiểm: “Chờ ngày mai nàng biết”.

      Sau khi trở lại nội thất, Lạc Mộng Khê muốn thoát y lên giường nghỉ ngơi, liền bị Nam Cung Quyết xoay người đặt ở giường, Lạc Mộng Khê còn kịp phản kháng liền bị Nam Cung Quyết gắt gao che lại miệng: “Nam Cung Quyết…ngô…”

      Cùng dĩ vãng bất đồng là, khi Nam Cung Quyết hôn môi nàng, đem khuy áo của nàng tháo , bàn tay khẽ vuốt lên da thịt nàng, nhưng có đem quần áo của nàng cởi…

      Lạc Mộng Khê đẩy , nhưng hai tay lại có chút khí lực, căn bản thể lay động Nam Cung Quyết nửa phần.

      Sau đó, Nam Cung Quyết buông ra môi Lạc Mộng Khê sớm sưng đỏ, chuyển hướng hôn xuống cổ của nàng:

      “Nam Cung Quyết…chàng …đêm nay chúng ta nghỉ ngơi…”

      Lạc Mộng Khê gấp giọng nhắc nhở, Nam Cung Quyết lại dường như nghe thấy, theo chiếc cổ mảnh mai của Lạc Mộng Khê hôn xuống dưới, Lạc Mộng Khê cắn chặt môi, lại vẫn ngăn được phát ra thanh làm người ta thẹn thùng.

      biết là Lạc Mộng Khê có chú ý tới hay , khi Nam Cung Quyết hôn đến ngực nàng, cái bóng màu đen lên ngoài cửa sổ, mà sau khi bóng đen xuất , Nam Cung Quyết cũng dừng lại động tác.

      Bên ngoài trời tối đen lên đạo hồng quang, Nam Cung Quyết xoay người ngồi dậy, đáy mắt thâm thúy tràn đầy tự tin: Bắc Đường Diệp bắt đầu thực kế hoạch.

      Nghiêng người, đem Lạc Mộng Khê toàn thân như nhũn ra nâng dậy, cẩn thận giúp nàng mặc quần áo, nhìn ánh mắt khó hiểu của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhàng cười: “Mộng Khê, bổn vương mang nàng làm chuyện”

      lại là kích thích người khác ”. Vừa rồi Nam Cung Quyết đem miệng nàng hôn thũng, cổ nàng lưu lại dấu hôn ngân rồi mang nàng gặp Lãnh Tuyệt Tình. Lúc này làm cho môi nàng vốn sưng lại càng thêm sưng, chỉ có cổ, cả ngực cũng che kín vết hôn ngân, cho nên, Lạc Mộng Khê nghi ngờ Nam Cung Quyết mang nàng ra ngoài, là vì muốn kích thích người khác.

      “Phương pháp giống nhau, bổn vương dùng lần thứ hai”. Cùng lúc, Nam Cung Quyết đem mạng che mặt đeo lên cho Lạc Mộng Khê, nắm lấy bàn tay bé của nàng kéo nàng đứng lên.

      “Lúc này, chúng ta làm chính ”.

      Lê Hoa uyển là thanh lâu, nhưng lại bất đồng với thanh lâu ở chỗ, nó là từ rất nhiều thuyền hoa tạo thành. Chỉ ban đêm mới đón khách, nữ tử thuyền hoa, người người xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa, chỉ bán nghệ bán thân.

      Bóng đêm ngày càng sâu, thuyền hoa ở hồ lướt vòng, sau đó trở về gần bờ, thuyền những nữ tử thanh lâu tận tình ca múa, Hạ Hầu Thần cùng vài tên vương hầu đệ tử trẻ tuổi uống rượu nghe nhạc.

      Lạc Tử Hàm mặt mang ý cười, thỉnh thoảng vì Hạ Hầu Thần mà rót rượu, bộ hiền thê lương mẫu khuê tú, có gì khác biệt.

      Đột nhiên, bờ thân ảnh màu lam quen thuộc đập vào mí mắt, Hạ Hầu Thần cả kinh: Lạc Mộng Khê, nàng làm sao có thể mình ở đây lúc này?

      Thân ảnh yểu điệu màu lam đó, Hạ Hầu Thần tuyệt đối nhìn lầm, là Lạc Mộng Khê thể nghi ngờ.

      Thân ảnh Lạc Mộng Khê cách thuyền hoa càng ngày càng xa, Hạ Hầu Thần mâu quang hơi trầm xuống, dấu vết nhàng hạ thủ thân thể Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Hàm cảm thấy đầu choáng váng, chân đứng vững, té ngã đất…

      “Lạc Tử Hàm, nàng làm sao vậy?” Hạ Hầu Thần bất động thanh sắc, ngữ khí mang vẻ thân thiết.

      Lạc Tử Hàm dùng sức lắc đầu, choáng váng những có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nặng: “Tử Hàm có chút váng đầu, có thể do mệt mỏi…”

      Hạ Hầu Thần buông chén rượu trong tay, đỡ lấy cánh tay Lạc Tử Hàm, đáy mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo rồi lập tức biến mất…

      “Nếu Tử Hàm mệt mỏi, bản cung đưa nàng vào trong nghỉ ngơi”

      Lạc Tử Hàm thụ sủng nhược kinh: “Tử Hàm có thể tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, dám làm phiền thái tử điện hạ…”

      sao, nàng là nữ nhân của bản cung, bản cung chiếu cố nàng cũng là chuyện đương nhiên”. để ý đến kháng cự của Lạc Tử Hàm, lôi kéo cánh tay Lạc Tử Hàm vào nhã gian của thuyền hoa.

      “Hạ Hầu thái tử thực quan tâm Lạc nhị tiểu thư…” trong năm tên công tử đưa ra kết luận.

      Nghe , Lạc nhị tiểu thư so với Lạc đại tiểu thư mỹ mạo kém xa, nếu như Lạc đại tiểu thư gả cho Lạc vương gia, chỉ sợ nam tử toàn bộ kinh thành, cũng trầm mê thoát ra được…

      “Lạc nhị tiểu thư là nữ nhi của đại phu nhân Tướng phủ, dung nhan xinh đẹp, có thể có được ưu ái của Hạ Hầu thái tử, cũng có gì kì quái”. nam tử trẻ tuổi khác trêu ghẹo: “ phải là ngươi có ý với Lạc nhị tiểu thư …” Lạc Tử Hàm tại là nữ nhân của Hạ Hầu Thần…

      “Làm sao có thể”, nam tử trẻ tuổi lập tức vội vàng phủ nhận: Lạc Tử Hàm tuy đẹp, nhưng thế gian nữ tử mỹ mạo ngang nàng lại thiếu, bản công tử cũng phải kẻ ngu, lại tự lượng sức mình thưởng nữ nhân với Hạ Hầu Thần…

      Lạc Tử Hàm đầu choáng váng, để cho Hạ Hầu Thần giúp đỡ vào trong nhã gian nghỉ ngơi, chỉ sợ đây lại là kế sách của Lạc Tử Hàm, khẩn cấp muốn hiến thân cho Hạ Hầu Thần, nữ nhân người khác dùng qua, bản công tử cũng nghĩ muốn…

      Hạ Hầu Thần sau khi giúp đỡ Lạc Tử Hàm vào nhã gian, Lạc Tử Hàm muốn lễ phép lời cảm tạ, nhưng cơn choáng váng đầu đột nhiên đánh úp lại, Lạc Tử Hàm nháy mắt mất tri giác.

      Hạ Hầu Thần lạnh lùng cười, đem Lạc Tử Hàm ném đến giường, cũng để ý tư thế của nàng có bao nhiêu khó coi, bước nhanh đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn mọi nơi có người, Hạ Hầu Thần thả người nhảy, nháy mắt thân ảnh  thon dài ở ngoài mấy chục thước, rất nhanh theo phương hướng Lạc Mộng Khê biến mất bay .

      Thanh Tiêu là địa phương của Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần sở dĩ vội vàng như vậy, là muốn người ta biết bắt Lạc Mộng Khê, nếu , lấy thực lực của Nam Cung Quyết, muốn mang Lạc Mộng Khê ra khỏi Thanh Tiêu, tuyệt đối có khả năng.

      Đêm nay Lạc Mộng Khê có chút thương tâm, chút lại ngừng, Hạ Hầu Thần tốn bao nhiêu sức lực liền thấy được thân ảnh yểu điệu của nàng, trong lòng vui vẻ, tốc độ cũng nhanh hơn.

      Lạc Mộng Khê vẫn chưa quay đầu, nhưng dường như biết được Hạ Hầu Thần theo phía sau, vận dụng khinh công, rất nhanh hướng phía trước bay

      Lạc Mộng Khê, đêm nay có ai bên cạnh nàng, nàng đừng hòng trốn thoát! Hạ Hầu Thần vừa nghĩ, tốc độ dưới chân cũng thoáng chốc nhanh hơn.

      Bên này, Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê cực tình nguyện về phía trước, lặng yên tiếng động ra khỏi vương phủ, rất nhanh theo phương hướng bay , lúc đầu, Lạc Mộng Khê đối với lời của Nam Cung Quyết ràng tin:

      Làm chính cần đem ta ép buộc thành bộ dạng này sao? ràng là Nam Cung Quyết muốn đem ta kích thích người nào đó.

      Nhưng khi đến nơi, Lạc Mộng Khê thể tin lời của Nam Cung Quyết, bởi vì nơi mà họ đến phải nơi của Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình hay Hạ Hầu Thần, mà là Tướng phủ.

      Phủ thừa tướng đều là thân nhân của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đem nàng ép buộc thành bộ dạng này căn bản là có người để kích thích, nếu là Lạc Thải Vân còn có thể.

      Nhưng Lạc Thải Vân quyền thế, căn bản Nam Cung Quyết để nàng vào mắt, huống chi nàng cũng phải tình địch của Nam Cung Quyết, kích thích nàng, nhưng Nam Cung Quyết cũng có tâm tình này.

      “Nam Cung Quyết, chàng mang ta tới nơi này làm gì?” nhìn trong sân quen thuộc, cảnh trí quen thuộc, Lạc Mộng Khê tâm sinh khó hiểu.

      Bóng đêm ngày càng sâu, toàn bộ tướng phủ chìm trong giấc ngủ say, chỉ có bọn thị vệ tay cầm đèn lồng ở trong viện tuần tra, gió thổi qua, hành lang, đèn lồng theo gió lắc lư.

      “Mộng Khê, bổn vương phải làm việc, nhưng cần có nàng phối hợp với ta”. Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy, có ý giỡn.

      “Có chuyện gì”. Lại nghiêm trọng như vậy.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 99: Quỷ kế của Nam Cung Quyết

      Edit: Hoàng

      Beta: Ishtar

      Nam Cung Quyết ở bên tai Lạc Mộng Khê vài câu, Lạc Mộng Khê đột nhiên nâng lên mí mắt, đáy mắt lên tia kinh ngạc: “Chàng xác định phải làm như vậy?”

      “Đương nhiên, Mộng Khê muốn phối hợp với bổn vương sao?” Nam Cung Quyết ngữ khí mang ý trêu tức, kì sớm biết đáp án.

      Lạc Mộng Khê cố tình ra vẻ khó xử suy tư lát, khe khẽ thở dài: “Được rồi, vì tương lai của ta và chàng, ta quyết định giúp chàng việc này”.

      “Việc này nên chậm trễ, chúng ta chia nhau hành động”. Nam Cung Quyết xoay người muốn rời , nhưng sau khi xoay người lại giống như nghĩ đến cái gì, đem nút thắt cởi bỏ, cởi áo khoác xuống choàng lên người Lạc Mộng Khê: “Ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh”.

      “Chàng…” nhìn Nam Cung Quyết mặc quần áo hắc y, Lạc Mộng Khê ra lời: Nam Cung Quyết phải chỉ thích mặc đồ trắng sao, vì sao đêm nay lại đổi thành hắc y?

      Nàng càng giật mình là, đêm này nàng cùng Nam Cung Quyết luôn luôn ở cùng nhau, đổi thân hắc y lúc nào thế nhưng nàng biết.

      Bất quá, bộ dáng Nam Cung Quyết mặc hắc y, cao lớn, tuấn, thần bí, mê người, so với mặc đồ trắng càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

      “Ta trước bước, Mộng Khê, nàng nhất định phải cẩn thận, nếu phát có người thể ứng phó được nhất định phải phát tín hiệu cho ta biết”.

      Nam Cung Quyết lấy cái tín hiệu nhét vào trong tay Lạc Mộng Khê, đồng thời cũng cho nàng ánh mắt kiên định, Nam Cung Quyết mang khăn che mặt, đứng dậy rời , dáng người tiêu sái, làm cho người ta mê say.

      Lạc Mộng Khê dựa theo kế hoạch của Nam Cung Quyết, tìm nơi nấp thật tốt, chờ tín hiệu của Nam Cung Quyết: biết kế hoạch này của Nam Cung Quyết mục đích là gì?

      Người này bí hiểm, tâm cơ sâu lường được, làm việc lại cẩn thận, chu toàn thận trọng, trước đó chút tin tức cũng lộ ra, sau khi thành công, tất cả đáp án ra ràng, ta cũng cần suy đoán lung tung.

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời nhẩm tính: Gần giờ tí, lúc này, là thời gian tốt nhất để hành .

      Tướng phủ, Lạc viên, đại phu nhân có việc gì, liền rửa mặt chải đầu ngủ, trong mông lung, trận tiếng vang truyền vào trong tai, đại phu nhân mơ màng lập tức thanh tỉnh, đột nhiên mở mắt.

      “Người nào?” đồng thời với tiếng rống giận, đại phu nhân vung bàn tay lên, căn phòng tối đen lập tức sáng như ban ngày.

      đạo thân ảnh thon dài màu đen đưa lưng về phía bà mà đứng, trong tay biết cầm cái gì, thấy bà tỉnh lại, cái gì cũng chưa , thân ảnh thon dài vừa chuyển, phá cửa sổ bay ra.

      “Đứng lại”, đại phu nhân gầm lên, bàn tay vung lên, quần áo ở đầu giường xuất trong tay, cổ tay vừa chuyển, quần áo phủ lên người, thân thể được bảo dưỡng thích đáng xoay người xuống giường, theo cửa sổ bay ra, đuổi sát theo thân ảnh màu đen.

      Thân ảnh màu đen khinh công cực cao, đại phu nhân căn bản đuổi kịp : “Người đâu, mau tới bắt thích khách”. Đại phu nhân ra lệnh tiếng, trong nhất thời tiểu viện tối đen thấp thoáng ánh đuốc, rất đông bọn thị vệ cầm trong tay cây đuốc từ bốn phương tám hướng chạy đến, đem hắc y nhân bao vây ở giữa.

      Hắc y nhân mặc hắc y, lại mang khăn che mặt, có thể , trừ bỏ ánh mắt của , toàn thân cao thấp của được phủ trong bóng tối, nhìn tất cả thị vệ trong viện, hắc y nhân bất vi sở động, mâu quang lạnh như băng.

      “Ngươi là người nào, ban đêm xông vào Tướng phủ là có mục đích gì?” Đại phu nhân nhìn hắc y nhân đem thứ gì đó lặng lẽ nhét vào trong tay áo, nhưng nhìn đó rốt cuộc là gì?

      “Chuyện của tại hạ tới phiên nữ lưu như bà hỏi đến”. Đại phu nhân mâu quang phát lạnh thoáng lệ quang, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt: “Bắt lấy , bất kể sống chết”.

      Mấy chục năm qua, cũng có người dám dùng khẩu khí như vậy chuyện với bà, nghe trong lời của nam tử này, là đối với bà khinh thường cùng trào phúng, Vân Bích Lạc bà khi nào bị người ta chế nhạo như vậy.

      Hắc y nhân khinh thường hừ lạnh, mâu quang chút nào che dấu trào phúng cùng khinh thị: “Chỉ bằng các ngươi, còn bắt được bản…tại hạ”.

      Nhìn thị vệ giống như thủy chiều rất nhanh hướng về phía , hắc y nhân chút hoang mang, ánh mắt bình tĩnh, khi trường kiếm trong tay bọn thị vệ sắp đâm tới , hắc y nhân tung người nhảy lên, thân ảnh thon dài nháy mắt bay lên giữa trung.

      Cổ tay vừa chuyển nội lực cường thế hướng bọn thị vệ đánh tới: “Bang, bang…phanh…”. Nội lực qua nơi nào tạo ra luồng khói mù mịt, hắc y nhân thừa dịp thị vệ bối rối, rất nhanh phi thân rời .

      “Khụ, khụ, khụ…mau đuổi theo, đừng để cho chạy”. Đại phu nhân quát tiếng, đồng thời cũng phi thân đuổi sát theo hắc y nhân. Bọn thị vệ phản ứng lại, cũng rất nhanh đuổi theo, sau khi mọi người hết, toàn bộ tiểu viện trở lại im lặng, trong viện chỉ còn lại mấy cỗ thi thể của thị vệ.

      Gió nhàng thổi qua, thân ảnh yểu điệu màu trắng từ giữa trung xuất giữa tiểu viện, khắp nơi để ý có người, Lạc Mộng Khê bước nhanh hướng phòng ngủ Đại phu nhân mà .

      Trong phòng ngủ đèn vẫn sáng, Lạc Mộng Khê kịp để ý nơi khác, nhanh đến trước giường của đại phu nhân, thân thủ nhấc lên chăn nệm phía , ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ở giường cẩn thận quan sát, bỏ qua chỗ khả nghi nào.

      Đột nhiên, ánh mắt Lạc Mộng Khê dừng lại hộp trang sức màu đỏ bên cạnh giường, khóe miệng giương lên chút tươi cười: Nguyên lai cơ quan ở chỗ này.

      Bàn tay nhàng ấn vào cơ quan, chỉ nghe ‘lách cách’ tiếng, ngay vị trí gối đầu của đại phu nhân mở ra cái hộp, Lạc Mộng Khê rất nhanh đem hộp lấy ra mang đến cạnh bàn mở ra xem, trong hộp nhìn cũng có vẻ gì là giấu thứ gì quan trọng, mà chỉ là ấn kí màu đỏ, Lạc Mộng Khê cầm lấy ấn kí, đem hoa văn ấn kí nhất nhất vẽ lại giấy. Sau đó Lạc Mộng Khê đem ấn kí thu hồi để trở lại chỗ cũ, cũng đem giường tháp khôi phục nguyên vẹn như lúc đầu, đem tờ giấy vẽ lại ấn kí cất kỹ. Lạc Mộng Khê rất nhanh tới bên cửa sổ, nhìn xung quanh thấy có người mới nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy về hướng khác.

      Hắc y nhân sau khi đem nội lực cường thế đánh lui bọn thị vệ, rất nhanh chạy về phía trước, đai phu nhân và bọn thị vệ gắt gao đuổi theo phía sau, khi hắc y nhân sắp chạy ra khỏi tướng phủ, bị bọn thị vệ tuần tra ngăn lại.

      Hắc y nhân võ công cực cao, chút để ý cùng bọn thị vệ so chiêu, bọn thị vệ kẻ chết kẻ thì bị thương nặng nhưng vẫn lông tóc vô thương, ai cũng thể lại gần .

      Nhìn đầy đất là tử thi cùng người bị thương, ánh mắt đại phu nhân phát lạnh, phi thân đến trước mặt hắc y nam tử, hắc y nam tử võ công cực cao, đại phu nhân sau khi cùng đánh hai mươi chiêu, liền bị chán ghét đánh xa mấy thước, đáy mắt lên nồng đạm khinh thuòng:

      thương nhung nhớ, đáng tiếc, bản…tại hạ thích lão bà”.

      “Ngươi…” đại phu nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngón tay chỉ vào hắc y nhân, nhưng câu cũng nên lời.

      Sắc trời tối đen bỗng lên đạo hào quang màu đỏ, trong bóng đêm tối đen nở rộ thành bông hoa mang ánh sáng ngọc, hắc y nhân ánh mắt khẽ chuyển, hướng bọn thị vệ đánh ra mấy chưởng, theo cuồng phong vận khởi, rất nhanh rời .

      Theo gió truyền tới thanh trêu tức của hắc y nhân: “Thừa tướng phu nhân, nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi, có lẽ tại hạ có hứng thú…”

      Lúc này cát bụi mù mịt, ánh mắt đại phu nhân cũng thể nhìn , sau khi cát bụi tan hết, chỉ lưu lại mấy cỗ thi thể cùng người bị thương, bóng dáng hắc y nhân sớm thấy.

      Đại phu nhân muốn phát hỏa, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe: xong, trúng kế!.

      Thân ảnh yểu điệu rất nhanh hướng Lạc viên bay : Điệu hổ ly sơn, hắc y nhân thông minh, nếu bị ta bắt được, tuyệt đối cho ngươi muốn sống được muốn chết xong.

      Trở lại Lạc viên, đại phu nhân thẳng đến bên giường, khởi động cơ quan, đem chiếc hộp lấy ra, rất nhanh mở chiếc hộp thấy ấn kí bên trong vẫn còn nguyên vẹn bị tổn hao gì, đại phu nhân mới thầm nhàng thở ra: Ấn kí vẫn còn, xem ra hắc y nhân cũng phải vì ấn kí mà đến.

      Đại phu nhân đem ấn kí cất cẩn thận, sau đó mới tới bàn kiểm tra, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn: Kì quái, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, vậy mục đích thật sự mà hắc y nhân tới đây là gì?

      Bên bờ sông, Hạ Hầu Thần vẫn đuổi sát Lạc Mộng Khê, lúc bắt đầu thì khoảng cách hai người rất lớn, dần dần, khoảng cách càng ngày càng ngắn lại, cuối cùng rốt cuộc Hạ Hầu Thần cũng đuổi kịp, thân thủ nắm lấy bả vai Lạc Mộng khê, thanh che dấu được đắc ý: “Lạc Mộng Khê, chúng ta lại gặp nhau”.

      Lạc Mộng Khê xoay người, ánh vào mí mắt Hạ Hầu Thần lại phải là dung nhan khuynh thành quen thuộc, mà là khuôn mặt tàn nhang, xấu đến mức tận cùng, Hạ Hầu Thần đồng tử hơi co lại, tin trước mắt sắp uống được rượu ngon, lại tuột khỏi tay.

      biết vị công tử này xưng hô như thế nào?”, Hạ Hầu Thần tướng mạo tuấn mỹ, nữ tử xem đến hai mắt cũng lên hoa đào, thanh cũng trở nên nhàng ôn nhu, thập phần mê người.

      Nhưng nghe vào trong tai Hạ Hầu Thần lại trở nên thập phần ghê tởm, tức giận quát: “Cút”, Hạ Hầu Thần gần như nghiến răng nghiến lợi rống lên.

      “Công tử”, đôi mắt nữ tử giống như nai con, ánh mắt trong suốt chứa nước mắt: “Có phải tiểu nữ tử làm sai cái gì hay ?”

      “Cút, đừng để cho bản cung gặp lại ngươi lần nữa”, bàn tay to của Hạ Hầu Thần nắm chặt, trong mắt thoáng lệ quang.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :