1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 93: Vợ chồng đối trận Hạ Hầu Thần

      Edit:vân

      Vừa rồi Lạc Mộng Khê cảm giác ngoài cửa có động tĩnh, hình như là Nam Cung Quyết, nhưng nàng sợ mình đoán sai, dù sao, mình lặng lẽ ra khỏi Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết làm sao có thể biết được mà theo tới nơi này.

      “Vài ngày nay bổn vương luôn vội vàng xử lý tình, vắng vẻ Vương phi, nên hôm nay bổn vương cố ý đến mời Vương phi cùng Túy Tiên lâu ăn túy gà!”

      tại qua thời gian dùng bữa rồi” tại quá trưa, nếu ăn ngọ thiện, trễ, ăn bữa tối, lại sớm!

      thể tưởng tượng được là Nam Cung Quyết biết ta ở trong này, xem ra, thế lực của mạnh hơn cả Hạ Hầu Thần, bất quá, nơi này là Thanh Tiêu, dù thế lực của Nam Cung Quyết có mạnh hơn so với Hạ Hầu Thần cũng là chuyện đương nhiên.

      quan hệ, nhiều nhất bổn vương mua túy gà mà Mộng Khê thích ăn nhất về vương phủ, giữ lại độ ấm, rồi bữa tối lại ăn......”

      Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết coi ai ra gì chỉ lo thảo luận vấn đề bữa tối, hoàn toàn sạch xem mọi người, Băng Lam thấy nhưng thể trách, bởi vì khi Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ở Lạc vương phủ cũng là như vậy, lúc tình nùng, giống như trong thiên địa chỉ còn có hai người bọn họ, ai cũng thể chen vào.

      Còn tả hữu hộ pháp bĩu môi, quay đầu xem: tại có thân mật, năm sau cũng phải cùng chúng trở về Tuyệt Tình cung.

      Trong đầu lại ra những hình ảnh thời tuổi trẻ của mình: “Lão nhân, hai người chúng ta bao lâu chuyện thân mật giống như vậy?”

      Sau khi thành thân, vì Tuyệt Tình cung, bọn họ mỗi ngày đều bôn ba lao lực, rất ít khi hai người có thể ở cùng nhau, dịu dàng thắm thiết, lại về sau, mặc dù vẫn ăn ý, nhưng cảm tình còn tinh tế, đặc sắc giống trước kia nữa.

      “Khoảng hơn mười năm !” Vì Tuyệt Tình cung, ngươi và ta đều bận rộn, thành thân hai mươi năm, có mười tám mười chín năm thân mật như vậy nữa .

      Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết coi ai ra gì, làm cho tả hữu hộ pháp nhớ tới chính mình vào hai mươi năm trước: Chúng ta lúc đó cũng giống như Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết lúc này, trong mắt, trong lòng, cũng chỉ có lẫn nhau a......

      “Lạc vương gia công bận rộn, sao lại rảnh rỗi tới đây?” Hạ Hầu Thần thân là thiên chi kiêu tử, khi nào bị người khác xem như thế, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê trước mặt mọi người khanh khanh ta ta, coi như khí, tự nhiên tức giận.

      Huống chi, ràng ở trong này bày ra thiên la địa võng, người có thể tự do ra vào, nhưng Nam Cung Quyết lại vào bằng cách nào?

      “Thời gian còn sớm, bổn vương là tới đón Mộng Khê về phủ!” Nam Cung Quyết ôm lấy bả vai Lạc Mộng Khê, kéo nàng tiến vào trong lòng: “Nếu Hạ Hầu thái tử ngại, bằng cùng nhau trở về Lạc vương phủ dùng chút cơm rau dưa”

      “Hảo ý của Lạc vương gia, bản cung tâm lĩnh, bất quá, bản cung còn có việc trong người, tiện đến Lạc vương phủ dùng bữa tối!” Hạ Hầu Thần giống như nghĩ tới cái gì, đáy mắt thâm trầm lên tia kinh ngạc: Nếu là như vậy, Nam Cung Quyết, tính ngươi lợi hại!

      Nam Cung Quyết lơ đễnh: “ khi như vậy, bổn vương cùng Mộng Khê trước bước, Hạ Hầu thái tử xin cứ tự nhiên!”

      “Mộng Khê, thôi!” Nam Cung Quyết ôm cả bả vai Lạc Mộng Khê chậm rãi ra phía ngoài, Băng Lam theo phía sau hai người ra khỏi trà lâu, Hạ Hầu Thần bên trong trà lâu, tay phải nắm chặt thành quyền, ngừng run run, lệ quang dưới đáy mắt thâm trầm càng thêm đậm:

      Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, hôm nay nhục nhã và thống khổ mà các ngươi gậy ra cho bản cung, ngày khác bản cung chắc chắn ngàn lần vạn lần đòi lại!

      Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê sau khi ra bên ngoài trà lâu, được chừng khoảng cách, Lạc Mộng Khê tâm sinh khó hiểu, dừng lại cước bộ nhìn về phía sau, nhưng đập vào mắt vẫn là mảnh trống rỗng.

      “Mộng Khê, nàng nhìn cái gì?” Nam Cung Quyết cũng tùy theo dừng lại cước bộ, theo ánh mắt Lạc Mộng Khê nhìn lại, tự nhiên cũng là cái gì cũng nhìn thấy.

      “Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ tới đây, ta biết bọn họ đều thân, tuy ta nhìn thấy, nhưng vừa rồi khi chúng ta ra, vì sao bọn họ lại ngăn cản?”

      Nhân số của ám vệ rất nhiều, nếu Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cùng nhau giao thủ, cho dù là thắng, đó cũng là chuyện của hai canh giờ sau.

      Nếu Hạ Hầu Thần muốn bắt nàng, rất có thể triệu tập rất nhiều ám vệ đến, nếu như thế, khả năng để cho Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết thắng lớn, nhưng Hạ Hầu Thần cũng có làm như vậy, hề ngăn trở Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê.

      Nam Cung Quyết mỉm cười, đáy mắt thâm thúy lên ý cười tự tin: “Mộng Khê, nàng cảm thấy người chết còn có thể xuất để chắn đường chúng ta sao?”

      “Người chết?” Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Quyết: “Chàng là những ám vệ này đều chết?” Ai giết, vì sao ta vẫn ngồi ở trong đại sảnh, nhưng lại hề nghe được chút động tĩnh gì?

      Nam Cung Quyết ôm eo Lạc Mộng Khê: “Những ám vệ này tự nhiên là do bổn vương sai người giết, chuyện lần này, chính là cho Hạ Hầu Thần giáo huấn, nhìn về sau còn dám lại ở Thanh Tiêu kiêu ngạo ương ngạnh hay

      “Nam Cung Quyết, sao chàng lại tìm tới nơi này?” Chẳng lẽ khi ta lặng lẽ chạy ra Lạc vương phủ, thị vệ của Lạc vương phủ vẫn luôn tại thầm bảo hộ ta.

      “Mộng Khê, cho nàng chuyện, phàm là người trong Lạc vương phủ, có người nào có thể ra khỏi phủ mà bổn vương hề phát ....”

      như vậy, ta đoán là đúng, thị vệ của Lạc vương phủ vẫn đều luôn thầm theo ta.

      Ngay khi Lạc Mộng Khê trầm tư, dòng hô hấp ấm áp phả vào mặt, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, cái trán chạm vào cái trán Nam Cung Quyết:

      “Mộng Khê, bổn vương có thể giết toàn bộ ám vệ của Hạ Hầu Thần, cũng có phần công lao của nàng, cho nên, chuyện nàng lặng lẽ ra, bổn vương so đo với nàng, bất quá, về sau cũng thể lại làm chuyện lỗ mãng như vậy, để tránh bổn vương lo lắng......”



      “Nam Cung Quyết, những ám vệ của Hạ Hầu Thần đều phi thường lợi hại, sao chàng có thể trong tình huống lặng yên tiếng động giết chết bọn họ?”

      Lần trước khi ám vệ của Hạ Hầu Thần giao thủ cùng với thị vệ trong Lạc vương phủ, thế lực song phương là ngang nhau, vì sao lần này, thị vệ Lạc vương phủ lại trở nên lợi hại như vậy?

      “Người động thủ phải thị vệ Lạc vương phủ, mà là ba người bổn vương, Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch......”

      Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe ra nghi hoặc, đôi môi đào mê người khẽ nhếch, giống như chờ đợi người đến nhấm nháp, dù sao nơi này bốn bề vắng lặng, Nam Cung Quyết được nửa, nhịn được cúi đầu, ngậm lấy cánh môi hương vị ngọt ngào của Lạc Mộng Khê mà nhàng duyện hôn......

      Vốn tưởng rằng hôn chút buông ra ngay, ngờ đâu, Nam Cung Quyết càng hôn càng sâu, cái lưỡi linh hoạt chút khách khí tiến vào trong miệng Lạc Mộng Khê, quấn lên chiếc lưỡi đinh hương của nàng cùng nhau chơi đùa......

      “Ngô...... Nơi này là...... Bên ngoài......” Nam Cung Quyết kịch liệt hôn, hôn Lạc Mộng Khê đến thở nổi, nhưng Nam Cung Quyết chút cũng đều có ý tứ muốn thả ra, rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê chỉ đành phải quay đầu tránh nụ hôn của của Nam Cung Quyết, mồm to hít vào: “...... bị người khác nhìn thấy ...... Trước tiên phải về chính ......”

      Nam Cung Quyết đem ánh mắt chuyển sang bên, cố gắng bình phục nỗi lòng của mình, sau lát, Nam Cung Quyết quay đầu, ôm lấy Lạc Mộng Khê, chậm rãi bước về phía trước:

      “Khi nàng đường cứu tiểu hài tử kia, thị vệ vương phủ biết nàng sắp gặp chuyện may, vì thế trở về phủ bẩm báo cho bổn vương......”

      “Sau đó, bổn vương biết được Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ tới đây, cũng đem những địa phương phụ cận hoàn toàn phong tỏa, nên bổn vương liền nghĩ tới phương pháp này để đối phó với ám vệ, ha uy phong của Hạ Hầu Thần, chèn ép khí diễm kiêu ngạo của .....”

      “Bất quá, may mắn nàng cái khó ló cái khôn, thi đổ chẵn lẻ với Hạ Hầu Thần, khiến cho phân thân, mới thể nhận thấy được động tác của Nhạc Địch và Bắc Đường Diệp......”

      “Võ công Hạ Hầu Thần cao hơn Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch sao?” Lạc Mộng Khê sớm biết đáp án, nhưng lại vẫn nhịn được hỏi.

      “Đương nhiên, võ công Hạ Hầu Thần tương xứng với bổn vương, tự nhiên cao hơn so với Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch, thể phát động tác của bổn vương, nhưng lại có thể phát ra Bắc Đường Diệp cùng Nhạc Địch ......”

      “Ám vệ nấp trong chỗ tối, các ngươi làm thế nào để tìm được bọn họ?” Hơn nữa, lại trong tình huống mà bọn họ hề phát giết bọn họ.

      Khó trách vừa rồi Hạ Hầu Thần có ngăn cản Nam Cung Quyết mang Lạc Mộng Khê rời , bởi vì những ám vệ mang tới đều chết sạch, lại bị thương, căn bản phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nếu hai người giao thủ, Hạ Hầu Thần là tự rước lấy nhục!

      “Ám vệ có thể thân, là vì bọn họ tu tập loại võ công thập phần đặc thù, nhưng mỗi chuyện đều có nhiều mặt, có hữu ích, nhưng cũng có hại, ám vệ thân là hảo, nhưng bọn họ có nhược điểm trí mạng mà người thường có.

      Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tay trong tay thân mật phía trước, Băng Lam theo sau hai người, cùng hai người bảo trì khoảng cách nhất định, dám vào quá gần, sợ quấy rầy hai người, nhưng cũng có cách quá xa, sợ theo kịp hai người.

      Khi thân ảnh Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê biến mất, thân quần áo xanh từ hư bỗng xuất ở ngay chỗ mà hai người vừa rồi đứng, nhìn hai người, đáy mắt lên ý cười chua sót:

      Động tác của Nam Cung Quyết luôn nhanh hơn so với ta bước, vừa rồi ta cũng tính cứu Mộng Khê, nhưng nghĩ tới lại bị Nam Cung Quyết giành trước bước!

      Nhân mệnh, có phải là do trời định hay , bằng vì sao Nam Cung Quyết lại luôn nhanh hơn bước so với ta, lúc này đây, cũng là ta phát chuyện Mộng Khê bị nhốt trước, nhưng đến cuối cùng, người cứu nàng ra khỏi khổ hải, cũng lại là Nam Cung Quyết!

      Trong trà lâu, khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê rồi, Hạ Hầu Thần cũng , nhưng tả hữu hộ pháp lại cũng có nghe được tiếng bước chân rời của ám vệ: Xem ra những tên ám vệ này lặng lẽ bỏ chạy, có giống trống khua chiêng như khi đến a.

      Bất quá, Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ đến, nhưng vừa rồi Nam Cung Quyết lại đến mình, cho dù Hạ Hầu Thần bị thương phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nhưng ám vệ của cũng có thể đối phó được với Nam Cung Quyết.

      Vì sao vừa rồi Hạ Hầu Thần lại chưa được mấy câu, có động tác gì, lại để Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê rời ?

      “Toàn bộ ám vệ mà Hạ Hầu Thần mang đến đều chết, hai người các ngươi cái gì cũng cần làm, chờ người của Hạ Hầu Thần đến nhặt xác cho bọn là được!” Lãnh Tuyệt Tình nguyên bản ra ngoài làm việc, biết khi nào trở lại, vẫn như cũ áo trắng phiêu phiêu, khí chất ưu thương.

      “Toàn bộ ám vệ của Hạ Hầu Thần chết? Người của Nam Cung Quyết giết?” Tả hữu hộ pháp thực khiếp sợ với tin tức này: đến tột cùng Nam Cung Quyết lợi hại tới trình độ nào, thế nhưng có thể lặng yên tiếng động giết chết nhiều ám vệ của Hạ Hầu Thần như vậy.

      Hơn nữa, tả hữu hộ pháp chúng ta ở ngay tại nơi này, nhưng cũng chút nhận thấy được là bọn họ ra tay.

      “Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương, nơi này là Thanh Tiêu, muốn giết người, có rất nhiều loại phương pháp, hơn nữa cong lưu chút dấu vết, người nào có thể bắt được nhược điểm!”

      Hạ Hầu Thần cùng đấu với Nam Cung Quyết ở Thanh Tiêu, quả thực chính là tự tìm đường chết, tuy rằng quốc lực của Thanh Tiêu quốc tại bằng Tây Lương, nhưng cũng đại biểu cho Hạ Hầu Thần có thể ở tác uy tác phúc, coi ai ra gì ở Thanh Tiêu.

      Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương gia, tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính kế, người như vậy nhường nhịn ngươi, phải là sợ ngươi, mà chỉ là vì muốn tìm thời cơ thích hợp, cho ngươi kích trí mệnh, cho nên, người như Nam Cung Quyết, vẫn nên là ít chọc tốt hơn, nếu , ngươi chết thực thảm.

      Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê trở về vương phủ, cũng tới Túy Tiên lâu dùng bữa, bất quá, lại cố ý sai hạ nhân mua túy gà mang về.

      Màn đêm buông xuống, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết dùng xong bữa tối, tắm rửa, rửa mặt chải đầu hết thảy, có việc gì, liền nằm ở giường, chuẩn bị vào giấc ngủ.

      Nhưng lúc này thời gian sớm, hai người lại chút buồn ngủ, nên Lạc Mộng Khê liền ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết ôm nàng tiến vào trong ngực, trợn tròn mắt, biết là nghĩ cái gì.

      “Nam Cung Quyết, sao hôm nay chàng lại im lặng như vậy?” Lại đến quấy rầy ta, đây cũng giống như phong cách làm việc của Nam Cung Quyết.

      Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt lóe lên ý cười trêu tức: “Ngày hôm qua phải nàng mấy ngày nay chính là kì nguy hiểm của mình sao? Bổn vương muốn để nàng thất tín với Lãnh Tuyệt Tình, cho nên thực tự giác, bất quá, nếu Mộng Khê sợ thất tín, bổn vương sao cả!”

      xong, thân hình thon dài của Nam Cung Quyết áp lên Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê vội vàng đẩy sang bên: “Ta vừa rồi là giỡn mà thôi, mấy ngày nay là kì nguy hiểm, chúng ta thể viên phòng, Nam Cung Quyết, phải chàng cũng ngủ yên?”

      “Bổn vương nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, tại sắc trời còn sớm, tự nhiên ngủ được.” Có phải hẳn là nên đến thư phòng lấy quyển sách, cùng Mộng Khê cùng nhau nằm xem, để giết thời gian nhàm chán hay ?

      Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm: “Nam Cung Quyết, chàng và ta đều hề buồn ngủ, bằng chúng ta lặng lẽ đến phủ Thừa tướng, nhìn xem Phùng Thiên Cương có được đại phu nhân giấu ở nơi đó hay ?”

      Nam Cung Quyết hơi hơi suy tư: “Chủ ý ra sai!” Có chuyện làm, cần trợn tròn mắt nằm ở giường, có việc gì.

      “Chuyện đó nên trì hoãn, chúng ta nhanh !” Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường, thay thân y phục dạ hành, lôi kéo Nam Cung Quyết ra phòng ngủ, quan sát thấy chung quanh người, hai người vận dụng khinh công rất nhanh bay theo phương hướng tới phủ Thừa tướng.....
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94: Đemnàng thưởng ngươi
      Edit: Vân
      “Mộng Khê, vừa rồi khi chúng ta ra khỏi Lạc vương phủ, sao phản ứng của nàng lại giống như những người khác?” Hành tung lén lút, quỷ dị, nhưng lại làm cho người ta thấy nàng trấn định tự nhiên,trầm tĩnh như núi băng Thái Sơn mặt đổi sắc!

      “Đó là thói quen trong nhiều năm mà hình thành!” Lạc Mộng Khê trả lời: Thân là đặc công, yếu quyết để thành công đầu tiên là thân pháp phải nhanh nhẹn, quỷ dị, gặp chuyện bình tĩnh, cố gắng đạt tới trình độ trong thời gian ngắn nhất tìm được những biện pháp hữu hiệu nhất để giải quyết, bối rối có chủ kiến chính là điều tối kỵ của đặc công.

      Sau khi khỏi miệng, Lạc Mộng Khê mới ý thức được: Nơi này là cổ đại và nàng chiếm khối thân thể của đai tiểu thư của Tướng phủ.

      “Ý của ta là khi ở trong Tướng phủ, đại phu nhân thường xuyên tìm đủ loại lý do đến tìm ta phiền toái, vì muốn ứng phó với nàng nên ta liền tập thành loại thói quen này”

      “Bổn vương hiểu được!”Bàn tayNam Cung Quyết nắm tay bé của Lạc Mộng Khê có chút bất tri bất giác nắm chặt:“Khẳng định là từ nàng phải chịu rất nhiều khổ cực, cho nên mới có thể trở nên cẩn thận như thế!”

      Nếu nàng cẩn thận, bị đại phu nhân bắt , ra sức đánh chút, nặng khó giữ tánh mạng.

      Lạc Mộng Khê có chút chột dạ, chỉ cúi đầu, gì, nhưng trong mắt Nam Cung Quyết lại trở thành là nàng nhớ lại những chuyện thương tâm trước kia, cho nên cũng muốn mở miệng nhắc tới.

      “Mộng Khê, ban ngày ở trà lâu, nàng làm như thế nào để thắng Hạ Hầu Thần?” Lúc ấy Nam Cung Quyết ở bên ngoài truy sát ám vệ của Hạ Hầu Thần, nhưng luôn đều lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, nên thủy chung ánh mắt vẫn có rời khỏi nàng.

      Nam Cung Quyết có nhìn thấy hành động của Lạc Mộng Khê, nhưng lại biết, nàng khẳng định động thủ động cước, nếu , lấy năng lực của Hạ Hầu Thần có khả năng đoán sai trò chẵn lẻ.

      đến vấn đề này, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, nơi đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên ý cười quỷ dị:“Nam Cung Quyết, chàng còn nhớ lần đó ta bị hữu hộ pháp ám hại trúng mị dược hay ?”

      “Mị dược của Hữu hộ pháp đặc thù, cần hít vào hay ăn xuống, mà nó có thể xuyên thấu qua nhiệt lượng để hòa tan, thấm vào trong thân thể......”

      Nam Cung Quyết hơi trầm mắt xuống, trong lòng sáng tỏ:“Chẳng lẽ nàng lấy thuốc này làm thành xúc xắc......”

      “Thông minh!” Lạc Mộng Khê hướng tới Nam Cung Quyết giơ tay khen ngợi: “Khi ta cùng với Hạ Hầu Thần thi đoán chẵn lẻ sửdụng loại xúc xắc đặc chế, trong lúc chưởng quầy kiểm tra xúc sắc, ta liền thầm thông tri cho hữu hộ pháp dùng dược để làm thành viên xúc xắc đặc biệt đặt xen lẫn vào trong đám xúc xắc khác.....”

      “Khó trách sau khinàngđã úp chén lên đámxúc xắc vẫn luôn để tay ở trêncái chén đó, nguyên lai là muốnhoàn tan viên xúc sắc kia, làm cho Hạ Hầu Thần phải thua” Mộng Khê xác thực thông minh, nếu phải trước đó biết mặc cho ai cũng thể nghĩ đến loại phương pháp tác tệ này.

      “Chàng đề cập tới việc này ta cũng quên mất, Hạ Hầu Thần thua, nhưng ta còn chưa có xử phạt đâu”

      “Hạ Hầu Thần luôn luôn giữ chữ tín, loại chuyện này, nàng cũng đừng suy nghĩ nữa!” Nàng có thể thoát thân khỏi tay rất may rồi, đừng lại trêu chọc , Hạ Hầu Thần phải là người dễ đối phó như vậy.

      “Mộng Khê, nếu lúc ấy bổn vương có đến trà lâu cứu nàng, nàng phải thoát thân như thế nào?”

      Ngay lúc đó Lạc Mộng Khê cũng có nhận thấy được Nam Cung Quyết ở bên ngoài, nhưng nàng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, thần sắc trấn định, thấy chút kích động, lấy hiểu biết của Nam Cung Quyết đối với nàng, nàng nhất định là tìm ra đối sách.

      “Vấn đề này, sơn nhân đều có diệu kế, tạm thời thể , linh!” Khi ta ở đại làm đặc công học hết thảy, thể ra toàn bộ cho Nam Cung Quyết biết, nếu , ngày nào đó lúc khi dễ ta, ta chẳng phải là còn lợi thế để phản kháng sao.

      “Nam Cung Quyết, chàng đoán Hạ Hầu Thần tại làm cái gì?” Vì đề phòng Nam Cung Quyết tiếp tục truy vấn việc này, Lạc Mộng Khê nhanh chóng dời đề tài.

      “Còn có thể làm gì, đương nhiên là ở trong dịch quán đầu tóc bay rối loạn” Hạ Hầu Thần cái gì cũng tốt, chỉ là có chút vì cái lợi trước mắt, có thể là liên quan tới chuyện từ chưa từng trải qua bất cứ suy sụp nào.

      Ở trong mắt Hạ Hầu Thần, mọi việc chỉ được phép thành công, được thất bại, chỉ cần lần thất bại, tức giận tới tận trời, nổi trận lôi đình, đây cũng chính là nhược điểm lớn nhất của !

      Lạc vương phủ cách phủ Thừa tướng cũng xa, khi Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê vận dụng khinh công chầm chập tới cũng vừa hết giờ hợi [ buổi tối từ chín giờ đến mười giờ], toàn bộ trong Tướng phủ rất im ắng .

      Tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng có gì ngoại trừ những thị vệ tuần tra, toàn bộ Tướng phủ giống như vào trong giấc ngủ say:“Người trong Tướng phủ ngủ khá sớm, cần quá để ý!”

      Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, như vào chỗ người, lặng yên tiếng động né qua những trạm gác ngầm cũng như ngoài sáng của tướng phủ, thẳng tới Lạc viên của đại phu nhân.

      Lạc viên cũng đèn sáng, truyền ra tiếng chuyện: Xem ra, đại phu nhân còn chưa ngủ.

      Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê né qua thế lực của đại phu nhân, lặng lẽ đáp lên nóc nhà, Lạc Mộng Khê cao thấp đánh giá Nam Cung Quyết lần, rồi :

      “Nam Cung Quyết, chúng ta là tới thầm xem xét tình, phải đến làm khách, thân áo trắng này của chàng, khẳng định làm người ta phát , bằng chàng hãy kiếm nơi nấp trước ......”

      “Đêm nay phải là cả trời đều tối đen, bóng đêm cùng quần áo trắng của bổn vương cũng quá đối lập, nếu bọn họ muốn phát bổn vương cũng phải là chuyện dễ!”

      Nhưng ra nàngmặc thân hắc y, có phải là quá tối rồi hay , bất quá, Mộng Khê mặc huyền y (áo đen), nhưng ra lại có phen phong vị khác a!

      Nam Cung Quyết võ công cao cường, cho dù bị người khác phát , cũng có thể trong thời gian ngắn nhất né tránh , để cho bọn họ phát , cho nên, Lạc Mộng Khê cũng tính tranh luận về việc này cùng :

      , vì sao Nam Cung Quyết lại thích màu trắng như vậy, vừa rồi ở Lạc vương phủ, ta đưa y phục dạ hành cho , rồi còn rất nhiều lần, thế nhưng vẫn mắt điếc tai ngơ,vẫn như trước mặc quần áo màu trắng đến Tướng phủ.

      Lạc Mộng Khê trong lòng báo oán, cẩn thận cúi người xuống, nhàng vạch lên mảnh ngói, nhìn vào trong phòng:

      Trong phòng có hai người, là đại phu nhân, còn người khác lại là Lạc Tử Hàm, tiếng chuyện vừa rồi chính là do hai người bọn họ phát ra .

      Kỳ quái, Lạc Tử Hàm rất ít khi đến tìm đại phu nhân vào buổi tối, đêm nay sao lại có thể xuất ở trong này?Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?

      “Nương, ta phải dịch quán gặp Hạ Hầu thái tử !” Trong phòng, Lạc Tử Hàm lòng tràn đầy vui mừng, tay giơ lên gốc cây thực vật:“Tin tưởng Hạ Hầu thái tử nhất định thích cây thất sắc tử la này!”

      Nguyên lai Lạc Tử hàm muốn lấy lòng Hạ Hầu Thần, quả nhiên nằm ngoài sở liệu, Lạc Tử Hàm là ả gặp người người, tâm tính ổn định, đầu tiên là Nam Cung Phong, rồi Nam Quyết, tại lại là Hạ Hầu Thần......

      “Sắc trời tối muộn, đường cẩn thận!” Đại phu nhân hiền lành dặn dò, đưa Lạc Tử Hàm ra cửa viện:“Tử Hàm, nếu ngày nào đó gặp được Lạc Mộng Khê, trăm ngàn cần trêu chọc nàng......”

      “Vì sao, nương?”Lạc Tử Hàm , đại phu nhân vì sao đột nhiên lại chuyển đề tài từ Hạ Hầu Thần đến người Lạc Mộng Khê.

      tại Lạc Mộng Khê còn là Lạc Mộng Khê ngày xưa, huống chi, nay nàng lại có Nam Cung Quyết làm chỗ dựa, tự nhiên là kiêu ngạo ương ngạnh, có bận tâm, nay, nàng mạnh ta yếu, chúng ta thể tranh giành trức tiếp với nàng, trước tiên hãy yên lặng xem xét, rồi tính toán lại cũng muộn!”

      “Nương, ngươi yên tâm, Tử Hàm nhất định có thể mượn sức Hạ Hầu thái tử đểgiúp chúng ta, đến lúc đó, là có thể chèn ép được ngạo khí của Lạc Mộng Khê” Xem nàng còn dám coi ai ra gì tác uy tác phúc trước mặt chúng ta nữa hay .

      Lạc Tử Hàm được tay Vân Bích Lạc dạy dỗ ra, thông minh, xinh đẹp, có tâm cơ, có thủ đoạn, Vân Bích Lạc tin tưởng nữ nhi của nàng nhất định có thể được làm được, chờ Hạ Hầu Thần đứng phía các nàng, Lạc Mộng Khê hay ho.

      Lạc Tử Hàm rồi, đại phu nhân cũng đâu, lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết cúi người ở nóc nhà, chặt chẽ lưu ý nhất cử nhất động của đại phu nhân.

      Bóng đêm dần thâm, đại phu nhân tắm rửa xong cũng có mở ra cơ quan gì để vào mật đạo, mà là trực tiếp nằm ở giường, dập tắt ánh nến.

      Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nhìn lẫn nhau liếc mắt cái, gì, hai người thập phần ăn ý đưa lưng về nhau ngồi xuống nóc nhà, chặt chẽ lưu ý nhất cử nhất động ở bốn phía:

      Phùng Thiên Cương, Nam Cung Quyết đều biến mất trong kinh thành, nếu đại phu nhân có liên hệ với bọn họ, nhất định đợi khi đêm dài yên tĩnh gặp bọn họ.

      Tuy rằng đại phu nhân sợ Lạc Thừa tướng, nhưng nơi này dù sao cũng là Tướng phủ, la địa bàn của Lạc Thừa tướng, có rất nhiều chuyện nàng cũng phải tị hiềm, thể minh mục trương đảm làm.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94: Đem nàng thưởng ngươi
      Edit: Vân


      Dịch quán

      Trong phòng Hạ Hầu Thần đèn đuốc sáng trưng, lại truyền ra từng trận tiếng đồ vật bị đập phá.

      Nhóm ám vệ đứng ở ngoài cửa, đầu cúi xuống, ngay cả thở mạnh cũng dám, e sợ Hạ Hầu Thần lên cơn thịnh nộ tiết giận lên người bọn họ.

      Trong phòng, mảnh bừa bãi, các loại mảnh vụn của đồ sứphân tán khắp nơi, thân ảnh cao lớn của Hạ Hầu Thần đứng ngay giữa phòng, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ:

      Đáng giận, đáng giận, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, hai người các ngươi dám liên hợp lại đối phó với bản cung, đúng là vợ chồng tình thâm.

      Ta, Hạ Hầu Thần lúc này thề với trời, ngày nào đó, bản cung làm cho các ngươi quỳ mặt đất cầu xin bản cung, đến lúc đó, bản cung chắc chắn để cho các ngươi muốn sống được, muốn chết xong.

      “Khởi bẩm điện hạ, Thanh Tiêu phủ Thừa tướng nhị tiểu thư, Lạc Tử Hàm cầu kiến” tên thị vệ tuổi trẻ đứng ở ngoài cửa phòng khép hờ, cung kính bẩm báo .

      gặp!” Hạ Hầu Thần ngữ khí lạnh như băng, có chút thương lượng nào.

      “Nhưng Lạc nhị tiểu thư ......”

      cái gì? Bản cung cong bề bộn, nào có thời gian rảnh rỗi gặpmấy người như các nàng?” trong đôi mắt lãnh của Hạ Hầu Thần càng thêm nồng đậm hàn quang:

      Lạc nhị tiểu thư? phải là muội muội của Lạc Mộng Khê sao? Người mà bản cung muốn là Lạc Mộng Khê, bản cung hề có chút hứng thú nào đối với muội muội nàng......

      Đợi chút, muội muội của Lạc Mộng Khê? Hạ Hầu Thần mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng cong lên ý cười lạnh lẽo: “Diện mạo của Lạc Tử Hàm như thế nào?”

      “Hồi thái tử điện hạ, là tuyệt sắc mỹ nữ” Thị vệ cung kính trả lời, ăn ngay : Lạc Tử Hàm rất mỹ lệ.

      “Ngươi theo bên người ta bao lâu?” Hạ Hầu Thần đột nhiên ra những lời này, thị vệ là vì sao Hạ Hầu Thần lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn chi tiết bẩm báo:“Hồi thái tử điện hạ, ty chức theo bên người điện hạ hơn năm năm!”

      “Hơn năm năm!Vậy là công thần......” Hạ Hầu Thần lầm bầm lầu bầu, ý cười quỷ dị dưới đáy mắt thâm trầm càng thêm nồng đậm, làm tên thị vệ trong lòng cũng càng thêm nghi hoặc:Sao hôm nay Điện hạ lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này......

      “Nếu ngươi thích Lạc Tử Hàm kia, bản cung thưởng nàng cho ngươi!” Hạ Hầu Thần chuyển ánh mắt tới tên thị vệkia.

      thèm nhìn tới ánh mắt khiếp sợ của tên thị vệ, Hạ Hầu Thần ngữ khí bình tĩnh, chút nào mang ý tứ đùa giỡn:“Đêm nay thay đổi người canh gác, ngươi có thể viên phòng với Lạc Tử Hàm”

      Người bản cung muốn là tỷ tỷ, nhưng muội muội lại tiến đến, căn bản chính là tự tìm đường chết, đây là do các ngươi tự tìm, thể trách bản cung, trong đầu lên hình ảnh buổi dạ yến ở Lạc vương phủ, nhớ tới vẻ mặt lúc đó khi Lạc Mộng Khê giới thiệu Lạc Tử Hàm:

      Lạc Mộng Khê, biết ngươi phản ứng ra sao nếu muội muội của mình bị bản cung ném cho thị vệ...

      “Khởi bẩm điện hạ...... Nhưng Lạc Tử Hàm là tiểu thư do chính thất của Tướng phủ sinh ra, nếu điện hạ đưa nàng cho ty chức......” Chỉ sợ là ổn......

      “Có gì ổn, bản cung có bảo ngươi minh mục trương đảm muốn nàng, ngươi đitheobên cạnh bản cung nhiều năm như vậy mà biết dử dụng ít thủ đoạn nho , rồi đợi đến khi xong việc chỉ cần đem toàn bộ mọi chuyện vu oan cho những người khác sao?”

      Nếu có thể vu oan cho Nam Cung Quyết càng tốt , kể từ đó, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê thể lại có được những ngày tháng an bình nữa, khẳng định hai người hộ còn khắng khít thân mật như trước......

      “Này...... Này......” Thị vệ do dự: phải dám làm, chỉ là, Lạc Tử Hàm có thân phận đặc thù, điện hạ sợ là bị tức giận hun cả đầu nên mới có thể xúc động như thế mà có nghĩ đến hậu quả rất nghiêm trọng......

      “Hạ Hầu Thần, tại thời điểm nguy cấp, có thêm địch nhân, bằng thêm bằng hữu, Lạc Tử Hàm, dễ động” Ngay khi tên thị vệ kia khó xử, cũng là lúc Hạ Hầu Thần sắp tức giận, thanh nam tử khẩn cấp vang lên.

      Nam tử mặc hắc y từ trống rỗng xuất ở trong phòng, Hạ Hầu Thần cùng tên thị vệ kia có chút kinh ngạc nào, Hạ Hầu Thần khoát tay áo, thị vệ tâm thần lĩnh hội, nhanh chóng rời khỏi phòng, cũng nhân tiện khép lại cửa phòng.

      trễ thế này, ngươi tới làm gì?”Hạ Hầu Thần cưỡng chế nỗi tức giận trong lồng ngực, tận lực làm cho thanh của mình trở nên tự nhiên ít.

      “Tới nhắc nhở ngươi chuyện!” Hắc y nam tử chút để ý trả lời :“Đêm nay nếu tại hạ mà tới, Hạ Hầu thái tử ngươi đãphạm phải sai lầm lớn rồi, Lạc Tử Hàm, tạm thời thể động”

      “Cho dù thân phận Lạc Tử Hàm đặc thù cũng thế thôi, bản cung sợ Thanh Tiêu......”

      “Tại hạ biết, nhưng là, ngươi nhục nhã Lạc Tử Hàm, chỉ có có áp chế được Lạc Mộng Khê, ngược lại là còn trở thành khéo quá hóa vụng, làm cho Lạc Mộng Khê vui vẻ dị thường......”

      “Ý của ngươi là, Lạc Mộng Khê cùng Lạc Tử Hàm hợp” Hạ Hầu Thần thân là Tây Lương quốc thái tử, chỉ cần chút liền có thể hiểu thấu.

      phải hợp, mà hai người căn bản chính là cừu gia!”

      “Bản cung hiểu được” Hạ Hầu Thần là Tây Lương thái tử, những màn tranh đấu giết người thấy máu ở trong cung trải qua chỉ lần, cái gì mà huynh đệ tỷ muội tình thân, trước mặt những lợi ích thực quyền căn bản chịu nổi kích.

      thể tưởng tượng được trong Thanh Tiêu phủ Thừa tướng, thê thiếp cũng tranh đấu kịch liệt như thế, chút thua kém so với hậu cung hoàng thất .

      “Hạ Hầu Thần, trong thời gian ngắn, cần lại chọc Nam Cung Quyết, người này đơn giản!” Nhìn thần sắc Hạ Hầu Thần, hắc y nam tử biết nghĩ thông suốt việc này, cần hao tâm tốn sức giảng giải nữa, vì thế, hắc y nam tử liền dời đề tài:

      “Nơi này là Thanh Tiêu, là thiên hạ của Nam Cung Quyết, cho dù ngươi và ta có lợi hại tới đâu, cũng chưa chắc thắng được Nam Cung Quyết!”Đạo lý cường long áp địa đầu xà (tương đương với ‘phép vua thua lệ làng’), ngươi hẳn là biết.

      “Bản cung hiểu được!” Nam Cung Quyết nhường nhịn bản cung cũng phải là do sợ bản cung, mà là muốn làm cho bản cung giảm chút tâm phòng bị đối với , rồi tìm kiếm thời cơ thích hợp đâm bản cung kích mạnh.

      “Võ công Nam Cung Quyết như thế nào?”Người của Hạ Hầu Thần giao thủ với người bên Nam Cung Quyết mấy lần, nhưng cùng Nam Cung Quyết lại chưa từng giao thủ, cho nên, Hạ Hầu Thần biết võ công của Nam Cung Quyết như thế nào, nghe người ta đồn đãi, Nam Cung Quyết là tuyệt thế cao thủ.

      “Bí hiểm, lần trước tại hạ lẻn vào Lạc vương phủ, khi ngăn trở Nam Cung Quyết cùng giao thủ gần ngàn chiêu, thế nhưng vẫn chưa phân thắng bại......”

      Võ công của hắc y nam tử, Hạ Hầu Thần trong lòng rất , người có thể cùng giao thủ ngàn chiêu nhưng vẫn chưa phân thắng bại, khẳng định chính là tuyệt thế cao thủ.

      “Đêm khuya, tại hạ cáo từ, về phần Lạc Tử Hàm kia, thế lực thần bí sau lung nàng......” Cùng với việc đắc tội nàng, hai mặt thụ địch, bằng lại kết giao thêm vị bằng hữu, cũng nhau đối địch......

      Trong phòng trận gió thổi qua, ngòn nến bàn bị thổi chập chờn chừng, tới khingọn nến ổn định lại trong phòng chỉ còn lại thân ảnh của Hạ Hầu Thần.

      “Mời Lạc Tử Hàm đến đại sảnh!”Điều kiện tốt như vậy, nếu hưởng thụ chút rất đáng tiếc, huống chi, lần này là chính nàng tự đưa lên cửa, thể trách bản cung.

      Đến khi Lạc Tử Hàm ngồi đợi trong đai sảnh gần được canh giờ, đến mức hai chân cũng sắp tê cứng, sắp mất cả kiên nhẫn Hạ Hầu Thần mới chầm chập cất bước vào đại sảnh.

      Thấy Hạ Hầu Thần vào, những nỗi bực tức lúc trước của Lạc Tử Hàm trở thành hư :“Tham kiến Hạ Hầu thái tử!” khuôn mặt nhắn xinh đẹp thoáng nhiễm tầng mây đỏ ửng.

      “Lạc nương cần đa lễ!” Hạ Hầu Thần thản nhiên tiếp đón, lướt qua Lạc Tử Hàm, ngồi xuống ciếc ghế chủ thượng:“ biết Lạc nương đêm khuya đến đây là có chuyện gì?”

      Đáy mắt Lạc Tử Hàm lóe ra ái mộ cùng si mê làm cho Hạ Hầu Thần biết: Lạc Tử Hàm thích !

      Có tầng quan hệ này, về sau khi muốn lợi dụng nàng dễ dàng hơn nhiều: là nữ nhân ngu xuẩn.

      “Nghe Hạ Hầu thái tử cẩn thận bị thương, nên Tử Hàm đặc biệt mang đến thất sắc tử la, rất hiệu quả đối với thương thế!” Lạc Tử Hàm mang thất sắc tử la ra, Hạ Hầu Thần thản nhiên nhìn lướt qua:“Lạc nương có tâm!”

      Hạ Hầu Thần thân là Tây Lương thái tử, cái dạng kỳ hoa dị thảo nào mà chưa thấy qua, căn bản là thèmcây thất sắc tử la này, bất quá, nếu nó là do Lạc Tử Hàm mang đến, ít nhiều cũng cho chút mặt mũi.

      Nha hoàn mang trà đến xong liền nhận lấy thất sắc tử la hầm dược, Hạ Hầu Thần cũng muốnlại thêm cái gì với Lạc Tử Hàm:“Đêm khuya, để Lạc nương mình trở về bản cung rất lo lắng, bằng hãy ngủ lại trong phủ đêm, sáng mai, bản cung sai người đưa nương hồi phủ!”

      “Người tới, chuẩn bi sương phòng cho Lạc nương!”

      “Đa tạ thái tử điện hạ!” Lúc này đây, Lạc Tử Hàm là thái tử điện hạ, mà phải là Hạ Hầu thái tử, trong vô hình kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

      Hạ Hầu Thần vô tâm cùng dây dưa nhiều với Lạc Tử Hàm, căn bản là chú ý nghe nàng xưng hô cái gì, nhưng trong lòng Lạc Tử Hàm lại nghĩ là Hạ Hầu Thần đồng ý cách xưng hô của nàng, trong lòng khỏi vui sướng:

      Xem ra Hạ Hầu thái tửcũng là có ý với ta, khoảng cách ngày ta trở thành Tây Lương thái tử phi, càng lúc lại càngthêm gần rồi!

      Lạc Mộng Khê, cho dù tướng mạo của ngươi có đẹp hơn ta lại như thế nào, Lạc Tử Hàm ta tuyệt đối thua ngươi!

      Đêm nay là hạ huyền nguyệt (Là thời gian vào khoảng đầu tuần cuối cùng của tháng lịch, mặt trăng khuyết thành hình bán nguyệt *thường là ngày 22 hoặc 23 lịch*), nửa đêm trước tối đen mảnh, nửa đêm gần về sáng ánh trăng mê người, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ngồi đối lưng về nhau, thưởng thức ánh trăng xinh đẹp:

      “Nam Cung Quyết, trễ thế này, đại phu nhân chỉ sợ là sớm ngủ, khẳng định ra ngoài gặp Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, đêm nay cúng ta phải canh chừng suốt đêm a” Trong lời của Lạc Mộng Khê có chút mơ hồ .

      “Mộng Khê, nàng mệt mỏi rồi, bằng, chúng ta trở về phủ ” Đêm nay đại phu nhânsẽ ra ngoài, cho dù chúng ta ở trong này canh chừng đến hừng đông, cũng vô dụng, ngươi mệt mỏi, chúng ta trở về nên nghỉ ngơi thôi.

      “Ta còn tốt, Nam Cung Quyết, nếu chàng mệt đến Khê viên Tướng phủ nghỉ ngơi chút , nơi đó là của chỗ ở của ta, tuy rằng ta xuất giá, nhưng những người khác cũng tùy tiện vào......”

      “Bổn vương phiền lụy!”Nếu bổn vương đếnKhê viên, chẳng phải tự mình chứng tỏ là ngươi và ta từng lặng lẽ lẻn vào Tướng phủ sao.

      “Chàng phiền lụy, nhưng ra ta có chút mệt mỏi!”Khi , thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê chuyển tới trước mặt Nam Cung Quyết, chút khách khí nằm vào trong lòng :

      “Ánh trăng đêm nay cũng tệ lắm, lúc này chúng ta hãy ngắm trăng !”Nắm trăng nóc nhà người khác đúng là có phen tình thú khác lạ a:“Chờ sau khi hừng đông, còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc......”

      “Có người nhắm mắt lại ngắm trăng như nàng sao?”Huống chi, khi mặt trời mọc người trong Tướng phủ sớm tỉnh, nếu nhìn thấy ngươi và ta ngồi ở chỗ này, khẳng định hoài nghi.

      “Ta mệt mỏi, trước ngủ lát, lúc sau, chàng lại đánh thức ta, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau ngắm trăng”

      Lạc Mộng Khê cũng biết đại phu nhân lại thầm gặp Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, bất quá, nàng tạm thời nghĩ hồi Lạc vương phủ, sợ Nam Cung Quyết hội đột nhiên gian khó kìm lòng nổi, đến lúc đó, hay ho nhưng là nàng.

      Nếu ở trong này tiêu hao chút Nam Cung Quyết tinh lực, sau khi trở về, tinh thần tưởng việc này .

      Lạc Mộng Khê chưa bọn họ nhất định phải ở trong này tọa đêm, chờ nàng ngủ sau, nếu Nam Cung Quyết mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đại có thể ôm nàng hồi Lạc vương phủ, đến lúc đó, Lạc Mộng Khê ngủ say, Nam Cung Quyết khẳng định đành lòng đánh thức nàng.

      Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê mặc dù ở đại phu nhân nóc nhà thượng, bất quá, hai người khinh công cực cao, hơn nữa, đây là ngoại thất nóc nhà, cùng nội thất cách khoảng cách, đại phu nhân đều phải là tuyệt thế cao thủ, tự nhiên nhận thấy được hai người tồn tại.

      Huống chi, hai người động tác rất , thanh chỉ dùng để truyền nhập mật đến nhắn dùm, đại phu nhân phát bọn họ khả năng tính rất , chỉ cần bị tuần tra thị vệ nhìn đến có thể.

      Khinh khứu Nam Cung Quyết người đặc hữu , có thể làm lòng người thần an bình thản nhiên đàn hương, Lạc Mộng Khê thoải mái nhắm hai mắt lại: Nam Cung Quyết bệnh hiểm nghèo khỏi hẳn sau, thân thể tựa như ấm lô giống nhau, thực ấm, giữ ấm hiệu quả khẳng định cũng tốt lắm, mùa đông vào khi, ta cần lo lắng lãnh vấn đề......

      Lạc Mộng Khê thân là đại đặc công, từng có quá tuần chỉ ngủ vài cái canh giờ ghi lại, cho nên, nàng cũng sợ khốn, bất quá, lúc ấy là nàng mình người ở mình chiến đấu hăng hái, vì hoàn thành nhiệm vụ, nàng phải nghiêm khắc cầu chính mình.

      Nay, bên cạnh có cái tốt lắm dựa vào, nàng đương nhiên bỏ qua có thể dựa vào nhân hảo cơ hội:

      Khó trách rất nhiều nữ hài tử đều muốn tìm cái dựa vào, có dựa vào, chính mình cần lại như vậy vất vả, ta muốn tìm được rồi đáng giá ta phó thác chung thân dựa vào, lên trời đối đãi tệ......

      Chính là muốn ủy khuất này dựa vào, ở ta ngủ sau, gác, xem xét tình huống!

      Lạc Mộng Khê có thể là mệt mỏi, oa đến Nam Cung Quyết trong lòng lâu, liền phát ra đều đều tiếng hít thở, Nam Cung Quyết bất đắc dĩ cười yếu ớt, vỗ về Lạc Mộng Khê đen thùi, thuận hoạt mái tóc, ngẩng đầu nhìn phía thiên :

      Đêm nay bóng đêm rất đẹp, đáng tiếc Mộng Khê ngủ, bằng , cùng nàng ngồi dưới ánh trăng ngắm trăng sai a.

      Dần dần, gió càng thêm nhiều, quanh thân cũng lạnh hơn, Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn lên trời , biết suy nghĩ cái gì.

      Bất tri bất giác, bầu trời Đông Phương mọc lên ngôi sao mai, Nam Cung Quyết biết, trời sắp sáng, trận gió thu thổi qua, từng trận lạnh lẽo đánh úp lại, Lạc Mộng Khê có thể là cảm giác được rét lạnh, theo bản năng ngừng dựa vào trong lòng Nam Cung Quyết.

      Nam Cung Quyết cởi áo khoác, nhàng vây quanh người Lạc Mộng Khê, rồi lại ôm lấy Lạc Mộng Khê cong ngủ say, vận dụng khinh công nhanh chóng rời xa phủ Thừa tướng, phóng về phương hướng Lạc vương phủ:

      Tuy rằng có tra được nơi nấp của Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, nhưng suốt đêm cùng Mộng Khê ngồi dưới ánh trăng cũng là đêm thực lãng mạn, sau khi trở lại vương phủ, hai người chúng ta có thể ngồi nóc nhà ngắm mặt trời mọc.

      Trời còn chưa sáng, đường cái im ắng , Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê rất nhanh, nhìn người nằm trong lòng ngủ đến ngọt ngào, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiền lơi ý cười sủng nịch: Mộng Khê ởtrong lòng ta ngủ an ổn như thế.

      Đột nhiên, khóe mắt trông thấy thân ảnh màu đen, ánh mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, lập tức dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên: Ngoài mười thước, than ảnh cao lớn màu đen đứng đưa lưng về phía .

      “Là ngươi” Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt kinh ngạt, Nam Cung Quyết khôi phục như lúc ban đầu, nhàng bay xuống hỏi:“ tìm Hạ Hầu Thần hợp tác với ngươi, tìm bổn vương làm gì?”

      Hắc y nhân xoay người, ánh mắt nhìn vào Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết, bởi vì sáng sớm gió lạnh, nên khuôn mặt nhắn của Lạc Mộng Khê đều vùi vào trong ngực Nam Cung Quyết, làm cho hắc y nhân vẫn thể nhìn thấy bộ dáng của nàng, chỉ thấy được mái tóc đen nhánh xõa ra trước người Nam Cung Quyết.

      “Vì nàng mà hủy diệt tất cả của mình, đáng giá sao?”

      “Có đáng giá hay , tự bổn vương định đoạt, tới phiên ngươi tới hỏi đến!” Lạc Mộng Khê võ công sai, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng rất mẫn cảm, nếu lúc này phải Nam Cung Quyết ôm nàng, chỉ sợ nàng sớm bị bừng tỉnh .

      “Nếu ngươi tới đây, chỉ là muốn với bổn vương những lời này, vậy mời ngươi trở về !”Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê coi ai ra gì bước nhanh về phía trước, hắc y nam tử gì.

      Nhưng khi Nam Cung Quyết ngang qua bên người hắc y nam tử, hắc y nam tử đột nhiên ra tayđánh vào Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết: Nàng là tai họa, thể sống sót, tồn tại của nàng chỉ mang đến tai họa cho người khác.

      Nam Cung Quyết nâng tay đỡ lấy bàn tay đánh úp tới của Hắc y nhân, thân ảnh thon dài trong nháy mắt cách xa ngoài ba thước:“Nam Cung Quyết, xảy ra chuyện gì?”

      Sát khi dày đặc người hắc y nhânđã thành công làm Lạc Mộng Khê phải bừng tỉnh, bất quá, Lạc Mộng Khê nhận thấy được quan hệ của Nam Cung Quyết cùng người nọ tựa hồ có chút phức tạp, liền làm bộ buồn ngủ,mông lung mở hai mắt sương mù ra hỏi.

      có việc gì......” Nam Cung Quyết lời còn chưa dứt, thân ảnh cao lớn của hắc y nhân nháy mắt tới trước mặt Nam Cung Quyết, vung chưởng đánh tới Lạc Mộng Khê: Lạc Mộng Khê, thể lưu!

      “Mộng Khê, cẩn thận!” Nam Cung Quyết muốn kéo Lạc Mộng Khê qua bên, để mình so chiêu với Hắc y nhân, ngờ đâu, khi tiếng nhắc nhở của Nam Cung Quyết vừa vang lên Lạc Mộng Khê rất nhanh chuyển người, nâng chưởng đón nhận chưởng lực từ hắc y nhân!

      Trong phút chốc Lạc Mộng Khê xoay người, ràng nhìn thấy đáy mắt hắc y nhân lóe ra khiếp sợ cùng khó có thể tin được, nên động tác của tự nhiên cũng chậm nửa nhịp, Lạc Mộng Khê giơ bàn tay tháo xuống chiếc khăn che mặt người nọ, đồng thời, cánh tay đánh trúng ngực người nọ, đánh văng xa mấy thước......

      Cho tới nay, Nam Cung Quyết cũng chịu cho ta biết thân phận của ngươi, hôm nay, ta tự mình công bố đáp án.

      Sau khi người nọ đứng vững cước bộ, còn bị tấm khăn che lấp, khuôn mặt nam tử tuấn tú trẻ tuổibị bày ra trước mắt Lạc Mộng Khê,trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lung của Lạc Mộng Khê lóe ra khiếp sợ:“Ngươi...... Ngươi là......”

      Hắc y nhân gì, nhìn đáy Lạc Mộng Khê từ khiếp sợ trở nên bình tĩnh, còncất dấu kinh diễm, sâu nhìn Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê cái, hắc y nhân thêm cái gì nữa, rất nhanh đứng dậy rời .

      Lạc Mộng Khê còn chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, Nam Cung Quyết nhàng nắm lấy bàn nàng, lôi kéo nàng về phương hướng Lạc vương phủ: “ thôi!”

      Từ lúc trải qua việc vừa rồi, dọc theo đường , Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đều chưa lấy lời, chỉ trầm mặc im lặng sóng vai về phía trước.

      Khoảng cách đến Lạc vương phủ chỉ còn gần trong gang tấc, Nam Cung Quyết đột nhiên dừng lại cước bộ, hơi trầm hạ mí mắt suy tư, rồi cuối cùng cũng quyết định ăn ngay :

      “Mộng Khê, vừa rồi thân phận người nọ chắc ngươi cũng đoán được, ngươi đoán đúng vậy, chính là......”

      “Nam Cung Quyết, ta biết ngươi muốn về , chuyện vừa rồi, chúng ta coi như chưa từng phát sinh !” Lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ cũng phải là chuyện tốt gì, bất quá, giờ biết thân phận của tên hắc y nhân kia, tất cả mọi chuyện giống như càng ngày càng thêm phức tạp.

      “Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, hai người các ngươi nơi nào?” Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê vừa mới vào Lạc vương phủ, tiếng Bắc Đường Diệp thao thao bất tuyệt truyền vào trong tai:“Các ngươi có biết hay , đêm qua, có mấy thế lực giang hồ đột nhiên tiến vào trong kinh thành......”

      “Mấy thế lực giang hồ này lợi hại sao?” Nếu chỉ giống như Vân Phách phái Hoàng Sơn căn bản đủ gây sợ hãi.

      Đợi chút, vào lúc ban ngày Vân Phách bị ta giáo huấn, buổi tối xuất nhiều thế lực giang hồ như vậy, chẳng lẽ những người đó đều do Vân Phách mời đến.

      “Có lợi hại, cũng có lợi hại, đây phải trọng điểm, trọng điểm là, võ lâm minh chủ cùng giáo chủ Ngũ Độc giáo cũng đến” Các thế lực trong giang hồ tuy là năm bè bảy mảng, nhưng nếu có thể tập hợp bọn họ lại thìđây cũng là thế lực thể bỏ qua.

      Võ lâm minh chủ, danh như ý nghĩa, chính là người lãnh đạo cao nhất trong giang hồ, tuy rằng biết có bao nhiêu thế lực là tâm thực lòng nghe theohắn, nhưng bên mặt ngoài bọn họ vẫn làm theo chỉ thị.

      Về phần Giáo chủ Ngũ Độc giáo có chuyên môn dùng độc cần phải , nhưng trọng yếu hơn là, Ngũ Độc giáo này giống như những bang phái sử dụng độc bình thường khác, thứ bọn họ dùngcũng phải đều là độc, mà còn có cổ.

      Trúng độc, chỉ cần giải độc sao, cho dù có trúng độc khó giải, bị độc chết, cũng chỉ là chịu khổ kiếp này thôi, kiếp sau vẫn là người bình thường, nhưng nếu bị nguyền rủa mà chưa được giải, bị tra tấn đếnchếtthì , cho dù chuyển thế đầu thai, cũng phải chịu bị tra tấn tiếp, có thể là đời đời kiếp kiếp thể an bình.

      Nếu là bình thường, các quân chủ của các quốc gia ai cũng đặt bọn họ vào trong mắt, dù sao, chỉ là chút thế lực giang hồ mà thôi,cũng thể gây nên sóng gió gì, nhưng tình huống tại rất đặc thù, nếu có thể lợi dụng bọn họ đối phó với địch nhân của mình đương nhiên là mình mừng rỡ tiêu dao.

      “Có người mượn sức bọn họ sao?” Đây là ván đề Lạc Mộng Khê quan tâm nhất, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu có người thiết trí bọn họ trở thành ám tiễn (ý người trong tối dễ ám hại) của mình để đối phó với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, xác thực ít phiền toái.

      “Đương nhiên là có, ngày hôm qua Vân Phách bị ngươi dạy giỗ phen mượn sức bọn họ” giọng Bắc Đường Diệp như trêu tức:

      Nguyên buổi tối Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngủ nhưng lại biết chạy tới nơi nào, bất quá nhìn thần sắc của hai người thực hạnh phúc, giống như là làm chuyện gì thập phần vui vẻ.

      Người này sau khi thành thân, là hoàn toàn khác hẳn với lúc còn độc thân, lúc trước Nam Cung Quyết ở Thiếu Lâm tự, trừ bỏ ưu thương, suy tư đủ mọi chuyện ra rất ít khi thấy tươi cười.

      Nay, tươi cười ngày càng nhiều, khí sắc tốt, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc, đây phải là cố ý làm ra, mà là thể dấu được......

      Bổn hoàng tử có phải cũng nên tìm người thành thân, thử xem có thể trở nên hạnh phúc giồng như Nam Cung Quyết hay ?Nhìn bộ dáng cùng Lạc Mộng Khê ngọt ngào, là giết chếtngười ngoài như bổn hoàng tử ta đây......

      Chỉ là, thế dung nhan của Lạc Mộng Khê tuyệt ở đương kim đời, sợ làkhông thể tìm thấy nữ tử khuynh thế nào giống như nàng được: Nam Cung Quyết, vì sao chuyện tốt đều bị ngươi giành trước bước chứ......

      “Thế lực của Vân Phách đủ gây sợ hãi” Huống chi, nếu kia võ lâm minh chủ cùng Ngũ Độc giáo chủ đúng như ngoại nhân theo như lời như vậy lợi hại, bọn họ tuyệt bị Vân Phách thu mua.

      “Thế lực của Vân Phách xác thực được tốt lắm, nhưng sau lưng có Vân phủ, đương nhiên, thế lực của Vân phủ cũng có tác dụng gì, bất quá, thế lực của Thừa tướng phu nhân Vân Bích Lạc sai, hơn nữa, các ngươi đều biết Vân Bích Lạc hợp tác với Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, còn có người kia......”

      Người kia trong lời Bắc Đường Diệp là hắc y nam tử vừa rồi bị Lạc Mộng Khê tháo cái khăn che mặt xuống, vàcũng chính là hắc y nam tử kết minh cùng Hạ Hầu Thần.

      Mặt ngoài thoạt nhìn có rất nhiều người hề có quan hệ gì, nhưng thầm đều có quan hệ, xuyên thấu qua bọn họ, tầng lại gần thêm tầng, đến cuối cùng người nọchính là cừu gia lớn nhất của mình.

      “Có thiếp mời đưa đến mời Lạc vương gia, Lạc vương phi, tứ hoàng tử đêm nay đến ‘Minh tâm cư’ tham gia dạ yến!”

      Bắc Đường Diệp đem thiếp mời đưa cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đại khái nhìn qua lượt, rồi gì, Lạc Mộng Khê lấy qua nhìn nhìn:“Nhạc Địch, ngươi phái người thăm dò xem xét, đến tột cùng là có bao nhiêu người thu được loại thiếp mời này”

      Biết người biết ta, bách chiến bách thắng, phải điều tra có bao nhiêu ngườithu được thiệp, mới có thể quyết định đêm nay có nên tham gia dạ yến hay .

      Thế lực của Lạc vương phủ xác thực lợi hại, đến nửa ngày danh sách những người tham dự dạ yến có mặt trong Lạc vương phủ.

      danh sách, tên của Nam Cung Quyết và Hạ Hầu Thần đứng hàng thứ nhất, Lạc Mộng Khê biết, tiệc tối đêm nay bọn họ thể .

      Ở trong mắt hoàng thất, người giang hồ cũng đủ để gây nên áp lực, hơn nữa, bọn họ đều luôn mang loại cảm giác ưu việt, cảm thấy thân phận của mình cao hơn người giang hồ, nên rất hờ hững đối với những người trong giang hồ.

      Nam Cung Quyết có nghĩ như vậy hay , Hạ Hầu Thần biết, nhưng xác thực chính là nghĩ như vậy, khi thiếp mời vừa đưa đến dịch quán, chỉ cười nhạt, vốn định làm cho hạ nhân mang thiêu, nhưng tên hắc y nam tử kia lại xuất khuyên tham gia yến hội.

      Nguyên bản, Hạ Hầu Thần là chuẩn bị tùy tiện phái vài người thay đến, nhưng vừa nghe Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều xuất ở đó, hơn nữa, còn có rất nhiều kẻ thù của bọn họ cũng ở mặt trong dạ yến.

      Vì thế, Hạ Hầu Thần liền thay đổi chủ ý, muốn tự mình tham dự: Nếu bản cung có thể làm chonhững kẻ thù của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đối phó với bọn họ, vậy dạ yến đêm nay rất có giá trị.

      Ánh mắt nhìn đến Lạc Tử Hàmđang cầm đống lớn quần áo chuẩn bị trở về phòng thử mặc mà đáy mắt tràn ngập ý cười, đáy mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra trào phúng cùng khinh thường:

      Ngươi bất quá chỉ là công cụ lời dụng của bản cung mà thôi, nếu thông minh hãy thừa dịp bổn vương sủng ngươi mà ra sức tác uy tác phúc thêm nhiều hơn nữa , bang chờ đến ngày ngươi còn giá lợi dụng, thể lại kiêu ngạo nữa đâu!

      Lạc vương phủ

      Nam Cung Quyết nguyên bản là muốn tham gia dạ yến lần này, nhưng Lạc Mộng Khê cứng rắn lôi kéo :“Mộng Khê, cho dù Hạ Hầu Thần có kết minh cùng võ lâm minh chủ vàgiáo chủ Ngũ Độc giáo, bổn vương cũng sợ bọn họ, nàng và ta nhất thiết phải nghênh đón bọn họ!”

      “Chúng ta tham gia dạ yến, phải ghênh đón người khác, chỉ là vô giúp vui mà thôi, ngươi cần để ý như vậy thôi!”

      “Mộng Khê, với thân phận của ngươi và ta, nếu đến nơi đó chính là tiêu điểm, lúc đó chúng ta những có náo nhiệt để nhìn, mà ngược lại, nhất cử nhất động của nàng và ta luôn luôn nằm trong tầm mắtcủa người khác!”

      “Nam Cung Quyết, sựlà chàng muốn tham gia yến hội?” tức giận của Nam Cung Quyết biểu thập phần ràng, Lạc Mộng Khê muốn giả bộ hồ đồ cũng được.

      “Đúng vậy!” Lúc này đây, Nam Cung Quyết thẳng thắn, có chút ngụy trang: Võ lâm minh chủ, giáo chủ Ngũ Độcgiáo, đều nhận thức.

      Nam Cung Quyết thập phần hiểu biết hai người kia, nên cảm thấy cũng nhất thiết phải tiếp đón bọn họ, huống chi, hai người này chạy đến kinh thành mở dạ yến, cũng biết là có cái tâm gì, cho nên, vẫn là ít giao tiếp với bọn họ tốt hơn.

      “Vậy được rồi, chúng ta tham gia dạ yến, chàngtheo giúp ta dạo đường chút !”

      “Mộng Khê, sao đột nhiên nàng lại nghĩ thông suốt?” Đối với chuyển biến của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết cảm thấy khó hiểu: Mộng Khê là có cái chủ ý gì !

      “Ta tham gia yến hội, chính là muốn nhìn xem võ lâm minh chủ và giáo chủ Ngũ Độc giáo có phải giống như trong tưởng tượng của ta hay , nếu có phiền toái màchàng lại muốn , ta đây tôn trọng ý kiến của ngươi!”

      “Nguyên lai là nàng muốn gặp bọn họ!” Nam Cung Quyết nhàng thở ra:“Rất nhanh có cơ hội!”

      Bổn vương gặp bọn họ, bọn họ tự nhiên tiến đến Lạc vương phủ gặp bổn vương, cho dù Hạ Hầu Thần tham gia yến hội, những giang hồ nhân sĩ này cũng chưa chắc cho mặt mũi, bởi vì là người của quốc gia khác, mà những giang hồ nhân sĩ nàylại đều là con dân của Thanh Tiêu.

      “Nam Cung Quyết, nơi này có hoa đăng hay ?” Lạc Mộng Khê nhớ , trong lễ mừng năm mới, hoặc là khi có chuyện đặc biệt cần chúc mừng, người cổ đại thả hoa đăng, biết tại có bán hoa đăng hay , hoa đăng ở cổ đại rất được.

      “Bây giờ còn có hoa đăng, bất quá, sắp tới lễ mừng năm mới, trong lễ mừng năm mới đặc biệt có rất nhiều hoa đăng, nhất là vào ngày nguyên tiêu, có đủ loại hoa đăng treo đầy các ngã tư đường, cũng có thể là trong kinh thành khắp nơi đều có hoa đăng......”

      Sắc trời vừa sập tối, hai bên ngã tư đường có treo những chiếc đèn lồngxinh đẹp được thắp sáng lên, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết vừa tán gẫu vừa đến những nơi náo nhiệt.

      Đột nhiên, trận thanh quen thuộc gầm lên từ đằng trước truyền đến:“Tránh ra, mau tránh ra!”

      Cùng với tiếng hét phẫn nộ, vài con khoái mã xuất trong tầm mắt Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê, người cầm đầu là người trẻ tuổi, thanh tú, nhưng trong mắt lại đùng đùng phẫn nộ, đúng là người ngày hôm qua vừa bị Lạc Mộng Khê giáo huấn: Vân Phách.

      Vân Phách cũng thấy được Lạc Mộng Khê, cùng với Nam Cung Quyết đứng phía sau Lạc Mộng Khê, trong mắt liền lên ý quỷ dị, con khoái mã Vân Phách cưỡi đột nhiên tăng nhanh tốc độ, vọt tới chỗ Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê...

      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 95: Tình địch đối trận
      Edit: Hoàng



      Vân Phách cưỡi khoái mã chạy với tốc độ rất nhanh, nếu như bị đụng trúng, tuyệt đối bị trọng thương, bất quá, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết lại chút nào để ý.

      biết tự lượng sức mình! Khoái mã gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh tiếng, nâng chưởng hướng khoái mã đánh tới, Lạc Mông Khê mặc dù nội lực cao, nhưng đối phó với con ngựa lại là việc .

      Vân Phách võ công mặc dù bình thường, nhưng từng bị ngã lần nên có chuẩn bị, ngay khi khoái mã lảo đảo cũng giống ngày hôm qua bị đá bay ra, mà là thả người nhảy, bay khỏi khoái mã. Ngay giữa trung, cổ tay vừa lật, ánh hàn quang thoáng thấy xuất thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm thẳng hướng vị trí Lạc Mộng Khê đứng: “xem kiếm”.

      Đối mặt với trường kiếm ngày càng gần, Lạc Mộng Khê ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, ngay khi trường kiếm vào trước mặt, nàng hơi nghiêng người né tránh thoát sát chiêu, bàn tay mềm đột nhiên nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt mũi kiếm, mặc cho Vân Phách dùng bao nhiêu sức, cây kiếm dường như sinh trưởng tay Lạc Mộng Khê, hề lung lay.

      Vân Phách vừa lo lắng vừa kinh sợ: thể tưởng được võ công của nàng lại cao như vậy. Tập kích bất thành, vậy còn bị nhục nhã, đáng giận, đáng giận.

      “Keng”, tiếng thanh thúy vang lên, kiếm trong tay Lạc Mộng Khê bị nàng bẻ gãy. Lạc Mộng Khê ngay cả nhìn cũng nhìn Vân Phách lấy cái, nâng chưởng đem Vân Phách đánh bay ra ngoài.

      Lạc Mộng Khê chưởng kia chỉ dùng ba tầng công lực, Vân Phách lại bị đánh bay ra năm, sáu thước, “bùm” tiếng, mạnh rơi xuống, khóe miệng, có tơ máu chảy ra...

      “Mau, mau, mau....có ác nhân đả thương người...”.  Tiếng kêu lo lắng, hoảng hốt, cùng với tiếng bước chân dồn dập, đội thị vệ từ phía trước mau chóng chạy tới: “Người nào to gan như vậy, dám ở nơi này đả thương người”.

      “Vương bộ đầu, là nữ kia đả thương tại hạ”. Vân Phách nằm mặt đất, đưa tay chỉ Lạc Mộng Khê, đáy mắt, lên tia ý cười khi gian kế thực được.

      Khó trách vừa rồi ta chỉ dùng ba tầng công lực, Vân Phách lại bị đánh ra xa như vậy, khóe miệng còn chảy huyết, nguyên lai này hết thảy đều là kế hoạch của , muốn hãm hại ta.

      Vân Phách được bảo hộ ở phía sau, những người mang đến cũng xuống ngựa, đem đường ngăn trở hơn phân nửa, Lạc Mộng Khê thấy đầu lĩnh thị vệ là ai, tên đầu lĩnh thị vệ kia tự nhiên cũng thấy được diện mạo của Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.

      “Nơi này ngay dưới chân thiên tử, hai người các ngươi đúng là to gan lớn mật, dám vô duyên vô cớ đánh người trọng thương, còn mau cùng bản bộ đầu trở về nha môn lãnh tội...”

      Tên Vương bộ đầu kia đẩy đám người ra tới, lời cao ngạo, nhưng ngay khi nhìn thấy Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê im bặt, đáy mắt lên tia khiếp sợ, ngạo khí nháy mắt biến mất thấy. Tay chân luống cuống, đột nhiên quỳ xuống hành lễ: “Ty chức tham kiến Lạc vương gia, Lạc vương phi”.

      Cái gì? Lạc vương gia, Lạc vương phi! Vân Phách như ở trong mộng, nhìn tất cả thị vệ quỳ phố, rốt cuộc tin tưởng mình hề nghe lầm, đôi nam nữ mà mình  vừa đắc tội kia phải ai khác, chính là toàn bộ Lạc vương gia, Lạc vương phi nổi danh nhất Thanh Tiêu.

      “Vương bộ đầu, ngươi mang thị vệ tiến đến là vì bắt bổn vương cùng vương phi?” Những lời này ra, thanh Nam Cung Quyết bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm cùng lãnh ngạo đặc trưng của vương gia.

      “Ty chức dám, vừa rồi có người tới báo, có người ở nơi này đả thương người, ty chức mới dẫn người lại đây xem xét. Vương gia, vương phi, biết là nơi này có chuyện gì xảy ra?” Vương bộ đầu ngôn từ khẳng thiết, kiêu ngạo, siểm nịnh, là chính nhân quân tử.

      “Vừa rồi xác thực có nhân muốn tổn thương người, bất quá, phải Mông Khê cùng vương gia, mà là ”. Lạc Mộng Khê ngón tay chỉ vào Vân Phách: “ cưỡi ngựa đâm thẳng tới Mộng Khê, Mộng Khê mới thể ra tay thương ...”

      Nhìn đến đoạn kiếm gẫy, cách đó xa là khoái mã nằm đất, cùng với nửa thanh kiếm nằm trong tay Vân Phách, Vương bộ đầu trầm tư suy nghĩ lát: “Người tới, đem đám người Vân Phách nhốt vào đại lao”.

      “Vương bộ đầu, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm...” Vân Phách vội vàng giải thích: “Mộng Khê biểu muội, vừa rồi là biểu ca cùng ngươi giỡn chút, ngươi nên tưởng ...”

      ngại, vị công tử này, Mộng Khê mẫu thân mất sớm, phụ thân thân thích Mộng Khê đều nhận được, Mộng Khê cũng nhớ có người biểu ca tâm ngoan thủ lạt như vậy, cho nên, thỉnh công tử cần loạn nhận thức thân thích”.

      “Mộng Khê biểu muội, biểu ca là Vân Phách, là cháu của đại nương ngươi Vân Bích Lạc.......” Vân Phách võ công mặc dù cao, cũng tính quá kém, theo trong tay những quan sai này thoát thân hẳn là vấn đề. Nhưng là, khi cùng quan sai giao thủ, trở thành tội phạm truy nã của Thanh Tiêu, từ nay về sau màn trời chiếu đất, trốn dung thân, có nhà thể về, càng thể lại hưởng vinh hoa phú quý, tác uy tác phúc, này cũng phải là cuộc sống mà muốn...

      “Theo ý tứ của ngươi, cùng ngươi có quan hệ thân thích, ngươi tuyệt thủ hạ lưu tình?” hai ba câu nghĩ thoát thân, nằm mơ.

      phải, phải...Mộng Khê biểu muội, vừa rồi chính là hồi hiểu lầm...hiểu lầm, biểu ca hướng ngươi xin lỗi...” Đáng giận, nàng thế nhưng bắt được nhược điểm trong lời của ta.

      “Biểu ca ý tứ là , giết người sau, tiếng xin lỗi là xong?” Vậy còn cần quan sai, thị vệ làm gì.

      Lời của Lạc Mộng Khê đều nhằm vào đám người Vương bộ đầu, nhưng nghe xong, vẫn là sắc mặt đỏ lên: “người tới, đem đám người Vân Phách dẫn , chờ xử lí...”.

      “Chuyện gì náo nhiệt như vậy?” Thanh quen thuộc xuyên qua đám người truyền vào trong tai, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt cái: Oan gia ngõ hẹp!

      Đám người tự động tránh ra lối , Hạ Hầu Thần cùng Lạc tử Hàm sóng vai tới: “Lạc vương gia, Vương phi, thể tưởng được các ngươi lại ở đây, thực khéo”.

      “Tỷ tỷ, Lạc vương gia”. Lạc Tử hàm vui vẻ hướng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê chào hỏi, khuôn mật nhắn xing đẹp tràn đầy ý cười ngọt ngào.

      “Đúng là thực khéo” Nam Cung Quyết chút để ý có lệ, thân thủ nhàng ôm bả vai Lạc Mộng Khê: “Hạ Hầu thái tử cùng  Lạc nương cũng dạo phố, hai người thế nhưng thực xứng”. Dịch quán ở ngay phía trước, Hạ Hầu Thần xuất trong này, hẳn là tham gia yến hội.

      Lời của Nam Cung Quyết nghe vào trong tai Lạc tử Hàm là khích lệ, nhưng nghe vào trong tai Hạ Hầu Thần lại là trào phúng cùng khinh thường: Mộng Khê là của ta Nam Cung Quyết, ngươi chỉ xứng thú của nàng muội muội. Mọi người đều biết, dung mạo của Lạc Tử Hàm cùng Lạc Mộng Khê, căn bản là thể đánh đồng.

      Hạ Hầu Thần chút nào để ý mỉm cười: “Lạc vương gia, đây là có chuyện gì?”

      “Tử Hàm biểu muội, cứu ta, vừa rồi biểu ca cẩn thận va chạm Mộng Khê biểu muội, ngươi giúp biểu ca hướng nàng van cầu tình”.

      Vân Phách tuy rằng mới trở lại kinh thành, nhưng cũng biết Lạc Lộng Khê cùng Lạc Tử Hàm hợp, Lạc Mộng Khê có Nam Cung Quyết làm chỗ dựa, Lạc Tử Hàm cũng có Hạ Hầu Thần làm hậu thuẫn. Lấy tính tình Lạc Tử Hàm, nàng tuyệt đối đối việc này ngồi yên để ý đến, đả bại Lạc Mộng Khê, là bọn có cùng mục tiêu, lần này là cơ hội tốt, Lạc tử Hàm như thế nào lại bỏ qua.

      “Tỷ tỷ, biểu ca cẩn thận và chạm ngươi, ngươi liền đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho lần này ”.

      Ở đây trừ bỏ bộ đầu, vệ còn có đám dân chúng vây xem, nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê đều ở trong tầm mắt mọi người. Vừa rồi Vân Phách cùng Tử Hàm đều đem chuyện tình quan trọng gì, nếu Lạc Mộng Khê cứng rắn muốn trị tội Vân Phách, mọi người nghĩ nàng phải: cùng là người nhà, cúi đầu thấy, ngẩng đầu thấy, làm gì như vậy nhẫn tâm, Vân Phách cũng chỉ là cẩn thận va chạm ngươi, làm gì nhen như vậy, thể khoan dung độ lượng!

      “Tử Hàm muội muội đúng vậy, tình hôm nay là tỷ tỷ đúng, nếu tỷ tỷ chỉ ở Lạc vương phủ ra, suýt nữa bị Vân Phách biểu ca cấp khoái mã đá đến, Vân Phách biểu ca cũng cần hao tổn tâm cơ diễn khổ nhục kế hãm hại tỷ tỷ”.

      Lạc Tử hàm khuôn mặt nhắn đỏ bừng, Vân Phách sắc mặt trắng bệch, Lạc Mộng Khê lại mực làm như thấy: “ đến , đều là tỷ tỷ sai trước, Vương bộ đầu, thả Vân Phách biểu ca , sai là ở Mộng Khê cùng vương gia đêm nay lại con đường này, ở Vân Phách biểu ca giục ngựa chạy nhanh, xem người đường!”

      “Biểu ca, nguyên lai là ngươi chàng tỷ tỷ trước đây, như vậy Tử Hàm giúp được ngươi, cho dù bị bắt đến đại lao, cũng là trừng phạt đúng tội”. Lạc Tử Hàm nổi giận đùng đùng, quay đầu xem Vân Phách: “Thái tử điện hạ, chúng ta tham gia yến hội !”.

      Vương bộ đầu nhìn Lạc Tử Hàm, lại nhìn Vân Phách: “Đưa bọn họ toàn bộ mang ! Lạc vương gia, Lạc vương phi, Hạ Hầu thái tử, Lạc nhị tiểu thư, ty chức còn có công vụ trong người, trước cáo từ”.

      “Tử Hàm biểu muội, cứu ta, cứu ta a....” bọn thị vệ kéo Vân Phách rất nhanh tiến về phía trước, Vân Phách gấp giọng cầu cứu, Lạc Tử Hàm đem ánh mắt chuyển hướng bên mắt điếc tai ngơ, sắc mặt cũng là càng ngày càng khó coi.

      Tiếng Vân Phách cầu cứu cũng là càng lúc càng xa, cho đến biến mất thấy, Hạ Hầu Thần nhìn Lạc Tử Hàm liếc mắt cái: “Vừa rồi vì sao giúp ?”. Lạc Mộng Khê thông minh tài trí phải Lạc Tử Hàm có thể so sánh, cho nên, Hạ Hầu Thần phi thường thông minh có mở miệng, yên lặng xem Lạc Mộng Khê cùng Lạc Tử Hàm tranh đấu, kết quả, Lạc Tử Hàm vừa ra trận bị đả bại, chịu nổi nhất kích!

      “Biểu ca là trừng phạt đúng tội, Tử Hàm phải nghĩ giúp , mà là giúp được ”. Lạc Tử Hàm ngôn từ khẳng thiết, Hạ Hầu Thần khinh giơ lên khóe miệng, mang theo khinh thường, thầm nghĩ: Đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi!

      “Lạc vương gia cũng là tham gia yến hội , bản cung cũng muốn tới đó, bằng chúng ta kết bạn đồng hành...”

      Nam Cung Quyết khing ôm lấy Lạc Mộng Khê, tuy rằng hạ Hầu Thần cũng tưởng chọc tức Nam Cung Quyết, lên cần Lạc Mộng Khê, nhưng bên cạnh là Lạc Tử Hàm, cùng Lạc Mộng Khê so sánh quá kém, nếu có động tác thân mật với Lạc Tử Hàm, những thể chọc tức Nam Cung Quyết, ngược lại lại hướng thế nhân tỏ : Chính mình thưởng thức giảm xuống.

      Hạ Hầu Thần cùng Nam Cung Quyết lúc này khách sáo, đối chọi gay gắt, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng người ở bên ngoài nghe tới, hai người bọn họ là bạn tốt, lẫn nhau trong lúc đó thập phần khách khí.

      Lạc Tử Hàm rất đẹp, Lạc Mộng Khê lấy lụa mỏng che mặt, nhưng xinh đẹp của nàng lại bị truyền khắp phố lớn ngõ , nhìn hai tỷ muội bọn họ, mọi người thầm tán thưởng: “Phủ thừa tướng đúng là ra mỹ nhân a”.

      Khó trách Lạc nhị tiểu thư ở đoạn thời gian trước lại cự tuyệt ái mộ của người ta, ra trong lòng của nàng có người mà đó lại là Hạ Hầu thái tử.

      Lạc đại tiểu thư, gả Lạc vương gia, trai tài sắc, hai người thập phần xứng đôi, Lạc nhị tiểu thư, gả Hạ Hầu thái tử, cũng còn có thể. Lạc nhị tiểu thư mặc dù cũng rất đẹp, nhưng với Hạ Hầu thái tử, cũng chỉ có thể coi là được, bất quá, Hạ Hầu thái tử thích, ngoại nhân tự nhiên là thể gì.

      Này thừa tướng hai vị tiểu thư gả đều là tuyệt thế tứ công tử, biết cuối cùng vị tiểu thư, có thể hay cũng gả cho vị nào đó trong tuyệt thế tứ công tử…Này Lạc thừa tướng là có phúc, trong vô hình lại có thể lôi kéo được nhiều thế lực như vậy.

      “Sắc trời còn sớm, bổn vương cùng Mộng Khê ra phủ chỉ vì chung quanh dạo chút, phải tham gia yến hội, nếu Hạ Hầu thái tử có việc trong người, bổn vương cùng Mộng Khê quấy rầy, cáo từ”. Hạ Hầu Thần mặc dù chuyện cùng Nam Cung Quyết, nhưng ánh mắt thường thường lặng lẽ nhìn về phía Lạc Mộng Khê, điều này làm cho Nam Cung Quyết thực thoải mái, cho nên tím lí do mau chóng rời xa tầm mắt Hạ Hầu Thần.

      Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê từ biệt Hạ Hầu Thần, Lạc Tử Hàm, chậm rãi bước về phía trước, tới khi ra khoảng cách rất lớn sau hai người vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hạ Hầu thần dừng ở người Lạc Mộng Khê.

      Sắc trời tối dần, đường cái cũng là càng ngày càng náo nhiệt, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tay trong tay, cùng đám người về phía trước.

      đại sống về đêm phong phú, cổ đại cũng sai, tùy ý có thể thấy được rất nhiều đèn lồng, đem đường phố chiếu sáng như ban ngày, hai bên đường là gian hàng của các tiểu thương, bày bán đủ các loại kiểu dáng vật phẩm.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 95: Tình địch đối trận
      Edit: Hoàng




      Cảnh đêm ở cổ đại, Mộng Khê là lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn được tán thưởng: “ thể tưởng được Thanh Tiêu ban đêm cũng đẹp như vậy”.

      “Ngươi trước kia chưa từng thấy qua sao?”. Ngươi nhưng lớn lên ở Thanh Tiêu đó.

      “Ta từ liền ở tướng phủ, ban ngày làm việc, buổi tối mệt mỏi ngay cả đường đều lười , nào có rảnh rỗi ra ngoài dạo phố xem cảnh”. Ý thức được mình lỡ lời, Lạc Mộng Khê vội vàng giải thích.

      Ghé mắt nhìn sang Lạc Mộng Khê chút nào để ý, Nam Cung Quyết trong lòng dâng lên trận thương tiếc, bàn tay nắm tay bé của Lạc Mộng Khê, chút bất chi bất giác siết lại chặt: Mộng Khê, những ngày tháng trước kia của ngươi, ngay cả nha hoàn cũng bằng, Lạc thừa tướng này làm phụ thân thất trách.

      Còn có Tuyệt tình cung những người đó, những ngày ngươi sống khổ sở bọn họ vì sao đón ngươi về Tuyệt Tình cung, nay ngươi có năng lực tự bảo vệ chính mình, bọn họ lại đến cướp người.

      Lạc Mộng Khê lần này ra chủ yếu là ngắm cảnh đêm, có ham muốn mua sắm, ngược lại là Nam Cung Quyết, thấy được đôi vòng tai thích hợp Lạc Mộng Khê, liền lôi kéo lạc Mộng Khê tới quán phía trước: “Mộng Khê, cảm thấy đôi bông tai này như thế nào?”

      “Rất được”. vòng tai có viên minh châu, trong bóng đêm phát ra ánh sáng trong suốt, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

      “Thử xem xem”. Nam Cung Quyết tháo vòng tai tai Lạc Mộng Khê xuống, vì nàng đeo đôi bông tai này lên.

      Thẩm mỹ của Nam Cung Quyết xác thực sai, Lạc Mộng Khê đeo đôi bông tai này lên, ánh sáng trong suốt nổi bật của minh châu, càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp giống phàm nhân.

      “Lão bản, đôi bông tai này bao nhiêu vậy?” Đây là Nam Cung Quyết lần đầu tiên mua lễ vật cho Lạc Mộng Khê, liền gặp được vật thích hợp với nàng, trong lòng có chút đắc ý, những sính lễ trước đó đều tính.

      Nam Cung Quyết trả tiền, tự nhiên buông lỏng tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cầm gương nhìn ngắm đôi bông tai mới, thình lình có người từ phía sau hung hăng đụng phải nàng chút, Lạc Mộng Khê hề phòng bị liền bị đẩy vào trong đám người đường.

      đường cái người lại rất nhiều, người chen người, người đẩy người, tốc độ lại cũng rất nhanh, Lạc Mông Khê căn bản thể thi triển khinh công rời .

      “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết.....” nhiều người, thanh cũng thực ồn ào, Lạc Mộng Khê cất tiếng gọi lập tức bị bao phủ bên trong tiếng ồn ào đó, bất đắc dĩ, Lạc Mộng Khế chỉ phải để đám người chen lấn về phía trước.

      “Mộng Khê, tại thời gian còn sớm, bằng chúng ta...” Nam Cung Quyết trả ngân lượng sau, nghiêng người nhìn về phía Lạc Mộng Khê, thấy bên cạng trống rỗng, lời đến miệng cũng ngừng hẳn.

      Mọi nơi quan vọng, nhưng cung thể thấy bóng dáng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết trong lòng cả kinh, lo lắng hướng xung quanh tìm kiếm: “Mộng Khê, Mộng Khê”.

      Nam Cung Quyết hiểu Lạc Mộng Khê, nàng ở tình huống như vậy, dùng cách này đùa giỡn với mình, nhưng là, đương kim dời có người có bản lớn như vậy, có thể ở tình huống mình hề phát bắt Lạc Mộng Khê. Duy nhất có thể giải thích đó là, có người dùng biện pháp phi thường bắt nàng: đáng giận, dám gây chuyện trước mắt bổn vương.

      Nam Cung Quyết ánh mắt hơi trầm xuống, hướng thiên phóng cái tín hiệu, lâu sau, vài tên ám vệ xuất trước mặt Nam Cung Quyết: “tham kiến vương gia”.

      “Vương phi ở trong này mất tích, nhanh tìm kiếm, nàng hẳn là xa”. Nếu người nọ chỉ dùng phương pháp đặc thù bắt Mộng Khê, chứng tỏ Mộng Khê là tự nguyện theo . có chế trụ Mộng Khê, Mộng Khê còn có năng lực phản kháng, khi muốn bắt Mộng Khê, hai người chắc chắn đánh nhau, cho nên, bọn họ tuyệt đối xa.

      Bên này, Lạc Mộng Khê theo đám người bước nhanh về phía trước, dần dần, người càng ngày càng ít, Mộng Khê rốt cục có thể tự do hoạt động.

      Vừa rồi, Lạc Mộng Khê cũng hoài nghi là có người đẩy nàng tiến vào trong đám người, cho nên, đường phòng bị, nhưng tới nơi này, người cơ bản tan hết, nàng chút cũng có, chậm rãi yên lòng: Khả năng vừa rồi trùng hợp, ta cũng may, Nam Cung Quyết thấy ta, khẳng định thực vội, ta phải nhanh chút trở lại Lạc Vương Phủ mới được, nhưng nơi này hoàn cảnh thực xa lạ, biết dường nào hồi vương phủ đây......

      Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê suy tư biết lựa chọn con đường nào hồi vương phủ, phía trước cách đó xa, xuất đạo thân ảnh màu trắng quen thuộc, Lạc Mộng Khê trong lòng vui vẻ, hướng đạo thân ảnh màu trắng xuất đường chạy tới: “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết...”

      Đạo thân ảnh kia, đốt thành tro Lạc Mộng Khế cũng nhận được, đúng là suốt ngày thích mặc áo trắng, vô luận dưới tình huống gì cũng đổi y phục có màu khác, Nam Cung Quyết.

      biết vì sao, Nam Cung Quyết vẫn bước nhanh về phía trước, vô luận Lạc Mộng Khê gọi như thế nào, vẫn như hề nghe thấy, quay đầu lại.

      Dần dần Lạc Mộng Khê nhận ra có điểm đúng: người kia, phải Nam Cung Quyết, nếu có khả năng để ý tới ta.

      Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ suy tư lát, vẫn là quyết định theo sau: mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, đem ta dẫn tới nơi này có mục đích gì, ta đều phụng bồi tới cùng.

      Lạc Mộng Khê có lại đuổi sát, mà là chầm chậm tiêu sái ở phía sau, đến cũng là, đạo bạch sắc thân ảnh kia cước bộ cũng chậm lại, Lạc Mộng Khê trong lòng cười lạnh: Quả nhiên ngoài dự đoán của ta

      Ước chừng qua hai nén hương thời gian, thân ảnh mầu trắng chuyển qua lối rẽ, biến mất thấy, Lạc Mộng Khê đứng ở nơi thân ảnh màu trắng biến mất, mọi nơi quan vọng, phát nơi này đúng là đoạn nhai.

      Nhai thượng phong, mang theo nồng đậm lãnh ý xuyên thấu qua quần áo, rót vào da thịt, Lạc Mộng Khê nắm chặt quần áo người, phía sau truyền đến tiếng nam nữ thở dốc, Lạc Mộng khê quay đầu nhìn lại, thân y phục màu trắng Nam Cung Quyết ôm ấp gã nữ tử mỹ mạo cuồng nhiệt duyện hôn.

      Hai người nghiêng người về phía Lạc Mộng Khê, lấy bên cạnh đến xem, tên nam tử áo trắng kia cùng Nam Cung Quyết nhưng ra sườn mặt giống nhau như đúc, nhưng Lạc Mộng Khê biết, phải Nam Cung Quyết.

      Lạc Mộng Khê huy trưởng đánh hướng tên nam tử áo trắng: dám giả mạo Nam Cung Quyết, sống kiên nhẫn.

      Lạc Mộng Khê đối với thân thủ chính mình là có tự tin, với tốc độ này, tên nam tử áo trắng tuyệt đối có khả năng tránh thoát, nhưng ra ngoài dự kiến Lạc Mộng Khê chính là, chiêu thức của nàng thế nhưng xuyên qua tên áo trắng nam tử, đánh tới tảng đá cách đó xa.

      Thạch tiết tung bay, rơi xuống đất, mà đôi nam nữ hôn nhau kia cũng chịu chút ảnh hưởng, Lạc Mộng khê trong lòng sáng tỏ: này hai người phải chân nhân, mà là ảo ảnh.

      cần né tránh, xuất ”. Nếu hai người này đều là giả, người thao túng những người giả này, vậy ngay tại phụ cận, bởi vì cho người giả này ra, chính là để thử mình. Cho nên người nọ cách nơi này quá xa, nếu , chẳng phải là xem được biểu tình phấn khích của nàng sao.

      Lạc Mộng Khê rứt lời, cơn gió thổi qua, phía sau trống giỗng xuất người, Lạc Mộng Khê ổn định tâm thần, chậm rãi xoay người nhìn lại, ánh vào mí mắt, là ra dung nhan rất đẹp, rất quen thuộc: “Lâm Huyền Sương, như thế nào là ngươi?”.

      “Lạc Mộng Khê, ta thích Nam Cung Quyết”. Lâm huyền Sương e dè, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung nhìn thẳng Lạc Mộng Khê: “ Vừa rồi tất cả những gì ngươi xem là ảo ảnh, ngươi cũng tin tưởng Nam Cung Quyết đúng ?” Nếu , vừa rồi ngươi như thế nào lại ra tay đánh Nam Cung Quyết.

      “Sai, Nam Cung Quyết trừ bỏ ta, cũng thân cận nữ tử khác”. Lạc Mộng Khê thanh bình tĩnh mang theo khiêu khích: “Tại đây khi ảo ảnh xuất , ta cũng biết, người kia phải Nam Cung Quyết”.

      Lâm huyền Sương, biết phải ngươi rất si tình, vẫn là biết xấu hổ, thế nhưng tạo ra ảo ảnh cùng Nam Cung Quyết kết hôn để lừa gạt ta. Bất quá, cũng phải lại, lâm Huyền Sương có thể chế ra ảo ảnh, có phải hay chứng tỏ, nàng cũng tinh thông cái gì kì môn độn giáp linh tinh bãi trận thuật….

      “Lâm Huyền Sương, ngươi hôm nay hao phí tâm sức dẫn ta tới nơi này, chỉ để những lời này sao?”. Lâm Huyền Sương là trở về dược vương cốc trở lại, vẫn là căn bản nàng có trở về.

      “Lạc Mộng Khê, ta hi vọng ngươi có thể đem Nam Cung Quyết tặng cho ta”. Lâm Huyền Sương lại tung ra câu giống như trái bom. (con mụ này hết , ta muốn rạch mấy nhát dao cái mặt như hoa của ả - _ -).

      Lạc Mộng Khê cười nhạo tiếng: “ngươi nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết lại thương ngươi, nếu lúc trước đuổi ngươi hồi Dược Vương cốc”.

      Đối với việc Lâm Huyền Sương đột nhiên hồi Dược Vương cốc, Lạc Mộng Khê vẫn luôn hoài nghi, Nam Cung Quyết nghĩ , Lạc Mộng Khê cũng thức thời hỏi.

      Hôm nay nhìn thấy Lâm huyền Sương, nghe nàng phen thổ lộ hề che dấu, Lạc Mộng Khê rốt cuộc khẳng định suy đoán của mình lúc trước: Lâm Huyền Sương là bị Nam Cung Quyết đuổi .

      “Chỉ cần người rời khỏi , ta có biện pháp làm cho thượng ta”.

      “Lâm Huyền Sương, ngươi biết là chính mình biết xấu hổ sao? Nam Cung Quyết là phu quân của ta Lạc Mộng Khê, ta vì sao phải rời khỏi thành toàn ngươi?” Huống chi, tại Nam Cung Quyết thương ngươi, tương lai cũng thượng ngươi.

      “Lạc Mộng Khê, ta cầu ngươi, đem nam Cung Quyết tặng cho ta” Lâm Huyền Sương “bùm” tiếng quỳ đến trước mặt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê từ trong khiếp sợ lấy lại được tinh thần, Lâm Huyền Sương bỗng nhiên mở miệng: “Đây là ta Lâm Huyền Sương lần đầu tiên cầu người, cũng là trừ bỏ cha mẹ ở ngoài, lần đầu tiên hướng ngoại nhân quỳ xuống”.

      “Nguyên bản, ta nghĩ rời Lạc Vương phủ là có thể quên Nam Cung Quyết, nhưng sau khi trở lại Dược Vương cốc, ta chẳng những thể quên , ngược lại tưởng niệm ngày càng nhiều, khi đó ta mới biết được ta thể có Nam Cung Quyết”.

      “Ta…ta có bầu”. Khổ nhục kế bi kịch hơn ta cũng từng xem qua, Lâm Huyền Sương, ngươi chiêu này khổ tình kế đối với ta căn bản mà hề gì, ngươi muốn dùng kế, lão nương phụng bồi ngươi, nhìn xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

      Lâm Huyền Sương quả nhiên bị những lời này của Lạc Mộng Khê làm chấn động, nửa ngày lấy lại được tinh thần, Lạc Mộng Khê mi khẽ nhếch, trong lòng cười nhạo tiếng, tiếp theo diễn khổ tình kế:

      “Lâm nương, Nam Cung Quyết bệnh hiểm nghèo khỏi hẳn, tin tức này nương có nghe , dung mạo của ta cũng khôi phục, Mộng Khê cùng Quyết đều là người bình thường”.

      “Lúc trước Mộng Khê vẫn dám có bầu, sợ con của chúng ta cũng giống như chúng ta, trời sinh mang đến bệnh hiểm nghèo, nay, chúng ta đều khôi phục bình thường, lại cần lo lắng”.

      “Nếu ta đem Nam Cung Quyết tặng cho ngươi, con của chúng ta vừa sinh ra có phụ thân, với , công bằng……”

      Người cổ đại là cho phép nạp thiếp, phải Lâm Huyền Sương muốn làm thiếp, mà là Nam Cung Quyết đối Lạc Mộng Khê thâm tình, Lâm Huyền Sương xem ở trong mắt, biết rằng, nếu Lạc Mộng Khê li khai nơi này, Nam Cung Quyết căn bản thích thượng nàng, lại càng lấy nàng.

      “Lạc Mộng Khê, ngươi có thể cho ta xem dung mạo tại của ngươi hay ?” Lâm Huyền Sương sau khi trở về Dược Vương cốc, toàn bộ Thanh Tiêu lưu truyền, Lạc Mộng Khê có dung mạo khuynh thành, điều này lại càng làm gia tăng ý niệm muốn trở lại bên cạnh Nam Cung Quyết của Lâm Huyền Sương.

      Lúc trước Quyết cự tuyệt ta, có phải hay là do biết chính mình còn nhiều thời gian, muốn hại ta, nay, bệnh của khỏi, nếu Lạc Mộng Khê li khai , lại cự tuyệt ta. (mụ điên, ở đó mà mơ mộng hão huyền …)

      Lạc Mộng với dung mạo chính mình có tự tin, nàng cam đoan, mỗi danh nữ tử nhìn thấy sau, đều rất đố kị, Lâm Huyền Sương tuy đẹp, nhưng nếu so sánh cùng Lạc Mộng Khê, vẫn là kém chỉ chút. Bất quá, đây là Lâm Huyền Sương tự tìm, trách được nàng Lạc Mộng Khê: chậm rãi tháo xuống khăn che mặt, khuynh thế dung nhan làm thiên địa thất sắc, ánh nắng cũng trở nên ảm đạm.

      Lâm Huyền Sương khó có thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê, thất thần hồi lâu: đây là dung mạo Lạc Mộng Khê, rất đẹp, đời có từ ngữ nào có thể biểu đạt dung mạo của nàng….

      “Lâm nương, tuy rằng ta biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng trước đây có rất nhiều người cho rằng xấu nhan của ta xứng với Nam Cung Quyết, nhưng tướng mạo tại của ta, hẳn là có thể xứng đôi với Nam Cung Quyết ”.

      “Huống chi, chúng ta còn có đứa , mang thai 10 tháng sau, đứa xuất thế, cảm tình của ta cùng Nam Cung Quyết là ai có thể chia rẽ”. Nếu như ngươi thức thời, nên lập tức rời , nên ở trong này tự làm xấu mặt.

      Ước định giữa Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình, cũng chỉ có Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, ba người biết, những người khác cũng biết được.

      Cho nên, lúc này Lạc Mộng Khê dối, cũng có người ngoài biết. Dù sao ở trong mắt người ngoài, nàng cùng Nam Cung Quyết chính là đôi vợ chồng ân ái, nàng có thai, bình thường.

      Tình thực kì diệu, thế nhưng làm cho người tâm cao khí ngạo, lạnh lùng như Lâm Huyền Sương phóng thấp tư thái, hướng Lạc Mộng Khê quỳ xuống. Lạc Mộng Khê mặc dù có chút đồng tình Lâm Huyền Sương đối với Nam Cung Quyết thâm tình, nhưng cũng cách nào chấp nhận nàng xen vào giữa nàng và Nam Cung Quyết.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :