1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5. Cuộc sống đau khổ
      Edit : kun’xjh

      Lúc Lạc Mộng Khê về đến phủ trời sắp tối, trước cổng tướng phủ có hai thị vệ lực lưỡng đứng . nữ tử tuổi xấp xỉ Lạc Mộng Khê ở trước cổng, lo lắng nhìn phía trước, trông ngóng chờ đợi.

      Khi nhìn thấy Lạc Mộng Khê hai mắt nữ tử kia sáng lên, đáy mắt lóe nồng đậm vui sướng, chạy nhanh ra chỗ Lạc Mộng Khê:“Tiểu thư, ngươi cuối cùng trở về!”

      Nữ tử này tên là Băng Lam, là nha hoàn của Lạc Mộng Khê . Hai năm trước, Tuân nhũ mẫu dẫn theo Lạc Mộng Khê ra phố nhìn thấy Băng Lam đường bán mình để chôn cất cha.

      Tuân nhũ mẫu tuổi cũng cao, ngày tháng lại còn dài, có khả năng ở bên chăm lo cho Lạc Mộng Khê mãi được, liền mua Băng Lam về để làm bạn với Lạc Mộng Khê . Băng Lam cùng Tuân nhũ mẫu có quan hệ, Lạc Mộng Khê đương nhiên nhớ nàng.

      “Tiểu thư, ngươi mấy ngày nay đâu, buổi tối cũng quay về phủ?” Tới trước mặt Lạc Mộng Khê, Băng Lam sốt ruột hỏi :“ thấy ngươi, ta lo muốn chết......”

      Lạc Mộng Khê muốn trả lời bất thình lình giọng nữ tử cay nghiệt vang bên tai:“Lạc đại tiểu thư thế nào lại hồi phủ !”

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn hướng giọng truyền đến, chỉ thấy thân hồng y diễm lệ, đầu mang đủ thứ trâm gài tóc, nữ tử khuôn mặt nhắn thoa tầng phấn dày, đám nha hoàn vây quanh, chậm rãi ra phủ, đứng ở thềm, từ cao nhìn xuống Lạc Mộng Khê, trong mắt tràn ngập trào phúng cùng khinh thường:

      “Đại tỷ mấy ngày rồi về Tướng phủ, Tứ muội ta còn tưởng Cảnh vương gia dạ tin vào lời dối của ngươi, để Đại tỷ vào ở trong Cảnh vương phủ chứ, giờ xem ra, Tứ muội đoán sai, ta rồi, Cảnh vương gia cùng Nhị tỷ trai tài sắc, duyên trời định, chỉ bằng vài ba câu của ma quỷ mà đòi chia rẽ bọn họ sao ......”

      Nữ tử cười đắc ý, nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt tràn đầy hả hê:

      “Đại tỷ, ta biết ngươi muốn bay lên đầu làm phượng hoàng, nhưng mà ngươi phải tự biết mình biết ta, lấy thân thế, tướng mạo của Đại tỷ ngươi mà làm chính thất là có khả năng , làm thiếp thất, hẳn là có vấn đề gì lớn......”

      “Ngươi xong chưa?” phải mọi người nghe nhầm, thanh của Lạc Mộng Khê như trận gió lạnh thổi qua, Tứ tiểu thư và đám người này đều bị lãnh bất thình lình này làm cho run lên.

      Tứ tiểu thư trong lòng cả kinh: Đây là có chuyện gì, trước kia, mỗi khi ta châm chọc người quái dị này nàng cũng phản ứng, chỉ biết ủy khuất khóc lớn, nhưng hôm nay, nàng đối với lời của của ta lại thờ ơ . trong nháy mắt, ta đối với nàng lại sinh ra sợ hãi, đây là ảo giác sao, hẳn là ảo giác, nhất định là ảo giác......

      Tứ tiểu thư chịu thua, tự trấn an mình, lại lần nữa châm biếm Lạc Mộng Khê:“Đại tỷ, chuyện ngươi thích Cảnh vương gia mọi người đều biết, ngươi cần ở trước mặt ta giấu diếm, bằng như vậy , đêm nay tiểu muội ta đúng lúc muốn đến Cảnh vương phủ, liền mang Đại tỷ cùng đến, nếu Đại tỷ vận khí tốt, chừng có thể gặp được Cảnh vương gia......”

      Lạc Mộng Khê khinh thường hừ tiếng, trong lòng thầm thở dài: Lạc đại tiểu thư này giống với bọn muội muội cay nghiệt kia, người tâm tính đơn thuần như nàng thích hợp ở tướng phủ......

      “Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư, Lạc vương gia sắp vào thành !” gã nô bộc từ trong chỗ rẽ chạy tới, mệt thở hồng hộc, ràng là muốn đem tin tức này mau chóng cho Tứ tiểu thư, mạch cấp bách chạy vào.

      ?” Tứ tiểu thư ban đầu là tràn ngập trào phúng lúc này đáy mắt lên tia kinh hỉ cùng suy tính, bước nhanh xuống bậc thang:“Mau mau mau, cho xe ngựa chạy đến cổng thành, ta muốn nhìn thấy phong thái của Lạc vương gia!”

      “Còn Cảnh vương phủ......” Gã nô bộc giọng hỏi.

      “Chờ ta gặp Lạc vương gia !” Tứ tiểu thư kiên nhẫn trả lời .

      Đột nhiên, đến bên cạnh Lạc Mộng Khê, Tứ tiểu thư giống như nghĩ ra cái gì:“ xong rồi, Cảnh vương phủ sớm hạ lệnh cho Đại tỷ tiến vào!” Nữ tử cố tình bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn hướng:“Làm sao bây giờ, xe ngựa này dừng lại ở ngoài cổng vương phủ, tiểu muội ta thể đem đại tỷ giấu ở trong xe để mang vào phủ a......”

      “Dài dòng!” Lạc Mộng Khê hờn giận khẽ mắng tiếng, coi ai ra gì nhấc chân về phía trước.

      Đáng giận, lại coi thường lời của ta, Tứ tiểu thư trợn mắt lên, rất nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê:“Lạc Mộng Khê, ngươi đứng lại đó cho ta!”

      Nhận thấy Tứ tiểu thư kia đến phía sau mình, Lạc Mộng Khê hừ lạnh tiếng, muốn ra tay giáo huấn nàng thanh lo lắng, nhắc nhở của gã nô bộc truyền đến:“Tứ tiểu thư, Lạc vương gia hẳn là vào thành, nếu người , kịp !”

      Tứ tiểu thư như tỉnh mộng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Mộng Khê liếc mắt cái:“Lạc Mộng Khê, ngươi, đợi ta trở về tính sổ với ngươi!”

      xong, hề nán lại, xoay người bước nhanh đến chỗ xe ngựa.

      Đám nha hoàn vây quanh, đứng gần cổ xe ngựa phô trương mà tứ tiểu thư ngồi, gã nô bộc rất nhanh cho xe hướng đến cổng thành.

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi lóe, viên thạch tử ra trong tay, nhàng bắn ra, thạch tử rất nhanh bắn đến chỗ ổ trục của bánh xe.

      Chỉ nghe “Phanh!” thanh vang lên, bên bánh xe ngựa bị rơi xuống, làm cho xe ngựa giữ được thăng bằng, đem thùng xe cùng Tứ tiểu thư trong xe hất văng ra ngoài......

      Bởi vì xe ngựa vừa mới rời , vẫn chưa xa, xe ngựa xảy ra cố, khiến thị về ở cổng tướng phủ cùng đám nha hoàn ở lại thất kinh trợn mắt há hốc mồm, cho đến lúc tiếng khóc nức nở, tiếng gầm gừ phẫn nộ của Tứ tiểu thư truyền đến, mọi người mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh đến hướng xe ngựa......

      Tứ tiểu thư kia thân là Tướng phủ tiểu thư, xảy ra chuyện này dĩ nhiên là mắng đám nha hoàn theo bên người cũng gã nô bộc bằng lời lẽ thô tục, khó nghe . Mọi người tức giận mà dám gì chỉ biết đứng tại chỗ nghe nàng đanh đá, chửi đổng:

      “Các ngươi thất thần cái gì, còn mau chuẩn bị cổ xe ngựa mới, nếu bỏ lỡ thời điểm được nhìn phong thái của Lạc vương gia, bổn tiểu thư tha cho các ngươi!”

      Tứ tiểu thư được nâng dậy từ trong thùng xe, búi tóc đầu rối như tổ chim, y phục diễm lệ cũng bị thủng mấy chỗ, bộ dáng thập phần chật vật, nhưng nàng vẫn kiêu ngạo ương ngạnh chỉ huy đám nha hoàn kia.

      Mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy Tứ tiểu thư bị mất mặt, Băng Lam đương nhiên cũng ngoại lệ, đứng ở cổng Tướng phủ, nhìn Tứ tiểu thư chật vật nhịn nổi mà thầm cười trộm:“ thể tưởng được nàng cũng có ngày hôm nay!”

      “Băng Lam, đừng nhìn, ta đói bụng, có gì để ăn hay ?” Lạc Mộng Khê lạnh lùng quét Tứ tiểu thư liếc mắt cái, đáy mắt lên tia lạnh như băng: Đây chính là quà ra mắt......

      “Có có có!” Băng Lam trong phút chốc hoàn hồn:“Tiểu thư, ngươi về phòng trước, ta đến phòng bếp lấy đồ ăn cho ngươi !”

      Lạc Mộng Khê theo trí nhớ của Lạc đại tiểu thư đến địa phương, đây là tiểu viện hết sức xa xôi, xa xa nhìn lại, hết sức lụi bại, trong viện cỏ dại mọc thành bụi, nhưng mà trong phòng lại rất sạch , bố trí mặc dù đơn giản, cũng mất vẻ thưởng thức, xem ra tính cách của Lạc đại tiểu thư này mặc dù yếu đuối, nhưng cũng là nữ tử huệ chất lan tâm.

      Trong khi Lạc Mộng Khê quan sát khắp phòng Băng Lam bưng bát mỳ nóng hổi vào phòng:“Tiểu thư, vẫn còn nóng hãy ăn !”

      Hương thơm bay vào mũi, làm cho Lạc Mộng Khê vài ngày chưa ăn gì rất nhanh ngồi vào bàn cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn mỳ.

      Mùi vị ngon, Lạc Mộng Khê ăn xong, ngẩng đầu nhìn Băng Lam, muốn nàng mỳ này là do ai làm . Lúc này Băng Lam tuy rằng đứng cách đó xa, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn bát mỳ trước mặt Lạc Mộng Khê.

      Vẻ mặt của Băng Lam, cùng với nàng ngừng động tác nhấm nuốt làm cho Lạc Mộng Khê ý thức được việc:“Băng Lam, ngươi còn chưa ăn cơm sao?”

      phải, phải, nô tỳ ăn rồi !” Băng Lam vội vàng phủ nhận, vì chứng minh lời mình , Băng Lam bước nhanh đến bên bàn, cầm lấy hộp thức ăn bàn, mở ra nhìn, bên trong đủ loại điểm tâm:

      “Tiểu thư ngươi xem, đây là điểm tâm lấy từ theo phòng bếp, nô tỳ ăn no ......” Lạc Mộng Khê nhìn điểm tâm trong hộp thức ăn, gì, mâu quang nhìn về phía, Băng Lam cười gượng hai tiếng, lơ đãng cúi đầu, thấy khối điểm tâm trong hộp bị cắn miếng.

      “Tiểu thư, khối điểm tâm này là nô tỳ ăn qua ......” Băng Lam hơi sửng sốt, cầm lấy khối điểm tâm nhanh chóng nhét vào miệng, lại nhìn thấy trong hộp điểm tâm xuất mấy sợi tóc…..

      “Điểm tâm này đều là của người khác ăn hết để lại sao!” Lạc Mộng Khê thanh bình tĩnh, đáy mắt ngưng tụ.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      tiểu Viên Viên, giahan, Snow3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: Lạc vương thần bí
      Edit : Gió Lạc
      Beta : kun’xjh
      "Ở chỗ này chờ, ta ra ngoài chút! " xong, Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn rời .

      " Tiểu thư, có việc gì gấp cũng chờ ăn xong bát mỳ Trường Thọ này rồi hãy , nếu gặp phải điềm xấu! " Băng Lam vội vã : "Hôm nay chính là sinh nhật của ngươi a.... "

      Lạc Mộng Khê trong lòng kinh ngạc, con ngươi hơi trầm xuống: Ta vậy mà sống lại đúng vào ngày sinh nhật của Lạc Đại tiểu thư, đây phải là vừa khéo sao, sinh nhật Lạc Đại tiểu thư này chỉ có bát mỳ Trường Thọ như vậy kết thúc, đây phải là, dưới tình huống này, nàng càng ăn càng xui sao.....

      Lạc Mộng Khê căn thận nhìn cánh tay rồi lại nhìn xuống chân, điển hình của suy dinh dưỡng a.

      " Tiểu thư, ăn xong rồi hãy ! " Băng Lam đem bát mỳ bưng tới trước mặt Lạc Mộng Khê . Sau khi Lạc Mộng Khê dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ăn xong, liền ra khỏi phòng.

      lúc sau, Lạc Mộng Khê trở về, trong tay cầm cặp lồng đựng đầy thức ăn, bên trong toàn là cao lương mỹ vị, mùi thức ăn theo gió bay vào trong mũi, làm cho bụng Băng Lam truyền đến từng tiếng ục ục: " Cái này cho ngươi, cầm lấy ăn ! "

      Lạc Mộng Khê đem thức ăn đưa tới trước mặt Băng Lam, ngồi vào bàn nhàng nhấp ngụm trà.

      " Tiểu thư, người lấy những thứ này ở đâu? " Đối mặt với bàn thức ăn trị giá gần trăm lượng bạc, Băng Lam sợ hãi trợn mắt há mồm: có là cho nàng ăn, trước kia, đối với loại thức ăn này nàng chỉ có thể nhìn....

      "Ta lấy trong phòng bếp! " Lạc Mộng Khê buông tách trà trong tay xuống, thấy Băng Lam còn muốn hỏi lại, Lạc Mộng Khê liền mở miệng ngăn lời của nàng: "Đừng hỏi nhiều như vậy, thức ăn phải ăn lúc còn nóng, để nguội còn hương vị! "

      Băng Lam trả lời tiếng, ngồi vào bàn bắt đầu ăn . lâu sau, Băng Lam buông đôi đũa trong tay xuống, xúc động : " lâu được ăn no như vậy rồi! "

      Nhìn Lạc Mộng Khê ngồi bên cạnh lời nào, Băng Lam khẽ thở dài: "Tiểu thư, sống ở đời, có phải người tốt được báo đáp a? "

      "Tại sao lại hỏi như vậy? "Lạc Mộng Khê hỏi lại.

      "Người cùng Nhị tiểu thư, Tam thiếu gia đều ra đời cùng ngày, bọn họ so với ngươi chậm hơn mấy canh giờ . người tốt tính lại bị mọi người khi dễ, còn bọn họ tính cách ngoan hiểm độc, lại được toàn bộ Lạc gia xem như là bảo vật! "

      " Nhân sinh nhật hôm nay, Cảnh Vương gia tặng quà cho Nhị tiểu thư, nhân tiện mời lão gia, phu nhân, Tam thiếu gia, Tứ tiểu thư đến Vương phủ, nhưng lại mời người... "

      Lạc gia đúng là gia tộc vô cùng đặc biệt, thường con cháu tối đa chỉ được cưới thê hai thiếp . Đương nhiên, nếu có người muốn cưới nhiều hơn cũng có thể, nhưng mà sau khi nạp thiếp thể ở trong Lạc phủ, nếu sinh hài tử, đứa bé có thể mang họ Lạc, nhưng được nhập tên vào gia phả Lạc gia.

      Chủ nhân của phủ Thừa tướng này là người thích phân chia dưới, dựa vào tên của bọn họ cũng có thể hiểu được, Lạc Tử Hàm là con của chính thất, cho nên trong tên có chữ Tử, Lạc Mộng Khê là con do thiếp sinh ra, trong tên của nàng có chữ Mộng.

      Nhưng làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy khó hiểu chính là vị Tứ tiểu thư kia là do tam phu nhân hạ sinh, theo lý mà trong tên nàng ấy cũng phải có chữ Mộng, nhưng theo Băng Lam cho biết, Tứ tiểu thư gọi là Lạc Thải Vân.

      Trong lúc Lạc Mộng Khê còn mơ hồ, Băng Lam sớm ra đáp án: "Tứ tiểu thư là do nữ nhân bên ngoài của lão gia hạ sinh, căn bản nên vào Lạc phủ, nếu phải Tam phu nhân chỗ ở, hơn nữa, mẫu thân Tứ tiểu thư bệnh nặng qua đời, nàng có cơ hội ở trong Lạc phủ mà kiêu ngạo... "

      Con mắt Lạc Mộng Khê hơi lóe lên: " Chuyện Lạc vương gia là sao ? Lạc Thải Vân giống như rất thích !"

      " Đó là Tứ tiểu thư đơn phương! " Băng Lam phản đối: " Mọi người trong kinh thành đều biết, Lạc vương gia ở trong Thiếu Lâm tự năm năm, vẫn chưa từng quay về kinh, lần này Khang vương Nam Cung dạ mưu đồ làm phản, Lạc vương gia có công xử án nên Hoàng Thượng lệnh cho Lạc vương gia về kinh lĩnh thưởng..... "

      Đột nhiên, Băng Lam như nghĩ ra cái gì đó, nét mặt lộ ra vẻ nhu thuận: "Nghe diện mạo của vị Lạc vương gia này so với Cảnh vương gia còn có phần tuấn mỹ hơn . Ba ngày trước, tin tức Lạc Vương gia trở về lan rộng, rất nhiều nữ tử muốn thấy phong thái của Lạc vương gia lần a.”

      " Vừa rồi nô bộc báo tin, hẳn là Lạc vương gia vừa mới tới kinh thành, nếu ta đoán nhầm lúc này tửu lâu ở hai bên cổng thành đứng đầy các thiên kim tiểu thư, dân chúng hai bên đường cần phải ra...."

      Vừa mới đến kinh thành, hai mắt Lạc Mộng Khê lóe lên, trong đầu ra khung cảnh lúc gặp nhuyễn kiệu ở ngoài thành: chẳng lẽ người trong kiệu chính là Lạc vương gia Nam Cung Quyết.....

      " Nam Cung Quyết thân là hoàng thất vương gia, năm năm trước chạy tới Thiếu Lâm tự làm gì? " Lạc Mộng Khê giống như thờ ơ hỏi.

      Nghe vậy, Băng Lam đáy mắt nhu nhược, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu thư, tâm tư của ngươi tất cả đều để ở người Cảnh vương gia, đối với chuyện của Lạc vương gia đương nhiên để tâm, bất quá về chuyện của Lạc Vương gia, ta cũng chỉ là nghe , về phần thiệt giả cũng biết ! "

      "Nghe đồn rằng, Lạc vương gia từ thông minh lanh lợi, trong số các hoàng tử, là người xuất sắc nhất, được Hoàng thượng thích, nhưng năm Lạc vương gia mười tuổi, hậu cung bị cháy, mẫu thân của là Lạc quý phi bị đại hỏa thiêu hỏa thiêu chết."

      "Sau đó, Lạc vương gia trở nên trầm mặc ít , có thể là do hoài niệm mẫu thân mà sinh bệnh làm cho thân thể ngày càng suy yếu."

      " ngày mùa thu năm mười bốn tuổi, hoàng đế ở trong hoàng cung thiết yến, văn võ bá quan cùng nhau ăn cua ngắm cúc, là tiểu hài tử, đối với những thứ mới lạ bao giờ cũng cảm thấy hiếu kỳ . Thừa dịp mọi người chú ý, tiểu Lạc vương gia lén ăn cua, làm cho bệnh tình thêm nặng, tưởng chừng mất mạng, vào lúc này phương trượng Thiếu Lâm tự đại sư có việc tiến cung, gặp được tiểu Lạc vương gia, liền đưa về Thiếu Lâm tự.... "

      Lạc Mộng Khê tiếng động hừ tiếng: quý phi chết cháy trong hậu cung, sợ là có người cố ý nhúng tay vào, chính là thương đánh đầu điểu . lúc đó Nam Cung Quyết xuất sắc như vậy, người khác đố kị mới là lạ.......

      Bất quá, tại sao bọn họ trực tiếp giết chết Nam Cung Quyết, mà là hại chết mẫu thân của ? Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê giải thích được: chẳng lẽ là muốn mượn việc này đả kích Nam Cung Quyết, dù sao cũng chỉ là hài tử mới mười tuổi, đối với mẫu thân hẳn là muốn xa rời.

      Nam Cung Quyết mười tuổi bắt đầu sinh bệnh, đến năm mười bốn tuổi bệnh trở nên nặng hơn, cua là vật đại hàn, người thân thể bệnh nặng vốn là hư, lại ăn cua, quả thực là muốn chết.

      Bất quá, giờ Nam Cung Quyết gặp đại nạn chết, còn lập công quay về kinh . Nhi tử của hoàng đế Nam Cung Khôn năm trước trong trận phản loạn đa số bỏ mạng, giờ chỉ còn lại Lạc vương Nam Cung Quyết sống sót lại lập công lớn, xem ra hoàng đế Thanh Tiêu quốc tiếp theo phải là Nam Cung Phong, mà là Nam Cung Quyết!

      Nam Cung Phong quay về kinh cũng năm, thế lực trải rộng khắp cả kinh thành, Nam Cung Quyết nếu muốn bình định lập công, khẳng định bản thân cũng có thế lực, nếu hai người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trận tranh đấu này tuyệt đối rất đặc sắc a!
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      thỏ thỏ, tiểu Viên Viên, Aliren5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7. Gặp lại Lạc vương
      Edit : Gió Lạc
      Beta : kun’xjh

      Giờ tý, cả phủ Thừa tướng đều đã ngủ say . Trời đất mảnh yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu mặt đất làm cho bóng đêm vô hạn tăng thêm vẻ huyền bí, mờ ảo . Trong bụi cỏ, tiếng côn trùng kêu to trong màn đêm yên ắng tạo cảm giác hết sức vang dội.

      Đột nhiên, một thân ảnh bạch y yểu điệu xuất hiện nóc nhà, xung quanh một bóng người, Lạc Mộng Khê thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy về phía.

      Chuyến này, nàng chỉ có một mục ́ch, là phải tìm ra kẻ đã hại chết Lạc Mộng Khê ở ̉ đại này.

      Lạc Mộng Khê thi triển thân pháp kì lạ, dùng tốc độ cực nhanh để vào phủ Thừa tướng như vào chổ người, thẳng về phía nàng đã xác ̣nh.

      Đột nhiên, một cuộc đối thoại rất nhỏ truyền vào tai Lạc Mộng Khê: " Thải Vân, hôm nay nhìn thấy Lạc vương gia chưa? " Là thanh của nữ nhân đứng tuổi.

      Lạc Thải Vân thở dài, trong giọng nói có chút mất mác: " Lạc vương gia khi vào thành ngồi trong nhuyễn kiệu, ta cũng nhìn thấy bộ dạng của Lạc vương gia....."

      " Vậy ngươi có nghĩ đến biện pháp khiến Lạc vương gia chú ý đến ngươi?" Nữ nhân đứng tuổi thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong giọng nói đầy vẻ chờ mong.

      Lạc Thải Vân uể oải lắc đầu: " Lạc vương gia ngồi trong nhuyễn kiệu, trước sau đều có rất nhiều thị vệ, hơn nữa bọn họ rất nhanh, ta kịp nghĩ đến biện pháp khiến Lạc vương gia chú ý....."

      "Ha hả, sao, nữa tháng sau là tiệc rượu hoa Cúc, Lạc Thải Vân của ta thông minh, xinh đẹp như vậy, nhất ̣nh có thể nổi trội hơn những người khác, như mong muốn gả cho Lạc vương gia !" Trong giọng nói che dấu sự tự tin: "Thải Vân, ngươi là do một tay ta dạy dỗ, nương tin tưởng vào khả năng của ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho nương thất vọng......"

      "Nương, ngươi yên tâm Lạc Tử Hàm có thể làm cho Cảnh vương gia sủng ái nàng, ta so với nàng còn xinh đẹp hơn tuyệt đối thua kém nàng......" Lạc Thải Vân tràn đầy tự tin, giống như vị trí Lạc vương sớm thuộc về nàng.

      "Đúng rồi, Lạc Tử Hàm hồi phủ chưa?" Nói đến Lạc Tử Hàm, giọng nữ nhân đứng tuổi đột nhiên thay đổi, nghiêm mặt đứng lên.

      Lạc Thải Vân hừ nhẹ một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Chưa về, sau bữa tiệc tối qua, Lạc Tử Hàm liền cùng Cảnh vương gia tay trong tay rời , chắc là ở lại Cảnh vương phủ...."

      Đáy mắt Lạc Mộng Khê trầm xuống: Lạc Tử Hàm ở Cảnh vương phủ, xem ra nếu muốn điều tra rõ chân tướng, ta phải Cảnh vương phủ một chuyến.....

      Trong viện, một bóng trắng lên trong nháy mắt lại biến mất, trong phòng hai người tiếp tục bàn bạc sự tình, căn bản biết có người im lặng đến sau đó im lặng rời .

      Ra khỏi phủ Thừa tướng, Lạc Mộng Khê chạy vội đến Cảnh vương phủ, Lạc Mộng Khê ở hiện đại là sát thủ, luôn ́ gắng dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lần này đến Cảnh vương phủ, nàng hề tiêu sái đường phố, mà chỉ tạt qua.

      Trăng thanh gió mát, ban ngày ngã tư ồn ào náo nhiệt, giờ đã yên tĩnh vắng vẻ, có người trong mộng đẹp ngủ yên, lại có người gặp toàn ác mộng, giống như những tranh đấu ở bên ngoài chỉ là cơn gió nhẹ.

      Hoàng cung Di Hương Điện

      " cần...........Ta cần ăn những thứ này, thái y đã từng căn dặn, ta thể ăn những thứ này........Các ngươi mau lấy , mang ......." Nhìn thức ăn bàn và tay thái giám, quả nhiên đều có thể làm hắn vô thanh vô thức* mà mất mạng . Nằm ở giường, sắc mặt của tiểu nam hài nhợt nhạt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi.

      (Vô thanh vô tức [无声无息] : thanh, có hơi thở. Cũng có khi chỉ người có tiếng tăm, được người khác biết)

      "Tiểu vương gia, đây là cua do Hoàng thượng ban cho ngài, ngài ăn chính là kháng chỉ!" Thanh kì quái của thái giám cứ quanh quẩn trong phòng, những nếp nhăn khuôn mặt già nua chút cảm xúc, con ngươi nhấp nháy tàn nhẫn cười lạnh.

      "Ngươi nói bậy, khi phụ hoàng có ở đây thái y đã căn dặn, hắn sẽ bức ta ăn cua, ta......Ta hiện tại phải hỏi phụ hoàng........" Nói xong tiểu nam hài muốn xuống giường tìm Hoàng Thượng.

      Lão thái giám mâu quang phát lãnh, khoát tay áo ra hiệu cho vài tên tiểu thái giám phía sau, nhóm tiểu thái giám lập tức hiểu ý, bước nhanh về phía trước, đem tiểu nam hài vừa mới ngồi dậy gắt gao đặt lại giường, thanh lãnh đạm của lão thái giám trong phòng vang lên: "Các ngươi tới hầu hạ Tiểu vương gia ăn cua !"

      " cần.....Ta ăn cua....." Nhìn con cua ngày càng gần, tiểu nam hài liều mạng giãy dụa, thân thể mắc bệnh lâu năm mà trở nên suy nhược, hơn nữa lúc này tay chân hắn bị đám thái giám đè giữ, căn bản hắn thể động đậy.

      Nhìn cua trong cái ̃a trước mặt mình, tiểu nam hài gắt gao ngậm miệng lại, nước mắt tuyệt vọng chảy ra: "Đem miệng của hắn mở ra, nhét con cua vào....."

      Tiểu nam hài hai răng cắn chặt, muốn cự tuyệt thứ có thể tước đoạt mạng này của hắn, nhưng hắn chỉ có một mình vả lại thân thể suy nhược, nên bị bọn thái giám buộc phải mở miệng đem con cua nhét vào.

      Nước cua ấm áp chảy vào lồng ngực, từ phổi dâng lên một ̉ hàn khí, trong nháy mắt lan ra khắp tứ chi.......

      Trong phòng ngủ xa hoa, nam tử nằm ngủ giường lớn trạm trổ hoa văn tinh xảo đột nhiên ngồi dậy, đáy mắt ánh lên một tia phẫn nộ, trán giàn dụa mồ hôi, hơi thở dồn dập, gấp gáp, nhìn cảnh vật cùng đồ trang trí trước mặt, nam tử nhẹ nhàng thở dài: ra là nằm mơ !

      Bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, nam tử còn buồn ngủ, tùy tiện khoác áo, đứng dậy về phía cửa sổ, mắt nhìn về phía xa xăm, con ngươi trở nên sâu thẳm suy tư: Cơn ác mộng này đã còn xuất hiện từ ba năm trước, tại sao hôm nay một lần nữa xuất hiện?

      Đúng vậy, người nam tử đó chính là Lạc vương gia Nam Cung Quyết nổi danh . Năm đó, bệnh tình hắn trở nặng, làm hắn thiếu chút nữa mất mạng, phải vì hiếu kì mà ăn cua, mà là bị người khác ́ ý bỏ vào.

      Bên trong Hậu cung giết người vô tình, những người muốn hắn ăn cua đơn giản là muốn để người khác nghĩ là hắn tự mình vô ý ăn phải cua mà chết, nghĩ rằng hắn lại kiên cường như thế, thân thể suy yếu mà sau khi ăn xong con cua lại chết chỉ là bệnh tình trở nên nặng hơn.

      Bọn thái giám nhất tề nói là hắn lỡ ăn cua, ngay lúc đó hắn hấp hối, căn bản thể tự minh bạch cho chính mình, hoàng đế lợi dụng sự thất trách này mà đem toàn bộ thái giám xử tử, nhưng hắn biết bọn thái giám chẳng qua là bị người khác sai khiến, nhưng kẻ phía sau giật dây lại nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật.......

      Khẽ thở dài, trong khóe mắt hiện lên một thân ảnh bạch y, Nam Cung Quyết phút chốc hoàn hồn, lạnh quát: "Người nào?" Đồng thời thân ảnh Nam Cung Quyết cũng đã di chuyển ra bên ngoài cửa sổ, nhanh như chớp, mạnh mẽ đem chưởng phong đánh về phía trước, rất nhanh đánh tới trước mặt thân ảnh bạch y...........

      Thân ảnh bạch y ai khác chính là Lạc Mộng Khê, cảm nhận được phía sau có một luồng lãnh khí đánh úp lại, Lạc Mộng Khê quay đầu lại, khi thấy một chưởng sắp đánh trúng người nàng, nàng đột nhiên xoay người xuất chưởng về phía Nam Cung Quyết.

      Chỉ nghe: "Phanh !" một thanh vang lên, hai người đều bị chấn động lùi về sau bốn, năm bước rồi mới dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay lập tức liền khôi phục dáng vẻ binh thường.

      "Là ngươi !" Lạc Mộng Khê vừa đứng vững, một thanh thâm trầm vang lên làm người ta nghe ra được cảm xúc của người đối diện.

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía thanh mới truyền đến, thoáng sửng sốt, bạch y nam tử dưới ánh trăng theo gió nhẹ bay, tuấn tiêu soái, chân mày tựa tranh thủy mặc, chỉ là đôi mắt ánh lên tia bệnh trạng, con ngươi đen láy trong suốt, sáng như ngọc, lại giống như vực thẳm thâm sâu, mũi cao thẳng, bạc môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên, cười mà như cười, thực nhạt, nhưng lại mang theo mị lực hấp dẫn.

      Ánh trăng nhàn nhạt, xung quanh Nam Cung Quyết được bao bọc bởi một tầng trăng mờ nhạt lung linh, nhìn hắn tựa như tiên nhân hoàn mỹ, xuất thần . Gió nhè nhẹ thổi qua, cách đó xa, những chiếc lá xanh biếc rơi xuống, phiêu diêu lả tả rơi xuống bả vai Nam Cung Quyết, bỗng nhiên thấy hắn thực tao nhã, nhưng ánh mắt Lạc Mộng Khê chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, cảm nhận được ánh mắt kẻ khác đổi vẫn lạnh như băng lại vô cùng sắc bén....

      Một tay nam tử lấy mũi kiếm giấu trong vỏ trường kiếm, để lộ tài năng, nếu chỉ nhìn bề ngoài, người nào biết hắn có bao nhiêu trí mạng!

      Hơi thở vương giả cường thế hỗn pha lẫn với mùi đàn hương nhàn nhạt bay vào trong mũi, khóe mắt Lạc Mộng Khê trầm xuống: hắn chính là người ban ngày ở ngoài thành ngồi trong nhuyễn kiệu mà ta gặp, cũng chính là Lạc vương gia Nam Cung Quyết!

      Đột nhiên, Nam Cung Quyết biến sắc, vội dùng khăn lụa che miệng trận ho khan kịch liệt vang lên . lâu sau, Nam Cung Quyết cũng dừng ho, chậm rãi dùng khăn lụa lau miệng, bờ môi hắn thập phần tái nhợt, sắc mặt cũng bất thường đỏ ửng.........

      "Hoa Đào lao" Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, con ngươi tự nhiên lóe sáng: Thiếu Lâm tự ngọa hổ tàng long,dùng nội công tâm pháp chữa ít các loại bệnh, nhất là Tẩy Tủy Tinh, bất luận thân thể trúng loại độc mãn tính nào, chỉ cần luyện thành Tẩy Tủy Tinh, liền có thể đem độc bức ra khỏi người.

      Nhưng, vì sao Nam Cung Quyết ở Thiếu Lâm tự tu dưỡng năm năm, mà bệnh tình trong người có chữa khỏi........

      "Ngươi là ai, ban đêm xông vào Lạc vương phủ có mục ́ch gì ?" Giọng chất vấn lãnh như băng truyền vào tai, Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, nhìn về phía Nam Cung Quyết, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển sang khiêu khích: " Trong lời nói có bản lĩnh, ngươi tự mình tìm hiểu !"
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      minhhanhng, tiểu Viên Viên, Aliren4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Ai sắp đặt ai
      Edit : Gió Lạc
      Beta : kun’xih


      " Hôm nay, ta có việc quan trọng nên trước một bước, ngày khác có thời gian nhất ̣nh sẽ đến thăm hỏi! " Lạc Mộng Khê nói lời khách sáo, xoay người muốn rời .

      " Chậm đã, Lạc vương phủ phải là nơi ngươi nói đến là đến, nói là ! " Giọng Nam Cung Quyết lạnh như băng đồng thời di chuyển thân ảnh đến bên cạnh Lạc Mộng Khê, thân thủ chắn trước hướng Lạc Mộng Khê muốn rời .

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, bàn tay giơ lên gở tay Nam Cung Quyết chắn trước mặt nàng, muốn thi triển thân pháp quỉ dị rời khỏi Lạc vương phủ . Như dự đoán, bàn tay to lớn của Nam Cung Quyết rời khỏi mặt nàng lại ấn vai nàng.

      Lạc Mộng Khê thân thủ rất nhanh, ngay khi bàn tay Nam Cung Quyết chạm tới vai nàng, Lạc Mộng Khê di chuyển về phía trước, chỉ nghe một thanh vang lên: " Tê ". Quần áo người Lạc Mộng Khê đã bị xé hơn phân nữa, lộ ra da thịt bên trong trắng tựa như tuyết.........

      Hiển nhiên ngờ tới sự việc lại trở nên như vậy, nhìn áo quần rách rưới, đôi mắt Lạc Mộng Khê bùng lên một tia lửa giận, Nam Cung Quyết hơi sửng sốt, muốn nói gì đó, Lạc Mộng Khê nhanh như chớp vung bàn tay mềm mại lên hướng phía Nam Cung Quyết, rất nhanh lôi áo choàng người Nam Cung Quyết xuống.

      Cổ tay khẽ lật, bay lên mang theo áo choàng mạnh mẽ ra đòn tấn công buộc Nam Cung Quyết phải lùi về sau mấy bước, thừa lúc Nam cung Quyết lùi về sau để lộ ra khe hở, Lạc Mộng Khê khoác áo choàng nhanh chóng rời .......

      " Ha ha ha......... " Một tiếng cười đột nhiên truyền vào tai, Nam Cung Quyết sắc mặt lãnh đạm: " Xuất hiện , bổn vương sớm biết ngươi đã đến rồi! "

      Nam Cung Quyết vừa dứt lời, một thân ảnh màu lam từ cây nhảy xuống, típ tục cười nói: " Ha ha ha....Vừa rồi ta buồn cười muốn chết, thể tưởng tượng được ngươi thâm trầm lãnh đạm, thái sơn có sụp đỗ trước mắt cũng có khả năng làm Lạc vương Nam Cung Quyết biến sắc, vậy mà cũng có khi.......... "

      " Ngươi cười đủ chưa? " Ngữ khí Nam Cung Quyết vẫn như trước, lạnh như băng.

      " Đủ đủ.......... " Tên nam tử áo lam tính trêu chọc thêm vài câu, đột nhiên chân mày nhíu lại, cúi xuống ôm thắt lưng: " Thực xin lỗi, cười làm sốc hông......!"

      " Lạc vương gia, vừa rồi ngươi đối với nữ tử kia có chút khác biệt a! " Con ngươi nam tử áo lam hơi lóe lên, khóe miệng nhếch lên một chút nhưng có ý tốt: " Võ công ngươi nàng một bậc, muốn bắt nàng là chuyện dễ dàng, nhưng ngươi chẳng những bắt nàng , mà ngược lại còn cho nàng đoạt áo choàng của ngươi....... "

      " Lưu Vân, điều tra nữ tử vừa rồi, trong vòng ba ngày, phải điều tra rõ tất cả những chuyện có liên quan đến nàng! " Ánh mắt Nam Cung Quyết trầm xuống, buông ra khẩu khí lạnh như băng có độ ấm.

      " Vâng, Vương gia! " Trong khí truyền đến một tiếng trả lời cung kính, một cơn gió nhẹ qua, tất cả quay về yên tĩnh.

      để ý tới nam tử áo lam lải nhải, Nam Cung Quyết về phía phòng ngủ của mình . Nam Cung Quyết để ý đến hắn, hắn cũng giận, theo sau Nam Cung Quyết tự mình: " Nam Cung Quyết, ngươi vừa rồi có suy nghĩ, vị trí ngươi đứng lúc nãy che hết tầm nhìn của ta, quần áo của vị nương kia bị ngươi xé rách, mà ta cái gì cũng chưa nhìn được....... " ( GL: đê tiện nhỉ >.<" )

      Nam Cung Quyết bước vào trong phòng, ngồi vào bàn tự rót cho mình chén trà: " Diệp Bắc Đường, ngươi ở Kì Thiên quốc của ngươi làm Hoàng tử, hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại chạy đến Thanh Tiêu quốc làm gì? "

      Diệp Bắc Đường thở dài, ngồi đối diện với Nam Cung Quyết, chút khách khí cũng tự mình châm chén trà: " Kì Thiên quốc, quốc thái dân an, mỗi ngày ở trong hoàng cung đều có thú vị, nghĩ ở chỗ ngươi có trò hay, nên ta liền đến đây...."

      Đột nhiên, Diệp Bắc Đường như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, ánh mắt nghi hoặc: " Nam Cung Quyết, ngươi sẽ giở trò quái gì trong áo choàng chứ, nên vừa rồi mới để nữ tử kia rời , cũng để nàng đoạt áo choàng của ngươi mang ."

      Sau khi Lạc Mộng Khê khoác áo Nam Cung Quyết rời khỏi Lạc vương phủ, vội vàng chạy về phía trước, ánh mắt tràn đầy giận dữ, nàng căn bản tính Cảnh vương phủ, nghĩ tới, khi ngang qua Lạc vương phủ lại bị Nam Cung Quyết phát hiện.

      Nhưng, điều khiến Lạc Mộng Khê khó hiểu chính là, nàng thi triển thân pháp rất nhanh và quái dị, tuy rằng trong kinh thành này cao thủ nhiều như mây, nhưng người có thể phát hiện hành tung của nàng thì nhiều, vì sao khi qua Lạc vương phủ lại bị Nam Cung Quyết phát hiện, điều đó cho thấy Nam Cung Quyết phải nhân vật tầm thường...........

      Sau khi chạy được một đoạn khá xa, Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn phía sau, trong vòng trăm mét có một bóng người, trong lòng thở ra, cuối đầu nhìn quần áo bị xé hơn phân nữa, càng nhìn Lạc Mộng Khê càng giận: " Nam Cung Quyết đáng ghét, ta nhất ̣nh tha cho ngươi........”

      Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết so qua vài chiêu, nhưng nàng đã biết võ công của Nam Cung Quyết hẳn là phải nàng, nếu , khi nàng thi triển thân pháp thì Nam Cung Quyết sẽ giữ lấy vai của nàng, còn xé rách quần áo nàng..........

      Nếu là bình thường thì Lạc Mộng Khê sẽ mặc quần áo người khác, nhưng vừa rồi là tình huống đặc biệt, nếu nàng khoác áo Nam Cung Quyết thì nàng sẽ phải mặc quần áo rách nát trở về.

      Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại cúi đầu nhìn trang phục của mình, bất đắc dĩ thở dài: thể mang bộ dạng này mà Cảnh vương phủ điều tra được, quên , trước mắt là trở về phủ, ngày mai mới điều tra chân tướng sự việc.........

      Một mùi đàn hương có thể làm lòng người thanh thản bay vào mũi, Lạc Mộng Khê hơi sửng sốt, cúi đầu ngửi chiếc áo choàng: Nam Cung Quyết ở Thiếu lâm tự tu dưỡng nhiều năm, thế nhưng quần áo cũng tỏa ra mùi đàn hương ư.........

      Đột nhiên, Lạc Mộng Khê nghĩ tới cái gì, mí mắt nhếch lên, ánh mắt hiện lên một tia ngưng trọng: nếu sự thật là như vậy thì Nam Cung Quyết ngươi quả là thông minh........

      Bỗng nhiên xuất hiện một gã ám vệ của Lạc vương phủ, chạy như điên, ước chừng một nén nhang qua , ám vệ đã đến trước tòa nhà, mâu quang ánh lên một tia sáng tỏ, ám vệ ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà, lại nhìn lên bảng hiệu, sững sờ: Tiệm cầm đồ!

      Trong nháy mắt, sau khi tim hết đập mạnh, loạn nhịp, ám vệ nghiêng người bước vào cánh cửa còn chưa đóng, ở phía sau quầy hàng, ám vệ chỉ thấy áo choàng của Nam Cung Quyết được một lão nhân bỏ vào trong rương.

      Ám vệ nhanh tay lẹ mắt, thoắt cái đoạt lấy áo choàng trong tay lão nhân kia: " Áo choàng này đáng giá bao nhiêu bạc? "

      " Mười......Mười hai. " Ám vệ một thân hắc y, toàn thân tản ra hàn khí, dọa lão nhân kia lạnh run.

      Một khối bạc sáng chói hiện lên, thân ảnh ám vệ đã di chuyển ra ngoài, trong trung truyền tới một thanh lạnh băng: " Đây là mười hai lượng bạc, ta chuộc áo choàng này! "

      Khi thân ảnh ám vệ biến mất đằng xa, một thân ảnh bạch y uyển chuyển từ một góc bước ra, nhìn theo hướng ám vệ vừa , mí mắt Lạc Mộng Khê híp lại:

      Nam Cung Quyết ngươi quả nhiên là động tay động chân với áo choàng, cái này gọi là có qua có lại, ngươi đã ' hảo tâm ' cho ta mượn áo choàng, ta cũng tặng ngươi một phần đại lễ, hảo hảo hưởng thụ , ta tin rằng đại lễ của ta sẽ lảm ngươi thất vọng.........
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      minhhanhng, thỏ thỏ, trangmai12347 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9. Thân phận thấp kém
      Edit : Gió Lạc
      Beta : kun’xih

      Lạc vương phủ

      Nhìn tên ám vệ cầm áo choàng đặt chiếc bàn tròn, Diệp Bắc Đường chút khách khí ở giữa phòng Nam Cung Quyết cười to: " Áo choàng này ít nhất cũng đáng giá ngàn lượng bạc, nhưng nàng chỉ trả mười hai lượng bạc, thật biết nàng có nhìn ra giá trị của cái áo này hay , hay là ́ ý làm như vậy, Nam Cung Quyết xem ra lần này ngươi gặp đối thủ rồi............."

      " Nam Cung Quyết, nữ tử kia phát hiện ra bí mật trong áo choàng của ngươi, người của ngươi sẽ tìm được nàng! " Ánh mắt Diệp Bắc Đường hiện lên tia thích thú vui sướng khi người khắc gặp nạn.

      Nam Cung Quyết sắc mặt vẫn vậy: " Chuyện này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần bổn vương muốn, tất cả những gì liên quan đến nàng bổn vương đều có thể điều tra được! " Giọng lạnh như băng nhưng che giấu được sự tự tin.

      Đột nhiên, trong con ngươi Diệp Bắc Đường có vẻ được tự nhiên: Diệp Bắc Đường thân là Tứ hoàng tử của Kì Thiên quốc, gặp qua vô số mỹ nhân, đối với những đồ vật đẹp mà hắn muốn thì hắn có sức chống cự, nhưng hắn lại thừa nhận, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng bị che , thân hình uyển chuyển, hắn từng thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng ai thanh cao thoát tục như nàng, làm cho người ta vô thức bị nàng hấp dẫn.

      Nhưng, khiến cho Diệp Bắc Đường giật mình phải bởi khí chất vượt trội của nàng, mà là ánh mắt sắc bén của nàng, hơi thở kiên cường, cùng với bản lĩnh cao siêu kém Nam Cung Quyết bao nhiêu, nàng cao ngạo, lạnh lùng, điều này cần phải chứng minh: nàng cũng phải hạng người tầm thường......

      Còn có, Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô song, tất cả nữ tử thấy hắn sẽ nhất mực si mê, tuy rằng nữ tử kia thấy hắn cũng có chút ngây người, nhưng Diệp Bắc Đường có thể thấy rõ, nàng đối với hắn chỉ có thưởng thức, chứ có một chút si mê ái mộ nào......

      Diệp Bắc Đường ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết trầm tư, khóe miệng nhếch lên nhưng có ý tốt, ' hảo tâm ' đề nghị: "Nam Cung Quyết, ta biết lần này ngươi về kinh là dốc tâm làm việc, ́ gắng hoàn thành tốt, bằng nữ tử kia giao cho ta xử lý.......... "

      Nam Cung Quyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: " Diệp Bắc Đường, ý tốt của ngươi bổn vương xin nhận, nếu nữ tử này hướng về bổn vương, bổn vương sẽ cùng nàng xử lý chuyện này, nghĩ sẽ làm phiền người khác......... "

      Nhưng Diệp Bắc Đường lại cho là đúng: " Nam Cung Quyết, ngươi và ta còn cần gì phải khách khí như vậy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta thôi........ "

      " Nhanh nín thở" Một mùi hương quái dị bay vào trong mũi, ánh mắt Nam Cung Quyết thay đổi, vẻ mặt ngưng trọng che kín nét tuấn mỹ: " Áo choàng bị người khác động tay động chân.................."

      Diệp Bắc Đường cũng là cao thủ, lời Nam Cung Quyết còn chưa dứt, hắn đã ngưng hô hấp, ánh mắt sắc bén nhìn về phía áo choàng đặt trong hộp kia, từ trong áo choàng, một ̃ hương tựa khói chậm rãi toát ra........

      lau sau khói nhẹ tan hết, trong phòng có điều gì ổn, Nam Cung Quyết cùng Diệp Bắc Đường vẫn hô hấp: " Người đâu đem áo choàng này thiêu hủy! "

      " Từ từ! " Diệp Bắc Đường bước nhanh về phía áo choàng: " Ta muốn xem áo choàng này có chỗ nào kì quái! "

      Nam Cung Quyết muốn ngăn cản, Diệp Bắc Đường đã bước tới chạm vào áo choàng, ngay lúc hắn vừa chạm vào áo choàng, trong nháy mắt một ̃ hơi nóng cùng mùi hương quái dị hướng mặt mà bay đến, Diệp Bắc Đường trong lòng kinh hãi, vội vàng lắc mình tránh né.

      Tuy rằng tốc độ của Diệp Bắc Đường rất nhanh, nhưng vẫn bị ̉ hơi nóng dính vào tay áo, nhất thời, một mảng áo trắng bị hơi nóng làm cho biến thành màu lam............

      " Có cơ quan rất tinh xảo! " Nhìn trong hộp có vài cây nhỏ, Diệp Bắc Đường nhịn được tán thưởng, muốn cẩn thận nghiên cứu một chút, đột nhiên các cây nhỏ tản ra: " Vèo vèo vèo! " Nhánh cây qua nơi nào đồ trang trí nơi đó đều bị đập nát.........

      Sau khi tất cả trở lại yên ắng, Diệp Bắc Đường nhìn về phía Nam Cung Quyết đáy mắt hiện lên một tia ngưng trọng cùng vui sướng khi người khác gặp họa: " Nam Cung Quyết lần này ngươi thật sự gặp được đối thủ rồi , nhưng ta tin tưởng năng lực của ngươi hẳn sẽ thể thua nàng! "

      Nam Cung Quyết nói gì, hơi nghiêng người, nhìn về ánh trăng xa xa ngoài cửa sổ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh thanh cao thoát tục kia, lại dùng mạn sa che dung nhan, nhưng đôi mắt lại sâu thẵm càng nhìn càng bị lôi cuốn: Ngươi đến tột cùng là ai?

      Khi Lạc Mộng Khê trở lại phủ, liền ngủ li bì suốt cả đêm, lúc bình minh mới tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái.

      Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Băng Lam dọn đồ ăn lên: " Tiểu thư, người dùng bữa trước, ta làm việc! "

      Nhìn đám cỏ hoang mọc cao bằng nữa người, Lạc Mộng Khê gật đầu: " Ngươi vào sân làm cỏ trước, ta cơm nước xong sẽ giúp ngươi sau......"

      " Tiểu thư, nô tỳ hôm nay phải vào trong viện giúp Tam thiếu gia....... " Băng Lam nhỏ giọng trả lời: " Nô tỳ trước, tiểu thư, người dùng cơm ......."

      " Ngươi là nha hoàn của ta, chuyện của sân mình làm, vì sao lại muốn giúp người khác, làm công việc của ngươi ! "

      như vậy, quản gia tổng quản của Lạc phủ giao cho các nha hoàn phụ trách sân của mình, nếu làm xong thì liền nghĩ ngơi, Băng Lam là nha hoàn của nàng, chuyện sân mình làm chưa xong lại bị sai làm sân khác, thật là khinh người quá đáng! Khó trách tiểu viện này cỏ dại lại mọc cao như vậy.

      Mâu quang Lạc Mộng Khê trầm xuống: " Băng Lam, hôm nay có xảy ra chuyện gì ngươi cũng phải , ở lại nơi này.......... "

      " Nhưng quản gia hắn ....... "

      " Nếu quản gia hỏi ngươi, ngươi kêu hắn tới đây tìm ta! " Ngữ khí Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, làm cho người ta biết dụng ý trong lời nói của nàng.

      Băng Lam ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, lại thấy toàn thân Lạc Mộng Khê phát ra hơi thở lạnh như băng, lời nói tới miệng, Băng Lam nuốt ngược trở vào: Đại tiểu thư bây giờ còn giống như Đại tiểu thư trước kia..........

      Quả nhiên, đúng như Lạc Mộng Khê dự đoán, một lúc sau, quản gia Lạc phủ nổi giận bước vào chỗ Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam: " Băng Lam, Băng Lam, ngươi ra đây cho ta! "

      " Vương quản gia! " Băng Lam lo sợ từ trong phòng chạy ra, cúi đầu xuống, giống như một tiểu hài tử làm sai chờ trách phạt.

      Vương quản gia lớn tiếng răn dạy: " Ngươi ở chỗ này làm gì, còn mau làm việc! Nếu Tam thiếu gia trở về mà ngươi làm xong công việc, một ngày ngươi được ăn cơm! "

      " Vương quản gia, Băng Lam là nha hoàn của ta, vì sao phải đến nơi của Tam đệ làm việc? " Lạc Mộng Khê từ trong thản nhiên bước ra, ngữ khí bình tĩnh, làm người ta nhìn ra dụng ý trong lời nói của nàng.

      Vốn tưởng rằng quản gia cũng sẽ nể mặt Lạc Mộng Khê, ngờ, Vương quản gia hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: " Lạc Mộng Khê, thân ngươi ngươi còn lo chưa xong, còn ở đó mà quan tâm người khác, việc ta phân cho nàng, nàng đều phải làm............ "

      Lúc này Lạc Mộng Khê hoàn toàn hiểu được, thân phận của nàng ở đây vô cùng nhỏ bé, giống như nha hoàn, khó trách bàn tay nàng lại có nhiều vết chai sần, ra là do làm việc mà, trong lòng khẽ thở dài: thể tưởng tượng được trước kia Lạc Đại tiểu thư phải sống như thế này...........

      " Vương quản gia, xảy ra chuyện gì? " Một giọng nam cao ngạo truyền vào tai, sắc mặt Băng Lam thay đổi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lạc Mộng Khê.

      Một gã tuổi xấp xỉ Lạc Mộng Khê, đầu đội Ngọc Quan tím, thân nam tử y phục cẩm hoa xuất hiện trước mắt mọi người, tướng mạo tuấn mỹ, mặt mĩm cười, ánh mắt lộ rõ tia lạnh lùng cùng ngoan độc chứng tỏ rằng: Hắn phải người tốt.

      Phía sau nam tử có vài nha hoàn theo sau, trong tay bưng khay, mâm, nhìn về phía Lạc Mộng Khê, tên nam tử đáy mắt hiện lên một tia ̉ quái mang theo ý cười nhạo: " Thì ra là Đại tỷ, như thế nào, Đại tỷ mệt mỏi, muốn làm việc sao? "

      Khi chuyện, Lạc Tử Quận đã đến trước mặt Lạc Mộng Khê, nhìn Lạc Mộng Khê một lượt từ xuống dưới thầm đánh giá, ý cười ở đáy mắt ngày càng sâu: "Vương quản gia, nếu Đại tỷ mệt mỏi, cần phải miễn cưỡng làm việc, chi bằng cho nàng nghỉ ngơi một ngày, để Băng Lam hầu hạ nàng! " Giọng điệu thật giống như mình là chúa cứu thế, ban ân huệ cho Lạc Mộng Khê.

      " Tam thiếu gia! " Ngay khi Băng Lam buồn bực biết vì sao hôm nay Lạc Tử Quận đột nhiên đến đây thì Lạc Tử Quận đã mở miệng: " Đại tỷ, Tam đệ vừa cách thủy bát canh thuốc, giải trừ mệt nhọc, nếu Đại tỷ thấy mệt, uống hết bát canh thuốc rồi nghỉ ngơi! "

      Lạc Tử Quận khoác tay áo nhẹ nhàng cười, một tiểu nha hoàn lập tức hiểu ý, cầm trong tay cái khay, đem đến trước mặt Lạc Mộng Khê: "Đại tiểu thư thỉnh dùng! " Giọng điệu như ra lệnh cho Lạc Mộng Khê phải đem bát thuốc uống cạn.
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :