1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 75 : Quyết, Khê, tình (3)

      Edit : Vân
      Beta : kun'xjh​


      Nghe tiếng bước chân của Nam Cung Quyết thêm vài thước, nhìn lại Lạc Mộng Khê vẫn còn say giấc nồng. Đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình hơi trầm xuống, giống như kịch liệt đấu tranh tư tưởng.

      Ngay tại lúc Nam Cung Quyết đẩy cửa bước vào, thân ảnh Lãnh Tuyệt Tình chợt lóe, nháy mắt liền biến mất thấy nữa.

      Sau khi Nam Cung Quyết vào phòng, liền bước nhanh đến bên giường. Nhìn Lạc Mộng Khê bình yên vào giấc ngủ, trong lòng cũng thầm nhàng thở ra, cách lớp chăn, ôm lấy Lạc Mộng Khê ngủ say.

      Ngay từ đầu, Lạc Mộng Khê giống như có chút đối lập với Nam Cung Quyết, nên khi được ôm, nàng liền nhíu mày, giãy giụa nghe lời. Nhưng vì cả người bị bao trong chăn, nên có cố hết sức giãy giụa cũng có chút hiệu quả gì, lát sau, liền yên lặng giãy nữa.

      Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt loé tia thần sắc khác thường rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm cho người ta kịp thấy : "Đêm khuya, bổn vương mang Mộng Khê về, ngươi cũng nghỉ sớm ."

      "Vương gia, cẩn thận!" Băng Lam vội vàng đuổi theo, muốn đưa điểm tâm tới phòng hai người.

      "Ngươi giữ , nếu Mộng Khê tỉnh dậy mà đói bụng, bổn vương kêu người làm cơm." Nam Cung Quyết dừng bước, cũng quay đầu lại, trả lời.

      Nhìn thân ảnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, cho đến lúc biến mất thấy. Băng Lam vào phòng khóa cửa, nóc nhà ra thân ảnh màu trắng, đúng là người vừa mới trốn Lãnh Tuyệt Tình.

      “Khụ khụ khụ...." Lãnh Tuyệt Tình buồn bã ho khan vài tiếng, môi có chút trở nên trắng.

      Nam Cung Quyết và đều là tuyệt thế tứ công tử, võ công lại thua , nhưng nay, lại bị thương nặng, chưa khôi phục, tất nhiên phải là đối thủ của Nam Cung Quyết hoàn hảo tổn hao gì kia. Nếu mang theo Lạc Mộng Khê, tuyệt đối thể rời khỏi cổng lớn của Lạc vương phủ.

      sợ chết, nhưng cũng muốn chết mà có giá trị. Lần này mang Lạc Mộng Khê được, còn có lần sau, chờ dưỡng thương xong, liền quay lại Lạc vương phủ, cho dù là Nam Cung Quyết, cũng thể ngăn cản mang Lạc Mộng Khê được.

      Lúc này Lãnh Tuyệt Tình cũng biết Nam Cung Quyết suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, thân thể vô cùng yếu. Nếu hai người giao thủ, Nam Cung Quyết cũng phải là đối thủ của .

      Trở lại phòng ngủ, sau khi đặt Lạc Mộng Khê yên ổn lên giường, Nam Cung Quyết gọi Bắc Đường Diệp tới.

      "Nam Cung Quyết, hơn nửa đêm, ngươi gọi ta đến làm gì?" Bắc Đường Diệp giọng lười biếng, ngáp mấy cái liền.

      Nam Cung Quyết ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt hơi trầm xuống, nhàng nhấp trà: "Bắc Đường Diệp, mau chóng điều tra người giám sát Lạc vương phủ là ai. Mặt khác, bên chỗ Băng Lam, cũng cho thêm người giám sát ."

      "Chỉ giáo cho?" Bắc Đường Diệp vừa nghe xong, cơn buồn ngủ lập tức liền biến mất dấu vết, lấy ấm trà bàn rót cho mình chén.

      "Mộng Khê giận dỗi, nên đến chỗ Băng Lam. Vừa rồi lúc bổn vương đến, nàng vẫn ngủ say sưa, khi bổn vương ôm nàng , nàng lại tỉnh."

      "Phốc" Bắc Đường Diệp kiềm chế được, ngụm nước trà tự trong miệng phun ra: "Võ công của Lạc Mộng Khê rất tốt, đối với mọi thứ chung quanh có cảnh giác cao, theo lý, chỉ cần có người tới gần nàng trong vài thước, nàng liền có thể nhận thấy được, cũng phản ứng lại"

      "Nhưng vừa rồi ngươi ôm nàng, nàng lại tỉnh, phải bị người khác hạ mê hương chứ."

      "Rất có khả năng" Nam Cung Quyết buông chén trà trong tay, đáy mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng lạnh như băng và sắc bén: "Khi bổn vương tới đó, Băng Lam vừa vặn bưng điểm tâm trở về phòng. Ở trong phòng, bổn vương ngửi thấy được mùi trúc rất nhạt."

      "Ý của ngươi là , có người ngoài vào phòng Băng Lam" Bắc Đường Diệp đứng lên, qua lại ở phòng ngoài.

      "Hai lần Lạc Mộng Khê trúng mê hương, Băng Lam đều có có ở đó. Việc này rất có khả năng là do người ngầm giám sát Lạc vương phủ làm, nhưng mà, việc này cũng quá trùng hợp , tại sao người nọ chỉ lo giám sát Lạc Mộng Khê, hơn nữa, vừa bắt nàng, cũng giết nàng, chỉ dùng mê hương làm nàng hôn mê."

      Nam Cung Quyết tao nhã nâng chén trà: "Còn có loại khả năng, chuyện này là do Băng Lam làm."

      "Nhưng nàng ta làm vậy là có mục đích gì?" Đối với điểm này Bắc Đường Diệp vẫn nghĩ thông được.

      "Vấn đề này, chỉ sợ ngươi phải hỏi Băng Lam, e là chuyện Băng Lam ở bên người Mộng Khê, chính là do người khác sắp xếp. Đúng rồi, ngươi an bài người giám sát Băng Lam, có phát nàng ta có cái gì khác thường hay ?"

      Bắc Đường Diệp lắc lắc đầu: " có, Lạc Mộng Khê sống rất có quy luật, cho nên Băng Lam sống cũng rất quy luật. Mỗi ngày ngoài ăn cơm, ngủ, nàng ta đều theo Lạc Mộng Khê. Người giám sát nàng ta, cũng phát nàng ta có hành động khác thường nào."

      "Đêm nay cũng vậy, người giám sát nàng ta . Sau khi Lạc Mộng Khê vào phòng Băng Lam, Băng Lam bưng đồ ăn ra khỏi phòng, ở trong viện ăn bữa tối xong liền đơn giản là dọn dẹp tiểu viện chút, rồi vào phòng bếp làm điểm tâm, mãi đến lúc ngươi gặp nàng ta ở trong viện, nàng ta cũng có chỗ nào khác thường."

      Nam Cung Quyết cách bức màn trúc liếc mắt nhìn vào phòng trong: "Mặc kệ người trù tính Mộng Khê rốt cuộc có phải là Băng Lam hay , chúng ta cũng phải tăng thêm phòng bị nghiêm ngặt."

      Trong mông lung, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, hơi thở ấm áp nhàng phủ làn tóc nàng, thân thể bị người ta ôm chặt lấy, thể động đậy, Lạc Mộng Khê cần mở mắt cũng biết người nằm ở bên cạnh nàng là ai.

      vui mở mắt ra, chẳng có chút gì gọi là ngoài ý muốn, đập vào mắt tất nhiên chính là lồng ngực tinh tráng của Nam Cung Quyết.

      Trong lòng Lạc Mộng Khê dâng lên cỗ tức giận, nhanh tay đẩy Nam Cung Quyết sang bên, xoay người ngồi dậy, chuẩn bị mặc áo vào.

      Ai ngờ, ngay khi nàng xoay người ngồi dậy, biết là do động tác của nàng quá nhanh, hay là do nguyên nhân khác, mà đầu tự dưng truyền đến trận choáng váng.

      Sao lại thế này, sao đầu ta lại có cảm giác như lạc vào sương mù, giống như lần trúng mê hương trước kia.

      Sau khi Lạc Mộng Khê mở mắt, Nam Cung Quyết cũng tỉnh lại, muốn nhìn xem nàng là có phản ứng gì, liền nằm nhúc nhích, lại nghĩ rằng, nàng chút nghĩ ngợi đẩy qua bên.

      Trong lòng đồng thời thở dài, Nam Cung Quyết cũng ngồi dậy: "Còn giận sao?"

      " có, ta đói bụng, muốn dậy tìm đồ ăn." Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời, mặc áo xong xuống giường: Giận hờn với ngươi á, ta có dư thời gian đâu, cũng quá nhàn hạ thoải mái.

      Sau khi được vài bước, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Nam Cung Quyết mặc quần áo: "Nam Cung Quyết, làm sao ta về được đây?"

      "Đương nhiên là do bổn vương ôm ngươi về, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vừa ngủ say vừa tự mình về tới đây sao?" Ngữ khí của Nam Cung Quyết bình tĩnh mơ hồ mang theo ý trêu tức: " đúng lúc, bổn vương cũng đói, cùng đến phòng bếp "

      Mê hương, chắc chắn là có người hạ mê hương ta. Nếu , ta có khả năng hề phát mình bị Nam Cung Quyết ôm về đây.

      Lạc Mộng Khê để ý tới Nam Cung Quyết cất bước dưới trăng, mang đầy tâm , tại sao chỉ trong vài ngày, ta lại hai lần bị mê hương làm hôn mê, lần trước là trong phòng ngủ, ngờ lần này lại là trong phòng Băng Lam, việc này chỉ sợ đơn giản.

      Nhưng vì sao người nọ giết ta, cũng bắt ta, chỉ làm ta hôn mê?

      Mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, bả vai bị người ta gắt gao vòng qua. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể Nam Cung Quyết xuyên qua lớp quần áo truyền vào người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê hề phòng bị, toàn thân đột nhiên chấn động, lát sau mới hoàn hồn.

      "Suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?" Lời của Nam Cung Quyết vừa rồi, nghe như tùy ý, nhưng kì thực là cố tình lộ ra chuyện Lạc Mộng Khê trúng mê hương, thông minh như Lạc Mộng Khê, tự nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời của .

      " có gì, chỉ là ít chuyện cũ năm xưa mà thôi" Lạc Mộng Khê có chút quá tự nhiên, giọng có lệ, muốn đẩy Nam Cung Quyết ra, đột nhiên tên thị vệ mặc hắc y biết từ đâu xuất trước mặt hai người "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, tại Lạc viên, phủ Thừa tướng vừa xuất vị khách thần bí."

      Lạc viên, Phủ Thừa tướng, tự nhiên là chỗ ở của đại phu nhân. Nam Cung Quyết phái người ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của bà ta, chính là vì muốn từ chỗ đại phu nhân tra ra được nơi đám người Nam Cung Phong lẩn trốn. Nay, Lạc viên xuất vị khách thần bí, có thể có liên quan đến chuyện Nam Cung Phong hay .

      Nghe xong tin này, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết hề nấn ná, vận khinh công rất nhanh chạy tới Lạc viên, trong Tướng phủ.

      Tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt, tuy rằng thân thể Nam Cung Quyết còn hơi yếu, nhưng cùng trạm gác công khai lẫn ngầm trong phủ đối với , cũng chỉ như thùng rỗng kêu to.

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cẩn thận né qua các trạm gác trong phủ, im lặng tiếng động nhảy lên nóc nhà Lạc viên, nhàng vạch viên ngói, im lặng nhìn vào trong phòng.

      Đại phu nhân tất nhiên đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía bà ta, là thân ảnh màu đen, dựa theo bóng dáng mà xem, hẳn là nam tử trẻ tuổi: "Vị công tử này, ngươi và ta thân cũng chẳng quen, vì sao ta phải đáp ứng điều kiện của ngươi?" Giọng Đại phu nhân hơi cao, ngầm mang theo chút kiên nhẫn.

      Ngữ khí của nam tử trẻ tuổi bình tĩnh, nhanh chậm: "Đại phu nhân là chính thất của Tướng phủ, đoan trang hiền thục, khí chất cao quý, là ra dáng của phu nhân quan lớn, chẳng qua, nếu tại hạ có nhớ lầm mười bảy năm trước, người và nhị phu nhân Mai Nhược Vân hình như là mang thai cùng lúc, tranh đoạt vị trí chính thất."

      "Lúc ấy Lạc Thừa tướng từng tuyên bố với các ngươi, ai hạ sinh nam hài trước, làm chính thất, ta sai chứ, đại phu nhân?"
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tiểu Viên ViênAliren thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 75 : Quyết, Khê, tình (4)

      Edit : Vân
      Beta : kun'xjh​


      Sắc mặt Đại phu nhân khẽ biến, ngữ khí trầm thấp, ánh mắt có chút trốn tránh: "Đúng thế sao, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

      "Nếu để Lạc Thừa tướng biết, Lạc Tử Quận phải là con ruột của , mà là con của ngươi và nam nhân khác. Năm đó ngươi vì vị trí chính thất, nên cho người tìm nam hài giả mạo, hai năm sau, ngươi lấy cớ ra ngoài, đổi Lạc Tử Quận thành con của Lạc Thừa tướng"

      "Vì muốn người khác nghi ngờ dung mạo của Lạc Tử Quận trước và sau quá khác nhau, ngươi cố ý sai người giả vờ gây phiền phức cho mình, tìm cách ở lại bên ngoài hơn năm mới trở về. Vì dung mạo của tiểu hài tử thay đổi rất nhanh, Lạc Thừa tướng lại hơn năm thấy , tự nhiên nhìn ra đó phải là đứa ngươi mang ."

      nóc nhà, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn nhau, trộm long tráo phượng, chiêu lừa dối này dùng tệ. Đại phu nhân quả thực rất có tâm cơ, so với nhau, Lạc Thừa tướng có chút ngu dốt, có phải con mình hay cũng nhận ra được.

      bị vạch trần nhưng đại phu nhân lại chút kinh hoảng: "Cho dù việc này đúng như lời ngươi sao? Nay, ta cần phải nhìn sắc mặt của Lạc Hoài Văn, nếu ngươi muốn việc này truyền ra ngoài, xin cứ tự nhiên, ta có thể mang theo Tử Quận trở về bên phụ thân thân sinh của ."

      Giọng của hắc y nhân vẫn rất bình tĩnh, tràn đầy tự tin: "Nếu chuyện này đủ để làm đại phu nhân khiếp sơ, vậy tại hạ ngại thêm chuyện nữa. Nhị phu nhân Mai Nhược Vân khó sinh, phải là tự nhiên, mà là do tay đại phu nhân tạo thành.”

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều là đột nhiên cả kinh: ra chuyện mẫu thân Lạc đại tiểu thư khó sinh là có uẩn khúc.

      Trong mắt Lạc Mộng Khê đầy tức giận và khiếp sợ: Đáng chết, đại phu nhân chỉcó tâm cơ sâu, mà thủ đoạn cũng đủ ngoan độc. Vì vị trí chính thất, lại tiếc giết hại mạng người, hại Lạc đại tiểu thư từ mất mẫu thân, mười mấy năm đau khổ.

      Người bên ngoài đều biết rằng, mẫu thân của Lạc Mộng Khê là vì khó sinh mà chết, đây cũng là do mệnh trời, chẳng thể trách người khác.

      Nhưng nay, bọn họ lại biết được, cái chết của mẫu thân Lạc Mộng Khê, cũng giống như mẫu thân Nam Cung Quyết, là bị người ta hại chết. Tâm bình tĩnh hơn mười năm nay, tại vì khắc này mà khơi gợn sóng, tin tức kinh thiên này mang đến nỗi khiếp sợ làm người ta sinh ra phẫn nộ ngút trời.

      ra mạng của nàng căn bản phải khổ như vậy, nàng cũng có thể giống những tiểu hài tử khác có mẫu thân thương, vào ngày lễ ngày tết, có mẫu thân dẫn ra đường, dạo phố, mặc quần áo mới.

      Sau khi trở về vào buổi tối, nhà ngồi cạnh nhau bàn, đồ ăn nóng hổi, phải mình đơn ngồi ở trước bàn, dùng đồ ăn thừa của người khác.

      Lạc Mộng Khê cảm giác có cỗ hận ý mãnh liệt chỉ trong nháy mắt lan khắp toàn thân. Hận ý này phải đến từ nàng, mà đến từ Lạc đại tiểu thư, Lạc Mộng Khê ở cổ đại, rốt cuộc nàng ấy cũng biết hận.

      Nam Cung Quyết cầm bàn tay khẽ run của Lạc Mộng Khê, thông qua tiếp xúc da thịt, truyền đến ấm áp cho nàng. Đáy mắt thâm thúy lóe lên kiên định và sủng nịch, giống như , ngươi còn có ta.

      ra, ngươi vốn nên sinh hạ nhị tiểu thư, nhưng vì muốn cho nhị phu nhân trở thành chính thất, ngươi bắt đại phu kê thuốc cho mình, để sinh trước, nhưng lại nghĩ rằng nhị phu nhân lại sinh trước ngươi.”

      "Rơi vào đường cùng, ngươi mua chuộc bà mụ, loại bỏ Tuân nhũ mẫu, làm nhị phu nhân khó sinh mà chết, cũng khiến đại tiểu thư từ có mẫu thân." Giọng hắc y nam tử mang theo tiếc hận: "Đáng thương thay, cho tới bây giờ Lạc đại tiểu thư cũng biết, mẫu thân của nàng phải vì khó sinh mà chết, mà là bị người khác hãm hại."

      Bàn tay bưng chén trà của đại phu nhân hơi run run, cũng chịu nhận thua: "Ta vẫn là câu kia, tại ta cần dựa vào Lạc Hoài Văn. Nếu ngươi muốn biết việc này, cứ , tuy nơi này là Tướng phủ, đấu với ta chắc có thể thắng, nhưng mà, cho dù cá chết lưới rách, cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi.”

      " khi như vậy, tại hạ cần phải nhiều chuyện vô vị với Lạc Thừa tướng nữa, thú vị, lại rất vô ích, chẳng qua, đại phu nhân, ngươi hẳn là biết Tuyệt Tình cung chứ." Hắc y nam tử xoay người, giọng đầy trêu tức.

      Đồng tử Lạc Mộng Khê hơi co lại: ra là , người này đúng là tên nam tử thần bí ở trong sơn động có liên hệ với Ngô Phi kia, cặp mắt lãnh kia của , Lạc Mộng Khê tuyệt đối nhìn lầm.

      Xem ra quan hệ giữa và đại phu nhân là hợp tác lợi dụng lẫn nhau.

      Sắc mặt đại phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch, chỉ nghe "Choang" tiếng vang lên. Chén trà trong tay bất ngờ rơi xuống đất, bể tan, nước trà văng tung tóe mặt sàn.

      "Nếu bị người của Tuyệt Tình cung biết, ngươi hại chết công chúa của bọn họ. Bọn họ tuyệt dễ dàng buông tha cho ngươi. Đại phu nhân tuy rằng thế lực của ngươi hùng hậu, nhưng nếu đem ra so sánh với Tuyệt Tình cung, đáng nhắc tới.”

      Lạc Mộng Khê nghi hoặc: Vừa rồi còn đến chuyện mẫu thân của Lạc đại tiểu thư, tại sao lại đến Cung chủ Tuyệt Tình cung, nhưng mà, đại phu nhân cũng là lớn mật, ngay cả công chúa của Tuyệt Tình cung cũng dám giết hại.

      "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Những lời này đại phu nhân gần như là rống lên.

      "Rất đơn giản, chỉ cần đại phu nhân đáp ứng điều kiện của tại hạ, tại hạ nguyện vì đại phu nhân mà giữ bí mật." Giọng của nam tử thần bí vẫn rất bình tĩnh, chút gợn sóng.

      "Sao ngươi biết được chuyện này?" Đại phu nhân quen nhìn sóng to gió lớn, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

      "Giấy thể gói được lửa, huống chi đời lại có bức tường chắn được gió, chỉ cần là chuyện làm, ngày nào đó bị người khác biết, đại phu nhân, dám làm phải dán nhận, cần phải che giấu. Ta và ngươi ngồi chung con thuyền!"

      Đại phu nhân bình tĩnh nhìn nam tử thần bí nửa ngày, muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng . Nhưng lại khiến bà ta phải thất vọng, vì trong mắt nam tử thần bí chỉ là mảnh bình tĩnh, lộ ra bất kì tia sáng khác thường nào "Được, ta có thể giúp ngươi lo tốt chuyện ngươi nhờ, chỉ có điều, ngươi cũng phải đáp ứng ta việc."

      "Chuyện gì, đại phu nhân cứ đừng ngại."

      "Giúp ta để ý phụ thân thân sinh của Lạc Tử Quận, ta tin ngươi có năng lực đó." đến người kia, đáy mắt đại phu nhân đầy bất đắc dĩ và thâm tình.

      Nam tử thần bí cười khẽ: "Được, ngờ sau nhiều năm, đại phu nhân vẫn còn giữ trọn mối tình thắm thiết với , là ngàn vàng khó thấy, tại hạ cũng nguyện ý giúp người thành toàn."

      Khẽ thở dài, giọng nam tử thần bí mang theo nỗi tiếc hận: " là tạo hóa trêu người, nếu có chuyện năm đó, đại phu nhân cũng bỏ , tại, hai người các ngươi có con cái thành đàn, hưởng cuộc sống tốt đẹp đáng hâm mộ."

      Mắt ngọc của Lạc Mộng Khê híp lại: Người trong lòng đại phu nhân, phụ thân thân sinh của Lạc Tử Quận, rất có khả năng chính là quốc sư, Phùng Thiên Cương, nghe ngữ khí của tên nam tử thần bí kia, chắc hẳn Phùng Thiên Cương ở chỗ .

      Còn có, mười mấy năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao đại phu nhân lại đồng ý gả cho Lạc Hoài Văn, người bà ta. Mẫu thân của Lạc đại tiểu thư: Tại sao Mai Nhược Vân lại quen biết Lạc Thừa tướng, bọn họ là tâm nhau sao?

      Vì sao bà ấy khó sinh, Lạc Hoài Văn chút cũng tưng nghi ngờ sao, hay là tuy có hoài nghi, nhưng có chứng cớ, hoặc là, bởi vì nguyên nhân khác khiến thể tiếp tục điều tra.

      , càng ngày càng nhiều.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tiểu Viên Viên, Alirenxixon thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 76 : Quyết, Khê, tình (5)

      Edit : Vân
      Beta : kun'xjh​


      "Thời gian còn sớm, tại hạ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa. Việc phu nhân nhờ vã, tại hạ chắc chắn làm được, còn chuyện của tại hạ vẫn xin phu nhân tốn chút tâm tư, cáo từ!"

      Ngay khi Lạc Mộng Khê còn trầm tư, thân ảnh cao lớn của nam tử thần bí nháy mắt đến bên ngoài cửa sổ, quan sát mọi nơi thấy có người, nam tử thần bí vận khinh công bay về hướng với tốc độ cực nhanh, làm người ta theo kịp.

      Lạc Mộng Khê muốn đứng lên đuổi theo, lại bị Nam Cung Quyết gắt gao đè vai lại. Lạc Mộng Khê khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết gì, khẽ lắc đầu, ngưng trọng, ánh mắt thâm thúy ý bảo nàng được manh động.

      Cách đó xa, đội thị vệ tuần tra cầm đuốc trong tay tiến tới bên này. Nam Cung Quyết hề trì hoãn, kéo cánh tay Lạc Mộng Khê, rất nhanh rời khỏi phủ Thừa tướng.

      "Sao vừa rồi ngươi để ta đuổi theo tên nam tử thần bí kia? chừng chúng ta có thể tìm ra nơi đám người Nam Cung Phong lẩn trốn?"

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vừa mới bay xuống đường lớn bên ngoài Tướng phủ. Lạc Mộng Khê liền vội cất giọng hỏi, đối với hành động của Nam Cung Quyết, nàng rất khó hiểu:

      “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nay Nam Cung Phong ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, nếu muốn đối phó với chúng ta dễ dàng, nhưng nếu chúng ta muốn giết , có chút khó khăn. Nhân cơ hội này tìm ra , lại có thể trừ bỏ tai họa ngầm, phải tốt hơn sao.”

      Nam Cung Quyết cười khẽ ra tiếng, chậm rãi về về phía trước. Đáy mắt thâm thúy lóe tia ngưng trọng mà Lạc Mộng Khê chưa bao giờ thấy qua: "Tên nam tử thần bí vừa rồi, chính là kẻ ngày đó, sườn núi ở ngoại thành đánh lén chúng ta, dám giấu giếm, bổn vương biết ."

      là ai vậy.” Đối với đáp án này, Lạc Mộng Khê kịp phản ứng. Nam Cung Quyết về phía trước, Lạc Mộng Khê nóng lòng muốn biết chân tướng, tự nhiên là bước nhanh đuổi theo.

      "Là vị quyền cao chức trọng, tâm cơ kín đáo, đầy dã tâm." Trong mắt Nam Cung Quyết lộ ra vẻ tán thưởng và ngưng trọng: "Người này có võ công thua kém gì bổn vương, cũng có thể là cao hơn Mộng Khê. Nếu ngươi đuổi theo, chắc chắn bị phát !"

      Ở trong nhận thức của ta, mặc kệ ngươi có vị cao ra sao, quyền thế như nào. Chỉ cần ngươi là kẻ thù của , kết cục chỉ có : Giết tha!

      "Nam Cung Quyết, ngươi nửa ngày, cũng cho ta biết người nọ rốt cuộc là ai?" Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Trực tiếp cho ta biết tên người nọ phải được rồi sao, lại dong dài những chuyện vô dụng như vậy làm gì.

      Nam Cung Quyết dừng bước, ghé mắt nhìn Lạc Mộng Khê. Đáy mắt thâm thúy ngoài ngưng trọng vẫn là ngưng trọng: "Chờ đến thời cơ thích hợp, ngươi tự nhiên biết thân phận của ."

      "Nghe ý tứ trong lời của ngươi, là muốn cho ta biết nam tử thần bí kia rốt cuộc là ai chứ gì."

      Thông minh như Lạc Mộng Khê, tự nhiên có thể nghe ra khác thường trong lời của Nam Cung Quyết.

      Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mang theo vui, Nam Cung Quyết biết nàng tức giận. Khóe miệng cong lên ý cười bất đắc dĩ: "Mộng Khê, đôi khi, có số việc, vẫn là biết tốt hơn. Biết được càng nhiều, tai họa cũng càng nhiều."

      "Mộng Khê, thế lực của người kia rất lớn, năng lực cũng thể coi thường. Tuy rằng Lạc Vương phủ sợ , nhưng trăm lần cẩn mật cũng tránh khỏi có sơ hở, ta chỉ là, muốn thấy ngươi xảy ra chuyện gì."

      "Ngươi muốn , ta cũng ép ngươi." ngày nào đó, tất cả mọi chuyện rồi cũng tra ra chân tướng rang. Chẳng qua, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chuyện tối nay, ta cũng nhất định muốn biết ngay lập tức.

      Lạc Mộng Khê xoay người, chậm rãi đến: "Theo ý của ngươi, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương là được người nọ bảo hộ. Bây giờ chúng ta thể làm gì được hai người bọn chúng."

      "Chưa hẳn" Đều lòng của nữ nhân, như kim ở đáy biển. Nam Cung Quyết cũng đủ hiểu Lạc Mộng Khê, nhưng lúc này, cũng khác người ngoài là mấy, biết rốt cuộc Lạc Mộng Khê suy nghĩ cái gì.

      Nam Cung Quyết có chút lo lắng, sợ Lạc Mộng Khê tự mình hành động. Dù sao, ngoan độc vô tình của người kia cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu Lạc Mộng Khê thực rơi vào tay người nọ, tuyệt đối sống bằng chết.

      Vì đề phòng xuất loại tình huống thảm thương đó, Nam Cung Quyết quyết định giải thích mọi chuyện cho Lạc Mộng Khê hiểu chút, cũng thuận tiện để Lạc Mộng Khê hiểu biết thêm về cách hành của người nọ: "Lấy tình huống tại mà xem, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương chính là hợp tác với . Nhưng cũng phải là hoàn toàn phụ thuộc vào , đời này có địch nhân vĩnh viễn, cũng có bằng hữu vĩnh viễn."

      " nay, giữa Nam Cung Phong và có xung đột về lợi ích, càng có thể , về phương diện nào đó, hai người có thể đôi bên cùng có lợi. Cho nên, hai người bọn chúng bắt tay hợp tác. Nhưng nếu có ngày, giữa Nam Cung Phong và bị xung đột về lợi ích, vì muốn bảo vệ lợi ích của mình, chút do dự mà ra tay với Nam Cung Phong."

      "Người này, đúng là phải tuyệt tình bình thường." Nam Cung Phong dám cùng người như thế hợp tác, là phúc hay họa, đều khó có thể đoán trước được.

      "Nam Cung Quyết, nếu chúng ta gây ra số việc giữa Nam Cung Phong và người nọ, khiến bọn chúng tự giết lẫn nhau, ngươi cảm thấy như thế nào?"

      Người nọ chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, chỉ cần khiến Nam Cung Phong đụng đến lợi ích của người nọ, nhìn xem người nọ có thể giết hay .

      "Nếu ngươi muốn tạo ra cố, phải cân nhắc kĩ lưỡng rồi mới hành động, phải làm cẩn thận, áo tiên thấy vết chỉ khâu. Nếu , khi để nhìn ra manh mối gì, kế hoạch của ngươi chỉ là kiếm củi ba năm thiêu trong giờ, mà ngươi, cũng gặp nguy hiểm."

      Nam Cung Quyết khuyên Lạc Mộng Khê bỏ ý tưởng này, bởi vì biết, tâm tư của Lạc Mộng Khê tinh tế, thông minh lanh lợi, năng lực phi phàm, tính cách quật cường, ngươi càng cho nàng làm, nàng càng muốn làm.

      Nếu Nam Cung Quyết khuyên can việc này, lâu sau, Lạc Mộng Khê chắc chắn nhanh chóng hành động. Vì thế, Nam Cung Quyết có khuyên can, mà chỉ phân tích lợi hại cho nàng nghe, để chính nàng tự quyết định.

      Lạc Mộng Khê cũng nắm chắc thắng trận này, cho nên, đối với việc này, nàng cẩn thận lại cẩn thận, dè dặt lại dè dặt. Việc chưa được cân nhắc chu toàn, nàng tùy tiện hành động.

      "Nam Cung Quyết, nếu so năng lực của người nọ với ngươi thế nào?" Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mi mắt. Khi hỏi ra vấn đề này, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngầm mang theo tia trêu tức.

      Nam Cung Quyết khẽ cười, đưa mắt nhìn bầu trời đêm phía xa, giống như rơi vào hồi ức ngày xưa: "Năng lực của , ngang với bổn Vương."

      "Vương gia!" tên thị vệ biết từ đâu xuất trước mặt hai người "Thuộc hạ có việc gấp bẩm báo." Ánh mắt như cố ý lại vô tình nhìn Lạc Mộng Khê, muốn lại thôi.

      "Vương phi phải người ngoài, cứ đừng ngại."

      "Này..." thị vệ do dự "Vương gia, việc này, phải chuyện của Lạc vương phủ, mà là..." Mặt thị vệ lộ vẻ khó xử, giống như lo lắng có nên ở trước mặt Lạc Mộng Khê ra toàn bộ mọi việc hay .

      "Các ngươi cứ chuyện , ta qua bên kia dạo chút." Mỗi người đều có vài bí mật riêng tư thể cho người khác biết được, có lẽ thị vệ muốn với Nam Cung Quyết về chuyện chỉ có hai người bọn họ hiểu.

      Huống chi, đối với chuyện của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vốn cũng có nhiều hứng thú, cho nên, cũng lười muốn biết tên thị vệ kia rốt cuộc là bẩm báo cái gì cho .

      "Mộng Khê, đừng xa" Phía sau, truyền đến tiếng nhắc nhở thân thiết của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời có lệ: "Biết rồi."

      Bóng đêm càng dày, bốn phía là mảnh yên tĩnh. Mọi vật trong trời đất đều vào giấc ngủ say. Lạc Mộng Khê mặc sa y màu lam, cất bước ngã tư đường im ắng. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, phủ quanh thân nàng tầng ánh sáng nhạt, xuất trần như thiên tiên.

      Bốn phía vẳng lặng, đập vào mắt nàng đều là mảnh trống trải. Lạc Mộng Khê chậm rãi về phía trước, vô cùng buồn chán, biết Nam Cung Quyết bàn chuyện ở bên kia đến đâu rồi.

      nhàng xoay người, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết và tên thị vệ kia, thấy sắc mặt thị vệ đầy lo lắng, hình như là xảy ra việc lớn gì đó. Theo tên thị vệ ngừng , sắc mặt Nam Cung Quyết cũng càng ngày càng trầm.

      Lạc Mộng Khê khẽ thở dài, quay đầu lại, tiếp tục về phía trước: Chuyện này xem ra khó giải quyết, có lẽ trong lúc, Nam Cung Quyết thể xử lý xong xuôi mọi chuyện.

      Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hơn nửa giờ sửu (gần ba giờ sáng), trong lòng cả kinh: ra trễ thế này.

      Khóe mắt, tay áo trắng lên, ngay sau đó, thân ảnh quen thuộc lướt qua từ cách đó xa, càng lúc càng xa: Lãnh Tuyệt Tình, sao lại là .

      Cách đó xa, Nam Cung Quyết và tên kia thị vệ cặn kẽ chuyện với nhau, nhìn sắc mặt ngưng trọng của hai người, chắc hẳn trong thời gian ngắn thể bàn xong. Lạc Mộng Khê liền hề trì hoãn, vận khinh công rất nhanh đuổi theo hướng Lãnh Tuyệt Tình biến mất.

      Theo lý mà , khinh công của Lãnh Tuyệt Tình cao hơn hẳn so với Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê tuyệt đối thể đuổi kịp , nhưng bây giờ lại biết vì sao, tốc độ của Lãnh Tuyệt Tình ràng lại chậm hơn.

      Lạc Mộng Khê nhanh, cũng nhanh. Lạc Mộng Khê chậm, cũng chậm lại. với Lạc Mộng Khê từ đầu đến giờ vẫn thủy chung bảo trì khoảng cách gần xa, để Lạc Mộng Khê theo kịp , nhưng cũng bị bỏ lại.

      Lạc Mộng Khê nóng lòng muốn biết việc gì, lại đuổi kịp . Rơi vào đường cùng, chỉ đành phải mở miệng gọi Lãnh Tuyệt Tình lại: "Lãnh Tuyệt Tình, Lãnh Tuyệt Tình!"

      Nghe được tiếng gọi từ phía sau, Lãnh Tuyệt Tình dừng bước. Ánh mắt ưu thương khẽ trầm xuống, giấu cảm xúc nơi đáy mắt, xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, lời cũng chưa .
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tiểu Viên ViênAliren thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76 Quyết, Khê, tình (6)

      Edit : Vân
      Beta : kun'xjh




      Vừa rồi biết Lạc Mộng Khê theo , vì muốn Nam Cung Quyết phát ra , cố ý dẫn dụ Lạc Mộng Khê, chính là muốn trong khi Nam Cung Quyết chưa phát , mang Lạc Mộng Khê .

      Trong ý thức của Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết lông tóc vô thương, mà bị thương chưa lành. Nếu hai người bọn họ giao thủ, phải đối thủ của Nam Cung Quyết, tự nhiên thể mang Lạc Mộng Khê được.

      Bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên nắm chặt lại, mắt lóe lên thần sắc phức tạp: Mộng Khê, chớ có trách ta, đây là do chính ngươi lựa chọn.

      '] "Lãnh Tuyệt Tình, ta có chuyện vẫn nghĩ ra..." Sau khi Lãnh Tuyệt Tình dừng bước, Lạc Mộng Khê liền dễ dàng đuổi kịp . Chẳng qua là, lúc Lạc Mộng Khê còn cách khoảng năm, sáu bước dừng lại, có tới quá gần .

      '] "Là chuyện gì?" Lãnh Tuyệt Tình đứng cách Lạc Mộng Khê khoảng xa, cũng gần. Nhưng mà, tuy rằng Lãnh Tuyệt Tình bị thương nặng, nhưng nếu muốn mang Lạc Mộng Khê , cũng thành vấn đề.

      Nghĩ đến Lạc Mộng Khê lúc này tuy rằng đứng đối diện với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng lại hề đề phòng , Lãnh Tuyệt Tình vừa trả lời có lệ với Lạc Mộng Khê, vừa tìm cơ hội xuống tay.

      "Ngày đó ở sườn núi, sau khi nghe được tên của ta, sao ngươi lại có phản ứng khác lạ như vậy? Trước đây chúng ta có ân oán gì sao?"

      Lạc Mộng Khê là đặc công, năng lực quan sát tất nhiên là kém. Lúc này, nàng phát Lãnh Tuyệt Tình rất nguy hiểm, nhưng liền trầm hạ mí mắt, giấu cảm xúc . Lạc Mộng Khê biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì, trong lòng có chút hối hận vì liều lĩnh đuổi theo Lãnh Tuyệt Tình, để mình lâm vào tình thế nguy hiểm.

      tại, nàng là tên giương cung, thể bắn, lại càng thể hành động thiếu suy nghĩ. Môi Lãnh Tuyệt Tình rất nhợt, ràng là do bị thương, tuy là như thế, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có thể nhận thấy được, Lãnh Tuyệt Tình có thể dễ dàng đánh bại nàng.

      Nếu Lãnh Tuyệt Tình muốn quấy rồi nàng, nàng căn bản trốn thoát. Cho nên, nàng dung hết khả năng để kéo dài thời gian, hy vọng Nam Cung Quyết có thể phát nàng rời khỏi, rồi tới tìm nàng.

      '] "Ngươi và ta từ trước tới giờ có ân oán gì." Là có số mệnh tương liên, ngữ khí của Lãnh Tuyệt Tình trầm trọng, vương vấn quanh thân là tầng u ám, xong những lời này, liền thêm lời nào nữa, lại biết suy nghĩ cái gì.

      Lạc Mộng Khê thầm oán giận, những lời này có cũng như , ta cũng biết chúng ta có ân oán, chỉ là tò mò vì sao sau khi ngươi nghe được tên ta, lại giật mình như vậy.

      Nhìn bộ dáng Lãnh Tuyệt Tình như có ý định tiếp tục giải thích, Lạc Mộng Khê thể để cuộc đối thoại của hai người dừng lại, bởi vì nếu hết chuyện, cũng tức là có nghĩa: Lãnh Tuyệt Tình muốn ra tay.

      '] "Khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở bờ sông, ta cảm giác được ưu thương của ngươi, ngươi có chuyện gì vui sao?"

      '] "Ngươi cảm nhận được ưu thương của ta?" Ngày đó ở bờ sông, ta cũng bị cuốn hút bởi khoái hoạt của ngươi. Đối với lời của Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình ràng là lắp bắp kinh hãi:

      Ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, mà nàng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của ta. Đây là phải là , chúng ta có quan hệ đặc biệt sao?

      Nhưng vì sao khi bản thân ta bị thương nặng, nàng lại lông tóc vô thương, tổn hao gì?

      '] "Đúng vậy, ngươi luôn ưu thương như vậy sao? Có phải xảy ra chuyện gì ?" Lực chú ý của Lãnh Tuyệt Tình bị dời , hơi thở u ám người cũng giảm ít. Lạc Mộng Khê đương nhiên bỏ qua cơ hội tốt này.

      Cơ hội, tiếp tục cùng những vấn đề quan trọng.

      Khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình cong lên ý cười chua sót, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt có chút mê ly, như nhớ lại hồi ức nào đó.

      '] "Khi ta vừa ra đời, vương vấn quanh thân có rất nhiều hào quang, bởi vì ta là Cung chủ tương lai của Tuyệt Tình cung, người khác đều cho rằng ta may mắn, lại ai hiểu, ta thích thân phận đặc biệt này.”

      Lãnh Tuyệt Tình đem tất cả tâm của mình, từng cái kể lại cho Lạc Mộng Khê nghe, phần lớn là về khát khao tự do của mình, còn chuyện nàng chính là thánh nữ Tuyệt Tình cung, cùng với nguyên nhân đến đây là để tìm nàng hé môi lời.

      Khiến Lạc Mộng Khê nghĩ rằng lần ra khỏi của cung này của Lãnh Tuyệt Tình, là vì giải sầu, bởi vì áp lực ở Tuyệt Tình cung khiến thở nổi.

      Lạc Mộng Khê đóng vai người biết lắng nghe rất đạt, khi Lãnh Tuyệt Tình kể ra những bất đắc dĩ và hoang mang của mình, Lạc Mộng Khê cũng chưa lời nào, chỉ im lặng nghe:

      Mỗi người đều có những nỗi niềm chua xót và bất đắc dĩ của riêng mình, có người ở trước mặt người khác làm như có gì, nhưng sau lưng lại thầm rơi lệ, còn những người khác thể chịu đựng nổi những gông xiềng nặng gánh ấy, đây chính là đời người.

      Sau khi chia sẻ tâm chôn giấu gần hai mươi năm cho người khác, Lãnh Tuyệt Tình hiểu tại sao lại cảm thấy thoải mái rất nhiều, u ám trong lòng, cũng phục hồi ít.

      xong tất cả mọi việc, Lãnh Tuyệt Tình thở phào cái, tâm tình thoải mái, còn áp lực giống như trước, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê còn lắng nghe, Lãnh Tuyệt Tình có chút ngượng ngùng: "Có phải ta rất nhiều chuyện vô nghĩa hay ."

      Lãnh Tuyệt Tình là Cung chủ Tuyệt Tình cung, tùy tiện tâm với bất cứ ai, sở dĩ cho Lạc Mộng Khê, là vì nàng là thánh nữ Tuyệt Tình cung, là thê tử tương lai của mình.

      '] " có, những tâm đó ra, ngươi cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều sao?" Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên ý cười: "Ngươi nhìn bầu trời , trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, người cũng có buồn, vui, ly, hợp, những cảm xúc bình thường đó, mỗi người đều phải có."

      Lãnh Tuyệt Tình theo ánh mắt Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời, giữa bầu trời là vầng trăng lơ lửng, tỏa ánh sang nhạt, chiếu rọi khắp nơi.

      Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê như đắm chìm trong ánh trăng, cùng nhau ngắm trăng, giống như đôi tình lữ, vô cùng xứng đôi: "Kỳ , ngươi nên cười nhiều hơn, chỉ cần tâm tình tốt, đối với cùng việc có cái nhìn giống như ban đầu nữa, thân thế của ngươi, ngươi thể lựa chọn, nhưng đường ngươi phải , ngươi có thể tự mình lựa chọn mà."

      '] "Ta thể bỏ mặc Tuyệt Tình cung" Đây là trách nhiệm của .

      '] "Nhưng ngươi có thể thay đổi Tuyệt Tình cung, đổi thay nó thành những gì ngươi muốn, hoặc là, ngươi hãy thay đổi suy nghĩ , cần xem Tuyệt Tình cung là trách nhiệm nữa, có thể xem đó như loại lạc thú. Lúc bình thường có việc gì, xử lý, sắp xếp việc, sửa lại cung quy, đây là việc vô cùng thích ý."

      '] " có thể nghĩ như vậy sao?" Cho tới bây giờ, Lãnh Tuyệt Tình cảm thấy việc quản lý Tuyệt Tình cung lại là loại lạc thú.

      '] "Đương nhiên, cùng chuyện, thái độ và cánh xử lí của ngươi quyết định tính chất của việc đó" Lạc Mộng Khê làm dáng vẻ của học giả, hết lòng chỉ dạy cho Lãnh Tuyệt Tình "Người bi quan, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy u, mà chỉ có người lạc quan mới có thể nhìn thấy ánh nắng tươi sáng của ngày mai. Ngươi xem, sao băng...."

      ngôi sao băng mang theo vệt sáng dài lung linh mờ ảo, rất nhanh xẹt qua bầu trời, rồi nhanh chóng biến mất ở chân trời phía xa "Nhanh cầu nguyện , trước khi sao băng biến mất mà ước nguyện nguyện vọng thành ."

      "Được...." Khi Lạc Mộng Khê gấp giọng hối thúc, Lãnh Tuyệt Tình có chút ngây ngốc. Hai tay liền tạo thành hình chữ thập, nhắm hai mắt lại, trong lòng nghĩ đến nguyện vọng của mình: Ta hy vọng, Mộng Khê có thể trở lại bên cạnh ta.

      Bên này, sau khi Nam Cung Quyết giao phó xong mọi chuyện, thị vệ liền đứng dậy rời . Nam Cung Quyết thầm nhàng thở ra: Việc này rốt cuộc cũng giải quyết xong.

      bầu trời phương đông mọc lên ngôi sao mai, trời sắp sáng: đêm này, gần như nghỉ ngơi được chút nào, lại phải xử lý nhiều chuyện như vậy, mệt mỏi.

      Nam Cung Quyết quay đầu nhìn về hướng lúc nãy Lạc Mộng Khê bước , muốn gọi nàng về phủ, lại phát đường trống , căn bản là có thân ảnh Lạc Mộng Khê: "Mộng Khê, Mộng Khê!"
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tiểu Viên Viên, Alirenxixon thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76 Quyết, Khê, tình (7)

      Edit : Vân
      Beta : kun'xjh



      Nam Cung Quyết nghĩ Lạc Mộng Khê chỉ đứng ở chỗ rẽ phía trước, liền bước nhanh qua, nhưng điều nghĩ tới là, nơi này cũng là trống , có Lạc Mộng Khê.

      Nam Cung Quyết cả kinh, đáy mắt thâm thúy mơ hồ lên hàn quang: Đáng chết, Mộng Khê lại mất tích ngay trước mặt bổn Vương, là người phương nào dám lớn mật như thế, nhưng cũng quá lợi hại khiến bổn vương phát được, hoặc là, Mộng Khê có bị người khác bắt , mà là tự mình xa...

      Nam Cung Quyết vẫn ôm tia hy vọng, bước nhanh về phía trước, vừa vừa gọi: "Mộng Khê, Mộng Khê."

      Ánh trăng từ từ mờ , trời sắp sáng. Lãnh Tuyệt Tình tuy đêm ngủ, nhưng tinh thần, tâm tình đều rất tốt. Ánh mắt nhìn Lạc Mộng Khê chứa đầy nhu tình chưa bao giờ có.

      Lúc này, bỗng nhiên nghĩ mình có chút may mắn khi làm Cung chủ Tuyệt Tình cung, nếu , mình thể quen biết Lạc Mộng Khê: "Ngươi đến Hằng sơn chưa?"

      Đôi mắt sáng của Lạc Mộng Khê có chút mỏi mệt, thần sắc hoảng hốt, có chút yên lòng, lắc đầu, thờ ơ trả lời: " có, ta từ ở kinh thành, lớn lên trong Tướng phủ, xa nhất cũng chỉ dạo tới vùng ngoại ô kinh thành."

      Đáng ghét, Nam Cung Quyết, sao ngươi còn chưa tới... Tuy rằng thái độ của Lãnh Tuyệt Tình đối với nàng so với vừa rồi hoàn toàn thay đổi, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, trước khi Nam Cung Quyết tới, nàng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Cùng Lãnh Tuyệt Tình hàn huyên hơn nửa đêm, nàng có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần của Lãnh Tuyệt Tình lại hưng phấn, hề buồn ngủ. Cho nên, nàng cũng tiện than mệt trước mặt , nếu , để Lãnh Tuyệt Tình phục hồi tinh thần, bắt nàng biết làm sao.

      "Hằng sơn là nơi của Tuyệt Tình cung, cảnh sắc trong bốn mùa quanh năm đều rất đẹp. Mùa xuân, hoa tươi nở rộ, mùa hè, cây cỏ xanh um, mùa thu, lá đỏ như lửa, mùa đông, tuyết trắng ngần..."

      , Lãnh Tuyệt Tình ở Hằng sơn nhiều năm như vậy, cũng cảm giác được cảnh sắc có bao nhiêu đẹp đẽ, huống chi, suốt ngày luôn đối mặt với những cảnh sắc này, riết cũng thấy phiền.

      Chỉ có điều, khi nghĩ đến có thể cùng Lạc Mộng Khê thưởng thức, Lãnh Tuyệt Tình liền cảm thấy cảnh sắc ở Hằng sơn rất đẹp, vì sao trước kia ta lại chú ý tới.

      Nhìn hai mắt Lãnh Tuyệt Tình đầy ý cười, Lạc Mộng Khê cũng khẽ cười: Tâm tình của Lãnh Tuyệt Tình quả nhiên tốt hơn so với vừa rồi, xem ra, tâm tình của , bị áp lực lâu.

      '] "Mộng Khê, Mộng Khê..." Tiếng gọi đầy lo lắng của Nam Cung Quyết truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê uể oải đột nhiên chấn động, Nam Cung Quyết rốt cuộc cũng đến.

      Mà khi Lãnh Tuyệt Tình nghe thấy tiếng gọi, những khát khao về cuộc sống đầy tốt đẹp trong nháy mắt liền biến mất. xong rồi, ta lại quên mất, tại Mộng Khê ở cùng chỗ với Nam Cung Quyết.

      Đáy mắt vui sướng vừa rồi của Lãnh Tuyệt Tình nhất thời biến mất thấy nữa, thay thế là ánh mắt đầy ưu thương, ra, người ngươi thích vẫn là Nam Cung Quyết, vừa rồi, chỉ là xuất phát từ tình bằng hữu, nên ngươi mới khuyên ta.

      Bàn tay to đột nhiên nắm chặt, ưu thương trong đáy mắt của Lãnh Tuyệt Tình càng đậm: Mộng Khê, chớ có trách ta, ngươi và ta sớm có duyên phận trời định, cho dù tại người ngươi là Nam Cung Quyết, ngày nào đó, ngươi vẫn phải trở lại bên cạnh ta.

      Đau dài bằng đau ngắn, ta chỉ hy vọng ngươi đau khổ khi ngươi phải biệt ly xa cách với Nam Cung Quyết.

      Bàn tay to nắm chặt đột nhiên thả lỏng, Lãnh Tuyệt Tình muốn ra tay với Lạc Mộng Khê, bất thình lình Lạc Mộng Khê dừng bước, quay đầu lại, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy ý cười ấm áp: "Lãnh Tuyệt Tình, lần khác có rảnh, phải đến Lạc vương phủ làm khách, ta và Vương gia thiết yến chiêu đãi ngươi."

      '] "Mộng Khê" Ngay tại lúc Lãnh Tuyệt Tình ngây người, nháy mắt, thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết tới bên cạnh Lạc Mộng Khê, đưa tay ôm lấy eo của nàng. Nhìn Lãnh Tuyệt Tình vận sức chờ hành động cách đó xa, Nam Cung Quyết thầm nhàng thở ra: May mắn, bổn vương đến kịp.

      '] "Lãnh cung chủ."

      "Lạc vương gia."

      khí giữa hai đại nam nhân nhất thời biến thành giương cung bạt kiếm, chỉ cần mồi lửa, hai người bọn họ liều mạng đến ngươi chết ta sống.

      Đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe: "Vương gia, ta mệt rồi, chúng ta về nghỉ . Lãnh cung chủ lúc rảnh đến Vương phủ làm khách, các ngươi cũng coi như là bằng hữu mà."

      Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình đều là trong tuyệt thế tứ công tử, tuấn bất phàm. Nếu hai người bọn họ giao thủ, đoán chừng đánh tới ba ngày ba đêm cũng thể phân thắng bại. Nay Nam Cung Quyết bệnh nặng, trong người lại bị thương, chưa chắc là đối thủ của Lãnh Tuyệt Tình.

      '] “Phải ? như vậy, bổn vương và Mộng Khê trước bước, ở vương phủ chờ đón Lãnh cung chủ ghé thăm."

      Nam Cung Quyết đối với thể trạng của mình, đều hơn ai hết. Tuy rằng cũng nhìn ra Lãnh Tuyệt Tình có thương tích, nhưng mà, thân thể vô cùng suy yếu, còn bao nhiêu sức lực, cũng phải đối thủ của Lãnh Tuyệt Tình.

      Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, xoay người, chậm rãi về phía trước, vừa bước , Nam Cung Quyết vừa chú ý đến động tĩnh của Lãnh Tuyệt Tình.

      Cũng may mắn, Lãnh Tuyệt Tình phải là tên tiểu nhân ti bỉ, có thói quen đánh lén người khác, nên Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê có thể an toàn rời xa tầm mắt của .

      Phía trước, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều có quay đầu lại, tự nhiên thấy bàn tay Lãnh Tuyệt Tình nắm chặt tới nỗi khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, cả nắm tay run nhè , cùng với lòng bàn tay ngừng tràn ra máu tươi, mắt nồng đậm ưu thương:

      Vừa rồi Lạc Mộng Khê vô cùng tín nhiệm , hề phòng bị, muốn nhân cơ hội đánh lén, khiến Lạc Mộng Khê thất vọng. Cho nên, chỉ phải đành trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê càng chạy càng xa, cho đến lúc biến mất thấy nữa.

      Bên trong giấc mộng đẹp của , chỉ còn tồn tại mình .

      "Vừa rồi là có chuyện gì? Sao ngươi lại ở cùng chỗ với Lãnh Tuyệt Tình?" tới nơi an toàn, xác nhận Lãnh Tuyệt Tình có đuổi theo, đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

      '] "Khi ngươi với thị vệ bàn chuyện, ta rảnh rỗi đến nhàm chán, liền dạo xung quanh chút, nghĩ tới lại gặp được Lãnh Tuyệt Tình, vì thế, hai người chúng ta liền chút chuyện, cho đến lúc ngươi tìm được ta." Lạc Mộng Khê nhàng bâng quơ.....

      " sao, chỉ có vậy?" Đối với lời giải thích này của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết có chút quá tin tưởng: Lúc trước Lãnh Tuyệt Tình ba lần bốn lượt muốn bắt Mộng Khê , đều bị ta ngăn cản, vì sao lần này khi có cơ hội ở mình với nàng, lại mang nàng , dễ dàng vứt bỏ cơ hội tốt này?

      Lạc Mộng Khê nâng tay che miệng, nhàm chán ngáp cái: "Nam Cung Quyết, cần nhiều về những chuyện nhàm chán như vậy, ta mệt quá, về Vương phủ nghỉ ngơi ."

      Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đứng ở chỗ cách Lạc vương phủ xa, nhưng cũng phải rất gần, nên khi hai người trở lại Vương phủ trời sáng trưng.

      Vừa mới bước vào cửa lớn Vương phủ, Nhạc Địch bước nhanh tới trước mặt hai người, thần sắc ngưng trọng: "Vương gia, Vương phi, trong cung vừa mới đưa thư tới."

      Nam Cung Quyết vẫn chưa chuyện, nhận thư rồi mở ra xem. Ánh mắt thâm thúy dừng lại bức thư cả nửa ngày, sắc mặt càng ngày càng nặng.

      Rốt cuộc chuyện gì lại khiến Nam Cung Quyết ngưng trọng như thế, Lạc Mộng Khê sinh lòng nghi hoặc, liền đưa mắt vào bức thư, khi xem hết nội dung mặt thư, Lạc Mộng Khê càng thêm khó hiểu: "Thái tử Hạ Hầu Thần của Tây Lương quốc đến Thanh Tiêu, tới đây làm gì?" Chẳng lẽ là vì Hạ Hầu Yên Nhiên.

      Nam Cung Quyết thu thư lại, ánh mắt thâm thúy đầy ngưng trọng biến mất thấy đâu: "Chuyện này, tạm thời cần để ý tới!" Chuyện Hạ Hầu Thần đến Thanh Tiêu quốc, chỉ là giả mà thôi.

      Tuyệt thế tứ công tử, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình, Hạ Hầu Thần, bốn người này ta gặp qua ba người, Hạ Hầu Thần cũng đến Thanh Tiêu, xem ra ta rất có phúc, có thể gặp được toàn những người trong truyền thuyết: Tuyệt thế tứ công tử.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tiểu Viên Viên, Alirenlottie thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :