1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 50 : Việc phát sinh đột ngột

      Edit : kun'xjh

      Đại sảnh Lạc viên trong Tướng phủ .

      “Lăng Khinh Trần bỏ qua Tử Hàm, chọn Lạc Mộng Khê, ngươi khẳng định có nghe nhầm chứ?” Đại phu nhân ngồi ở trước bàn, giọng điệu lãnh, ánh mắt sắc bén thoáng hàn quang, bàn tay mềm mại, trắng nõn nắm chặt chén trà tinh xảo.

      “Thiên chân vạn xác!” Ngô Phi giọng điệu ngưng trọng:“Thuộc hạ chính tai nghe được Lăng Khinh Trần hứa với Lạc Thừa tướng, ba ngày sau mang Lạc Mộng Khê Lăng phủ ở Tô Châu.....”

      Đáng chết! Đại phu nhân mâu quang phát lạnh, bàn tay mềm đột nhiên nắm chặt, chỉ nghe "Rắc" tiếng vang lên, chén trà vỡ trong tay lên tiếng trả lời thay, tàn trà rơi bàn tay mềm trắng nõn, mảnh vỡ chén trà cứa vết bàn tay mềm ấy, Đại phu nhân cảm thấy chút đau đớn nào, máu tươi trộn lẫn với tàn trà cùng chỗ, theo bàn tay chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất......

      Lạc Mộng Khê, lại là ngươi, ngươi quả thực chính là tai tinh của hai mẹ con ta! Đại phu nhân ánh mắt sắc bén bắn ra hàn quang, giống như muốn lăng trì xử tử Lạc Mộng Khê:

      Lăng Khinh Trần là đệ nhất thủ phủ ở Giang Nam, có gì ngoài tài lực phú khả địch quốc, nhưng thế lực cũng thể coi thường, địa vị của ở các quốc gia, chỉ đứng sau hoàng đế, đều là đối tượng nịnh bợ và tranh giành của quan viên khắp nơi.

      Lạc Thừa tướng có ý đồ với Lăng Khinh Trần, dự định để cho Lạc Tử Hàm tiếp cận Lăng Khinh Trần, Đại phu nhân vô cùng hài lòng, dù sao Lăng Khinh Trần tướng mạo tuấn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có nhiều nữ tử tuổi thanh xuân muốn lấy làm chồng, Lạc Tử Hàm theo , tuyệt đối là chuyện tốt.

      Cho dù ngay từ đầu Lạc Tử Hàm làm thiếp thất bên người , đại phu nhân tin rằng lấy thủ đoạn của Lạc Tử Hàm, ngồi lên địa vị chính thất của Lăng phủ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cái gọi là mẫu bằng nữ quý, Lạc Tử Hàm trở thành đương gia chủ mẫu của Lăng phủ, nắm giữ hơn phân nửa Lăng gia, vậy thân phận của Vân Bích Lạc nàng đương nhiên cũng được nâng lên, để người đời kính trọng.

      Chính là giờ, Lăng Khinh Trần chọn Lạc Mộng Khê, Tử Hàm thể tiến vào Lăng phủ tạm thời đến, Lạc Mộng Khê kia và nàng có cừu oán, nếu nàng gả đến Lăng phủ, lại bóng gió với Lăng Khinh Trần, vậy toàn bộ Lăng phủ đều trở thành cừu gia của Vân Bích Lạc nàng, kết cục cùng Lăng Khinh Trần, vô cùng thê thảm......

      Tức chết ta, là tức chết ta ...... Tử Hàm đến Lăng phủ đối với nàng trăm lợi hại, Lạc Mộng Khê tiến vào Lăng phủ đối với nàng trăm hại lợi...... người xui xẻo, cả ngày xui xẻo......

      Đại phu nhân luôn luôn trấn định, nhưng mà lúc này nàng lại nhịn được cuồng nộ trong lồng ngực, đột nhiên nâng tay vung ra hướng ngoài viện, chỉ nghe “Rầm” tiếng vang lên, nửa thước đại thụ trong viện đổ ầm ầm, nha hoàn bưng khay hoa quả vừa mới vào trong viện bị dọa cho kinh hãi đứng bất động, run lẩy bẩy......

      “Ngô Phi, ngươi lập tức triệu tập nhân thủ, dùng tất cả mọi cách, tuyệt đối thể để Lạc Mộng Khê gả cho Lăng Khinh Trần!” Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt lãnh thoáng hàn quang!

      Lúc này, Lạc Thừa tướng ở trong thư phòng tự mình tính toán nhặt: Kỳ , việc bốn thị vệ phải do Lạc Mộng Khê giết sớm biết, bởi vì Lôi Viễn, Lôi Thanh là thị vệ của , năng lực của hai người bọn họ trong lòng biết nhất, Lạc Mộng Khê có khả năng né hai người bọn họ mà vào rừng giết người.

      Nhưng cũng gì về việc này, còn theo ý của Đại phu nhân gọi Lạc Mộng Khê vào đại sảnh chất vấn, bởi vì biết, Lạc Mộng Khê muốn chứng minh mình trong sạch, phải để cho mọi người thấy cánh tay của nàng, về phần Lăng Khinh Trần, đương nhiên là phái người dẫn vào đại sảnh, như vậy, Lạc Mộng Khê được gả vào Lăng phủ, kỳ , việc này cũng phải cảm tạ quy củ của tổ tiên......

      Nghĩ đến kế hoạch của mình sắp thành công, Lạc Thừa tướng khe khẽ thở dài: Kỳ , ngay từ đầu tính để Tử Hàm gả vào Lăng phủ, nhưng sau khi Lăng Khinh Trần vào Tướng phủ, lại đối với Tử Hàm hờ hững, hề có cảm giác, ngược lại đối với Mộng Khê có điểm chú ý, cho nên, mới thể đổi người......

      Lăng Khinh Trần đáp ứng mang Lạc Mộng Khê Tô Châu, im lặng chứng minh, Lăng Khinh Trần nhận lời , như vậy, vấn đề nan giải của mình được giải quyết, mà Lạc Mộng Khê cũng tìm được chỗ tin cậy quy túc, nhất cử lưỡng tiện.

      Nghĩ đến Lạc Mộng Khê dung nhan xấu xí nên phải mang mạng che mặt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, cùng với khí tràng cường thế, Lạc Thừa tướng cười lãnh hội: Nàng càng ngày càng giống mẫu thân, năm đó mẫu thân của nàng là tuyệt sắc khuynh thành, tài hoa cái thế, nàng là nữ nhi, tự nhiên cũng kém......

      “Thừa tướng, Thừa tướng......” Tiếng kêu gấp gáp của Vương quản gia đánh gãy tâm tư lạc chín tầng mấy của Lạc Thừa tướng, Lạc Thừa tướng hờn giận nhíu mày, lạnh giọng hỏi:“Chuyện gì mà kích động như thế?”

      “Bẩm Thừa tướng...... Là Lăng công tử có việc quan trọng...... Thỉnh ngài lập tức tiến đến thương lượng.” Vương quản gia là đường chạy đến, lúc này mệt lừ hít thở khó khăn.

      Lạc Thừa tướng đột nhiên nâng mí mắt lên, trong lòng nghi hoặc: Việc quan trong ra sao? Trong lòng nghĩ, Lạc Thừa tướng bước nhanh đến phòng khách nơi Lăng Khinh Trần ở.

      Trước khi vào khách phòng, Lăng Khinh Trần vẻ mặt ngưng trọng giao phong thư cho ngươi bên cạnh, người nọ thân hắc y, khoác áo choàng màu đen bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, là người của Lăng Khinh Trần, thấy Lạc Thừa tướng vào, Lăng Khinh Trần phất tay, người nọ gật đầu, cầm thư nhanh chóng rời .

      Thân ảnh thon dài của Lăng Khinh Trần nháy mắt đến cửa, khuôn mặt tuấn, giọng điệu ngưng trọng:“Lạc Thừa tướng, cửa hàng ở Thương Châu xảy ra chút chuyện, tại hạ muốn lập tức lên đường để đến Thương Châu......”

      “Vậy bổn tướng bảo Mộng Khê lập tức thu xếp hành lí......”

      “Hành lí cần thu xếp!” Lăng Khinh Trần gấp giọng đánh gãy lời của Lạc Thừa tướng:“Thời gian cấp bách, chúng ta lập tức lên đường, huống chi, cửa hàng Lăng phủ có ở khắp nơi, Mộng Khê cần cái gì, cũng đều có......”

      “Vương quản gia, lập tức mời Đại tiểu thư đến......” tình như thế nào lại gấp như vậy, ta còn chưa mua của hồi môn cho Mộng Khê, nếu Mộng Khê hai tay trống trơn gả vào Lăng phủ, Lăng gia có thể khinh thường nàng hay , cứ như vậy, Mộng Khê làm sao có khả năng trở thành đương gia chủ mẫu của Lăng phủ......

      “Bẩm Thừa tướng, Đại tiểu thư sáng sớm mang theo Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh ra ngoài phủ du hồ rồi......” Vương quản gia cung kính trả lời, thỉnh thoảng nhìn lén sắc mặt Lạc Thừa tướng.

      Mộng Khê như thế nào lại cố tình du hồ! Lạc Thừa tướng bất đắc dĩ thở dài mạnh:“Lôi Minh, khẩn cấp liên hệ với Lôi Viễn, Lôi Thanh, để bọn họ mau chóng hộ tống Đại tiểu thư hồi phủ......”

      Lăng Khinh Trần đáy mắt trấn định lên tia lo lắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm tư lát:“Thời gian còn kịp rồi, tại hạ phải lập tức đến Thương Châu, đợi Mộng Khê trở về được, nhưng mà, chậm bảy, tám ngày, lâu nửa tháng tại hạ có thể trở về, đến lúc đó mang Mộng Khê cùng về Tô Châu, Lạc Thừa tướng, cáo từ!” Mộng Khê, chờ ta trở lại!

      Sau khi cáo biệt với Lạc Thừa tướng, Lăng Khinh Trần bước nhanh ra ngoài phủ, gió thổi tay áo màu xanh bay bay, khiến cả người càng thêm tuấn mỹ vô trù.

      Lăng Khinh Trần mặc dù mới vào Tướng phủ, nhưng lời của đáng giá ngàn vàng, hứa với Lạc Thừa tướng việc gì thay đổi, cho nên Lạc Thừa tướng cần lo lắng gì hết, ngược lại, Lạc Thừa tướng cũng đủ thời gian chuẩn bị của hồi môn cho Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê phải được nở mày nở mặt tiến vào Lăng phủ, bằng trí thông minh của nàng, trở thành chính thất của Lăng phủ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi!

      Nhưng lúc này Lăng Khinh Trần biết, Thương Châu phát sinh việc khẩn cấp, giục đợi Lạc Mộng Khê trở về vội vã rời , cùng người dấu lỡ mất chuyện tốt, trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời , mỗi khi nhớ tới đều hối hận thôi!
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Meoconkissu2, Aliren4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 51 : Ám sát

      Edit : kun'xjh

      Nam Cung Quyết, sao lại là ? sàn thuyền hoa, Nam Cung Quyết áo trắng khẽ bay, tuấn mỹ bất phàm đặt mình trong dòng nước, ngưng thần thổi tiêu, giống như bức tranh tiên nhân, tuấn dật làm cho hai mắt người ta đui mù.

      Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng: Khó trách nhiều nữ tử thanh xuân biết Nam Cung Quyết gần nữ sắc, vẫn chen lấn để được ôm ấp, quả thực có thể làm cho nữ tử điên cuồng......

      Đột nhiên, tiếng tiêu vút lên , Nam Cung Quyết ánh mắt khẽ biến, lấy khăn lụa che miệng kịch liệt ho khan......

      Giống như bệnh tình lần này so với lần trước nghiêm trọng hơn, Nam Cung Quyết ho khan ngớt, ánh mắt tan rã, hai má hồng nhuận dị thường, hai vai run nhè ......

      “Lạc vương gia, thuốc!” thân ảnh già nua ra từ khoang thuyền lưng mang theo túi thuốc, bước nhanh đến bên cạnh Nam Cung Quyết, đem viên viên thuốc màu đen đưa tới trước mặt Nam Cung Quyết, đáy mắt lóe lên nồng đậm tiếc hận và bất đắc dĩ.

      Nhìn viên thuốc màu đen trong tay lão giả, đáy mắt tan rã của Nam Cung Quyết lên ý cười chua sót: thể tưởng được bệnh của ta nhanh như vậy thể cứu vãn mà phải dựa vào thuốc để duy trì bệnh trạng......

      Diệp Bắc Đường từ trong khoang thuyền chậm rãi ra, nhìn Nam Cung Quyết ho khan ngớt, cùng với viên thuốc trong tay lão giả, ngoại trừ thở dài, vẫn là thở dài: thời gian của Nam Cung Quyết còn nhiều, là thiên đố tài......

      Nhìn thần sắc bất đắc dĩ của ba người thuyền hoa, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Bệnh hoa Đào lao của Nam Cung Quyết, hẳn là đến giai đoạn cuối, mệnh thể giữ được lâu, cho dù Hoa Đà còn sống, sợ cũng vô lực xoay chuyển......

      Trong nháy mắt Lạc Mộng Khê trầm tư, Nam Cung Quyết đáy mắt lạnh như băng lên tia ngoan quyết, đưa tay lấy viên thuốc trong tay lão giả, há miệng nuốt vào, sau đó nhắm hai mắt lại, vận công điều tức.

      “Tiểu thư, thuyền hoa của Tướng phủ đến.” Tiếng Băng Lam nhàng nhắc nhở vang ở bên tai, Lạc Mộng Khê theo hướng Băng Lam chỉ nhìn lại, chiếc thuyền hoa tinh xảo đứng ở mặt nước, thuyền hoa cao quý ở chỗ chính là được làm từ gỗ Lim,qua ô vuông cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được sa liêm mềm mại bên trong, bốn góc lộ ra bốn ngọn đèn lưu ly, tinh xảo, cao quý, mức độ phô trương so với thuyền hoa của Nam Cung Quyết tuyệt kém.

      thể tưởng được Lạc thừa tướng lại là người biết hưởng thụ, ngồi trong thuyền hoa nhìn ra phong cảnh bên ngoài, khẳng định trong lòng thư thái...... Lạc Mộng Khê thầm đắn đo suy nghĩ, mang theo Băng Lam và Lôi Thanh chậm rãi đến thuyền hoa:“Lạc nương, chờ chút.”

      Tiếng gọi của Diệp Bắc Đường vang lên bên tai, Lạc Mộng Khê vừa mới dừng bước xoay người, Diệp Bắc Đường tới trước mặt nàng, Lạc Mộng Khê thoáng kinh ngạc, nháy mắt khôi phục bình thường: thể tưởng được khinh công của Diệp Bắc Đường cũng quá cao ......

      “Lạc nương, ngươi là mình du hồ sao, người ngắm phong cảnh, có ý nghĩa, bằng cùng bổn hoàng tử, Lạc vương gia kết giao......” Đáy mắt trong trẻo của Diệp Bắc Đường lên tia ý cười quỷ dị, như thể vừa nảy ra ý tưởng xấu xa nào đó......

      “Lạc vương gia vừa rồi bệnh phát, cần nghỉ ngơi tốt, nên tiếp tục du hồ......” Diệp Bắc Đường này, khẳng định có thiện ý, Lạc Mộng Khê cũng phải sợ , nhưng mà, lần này nàng ra ngoài là vì thu thập tin tức khắp nơi, rảnh so đo với Diệp Bắc Đường......

      Diệp Bắc Đường phản đối:“Bổn hoàng tử và Lạc vương gia lần này ra phủ chính là để du hồ giải sầu, trong khoảng thời gian ngắn hồi phủ, huống chi, Lạc nương du hồ cũng là muốn ngắm cảnh, bổn hoàng tử cũng cho rằng cảnh sắc non nước hôm nay có thể so sánh được với tuyệt thế tứ công tử.”

      “Cái gì tuyệt thế tứ công tử?” Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc.

      “Lạc đại tiểu thư, ngươi ngay cả tuyệt thế tứ công tử cũng biết?” Diệp Bắc Đường đáy mắt trêu tức lóe nồng đậm khiếp sợ: Lạc Mộng Khê này, thân thủ cao siêu, đầu óc thông minh, lại đối với tuyêt thế tứ công tử nôi tiếng khắp thế gian chút nào cảm kích, thực hoài nghi nàng rốt cuộc có phải là người thế gian này hay ......

      Oán thầm oán thầm, nếu Lạc Mộng Khê biết, vậy Diệp Bắc Đường vì nàng giảng giải chút:“Tuyệt thế tứ công tử là đương kim ưu tú nhất đời, bốn vị nam tử nổi danh nhất, Thanh Tiêu quốc Lạc vương Nam Cung Quyết, Giang Nam thủ phủ Lăng Khinh Trần, Tuyệt Tình cung chủ Lãnh Tuyệt Tình......”

      “Vậy vị thứ tư kia chính là ngươi hoàng tử Kì Thiên quốc Diệp Bắc Đường.” Lạc Mộng Khê tiếp nhận :

      Khó trách Lạc thừa tướng lại coi trọng Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần như vậy, có gì ngoài thân phận cao quý của bọn họ, cùng thế lực thầm gây dựng, hai người đều là trong tuyệt thế tứ công tử, còn có Diệp Bắc Đường cũng là trong tứ công tử, xem ra ta rất may mắn, mới vừa vào dị thế gặp được ba người trong tứ công tử......

      “Sai, cuối cùng là thái tử Tây Lương quốc Hạ Hầu thần, bổn hoàng tử là ngũ công tử.” Diệp Bắc Đường tràn đầy tự tin, bộ dạng kiêu ngạo và tự hào.

      Ngũ công tử, tự phong sao! Lạc Mộng Khê oán thầm câu, xoay người đến thuyền hoa của Tướng phủ.

      “Lạc đại tiểu thư, ngươi tính cùng chúng ta du hồ sao?”

      Phía sau Diệp Bắc Đường truyền đến câu hỏi nghi hoặc, Lạc Mộng Khê dừng bước, quay đầu lại:“Lạc vương gia là trong tuyệt thế tứ công tử, tứ hoàng tử lại là ngũ công tử, nếu Mộng Khê du hồ cùng các ngươi, khẳng định bị rất nhiều nữ tử thế gian này ghen ghét, đối mặt với chỉ trích của nhiều tỷ muội cùng tuồi như vậy, Mộng Khê sợ chống đỡ được!”

      Nam Cung Quyết hỉ nộ vô thường, khí thế cường thịnh, là nhân vật nguy hiểm, vẫn nên ít tiếp xúc với là tốt nhất!

      Lạc Mộng Khê ngồi thuyền hoa càng lúc càng xa, Diệp Bắc Đường hừ tiếng: Lạc Mộng Khê ngươi lợi hại như vậy, giết người vô hình, lại sợ bọn nữ tử ghen ghét, ta xem ngươi ràng là muốn cùng chúng ta ngồi chung thuyền hoa, vinh dự này người khác cầu còn được, ngươi lại đẩy ra ngoài......

      “Khai thuyền!” Câu lệnh lạnh như băng của Nam Cung Quyết vang lên trống rỗng, thuyền hoa nháy mắt nhanh chóng rời , Diệp Bắc Đường hề chuẩn bị, lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống, nhìn đôi mắt lạnh như băng của Nam Cung Quyết nhuộm vẽ giận tái , Diệp Bắc Đường mâu quang hơi lóe, rất nhanh đổi đề tài:

      “Nam Cung Quyết, bệnh tình của ngươi nặng đến nổi phải nhờ vào thuốc này để duy trì sao?” Thuốc mà Nam Cung Quyết uống vừa rồi là loại thuốc thập phần đặc thù, trong thời gian ngắn nhất bệnh tình thuyên giảm, nhưng thuốc này cũng là độc dược mạn tính, giảm bớt bệnh tình đồng thời cũng phóng thích loại độc tố khác, lâu dần, cho dù Nam Cung Quyết chết vì hoa Đào lao, cũng chết vì loại thuốc đặc thù này......

      Nam Cung Quyết gì, xem như cam chịu, khóe miệng khẽ nhếch lên tia chua sót, ý cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn nhìn trời xanh vạn dặm áng mây, mâu quang sâu thẳm càng ngưng càng sâu: Thời gian của ta còn nhiều, ta khẩn cầu trời xanh ban cho ta thêm thời gian, chỉ hy vọng, có thể để ta hoàn thành việc kia rồi mới rời khỏi thế gian......

      Bên này, Lạc Mộng Khê đứng ở sàn thuyền hoa, hơi nhắm mắt, đón gió thổi qua, tay áo lay động, mái tóc dài đen nhánh khẽ bay, gió nhè thổi qua, mang theo vị nước tinh khiết bay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái, Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh đứng ở phía sau Lạc Mộng Khê, cảnh giác đánh giá động tĩnh bốn phía.

      Cổ đại này chưa bị ô nhiễm, nước sông có vị ngòn ngọt tinh khiết! Lạc Mộng Khê khẽ mở mắt, nhìn mặt sông rộng lớn, trong lòng nghi hoặc: Hôm nay ánh nắng tươi sáng, vạn dặm mây, đúng là ngày tốt để du hồ, lẽ ra mặt nước phải có rất nhiều thuyền hoa mới đúng, vì sao trong vòng trăm mét gặp được chiếc thuyền hoa nào......

      Ngay lúc Lạc Mộng Khê nghi hoặc, hồi tiếng khác thường vang lên, Lôi Xa, Lôi Thanh sắc mặt khẽ biến, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng “Rào rào” Vang lên, nguyên bản mặt nước lăn tăn xuất cột nước lớn, bọt nước tung tóe, mười mấy hắc y nhân từ trong nước ra, vung trường kiếm trong tay thắng tắp hướng đến Lạc Mộng Khê đứng thuyền......
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Aliren, giahan2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 52 : Rút lui

      Edit : kun'xjh​


      Nhìn hắc y nhân gần trong gang tấc, cầm trường kiếm trong tay, mắt lộ ra hàn quang, giống như phải băm nàng thành vạn đoạn, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ tiếng: Muốn giết ta, cũng dễ dàng như vậy!

      Bàn tay mềm khẽ vung, mười phần nội lực ngưng tụ phóng tới hắc y nhân, chỉ nghe “Phanh” tiếng vang lên, vài tên hắc y nhân xông đến đầu tiên đều bị nội lực cường thế của Lạc Mộng Khê cường thế đánh bay ra ngoài:“Bủm” tiếng rơi xuống giữa dòng nước, vô số bọt nước bắn tung tóe......

      Giống như nghĩ tới Lạc Mộng Khê lại lợi hại như vậy, hắc y nhân phía sau đứng hình lát, ngay lúc bọn chúng phân thần, thân hình cao lớn của Lôi Viễn, Lôi Thanh tới bên người Lạc Mộng Khê, rút ra bội kiếm của mình cùng nhau công kích hắc y nhân......

      Trong lúc nhất thời, khắp thuyền hoa vang lên tiếng binh khí va chạm kịch liệt, máu tươi bắn tung tóe hoặc rơi vào giữa sông, hoặc tụ lại sàn thuyền, sát khí nồng đậm tại cảnh sắc mê người tản ra khắp mặt sông......

      Băng Lam có võ công, vì muốn liên lụy đến ba người Lạc Mộng Khê nên nàng chạy vào khoang thuyền, tránh ở sau bình phong, lo lắng nhìn chăm chú cuộc đánh nhau sàn thuyền. Lôi Viễn, Lôi Thanh là thủ hạ đắc lực của Lạc thừa tướng, trường kiếm trong tay kín kẽ hở, trường kiếm qua nơi nào, tất có hắc y nhân bị thương hoặc ngã xuống......

      Về phần Lạc Mộng Khê lại càng cần phải , đối với địch nhân của mình, nàng từ trước đến nay thủ hạ lưu tình, Băng Lam trốn được rồi, Lạc Mộng Khê cần bận tâm nữa, từ chỗ hắc y nhân đoạt lấy trường kiếm, vận dụng phòng thủ, tấn công mà mình học, cách vài giây tất có tên hắc y nhân bỏ mạng hoặc rơi xuống nước......

      Nhìn hắc y nhân sàn thuyền càng ngày càng ít, Băng lam tránh ở sau bình phong thầm nhàng thở ra: Xem ra trận chiến này là tiểu thư, Lôi Viễn, Lôi Thanh thắng, may mắn chỉ là chuyện đâu, nhưng mà, tiểu thư trước giờ cửa chính, cửa sau đều chưa bước ra, khi nào học võ công lợi hại như vậy......

      Ngay tại lúc Băng Lam còn nghi hoặc, trận tiếng nước ào ào truyền vào trong tai, đánh gãy suy nghĩ của Băng Lam, Băng Lam trong lòng nghi hoặc: Đây là tiếng gì?

      Dưới chân truyền đến cảm giác mát mát, Băng Lam cúi đầu nhìn xuống, thấy chân của nàng đứng ở trong nước sông trong suốt, nước sông từ từ dâng lên, đôi giày chân nàng bị thấm ướt......

      Băng Lam theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại: Giữa khoang thuyền biết từ khi nào bị người khác chém lỗ thủng lớn, lúc này, lượng lớn nước sông thông qua lỗ thủng tràn vào thuyền hoa......

      “Tiểu thư...... Tiểu thư...... tốt, khoang thuyền bị người khác phá, thuyền hoa sắp chìm ......” Băng Lam vừa kinh hô, vừa chạy ra sàn thuyền.

      Đáng chết, chuyện này nhất định là tay Đại phu nhân bày ra, làm thủng khoang thuyền, cho dù ta bị giết chết, cũng bị chết đuối, đáng tiếc, Lạc Mộng Khê ta tuyệt để như ngươi mong muốn!

      Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, vung chưởng đánh rớt Hắc y nhân trước mặt xuống nước, muốn xoay người cho Băng Lam biết phải làm như thế nào, bất thình lình tiếng phá nước mãnh liệt vang lên, lại đám hắc y nhân thoát ra từ mặt nước, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân quanh quẩn sát khí nồng đậm, trường kiếm trong tay đương nhiên là chỉ hướng Lạc Mộng Khê......

      Lại Nam Cung Quyết và Diệp Bắc Đường ngồi thuyền hoa, nổi mặt sông mục đích, Nam Cung Quyết cầm trong tay ngọc tiêu đứng sàn thuyền, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía phương xa, suy nghĩ lại biết bay tới nơi nào.

      Diệp Bắc Đường đứng ở bên cạnh Nam Cung Quyết, định mở miệng, nhưng mà chưa được gì thở dài mạnh, Diệp Bắc Đường muốn trở vào khoang thuyền, khóe mắt dư quang trông thấy thuyền hoa xa xa, nhịn được kinh hô ra tiếng:“Nam Cung Quyết, ngươi xem phía trước, Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện!”

      Nam Cung Quyết trong phút chốc hoàn hồn, ánh mắt sâu thẳm theo hướng chỉ của Diệp Bắc Đường nhìn lại: Thuyền hoa Lạc Mộng Khê ngồi lúc sáng, bây giờ máu chảy thành sông, nước sông xung quanh thuyền hoa cũng bị máu tươi nhuộm hồng......

      Bốn người Lạc Mộng Khê, Lôi Viễn, Lôi Thanh, Băng Lam bị hắc y nhân bao vây xung quanh, Nam Cung Quyết thấy tình trạng của Lạc Mộng Khê như thế nào, nhưng mà, lấy chiêu thức ngoan độc của hắc y nhân mà xem, bọn họ chính là muốn đuổi cùng giết tận đám người Lạc Mộng Khê......

      Nam Cung Quyết mâu quang phát lạnh, theo bản năng muốn dùng khinh công bay tới thuyền hoa của Lạc Mộng Khê, Diệp Bắc Đường vội vàng đưa tay đè vai Nam Cung Quyết lại:“Nam Cung Quyết, sau khi ngươi uống thuốc trong vòng canh giờ thể vận chân khí, nội lực, nếu , bệnh tình nặng thêm gấp đôi.”

      Quay đầu liếc mắt nhìn chỗ Lạc Mộng Khê cái, thuyền hoa muốn máu chảy thành sông, Diệp Bắc Đường bất đắc dĩ khẽ thở dài:“Ta dẫn người cứu Lạc Mộng Khê, ngươi yên tâm, bổn hoàng tử chắc chắn trả lại cho ngươi Lạc Mộng Khê tổn hao cọng tóc nào!”

      xong, Diệp Bắc Đường hề trì hoãn, vận khinh công rất nhanh bay hướng thuyền hoa của Lạc Mộng Khê, rất nhiều thị vệ theo sát phía sau Diệp Bắc Đường tiến đến cứu người.

      “Bằng tốc độ nhanh nhất cho thuyền hoa chạy đến chỗ Diệp Bắc Đường!” Nam Cung Quyết lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt sắc bén nhìn phía thuyền hoa của Lạc Mộng Khê, mâu quang sâu thẳm càng ngưng càng sâu, làm cho người ta đoán ra đến tột cùng suy nghĩ cái gì.

      Thích khách hắc y võ công cao cường, hơn nữa liên tục ngừng vây quanh thuyền hoa, như thế nào giết đều giết xong, Lạc Mộng Khê vừa cùng hắc y nhân so chiêu, vừa suy nghĩ biện pháp thoát : Thuyền hoa rất nhanh chìm, dưới nước còn biết có bao nhiêu hắc y nhân, khi thuyền hoa chìm vào trong nước kết quả của bốn người, ta, Lôi Viễn, Lôi Thanh, Băng Lam thể lường được......

      “Lôi Viễn, chiến thuyền thuyền hoa này có thuyền ?” Lạc Mộng Khê nhấc chân đá văng tên hắc y nhân cách nàng gần nhất ra, trầm giọng hỏi : du thuyền đại đều có thuyền để đào sinh, phòng khi chuyện khẩn cấp xảy ra, biết thuyền hoa cổ đại có trang bị thuyền hay .

      Lôi Viwwnx bị vài tên hắc y nhân bao vây tấn công, nghe được câu hỏi của Lạc Mộng Khê hai mắt sáng ngời, muốn trả lời, bất thình lình giọng trêu tức quen thuộc vang lên:“Có bổn hoàng tử ở đây, còn cần gì thuyền đào sinh!”

      Lời còn chưa dứt, Diệp Bắc Đường mang theo rất nhiều thị vệ từ trời bay xuống, vung kiếm chém về phía thích khách hắc y, có bọn họ gia nhập, đám người Lạc Mộng Khê đương nhiên nhõm rất nhiều.

      Nhìn Lạc Mộng Khê thầm thở dài nhõm hơi, Diệp Bắc Đường muốn tranh công, thình lình thuyền hoa đột nhiên chìm xuống, nước sông tràn vào sàn thuyền, Lạc Mộng Khê đồng tử hơi co lại, ngữ khí trầm trọng:“Thuyền hoa sắp chìm, mau rời khỏi nơi này!”

      “Diệp Bắc Đường, Băng Lam giao cho ngươi!” Lạc Mộng Khê kéo Băng Lam qua phía sau nàng, đưa đến trước mặt Diệp Bắc Đường.

      Bắc Đường diệp muốn lệnh cho thị vệ đem Băng Lam đưa tới thuyền hoa của Nam Cung Quyết, nhưng vừa mới quay đầu nhìn thuyền hoa cách xa trăm mét kia, buộc lòng phải dừng lại:

      Bọn thị vệ khinh công phải rất cao, mang theo Băng Lam căn bản bay được trăm mét để đến thuyền, vậy Lạc Mộng Khê cũng nghĩ tới điểm ấy, mới đưa Băng Lam cho .

      Bọn thị vệ được huấn luyện qua, võ công tất nhiên cao hơn thích khách hắc y, lâu sau, toàn bộ thích khách hắc y thuyền hoa bị giết sạch.

      “Nhanh, đến chỗ chiến thuyền thuyền hoa!” Diệp Bắc Đường trầm giọng ra lệnh : Toàn bộ sàn thuyền đều bị ngập nước, lập tức chìm......

      Bọn thị vệ chút nào trì hoãn, vận khinh công rất nhanh bay về phía thuyền hoa của Nam Cung Quyết.

      “Lạc nương, chúng ta cũng qua !” Diệp Bắc Đường bắt lấy cánh tay Băng Lam, đem nàng rời khỏi thuyền hoa nguy hiểm, Lôi Viễn, Lôi Thanh vẫn chưa rời , mà là theo sát phía sau Lạc Mộng Khê để bảo hộ nàng.

      “Chúng ta qua !” Lạc Mộng Khê nhìn quanh mọi nơi vòng, xác nhận toàn bộ thuyền hoa ngoài ba người bọn họ còn ai khác, muốn vận khinh công bay về phía an toàn, chỉ nghe tiếng nổ “Bùm!”, Lạc Mộng Khê cùng Lôi Viễn, Lôi Thanh trong nháy mắt đều bị đám bọt nước lớn bao phủ......
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      chanh666, trangmai1234, Aliren3 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 53 : Ngựa bị kinh động

      Edit : kun'xjh

      Chú ý : Lôi Xa = Lôi Viễn

      “Nam Cung Quyết, chiến thuyền thuyền hoa kia bị nổ, Lạc Mộng Khê...... Lành ít dữ nhiều, cho dù ngươi tại qua, cũng làm được gì......” Diệp Bắc Đường sắc mặt trầm, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, muốn bay đến thuyền hoa của Nam Cung Quyết, gấp giọng khuyên giải, trong lòng dâng lên trận áy náy:

      Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê bất đồng, là người ngoài cuộc so với đương cái gì cũng ràng, cho nên mới chủ động giết hắc y nhân để cứu Lạc Mộng Khê, mục đích chính là muốn khi mọi việc thành công hướng Nam Cung Quyết đòi hỏi công trạng, lại nghĩ rằng việc bây giờ lại biến thành cái dạng này......

      Chuyện Diệp Bắc Đường làm sao Nam Cung Quyết lại biết, chính là trong nháy mắt nhìn thấy thuyền hoa bị nổ mạnh, thân ảnh mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê bị lửa lớn chôn vùi, trong lòng Nam Cung Quyết dâng lên trận khủng hoảng biết từ đâu tới, theo bản năng muốn phi thân đến cứu nàng......

      Sau khi tỉnh táo lại, Nam Cung Quyết đến phía sàn thuyền, nhìn lửa lớn thiêu đốt hừng hực cách đó xa, gỗ Lim, mảnh cửa sổ bay loạn, thuyền hoa sắp chìm vào trong nước, khuôn mặt tuấn lộ vẻ trầm đáng sợ, mâu quang thâm thúy bịt kín tầng lo lắng nồng đậm.

      Khẽ nhếch bàn tay to đột nhiên nắm chặt, khống chế được khẽ run run, khớp xương trở nên trắng, mu bàn tay gân xanh nổi lên rệt: Ta lại vẫn tới chậm bước......

      bầu trời ánh nắng chói chang chiếu từ cao xuống, toàn thân Nam Cung Quyết lại quanh quẩn hơi thở mãnh liệt lạnh như băng, nháy mắt làm cho khí xung quanh đông cứng, khiến người ta cảm giác như đối diện với hầm băng tháng chạp, rét mà run......

      “Tiểu thư, tiểu thư......” Băng Lam vịn tay lên vòng bảo hộ của thuyền hoa, gấp giọng gọi Lạc Mộng Khê, nhưng nghe được lời đáp lại nào.

      Thuyền hoa bị bốc cháy rất nhanh chìm vào trong nước, từng đợt sóng bập bềnh mở ra, toàn thân Băng Lam trong nháy mắt khí lực bị rút cạn, thân thể gầy yếu suy sụp quỵ xuống, trong đôi mắt trong trẻo lóe đau xót và tuyệt vọng, nước mắt theo hai má chảy dài......

      Bọn thị vệ đứng ở phía sau Nam Cung Quyết, tất cả đều cúi đầu xuống, ngay cả thở mạnh cũng dám: Lần này hoàn thành nhiệm vụ mà Nam Cung Quyết giao cho, bất kể Nam Cung Quyết trừng phạt bọn họ như thế nào chăng nữa, bọn họ đều cam tâm tình nguyện......

      Nhận thấy Nam Cung Quyết bình tĩnh lại, Diệp Bắc Đường thả lỏng bàn tay túm cánh tay Nam Cung Quyết ra, khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, muốn an ủi, khóe mắt dư quang trông thấy mặt nước cách đó xa, mâu quang che kín áy náy nhất thời lòe lòe sáng lên:“Nam Cung Quyết, ngươi xem, Lạc Mộng Khê có việc gì, nàng còn sống!”

      Nam Cung Quyết trong phút chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Bắc Đường chỉ: Nơi thuyền hoa chìm nghỉm, nổi lên tấm ván gỗ, tấm ván gỗ có thân ảnh yểu điệu ngồi, nhưng Nam Cung Quyết lại rất quen thuộc, đúng là Lạc Mộng Khê gặp đại nạn chết!

      Kỳ , trong phút chốc thuyền hoa nổ mạnh, Lạc Mộng Khê kéo Lôi Viễn, Lôi Thanh nhảy vào trong nước, nay là mùa thu, bầu trời ánh nắng tươi sáng, bề ngoài nước sông có vẻ ấm áp, nhưng ở trong nước cũng lạnh đến thấu xương.

      Thuyền hoa nổ mạnh, Lạc Mộng Khê dù chưa bị nổ chết, nhưng cũng bị trọng thương, thuốc nổ vô cùng uy lực, nước sông xuất xoáy nước, cho nên, Lạc Mộng Khê và Lôi Viễn, Lôi Thanh bị nước cuốn trôi.

      Thuyền hoa là do thích khách hắc y làm nổ, bọn chúng biết uy lực sinh ra khi nổ mạnh, bên trong nước sông cách mấy chục thước thấy hắc y nhân nào, nên Lạc Mộng Khê mới có thể thuận lợi nổi lên mặt nước, nhưng mà toàn thân quần áo của nàng bị ướt sũng, hàn khí trong nước sông xâm nhập vào cơ thể, làm Lạc Mộng Khê ngừng ho khan.

      Ngay lúc Lạc Mộng Khê dùng hết khí lực cuối cùng ngồi tấm ván gỗ còn sót lại, chuẩn bị nghỉ ngơi lát, cũng là lúc Nam Cung Quyết nhìn thấy Lạc Mộng Khê chưa chết, khi Nam Cung Quyết ra lệnh cho đám thị vệ mau chóng cho thuyền hoa chạy đến trước mặt Lạc Mộng Khê, nguyên bản mặt sông yên tĩnh đột nhiên nổi lên cột nước trắng xóa, mười mấy tên hắc y nhân từ trong nước thoát ra, trường kiếm trong tay thẳng hướng Lạc Mộng Khê ngồi tấm ván gỗ......

      Bọn thích khách chết tiệt này, xem ra giết chết ta, bọn chúng rút lui! Nhìn hắc y nhân cách nàng càng ngày càng gần, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia bất đắc dĩ:

      Nếu như bình thường, nàng khẳng định giết chết đám hắc y nhân này lưu lại tên, nhưng tại, nàng bị thương, lại biết bơi, cùng với thích khách hắc y nghỉ ngơi dưỡng sức dưới nước này giao thủ, nàng gần như có khả năng thắng......

      Lạc Mộng Khê bàn tay mềm khinh vung lên, vô số mai ngân châm bắn về phía hắc y nhân, thừa dịp sơ hở khi hắc y nhân tránh né ngân châm, Lạc Mộng Khê dùng thú ngữ truyền ra chỉ lệnh, ngay lúc hắc y nhân chém rớt ngân châm, chuẩn bị ám sát Lạc Mộng Khê, bỗng xuất vài con rắn nước dài bơi nhanh đến......

      Khi trường kiếm trong tay hắc y nhân sắp đâm đến người Lạc Mộng Khê, thân thể rắn nước dài quấn lấy tấm ván gỗ mà Lạc Mộng Khê ngồi, trong nháy mắt mang theo nàng tránh xa hắc y nhân......

      Lôi Viễn, Lôi Thanh biết chết chưa, nhưng mà, mục tiêu của hắc y nhân lần này là Lạc Mộng Khê nàng, nếu nàng rồi, hắc y nhân đương nhiên cũng ở lại nơi này, Lôi Viễn, Lôi Thanh cũng được an toàn

      “Giết thích khách hắc y, lưu ai!” Nhìn thích khách hắc y vẫn đuổi theo Lạc Mộng Khê chịu từ bỏ, Nam Cung Quyết ngữ khí lạnh như băng, hề có cảm tình, đáy mắt thâm thúy thoáng lệ quang.

      “Vâng!” Bọn thị vệ cung kính đáp tiếng, vận khinh công bay hướng nhóm thích khách hắc y mặt nước......

      Võ công của bọn thị vệ so với thích khách hắc y cao hơn nhiều, chọi giao thủ, thích khách hắc y đương nhiên phải là đối thủ của bọn họ.

      Diệp Bắc Đường mâu quang hơi lóe, trong lòng chủ ý định, sau khi xoay người, muốn hướng Nam Cung Quyết xin giải quyết đám hắc y nhân, lại phát nguyên bản Nam Cung Quyết đứng bên cạnh , biết từ khi nào còn bóng dáng.

      Lấy việc Nam Cung Quyết coi trọng Lạc Mộng Khê, hẳn là đứng ở sàn thuyền quan sát nhất cử nhất động của thích khách hắc y và Lạc Mộng Khê, vì sao lại thấy bóng dáng? Diệp Bắc Đường nghi hoặc khó hiểu tìm kiếm khắp nơi:“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết......”

      Đột nhiên, chiếc thuyền từ trong thuyền hoa lui ra, có người quần áo áo trắng, tuấn mỹ xuất trần đứng thuyền, khuôn mặt hơi trầm xuống, ánh mắt thâm thúy, đúng là Nam Cung Quyết mà Diệp Bắc Đường tìm kiếm.

      Bàn tay to của Nam Cung Quyết khẽ nhếch, nội lực cường thế đánh xuống mặt nước, vô số bọt nước bay lên, mượn sức nước đẩy thuyền , trong nháy mắt Nam Cung Quyết đứng thuyền chạy ra xa mấy chục thước......

      “Nam Cung Quyết......” Ngươi thể dùng nội lực...... Diệp Bắc Đường lớn tiếng nhắc nhở, nhưng được nửa, mới ý thức được, Nam Cung Quyết dùng nội lực rồi, có nhắc nhở cũng là chuyện vô ích......

      “Tiểu thư còn sống...... là quá tốt......” Băng Lam đứng lên, hai mắt sưng đỏ, đáy mắt lóe lên nồng đậm vui sướng.

      Thuyền của Nam Cung Quyết rất nhanh lướt đến hướng của Lạc Mộng Khê, Diệp Bắc Đường thở dài mạnh: Lạc Mộng Khê có việc gì, nhưng mà Nam Cung Quyết...... Aizzz......

      Toàn bộ thích khách hắc y trong nước bị thị vệ của Nam Cung Quyết chém giết, Lạc Mộng Khê dưới trợ giúp của rắn nước thuận lợi thoát ra xa, Đại phu nhân có tính cẩn thận, Lạc Mộng Khê lo rằng các vùng lân cận có mai phục, nên sau khi lên bờ dừng lại lâu mà tiếp tục chạy nhanh đến chỗ xe ngựa Lạc phủ cách đó xa.

      Lạc Mộng Khê sinh ra ở đại, chưa bao giờ điều khiển xe ngựa, hơn nữa nàng cũng lo Đại phu nhân bố trí người xe ngựa, nên mới để lại xe ngựa mà cưỡi ngựa chạy .

      đại, Lạc Mộng Khê từng tập cưỡi ngựa cũng có thể coi là biết sơ qua, vốn tướng rằng có thể cưỡi ngựa quay về phủ.

      Ai ngờ, đường cổ đại ghập ghềnh, phải con đường bằng phẳng như lúc tập, Lạc Mộng Khê cưỡi ngựa phi nhanh, xóc nảy khó chịu chưa đến, có vài lần còn suýt nữa tuột mất dây cương.

      Lạc Mộng Khê quan sát khắp nơi chút, phát có người mai phục: Ta cưỡi ngựa nữa, vẫn là bộ về phủ hay hơn, ngộ nhỡ bị thích khách giết chết, lại bị ngã ngựa chết, đáng….

      Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê quyết định ghìm ngựa dừng lại, biết nàng ghìm ngựa đúng hay là do nguyên nhân gì khác, con ngựa đột nhiên kinh hãi, chạy như điên, bất kể Lạc Mộng Khê dùng phương pháp gì cũng thể cho ngựa dừng lại.

      Tại sao có thể như vậy! Mắt thấy khoái mã đụng phải núi cách đó xa, Lạc Mộng Khê trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng thể làm gì khác hơn: Đáng ghết, là ngày chết của ta…

      Núi gần trong gang tất, khoái mã tránh mà thẳng tắp đụng vào, Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: Chỉ mong ta chết quá khó nhìn….

      Bỗng nhiên Lạc Mộng Khê cảm thấy phía sau trầm xuống, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cả người nàng được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, dây cương trong tay ghìm chặt, khoái mã ghì hai chân trước hí lên tiếng, rồi dừng lại!
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] Chương 54 : Ngày đó bắt đầu

      Edit : kun'xjh​


      Mùi cỏ tươi thơm mát bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê mở mắt, thấy núi gần ngay trước mặt, núi cỏ xanh sinh trưởng tươi tốt muốn chạm vào tóc của nàng: Nguy hiểm , nếu kéo dây cương dừng lại muộn chút nữa, khoái mã tuyệt đối đâm vào núi , đến lúc đó hậu quả tưởng tượng nổi......

      Sau khi cứu Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết cũng gì, giật dây cương để khoái mã ra đường lớn.

      Nam Cung Quyết tay cầm dây cương ngồi ở phía sau Lạc Mộng Khê, cánh tay hữu lực khe hở đặt ở hai bên eo Lạc Mộng Khê, chẳng khác nào đem cả người nàng ôm vào trong ngực.

      Mùi đàn hương có thể làm cho lòng người an bình ở mọi phía bay vào trong mũi Lạc Mộng Khê, hơi thở ấm áp của Nam Cung Quyết ngừng phả tóc nàng, hơn nữa, lưng ngựa cũng lớn, vừa vặn có thể ngồi lên hai người, theo ngựa chậm rãi chuyển động, vòm ngực rộng lớn của Nam Cung Quyết cùng với phần lưng Lạc Mộng Khê ngừng tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới người Lạc Mộng Khê, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng lên tia hờn giận:

      Tin đồn Nam Cung Quyết gần nữ sắc đến tột cùng là do ai truyền ra? Quả thực chính là vớ vẩn!

      Phải làm như thế nào mới có thể cùng Nam Cung Quyết cách xa khoảng đây? Lạc Mộng Khê thu lại ánh mắt suy nghĩ biện pháp.

      Đột nhiên trong đầu Lạc Mộng Khê chợt lóe linh quang, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia vui sướng, nghiêng người cảm ơn với Nam Cung Quyết:

      “Lạc vương gia, lần này đa tạ người xả thân cứu giúp, Mộng Khê lại nợ ngươi phần nhân tình, nay toàn bộ thích khách bị thị vệ quý vương phủ giết chết, Mộng Khê còn nguy hiểm nữa, nhưng Vương gia người lại có bệnh trong người, thể tiếp nhận quá nhiều cực nhọc, bằng người dừng ngựa lại, Mộng Khê có thể về Tướng phủ!”

      Ngựa đột nhiên dừng lại, Nam Cung Quyết gì, nhưng Lạc Mộng Khê bên cạnh lại có thể cảm giác Nam Cung Quyết tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn nàng thèm nháy mắt, khí xung quanh nhất thời bị đóng băng, tức giận mãnh liệt nhanh chóng tản ra bốn phía, hít thở thông......

      Lạc Mộng Khê mâu quang chợt : Nam Cung Quyết tức giận như vậy, là do tính của vốn hỉ nộ vô thường, hay là trong lời của ta vừa rồi rất hợp tình hợp lý......

      “Cáo từ!” Ngay lúc Lạc Mộng Khê thầm đoán nguyên nhân tức giận của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết mở miệng từ biệt, ngữ khí lạnh như băng ngầm mang theo tức giận, đột nhiên đem dây cương nhét vào trong tay Lạc Mộng Khê, thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết bay lên trời, trong nháy mắt bay khỏi lưng ngựa, mũi chân ‘Vô tình’ hung hăng đá trúng mông ngựa, khoái mã hí tiếng, dọc theo đường chạy nhanh về phía trước!

      “A!” Lạc Mộng Khê hề chuẩn bị, trong nháy mắt khoái mã chạy , nàng kinh hô tiếng, suýt nữa bị hất văng, may mắn nắm chặt dây cương, mới tránh được tai họa.

      Nam Cung Quyết tao nhã, sau khi tiêu sái tiếp đất, khẽ ho khan vài tiếng, nhìn khoái mã phi nhanh, cùng với Lạc Mộng Khê sắc mặt đầy giận dữ nằm ở lưng ngựa, vẻ tức giận trong lãnh mâu tự nhiên cũng tan ít, hơi cong khóe miệng lên giống như phác họa ý cười như có như .

      giờ con đường tuy bằng phẳng hơn nhều, nhưng Lạc Mộng Khê cưỡi ngựa rất bình thường, ngựa chạy tốc độ quá nhanh, nàng căn bản ghìm cương được, vì tránh bị khoái mã hất văng, Lạc Mộng Khê nắm chặt dây cương, trong đôi mắt đẹp ra lửa giận:

      Nam Cung Quyết chết tiệt, ngươi tốt nhất nên cầu trời xanh đừng cho ngươi lọt vào tay ta, nếu ......

      Đột nhiên, tên hắc y nhân cầm trường kiếm trong tay, toàn thân quanh quẩn túc sát nồng đậm, hề có dấu hiệu từ trong rừng bay ra, mũi kiếm chỉa thẳng Lạc Mộng Khê nằm lưng ngựa suy nghĩ xấu xa về phương pháp chỉnh Nam Cung Quyết.

      Lạc Mộng Khê thân là đặc công, đối hoàn cảnh vô cùng mẫn cảm, trong nháy mắt hắc y nhân xuất , nàng nhận thấy được hắc y nhân này có võ công cao cường, mà giờ bản thân nàng lại bị trọng thương, hơn nữa nàng lại ngồi lưng ngựa phi nhanh, căn bản thể đánh trả lại hắc y nhân, chỉ có thể lắc mình nhanh, tránh thoát công kích của hắc y nhân.

      Trong nháy mắt Lạc Mộng Khê tránh khỏi trường kiếm của hắc y nhân, nguyên bản con đường trống trơn bỗng nhiên xuất mười mấy tên hắc y nhân cầm cung tiễn trong tay, hắc y nhân dàn trận ra đường, chặn lối của Lạc Mộng Khê.

      Khoái mã nâng móng trước lên hí tiếng, ghìm hai chân trước lại, giọng vô tình, lạnh như băng vang lên từ phía sau Lạc Mộng Khê:“Lạc đại tiểu thư, chủ nhân có lệnh, ngươi theo chúng ta, hoặc mang thi thể của ngươi trở về!”

      “Chủ nhân của các ngươi là ai?” Hắc y nhân này võ công cực cao, với nhóm hắc y nhân phục kích nàng trong nước cùng nhóm, Lạc Mộng Khê thầm giật mình: Ngoài trừ Đại phu nhân ra, còn có người muốn đẩy ta vào chỗ chết......

      “Lạc đại tiểu thư theo, đương nhiên biết!” Giọng vô tình, lạnh như băng lại vang lên, nhóm hắc y nhân cẩn thận tới gần Lạc Mộng Khê, mũi tên cung tiễn vẫn chỉ vào nàng, dám lơi lỏng.

      Nam Cung Quyết vừa vặn đáp xuống chỗ có cây cối rậm rạp, hơn nữa võ công của cao cường, hắc y nhân thể nhận thấy tồn tại của .

      Nhìn khoảng cách giữa Lạc Mộng Khê và hắc y nhân càng ngày càng gần, Nam Cung Quyết lãnh mâu chợt , muốn bay ra giúp đỡ, ai ngờ trong phổi đột nhiên đau nhức như bị kim đâm, Nam Cung Quyết khống chế được, lấy khăn lụa che miệng, kịch liệt ho khan......

      chút mùi tanh nồng từ cổ họng trào ra, Nam Cung Quyết mâu quang khẽ biến, chậm rãi mở khăn lụa che miệng ra, giơ lên trước mặt, khăn lụa màu trắng hai đóa Hồng Mai nở ra tươi rói......

      Khóe miệng khẽ nhếch lên tia ý cười chua sót, trong đầu Nam Cung Quyết ra lời của Cốc chủ Dược Vương cốc:“Tự ngươi ho ra máu là ngày đó bắt đầu, ngươi nhiều nhất chỉ còn thời gian là nửa năm!” Chỉ còn lại có nửa năm sao......
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      chanh666, Phong Vũ Yên, Aliren3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :