1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li (128.16/128c) END

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 45 : Vu oan giá họa

      Edit : kun'xjh

      Lôi Viễn, Lôi Thanh đều là trong bát đại thị vệ bên người Lạc Thừa tướng, thân thủ của hai người gần như Lôi Đình, Lôi Minh, lúc Lạc Thừa tướng để cho hai người bọn họ đến bảo hộ Khê viên, Lạc Mộng Khê quả thực lấy làm kinh hãi: Lạc Thừa tướng này lại muốn giở trò gì đây......

      Tuy rằng đoán ra mục đích chính của Lạc Thừa tướng, nhưng mà, có Lôi Viễn, Lôi Thanh bảo hộ lúc này, người của Đại phu nhân thể tiếp cận Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê muốn làm việc của mình, chỉ cần tránh Lôi Viễn, Lôi Thanh, như vậy, giảm bớt ít phiền toái.

      Đêm đến, sau khi Lạc Mộng Khê dùng bữa xong, tắm rửa nằm ở giường. Lôi Viễn, Lôi Thanh đứng ở ngoài cửa phòng, cảnh giác đánh giá mọi nơi: Lôi Viễn, Lôi Thanh võ công cực cao, hơi gió thổi cỏ lay tí là bọn họ phát ngay, nhưng mà, lấy năng lực của Lạc Mộng Khê mà , muốn tránh bọn họ cũng phải là việc khó khăn.

      Gần giờ tý, Lạc Mộng Khê thay thân y phục dạ hành, đem giường lớn ngụy trang thành bộ dạng có người ngủ, cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận có sơ hở nào, Lạc Mộng Khê thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, thân ảnh yểu điệu nháy mắt ra bên ngoài.

      Sau khi cẩn thận rời khỏi Khê viên, phủ Thừa tướng, Lạc Mộng Khê quan sát mọi nơi thấy có người, mới điểm thân mình, rất nhanh bay về hướng.

      Lúc sáng, Lạc Mộng Khê giao cho Băng Lam làm hai việc, là tung ra tin đồn thứ hai, hai là dò la nơi ở của bồn tên thị vệ bị đuổi ra khỏi Tướng phủ, nửa đêm Lạc Mộng Khê rời khỏi phủ Thừa tướng, chính là muốn ngăn chặn bốn tên thị vệ kia rời khỏi kinh thành.

      Căn cứ vào tin tức Băng Lam dò la được, bốn tên thị vệ kia ban ngày ở khách điếm nghỉ ngơi ngày, ban đêm chuẩn bị đào thoát, bốn phía kinh thành ngoại trừ núi còn lại đều là rừng cây, nếu bốn người bọn họ muốn rời , phải qua khu rừng rậm rạp, nơi đó là chỗ xuống tay tốt nhất.

      Lạc Mộng Khê thân pháp cực nhanh, lâu sau vào trong rừng, vừa mới tìm được chỗ nấp tốt, bốn thân ảnh cao lớn xuất cách đó xa, vừa vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, bộ dạng rất cẩn thận.

      Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh tiếng: Lại cẩn thận dè dặt, các ngươi hôm nay chỉ có con đường đó là chết......

      trận kình phong thổi tới từ phía sau, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, tuyết mâu híp lại: Chẳng lẽ ta bị người khác phát ......

      kịp suy nghĩ cái gì khác, Lạc Mộng Khê dồn nội lực vào lòng bàn tay, đột nhiên tung chưởng đánh hướng người đến, gắng hết sức đem chưởng có thể đánh gục người nọ.

      Ai ngờ, người tới nhàn nhã tránh khỏi công kích của Lạc Mộng Khê, bàn tay to nhanh chóng bắt được cổ tay Lạc Mộng Khê, giọng quen thuộc vang lên bên tai:“Là bổn vương!”

      Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, dung nhan tuấn tuyệt luân, đôi mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế, vương giả ai bắt chước được, phải Nam Cung Quyết là ai.

      “Lạc vương gia, ngươi tại sao lại ở đây?” Lạc Mộng Khê dấu vết rút cánh tay về, trong lòng thầm giật mình:

      Thân là đặc công, ta am hiểu nhất chính là nấp, ở đại lúc chấp hành nhiệm vụ, người đại chỉ số thông minh cao, vận dụng các thiết bị tiên tiến nhất cũng thể tìm được vị trí cụ thể của ta, Nam Cung Quyết tại sao lại tìm được ta......

      Xúc cảm nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay biến mất, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt lóe tia mất mát rồi biến mất, mâu quang hơi lóe, thờ ơ trả lời:“Bổn vương giải sầu, trùng hợp ngang qua đây......”

      Nơi này giáp ranh kinh thành, khoảng cách đến Lạc vương phủ hơn hai mươi dặm, ngươi này giải sầu cũng quá xa . Biết Nam Cung Quyết dối, Lạc Mộng Khê cũng thèm chấp: Ngươi giải sầu, vậy giải sầu , chỉ cần ngươi gây trở ngại cho ta, ngươi đến Kì Thiên quốc giải sầu cũng liên quan đến ta......

      Đưa lưng về phía , Lạc Mộng Khê cẩn thận quan sát khoảng cách càng ngày càng gần giữa bọn họ và bốn tên thị vệ kia, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống:“Lạc Mộng Khê, ngươi đêm nay đến đây là muốn nhổ cỏ tận gốc.” Đối với địch nhân của mình tuyệt có khả năng thủ hạ lưu tình, nếu là Lạc Mộng Khê, cũng lựa chọn nhổ cỏ tận gốc.

      “Sai!” Lạc Mộng Khê xoay người nhìn Nam Cung Quyết:“Muốn giết bốn tên thị vệ này căn bản cần tự ta ra tay, có người làm thay, nhưng mà, sau khi người đó giết xong, vu oan giá họa cho ta......”

      Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, mùi đàn hương quen thuộc thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, lồng ngực tinh tráng, rắn chắc gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp phả tóc nàng, tất cả mọi việc đều là: Nàng chạm vào ngực Nam Cung Quyết.

      Ý thức được điểm này, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên lui về phía sau mấy bước, tạo khoảng cách với Nam Cung Quyết, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia hờn giận: Nam Cung Quyết phải gần nữ sắc sao? Vừa rồi ta với gần như vậy......

      Nhìn ánh mắt ảo não của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tâm tình chợt tốt lên lý do:“Lạc Mộng Khê, đến tột cùng là người phương nào muốn giá họa cho ngươi?”

      “Người đến đây ngươi tự nhiên biết!” Tiếng bước chân thị vệ đến gần, Lạc Mộng Khê muốn cùng Nam Cung Quyết nhiều lời, xoay người, đánh giá mọi nơi trong rừng: Người kia cũng sắp đến rồi!

      Chính là, ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, mắt thấy bốn tên thị vệ kia muốn đến bìa rừng, trong rừng cây này ngoại trừ nàng và Nam Cung Quyết, thấy người nào khác: Chẳng lẽ là ta đoán sai sao, người người đó muốn đến vu oan cho ta......

      Nếu như bọn họ ra ngoài bià rừng, đánh mất thời cơ tốt nhất để giết bọn , xem ra ta phải tự mình động thủ kết liễu bốn tên thị vệ này......

      Nhìn khoảng cách càng ngày càng gần giữa bốn tên thị vệ và bìa rừng, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, bàn tay nắm chặt đột nhiên mở ra, thanh trường kiếm lên trong tay, cổ tay khẽ lật, Lạc Mộng Khê muốn nhảy ra ám sát bốn tên thị vệ kia, bất thình lình có tiếng trận phá phong mãnh liệt truyền vào trong tai, ngay sau đó, thân ảnh màu đen yểu điệu xuất trước mặt bốn tên thị vệ kia, nhìn bốn người trong mắt thoáng hàn quang.

      Lạc Mộng Khê lặng lẽ thu hồi trường kiếm trong tay của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên tia ý cười trào phúng: Rốt cục cũng đến!

      “Ngươi là ai?” Nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của hắc y nhân nồng đậm sát khí, bốn tên thị vệ rất nhanh rút ra bội kiếm, khuôn mặt trầm, lạnh giọng thăm dò.

      Hắc y nhân hừ lạnh tiếng, giọng điệu khinh thường:“Người đến đưa các ngươi xuống địa ngục, chịu chết !”

      xong, cổ tay hắc y nhân vừa lật, trường kiếm trong tay nhanh như chớp đâm tới hướng bốn tên thị vệ, mà bốn người kia dù sao cũng được huấn luyện bài bản, rất nhanh nâng kiếm ngăn cản công kích của hắc y nhân, chỉ nghe “Keng” tiếng vang lên, mũi kiếm va chạm giữa trung, lóe ra tia lửa chói mắt.

      Hắc y nhân xuất chiêu nhanh, ngoan, chuẩn, mỗi chiêu đều mang theo sát khí dày đặc, bọn thị vệ cũng có yếu thế, bốn người liên hợp đối địch, phối hợp ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, người hai bên đều làm gì được nhau, toàn bộ rừng cây rậm rạp vang vọng tiếng binh khí va chạm kịch liệt......

      “Lạc Mộng Khê, ngươi cảm thấy hắc y nhân và bốn tên thị vệ ai thắng?” Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc lại quanh quẩn ở chóp mũi, hô hấp ấm áp phả tóc nàng, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh của nàng, Lạc Mộng Khê mơ hồ có thể cảm giác nhiệt người Nam Cung Quyết truyền đến người nàng, trong lòng tức giận: Nam Cung Quyết đáng chết, sao cứ gần ta như vậy, chẳng lẽ tin đồn gần nữ sắc là giả......

      “Hắc y nhân thắng!” Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười quỷ dị, cổ tay khẽ lật, bàn tay nhắn nhanh như chớp đánh úp về phía Nam Cung Quyết ở phía sau.

      Ngay lúc bàn tay Lạc Mộng Khê sắp chụp đến người Nam Cung Quyết, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, cánh tay bé của nàng nhích lên được phân nào, nhìn ngân châm kẹp ở ngón tay Lạc Mộng Khê, đáy mắt sắc bén của Nam Cung Quyết lên tia tức giận:”Lạc Mộng Khê ngươi làm cái gì vây!”

      “Mặc kệ là làm gì, ta chỉ muốn Lạc vương gia cách xa Mộng Khê chút” Lạc Mộng Khê hời hợt , đột nhiên rút bàn tay bé về, di chuyển chút, tạo khoảng cách với Nam Cung Quyết.

      Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy lên tia mất mác, nhưng gì….

      Bản thân bốn thị vệ bị trọng thương, tuy rằng phối hợp ăn ý, nhưng uy lực cũng được như trước kia, hơn nữa, bốn người là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, chỉ cần giết trong bốn bọn họ, ba người còn lại đủ nguy hiểm.

      Lạc Mộng Khê sớm nhìn ra điểm then chốt quyết định này, lâu sau, hắc y nhân cũng nhìn ra, trăm chiêu qua , tiếng hét thảm vang lên, tên thị vệ trong đó bị hắc y nhân chém chết, ngay sau đó, ba người khác cũng liên tiếp chết dưới kiếm của hắc y nhân......

      “Ngươi...... Ngươi được chết tử tế......” Tên thị vệ cuối cùng bị trường kiếm của hắc y nhân đâm trúng tim, trợn mắt lên, nguyền rủa hắc y nhân.

      Hắc y nhân hừ lạnh tiếng, đột nhiên rút trường kiếm đâm vào tim thị vệ ra, tức khắc, máu tươi chảy xối xả, nhìn tên thị vệ từ từ tắt thở, ánh mắt hắc y nhân lộ ra vẻ khinh thường:“Ngươi chết trước ta, cho dù ta chết được tử tế, ngươi cũng nhìn được.”

      “Bốn thị vệ chết, Lạc Mộng Khê, kế tiếp ngươi dự tính như thế nào?” Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Hắc y nhân này muốn giá họa cho Lạc Mộng Khê, lấy tính cách của Lạc Mộng Khê tuyệt đối buông tha cho nàng….

      “Đương nhiên là tiếp tục xem diễn!” Lạc Mộng Khê cũng quay đầu lại mà trả lời:“Cho dù ta ra tay, cũng có người đến đấy đối phó với hắc y nhân muốn vu oan giá họa cho của ta”

      Giống như nghiệm chứng lời của Lạc Mộng Khê, trong lúc nàng , thân ảnh cao lớn màu đen cũng xuất , cầm trường kiếm lóe hàn quang trong tay, rất nhanh đâm về hướng người đứng ở gần thi thể bốn thị vệ, hắc y nhân muốn rời ......
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      Aliren, giahankendy.le1994 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 46 : Đối với ngươi phụ trách

      Edit : kun'xjh​


      Hắc y nhân giết bốn thị vệ xong hiển nhiên là nghĩ tới còn có người đến, sững sờ lát, sau đó hắc y nhân võ công cực cao, tốc độ cực nhanh, lúc trường kiếm sắp đâm đên người nàng, hắc y nhân mới kịp phản ứng lại, vội vàng rút kiếm ra nghênh chiến:

      Chỉ nghe "Keng" tiếng, trường kiếm của hai hắc y nhân va chạm trung, bắn ra tia lửa chói mắt, hai người đều bị chấn động lui về sau bốn, năm bước mới dừng lại, chỉ chiêu này, hai người đều biết võ công của đối phương tồi, đương nhiên là lấy lại hoàn toàn tinh thần đối địch, dám lơ là cảnh giác.

      Hắc y nhân giết bốn thị vệ dáng người yểu điệu, đầy đủ lồi lõm, hiển nhiên là nữ tử, hắc y nhân đến sau dáng người khôi ngô, cao lớn, là nam tử thể nghi ngờ.

      nam nữ hắc y nhân ở trong rừng cây tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi đánh túi bụi, cách đó xa, Nam Cung Quyết cũng im lặng chìm đắm trong hương vị ngọt ngào, hề có ý muốn tiến lên hỗ trợ.

      Hai hắc y nhân võ công tương đương, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại, Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn lên trời, thời gian còn sớm:“Lạc Mộng Khê, hai người bọn họ, ngươi hy vọng ai thắng?”

      Nhìn trong đôi mắt nam, nữ hắc y nhân thoáng hàn quang, chiêu thức ngoan độc, đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết, Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt, bàn tay mềm khẽ mở, đoạn cành cây bị bẻ gẫy nằm gọn trong tay:“Hai người bọn họ ai cũng thắng.”

      xong, Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, cổ tay khẽ lật, đoạn cành cây trong tay bắn ra, công bằng, vừa vặn bắn tới cổ tay phải của nữ hắc y nhân.

      Cổ tay truyền đến trận đau nhức, cánh tay của nữ hắc y nhân đột nhiên run run, trường kiếm trong tay “Keng” tiếng rơi xuống, nam hắc y nhân nắm lấy cơ hội, mâu quang phát lạnh, trường kiếm trong tay đâm hướng chỗ hiểm của nữ hắc y nhân......

      Nữ hắc y nhân trong lòng cả kinh, vội vàng lắc mình tránh toát, chỉ nghe “Xọat” tiếng, cánh tay phải truyền đến trận đau rát, buốt nhức. Nữ hắc y nhân mày liễu hơi nhíu, cố nén đau đớn bắt đầu truyền đến từ cánh tay, nhấc chân đá nhánh cây bên cạnh về phía nam hắc y nhân, thừa dịp nam hắc y nhân lui về phía sau lộ ra sơ hở, nữ hắc y nhân muốn khinh thân rời khỏi nơi này.

      Nam hắc y nhân lấy tốc độ cực nhanh vượt qua sức tưởng tượng của nữ hắc y nhân, né khỏi nhánh cây đồng thời vung kiếm chém về phía nữ hắc y nhân muốn rời ......

      Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, cổ tay khẽ lật, đoạn cành cây lại bay về phía nam hắc y nhân, nhận thấy bên cạnh có ác phong đánh úp, nam hắc y nhân vội vàng vung kiếm chắn lại, ngay tại lúc chém đoạn cành cây để lộ sơ hở, nữ hắc y nhân chạy mất dạng......

      “Ngươi vì sao lại đánh rớt trường kiếm trong tay nữ hắc y nhân kia?” Nam Cung Quyết trong lòng sinh nghi hoặc.

      “Để nam hắc y nhân chém nàng kiếm, lưu lại ký hiệu người nàng, về sau thuận tiện phân biệt.” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia ý cười quỷ dị.

      Biết vừa rồi có người giở trò quỷ, hơn nữa người nọ vẫn còn trong rừng cây chưa , nam hắc y nhân sau khi tiếp đất thuận lợi, đôi mắt lạnh như băng đánh giá mọi nơi, cuối cùng tập trung ở bụi cây mà Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết núp, lãnh mâu híp lại, nam hắc y nhân nhanh đến chỗ Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.

      hổ là sát thủ, dĩ nhiên là nhạy bén như vậy. Nhìn khoảng cách giữa bọn họ và nam hắc y nhân càng ngày càng gần, Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười trêu tức: Nhưng mà, ngươi tìm thấy ta đâu......

      Mắt thấy nam hắc y nhân kia chuẩn bị tách đám cây lá trước mặt ra, nhìn thấy hai người bọn họ, Lạc Mộng Khê thân hình vừa chuyển, trốn vào sau cây đại thụ khác, hơi ngẩng đầu, thấy Nam Cung Quyết vẫn đứng tại chỗ bất động.

      Tên nam hắc y nhân sắp đến trước mặt Nam Cung Quyết, trong lúc đó hai người chỉ cách lớp cành lá, hơn nữa, bàn tay to của nam hắc y nhân sắp chạm tới cành lá, lập tức tách ra hai bên......

      Nam Cung Quyết chết tiệt. Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng câu, bắt lấy cánh tay Nam Cung Quyết kéo về phía sau mình, trong nháy mắt tại nơi Nam Cung Quyết mới rời , hắc y nhân tách đám cành lá trước mặt ra rồi, nơi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết mới đứng vừa rồi đập vào tầm mắt hắc y nhân......

      Hắc y nhân trăm phần trăm xác định đoạn cây vừa rồi ngăn lại là bay ra từ nơi này, nhưng nơi này lại có người, Hắc y nhân tự nhiên dễ từ bỏ ý đồ, cẩn thận xem xét mọi nơi, lúc hắc y nhân đến nơi Lạc Mộng Khê nấp, vì sợ phát , Lạc Mộng Khê lui về phía sau, cả người chui vào trong lòng Nam Cung Quyết.

      Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, nhiệt độ cơ thể của Nam Cung Quyết xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền vào người Lạc Mộng Khê, nhưng mà, lúc này Lạc Mộng Khê tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với hắc y nhân trước mặt, nên vẫn chưa chú ý điểm này.

      Nhưng mà, thân hình mềm mại của Lạc Mộng Khê nương vào trong lòng Nam Cung Quyết, người lại tỏa ra mùi hoa Khương Dã nhàn nhạt bay vào trong mũi Nam Cung Quyết, khiến đầu óc trận nhộn nhạo:

      Nam Cung Quyết ở lại Thiếu Lâm tự năm năm, mùi đàn hương quen thuộc có thể làm lòng yên bình, mà người nữ tử lại tỏa ra mùi nồng đậm làm cho cảm thấy chán ghét, cho nên, gần nữ sắc.

      Mùi thơm người Lạc Mộng Khê là mùi hoa Khương Dã, thích nhất mùi này, cho nên, ngại việc đến gần nàng.

      Tuy rằng thời gian tiếp xúc của với Lạc Mộng Khê cũng dài, nhưng Lạc Mộng Khê là người thông minh, bày mưu tính kế, xử lý mọi việc đều làm thầm giật mình, cho tới bây giờ cũng biết, nữ tử lại có thể lợi hại như vậy, chút bất tri bất giác, muốn tới gần Lạc Mộng Khê, muốn hiểu về nàng nhiều hơn......

      Hắc y nhân tới trước mặt hai người, chỉ cách hai người thân cây, vì sợ hắc y nhân phát , Lạc Mộng Khê lại nhích gần về phía sau:

      “Ngươi sợ hắc y nhân này?” Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê trốn chung chỗ, giữa hai người trong lúc đó có khe hở nào, nhịp tim đập của Nam Cung Quyết mơ hồ nhanh hơn, vì muốn dời chú ý của mình, Nam Cung Quyết dùng truyền nhập mật hỏi.

      “Sai, Lạc Mộng Khê ta sợ bất luận kẻ nào, nhưng mà, hắc y nhân này tạm thời thể chết, nếu , kế hoạch tiếp theo của ta thể tiến hành.” Lạc Mộng Khê thản nhiên trả lời, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như trước nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắc y nhân trước mặt.

      Lạc Mộng Khê thản nhiên tự đắc, Nam Cung Quyết lại phải chịu dày vò, nhịn được chậm rãi nâng cánh tay lên, muốn ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng......

      Hắc y nhân tạm dừng lát, chưa phát ra điều dị thường, liền rời khỏi địa phương mà Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết trốn, lập tức đến chỗ thi thể của bốn thị vệ.

      Hắc y nhân vừa , Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng từ trong lòng Nam Cung Quyết ra, quan sát hướng của hắc y nhân, Nam Cung Quyết nâng được nửa cánh tay đột nhiên ngừng lại, nhìn trong ngực trống trơn, Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy lên tia mất mát.

      Nam hắc y nhân đứng gần thi thể bốn thị vệ lát, sau khi kho lưng nhặt thứ gì đó, rất nhanh phi thân rời , nhìn hướng nam hắc y nhân biến mất, Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên ý cười trêu tức càng đậm: Trò hay sắp trình diễn......

      “Vừa rồi nhặt cái gì?” Nam Cung Quyết giọng điệu mềm , nhưng tâm tư của Lạc Mộng Khê lại ở nơi này, đương nhiên cũng chú ý:“Sau khi nữ hắc y nhân giết người, tạo chứng cớ để vu oan giá họa cho ta.”

      “Ngươi biết nàng vu oan giá họa cho ngươi, vì sao còn muốn cứu nàng?” Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, biết suy nghĩ cái gì?

      “Bởi vì nàng vu oan giá họa thành công, kế hoạch của ta mới có thể tiếp tục tiến hành, nếu nàng chết ở trong tay nam hắc y nhân, chân tướng mọi việc sáng tỏ, kế hoạch của ta dùng được.” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời:

      “Thời gian còn sớm , ta muốn mau chóng trở về phủ Thừa tướng, nếu , tất cả kế hoạch của ta đều là kiếm củi ba năm thiêu giờ, Nam Cung Quyết, sau này còn gặp lại.”

      xong, đợi Nam Cung Quyết trả lời, Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía trước, Nam Cung Quyết hơi mở miệng, cái gì cũng chưa , ánh mắt thâm thúy nhìn theo Lạc Mộng Khê rời .

      Sau khi được khoảng, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì, dừng lại cước bộ quay đầu nhìn Nam Cung Quyết:“Nam Cung Quyết, việc đêm qua ở Hồng Xuân lâu......”

      “Khụ khụ.” Nam Cung Quyết dùng khăn lụa che miệng ho vài tiếng, sắc mặt hơi có chút phiếm hồng:“Việc tối hôm qua là do bổn vương lỗ mãng, nếu Lạc nương để ý, bổn vương phụ trách đối với Lạc nương.”
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Meoconkissu2, Aliren3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 47 : Hỉ nộ vô thường

      Edit : kun'xjh​


      Phụ trách, phụ cái gì trách? Lời của Nam Cung Quyết làm cho Lạc Mộng Khê nghe xong đầu đầy sương mù, muốn mở miệng hỏi, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, Lạc Mộng Khê nhớ tới những lời Băng Lam qua, nhất thời tỉnh ngộ.

      “Tối hôm qua Lạc vương gia làm lộn xộn quần áo của Mộng Khê là vì cứu Mộng Khê, cho nên Lạc vương gia cần phụ trách việc ấy.” Chẳng qua chỉ thấy được cánh tay, da thịt vai mà thôi, phụ trách, người cổ đại đúng là cổ hủ......

      Còn có, Nam Cung Quyết này phải gần nữ sắc sao? Vì sao còn muốn phụ trách ta......

      khi như vậy, bổn vương còn có việc trước bước, sau này còn gặp lại.” Nam Cung Quyết ánh mắt lạnh như băng trong giọng mơ hồ còn mang theo tức giận, mâu quang thâm thúy giống như cũng nhiễm tầng giận tái , đợi Lạc Mộng Khê trả lời, Nam Cung Quyết bay lên trời, thân ảnh thon dài giống như thiên ngoại phi tiên, vận dụng khinh công bay giữa trung, tao nhã, rất nhanh rời xa tầm mắt của Lạc Mộng Khê.

      Nhìn xa xa bầu trời, tay áo màu trắng Nam Cung Quyết ngừng tung bay, Lạc Mộng Khê hừ tiếng: thể giải thích, tức giận liền tức giận, tính cách của Nam Cung Quyết đúng là hỉ nộ vô thường, so với khí trời tháng sáu còn muốn biến đổi nhanh hơn, xem ra về sau ta nên ít tiếp xúc với là tốt nhất......

      Lạc Mộng Khê thở phì phì xoay người, khẽ nhìn lên bầu trời, trong lòng cả kinh: xong, thời gian quá muộn, Tướng phủ sắp xảy ra chuyện......

      kịp nghĩ gì khác, Lạc Mộng Khê thi triển thân pháp, rất nhanh bay hướng Tướng phủ, còn ngừng oán thầm trong lòng: Nam Cung Quyết đáng chết, lại là ngươi làm chậm trễ thời gian của ta, nếu ta trở về kịp, kế hoạch bị người khác nhìn thấu, ta quyết tha cho ngươi......

      Lạc Mộng Khê đường cấp bách bay , lâu sau đến trước cửa Tướng phủ, sau khi nhanh nhẹn tiếp đất, xác nhận bốn bề vắng lặng, Lạc Mộng Khê muốn trèo tường nhảy vào Tướng phủ, bất thình lình trận gió mát thổi qua, hương thơm như có như theo gió bay vào trong mũi......

      Nam Cung Quyết! Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn đường, chỉ thấy trời đất mảnh trống rỗng, ngay cả nửa nhân ảnh cũng có, ngưng thần yên lặng nghe, bốn phía có tiếng hít thở nào.

      Lạc Mộng Khê cười có chút tự giễu: Lúc Nam Cung Quyết ở trong rừng tức giận rời thể giải thích, làm sao có thể xuất ở đây, xem ra vừa rồi chính là ảo giác của ta......

      Sau khi Lạc Mộng Khê xoay người, thân ảnh yểu điệu giống như Hồ Điệp, nhởn nhơ, nhàng bay vào Tướng phủ, ngay lúc nàng bay vào Tướng phủ, cách đó xa, thân ảnh màu trắng thon dài màu trắng xuất , dung nhan tuấn mỹ, ánh mắt thâm thúy, khí thế bức người, đúng là Thanh Tiêu quốc Lạc vương Nam Cung Quyết.

      Mùi đàn hương vừa rồi phải là ảo giác của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết xác thực là ở gần đây......

      Sau khi Lạc Mộng Khê tiến vào Tướng phủ, muốn lặng lẽ tiếng động trở về Khê viên, bất thình lình mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê dừng cước bộ, tuyết mâu híp lại:

      Ở trong rừng, đoạn cành cây mà Lạc Mộng Khê đánh trúng cổ tay của nữ hắc y nhân có lưu mùi hương kỳ lạ, dùng để lần theo dấu vết, cho nên, Lạc Mộng Khê muốn tìm nữ hắc y nhân kia là dễ như chơi.

      Nhưng khiến nàng có cảm giác khó hiểu là, cổ mùi hương này lại xuất ở Tướng phủ: Nữ hắc y nhân kia là người Tướng phủ, hoặc là ngoài ý muốn, nàng đến Tướng phủ sai người của nàng báo cáo tình hình......

      Lúc này Tướng phủ vẫn còn im ắng, Đại phu nhân còn chưa sai người động thủ, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi lóe, xoay người hướng mùi hương truyền đến......

      Lạc Mộng Khê theo mùi đến trước tòa kiến trúc, ngẩng đầu nhìn chữ đề cửa viện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia ý cười quỷ dị: Quả nhiên ngoài dự đoán của ta, nữ hắc y nhân kia là người của Tam phu nhân......

      Hương viên, Lạc Mộng Khê tiếng động đọc ra chữ đề cửa viện, hai chân điểm , thân ảnh yểu điệu rất nhanh bay lên nóc nhà Hương viên:

      Tam phu nhân có thể ở Tướng phủ chung sống yên ổn với Đại phu nhân hơn hai mươi năm, nhất định có chỗ lợi hại, hai người bọn họ giống như đạt ký kết ngầm, xâm phạm lẫn nhau, nếu muốn để hai người bọn họ đấu ngầm, nhất định phải có bản lĩnh.

      Khi sáng, Lạc Mộng Khê cố ý để cho Lạc Thải Vân nghe được những lời nàng , là muốn chia rẽ liên hệ giữa Đại phu nhân và Tam phu nhân, về sau, Lạc Mộng Khê đem thức ăn bị hạ độc của mình trộn lẫn với thức ăn mang đến Hương viên, để cho Tam phu nhân và Lạc Thải Vân trúng độc ngoài ý muốn, là vì muốn Đại phu nhân và Tam phu nhân xảy ra mâu thuẫn.

      thể phủ nhận là Lạc Mộng Khê thành công, đêm nay nữ hắc y nhân giết chết bốn tên thị vệ là người do Tam phu nhân phái , muốn mình khỏi nằm trong diện tình nghi, đồng thời khiến cho Đại phu nhân và Lạc Mộng Khê tranh đấu, Tam phu nhân lệnh cho nữ hắc y nhân đem việc giết bốn thị vệ kia giá họa cho Lạc Mộng Khê......

      Kỳ , hết mọi việc đều nằm trong dự tính của Lạc Mộng Khê: Lạc Mộng Khê muốn khiến Đại phu nhân và Tam phu nhân tranh đấu, còn mình ngồi ngư ông đắc lợi, mà Tam phu nhân lại hy vọng Đại phu nhân và Lạc Mộng Khê tranh đấu, nàng ngồi ngư ông đắc lợi, Đại phu nhân kia có thể cũng muốn Tam phu nhân và Lạc Mộng Khê tranh đấu, mình ngồi ngư ông đắc lợi......

      Nữ tử trong Tướng phủ này đều là cao thủ tranh giành cấu xé lẫn nhau, điểm mấu chốt là, ai nước cờ cao minh trở thành người chiến thắng cuối cùng!

      Lạc Mộng Khê im lặng tiếng động hạ xuống nóc nhà Hương viên, cẩn thận gỡ ra vài viên ngói nhìn vào phòng: hắc y nữ tử ngồi thoải mái giường lớn được phủ gấm dày, lúc này, nữ tử tháo mạng che mặt màu đen ra, bôi thuốc lên cánh tay phải bị thương......

      Tam phu nhân! Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tia khiếp sợ: Tam phu nhân lại có võ công, hơn nữa, tự tay giết bốn tên thị vệ kia! Tướng phủ này đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết ......

      Xa xa, đội thị vệ tuần tra cầm trong tay cây đuốc bước nhanh về phía Hương viên, Lạc Mộng Khê thể ở lại, sau khi phục hồi mái ngói lại nguyên dạng, lặng lẽ rời khỏi Hương viên, rất nhanh bay hướng Khê viên:

      Nguyên bản ta còn tính tìm nữ hắc y nhân để giết, dù sao, nàng hãm hại ta, lại nghĩ rằng nàng lại chính là Tam phu nhân, xem ra, trong thời gian ngắn ta thể động đến nàng, nhưng mà, như vậy cũng tốt, ta có thể lợi dụng cơ hội lần này, làm cho Tướng phủ càng loạn thêm......

      “Đại tiểu thư có ở đây ? Đại phu nhân mời nàng đến đại sảnh......” Trong Khê viên, Đông Mai mang theo rất nhiều thị vệ vào, đứng ở cửa chuyện với Lôi Viễn, Lôi Thanh.

      biết là Đông Mai làm việc cẩn thận, hay rút ra bài học kinh nghiệm từ Đông Trúc, hoặc có thể là kiêng kị Lôi Viễn, Lôi Thanh, hành động của ả ở Khê viên luôn đúng quy củ, giọng điệu khách khí, làm cho người ta tìm thấy lý do đổ tội cho ả.

      Lạc Mộng Khê rất nhanh vòng qua phía sau phòng, mở cửa sổ ra, nhảy vào trong, vừa mới cởi y phục dạ hành, nằm ở giường của phòng ngủ bị người khác gõ vang, giọng Lôi Xa lạnh như băng hề có tình cảm vang lên ở ngoài cửa:“Đại tiểu thư, Tướng gia, Đại phu nhân thỉnh Đại tiểu thư đến đại sảnh nghị !”

      “Được...... Ta biết rồi......” Lạc Mộng Khê làm bộ như buồn ngủ mông lung trả lời : Đến đại sảnh nghị , dễ nghe, thực tế là muốn ta đến đại sảnh để lĩnh tội......

      Lạc Mộng Khê nằm ở giường lát mới chầm chập đứng dậy mặc quần áo: diễn phải diễn ra trò, lúc này người bùn ngủ, nếu dậy quá nhanh, khẳng định bị người khôn khéo hoài nghi......

      Sau khi mặc quần áo xong, Lạc Mộng Khê ra cửa phòng: Dưới ánh lửa, Lạc Mộng Khê tuy rằng mang mạng che mặt, nhưng khí chất tươi mát, hơi thở cường thế, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn ra tia sắc bén của nàng làm cho người ta thể bỏ qua......

      Tất cả thi vệ đứng ở ngoài cửa đều là người lãnh tâm lãnh tình, nhưng khi thấy Lạc Mộng Khê lúc này, tâm còn lạnh như băng nữa, mà hơi rung động chút......

      Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chung quanh vòng, nhìn chăm chú Lôi Viễn, Lôi Thanh, đám người Đông Mai chậm rãi đến đại sảnh, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên ý cười trào phúng:

      Tam phu nhân, nếu đêm nay ngươi xuất ở trong rừng, ta quyết định tự mình đối phó với Đại phu nhân, hề kéo ngươi vào chốn thị phi này, nhưng mà ngươi xuất , còn giống như dự đoán của ta, sau khi giết người giá họa cho ta, cho nên, ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi......

      Đại phu nhân, Tam phu nhân kế tiếp ta tự mình đạo diễn trò hay cho các ngươi xem, hai người các ngươi chung sống hòa bình hai mươi năm bây giờ cũng nên tan rã, tranh giành cấu xé lẫn nhau tàn khốc, màn che sắp rớt rồi, tin rằng từ nay về sau mỗi ngày, các ngươi đều vô cùng phấn khích......
      Last edited by a moderator: 12/8/14
      trangmai1234, Zinnyvu, Aliren2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 48 : Chứng cớ

      Edit : kun'xjh​


      Khi Lạc Mộng Khê được đám người Đông Mai ‘Hộ tống’ đến đại sảnh, bên trong có ai khác ngoài Lạc Tử Quận bị trúng xà độc, bọn người Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân.

      Lạc Thừa tướng ngồi ở ghế, tay bưng chén trà, sắc mặt trầm, ở cách đó xa Đại phu nhân ngồi ở bên người nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt thoáng lệ quang, Ngô Phi thân cẩm y màu đen, mặt chút biểu tình đứng phía sau Đại phu nhân, ánh mắt băng lãnh, vô tình.

      Lạc Tử Hàm ngồi ở bên cạnh Đại phu nhân, nhàn nhã uống trà, Tam phu nhân ngồi ở bên khác của Lạc Thừa tướng, khuôn mặt bình tĩnh, Lạc Thải Vân ngồi bên cạnh Tam phu nhân, ánh mắt trống rỗng, ngáp mấy cái liền, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Nhìn tư thế này của bọn , là muốn mở cuộc xét xử, mà người bị xét xử đương nhiên là Lạc Mộng Khê nàng, khóe miệng Lạc Mộng Khê khóe khẽ cong lên tia ý cười trào phúng: Muốn xét xử ta, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh lớn như vậy hay !

      “Mộng Khê, ngươi biết tội chưa?” Lạc Mộng Khê vừa mới vào đại sảnh, Lạc Thừa tướng đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, lớn tiếng chất vấn, đáy mắt lạnh như băng ra tia lửa giận.

      Lạc Mộng Khê cố tình giả ngu giả ngơ:“Lạc Thừa tướng, Mộng Khê vừa rồi nghỉ ngơi, được truyền lệnh đến đại sảnh, biết phạm tội gì, thỉnh Lạc Thừa tướng chỉ .”

      Ngô Phi khóe mắt dư quang lia nhanh đứng ở phía sau Đại phu nhân, khuôn mặt lạnh như băng, được lời. Lạc Mộng Khê khinh thường hừ tiếng: Lúc ở trong rừng, nàng tự mình nhìn ra nam hắc y nhân kia là Ngô Phi, Đại phu nhân cũng coi như thông minh, đem việc này giao cho Lạc Thừa tướng xử lý, như vậy, chính là muốn Lạc Mộng Khê và Lạc Thừa tướng xảy ra xung đột, cùng Vân Bích Lạc nàng có quan hệ gì......

      Nhưng ra Tam phu nhân so với Đại phu nhân có ngu hơn chút, người bình thường đều là chạy vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, làm gì có chuyện chạy vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, biểu khác thường của bốn tên thị vệ im lặng giải thích :

      Đại phu nhân bố trí, chuẩn bị hy sinh bốn tên thị vệ kia, dọn sạch chướng ngại của mình ở Tướng phủ, người thông minh đều có thể hiểu ra, Tam phu nhân kia lại cố tình ngu ngốc tự mình chui vào rọ......

      “Được, bổn tướng khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!” Lạc Thừa tướng trong mắt tức giận:“Người đâu, khiêng bọn họ lên .”

      Lạc Thừa tướng vừa dứt lời, vài tên thị vệ khiêng thi thể của bốn tên thị vệ vào đại sảnh.

      Nhìn khuôn mặt dữ tợn, chết cũng thê thảm của bốn thị vệ, Lạc Mộng Khê thầm nghĩ trong lòng: Thủ đoạn của Tam phu nhân cũng tàn khốc, lại làm cho bọn họ chết khó chịu như vậy, nhưng mà, Tam phu nhân đem việc này giá họa cho Lạc Mộng Khê, bốn thị vệ càng chết thảm, càng chứng minh là Lạc Mộng Khê nàng tâm ngoan, thủ đoạn tàn khốc......

      “Mộng Khê ý tứ của Lạc Thừa tướng.” Lạc Mộng Khê cố tình nghi hoặc.

      “Nguyên nhân là bốn tên thị vệ mạo phạm ngươi, bị bổn tướng đuổi ra khỏi Tướng phủ!” Lạc Thừa tướng giọng điệu như trướcvẫn lạnh như băng:“Nay bốn người bị giết bỏ mình, ở trong tay bọn còn phát thứ này......”

      Lạc Thừa tướng nổi giận đùng đùng ném vật màu trắng hướng tới Lạc Mộng Khê, có thể là bởi vì vật màu trắng rất , chưa tới trước mặt Lạc Mộng Khê liền tự tản ra, khẽ rơi mặt đất, Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn xuống, đúng là khăn lụa màu trắng:

      “Mộng Khê, khăn lụa này thêu tên của ngươi!” Lạc Thừa tướng sắc mặt trầm, ánh mắt lạnh như băng chặt chẽ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê:“Bốn người bọn họ là mạo phạm qua ngươi, nhưng bọn bị trừng phạt, ngươi nên dùng hình phạt riêng, giết bọn diệt khẩu......”

      như vậy, Lạc Thừa tướng hoài nghi bốn người này là bị Mộng Khê giết chết.” Lạc Mộng Khê hơi cúi người, nhặt khăn lụa lên, động tác trời sinh tươi mát, tự nhiên, tao nhã, cao quý, khiến Lạc Thải Vân nhìn đến ghen tị thôi.

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Lạc Thừa tướng lớn tiếng hỏi lại, ánh mắt như trước lạnh như băng:“Bốn tên thị vệ này ngày thường ru rú trong nhà, chưa từng cùng người khác kết qua cừu hận......”

      ra chứng cứ phạm tội để Tam phu nhân vu oan giá họa cho ta chính là khăn lụa này. Lạc Mộng Khê cố tình cẩn thận xem xét khăn lụa, kì thực lặng lẽ đánh giá phản ứng của Tam phu nhân: Sắc mặt của Tam phu nhân bình tĩnh như thường, nhưng bàn tay mềm muốn bưng chén trà của nàng lại hơi run run chút......

      Tam phu nhân, ta cho ngươi hôm nay sở tác sở vi trả cái giá đắt, Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển hướng khăn lụa, cười nhàn nhạt:

      “Khăn lụa này phải của ta, khăn lụa của ta được thêu đều là hoa Lan, hoa Cúc, hoa Thủy Tiên thanh lịch tao nhã, nhưng khăn lụa này lại thêu Mẫu Đơn, chứng tỏ chủ nhân vinh hoa phú quý......”

      “Choang!” Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước trà văng khắp nơi.......

      “Thực xin lỗi, ta cẩn thận làm vỡ chén trà!” Tam phu nhân hơi cúi đầu, đáy mắt lên tia lo lắng và bất an: Làm sao bây giờ? Kế hoạch của ta bị vạch trần chứ, Lạc Mộng Khê thông minh ngoài sức tưởng tượng của ta......

      Lạc Thừa tướng hờn giận nhìn Tam phu nhân liếc mắt cái, vẫn chưa mở miệng răn dạy, Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trong đôi mắt lên tia ý cười trêu tức:

      Tam phu nhân, trò hay vừa mới bắt đầu, ngươi chịu nổi rồi, kế tiếp còn có vai diễn của ngươi mà, nhưng ngươi nhất định phải chống đỡ đến cuối cùng, nếu , ngươi muốn tất cả mọi việc đều là kiếm củi ba năm thiêu giờ chứ!

      Lạc Mộng Khê cầm khăn lụa trong tay nhìn mọi người lượt:“Nữ tử ở Thanh Tiêu quốc đều biết thêu thùa, tên ở khăn lụa là do người khác thêu phải có khả năng, các vị đều là người thông minh, đương nhiên có thể nghĩ điều là khăn lụa sở dĩ xuất ở nơi bốn thị vệ bị giết, có hai nguyên nhân, là, người giết bọn cũng có chữ Khê, sau khi giết người, trong lúc vô tình làm rơi ở trường, hoặc chính là có người muốn hãm hại ta......”

      Tam phu nhân cúi đầu xuống, ánh mắt nhanh quay ngược trở lại: Là ta nóng vội, có lo liệu chu toàn, Lạc Mộng Khê, ngươi lợi hại......

      Đại phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt đối với Ngô Phi, Ngô Phi lĩnh hội:“Khi thuộc hạ đuổi tới trong rừng, tên hung thủ giết người kia còn chưa rời , lúc thuộc hạ giao thủ, đâm tên hung thủ kia bị thương ở cánh tay phải......”

      Ánh mắt Ngô Phi lạnh như băng nhìn Lạc Mộng Khê, tuy rằng trong lời của cũng điều gì, nhưng ý tứ của rất ràng : Muốn biết ngươi có phải hung thủ hay , chỉ cần nhì cánh tay phải của ngươi là biết......

      “Vàng sợ lửa, bốn thị vệ đều phải là chết trong tay Mộng Khê, Mộng Khê đương nhiên sợ để các vị coi qua!”

      xong, Lạc Mộng Khê kéo tay áo bên cánh tay phải lên, nhất thời, cánh tay ngọc tuyết trắng, nõn nà, cơ thịt trơn nhẵn ra trước mắt mọi người, muỗi mà đậu lên bề mặt ấy chỉ sợ đều trượt chân, có gì ngoài nốt cung sa màu đỏ sậm cánh tay, ngoài ra thấy vết thương nào......

      Cái này...... Điều này sao có thể...... Đại phu nhân và Ngô Phi đáy mắt lóe nồng đậm khiếp sợ...... Chẳng lẽ hắc y nhân ở trong rừng giết chết bốn thị vệ kia phải là Lạc Mộng Khê...... Nếu là như thế, ta thua trắng ván cờ mà ta bày ra sao...... Bốn tên thị vệ cũng là hy sinh vô ích......

      “Tiểu thư, cánh tay của nữ tử thể tùy tiện để lộ ra ngoài!” Băng Lam theo tới vội vàng giúp Lạc Mộng Khê kéo tay áo bên phải lên, đáy mắt lên tia bất đắc dĩ.

      Lạc Mộng Khê cho là đúng: Nhìn cánh tay mà thôi, có gì to tát, huống chi, nam tử trong đại sảnh rất ít, ngoại trừ Lạc Thừa tướng, cũng chỉ có Ngô Phi, Lạc Thừa tướng kia cao ngạo tự tôn, cho phép nữ nhi của mình gả cho tên thị vệ ......

      Lạc Mộng Khê thờ ơ xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với trêu tức trông thấy Lăng Khinh Trần tuấn bất phàm, khí chất xuất trần, nhàn nhã đứng ở cách đó xa, hơi sửng sốt: Lăng Khinh Trần cũng phải người Tướng phủ, đêm hôm khuya khoắt, làm sao có thể xuất ở đây?
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]Chương 49 : Đấu tranh gay gắt

      Edit : kun'xjh

      “Lôi Viễn, Lôi Thanh là người của bổn tướng, hai người bọn họ đều có thể chứng minh: Đêm khuya, Mộng Khê luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, chưa từng rời khỏi Khê viên nửa bước.” Lạc Thừa tướng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, có vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng lại ngầm mang sắc bén:

      “Huống chi, nay bày ra trước mắt, người giết chết bốn thị vệ phải là Mộng Khê, mà là người khác, hơn nữa hành động của người này rất xấu xa, sau giết người còn muốn giá họa cho Mộng Khê, Bích Lạc, đối với việc này, ngươi có cao kiến gì?”

      Lạc Thừa tướng giọng điệu bình tĩnh, lại ngầm có ý châm chọc, đôi mắt hơi trầm xuống, che thần sắc trong đáy mắt, làm cho người ta đoán ra suy nghĩ trong lòng .

      “Lần này là thiếp thân quá lỗ mãng, suýt nữa oan uổng Mộng Khê, thiếp ở nơi này bồi tội với Mộng Khê!” Đại phu nhân miệng xong lời xin lỗi, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt: Lạc Mộng Khê, ngươi tính lợi hại, lúc này trị được tội của ngươi còn có lần sau, nếu quang minh chính đại giết được ngươi, giết ngầm vậy......

      khi như vậy, việc bốn thị vệ bị giết giao cho ngươi điều tra, trong vòng tháng phải điều tra chân tướng mọi việc, đưa cho bổn tướng cái, cũng đưa Mộng Khê cái!” Lạc Thừa tướng giọng điệu lạnh như băng, mang theo chỉ thị cường thế.

      “Vâng, lão gia!” Đại phu nhân lên tiếng trả lời đáp ứng việc này, trong giọng có vẻ bình tĩnh nhưng lại mơ hồ mang theo phẫn nộ: Xem ra Lạc Hoài Văn đối với việc hôm qua ghi hận trong lòng, nhân cơ hội này trả đũa ta, đường đường là nam tử hán, lại thù dai như thế, là tức chết ta ......

      Đại phu nhân thân là đương gia chủ mẫu của Tướng phủ, tự mình xin lỗi Lạc Mộng Khê cho nàng mặt mũi thiên đại, trong lòng mọi người cũng cảm thấy nàng là người cư xử hòa nhã, thái độ phi thường đúng mực thích hợp làm chủ mẫu:

      Đại phu nhân, ngươi thông minh, nhưng mà, muốn để việc này chấm dứt, cũng dễ dàng như vậy:“Đại phu nhân, phải Mộng Khê tin người, chính là mọi việc luôn có ngoại lệ, nếu tháng sau người tìm thấy hung phạm giết chết bốn thị vệ làm như thế nào?”

      Đại phu nhân ném ánh mắt cừu thị nhìn như nhìn đến nàng, đủ để đem nàng bầm thây vạn đoạn, Lạc Mộng Khê chậm rãi mở miệng:“ Tướng phủ chúng ta mặc dù phải là hoàng thất, nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng cũng là vọng tộc trăm năm, việc bốn thị vệ rắc rối phức tạp, người phụ trách điều tra việc này, viết giấy bảo đảm tất nhiên cần, nhưng phải có hứa hẹn, mới làm mọi người phục......”

      Lạc Thừa tướng hơi cúi đầu suy tư, cảm thấy lời của Lạc Mộng Khê cũng có lý:

      “Vân Bích Lạc ta lúc này thề rằng, nếu trong tháng phá giải việc bốn thị vệ bị giết xong, ta làm đương gia chủ mẫu nữa!” Vân Bích Lạc ngưng trọng thề, ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lên tia ý cười quỷ dị: Đại phu nhân, ta muốn chính là lời này của ngươi......

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển hướng nhìn Tam phu nhân thầm thở dài nhõm hơi, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ nhếch lên tia ý cười trào phúng: Tam phu nhân, ngươi cảm thấy nhõm cũng quá sớm rồi......

      Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, trời sáng choang, ánh mắt của Lạc Thừa tướng nhìn như vô tình quét qua lượt người Lăng Khinh Trần và Lạc Mộng Khê:“Việc bốn thị vệ tạm thời đề cập tới, giờ đến bữa sáng, chúng ta là người nhà cũng rất ít tụ cùng chỗ dùng bữa, nếu hôm nay đều ở đây cùng nhau dùng bữa sáng !”

      Lạc Thừa tướng đem ánh mắt chuyển hướng Lăng Khinh Trần đứng ở cửa, giọng điệu khách khí:“Lăng công tử, cùng lão phu dùng bữa , mấy ngày nay Tướng phủ liên tiếp gặp chuyện may, lão phu cũng thể tiếp đón Lăng công tử tử tể được!”

      khi như vậy, tại hạ cung kính bằng tuân mệnh.” Lúc ra những lời này, ánh mắt Lăng Khinh Trần biết là cố ý hay là vô tình, nhìn người Lạc Mộng Khê.

      Thấy Lăng Khinh Trần nhìn về phía Lạc Mộng Khê, Lạc Tử Hàm đáy mắt tia độc chợt lóe rồi biến mất, lập tức lại khôi phục bình thường, tao nhã đứng lên, khuôn mặt nhắn xinh đẹp ngập tràn ý cười ái mộ, bước nhanh đến chỗ Lăng Khinh Trần:

      “Lăng công tử, lần trước Tử Hàm làm cá kho tàu mùi vị như thế nào?”

      “Mùi vị tệ.” Giọng như có lệ, lễ độ của Lăng Khinh Trần mang theo đạm mạc cùng xa cách.

      khi như vậy, Tử Hàm lại làm......”

      “Muốn làm cá kho tàu ngon cần rất nhiều thời gian, nay đên giờ dùng bữa sáng, tại hạ làm phiền Lạc nương.” Lăng Khinh Trần lễ độ cự tuyệt đề nghị của Lạc Tử Hàm.

      Nhìn thất bại của Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân cao hứng thiếu chút nữa nhảy cẫn lên: thể tưởng được Lạc Tử Hàm cũng ngươi cũng có lúc bị người khác cự tuyệt, nhưng mà, việc này cũng là ngươi gieo gió gặt bảo, tự làm tự chịu, mấy ngày hôm trước người ngươi thích là Cảnh vương gia, nay lại cùng Lăng Khinh Trần dây dưa , Lăng Khinh Trần xác thực tuấn mỹ vô trù, nhưng mà, trong lòng của ta sớm có Lạc vương gia......

      Nhớ tới Nam Cung Quyết tuấn dật xuất trần, phong hoa tuyệt đại giống như tiên cung chân nhân, trong lòng Lạc Thải Vân nhất thời tràn ngập hạnh phúc: Gả cho Lạc vương gia làm phi, khẳng định là chuyện hạnh phúc nhất đời......

      Thế nhân đều biết Nam Cung Quyết gần nữ sắc, nhưng tất cả nữ tử thấy qua đều bị phong thái tài hoa, vô song của hấp dẫn, biết sau khi lao đầu vào bị Nam Cung Quyết lưu tình chút nào mà hung hăng đẩy ra, nhưng các nàng vẫn là nhịn được muốn dùng trăm phương nghìn kế tới gần Nam Cung Quyết......

      dùng bữa !” Lạc Thừa tướng ý vị thâm trường nhìn Lạc Tử Hàm liếc mắt cái, đứng dậy ra bên ngoài, mọi người cũng đều xoay người, chuẩn bị đến phòng ăn.

      Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, lúc xoay người, đột nhiên cầm viên đá trong tay vừa vặn bắn tới mắt cá chân của Lạc Thải Vân, Lạc Thải Vân nhất thời đứng thẳng xong, đổ hướng Tam phu nhân, sai lệch, vừa vặn đặt cánh tay bị thương của Tam phu nhân:“A!” Tam phu nhân kiềm chế được, đau nhức thở ra tiếng.

      “Xảy ra chuyện gì?” Lạc Thừa tướng dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Tam phu nhân, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu hờn giận: Hương Hương hôm nay sao lại thế này? Luôn thất thố trước mặt mọi người......

      có việc gì, là Thải Vân cẩn thận đụng vào ta.” Tam phu nhân qua loa, nhưng trán của nàng đầy mồ hôi lạnh, thần sắc thống khổ thể tránh được cặp mắt sắc bén của đại phu nhân: Chỉ là đụng chút, đến mức thống khổ như thế......

      Ánh mắt chuyển qua cánh tay bị đụng trúng của Tam phu nhân, Đại phu nhân mâu quang sắc bén hơi lóe: dùng bữa!” Lạc Thừa tướng ra lệnh, bước nhanh ra ngoài.

      Mọi người cùng nhau dùng bữa, đương nhiên là ngồi bàn dài, Lạc Thừa tướng ngồi ở ghế , bên phải là Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm, bên trái là Tam phu nhân, Lạc Mộng Khê, Lạc Thải Vân, Lăng Khinh Trần ngồi đối diện với Lạc Thừa tướng.

      Đồ ăn được mang đến, mọi người tiếng động dùng bữa, Lạc Mộng Khê mang mạng che mặt, nên thuận tiện, chỉ có thể ăn mấy món đơn giản, rồi đụng đũa nữa, nhìn động tác của Tam phu nhân đĩa rau so với rùa còn chậm hơn, cùng với ánh mắt Đại phu nhân biết cố ý hay vô tình nhìn phía bên này, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống:

      Ta lại ‘Nhắc nhở’ Đại phu nhân chút rồi trở về Khê viên, cùng những người này dùng bữa ở chỗ, thấy thèm ăn, phải nhắc nhở Đại phu nhân như thế nào đây......

      Ngay lúc Lạc Mộng Khê khổ não nghĩ biện pháp, nhóm nha hoàn bưng vài món ăn tới, Lạc Mộng Khê trong đầu chợt lóe linh quang :“Thừa tướng, Lăng công tử, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Mộng Khê ăn no, trước bước, các ngươi thong thả dùng bữa.”

      Lạc Mộng Khê vừa mới xoay người rời , Tam phu nhân cũng đứng lên:“Thiếp thân thân thể có chút khoẻ, cáo lui trước!” xong, Tam phu nhân xoay người muốn , đột nhiên dưới chân trơn trợt, Tam phu nhân ý thức được tình ổn, muốn vận dụng khinh công, đột nhiên nhớ tới ở phòng ăn, theo bản năng giơ tay ra bảo vệ toàn bộ thân thể, cánh tay phải đụng vào cạnh bàn, trận đau đớn toàn tâm từ chỗ vết thương truyền đến......

      Lúc này đây Tam phu nhân có kêu đau, khuôn mặt hơi vặn vẹo, nháy mắt khôi phục bình thường, trán mồ hôi giọt......

      Đại phu nhân mâu quang sắc bén lên tia hàn quang, nháy mắt khôi phục bình thường:“Tam muội làm sao vậy? Muốn gọi đại phu hay ?”

      Tam phu nhân che dấu vết máu chảy ra từ cánh tay phải bị thương:“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Hương Hương sao, nghỉ ngơi chút là được......”

      Lạc Mộng Khê ra khỏi phòng ăn, nghe tiếng đồi thoại từ bên trong truyền ra, khóe miệng khẽ nhếch lên tia ý cười quỷ dị: Đại phu nhân bắt đầu hoài nghi, trò hay, sắp hạ màn......
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :