1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lạc lối mê cung - Vô Tâm Vô Tư ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cánh cửa gian 3: Xuyên suốt

      đời mọi thứ vì sao đều bất công như vậy ? Ella sở hữu mọi thứ tốt đẹp, ngoại hình có, thiện cảm có, nhân phẩm có...à .

      Nên ta bị khiếm khuyết mới đúng. Loại người như đáng bị vạn người ghê tởm xa lánh, tốt nhất là giam vào viện tâm thần .

      Từ lúc phát ra Jen chính là Ella Jenny Spears, rất kỳ vọng vào điều này, hy vọng mình có thể nhanh chóng vạch mặt ta khiến Edward chán ghét Jen, rời bỏ ta mà đến với .

      Cho nên, mới phấn khích như vậy, thể chờ đến lúc Jen bị nhục nhã, chê cười.

      Nhưng ngờ lại xảy ra đột biến, tên James tóc vàng cùng người đàn ông và phụ nữ xuất . Họ những bắt cóc Jen mà còn bắt luôn , khi đó, nét cười đắc ý môi còn chưa kịp tắt bị nắm .

      Bóng tối làm hoảng sợ, làm bất an. Chỉ là, con tiện nhân kia vẫn rất còn dư tinh lực tính kế . Kết cục bị vùi dập bởi tay những kẻ khốn nạn kia.

      Cảm giác bị quật ngã rất đau, xương như thủy tinh mỏng, chậm rãi rạn nứt, lòng lạnh thấu xương. tự thề với lòng, bất cứ giá nào cũng phải trả thù, khiến ta sống được ngày nào vui vẻ.

      căm hận nét cười giả dối của kẻ biến thái, ánh mắt huyễn hoặc lại rất kinh khủng, vừa nhìn liền biết, Ella phải dạng nhân từ gì. Cư nhiên bỉ ổi hợp mưu cùng bọn người kia ám hại .

      Còn giả mù sa mưa tới thăm bệnh, ràng là kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết. Thực hết sức đê tiện.

      "Đôi khi, đơn phương tình nguyện, đời như phim, nào lại có chuyện nam chính vứt bỏ người mình , quen người khác chứ." Dường như chưa nhận đủ đả kích còn chạy tới đây, Jen cười trào phúng.

      "Trái đất tròn gì là thể !"Bella nghiến răng tức giận. Thế vô thường, chỉ cần còn sống, tin vực dậy được. muốn con tiện nhân này sống tốt, có ngày yên bình bên Edward.

      "Ha ~ trái đất là hình cầu đó." Gióng như đến chuyện gì buồn cười lắm, Jen lắc đầu châm chọc.

      "..Ella rốt cục muốn gì mới buông tha Ed của tôi." Trông thấy bóng dáng xa xa, đáy mắt lóe lên tia tính toán, tỏ vẻ đáng thương vẻ tuyệt vọng chất vấn. biết, người ngoài kia là Edward, dù cho cách xa đến mấy, chỉ cần nhìn bóng, liền biết đó là Edward.

      "Câm mồm ! Thứ nhất, Ed phải của , thứ hai, làm gì có chuyện buông tha, tại sao tôi phải buông tha ? Thứ ba, có tư cách gì cầu xin tôi và việc cuối cùng, Ed là của tôi ! chẳng có cơ hội nào nữa đâu Bella, game over !"

      Dứt lời, tay Jen đặt lên trán Bella, đôi mắt xanh rực sáng màu ma thuật đáng sợ.

      Bỗng dưng có cảm giác rét lạnh, rụt người lại, vẻ mặt Jen lúc này trầm đến đáng sợ, cực kì khủng bố nào còn dáng vẻ ung dung tao nhã con nhà quý tộc.

      Lại thêm đôi mắt mị hoặc nhân nhuốm màu chết chóc đầy bá khí tà ác. Não như bị chấn động mạnh, có dòng khối lưu trong suốt thẳng tắp truyền vào não bộ, đầu đau đớn như bị hắc ám cắn nuốt. Sắc mặt nháy mắt trắng bệch, từng hình ảnh ra làm suýt mất khống chế, muốn phun, ghê tởm, đó là cái gì chứ!!?

      "Ed, có nghe , nhìn kĩ chưa !? Người con là như thế này đấy !!!!!" Tuy vậy, vẫn cố gắng gào thét, hận, muốn Jen còn mặt mũi nào cạnh Edward nữa, khát vọng Jen nhanh biến mất khỏi cuộc đời, như thế, mới có cơ hội ở bên Edward.

      Edward từ ngoài cửa chậm rãi bước vào, sắc mặt tối tăm khiến Jen thất vọng thôi, tim bị tổn thương , kìm nén nước mắt chực rơi, tay thu lại nhìn Edward. Haha, Jen rốt cục cũng có ngày hôm nay!

      "Edward, phải rời xa con người này, ta là người độc ác, thủ đoạn. Người như ta biết là gì, sao mà.." Kìm nén cơn đau thấu xương bức tận tim, tiếp tục hét lớn ly gián tình cảm bọn họ.

      " câm !" Edward hằn giọng tức giận quát.

      Bella giật mình, có chút tin nổi. làm gì sai đâu? Sao Edward lại có thể đối xử với như vậy? làm mọi thứ chỉ để bên thôi, sai ở đâu, sao ai cũng ghét bỏ ? Tại sao ai cũng thiên vị Jen, ta tốt đến vậy sao, sao ai nhận ra bộ mặt đáng khinh của ta?

      " có tư cách gì về Jen, hiểu ấy, có quyền , biết im ." Edward gằn từng chữ. xong, cần biết phản ứng của là gì, Edward kéo tay Jen dắt .

      Để lại cho hụt hẫng, thân thể như lạc vào thế giới băng tuyết. Trong đầu vang lên tiếng nổ mạnh, ôm đầu hét lớn, tay đập mạnh vào đầu nhằm giảm cơn đau triệt thấu này, đến hít thở cũng khó khăn.

      Sao lại như vậy ? Ban nãy, ánh mắt kia..nhất định, khẳng định là kẻ biến thái kia khiến trở nên như vậy.

      Đáng chết, bật khóc.

      muốn nhìn thấy, muốn, muốn a...

      Bella tuyệt vọng đưa tay lên móc mắt mình với suy nghĩ đơn giản, có mắt cũng cần thấy nữa.

      Chết cũng sung sướng hơn bây giờ, sao mọi người đều quay lưng với , làm gì đúng sao?? Why????

      Aaa....

      Trong bệnh viện vang lên thanh gào thét tuyệt vọng phẫn nộ đến thống khổ gợi người ta nhớ đến oán nhân ma nữ...rợn gáy đáng sợ thôi.

      Nhiều y tá phản ứng nhanh chạy vào phòng, kịp thời cản Bella có ý định tự sát.

      E rằng, Bella muốn chết cũng khó. Mà ta vĩnh viễn hiểu được, người sai, nhưng mà đúng người còn cố bám lấy, chính là oan nghiệt của lỗi lầm, của chính mình.

      ______

      Jen vùi đầu trong cổ Edward, nghe thấy, khóe môi nâng lên nụ cười nhõm, lần đầu tiên từ trước tới nay cảm thấy nhõm.

      Từ hôm nay, sống thoải mái, hảo hảo hạnh phúc cạnh Edward.

      Còn quá khứ chứa những thứ tăm tối, u ám đều bị tống đến tâm trí của Bella.

      trừng phạt ta bất kì, ngược lại, còn tặng cho ta món quà vô giá. Đảm bảo suốt cuộc đời này, ta thể nhớ .

      giây phút nào đau khổ, nhưng lại chẳng thể chết được, giày vò đến chết sống lại.

      Haha, rồi, mong có thời gian hối hận cũng có đâu Bella à.

      có hài lòng với món quà của tôi ?

      Haz, trời là đẹp.

      Quả nhiên, có hắc ám u tối, hết thảy đều trở nên phi thường tốt đẹp !

      cười dịu dàng nắm tay Edward, nhàng kéo Edward chạy trong ánh ban mai lấp lánh ấm áp.

      Cuộc đời còn dài, bọn họ cần phải trân trọng từng giây phút bên nhau.

      Vậy bây giờ còn nhanh kết hôn rồi hưởng tuần trăng mật... nên làm gì đây ?

      Phía dưới con đường kéo dài bóng hai người nắm tay đến cuối chân trời tốt đẹp....


      Cánh cửa gian 4: Lan!


      Bước ra từ tòa án, đám phóng viên từ từ phân tán ra về đồng thời dần dần Ella thu lại
      "Rốt cục cũng tống được họ vào tù." Ella vươn vai mệt mỏi, mỉm cười .

      Thanh nét ảm đạm bi thương mặt.
      đầy ý cười vang lên cắt đứt giọng tự hào của , ngoài tên luật sư Lan chết tiệt ra còn ai vào đây:"Là tôi tóng họ vào tù đấy chứ."

      hết sức cố gắng lờ ba vạch hắc tuyến rớt đầy mặt, cười lạnh nhạt để ý tới .

      _

      Ánh sáng ban mai lách qua từng phiếm lá, soi sáng rực rỡ giọt sương long lanh của sớm mai, bầu trời quang đãng lạ thường.

      Ngồi trong vườn hít khí trời ấm áp sạch hòa quyện cùng hương trà hoa lan tao nhã tinh khiết, đúng là buổi sáng phi thường tốt đẹp.

      "Lan, ngươi là heo a!"

      "Hừ, là do dậy quá sớm." Lan che miệng ngáp, bên bĩu môi cho là đúng.

      Đầu rơi đầy hắc tuyến, cúi đầu uống trà mặc kệ tên phúc hắc bên cạnh. Con người khi ngủ dậy đều nguy hiểm, có thể đả kích chửi vài câu được rồi. nên chọc điên .

      " phải luật sư đều nguyên tắc sao?" Cuối cùng vẫn là nhịn được trêu chọc, vẻ mặt 'còn chẳng ra gì cả' trực tiếp đả bại Lan.

      Nâng khóe môi lên cười cợt, giọng :" có muốn tôi càng nguyên tắc hơn hay ?" Hơi thở lười nhác của ác ma phả vào tai của Liễu Ninh, khiến thân thể run lên, lỗ tai ửng đỏ.

      miễn cưỡng cười, tránh qua bên. Biến thái cùng đẳng cấp, nên chuyện.

      "Bỏ . giải quyết hồ sơ cho tôi chưa?"

      "Tôi có vài câu hỏi cho đây. Đến nơi hẻo lánh như Forks mà cũng cần thay tên đổi họ, cần thiết sao?" Lan mỉm cười, dấu vết đoạt ly trà tay Liễu Ninh, uống.

      Liễu Ninh rất sáng suốt lờ hành động vô sỉ mặt dày, nhướng mày cười:"Cần a!"

      "Lan, nên làm tốt mọi việc ."

      _

      Sau việc gặp ông luật sư hồ đồ hồi sáng, lần đầu tiên trong đời máu bị hâm nóng lên như vậy. lễ độ nhẫn hằng ngày bị vứt bỏ triệt để, Ella hung hăng đập bàn, quát:"Lan..là cố ý!!?"

      " gì thế?" Lan nhợt nhạt cười, vẻ mặt chút để ý hành động ngang bướng chanh chua của Ella.

      Cảm giác cứ như tạt xô nước lạnh, Ella im lặng, vài giây sau chỉ đứng dậy vươn vai mệt mỏi, xoa đôi mắt đau đớn, cười nhạt:"Lan, tồn tại, với sống... chọn gì?"

      Cùng là biến thái như nhau, đương nhiên đâu dễ dàng cho người khác vào tâm mình. thích với bọn họ, chỉ như bữa ăn sáng, chẳng ai có thể trước điều gì. Nhưng với Lan, thực dùng hết tâm rồi.

      Người đàn ông có ánh mắt ôn hòa, thái độ dịu dàng, nhưng đáy mắt luôn là mảng lạnh lẽo, khí chất người từ cao nhìn xuống - xa cách thanh nhạt vô cùng. Khoản này cũng đủ làm phát điên bao thiếu nữ, mà lại hề muốn đắm chìm vào cái hư ảo của ta, Lan ta thực quá nguy hiểm, chỉ sợ tim giữ được bao lâu, nên tận dụng cơ hội mà trốn xin lỗi với bản thân rồi!

      ta quá cường đại, có khả năng chọc vào mà vẫn còn an toàn bỏ chạy, cho nên chỉ còn cách chưa lâm trận bỏ chạy, dù gì thời gian qua cũng khảo nghiệm, chọc ta rồi...Giờ nên chạy thôi!

      _

      Tiếng bước chân dẫm lên sàn nhà vang lên đều đặn, trong hành lang trống vắng càng tạo nên khí u ám đặc sệt hương vị phạm tội, pha loãng cùng đó là nụ cười nhàn nhạt môi người đàn ông có gương mặt đáng , trêu chọc người thích.

      Đẩy cánh cửa trước mặt, đồng thời cũng mở ra thế giới huyền diệu trong trẻo, sạch mà ấm áp...

      môi vẫn là nụ cười tao nhã, theo lối sỏi lót tiến đến bên chiếc ghế bằng gỗ màu trắng. Nhấc tay uống ngụm trà mới pha, sau khi mỹ mãn thở ra hơi, người đàn ông mới nâng mắt nhìn quả cầu tuyết chứa thị trấn nhộn nhịp người qua lại.

      Cầm quả cầu tuyết tay, vẻ mặt vui vẻ lắc lắc, do ngoại lực tác động, tim tím cùng tuyết bên trong bị xáo trộn, tạo nên khung cảnh mơ hồ đẹp đẽ. Nhưng là, tựa như thực, bên trong vang lên thanh la hét hỗn độn.

      Mà, phía xa xa sau núi cũng bắt nhịp hiệu ứng, thanh hoảng loạn tuyệt vọng càng trở nên ràng...

      Cảnh tượng phi thường làm người người sợ than, có vẻ người đàn ông có gương mặt đáng tựa thiên sứ trong trẻo này...có thể nắm tay sinh mệnh của người khác, có quyền hạn tùy ý sát sinh.

      Than :"Tiểu Ninh a, là nhớ a!" ai cùng tranh luận, cãi vả nơi này trở nên im lặng hẳn. Những người khác đều sợ , hơn hết họ xứng đứng cùng trò chuyện. Chỉ có Liễu Ninh đủ bình tĩnh chứng kiến hết thảy, giọng châm chọc .

      tựa hồ biết mặt của , nhưng lại dửng dưng như . biết, nếu người lãnh huyết vô tình làm sao có thể mặc tự tâm lẳng lặng nhìn người người cầu sống kêu la chứ.

      ...tựa hồ thích !?

      Nhưng là lại có tư cách thương ! nhìn thấy kiếp trước của bi thảm dường nào, cho nên lúc luân hồi chuyển kiếp khi có thể, nhúng tay biến đổi số phận của . Bởi, có khả năng mang lại hạnh phúc cho , mà cũng phải thánh nhân nhượng cho Edward, con mà cà rồng đáng chết!

      muốn tự do, an nhàn... cho. Nhưng là lại đánh giá thấp điều, cuộc đời luôn biến đự cả đời, vì chỉ là nhân vật phụ. Nhưng là, điều bất ngờ khuấy động, thay đổi ngừng, con người luôn thay đổi. nghĩ, có lẽ trong Twilight, an nhàn vô sổi cả câu chuyện!

      À mà sao cả, chỉ cầàm đau bản thân mới chịu, chi bằng lúc đầu giết luôn con nhóc Isabellan vui, hạnh phúc là được. Chính là bé này quá ngốc nghếch, tại sao phải l kia. Hẳn hạnh phúc dông dài đến cuối chương mới đoạt được.

      cho phép của , đừng có mơ!

      Aiz, sao phải lo cho nhiều như vậy chứ! Đến hôn lễ cũng có, mà đòi hưởng tuần trăng mật.

      Mà cũng nhờ suy nghĩ vô sỉ này của Lan, đến cả đám cưới Liễu Ninh cũng dám đãi mà chạy hưởng tuần trăng mật. Điều này cũng cho thấy quá hiểu cái con người mặt người dạ thú - biến thái ngừng tăng - Lan.


      _

      Phải rồi, chính là Thần. Người nắm trong tay vận mệnh cũng như số phận vạn nhân sinh trong thiên hạ. Cánh cửa sinh tử, do canh giữ. , ai có thể đầu thai, ai có thể chết.

      Có thể may mắn hay sung sướng hạnh phúc, nhưng lại chẳng ai nghĩ đến mặt trái của Thần đấng tối cao. người có thể nắm giữ sinh mệnh mọi người nhưng lại thể định đoạt nắm trọn số mệnh của bản thân, sống thể chết, cũng là loại thống khổ, giày vò vô cùng.

      gì là vĩnh cữu, hay chăng chỉ là bi thương lâu dài.

      Hẳn cũng nên điều này , Tiểu Ninh!?

      tựa hồ... thích a!?

      Là lúc ánh mắt lười nhác chứa đầy tinh quang nguy hiểm cảnh giác nhìn về phía lần gặp đầu tiên...

      Hay vẻ mặt đáng mơ màng vào sáng sớm...

      Hay gương mặt chuyên chú tập trung ăn uống của ...

      Hay khuôn mặt an yên ngủ hiếm có...

      Hoặc vẻ tà lãnh dị của khi đối phó với địch nhân nhà Spears, Isabella...Hoặc nét mặt phúc hắc vui sướng khi người gặp họa của ...nét vui vẻ khi đào hố người ta...

      Vẻ mặt tự cho là kín đáo, lặng lẽ mắng là biến thái, nhưng là truyện có biến thái độc nhất là quá đủ rồi. nên có mặt nơi này, vẫn nơi mỉm cười với hạnh phục hiếm hoi của mình, cần nhớ đến tồn tại của , cũng như tình cảm nhặt đáng nhắc của .

      Chỉ hy vọng, vạn năm sau, vẫn nhớ đến , và Lan, quên trong góc kí ức nhạt...từng tồn tại đặc biệt là Liễu Ninh .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Lạc lối mê cung: Nếu Bella là người xuyên ?


      Cuộc đời mà, ai chẳng mơ mộng có người cùng mình nắm tay suốt quãng đời còn lại.

      Sống hạnh phúc, an nhàn trôi qua.

      Đối với tôi cũng vậy thôi, bản thân là người xuyên qua tôi cũng cảm thấy thập phần thích thú. ngờ tôi cũng có vận may này.

      Còn may mắn hơn nữa, tôi xuyên vào Twilight. Quên, tôi còn chưa với mọi người, tôi là Bella.

      Vậy hẳn, Edward thuộc về tôi đúng chứ? Tôi lại là rất phấn khích chuyển tới Forks.

      Tôi khiến nhân vật Bella thay đổi, tôi muốn nhìn thấy ấy vì có thể vứt bỏ cha mẹ mình.

      Càng thể nhìn, cái nhân vật ra vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm lại kiên cường thế này rồi lại nhận lấy nhiều thương tổn. Cho nên, tôi quyết định thay đổi mọi thứ.

      Để Edward có thể sớm tôi hơn, như vậy số phận tôi bị gãy chân nằm bệnh viện sau đó, thể dạ hội cũng xảy ra, đúng ?

      Có thể là, tôi là người hạnh phúc nhất. Tôi có thân nhân, tôi có Jacob ủng hộ tôi, tôi có Edward vì tôi bất chấp tất cả, tôi có cả gia đình Cullen mến tôi.

      Chỉ là, suy tính hoàn hảo. Thực tế lại rất tàn khốc.

      Vì cớ gì bên cạnh có Ella Jenny Spears? Tôi đến quá trễ sao? , , tôi nhất định phải dành lại ấy. Trước tiên tôi dùng hương vị thân thể này gây chú ý.

      ¶. Lớp Sinh

      Tôi nhớ nhầm là, đây là phân cảnh tiếp theo Edward bắt đầu dõi mắt theo Bella.

      Tại đây, tôi khiến ấy thể nào rời mắt tôi cho xem.

      Nghĩ đến mỹ, tôi khẽ cười bước vào lớp. Lúc ngang qua quạt, bước chân chậm lại.

      Haha, quả nhiên...

      "A, hết chỗ trống rồi. Mình có thể ngồi đây ?" Bella cười yếu ớt hỏi.

      "Tùy .." Edward nhíu mày nép qua góc ngồi, mắt rạo rực chuyển đổi màu.

      Sao chứ? ta càng lùi tôi càng phải tiến tới. Khó khăn lắm mới trông thấy hạnh phúc, sao tôi có thể để cho nó chạy chứ?

      " thích tôi sao?" Bella ủy khuất chất vấn.

      "Vì cái gì tôi phải thích chứ!" Edward gầm đứng dậy, vừa vặn chuông báo reo lên, mạch rời khỏi.

      Bỗng dưng, sóng lưng rét lạnh lạ thường, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, làm run người bần bật.

      Đảo mắt chung quanh, có, đây là chuyện gì.

      Đương nhiên, Bella nhìn thấy, ai đó lười nhác ngồi cây trông ngắm diện mục của ta.

      Nếu thấy, có lẽ bi kịch về sau xảy ra!

      ¶. Tai nạn

      Nếu tôi nhớ lầm, hôm nay là ngày tôi gặp tai nạn.

      Nhìn dấu hiệu sắp diễn ra, lòng tôi lại phức tạp. Tôi có nên đặt cược mạng mình vào việc theo đuổi Edward ?

      Lẽ ra, giờ phút này Edward hẳn nên có cảm giác với tôi rồi chứ!? Vậy vì sao tôi phải chịu đựng vẻ chán ghét đầy khó chịu của .

      Trong lúc tôi phân vân, chiếc xe của Mike lao tới, giây lát tôi liền đưa ra quyết định, chân bất động chờ đợi thể kiên định của tôi.

      Tôi cược, cược hết cả mạng sống vì hạnh phúc. Bởi tôi biết, định mệnh sẵn phải xuất cứu tôi. Ánh mắt hướng về tôi, tôi hiển nhiên biết, trong đó có dao động kịch liệt cảm xúc giao thoa, tôi biết, đây là thời cơ tốt để níu giữ .

      Nhưng là, tôi sai lầm rồi! Việc về sau còn tệ hại hơn khi Ella bất tỉnh dọc đường, tuy việc này liên quan đến tôi nhưng nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của tôi. Lẽ ra..lẽ ra tôi phải giải quyết nhân vật khó chơi này trước khi xuất hiệu ứng bươm bướm đáng chết.



      Kết cục

      Haha...

      Trong lòng muôn vạn cảm khái, hưng phấn...đó là đương nhiên. Liệu có nên cảm ơn hào quang dẫn dắt của cốt truyện !?

      có thể tự mình hạ những tên có suy nghĩ ghê tởm này, thậm chí thủ tiêu bọn, nhưng vì sao phải làm vậy a, nếu làm vậy Edward tới làm gì chứ.

      Ôi, màn đẩy ra sau lưng để bảo vệ khiến vui phát khóc trong tâm tràn đầy ngọt ngào. Chính là chưa vui vẻ được bao lâu, xe có Jen..có Jen đó..vì sao chứ!!?

      Điều này lên dù tô vẽ thế nào truyện thay đổi rồi, chỉ là nữ phụ bị tác giả gác bên đường chơ vơ cùng hạnh phúc trao trả cho nhân vật đột nhiên có mặt.

      cay đắng.

      Nhưng là dù thua trong tay Jen cũng phải thua cách đẹp mắt, để cho ta có Edward cách dễ dàng đâu.

      Người ta thường phụ nữ khi ghen tị đều trở nên xấu xí, quả sai!

      "Edward, tôi thực sợ." Bella run giọng, mặt trắng bệch. Tay nắm chặt áo , nhưng Edward lại dấu vết rút tay, lạnh lẽo:"Bella tự trọng."

      ".. ràng có thích em mà đúng !?" Bella cắn răng cúi đầu, nghẹn giọng.

      "Ít nhất.. nên tỉnh mộng ." Nhìn ra Edward được tự nhiên nhưng vẫn cố tập trung lái xe, trong lòng nảy lên tia hy vọng.

      "Nếu ...tại sao lại có mặt đúng lúc cứu em..tại sao lại đối xử em khác thường..tại sao, lại theo dõi em." Như sợ Jen đằng sau nghe cao giọng ngừng chất vấn, lời thâm tình bi ai.

      " ... thích em. Đúng !?" giữ chặt khuôn mặt , đôi mắt kiên cường mật ý

      Edward im lặng nhìn .

      "Dù biết phải là con người nhưng em vẫn . em, phải !?" Hành động này càng làm thêm hưng phấn, điên cuồng.

      Tuy nhiên, quanh thân Edward toát ra sát khí nhè hề hay biết, vẫn chìm trong cảm xúc riêng mình.

      "Haha, đúng thế..tôi thích ." Nhìn ra phía sau trông thấy Jen nhắm ngủ, Edward chậm rãi cười .

      Có lẽ Edward biết chính bảm thân vô tình tổn thương Jen thế nào.

      Nhưng biết a! Cho nên mặt liền nở rộ nụ cười ngọt ngào, bỏ sót qua tia tính kế trong mắt Edward.

      Chính vì khinh địch nên bị dẫn dắt vào mê cung của thảm cảnh, vĩnh viễn thoát được.

      Cũng như cái ngày Jen đặt tay lên đầu truyền tống hết mọi tăm tối u ám của cuộc đời ta.

      rất căm hận, hận thể ăn tươi uống máu Jen - cái kẻ biến thái.

      Sở hữu kí ức Jen, càng mơ hồ khó hiểu, tại sao ta có thể vượt qua tháng ngày đó...phải hay chăng vì ta là kẻ biến thái nên mọi thứ đều dễ dàng, đều tốt đẹp như Victoria và đồng bọn ta chỉ xử lí mình .

      sai ở đâu chứ!?

      James tặng cho thứ mà người đời hằng mơ ước đến điên cuồng, thế nhưng với Bella lại là tàn nhẫn hơn bao giờ hết, hơn cả việc Ella đẩy tới bước này.

      Đó là món quà của tuổi thanh xuân bao giờ già, và cũng đừng mong chết .

      Bella phải dành nửa quãng đời còn lại để dằn vặt thống khổ, sống trong hận thù.

      Trong phòng bệnh viện tâm thần, những hình ảnh ma quái cùng đoạn phim kinh hoàng từng ngày..từng ngày trình chiếu ăn mòn lý trí của .

      Ngày..qua ngày..tiếng hét điên cuồng vẫn vang vọng dừng...như nguyền rủa cho người còn sống bị ám ảnh...như tiếng rên khao khát cầu xin giải thoát..

      Chỉ tiếc, chẳng ai bận tâm mảy may bước về căn phòng nằm góc cuối viện, và họ cũng dần quên lãng có người bên trong.

      Bởi...

      Thời gian qua , có thể xoá nhoà nỗi đau, cũng có thể người ta chết lặng mà đón nhận tàn khốc, và cũng đủ để Bella hiểu được cái gì gọi là đời như mơ, hiểu được cái gì gọi là....xuyên thất bại.

      Khi người ta lướt ngang qua căn phòng để dò hỏi, chỉ nhắm mắt im lặng. Khu viện tâm thần chuyển nơi khác để lại mình gậm nhắm nỗi bi thương chẳng bao giờ nhạt được dù kí ức việc trải qua vạn năm phai mờ theo năm tháng.

      Nằm lặng yên trong căn nhà cũ, mong ước bản thân quên tất cả, quên chính mình.

      Tất cả của tại đều bắt đầu bằng sai lầm. Có thể trách ai?


      Cánh cửa gian 5: Hôn lễ

      Jen cúi gằm mặt bĩu môi, ai nhìn thấy cũng biết tâm tình tại của rất tốt.

      Mấy cái người kia thực đáng chết!

      Lễ cưới, muốn. chỉ mong Edward có thể gấp gáp chút sắp xếp đồ để hưởng tuần trăng mật. phải là vội sợ Edward bị người khác cướp có được hay !!?

      So với Edward bị người khác nhớ thương, có người còn đáng gườm hơn. Chỉ sợ khi đó họ muốn hưởng tuần trăng mặt cũng là vấn đề khó khăn.

      Chính là, dưới bất mãn tột độ của Jen, đám hùa nhau tổ chức hôn lễ, mặc kệ cảm giác của , mà cũng ngầm thoả hiệp để họ nháo loạn.

      Trang trí hôn lễ, có thể để ý. Bánh kem, dù sao cũng phải ăn. Chỉ là, đừng thiết kế váy cưới nặng như vậy a, Alice!

      Cuối cùng Jen vẫn nhịn được đập bàn, giương tay kháng nghị Edward:"Em nghĩ lại rồi, em muốn kết hôn nữa, là trôn vùi tuổi xuân mà. được, được rồi, em dọn đồ đây, tạm biệt." Kỳ thực, chính là muốn ôm đồ bỏ trốn, muốn gặp tên Lan thối tha đó đâu.

      viết bài phát biểu cho hôn lễ, Edward dừng bút, mỉm cười quỷ dị:"Em cái gì? Có thể hay lập lại lần nữa!!?"

      Jen rất biết sống chết, để ý tới giọng điệu nguy hiểm của Edward, lòng dọn đồ với ý muốn bỏ chạy, đáp:"Em muốn kết hôn nữa a. Chúng ta chia tay ."

      *Bộp* Giây trước còn soạn đồ, giây sau Jen bị Edward áp lên giường, gầm :"Em dám!!?" Xem ra dạo này quá buông lỏng nhân nhượng làm sinh ra ảo tượng rất hiền hoà dễ chọc.

      Thú , Edward chẳng dám làm gì Jen, cho nên ngày lấn áp, dù gì, Edward cũng làm kiêng kị bằng phần của tên Lan kia.

      Lan chính là kẻ biến thái, nguy hiểm chân chính! Nhìn thấy ta cười da đầu run rẩy cả lên, biết lúc trước làm sao có thể ở chung với ta khoảng thời gian dài như vậy.

      Chà! Xem ra Jen ở chung với đám người Edward lâu quá bị biến thuần hoá rồi. Jen a, chẳng lẽ, phải biến thái à?

      " xem, cuộc đời còn dài như vậy, em còn ngu ngốc nhảy vào phần mộ hôn nhân. Chậc, cũng thể hao phí thanh xuân của em a, còn sống mãi, nhưng em là chết nha, cho nên, thể ép buộc em." Tại sao giờ mới nghĩ ra nhỉ, chuyện, kết hôn lại là chuyện khác. được, muốn kết hôn.

      " được!" Chuyện gì, cũng có thể đáp, chỉ riêng chuyện này là . hiểu sao luôn bất an, cần thoả hiệp từ .

      "Edward, em ghét a!!!" Jen cầm gối ném vào người Edward, hét ầm lên, làm cho cả căn nhà trong đêm khuya cách mấy dặm còn nghe thấy tiếng hét ai oán của .

      "Em muốn kết hôn, có nghe hay !!"

      " dám nghe lời em, chúng ta chia tay, chia tay ngay lập tức!"

      Đến sáng sớm Jen chỉ còn lại chút hơi tàn, thào nhưng uy lực cũng hề:"Edward là đồ tàn nhẫn, dám ép hôn, em kiện ."

      Song cũng vì mệt mỏi, nên vô lực ngăn cản Alice thay trang phục dâu, Roselia trang điểm cho .

      Cuốu cùng sau khi lăn qua lăn lại, Jen nằm bẹp dí giường nhắm mắt ngủ.

      Tia nắng của ban mai len lách qua tấm màn che nhàng hạ lên khuôn mặt ngủ ngon an nhiên của Jen. Gương mặt tựa như trong suốt mềm mại đến khó tin, nét ngài mỏng manh tinh tế được chau chuốt tỉ mỉ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đầu hơi nghiêng bên, ở góc độ đó tựa như mỉm cười.

      "Quả nhiên. Khi cưới, ai cũng xinh đẹp như vậy a." Thanh mị hoặc đột ngột vang lên phá yên tĩnh chốc lát, cũng phá hỏng giấc ngủ yên lành của Jen.

      ngồi dậy mệt mỏi xoa mắt, cao giọng chất vấn:" tới đây làm gì?" Vẫn là ngủ an tâm chút nào cả, nếu có lẽ bản thân bị mang còn hay biết a.

      "Ella, chẳng lẽ em quên điều!?" Lan nhướng mày cười.

      "Sao tôi nhớ, mình có quên điều gì?" Jen nhìn người trước mặt, trong lòng nâng cao phòng bị, chút cũng giật mình vì xuất đột ngột của Lan, bình tĩnh hỏi.

      "Hì, tôi có thể đưa em tới thế giới này, cũng có thể đưa em rời khỏi." Khoé môi Lan cong lên nét hoàn mỹ, ánh mắt loé sáng, chậm rãi từng câu đâm vào lòng .

      " bao giờ!! Tôi-nhất-định--chấp-nhận!" gằn từng chữ, trái tim nghẹn ngào đau đớn, muốn a, muốn rời khỏi Edward, xa mọi người, thế giới này là nhà của a.

      "Haha, Jen, em biết đùa. tôi cản trở, em nghĩ thế giới này để em dung nhập? Nguyên tác để cho em cướp vị trí của Bella?" Lan buồn cười .

      " im . tại, thẳng tiếng, -muốn-gì?" Jen chính thức tức giận, quát lớn.

      "Haha~Jen, em vẫn đáng như vậy!" Lan bật cười kéo bàn tay chỉ trỏ vào mặt mình, giật ôm vào lòng, khẽ cười.

      "A?" Jen nhất thời trì độn, ngây ngốc ngước nhìn Lan.

      Đây là chuyện gì a!!? Biến đổi tựa hồ quá nhanh , Lan, có phải hay bị thần kinh phân liệt?

      "Tôi chỉ trêu em thôi, cho em kinh hỉ, được sao?" Lan cúi đầu hôn lên trán , mỉm cười.

      "Đính chính lại, đây tuyệt đối là kinh hách, chứ phải kinh hỉ." Jen bĩu môi, tay vòng qua hông véo cái mạnh để thoả nỗi lòng bị trêu chọc suýt hỏng.

      "Haha, tuỳ vậy." Với , hạnh phúc chính là nhìn thấy cười, đủ. nghĩ tranh giành hạnh phúc của , xứng đáng! Bọn họ quá vất vả, quá khó khăn để truy tìm được mảnh hạnh phúc chân thành. Vậy hãy để đổi lấy lần hạnh phúc cho , cho cơ hội, hưởng phúc. Còn , định sẵn rồi.

      "Này, hai người là làm gì đấy!! Buông ra, nhanh buông ra." Quả nhiên, bình dấm chua chạy tới. Lan nhếch môi lui sang bên với vẻ mặt xem kịch vui, chút cũng có ý định giải thích, duy chỉ đứng nhìn Jen luống cuống.

      "Em muốn kết hôn, chính vì đúng !!?" luôn tự thắc mắc vì sao muốn kết hôn, nguyên lai là vậy!

      "Đúng a." Jen nhếch môi bực tức, hoá ra hồi lo bóng lo gió, Lan đến chỉ để chúc phúc. Thực hụt hẫng quá .

      Jen à, chẳng lẽ thực muốn hôn lễ duy nhất đời người của mình xảy ra trong tai hoạ à.

      Còn trả lời đường nhiên như thế! Edward nghiến răng phẫn nộ, lời lao thẳng đến nơi Lan vui khi người gặp hoạ.

      Lan cũng ngờ bản thân bị vạ lây, chính là Jen chọc tức giận, tại sao lại tìm tính sổ a? Có trách, nên trách Jen quá ngốc nghếch nhìn ra Edward ghen, sao phải chịu tội thế này!!!?

      *Bốp*Binh*Bịch*

      Sau loạt thanh hỗn độn diễn tại phòng dâu, đám người Alice mới hốt hoảng chạy lên. Chỉ là bọn họ nôn nóng sốt ruột bao nhiêu Jen càng tỉnh táo thản nhiên bấy nhiêu. Khiến người ta điên đầu là, nàng hoàn toàn ôm tâm trạng xem diễn, vui vẻ nhìn hai người đàn ông đập phá đánh nhau.

      Esme đầu hắc tuyến trách:"Jen, sao con cản hai người lại?"

      Jen bĩu môi hờn dỗi xoay sang bên khác, trực tiếp nhìn tới mẹ chồng tương lai. bỏ đá xuống giếng thôi, còn muốn khuyên giải, quả là vọng tưởng.

      Ai bảo bọn họ dám trêu chọc !!? Đánh , đánh càng hăng càng tốt, khẳng định rất vui nha.



      Cuối cùng, dù nháo đến hỗn loạn bầm dập, hôn lễ vẫn diễn ra như thường.

      Jen có người thân, cho nên thay vì người đàn ông vòng tay dẫn dắt tới bậc thềm người đó là Lan với bộ vét trắng có phần xộc xệch, nhìn kỹ có thể thấy dấu tay mờ nhạt bộ vét.

      Nắm tay Jen bước chậm rãi thảm đỏ, Lan nhàn nhạt mỉm cười, đá ánh mắt khiêu khích cho Edward đứng ở bậc thềm.

      Vẻ mặt Jen tươi rói hiếm thấy hướng về phía Edward, chớp mắt đầy ý cười trêu chọc nhìn mặt Edward.

      đến bậc thềm, khoảng cách ngắn nhưng lại mất năm phút đồng hồ quý giá của hôn lễ. Đợi đến khi nắm được tay của Jen, Edward suýt phát điên. Thực khinh người quá đáng mà!

      Toá! Tên Lan kia, nhất định ngày nào đó, đánh ta trận. Đáng tiếc, Edward, có cơ hội đó đâu.

      Quá trình đeo nhẫn cưới đọc lời thề thiêng liêng như vậy, nhưng lại tới hai phút. Ai ai cũng nhận ra nam chủ gấp gáp cách lạ thường, dường như sợ nữ chủ đổi ý chịu lấy .

      Quả là như vậy a. Khi Edward định đặt nhẫn định cho Jen, nhưng là tay rụt rịt yên để cho Edward xỏ nhẫn vào. Đúng là Jen biết hành động này của mình làm cho tinh thần Edward có bao nhiêu cảm giác bị giày vò.

      Tay bị Edward nắm chặt buông, Jen tủm tỉm cười cúi mặt xuống nhìn đất.

      Tuy biểu cảm của Jen có gì bất thường, chỉ là khi mọi người đều nhìn mặt cười hiểm, mọi thứ trở nên bất thường.

      Jen bất đắc dĩ lắc đầu kéo Edward . Edward, vẫn nghĩ nắm đấm của Lan làm bằng bông gòn hay sao?

      Đằng sau vang lên tiếng trêu chọc đầy ái muội làm cho có chút hối hận về hành động lỗ mãng của mình.

      "Trời còn sớm a, cần vội như vậy a."

      "Sao trốn nhanh vậy chứ, chúng tôi còn chưa mời rượu đâu."



      " nằm xuống, cởi áo ra." Jen mỉm cười ra lệnh, nghiêm túc nhìn khuôn mặt bị đánh ra dạng gì của Edward, hơi nhíu mày.

      "Em.."

      "Nhanh ."

      "Ừ." Vẻ mặt Jen rất nghiêm túc cơ mà, vậy khí ái muội này là do đâu a. Có phải hay là do quá đen tối, suy nghĩ quá nhiều?

      Áo vừa được cởi ra, Jen ồ lên tiếng:"Quả nhiên!!"

      theo phản xạ cúi đầu xuống, nhìn thôi, vừa nhìn liền thấy thảm thương. Khắp người chi chít đốm đen bầm dập như phần thịt bị hoại tử, đặc biệt là thân thể trắng mịn nổi bật đốm đen nhìn khác bò sữa là mấy.

      "Haha~" Jen trực tiếp cười ra. Gương mặt bị đen mảng ngay cằm, nhìn rất ư buồn cười. Lan, cũng chơi ác quá nha!

      Edward tối sầm mặt, thầm rủa. Khẳng định là cái tên đáng chết kia giở trò rồi!

      Nhẫn nhịn nằm xuống chờ Jen chữa trị.

      Khoảng hai mươi phút qua, Jen trở thành người nằm bên dưới.

      Phòng tối đen mảnh. Hoa bỉ ngạn nở rộ giường trắng tinh.

      Jen bị ăn sạch xót dù chỉ ít.

      Dưới bầu trời đầy sao u quang xinh đẹp, như lời hẹn thề vĩnh hằng mãi bên nhau, nắm tay trăm năm, hoá cát bụi chia ly.



      ♪ Hoàn ngoại truyện ♪

      • Đóng cửa mê cung •

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :