1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lạc Chốn Phồn Hoa - Bất Kính Ngữ (18C + 1NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      4.

      Vương Cư An nằm viện hai tháng, trong lòng rất bực bội. Hễ rãnh rỗi là xuống giường, chóng gậy ba toong tập nhưng có sức lực. y tá khuyên nhủ: “ nên làm như vậy, bị thương phần xương cần điều trị trăm ngày. Bây giờ trong xương của có hai cái nẹp đinh, ngộ nhỡ lại gãy, khớp xương rời khỏi vị trí rất phiền phức.”

      Vương Cư An ném cây gậy “Lúc nào tôi mới có thể lại bình thường mà cần dùng đến cái này?”

      “ít nhất ba tháng nữa.”

      “Có di chứng gì ?”

      y tá trải ga giường, gấp chăn rồi đỡ ngồi xuống, “Phải xem về phương diện nào.”

      Vương Cư An ngồi xuống mép giường, nữa cười nữa nhìn , “Vận động mạnh liệu có khó khăn gì ?”

      y tá đỏ mặt “Vấn đề này phải sang khoa Sinh lý”. quay người ra ngoài, câu: “Lưu manh!”

      Vương Cư An đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hơi ngây người.

      Đúng lúc này, Triệu Tường Khánh vào, trong tay cầm tập văn bản. ta nghĩ bụng, có thể trêu chọc trẻ, chứng tỏ sếp thoát ra khỏi nỗi đau tình cảm, đây là dấu hiệu tốt. ta : “Sếp, đây là hợp đồng cần sếp ký tên. Còn nữa, cổ phiếu của An Thịnh rớt giá nghiêm trọng. Mấy thành viên của hội đồng quản trị cả ngày gọi điện thoại muốn bàn chuyện với sếp.”

      Vương Cư An xem hợp đồng, ngẩng đầu. “Khỏi bàn.”

      Lão Triệu lại : “Uỷ viên Lâm và ông già nhất định đòi gặp sếp.”

      “Tôi gặp.”

      Lão Triệu cười. “Suốt ngày bọ họ đến công ty, tôi còn phải bỏ thời gian đối phó với bọn họ.”

      Vương Cư An ký tên xong, đóng bản hợp đồng. “Cứ mặc kệ bọn họ, đến cửa đuổi thẳng cổ ra ngoài. cần khách sáo với bọn họ.”

      Bên này, Vương Á Nam cũng phiền muộn đến đau đầu. Việc cháu trai bà sử dụng và tàng trữ ma túy bị vạch trần gây ảnh hưởng rất xấu, có tiền cũng thể giải quyết. Vương Tư Nguy bị cưỡng chế đưa cai nghiện hai năm. Tin tức vừa lan truyền, cổ phiếu của An Thịnh rơi xuống đáy vực. Mấy thành viên hội đồng quản trị cách , hai ngày lại thay phiên nhau đến “dội bom” bà ta.

      Họa vô đơn chí, gần đây bụng bà ta lại bắt đầu đau nhâm nhẩm. Bà ta nghĩ thầm, cắt ruột thừa rồi, sao còn giở chứng nữa. Vương Á Nam kiểm tra ở bệnh viện khác, kết quả cho thấy, bà ta cắt ruột thừa vô ích, túi mật có vấn đề, phải phẫu thuật.

      Vương Á Nam nằm viện. Các thành viên hội đồng quản trị vẫn buông tha, chạy đến tận bệnh viện. Họ lấy lý do thăm bệnh nhân nhưng thực tế là đưa ra mọi lý lẽ để “tẩy não” Vương Á Nam. Bà ta còn chưa lo xong thân mình, lại lo lắng đến con trai ở nhà, cuối cùng đành lên tiếng: “Các ông thử xem thằng đó có nhận lời ?” Bà ta cười lạnh lùng: “Chỉ e tính nó kêu ngạo, nuốt trôi cục tức.”

      Người làm nhiệm vụ thuyết khách quả nhiên thất bại trở về.

      Vương Á Nam trầm mặc. Nhớ đến lời của Tô Mạt hôm đó, bà ta lên tiếng: “Chỉ người khiến nó thay đổi ý định.” Bà ta thở dài. “Kêu Thiên Bảo !”

      Bệnh viện lên lịch tiến hành ca mổ. Vì có người thân ở bên cạnh, bác sĩ đành thẳng với Vương Á Nam: “Ca phẫu thuật chỉ có năm mươi phần trăm hy vọng”.

      Vương Á Nam mạnh mẽ đời, vậy mà trước khi vào phòng mổ, nước mắt giàn giụa gương mặt bà ta. Bà ta thầm nghĩ: Nếu mình chỉ có thân mình, chết chết, nhưng ở nhà còn thằng , dù chết cũng thể yên lòng.

      Ngẫm nghĩ lại, bà ta quyết định gặp Vương Cư An.

      lúc lâu sau, Vương Cư An mới xuất . Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của , bà ta cằn nhằn: “ muốn đến đừng đến. Đâu có ai cầm dao kề cổ ép . mặt nặng mày cho ai xem? Nếu tôi chết, chắc rất vui mừng.”

      Vương Cư An tiến lên phía trước, quan sát bà ta. “ sợ chết đến thế sao? Bây giờ mới chỉ bước chân vào quan tài, ai đẩy , tự mình nhảy vào trong đó.”

      Vương Á Nam thở dài. “Hai người đúng là xứng đôi.” Bà ta lại hỏi: “Nếu tôi chết làm thế nào?”

      Vương Cư An ghé sát tai bà ta, chậm rãi : “ yên tâm, mầm mống gây họa thường sống dai lắm.”

      Vương Á Nam trừng mắt với .

      tiếp tục lên tiếng: “ chết được. Việc đấu với trời, với đất. với con người là lạc thú. chết rồi, còn ai đấu với cháu?”

      Vương Á Nam bất giác túm tay “Thiên Bảo ra sao?”

      “Còn sao nữa? Lôi cậu ta ra đường, chặt hết chân tay, đặt cái bát trước mặt, chắc cũng có thể sống ngon lành.” .

      Vương Á Nam sốt ruột “Tôi lớn tuổi như vậy, thể câu dễ nghe hơn sao?”

      Vương Cư An chau mày. “ muốn nghe điều gì? Cháu còn miếng cơm tuyệt đối thiếu Thiên Bảo nửa miếng?” Vương Á Nam định nữa nhưng hết kiên nhẫn, xua tay. “Lằng nhằng quá, mau đẩy bà ấy vào ! Bà ấy chết tôi bị bà ấy làm phiền đến chết thôi.”

      Vương Á Nam tức đến mức ngón tay run run, chỉ vào người Vương Cư An, “…”

      Vương Cư An vẫn điềm nhiên: “Đâu phải đẩy thiêu sống, sợ gì chứ?”

      Vương Á Nam hết cách, vội dặn dò: “Bây giờ nhà có ai, nhớ thăm Thiên Bảo.”

      Vương Cư An trả lời ngay: “Cháu rãnh.”

      vậy nhưng Vương Cư An vẫn dành thời gian tới ngôi biệt thự của Tống gia. Tống Thiên Bảo vẫn say sưa hát ở tầng . Lần này, ta kéo cùng hát bài Bình Tụ.

      Vương Cư An vỗ vào đầu ta cái. “Mẹ cậu bị ốm, cậu còn tâm trạng để vui chơi sao?”

      Tống Thiên Bảo ngơ ngẩn nhìn màn hình ti vi. “Thư ký Tô hát rất hay.”

      Vương Cư An ngồi xuống đất cùng ta, cất giọng lạnh lùng: “Cậu đừng nhớ nữa, ấy rồi.”

      Tống Thiên Bảo ngẫm nghĩ, “Lúc chưa , thư ký Tô đối xử với tôi rất tốt.”

      Vương Cư An im lặng, lúc sau mới lên tiếng: “ ấy đối xử với tôi chẳng tốt chút nào.”

      Gần đến mùa xuân năm sau, công ty Tô Mạt góp vốn đầu tư bắt đầu hoạt động. Cổ phiếu của An Thịnh do sở hữu cũng dần tăng giá, chẳng mấy chốc tăng gấp đôi.

      hôm, và Châu Viên Sơn trở về nhà sau khi cùng ăn ở ngoài, đúng lúc Đồng Thụy An đến thành phố này công tác, nhân tiện qua thăm Thanh Tuyền. Thanh Tuyền cũng cự tuyệt bố. Ba người hơi ngây ra khi chạm mặt.

      Châu Viễn Sơn rất tế nhị, ngồi lát liền đứng dậy cáo từ. Đợi Thanh Tuyền ngủ trưa, ông bà Tô ra ngoài, Đồng Thụy An mới với Tô Mạt: “Xem ra bây giờ cuộc sống của em rất tốt.”

      vẫn như xưa, chỉ là có vẻ phát tướng, bụng to hơn trước, mái tóc hai ngày gội bóng nhẩy, tính cách cũng hiền hòa, nhiều hơn trước.

      Tô Mạt cười cười: “ cũng tốt đấy chứ?”

      Đồng Thụy An mỉm cười, lấy di động ra cho xem ảnh. “Đây là con trai

      Tô Mạt nhìn kĩ: “Đẹp trai, giống vợ

      Đồng Thụy An thở dài: “Có những việc nên can thiệp nhưng dẫu sao cũng là chỗ quen biết nhiều năm…”. ta dừng lại, đột ngột hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là đối tượng của em à?”

      Tô Mạt phủ nhận cũng khẳng định, chỉ “ừm” tiếng.

      Đồng Thụy An hiểu nhầm: “Em nuôi con mình, phải hết sức cẩn thận , con người em thà đừng để người ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối…”

      Tô Mạt cười: “Tôi có gì đáng để ấy lừa?”

      ta cũng tái hôn sao? có con chưa?”

      ấy chưa từng kết hôn”

      ta làm nghề gì?”

      “Luật sư”

      “Luật sư là tinh khôn nhất, chưa ly hôn nghĩ đến chuyện chia tài sản. ta có ẽ kết hôn với em ?”

      Tô Mạt cười cười: “ ấy vừa hỏi tôi chuyện cưới xin, tôi còn suy nghĩ”

      “Đúng! Em thể thấy người ta đẹp trai mà mềm lòng, em phải nghĩ đến Thanh Tuyền trước tiên”

      Tô Mạt : “ ấy mở văn phòng luật, điều kiện bây giờ tốt hơn tôi nhiều. ấy còn cho Thanh Tuyền học ở trường quốc tế, sau này du học cũng thuận tiện”

      Đồng Thụy An im bặt.

      Tô Mạt tiếp: “ ra tôi nên cám ơn

      Đồng Thụy An tỏ vẻ nghi hoặc: “Cảm ơn gì chứ?”

      Tô Mạt trả lời, lại hỏi: “Nếu tôi tái hôn, có bằng lòng đến tham dự lễ cưới ?”

      “Bằng lòng. Nếu có ngày đó”

      “Vậy nhất định phải đến đấy”

      Ông bà Tô vừa vào cửa, nghe thấy hai cấu cuối cùng. đợi Đồng Thụy An ra về, ông bà lập tức hỏi con : “Tiểu Châu đề cập chuyện kết hôn với con á?”

      Tô Mạt gật đầu.

      Ông Tô cười cười, gì, còn bà Tô phấn khỏi đến suýt nữa vỗ tay. Bà Tô hỏi: “Hai đứa địnhngày nào? Mồng tháng năm? biết ngày đó, lịch có tốt ?”

      Tô Mạt lên tiếng: “Con phải suy nghĩ

      Lúc này ông Tô mới lên tiếng: “Con đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt, cậu ấy đối với Thanh Tuyền cũng chẳng có gì đáng phàn nàn”

      Bà Tô phụ họa: “Đúng vậy, đốt đuốc cũng khó tìm ấy chứ? Con nuôi con , tìm người đàn ông nên thận trọng chút”

      Tô Mạt có chút bực bội: “Bố, mẹ con ba mươi tuổi rồi. có những việc con biết tự cân nhắc”

      Bà Tô cười: “Ái chà, bây giờ mọc đủ lông đủ cánh, có khả năng kiếm tiền nên chê bố mẹ phiền phức, phải ?”

      Ông Tô cũng cười: “Được rồi, nhưng có điều kiện, con đừng khiến Tiểu Châu bỏ cuộc kiếm trẻ đấy nhé”

      Bà Tô “xì” tiếng: “Là ông tìm trẻ có”

      Chứng kiến cảnh hai ông bà già “liếc mắt đưa tình” Tô Mạt vừa buồn cười vừa ngưỡng mộ. Ngẫm ngẫm lại trong lòng vẫn thể dứt bỏ. đành “đường vòng” gọi điện cho Tùng Dung: “Tôi sắp kết hôn. Nếu có thời gian chọ và lão Triệu đến đây uống rượu mừng”

      Tùng Dung ngẩn người: “Em , kết hôn với ai vậy? Hai người ... và người kia có khả năng sao?”

      Tô Mạt hỏi: “Người kia gần đây thế nào? Chân lành chưa?”

      nghe ta quay về An Thịnh chưa? Những chuyện khác vẫn bình thường” Tùng Dung định câu gì nhưng lại thôi, chỉ : “Chắc chân sắp khỏi rồi, nghe tháng sau tháo đinh”.

      Tô Mạt hỏi thêm điều gì.

      Tùng Dung thể kìm nén hiếu kì hỏi: “Đối tượng của làm nghề gì? Tính cách thế nào?”

      Do vẫn chưa chính thức quyết định nên Tô Mạt muốn tiết lộ nhiều. chỉ đáp: “Người bình thường, điều kiện tương tự tôi. Tính cách ... khá truyền thống, con người ấy rất tốt”

      Tùng Dung thở dài: “Cũng phải, nhà lành như nên tìm người đàn ông truyền thống. Loại người khác, quan điểm giống nhau cuộc sống rất mệt mỏi”.

      Tô Mạt biết lời của Tùng Dung có ý sâu xa nhưng tiện hỏi nhiều. Nhớ lại thái độ và lời của chị ta trong lòng bỗng nhiên nguội lạnh. cố gạt hết những suy nghĩ thực tế.

      Ở bên này, Châu Viễn Sơn “tấn công” mạnh mẽ.

      Vì việc của công ty, Tô Mạt muốn tìm hỏi mấy vấn đề liên quan đến pháp luật. hẹn vào buổi trưa, ràng muốn cùng ăn cơm, nhân tiện chuyện rieng tư, liền từ chối với lý do buổi trưa hẹn khách hàng. trực tiếp đến văn phòng luật trong giờ làm việc.

      Châu Viễn Sơn ngồi trước máy tính trong phòng làm việc. biết xem thứ gì àm Tô Mạt đẩy cửa vào mà cũng biết.

      Tô Mạt cười: “ xem cái gì mà nhập tâm vậy?”

      Châu Viễn Sơn lập tức ngẩng đầu: “Chẳng có gì cả”

      Tô Mạt chỉ tùy tiện câu này nhưng trước phản ứng của lại sinh nghi, cười, : “Chẳng lẽ liên quan đến em?|

      Châu Viễn Sơn đóng trang web: “ phải”.

      Tô Mạt im lặng nhìn .

      Châu Viễn Sơn chống đỡ nổi, đột nhiên thở dài, xoay laptop về phía : “Bây giờ giống như trước kia, tay này càng ngày càng nổi tiếng”.

      màn hình xuất mấy tấm ảnh mờ mờ chụp ở hộp đêm. Tô Mạt liếc qua rồi cúi đầu mở kẹp tài liệu. “Vào chủ đề chính , lát nữa em còn bận việc khác”

      “Việc gì?”

      Tô Mạt tập trung: “Em về công ty họp”

      Châu Viễn Sơn hỏi: “Vừa rồi em chuyện điện thoại, em hẹn gặp khách hàng cơ mà?”

      Tô Mạt ngây ra: “Đúng, em họp xong mới gặp khách hàng”.

      Châu Viễn Sơn tở ra vui: “Em đừng đối phó với nữa. đối xử với em thế nào, em đâu phải biết. cũng thể trới chặt em, em cần gì phải dối như vậy?”

      Tô Mạt đành lòng: “ phải em muốn dối, chỉ là. ..”

      “Chỉ là gì chứ?”

      “Em..” mỉm cười, cố gắng làm dịu bầu khí. “ nghiêm túc như vậy khiến em bị áp lực rất lớn”

      Châu Viễn Sơn bình tĩnh hỏi lại: “Áp lực gì? Lúc vào đầy em vẫn còn bình thường. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh mạng tâm trạng em lập tức thay đổi”

      Tô Mạt phản bác: “Đây là chuyện riêng tư của em”.

      Châu Viễn Sơn lắc đầu. “Em còn muốn lừa dối ? Ngay từ đầu hỏi em có nhớ ta hay . Lúc đó ràng em phủ nhận. Em làm vậy có được coi là lừa dối tình cảm của ? Đây cũng là chuyện riêng tư của em?”

      ... “cả vú lấp miệng em”.

      “Em lý lẽ”

      Lần đầu tiên hai người chia tay mà vui vẻ gì.

      Mấy ngày sau đó lòng Tô Mạt đầy tâm . muốn về nhà cũng chẳng muốn làm, làm việc gì cũng oải. Chỉ vì trong tay vẫn còn dự án cần theo dõi, buộc phải đến công ty

      Lúc vào tòa nhà văn phòng, Tô Mạt thấy máy xúm lại ở quầy tiếp tân xem tạp chí và tán gẫu.

      “Các gì trong giờ làm việc thế?” Tô Mạt hỏi.

      nhân viên lễ tân chỉ vào tờ tạp chí tài chính số mới nhất: “Chị Tô hồi còn làm ở Nam Chiêm chị biết người này ? ta rất phong lưu mạng toàn tin tức lá cải về ta, tuy còn chống gậy bị chụp hình hẹn hò với người mẫu nổi tiếng. Lượt view của người mẫu weibo tăng vọt, rất nhiều người nhận xét, bàn luận ở bên dưới.

      Tô Mạt nhìn tấm ảnh chụp gần hai cháu bắt tay tạp chí “Tôi quen”

      nhân viên tiếp: “Trong tạp chí có bài phỏng vấn về ta, ta rất nổi tiếng. Lúc trước chị chưa từng nghe sao?”

      Tô Mạt cầm tờ tạp chí lên xem. Bài viết có tiêu đề “Nhà giàu nối nghiệp như thế nào? Trong trường hợp thành công của An Thịnh, Nam Chiêm” đọc lát, trả lời “Tôi có ấn tượng gì cả”.

      Bên cạnh liền có người xen vào, cho biết người bà của của người quen này từng làm việc ở khách sạn của ta, họ của bạn học từng gặp ta ở hội nghị thương mại, còn ngồi ăn cơm cùng bàn...

      Tô Mạt gập quyển tạp chí lại. “Ăn cơm là gì chứ? Tôi còn từng lên giường với ta”.

      Mọi người tưởng đùa, cũng nhao nhao. “Tôi cũng muốn lên giường với ta, tất nhiên phải nhớ dùng bao”.

      Tô Mạt ném tờ báo sang bên: “Làm việc , tán gẫu liệu có cơm ăn ?”

      Buổi chiều làm về. Châu Viễn Sơn đến nhà thăm bố mẹ và con Tô Mạt. hơi ngượng ngập khi nhìn thấy , đến khi chỉ còn hai người mới lên tiếng. “Hôm đó là đúng, chuyện hơi quá em đừng để bụng”.

      Tô Mạt đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài. Bầu trời phía nam trong vắt, chắc nơi đó bắt đầu nóng bức.

      “Em thể dứt bỏ, tại sao hỏi cho ràng?” Châu Viễn Sơn lên tiếng.

      Tô Mạt cười cười: “Tất cả là quá khứ, còn hỏi chuyện đó làm gì? Hơn nữa ... ấy vốn là người như vậy, nên có cuộc sống như vậy. Cũng tốt, đối với em mà , đây là giải thoát”. Ít nhất sau này cần tiếp tục day dứt hay đấu tranh tử tưởng giữa dục vọng và khí phách cách nực cười.

      Châu Viễn Sơn: “Em có lòng tin vào ta sao?”

      Tô Mạt thở dài: “ cũng nhìn thấy tấm ảnh đó còn gì. có nhận ra nụ cười của ấy rất nhõm thoải mái ? Có lẽ đây mới là con người của ấy”

      Châu Viễn Sơn im lặng.

      Tô Mạt muốn khóc nhưng lại mỉm cười. “Xảy ra chuyện như vậy, bây giờ ấy có thể điều chỉnh tâm trạng được như thế này cũng dễ dàng. Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm, dần dần ấy quay về cuộc sống trước kia.” quay sang Châu Viễn Sơn. “Mỗi chúng ta đều có cuộc sống thích hợp với mình”.

      Châu Viễn Sơn tiến lại gần, nhàng ôm vai .

      Tô Mạt tựa đầu vào vai . “Em xin lỗi cho em dựa lúc”

      Trong lòng Châu Viễn Sơn rất phức tạp. kìm được : “Em có thể dựa cả đời”.

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      5.

      Hôm nay, trong lúc Vương Cư An triệu tập cuộc họp lãnh đạo các phòng ban, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra. Châu Viễn Sơn vào, ném tấm thiệp cưới màu đỏ lên bàn.

      Vương Cư An liếc qua nhưng mở ra xem. : “Ra ngoài”

      Châu Viễn Sơn hằm hằm, lời, vừa tiến lại gần tung nắm đấm. Mọi người đều trợn mắt, há hốc miệng. Vương Cư An tức giận, cũng vung tay đánh trả. Chân còn chưa lành hẳn, những người bên cạnh đều giơ tay đỡ. gầm lên: “Tất cả tránh ra!”

      Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau lúc, tựa như vẫn có ý tiếp tục “cuộc chiến”. Mọi người dám can ông chủ, chỉ còn cách kéo Châu Viễn Sơn ra xa.

      Vương Cư An xoay xoay cổ tay, lại ngồi xuống ghế. với Châu Viễn Sơn: “Hôm ấy tôi bảo ấy cùng cậu ngờ cấy theo cậu. Chưa đến nửa năm ... cậu quay về hỏi ấy, ấy làm thế có phải với tôi ?” Dường như muốn điều gì nhưng lại nuốt xuống cổ họng, chỉ lạnh lùng thốt ra từ “Cút”.

      Những người xung quanh đều dám ho he. Xong việc, ông chủ lại kêu mọi người họp bình thường.

      Hết giờ làm, qua văn phòng tổng giám đốc, Vương Cư An nghe thây nhân viên hơi to tiếng.

      : “Tôi quen dùng máy tính này rồi, đổi gì mà đổi?”

      Đồng nghiệp phòng kĩ thuật trả lời: “Hệ thống này lỗi thời”

      nhân viên cười: “ mới đến nên biết đây là máy tính của lãnh đạo cũ phòng tôi. Tôi đột nhiên phát trong máy có thứ bí ”.

      Vương Cư An quay lại cửa văn phòng, gọi : “Lục Huệ, lại đây”.

      Lục Huệ chạy tới: “Chủ tịch Vương tìm tôi có việc?”

      Vương Cư An liếc nhìn bàn làm việc của ta. “ phát thứ bí gì trong máy tính của trợ lý Tô?”

      Lục Huệ cười: “Tôi bịa chuyện trêu mọi người ấy mà”.

      Vương Cư An thẳng: “Mau chuyển sang phòng làm việc của tôi”.

      Lục Huệ ngây ra: “Ý là máy tính hay là tôi?”

      “Nhanh lên”.

      trẻ lập tức tuân lệnh.

      Đợi ra ngoài, Vương Cư An mở laptop của Tô Mạt. mở hết tập tin này đến tập tin khác. Nội dung bên trong phân loại rất chi tiết, ràng, quả nhiên là cách làm việc của .

      Ngoài những tập tin liên quan đến công việc còn nội dung gì khác. tìm kiếm rất lâu đột nhiên cảm thấy mình ấu trĩ, liền ném con chuột, cầm áo khoác tiếp khách. Ra đến cửa phòng đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm laptop lúc. Cuối cùng gập màn hình xuống.

      Buổi tối, Vương Cư An tiếp khách đến nửa đêm mới về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ trằn trọc mãi giường mãi thể chợp mắt được, gần như cả đêm mất ngủ.

      Mấy tối tiếp theo đều ăn cơm xã giao ở ngoài, Vương Cư An ép bản thân nghĩ đến chuyện đó. uống ngày càng nhiều, lão Triệu hết cách ngày nào cũng lái xe đưa về. Nhà hai người ở cách nhau khá xa, lão Triệu về muộn khó tránh khỏi bị Tùng Dung cằn nhằn. ta vốn mệt mỏi lại bị nên trong lòng bực bội. ngẫm nghĩ lại ta nảy ra ý, tìm đĩa nhạc có , bài hát tiếng quảng đông, phát hai lần trong xe của Vương Cư An. Lần đầu tiên Vương Cư An còn để ý, lần thứ hai kìm được thẳng: “Ồn ào quá, mau tắt !”Lão Triệu giả vờ nghe thấy, nam ca sĩ hát rất hợp tình hợp cảnh:

      Tôi vẫn cười dù chỉ là gượng gạo.

      Nhìn khách khứa ngừng chúc mừng em.

      Vẫn là điệu nhạc của ngày hôm qua nhưng hôm nay càng tuyệt diệu hơn.

      Tôi vẫn chúc phúc, chúc phúc đám cưới này.

      Tôi ngắm áo cưới, gương mặt đằng sau áo cưới.

      thấy gương mặt đó nhưng trong lòng tôi xót xa.

      muốn thêm vài câu, vì chỉ e rơi lệ.

      Duyên tận, ai còn để ý đến lý do.

      Để đơn côi cộng thêm nỗi trống trải, để thuở ban đầu đều qua .

      Dẫu có lòng si mê, cũng khó định gặp gỡ hay chia ly.

      Hình bóng trong bộ váy cưới xa

      tới tuần trăng mật như giấc mơ ngịt ngào.

      Tôi cũng chỉ mong những chuyện trước kia theo em xa,

      Để lòng tôi yên tĩnh như nước.

      Tôi để tình cảm xưa theo áo cưới xa,

      Tất cả đối diện lại từ đầu

      Nếu tình như giấc mơ cuối cùng vỡ tan.

      Tôi cũng tiếp tục ngừng tìm lại.

      Vương Cư An hơi say. im lặng suốt quảng đường còn lại. xuống xe, vào biệt thự gần bờ biển. cánh cổng sau lưng khép lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, gian rộng lớn chỉ còn mình .

      Vương Cư An vào nhà, ra sân sau, bể nơi vẫn khô cạn. lên tầng hai, đó có căn phòng vĩnh viễn vắng lặng.

      xuống phòng khách, châm điếu thuốc trong bóng tối. hít vài hơi. Chợt thấy cây piano lâu đụng tới ở góc phòng. chống gậy ba toong tới, mở nắp đàn, thử dung tay chơi đàn. Thời niên thiếu bị ép học thứ này, giờ vẫn nhớ mang máng. Điệu nhạc vừa nghe trước đó vang lên từng hồi trong đầu . Vương Cư An nở bụ cười tự giễu, bỗng ném cây gậy, khập khễnh ra sofa ngồi xuống. ngả người, tựa vào thành ghế cho đến nửa đêm.

      sống mình trong ngôi nhà này lâu.

      Nửa năm trước ngôi biệt thự bị cầm cố để lấy tiền kinh doanh, gần đây mới chuộc về, bởi nơi này chưa đầy quá nhiều hồi ức của với người khuất. nó giống đãi hát cũ, ghi lại khoảng thời gian qua, cũng giống ngôi mộ xa hoa. bia mộ khắc dòng chữ đánh dầu nửa cuộc đời người đàn ông: lúc mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa.

      Lại là đêm mất ngủ.

      Ngày hôm sau, Vương Cư An đến công ty từ sang sớm. mở máy tính của Tô Mạt, điên cuồng tìm kiếm.Cuối cùng cũng phát file nằm sâu trong mục lục. File đó có tên đơn giản là: “wang”

      Tim bất giác đập mạnh hơn. lập tức mở ra, bên trong chỉ có tấm ảnh, trong ảnh chỉ có hai người. ảnh chụp họ từ rất lâu trước kia. Lúc đó ánh mắt hai nguwoif còn né tránh, nụ cười khách sáo, thái độ đề phòng nhưng lại kiềm chế được ước muốn xích lại gần đối phương.

      Tất cả dường như xảy ra rất lâu, nhưng cũng giống như mới chỉ ngày hôm qua.

      Vương Cư An nhìn đăm đăm hồi. Khi định thần, bất giác lắc đầu, nhếch miệng. thầm nghĩ, ít nhất cũng để tâm đến mình. chọt cảm động vì ý nghĩ này. Toàn thân vô cùng nhõm, trong lòng phơi phới.

      Bên ngoài có người gõ cửa, thư kí vào nhóm phóng viên của tờ báo tới, nhắc chuẩn bị phỏng vấn.

      Vương Cư An ra ngoài, nhiệt tình bắt tay hàn huyên với đối phương

      phóng viên tỏ ra rất chuyên nghiệp, biết cách ăn . đầu tiên ta nghiêm túc phỏng vấn về hướng phát triển công ty và các dự án. ta cũng hỏi về quá trình du học của . Tất cả diễn ra bình thường, ai ngờ ở câu cuối cùng, phóng viên đột nhiên chuyển đề tài: “Bên ngoài lúc nào cũng có tin đồn về chuyện tình cảm của Vương tổng, có thể vô cùng phức tạp, khó phân biệt giả. biết Vương tổng có hứng thú chút về tình cảm với công chúng ? ví dụ định lúc nào mới bước vào cuộc sống hôn nhân? cầu gì về nửa kia của mình? gặp người phụ nữ như vậy chưa...”

      Trợ lý của cắt ngang: “Những câu hỏi này liên quan đến chuyện riêng tư, trước đó chúng ta chỉ bàn chuyện công việc...”

      phóng viên tỏ ra đáng tiếc : “Đúng vậy, Vương tổng có thể trả lời”.

      Vương Cư An im lặng nhìn bọn họ. lúc sau mới cất giọng bình thản. “Tôi gặp người phụ nữ như vậy”.

      Trong phòng bỗng im lặng như tờ. Mọi người đều ngờ lại phối hợp như vậy. phóng viên vội lên tiếng: “Nhất định ấy rất xuất sắc”.

      Vương Cư An trầm tư lát: “ ấy xuất sắc lắm”.

      phóng viên lại : “Chắc chắn ấy phù hợp với cầu về người bạn đời của ?”

      “Cũng phải”. Vương Cư An nở nụ cười ôn hòa. “Sau khi gặp ấy, mọi cầu của tôi đều ném sọt rác”.

      phóng viên tỏ ra hiếu kì: “Chắc ấy có điểm thu hút đúng ?”

      Vương Cư An thẳng: “Cũng thể vậy chuyện này chẳng có cách nào so sánh”. đột nhiên nhớ ra điều gì, như chìm trong hồi ức xa xưa. cố gắng kìm nén, cất giọng nhàng. “Có người với tôi câu này. Đối với nhiều người, đời luôn tồn tại đối tượng, bất kể ấy có tốt hay xấu, chúng ta cũng muốn đặt ấy ở bên cạnh người khác để so sánh”.

      Bất kể ấy cao hay thấp, gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí, lương thiện hay ác độc ... bạn đều muốn so sánh với người khác.

      Kết thúc cuộc phỏng vấn, Vương Cư An ra góc hành lang, đứng tựa vào cửa sổ hút thuốc.

      Tiết trời tháng ba, sau cơn mưa, gió thổi bên ngoài cửa sổ mang đến hơi nóng, khiến con người có cảm giác cuộc đời trôi vùn vụt. Vương Cư An thở dài, rút điện thoại dặn dò lão Trương: “Bây giờ chú hãy đến đón tôi, nhớ chuẩn bị hương nến và tiền vàng để tôi thăm mộ”. lúc sau, gọi điện cho thư kí: “ hãy đặt vé máy bay Giang Nam... càng sớm càng tốt”.

      Giang Nam tháng ba, sắc xuân tràn ngập.

      Châu Viễn Sơn là tín đồ đạo Cơ Đốc, vì vậy Tô Mạt và chọn nhà thờ lớn nhất địa phương để tổ chức tiệc cưới.

      Ban đầu họ tưởng đông khách, ai ngờ bà con họ hàng cộng thêm đồng nghiệp, bạn học của hai người ... cũng chật kín gian phòng. Gia đình ông Chung đến Giang Nam từ hai ngày trước. ngoài ra mấy người bạn thân đưa cả con cái và Đồng Thụy An đến chúc mừng.

      Trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt, Thanh Tuyền và cậu bé tên Thạch Đầu làm thiên thần trước. Hai đứa trẻ mặc đồ đẹp, hung phấn chạy chạy lại nô đùa. Khắp nơi vang lên tiếng người lớn gọi nhau, trẻ con la hét…

      Tô Mạt ngồi trong phòng dâu cũng nghe thấy, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

      Phù dâu trang điểm lại cho , hỏi: “Bên ngoài rất đông người đúng ?”

      phù dâu trả lời: “Cậu và ông xã mời những ai còn biết? ra người ta đến để giữ thể diện cho người phụ nữ tái hôn ấy mà.”

      Tô Mạt lườm bạn.

      phù dâu quan sát lúc, chau mày : “Nào! dâu phải tươi cười chút, sao cậu chẳng tập trung gì cả. Mình nhớ có bạn học kết hôn cậu cười tít cả mắt”.

      Tô Mạt cười cười.

      phù dâu thở dài: “Mình suốt ngày làm phù dâu cho các cậu. Cậu cưới lần hai rồi mà đứa mình vẫn chẳng thấy đâu, đúng là lo ”.

      Tô Mạt nắm tay bạn: “Cứ thuận theo tự nhiên, cậu hãy tìm người có điều kiện vừa tầm, tốt tính là được”.

      phù dâu : “Lúc kết hôn, chẳng có người nào nhắc đến tình , ai cũng tỏ ra xem . Cậu vờ vịt đúng ?”

      Tô Mạt lặng thinh, lúc sau mới lên tiếng: “Có thể gặp thể cưỡng cầu”.

      phù dâu cười: “Sâu xa đấy!”

      Tô Mạt thở dài: “Mọi người đều phụ nữ tìm chồng nên tìm người mình hơn mình ta, như vậy ta mới càng đối xử tốt với mình”.

      phù dâu gật đầu: “Mình cũng nghĩ vậy. Có thể nhìn ra luật sư Châu đối xử với cậu rất tốt. Cuộc hôn nhân lần này chắc chắn đến đầu bạc răng long”.

      Tô Mạt tiếp lời, chuyển sang chuyện khác: “Trước kia mình sống với Đồng Thụy An vài năm, bây giờ nghĩ mới thấy mình hối hận. Mình từng ta mình cam tâm tình nguyện sống với ta, bất luận kết quả thế nào, mình cũng bằng lòng gánh chịu hậu quả”.

      Nghe câu này, phù dâu cảm thấy bình thường: “Cậu sao thế? Rốt cuộc cậu muốn gì?”

      Tô Mạt im lặng lúc mới trả lời: “ lần này kết hôn, trong lòng mình chắc lắm.” lấy hết dung khí tiếp tục: “Dù tốt đến mấy cũng phải điều mình mong muốn. Tại sao mình phải khiến bản thân chịu ấm ức?”

      phù dâu kinh ngạc nhìn .

      Tô Mạt quan sát mình trong gương, đôi tay đeo găng màu trắng của nắm chặt. đột nhiên túm tay phù dâu cất giọng khẩn cầu: “Phiền cậu gọi Viễn Sơn vào đây giúp mình. Mình cần chuyện với ấy, là mình… có lỗi với ấy”.

      phù dâu tin nổi vào tai mình. “Cậu điên rồi đến lúc này mà cậu còn muốn hủy đám cưới?”

      “Bọn mình chưa đăng kí kết hôn, đám cưới vẫn chưa bắt đầu. Bây giờ là cơ hội cuối cùng của mình”.

      Bên ngoài dần trở nên yên tĩnh. Tiếng mục sư vang lên ràng: “Hôm nay, chúng tôi tôt chức lễ thành hôn cho người em Châu Viễn Sơn và dâu Tô Mạt tại thánh đường trang nghiêm, trước mặt thượng đế và các vị quan khách, trong kinh thánh tân ước, thần : “Người sống mình tốt, ta phải tạo ra người bạn đời cho ta…” Các bạn cũng nên ghi nhớn các bạn phải mình vào hành trình của đời người. Khi đối diện với khó khắn, các bạn đừng sợ sệt, hãy mạnh dạn cầu xin giúp đỡ của người khác”.

      phù dâu nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt tiếc nuối: “Bây giờ còn cơ hội nữa, cậu phải ra ngoài rồi”.

      vừa dứt lời, có người tuyên bố dâu vào. Sắc mặt Tô Mạt tái nhợt. biết trong lòng nghĩ gì, đứng dậy từ từ ra ngoài.

      Trong lúc bước , cảm thấy vô cùng căng thẳng, mí mắt giật giật, hai tai ù ù. Cho đến khi đứng trước đám đông vẫn chưa định thần. như cảm thấy máu chảy trong huyết quản bị đứt đoạn khi qua trái tim, khiến vô cùng khó chịu.

      Tô Mạt chưa bao giờ luống cuống như vậy.

      Mục sư mỉm cười hỏi: “Ai đồng ý gả này cho vị tiên sinh kia?”

      Bạn bè và người thân đều giơ tay: “Tôi đồng ý, chúng tôi đều đống ý”

      Mục sư lại hỏi: “Ai đồng ý gả này cho vị tiên sinh kia?”

      Mọi người cười ồ.

      Mục sư định đọc lời tuyên thệ, cửa nhà thờ đột nhiên bị đẩy ra. Mọi người đều quay ra phía sau.

      Ánh nắng chiếu vào người đàn ông đứng ngược ánh sang nên đám đông thấy gương mặt của , chỉ biết người đàn ông có thân hình cao lớn. dõi mắt về phía trước, nhìn thấy dâu, lập tức tới. tay cầm cây gậy ba toong, bước tự nhiên, chỉ là người què.

      chẳng kiêng dè ai, thậm chí ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. suốt quảng đường vào, rời mắt khỏi người.

      Người đó mặc áo cưới trắng tinh khôi, nước mắt giàn giụa cũng nhìn .

      Năm ba mươi hai tuổi, Tô Mạt tái hôn. Cùng năm đó, sinh con trai đặt tên là Chứ.

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Ngoại truyện: Khi có em

      Đây là đứa con nằm ngoài kế hoạch.

      Khi biết tin có thai, Tô Mạt ngẩn ra lúc. Vào thời khắc đó, trong đầu vụt qua rất nhiều chuyện, ví dụ liệu Thanh Tuyền có bài xích xuất của em trai hoặc em ? Bây giờ có thêm đứa con, liệu có thể chăm sóc Thanh Tuyền chu đáo? phát triển nghiệp, với tính cách của Vương Cư An chắc chắn chẳng để ý đến cơ nghiệp bé của mà hy vọng tập trung lo cho gia đình. Nghĩ xa hơn chút, vì các triệu chứng nôn ọe, hạ đường huyết, thể lực kém…Tô Mạt thể chăm sóc Thanh Tuyền trong khi vẫn làm, còn phải nghĩ ngơi theo lời dặn của bác sĩ. Vì vậy, muốn đón bố mẹ sống ở Nam Chiêm thời gian, ít nhất cho tới khi hết cữ. Nhưng sống chung dưới mái nhà, mọi người khó tránh khỏi chạm mặt nhau. Vì tính cách, thói quen khác biệt, liệu hai bên có xảy ra va chạm, mâu thuẫn? Tất cả những điều này đều là vấn đề thể dự đoán được.

      Còn chuyện nữa, dù ép bản thân đừng bận tâm nhưng Tô Mạt vẫn khó tránh khỏi nghĩ ngợi. Mọi người đều ca ngợi vẻ đẹp và vĩ đại của người mẹ nhưng có giấu đằng sau vẻ đẹp, đó là bộ ngực chảy xệ, cơ thể phù nề, mặt đầy vết nám… loạt thay đổi này, dù được che đậy bằng những bộ quần áo đẹp đẽ cũng thể che giấu. Tất nhiên, đây là tâm lý sầu muộn mang tính ích kỷ của người phụ nữ, chỉ có thể cất giấu trong lòng.

      Lần đầu tiên sinh con, Tô Mạt vẫn còn trẻ nên hồi phục rất nhanh. Bây giờ cách sáu, bảy năm, thể giữ tâm trạng vô tư như trước. hiểu nỗi đau đớn trong quá trình sinh con.

      Đợi mấy tháng đầu, tức thời kỳ nguy hiểm qua , Tô Mạt bị chồng đưa thẳng sang Toronto.

      Ban đầu chỉ nghỉ ngơi vài tuần, nhân tiện xem môi trường sống để sau này định cư dưỡng lão, nhưng Vương Cư An luôn luôn đằng làm nẻo. Bác sĩ phụ sản và nơi sinh bị sớm liệt vào phạm vi khảo sát. Tô Mạt mới xuống máy bay được mấy ngày bị đưa đến bệnh viện siêu . Tô Mạt còn chưa nhìn mặt con, bà bác sĩ tóc hoa râm lên tiếng hỏi: “Hai vị muốn biết giới tính của đứa trẻ ngay bây giờ hay đợi đến lúc sinh cho bất ngờ?”

      Tô Mạt vẫn do dự, Vương Cư An hỏi thẳng: “Con trai hay con ?”

      Bác sĩ quan sát kỹ lần. “Tôi tạm thời phát ra “cột cờ ” của thai nhi, rất có khả năng là con ”.

      Hai người nhất thời im lặng, Tô Mạt nhạy cảm phát ra ông bố tương lai ở bên cạnh hơi ủ rũ. đường về, Vương Cư An trở nên kiệm lời, vẻ hài lòng.

      Trước thái độ của , Tô Mạt cũng vui, nhưng sau đó tự nhủ, chẳng thèm so đo với nữa.

      Công việc của Vương Cư An rất bận rộn nên chỉ ở với Tô Mạt tuần rồi về nước, để mình trong căn nhà rộng rãi, xung quan cây cối um tùm, có cả thảm cỏ và vườn hoa hồng. Mấy ngày sau lại bay sang, Tô Mạt kìm được cằn nhằn vài câu, Vương Cư An đề nghị: “Ngoài ka toàn là người Trung Quốc, em hãy ra ngoài làm quen với họ”.

      “Em thể nghĩ quá lâu, có tên mà làm việc, mọi người này nọ”.

      Đối với , lý do này hề có sức thuyết phục.

      Tô Mạt tiếp: “ có biết làng này bị người ngoài gọi là gì ?”

      “Gì?” hỏi.

      “Làng vợ bé”. Tô Mạt trả lời.

      Vương Cư An cười. “Vớ vẩn!” Ngừng vài giây, tiếp tục: “Vợ bé càng tốt, vợ bé được chiều chuộng. Nhưng ở độ tuổi của em… thích hợp làm vợ bé”.

      Tô Mạt chẳng thèm lại.

      Vương Cư An quan sát sắc mặt của , cất giọng dịu dàng: “Hay là đón bố mẹ em sang bên này? Nha đầu Thanh Tuyền cũng được nghỉ hè, cả nhà sang đây với em?”

      Tô Mạt đáp: “Em về nước tiện hơn, sinh con ở đâu chẳng được”.

      Vương Cư An nhiều lời, gọi điện thoại kêu người đặt vé máy bay. Hai vợ chồng lại tới bệnh viên khám thai định kì, lần này bác sĩ siêu vẫn là con , còn cho biết tuổi hai người cộng lại vượt quá tiêu chuẩn, hỏi bọn họ có muốn kiểm tra hội chứng Down hay ?

      Nghe thấy bác sĩ vậy Tô Mạt cảm thấy căng thẳng.

      Vương Cư An : “Xét nghiệm , đừng sinh ra đứa bé giống Tống Thiên Bảo”.

      Tô Mạt cảm thấy khó chịu, cố ý bới móc: “Giống ở điểm nào? Tống Thiên Bảo đâu phải bị mắc bệnh Down”.

      Vương Cư An lại : “Cũng như nhau cả thôi. Em sao thế? Đến giờ vẫn còn bảo vệ cậu ta?”

      Tô Mạt cảm thấy thể chuyện với người đàn ông này, liền đăng ký kiểm tra. Chờ đợi mấy ngày trong thấp thỏm, hôm lấy kết quả, bác sĩ cho biết, các chỉ số bình thường, nằm ở phạm vi nguy hiểm thấp, rồi hỏi hai vợ chồng có quyết định chọc ối hay , nhưng chọc ối có nguy cơ bị sảy thai.

      Tô Mạt liền cảm thấy đau đầu. Đối với , cuộc sống như vô số mệnh đề mà phải lựa chọn, trong khi mệnh đề sau càng khó giải hơn mệnh đề trước.

      Vương Cư An cũng trầm mặc.

      Lần này, Tô Mạt đưa ra quyết định: “Bác sĩ bảo cần làm gì làm, khi con là của em, cũng chẳng chạy được”.

      Vương Cư An : “Thôi khỏi, cứ nuôi nó cũng sao, chúng ta đâu phải nuôi nổi”.

      Biết nóng lòng có con, Tô Mạt nghĩ, trừ khi ” muộn hơn con, bằng sao có thể nuôi nó cả đời? Nhưng dám câu này mà chỉ đáp: “Sức khỏe là cái phúc lớn nhất của con cái, em cảm thấy con sao, kiểm tra chỉ để an lòng thôi”.

      Lại tuần nữa trôi qua, ông bà Tô và Thanh Tuyền tới Toronto. Tô Mạt còn nghĩ đến chuyện về nước.

      Hôm tiến hành chọc ối, mọi người đều căng thẳng. Trước khi chọc ối, bác sĩ lại siêu lần nữa. Lần này thai nhi lớn hơn, bác sĩ điều chỉnh hình ảnh để hai vợ chồng nhìn , sau đó kết luận: “Bây giờ có thể chắc chắn, là con trai”.

      Vương Cư An im lặng. Tô Mạt nghĩ ít nhiều cũng nên tỏ ra vui mừng, nhưng chẳng chẳng cười. giơ tay chọc vào người , mới nắm tay .

      Kiểm tra xong, mười ngày sau mới có kết quả, Vương Cư An vì việc của công ty, lại bay về nước.

      Tô Mạt vừa giúp bố mẹ và con làm quen với môi trường sống vừa thấp thỏm đếm từng ngày. Cuối cùng cũng đến ngày nhận kết quả, ông bố tương lai sang, chỉ gọi điện thoại hỏi han tình hình. Nghe sao”, dường như thở phào nhõm, sau đó dặn vợ: “Còn mấy ngày nữa mới xong việc, em hãy nghĩ ngơi cho tốt”.

      Sau khi gác điện thoại, Tô Mạt soi gương. Người phụ nữ trong gương lại béo hơn chút. Mấy này trước vì chuyện của thai nhi, lo lắng đến mình khóc thầm trong đêm tối nên mặt sưng húp. nghĩ, làm sao có thể gặp với bộ dạng này? mặt, mong chồng sớm trở lại, mặt khác muốn gặp .

      Vương Cư An về về giữa hai nước, thường thấy bóng dáng, ông bà Tô dần dần cũng có ý kiến, hỏi khéo tình hình công việc của con rể.

      Tô Mạt đành : “Sắp rồi, mấy ngày nữa là ấy có thể sang bên này”.

      Lại tuần trôi qua, Vương Cư An quả nhiên xuất . Tô Mạt rất ngượng ngùng, bởi khi nhìn thấy , đáy mắt vụt qua tia kinh ngạc. Sau đó, cười : “Mới có mấy ngày mà em béo thế này rồi, mặt sưng như bị đánh. dám thề là có vũ phu”.

      Tô Mạt vẫn tỏ ra bình thường nhưn thực ra rất tức giận. Khi Vương Cư An đến, giơ tay ôm , ngửi thấy mùi đàn ông đầy lôi cuốn tỏa ra từ người , trong lòng càng phiền muộn. vẫn quyến rũ như vậy, còn càng ngày càng kém thu hút. Chỉ vì điều này, cả buổi tối Tô Mạt chẳng thèm để ý đến Vương Cư An. Khi chuyện với , chỉ đáp ngắn gọn, tuyệt đối chủ động lên tiếng trước.

      Vương Cư An tắm xong, lên giường, giải thích với vợ: “Công việc vẫn phải làm, có mấy vụ cần đích thân đàm phán, đối phương mấy lần, cũng tiện từ chối. Em yên tâm, khi nào em chuẩn bị sinh, chắc chắn ở bên này, đâu cả”.

      Tô Mạt “ờ” tiếng, cuối cùng vẫn mây câu: “Có bố mẹ em ở đây, cứ lo việc của . Ra ngoài đàm phán cũng chỉ là ăn mặc chải chuốt, uống rượu, đánh golf, chơi đùa với trẻ...trong khi em suốt ngày bị nhốt ở nhà”.

      Vương Cư An : “Em đừng ở nhà cả ngày, thời tiết đẹp có thể ra ngoài dạo”.

      “Ngày nào em cũng dạo”. Tô Mạt đáp.

      Nhưng vì cảm thấy cơ thể nặng nề, bao giờ đến nơi đông người.

      Vương Cư An có chút mệt mỏi nên tắt đèn, chuyện nữa. lúc sau, sờ bụng . “Em quay người sang bên này !”

      Tô Mạt : “Bụng em to quá, tiện”.

      “Chỉ lúc thôi”

      “ Nằm nghiêng về bên trái có lợi cho thai nhi”.

      : “Để đổi vị trí cho em”.

      “Bên này gần cửa sổ, thoáng hơn”. Tô Mạt đáp.

      Thời gian gần đây sợ nóng, buổi tối ngủ yên giấc, tâm trạng lúc nào cũng ủ rũ, trong lòng hay bực bội, đến hôn cũng chẳng có hứng thú.

      Vương Cư An im lặng. Tô Mạt tưởng dã ngủ say. Ai ngờ dùng đầu ngón tay vẻ vài đường bụng .

      Tô Mạt đột nhiên cảm thấy tủi thân, : “Bố mẹ em ở đây, có thể tỏ ra nhiệt tình hơn chút, chủ động trò chuyện với ông bà ?”

      “ờ” tiếng, lặng lẽ xoay đầu . “Lại đây để hôn cái”.

      “Đừng, em béo đến mức này rồi”.

      “Dù em có biến thành heo cũng phải nhắm mắt mà hôn”.

      “Đáng ghét!” đẩy người nhưng cuối cùng vẫn quay đầu.

      Hai người hôn nhau hồi, sau đóVương Cư An lại cất giọng dịu dàng, dỗ dành vợ.

      Tô Mạt thừa dịp lên tiếng: “Hay là ngày mai chúng ta cùng tới bảo tàng khoa học”.

      “Được”.

      tỏ ra vui mừng. “Thanh Tuyền muốn xem mô hình bệ phóng tên lửa”.

      Vương Cư An : “Ngày mai bảo lái xe đưa họ , chúng ta dạo quanh thị trấn ở gần đây”.

      phải cả nhà cùng à?”

      “Hay là bảo mọi người tới thị trấn chơi, trẻ con có thể cưỡi ngựa ở đó, còn chúng ta tới bảo tàng khoa học”.

      Tô Mạt thở dài. “ đừng như vậy, cả nhà cùng khó lắm sao?”

      ôm vai , lúc sau mới lên tiếng: “Bao nhiêu ngày gặp, chỉ muốn hai chúng ta ở bên nhau”.

      Tô Mạt mềm lòng, thôi mặc , chuyện ngày mai để mai tính.

      Hai người chìm vào giấc ngủ. Dường như bao lâu, Tô Mạt nghe thấy tiếng bước chân chạy vào phòng, lập tức tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng, Thanh Tuyền đứng bên cạnh giường, vỗ mặt . “Mẹ, mẹ, con muốn ngủ với mẹ…”

      Vương Cư An cũng thức giấc, nheo mắt nhìn hai mẹ con. Tô Mạt vội đẩy người để Thanh Tuyền chui vào chăn.

      Bà Tô gõ cửa bên ngoài, gọi khẽ: “Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, cháu mau ra ngoài …”

      Thanh Tuyền cất cao giọng: “Cháu ra. Hôm nay là Chủ nhật, mẹ Chủ nhật cháu có thể ngủ cùng mẹ”.

      Bà Tô ngượng ngùng, đành lớn tiếng khuyên nhủ: “Conbes nào sao lại chẳng nghe lời gì cả! Bây giờ vẫn còn sớm, cháu đừng gây ồn ào để người khác còn ngủ!”

      Thanh Tuyền liếc nhìn Vương Cư An. “Hai người đều tỉnh rồi, mở mắt cả rồi”.

      Vương Cư An bị quấy rầy đến đau cả đầu. nhắm mắt, lật người nằm sấp, vùi đầu xuống gối.

      Tô Mạt đành nó : “Mẹ, sao đâu, mẹ cứ ngủ !”

      Bà Tô cười. “Mẹ sợ con bé làm phiền vợ chồng con”.

      Tô Mạt càng ngượng ngùng. “ sao đâu ạ”.

      Thanh Tuyền ngủ yên, chốc chốc lại hỏi: “Mẹ, con muốn dùng di động của mẹ để chụp ảnh. Mẹ biết , bạn ABC ở lớp con ngốc lắm”. Sau đó, con bé bắt đầu hát những bài hát được học từ trước tới giờ.

      Tô Mạt dỗ dành: “Con ngoan, mau ngủ , nếu buồn ngủ mặc quần áo xuống giường, chú vẫn chưa thích nghi với việc chênh lệch múi giờ, con đừng ồn ào nữa!”

      Thanh Tuyền phản bác: “ phải chú, mà là bác Vương”

      Vương Cư An vẫn im lặng. Tô Mạt : “Ừ, con ngoan, mau dậy !”

      Thanh Tuyền : “ đúng, bác ấy có tóc bạc, phải gọi là ông, ông già mới đúng!”

      Tô Mạt bật cười, thắt lưng bị bàn tay lớn cù , kìm được lại cười.

      Thanh Tuyền ngước nhìn mẹ. “Mẹ làm sao vậy?”

      Vương Cư An mất kiên nhẫn, trả lời thay Tô Mạt: “Cháu hãy kiên nhẫn chú, tự dậy mặc quần áo , đừng đạp vào bụng mẹ cháu”.

      “Cháu …” Tuy vậy nhưng con bé rất nhạy cảm. Tô Mạt giữ nó ở lại, nó đáp lời, giận dỗi nhảy xuống giường, vừa ra ngoài vừa : “Cháu đâu có đạp mẹ, vừa rồi là bụng mẹ đạp cháu cái…”

      Sau khi Thanh Tuyền khỏi, Vương Cư An thở dài, ôm bà xã vào lòng. Tô Mạt vui, nhổm người dậy. “Cũng muộn rồi, em dậy đây!”

      Vương Cư An dùng lực kéo nằm xuống.

      Tô Mạt giãy dụa. “Bây giờ đối xử với Thanh Tuyền thế nào, nó học theo, sau cũng nó cũng lạnh nhạt với em trai. muốn chứng kiến cảnh tượng đó sao?”

      Vương Cư An trả lời.

      Tô Mạt tiếp: “Trẻ con rất nhạy cảm, ai đối xử lòng với nó, nó đều biết hết”. ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng ra điều kìm nén bấy lâu: “ đâu phải muốn hưởng thụ thế giới của hai người, mà là thích tiếp xúc với người nhà của em, vì ngại phiền phức có!”

      Vương Cư An : “ quen sống cùng người thân thuộc”.

      Tô Mạt phản bác: “Chính đón bố mẹ sang bên này”.

      “Sau khi em sinh, đưa họ về”.

      “Sau đó, tiếp tục bận rộn, còn em ở đây nuôi con?”

      “Chẳng phải có người giúp việc hay sao? Em có thể cùng hàng xóm dạo phố, uống cà phê…”

      “Đúng rồi, chuyện với láng giềng còn nhiều hơn với bố mẹ em”.

      có thể gì với bố mẹ em? Chẳng có chuyện gì để ”.

      Tô Mạt ngẫm nghĩ, cất giọng mấy tình nguyện: “ có thể chuyện về cổ phiếu, bố em cũng chơi cổ phiếu”.

      Vương Cư An khẽ cười.

      Trong lòng Tô Mạt vẫn khó chịu. “ nên nghĩ những điều này từ truocs khi kết hôn mới đúng”.

      Vương Cư An lặng thinh.

      Tô Mạt lại : “Bố mẹ có thể sống cùng chúng ta nhưng Thanh Tuyền phải theo em. Lúc trước đồng ý với em chuyện này”.

      Vương Cư An nhắm mắt. “Vì vậy mới đón con bé qua đây để nó thích nghi với hoàn cảnh”.

      Tô Mạt thở dài, hạ giọng thăm dò: “Cũng cần thích nghi với hoàn cảnh trong gia đình nữa, mà điều này cần phối hợp của chúng ta, đúng ?”

      Vương Cư An trả lời.

      Tô Mạt xuống giường. mới hỏi: “Em còn muốn thế nào nữa?”

      Tô Mạt ngồi xuống, nắm tay . “Hôm nay cả nhà đến bảo tàng khoa học được ? Chỉ hôm nay thôi”.

      Vương Cư An buồn bực bứt tóc. “Được, được”.

      Năm người thu xếp xong xuôi rồi ra khỏi nhà. Tô Mạt gọi tài xế cùng, Vương Cư An phụ trách lái xe. vẫn kiệm lời như thường lệ, chỉ là lúc vào bảo tàng, Thanh Tuyền trèo lên trèo xuống, bế con bé. Buổi trưa ăn cơm, Vương Cư An ăn nổi đồ ăn nhanh nên cả gia đình tới nhà hàng cao cấp ở gần đó. Thanh Tuyền còn , khó tránh khỏi hiếu kỳ, chạy chạy lại ngó nghiêng. Ông bà Tô theo cháu gọi lớn tiếng khiến mọi người chú ý. Tô Mạt cảm thấy hơi ngại, đưa mắt quan sát vẻ mặt của chồng, có lẽ trong lòng cũng thoải mái.

      Ông Tô nhận ra điều đó, cất giọng tự giễu với vợ: “Người Trung Quốc chúng ta có thói quen ăn to lớn, phải kìm nén nên cổ họng rất khó chịu, nhưng ra ngoài vẫn phải “nhập ra tùy tục””.

      Bà Tô quay sang con . “Bố con thích những nơi như thế nào này, vừa đắt tiền lại vừa gò bó. Lần sau ăn hamburger và khoai tây chiên là được rồi, muốn ăn ngon, chúng ta về nhà tự nấu”.

      Tô Mạt liếc nhìn Vương Cư An, cười, : “Bố mẹ quen dùng dao dĩa, cũng muốn tiết kiệm cho ”.

      Lúc này Vương Cư An mới đáp câu: “Cũng tốt, sau này chúng ta ở nhà ăn”.

      Về nhà, chỉ có Thanh Tuyền vô tư hớn hở, những người lớn đều có tâm trong lòng.

      Buổi chiều, Vương Cư An hẹn mấy người bạn uống trà. Tô Mạt cùng bố mẹ chơi ngoài vườn hoa lúc đưa Thanh Tuyền vào nhà ăn kem, khi ra ngoài, nghe thấy bà Tô với chồng: “Khu vườn tươi như vậy chỉ trồng hoa cỏ đúng là lãng phí. Nếu là tôi, tôi trồng ít rau xanh, cà chua, đỗ, sau này khỏi cần mua”.

      Ông Tô cười. “Nhưng đây phải là vườn nhà bà, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của người khác”.

      Bà Tô thở dài. “Ông đúng, chúng ta chỉ là khách, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác”.

      Ông Tô cất giọng buồn buồn: “Người xưa cũng có lý, xây dựng gia đình nên tìm người môn đăng hộ đối. Nếu , khi sống chung dễ chịu”.

      Bà Tô lại : “Ông ít thôi, đừng để con chúng ta nghe thấy”.

      Ông Tô hạ giọng: “Bây giờ nghĩ lại mà tôi vẫn thấy tiếc. Tiểu Châu tốt biết bao, tính cách thân thiện, hòa nhã, đối xử với chúng ta cũng tốt, lạ chững chạc trong công việc, đối xử với Thanh Tuyền cũng có gì đáng phàn nàn…”

      Bà Tô cười. “Ban đầu ông còn chê cậu ấy khéo léo quá, sau đó cậu ấy cho ông biết vài tin tức nội bộ, giúp ông kiếm tiền từ cổ phiếu, thế là ông liền coi cậu ấy là tri kỷ”.

      Ông Tô lắc đầu. “Bà biết đâu, khi có thêm đối tượng càng dễ dàng so sánh ưu, khuyết điểm. Đương nhiên tôi biết con chúng ta thích hợp với loại người nào hơn. Bây giờ sống với cậu này, chúng ta phải nhìn sắc mặt cậu ấy, con cũng luôn phải lấy lòng cậu ta, dễ dàng gì…”

      Bà Tô : “Những người có điều kiện kinh tế quá tốt thường ra vẻ ta đây”.

      Ông Tô “hừ” tiếng. “Con chúng ta cũng chẳng phải sống nổi khi rời xa cậu ta”.

      Bà Tô xua tay. “Thôi đừng nhiều ông ạ, chỉ cần hai đứa chúng nó thích nhau là được. Có điều cái chân bị tai nạn, lành lặn hoàn toàn nhưng sao tôi luôn cảm thấy có vấn đề, biết lúc về già thế nào?”

      Ông Tô lắc đầu. “Chuyện tương lai tôi cũng chẳng thể can thiệp, nhưng bây giờ, cậu ta chưa lần gọi chúng ta là bố, mẹ”.

      Tô Mạt bê đĩa trái cây tới. “Thanh Tuyền cũng có gọi ấy là bố đâu, còn chẳng khách khí với ấy”.

      Bà Tô : “Ai lại so sánh trẻ con với người lớn bao giờ?”

      Tô Mạt cười. “Mọi người đều cần thời gian để thích nghi, thời gian nữa tốt hơn”.

      Ông Tô ngẫm nghĩ lát rồi nghiêm túc hỏi: “Con bố bàn bạc với mẹ cọn, bố mẹ định đợi con hết cữ mới về nước, nhưng gần đây chồng con thường ở bên này, bố mẹ ở đây cũng tiện, lại thể bỏ bê nhà cửa quá lâu, hay là như vậy , bố về trước, mẹ ở lại chăm sóc con?”

      Bà Tô lập tức lên tiếng: “ mình tôi ở đây làm gì? Ngôn ngữ bất đồng, hơn nữa nhà cũng có người giúp việc”.

      Biết bố mẹ muốn ở lại nơi đất khách quê người, Tô Mạt có chút khó xử. Buổi chiều, Vương Cư An trở về, nhắc đến chuyện này, thẳng: “Từ nơi xa xôi tới đây, ít nhất ông bà cũng nên đợi đến khi cháu ngoại qua đời rồi mới về chứ!”

      Nghe con rể vậy, ông bà Tô dám phản bác.

      Con tháng nữa là tới ngày Tô Mạt lâm bồn, Vương Cư An ở nhà nhiều hơn nhưng thỉnh thoảng vẫn ra ngoài uống trà cùng bạn bè, hàu như chuyện với bố mẹ vợ.

      Thanh Tuyền vẫn chạy vào phòng ngủ của hai vợ chồng vào mỗi sáng sớm. Vương Cư An tỏ ra nhẫn nại với con bé hơn lúc đầu khiến Thanh Tuyền ngày càng được thể. lần, con bé nhảy nhót, ca hát giường, Vương Cư An sợ nó đạp vào Tô Mạt nên vài câu. Thanh Tuyền khóc nức nở, hết cách, đành dỗ dành, hứa đưa nó vườn thú và mua đồ chơi, nó mới ngừng khóc. Thanh Tuyền chơi với bọn trẻ xung quanh, lại học lớp nên tiếng tiến bộ rất nhanh. Về nhà, nó vừa sờ bụng mẹ vừa hét: “Mommy, Mommy, Mommy!” Nhìn thấy Vương Cư An ngồi ở sofa dùng laptop, nó chạy đến vỗ vào đầu . “Daddy, Daddy, Daddy!”

      Tô Mạt ngẩn người. Vương Cư An dừng động tác, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, : “Hi, Candy!”

      Thanh Tuyền thích cái tên mới này, lại hét: “Daddy!”

      “Candy!”

      “Daddy!”

      “Candy!”



      Buổi tối ngủ, hai vợ chồng nằm ôm nhau, Tô Mạt hôn Vương Cư An, sau đó : “Cám ơn !”

      Vương Cư An cất giọng trầm trầm: “Gien của nhà họ Đồng quá trội, Thanh Tuyền chẳng giống em, điều này tốt lắm”.

      Tô Mạt cầm tay , đặt lên bụng mình, sang chuyện khác: “ nghĩ đặt tên con là gì chưa?”

      “Chưa”. Vương Cư An trả lời. “Gọi là Niệm Sơn , Vương Niệm Sơn”.

      *** “Niệm Sơn” có nghĩa là tưởng nhớ đến Sơn (Châu Viễn Sơn), cách dùng cho người quá cố.

      Tô Mạt lớn tiếng: “ bị thần kinh à?”

      Vương Cư An trả lời: “Coi như Châu Viễn Sơn chết”.

      Trong lòng Tô Mạt rất dễ chịu, nhịn được cười, lại nghe tiếp: “Quả rất ấm ức khi kết hôn với em, ấm ức cả đời ấy chứ!”

      Ngày hôm sau khám thai, bác sĩ lại siêu cho Tô Mạt. Lần khám trước, bác sĩ cho biết tất cả đều bình thường, khuyên Tô Mạt nên đẻ thường, nhưng lần này lại : “Nước ối ít nhiều, hãy về uống nhiều nước, ngày mai lại đến khám xem sao”.

      Hai vợ chồng cảm thấy lo lắng. Tô Mạt về đến nhà ngừng uống nước, Vương Cư An lên mạng tra cứu thông tin, càng đọc càng thấy mờ mịt, nhưng dám ra, chỉ chau mày. “Thằng nhãi này còn chưa ra đời khiến bố nó lo lắng”.

      Ngày hôm sau hai người lại tới bệnh viện. Vương Cư An lái xe, bàn tay run run.

      Bác sĩ kiểm tra, cho biết tình hình tốt hơn hôm qua nhưng vẫn phải là lý tưởng, nhắc nhở họ thường xuyên thoe dõi tim thai, nếu có gì bất thường chứng tỏ tim thai thiếu dưỡng khí, cần tiến hành mổ đẻ.

      Mấy ngày này, cả gia đình thấp thỏm, bất an. Vì muốn mọi người bớt lo lắng, Vương Cư An cầu mổ đẻ. ngờ bệnh viện vẫn chưa sắp xếp lịch phẫu thuật, Tô Mạt bị vỡ nước ối. Vương Cư An lập tức đưa vợ tới bệnh viện, ông bà Tô cũng theo, để người giúp việc ở nhà chăm sóc Thanh Tuyền.

      Đầu tiên Tô Mạt đẻ thường, đau đớn như chết sống lại cả buổi chiều. Đến tối vẫn chưa sinh mà còn chút sức lực, ý tá hỏi có cần người nhà ở bên cạnh hay . Tô Mạt toát rã mồ hôi, thở ra hơi. “ cần…” Sau đó, lại : “Bảo mẹ tôi vào đây!”

      Hai người đàn ông đơi ở bên ngoài.

      Vương Cư An đứng ngồi yên. Thấy sắc mặt bố vợ tốt, mới nhớ ra phải cho người đưa cơm nước vào bệnh viện. Lại đợi thêm lúc, người phụ nữ nước ngoài ở phòng bên cạnh vốn đến kiểm tra tim thai, ngờ sinh luôn. Nghe tiếng trẻ con khóc oe oe, vuốt tóc ra sau, nghĩ bụng, mẹ kiếp, bà Tây phương khung xương to, dễ đẻ đấy!

      Qua buổi tối, bác sĩ chủ nhiệm khoa chạy đến với Vương Cư An, vì thời gian đau đẻ quá dài, bệnh viện đề nghị mổ đẻ, cần người nhà kí tên.

      Vương Cư An gần như giằng cây bút từ tay bác sĩ, ký tên vào bản cam kết chấp nhận phẫu thuật, rồi : “Các vị làm ăn kiểu gì thế? Để vợ tôi đau lâu như vậy?” rất hùng hổ, nhưng bàn tay có sức, đầu bút run run, chữ viết nguệch ngoạc.

      Đột nhiên có tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ bên trọng vọng ra, rất ràng. Viền mắt Vương Cư An cay cay, buông lỏng tay, cây bút rơi xuống đất.

      Ông Tô lập tức lên tiếng: “Sinh rồi…”

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, ông Tô giống như vừa đánh trận, suýt nữa trượt xuống ghế. Ông phải chống tay vào thành ghế mới đứng thẳng được. Bên này, Vương Cư An định lao vào phòng đẻ nhưng bị bố vợ giữ lại.

      Ông Tô cố gắng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “Bây giờ khoa học phát triển nhưng từ xưa đến nay, phụ nữ sinh con đều như bước chân vào quỷ môn quan. …”

      Vương Cư An sốt ruột, vội : “Con biết”.

      Ông Tô kiên quyết hết câu: “Sau này phải đối xử tốt với vọ . Phụ nữ chỉ mong có được người đàn ông quan tâm mình. Người khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi hiểu con tôi…”

      Vương Cư An : “Vâng, con biết”.

      Ông Tô thở dài, buông tay cho con rể vào bên trong.

      Vương Cư An vào phòng đẻ, các bác sĩ và y tá bận rộn, đứa trẻ sơ sinh xíu, đỏ hỏn nằm người sản phụ, hai mje con đều khóc. thở phào nhõm, lại nhìn mặt con trai, chỉ thấy cục thịt nhăn nhúm, cũng biết giống ai. Vương Cư An vô cùng xức động và mừng rỡ, đến nỗi bà bác sĩ chủ nhiệm khoa hiền từ giơ tay ra bắt, cũng biết.

      Bác sĩ cười, : “Tôi nên làm phiền hai vị vào lúc này”.

      Hai vợ chồng định thần, lập tức lời cảm ơn. Vương Cư An ôm vợ, hôn chụt cái, lại đưa mắt nhìn con trai, thần sắc lộ vẻ lạ thường.

      Tô Mạt biết nhớ đến ai.

      Hai ngày sau, mặt đứa bé ràng hơn chút. Vương Cư An ôm con trai, ngắm nghía lúc lâu, cuối cùng kết luận: “Giống Vương Tiễn”.

      Trong ví da của vẫn kẹp tấm ảnh cũ, chụp hình hai bố con năm nào.

      Tâm trạng căng thẳng dần qua , mấy người lớn nghĩ đến chuyện gọi điện báo tin cho người thân, bạn bè ở trong nước. Vương Cư An nhắn tin tập thể cho mấy người thân cận như Triệu Tường Khánh, cuối cùng quên chọn cả số điện thoại của Châu Viễn Sơn. Tin nhắn viết: “Tám giờ sáng hai ngày trước, con trai tôi ra đời, là thằng cu.” Vương Cư An vội vàng gửi tin nhắn đọc kỹ, sau đó cảm thấy có gì đó hợp lý, lại mở tin nhắn ra kiểm tra hai lần, cuối cùng phát ra chỗ đúng, cảm thấy rất buồn cười.

      Tô Mạt mệt đến mức mở nổi mắt, em bé nằm trong chiếc giường lại khóc oe oe.

      Bây giờ là nửa đêm, ông bà Tô và người giúp việc cũng mệt mỏi nên Tô Mạt bảo họ về nhà nghỉ ngơi, bố đứa trẻ ở lại trông nom.

      Vương Cư An vội tới bế con nhưng lại luống cuống chân tay.

      Tô Mạt : “Thay bỉm…”

      Vương Cư An cẩn thận đặt con trai lên bàn. Đứa trẻ sơ sinh trước mặt đến mức chạm đến thấy sợ, đâu dám động đậy, do dự lúc đành cầu cứu vợ. “Bà xã, biết làm thế nào, hay là em dậy thay cho con !”

      Tô Mạt : “Em dậy nổi. làm được thôi, lên!” xong nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

      Vương Cư An nín thở thay bỉm cho con trai, mồ hôi nhễ nhại. Ngày hôm sau, rất tự hào khi nhắc đến chuyện này.Vài ngày trôi qua, càng tỏ ra thành thạo trong việc thay bỉm, mặc quần áo cho con trai nhưng cũng chỉ làm vài lần khi có người bên cạnh, còn bình thường vẫn dám bế đứa .

      Bà Tô phàn nàn với chồng: “ xem, thằng đó chẳng chịu bế con gì cả!”

      Lần này, ông Tô bênh vực con rể: “Nó là đàn ông, đầu biết làm những việc này”.

      Bà Tô liếc nhìn ông chồng. Ông Tô : “Lúc con chúng ta ở trong phòng đẻ, nó ở ngoài mặt trắng bệch như tờ giấy, có tấm lòng là được rồi”.

      Nhà nhiều việc vặt, có hai ông bà già cũng đỡ hẳn, Vương Cư An chẳng phải nhúng tay làm gì nên tạm thời nghĩ đến chuyện để bố mẹ về nước.Sức khỏe của Tô Mạt dần hồi phục, tận tình chăm sóc con trai. Thời tiết nóng bức, liền mua bể bơi bằng nhựa đặt ngoài sân sau, cho con trai vào trong nghịch nước. Cả nhà và người giúp việc đứng quanh đứa trẻ, cười vui vẻ.

      lúc sau, Vương Cư An về nhà, chứng kiến cảnh này, hơi biến sắc mặt, chỉ câu: “Cổ vẫn chưa cứng, bơi gì mà bơi”, rồi quay người vào phòng.

      Trước thái độ của , mọi người dám tiếp tục cười . Tô Mạt chợt nghĩ ra điều gì, liền bế con, bảo người giúp việc thu dọn bể bơi.

      Vài ngày sau,đứa trẻ hai tháng tuổi bắt đầu ho dữ dội, cổ họng có đờm, khò khè cả đêm ngủ. khám, bác sĩ cũng chỉ kê thuốc tiêu đờm, uống mấy ngày vẫn khỏi.

      Mấy người lớn sốt ruột, suy đoán nguyên nhân đứa sinh bệnh.

      Bà Tô an ủi: “Chắc là bị nóng từ trong bụng mẹ, nóng quá nên có đờm, chỉ cần bị sốt, mấy ngày nữa tiêu đờm là khỏi”.

      Vương Cư An cằn nhằn: “Nóng trong gì chứ, chính là lần trước nghịch nước nên bị nhiễm lạnh. yên lành, tự dưng cho con nghịch nước”.

      Tô Mạt lên tiếng: “Làm gì có đứa trẻ nào bị ốm, mẹ em đúng, đừng lo lắng quá!”

      Vương Cư An sa sầm mặt, thẳng: “Bao nhiêu người lớn, cả ngày ở nhà cũng trông nổi đứa trẻ”.

      Ông bà Tô tái mặt, đợi con rể khuất, bà Tô lên tiếng: “Nó coi chúng ta là người còn gì!”

      Biết tinh thần bà xã gần đây được thoải mái, ông Tô cũng cảm thấy bản thân kém cỏi. Ngẫm nghĩ hồi, ông dùng cách mắng của người có học thức: “Thằng đó hất hàm sai khiến mọi người quen rồi, sau này chỉ con mệt mỏi”.

      Tô Mạt mỉm cười, cất giọng mềm mỏng: “Thôi, bố mẹ đừng chấp người bệnh”.

      Bà Tô ngạc nhiên: “Người bệnh? Nó làm gì có bệnh, ngày nào cũng ăn sung mặc sướng, phải nhúng tay vào việc gì. Nếu có bệnh phải là bố mẹ bệnh vì mệt mỏi mới đúng!”

      Tô Mạt : “Sau khi con trai qua đời, ấy bị trầm cảm, vẫn chưa khỏi hẳn. Vì vậy Chứ Chứ bị ốm, ấy mới căng thẳng như vậy”.

      Ông bà Tô im lặng. lúc sau bà Tô mới lên tiếng: “Đó là bệnh trầm cảm phải ? Có cần khám bác sĩ tâm lý ?”

      Tô Mạt thuận miệng đỡ cho chồng: “Tình trạng này cũng dễ giải quyết dứt điểm, cần thời gian và cảm thông của người nhà”.

      Ông Tô thở dài. “Còn tìm người kiểu gì mà để xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy?”

      Bà Tô mềm lòng, an ủi: “Thôi, chuyện này rơi vào ai cũng dễ giải quyết”.

      Lúc này, hai ông bà mới đỡ bực bội.

      Vương Cư An vẫn tức giận, tâm tình che giấu bấy lâu đột nhiên bị chọc thủng lớp vỏ nhưng lại tiện phát tiết. Ban đêm nghe tiếng ho của con trai, cảm thấy như bị giày vò. ngồi mình trong thư phòng cả đêm, ngày hôm sau đặt vé máy bay về nước, mượn cớ công ty có việc nhưng thực tế là thấy tận mắt buồn phiền, mặc kệ mấy người ở bên kia muốn làm thế nào làm.

      Máy bay vừa hạ cánh, trong lòng bắt đầu nhớ nhung.

      Về nước tránh khỏi các cuộc gặp mặt xã giao, Vương Cư An đều từ chối, có người mời uống rượu uống, mời massage, cũng thản nhiên đồng ý.

      Nằm sấp giường massage, Vương Cư An cảm thấy đôi bàn tay mềm mại của nhân viên có vẻ bất thường. làm gì có tâm tư, chỉ : “Làm tử tế !”

      nhân viên cười. “Em biết làm tử tế”.

      Vương Cư An nghĩ, biết làm tử tế? cũng chẳng biết có bệnh hãy nữa? nhiều lời, vội bò dậy mặc áo, đột nhiên có cảm giác mình chạy trốn khỏi chốn sa đọa.

      Mấy ngày sau, Vương Cư An lấy lại tâm trạng. Nhớ đến người bên kia bờ đại dương, thở dài, bao nhiêu ngày rồi, cuộc điện thoại cũng chẳng thấy.

      lấy di động, điện thoại chỉ có tin nhắn nhận được vừa lúc xuống máy bay: “ có đời sau, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe”.

      Ban đầu Vương Cư An chẳng để ý đến nội dung tin nhắn, bây giờ đọc kỹ mới thầm đoán ý tứ của vợ. ấy nhắc mình uống ít rượu hay là có ý gì khác? Nếu có ý khác, mình cũng thể trách ấy, nhiều ngày gọi cuộc điện thoại chẳng phải là cảnh giới cao nhất của tin tưởng hay sao?

      bất giác cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, mắng thầm, khi nào về phải xử lý người đàn bà này mới được.

      Ở đất nước xa xôi, Tô Mạt vẫn như bình thường, trong khi ông bà Tô rất sốt ruột, thay con đếm từng ngày. Bà Tô thỉnh thoảng lại hỏi: “Con có cần về nước xem tình hình thế nào ? Lâu như vậy rồi mà thấy nó gọi điện”.

      Ông Tô phụ họa: “Như vậy , thằng cũng khỏi bệnh rồi, bố mẹ trông cháu giúp con, con về nước hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Vợ chồng xa nhau lâu cũng tốt”.

      Tô Mạt xem sổ ghi chép. “Con mới hẹn huấn luyện viên Aerobic, trước đó cũng hẹn mấy người bạn uống trà. Dạo này con rảnh, để vài ngày nữa tính sau”.

      Ông bà già nóng ruột nhưng thể khuyên nhủ con . Tô Mạt vẫn làm theo kế hoạch. Thỉnh thoảng, kỹ sư Hàn ở trong nước có việc cần nhờ, gọi giúp mấy cuộc điện thoại. Bây giờ giải quyết công việc rất dễ dàng. Ngoài ra, ngày nào cũng tới phòng tập, tập đến khi toàn thân toát rã mồ hôi, tinh thần ngày càng tốt hơn.

      hôm lái ô tô về nhà, từ xa Tô Mạt nhìn thấy người đứng ở cửa. Lại gần chút, mới phát đó là ông xã thân .

      Vương Cư An nửa cười nửa , dõi theo Tô Mạt. vốn định mặt nặng mày nhưng khi người ở trong xe nở nụ cười rạng rỡ với mình, cũng bất giác mỉm cười.

      Tô Mạt đỗ ô tô bên lề đường, xuống xe, chạy nhanh tới khoác tay . Vương Cư An cúi đầu hôn lên môi vợ.

      “em bận rộn đấy!” Vương Cư An cười, .

      Tô Mạt : “Bởi vì thả rông em. Cuộc sống “lưu đày” này đến bao giờ mới kết thúc?”

      Tâm trạng của Vương Cư An rất tốt. “Em muốn về nước về !”

      Tô Mạt cũng vui mừng, hỏi chồng: “Thanh Tuyền đâu rồi?”

      làm bài tập…Vườn hoa của bị bố mẹ em biến thành vườn rau rồi”.

      “Ừ, đánh cường hào, phân ruộng đất mà!”

      “…”

      Hai người vừa chuyện vừa vào trong nhà. Buổi tối thể kiềm chế, hai vợ chồng đóng chặt cửa phòng ngủ, phóng túng hồi lâu.

      Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Tô Mạt tỉnh dậy, quờ tay, bên cạnh có người. Nằm lúc, miễm cưỡng xuống giường, sang phòng trẻ sơ sinh. Quả nhiên Vương Cư An ở trong đó.

      ngồi bên cạnh chiếc giường , trầm mặc nắm bàn tay xói của con trai. Vương Chứ cũng thức giấc, hai bố con yên lặng nhìn nhau.

      Tô Mạt thầm : “Ông xã…”

      Vương Cư An đáp, chỉ thở dài tiếng. lúc sau mới lên tiếng: “Mấy năm nay luôn cảm thấy mình già nhiều, thường lo lắng linh tinh…Lúc chưa có con cũng lo, có con càng lo hơn”. quay sang Tô Mạt, viền mắt đỏ hoe. “Có phải già rồi hay ? Dù làm gì cũng sai”.

      Tô Mạt ngồi xuống cạnh chồng, cùng ngắm con trai. “Đêm qua, đúng là…”

      Vương Cư An hiểu ý, giả bộ tức giận, trừng mắt với . “ sao nào?”

      Tô Mạt mỉm cười. “ yên tâm, có em ở bên cạnh, ổn thôi”.

      Hai người chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân lạch bạch, Vương Cư An nhận ra là ai, liền lườm Tô Mạt.

      Thanh Tuyền đẩy cửa, dụi mắt nhìn hai người. “Bố mẹ cũng ở đây à? Con vào thăm Heo con”.

      Nghe “nhũ danh” của con trai, ông bố liền chau mày.

      Thanh Tuyền trèo lên đùi mẹ, ngó vào trong giường , thở dài: “Heo con đấy, chân tay bé tí!”

      Vương Cư An cho rằng đây là cơ hội tốt để dạy bảo Thanh Tuyền. “Con phải bảo vệ em trai con, phải đối xử tốt với nó”.

      “Tại sao?” Thanh Tuyền hỏi.

      Vương Cư An: “Bởi vì con là chị ”.

      Thanh Tuyền ngẫm nghĩ, sau đó hỏi lại: “Có phải nếu con đối xử tốt với Heo con, bố cũng tốt với con?”

      Vương Cư An nghẹn giọng, quay sang bà xã, vẻ mặt bất lực.

      Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo, làn gió gió đung đưa cành lá. Tô Mạt ôm con , mỉm cười nhìn ….

      HOÀN

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @T3Sister bạn ơi truyện này move qua box XB nha :)

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :