1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lạc Chốn Phù Hoa - Bất Kinh Ngữ (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Type: Mai Quỳnh
      Chương 4: Đối đầu
      Sau khi xin nghỉ việc, Tô Mạt thấy trong lòng trống trải. dám gọiđiện thoại kể với bố mẹ, chỉ gầnđây xưởng may của cậu xảy ra chuyện, tâm trạng cậu rất tệ, nhắc bố mẹđừng hỏi thăm cậu nhiều. Dù nghe đại khái câu chuyện, bà Tô vẫn hết sức lo lắng. Cuối cùng, bà thở dài. “May mà con sớm dọn ra khỏi nhàđó, đến nỗi bị mất bát cơm.. Gầnđây công việc của con có thuận lợi ?”

      “Vẫn tốtạ.” Tô Mạtđáp.

      Bà Tô : “Nếu vậy, con hãy giúp cậu con tay, dù sao trướcđây con cũng từng sốngở nhà cậu.”

      Tô Mạt bình tĩnh nhận lời nhưng trong lòng hết sức lo lắng. lại trải qua ngày tháng gửi hồ sơ xin việc nhưng chỉ gặp công việc cao với tới, thấp muốn làm. Mỗi ngày côỉu xìuở nhàđi chợ, nấu cơm, chăm sóc cậu và trông nom Chung Thanh.

      Ông bà Chung sợ con gáiút lại chạyđi gặp ngườiđànông đó nên xin phép nhà trường cho Chung Thanh nghỉốm, bắt béở nhà, mỗi khi ra ngoàiđều có ngườiđi theo. Chung Thanh rất cố chấp, bé chốngđối gia đình, chịuđi bệnh viện. Côđã thay điện thoại mới, cả ngày kè kè bên người, thậm chí lúc vào nhà vệ sinh cũng mang theo. Mấy lần Chung Minh tức giận, giằng điện thoại kiểm tra danh sách cuộc gọi và tin nhắn nhưng bị xóa sạch. tìm ra manh mỗi, Chung Minh đành tới công ty di động, lấy danh sách các sốđiện thoại gọiđến và gọiđi. Ai ngờ công ty di động cho biết, sốđiện thoại này đăng ký dịch vụ cấm kiểm tra nội dung cụ thể.

      Chung Minh hậnđến mức nghiến răng kèn kẹt, Tô Mạt cũng hết cách, làm công tác tư tưởng được, chỉ có thể lưu ý quan sát em . Chung Thanh ngày càng tỏ ra buồn bực. Dù thông minh đến mấy nhưng bé vẫn còn , khó có thể giả bộđiềm nhiên như người lớn, thần sắc côít nhiều bộc lộ vẻ do dự, bấtđịnh. Tô Mạt phát ra điều này, côđoán có lẽ phản ứng của ngườiđànông đó như suy nghĩ ban đầu của Chung Thanh, đừng tặng Chung Thanh “liều thuốc an thần”, có khi ta còn chẳng thèmđể tâm. Tô Mạt dặn Chung Minh: “Nếu em em muốn ra ngoài mặc kệ con bé.” Chung Minh mù mờ, Tô Mạt tiếp: “Chúng ta sẽđi theo Thanh Thanh.”

      Chung Minh hiểu ra vấnđề: “Đúng rồi, chúng ta phải tìm bằngđược tên lưu manh đó, cho nó trận.”

      ngờ câu này lọt vào tai ông Chung, ông lặng lẽ thở dài. “Con đừng gây chuyệnầmĩ, con làm vậy sau này em con sống thế nào? Con bé vẫn cònít tuổi...” Từ lúc nhà xưởng xảy ra chuyện, chân lại bị thương, ông Chung sốt ruột nhưng chẳng thể làm gì, do đóông thường trút bực bội vào con cái.

      Nhưng con hiểu tâm trạng thấp thỏm, ném chuột sợ vỡ bình củaông. Cuối cùng Chung Thanh cũng tìm cơ hội trốn ra ngoài.

      Đó là buổi tối, Tô Mạtđi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt cho cả nhà. qua khu vực bán đồăn, chợt nhìn thấy chiếc bánh ga tô xinh xắnở trong tủ kính của gian làm bánh. Côđột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Nhưng nghĩ chuyện hai mươi tám năm cuộcđời vẫn sống như vậy, chẳng làm nên trò trống gì, có tâm tư ngắm nghía, lập tức xách túiđồ, về khu chung cư.

      chiếc xe hơi đỗ dưới bóng cây ở bên đường bỗng bấm còiầmĩ. Tô Mạt quay đầu, thấy người tài xế hạ cửa kính, thò nửađầu ra ngoài, để lộ hàm răng trắng sạch như chiếcáo sơ mi ngườiông ta. “Xin hỏi, có phải là Tô tiểu thư ?”

      Tô Mạt quen biết người này. Tuy nhiên, ông ta giống người tự dưng vô cớ bắt chuyện, cũng tiện ngoảnh mặt làm ngơ.

      Ngườiđànông rất thẳn thắn, đưa cho Tô Mạt phong thư, làý của chủ tịch hội đồng quản trị, hy vọng Tô Mạt tới tổng công ty làm việc. Công ty này chính là tậpđoàn An Thịnh.

      Tô Mạt nhất thời thể “tiêu hoá” thông tin này. Vừa thấy kinh ngạc vừa chán ghét, bất giác cất giọng oán hận: “Đây là tròđùa giỡn của mấy tên họ Vương để tìm thú vui hay là bà chủ củaông có mối thù với cháu trai bàấy?”

      Ngườiđànông mỉm cười, hỏi ngược lại Tô Mạt: “Tình hình tìm việc của Tô tiểu thưđếnđâu rồi?”

      Tô Mạt nhìnông ta, lên tiếng.

      Ngườiđó tiếp tục lên tiếng: “Rốt cuộc làđùa giỡn hay cơ hội, phải xem cách nhìn nhận của từng người. Miếng thịt từ trời rơi xuống, nhiều người tưởng là gạchđã nên dám động vào.”

      “Chẳng bao giờ có thịt từ trời rơi xuống.” .

      Ngườiđàn ông lại cười. “Đối với người này là mật ong, với người khác là thạch tín, với tôi là miếng thịt, còn là hònđá.”

      Vì chuyện của Chung Thanh, Tô Mạt càng hận tâm lý gặp may, lập tức quay đầu, bỏđi. mộtđoạn khá xa, mới phát tay vẫn còn lá thư tuyển dụng. Tô Mạt vừađịnh tìm thùng rác vứt phong thư, đột nhiên có người chạy tới, ngăn lại.

      Chung Minh kéo tay Tô Mạt, cất giọng vô cùng tức giận: “Em vừa mới ra ban công phơi quầnáo, con nha đầu đáng chếtđóđã biến mất. Bố em rất nóng ruột, có bò xuốngđất cũng phải tìm con bé. Em... em...” Chung Minh giậm chân. “Lần này bắtđược nó, lột da nó, em phải người họ Chung...”

      Tô Mạt rất lo lắng. “Chịđã dặn em trông chừng con bé... Bây giờ chúng ta biếtđi đâu mà tìm?”

      “Đều tại em tự nhiên rỗi hơi tìm việcđể làm, hay là chúng ta quanh khu vực này xem sao.”

      Tô Mạt thở dài tiếng, lắc đầu.

      Chung Minh như sắp khóc. “Nếu tìm ra con bé, em biếtăn thế nào với bố em? Bố em nghe thấy nó gọiđiện thoại, nhắc tới tên Nam Uyển, là sẽđếnđó. Thành phố này có nhiều khách sạn tên Nam Uyển, Đông Uyển như vậy, bảo em tìm kiểu gìđây? Đúng là bó tay với cả người già lẫn người trẻ...”

      Tô Mạt giật mình, lập tức vẫy chiếc taxi ởđằng sau.

      Chung Minh trố mắt, kéo tay . “Chị...”

      Trong đầu Tô Mạt vừa vụt qua suy đoán khiến sợ hãi. : “Chúng ta thử xem sao.” Hai người lên xe, Tô Mạt dặn tài xế: “Tứ Quý Thanh Nam Uyển, phiền nhanh chút.”

      Đây là lần thứ hai Tô Mạtđến Tứ Quý Thanh Nam Uyển, nơi này vừa xa vừa trông có vẻ tầm thường, ràng chỉ là toà kiến trúc bắt mắt, bên ngoài cũ kĩ, đènđường mờ mờ, bờ tường mọc cỏ dại, cánh cổng cũng quá rộng, chỉđủ chiếc xe con qua nhưng càng vào bên trong càng xa hoa, lộng lẫy.

      Tô Mạt thích nơi này chút nào bởi vốn thích những thứ trong ngoài đồng nhất, nó luôn nhắc nhở con người phải hết sứcđề phòng.

      Bảo vệ gác cửa thấy hai có thẻ hội viên lạiăn mặc tầm thường, đương nhiên cho vào trong.

      Chung Minh sốt ruột, lớn tiếng: “Có người dụ bắt em tôi tớiđây, nếu các cho tôi vào, tôi báo cảnh sát.”

      Người bảo vệ với vẻđiềm nhiên như : “Đây là câu lạc bộ cao cấp, chỉ hội viên mớiđược phép vào bên trong, tuyệtđối có trẻ vị thành niên. Dù cảnh sátđếnđây, tôi cũng quan điểm như vậy.”

      Chung Minh túm lấy người bảo vệ, la ầm ĩ. Tô Mạt nhân cơ hội ai đểý liền chuồn vào bên trong. nhân viên phục vụđi tới hỏi , nhanh tríđáp: “Tôi có hẹn vớiông chủ Thượng, Thượng Thuần. ấy là khách quen ởđây, chắc các biết chứ?”

      Nhân viên phục vụ cười tuơi. “Đương nhiên, ông chủ Thượngở phòng cũ tầng ba. Nhưng bây giờông chủ Thượngđang bận tiếp mấy người bạn. Còn nữa...” Nhân viên phục vụ nhìn Tô Mạt vẻ dò xét, lai lịch của , ta dámđắc tội nhưng vẫn có thể thốt câu chế nhạo: “Hôm nay có ítđàn bàđến tìmông chủ Thượng, vừa có lên đó...”

      Tô Mạt ngẩn người, trực giác mách bảođó là người tìm. dè dặt hỏi câu: “Xin hỏi... có phải là trẻ... là học sinh tầm mười bảy, mười tám tuổi?”

      Nhân viên phục vụ rất cảnh giác, ta liếc Tô Mạt rồi lên tiếng: “Chỗ chúng tôi làm gì có học sinh? Có phải mười bảy, mười tám hay tôi chịu nhưng chắc chắn phải bảy, tám mươi tuổi.”

      Tô Mạt vô cùng sợ hãi, thậm chí đợi thang máy, chạy cầu thang bộ lên tầng , tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. nhanh chóng tới mộtđại sảnh rộng lớn, phía trước là hòn non bộ tinh xảo nằm trong bể nước xanh biếc, tiếng nước chảy róc rách, mặt nước dập dềng từng phiến lá sen non mỡ màng. Cảnh vật tao nhã, yên bình và tĩnh lặng.

      Nhưng đối với Tô Mạt, cảnhđẹp này chẳng khác nào “trâu ăn mẫu đơn (6) ”. chỉ cảm thấy như có ngọn núiđè xuống ngực khiến lòng tắc nghẽn đến mức luống cuống.



      (6) Thành ngữ “Trâu ăn mẫuđơn”: có nghĩa là biết thưởng thức.



      Tô Mạt quan sát xung quanh, cánh cửaở hai bên đạo sảnhđóng kín, cũng có tiếng người . biết làm thế nào, đành theo cây cầu hồ nước sang bờ bên kia. hết cây cầu, vòng ra sau tấm bình phong bằng gỗ trắc, Tô Mạt mới phát cảnh tượng hoàn toàn khácở nơi này.

      Từng căn phòng khép hở cửa, tiếngđànông cười từ bên trong vọng ra. Tô Mạt lờ mờ nghe thấy có người : “Ông chủ Thượng, ngọn cỏở bên cạnh mới nhú, tôi đoán chỉ mười sáu, mười bảy tuổi thôi.”

      giọng đànông trả lời: “Cậu mắng khéo tôi là trâu già đấy à? Mới thua mấy ván muốn trả thù rồi. Mọi người xem nên phạt cậu ta thế nào? Hay là như vậy , chai Lafite, chơi hết, thế là lợi cho cậu rồi.”

      Tô Mạt lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng. có tật giật mỗi khi căng thẳng là đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn. Mặc dù vậy, vẫn nhận ra người vừa lên tiếng chính là Thượng Thuần.

      Tô Mạt nhàng đẩy cửa, bên trong lại có người phụ hoạ: “Ông chủ Thượng, dựa vào chiêu phản tướng thành quân (7) của , thằng này thành trâu rồi còn gì. Lafite mà uống kiểu đó, phải trâu uống là gì...”



      (7) Có nghĩa là cóưu thế lớn nhưng lại bị người khác đảo ngược tình thế làm cho xấu .



      Thượng Thuần lên tiếng: “Nhắc tới ngọn cỏ non này, các cậu đừng thấy bé ít tuổi mà tưởng nó dễ bảo. Đầu óc, móng vuốt nó ghê gớm lắm, mưu ma chước quỷ vô cùng nhiều, có đúng như vậy bé?”

      Trong phòng nhất thời im lặng, lòng bàn tay Tô Mạt rịn mồ hôi. nhìn qua khe cửa, vừa khéo thấy Thượng Thuần ngồi đánh mạt chược. Bên tay trái hắn là cúi thấp đầu. Tô Mạt nhìn dung mạo, chỉ thấy nửa người nghiêng của đó, mặcáo sơ mi trắng bình thường...

      Đầu óc Tô Mạt nổ tung, nghĩ ngợi, lập tức đẩy cửa. Còn chưa lên tiếng, Tô Mạt nghe thấy giọng phẫn nộ của Chung Minh ở đằng sau: “Chung Thanh, Chung Thanh, mày mau ra ngoài cho tao!”

      Bốn người chơi mạt chược và ba người ngồi bên cạnh tán ngẫu ở trong phòng đều dồn ánh mắt về phía cửa ra vào.

      Thượng Thuần đảo mắt qua Chung Minh, sau đó nhìn Tô Mạt chằm chằm. tỏ ra quen biết, tuỳ tiện câu: “Tìm em phải ? Ai đấy?”

      Sắc mặt Chung Thanh tái nhợt, bé cúi thấp đầu, lúc sau mới : “ người là chị em, người là chị họ của em.”

      “Mày còn ở đó mà lắm lời hả? Mau ra đây!” Chung Minh cất cao giọng.

      Thượng Thuần cắt ngang lời Chung Minh: “Vậy à? chị ruột và chị họ. Tôi biết trong hai người mang Tô nhưng em lại là họ Chung, vậy người họ Tô chắc chắn là chị họ của em?”

      “Vâng.”

      Bên cạnh có người lên tiếng: “Hoá ra là người quen của ông chủ Thượng. đừng , để tôi đoán thử xem nào...” Người đó làm bộ trầm tư suy nghĩ. “ trắng trẻo chắc chắn là chị ruột của Chung tiểu thư, còn người lùn hơn là chị họ. Ông chủ Thượng, tôi có đúng ?”

      Thượng Thuần cười cười. “Ngược lại có.” chỉ tay về phía cửa ra vào. “Chị họ trông giống hơn chị ruột, cứ như từ bụng mẹ chui ra.”

      Bịđámđànông chỉ trò, bàn tán như món hàng hoá. Chung Minh tức đến mức đỏ bừng mặt. muốn chửi mắng lớn tiếng nhưng lại sợ người khác nghe thấy, ảnh hưởng đến thanh danh của em . Ngoài ra, khi theo Tô Mạt lên đây, xung quanh toàn cảnh xa hoa, lộng lẫy, đám người ở đây từ cách ăn mặc đến lời , cử chỉ đều khác những người tiếp xúc hằng ngày. hiểu sao nhất thời như quả bóng xì hơn. Nhưng trong lòng rất phục, kìm được, hỏi em : “Người đàn ông đó là ai?”

      Chung Thanh vẫn cúi đầu, giọng tuy ràng: “Là... bạn trai của em.”

      Chung Minh gầm lên: “Bạn trai gì chứ, đây phải nơi mày được đến! Mày còn ít tuổi, đầu óc ngu đần, lại có mắt nên mới dễ dàng bị người ta lừa. Mau đứng dậy theo tao về nhà!”

      Chung Thanh ngồi bất động. Lúc này, Thượng Thuần mới chính thức quan sát Chung Minh, lên tiếng, từ tốn đặt quân mạt chược xuống bàn. Người ngồi bên cạnh lập tức giúp : “Chung tiểu thư phải ? Lời của khó nghe, bố mẹ dạy cách ăn lịch à? Đàn ông ở trong trong căn phòng này cần dùng tới thủ đoạn lừa gạt để cua sao? Em ông chủ Thượng là bạn trai của ta, quan hệ nam nữ vốn là hai bên tự nguyện đến với nhau. Chúng tôi ai cũng thẳng thắn, câu, chúng tôi lừa phụ nữ mà là sợ bị phụ nữ lừa.”

      người khác ngâm nga: “Tiểu hoà thượng xuống núi khuất thực, hoà thượng già dặn dò, đàn bàở dưới núi đều là hổ cái...”

      Đámđàn ông cười ha hả. “Ông chủ Thượng, phải dè chừng đám hổ cái lao vào đấy!”

      Chung Minh biết để mặt mũi vào đâu nên càng tức giận. lập tức lao đến, tát Chung Thanh. Chung Thanh ôm mặt, trừng mắt với chị . Đám đàn ông lại cười hì hì xem trò vui.

      Tô Mạt vội kéo tay Chung Minh. “Đừng gây chuyệnở đây.” nhìn Thượng Thuần, : “Thượng tiên sinh, tôi có thể chuyện riêng với được ?”

      thể.” Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và bộ dạng ràng rất tức giận nhưng vẫn khó che giấu vẻ thuỳ mị, dịu dàng trời sinh của Tô Mạt, giọng điệu của Thượng Thuần bất giác dịu mấy phần. “ chuyện riêng thôi, làm việc khác có thể thương lượng. Nóiđi, muốn bàn chuyện gì?” Lúc này, hắnđã bỏ bẵng vụđánh bài, chỉ nhìn chằm chằm Tô Mạc. Sau đó, cầm ly rượu bàn lắc , thỉnh thoảng uống ngụm.

      Tô Mạt vốn định nhẫn nại chuyện tử tế với Thượng Thuần nhưng bị chiếu tướng đến mức toàn thân thoải mái. vừa chán ghét vừa bất lực, chỉ còn cách nhìn chỗ khác, hít hơi sâu rồi : “Thượng tiên sinh, có gia đình, còn em tôi chỉ là trẻ vị thành niên, hai người hợp nhau. Tuy con bé cao tới 1m7 nhưng tư duy vẫn là đứa trẻ, rất non nớt. Em tôi nhất thời kích động, bị mờ mắt cũng có thể thông cảm, nhưng lớn hơn con bé mười mấy, hai mươi tuổi, đời nào chưa từng gặp qua? Em tôi thể kiềm chế, còn là người trưởng thành, có khả năng kiểm soát bản thân. Sau này, đừng gặp em tôi nữa.”

      Tô Mạt xong, Thượng Thuần cũng uống hết ly rượu. giơ tay bảo người rót thêm. vừa định lên tiếng, Chung Thanh cướp lời: “Đây là việc của em, là chuyện riêng của em và ấy, các chị đừng can thiệp!”

      Chung Minh lại định xông lên đánh em , Tô Mạt liền kéo tay , với Thượng Thuần: “Chung Thanh còn tuổi nên hiểu biết. Tôi tin Thượng tiên sinh nhất định hơn em tôi.”

      Thượng Thuần cười cười. “Lời của em , chắc cũng nghe thấy. bé còn ít tuổi nên tôi nhẫn tâm cự tuyệt khiến lòng tự trọng của bé bị tổn thương.” Giọng điệu của rất từ tốn. “ khi muốn chuyện với tôi, chắc cũng nên để tôi biện giải cho mình. Hôm nay, tôi cùng bạn bè vui chơi giải trí nên tâm trạng tồi. Các xông vào đây gây chuyện ầm ĩ, Tô tiểu thưà, nể mặt , tôi mới đuổi các ra ngoài. Người xưa rất đúng, lên tiếng chỉ nên ba phần, gặp người đừng tuyệt tình quá, nếu , sau này khó tránh khỏi ngượng ngùng, thấy có đúng ?”

      vừa dứt lời, lập tức có người phụ hoạ, giọng điệu vô cùng mờ ám: “Ông chủ Thượng đúng là người giàu tình cảm, lâu rồi mới gặp nhau, quả nhiên thể lực của ngày càng dồi dào.”

      Thượng Thuần nghe vậy liền phì cười. vẫn rời mắt khỏi Tô Mạt, thấy gương mặt ửng đỏ, vành tai cũng hồng, trong lòng bất giác rung động. định uống rượu, đột nhiên giọng đàn ông nóng, lạnh vang lên: “Ông chủ Thượng muốn tự biện giải, đáng tiếc chuyện này dễ giải thích. bé kia xem ra vẫn là trẻ vị thaàn niên, cần hỏi cho ràng. Nếu bé chưa đến mười bốn tuổi đúng là vô cùng phiền phức. Đừng tự biện giải, cho dù mời luật sư biện hộ cũng chưa chắc giải thích được ràng.” Người đó ngồi ở đầu sofa, ta im lặng từ đầu đến giờ, cũng thấy chơi bài, như chỉ có hứng thú uống rượu.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Type: Mai Quỳnh
      Chương 4: Đối đầu
      Thượng Thuần hơi biến sắc mặt, ràng kỵ về chủ đề này. đợi người khác lên tiếng thay, ngoảnh đầu, trừng mắt với người vừa phát ngôn, “hừ” tiếng lạnh lùng. “Ông chủ của cậu còn chưa lên tiếng, ai bảo cậu “đánh rắm”?”

      Tô Mạt ngờ có người hộ chị em , trong lòng rất cảm kích. Khi đưa mắt về đầu sofa, Tô Mạt lập tức nhận ra, ngườiđó là luật sư Châu Viễn Sơn.

      Tô Mạt có phần kinh ngạc, trong lòng thoáng bất an. Sao Châu Viễn Sơn lại có mặt ở đây, chơi bời với những người này? Vừa nghĩ, vừa đảo mắt lượt. Xung quanh bàn mạt chuợc có hai người chơi, thỉnh thoảng tham gia vài câu. Bọn họ ràng xa lạ với trò này của Thượng Thuần. Còn có người từ đầu đến cuối im lặng. Người này ngồi đối diện cửa ra vào, hàng bình phong đặt ở giữa, che mất tầm nhìn từ bên ngoài. Từ lúc vào phòng, Tô Mạt dành toàn bộ chú ý vào Chung Thanh và Thượng Thuần nên để ý đến ta.

      Bây giờ nhìn kĩ, Tô Mạt bất giác toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Vương Cư An tay kẹp điếu thuốc lá, ngồi tưạ vào thành ghế, nhìn quân mạt chược ở bàn. Ngẫm nghĩ lúc, bỏ ra bài “vạn tử”, sau đó mới lên tiếng: “Đại luật sư Châu nhà chúng tôi nổi tiếng là người hay sinh , cậu ta bắt được ai “vặt” người đó theo thói quen nghề nghiệp. Vặt hết lông người ta, cậu ta mới hài lòng. Vì vậy mong ông chỉ Thượng đừng chấp nhặt.”

      Nghe câu này, Thượng Thuần thầm chửi “đồ khốn kiếp” nhưng bề ngoài vẫn nhếch miệng cười. “Lông gì chứ, tôi đâu có tức giận, chỉ là người của Vương Tổng ngông nghênh như vậy, chứng tỏ ông chủ quản nghiêm.”

      Vương Cư An cười cười. “Ông chủ Thượng, người như chúng ta, xung quanh toàn là loại vuốt đuôi nịnh bợ. Để người hay sinh bên cạnh, có tác dụng đề cao tinh thần khiến chúng ta đến nỗi đắc ý mà quên mực thước.” đợi đối phương tiếp lời, ta quay sang Châu Viễn Sơn, : “Luật sư Châu, chú “bới lông tìm vết” tôi làm gì, chú cũng xem ông chủ Thượng của chúng ta là nhân vật thế nào. Chú uống nhiều nên đầu óc ngu ngơ rồi hay sao? Chẳng biết lớn gì cả.” Châu Viễn Sơn định lên tiếng, liền thấy sếp trừng mắt, Vương Cư An lại : “Uống nhiều rồi ra ngoài hít thở khí trong lành, đừng ở đây chọc mạch nữa.”

      Châu Viễn Sơn lại tựa vào sofa, liếc qua trẻ cúi thấp đầu và người phụ nữ đứng cách đó xa. Dáng vẻ mong manh của Tô Mạt toát ra vẻ đáng thương và quật cường. ta bất giác thở dài, rút bao thuốc và bật lửa từ trong túi áo, đứng dậy, ra ban công hóng mát.

      Bầu khí trong phòng trở nên ngượng ngập, những người khác cũng tiện lên tiếng. Tô Mạt định kéo Chung Thanh ra về nhưng Chung Thanh lại nhìn Thượng Thuần chằm chằm, chịu đứng dậy.

      Thượng Thuần rất khó chịu nhưng thể thể . Nhân cơ hội này, nở nụ cười lạnh lùng. “Tô tiểu thư, cũng thấy đấy, em họ muốn , liệu có thể bắt ép? Tất nhiên là , bởi vì con bé cầu cứu tôi...” ném ra quân bài, tiếp: “Có chuyện nên làm , nếu đàn bà tự cởi quần, sẽ có thằng đàn ông nào cưỡng ép. tưởng tất cả đàn ông đều thích chơi trò cưỡng hiếp hay sao? Vì vậy trong chuyện này, có tư cách để thương lượng với tôi. nên thuyết phục em gái trước, bảo con bé nên thắt chặt đai quần một chút…” Thượng Thuần từ tốn đưa một điếu thuốc lên miệng, lập tức có người châm lửa giúp hắn. Hắn nheo mắt, hít một hơi, sau đó nhẹ nhàng đẩy quân bài về phía trước. “Vừa mất tập trung một cái là đụng phải “hoa nở”. Xem ra tài vận của ngày hôm nay tránh xa tôi rồi.”

      Lúc này, Chung Thanh đã đỏ mặt, viền mắt ngân ngấn nước nhưng bé vẫn ́ kìm nén. Cuối cùng, bé cất giọng nghẹn ngào: “Thượng Thuần, câu nói vừa rồi của có ý gì? Trước đây chưa từng nói những lời này, biết… biết…”

      Thượng Thuần ngoảnh mặt cười với Chung Thanh. “Tôi biết gì? Em thử nói xem nào?”

      Chung Thanh ́ gắng nín nhịn để bật khóc. “Em… em…” Trước mặt nhiều người, thể thốt ra miệng. Do dự một lúc, mới lí nhí: “Trước đây từng nói… thích em. Bây giờ em… chúng ta có con, lại…”

      Thượng Thuần giống như bừng tỉnh: “Nha đầu, em có chắc chắn đứa con là của tôi? Hay là vậy , em muốn sinh thì cứ sinh, sau khi đứa trẻ ra đời, chúng ta sẽ xét nghiệm. Nếu đúng là con của tôi, tôi sẽ nuôi dưỡng. Dù sao tôi cũng đầy con, nuôi thêm một đứa cũng chẳng sao. Còn , tôi làm người tốt đến cùng, tiện đường đến trường xin nghỉ đẻ giúp em. Trường Nhất trung phải ? Trường này nổi tiếng lắm đấy.”

      Chung Minh như muốn nhảy dựng lên. “ đừng mơ, em gái tôi còn học, thể giữ đứa bé này. đừng giở trò làm tổn hại danh dự của em gái tôi!”

      Tôi Mạt kéo Chung Thanh về phía mình, cất giọng run run hỏi em họ: “ ta đã nói rõ ràng, em còn cầu xin ta? Bây giờ em vẫn còn trông chờ vào ta? Em có thể trông chờ điều gì?”

      Bờ vai Chung Thanh run rẩy, cắn chặt môi, cho đến khi xuất hiện vệt máu mờ mờ, đột nhiên đứng dậy, hất tay Tô Mạt, ra ngoài.

      Thượng Thuần vẫn thản nhiên như : “Muốn đến thì đến, muốn thì , đây là nhà của các hay sao?”

      Hắn đứng dậy, đến trước mặt Chung Thanh, giơ tay ̣nh giúp lau nước mắt. Chung Minh ngăn hắn lại: “ đừng chạm vào em gái tôi!”

      Thượng Thuần liếc nhìn Chung Minh. “Thấy con bé khóc, tôi lại mềm lòng, nỡ thả nó .”

      Chung Minh túm chặt tay em gái, như thể sợ người khác cướp mất. trừng mắt với Thượng Thuần. “Rốt cuộc muốn gì?”

      Thượng Thuần nhả một làn khói, giơ ngón tay kẹp điếu thuốc lá về phía Chung Minh. “Hỏi hay lắm, nha đầu này có thể nhưng phải để một người chị ở lại. một, ở một, rất công bằng, đúng ?”

      Tô Mạt giật mình, vội vàng đứng chắn trước Chung Minh. ́ gắng bình ổn tâm trạng rồi mới lên tiếng: “Thượng tiên sinh, sự việc ngày hôm nay chúng tôi cũng có điểm đúng. Nhà em họ tôi gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, xưởng may bị người ta phá bỏ, cậu tôi bị gãy chân, giờ vẫn nằm giường bệnh, thể lại bình thường, Chung Thanh lại như vậy… là người lớn, có lòng khoan dung, độ lượng, xin hãy để chúng tôi . Tôi đảm bảo từ nay về sau Chung Thanh sẽ gây phiền phức cho …”

      Thượng Thuần cắt ngang: “Buồn cười thật đấy! Một con nha đầu thì có thể gây phiền phức gì? Thượng Thuần tôi phải sợ nó sao?” Hắn cười khẽ, cúi đầu nhìn Tô Mạt. “Tôi thấy rất vừa mắt, tính cách cũng dễ chịu. Tôi rất thích quan hệ với những người có tính cách dễ chịu. Đặc biệt là phụ nữ, nên dịu dàng một chút, có văn hóa một chút, đừng kiểu động tí là quang quác cái mồm, nói đúng ?” Hắn ghé sát, nhả khói vào mặt Tô Mạt, thầm thì từng từ một: “ hợp khẩu vị của tôi như vậy… chi bằng ở lại… Hoặc để tôi dẫn em họ đến trường xin nghỉ đẻ, rồi cử người thăm cậu , xem ông già đó có khỏe .”

      Tô Mạt trừng mắt nhìn Thượng Thuần, tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Ý nghĩ vung tay cho hắn một cái tát dấy lên trong đầu nhưng biết hậu quả của việc đắc tội với tên “nhị thế tổ (8-) ” này nghiêm trọng đến mức nào. do dự cân nhắc hành động tiếp theo, Tô Mạt đột nhiên nghe thấy Vương Cư An cười khẽ một tiếng. “Ông chủ Thượng, gần đây khẩu vị của ngày càng kỳ quặc khiến tôi thể khâm phục.”



      (8-) Nhị thế tổ: chỉ con cháu của những người có quyền thế và tiền bạc.



      Tô Mạt kìm được, liền quay đầu. Vương Cư An tựa vào thành ghế hút thuốc, bộ dạng như xem trò vui. nhận ra ý tứ của ta.

      Thượng Thuần hơi ngẩn người, ngoảnh mặt về phía Vương Cư An. “Người em, câu nói của cậu có ý gì?”

      Vương Cư An nhả một vòng tròn khói thuốc, quan sát Tô Mạt qua làn khói thuốc: “Tô tiểu thư, năm nay bao nhiêu tuổi?”

      Tô Mạt ngớ người nhưng vẫn trả lời: “Hai mươi tám.”

      Vương Cư An gật đầu, quay sang Thượng Thuần, nói: “Gần đây tôi càm thấy khẩu vị là thứ rất khó hầu, khi đã ăn nhiều đồ ngon, nhìn đồ kém một chút là muốn ăn. Ví dụ con người tôi, chỉ thích đàn bà ngoài hai mươi một chút. Nhỏ tuổi quá, tôi chịu thôi. Lớn tuổi quá, như bắp cải già để đông lạnh, nhai mỏi răng…” ta cười. “Ông chủ Thượng, cũng ngại mỏi răng, bị ợ chua sao?”

      Nghe câu này, Thượng Thuần bất giác sinh nghi. Hắn kìm được, lại một lần nữa nhìn Tô Mạt từ đầu đến chân vẻ dò xét. Hắn đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này rất bình thường, ngoài làn da trắng trẻo, mịn màng, các nét chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà thật kỳ lạ, sao trong lòng hắn luôn vương vấn hình bóng của như bị ma ám?

      Thượng Thuần càng nghĩ càng cảm thấy mất tự tin. Ngoài tiền bạc và quyền lực, đàn ông sợ nhất bị người khác bàn luận phương diện kia của ta có vấn đề, tiếp theo là sợ người khác chế nhạo con mắt nhìn phụ nữ của ta. Đám người ở trong căn phòng này đều là tay chơi lõi đời. Thượng Thuần nhất thời mất mặt, đành cười giả lả: “Có gì đâu, tôi thấy em ở đây buồn chán nên giỡn với mấy gái này cho vui. Tôi thực sự nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, răng lợi tôi cũng tương đối kém.” Tuy ngoài mặt hắn nói vậy nhưng trong lòng vẫn ấm ức nên đâu có chuyện dễ dàng thả người. Ít nhất hắn cũng phải xả giận rồi tính sau.

      Thượng Thuần cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, hắn búng tàn thuốc lá xuống giày, sau đó nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư, tôi làm sợ đấy chứ? Thật ra muốn ở lại cũng được. Giày tôi hơi bẩn, phiền giúp tôi lau sạch.”

      Mấy người đàn ông đờ ra. Chung Minh khẽ kéo áo Tô Mạt, gương mặt vô cùng căng thẳng. ngoảnh đầu, trừng mắt với Thượng Thuần. “Để tôi lau, lau xong, hãy thả cho chúng tôi !”

      Thượng Thuần chẳng thèm nhìn Chung Minh. “ có xứng ?”

      Chung Thanh ngẩng đầu nhìn Thượng Thuần, há miệng nhưng thể thốt ra một từ, bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Sau đó ngoảnh mặt chỗ khác, cuối cùng nước mắt cũng rơi.

      Tô Mạt hỏi: “Có phải nếu tôi làm theo lời , chúng tôi có thể ra về? Hơn nữa, sau này được đụng đến Chung Thanh. Ngoài ra, chúng tôi cũng muốn nghe bất cứ tin đồn nào liên quan đến em họ tôi.”

      Thượng Thuần “hừ” một tiếng. “Nhớ lau bằng tay sẽ sạch hơn.”

      Trong phòng ai lên tiếng, bốn bề vô cùng tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng cười nói ở bên ngoài, thậm chí còn cả tiếng dao dĩa va vào bát ̃a lách cách. Những thanh này nối tiếp nhau thành một khối lạnh lẽo khiến Tô Mạt dần cảm thấy chịu nổi ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ đầu. Luồng sáng như tập trung lại, bao trùm người khiến trán nóng rực như bị sốt. Lòng bàn tay Tô Mạt rịn mồ hôi, người như tan chảy dưới ánh đèn.

      Tô Mạt cuộn chặt bàn tay rồi từ từ thả lỏng. Sau đó, trầm mặc ngồi xổm xuống. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm.

      Thượng Thuần ra hiệu người ở cạnh rót rượu. Hắn vừa uống vừa cúi đầu quan sát Tô Mạt. “ tồi, trước đây Tô tiểu thư làm ô sin ở nhà tôi cũng kính nghiệp như vậy. hãy tiếp tục duy trì, ́ gắng lên.”

      Tô Mạt im lặng, động tác máy móc, bàn tay ngừng run rẩy, viền mắt nóng ran. Dù ́ gắng giữ bình tình nhưng vẫn thể kiếm chế bản thân. ngổi xổm ở đó biết bao nhiêu lâu, thời gian cũng như máu trong người đều đông cứng, đầu óc và cơ thể dần tê liệt. Cảm giác nhức nhối tiếp tục lan tỏa đến tứ chi rồi thâm nhập vào ́t tủy và lục phủ ngũ tạng.

      Cuối cùng, Thượng Thuần nói: “Được rồi.”

      Tô Mạt từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào Thượng Thuần. “ hãy ghi nhớ hai điều đã nhận lời tôi.”

      Thượng Thuần chau mày. “Tôi nhận lời chuyện gì?” Hắn như nghĩ ra một việc: “Trước đây tôi giúp , đâu có đưa ra điều kiện với . Sau đó thì sao? dám giở trò trước mặt tôi. Tô tiểu thư, làm người nên quá khôn lỏi.”

      Thấy Thượng Thuần giở trò lật lọng, đầu óc Tô Mạt như muốn nổ tung, sống lưng toát mồ hôi lạnh. Tô Mạt nghĩ thầm: “Ăn nói mềm mỏng chẳng có tác dụng với đám người này. Bọn họ đã có ý ̣nh gây khó dễ cho mình, chắc chắn sẽ buông tha. Vậy mà mình như con ngốc, xuống nước hạ giọng để người ta lừa gạt.”

      vô cùng phẫn nộ, cất giọng run run: “ sai rồi, con người tôi đâu có thông minh, nếu , tôi đã chẳng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.” Nói đến đây, ngọn lửa trong lòng bùng cháy dữ dội, giơ tay túm ̉ áo Thượng Thuần. “Tôi nói cho biết, đừng thấy tôi yếu mà cho rằng tôi dễ bắt nạt. Phải, tôi chỉ có cái mạng hèn mọn này, cậu tôi coi tôi như con gái, tôi cũng coi Chung Thanh như em gái của mình. Sau này, bọn họ mà thiếu một sợi tóc, tôi sẽ tha cho . Dù phải bỏ cả mạng sống, tôi cũng sẽ tìm lũ người khốn kiếp các tính sổ…” Nói đến đây, Tô Mạt đẩy mạnh Thượng Thuần. Hắn kịp đề phòng, lảo đảo, va vào cái bàn ở phía sau. Cả phòng sững sờ, một ai đỡ hắn.

      Vài giây sau, đám đàn ông mới ̣nh thần, vội vàng giơ tay đỡ Thượng Thuần, đồng thời lên tiếng khuyên nhủ: “Ông chủ Thượng, ta là loại phụ nữ hiểu biết, đừng chấp, sự việc đồn ra ngoài sẽ bị người đời chê cười. Hôm nay uống nhiều rượu, xảy ra chút hiểu nhầm, có gì bỏ qua…”

      Thượng Thuần đanh mặt, nghiến răng, nhìn trừng trừng Tô Mạt. Tô Mạt vẫn run rẩy nhưng vẫn nói rõ từng từ: “ hãy nhớ kĩ lời tôi nói ngày hôm nay.”

      Ba chị em gái cúi thấp đầu ra ngoài, một ai lên tiếng. Xong chuyện, Tô Mạt mới thấy sợ. Chung Minh rất hả dạ. Chung Thanh nghĩ mãi mà hiểu: “Tại sao một người đàn ông trước đó rất trưởng thành và chững chạc lại thay đổi nhanh đến vậy?”

      Tô Mạt như đọc được suy nghĩ của em họ, ngoảnh mặt nhìn Chung Thanh, cất giọng cứng rắn: “Sáng mai tới bệnh viện, chuyện này thể kéo dài.”

      Chung Thanh vẫn im lặng. Chung Minh tức giận bóp cánh tay em gái, Chung Thanh mới lẩm bẩm: “Trước đây ấy như vậy. ấy tinh tế, phong độ, đối xử với em rất tốt, cũng bao giờ nói những lời như vừa rồi…”

      Chung Minh lập tức giơ tay gõ vào đầu em gái. “Tên khốn đó muốn chơi mày, đương nhiên hắn phải đối xử tốt với mày. Lẽ nào hắn nói thẳng, hắn muốn ngủ với mày? Đúng là có đầu óc.”

      Chung Thanh đột nhiên bịt tai, hét lớn: “ phải vậy, phải như chị nói, nhất ̣nh do các chị chạy đến quấy rối nên ấy cảm thấy mất mặt…”

      Tô Mạt dừng bước, kéo hai tay em họ: “Thanh Thanh ngày mai em phải tới bệnh viện. Những chuyện chưa hiểu, sau này có thể nghĩ tiếp nhưng cái thai ở trong bụng thể chần chừ. Lời chị nói bây giờ lọt tai em, chẳng phải vì có căn cứ, mà do em thiếu kinh nghiệm sống. Em hiểu chị nhưng chị có thể nhìn thấu con người em, bởi vì chị đã trải qua độ tuổi của em. Đúng vậy, độ tuổi này là độ tuổi dở dở ương ương, em tưởng em hiểu biết mọi chuyện nhưng thật ra em chẳng hiểu gì cả. Em tưởng em thông minh, hiểu rõ hiện thực và tình nhưng thực tế, trong mắt người khác, em chỉ có hai chữ, đó là: ngu xuẩn.”

      Chung Thanh câm nín nhưng cuối cũng vẫn tỏ ra phục: “Chị nói em ngu xuẩn? Vậy mà chị còn lau giày cho người ta. Đây gọi là gì? Im lặng hơn người?”

      Chung Minh vội cắt lời: “Chẳng phải vì mày nên chị ấy mới phải làm vậy sao hả?”

      Tô Mạt để bụng, chậm rãi lên tiếng: “Ba mươi năm bờ đông, ba mươi năm bờ tây (9) , hôm nay chị lau giày cho ta, biết chừng một ngày nào đó, ta sẽ cầu xin được đánh giày cho chị.” Nói đến đây, đột nhiên nhớ ra một vấn đề, liền thò tay vào túi áo, mới phát hiện ngoài chìa khóa nhà, chẳng có gì cả. Tô Mạt hồi tưởng, hình như đã ném phong thư đó vào túi đồ mua ở siêu thị. Vừa rồi gây ầm ĩ một trận, đã để quên túi đồ ở Nam Uyển.



      (9) Cách nói “Ba mươi năm bờ đông, ba mươi năm bờ tây” xuất phát từ thực tế sông Hoàng Hà ổn ̣nh, thường đổi dòng. Một nơi nào đó trước đây nằm ở phía đông dòng sông, bởi vì Hoàng Hà đổi dòng nên sau trở thành phía tây. Câu này có nghĩa là sự đời biến hóa vô thường, khó có thể dự liệu.



      Tô Mạt đương nhiên dám quay lại tìm túi đồ, chỉ thầm cười khổ, đúng là bị báo ứng, vừa rồi nhất thời phẫn nộ ăn to nói lớn, ai ngờ tự mình chặn đứng lối thoát của mình.

      Gió đêm lạnh lẽo, đường phố vắng tanh. Ba gái dọc theo đường cái một đoạn khá xa mà vẫn bắt được xe.

      Con đường phía trước mờ mịt, Tô Mạt giống như ở trong giấc mơ. Sau khi tỉnh mộng, tự hỏi mình, điều gì chờ đợ ở phía trước?

      có câu trả lời, Tô Mạt đột nhiên nhớ đến thời đại học. Bạn cùng phòng nổi hứng, xem bói một ông thầy nghe nói rất cao siêu. Lúc đó, chìm đắm trong chuyện đương với Đồng Thụy An, muốn nhưng lại dám, sợ bị thầy bói nói những điều chẳng lành.

      Bạn cùng phòng hỏi : “Rốt cuộc việc biết trước số phận khiến con người sợ hãi hay là tương lai biết trước khiến con người lo lắng hơn?”

      Câu trả lời của yếu ớt và tùy hứng: “Tớ thà chẳng biết gì cả, sống ngày nào hay ngày ấy.”

      Nếu là giờ, Tô Mạt vẫn xem bói. Nhưng có thể nói với bản thân: bất kể tương lai như thế nào, đều chuẩn bị sẵn tinh thần, dốc hết sức lực.

      Đằng sau xuất hiện một luồng sáng cắt ngang đêm tối. Tiếng động cơ ô tô mỗi lúc một gần. Chiếc xe vượt lên trước Tô Mạt, bấm một hồi còi rồi dừng lại. Ba chị em hoảng hốt nhưng ngay lật tức nhìn thấy Châu Viễn Sơn xuống xe, tay xách túi đồ mua ở siêu thị. ta đến bên Tô Mạt. “Tô tiểu thư, hình như quên cái này.”

      Tô Mạt cầm túi đồ, vội vàng cảm ơn. Châu Viễn Sơn rút tờ danh thiếp, đưa cho . “Nếu gặp chuyện gì, có thể gọi vào số điện thoại ở đó tìm tôi. Tôi chắc chắn sẽ giúp được nhưng thêm một người là thêm một biện pháp, giúp nghĩ cách cũng tốt.”

      phải người thân hay bạn bè, ta đối xử với như vậy cũng phải dễ dàng. Tô Mạt rất cảm động, ̣nh nói cảm ơn nhưng lại thấy từ “cảm ơn” có phần miễn cưỡng, thế là ́ nở nụ cười. Tô Mạt cúi đầu nhìn vào túi đồ, quả nhiên phong thư nằm trong đó. Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, bột miệng: “Luật sư Châu, sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt cũng biết chừng.”

      Châu Viễn Sơn cười cười, tuy hiểu ý của Tô Mạt nhưng ta lên tiếng hỏi mà quay người lên xe. Ô tô chuyển bánh chưa bao lâu, Châu Viễn Sơn nghe thấy Vương Cư An ngồi ở ghế sau lên tiếng hỏi: “Tôi hơi hiếu kỳ, với tính cách của chú, sao có thể làm luật sư? Gặp người nào đáng thương cũng muốn giúp đỡ, chú nhận vụ án kiểu gì?”

      Châu Viễn Sơn tập trung lái xe, từ tốn nói: “Con người sống đời nhiều khi thể làm chủ bản thân. Phàm là việc dễ như trở bàn tay, làm nhiều sẽ khiến tôi an lòng.”

      Vương Cư An cho rằng suy nghĩ của ta rất ấu trĩ liền phì cười.

      Châu Viễn Sơn lại nói: “Trong buổi tối hôm nay, người nổi lòng thương hại đâu chỉ có một mình tôi.”

      Vương Cư An tựa người vào thành ghế, nhắm mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chú lái xe chậm thôi, hôm nay tôi uống nhiều nên đầu óc quay cuồng.”


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Mai Quỳnh

      Chương 5: Giải thoát

      Vài ngày sau, Tô Mạt nhờ bức thư tuyển dụng được nhận vào làm việc tại văn phòng tổng giám đốc (1) của tập đoàn An Thịnh.

      (1) bộ phận gồm các trợ lý và thư ký nhận chỉ thị trực tiếp từ chủ tịch và tổng giám đốc.

      Những người khác phải trải qua vô số cuộc phỏng vấn khó khăn, trong khi Tô Mạt cần bất cứ cuộc kiểm tra, thẩm định nào, Chủ nhiệm văn phòng Phó Lệ Lợi liếc qua phong thư Tô Mạt đưa, câu: “Ờ, tôi biết chuyện này, kỹ sư Vương dặn trước.” xong, ta đưa Tô Mạt vào trong.

      Kỹ sư Vương mà Chủ nhiệm Phó nhắc tới chính là bà Vương Á Nam, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn.

      Nhiều năm trước, Vương Á Nam và người trai cùng nhau tạo dựng nghiệp, khởi nghiệp từ việc chế tạo và tiêu thụ sản phẩm điện tử. Sau khi bố Vương Cư An qua đời. Vương Á Nam ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn. Bà xuất thân từ ngành kỹ thuật, trướcđây từng làm việc tại doanh nghiệp lớn. Từ nhân viên kỹ thuật đến kỹ sư, cho tới sau này chuyển sang làm kinh doanh, bà vẫn thích người xung quanh gọi là “kỹ sư Vương”, chứ phải “Vương Tổng” hay “Chủ tịch”. Cách gọi này khiến con người bà càng có vẻ trí thức chứ có vẻ bề ngoài hời hợt như những doanh nhân khác.

      Tô Mạt làm trợ lý bình thường ở văn phòng tổng giám đốc mấy ngày. Trong thời gian đó, chỉ gặp Vương Á Nam lần. Lúc bấy giờ, Vương Á Nam cùng đám ngườiđi vào văn phòng bên trong. Trông bà trẻ hơn tuổi , bước và động tác dứt khoát, dáng vẻ hiên ngang, luôn nhìn thẳng. Cả văn phòng tổng giám đốc im lặng như tờ trong giây lát. Chủ nhiệm Phó đứng dậy chào hỏi trước tiên. Sau đó chị ta giới thiệu: “Kỹ sư Vương, Tô tiểu thư chính thức làm từ thứ Hai tuần này.”

      Vương Á Nam nhớ ra Tô Mạt, bà chậm lại, dõi theo động tác tay của cấp dưới. Lúc này, bà mới nhìn thấy Tô Mạt. Sau đó, bà mỉm cười gật đầu với rồi vào phòng. Cho đến khi cánh cửa văn phòng khép lại, khí căng thẳng mới từ từ tan biến. Tô Mạt ngồi xuống ghế, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

      Khoảng thời gian tiếp theo, mọi ngườiđều hết sức bận rộn, còn Tô Mạt chẳng có việc gì để làm ngoài việc tìm hiểu chuyên mục OA (2) .

      (2) OA (viết tắc củaOffice Automantion): tựđộng hoá văn phòng.

      phải Tô Mạt chịu làm việc mà là các đồng nghiệp tỏ ra quá khách sáo. Việc vặt vãnh cần phiền đến , dự án quan trọng cho động tới.Đáng tiếc ở văn phòng tổng giám đốc, ngoài việc vặt vãnh, đều là việc đại liên quan đến phương hướng phát triển của tập đoàn. Khác với các phòng ban như Hành chính, Nhân ... nơi này tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo cấp cao. chỉ được nghe tên các dự án từ miệng đồng nghiệp, còn về triển khai cụ thể, hoàn toàn hay biết. Với hệ thống tài liệu máy tính, quyền hạn được xem của là thấp nhất.

      Quá khách khí dẫnđến xa cách và lập, Tô Mạt là “lính nhảy dù (3) ” được lãnh đạo điểm danh nhưng là tiểu tốt, quan trọng, hơn nữa quá trình “nhảy dù” tương đối kỳ quặc, đến bản thân cũng khó tránh khỏi nghi ngờ, biết có thể duy trì công việc “từ trời rơi xuống” này trong bao lâu.

      (3) Lính nhảy dù: ý chủ nhờ mối quan hệ, vào công ty bằng “cửa sau”.

      Ngẫm nghĩ lại, Tô Mạt cảm thấy bây giờ thể theo con đường cũ của nhân viên mới, nghĩ là hạ thấp bản thân, chịu khó làm chân chạy vặt để lấy lòng cácđồng nghiệp. phải khinh thường bọn họ mà là có nhiều thời gian, hơn nữa, lá bài nằm trong tay lại quá yếu thế. Nếu những người xung quanh tỏ ra lạnh nhạt với , càng lạnh nhạt với họ, ít nhất để bọn họ nhìn thấu hoàn cảnh của . Còn bước tiếp theo nên làm thế nào, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

      Vài ngày sau, cuối cùng Tô Mạt cũng được phân công công việc.

      Buổi chiều hôm nay diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị mỗi quý lần. Nhiệm vụ Tô Mạt nhậnđược là pha cà phê cho người tham gia cuộc họp.

      Lúc bị gọi vào bên trong, cuộc họp sắp kết thúc. Ban nãyở ngoài, lờ mờ nghe thấy tiếng cãi nhau ỏm tỏi trong phòng hội nghị, thậm chí tiếng người phát biểu sau to hơn người trước. Tô Mạt vừa gõ cửa, bên trong hoàn toàn im lặng.

      Lần đầu tiên chuyện với Tô Mạt, Vương Á Nam tỏ ra vui vẻ: “Trợ lý Tô, đây là gì vậy?”

      Tô Mạt nghĩ thầm, chẳng phải bà sai tôi pha cà phê hay sao? đáp: “Là cà phê ạ.”

      Vương Á Nam cầm chiếc cốc sứ, hất cằm về bên tay trái. “ pha cho Vương Tổng của các là được rồi. Người già như chúng tôi chỉ quen uống trà.”

      Tô Mạt ngẩng đầu, liền bắt gặp Vương Cư An ngồi ở đó, nhìn chằm chằm. Thần sắc của ta lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, ánh mắt u tối. Tô Mạt đoán, tro tàn của cuộc tranh cãi vẫn chưa tiêu tan, bây giờ Vương Á Nam lại đổ thêm dầu vào lửa.

      Tô Mạt bị ta chiếu tướng đến mức hơi sợ hãi. Ngập ngừng vài giây, về phía Vương Cư An, đổ cà phê vào cốc của ta.

      Thời gian này Vương Cư An bận Canada thu xếp cho con trai, sau đó lại tới tỉnh ngoài công tác. Kể từ buổi tối ở Nam Uyển, hai người chưa gặp lại nhau. Tất nhiên ta cũng biết chuyện Tô Mạt làm ở đây.

      Khói từ ly cà phê bốc nghi ngút, Vương Cư An thu hồi ánh mắt, cười cười với ruột. “ cũng là...” ta ngừng lại. “... tốn công sức quá.”

      Vương Á Nam cầm cốc, uống ngụm trà, từ tốn lên tiếng: “Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho .” Bàn tay giũ nắp cốc trà của bà vẫy vẫy về phía trước. “Các chú, các bác có mặt ở đây đều chứng kiến trưởng thành. Lúc An Thịnh thành lập, mới học cấp hai, cây cầu mà bọn họ qua còn nhiều hơn đường . Tuổi trẻ khí vượng là chuyện tốt nhưng cũng cầnở mức độ vừa phải. Nếu nhiều quá, sắc bén bộc lộ ra bền ngoài, trong mắt có người khác khiến các bậc tiền bối thất vọng, có tâm, có đức, nghiệp khó thành...”

      Vương Cư An tựa người vào thành ghế, trả lời lấy lệ: “Vâng, cháu còn trẻ tuổi, hiểu đời, luôn nhìn xa trông rộng, suy nghĩ thấu đáo hơn. dạy bảo rất đúng.” đảo mắt lượt, đột ngột chuyển chủ đề: “Nếu cháu cẩn thận mà đắc tội với người khác, chết đến nơi cũng chẳng hay...” Thấy Vương Cư An cố ý xuyên tạc lời của bà vẻ thách thức, Vương Á Nam bực bội nhưng vừa định lên tiếng, bà liền nghe thấy tiếng cười chế giễu của cháu trai: “Các vị ở đây đều là “lão tướng” sống lâu “sa trường”, cháu có kiến thức và kỹ thuật, cũng chẳng giỏi giang bằng ông già nhà cháu và các vị ngồi ở đây lúc còn trẻ. Những chuyện khác cháu học nổi nhưng cháuđược di truyền tính cách thẳng thắn từ ông già nhà cháu. Cháu hành xử luôn nhằm vào việc chứ nhằm vào con người, xong là quên ngay. Vì vậy vừa rồi có câu nào mạo phạmđến các vị ngồi ở đây, xin đừng để bụng. Các vị đáng phải tức giận và hao tổn tinh thần vì hậu bối.” ta vừa dứt lời, mọi người đều cất lời khách sáo, nịnh bợ, bầu khí căng thẳng và tâm tư u ám của cuộc tranh cãi vừa rồi vơi ít nhiều.

      Tô Mạt thu dọn xong đồ uống trà, quay người ra ngoài, nhàng đóng cửa phòng hội nghị. lặng lẽ thở phào, đến phòng nghỉ, bỏ cốc chén vào máy rửa. Sau đó, quay về vị trí, ngồi chưa ấm chỗ, cửa phòng hội nghị lại mở tung, thành viên hộiđồng quản trị nốiđuôi nhau ra ngoài. Ngoài Vương Cư An và người thư ký ghi chép nội dung cuộc họp, các thành viên của hội đồng quản trị đều là những người đàn ông trung niên tầm năm mươi. Bọn họ vừa vừa trò chuyện vui vẻ, còn dáng vẻ căng thẳng như vừa rồi.

      Tô Mạt ngồi im, tiếp tục nghiên cứu điều lệ của công ty, văn hoá doanh nghiệp, kỷ yếu kiện lớn máy tính. Có người ngang qua bàn làm việc của , vô thức nhướng mắt, đúng lúc người đó cũng hơi cúi đầu nhìn .

      Vương Cư An mím môi, lông mày chau lại. Tô Mạt từ từ rời mắt chỗ khác, trống ngực đập thình thịch. Người khác mắc bệnh sợ độ cao, sợ gian kín, sợ nhìn thấy máu, còn muốn đối diện với ánh mắt thâm trầm của người đànông này. Ngay cả khi “vật đổi sao dời”, bóng đen tâm lý vẫn tan biến. Hình như đánh giá quá cao bản thân, lúc trước giở thói ngang ngược trước mặt người đó, sau khi lượn vòng, lại quay về, cúi đầu làm cấp dưới của người ta nên khó tránh khỏi ủ rũ.

      Tô Mạt mang tâm trạng phiền muộn đến hết giờ làm việc. Hôm nay, hẹn ăn tối cùng Tùng Dung và Mạc Uý Thanh.

      Chung Thanh đến bệnh viện phá thai, ông cậu cũng có thể xuống giường lại nên bà mợ và Chung Minh đón họ về nhà mới. Tô Mạt chẳng có việc gì làm, do đó khi Tùng Dung gọi điện mời, lập tức nhận lời.

      Tùng Dung rất tò mò về tình hình gần đây của Tô Mạt, còn Mạc Uý Thanh hề bận tâm lắm, chỉ thờ ơ nghe Tùng Dung và Tô Mạt tán gẫu chuyện của tổng công ty và công ty con. Bàn bên cạnh là đôi tình nhân, còn là thiếu nữ, người đàn ông lớn hơn nhiều tuổi. luôn miệng gọi “chú, chú”, đồng thời chấm miếng hoa quả vào kem chocolate đút cho người đàn ông.

      Mạc Uý Thanh đột nhiên hạ giọng, câu: “Người hai mươi tuổi gọi hai mươi tám tuổi là chú, hai mươi tám tuổi gọi ba mươi sáu tuổi là chú. Nếu hai mươi tuổi gặp ba mươi sáu tuổi nên gọi là gì?”

      Tô Mạt mải nghĩ đến Chung Thanh nên im lặng, Tùng Dung đáp: “Là ông.”

      Mạc Uý Thanh phì cười. “Vậy là lên giường ngủ với ông?”

      Tùng Dung cất giọng vui vẻ: “Mạc Uý Thanh, để tâm đến cách xưng hô của người ta chứng tỏ già rồi. lo mấy con bé trẻ ranh gọi nhà là chú, cũng tiện thể gọi là thím. Nếu bọn họ gọi ta làông, liệu có gọi tiếng “bà” hay ?”

      Mạc Uý Thanh lườm chị ta, Tùng Dung cười cười, đứng dậy vào nhà vệ sinh. Đợi Tùng Dung khuất dạng, Mạc Uý Thanh mới “hừ” tiếng: “Lên mặt gì chứ? Trước đây, chị ta cũng đâu ra gì.” ta rút hộp phấn từ túi xách, vừa trang điểm thêm vừa : “Tôi kể cho chị nghe chuyện này, trước đây Tùng Dung còn chẳng bằng chị. Chị ta... chưa tốt nghiệpđại học cùng đàn ông bỏ nhà ra . Nhưng khi bụng to, người ta thừa nhận, chê chị ta già, đòi chia tay. Vậy mà chị ta còn quyết định sinh con. Để nuôi con, chị ta từng làm bất cứ công việc gì trừ “đứng đường”, dần dần mới được như ngày hôm nay. Bây giờ chị ta còn ra vẻ ta đây trước mặt tôi. Xì, tôi chẳng thèm để ý đến chị ta.”

      Tô Mạt ngạc nhiên: “Tôi tưởng chị ấy li hôn?”

      Mạc Uý Thanh phì cười. “ chị ta với người khác từng kết hôn và ly hôn.”

      Tô Mạt ngẫm nghĩ rồi : “Chắc chị ấy cũng vì con trai, muốn nghe người khác con có bố. Chị ấy cũng chẳng dễ dàng gì.”

      Mạc Uý Thanh đáp. ta đóng mạnh hộp phấn, bỏ vào túi xách, tới quầy bar phía trước uống rượu. ta hỏi Tô Mạt có cùng hay , mình xách túi bỏ mất.

      Tô Mạt cúi đầu ăn, trong lòng hiểu mình vừa vô tình thốt ra lời nên .

      bao lâu sau, Tùng Dung quay về, cho biết nhìn thấy Mạc Uý Thanh chỉ chốc lát quyến rũ mấy người đàn ông. Chị ta quay sang Tô Mạt, : “Bây giờ rời khỏi công ty, chi bằng chịu khó học tập Mạc Uý Thanh, bớt nghĩ đến cảm nhận của người khác mà hãy nghĩ xem nên làm thế nào để đạt được mục đích, có thể leo cao. Nhắc đến mới , con bé Mạc Uý Thanh cũng ghê gớm . Loại người như Thượng Thuần thú tính nhiều hơn nhân tính, xét về phương diện ngoài hình hay phong độ cũng đâu có gì. Mạc Uý Thanh theo ta, nửa thời gian phòng chiếc bóng, danh phận đành, còn sinh con cho ta. Vậy mà con bé đó vẫn khó chịu, cứ kiếmđủ tiền rồi tính sau. Nếu , với nhan sắc của nó, có thể tìm bất cứ hạng người nào...”

      Tùng Dung vừa vừa lắc đầu, thở dài. Tô Mạt ngẩn người lúc mới đáp: “ đời này có hai loại người. loại trong mắt chỉ có kết quả và mục đích, loại người này ra đơn giản và thuần tuý. Loại thứ hai quá xem trọng cảm nhận của bản thân, cả đời chỉ quay quanh chữ “tình”. Tình thân, tình , tình bạn, ân tình, thậm chí cả luân lý đạo đức, phương diện nào cũng thể dứt bỏ. Đến khi nghĩ thông suốt vấn đề hết cuộc đời.”

      Tùng Dung cười cười. “Xem ra có dự định chuyển thành hạng người thứ nhất. Cũng phải, bần cùng và thanh cao giống như hình với bóng.” Chị ta vỗ vào tay Tô Mạt, giọng điệu rất khoa trương: “ hãy nắm chắc cơ hội. Lần này bỏ lỡ cơ hội, tương lai khó kiếm lạiđược.”

      Mạc Uý Thanh cầm cốc rượu đến, cười híp mắt, hỏi: “Hai người chuyện gì mà say sưa thế?”

      xấu .” Tùng Dung đáp.

      Tô Mạt muốn nghe hai người phụ nữ “đá đểu” nhau nên trả lời: “Chị ấy bảo tôi học cách thể sức hấp dẫn của đàn bà gì đó.”

      “Nữ tính phải ?” Mạc Uý Thanh lắc đầu. “Đây là chuyện đòi hỏi kỹ thuật cao, tính lĩnh ngộ cao, phải tự mình rèn giũa, người khác dạy nổi đâu.”

      Tùng Dung : “Cũng chưa chắc, nếu quá toan tính và giả tạo, đàn ông đề phòng. Ngược lại, có số phụ nữ, sinh ra có khí chất liễu yếu đào tơ, đàn ông vừa gặp nảy sinh lòng thương và khát khao bảo vệ...”

      Mạc Uý Thanh xua tay. “Quá khen, chị cần phải lấy lòng tôi như vậy.”

      Tùng Dung cười ha ha. “Cần chứ, là đại diện tiêu biểu của phái nữ thời đại mới mà.”

      Bữa cơm này Tô Mạt cảm thấy tồi, nguyên nhân chủ yếu là cần vội vàng. từ lâu thong thả tận hưởng bữa cơm như hôm nay.

      Chuyện nhà cậu giải quyết êm xuôi nhưng thái độ của bà mợ đối với Tô Mạt xuống dốc phanh. Tô Mạt rất áy náy nên ngại đến nhà cậu thường xuyên, chỉ liên lạc qua điện thoại với Chung Minh để hỏi thăm tình hình. Nghe khoản tiền bồi thường di dời nhà xưởng được chuyển vào tài khoản của ông Chung, Tô Mạt mới yên lòng.

      Thời gian qua bị các cố giày vò nên Tô Mạt có cái nhìn thoáng hơn. cảm thấy có nhiều thứ chết cũng thể mang theo, chỉ cần người nhà sống yên ổn là được. Những ngày tháng đau khổ, mệt mỏi như nước bẩn bị hút vào bọt biển, mang ra ngoài phơi khô, sau đó cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.

      Vài ngày sau, Tô Mạt bắt đầu cảm thấy chán nản. Ở công ty, bị gạt sang bên. Ngoài việc bị gọi vào phòng hội nghị rót cà phê, Tô Mạt nghĩ ra mình còn có công việc gìđáng nhắc tới. Bởi vì khẩu vị của Vương Cư An tương đối khó chiều, ta lại thích làm bộ làm tịch, Tô Mạt buộc phải học tập làu cách xay cà phê và pha cà phê.

      Nhắc đến Vương Cư An, ngoài lầnđầu tiên gặp Tô Mạtở phòng hội nghị của tổng công ty, ta có vẻ mặt hầm hầm, những lần sau đó thần sắc của ta rất thản nhiên. ta như hưởng thụ cảnh bị sai khiến, chạyđi chạy lại. Khi đưa cà phê đến, ta còn lịch cảmơn. Thậm chí có lần, đồng nghiệp nữ bưng cà phê tới phòng hội nghị, Vương Cư An vừa uống ngụm liền chau mày, phê bình thẳng: “Hơi tệ, cà phê do Tô tiểu thư pha hợp với khẩu vị của tôi hơn, bảo ấy pha .”

      Khi Tô Mạt mang cà phê vào phòng, Vương Cư An hài lòng mỉm cười với . Nụ cười của ta khiến toát mồ hôi lạnh. Theo phản xạ, Tô Mạt ngẩng đầu, liếc nhìn Vương Á Nam. Thấy bà quan sát và Vương Cư An, Tô Mạtkhông khỏi luống cuống. Vẫn chưa hết nửa thời gian thử việc, với thân phận là “hòn đá ” để chọc tức người khác, hoàn toàn hết giá trị lợi dụng.

      Buổi tối hôm đó, Tô Mạt chủ độngở lại làm thêm bởi các đồng nghiệp trong phòng cũng tăng ca. Phó Lệ Lợi tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Tô Mạt. “ ra cũng chẳng có việc gì, có thể về, sao cả.”

      Tô Mạt đáp: “Mọi người đều bận rộn nên tôi ở lại xem có thể giúp được gì .” Nhưng ai để ý đến , Chủ nhiệm Phó cũng nhún vai vẻ bất lực rồi để mặc . Lần này, Tô Mạt bận tâm đến tháiđộ của mọi người, bởi bị tấmảnh trang web của công ty thu hút. Đó là ảnh chụp chung Vương Á Nam và đồng nghiệp ở phòng Kinh doanh. Tấm ảnh chụp tại hội nghị mở rộng của công ty năm ngoái.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Mai Quỳnh

      Chương 5: Giải thoát



      Tô Mạt từng tiếp xúc với đồng nghiệp ảnh vài lần nhưng mấy có ấn tượng. chỉ lờ mờ nhớ ta họ Lý, phải là nhân vật giỏi giang ở phòng Kinh doanh, hình như thâm niên làm việc của ta cũng chưa lâu.

      Trước đó nhàn rỗi có việc gì để làm nên Tô Mạt xem lượt các bài báo liên quan đến công ty. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương Á Nam chụp hình riêng với nhân viên tên tuổi. ảnh, hai người cười thân thiết và vui vẻ, như tồn tại khoảng cách địa vị. Tô Mạt dán mắt vào màn hình máy tình lúc, đọc ra hai chữ “tán thưởng” từ dáng vẻ thư thái, thoải mái của Vương Á Nam.

      Tô Mạt di chuyển con chuột, mở OA, lần theo tên họđể tìm kiếm thông tin về người đó. Tuy chỉ có thể tìm hiểu thời điểm gia nhập công ty, quê quán và chức vụ từng đảm nhiệm của người đồng nghiệp họ Lý nhưng Tô Mạt cũng có thu hoạch. Lý lịch của đồng nghiệp họ Lý rấtđơn giản, ta vào An Thịnh từ hai năm trước, là trợ lý bán hàng bình thường. Kể từ sau khi hội nghị mở rộng cuối năm ngoái, ta đột nhiên được thăng hai cấp, bây giờ làm chủ quản nghiệp vụ.

      Tô Mạt tiếp tục tìm hiểu về quê quán của ta. ta xuất thân từ làng quê nào đó ở vùngĐông Bắc xa xôi, hề dính dáng đến Vương gia. Ngoài ra, có thể loại trừ quan hệ “bám váy đàn bà”, do đó chắc ta phải có năng lực xuất chúng nên mới leo nhanh đến thế.

      Nghĩ đếnđây, Tô Mạt cảm thấy có hứng thú. Đáng tiếc, thấy được số liệu thành tích kinh doanh cá nhân của phòng Kinh Doanh, chỉ có thể chứng thực suy đoán của từ góc độ khác. tìm thấy số manh mối ở diễn đàn nôi bộ, sau đó lại xem qua tư liệu về cuộc họp biểu dương cuối năm. Nghiên cứư từ đầu đến cuối, Tô Mạt rút ra kết luận, thành tích kinh doanh của đồng nghiệp họ Lý cũng bình thường, miễn cưỡng mức trung bình, thu hút chú ý của người khác.

      Chuyện này đúng là ngày càng thú vị, Tô Mạt tựa người vào thành ghế, ngẫm nghĩ lúc, lại tìm kiếm ghi chép có liên quan đến hội nghị mở rộng cuối năm ngoại. Những hoạtđộng quan trọng đương nhiên giới hạn quyền được xem. Sau khi xem hết nội dung, Tô Mạt tìm thấy giải thưởng duy nhất mà đồng nghiệp họ Lý giành được trong thời gian làm việc ở An Thịnh: giải nhất cá nhân hoạt động huấn luyện dã ngoại của công ty năm 2008.

      Hoạt động huấn luyện dã ngoại là hoạt động tập thể, trong đó công ty nhấn mạnh và bồi dưỡng tình thần hợp tác và giao lưu tập thể cho nhân viên. Vì vậy quá trình huấn luyện dã ngoại có nhiều hoạt động cá nhân. Năm ngoái, An Thịnh chỉ đưa ra số nội dung cá nhân như bắn súng, leo núi và tụt dây từ cao xuống. Lại nhìn trang phục của Lý tiên sinh, ta vẫn chưa tháo mũ và dây an toàn, trán lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ vừa mới kết thúc cuộc thi đấu.

      Trong đầu Tô Mạt vụt qua mộtý nghĩ. đột nhiên nhớ đến cuộc tán gẫu với Tùng Dung trong bữa cơm ngày hôm đó.

      Nhắc đến kỹ sư Vương, Tô Mạt người phụ nữ này ngoài năm mươi nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, bước nhanh nhẹn, trông rất có tinh thần.

      Tùng Dung cười: “ phát tay phải của bà ta bình thường hay sao?” Tô Mạt ngẫm nghĩ, hình như tay phải của Vương Á Nam có vẻ tự nhiên nhưng nhìn lắm. Tùng Dung giải thích: “Nghe bà ta tuy nhiều tuổi nhưng trái tim chưa già cỗi, gần năm mươi tuổi mà vẫn thích hoạt động dã ngoại. Sau đó, bà ta bị thương ở tay trong lúc leo núi nên mới thôi.” Tùng Dung thở dài. “Đúng là nhân vật lợi hại, chơi cũng khác người. Người bình thường tới độ tuổi đó nếu tập thái cực quyền trong công việc cũng tham gia khiêu vũ đường phố...”

      Tô Mạt để ý đến câu chuyện của Tùng Dung. Bây giờ liên tưởng hai việc, chợt hiểu ra vấnđề. Đóng cửa sổ trang web, trong đầu Tô Mạt dần nổi lên ý nghĩ tìm kiếm vận may. bất giác đờ đẫn bên bàn làm việc hồi lâu, cho đến khi Chủ nhiệm Phó lên tiếng: “ còn chưa về sao? Chúng tôi về đây.”

      Tô Mạt vội vàng trả lời rồi nhanh chóng thu dọn đồ, rời khỏi văn phòng. Mấy đồng nghiệp vào thang máy, nhìn thấy Tô Mạt nhưng bọn họ có ý đợi . Cửa thang máy từ từ khép lại, Tô Mạt giảm tốc độ, cũng vội vàng qua bên đó. Chủ nhiệm Phó ở trong thang máy do dự , hai giây, cuối cùng giơ tay chặn cửa, gọi Tô Mạt: “Vào , nếu , phải đợi khá lâu đấy.”

      Tô Mạt vào thang máy, khách sáo lời cảm ơn. Có lẽ quá mệt mỏi nên đối phương chẳng thèm đáp lại. Tô Mạt để bụng, cười, hỏi: “Chị Phó, gần đây nhân viên thường làm đêm, liệu công ty có tổ chức hoạt động du xuân gì đó để mọi người thư giãn ạ?” Chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc Phó Lệ Lợi năm nay ba lăm, ba sáu tuổi, tầm tuổi Tùng Dung. Tô Mạt và các đồng nghiệp đều gọi chị ta là “chị Phó”.

      Phó Lệ Lợi trả lời cứng nhắc: “Chắc chắn có tổ chức hoạtđộng. Tháng sau có hội nghị mở rộng thường niên, cũng được coi là du xuân.”

      Mấy đồng nghiệp trẻ tuổi lập tức ủ rũ, cho biết hội nghị mở rộng thể coi là du xuân mà là cuộc huấn luyện như huấn luyện bộ đội, toàn thân trầy da tróc vảy, vì vậy bọn họ thàở nhà ngủ còn sướng hơn.

      Phó Lệ Lợi mỉm cười, liếc nhìn bọn họ. “Vương Tổng còn chưa về, vẫn ở văn phòng đấy.”

      Các thè lưỡi, nhất loạt im lặng.

      Ngày hôm sau, Tô Mạt đến đăng ký tại câu lạc bộ leo núi, cho biết ngày nào cũng đến tập luyện. Huấn luyện viên cảm thấy kỳ lạ, Tô Mạt cười cười. “Tôi chỉ có thời gian một tháng, buộc phải biết leo núi sau một tháng.”

      Huấn luyện viên nhìn từ đầu đến chân vẻ dò xét. “Với vóc dáng của , muốn nắm vững kỹ năng cơ bản cần ít nhất ba tháng, chủ yếu do thể lực của tốt. muốn rèn luyện cả kỹ năng lẫn thể lực thì càng khó. Tất nhiên nếu chăm chỉ, có nghị lực, thử tập cũng sao. Nếu hiệu quả tốt, chỉ cần vài tuần sẽ luyện được động tác tương đối chuẩn, có thể lừa người khác.”

      Tôi Mạt nghĩ thầm: Lấy đâu ra chuyện dễ dàng như thế? Nhưng tôi những cần nắm vững kỹ năng cơ bản mà còn phải thành thạo, một chút sai sót bởi vì tôi thể giở trò lừa đảo.

      Bắt đầu từ hôm sau, Tô Mạt tan làm sớm, dẫu sao cũng ai quản lý . có thật thà ở lại công ty cũng chẳng đạt hiệu quả, chi bằng vận động cơ thể, ít nhất có lợi cho tương lai của . Tô Mạt chậm chạp đeo dụng cụ leo núi. Nhìn người khác thao tác trông có vẻ tương đối dẽ dàng, nhưng khi tự mình làm, Tô Mạt mới biết là rất khó. Bờ tường thẳng đứng so với mặt đất, giống như từ trời xuống ̣a ngục, Tô Mạt chỉ có thể nghiến răng tập luyện.

      Sau khi lại một lần nữa được giải cứu xuống đất, toàn thân Tô Mạt mệt mỏi rã rời. Vừa mới ngồi nghỉ một lúc, Tô Mạt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách. Là Mạc Úy Thanh gọi tới: “Này, chẳng phải chị muốn tôi dạy chị sao? Đến đây cùng tôi khiêu vũ và tập yoga!”.

      Tô Mạt thở dốc. “Tôi tập leo vách núi và tụt dậy.”

      Mạc Úy Thanh cười: “Chị muốn tập luyện vẻ nữ tính hay muốn tập để có cơ bắp đấy?”

      Nghe nói vậy, Tô Mạt hơi lo lắng. cúi đầu quansát cánh tay và chân của mình nhưng thấy cơ bắp, chỉ là chân tay ngừng run lẩy bẩy, giống người gặp phải cơn gió giữa mùa đông giá lạnh. đã tập luyện hai tuần mà vẫn chẳng tiến bộ, toàn thân mệt rũ. Lúc đường còn lảo đảo, đôi chân như của người khác, tuân theo sự chỉ huy của bộ não. Tô Mạt bị vấp ngã hai lần khi giày cao gót, một lần đầu gối đập vào bậc thang đá, đến giờ vẫn còn bị bầm tím.

      Tô Mạt rất sốt ruột. Huấn luyện viên đánh giá: “Bình thường thôi. Đây là kết quả của việc vừa sợ sệt vừa tập quá sức, vài ngày sau sẽ đỡ hơn. về nhà ăn nhiều một chút để tăng cường thể lực. Còn nữa, đừng tập luyện hằng ngày, cơ bắp cũng cần nghỉ ngơi.”

      Tô Mạt nghĩ thầm, tôi có cơ bắp nên chẳng cần nghỉ ngơi. Buổi tối ở nhà, vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm vào quyển lịch. Thời gian trôi qua như thoi đưa, chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngày ngày ra sức tập luyện, dù chân khập khiễng cũng phải tập ít nhất một tiếng đồng hồ.

      Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của , huấn luyện viên kìm được khuyên nhủ: “Hay là đổi sang môn thể thao nhẹ nhàng. Dẫu sao đây cũng chỉ là trò giải trí, dù thích đến mấy cũng thế bán mạng. Môn này thích hợp với thì đừng có ́.”

      Nếu sự việc tương tự xảy ra vào mấy năm trước, chắc Tô Mạt sẽ bỏ cuộc. Bởi lúc đó thích cuộc sống yên ổn, cần kiên cường, thử thách bản thân. chỉ chờ mong có người bảo vệ, che mưa chắn gió cho mình. Vì luôn ở thế bị động nên tự nhiên bị người khác “dắt mũi”, tự nhiên từ bỏ bản thân để hùa theo người khác. Vì vậy đối với Tô Mạt, bỏ cuộc là chuyện vô cùng dễ dàng. Vì tình nên chăm chỉ học hành, vì Đồng Thụy An nên rời xa bố mẹ và quê hương, vì cuộc hôn nhân nên từ bỏ nỗ lực thăng tiến, vì ham mê sự ấm áp của người mà ngừng từ bỏ giới hạn và nguyên tắc của mình, vì muốn kiếm tiền để lấy lại thể diện nên từ bỏ thời gian trưởng thành của con gái… Những năm tháng yếu đuối, ấu trĩ, hồ đồ hiện ra trước mắt Tô Mạt rõ mồn một, như mới xảy ra ngày hôm qua.

      Mỗi khi hồi tưởng, Tô Mạt chỉ muốn tát cho mình một cái. Nhưng thể ra tay, bởi cần bám chặt vào tảng đá ở phía trước, phải dốc hết sức lực mới có thể tiến lên một bước. Thỉnh thoảng, Tô Mạt cũng tự hỏi bản thân, vài năm sau, vài tháng sau hay thậm chí ngày mai, khi quay đầu nhìn lại con đường đã và những việc từng làm của ngày hôm nay, liệu có hối hận rằng mình chín chắn như bây giờ?

      Một tháng trôi qua nhanh như cơn gió thoảng. Hôm nay, Tô Mạt và các đồng nghiệp ngồi xe buýt cỡ lớn đến khu nghỉ mát. Khi tới nơi, ở bãi đỗ xe đã xuất hiện mấy chiếc xe buýt, mọi người lần lượt xuống xe, tất cả đều là công nhân viên của An Thịnh. Đám đàn ông đứng trò chuyện dưới ánh mặt trời, phụ nữ mang ô ra che nắng.

      Thành phố Nam Chiêm bước vào tháng Ba đã nóng bức, trời nắng như đổ lửa, khí ấm nóng mang mùi nước biển lan tỏa khắp nơi.

      Cây cọ ở bên đường đổ bóng dài dưới ánh nắng, lá cây xanh mướt. Hàng cây trải dài dọc lối tới tận cửa khách sạn. Phía xa xa là dải núi xanh biếc, tầm nhìn ngút mắt, chỉ là nhiệt độ cao hơn trong nội thành. Tô Mạt đứng dưới bóng cây một độ cao hơn trong nội thành. Tô Mạt đứng dưới bóng cây một lúc cũng nhìn thấy Vương Á Nam và xe ô tô của bà. Thậm chí cũng gặp các thành viên của hội đồng quản trị.

      Hội nghị kéo dài trong hai ngày, hoạt động huấn luyện chiếm tới một ngày rưỡi. Buổi sáng ngày thứ nhất do Phó Lệ Lợi và lãnh đạo các phòng ban tự lo liệu. Mọi người ở đại sảnh uống trà, nghỉ ngơi, đưa ra kiến nghị về phương hướng phát triển của công ty trong tương lai. Lãnh đạo công ty có mặt, đám nhân viên liền phát huy tinh thần đùa giỡn. Có người nói, đề nghị tiền thưởng cuối năm ít nhất bằng nửa năm tiền lương như công ty ô tô nào đó. Có người nói, bộ phận nghiên cứu sáng chế đều là hòa thượng, cần tuyển thêm hai gái để điều tiết khí. Có đồng nghiệp nữ mạnh dạn đề nghị, cơ chế phần thưởng của hội nghị mở rộng thể qua loa, nên đặt ra giải đặc biệt, phần thưởng là một bữa ăn riêng với Vương Tổng, làm như vậy sẽ càng ̉ vũ tinh thần mọi người.

      Mọi người vừa nghe vừa tán thưởng. Phó Lệ Lợi viết hết những đề nghị, dính lên tấm bảng trắng, cười và nói đợi khi nào lãnh đạo đến, nhất ̣nh sẽ báo cáo trung thực.

      Buổi sáng trôi qua trong khí thoải mái. Buổi chiều, hoạt động huấn luyện mới chính thức bắt đầu. Công ty huấn luyện đã dàn dựng sẵn, treo mấy sợi dây thừng. Đầu tiên là hoạt động cá nhân, tụt dây từ tầng cao xuống đất. Hoạt động này chia thành hai cấp bậc, cá nhân có thể lựa chọn, một là leo từ độ cao ba tầng, hai là từ độ cao mười tầng xuống đất. Tầng mười khách sạn vừa vặn có một ban công ngoài trời để ngắm cảnh. Tô Mạt ngẩng đầu quan sát, ánh mặt trời phản chiếu lan can ban công rất chói mắt.

      Trong khi mọi người đổ xô xếp hàng bên ba tầng, người tham gia tụt dây từ tầng mười xuống đất chỉ đếm một bàn tay. Phòng Hành chính và Nhân sự đông nhân viên nữ, văn phòng tổng giám đốc có hai nhân viên nam nhưng đáng tiếc đều là thể loại yếu ớt. Vì vậy phần lớn nhân viên của ba phòng ban đều đứng ngoài xem trò vui.

      Trưởng phòng Hành chính thấy vậy liền bảo hai nhân viên trẻ tuổi tham gia hoạt động tụt dây ba tầng. Phó Lệ Lợi chịu thua kém, thuyết phục một lượt, hai nhân viên nam miễn cưỡng nói sẽ thử xem sao. Phó Lệ Lợi muốn áp chế đối phương, động viên các nhân viên nữ dưới trướng chị ta: “Các có nhìn thấy chiếc xe ô tô vừa vào ? Lãnh đạo đã đến rồi đấy, các hãy thể hiện cho tốt, lấy chút thể diện cho phòng chúng ta.”

      Chị ta vừa dứt lời, Vương Cư An đã xuống xe, tiến lại gần. Bên cạnh ta là Châu Viễn Sơn và hai vị ̉ đông. Vương Cư An và Châu Viễn Sơn đều mặc quần dài thể thao và áo ngắn tay. Hai người đàn ông có chiều cao tương đương, đều có khí chất riêng biệt. Khi họ đứng cùng nhau, đúng là nổi bật cả một vùng.

      Hai vị ̉ đông lớn tuổi chỉ ngồi dưới bóng mát xem trò náo nhiệt. Châu Viễn Sơn vừa đến liền có người kéo ta ̉ vũ cho phòng Nhân sự. ta vốn có tính cách ôn hòa nên nhận lời ngay. Ở bên này, Phó phòng Marketing Triệu Tường Khánh đưa cho Vương Cư An một lon bia. ta cầm lấy, ngẩng đầu uống hai hớp rồi khoanh tay, quan sát đám đông ở trước tòa nhà. Tiếng ồn ào, náo nhiệt lập tức lắng xuống, một số nhân viên lười biếng cũng trở nên nghiêm chỉnh trước mặt sếp tổng.

      Triệu Tường Khánh cầm chai bia, đưa lên miệng, ta đột nhiên ngoảnh đầu về phía ban công tầng mười, cất giọng ngạc nhiên: “Ôi giời, gái của phòng ban nào thế kia? Dũng mãnh thật đấy!”

      Mấy người đều ngoảnh mặt về phí bên đó, nhìn thấy một gái trẻ đu sợi dây thừng tụt từ tầng mười xuống dưới. Động tác của thành thạo và ổn ̣nh. có thân hình mảnh mai, buộc tóc đuôi gà, mặc quần short kaki và áo phông trắng, để lộ cặp đùi thon thả.

      Dưới ánh nắng rực rỡ, Vương Cư An cảm thấy có người còn chói mắt hơn cả lan can ban công. ta cầm lon bia, uống một ngụm, lên tiếng.

      Đến khi hình bóng đó ngày càng xuống thấp, mọi người đều quan sát kĩ. Phó Lệ Lợi cười. “Phó phòng Triệu, đó là người của phòng chúng tôi. Thế nào, thân thủ kém quán quân phòng đấy chứ?”

      Triệu Tường Khánh tích cực phối hợp, vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Hóa ra là người của Chủ nhiệm Phó, thảo nào khá thế, thua kém cánh mày râu chút nào.”

      Phó Lệ Lợi rất đắc ý trước câu nói này. Chị ta ̣nh lên tiếng thì những người xung quanh đột nhiên “ồ” lên. Chị ta nhướng mắt nhìn, thấy gái treo lơ lửng tòa nhà dường như cẩn thận đụng vào bờ tường. Sau đó, cả người lẫn sợi dây lắc lư dữ dội.

      Tô Mạt biết mình hơi vội vàng. Trước đó, đã để ý đến thành tích của Tiểu Lý ở phòng Kinh doanh, ta từ tầng mười tụt xuống mất bốn mươi mốt giây. Tô Mạt sốt ruột nên nhất thời buông lỏng sợ dây thừng khiến người trượt xuống rất nhanh. Nhưng do giữ thăng bằng tốt, đầu gối đập vào tường. Mặc dù có miếng bảo hộ đầu gối nhưng Tô Mạt vẫn đau đến mức đầu óc choáng váng. dám nhìn xuống dưới, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, giảm tốc độ, buông lỏng sợi dây. Cho đến khi chân chạm đất, tim Tô Mạt mới như quay về vị trí cũ, chỉ là hai chân vẫn run lẩy bẩy.

      Huấn luyện viên ở bên cạnh cất cao giọng đọc kết quả: “Ba mươi chín giây.”

      Tô Mạt khỏi kinh ngạc. Chợt thấy huấn luyện viên nháy mắt với , tâm trạng căng thằng hoàn toàn tan biến, bất giác nở nụ cười rạng rỡ với ta. Tô Mạt cảm thấy may mắn vì lần này có tiết mục leo núi. mới chỉ học kỹ thuật cơ bản, nếu bắt leo vách núi, chắc chắn phải là đối thủ của người ta.

      Vừa cởi những thiết bị người, liền có hai đồng nghiệp nữ tới đỡ Tô Mạt. khỏi bất ngờ trước thái độ của bọn họ, vội vàng cảm ơn, nói chỉ là vết bầm nhỏ. Mượn cớ nghỉ ngơi, đảo mắt tứ phía nhưng vẫn tìm thấy Vương Á Nam.

      Tiếp theo là tiết mục bắn cung. Tô Mạt thử cầm cung tên, phát hiện trọng lượng của nó nhẹ. thử kéo cánh cung nhưng kéo nổi, mũi tên nhẹ nhàng bay , rơi xuống giữa đường. Bên cạnh có người cười, nói: “ đừng sử dụng lực ở cánh tay thế, hai vai cũng phải gắng sức.” Châu Viễn Sơn vừa nói vừa nhặt một mũi tên đặt vào cánh cung. ta giương cung lên cao, nhẹ nhàng buông tay, mũi tên bay vút , bắn trúng hồng tâm.

      Tô Mạt làm theo chỉ dẫn của ta, lập tức có hiệu quả, mũi tên tiến đến gần tấm bia một chút. nhìn sang bên cạnh, các đồng nghiệp nam cũng tồi, bọn họ đều như có khả năng bẩm sinh, ít người giương cung tên, bắn trúng hồng tâm. Thấy Tô Mạt có vẻ thất vọng, Châu Viễn Sơn an ủi: “ sao đâu, con người chẳng ai hoàn hảo. Tôi bắn cung giỏi hơn nhưng tụt dây khá hơn tôi. Tôi mắc bệnh sợ độ cao, chỉ dám leo lên tầng ba xuống.”

      Tô Mạt nghĩ thầm, may mà sở thích của Vương Á Nam phải là trò bắn cung tên, nếu , cho dù tập luyện đến chết sống lại cũng chưa chắc đạt thứ hạng cao. Đương nhiên dù đạt thứ hạng cao, bà ta cũng chưa chắc chứng kiến, mà bà ta có chứng kiến chăng nữa thì cũng chưa chắc để ý. Vì vậy mới nói, muốn đường tắt, cần xem vận may. Nếu gặp may thì chỉ cần cắm đại cành liễu xuống đất, liễu cũng mọc um tùm. có vận may thì dù ́ tình cắt tỉa, hoa cũng nở. Tô Mạt nở nụ cười tự giễu, lên tiếng hỏi: “Luật sư Châu, năm nào cũng tham gia hoạt động này à?”

      Châu Viễn Sơn cười cười. “Cũng hẳn, tuy nhiên, năm ngoái tôi có đến xem trò náo nhiệt.”

      “Năm ngoái kỹ sư Vương cũng đến đúng ? Năm nay chẳng thấy bà ấy đâu cả.”

      Châu Viễn Sơn ngẫm nghĩ rồi nói: “Năm ngoái hình như bà ấy có đến đây. Năm nay tôi rõ bà ấy có đến hay .”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Mai Quỳnh

      Chương 5: Giải thoát

      Tô Mạt lập tức chuyển sang chuyện khác: “Năm ngoái hình như cũng có tiết mục bắn cung. có biết ai đoạt giải nhất ?”

      Châu Viễn Sơn cười. “Là ông chủ của các chứ còn ai nữa. ấy thích trò này, cả trò ̃a bay và bắn súng nữa. Bình thường ấy hay luyện tập.” ta đưa mắt tìm kiếm, thấy Vương Cư An cùng hai vị ̉ đông ngồi dưới bóng cây trò chuyện, liền nói tiếp: “Theo tôi thấy, hôm nay ấy có hứng thú.”

      Tô Mạt liếc qua bên đó, lập tức thu lại ánh mắt. nghĩ thầm, người có tiền đương nhiên muốn tập luyện thế nào thì tập luyện, muốn làm gì cũng được.

      Tô Mạt và Châu Viễn Sơn trò chuyện lúc, đầu bên kia thu dọn cung tên, hoạtđộng tập thểở bên này chính thức bắtđầu. Hoạtđộngđầu tiên coi như làm nóng người, luật chơi tương đối nhàng: mỗi người tham gia phải buộc hai đầu sợi dây thừng vào hay cổ tay của mình, để sợi dây thừng, hai cánh tay và thân thể thành vòng tròn khép kín. Cứ hai người tạo thành mộtđôi, đứngđối diện nhau. Sợi dây thừng của người này quấn quanh người kia khiến vòng tròn khép kín của hai người lồng vào nhau. Nhiệm vụ của mỗi người là gỡ sợi dây thừng buộc tay mình khỏi cơ thểđối phương, cuối cùng hai người tách khỏi vòng tròn khép kín.

      Sau khi huấn luyện viên làm mẫu, mọi người bắt đầu tìm bạn chơi cùngở các phòng ban của mình. Bởi vì trò này phải tiếp xúc cơ thể nên mọi ngườiđều chọn người cùng giới để tránh ngượng ngùng. Ai cũng rất hăng hái, tìm mọi cách gỡ sợi dây khỏi người đối phương, Có đồng nghiệp thậm chí gập người thành tư thế kỳ quặc, ai ngờ càng gỡ càng dính chặt vào nhau, làm mọi người đứng xung quanh cười ồ.

      Tô Mạt say mê theo dõi, Phó Lệ Lợi liền đến tìm . “Tiểu Tô, phòng chúng ta sắp bắt đầu rồi. Chân của sao đấy chứ, có thể tham gia ?”

      Đây là lần đầu tiên Tô Mạt thấy chị ta tỏ tháiđộ thân thiết như vậy, gậtđầu. “Được ạ.”

      Mọi người xếp thành hàng, đứngđối diện nhau, trước mặt Tô Mạt có ai. Phó Lệ Lợi hỏi huấn luyện viên: “Phòng chúng tôi thiếu người, có cần điều từ phòng ban khác sang ?”

      “Ai bảo thiếu người?” Vương Cư An từ chỗ bóng râm đến.

      Phó Lệ Lợi hiểuý, lập tức cười, : “Ôi, Vương Tổng...”

      Vương Cư An cũng cười. “Chủ nhiệm Phó, chỉ sợ tôi cản trở mọi người nên đá tôi ra khỏi đội ngũ của văn phòng tổng giám đốc sao?”

      Sắc mặt Phó Lệ Lợi cứng đờ, chị ta cười, đáp lời. ta đứng trước mặt Tô Mạt, quay sang , với huấn luyện viên: “Người tập trung đầy đủ, mau buộc dây thừng .”



      3.

      Tô Mạt trợn tròn mắt. Vài giây trước, cònđịnh giơ tay che ánh nắng, ở giây tiếp theo ánh sáng bị che nửa, hình bóng ở phía đối diện đổ xuống người khiến đầu óc choáng váng. lúc sau, Tô Mạt mới lên tiếng: “Chân tôi vẫn hơi đau, tôi muốn nghỉ lát.”

      Vương Cư An bình thản bày ra bộ dạng khoan dung thường thấy ở người lãnhđạo. ta lùi lại bước, cúi xuống quan sát đầu gối của Tô Mạt, vài giây sau mới lên tiếng: “Chân cũng bị nặng lắm, chỉ hơi sưng, chẳng ảnh hưởng gì đến trò chơi.” đợi Tô Mạt lên tiếng, ta ngoảnh đầu hỏi huấn luyện viên ở bên cạnh: “Các làm công tư tưởng với các học viên chưa? Có mục đích và tác dụng của hoạt động mở rộng hay ?”

      Huấn luyện viên vội cất lời: “Có, có, chúng tôi giải rồi.” ta nhìn Tô Mạt và các học viên. “Tôi xin nhấn mạnh lần nữa, hoạt động huấn luyện mở rộng chủ yếu nhằm tăng cường ý thức tập thể, thử thách giới hạn của cá nhân, có tác dụng tích cực với những nhân viên suốt ngày ngồi trong văn phòng như các vị ở đây. Hoạt động này những rèn luyện ý chí mà còn tạo ra nhiệt tình đối với cuộc sống khiến mọi người có trạng thái tâm lý khoẻ mạnh...” Huấn luyện viên càng càng hăng hái, mãi vẫn dừng. Vương Cư An nhẫn nại lắng nghe, còn Tô Mạt thể tập trung chú ý.

      “... Ví dụ như trò chơi này, có thể giúp chúng ta cải thiện quan hệ xã giao, đồng thời cho chúng ta biết, hợp tác tập thể và tự do cá nhân mâu thuẫn, ngược lại còn bổ sung, hỗ trợ bớt gò bó và khoảng cách giữa người với người...” ta thao thao bất tuyệt.

      “Được rồi.” Vương Cư An cắt ngang lời huấn luyện viên, đến trướcđámđông. “Mọi người đều nghe cả rồi, huấn luyện viên giảng giải rất kĩ lưỡng. Mỗi hoạt động do công ty sắp xếpđều có mục đích ràng, chính là hy vọng có thể giúp ích cho cuộc sống và công việc của các chị trong tương lai. Dù sau này mọi người vì nguyên nhân nàođó mà rời khỏi An Thịnh, tôi cũng hy vọng các vị đem theo tinh thần “ chịu thua” vào công việc mới. Tôi mong tất cả những người có mặt ở đây, tất cả công nhân viên của An Thịnh ra ngoài xã hội đều phải là kẻ hèn nhát, hễ gặp khó khăn là lùi bước, mà trở thành nhân tài với trình độ cao và có sức cạnh tranh trong xã hội.” Ngừng vài giây, ta tiếp tục: “Do đó, kể từ bây giờ, tôi muốn nghe bất cứ người nào xin nghỉ vì bất cứ lý do gì. Nhiệm vụ huấnluyện ngày mai khó khăn hơn nhưng trong khoảng cách ngắn ngủi này, tôi mong mọi người hãy trân trọng cơ hội nâng cao bản thân, rèn luyện tinh thần đồngđội.” Vương Cư An đảo mắt qua đám nhân viên, ánh mắt rất nghiêm túc. “Mọi người nghe chưa?”

      Mọi người đồng thanh trả lời: “ rồi ạ.” Các trẻđáp rất dõng dạc.

      Vương Cư An phất tay, đám đông giải tán, bắt đầu bận rộn buộc dây thừng. Tô Mạt hết cách, đành đứng yên chỗ, giơ hai tay để huấn luyện viên buộc người và Vương Cư An. dần lấy lại bình tĩnh.

      Vương Cư An cúiđầu nghiên cứu sợi dây thừng cổ tay mình. Ánh nắng chiếu vào gương mặt nhìn nghiêng với đường nét ràng của ta. Người đànông có gia thế và diện mạo tồi, đúng là có quyền kiêu căng. Thảo nào các trong văn phòng suốt ngày thầm bàn luận về Vương Cư An, nào là ta lái xe gì, mặc quần áo nhãn hiệu nào, kèm kiểu cà vạt thế nào... mặc dù vài phút trước gặp mặt ta trong thang máy, bọn họ căng thẳng đến mức dám liếc ngang liếc dọc. tóm lại, ngoại hình đẹp để che giấu thực chất bên trong khiến người khác thấy ba phần hời hợt, bảy phần lạnh lùng chứa trong đôi mắt.

      Tô Mạt cũng cúi xuống quan sát sợi dây thừng.

      Vương Cư An đột nhiên ngẩngđầu. “ thử trước !”

      Tô Mạt ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt, ngoảnh mặt chỗ khác. “Tôi biết.” Nhưng vừa lên tiếng, liền hối hận, thầm nghĩ nên tỏ thái độ nhàng hơn, thế là bổ sung câu: “Chân tôi rấtđau...” Chưa hết câu, Tô Mạt muốn đập chết mình, bởi ngữ điệncủa quá dịu dàng, mềm mại, bản thân cũng thấy khó nghe.

      Vương Cư An liếc nhìn Tô Mạt, “Chẳng phải giỏi lắm sao? Vượt nóc băng tường cơ mà! nghĩ là nữ hiệp à?”

      Tô Mạt lên tiếng, ngẫm nghĩ xem làm thế nào để gỡ sợi dây. Bên cạnh có hai đồng nghiệp nữ càng gỡ càng khiến hai người dính chặt vào nhau, bọn họ cười hí hí. Cách mấyngười, Phó Lệ Lợi liếc nhìn về bên này, ánh mắt dừng lại ở Tô Mạt và Vương Cư An. Tô Mạt hơi nhích người ra xa, sợi dây thừng buộc cổ tay càng thít chặt. Vương Cư An hề bận tâm, thản nhiên kéo lại gần. ta : “ xem chỗ này, dây thừng có kiểu thắt nút của nó.” ta kéo nút thắt, ra hiệu: “ thử chui đầu qua đây xem nào.”

      Tô Mạt chậm rãi chui đầu. Mặc dù cố gắng giữ khoảng cách nhưng hơi rượu phả vào mặt càng nồng. Vương Cư An chỉnh lại vài chỗ rồi di chuyển nút thắt lên xuống, trước sau. Sau khi thử vài lần, ta ngồi xổm xuống. “ hãy quay về đằng sau, bước chân trái trước.”

      Tô Mạt làm theo lời ta, dám di chuyển bừa bãi. nghiêng người, bước chân qua sợi dây, tránh xa Vương Cư An chút rồi đợi chỉ thị tiếp theo của ta. Ai ngờ mãi chẳng thấy Vương Cư An lên tiếng, ta chỉ từ từ đứng dậy, sợi dây dịch chuyển lên phía theo động tác của ta, hơi lắc lư giữa hai đùi . Tô Mạt rất lúng túng, hai má đỏ bừng. bất giác nắm chặt cổ tay Vương Cư An để ngăn cản động tác của ta.

      Vương Cư An nhướng mắt nhìn , thần sắc vẻ phóng đãng, ta nửa cười nửa hỏi : “Tôi phải suy nghĩ xem nên làm thế nào chứ?”

      Tô Mạt cứng đờ người, trống ngực đập thình thịch. Cứ cầm tay đối phương mãi cũng hay, do dự vài giây rồi thả tay. May mà đối phương chưa đứng thẳng người, cử chỉ tương đối có chừng mực. Tô Mạt nghĩ thầm, nếu ta lại có bất cứ hànhđộng nghiêm túc nào, rút chân bỏ , bất kể tương lai ra sao, từ nay tránh xa người đàn ông này.

      Sắc mặt Vương Cư An vẫn điềm nhiên như , ta : “Kiểu này đúng, lại gần chút nữa.”

      Tô Mạt chịu được nữa, liền bĩu môi.

      Vương Cư An nhìn . “ ngờ là người thiếu kiên nhẫn như vậy. hãy học cách động não, đừng làm ẩu, làm liều.” ta kéo sợi dây thừng xuống thấp, chờ đợi Tô Mạt. Tô Mạt ngập ngừng rồi quay người, dịch chân về chỗ cũ, đứng im bấtđộng. Trước mắt là yết hầu của người đàn ông, lập tức hoáđá, trán lấm tấm mồ hôi, sống lưng lạnh toát. Vương Cư An đứng thẳng người, nhếch miệng cười với . “Nóng lắmà? Chóp mũiđầy mồ hôi kìa. Hôm nay thời tiết kháđẹp, ít nhất cũng có gió nhưng chẳng thấy gió nam tây bắc, chỉ có gióđông”.

      Vài giây sau, Tô Mạt mới hiểuý nhưng lặng thinh.

      Vương Cư An tiếp: “ xoay người .” ta cúiđầu, kéo sợi dây, hơi thở nóng hổi lướt qua má và cổ Tô Mạt. Hai tay bị thắt nút eo ngày càng siết chặt. Tô Mạy ngày càng thích ứngđược, giống như cơ thể bị cướp đoạt tự do, muốn bỏ chạy hay thoát thân cũng được. Tình thế bây giờ hoàn toàn khác lúcở công ty. Ở công ty, chỉ cần rót cà phê là có thể quay đầu bỏđi. Tô Mạt cảm thấy mình sắp sụpđổ. biết sớm muộn gì mình cũng phảiđối mặt với Vương Cư An nhưng ngờ lại rơi vào thế bịđộng trong hoàn cảnh quan trọng như ngày hôm nay.

      Vương Cư An đột nhiên lên tiếng: “ có biết trò chơi này tên là gì ?”

      Tô Mạt đáp, ta cũng tiếp, chỉ vòng sợi dây thừnglên tay rồi từ bên cạnh rút ra ngoài. Sợi dây rơi xuốngđất, Tô Mạt nghĩ ngợi, lập tức bướcđi. Lần này bị cản trờ, cúiđầu quan sát, hai sợi dây đãđược tháo.

      Vương Cư An vừa cởi sợi dây thừng buộcở cổ tay vừa : “Mỗi trò chơi đều có bí quyết của nó. Vừa rồi động não, cứ làm lung tung nên tư thế rất khó coi. Tìmđược phương phápđúngđắn, tất cả trở nên dễ dàng.”

      Tô Mạt kiên nhẫn nghe ta hết mới ném sợi dây vào thùngdụng cụ. Côđịnh phản bác nhưng cuối cùng chỉ : “Vâng.”

      Thấy Vương Cư An nhanh chóng hoàn thành trò chơi, những ngườikhác lần lượtđi đến nhờ ta chỉ giáo. Tô Mạt sợ bị gọi ra làm mẫu, vội vàng đến chỗ bóng râm uống nước. thầm nghĩ, người đàn ông có cuộc sống riêng thối nát, mình còn có thể trông mong ta đứngđắn hay sao?

      Lúc này, Châu Viễn Sơn đến, kéo chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, mỉm cười với .

      Châu Viễn Sơn có nụ cườiấmáp nhưánh mặt trời khiến người khác rất có cảm tình. Tô Mạt kìmđược lại liếc nhìn ta. Cử chỉ vô thức này bịđối phương bắt gặp, dù trong lòng chẳng cóý nghĩ khác nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Châu Viễn Sơn lên tiếng trước: “ sao đâu, tôi quen rồi. Tiếp theo có lẽ , trông tôi rất giống người quen nào đó của .”

      Tô Mạt phì cười. “ đúng là giống người bạn của tôi, phải ngoại hình mà là khí chất và cử chỉ có nét tương đồng. ấy là luật sư, rất tốt bụng, chuyên phụ trách các vụ ly hôn.”

      Châu Viễn Sơn ngoảnhđầu nhìn . “Sau đó sao?”

      Tô Mạt ngừng vài giây mới tiếp: “ ấy kết hôn rồi.” xong, chợt thấy thoảđáng, bởi vì và Châu Viễn Sơn thân thiếtđến mức có thể chia tâm tình,thế là Tô Mạt thêm: “Bây giờ ấyđã có con, cuộc sống chắc cũngổn.”

      Châu Viễn Sơn quả nhiên tiếp lời, ngẩng mặt, dõi mắt về phương xa. Sau đó, ta hất cằm về phía Vương Cư An, hỏi: “ sợông chủ của các lắm sao?”

      Tô Mạt ngẩn người. “Tại sao hỏi vậy?”

      Châu Viễn Sơn cười cười. “Tôi thấy vừa gỡ sợi dây thừng xong là bỏ chạy. ra sếp tổng bao giờ gây khó dễ cho phụ nữ, ít nhất tôi cũng chưa từng chứng kiến. Tôi cũng nghe qua chuyện xảy ra giữa hai người, bây giờ ấyđâu có làm gì ? Sau này có lẽ cũng làm khó , côđừng lo lắng quá.”

      Tô Mạt giật mình. Chuyện gì cơ? Chuyện xảy ra tối hôm đó? Sao ta biếtđược?

      Châu Viễn Sơn lại : “Đối với nhân viên trong công ty, sếp tổng luôn có chừng mực.”

      Tô Mạt càng nghe càng thấy khó hiểu, nhất thời dám linh tinh, chỉ cúi đầu lắng nghe, gương mặtửng hồng. nghĩ thầm: Rốt cuộc bao nhiêu người biết chuyện đó? Dù biết cũng nên tuỳ tiện nhắc tới mới đúng. Luật sư Châu nhắc với mình cóý gì? ta chuyện chẳng có chừng mực gì cả, lẽ nào mìnhđã nhìn nhầm con người ta?

      Bắt gặp vẻ mặt khó chịu của Tô Mạt, Châu Viễn Sơn cảm thấy hơi kỳ lạ. Để bầu khí căng thẳng, ta đùa: “ yên tâm, sếp tổng đến mức ra tay đánh lại .”

      Tô Mạt nghĩ: Tôi tát ta hai lần, rốt cuộc ám chỉ lần nào? Đương nhiên thể thẳng, chỉ đáp: “Tôi vẫn chưa hết thời gian thử việc. Rời khỏi công ty là chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần câu của lãnh đạo.”

      Châu Viễn Sơn gật đầu. “Nếu lo lắng về chuyệnnày, tôi đề nghị hãy nói chuyện trực tiếp với sếp tổng. Việc dỡ nhà xưởng lấy của công ty, đơn vị xây dựng vì tiến độ công trình nên mới làm vậy. Hơn nữa, vụ em cũng liên quan đến gia đình ấy, chỉ là hiểu nhầm mà thôi. chủ động cúi đầu, con người sếp tổng thích thể diện, chắc làm khó . Người làm công ăn lương như chúng ta luôn nhìn sắc mặt ông chủ mà sống qua ngày. Thẳng thắn, vô tư dẫu sao cũng tốt hơn trong lòng có khúc mắc.”

      Nghe Châu Viễn Sơn vậy, Tô Mạt mới thấy yên lòng. Ngẫm nghĩ kĩ, cảm thấy lời khuyên của ta có lý. Trước đây, làm việc ở công ty điện tử An Thịnh, rấtít khi chạm mặt Vương Cư An nên còn có thể mặc kệ. Bây giờ làm chung chỗ, muốn tiếp tục nhận lương từ túi người ta, còn nể mặt người ta được sao? đời này làm gì có chuyện dễ dàng đến thế? Tô Mạt càng nghĩ càng cảm thấy mình hànhđộng quá cảm tính.

      Ngày hôm sau, đúng như Vương Cư An , cườngđộ huấn luyện nặng hơn hôm đầu tiên gấp nhiều lần, gồm cọc, vượt tường, leo núi, lội nước. Nhờ trải qua tháng tập luyện, Tô Mạt cảm thấy quá khó khăn. Vương Cư An còn gây phiền phức cho nữa. ta và Châu Viễn Sơn thay phiên nhau tham gia cùng các phòng ban nhiều nhân viên nữ. Vương Cư An xuất hiệnởđội nào, thành tích của đội đó khá hơn nhiều.

      Phó phòng Triệu của phòng Marketing đùa: “Vương Tổng của chúng ta dẫn đầu mộtđội quân tóc dài, tôi cũng muốn thử. Các thơm ngát dù sao cũng hơn đám đàn ông toàn mùi mồ hôi ở bên cạnh tôi.”

      Vương Cư An : “Đội hình của tôi phân biệt nam nữ, phụ nữ cũng nhưđànông. Cứ tiếp tục huấn luyện biết chừng phát ra nhân tài làm nghề marketing, xông pha chiến đấu thay đám đàn ông các .”

      Tô Mạtở bên cạnh thầm quan sát, phát Vương Cư An luôn giữ khoảng cách vớiđồng nghiệp nữ, ta hay cười, tháiđộ lãnhđạm, lịch . Các trẻđều tỏ ra kính sợ ta, sau lưng thường than phiền ta quá nghiêm khắc. Tô Mạt buộc phải xét lại bản thân, tại sao trước đó ta lại đối xử với như vậy? Có phải lời , cử chỉ của khiến ta hiểu lầm? Cộng thêm ấn tượng từ buổi tối hôm đó nên người ta mới cảm thấy hời hợt, nông cạn, có thể tuỳý chòng ghẹo?

      Tô Mạt thường có thói quen tìm kiếm nguyên nhân từ chính bản thân mình trước. Ngẫmđi nghĩ lại, tìm ra lý do có thể thuyết phục bản thân cúi đầu nhận lỗi trước ngườiđó.

      Sau ngày tập luyện vừa mệt mỏi vừa nóng bức, khi huấn luyện viên tuyên bố giải tán, mọi người lập tức về phòng tắm rửa, thay quầnáo, sau đó nằm vật xuống giường. lúc sau, Phó Lệ Lợi phải gõ cửa từng phòng, thông báo buổi tối có buổi tụ tập, lãnhđạo phát biểu, các phòng ban tổng kết hội nghị mở rộng, mọi người mới miễn cưỡng rời khỏi phòng.

      Suốt bữa cơm tối, tâm trạng của Tô Mạt tốt lắm. mặt, vẫn chưa đủ dũng khí cúi đầu trước Vương Cư An. Mặt khác, Vương Cư An lên tiếng khen ngợi các phòng ban, biểu dương và phát phần thưởng cho số cá nhân hoạt động tích cực nhưng ta hề nhắc đến Tô Mạt. Đồng nghiệp thuộc văn phòng tổng giám đốc xì xầm bàn tán, thắcmắc: “Tại sao có Tô Mạt củađội chúng ta? Biểu của côấy cũng rất tốt còn gì!”

      Nếu chuyện này xảy ra với người khác, ngườiđó cười, vài câu coi như xong. Nhưng Tô Mạt cảm thấyđây là mộtđiều ám chỉ: Trước đây dám chơi tôi trước mặt nhiều người, bây giờ dù cố gắng đến mức nào, vùiđầu vào công việc ra sao, tôi cũng chẳng bận tâm. Hết thời gian thử việc, tôi cho biến.

      Tô Mạt bóp trán, quyếtđịnh làm theo chỉ dẫn của Châu Viễn Sơn. chỉ hy vọng người đàn ông này thù dai như Châu Viễn Sơn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :