1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Ngoài cửa cục dân chính, Lệ Trọng Mưu yên lặng chờ đợi đáp án của Ngô Đồng.

      tự hỏi, làm sao mình có thể vượt qua ba thắng vừa rồi?

      Nhật kí của , mỗi trang đều là tâm đầy đau đớn của người mẹ đơn thân, cũng đâu phải con người sắt đá đến mức thấy mủi lòng?

      Mỗi chữ đều thấm vào trái tim .

      Đồng Đồng từng hỏi hàng trăm lần: Ba ơi, bao giờ ba cưới mẹ?

      Lúc thằng bé hỏi , ánh mắt lộ vẻ tha thiết. Nếu nghe được câu trả lời, mặt thằng bé xụ xuống đầy buồn bã.

      Khi đó chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nhưng gần đây, chuyện hôn nhân cứ ám ảnh mãi.

      muốn làm Đồng Đồng thất vọng…

      muốn khiến Ngô Đồng bi thương…

      tự nhốt mình trong thư phòng cả ngày, nghĩ xem làm thế nào để cả hai người đều hạnh phúc.

      tại, còn cách nào khác.

      là Lệ Trọng Mưu luôn luôn nắm quyền chủ động trong tay, nhưng người phụ nữ này lại nằm ngoài phạm vi khống chế. đoán được , dần dần, cũng đoán được chính mình… Vì thế, bây giờ, để tự lựa chọn, muốn công bằng.

      “… tôi ?”

      sửng sốt.

      “Đây phải vấn đề chính, em chỉ cần trả lời…”

      nhìn thẳng vào mắt rời: “Có ?”

      Hỏi vấn đề này giải quyết được cái gì? Lệ Trọng Mưu đáp lại, giọng điệu khuyên nhủ: “Đồng Đồng cần gia đình trọn vẹn, em cũng cần Đồng Đồng, phải sao?”

      tôi ?”

      “Ngô Đồng!”

      “…”

      “…”

      tôi…” lắc đầu, dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, thanh rất , ngoảnh mặt lại cười cái rồi bước xuống xe.

      chút lưu luyến.

      Lệ Trọng Mưu nhìn hình ảnh xa dần sau gương chiếu hậu, khoảng cách ngày càng xa, cắn răng, mở cửa chạy đuổi theo.

      sải bước nhanh, kéo tay : “ hay liên quan quái gì đến việc kết hôn của chúng ta?”

      Lệ Trọng Mưu tràn ngập oán khí, nhưng đành lòng phát giận với , đành cố gắng đè nén tâm trạng. Vậy mà còn cảm kích!

      “Chằng phải vì thương hại nên mới muốn kết hôn với tôi?”

      Thoáng chốc, mặt lạnh hẳn, hạ thấp giọng: “Đừng gây nữa.”

      “Là khinh người quá thôi.”

      Đêm trước ngoan ngoãn dịu hiền, sáng nay liền trở lại thành người phụ nữ quái đản. Lệ Trọng Mưu biết làm gì khiến phản ứng thế này, khiến khoác lên mình bộ giáp phòng bị bất cứ ai.

      “Được, hỏi em.” Trước mặt bao nhiêu người, ôm chặt, : “Em có cảm giác gì với ?”

      Môi, gần như chạm vào nhau; hơi thở, quẩn quanh hai chóp mũi.

      Haizzz, người phụ nữ này, miệng lừa được ai, ánh mắt cũng lừa nổi ai. nhìn sâu vào đôi mắt , hy vọng có thể được tới trái tim .

      Đúng, cần xác nhận.

      Xác nhận phán đoán của sai.

      “Em ?”

      Lúc đó, giọng chứa nỗi khao khát mãnh liệt của , mỗi lần gọi tên … Bộ dạng kia thể lừa được ai. tại, tiếng gọi của vẫn vang vọng trong đầu.

      Lệ Trọng Mưu nghĩ, nếu , tin ngay lập tức, mà cho dù gạt , cũng tin.

      khiếp sợ của lên mặt, khắc vào mắt . Dần dần, Lệ Trọng Mưu cảm thấy hiểu nghĩ gì.

      nín thở, chờ đợi ba chữ phát ra từ miệng .

      “Đáp án này rất quan trọng với ,” Lệ Trọng Mưu , hôn lên môi , “ cho .”

      Câu trả lời của giúp quyết định lựa chọn của mình.

      Nếu thừa nhận, thề cho nhà cao cửa rộng, cho cuộc hôn nhân này, cho chung thủy, chiều chuộng của , cho tất thảy… Có lẽ, đó chính là tình .

      Nếu phủ nhận, từ nay về sau, mỗi người ngả, coi như hôm qua chỉ là tình đêm, ném ra khỏi cuộc sống của , say này còn bất cứ quan hệ nào.

      ? Hay ?

      im lặng rất lâu rồi : “Tôi .”

      Mỗi chữ lôi kéo Lệ Trọng Mưu trở về thực tại.

      Ngô Đồng nhìn , đưa mất hướng về nơi xa, sau đó thu về, lên con ngươi mới, rất kiên định trả lời : “Tôi , nhưng bây giờ tôi muốn chấm dứt với . Đây chính là đáp án của tôi.”

      Tay buông lỏng, Ngô Đồng dễ dàng đẩy ra.

      “Tôi từng hy vọng cả đời này thể thương bất kì ai, tôi nghĩ đó là trừng phạt với . Còn bây giờ tôi nghĩ như vậy nữa, tôi thấy đáng thương, khiến cả trăm say mê nhưng cuối cùng, vẫn hiểu định nghĩa của từ ‘vợ’.”

      Nhất thời, Lệ Trọng Mưu cao cao tại thượng còn gì để .

      trơ mắt nhìn rời khỏi, đến tận lúc bóng biến mất trong biển người.

      Lần đầu tiên, ngẩn người lâu như vậy.

      *********************************

      Phòng hội nghị yên tĩnh dị thường, mấy vị quản lí ở Trung Quốc và Châu Á lần lượt phát biểu xong, tất cả chờ đợi Lệ Trọng Mưu lên tiếng.

      Hội nghị lúc 9 giờ lùi lại đến tại mới bắt đầu. Chẳng ai biết tại sao lại thế này, cả đám người như trong sương mù. Có mỗi Tổng giám đốc Lệ tinh thần minh mẫn, nhíu chặt mi, câu nào.

      Mỗi Lâm Kiến Nhạc biết nguyên nhân, vỗ vỗ vai thư kí, bảo ra rồi ngồi vào chỗ của , kề tai Lệ Trọng Mưu : “Tổng giám đốc, họp nửa tiếng, thất thần 17 lần.”

      Rốt cục Lệ Trọng Mưu hoàn hồn, tay nắm chặt cây bút, liếc mắt nhìn Lâm Kiến Nhạc, nâng mắt lên, gõ gõ bút xuống mặt bàn, với giám đốc kinh doanh: “Jeff, hợp khu Châu Á với khu Trung Quốc, kì họp sau báo cáo kết quả đầu tư với tôi.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mấy vị quản lí gật đầu như giã gạo, Lâm Kiến Nhạc ngồi bên cạnh mà tấm lòng thổn thức, Lệ Trọng Mưu vẫn là Lệ Trọng Mưu, gì đánh bại được. Mấy tiếng trước đó, Lệ Trọng Mưu đơn đứng đối diện cảng Victoria hút thuốc, ngay đến mấy vị quyền cao chức trọng trong công ty cũng dám dến gần, lúc này, dường như con người kia biến mất hoàn toàn.

      Tan họp, vốn nên nghỉ ngơi nhưng Lệ Trọng Mưu lại gọi quản lí tài chính và kinh tế đến nhà ăn, tiện thể ăn bù bữa sáng luôn. Vì thay đổi lịch trình nên hôm nay thời gian thoải mái hơn nhiều, Lệ Trọng Mưu ăn cơm, Lâm Kiến Nhạc báo cáo tình hình.

      Lau khóe môi, hỏi: “Bảy đến tám giờ tối đừng đặt lịch gì.”

      Lâm Kiến Nhạc mau chóng ghi vào máy tính, thuận miệng hỏi: “Có định đặt chỗ ở nhà hàng Đồng Đồng thích ăn ạ?”

      “Đặt nhà hàng Mandy thích.”

      Đại Boss và bạn dạo này cảm tình có vẻ tốt lắm mà, sao tự nhiên … Lâm Kiến Nhạc ngạc nhiên, gật đầu dám đưa ra ý kiến gì. Nghĩ nghĩ, Lâm Kiến Nhạc xét thấy vẫn nên nhắc nhở đại Boss chút: “Bây giờ luôn ạ, nhưng Đồng Đồng nhắc chuyện với Ngô, …”

      “Để thằng bé tự có hiệu quả hơn, tối nay đưa Đồng Đồng đến nhà ấy, để nó ngủ với mẹ.” Lệ Trọng Mưu hờ hững trả lời.

      *******************************

      Đồng Đồng rồi, trong nhà chợt trống vắng lạ thường, Ngô Đồng muốn về nhà nữa, cũng chẳng có chỗ nào để , đành phải quay về. Toàn thân từ trong ra ngoài đều đau nhức, hiểu , nơi đau nhất chính là trái tim…

      Thang máy kêu “Đinh!”, kéo lê đôi chân mỏi mệt.

      người đứng trước cửa đợi , thấy về, người đó ngẩng đầu lên.

      “Em về rôi ư?” Hướng Tá hỏi. Giọng dịu dàng, vô cùng bình tĩnh.

      Dường như ở đây đợi từ rất lâu.

      Ngô Đồng sững sờ, động đậy. Hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “Sao, sao lại tới?”

      “Em nghe điện thoại, đành tới tận nhà thôi.” trả lời chậm rãi, “ sợ ta vứt em xuống cảng Victoria nuôi cá.”

      nghĩ chuyện này đáng để đùa sao?

      Ngô Đồng cố cười đáp lại , nhưng khóe môi cứng ngắc: “Chờ lâu chưa?”

      Hướng Tá cứng đờ, chỉ cười. Nụ cười này động đến vết thương chỗ gò má, cơn đau ập tới, nhăn mặt. Nhìn rất buồn cười, chẳng qua sau đó vẻ mặt lên đầy mệt mỏi. đánh giá , đến trước mặt , cúi đầu xuống cổ ngửi ngửi.

      vội lùi lại, nghe thấy đăm chiêu : “Rượu, thuốc lá, … còn có, bi thương…”

      “Hả?”

      người em có mùi này.”

      Ngô Đồng phủi phủi quần áo, nhìn : “ là cún à? Mũi thính thế.”

      “Sao em biết? đúng là cún đấy.” Hướng Tá vòng qua, lần nữa dựa vào vách tường, có vẻ buồn buồn.

      “Em với Lệ Trọng Mưu thế nào rồi?”

      Đột nhiên hỏi, Ngô Đồng nhìn sững sờ. Đầu Hướng Tá càng lúc càng đau, mơ màng nhìn , hình như sắp khóc. tự cho rằng nước mắt của chuẩn bị rơi xuống liền đưa tay che mắt Ngô Đồng: “Lúc em khóc rất xấu, chỉ khi em cười mới đẹp.”

      Lòng bàn tay Hướng Tá nóng bừng, Ngô Đồng bỏ tay xuống, nhìn sắc mặt tiều tụy, sờ trán : “ sốt rồi.”

      Hướng Tá giật mình, tự sờ trán mình, nóng . giận dỗi với Ngô Đồng: “Ai bảo em cả đêm về?”

      ******************************

      Hướng Tá nhất định chịu bệnh viện, Ngô Đồng cố mãi mới dìu vào nhà được, để nằm sô pha.

      Dáng người cao lớn của chắc cũng chẳng thoải mái gì khi nằm sô pha chật chội. Ngô Đồng lấy chăn đắp cho , chờ hạ sốt rồi mặc kệ.

      giặt khăn mặt, hất nước xua những thứ mùi kia, gương mờ mịt hơi nước, Ngô Đồng ngồi trong bồn tắm, viết lên tấm gương ẩm ướt.

      Đồng Đồng.

      Lệ Trọng Mưu.



      hoảng hốt nhìn dòng chữ, vội lau chúng . Ngô Đồng thay quần áo, bước ra ngoài, lúc nãy để ý lắm, tại mới phát Hướng Tá nằm sấp giường .

      Ngô Đồng mau chóng tìm áo khoác mặc vào, đến đầu giường đẩy đẩy : “Sao vào được?”

      “Ừm…” mở mắt, lười biếng: “Ngủ ở sô pha mỏi lắm, em được ngược đãi bệnh nhân chứ!”

      Ngô Đồng bất đắc dĩ xoay người định , tay chợt bị giữ chặt.

      làu bàu: “ bị ốm mà, em phải ở lại chăm sóc .”

      Còn có ai mặt dày hơn ?

      Ngô Đồng oán thầm, muốn nhưng bị giữ, làm gì được. khỏe mạnh thế này, đâu giống người bị bệnh? Ngô Đồng bị kéo ngồi lên giường. chán nản, mệt mỏi.

      lẩm bẩm: “ bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng đấy. Mau cứu .”

      Chợt giọt nước rơi xuống mặt , Ngô Đồng cả kinh, cứ tưởng rơi lệ. Hóa ra đó phải nước mắt.

      “Cảm mạo thôi mà, chết được đâu.”

      “Có loại bệnh, tên là tình , là chết. Chắc chắn em hiểu bệnh này. mắc bệnh rồi.”

      thay lau mồ hôi, dở khóc dở cười: “Đừng tôi chứ.”

      bắt lấy tay , áp lên mặt mình, cười : “Em thông minh quá…”

      cảm thấy vui sướng, chút cũng .

      phải vì lời của , mà vì cảm thấy, trái tim mình hình như chai sạn.

      Phải chăng tim chết?

      mới 27 tuổi…

      “Có muốn thử lần ?”

      thất thần: “…Cái gì?”

      bị kéo thấp đầu xuống, lấy tai đè lại, kéo gần khoảng cách. ngẩng mặt, ngón tay đặt cổ . Môi hai người gần như chạm vào nhau, Hướng Tá buộc nhìn thẳng vào mắt mình.

      Ngô Đồng theo phản xạ đẩy ra.

      Hướng Tá nhìn tránh né: “Thử lần thôi, cùng với .”

      Ngón tay vẫn đặt ở cổ , dán chặt lên đó, cảm nhận được từng nhịp của mạch máu, giắt sợi tóc của ra sau tai: “Tim em đập nhanh như vậy, chứng tỏ bệnh của em vẫn còn chữa được. Đừng vì người đàn ông mà bỏ qua cả khu rừng.”

      “…”

      Hướng Tá trùm chăn kín mít, chỉ lộ từ mũi trở lên: “Cho em hai lựa chọn, là đồng ý với , hai là suy nghĩ rồi đồng ý với .”

      Tiếng của dần tràn ngập giọng mũi, nhưng mỗi từ đều rất ràng.

      Ngô Đồng sờ trái tim đập loạn, vẫn thấy gì lạ: “Đây phải là thói quen bức phụ nữ đáp ứng đấy chứ?”

      phủ nhận, trả lời: “Em là người thứ hai.”

      Ngừời thứ hai? phải là người duy nhất? giống chút nào, công tử hào hoa mà cũng phải dùng chiêu này sao?

      “Người thứ nhất là Trương Mạn Địch, người thứ hai, là em…”

      Ngô Đồng nghe , suy nghĩ rất lâu, gật gật đầu, hiểu ý: “ ấy đoạt người phụ nữ của , nên bây giờ lấy tôi làm mục tiêu?”

      thành thực: “Lúc bắt đầu đúng.”

      Đúng là người đàn ông kì quặc.

      Ngô Đồng cũng thấy ghét bỏ gì Hướng Tá, trái lại, đồng cảm với . vỗ mặt , sau đó đứng lên, dùng giọng điệu từng trải khuyên nhủ: “ ngoan ngoãn nghỉ ngơi , đừng loạn nữa.”

      bước ra ngoài, đóng cửa lại. Hướng Tá từ từ mở mắt, vắt tay lên trán. Chẳng nhẽ lời thổ lộ của ràng ư? hiểu hay cố tình hiểu?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Cảm mạo như thể thúc giục con người ta, Hướng Tá nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ. Cảm giác được ngủ thế này rất tốt, rất… bình yên.

      Khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau… Thằng bé chống tay ôm mặt, nở nụ cười nhìn chăm chú, chớp mắt, lại chớp mắt.

      Hướng Tá bật dậy. nhìn thằng nhóc ngồi cạnh giường, chỉnh thái độ kinh hãi, mỉm cười: “Chào bạn Ngô Đồng Đồng.”

      “Chú biết cháu à?” Đồng Đồng chỉ vào mũi mình.

      “Chú là bạn của mẹ cháu mà, tất nhiên là….” Ngừng chút, cúi đầu, chắp tay: “…Ngưỡng mộ đại danh lâu.”

      Đồng Đồng gạt gật đầu, nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Ồ… Cũng đúng.”

      Hướng Tá thấy lúc thằng bé gật đầu rất giống mẹ nó, cực kì đáng . bóp chóp mũi nó, hỏi: “Đúng cái gì cơ?”

      “Chú là bạn trai mẹ cháu à?”

      Hướng Tá ngạc nhiên, bị thằng bé hỏi, tự nhiên cứng họng trả lời được. Đành hỏi lại: “Ai bảo cháu thế?”

      Kiến Nhạc bảo thế.”

      Hướng Tá có nghe nhầm ? “” Kiến Nhạc???

      Đồng Đồng thở dài, bất đắc dĩ: “Cháu gọi là Chú Kiến Nhạc, chú ấy bảo như vậy có nghĩa cháu chê chú ấy già.”

      Hướng Tá nghĩ Lâm Kiến Nhạc những lời đó. đáng ngạc nhiên sao Lệ Trọng Mưu vẫn chưa sa thải ta chứ? Đúng là chuyện hiếm thấy…

      Hướng Tá nghiêm mặt: “Cháu…Uhm… ‘’ Kiến Nhạc gì với cháu?”

      ấy chị Mandy là bạn của ba, cho nên chị Mandy được ngủ giường của ba. Chú xem, bây giờ chú ngủ giường của mẹ cháu.”

      Thông minh quá nhỉ, còn kiểu suy diễn thế này cơ à.

      Tình hình có vẻ càng ngày càng loạn, để ý nữa, lảng sang chuyện khác: “Mẹ cháu đâu?”

      “Mẹ ở phòng bếp, mẹ bảo chú bị ốm, bảo cháu trông chú.”

      Sau khi xong, thằng bé nhanh nhẹn sờ sờ trán Hướng Tá, y hệt như mẹ nó.

      bật cười, đáng quá! So với ba nó đáng gấp cả trăm nghìn lần.

      Hướng Tá xuống giường, nhìn đồng hồ, trễ rồi… Xoa đầu thằng bé: “ thôi, sang bếp xem mẹ cháu nào.”

      xong, cầm tay Đồng Đồng dắt thằng nhóc ra ngoài.

      Bàn tay bé của Đồng Đồng nằm gọn trong tay , vừa vừa ngẩng đầu hỏi: “Chú thích mẹ cháu ?”

      “Thích lắm.”

      “Chú nấu ăn chứ?”

      “Tất nhiên.”

      “Vậy chú thích Ultraman hơn hay Transformers hơn?”

      “Uhm… Chắc là Transformers.”

      Mắt thằng bé thoáng qua tia buồn bực, nhíu mi: “Cháu thích Ultraman…” Ngay sau đó hình như hiểu ra điều gì, bạn Đồng Đồng gật đầu đầy trịnh trọng.

      Hướng Tá dừng bước, ngồi xuống trước mặt Đồng Đồng, phát thằng bé cỏ vẻ trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa.

      “Chú hỏi cháu vấn đề, được ?

      Đồng Đồng gật đầu.

      Hướng Tá chân thành nhìn vào mắt thằng bé: “Bạn của ba cháu là chị Mandy, phải là mẹ cháu, còn bạn trai mẹ cháu là chú. Đồng Đồng, cháu có buồn ?”

      Thằng bé đảo mắt, cắn môi nghĩ: “Tốt nhất là ba với mẹ, nhưng nếu ba mẹ ở chung, hai người cãi nhau… Thôi, cháu thích thế. Cháu muốn mẹ cháu vui vẻ.”

      Hướng Tá nhìn sâu vào mắt thằng bé, lòng dậy sóng. Mặc dù nó vẫn cười, nhưng biết đáy mắt nó dưng dưng nước. sờ khuôn mặt nhắn.

      “Cháu nghĩ xem, có chị Mandy, rồi có chú, sau này có tới bốn người thương cháu. Cháu thấy được ?”

      Đồng Đồng cắn ngón tay, cẩn thận suy nghĩ, lúc sau thằng bé cười cười.

      Hướng Tá nhéo má nó, giang hai tay: “Đến đây! Cho chú ôm cái nào.”

      Đồng Đồng chút chần chờ nhào tới ôm chặt .

      Hai người đến cửa phòng bếp, dầu khói lượn lờ, Ngô Đồng bên trong quay như chong chóng. Trình độ nấu ăn của tốt lắm, tay chân luống cuống, nguyên liệu nấu ăn rơi đất bị nhẫm lên mấy lần. Hướng Tá đành vào hỗ trợ.

      Ngô Đồng lo lắng nhìn , đồng ý cho giúp: “ đỡ hơn chưa?”

      Hướng Tá nhởn nhơ: “Hạ sốt rồi, tin em sờ xem.”

      Ngô Đồng thèm để ý đến . Hướng Tá cầm tay đặt lên trán mình, tự làm bằng chứng. Ngô Đồng vội rụt tay. Quay sang thấy Đồng Đồng đứng đó, cười hì hì nhìn hai người. chán nản bỏ tay xuống, cách xa Hướng Tá.

      Con dao tay thoăn thoắt, trù nghệ cao siêu . Ngô Đồng nhìn, cũng là nguyên liệu ấy, cũng món ấy… trầm tư, bị người đàn ông đả kích thế này… quả thực quá đau xót rồi!

      Miếng thịt cá mềm mịn dày mỏng, mùi vị thanh đạm. Tôm chiên giòn tan, vàng ươm. Đồng Đồng thích thú sới đầy chén cơm, chẳng mấy chốc thấy đáy.

      Mất mặt quá, mất mặt quá… Ngô Đồng nuốt trôi bữa cơm này!!!

      **********************************

      Lâm Kiến Nhạc theo lời Lệ Trọng Mưu đặt chỗ ở nhà hàng Pháp, bảy giờ Lệ Trọng Mưu tới, trước đó chủ động gọi cho Trương Mạn Địch.

      Nghe điện thoại, Trương Mạn Địch còn thắc mắc. Trước đây, chưa từng dùng giọng điệu này chuyện với , rất hòa nhã. Dù hơi bất mãn nhưng dấu nổi niềm vui sướng.

      tháng gặp nhau, hai người ngồi đối diện nhau, rượu vang sóng sánh trong ly. Lệ Trọng Mưu nhìn người trước mặt, ăn mặc rất tinh tế, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

      Chỉ là lời của khiến quá tuyệt vọng.

      “Chia tay .”





      hiếm khi dùng giọng điệu bắt buộc người khác thế này, trong giọng chút gì thỉnh cầu, chỉ toàn là mệnh lênh. Ngón tay Trương Mạn Địch cầm ly rượu chợt cứng đờ.

      Đặt chiếc ly xuống bàn, chăm chú nhìn : “Nguyên nhân.”

      em.”

      bao giờ ai đâu.” Nếu đây là lí do, bọn họ chẳng phải sớm chia tay rồi sao, cần gì phải chờ đợi đến tận bây giờ?

      “Đúng.” thản nhiên gật đầu, rồi bổ sung: “Trước kia là như thế.”

      thông minh như vậy nhưng vẫn giật mình: “Là…ai?”

      Lệ Trọng Mưu trả lời.

      Trương Mạn Địch siết chặt ly rượu, cắn răng, nếu kịp khống chế cảm xúc, sợ mình hất thẳng ly rượu vào mặt . Mấy năm nay theo , tận tụy như vậy, hóa ra kết thúc của là thế này…

      “Em muốn gì, có thể với .” Lệ Trọng Mưu bình tĩnh.

      đối với bạn luôn hào phóng về tiền bạc, chẳng qua, là keo kiệt về tình cảm. có thể trả lời sao đây? Trương Mạn Địch hiểu được, khi Lệ Trọng Mưu quyết chấm dứt thể dây dưa với nữa. Ra vẻ thanh cao chỉ càng khiến coi thường.

      “Công ty điện ảnh và đầu tư truyền hình, thêm ba phần cổ phần tổng công ty.”

      Lệ Trọng Mưu gật đầu: “Được.”

      Trương Mạn Địch cố gắng hít thở, muốn mình khóc trước : “Tạm thời đừng thông báo với truyền thông rằng chúng ta… chia tay. Phim của em sắp công chiếu ở New York, em muốn mình vướng vào scandal.”

      Lệ Trọng Mưu ngắm người con thông minh, lí trí bảo , ấy cực kì thích hợp làm bạn . Dù chia tay ấy khóc cũng nháo, có điều cũng cười. gác tay lên thành ghế, bưng ly rượu, chậm rãi uống: “ thành vấn đề.”

      Hai người yên lặng ăn món Pháp, Trương Mạn Địch cảm thấy châm chọc, đây là nhà hàng thích nhất, nhưng sau này, bao giờ muốn quay lại đây nữa.

      Lệ Trọng Mưu đưa đến chỗ chụp ảnh, cực kì phong độ mở cửa cho xuống xe.

      Trương Mạn Địch định hẹn gặp lại, dư quang thoáng dừng tại chỗ, với : “Tặng em cái Goodbye Kiss được ?”

      thanh đầy vẻ buồn bã, nhưng lúc nãy trong mắt lên tia sáng, thể tránh khỏi tầm mắt Lệ Trọng Mưu được, : “Cần gì phải làm thế?’

      Trương Mạn Địch biết lợi hại, tâm tư của đoán được hết, vậy có nghĩa chắc chắn cần nữa, còn có thể làm gì: “ nợ em đấy.”

      hiểu, đành cho việc cuối cùng, ôm hỏi: “Phóng viên ở đâu?”

      “Hướng chín giờ.”

      Lệ Trọng Mưu cúi đầu, hôn lên môi . Nghiêng người để cho người đứng hướng chín giờ thấy ràng. Thực ra vẫn thấy thương tiếc Trương Mạn Địch, nhưng hôn xong, chẳng muốn dây dưa thêm chút nào.

      quay đầu bước , Trương Mạn Địch bình thản : “Hy vọng người thấy chúng ta thân mật ghen với em.”

      càng bình tĩnh hơn: “Chắc hẳn em biết chẳng quan tâm đến mấy chuyện này.” xong liền lên xe.

      thản nhiên của chẳng khác nào cái tát quất thẳng vào lòng , nhìn theo đuôi xe nhanh chóng khuất dạng. Vậy là… bao giờ trở lại.

      Trương Mạn Địch máy móc quẹo vào studio, tìm góc khuất, che miệng, khóc thành tiếng.

      tay Lệ Trọng Mưu nắm vô-lăng, tay cầm cần gạt, đánh xe rời khỏi. thấy có chút gì mất mát, nhớ lại lúc nãy, hình như quá vô tình.

      Nhưng hối hận.

      Đúng, tất cả là quá khứ.

      tại, chỉ có nhược điểm duy nhất.

      Là tình ư?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      biết. Tóm lại, muốn tận dụng mọi cơ hội. Nếu trong thương trường đối diện với muôn ngàn sóng dữ vẫn bình thản, giờ đây trái tim mới rung động chút, cảm thấy ngọt ngào.

      gọi điện thoại cho Đồng Đồng. Thằng bé được đưa về Ngô gia sau khi tan học, giờ chắc ăn xong cơm tối.

      Lệ Trọng Mưu tin Ngô Đồng chiều theo mọi cầu của con trai.

      ************************************

      Hướng Tá nhìn màn hình hiển thị chữ “Ba Đồng Đồng” to tướng, tâm trạng tốt hẳn lên: “Hello?”

      Đầu bên kia điện thoại Lệ Trọng Mưu im lặng. Hướng Tá nghĩ đến bộ mặt đen xì của Lệ Trọng Mưu, thấy vô cùng sung sướng.

      “Lại là cậu?” thanh Lệ Trọng Mưu thấp đến cực điểm.

      Hay ghê, vậy mà Lệ Trọng Mưu cũng nhận ra giọng , Hướng Tá biết mình có nên thấy vinh hạnh hay nữa. dựa vào sô pha, trả lời.

      “Bảo Ngô Đồng nghe máy.”

      Hướng Tá cười ra tiếng, lười biếng: “ là ai? Đồng Đồng làm bài tập, Ngô Đồng trải giường cho thằng bé. Tôi bận uống nước.”

      Đáp lại Hướng Tá là thanh vật gì đó bị va chạm mạnh, Lệ Trọng Mưu ném điện thoại xuống ghế bên cạnh.

      Hướng Tá tắt máy, duỗi người nằm thoải mái sô pha.

      lát sau Ngô Đồng quay lại, Hướng Tá giả vờ lơ đễnh, : “Lúc nãy Lệ Trọng Mưu gọi tới, nhận máy.”

      Ngô Đồng nheo mắt, thấy ràng, chần chờ rồi bổ sung: “Được rồi, được rồi. thừa nhận là mình cố ý.”

      Tự nhiên tâm tình Ngô Đồng xụi xuống, sang chỗ khác, cách xa Hướng Tá: “ với Đồng Đồng là bạn trai tôi, ý của là gì?”

      Hướng Tá ngửa người ra sau, “Nếu em là mục đích, đúng là có –”, nhìn , ” – có được em.’

      thẳng thắn thế này, Ngô Đồng cảm thấy bất lực: “Tôi có gì tốt?”

      “Chính vì em tốt nên muốn đem hạnh phúc cho em.”

      thản nhiên, Ngô Đồng tự nhủ. Nhưng tim , rung động chút nào.

      gì, Đồng Đồng làm xong bài tập bước ra. Ngô Đồng định gọt hoa quả, Hướng Tá nhanh nhẹn cầm con dao: “Để làm.”

      Tay vừa chạm đến , Ngô Đồng giật mình rụt lại.

      khí giữa hai người đầy gượng gạo. Đồng Đồng vui vẻ nhìn Hướng Tá cầm quả táo, trong nháy mắt gọt xong, thằng bé ngưỡng mộ: “Lợi hại quá!”

      Hướng Tá nhét miếng táo vào miệng nó: “Muốn học ? Chú dạy cháu.”

      Bạn Đồng Đồng tất nhiên gật đầu nhưng bị Ngô Đồng ngăn cản: “Trẻ con được cầm dao kéo.”

      Đồng Đồng bĩu môi, cam lòng. Hướng Tá bế thằng bé lên, bất đắc dĩ: “Mẹ cháu ác thế.”

      Thằng nhóc này mới vui mừng, giờ trừng mắt với : “ cho chú mẹ cháu như vậy.”

      Hướng Tá nhìn Ngô Đồng, rồi nhìn Đồng Đồng, nhún vai: “Thằng quỷ , cháu cũng vừa đâu.”

      xong, Đồng Đồng giật tóc , hai người đùa với nhau. Ngô Đồng nhìn cảnh này, lớn , bóng họ in lên tường, giống như – nhà ba người vui vầy.

      Ngô Đồng bị làm cảm động.

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, tâm trí thanh tỉnh hơn rất nhiều. Cúi đầu tìm kiếm, nghe máy, thanh Lệ Trọng Mưu vang lên.

      “Ngô Đồng?”

      “Ừm.”

      Cảm giác xao động lại nổi lên, luôn khiến bất an.

      ở dưới nhà em.”

      Ngô Đồng cố gắng áp chế tâm trạng: “Có việc gì?”

      Ngữ khí lạnh nhạt của làm khựng chút, Lệ Trọng Mưu dựa vào thân xe, đưa điện thoại sang tay kia. “Mai muốn đưa Đồng Đồng gặp bà nội nó, còn mấy thứ chưa thu xếp xong, hôm nay cho nó ở đây được.”

      muốn gì?

      Lệ Trọng Mưu quên mất rồi.

      Nhiều lời càng vô ích, định lại thôi, thất vọng bủa vây lấy .

      Ngô Đồng cầm điện thoại đến bên cửa sổ: “ phải đêm nay cho Đồng Đồng ở đây à? Sao tự nhiên lại đổi ý?”

      hơi ngạc nhiên: “Đồng Đồng với em sao?”

      gì?”

      “Nó muốn em New York cùng.”

      Đến lượt im lặng, phải chăng nghĩ cách cự tuyệt? Có đàn ông rồi đoái hoài đến con nữa? cũng thoải mái quá nhỉ!

      Lệ Trọng Mưu nhăn mày, giọng nhàng hơn, dường như suy nghĩ thay : “Nếu em khó xử, muốn đưa con cũng được, em có thể để ý đến nó trong mấy ngày mà, cần gì so đo đêm nay. Em đưa người đàn ông khác về nhà qua đêm, còn muốn để cho con em chứng kiến à?”

      cười như cười, Ngô Đồng nghĩ bao giờ có thể đả thông tư tưởng với nhau. cắn môi gần như bật máu, liếc tờ báo cạnh chậu hoa. Bỗng dưng bật cười: “Đúng, tôi đem đàn ông về nhà, nhưng so với những chuyện làm khắp mặt báo còn kém xa lắm.”

      muốn cãi nhau với em.”

      Bị trúng tim đen chứ gì? Lại còn cáu gắt nữa?

      Ngô Đồng hừ lạnh: “Yên tâm , đến lúc đó – nhất định tôi đến sân bay đúng giờ, dám phiền . Thằng bé là sinh mệnh của tôi, so với những oanh oanh yến yến của nó vô cùng quan trọng.”

      Ngô Đồng cho thêm nửa chữ, lập tức tắt máy.

      Trở lại phòng khách, Hướng Tá và Đồng Đồng cùng lúc quay đầu nhìn . Lúc nãy và Lệ Trọng Mưu lớn tiếng như vậy, mặc dù tránh ở ban công nhưng trong phòng khách vẫn nghe được ràng.

      “Mẹ lại cãi nhau với ba à?” Mặt Đồng Đồng xụ xuống, Hướng Tá nhàng ôm thằng bé. bị vẻ mặt trầm tư của nó thu hút.

      Tâm tình Ngô Đồng giảm xuống, tự nhủ chính mình đừng quan tâm đến , đến cuộc sống của , đến niềm vui của … Tất cả đâu liên quan tới , nhưng đâu đâu cũng thấy tin tức của , muốn trốn cũng trốn được!

      Ngô Đồng ngồi trước mặt con trai: “Mẹ hứa sau này, bao giờ… cãi nhau với ba con nữa.”

      hứa hẹn với thằng bé, nhất định làm được.

      Đồng Đồng dù tin lắm nhưng vẫn gật đầu.

      Hướng Tá thấy cảm xúc của đúng lắm, muốn trêu , lo lắng hỏi: “ có việc gì chứ?”

      Ngô Đồng lắc đầu, kéo Đồng Đồng đến cạnh : “Sao con bảo mẹ con định New York? muốn mẹ cùng à?”

      Khuôn mặt nhắn của bạn Đồng Đồng nhăn nhó: “Con sợ mẹ thấy ba vui. Nếu mẹ vui, con cần mẹ cùng đâu.”

      Ngô Đồng ôm chặt thằng bé, gác cằm lên vai con, cho thằng bé nhìn thấy hai mắt rưng rưng của mình. Mất lúc mới chỉnh lại được tâm trạng: “Sao lại thế? Mẹ bảo với ba con rồi, mai mẹ cùng con.”

      Mặt Đồng Đồng thấy, nhưng Hướng Tá hề rời mắt.

      Khi bi thương đến cực hạn, nước mắt rơi xuống nữa – Hướng Tá nhìn , bỗng nhớ tới câu này.

      cũng được nghỉ phép, ngại cho cùng chứ?”

      Ngô Đồng đưa Đồng Đồng về Lệ trạch, ngày mai thằng bé chờ ở sân bay. vừa nắm tay con ra cửa, định đưa thằng bé đến chỗ Lệ Trọng Mưu, tiện thể tiễn Hướng Tá luôn. Ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, Ngô Đồng muốn ngủ giấc sâu, sau đó đưa thằng bé Mỹ chơi vui vẻ.

      Ba người vào thang máy, mấy con số từ từ chuyển động, thanh nào.

      Sắp tới tầng chót, Ngô Đồng ôm lấy con, hôn lên trán: “Tối nay phải ngủ sớm chút, đừng nghịch nữa, biết chưa?”

      Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, Ngô Đồng buông con ra. Hướng Tá đứng cạnh cười cười, tiếng cười của hấp dẫn chú ý của . Nụ cười của càng sâu, như muốn xua tan lạnh giá trong trái tim Ngô Đồng.

      bắt chước : “Em cũng ngủ sớm .”

      Để người khác nghe thấy, chắc chắn rất xúc động nhỉ.

      Thang máy kêu “Đinh – !” tiếng dừng lại.

      Ngô Đồng nắm tay Đồng Đồng bước ra, bị Hướng Tá kéo vai: “ còn quên chưa làm việc.”

      “Cái…”

      Ngô Đồng chưa kịp hết, Hướng Tá hôn lên trán .

      Cái hôn nhàng và ấm áp. Mi tâm chau chặt của bị làm dãn ra.

      Cửa thang máy mở.

      Lệ Trọng Mưu đứng ngoài chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.

      Ánh mắt lập tức hạ xuống độ, quấy nhiễu hai người bên trong. Ngô Đồng nghiêng đầu nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, khi ấy mắt còn mê ly đắm chìm trong nụ hôn kia. Lệ Trọng Mưu thấy gai mắt.

      Đúng lúc Ngô Đồng cố tình cầm tay của Hướng Tá, trước mặt Lệ Trọng Mưu nắm càng thêm chặt.

      Còn Hướng Tá, tất nhiên chẳng dại gì mà cự tuyệt.

      Bộ dạng tình nhân thắm thiết đối diện với ánh mắt lăng trì của Lệ Trọng Mưu.

      Giây phút này, trời long đất lở!!!

      đứng đó trong chốc láy, rồi cười lạnh tanh.

      Nháy mắt đổi thành gương mặt đầy dịu dàng, vẫy tay gọi Đồng Đồng. Trước , nhất định phải làm người tốt, rất khiêm nhường với Ngô Đồng: “Phiền em rồi.”

      Ngô Đồng đưa thằng bé ra ngoài, Lệ Trọng Mưu đưa Đồng Đồng rời . Cánh cửa thang máy đóng rồi mở, Ngô Đồng vội tách khỏi Hướng Tá.

      : “Cảm ơn.”

      Hướng Tá vuốt tóc mình: “Diễn trò này, thích.”

      Ngô Đồng cúi đầu nghĩ, nên trả lời thế nào?

      “…, muốn Mỹ với chúng tôi?”

      “Tại sao ?”

      cười nhìn , trong lòng nghĩ, sao phải cúi đầu chứ? Có gì phải áy náy? nên ngẩng đầu ưỡn ngực, cho toàn bộ thế giới này biết rằng, là người phụ nữ quá tuyệt vời mới đúng.

      Có điều biết, làm được.

      Hướng Tá bất đắc dĩ, xoa đầu như trẻ con: “ muốn thất hứa với con nít. hứa với Đồng Đồng, cho nên ít nhất em cũng tỏ ra vui vẻ chút được ? Đừng phụ tấm lòng thằng nhóc.”

      “…”

      dốc toàn tâm toàn lực làm bạn trai em mấy ngày. Yên tâm, biến giả thành đâu.” đưa tay kéo miệng , “Cười cái xem nào.”

      Ngô Đồng cười nổi. Đúng lúc này, tiếng trào phúng cách đó xa vang lên: “Thủ đoạn cưa cẩm của cậu mười năm vẫn đổi nhỉ. cách tân chút nào sao?”

      Lệ Trọng Mưu quay lại, khóe miệng cười châm biếm.

      Hướng Tá nghe vậy, hơi lúng túng. Cuối cùng nhún vai.

      Ngô Đồng bị kẹp giữa hai người đàn ông, mơ hồ nép vào Hướng Tá, phòng bị nhìn Lệ Trọng Mưu –

      Lệ Trọng Mưu nở nụ cười, ba phần thấu hiểu, bảy phần ghen tức: “Em vội tìm đàn ông thế à? Trước mặt con thấy xấu hổ à?”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23

      chuyện khó nghe như vậy, lưng Ngô Đồng chợt lạnh, theo thói quen cúi đầu, nhưng lại nghĩ, dựa vào cái gì mà lớn tiếng chỉ trích ?

      Chẳng lẽ bây giờ định tu thân dưỡng tính, trở thành tấm gương sáng cho Đồng Đồng chắc?

      Ngô Đồng cố hết sức mỉm cười đáp: “ Lệ, chúng ta có quan hệ gì.”

      Hướng Tá tiến lên phía trước, trong tay vẫn cầm túi xách của Đồng Đồng, đưa cho Lệ Trọng Mưu, vô cùng nhàng : “Tôi còn chưa so đo chuyện của ấy thôi, quản hơi rộng rồi.”

      Lệ Trọng Mưu nhận chiếc túi, đột nhiên túm cổ áo Hướng Tá. Động tác của nhanh đến mức Hướng Tá kịp tránh né. Kề tai Hướng Tá, đè thấp thanh : “Cậu từ thủ đoạn nào để theo đuổi ấy, phải vì tôi và ấy có quan hệ khó hay sao? Cậu thấy mình quá đê tiện à? Hãy đối mặt với tôi đây này, đừng lôi ấy vào!”

      Hướng Tá bị người đàn ông cao lớn chặn lại, giận cũng chẳng xấu hổ. Nhìn ánh mắt sắc bén của Lệ Trọng Mưu, càng muốn giải thích.

      Mặc dù Ngô Đồng nghe được hai người họ gì với nhau, vẫn lờ mờ đoán được vài phần. phân vân: vì sao phải tức giận như thế?

      ư?

      Châm chọc quá…

      Thói quen của là ngửa mặt sai khiến người khác cơ mà; là để cho phụ nữ phải phủ phục dưới chân cơ mà…

      Hay là, sáng nay cự tuyệt nên coi đó là sỉ nhục?

      Phải chăng tối hôm qua giường thể tốt nên “động lòng trắc ”?

      Giờ quyết định quay bước tự tôn của bị giẫm đạp?

      Ngô Đồng đặt tay lên vai Lệ Trọng Mưu, cố kéo tay khỏi Hướng Tá: “Chuyện của chúng ta liên quan đến ấy, buông ấy ra.”

      Lệ Trọng Mưu bỏ ngoài tai câu của , nhìn thẳng vào mắt Hướng Tá: “Cách xa ấy chút!”

      xong, khoát tay Ngô Đồng, bỏ tay khỏi cổ áo Hướng Tá.

      Lệ Trọng Mưu gằn từng tiếng, Hướng Tá nghe xong nhịn được bật cười, đứng vững lại, cất giọng như thách thức: “Lập trường của ở đâu chui ra thế? có tư cách gì để những lời này?”

      “…”

      lần nữa Hướng Tá bị Lệ Trọng Mưu ghì chặt, tay gồng lên gần như muốn bóp nghẹt cổ Hướng Tá.

      Hướng Tá càng cười tươi hơn: “À, đúng rồi, tôi quên báo với , tôi, bây giờ, là…”, Hướng Tá liếc qua Ngô Đồng, “…bạn trai ấy.”

      Thần sắc Lệ Trọng Mưu trầm xuống, có vẻ gì buồn bã nhưng nhanh chóng bị lửa giận thiêu cháy. Hướng Tá quan sát sắc thái khuôn mặt Lệ Trọng Mưu, khoan thai bồi thêm: “Cho nên, hẳn là phải để tôi , hãy cách xa ấy chút.”

      Lệ Trọng Mưu gì, mi tâm chau lại thành hình chữ xuyên, quay đầu nhìn Ngô Đồng, con ngươi lạnh băng, chăm chú đợi câu trả lời của .

      Trong thời gian ngắn, Ngô Đồng như nếm đủ ngủ vị tạp trần, thấy giải thoát, thoải mái, còn rất nhiều cảm giác tả hết được.

      Lệ Trọng Mưu từ từ buông lỏng nhưng đầu ngón tay bấu chặt bả vai Hướng Tá. lạnh lùng: “Cậu và người phụ nữ này muốn làm gì làm – chỉ cần phiền đến cuộc sống của con trai tôi.”

      Mặt Hướng Tá thay đổi, đánh giá Lệ Trọng Mưu: “Đừng có dùng giọng điệu đó ra lệnh cho tôi, tôi phải cấp dưới của .”

      Lệ Trọng Mưu dừng lại: “Muốn tốt cho cậu thôi. Cậu ngẫm xem, quan hệ của tôi và ấy mãi mãi dây dưa , liệu “ông-bố-tốt-đẹp” kia của cậu đồng ý cho cậu cưới ấy sao?”

      Ngữ khí đầy châm chọc, nhắm trúng vào mục tiêu, chỉ như câu bâng quơ bình thường.

      Ánh mắt Hướng Tá chợt đượm buồn, mím chặt môi phản bác được.

      Lệ Trọng Mưu đụng tới tử huyệt của .

      Cuối cùng Lệ Trọng Mưu cười khẽ, nhìn Hướng Tá đầy khiêu khích, nhận lấy cặp sách của Đồng Đồng, xoay người. đến cạnh Ngô Đồng, hơi cúi người sát tai , : “ ngờ em cự tuyệt lời câu hôn của là vì cậu ta. Nhưng mà, quy tắc của trò chơi này do quyết định. Đừng quên điều đó.”

      Ngô Đồng nâng mắt, đụng phải mâu quang lạnh như băng. cảm thấy quay về với Lệ Trọng Mưu trước đây: mình đồng da sắt, có tình cảm, khó xác định cảm xúc, giết người dao. biết hết mọi hành động của , cách đối xử của với hề thay đổi.

      Đây thực là người đàn ông cần sao?

      Tình của trở thành thứ quá đỗi xa vời bị chính tay phá hủy từ lâu.

      Nhưng sao vẫn thấy thê lương thế này?

      Lệ Trọng Mưu tiêu sái bước , lưu lại Hướng Tá và Ngô Đồng, hai con người hoảng loạn, sợ hãi, bất lực…

      **************************************

      Đồng Đồng ngồi rtong xe chờ lâu đến phát chán, túm dây an toàn. Đến tận khi Lệ Trọng Mưu vào xe, Đồng Đồng còn ảo não nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Ngô Đồng phía sau.

      thấy , Đồng Đồng thất vọng, tự an ủi lúc, sau đó mới ngồi ngay ngắn.

      Xe chạy khá lâu, Đồng Đồng kìm được hỏi Lệ Trọng Mưu: “Ba, phải ba chúng ta cùng mẹ quay về nhà à? Sao hai người lại cãi nhau?”

      Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu nhìn con trai, vô tình thấy chiếc vòng cổ tay Đồng Đồng. Ánh mắt sắc bén, kéo tay thằng bé, tỉ mỉ xem xét: “Đây là…?”

      “Chú Hướng tặng con.”

      “Chú Hướng…” Lệ Trọng Mưu nghiến răng.

      “Chú ấy siêu lắm nhá, cầm con dao vung vung thành bông hoa quả táo.”

      “Ồ?”

      Thanh Lệ Trọng Mưu có chút nguy hiểm, Đồng Đồng hồn nhiên kể tiếp chuyện, quên bổ sung: “Chú ấy còn khiến mẹ cười rất nhiều nữa. Ba biết đâu —”

      Đồng Đồng hưng phấn, tự nhiên thấy xung quanh im lặng như tờ, thằng bé quay sang nhìn Lệ Trọng Mưu.

      Ấy, nguy hiểm!

      Cả Đồng Đồng và Lệ Trọng Mưu đều tự hiểu, tốt nhất là nên tiếp tục đề tài này.

      Lát sau, đột nhiên Đồng Đồng nhìn thẳng , vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ba, mẹ mang bạn trai cùng, ba có muốn mang chị Mandy ?”

      Lệ Trọng Mưu bất đắc dĩ, giọng điệu thằng nhóc này khiến biết trả lời thế nào, nhưng cũng thể thừa nhận được. đăm chiêu ngắm con trai, chau mày, từ từ dừng xe.

      “Đồng Đồng thích chị Mandy sao?”

      “Tất nhiên!”, Đồng Đồng thà đáp, “Trương Hàn Khả thích chị ấy lắm lắm luôn, trong phòng toàn là ảnh chị ấy.”

      Biểu tình khá gượng gạo, có vẻ cam lòng, thanh thằng bé trầm xuống: “…Nhưng con thích mẹ nhất.”

      Lệ Trọng Mưu sờ sờ mặt con: “Nếu ba , ba cũng thích mẹ sao?”

      Đồng Đồng giật mình, nghi ngờ nhìn . hiểu biểu tình mặt ba là gì nhỉ? Ý ba là sao đây? Nghĩ ra…

      Mãi sau Đồng Đồng mới thỏ thẻ: “Ờm… Chú Hướng phải làm thế nào?”

      “Nên làm gì làm thôi.” Lệ Trọng Mưu thản nhiên trả lời, vừa vừa tháo chiếc vòng trong tay Đồng Đồng xuống.

      mỉm cười, vuốt cằm, khởi động xe.

      Ngô Đồng, rồi, quy tắc trò chơi do quyết định…

      ***********************************

      Ngô Đồng mang hành lí đơn giản ra khỏi nhà.

      Định xuống gara lấy xe thấy có chiếc xe sớm chờ . thảm cỏ bên cạnh là bạn Ngô Đồng Đồng sung sướng khua tay múa chân: “Mẹ ơi!!!”

      Ngô Đồng thấy con cười hạnh phúc, nhưng mắt vừa chạm đến Lệ Trọng Mưu đứng bên cạnh trầm xuống ngay lập tức.

      đến gần, nghe thấy con thúc giục Lệ Trọng Mưu: “Ba, mau lên, mau lấy đồ ra .”

      Nháy mắt, Lệ Trọng Mưu lấy từ trong xe ra bó hồng tươi đưa đến chỗ . Ngô Đồng nhìn những bông hoa được bọc tỉ mỉ, lại nghe Đồng Đồng : “Con chọn đấy mẹ ạ, có đẹp ? Có đẹp ?”

      Lệ Trọng Mưu đứng im re bên cạnh, giải thích, trả lời.

      Tay Ngô Đồng cứng ngắc cầm bó hoa, miễn cưỡng cong khóe miệng: “Ừ, đẹp lắm.”

      với con: “Đồng Đồng, mẹ có chuyện muốn với ba con, con vào xe chờ mẹ nhé.”

      Đồng Đồng ngoan ngoãn vào trong xe ngồi, chốc chốc ngoảnh ra sau nhìn hai người.

      Ngô Đồng biết Lệ Trọng Mưu lại muốn giở trò gì, chỉ thấy dựa người vào thân xe, vẻ mặt giống suy tính, cũng giống khiêu khích .

      muốn ra chỗ khác chuyện, miễn cho Đồng Đồng thấy bọn họ cãi nhau. Lệ Trọng Mưu động, Ngô Đồng cực kì sợ như vậy, càng sợ càng tức giận, tiến gần đến .

      “Rốt cuộc muốn gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :