1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Hướng Tá thấy tỏ vẻ bất cần, có cảm giác kì lạ, nhưng lạ ở chỗ nào? được, cố ý hỏi: “Chuyện người nhà của em giải quyết xong chưa?”

      Tự nhiên giọng nghe hơi thân thiết quá mức phải. Vốn định tán gẫu thêm chút, Hướng Tá bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Haizzz, quá khứ oanh liệt của nay còn đâu?

      “Khi nào em về Nam Kinh? Cầm trong tay cọc tiền phụng dưỡng, lại thêm doanh nghiệp của Lệ thị, về đó tha hồ mà tung hoành nhá.”

      Ngô Đồng cười cười, gọi thêm bia, vỏ chai lạnh ngắt xuyên thấu vào tay. mặc nhiều lắm, bên trong là áo quây, vai khoác tấm khăn choàng . Hơi lạnh, nụ cười của lộ ra bất kì điều gì: “Cuối cùng cũng biết tôi là loại phụ nữ rắn rết rồi sao?”

      Ánh mắ mơ hồ, Hướng Tá muốn tiếp tục đề tài này, thấp giọng: “Tôi hay đùa, đừng để ý.”

      thanh đầy vẻ tâm : “Nếu thế tốt, nhưng mà ra, tôi đem hành lí đến nhà họ Lệ ở rồi.”

      Hướng Tá sửng sốt với đáp án của . Sau đó thấy cười: “Tôi cũng hay đùa mà.”

      “…Em thay đổi.”

      sao? Ngô Đồng lắc đầu, nghĩ nghĩ. “Tôi thay đổi, tôi rất tỉnh táo.”

      Hướng Tá ngẫm nghĩ: “Thâm thúy quá nhỉ.”

      hất mái tóc dài, cười yếu ớt, nghiêng đầu nhìn cửa quán bar. Hướng Tá nhìn theo, người đàn ông tóc vàng mắt xanh tiến vào, hướng chào.

      “Người tôi đợi tới rồi, lần sau chuyện nhé.”

      Để lại Hướng Tá ngồi đó, nhìn mặt bàn ngổn ngang chai lọ, vành chai dường như còn lưu lại dấu son của . Lại ngẩng đầu nhưng thấy bóng dáng đâu nữa. chợt thấy mình quạnh.

      ****************************************

      Josef là người , Ngô Đồng từng tiếp đón ta. Gần đây ta muốn mở rộng nghiệp vụ, Ngô Đồng muốn giới thiệu ta với Ngô Vũ.

      Bên trong Louge Bar cũng coi như thanh tĩnh, uống rượu vang đàm đạo, chẳng mấy chốc Josef chếnh choáng. Khoảng cách giữa hai người dần gần lại, Ngô Đồng lặng lẽ lùi về sau, bảo ta phải về.

      Lúc còn làm việc ở TC, mọi người đều biết Josef rất để ý . Nhưng theo phong cách của người , họ luôn giữ phong độ với người phụ nữ họ thích, cưỡng ép, vượt quá giới hạn. Đối diện với tôn trọng đó, có bất kì người phụ nữ nào nhẫn tâm thẳng lời từ chối.

      ta khoác khăn choàng cho , ngỏ ý muốn đưa về nhà.

      Bên ngoài quán bar bày hàng loạt loại xe sang trọng, xe dừng cách đây khá xa.

      Có đôi khi xe hơi với đàn ông rất giống nhau, cái xe Toyota kia suýt hại chết hai lần, nhưng vẫn thích nó, vẫn lưu luyến nó. Có lẽ, nên đổi xe mới thôi.

      Lúc bước xuống bậc cửa, giày cao gót trẹo sang bên, Ngô Đồng ngã vào lồng ngực Josef.

      “Ngày kia phải rồi.”

      Vị khách người này say rồi.

      Ngô Đồng nghe được câu đó giật mình.

      phải sợ những lời như thế, cái lo sợ chính là sau khi ta , chỉ trong giây ngắn ngủi, nghĩ có nên tiến tới với ta hay

      Chẳng lẽ cũng say?

      Ngô Đồng cười cái, muốn đẩy ta ra nhưng bị cản lại. Bàn tay ta nắm chặt thắt lưng . Ngô Đồng mỉm cười xin lỗi, Josef buông lỏng tay nhưng vẫn để thoát khỏi thân hình cao lớn.

      Đột nhiên –

      “Em , chờ lâu chưa?”

      Sau tiếng ấy, người ôm Ngô Đồng trong lòng đổi thành người khác.

      ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hướng Tá. cúi đầu hôn lên thái dương , dịu dàng hỏi: “Em , vị này là ai thế?”

      Ngô Đồng đoán chắc đại luật sư lại muốn diễn trò, cũng xuôi theo vậy. “Sao tới đây? Em quên mất, giới thiệu với , vị này là Josef.”. Sau đó vùi sâu vào lòng Hướng Tá, tay đặt ngực , “ ấy là Mark.”

      Josef có vẻ xấu hổ, Hướng Tá bồi thêm câu: “Tôi là bạn trai Ngô Đồng.”

      Hai người tình tứ dán chặt lấy nhau, qua trước mặt Josef. Tới góc phòng mới tách ra.

      “Cảm ơn .”

      Hướng Tá từ chối trả lời, : “Muốn uống nữa ?”

      suy nghĩ chút: “ mời tôi à?”

      thành vấn đề.”

      “Vậy thôi.”

      trước, Hướng Tá trầm tư theo phía sau. đè nén nỗi khao khát đến bên cạnh .

      Rốt cuộc có thể uống thêm bao nhiêu chai?

      Rốt cuộc bao giờ mới bỏ xuống được dáng vẻ vờ như mạnh mẽ?

      Nhìn ôm chai rượu buông tay, Hướng Tá hiểu được, khi thanh tỉnh cõ lẽ phải đeo lên chiếc mặt nạ quá tinh xảo, so với trước kia càng ngày càng khó phát .

      Cũng khó trách thấy mệt mỏi, sống giả tạo như thế có thể cực khổ hay sao?

      đến mức say khướt, cằm đặt ở quầy ba, ánh mắt trông ngóng bartender mang đến ly rượu tiếp theo.

      Nhân viên pha chế rượu vừa đưa tới, Hướng Tá vội đoạt lấy uống cạn, yếu hầu bỏng rát. muốn kéo xuống khỏi chiếc ghế cao, “Em say rồi.”

      Nhìn giống ma men lắm à? say ư?

      hất tay : “Tôi say…”

      Hướng Tá nhìn mặt đỏ bừng bừng, thể tin lời được. Đến tuần rượu thứ ba, rốt cuộc hiểu, vừa nãy say.

      tại, say .

      xem, Lệ Trọng Mưu rốt cuộc là… Là người như thế nào? ấy cướp con trai của người ta, hại người ta trở mặt với gia đình, còn… lần lại lần chạm vào trái tim người ta. Lúc vui vẻ đùa vui, thân cận, lúc vui ném người ta đến tận xó xỉnh nào. người như ấy… Nên hận bao nhiêu…”

      Đùa vui?

      Thân cận?

      Ai?

      Lệ Trọng Mưu?

      Hướng Tá suy nghĩ rất lâu, tự nhiên uống ly rượu của , đầu óc hơi hỗn độn. bỏ xuống dáng vẻ của mọi ngày, khuôn mặt lạnh lẽo bộc lộ chút cảm xúc. Ngón tay nhàng mơn trớn cánh tay Ngô Đồng: “Em sao, em là người như thế nào? ta thích kiểu phụ nữ thông minh, hiểu chuyện, em hình như… phù hợp.”

      Ngô Đồng im lặng rất lâu. Mặt bị mái tóc dài che khuất, Hướng Tá tự chủ được giơ tay, đem tóc mai dắt sau vành tai . muốn nhìn vào đôi mắt ấy.

      tay rất lạnh, mặt nóng hổi. thèm để ý, kéo tay đệm dưới mặt mình.

      nhìn , ánh mắt mông lung: “Tôi thử làm cho mình trở thành người phụ nữ thông minh.”

      Ngô Đồng uống say liền bắt đầu cằn nhằn liên thiên số chuyện, Hướng Tá nghe câu được câu chăng. giống mình, nhưng thích hỏi vu vơ: “ biết ?” làm câu mở đầu, Hướng Tá nghe kể chuyện thời học sinh, chuyện khi Đồng Đồng còn bé.

      Trong lòng chồng chất bao nhiêu tâm ? Có mệt lắm ?

      Hướng Tá mơ màng, giọng hơi . phải nghe rất chăm chú, lúc vui vẻ cười khanh khách, vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo ghé đến gần. Thấy hành động chậm chạp, động đậy, sít gần tới kéo tai .

      Hướng Tá vuốt ve tay kéo vành tai mình, nắm tay của cố định lại: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”

      ngờ lại hỏi vấn đề này, Ngô Đồng trầm mặc suy xét: “2——7—— ”

      tưởng em chỉ có 2 hay 7 tuổi thôi chứ.”

      Cuối cùng say đến suýt nữa từ cao ghế cao ngã xuống, Hướng Tá ôm chuyển đến sô pha thấp hơn, mắt thấy lại chuẩn bị té xuống, nhanh nhẹn đỡ, thân thể nhũn ra, ngủ luôn đùi .

      Ôn hương nhuyễn ngọc, Hướng Tá cảm thấy mình say rồi.

      đặt tay lên trán , đầu ngón tay vuốt môi , ngón trỏ dừng cánh môi mềm mại khẽ mím lại.

      ở trong ngực rất nhiều rất nhiều, kể câu chuyện của đứa bé:

      Lần đầu tiên nó khóc…

      Lần đầu tiên nó cười…

      Lần đầu tiên nó gọi mẹ…

      Lần đầu tiên nó nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào trong ngực

      Lần đầu tiên nó thi thuyết trình…

      Bị người ta mắng là con cha, lần đầu tiên nó trốn khóc mình…

      Lần đầu tiên nó đánh nhau…

      chịu cái tát, nó cầu xin: Ông ngoại, đừng đánh mẹ con… nó chạy lại, nâng mặt lên, nức nở: Mẹ ơi, đừng khóc…





      Tiếp sau là câu chuyện về người đàn ông khác:

      biết ? Năm thứ hai đại học, ở học viện, chúng tôi nằm trong những học sinh hàng đầu được cử Đức huấn luyện…”

      gối lên chân nấc nghẹn, Hướng Tá vỗ vỗ lưng giúp thuận khí, vừa trở lại bình thường, lại nhàng tiếp:

      “Chúng tôi ở nơi đó, cùng đám học sinh Nhật Bản phân vào tổ, thầy giáo thiên vị, chưa bao giờ giúp chúng tôi, ông ta còn luôn kinh tế Hongkong phất lên được, biết tự bồi dưỡng nhân tài của mình…”

      “Mấy chúng tôi đều biết cãi lại thế nào, bạn học cùng tổ giải vây cho chúng tôi, ấy tức chịu được, trực tiếp hỏi thầy giáo: Ông có biết Eric Li ?”

      “Những người Nhật Bản kia liền câm như hến …”

      “Thầy giáo vừa nghe được cái tên này, mặt biến sắc luôn, tôi về tra Google mới biết được ấy hóa ra… có danh tiếng lẫy lừng đến thế …”

      Hướng Tá nghĩ ngợi lúc, 9 năm trước…

      Lâu thế rồi…

      Nhưng vẫn nhớ mồn .

      9 năm trước, Lệ Trọng Mưu năm ở phố Wall bộc lộ tài năng, cùng năm đó, các nhà kinh tế học toàn cầu phải giật mình, phát ra người thanh niên Trung Quốc 22 tuổi này vừa tàn khốc, vừa quả quyết trong kinh doanh, thấy được người Trung Quốc lợi hại thế nào…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19

      7 năm trước, người đàn ông này lợi dụng tay của , đánh đổ cha

      Hướng Tá lắc lắc đầu, kéo về dòng suy nghĩ bay xa, lúc này bỏ sót phần lớn nội dung , cuối cùng chỉ nghe được thào: “ ấy còn cứu tôi, nhưng ấy… Ha ha, ấy nhớ được …”

      Hướng Tá váng hết cả đầu, hiểu sao bực bội, chắc là do rượu ban nãy, cố tình say nhưng đủ, kết quả là lý trí đánh thắng, nhưng cũng mất hẳn.

      chưa phát giác ra, bởi vì, sớm còn thanh tỉnh. Sớm từ lúc nào? Rất sớm, rất sớm.

      biết ? …”

      nhìn nhan sắc mờ mờ sau ánh đèn, đôi mắt sáng lấp lánh.

      Nhưng trong mắt là ai thế?

      thẳng thừng: “Đừng nữa.”

      Nhíu mi, cúi đầu: “Đồ ngốc, ngưỡng mộ mà là tình sao?”

      Môi của cọ vào môi . Hôn , miệng mở khớp hàm của , đầu lưỡi thăm dò. ở trong miệng tìm kiếm, thèm để tâm cái khác.

      trợn tròn mắt, cũng trợn tròn mắt, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh. Hướng Tá nhìn thấy chính mình.

      thấy chính mình trầm luân trong ấy.

      *****************************************

      Buổi chiều, Lệ Trọng Mưu trở lại đại trạch, người giúp việc với : “Cậu chủ, Trương chờ cậu ở thư phòng .”

      gật đầu, đến thư phòng mà xem Đồng Đồng trước.

      Điện thoại bên New York đột nhiên báo mẹ muốn gặp cháu đích tôn, đúng lúc Đồng Đồng mới từ Hawaii về, Lệ Trọng Mưu liền đồng ý. Mấy hôm nay thằng bé ở lại Lệ trạch, mỗi ngày Ngô Đồng trở về thăm con lần. Tạm thời thằng bé chưa phát điều gì khác thường. Vậy là chỉ trong tháng này, có thể Đồng Đồng sắp du lịch nửa vòng trái đất rồi. Mới quay về từ Hawaii lại chuẩn bị New York.

      Hành lý Đồng Đồng thu thập xong, thằng bé vẫn quên hỏi: Sao hôm nay thấy mẹ đến? Mẹ New York với ba con mình à?

      Mới ngày chưa đến, thằng bé bắt đầu nhớ .

      “Gần đây mẹ con rất bận.”

      “Mẹ bận gì thế ạ? Sao mẹ với con.” Khuôn mặt nhắn của Đồng Đồng tràn ngập thất vọng.

      Ánh mắt nó vốn nên vui vẻ khi có đồ chơi, được sống trong phòng ốc rộng rãi chứ phải buồn bã thế này. Lệ Trọng Mưu dám nhìn thẳng vào mắt con trai.

      Quá giống, đôi mắt này, cùng đôi mắt

      suy nghĩ chút, trả lời: “Vậy ba giúp con hỏi mẹ, xem mẹ có muốn New York với chúng ta .”

      Khuôn mặt ủ rũ của thằng bé miễn cưỡng cười, nhanh nhảu gật gật đầu. Lúc Lệ Trọng Mưu ra ngoài, Đồng Đồng còn nhắc nhở : “Ba đừng có quên hỏi mẹ đấy nhé.”

      Lệ Trọng Mưu đóng cửa, dựa ván cửa nặng nề thở dài.

      Trương Mạn Địch đợi rất lâu mới gặp được Lệ Trọng Mưu.

      “Sao em lại tới?” Giọng của nhạt thếch.

      Trương Mạn Địch tiến lên, chạm vào thái dương , “Lúc nãy em hỏi người giúp việc, bọn họ hôm nay đến công ty, ở thư phòng cả ngày, nửa giờ trước mới ra ngoài .”

      “…”

      có… Tâm ?”

      “…”

      “Sáng nay hành lí của Ngô đều đem hết rồi chứ?”

      Hỏi câu này, Trương Mạn Địch tự thấy khinh bỉ chính mình.

      Lệ Trọng Mưu vẫn trả lời vấn đề nào. ngồi xuống bàn làm việc, cúi đầu đọc báo cáo.

      Đúng vậy, làm sao có khả năng cho biết nghĩ gì? Cho nên luôn phải suy đoán, lần này đoán, khác thường là vì người phụ nữ kia.

      tự nhốt mình ở thư phòng cả ngày, cũng vì ta rời khỏi đây.

      hạ quyết định, chuyển qua vai, nhìn thẳng: “Eric, biết đâu, mấy ngày nay, em nhớ nhiều thế nào…”

      Trương Mạn Địch vội vã hôn , Lệ Trọng Mưu chút hứng thú, được đáp lại, nỗi lo sợ khiến dốc toàn lực ôm lấy , từ môi dời , hôn yết hầu của rồi tiếp tục hướng phía dưới.

      Khơi mào dục vọng của người đàn ông khó khăn thế nào, rồi lại dễ dàng ra sao, có thể cho phép chính mất thế chủ động ư?

      Cả hai người ngã vào sô pha, môi lưỡi dây dưa, đột nhiên đè xuống. tay bắt lấy hai cổ tay , kéo lên đỉnh đầu. xem ánh mắt của , cẩn thận, ràng, như là muốn tìm ra cái gì…

      , giống…

      Dục vọng cuồn cuộn, nhưng hình như thiếu khuyết điều gì đó, trong nháy mắt mất hứng trí.

      Trương Mạn Địch quay người áp lên, duỗi tay xuống dò xét, muốn cỡi bỏ trói buộc của nhau.

      Sơ mi của Lệ Trọng Mưu nửa cởi nửa , bắt được cổ tay của , thanh giống như thở dài, “ lấy…” (đố mọi người Lệ lấy cái gì :”> )

      Người Trương Mạn Địch run lên, bị bức đến đường cùng, ép bản thân phải trấn định, ngón tay theo cổ tuột xuống, vuốt ve: “Cho em đứa con…”

      chợt bừng tỉnh, Trương Mạn Địch muốn tiếp tục, bứt ra đứng dậy, nhặt quần áo rơi rải đầy đất : “ hơi mệt, em nghỉ ngơi , gọi tài xế đưa em về.”

      “Eric!”

      cam lòng gọi, mở cửa rời .

      Lệ Trọng Mưu giật mình thấy người giúp việc đứng chờ bên ngoài.

      Người giúp việc vẻ mặt lo âu, lại dám gõ cửa quấy rầy, gặp Lệ Trọng Mưu bất ngờ mở cửa ra, giống như được đại xá, nhưng nhìn quần áo chỉnh tề, khựng chút mới chần chừ mở miệng: “Cậu chủ giận lắm, ngài xem thử ạ!”

      Bực bội lần nữa dấy lên, Lệ Trọng Mưu nhíu lông mày, cài cúc áo, bước nhanh xuống lầu. Vừa vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “…”

      !”

      “A Hà, ấy vừa rồi vô tình hớ miệng, cho cậu chủ Ngô đến Lệ Trạch nữa…”

      Lệ Trọng Mưu nhanh chóng đến cửa phòng Đồng Đồng, thằng bé khóa trái, nhốt mình bên trong, A Hà khóc ròng ròng gõ cửa bên ngoài, Lệ Trọng Mưu liếc ấy cái: “Lấy 3 tháng tiền lương, bị sa thải.”

      “Cậu chủ, tôi…”

      Lệ Trọng Mưu kiên nhẫn hất ấy ra, tiến gần đến cánh cửa: “Đồng Đồng, mở cửa, là ba đây.”

      Hình như thằng bé đập vật gì bên trong, có tiếng loảng xoảng, Lệ Trọng Mưu còn nghe thấy thanh nức nở: “Con muốn mẹ!”

      “Mở cửa trước có được , có chuyện gì với ba. Đồng Đồng!”

      “Ba gạt con! Con ở đây nữa, con muốn mẹ con! Con muốn về nhà!”

      Người giúp việc cầm chìa khóa dự phòng tới mở cửa, Lệ Trọng Mưu vào liền thấy Đồng Đồng đeo túi sách lưng, tay còn ôm con heo đất mang từ nhà đến, nhìn đến Lệ Trọng Mưu, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Con muốn về nhà!”

      Lệ Trọng Mưu thể quát con, Đồng Đồng sắp dừng khóc, nhưng vẫn đòi mẹ.

      Má Trần đau lòng thay , “Cậu chủ, làm thế nào bây giờ?”

      Lệ Trọng Mưu nhìn má Trần ôm thằng bé, bước ra khỏi phòng, cảm giác thiếu vắng chiếm trọn trái tim.

      Lúc xuống lầu hai, ngang qua phòng dành cho khách, cửa khép hờ, có ngọn đèn từ khe cửa trút ra, biết là có khả năng nhưng vẫn bước đến.

      Đẩy cửa, bên trong có người, tim thắt lại. Đến gần, hóa ra là người giúp việc làm sạch thảm. Nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, ấy cả kinh, lập tức đóng máy hút bụi, cung kính cúi đầu: “Cậu chủ!”

      có chút khiếp ý, nhìn sắc mặt tốt lắm, lại thấy hình như cười cái, biết có phải hay , khoát tay : “ ra ngoài .”

      Người giúp việc cẩn thận lui ra, Lệ Trọng Mưu đến bên giường. Thân thể rệu rã, nằm xuống.

      Người đó chỉ ở lại gian phòng này đúng ba tháng, cuối cùng cũng mất rồi. nâng tay che mắt. Màn đêm buông xuống nơi đây, thể thừa nhận, chính khao khát có .

      Mở điện thoại, gọi cho Ngô Đồng. Nhịp tim dao động nhanh đến mức chịu theo khống chế của mình, nắm chặt tay vịn hành lang, chờ đợi giày vò lòng người, tiếng, tiếng đâm vào tai. Điện thoại reo khá lâu mới có gười bắt máy, đối phương : “Hello?”

      **********************************

      Đầu dây có lên tiếng trả lời, Hướng Tá lại hỏi lần: “Hello?”

      Đợi mãi bên kia mới mở miệng, là thanh lạnh như băng: “ ấy ở cùng cậu?”

      Hướng Tá cảm thấy có chút hiểu, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, đưa di động đến trước mắt, mơ hồ phát : A, cầm nhầm di động rồi.

      Đẩy đẩy thân thể mềm mại trong ngực: “Baby, điện thoại của em.”

      Ngô Đồng nhăn mặt nhăn mũi, vung tay lên, đẩy tay Hướng ra xa, Hướng Tá giận dỗi nhéo mũi , hé miệng thở, cúi đầu hôn rồi mới buông tha. Tiếp tục nghe điện thoại, chỉ nghe đối phương lạnh lùng hỏi: “Các người ở đâu?”

      Ở đâu? say quên mất tiêu rồi…

      Hướng Tá búng tay giữa trung, nhân viên khéo léo bước tới. ném di động cho nhân viên: “Này… cho ta biết, nơi này, là, đâu…”

      Lệ Trọng Mưu cũng bực mình lái xe rời , trong ga-ra có hai chiếc Ferrari chủ tịch tặng, lái xe ra khỏi, cửa cuốn lên, thân xe đỏ tươi như lao ra từ trong lòng lửa. Dưới bóng đêm mịt mùng, chẳng biết từ lúc nào phanh lại, bánh xe sát xuống mặt đường kêu vang dừng trước cửa Lan quế phường.

      Theo địa chỉ của nhân viên kia , còn chưa đến tận cửa, thấy đôi nam nữ thân thể dính vào nhau, liêu xa liêu xiêu bước ra.

      Ánh đèn nê-ông chiếu lên gương mặt .

      Từ xa, Lệ Trọng Mưu thấy người phụ nữ có má lúm đồng tiền xinh đẹp, biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này.

      Người trong ngực Hướng Tá say khướt, bước chậm rì rì, đáng tiếc chính còn chống đỡ nổi, suýt chút nữa cả hai cùng ngã xuống đất. May thay, có đôi tay mạnh mẽ tiến tới giúp, đỡ lấy tay .

      “Cảm… Cảm ơn…”

      Hướng Tá vỗ vỗ vai người đó, đối phương nhích sang, cướp người phụ nữ trong ngực chỉ trong chớp mắt.

      Cái người này, sao lại giật mất người phụ nữ của chứ. Hướng Tá giận dữ ngước nhìn.

      hai …”

      Rượu chưa đủ làm say mèm nhưng lời vô tình thốt ra. Cơn gió lạnh thổi tới khiến tỉnh hẳn. phải cố ý muốn che dấu thân phận của mình và Lệ Trọng Mưu.

      Hướng Tá định mở miệng chuyện, Lệ Trọng Mưu ôm Ngô Đồng rời . Đột nhiên : “Đợi !”

      ngờ Lệ Trọng Mưu dừng lại .

      Nhưng Lệ Trọng Mưu dừng lại, phải vì câu của Hướng Tá, mà vì thấy , môi hơi sưng. Hai cánh môi căng mọng, đỏ ửng mê hoặc –

      Lệ Trọng Mưu bực mình quay đầu nhìn Hướng Tá: “Cậu làm gì ấy?”

      Hướng Tá nghe lắm, chỉ biết Lệ Trọng Mưu định đưa Ngô Đồng : “Căn cứ luật pháp HongKong XX, điều lệ XX, chương XX, điều XX, cưỡng ép người khác khi người đó đồng ý…”

      Lệ Trọng Mưu nghiến răng, vung tay hướng đến gò má Hướng Tá. Cú đấm tạo nên thanh nặng nề, lời Hướng Tá còn chưa dứt, chúng chiêu ngã xuống đất.


      Lệ Trọng Mưu cử động các khớp ngón tay đau nhức, cúi đầu nhìn về phía Hướng Tá, thản nhiên : “Tôi ngại để cậu tặng thêm tội danh nữa đâu.”

      Phải tốn chút sức mới kéo được người phụ nữ say như chết này lên xe, gạt số, đạp chân ga, quẹo qua khúc cua, nhanh chóng rời khỏi.

      Chiếc xe lao vun vút trong gió, rẽ sang đường khác, thân thể Ngô Đồng ngủ say biết gì nghiêng sang, tựa đầu lên vai .

      Lệ Trọng Mưu liếc qua gương chiếu hậu nhìn , haizzz, cái người này, đúng là chả thèm để ý gì cả, lên xe của ai cũng cần biết. Nếu đến… muốn nghĩ nữa!

      được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay kéo kéo cánh tay , cách lớp áo sơ mi, khuôn mặt nóng bừng của cọ vào da thịt , “ biết …”

      lảm nhảm gì đó trong lúc say, Lệ Trọng Mưu cũng để tâm lắm, trả lời: “Cái gì?”

      cau mày lắc đầu: “Tôi nữa, à, lại định hôn tôi chứ gì?”

      Từ “lại” kia như con dao găm thẳng vào tim Lệ Trọng Mưu, xem là ai? Hướng Tá?

      Lệ Trọng Mưu trầm tư, thấy yếu ớt, còn cách nào khác. Chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng an vị ở đây, ôm chặt cánh tay , còn khiêu khích “điểm mấu chốt” nào đó.

      lúc này thể để cho Đồng Đồng nhìn thấy được. Lệ Trọng Mưu lo lắng nếu để thằng bé thấy say thế này… Đành phải đưa đến căn nhà ở CBD của mình.

      ***********************************

      gọi điện cho Đồng Đồng.

      nằm chiếc giường to lớn của , hương vị vô cùng ngọt ngào, ga giường tối màu làm nổi bật làn da nõn nà. Mọi thứ khiến thấy mâu thuẫn.

      “Mẹ con ngủ rồi, mai ba đưa mẹ về nhé, được ?”

      Đồng Đồng muốn đánh thức mẹ, thằng bé hạ giọng thầm: “Mẹ mệt lắm ạ? Thế ba cần gọi mẹ dậy đâu.”

      “Đúng vậy, mẹ con rất mệt.”

      Lệ Trọng Mưu thấy chẳng gạt thằng bé chút nào, ràng là mệt suốt đêm nay còn gì, mệt ở bên cạnh đàn ông.

      Cơ thể nóng rực, cực kì khó chịu. Cơ thể mát lạnh, vô thức ôm lấy tay chịu buông. Lệ Trọng Mưu nhíu mày, nghĩ: Làm gì đây? ngủ mà cũng muốn quấy nhiễu người khác sao? chịu buông tha à?

      Lúc hô hấp, hai cánh môi hồng nhuận mở ra khép vào. Lệ Trọng Mưu cảm thấy khí tại chỗ này chỉ có nhiệt độ cơ thể nữa. Tự nhiên, tay đưa ra, vuốt ve thân thể Ngô Đồng…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20


      Cuối cùng Đồng Đồng cũng đồng ý nghe lời , yên tâm cúp điện thoại.

      Lệ Trọng Mưu cúi người đắp lại chăn cho Ngô Đồng, nhưng cứ đến gần là nhíu mi, nhanh chóng lùi sang góc khác, sát đến cạnh mép giường.

      đáng sợ đến thế sao? Ngay cả khi ngủ cũng muốn trốn ?

      Ngô Đồng nằm nghiêng, đường cong lên ràng, đôi chân mảnh khảnh khép lại, làn da trắng nõn như bạch ngọc, vòng eo tinh tế, khăn choàng hơi rộng làm lộ ra đầu vai nhắn, khuôn ngực phập phồng, tiếng hít thở nặng nề như muốn quấy rầy vậy.

      Dáng vẻ ngủ đẹp hơn lúc bình thường rất nhiều, đến cả hai hàng lông mày nhíu chặt cũng làm tim xao xuyến. Chiếc váy bằng lụa phủ bụng .

      Nơi đó, từng nuôi dưỡng con của

      Lệ Trọng Mưu chợt phát thất thần hồi lâu, chậm rãi rời khỏi. Bỏ qua cảm xúc lưu luyến trong lòng.

      người có mùi rượu nồng nặc của , cầm quần áo vào phòng tắm bật vòi hoa sen. từ chủ trở thành khách.

      Đêm còn khá dài, bật máy tính xử lí công việc dang dở, thời gian vẫn sớm, ngầng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối vẫn dày đặc như vậy. Dựa vào lưng ghế hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống thảm dậy lên mùi khen khét, mới giật mình tỉnh lại.

      Lại thất thần rồi.

      Phòng bên cạnh vang lên tiếng “Bịch – !”

      Lệ Trọng Mưu theo phản xạ đứng dậy, vội mở cửa vào, giường có ai, tâm trí căng thẳng. Lúc sau, từ phòng vệ sinh có tiếng động truyền tới. Haizzz, người phụ nữ này dù say khướt vẫn biết phải tắm rửa cơ à. Đáng tiếc là cả người giờ ngã bên cạnh bồn tắm.

      Tự làm tự chịu!

      Lệ Trọng Mưu bế dậy, chẳng biết tại sao luôn vùng thoát khỏi tay . Thấy hơi buông ra chút, người lại mềm oặt tuột xuống.

      nghiến răng nghiến lợi: “Ngô Đồng!!!”

      có thể trả lời sao?

      mở vòi hoa sen, chỉnh mức nước ấm, xả đống hỗn độn dưới sàn, rửa mặt cho . thấy phiền phức quá mất. Ra ngoài cầm quần áo vào, vỗ vỗ mặt : “Ngô Đồng!”

      Lệ Trọng Mưu lấy khăn tắm bao lấy , thay hộ bộ váy ướt sũng, mặc cho quần áo của rồi mới ôm ra ngoài.

      Quần áo rộng thùng thình làm chỗ nào cần lộ cũng lộ ra hết, cử động chút, Lệ Trọng Mưu thấy mình như sắp ngạt thở đến nơi.

      Vết sẹo bụng , thấy mồn .

      Trong vô thức, tay vuốt lên nó. động đậy khiến vết sẹo cọ vào tay . Lệ Trọng Mưu tưởng ấn quá mạnh liền thu tay về: “Đau à?”

      gì nhưng lông mi chau chặt.

      bỗng nhớ đến trang giấy trong quyển nhật kí, cũng cau mày thế này, rồi ép mình phải nở nụ cười. trang giấy kia có giọt nước mắt thấm nhòe chữ viết.

      Thấm cả vào tim .

      Lệ Trọng Mưu muốn thừa nhận rằng nhói đau.

      Nhói đâu ở nơi nào đó trong tim mình.

      Ngọn nguồn đau khổ của , phải chăng chính là ?

      thầm khao khát được xoa dịu nỗi đau đó.

      Lệ Trọng Mưu cúi người hôn lên giữa hai hàng lông mày của .

      lạ lẫm và cái hôn ngọt ngào khiến Ngô Đồng mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt kia nghĩ chắc canh mình mơ. Ở thực tại thể có được người đó, vậy nếu khi lạc trong giấc mộng, có lẽ có thể có được chăng?

      nhàng hỏi: “Lệ Trọng Mưu?”

      Vừa mở miệng, được hôn sâu.

      Trong lúc mơ màng, nghe thấy thành dịu dàng của người đàn ông: “ đây…”

      Ngô Đồng cảm nhậ được đôi tay xa lạ xoa bụng của , người đó hôn lên miệng vết sẹo xấu xí.

      Đầu lưỡi giảo hoạt liếm láp, cảm giác tê dại lan tỏa khắp thân, tiếng thở dốc ồ ạt truyền vào tai .

      Là hô hấp của ai dụ dỗ rơi vào tấm lưới dục vọng? Suy nghĩ của hỗn độn, thân thể tiến vào trong lồng ngực ấm áp.

      Lại là tiếng tim đập của ai, đè lên khuôn ngực mềm mại của , bức thở nổi?

      chịu buông tha, đôi môi tìm xuống bộ ngực đẫy đà, mở miệng ngậm lấy đỉnh nhọn, chậm rãi khiêu khích. Muốn tự sa vào trầm luân, muốn quên chính mình.

      Được người khác chiều, thoải mái thể thành lời này, cho dù thở nổi nhưng từ sâu thẳm, hy vọng nó đừng dừng lại. Cơ thể dần đổ mồ hôi, gương mặt nóng bừng dán lên sườn mặt . nóng, lạnh.

      Ngô Đồng khẽ rên rỉ.

      Lệ Trọng Mưu thấy ánh mắt mông lung, giống như lên án vậy.

      Dục vọng của trong đôi mắt ấy, nghĩ mình điên rồi, muốn người phụ nữ tỉnh táo ư?

      Lửa tình hừng hực chịu theo khống chế của , nó kêu gào trong thân thể, đưa tay ôm lấy mặt , nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt: “Nếu em dừng lại, chúng ta dừng…”

      Chữ cuối cùng mất hút bởi nụ hôn của .

      Môi lưỡi dây dưa, nụ hôn ướt át. Chính là loại độc dược mạnh nhất.

      Nhấn chìm tâm trí .

      Tiếng ngâm nga như tiếng sét đánh bên tai Lệ Trọng Mưu.

      “Em nhìn , nhìn cho kĩ, là ai?”

      “…Lệ Trọng Mưu…”

      Lệ Trọng Mưu…

      Lệ Trọng Mưu…

      ngẩn người.

      chưa từng nghe thấy lời mời gọi nào quyến rũ như thế.

      quản được lí trí của mình nữa. Lệ Trọng Mưu cúi đầu nhìn vào mắt , chần chừ thêm giây nào hôn sâu vào đôi môi hé mở.

      Đầu lưỡi quẩn quanh, nghe thanh đứt quãng trong miệng, Lệ Trọng Mưu càng muốn thâm nhập sâu hơn. Bắt lấy mắt cá chân của Ngô Đồng tách ra, tự dẫn đường cho mình, tiến thẳng vào cơ thể mảnh mai.

      Cơn đau trong nháy mắt khiến Ngô Đồng run rẩy, khép chặt lại. đau đớn, còn phải nhích ra ngoài chút.

      Lệ Trọng Mưu khổ sở, phải cự tuyệt đấy chứ? ràng là mời gọi cơ mà…

      kìm chế được nữa, tay nắm lấy eo , ép đón lấy. Tiếp tực đẩy mạnh, từng chút từng chút, ngần ngại bất cứ điều gì.

      Hôn lên thái dương , thầm : “Thả lỏng nào… Đúng rồi, mở ra chút…”

      thanh của vô cùng , thúc giục hay gượng ép, Ngô Đồng liền mất khả năng chống đỡ, nhanh chóng thả mình theo , đưa hai tay vòng qua cổ , hai chân cũng tự nhiên vòng qua thắt lưng .

      Hai cơ thể nóng rực khảm vào nhau, cứng rắn đó xông tới khiến thể trốn thoát được. nức nở, mỗi tiếng thở dốc của đều chứa thống khổ hòa cùng vui sướng. Móng tay cào lên tấm lưng trần trụi của .

      Động tác càng lúc càng nhanh, mồ hôi của rơi lên mắt .

      Lệ Trọng Mưu nhìn thấy mồ hôi của mình nhập vào đôi mắt mờ hơi nước, gợn lên đợt sóng mới –

      bức bách , thong thả tiến vào chỗ sâu nhất.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Trán để hõm vai , vô tình cọ xát, Lệ Trọng Mưu nghe thấy giọng ngâm nga, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, từng tiếng rên rỉ của , khít chặt của , ngừng lại được.

      chống người dậy, nhìn từ cao xuống vòng eo nhắn của . Ánh sáng dịu phủ lên thân thể nở rộ, trong mắt có hình bóng của , trong cơ thể của cũng .

      nhìn rất lâu, nhấn người, nhàng đụng chạm, khẽ vuốt ve, sau đó tiến tới mạnh. quệt chất lỏng trong suốt lên miệng vết sẹo, quả thực quá mê người.

      rên lên tiếng, Lệ Trọng Mưu phủ phục, nâng người Ngô Đồng, có thể cảm nhận nuốt trọn , khe hở nào. từ chỗ sâu nhất trong nảy lên, chút lại chút, mãnh liệt vào, chỉ hận thể khảm vào mình. thả rơi xuống cơn lốc cuồn cuộn.

      Ngô Đồng nửa tỉnh nửa mê theo dẫn dắt của . Mấy lần suýt hét lên đều bị nuốt trọn, chỉ toát được ra tiếng ngâm nga đứt quãng.

      Cuộc tình đêm nay nhất định gây ra họa lớn …

      Buổi sáng, Ngô Đồng tỉnh dậy trước.

      Căn phòng xa lạ, nhưng người đàn ông ôm chẳng xa lạ chút nào.

      Lệ Trọng Mưu ngủ, cánh tay vòng quanh eo , ngay cả trong lúc mơ màng vẫn muốn giam giữ . Đến gần ngắm nghía gương mặt tuấn, lãnh khốc đó. Ánh mặt trời ban mai chiếu thẳng vào mắt Ngô Đồng khiến nhắm mắt, đầu ong ong sau cơn say, đau khổ nhớ về đêm hôm qua…

      Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, muốn nhớ nhưng những dấu hôn xanh xanh tím tím, tính cả mấy vệt móng tay da đều mồn , giống như nhắc nhở vậy. Đúng là chuyện đời chẳng ai ngờ được, bảy năm trước nửa tỉnh nửa mơ làm chuyện đó với , đến hôm nay, đổi lại thành

      khí vẫn phảng phất mùi vị hoan ái.

      Ngô Đồng nghĩ hay là học , để lại chút tiền lót dưới gối?

      Có điều, chắc chắn chẳng có hứng thú gì với mấy đồng bạc cỏn con của .

      Ngô Đồng xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ nhấc tay bỏ xuống giường, mắt hơi động. gần như ngừng thở, may mà chưa tỉnh. Sao thấy mình giống phường trộm cắp thế nhỉ? Sau khi có rồi chạy lấy người. Chỉ động tác của cũng làm sợ rúm người.

      Vừa chạm đất, cảm giác ê ẩm khiến chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống. Động tác của lại tạo ra tiếng động, sợ chết mất thôi. lo tỉnh lại nên hấp tấp mặc quần áo, đầu tóc rối tung tông cửa ra.

      Nhưng mà….

      Khóa cửa của ngôi nhà này là khóa vân tay —

      ra ngoài thế nào bây giờ?

      Ngô Đồng cắn môi, chịu đựng cơn đau nhức, hề nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.

      Lệ Trọng Mưu đến sau , gọi: “Ngô Đồng!” Giọng chẳng có vẻ gì giống vừa ngủ dậy cả.

      Ngô Đồng đứng im như tượng gỗ.

      Lệ Trọng Mưu vòng qua trước mặt , mặc quần dài, hơi thở nam tính tản ra từ cơ thể cường tráng, nhưng ánh mắt sáng rực hơi đáng sợ. Người đàn ông này quá dụ hoặc mà…

      nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay : “Cùng ăn sáng chứ?”

      Ngô Đồng hít sâu đè nén run rẩy: “Tôi phải – tôi có hẹn, tôi…”

      dừng chút, sau đó chậm rãi buông tay, thay mở cửa rồi : “Đừng để ý lời , đợi .” (từ bây giờ em để Lệ xưng “-em” nhé :”>)

      thẳng ra ngoài, quay đầu.

      Hai gương mặt dần biến mất sau cánh cửa tự động.

      Từ nơi sâu thẳm trong trái tim nhắc nhở Ngô Đồng, chuyện lần này đúng là hoang đường. Sai lầm qua, được phép lặp lại.

      Tìm đến hiệu thuốc, mở cửa vào.

      “Trước hay sau?”

      “Sau.”

      “24 tiếng hay 72 tiếng?”

      “24.”

      Lúc Ngô Đồng trả tiền, nhìn thấy trong tấm gương treo tường phản chiếu người phụ nữ tâm hoảng ý loạn, đầu tóc bù xù; khó trách tại sao nhân viên bán hàng cứ nhìn bằng ánh mắt kì kì.

      Bóc vỉ thuốc, bỏ vào miệng uống luôn cần nước.

      Đắng ngắt.

      Bước ra khỏi cửa, Ngô Đồng mới thấy yên tâm chút.

      mua bao thuốc lá, hút điếu, tâm trạng thoải mái hẳn. Ở khu vực cao cấp này, xe nhiều lắm, đành băng qua đường đón xe. Taxi chưa thấy đâu, chiếc xe đỏ rực đỗ ngay trước mặt.

      Lệ Trọng Mưu mở cửa xuống, hàn khí tản ra từ bộ tây trang làm mắt chói lóa.

      Bây giờ chợt nhận ra, người chật vật nhếch nhác mãi mãi chỉ có mà thôi.

      Trái tim chua xót.

      Lệ Trọng Mưu đánh giá từ xuống dưới, giật điếu thuốc bên môi ném , cởi áo khoác của mình phủ lên người : “Em tuân thủ luật giao thông thế này, sớm muộn cũng gặp chuyện may.”

      Ngô Đồng cả kinh, lúc nãy vượt qua đường, làm sao biết…

      Chẳng nhẽ… vẫn theo ?

      Gió lạnh chợt ào tới, Ngô Đồng kịp bị tống lên xe. cho phép có bất kì phản kháng nào.

      lái xe, chẳng biết muốn đưa đâu, hạ cửa kính, khí tươi mát lùa vào thổi tung mái tóc .

      Ngô Đồng sờ sờ bao thuốc, châm lửa, biết luôn quan sát qua gương chiếu hậu. Lòng Ngô Đồng rối như tơ vò, bật mấy lần mà lửa bén, mãi mới châm được, hít sâu hơi…

      “Kétttttt – ” Bánh xe chà sát mặt đất, Ngô Đồng mất thăng bằng ngả người về phía trước. Bị sặc khói, ho khan. Lệ Trọng Mưu ném điếu thuốc ra cửa sổ.

      nhìn đầy giận dữ.

      Giận cái gì mà giận?

      lấy tư cách gì mà giận ?

      Bởi chưa đưa hóa đơn cho à?

      Hay là do cho cơ hội ném chi phiếu vào mặt lần thứ ba?

      quyết tâm đấu đến cùng với đấy! Rút thêm điếu nữa, tay chút run sợ châm lửa. Lần này động tác của Lệ Trọng Mưu nhanh hơn, nắm lấy tay , hất cả bật lửa lẫn điếu thuốc ra ngoài.

      tay kia còn giữ chặt cổ tay .

      giãy giụa nhưng thoát được. Ngô Đồng trợn mắt với : “ là gì của tôi hả? dựa vào cái gì mà đòi quản lí tôi?”

      Hỏi hay lắm!

      Tôi là gì của em?

      Tối hôm qua chúng ta lên giường, tôi là gì của em?

      Chúng ta đứa con, tôi là gì của em?

      Em thầm tôi bảy năm trời, tôi là gì của em?

      Cả trăm câu hỏi tắc nghẹn trong cổ họng Lệ Trọng Mưu.

      Ngô Đồng thở mạnh, im lặng lên tiếng. hiểu nhiều hơn hiểu chính mình, trầm mặc của đồng nghĩa với việc đối thủ chẩn bị gánh chịu hậu quả to lớn. Ý thức được nguy hiểm cận kề, định mở cửa xe muộn.

      nhanh nhẹn phủ lên người . Môi Ngô Đồng bị tập kích bất ngờ, ép người vào cửa xe, mạnh mẽ hôn. đồng ý, muốn cắn , cằm bị nắm chặt, thể há miệng, để cho lưỡi của thâm nhập.

      Hôn mãi vẫn chưa thấy đủ, đầu lưỡi Ngô Đồng tê rần, còn cắn cắn môi dưới của . Bàn tay trụ vững thắt lưng , nâng người sát vào , khơi lên ngọn lửa từ đầu vai, từ ngực, từ đùi .

      Sức lực yếu ớt, Ngô Đồng đẩy nổi , cuối cùng buông tha cho trước. vung tay muốn “tặng” bạt tai, bị đỡ được.

      Lệ Trọng Mưu ôm khuôn mặt , bức nhìn thẳng vào mình, gằn giọng: “Có phải em muốn lại cho em nhớ tối hôm qua chúng ta làm gì ?”

      Áo choàng quanh người tuột xuống, từ xương quai xanh trở , tới chỗ da thịt bị che khuất đều dấu hôn, là dấu ấn của riêng .

      “Cũng chỉ là tình đêm, muốn thế nào?”

      nghiêm mặt đối diện với .

      Tình – – đêm, đúng vậy! Ngô Đồng tự nhủ – giống cái đêm của bảy năm trước thôi mà.

      Chẳng qua, bảy năm trước là quăng chi phiếu cho , “mời” quên tất cả. Còn lần này, là tự rời , tự ép bản thân phải quên.

      Lệ Trọng Mưu ôm rất chặt. Vừa rồi còn muốn ăn chung với , tại, chỉ muốn bóp chết cho rồi! Trong mắt của lên hai chữ vô cùng ràng: CHÁN GHÉT.

      bực bội nhắm mắt, sau đó thả ra. Đè ném cơn tức giận, khởi động xe.

      “Tôi phải về nhà!”

      đưa em về.”

      Định gạt người chắc? Ngô Đồng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đây có phải đường về nhà đâu!

      chẳng buồn muốn ầm ĩ với thêm nữa.

      Đúng là rượu hại chết người! Tới tận giờ phút này, vẫn nghĩ, còn chuyện gì có thể vớ vẩn hơn nữa hay ?

      Cả quãng đường ai với ai câu nào. Chợt xe dừng lại.

      phải trước cửa nhà !

      Thôi kệ, giờ Ngô Đồng chỉ ước xuống xe, thoát khỏi .

      Động tác mở cửa của khựng lại.

      Vì cảnh tượng ngoài kia… Cách đó xa là bậc thềm vòng cung rất náo nhiệt, mọi người vui mừng vây quanh dâu mặc váy cưới trắng và chú rể mặc lễ phục đen. Có người chụp ảnh, có người tung hoa —

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng.

      nghe thấy Lệ Trọng Mưu ghé bên tai : “Bây giờ tâm trí rất loạn, cho nên, lần này để cho em tự lựa chọn.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Trán để hõm vai , vô tình cọ xát, Lệ Trọng Mưu nghe thấy giọng ngâm nga, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, từng tiếng rên rỉ của , khít chặt của , ngừng lại được.

      chống người dậy, nhìn từ cao xuống vòng eo nhắn của . Ánh sáng dịu phủ lên thân thể nở rộ, trong mắt có hình bóng của , trong cơ thể của cũng .

      nhìn rất lâu, nhấn người, nhàng đụng chạm, khẽ vuốt ve, sau đó tiến tới mạnh. quệt chất lỏng trong suốt lên miệng vết sẹo, quả thực quá mê người.

      rên lên tiếng, Lệ Trọng Mưu phủ phục, nâng người Ngô Đồng, có thể cảm nhận nuốt trọn , khe hở nào. từ chỗ sâu nhất trong nảy lên, chút lại chút, mãnh liệt vào, chỉ hận thể khảm vào mình. thả rơi xuống cơn lốc cuồn cuộn.

      Ngô Đồng nửa tỉnh nửa mê theo dẫn dắt của . Mấy lần suýt hét lên đều bị nuốt trọn, chỉ toát được ra tiếng ngâm nga đứt quãng.

      Cuộc tình đêm nay nhất định gây ra họa lớn …

      Buổi sáng, Ngô Đồng tỉnh dậy trước.

      Căn phòng xa lạ, nhưng người đàn ông ôm chẳng xa lạ chút nào.

      Lệ Trọng Mưu ngủ, cánh tay vòng quanh eo , ngay cả trong lúc mơ màng vẫn muốn giam giữ . Đến gần ngắm nghía gương mặt tuấn, lãnh khốc đó. Ánh mặt trời ban mai chiếu thẳng vào mắt Ngô Đồng khiến nhắm mắt, đầu ong ong sau cơn say, đau khổ nhớ về đêm hôm qua…

      Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, muốn nhớ nhưng những dấu hôn xanh xanh tím tím, tính cả mấy vệt móng tay da đều mồn , giống như nhắc nhở vậy. Đúng là chuyện đời chẳng ai ngờ được, bảy năm trước nửa tỉnh nửa mơ làm chuyện đó với , đến hôm nay, đổi lại thành

      khí vẫn phảng phất mùi vị hoan ái.

      Ngô Đồng nghĩ hay là học , để lại chút tiền lót dưới gối?

      Có điều, chắc chắn chẳng có hứng thú gì với mấy đồng bạc cỏn con của .

      Ngô Đồng xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ nhấc tay bỏ xuống giường, mắt hơi động. gần như ngừng thở, may mà chưa tỉnh. Sao thấy mình giống phường trộm cắp thế nhỉ? Sau khi có rồi chạy lấy người. Chỉ động tác của cũng làm sợ rúm người.

      Vừa chạm đất, cảm giác ê ẩm khiến chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống. Động tác của lại tạo ra tiếng động, sợ chết mất thôi. lo tỉnh lại nên hấp tấp mặc quần áo, đầu tóc rối tung tông cửa ra.

      Nhưng mà….

      Khóa cửa của ngôi nhà này là khóa vân tay —

      ra ngoài thế nào bây giờ?

      Ngô Đồng cắn môi, chịu đựng cơn đau nhức, hề nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.

      Lệ Trọng Mưu đến sau , gọi: “Ngô Đồng!” Giọng chẳng có vẻ gì giống vừa ngủ dậy cả.

      Ngô Đồng đứng im như tượng gỗ.

      Lệ Trọng Mưu vòng qua trước mặt , mặc quần dài, hơi thở nam tính tản ra từ cơ thể cường tráng, nhưng ánh mắt sáng rực hơi đáng sợ. Người đàn ông này quá dụ hoặc mà…

      nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay : “Cùng ăn sáng chứ?”

      Ngô Đồng hít sâu đè nén run rẩy: “Tôi phải – tôi có hẹn, tôi…”

      dừng chút, sau đó chậm rãi buông tay, thay mở cửa rồi : “Đừng để ý lời , đợi .” (từ bây giờ em để Lệ xưng “-em” nhé :”>)

      thẳng ra ngoài, quay đầu.

      Hai gương mặt dần biến mất sau cánh cửa tự động.

      Từ nơi sâu thẳm trong trái tim nhắc nhở Ngô Đồng, chuyện lần này đúng là hoang đường. Sai lầm qua, được phép lặp lại.

      Tìm đến hiệu thuốc, mở cửa vào.

      “Trước hay sau?”

      “Sau.”

      “24 tiếng hay 72 tiếng?”

      “24.”

      Lúc Ngô Đồng trả tiền, nhìn thấy trong tấm gương treo tường phản chiếu người phụ nữ tâm hoảng ý loạn, đầu tóc bù xù; khó trách tại sao nhân viên bán hàng cứ nhìn bằng ánh mắt kì kì.

      Bóc vỉ thuốc, bỏ vào miệng uống luôn cần nước.

      Đắng ngắt.

      Bước ra khỏi cửa, Ngô Đồng mới thấy yên tâm chút.

      mua bao thuốc lá, hút điếu, tâm trạng thoải mái hẳn. Ở khu vực cao cấp này, xe nhiều lắm, đành băng qua đường đón xe. Taxi chưa thấy đâu, chiếc xe đỏ rực đỗ ngay trước mặt.

      Lệ Trọng Mưu mở cửa xuống, hàn khí tản ra từ bộ tây trang làm mắt chói lóa.

      Bây giờ chợt nhận ra, người chật vật nhếch nhác mãi mãi chỉ có mà thôi.

      Trái tim chua xót.

      Lệ Trọng Mưu đánh giá từ xuống dưới, giật điếu thuốc bên môi ném , cởi áo khoác của mình phủ lên người : “Em tuân thủ luật giao thông thế này, sớm muộn cũng gặp chuyện may.”

      Ngô Đồng cả kinh, lúc nãy vượt qua đường, làm sao biết…

      Chẳng nhẽ… vẫn theo ?

      Gió lạnh chợt ào tới, Ngô Đồng kịp bị tống lên xe. cho phép có bất kì phản kháng nào.

      lái xe, chẳng biết muốn đưa đâu, hạ cửa kính, khí tươi mát lùa vào thổi tung mái tóc .

      Ngô Đồng sờ sờ bao thuốc, châm lửa, biết luôn quan sát qua gương chiếu hậu. Lòng Ngô Đồng rối như tơ vò, bật mấy lần mà lửa bén, mãi mới châm được, hít sâu hơi…

      “Kétttttt – ” Bánh xe chà sát mặt đất, Ngô Đồng mất thăng bằng ngả người về phía trước. Bị sặc khói, ho khan. Lệ Trọng Mưu ném điếu thuốc ra cửa sổ.

      nhìn đầy giận dữ.

      Giận cái gì mà giận?

      lấy tư cách gì mà giận ?

      Bởi chưa đưa hóa đơn cho à?

      Hay là do cho cơ hội ném chi phiếu vào mặt lần thứ ba?

      quyết tâm đấu đến cùng với đấy! Rút thêm điếu nữa, tay chút run sợ châm lửa. Lần này động tác của Lệ Trọng Mưu nhanh hơn, nắm lấy tay , hất cả bật lửa lẫn điếu thuốc ra ngoài.

      tay kia còn giữ chặt cổ tay .

      giãy giụa nhưng thoát được. Ngô Đồng trợn mắt với : “ là gì của tôi hả? dựa vào cái gì mà đòi quản lí tôi?”

      Hỏi hay lắm!

      Tôi là gì của em?

      Tối hôm qua chúng ta lên giường, tôi là gì của em?

      Chúng ta đứa con, tôi là gì của em?

      Em thầm tôi bảy năm trời, tôi là gì của em?

      Cả trăm câu hỏi tắc nghẹn trong cổ họng Lệ Trọng Mưu.

      Ngô Đồng thở mạnh, im lặng lên tiếng. hiểu nhiều hơn hiểu chính mình, trầm mặc của đồng nghĩa với việc đối thủ chẩn bị gánh chịu hậu quả to lớn. Ý thức được nguy hiểm cận kề, định mở cửa xe muộn.

      nhanh nhẹn phủ lên người . Môi Ngô Đồng bị tập kích bất ngờ, ép người vào cửa xe, mạnh mẽ hôn. đồng ý, muốn cắn , cằm bị nắm chặt, thể há miệng, để cho lưỡi của thâm nhập.

      Hôn mãi vẫn chưa thấy đủ, đầu lưỡi Ngô Đồng tê rần, còn cắn cắn môi dưới của . Bàn tay trụ vững thắt lưng , nâng người sát vào , khơi lên ngọn lửa từ đầu vai, từ ngực, từ đùi .

      Sức lực yếu ớt, Ngô Đồng đẩy nổi , cuối cùng buông tha cho trước. vung tay muốn “tặng” bạt tai, bị đỡ được.

      Lệ Trọng Mưu ôm khuôn mặt , bức nhìn thẳng vào mình, gằn giọng: “Có phải em muốn lại cho em nhớ tối hôm qua chúng ta làm gì ?”

      Áo choàng quanh người tuột xuống, từ xương quai xanh trở , tới chỗ da thịt bị che khuất đều dấu hôn, là dấu ấn của riêng .

      “Cũng chỉ là tình đêm, muốn thế nào?”

      nghiêm mặt đối diện với .

      Tình – – đêm, đúng vậy! Ngô Đồng tự nhủ – giống cái đêm của bảy năm trước thôi mà.

      Chẳng qua, bảy năm trước là quăng chi phiếu cho , “mời” quên tất cả. Còn lần này, là tự rời , tự ép bản thân phải quên.

      Lệ Trọng Mưu ôm rất chặt. Vừa rồi còn muốn ăn chung với , tại, chỉ muốn bóp chết cho rồi! Trong mắt của lên hai chữ vô cùng ràng: CHÁN GHÉT.

      bực bội nhắm mắt, sau đó thả ra. Đè ném cơn tức giận, khởi động xe.

      “Tôi phải về nhà!”

      đưa em về.”

      Định gạt người chắc? Ngô Đồng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đây có phải đường về nhà đâu!

      chẳng buồn muốn ầm ĩ với thêm nữa.

      Đúng là rượu hại chết người! Tới tận giờ phút này, vẫn nghĩ, còn chuyện gì có thể vớ vẩn hơn nữa hay ?

      Cả quãng đường ai với ai câu nào. Chợt xe dừng lại.

      phải trước cửa nhà !

      Thôi kệ, giờ Ngô Đồng chỉ ước xuống xe, thoát khỏi .

      Động tác mở cửa của khựng lại.

      Vì cảnh tượng ngoài kia… Cách đó xa là bậc thềm vòng cung rất náo nhiệt, mọi người vui mừng vây quanh dâu mặc váy cưới trắng và chú rể mặc lễ phục đen. Có người chụp ảnh, có người tung hoa —

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng.

      nghe thấy Lệ Trọng Mưu ghé bên tai : “Bây giờ tâm trí rất loạn, cho nên, lần này để cho em tự lựa chọn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :